Hoàng Hậu Lắm Chiêu
Chương 13
Một tuần nơi Hoàng cung trôi qua trong bình lặng. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường như không có gì có thể bình thường hơn. Sáng sáng, mặt trời vẫn cứ mọc, đến giờ thì khuất dần phía sau chân trời. Bình lặng đến đáng sợ như thể che giấu đi sự nguy hiểm nào đó. Ha, sẽ có người nói ta kì lạ. Thế nhưng, giác quan thứ sáu của ta rất ít khi sai. Tự hào mà nói, những bài kiểm tra trắc nghiệm thời đi học của ta đều qua được là do cái giác quan này đây, hớ hớ… Khụ, lại lạc đề rồi.
Mấy ngày hôm nay, ta không gặp người con trai đó nữa. À, hay nói đúng hơn phải là Thân Vương Âu Dương Phong chứ nhỉ. Nghĩ đến đó, ta lại không tự chủ được mà tự tặng cho mình một nụ cười khinh bỉ. Thấy chưa, cuối cùng thì cũng có tốt đẹp gì đâu. A, nhưng thỉnh thoảng lại bất giác nhớ đến người đó. Nhớ đến nao lòng, nhớ đến thắt cả ruột. Cứ như thể mình sẽ không tự chủ được mà chạy đến bên người đó vậy. A, không thể được. Ta lắc mạnh đầu, bắt buộc mình phải bỏ đi cái ý nghĩ kì quái đó.
Cũng sau cái vụ hạ độc ấy, ta ở Ngọc Long Cung nhiều hơn là ở Tây Ngọc Cung. Nói thế nào nhỉ, chuyện này một phần cũng là do lỗi của ta. Nếu như, li rượu đó không được dâng lên thì có khi mọi chuyện sẽ tốt hơn chăng?
Hoàng Thái Hậu vẫn chưa tỉnh. Ngày nào bà cũng chỉ nhắm mắt nằm trên giường như thế. Cứ như thể bà chỉ đang ngủ một giấc dài thật dài vậy. Khuôn mặt Hoàng Thái Hậu vẫn hồng hào, ánh nét hiền hậu. Kì lạ, đây là cái loại độc kì quái gì vậy?
……
Ta từ ngoài cửa bước vào thì thấy trong phòng Hoàng Thái Hậu nằm lấp thoáng có bóng người. Ta nghiêng người hỏi Trần mama:
- Ai đang ở trong đó vậy?
- Thưa Hoàng hậu, là Hoàng thượng ạ. – Trần mama đang đứng ở ngoài cửa nhẹ nhàng trả lời.
Ta gật đầu một cái rồi đi vào trong. Bên cạnh chiếc giường lớn, Âu Dương Thần đang gục xuống bên giường. Mái tóc vàng óng rủ xuống đôi mắt hổ phách hiền hòa khi ngủ. Hàng mi dài nhưng thoáng nét sắc xảo, đôi lúc lại rung nhẹ. Đôi lông mày thỉnh thoảng nhăn lại. Ta lại gần, trong lòng có chút xót xa.
Dạo này khu vực biên giới giáp với Phiên Quốc bỗng nhiên xuất hiện dịch hạch. Người chết như ngả rạ. Ngoài đường đâu đâu cũng thấy xác người, tiếng khóc ai oán vang lên không dứt. Thêm đó, bọn phản loạn lại hoành hành khiến cho người làm hoàng đế như hắn bận tối mắt tối mũi. Xem đi, giờ đến ngủ mặt mày cũng như quả dưa chuột muối thế kia. Làm vua có gì hay chứ? Ngoài việc lương tháng cao cao một tẹo, nhà cửa chu cấp có cao cấp một tẹo, nhưng bù vào đó là nguy cơ bại sản cao chót vót, lại thêm một đống việc dồn vào đầu. Vui cái nỗi gì chứ?
- Nàng nhìn đủ chưa? – Một giọng nói bỡn cợt vang lên. Khuyến mại thêm đó là một nụ cười yêu nghiệt của cái tên nào đó.
Xí, xem ra lúc nãy tiếc thương nhầm người rồi. Nhìn xem, hắn còn có thể đùa giỡn thế thì chắc chắn hắn vẫn còn khỏe. Lo cái gì? Hứ, thừa hơi.
- Ai thèm nhìn ngươi. Vớ vẩn.
- Cục cưng, dối lòng là không tốt.- Hắn đưa bộ mặt yêu nghiệt kia ghé sát mặt ta, cười cười, cố ý trưng ra bộ mặt ngây thơ hết sức có thể.
Âu Dương Thần thực ra rất mệt, rất rất mệt. Nạn dịch hạch thì đã được xử lí, duy chỉ có bọn phản loạn là khó trị. Những ngày gần đây, hắn vô cùng đau đầu. Bận bịu một thời gian, thỉnh thoảng mới có thời gian đến thăm Hoàng Thái Hậu được. Hôm nay hình như thế nào mà gục ngay bên giường, thật là mất mặt. Thế nhưng, điều bất ngờ là khi mở mắt ra hắn lại thấy ngay khuôn mặt xinh đẹp của ai đó. Điều không tưởng hơn là phía sâu trong đôi mắt đen láy kia là một cỗ xót xa không nói thành lời.
Bất giác, niềm hạnh phúc tràn đầy trong thâm tâm. Nha, nàng là đang lo lắng cho hắn sao? Không lẽ…. nàng cũng động lòng rồi? Hắn không kìm lòng được mà hoang tưởng một chút.
Thế mà, con tiểu miêu kia lại chối bay chối biến như thế. A nha, chắc nàng đang xấu hổ đây. Đáng yêu quá đi. Vâng, và thế là Âu Dương Thần anh mình thần vũ nhà mình đã hoàn thành nhiệm vụ bay lên chín tầng mây. Ầy, dự là còn để lại tác dụng phụ…
Với cái vẻ đẹp hại nước hại dân kề ngay sát mũi mình, tai ta nhanh chóng phản chủ mà đỏ rực lên. A, đừng có nhìn ta kiểu đó. Chỉ là…. Xí, mấy người thử rơi vào hoàn cảnh này xem, không đỏ mặt thì vô cảm hết à?
Đôi mắt hổ phách sâu hút dán vào mắt ta, như thể chuẩn bị hút hết hồn người đối diện. Sống mũi thẳng, làn da không tì vết, đôi môi quyến rũ, mái tóc vàng nửa ẩn nửa hiện khuôn mặt anh tuấn đậm chất soái ca. Tên này…. Là yêu quái phương nào đây?
- A nha, giặc đến sát đ.í.t rồi mà phu thê các ngươi còn ở đây mà chàng chàng thiếp thiếp, ta thật khâm phục nha.
Một thân hắc ý ngồi vắt vẻo trên cửa sổ mà nói vỏng vào. Nụ cười đểu đểu treo trên khuôn mặt y. Mái tóc vẫn bù xù giống như cái ổ quạ, ánh mắt lơ đểnh nhưng nguy hiểm. Kha Dương nhìn ta và Âu Dương Thần, lên tiếng châm chọc.
Âu Dương Thần ho khan một tiếng rồi đứng thẳng dậy. Nha, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy trên khuôn mặt đẹp trai kia xuất hiện hai vệt hồng hồng khả nghi.
- Ngươi không gõ cửa trước khi vào được à? Có chuyện gì? Mau nói nhanh đi.
- Gõ cửa mới vào thì sao bắt được cảnh nóng vừa rồi? – Kha Dương không nhân nhượng mà trêu chọc, cười ngoác miệng đến tận mang tai. – À, vấn đề chính. Bọn phản tặc định chiếm thành phía Tây ải.
- Có điều quân chưa? – Âu Dương Thần nhíu mày.
- Tạm thời quân đội đã giữ thành. Chưa điều quân cứu trợ, phải có lệnh của ngươi.
Âu Dương Thần im lặng một chút rồi quay sang ta, kéo ta lại, cúi xuống. Hắn hôn nhẹ lên má ta rồi cười bảo:
- Đợi ta một chút, xử lí xong chuyện này sẽ chơi với nàng tiếp.
Dứt câu, hắn quay người ngoắc ngoắc Kha Dương đang đứng bĩu môi rồi đi ra khỏi phòng. Lúc đó, ta mới hoàn hồn. A… Môi hắn mềm mềm lướt qua má ta như một con chuồn chuồn vụt qua mặt nước. Không sao, không sao, chỉ là thịt chạm thịt thôi mà…
Ngồi bần thần một lúc, mặt trời cũng dần khuất sau đỉnh núi, màn đêm dần buông xuống che kín Hoàng cung. Ta ngồi bên giường Hoàng Thái Hậu, chẳng biết làm gì ngoài việc chả làm gì -_- Cổ đại thực chán a. Cuối cùng, vì rảnh rỗi sinh nông nổi, ta lấy giấy ra vẽ Hoàng Thái Hậu đang nằm trên giường. Ừm, khả năng phác họa của ta… không thể nói là tệ. Lâu không dùng đến, hi vọng ta không bị lụt nghề.
Đột nhiên, một tiếng vút xé gió xẹt qua tai. Ta định hồn lại thì thấy một mũi tên mũi đồng cắm trên nền đất. Theo phản xạ, ta quay phắt lại thì thấy một đôi mắt sắc lẻm trên mái nhà qua khung cửa sổ. Thấy mũi tên trượt đích, hắc y đó nhìn một chút rồi phóng đi.
Một phút không định hình được, cuối cùng ta vớ lấy mũi tên trên đất, chạy ra khỏi cửa theo hướng hắc y đó vừa đi. Kì lạ một điều, hắc y đó như thể cố ý để lộ ra bóng hình ẩn hiện trên mái nhà. Một ý nghĩ kì lạ lóe lên trong đầu. Chuyện này… có chút kì lạ. Thế nhưng, sự tò mò đã lấn áp lí trí, ta vẫn chạy như bay theo sát tên hắc y kia. Ta không hề biết, khi bóng ta vừa khuất sau cánh cửa Tây Ngọc Cung, phía sau cửa phòng Hoàng Thái Hậu đang nằm, một bóng đen xuất hiện với nụ cười kì dị.
- Bắt đầu thôi.
………
Ta chạy mãi, chạy miết. Đến một khu đất trống trong Hoàng cung, bóng hắc y đó biến mất không một chút dấu vết, như thể hắn chưa từng xuất hiện vậy. Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời chỉ có ánh trăng le lói soi rọi, trong lòng không khỏi tò mò. Nắm chặt mũi tên trong tay. Tên hắc y kia, là đang định ám sát ai? Ta? Hay Hoàng Thái Hậu? Hay chỉ là một chiêu trò nào đấy? Ta không phải là một con người ngu ngốc, đương nhiên hiểu, cuộc chiến Hoàng cung, giờ mới thực sự bắt đầu. Nhưng, ta vẫn không hiểu, trong cuộc chiến đó, ta là quân cờ nào?
…….
Sáng hôm sau, trong Tây Ngọc Cung, ta vươn vai thức dậy. Xoa xoa hai mắt còn đang ngái ngủ, ta uể oải bước xuống giường. Nha, tối qua ngồi, nghiên cứu cái mũi tên chết tiệt kia, đến tận nửa đêm mới ngủ được. Buồn ngủ quá đi mất. Ta ngáp dài một cái.
Ngoài sân, tiếng chim ríu rít kiếm mồi cùng tiếng một số cung nữ thái giám rì rầm gì đó.
- Thật kinh khủng, không ngờ Kiều Phi bị giết dã man vậy. – Tiếng một cung nữ vang lên, không giấu nổi sự sợ hãi.
- Đúng vậy nha. Nghe nói cô ấy bị đập đầu ngất đi rồi bị đâm đến mất máu mà chết. Ai mà dã man vậy nhỉ? – Một cung nữ khác tiếp lời.
- A nha nha, các ngươi không hiểu gì hết. Ở đó, nghe nói tên sát nhân còn để lại cái gì cơ. – Một thái giám xen vào.
- …..
Những lời nói chuyện vẫn cứ thế tiếp diễn. Thế nhưng, cái người hoáng hớt câu chuyện là ta đây lại hoàn toàn bị đnahs gục. Cái gì mà giết người? Cái gì mà Kiều Phi? Rồi còn cái gì mà….. Một hồi rối loạn trong đầu, cuối cùng “trăm nghe không bằng một tháy”, ta quyết định, Hậu cung thằng tiến.
Tóc tai quần áo xong xuôi, ta ngay lập tức kéo Tiểu Hương đến Hậu cung. Hậu cung là một cung nằm phía Bắc Hoàng cung, một khu rộng lớn với các nữ tử là phi tần của Hoàng đế. Thực ra ngoài ta và Mai Phi có cung riêng thì tất cả cái phi tử đều ở đây. Giờ mới được tận mắt thấy cái gì gọi là Hậu cung trong truyền thuyết. Cực phẩm nha.
Trong căn phòng của Kiều Phi, Âu Dương Thần, Mai Phi và một số các quan khác đều có mặt. Âu Dương Thần một thân long bào ngồi trên ghế, ánh mắt lãnh không, nghiêm nghị. Đứng bên cạnh hắn là Mai Phi, cô ta đang nói gì đó. Đáng ghét, sao tự nhiên ta ghét cảnh này thế nhỉ. A, không có gì, chắc tại ta ghét Mai Phi thôi, ha ha.
- Hoàng hậu nương nương đã có mặt rồi, xin hỏi tối qua nương nương ở đâu thế? – Vừa thấy ta bước vào, một lão quan hỏi luôn.
A, có chuyện gì thế? Không phải lại liên quan gì đến ta chứ? -_-
- Tối qua… Ta ở Ngọc Long Cung với Hoàng Thái Hậu.
- Vậy sao? Vậy chuyện một cung nữ có nói rằng nương nương ra ngoài một lúc rồi không thấy trở lại. Mà kì lạ thay, thời điểm đó lại trùng hợp với thời điểm Kiều Phi bị ám sát. Nương nương nói thế nào đây? – Một vị quan khác lên tiiếng.
- Ngươi là đang nghi ngờ ta ám sát Kiều Phi? Buồn cười, đến mặt mũi cô ta ta còn chẳng biết, lí do gì để ta ám sát cô ta chứ? Huống chi trong thời gian đó đâu chỉ mình ta vắng mặt.
- Ha ha, Hoàng hậu à, chỉ một mình Hoàng hậu không có nhân chứng xác…
- Đủ rồi. Vẫn chỉ là suy đoán. Không có bằng chứng thì không được kết tội lung tung. Ta tin không phải Hoàng hậu làm. Giờ thì ai ở đâu về chỗ đấy đi. Ta mệt rồi.
Âu Dương Thần im lặng nãy giờ mới lên tiếng. Hắn day day huyệt thái dương đang giật giật. Thực mệt mỏi. Hết phản loạn lại đến việc này. Muốn bức chết hắn đây. Đêm qua mới chợp mắt được một tẹo thì bị kéo đến Hậu cung. Mấy tên quan này lại còn gán ghép cái gì mà loại trừ bằng thời gian? Quái gì chứ? Cuối cùng vẫn là Hoàng hậu sao? Vớ vẩn Điệp nhi của hắn sao có thể làm nhưng chuyện như này?
Ta lặng im nhìn nam tử trước mặt. Một cảm giác ngọt ngào không kìm được mà trào lên tận cuống họng.
Hóa ra… cảm giác được người khác tin tưởng lại tuyệt vời đến vậy.
Hóa ra… cảm giác được che chở lại vui sướng đến vậy.
Hóa ra… ta lại đơn giản đến vậy.
Ta cười nhẹ, không để ý đến Mai Phi mà đến gần hắn, khẽ xoa đầu hắn mà bảo:
- Ta về phòng. Ngươi cũng nghỉ ngơi hợp lí, đừng quá sức.
Nói xóng, ta quay lưng bước nhanh ra ngoài.
Âu Dương Thần sững sờ, hắn không tưởng tượng nổi nàng lại nói câu đó. Nàng quan tâm hắn? Lo cho hắn sao? Hắn bất giác… Cười.
…….
Ta vừa đi vừa nghĩ. Những chuyện gần đây trong Hoàng cung, chắc không phải chỉ trùng hợp. Chắc chắn có người đứng ra làm tất cả chuyện này. Mà điều kì lạ là, tại sao tất cả mọi việc lại đều là nhắm vào ta?
Đi được một lúc lâu, chắn trước mặt ta là một cánh cửa sơn đỏ cũ kĩ. Ngẩng đầu lên, vẫn là những dòng chữ quen thuộc đó. A…. “ Khởi Thiên Trai”. Sao tự nhiên lại đến đây nhỉ? Lưỡng lự một hồi, ta mở cửa đi vào. Khởi Thiên Trai vẫn trầm lặng như vậy, vẫn mang cho người ta cảm giác bình yên như thế.
Chào đón ta vào là một cơn gió lướt qua mặt mang theo hơi nước mát lạnh. Ta thần người ngồi bên hồ. Những cơn ác mộng về mối tình xưa cũ không còn, nhưng thỉnh thoảng, trí óc vẫn không tự chủ được mà nhớ về “người đó”. Ai bảo ta vô tâm vô tính? Ai bảo ta vô tình vô ưu? Ta cũng là người, cũng là một người con gái có đủ những cảm xúc yêu thương.
Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng che mắt ta lại. Ta bật cười thành tiếng, ở trong Khởi Thiên Trai này, không là chàng thì còn là ai chứ?
- Nàng cười gì chứ? Trật tự nào.
Ta cảm nhận được, chàng đàng cười. Một nụ cười dịu dàng. Bỗng… trong không khí, một tiếng hát cất lên.
…. Hồi ức như một song cửa, mở ra rồi khó khép lại
Tiếng ai bước nhẹ trên lá khô, đom đóm phía trước vẽ nên bức bình phong hoa mỹ
Vì ai nhấc tay áo thơm, trao phong thư đỏ tình ý ngập tràn
Người nói rằng sẽ phiêu bạt, đến một nơi thật đẹp
Giọng hát ai khe khẽ, khe khẽ ngân
Nước mắt ai lẳng lặng rơi
Tuổi xuân này rồi sẽ qua đi
Họ kề vai nhau hứa cùng vượt qua sóng gió
Khi ấy mặt đất khô cằn, lá thu phong nhuốm hồng sắc thu.
Như giấc mộng xưa ấy, đời người như vở hài kịch liệu còn có ai lên khán đài để diễn
Hoàng hôn ánh nến khẽ lay, sắc đỏ bao trùm ai còn bàng hoàng
Hoa cưới đẫm lệ vui mừng trên hỉ đường lặng lẽ đặt qua một bên.
Hồi ức như đoạn phim câm phát lại từng mốc từng mốc thời gian
Người nói rằng sẽ phiêu bạt, đến một nơi thật đẹp
Giọng hát ai khe khẽ, khe khẽ ngân
Nước mắt ai lẳng lặng rơi
Nguyện hóa thành một đôi chim tung tăng
Bỏ lại sau lưng tiếng khóc than gào thét cũng chẳng đuổi kịp
Lại thêm một năm, giữa tháng bảy gió chiều lạnh, bóng tà dương chìm dần
Trong giấc mộng xưa ấy, tiếng mái chèo cô độc khua xa dần
Phiêu bạc tha hương, quên lãng…
Tiếng hát vừa dứt, bàn tay kia cũng vừa buông. Ta nhìn chàng chăm chú. Là chàng vừa hát sao? Hay quá… Giọng hát trầm ấm mà dịu nhẹ, như một thìa mật ong chảy vào tận tâm can.
Âu Dương Phong ngồi xuống, nhìn ta. Ánh mắt chàng xoáy thẳng vào tim ta mà hỏi:
- Thật sâu trong trái tim nàng, nàng có yêu ta không?
Đối diện với câu hỏi bất ngờ đó, ta chợt bối rối. Một lúc lâu sau, ta trả lời. Bình thản.
- Ta từng yêu một người con trai. Người đó đã từng một phút bồng bột nóng vội của ta mà hi sinh đi tính mạng. Cũng chính người đó, đã từng thề hứa sẽ bảo vệ và bên cạnh ta suốt đời suốt kiếp. Ta… chính ta là người đánh mất người đó. – Ta nhìn chàng, thấy trong đáy mắt người nam tử đối diện kia có một chút hỗn loạn. Thế nhưng, rất nhanh, nó đã biến mất, như vô hình. – Khi gặp chàng, ta đã lầm tưởng rằng người đó vẫn ở bên cạnh ta… Mãi mãi là như thế….
Nói xong, như không thể kìm được, một giọt nước trong suốt từ đôi mắt ta bỗng trào ra. A, là khóc sao?…. Lâu lắm rồi…. sao vẫn còn rung động vì câu chuyện đó. Âu Dương Phong im lặng một chút, rồi chang đưa bàn tay kia lên má ta, quệt đi giọt nước mắt đó, nhẹ nhàng nói.
- Ta sẽ thay người đó… yêu thương nàng…
Phía sau chàng, mặt trời dần lặn xuống. Bỗng… muốn thời gian ngừng trôi.
Mấy ngày hôm nay, ta không gặp người con trai đó nữa. À, hay nói đúng hơn phải là Thân Vương Âu Dương Phong chứ nhỉ. Nghĩ đến đó, ta lại không tự chủ được mà tự tặng cho mình một nụ cười khinh bỉ. Thấy chưa, cuối cùng thì cũng có tốt đẹp gì đâu. A, nhưng thỉnh thoảng lại bất giác nhớ đến người đó. Nhớ đến nao lòng, nhớ đến thắt cả ruột. Cứ như thể mình sẽ không tự chủ được mà chạy đến bên người đó vậy. A, không thể được. Ta lắc mạnh đầu, bắt buộc mình phải bỏ đi cái ý nghĩ kì quái đó.
Cũng sau cái vụ hạ độc ấy, ta ở Ngọc Long Cung nhiều hơn là ở Tây Ngọc Cung. Nói thế nào nhỉ, chuyện này một phần cũng là do lỗi của ta. Nếu như, li rượu đó không được dâng lên thì có khi mọi chuyện sẽ tốt hơn chăng?
Hoàng Thái Hậu vẫn chưa tỉnh. Ngày nào bà cũng chỉ nhắm mắt nằm trên giường như thế. Cứ như thể bà chỉ đang ngủ một giấc dài thật dài vậy. Khuôn mặt Hoàng Thái Hậu vẫn hồng hào, ánh nét hiền hậu. Kì lạ, đây là cái loại độc kì quái gì vậy?
……
Ta từ ngoài cửa bước vào thì thấy trong phòng Hoàng Thái Hậu nằm lấp thoáng có bóng người. Ta nghiêng người hỏi Trần mama:
- Ai đang ở trong đó vậy?
- Thưa Hoàng hậu, là Hoàng thượng ạ. – Trần mama đang đứng ở ngoài cửa nhẹ nhàng trả lời.
Ta gật đầu một cái rồi đi vào trong. Bên cạnh chiếc giường lớn, Âu Dương Thần đang gục xuống bên giường. Mái tóc vàng óng rủ xuống đôi mắt hổ phách hiền hòa khi ngủ. Hàng mi dài nhưng thoáng nét sắc xảo, đôi lúc lại rung nhẹ. Đôi lông mày thỉnh thoảng nhăn lại. Ta lại gần, trong lòng có chút xót xa.
Dạo này khu vực biên giới giáp với Phiên Quốc bỗng nhiên xuất hiện dịch hạch. Người chết như ngả rạ. Ngoài đường đâu đâu cũng thấy xác người, tiếng khóc ai oán vang lên không dứt. Thêm đó, bọn phản loạn lại hoành hành khiến cho người làm hoàng đế như hắn bận tối mắt tối mũi. Xem đi, giờ đến ngủ mặt mày cũng như quả dưa chuột muối thế kia. Làm vua có gì hay chứ? Ngoài việc lương tháng cao cao một tẹo, nhà cửa chu cấp có cao cấp một tẹo, nhưng bù vào đó là nguy cơ bại sản cao chót vót, lại thêm một đống việc dồn vào đầu. Vui cái nỗi gì chứ?
- Nàng nhìn đủ chưa? – Một giọng nói bỡn cợt vang lên. Khuyến mại thêm đó là một nụ cười yêu nghiệt của cái tên nào đó.
Xí, xem ra lúc nãy tiếc thương nhầm người rồi. Nhìn xem, hắn còn có thể đùa giỡn thế thì chắc chắn hắn vẫn còn khỏe. Lo cái gì? Hứ, thừa hơi.
- Ai thèm nhìn ngươi. Vớ vẩn.
- Cục cưng, dối lòng là không tốt.- Hắn đưa bộ mặt yêu nghiệt kia ghé sát mặt ta, cười cười, cố ý trưng ra bộ mặt ngây thơ hết sức có thể.
Âu Dương Thần thực ra rất mệt, rất rất mệt. Nạn dịch hạch thì đã được xử lí, duy chỉ có bọn phản loạn là khó trị. Những ngày gần đây, hắn vô cùng đau đầu. Bận bịu một thời gian, thỉnh thoảng mới có thời gian đến thăm Hoàng Thái Hậu được. Hôm nay hình như thế nào mà gục ngay bên giường, thật là mất mặt. Thế nhưng, điều bất ngờ là khi mở mắt ra hắn lại thấy ngay khuôn mặt xinh đẹp của ai đó. Điều không tưởng hơn là phía sâu trong đôi mắt đen láy kia là một cỗ xót xa không nói thành lời.
Bất giác, niềm hạnh phúc tràn đầy trong thâm tâm. Nha, nàng là đang lo lắng cho hắn sao? Không lẽ…. nàng cũng động lòng rồi? Hắn không kìm lòng được mà hoang tưởng một chút.
Thế mà, con tiểu miêu kia lại chối bay chối biến như thế. A nha, chắc nàng đang xấu hổ đây. Đáng yêu quá đi. Vâng, và thế là Âu Dương Thần anh mình thần vũ nhà mình đã hoàn thành nhiệm vụ bay lên chín tầng mây. Ầy, dự là còn để lại tác dụng phụ…
Với cái vẻ đẹp hại nước hại dân kề ngay sát mũi mình, tai ta nhanh chóng phản chủ mà đỏ rực lên. A, đừng có nhìn ta kiểu đó. Chỉ là…. Xí, mấy người thử rơi vào hoàn cảnh này xem, không đỏ mặt thì vô cảm hết à?
Đôi mắt hổ phách sâu hút dán vào mắt ta, như thể chuẩn bị hút hết hồn người đối diện. Sống mũi thẳng, làn da không tì vết, đôi môi quyến rũ, mái tóc vàng nửa ẩn nửa hiện khuôn mặt anh tuấn đậm chất soái ca. Tên này…. Là yêu quái phương nào đây?
- A nha, giặc đến sát đ.í.t rồi mà phu thê các ngươi còn ở đây mà chàng chàng thiếp thiếp, ta thật khâm phục nha.
Một thân hắc ý ngồi vắt vẻo trên cửa sổ mà nói vỏng vào. Nụ cười đểu đểu treo trên khuôn mặt y. Mái tóc vẫn bù xù giống như cái ổ quạ, ánh mắt lơ đểnh nhưng nguy hiểm. Kha Dương nhìn ta và Âu Dương Thần, lên tiếng châm chọc.
Âu Dương Thần ho khan một tiếng rồi đứng thẳng dậy. Nha, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy trên khuôn mặt đẹp trai kia xuất hiện hai vệt hồng hồng khả nghi.
- Ngươi không gõ cửa trước khi vào được à? Có chuyện gì? Mau nói nhanh đi.
- Gõ cửa mới vào thì sao bắt được cảnh nóng vừa rồi? – Kha Dương không nhân nhượng mà trêu chọc, cười ngoác miệng đến tận mang tai. – À, vấn đề chính. Bọn phản tặc định chiếm thành phía Tây ải.
- Có điều quân chưa? – Âu Dương Thần nhíu mày.
- Tạm thời quân đội đã giữ thành. Chưa điều quân cứu trợ, phải có lệnh của ngươi.
Âu Dương Thần im lặng một chút rồi quay sang ta, kéo ta lại, cúi xuống. Hắn hôn nhẹ lên má ta rồi cười bảo:
- Đợi ta một chút, xử lí xong chuyện này sẽ chơi với nàng tiếp.
Dứt câu, hắn quay người ngoắc ngoắc Kha Dương đang đứng bĩu môi rồi đi ra khỏi phòng. Lúc đó, ta mới hoàn hồn. A… Môi hắn mềm mềm lướt qua má ta như một con chuồn chuồn vụt qua mặt nước. Không sao, không sao, chỉ là thịt chạm thịt thôi mà…
Ngồi bần thần một lúc, mặt trời cũng dần khuất sau đỉnh núi, màn đêm dần buông xuống che kín Hoàng cung. Ta ngồi bên giường Hoàng Thái Hậu, chẳng biết làm gì ngoài việc chả làm gì -_- Cổ đại thực chán a. Cuối cùng, vì rảnh rỗi sinh nông nổi, ta lấy giấy ra vẽ Hoàng Thái Hậu đang nằm trên giường. Ừm, khả năng phác họa của ta… không thể nói là tệ. Lâu không dùng đến, hi vọng ta không bị lụt nghề.
Đột nhiên, một tiếng vút xé gió xẹt qua tai. Ta định hồn lại thì thấy một mũi tên mũi đồng cắm trên nền đất. Theo phản xạ, ta quay phắt lại thì thấy một đôi mắt sắc lẻm trên mái nhà qua khung cửa sổ. Thấy mũi tên trượt đích, hắc y đó nhìn một chút rồi phóng đi.
Một phút không định hình được, cuối cùng ta vớ lấy mũi tên trên đất, chạy ra khỏi cửa theo hướng hắc y đó vừa đi. Kì lạ một điều, hắc y đó như thể cố ý để lộ ra bóng hình ẩn hiện trên mái nhà. Một ý nghĩ kì lạ lóe lên trong đầu. Chuyện này… có chút kì lạ. Thế nhưng, sự tò mò đã lấn áp lí trí, ta vẫn chạy như bay theo sát tên hắc y kia. Ta không hề biết, khi bóng ta vừa khuất sau cánh cửa Tây Ngọc Cung, phía sau cửa phòng Hoàng Thái Hậu đang nằm, một bóng đen xuất hiện với nụ cười kì dị.
- Bắt đầu thôi.
………
Ta chạy mãi, chạy miết. Đến một khu đất trống trong Hoàng cung, bóng hắc y đó biến mất không một chút dấu vết, như thể hắn chưa từng xuất hiện vậy. Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời chỉ có ánh trăng le lói soi rọi, trong lòng không khỏi tò mò. Nắm chặt mũi tên trong tay. Tên hắc y kia, là đang định ám sát ai? Ta? Hay Hoàng Thái Hậu? Hay chỉ là một chiêu trò nào đấy? Ta không phải là một con người ngu ngốc, đương nhiên hiểu, cuộc chiến Hoàng cung, giờ mới thực sự bắt đầu. Nhưng, ta vẫn không hiểu, trong cuộc chiến đó, ta là quân cờ nào?
…….
Sáng hôm sau, trong Tây Ngọc Cung, ta vươn vai thức dậy. Xoa xoa hai mắt còn đang ngái ngủ, ta uể oải bước xuống giường. Nha, tối qua ngồi, nghiên cứu cái mũi tên chết tiệt kia, đến tận nửa đêm mới ngủ được. Buồn ngủ quá đi mất. Ta ngáp dài một cái.
Ngoài sân, tiếng chim ríu rít kiếm mồi cùng tiếng một số cung nữ thái giám rì rầm gì đó.
- Thật kinh khủng, không ngờ Kiều Phi bị giết dã man vậy. – Tiếng một cung nữ vang lên, không giấu nổi sự sợ hãi.
- Đúng vậy nha. Nghe nói cô ấy bị đập đầu ngất đi rồi bị đâm đến mất máu mà chết. Ai mà dã man vậy nhỉ? – Một cung nữ khác tiếp lời.
- A nha nha, các ngươi không hiểu gì hết. Ở đó, nghe nói tên sát nhân còn để lại cái gì cơ. – Một thái giám xen vào.
- …..
Những lời nói chuyện vẫn cứ thế tiếp diễn. Thế nhưng, cái người hoáng hớt câu chuyện là ta đây lại hoàn toàn bị đnahs gục. Cái gì mà giết người? Cái gì mà Kiều Phi? Rồi còn cái gì mà….. Một hồi rối loạn trong đầu, cuối cùng “trăm nghe không bằng một tháy”, ta quyết định, Hậu cung thằng tiến.
Tóc tai quần áo xong xuôi, ta ngay lập tức kéo Tiểu Hương đến Hậu cung. Hậu cung là một cung nằm phía Bắc Hoàng cung, một khu rộng lớn với các nữ tử là phi tần của Hoàng đế. Thực ra ngoài ta và Mai Phi có cung riêng thì tất cả cái phi tử đều ở đây. Giờ mới được tận mắt thấy cái gì gọi là Hậu cung trong truyền thuyết. Cực phẩm nha.
Trong căn phòng của Kiều Phi, Âu Dương Thần, Mai Phi và một số các quan khác đều có mặt. Âu Dương Thần một thân long bào ngồi trên ghế, ánh mắt lãnh không, nghiêm nghị. Đứng bên cạnh hắn là Mai Phi, cô ta đang nói gì đó. Đáng ghét, sao tự nhiên ta ghét cảnh này thế nhỉ. A, không có gì, chắc tại ta ghét Mai Phi thôi, ha ha.
- Hoàng hậu nương nương đã có mặt rồi, xin hỏi tối qua nương nương ở đâu thế? – Vừa thấy ta bước vào, một lão quan hỏi luôn.
A, có chuyện gì thế? Không phải lại liên quan gì đến ta chứ? -_-
- Tối qua… Ta ở Ngọc Long Cung với Hoàng Thái Hậu.
- Vậy sao? Vậy chuyện một cung nữ có nói rằng nương nương ra ngoài một lúc rồi không thấy trở lại. Mà kì lạ thay, thời điểm đó lại trùng hợp với thời điểm Kiều Phi bị ám sát. Nương nương nói thế nào đây? – Một vị quan khác lên tiiếng.
- Ngươi là đang nghi ngờ ta ám sát Kiều Phi? Buồn cười, đến mặt mũi cô ta ta còn chẳng biết, lí do gì để ta ám sát cô ta chứ? Huống chi trong thời gian đó đâu chỉ mình ta vắng mặt.
- Ha ha, Hoàng hậu à, chỉ một mình Hoàng hậu không có nhân chứng xác…
- Đủ rồi. Vẫn chỉ là suy đoán. Không có bằng chứng thì không được kết tội lung tung. Ta tin không phải Hoàng hậu làm. Giờ thì ai ở đâu về chỗ đấy đi. Ta mệt rồi.
Âu Dương Thần im lặng nãy giờ mới lên tiếng. Hắn day day huyệt thái dương đang giật giật. Thực mệt mỏi. Hết phản loạn lại đến việc này. Muốn bức chết hắn đây. Đêm qua mới chợp mắt được một tẹo thì bị kéo đến Hậu cung. Mấy tên quan này lại còn gán ghép cái gì mà loại trừ bằng thời gian? Quái gì chứ? Cuối cùng vẫn là Hoàng hậu sao? Vớ vẩn Điệp nhi của hắn sao có thể làm nhưng chuyện như này?
Ta lặng im nhìn nam tử trước mặt. Một cảm giác ngọt ngào không kìm được mà trào lên tận cuống họng.
Hóa ra… cảm giác được người khác tin tưởng lại tuyệt vời đến vậy.
Hóa ra… cảm giác được che chở lại vui sướng đến vậy.
Hóa ra… ta lại đơn giản đến vậy.
Ta cười nhẹ, không để ý đến Mai Phi mà đến gần hắn, khẽ xoa đầu hắn mà bảo:
- Ta về phòng. Ngươi cũng nghỉ ngơi hợp lí, đừng quá sức.
Nói xóng, ta quay lưng bước nhanh ra ngoài.
Âu Dương Thần sững sờ, hắn không tưởng tượng nổi nàng lại nói câu đó. Nàng quan tâm hắn? Lo cho hắn sao? Hắn bất giác… Cười.
…….
Ta vừa đi vừa nghĩ. Những chuyện gần đây trong Hoàng cung, chắc không phải chỉ trùng hợp. Chắc chắn có người đứng ra làm tất cả chuyện này. Mà điều kì lạ là, tại sao tất cả mọi việc lại đều là nhắm vào ta?
Đi được một lúc lâu, chắn trước mặt ta là một cánh cửa sơn đỏ cũ kĩ. Ngẩng đầu lên, vẫn là những dòng chữ quen thuộc đó. A…. “ Khởi Thiên Trai”. Sao tự nhiên lại đến đây nhỉ? Lưỡng lự một hồi, ta mở cửa đi vào. Khởi Thiên Trai vẫn trầm lặng như vậy, vẫn mang cho người ta cảm giác bình yên như thế.
Chào đón ta vào là một cơn gió lướt qua mặt mang theo hơi nước mát lạnh. Ta thần người ngồi bên hồ. Những cơn ác mộng về mối tình xưa cũ không còn, nhưng thỉnh thoảng, trí óc vẫn không tự chủ được mà nhớ về “người đó”. Ai bảo ta vô tâm vô tính? Ai bảo ta vô tình vô ưu? Ta cũng là người, cũng là một người con gái có đủ những cảm xúc yêu thương.
Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng che mắt ta lại. Ta bật cười thành tiếng, ở trong Khởi Thiên Trai này, không là chàng thì còn là ai chứ?
- Nàng cười gì chứ? Trật tự nào.
Ta cảm nhận được, chàng đàng cười. Một nụ cười dịu dàng. Bỗng… trong không khí, một tiếng hát cất lên.
…. Hồi ức như một song cửa, mở ra rồi khó khép lại
Tiếng ai bước nhẹ trên lá khô, đom đóm phía trước vẽ nên bức bình phong hoa mỹ
Vì ai nhấc tay áo thơm, trao phong thư đỏ tình ý ngập tràn
Người nói rằng sẽ phiêu bạt, đến một nơi thật đẹp
Giọng hát ai khe khẽ, khe khẽ ngân
Nước mắt ai lẳng lặng rơi
Tuổi xuân này rồi sẽ qua đi
Họ kề vai nhau hứa cùng vượt qua sóng gió
Khi ấy mặt đất khô cằn, lá thu phong nhuốm hồng sắc thu.
Như giấc mộng xưa ấy, đời người như vở hài kịch liệu còn có ai lên khán đài để diễn
Hoàng hôn ánh nến khẽ lay, sắc đỏ bao trùm ai còn bàng hoàng
Hoa cưới đẫm lệ vui mừng trên hỉ đường lặng lẽ đặt qua một bên.
Hồi ức như đoạn phim câm phát lại từng mốc từng mốc thời gian
Người nói rằng sẽ phiêu bạt, đến một nơi thật đẹp
Giọng hát ai khe khẽ, khe khẽ ngân
Nước mắt ai lẳng lặng rơi
Nguyện hóa thành một đôi chim tung tăng
Bỏ lại sau lưng tiếng khóc than gào thét cũng chẳng đuổi kịp
Lại thêm một năm, giữa tháng bảy gió chiều lạnh, bóng tà dương chìm dần
Trong giấc mộng xưa ấy, tiếng mái chèo cô độc khua xa dần
Phiêu bạc tha hương, quên lãng…
Tiếng hát vừa dứt, bàn tay kia cũng vừa buông. Ta nhìn chàng chăm chú. Là chàng vừa hát sao? Hay quá… Giọng hát trầm ấm mà dịu nhẹ, như một thìa mật ong chảy vào tận tâm can.
Âu Dương Phong ngồi xuống, nhìn ta. Ánh mắt chàng xoáy thẳng vào tim ta mà hỏi:
- Thật sâu trong trái tim nàng, nàng có yêu ta không?
Đối diện với câu hỏi bất ngờ đó, ta chợt bối rối. Một lúc lâu sau, ta trả lời. Bình thản.
- Ta từng yêu một người con trai. Người đó đã từng một phút bồng bột nóng vội của ta mà hi sinh đi tính mạng. Cũng chính người đó, đã từng thề hứa sẽ bảo vệ và bên cạnh ta suốt đời suốt kiếp. Ta… chính ta là người đánh mất người đó. – Ta nhìn chàng, thấy trong đáy mắt người nam tử đối diện kia có một chút hỗn loạn. Thế nhưng, rất nhanh, nó đã biến mất, như vô hình. – Khi gặp chàng, ta đã lầm tưởng rằng người đó vẫn ở bên cạnh ta… Mãi mãi là như thế….
Nói xong, như không thể kìm được, một giọt nước trong suốt từ đôi mắt ta bỗng trào ra. A, là khóc sao?…. Lâu lắm rồi…. sao vẫn còn rung động vì câu chuyện đó. Âu Dương Phong im lặng một chút, rồi chang đưa bàn tay kia lên má ta, quệt đi giọt nước mắt đó, nhẹ nhàng nói.
- Ta sẽ thay người đó… yêu thương nàng…
Phía sau chàng, mặt trời dần lặn xuống. Bỗng… muốn thời gian ngừng trôi.
Tác giả :
Shellry