Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế
Chương 44: Nam nhân thần bí
Thời gian cấp bách Chiêu Dương không thể nào dây dưa với bọn họ, nàng đột nhiên ra tay chiến đấu với bọn họ.
Chiêu Dương ra quyền thật điêu luyện, vừa nhanh vừa chuẩn đánh thẳng vào điểm yếu của từng người.
Nhưng khi Truy Hồn Kiếm gần chạm vào người họ, nàng liền rút Truy Hồn Kiếm lại, dùng cáng kiếm để đả thương bọn họ.
Từng tên binh sĩ ngã xuống mặt đất, tuy bị Chiêu Dương đánh trọng thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi xử lý xong bọn thuộc hạ của Nhậm Thái Tuấn, nàng thản nhiên bước ra ngoài.
Trước khi rời khỏi miếu hoang, Chiêu Dương xoay mặt lại nhìn tên thống lĩnh lúc này nằm thê thảm dưới mặt đất.
- Nếu Tướng Quân có trách tội, ta sẽ chịu trách nhiệm.
Tên binh sĩ nằm dưới mặt đất ánh mắt bất lực, nhìn Chiêu Dương rời khỏi tầm mắt của hắn ta.
Đi đến cổng thành Chiêu Dương nhìn thấy có rất nhiều binh lính của Thái Vũ Lan nghiêm ngặt canh chừng, họ kiểm tra từng người muốn vào hoặc ra thành.
Chiêu Dương ngẫm nghĩ một lúc, nàng nhìn lại phục trang trên người mình.
Nhìn thấy mình ăn mặc y như thường dân, y phục đơn sơ rẽ tiền không gây sự chú ý đến mọi người.
Nàng định đi vào thành, đột nhiên có người quăn một hòn đá nhỏ xuống mặt đất dưới chân nàng.
Chiêu Dương nhanh mắt nhìn theo hướng hòn đá được ném ra, nhìn thấy A Tâm.
Chiêu Dương lập tức đi theo hắn ta, đến khu rừng bên cạnh.
Vừa đến địa điểm vắng vẻ, Chiêu Dương nhìn thấy năm thuộc hạ của tổ chức Mật Sát Lệnh.
Năm người cung kính quỳ trước mặt Chiêu Dương.
- Chủ nhân.
Chiêu Dương không nói gì chỉ vẫy tay ra hiệu cho họ đứng lên.
Chiêu Dương nhìn A Vũ, cất giọng lạnh lùng.
- Hiện tại trong triều đình nhìn vào sống yên biển lặng, nhưng bên trong đang nổi loạn.
Ta bắt được tin Hoàng thượng đã phái người của Đông Sưởng và cẩm y vệ âm thầm tiêu diệt những vị trung thần.
Từ nay về sau Tổ chức Mật Sát Lệnh, sẽ hết mình phù trợ Nhậm Thái Tuấn lên làm vua.
A Vũ nghe Chiêu Dương nói vậy, hắn gật đầu tỏ ra tán đồng.
- Chủ nhân, thuộc hạ sẽ hết lòng ủng hộ quyết định của người.
Thuộc hạ đã nghe qua chiến công của Tướng Quân Nhậm Thái Tuấn.
Biết được Nhậm Tướng Quân là một vị anh hùng, có thể hy sinh tính mạng của mình vì thần dân thiên hạ.
Cơ nghiệp của Tống Quốc từ từ suy đồ cũng do một tay Nhậm Thái Tôn mà ra.
Một vị vua bất tài sẽ kiến nước nhà suy vong.
Nghe A Vũ nói vậy trong lòng Chiêu Dương liền buông xuống nổi lo âu, vừa rồi khi nàng nói ra suy nghĩ của mình, nàng còn sợ họ sẽ phản đối.
Dù sao từ trước đến giờ tổ chức Mật Sát Lệnh cũng nghe theo lời của Hoàng thượng sai khiến.
Trong lòng Chiêu Dương còn một thắc mắc, nàng muốn giải đáp trước khi nàng đặt hết niềm tin vào bọn họ.
- Theo ta được biết tổ chức Mật Sát Lệnh từ trước tới giờ là làm việc cho triều đình, sao các người lại đồng ý nghe theo lời của ta, ủng hộ Nhậm Thái Tuấn lên làm vua?
A Tâm nghe Chiêu Dương nói vậy, hắn biết Chiêu Dương đang hoài nghi bọn họ.
Cũng phải một người làm đại sự không nên dễ dàng tin vào kẻ khác.
A Tâm nhìn Chiêu Dương cung kính nói.
- Bẩm chủ nhân, thật ra từ lúc chủ nhân tiền nhiệm bị người trong triều đình ám sát, bọn thuộc hạ đã thề phải trả thù cho tiền chủ nhân.
Hiện tại trong triều đình đã xuất hiện nội gián, bắt tay với người Kim muốn xâm lấn Tống Quốc của chúng ta.
Nếu Hoàng thượng không đủ năng lực để trị quốc, thì ngài ấy cũng nên nhường lại cho kẻ có tài.
Chiêu Dương thật hài lòng với câu trả lời của A Tâm, nàng nhìn họ nghiêm túc phân phối mệnh lệnh.
- Các người hãy cho người âm thầm bao vây hoàng cung.
Đợi đến khi người của Nhậm Thái Tuấn đánh vào, thì hãy hỗ trợ bọn họ.
Lần này chỉ được thắng, không thể thất bại.
Năm người nghe Chiêu Dương nói vậy, liền cúi đầu tôn kính nhận lệnh.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Nói xong năm người lập tức phi thân, rời khỏi khu rừng.
Chiêu Dương gấp gáp đi ra khỏi khu rừng rộng lớn để kịp vào thành, thật không ngờ nàng bất cẩn đạp phải một cái bẫy thú.
Thân thể của Chiêu Dương rơi xuống cái hố sâu, tay vô tình bị mấy nhánh cây khô làm rách một đường, chảy rất nhiều máu.
Chiêu Dương đau đớn dùng tay xé một miếng vải trên y phục buộc lại cánh tay bị thương của mình.
Sau khi buộc xong Chiêu Dương từ dưới cái hố sâu nhìn lên trên, với năng lực của nàng, cái hố sâu này không thể làm khó nàng.
Trong lúc Chiêu Dương đị phóng lên trên, nàng nghe được bước chân dồn dập của một đám người.
Chiêu Dương nghe ra được có tổng cộng là mười người, bước chân của họ vừa có thần vừa mạnh mẽ, chắc là người luyện võ, càng lúc càng tiến gần đến cái hố sâu hơn.
Nàng ở yên đó chờ xem bọn họ là ai, có ý định gì.
Đột nhiên gương mặt của một nam nhân xuất hiện trên miệng hố, gương mặt nghiêm túc nam tính nhìn vào có phần thu hút, trên người hắn là y phục bình thường, bên hông mang theo một cây kiếm dài.
Hắn nhìn Chiêu Dương lúc này đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
- Tiểu thư, người có sao không?
Có chỗ nào bị thương không?
Tên nam nhân ân cần hỏi thâm nàng, Chiêu Dương không biết hắn là địch hay bạn nên nhìn hắn lắc đầu.
Đột nhiên hắn từ trên mặt đất, phóng xuống cái hố sâu.
Ngay lập tức hắn đứng bên cạnh nàng, Chiêu Dương đề phòng lui mình sang một bên tránh xa hắn ra.
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, muốn xem hắn định giở trò gì.
Tên nam nhân nhìn nàng, cười lịch sự rồi hắn ngẩn cao đầu.
- Thả dây xuống đây.
Hắn vừa dứt câu một sợi dây thừng từ trên miệng hộ được quăng xuống.
Hắn bước tới bên cạnh nàng.
- Tại hạ xin thất lễ.
Hắn vừa nói xong bàn tay cường tráng đã choàng qua eo nàng, ngay sau đó tay còn lại hắn nắm chặt sợi dây thừng giật mạnh.
Sợ dây đột nhiên được người phía trên dùng sức kéo lên, Chiêu Dương dùng tay đẩy hắn ra xa, không muốn tiếp cận thân thể với hắn ta.
Mặc dù khí chất cao ngạo cùng với gương mặt tuấn tú của hắn có thể khiến nữ như tim đập loạn, nhưng Chiêu Dương không hề giao động.
Trong lòng nàng chỉ có một mình Nhậm Thái Tuấn mà thôi.
Hắn cảm giác được nàng có hành động chống cự, tay hắn bất giác ôm chặt eo nàng hơn, tránh cho nàng ngã xuống.
Khi hai người vừa thoát khỏi cái hố sâu, Chiêu Dương ngay lập tức xô hắn ra, lui mình về phía sau hai bước.
Nàng nhanh chóng đảo cặp mắt một vòng, nhìn thấy bên cạnh hắn là một đám người. Nhìn vào khí thế của hắn nàng biết hắn chính là chủ nhân của bọn họ.
Hắn nhìn thấy cử chỉ đề phòng của nàng liền giải thích.
- Thứ lỗi cho hành động thất lễ vừa rồi.
Vì thuộc hạ của tại hạ đã cài mấy cái bẫy này, nên đã khiến Tiểu thư bị thương.
Hắn vừa nói ánh mắt vừa nhìn vào cánh tay bị thương của nàng, nàng nghi ngời nhìn theo ánh mắt của hắn. Nhìn thấy vết thương trên tay dù đã được nàng dùng vải buộc lại nhưng vẫn chảy rất nhiều máu, máu thấm ướt cả miếng vải màu trắng.
Chiêu Dương ra quyền thật điêu luyện, vừa nhanh vừa chuẩn đánh thẳng vào điểm yếu của từng người.
Nhưng khi Truy Hồn Kiếm gần chạm vào người họ, nàng liền rút Truy Hồn Kiếm lại, dùng cáng kiếm để đả thương bọn họ.
Từng tên binh sĩ ngã xuống mặt đất, tuy bị Chiêu Dương đánh trọng thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi xử lý xong bọn thuộc hạ của Nhậm Thái Tuấn, nàng thản nhiên bước ra ngoài.
Trước khi rời khỏi miếu hoang, Chiêu Dương xoay mặt lại nhìn tên thống lĩnh lúc này nằm thê thảm dưới mặt đất.
- Nếu Tướng Quân có trách tội, ta sẽ chịu trách nhiệm.
Tên binh sĩ nằm dưới mặt đất ánh mắt bất lực, nhìn Chiêu Dương rời khỏi tầm mắt của hắn ta.
Đi đến cổng thành Chiêu Dương nhìn thấy có rất nhiều binh lính của Thái Vũ Lan nghiêm ngặt canh chừng, họ kiểm tra từng người muốn vào hoặc ra thành.
Chiêu Dương ngẫm nghĩ một lúc, nàng nhìn lại phục trang trên người mình.
Nhìn thấy mình ăn mặc y như thường dân, y phục đơn sơ rẽ tiền không gây sự chú ý đến mọi người.
Nàng định đi vào thành, đột nhiên có người quăn một hòn đá nhỏ xuống mặt đất dưới chân nàng.
Chiêu Dương nhanh mắt nhìn theo hướng hòn đá được ném ra, nhìn thấy A Tâm.
Chiêu Dương lập tức đi theo hắn ta, đến khu rừng bên cạnh.
Vừa đến địa điểm vắng vẻ, Chiêu Dương nhìn thấy năm thuộc hạ của tổ chức Mật Sát Lệnh.
Năm người cung kính quỳ trước mặt Chiêu Dương.
- Chủ nhân.
Chiêu Dương không nói gì chỉ vẫy tay ra hiệu cho họ đứng lên.
Chiêu Dương nhìn A Vũ, cất giọng lạnh lùng.
- Hiện tại trong triều đình nhìn vào sống yên biển lặng, nhưng bên trong đang nổi loạn.
Ta bắt được tin Hoàng thượng đã phái người của Đông Sưởng và cẩm y vệ âm thầm tiêu diệt những vị trung thần.
Từ nay về sau Tổ chức Mật Sát Lệnh, sẽ hết mình phù trợ Nhậm Thái Tuấn lên làm vua.
A Vũ nghe Chiêu Dương nói vậy, hắn gật đầu tỏ ra tán đồng.
- Chủ nhân, thuộc hạ sẽ hết lòng ủng hộ quyết định của người.
Thuộc hạ đã nghe qua chiến công của Tướng Quân Nhậm Thái Tuấn.
Biết được Nhậm Tướng Quân là một vị anh hùng, có thể hy sinh tính mạng của mình vì thần dân thiên hạ.
Cơ nghiệp của Tống Quốc từ từ suy đồ cũng do một tay Nhậm Thái Tôn mà ra.
Một vị vua bất tài sẽ kiến nước nhà suy vong.
Nghe A Vũ nói vậy trong lòng Chiêu Dương liền buông xuống nổi lo âu, vừa rồi khi nàng nói ra suy nghĩ của mình, nàng còn sợ họ sẽ phản đối.
Dù sao từ trước đến giờ tổ chức Mật Sát Lệnh cũng nghe theo lời của Hoàng thượng sai khiến.
Trong lòng Chiêu Dương còn một thắc mắc, nàng muốn giải đáp trước khi nàng đặt hết niềm tin vào bọn họ.
- Theo ta được biết tổ chức Mật Sát Lệnh từ trước tới giờ là làm việc cho triều đình, sao các người lại đồng ý nghe theo lời của ta, ủng hộ Nhậm Thái Tuấn lên làm vua?
A Tâm nghe Chiêu Dương nói vậy, hắn biết Chiêu Dương đang hoài nghi bọn họ.
Cũng phải một người làm đại sự không nên dễ dàng tin vào kẻ khác.
A Tâm nhìn Chiêu Dương cung kính nói.
- Bẩm chủ nhân, thật ra từ lúc chủ nhân tiền nhiệm bị người trong triều đình ám sát, bọn thuộc hạ đã thề phải trả thù cho tiền chủ nhân.
Hiện tại trong triều đình đã xuất hiện nội gián, bắt tay với người Kim muốn xâm lấn Tống Quốc của chúng ta.
Nếu Hoàng thượng không đủ năng lực để trị quốc, thì ngài ấy cũng nên nhường lại cho kẻ có tài.
Chiêu Dương thật hài lòng với câu trả lời của A Tâm, nàng nhìn họ nghiêm túc phân phối mệnh lệnh.
- Các người hãy cho người âm thầm bao vây hoàng cung.
Đợi đến khi người của Nhậm Thái Tuấn đánh vào, thì hãy hỗ trợ bọn họ.
Lần này chỉ được thắng, không thể thất bại.
Năm người nghe Chiêu Dương nói vậy, liền cúi đầu tôn kính nhận lệnh.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Nói xong năm người lập tức phi thân, rời khỏi khu rừng.
Chiêu Dương gấp gáp đi ra khỏi khu rừng rộng lớn để kịp vào thành, thật không ngờ nàng bất cẩn đạp phải một cái bẫy thú.
Thân thể của Chiêu Dương rơi xuống cái hố sâu, tay vô tình bị mấy nhánh cây khô làm rách một đường, chảy rất nhiều máu.
Chiêu Dương đau đớn dùng tay xé một miếng vải trên y phục buộc lại cánh tay bị thương của mình.
Sau khi buộc xong Chiêu Dương từ dưới cái hố sâu nhìn lên trên, với năng lực của nàng, cái hố sâu này không thể làm khó nàng.
Trong lúc Chiêu Dương đị phóng lên trên, nàng nghe được bước chân dồn dập của một đám người.
Chiêu Dương nghe ra được có tổng cộng là mười người, bước chân của họ vừa có thần vừa mạnh mẽ, chắc là người luyện võ, càng lúc càng tiến gần đến cái hố sâu hơn.
Nàng ở yên đó chờ xem bọn họ là ai, có ý định gì.
Đột nhiên gương mặt của một nam nhân xuất hiện trên miệng hố, gương mặt nghiêm túc nam tính nhìn vào có phần thu hút, trên người hắn là y phục bình thường, bên hông mang theo một cây kiếm dài.
Hắn nhìn Chiêu Dương lúc này đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
- Tiểu thư, người có sao không?
Có chỗ nào bị thương không?
Tên nam nhân ân cần hỏi thâm nàng, Chiêu Dương không biết hắn là địch hay bạn nên nhìn hắn lắc đầu.
Đột nhiên hắn từ trên mặt đất, phóng xuống cái hố sâu.
Ngay lập tức hắn đứng bên cạnh nàng, Chiêu Dương đề phòng lui mình sang một bên tránh xa hắn ra.
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, muốn xem hắn định giở trò gì.
Tên nam nhân nhìn nàng, cười lịch sự rồi hắn ngẩn cao đầu.
- Thả dây xuống đây.
Hắn vừa dứt câu một sợi dây thừng từ trên miệng hộ được quăng xuống.
Hắn bước tới bên cạnh nàng.
- Tại hạ xin thất lễ.
Hắn vừa nói xong bàn tay cường tráng đã choàng qua eo nàng, ngay sau đó tay còn lại hắn nắm chặt sợi dây thừng giật mạnh.
Sợ dây đột nhiên được người phía trên dùng sức kéo lên, Chiêu Dương dùng tay đẩy hắn ra xa, không muốn tiếp cận thân thể với hắn ta.
Mặc dù khí chất cao ngạo cùng với gương mặt tuấn tú của hắn có thể khiến nữ như tim đập loạn, nhưng Chiêu Dương không hề giao động.
Trong lòng nàng chỉ có một mình Nhậm Thái Tuấn mà thôi.
Hắn cảm giác được nàng có hành động chống cự, tay hắn bất giác ôm chặt eo nàng hơn, tránh cho nàng ngã xuống.
Khi hai người vừa thoát khỏi cái hố sâu, Chiêu Dương ngay lập tức xô hắn ra, lui mình về phía sau hai bước.
Nàng nhanh chóng đảo cặp mắt một vòng, nhìn thấy bên cạnh hắn là một đám người. Nhìn vào khí thế của hắn nàng biết hắn chính là chủ nhân của bọn họ.
Hắn nhìn thấy cử chỉ đề phòng của nàng liền giải thích.
- Thứ lỗi cho hành động thất lễ vừa rồi.
Vì thuộc hạ của tại hạ đã cài mấy cái bẫy này, nên đã khiến Tiểu thư bị thương.
Hắn vừa nói ánh mắt vừa nhìn vào cánh tay bị thương của nàng, nàng nghi ngời nhìn theo ánh mắt của hắn. Nhìn thấy vết thương trên tay dù đã được nàng dùng vải buộc lại nhưng vẫn chảy rất nhiều máu, máu thấm ướt cả miếng vải màu trắng.
Tác giả :
Lan Hồ Điệp 134