Hoàng Hậu Lười Y Nhân
Quyển 2 - Chương 10: Gặp rủi ro (7)
Edit: Docke
“Lợi dụng một thiếu nữ để hành sự, các ngươi thật quá vô sỉ.” Bùi Nhược Trần nhìn Vưu chủ quản, giọng đầy miệt thị: “Huống chi, ngươi cũng biết Hạ Lan Tuyết cơ trí, lại đi cho rằng hắn sẽ vì một nữ tử mà phản bội triều đình sao?”
“Chẳng phải hắn vì một nữ tử mà lưu vong phương bắc sao?” Vưu chủ quản cười ha ha nói: “Hơn nữa, cô gái kia, lại là người đã phụ hắn, gả đi làm Dung Tú hoàng hậu. Đã vì một nữ nhân mà bỏ đi, vì sao không thể vì một nữ nhân mà trở về?”
Bùi Nhược Trần chỉ do dự chốc lát rồi cười lạnh một tiếng: “Y Nhân làm sao có thể so được với Dung Tú? Dung Tú là Thiên triều chi châu, chính là nữ thần trong lòng Hạ Lan Tuyết tâm tâm niệm niệm. Y Nhân là cái gì, bất quá chỉ là một phi tử bị bỏ rơi trong Vương phủ mà thôi. Theo ta được biết, Vương phi bị thất sủng trong Tiêu Dao vương phủ, ít ra cũng có hai mươi mấy người, lẽ nào ngươi cho là Hạ Lan Tuyết sẽ lo lắng sao?”
Vưu chủ quản giật mình, hình như không nghĩ tới sự khác biệt giữa hai người họ, nhưng vẫn tranh luận nói: “Y Nhân không giống.”
“Sao không giống?” Bùi Nhược Trần chê cười nhìn Vưu chủ quản, giọng điệu hơi xấu xa: “Ngươi rốt cuộc vì sao lại cho rằng nàng có thể hấp dẫn Hạ Lan Tuyết? Bởi vì tướng mạo của nàng sao? Điểm này Vưu chủ quản cũng nhìn thấy, nàng không chỉ không hơn Dung Tú, thậm chí còn kém xa một cung nữ chỉnh tề trong cung – – Ngoại hình như vậy, ngươi cho là Tiêu Dao Vương có đến hàng trăm Vương phi xinh đẹp đủ kiểu, sẽ vừa ý sao? Luận gia thế, Y Nhân bất quá chỉ là con gái của một thương nhân bình thường. Trong Thiên triều, thương nhân địa vị đê tiện, so với bình dân cũng không bằng, cũng không có tiền đồ gì. Luận tài trí mưu lược, điểm này, cũng không cần ta phải nhiều lời. Xin hỏi Vưu chủ quản, một người như vậy, ồ đúng, chính là Y Nhân, ngươi giữ lại, đơn giản chỉ là lãng phí lương thực mà thôi.”
Vưu chủ quản bần thần nghe xong, muốn phản bác đôi lời, nhưng lại phát hiện, không thể phản bác.
Những lời Bùi Nhược Trần nói, mỗi câu mỗi chữ đều là sự thật.
“Nếu Vưu chủ quản là Hạ Lan Tuyết, xin hỏi, ngươi sẽ vì một nữ tử như vậy mà phản thiên hạ, thậm chí bỏ cả Thiên triều chi châu Dung Tú sao?” Bùi Nhược Trần theo dõi hắn, gây sự nói tiếp: “Vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn, đó là hào hiệp, nặng tình nghĩa. Nhưng vì một nữ nhân không có gì như thế mà khiến bản thân thành thân bại danh liệt, dù là Vưu chủ quản cũng sẽ không làm, huống chi là một người từ nhỏ đã nổi tiếng là thông minh cơ trí như Tiêu Dao Vương?”
Vưu chủ quản tựa hồ đã bị lý luận của Bùi Nhược Trần thuyết phục, không tự chủ được mà gật đầu, chào lại nói: “Nếu vì một tiểu tử ngốc như Y Nhân, xác thực là không đáng.”
Bùi Nhược Trần trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm, thình lình Vưu chủ quản kia lại ngẩng đầu lên, hỏi: “Nếu như thế, Bùi công tử vì sao phải vì nàng mà lấy thân mạo hiểm? Lẽ nào, nàng với Bùi công tử mà nói…”
“Không sai, Hạ Lan Tuyết đem riêng nàng giao cho tại hạ, đương nhiên là vì hữu duyên.” Bùi Nhược Trần bình tĩnh mà nhìn hắn, thản nhiên nói: “Bởi vì ta thích nàng. Hạ Lan Tuyết của ngươi bị đưa đi thiên lý xa xôi, thực không có khả năng để ý tới. Ta xin khuyên Vưu chủ quản nên ngay tại chỗ này cùng ta làm giao dịch được rồi.”
Vưu chủ quản kinh ngạc hơn nửa ngày mới cười nhẹ nói: “Những lời này xuất từ miệng Bùi công tử xưa nay luôn luôn lạnh nhạt an tĩnh nói ra, thật đúng là làm cho người ta không thể tin được.” Không thể tin được đâu chỉ có hắn?
Y Nhân bị thiếu niên hạ lệnh lôi kéo đến bên góc tường nơi hậu đường nghe thấy, cũng không hiểu được mà trợn mắt nhìn.
Hơi thở thiếu niên ấm áp kề bên tai cô, hắn nhẹ giọng nói đầy châm biếm: “Thật muốn xem, phế vật được Bùi Nhược Trần yêu thích, rốt cuộc có bộ dáng thế nào!”
“Lợi dụng một thiếu nữ để hành sự, các ngươi thật quá vô sỉ.” Bùi Nhược Trần nhìn Vưu chủ quản, giọng đầy miệt thị: “Huống chi, ngươi cũng biết Hạ Lan Tuyết cơ trí, lại đi cho rằng hắn sẽ vì một nữ tử mà phản bội triều đình sao?”
“Chẳng phải hắn vì một nữ tử mà lưu vong phương bắc sao?” Vưu chủ quản cười ha ha nói: “Hơn nữa, cô gái kia, lại là người đã phụ hắn, gả đi làm Dung Tú hoàng hậu. Đã vì một nữ nhân mà bỏ đi, vì sao không thể vì một nữ nhân mà trở về?”
Bùi Nhược Trần chỉ do dự chốc lát rồi cười lạnh một tiếng: “Y Nhân làm sao có thể so được với Dung Tú? Dung Tú là Thiên triều chi châu, chính là nữ thần trong lòng Hạ Lan Tuyết tâm tâm niệm niệm. Y Nhân là cái gì, bất quá chỉ là một phi tử bị bỏ rơi trong Vương phủ mà thôi. Theo ta được biết, Vương phi bị thất sủng trong Tiêu Dao vương phủ, ít ra cũng có hai mươi mấy người, lẽ nào ngươi cho là Hạ Lan Tuyết sẽ lo lắng sao?”
Vưu chủ quản giật mình, hình như không nghĩ tới sự khác biệt giữa hai người họ, nhưng vẫn tranh luận nói: “Y Nhân không giống.”
“Sao không giống?” Bùi Nhược Trần chê cười nhìn Vưu chủ quản, giọng điệu hơi xấu xa: “Ngươi rốt cuộc vì sao lại cho rằng nàng có thể hấp dẫn Hạ Lan Tuyết? Bởi vì tướng mạo của nàng sao? Điểm này Vưu chủ quản cũng nhìn thấy, nàng không chỉ không hơn Dung Tú, thậm chí còn kém xa một cung nữ chỉnh tề trong cung – – Ngoại hình như vậy, ngươi cho là Tiêu Dao Vương có đến hàng trăm Vương phi xinh đẹp đủ kiểu, sẽ vừa ý sao? Luận gia thế, Y Nhân bất quá chỉ là con gái của một thương nhân bình thường. Trong Thiên triều, thương nhân địa vị đê tiện, so với bình dân cũng không bằng, cũng không có tiền đồ gì. Luận tài trí mưu lược, điểm này, cũng không cần ta phải nhiều lời. Xin hỏi Vưu chủ quản, một người như vậy, ồ đúng, chính là Y Nhân, ngươi giữ lại, đơn giản chỉ là lãng phí lương thực mà thôi.”
Vưu chủ quản bần thần nghe xong, muốn phản bác đôi lời, nhưng lại phát hiện, không thể phản bác.
Những lời Bùi Nhược Trần nói, mỗi câu mỗi chữ đều là sự thật.
“Nếu Vưu chủ quản là Hạ Lan Tuyết, xin hỏi, ngươi sẽ vì một nữ tử như vậy mà phản thiên hạ, thậm chí bỏ cả Thiên triều chi châu Dung Tú sao?” Bùi Nhược Trần theo dõi hắn, gây sự nói tiếp: “Vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn, đó là hào hiệp, nặng tình nghĩa. Nhưng vì một nữ nhân không có gì như thế mà khiến bản thân thành thân bại danh liệt, dù là Vưu chủ quản cũng sẽ không làm, huống chi là một người từ nhỏ đã nổi tiếng là thông minh cơ trí như Tiêu Dao Vương?”
Vưu chủ quản tựa hồ đã bị lý luận của Bùi Nhược Trần thuyết phục, không tự chủ được mà gật đầu, chào lại nói: “Nếu vì một tiểu tử ngốc như Y Nhân, xác thực là không đáng.”
Bùi Nhược Trần trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm, thình lình Vưu chủ quản kia lại ngẩng đầu lên, hỏi: “Nếu như thế, Bùi công tử vì sao phải vì nàng mà lấy thân mạo hiểm? Lẽ nào, nàng với Bùi công tử mà nói…”
“Không sai, Hạ Lan Tuyết đem riêng nàng giao cho tại hạ, đương nhiên là vì hữu duyên.” Bùi Nhược Trần bình tĩnh mà nhìn hắn, thản nhiên nói: “Bởi vì ta thích nàng. Hạ Lan Tuyết của ngươi bị đưa đi thiên lý xa xôi, thực không có khả năng để ý tới. Ta xin khuyên Vưu chủ quản nên ngay tại chỗ này cùng ta làm giao dịch được rồi.”
Vưu chủ quản kinh ngạc hơn nửa ngày mới cười nhẹ nói: “Những lời này xuất từ miệng Bùi công tử xưa nay luôn luôn lạnh nhạt an tĩnh nói ra, thật đúng là làm cho người ta không thể tin được.” Không thể tin được đâu chỉ có hắn?
Y Nhân bị thiếu niên hạ lệnh lôi kéo đến bên góc tường nơi hậu đường nghe thấy, cũng không hiểu được mà trợn mắt nhìn.
Hơi thở thiếu niên ấm áp kề bên tai cô, hắn nhẹ giọng nói đầy châm biếm: “Thật muốn xem, phế vật được Bùi Nhược Trần yêu thích, rốt cuộc có bộ dáng thế nào!”
Tác giả :
Mỗ R