Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi
Chương 22: Hoàng thượng muốn chu toàn cho nàng đây
Bình thường Tần phi cũng chỉ có vài hoạt động giải trí như thiêu thùa may vá, xem sách, ưu nhã hơn thì viết chữ, vẽ tranh. Nếu tính cách sảng khoái có thể đi dạo trong ngự hoa viên, không thì bơi thuyền trên hồ, mấy việc này đều có thể lấy vui giết thời gian.
Tự Cẩm không thích thêu thùa may vá, không có sự khéo tay này. Vẽ tranh viết chữ cần cảm xúc, đi ngự hoa viên thì thôi đi, gặp ai cũng phải quỳ. Chơi thuyền trên hồ? Ồ, cái này nàng thích, nếu may mắn còn có thể câu được vài con cá, làm thêm vài món ăn. Nhưng nàng lại chưa có vinh hạnh này, phẩm cấp chưa tới.
Nghĩ tới nghĩ lui, mấy trò tiêu khiển tầm thường này cũng không thể nói với hoàng đế. Tự Cẩm hơi khinh bỉ mình, sao nàng lại ngốc như vậy chứ, người khác xuyên việt làm thế nào mà vui vẻ hạnh phúc thế?
“Đang nghĩ gì mà tập trung vậy?”
“A? A, thần thiếp đang nghĩ xem nói chuyện gì với người mới được...?” Tự Cẩm chưa kịp suy nghĩ lập tức trả lời. Lúc định thần lại, nàng chỉ muốn phỉ nhổ chính mình, mặt trắng bệch, tay che miệng, mặt xám như tro tàn.
Không cần người khác đào hầm, chính nàng đã tự đào hầm chôn mình rồi.
Ngu xuẩn không thể tả.
Tiêu Kỳ cũng kinh ngạc đến ngây người, hắn cũng không biết phải nói gì trong tình huống đó.
“Thần thiếp nói chuyện vụng về, mong hoàng thượng thứ tội.” Phải nhanh chóng thỉnh tội thôi, chính mình làm tội mình, Tự Cẩm kêu khóc trong lòng, đúng là không gì ngu hơn.
“Đứng lên đi.” Tiêu Kỳ nhìn vị tiểu Thái nữ kinh hoảng sợ sệt, sao lại có người ngu đến thế chứ? Trong hậu cung này ai nấy đều muốn nịnh nọt hắn, trước khi nói gì cũng uốn lưỡi bảy lần, nào có ai lại để lời nói ngay miệng như nàng.
Lúc ấy hắn chẳng nghĩ được gì khác, tính cách như thế, có thể sống tốt trong cung này mới là hiếm hoi.
Hắn cũng không biết đây là lần thứ mấy cảm thấy nàng quá ngốc, quá đơn thuần.
Có lẽ định cho nàng nhãn hiệu đơn thuần nên Tiêu Kỳ không giận dữ nữa mà rất lo lắng. Thế này thì đến Tết trung thu nàng phải làm sao?
Không có biện pháp.
Mặc quần áo may từ vải do hoàng hậu ban thưởng, sau đó tranh sủng với quý phi. Dù cho nàng có tỏ ra mình sợ hãi bao nhiêu cũng không thể khiến quý phi hết giận.
Thù ắt phải kết lớn.
Mỗi lần nhìn thấy Tô thái nữ hắn đều muốn thở dài. Tiêu Kỳ cảm giác nếu mình còn gặp nàng thêm mấy lần thì cuộc đời này chắc là không còn biết giận.
Do Tự Cẩm mới xuyên tới không lâu, thời gian gặp hoàng đế chưa nhiều nên chưa tạo được thói quen cẩn trọng mọi nơi mọi lúc. Nàng chỉ cần không tập trung là bản tính tự tại sảng khoái ngày xưa biểu lộ, trí thông minh rớt đi đâu hết.
Tiêu Kỳ không trị tội nàng, cũng không lạnh lung với nàng. Điều này khiến Tự Cẩm lần đầu tiên cảm thấy vị hoàng đế này không tệ. Nàng khẽ ngồi lại, cúi đầu im lặng. Giờ phút này nói gì cũng không đúng, nàng liền dứt khoát giả bộ bị sợ đến không dám nói gì vậy.
Tiêu Kỳ lại không có cách nào ngồi xuống. Hắn thấy Tự Cẩm cúi đầu xuống mãi, nếu hắn cũng ngồi xuống e là nàng bị dọa khóc mất.
“Trẫm còn việc cần làm, nàng nghỉ ngơi đi. Sau này ta sẽ trở lại thăm nàng.” Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Làm tới hoàng đế còn phải chừa một đường cho phi tử phạm lỗi. Hắn lớn tới chừng này, đừng nói sau khi lên ngôi, ngay cả trước kia làm thái tử cũng không có ai khiến hắn uất nghẹn như thế.
“Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.” Tự Cẩm thở phào nhẹ nhõm, sau đó giống như đưa tiễn môn thần, cung kính đưa hoàng đế ra cửa.
Tiêu Kỳ đi ra Di Cùng Hiên cũng không đi tới hậu cung mà đi thẳng về Sùng Minh Điện. Sau khi trở về, trong đầu lại nhớ đến nét mặt muốn khóc của Tự Cẩm, cuối cùng thở dài gọi “Quản Trường An.”
“Có nô tài ở đây.” Quản Trường An lập tức tới.
“Trẫm nhớ mấy xấp lụa mới được cống nạp năm nay vẫn còn nhỉ?”
“Dạ, bên Nội Đình Phủ vừa mang tới một loạt vải mới, nói là do các thợ thủ công phía nam mới dệt, rất hiếm.” Quản Trường An nghe Hoàng thượng hỏi thì hiểu ngay, trong lòng khẽ chẹp chẹp hai tiếng. Tô thái nữ này có phúc khí gì chứ, Hoàng thượng muốn chu toàn cho nàng đây.
Tự Cẩm không thích thêu thùa may vá, không có sự khéo tay này. Vẽ tranh viết chữ cần cảm xúc, đi ngự hoa viên thì thôi đi, gặp ai cũng phải quỳ. Chơi thuyền trên hồ? Ồ, cái này nàng thích, nếu may mắn còn có thể câu được vài con cá, làm thêm vài món ăn. Nhưng nàng lại chưa có vinh hạnh này, phẩm cấp chưa tới.
Nghĩ tới nghĩ lui, mấy trò tiêu khiển tầm thường này cũng không thể nói với hoàng đế. Tự Cẩm hơi khinh bỉ mình, sao nàng lại ngốc như vậy chứ, người khác xuyên việt làm thế nào mà vui vẻ hạnh phúc thế?
“Đang nghĩ gì mà tập trung vậy?”
“A? A, thần thiếp đang nghĩ xem nói chuyện gì với người mới được...?” Tự Cẩm chưa kịp suy nghĩ lập tức trả lời. Lúc định thần lại, nàng chỉ muốn phỉ nhổ chính mình, mặt trắng bệch, tay che miệng, mặt xám như tro tàn.
Không cần người khác đào hầm, chính nàng đã tự đào hầm chôn mình rồi.
Ngu xuẩn không thể tả.
Tiêu Kỳ cũng kinh ngạc đến ngây người, hắn cũng không biết phải nói gì trong tình huống đó.
“Thần thiếp nói chuyện vụng về, mong hoàng thượng thứ tội.” Phải nhanh chóng thỉnh tội thôi, chính mình làm tội mình, Tự Cẩm kêu khóc trong lòng, đúng là không gì ngu hơn.
“Đứng lên đi.” Tiêu Kỳ nhìn vị tiểu Thái nữ kinh hoảng sợ sệt, sao lại có người ngu đến thế chứ? Trong hậu cung này ai nấy đều muốn nịnh nọt hắn, trước khi nói gì cũng uốn lưỡi bảy lần, nào có ai lại để lời nói ngay miệng như nàng.
Lúc ấy hắn chẳng nghĩ được gì khác, tính cách như thế, có thể sống tốt trong cung này mới là hiếm hoi.
Hắn cũng không biết đây là lần thứ mấy cảm thấy nàng quá ngốc, quá đơn thuần.
Có lẽ định cho nàng nhãn hiệu đơn thuần nên Tiêu Kỳ không giận dữ nữa mà rất lo lắng. Thế này thì đến Tết trung thu nàng phải làm sao?
Không có biện pháp.
Mặc quần áo may từ vải do hoàng hậu ban thưởng, sau đó tranh sủng với quý phi. Dù cho nàng có tỏ ra mình sợ hãi bao nhiêu cũng không thể khiến quý phi hết giận.
Thù ắt phải kết lớn.
Mỗi lần nhìn thấy Tô thái nữ hắn đều muốn thở dài. Tiêu Kỳ cảm giác nếu mình còn gặp nàng thêm mấy lần thì cuộc đời này chắc là không còn biết giận.
Do Tự Cẩm mới xuyên tới không lâu, thời gian gặp hoàng đế chưa nhiều nên chưa tạo được thói quen cẩn trọng mọi nơi mọi lúc. Nàng chỉ cần không tập trung là bản tính tự tại sảng khoái ngày xưa biểu lộ, trí thông minh rớt đi đâu hết.
Tiêu Kỳ không trị tội nàng, cũng không lạnh lung với nàng. Điều này khiến Tự Cẩm lần đầu tiên cảm thấy vị hoàng đế này không tệ. Nàng khẽ ngồi lại, cúi đầu im lặng. Giờ phút này nói gì cũng không đúng, nàng liền dứt khoát giả bộ bị sợ đến không dám nói gì vậy.
Tiêu Kỳ lại không có cách nào ngồi xuống. Hắn thấy Tự Cẩm cúi đầu xuống mãi, nếu hắn cũng ngồi xuống e là nàng bị dọa khóc mất.
“Trẫm còn việc cần làm, nàng nghỉ ngơi đi. Sau này ta sẽ trở lại thăm nàng.” Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Làm tới hoàng đế còn phải chừa một đường cho phi tử phạm lỗi. Hắn lớn tới chừng này, đừng nói sau khi lên ngôi, ngay cả trước kia làm thái tử cũng không có ai khiến hắn uất nghẹn như thế.
“Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.” Tự Cẩm thở phào nhẹ nhõm, sau đó giống như đưa tiễn môn thần, cung kính đưa hoàng đế ra cửa.
Tiêu Kỳ đi ra Di Cùng Hiên cũng không đi tới hậu cung mà đi thẳng về Sùng Minh Điện. Sau khi trở về, trong đầu lại nhớ đến nét mặt muốn khóc của Tự Cẩm, cuối cùng thở dài gọi “Quản Trường An.”
“Có nô tài ở đây.” Quản Trường An lập tức tới.
“Trẫm nhớ mấy xấp lụa mới được cống nạp năm nay vẫn còn nhỉ?”
“Dạ, bên Nội Đình Phủ vừa mang tới một loạt vải mới, nói là do các thợ thủ công phía nam mới dệt, rất hiếm.” Quản Trường An nghe Hoàng thượng hỏi thì hiểu ngay, trong lòng khẽ chẹp chẹp hai tiếng. Tô thái nữ này có phúc khí gì chứ, Hoàng thượng muốn chu toàn cho nàng đây.
Tác giả :
Ám Hương