Hoàng Đình
Quyển 3 - Chương 74: Sáu vị đại đế (năm)
Dịch giả: †Ares†
Miếu thần trong cung Tử Vi yên tĩnh không tiếng động, trong yên tĩnh lộ ra thần bí.
Lúc này, trong lòng Tử Vi đại đế cũng yên tĩnh trở lại. Ông ta cảm giác cả trăm ngàn năm qua mình chưa từng dễ chịu như vậy. Đối với ông ta, từ sau khi núi Bất Chu sụp, Thiên cung bị diệt, cuộc đời liền tiến vào thời kỳ u ám. Nếu như nói, trước đó ông ta lấy một loại tâm tính siêu nhiên nhìn gió mây, nhìn thế cuộc thiên hạ, vậy thì sau việc kia, ông ta phải ngậm chặt vành môi để khắc họa thống khổ ở sâu trong nội tâm mình.
Tuy rằng ông ta luôn lấy tên Ngưu Liên Hoa để hành tẩu thiên hạ, nhưng trong lòng lại vững tin, sẽ có ngày mình đứng trên đỉnh núi Bất Chu, đứng trên đỉnh Thiên cung, nghe vạn yêu chầu bái. Ông ta tin rằng có một ngày mình sẽ danh chính ngôn thuận ở trên đỉnh Bất Chu, nghe người khác gọi một câu "thái tử". Nhưng ông ta lại không chờ được ngày này. Thứ ông ta chờ được là luân hồi nghiền nát, Bất Chu sụp đổ.
Sau đó, là ông ta liều mạng chạy trốn, theo tam thúc ẩn núp khắp nơi. Cuối cùng, tam thúc cũng đi rồi, lưu lại một mình ông ta lết thân thể trọng thương du đãng trong trời đất. Ngàn năm qua, mỗi khi ông ta nhắm mắt, sẽ lại nhìn thấy những yêu hồn phiêu đãng trong thiên hạ.
"Trời đất này là yêu tộc đang thúc giục nó thay đổi." Ông ta luôn có suy nghĩ như vậy, trong lòng cũng đương nhiên cho rằng thế giới này thuộc về yêu tộc. Ngoại trừ yêu tộc, không có bất kỳ sinh linh nào có tư cách có được nó.
Chuyện cũ như khói mây hiện lên trong lòng Tử Vi đại đế, lại tán đi. Giờ phút này, ông ta cảm thấy mình như một con sâu thoát khỏi kén mà hóa thành bướm, nhẹ nhàng bay lên trong gió, và thế giới bởi vậy mà khác đi.
Ngay giờ khắc lột xác ấy, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày tình huống như vậy xuất hiện.
Tinh thần của ông ta tản ra, kết nối với sao trời, cảm thụ được nỗi tang thương từ trong biến đổi của trời đất mấy ngàn năm qua. Khí tức trên thân ông ta giờ khắc này như tương hợp với thế gian, ánh sao chói lọi.
Trong miếu, Trần Cảnh lúc này mở mắt. Hai mắt của hắn giống như đã tồn tại từ xưa theo trời đất, tại trong nháy mắt này lại có thêm thiên ý bao la. Trong tích tắc hắn nhìn chăm chú Tử Vi đại đế, hai mắt hắn có hai luồng ánh kiếm phóng thẳng ra, chợt lóe, đã đến trước mặt Tử Vi đại đế. Ánh sao chớp động, hai ánh kiếm kia tiêu tán không tiếng động.
Tử Vi đại đế lúc này cũng không để ý tới Trần Cảnh. Ông ta giống như là một con bướm vừa lột khỏi kén thành công, bay lên cao, đúng vào lúc then chốt. Nhưng mà, không thấy Trần Cảnh có động tác, lại có một luồng ánh kiếm từ tượng đá vọt lên. Ánh kiếm vừa ra, như chớp lóe, khiến Tử Vi đại đế cực kỳ hoảng sợ. Một vệt kiếm nhanh như chớp đâm tới giữa hai lông mày ông ta.
Đây là uy thế mà kiếm khí tiên thiên mới có, là Đế vương kiếm. Vệt kiếm sau cùng là của Diệp Thanh Tuyết.
Ông ta không thể ngờ rằng Diệp Thanh Tuyết lại đã sớm trốn ở sau tượng đá Trần Cảnh, nắm chặt cơ hội trong nháy mắt mà đâm thẳng một kiếm. Trong thiên hạ, chỉ sợ đã không có người có thể chịu được một kiếm đánh lén của Diệp Thanh Tuyết. Chẳng qua loại nhân vật như bọn họ làm sao có thể đi đánh lén người khác. Lần này thật sự là các loại nhân quả đan xen cùng một chỗ mới thành như thế.
Tử Vi đại đế kinh sợ vạn phần, vừa mới nghĩ mình muốn tương thông cùng trời đất, giờ lại cảm thấy như rớt vào hầm băng. Tử vong nguy hiểm tại giờ khắc này nảy lên trong lòng. Ông ta rống to một tiếng, trong tiếng rống có sợ hãi, có phẫn nộ. Sợ hãi trong tử vong tới quá nhanh, tại thời điểm sinh mệnh của ông ta sắp sửa có một bước thăng hoa thì sinh mệnh lại đến phần cuối. Ông ta phẫn nộ vì Diệp Thanh Tuyết lại trốn ở trong miếu thần của Trần Cảnh để đánh lén mình, càng cực kỳ không cam lòng vì mình tính kế Trần Cảnh lại bị hắn tính kế lại.
Nương theo sau tiếng rống này, một thanh phi đao đỏ đậm bay thẳng tới Diệp Thanh Tuyết. Thanh Trảm Tiên phi đao này không đón đỡ Đế Vương kiếm trong tay Diệp Thanh Tuyết, mà đánh thẳng tới nàng. Trong lúc sinh tử một đường, Tử Vi đại đế biết là không ngăn được. Trảm Tiên phi đao có thể trảm nguyên thần linh hồn, lại không cản được kiếm trong tay Diệp Thanh Tuyết.
Tử Vi đại đế là đang liều mạng, lấy mạng đổi mạng. Ông ta bất đắc dĩ phải làm như vậy. Lúc này, bất kể làm gì cũng không đỡ được Đế Vương kiếm của Diệp Thanh Tuyết, ông ta chỉ đành lấy phương thức này bức lui nàng. Đây cũng là cách làm nguyên thủy nhất từ trong tâm ông ta.
Nhưng mà Diệp Thanh Tuyết lại không để ý, một kiếm đâm thẳng mi tâm Tử Vi đại đế. Chợt lại có một luồng sáng trắng như một đường chỉ chiếu lên phi đao đỏ đậm. Đó là kiếm do Trần Cảnh dựa vào tín ngưỡng ngưng kết mà thành.
Trên thân Tử Vi đại đế đột nhiên phát ra hào quang màu đỏ. Thân thể ông ta dần tan biến trong luồng sáng ấy. Kiếm tới mi tâm Tử Vi đại đế, một dải ánh sao từ trong mi tâm ông ta bùng ra. Trong ánh sao có thể thấy được Tinh Thần đồ (bức họa các ngôi sao).
Diệp Thanh Tuyết lại như đã sớm tập trung pháp lực toàn thân lên một kiếm này, trong nháy mắt vừa rút kiếm ra đã dốc hết pháp lực và thần thông toàn thân. Kiếm trong tay nàng chưa từng biến hóa, ngay từ đầu đã kiên quyết như vậy. Ánh mắt nàng cũng chưa từng thay đổi, từ khi mở ra đã lạnh lẽo. Chiếc mặt nạ màu vàng trên mặt càng làm nàng nhìn không hề có chút cảm tình nào.
Đế Vương kiếm mang theo một luồng hào quang chói mắt, đâm phá Tinh Thần đồ từ mi tâm Tử Vi đại đế, đâm vào trong hào quang đỏ. Hào quang tán đi, kiếm đâm tới mi tâm Tử Vi đại đế.
Tử Vi đại đế cảm thụ được mũi kiếm lạnh lẽo đâm vào trong trán. Trong chớp mắt ấy, cái lạnh như băng mà tê buốt như sấm sét phá vỡ ý thức của ông ta, không thể nào chống lại.
Hai mắt ông ta nhìn thấy đôi mắt ở phía sau mặt nạ của Diệp Thanh Tuyết, lạnh băng, như là ánh mắt của đại đạo.
Thân thể của Tử Vi đại đế văng lên trong hư không.
Một vùng ánh sao chợt lóe, rồi lập tức biến mất. Phía trước Diệp Thanh Tuyết bỗng trống rỗng, Tử Vi đại đế đã rơi xuống trên vương tọa trong cung Tử Vi. Mắt ông ta vẫn chưa nhắm lại, trong mắt phản chiếu cảnh tượng Diệp Thanh Tuyết biến mất.
Trần Cảnh lại nghe được tiếng của Diệp Thanh Tuyết trước khi nàng biến mất.
- Theo ta đi cung Câu Trần.
Từ khi Diệp Thanh Tuyết xuất hiện đến khi Tử Vi đại đế chết đi bất quá là một vệt ánh kiếm thoáng hiện xẹt qua Tử Vi cung trong nháy mắt. Ánh kiếm biến mất, Diệp Thanh Tuyết lại muốn đi giết Câu Trần đại đế. Trần Cảnh thật không nghĩ tới chuyện này. Khi nghe lời này của Diệp Thanh Tuyết, hắn cảm thấy kinh ngạc, lại nhanh chóng theo sau nàng. Chỉ là trong đầu hắn còn quanh quẩn một kiếm kia của Diệp Thanh Tuyết.
Ở trong một kiếm kia ẩn chứa sấm sét. Uy lực của sấm sét từ trên chín tầng trời đều ở hết tại đó. Đây là điều Trần Cảnh cảm thụ được rất rõ.
Phía trước, Diệp Thanh Tuyết xuyên qua hư không. Trần Cảnh theo sát nàng, chỉ thấy mây khói.
Tại lúc Trần Cảnh còn chưa hoàn toàn tiêu hóa được cảm giác một kiếm kia của Diệp Thanh Tuyết và sự thật Tử Vi đại đế đã cứ thế chết đi, Diệp Thanh Tuyết đột nhiên biến mất, như một con cá chui vào trong nước, chớp mắt cái đã không thấy đâu. Trần Cảnh biết nàng vào cung Câu Trần.
* * *
Câu Trần đại đế ngồi trong cung Câu Trần. Đối với bất kỳ người tu hành nào, cung điện này đều cực kỳ hữu ích. Mà đối với những người tu đạo đến cảnh giới cảm ứng trời đất lại càng tuyệt không thể tả.
Câu Trần đại đế ngồi ở phía trên vương tọa, đột nhiên lòng có xao động, nhớ lại thời thơ ấu đã sớm chôn sâu trong ký ức. Y vẫn nhớ rõ ngôi làng mình từng ở gọi là trại Dương Bình. Lớn dần lên với bao chuyện xưa về trại Dương Bình, khi đó, mơ ước lớn nhất của y là có thể được đạo trưởng trong núi Dương Bình thu làm đồ đệ. Chỉ người trong trại Dương Bình mới biết, trong núi Dương Bình có một tòa Âm Dương quan. Đó là đạo quán do tổ tiên trại Dương Bình thành lập. Đạo quán có một truyền thống, chỉ cần là tiểu hài tử sinh ra trong trại Dương Bình, đến mười hai tuổi đều có cơ hội đi Âm Dương quan bái kiến quán chủ, cũng thu được một cơ hội tu hành, then chốt là phải một mình lên núi. Chỉ có tiểu hài tử một mình từ trại Dương Bình dưới núi, lên được Âm Dương quan mới có tư cách trông thấy Âm Dương quán chủ.
Núi Dương Bình rất lớn, cũng rất nguy hiểm. Tuy rằng nhiều năm qua chưa từng có người nào chết trong núi nhưng nguy hiểm từ việc lên núi lại ngăn cản hầu hết mọi người. Dương Bình Nhất Thu lên núi, đi tới trước Âm Dương quan.
Người trong trại Dương Bình đều lấy Dương Bình làm họ. Dương Bình Nhất Thu đến nay còn nhớ rõ tâm tình của y khi lần đầu thấy Âm Dương quan. Y cảm thấy mình trông thấy được thứ đẹp nhất thế gian. Y ở trong núi học tập, ba năm sau chính thức trở thành đệ tử Âm Dương quan, bốn mươi năm sau trở thành Âm Dương quán chủ.
Y đột nhiên cảnh giác mở to mắt. Từ khi có được cung Câu Trần này, y vẫn ngồi đây chưa từng rời đi, cảm thụ trời đất biến đổi, tìm hiểu ý nghĩa thâm ảo trong đó. Nhưng lúc này tâm linh rung động, y cảm giác có việc sắp phát sinh trên thân mình, có sát khí nặng nề nồng nặc quấn lên linh giác y.
Y cực kỳ hoảng sợ. Y không tham dự ân oán thế gian, chỉ một lòng cầu đạo. Tuy rằng không thuộc dòng của bất kỳ vị nào trong ba vị đạo tổ nhưng tuyệt đối là đại đạo tiên thiên, tuyệt sẽ không sinh ra chuyện tẩu hỏa nhập ma hay tâm thần bất ổn.
Y biết rõ có việc sắp sửa phát sinh trên thân mình, hơn nữa là không thể tránh.
Cảm ứng được một luồng khí màu đỏ đen chẳng biết lúc nào đã quấn lên nguyên thần của mình, y cực kỳ hoảng sợ, thầm nghĩ: "Không biết từ khi nào, ta đã dính đến quá nhiều nhân quả rồi."
Lúc này, y đột nhiên nghĩ tới lúc sư phụ thu y làm đệ tử chính thức, thì câu đầu tiên là: "Nếu có một ngày, con phát giác nhân quả quấn thân, phải nhớ trở lại trong Âm Dương quan. Vạn sự kết thúc, con phải tận lực ít nhiễm hồng trần. Trong trời đất này, khắp nơi đều là sát kiếp, chỉ cần sơ sẩy thì bất tri bất giác chúng sẽ quấn lên con."
Ngay lúc đó y còn không nghĩ ra tại sao sư phụ lại nói như vậy. Sau này, theo tu vi càng ngày càng cao, có đạo ý của chính mình, y lại càng quên những lời ban đầu của sư phụ. Lúc này nhớ tới, sống lưng y mới đổ mồ hôi lạnh.
Trong lòng y lại nhớ tới lời sư phụ nói: "Phương pháp tu hành của Âm Dương quan chúng ta tuyệt không dưới bất luận pháp môn tu hành nào trên thế gian. Chỉ cần hiểu thấu đạo điển bản môn, thì trên trời dưới đất, chỗ nào cũng đi được."
- Đúng vậy, ta cần gì bỏ gốc lấy ngọn, chiếm cung Câu Trần này chứ. Đạo điển của bản môn còn không hiểu được, lại đi tới tràng sát lục hồng trần này, thực sự là mắt thấy đại đạo không biết còn cầu trời, không rõ trong thân có đạo còn đi kiếm.
Dương Bình Nhất Thu thấp giọng lẩm bẩm, rồi đột nhiên đứng dậy đi ra bên ngoài cung. Mỗi bước y đi đều có một vệt ánh kiếm trảm ở phía sau. Y đã đi ba mươi sáu bước, đó là liên hệ y tạo dựng được với cung Câu Trần suốt trăm năm này. Trong quá trình bước ra khỏi đại điện thì đều chém cả rồi.
Từng bước đi ra ngoài cung Câu Trần, nhìn hư không ức vạn dặm, tâm thần trong sáng, trời đất ở hết trong lòng. Nguyên thần nhận đến dẫn dắt, toát thẳng lên, bay lên, ở đỉnh đầu của y hình thành cảnh tượng một dải thiên hà. Trong lòng y vui sướng, vứt bỏ cung Câu Trần đã khiến tu hành của y tiến nhanh một bước, tu thành nguyên thần Thiên hà trong đạo điển của sư môn.
Thiên hà cuốn lấy thân thể của Dương Bình Nhất Thu vào trong đó, thẳng hướng Âm Dương quan trên đỉnh Dương Bình dưới nhân gian mà đi.
Miếu thần trong cung Tử Vi yên tĩnh không tiếng động, trong yên tĩnh lộ ra thần bí.
Lúc này, trong lòng Tử Vi đại đế cũng yên tĩnh trở lại. Ông ta cảm giác cả trăm ngàn năm qua mình chưa từng dễ chịu như vậy. Đối với ông ta, từ sau khi núi Bất Chu sụp, Thiên cung bị diệt, cuộc đời liền tiến vào thời kỳ u ám. Nếu như nói, trước đó ông ta lấy một loại tâm tính siêu nhiên nhìn gió mây, nhìn thế cuộc thiên hạ, vậy thì sau việc kia, ông ta phải ngậm chặt vành môi để khắc họa thống khổ ở sâu trong nội tâm mình.
Tuy rằng ông ta luôn lấy tên Ngưu Liên Hoa để hành tẩu thiên hạ, nhưng trong lòng lại vững tin, sẽ có ngày mình đứng trên đỉnh núi Bất Chu, đứng trên đỉnh Thiên cung, nghe vạn yêu chầu bái. Ông ta tin rằng có một ngày mình sẽ danh chính ngôn thuận ở trên đỉnh Bất Chu, nghe người khác gọi một câu "thái tử". Nhưng ông ta lại không chờ được ngày này. Thứ ông ta chờ được là luân hồi nghiền nát, Bất Chu sụp đổ.
Sau đó, là ông ta liều mạng chạy trốn, theo tam thúc ẩn núp khắp nơi. Cuối cùng, tam thúc cũng đi rồi, lưu lại một mình ông ta lết thân thể trọng thương du đãng trong trời đất. Ngàn năm qua, mỗi khi ông ta nhắm mắt, sẽ lại nhìn thấy những yêu hồn phiêu đãng trong thiên hạ.
"Trời đất này là yêu tộc đang thúc giục nó thay đổi." Ông ta luôn có suy nghĩ như vậy, trong lòng cũng đương nhiên cho rằng thế giới này thuộc về yêu tộc. Ngoại trừ yêu tộc, không có bất kỳ sinh linh nào có tư cách có được nó.
Chuyện cũ như khói mây hiện lên trong lòng Tử Vi đại đế, lại tán đi. Giờ phút này, ông ta cảm thấy mình như một con sâu thoát khỏi kén mà hóa thành bướm, nhẹ nhàng bay lên trong gió, và thế giới bởi vậy mà khác đi.
Ngay giờ khắc lột xác ấy, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày tình huống như vậy xuất hiện.
Tinh thần của ông ta tản ra, kết nối với sao trời, cảm thụ được nỗi tang thương từ trong biến đổi của trời đất mấy ngàn năm qua. Khí tức trên thân ông ta giờ khắc này như tương hợp với thế gian, ánh sao chói lọi.
Trong miếu, Trần Cảnh lúc này mở mắt. Hai mắt của hắn giống như đã tồn tại từ xưa theo trời đất, tại trong nháy mắt này lại có thêm thiên ý bao la. Trong tích tắc hắn nhìn chăm chú Tử Vi đại đế, hai mắt hắn có hai luồng ánh kiếm phóng thẳng ra, chợt lóe, đã đến trước mặt Tử Vi đại đế. Ánh sao chớp động, hai ánh kiếm kia tiêu tán không tiếng động.
Tử Vi đại đế lúc này cũng không để ý tới Trần Cảnh. Ông ta giống như là một con bướm vừa lột khỏi kén thành công, bay lên cao, đúng vào lúc then chốt. Nhưng mà, không thấy Trần Cảnh có động tác, lại có một luồng ánh kiếm từ tượng đá vọt lên. Ánh kiếm vừa ra, như chớp lóe, khiến Tử Vi đại đế cực kỳ hoảng sợ. Một vệt kiếm nhanh như chớp đâm tới giữa hai lông mày ông ta.
Đây là uy thế mà kiếm khí tiên thiên mới có, là Đế vương kiếm. Vệt kiếm sau cùng là của Diệp Thanh Tuyết.
Ông ta không thể ngờ rằng Diệp Thanh Tuyết lại đã sớm trốn ở sau tượng đá Trần Cảnh, nắm chặt cơ hội trong nháy mắt mà đâm thẳng một kiếm. Trong thiên hạ, chỉ sợ đã không có người có thể chịu được một kiếm đánh lén của Diệp Thanh Tuyết. Chẳng qua loại nhân vật như bọn họ làm sao có thể đi đánh lén người khác. Lần này thật sự là các loại nhân quả đan xen cùng một chỗ mới thành như thế.
Tử Vi đại đế kinh sợ vạn phần, vừa mới nghĩ mình muốn tương thông cùng trời đất, giờ lại cảm thấy như rớt vào hầm băng. Tử vong nguy hiểm tại giờ khắc này nảy lên trong lòng. Ông ta rống to một tiếng, trong tiếng rống có sợ hãi, có phẫn nộ. Sợ hãi trong tử vong tới quá nhanh, tại thời điểm sinh mệnh của ông ta sắp sửa có một bước thăng hoa thì sinh mệnh lại đến phần cuối. Ông ta phẫn nộ vì Diệp Thanh Tuyết lại trốn ở trong miếu thần của Trần Cảnh để đánh lén mình, càng cực kỳ không cam lòng vì mình tính kế Trần Cảnh lại bị hắn tính kế lại.
Nương theo sau tiếng rống này, một thanh phi đao đỏ đậm bay thẳng tới Diệp Thanh Tuyết. Thanh Trảm Tiên phi đao này không đón đỡ Đế Vương kiếm trong tay Diệp Thanh Tuyết, mà đánh thẳng tới nàng. Trong lúc sinh tử một đường, Tử Vi đại đế biết là không ngăn được. Trảm Tiên phi đao có thể trảm nguyên thần linh hồn, lại không cản được kiếm trong tay Diệp Thanh Tuyết.
Tử Vi đại đế là đang liều mạng, lấy mạng đổi mạng. Ông ta bất đắc dĩ phải làm như vậy. Lúc này, bất kể làm gì cũng không đỡ được Đế Vương kiếm của Diệp Thanh Tuyết, ông ta chỉ đành lấy phương thức này bức lui nàng. Đây cũng là cách làm nguyên thủy nhất từ trong tâm ông ta.
Nhưng mà Diệp Thanh Tuyết lại không để ý, một kiếm đâm thẳng mi tâm Tử Vi đại đế. Chợt lại có một luồng sáng trắng như một đường chỉ chiếu lên phi đao đỏ đậm. Đó là kiếm do Trần Cảnh dựa vào tín ngưỡng ngưng kết mà thành.
Trên thân Tử Vi đại đế đột nhiên phát ra hào quang màu đỏ. Thân thể ông ta dần tan biến trong luồng sáng ấy. Kiếm tới mi tâm Tử Vi đại đế, một dải ánh sao từ trong mi tâm ông ta bùng ra. Trong ánh sao có thể thấy được Tinh Thần đồ (bức họa các ngôi sao).
Diệp Thanh Tuyết lại như đã sớm tập trung pháp lực toàn thân lên một kiếm này, trong nháy mắt vừa rút kiếm ra đã dốc hết pháp lực và thần thông toàn thân. Kiếm trong tay nàng chưa từng biến hóa, ngay từ đầu đã kiên quyết như vậy. Ánh mắt nàng cũng chưa từng thay đổi, từ khi mở ra đã lạnh lẽo. Chiếc mặt nạ màu vàng trên mặt càng làm nàng nhìn không hề có chút cảm tình nào.
Đế Vương kiếm mang theo một luồng hào quang chói mắt, đâm phá Tinh Thần đồ từ mi tâm Tử Vi đại đế, đâm vào trong hào quang đỏ. Hào quang tán đi, kiếm đâm tới mi tâm Tử Vi đại đế.
Tử Vi đại đế cảm thụ được mũi kiếm lạnh lẽo đâm vào trong trán. Trong chớp mắt ấy, cái lạnh như băng mà tê buốt như sấm sét phá vỡ ý thức của ông ta, không thể nào chống lại.
Hai mắt ông ta nhìn thấy đôi mắt ở phía sau mặt nạ của Diệp Thanh Tuyết, lạnh băng, như là ánh mắt của đại đạo.
Thân thể của Tử Vi đại đế văng lên trong hư không.
Một vùng ánh sao chợt lóe, rồi lập tức biến mất. Phía trước Diệp Thanh Tuyết bỗng trống rỗng, Tử Vi đại đế đã rơi xuống trên vương tọa trong cung Tử Vi. Mắt ông ta vẫn chưa nhắm lại, trong mắt phản chiếu cảnh tượng Diệp Thanh Tuyết biến mất.
Trần Cảnh lại nghe được tiếng của Diệp Thanh Tuyết trước khi nàng biến mất.
- Theo ta đi cung Câu Trần.
Từ khi Diệp Thanh Tuyết xuất hiện đến khi Tử Vi đại đế chết đi bất quá là một vệt ánh kiếm thoáng hiện xẹt qua Tử Vi cung trong nháy mắt. Ánh kiếm biến mất, Diệp Thanh Tuyết lại muốn đi giết Câu Trần đại đế. Trần Cảnh thật không nghĩ tới chuyện này. Khi nghe lời này của Diệp Thanh Tuyết, hắn cảm thấy kinh ngạc, lại nhanh chóng theo sau nàng. Chỉ là trong đầu hắn còn quanh quẩn một kiếm kia của Diệp Thanh Tuyết.
Ở trong một kiếm kia ẩn chứa sấm sét. Uy lực của sấm sét từ trên chín tầng trời đều ở hết tại đó. Đây là điều Trần Cảnh cảm thụ được rất rõ.
Phía trước, Diệp Thanh Tuyết xuyên qua hư không. Trần Cảnh theo sát nàng, chỉ thấy mây khói.
Tại lúc Trần Cảnh còn chưa hoàn toàn tiêu hóa được cảm giác một kiếm kia của Diệp Thanh Tuyết và sự thật Tử Vi đại đế đã cứ thế chết đi, Diệp Thanh Tuyết đột nhiên biến mất, như một con cá chui vào trong nước, chớp mắt cái đã không thấy đâu. Trần Cảnh biết nàng vào cung Câu Trần.
* * *
Câu Trần đại đế ngồi trong cung Câu Trần. Đối với bất kỳ người tu hành nào, cung điện này đều cực kỳ hữu ích. Mà đối với những người tu đạo đến cảnh giới cảm ứng trời đất lại càng tuyệt không thể tả.
Câu Trần đại đế ngồi ở phía trên vương tọa, đột nhiên lòng có xao động, nhớ lại thời thơ ấu đã sớm chôn sâu trong ký ức. Y vẫn nhớ rõ ngôi làng mình từng ở gọi là trại Dương Bình. Lớn dần lên với bao chuyện xưa về trại Dương Bình, khi đó, mơ ước lớn nhất của y là có thể được đạo trưởng trong núi Dương Bình thu làm đồ đệ. Chỉ người trong trại Dương Bình mới biết, trong núi Dương Bình có một tòa Âm Dương quan. Đó là đạo quán do tổ tiên trại Dương Bình thành lập. Đạo quán có một truyền thống, chỉ cần là tiểu hài tử sinh ra trong trại Dương Bình, đến mười hai tuổi đều có cơ hội đi Âm Dương quan bái kiến quán chủ, cũng thu được một cơ hội tu hành, then chốt là phải một mình lên núi. Chỉ có tiểu hài tử một mình từ trại Dương Bình dưới núi, lên được Âm Dương quan mới có tư cách trông thấy Âm Dương quán chủ.
Núi Dương Bình rất lớn, cũng rất nguy hiểm. Tuy rằng nhiều năm qua chưa từng có người nào chết trong núi nhưng nguy hiểm từ việc lên núi lại ngăn cản hầu hết mọi người. Dương Bình Nhất Thu lên núi, đi tới trước Âm Dương quan.
Người trong trại Dương Bình đều lấy Dương Bình làm họ. Dương Bình Nhất Thu đến nay còn nhớ rõ tâm tình của y khi lần đầu thấy Âm Dương quan. Y cảm thấy mình trông thấy được thứ đẹp nhất thế gian. Y ở trong núi học tập, ba năm sau chính thức trở thành đệ tử Âm Dương quan, bốn mươi năm sau trở thành Âm Dương quán chủ.
Y đột nhiên cảnh giác mở to mắt. Từ khi có được cung Câu Trần này, y vẫn ngồi đây chưa từng rời đi, cảm thụ trời đất biến đổi, tìm hiểu ý nghĩa thâm ảo trong đó. Nhưng lúc này tâm linh rung động, y cảm giác có việc sắp phát sinh trên thân mình, có sát khí nặng nề nồng nặc quấn lên linh giác y.
Y cực kỳ hoảng sợ. Y không tham dự ân oán thế gian, chỉ một lòng cầu đạo. Tuy rằng không thuộc dòng của bất kỳ vị nào trong ba vị đạo tổ nhưng tuyệt đối là đại đạo tiên thiên, tuyệt sẽ không sinh ra chuyện tẩu hỏa nhập ma hay tâm thần bất ổn.
Y biết rõ có việc sắp sửa phát sinh trên thân mình, hơn nữa là không thể tránh.
Cảm ứng được một luồng khí màu đỏ đen chẳng biết lúc nào đã quấn lên nguyên thần của mình, y cực kỳ hoảng sợ, thầm nghĩ: "Không biết từ khi nào, ta đã dính đến quá nhiều nhân quả rồi."
Lúc này, y đột nhiên nghĩ tới lúc sư phụ thu y làm đệ tử chính thức, thì câu đầu tiên là: "Nếu có một ngày, con phát giác nhân quả quấn thân, phải nhớ trở lại trong Âm Dương quan. Vạn sự kết thúc, con phải tận lực ít nhiễm hồng trần. Trong trời đất này, khắp nơi đều là sát kiếp, chỉ cần sơ sẩy thì bất tri bất giác chúng sẽ quấn lên con."
Ngay lúc đó y còn không nghĩ ra tại sao sư phụ lại nói như vậy. Sau này, theo tu vi càng ngày càng cao, có đạo ý của chính mình, y lại càng quên những lời ban đầu của sư phụ. Lúc này nhớ tới, sống lưng y mới đổ mồ hôi lạnh.
Trong lòng y lại nhớ tới lời sư phụ nói: "Phương pháp tu hành của Âm Dương quan chúng ta tuyệt không dưới bất luận pháp môn tu hành nào trên thế gian. Chỉ cần hiểu thấu đạo điển bản môn, thì trên trời dưới đất, chỗ nào cũng đi được."
- Đúng vậy, ta cần gì bỏ gốc lấy ngọn, chiếm cung Câu Trần này chứ. Đạo điển của bản môn còn không hiểu được, lại đi tới tràng sát lục hồng trần này, thực sự là mắt thấy đại đạo không biết còn cầu trời, không rõ trong thân có đạo còn đi kiếm.
Dương Bình Nhất Thu thấp giọng lẩm bẩm, rồi đột nhiên đứng dậy đi ra bên ngoài cung. Mỗi bước y đi đều có một vệt ánh kiếm trảm ở phía sau. Y đã đi ba mươi sáu bước, đó là liên hệ y tạo dựng được với cung Câu Trần suốt trăm năm này. Trong quá trình bước ra khỏi đại điện thì đều chém cả rồi.
Từng bước đi ra ngoài cung Câu Trần, nhìn hư không ức vạn dặm, tâm thần trong sáng, trời đất ở hết trong lòng. Nguyên thần nhận đến dẫn dắt, toát thẳng lên, bay lên, ở đỉnh đầu của y hình thành cảnh tượng một dải thiên hà. Trong lòng y vui sướng, vứt bỏ cung Câu Trần đã khiến tu hành của y tiến nhanh một bước, tu thành nguyên thần Thiên hà trong đạo điển của sư môn.
Thiên hà cuốn lấy thân thể của Dương Bình Nhất Thu vào trong đó, thẳng hướng Âm Dương quan trên đỉnh Dương Bình dưới nhân gian mà đi.
Tác giả :
Thân Vẫn Chỉ Tiêm