Hoàng Đình
Quyển 3 - Chương 19: Tiểu Viên Dung
Dịch giả: Mink
Biên: Hoangtruc
Nguồn: Bachngocsach.com
oOo
Điều kì dị trong miếu thần kéo dài liên tục hơn mười ngày rồi biến mất. Ngay sau đó, khắp nơi trong miếu thần xuất hiện các loại chú văn. Những thứ này chắc chắn là lần đầu tiên xuất hiện ở đây. Chính vì những chú văn này, mọi người đều thấy miếu thần tỏa sáng lúc ban đêm. Ánh sáng này lúc mạnh lúc yếu. Dù cố gắng tìm hiểu nguyên nhân của việc này nhưng có lẽ họ có dùng cả đời cũng không thể tìm ra.
Có một việc khiến mọi người không thể hiểu nổi chính là sau khi ba chữ “Miếu Hà Bá” trên cửa miếu biến mất lại không có chữ gì khác thay thế cả. Từ đó nơi đấy vẫn luôn trống trơn như thế. Thời điểm mà mọi người cảm thấy bàng hoàng, bất an là một ngày mây đen rậm rạp, sấm rung chớp giật.
Sau đó một ngày một đêm, đang là buổi tối.
Bầu trời đen kịt, thỉnh thoảng có một số ánh sáng le lói phát ra từ phía sau mây đen.
Trong ánh sáng đó, mọi người có thể thấy được cạnh góc của một tòa cung điện to lớn ẩn kín bên trong mây đen dày đặc. Họ không biết chuyện gì xảy ra nhưng Trần Cảnh lại biết rõ. Bởi vì chút ánh sáng le lói kia là do hắn tạo ra.
Bên trong Lăng Tiêu bảo điện lúc này, hơn mười người vẫn đang đứng yên tại chỗ. Trên thân thể bọn họ như đang bị hóa đá, cảm giác như là họ không thể tỉnh lại được nữa, sẽ đứng mãi ở nơi này rồi hóa thành tượng đá.
Trần Cảnh có thể khống chế mọi thứ ở trong Lăng Tiêu bảo điện. Lần này một mình hắn trấn áp rất nhiều người ở đây, nhìn qua có vẻ thoải mái, nhẹ nhàng nhưng sự thật lại cực kì gian nan. Khó khăn đến mức bây giờ tất cả đều không động đậy, đứng im một chỗ những hắn cũng không thể đi đến giết bọn họ, lại cũng không thể sử dụng được bất kì pháp thuật nào nữa cả.
Mọi người ở bên ngoài Lăng Tiêu bảo điện nhìn thấy tất cả bên trong đều đứng im một chỗ. Họ không thể suy đoán được tình cảnh bên trong đang như thế nào. Người nào người nấy cảm thấy kinh ngạc khó hiểu. Có người không nhịn được nữa bèn tiến vào bên trong để xem xét. Ngay khi những người này bước vào lại lập tức cũng đứng yên bất động. Chính vì thế càng khiến những người còn lại bên ngoài không dám tiến lên. Mỗi người ở bên ngoài đều đang do dự. Họ đều là người tu hành cường đại, có thể tự mình lập núi dựng động phủ ở bất kì đâu. Nhưng lúc này tất cả đều không dám đi vào một tòa cung điện nhìn bề ngoài có vẻ rất bình thường nhưng sự thật lại sâu không lường được.
Trần Cảnh cũng không biết bản thân có thể trấn áp được bao nhiêu người nữa. Hắn cũng không biết còn có thể chế ngự những người này thêm được bao lâu. Hắn chỉ biết là bây giờ hắn đang cố hết sức rồi. Trong điện này không ai tầm thường cả, bọn họ đều người có tâm chí kiên định và đều đang cố khu trừ pho tượng thần khỏi tâm niệm mình.
Hắn cảm giác chính mình như đang so đấu thể lực và sức chịu đựng với tất cả mọi người. Đây là một kiểu đấu rất nguyên thủy. Ngay khi hắn kiệt sức trước thì chắc chắn sẽ tử vong, không có một kết quả nào khác. Miếu thần ở thế gian cũng sẽ sụp đổ. Tín ngưỡng và nguyện lực ở trên thân thể hắn cũng sẽ tan biến.
Đây không phải cuộc so đấu về pháp lực hay thần thông mà là sự hiển hóa đạo ý của mỗi người. Khi thần thông hay pháp thuật không thể sinh ra tư tưởng, sinh mệnh, linh hồn thì người đó vĩnh viễn không có được đạo của chính mình. Một người thành được đạo của chính mình thì một nụ cười, một ánh mắt, một cái vung tay đều có thể hóa thành thuật pháp trong thiên địa này.
Cho nên chỉ có thể dựa vào đạo ý ở trong lòng mình để chống lại. Bất kể là kẻ nào, tu hành đến một thời gian nhất định đều sẽ có đạo ý của riêng mình. Chỉ là đạo ý là đó chỉ là từng cái riêng lẻ, không thể tạo thành một thế giới, không thành một hệ thống, không có sự viên dung.
Đạo ý không phân chính tà, hay tốt xấu, cũng không có mạnh yếu. Nó chỉ thể hiện cá nhân lĩnh ngộ được thâm sâu bao nhiêu, có viên dung hay không. Nếu không có sự viên dung thì cho dù pháp lực có cao, lĩnh ngộ có sâu bao nhiêu cũng không thể ngăn cản được Trần Cảnh lúc này. Bởi vì hắn đã gần thành một tiểu thế giới của mình, đạo ý đã tương đối viên dung. Việc này giống như kết tinh của đạo, chỉ cần có đủ thời gian thì sẽ phát triển thành một thế giới riêng.
Thế giới đó cũng không phải là thế giới chân thực mà là thế giới ở trong lòng mỗi người. Có lẽ một ngày nào đó nó sẽ hiển hóa trong thế giới thực, hoặc vĩnh viễn chỉ là hư ảo, nhưng cũng đủ để giúp một người ở trong đó vĩnh hằng. Đây là suy nghĩ của Trần Cảnh, cũng là điều mà mấy năm gần đây hắn đang suy tư.
Sau thiên hà kiếp vào nghìn năm trước, thế gian không ai có thể tu thành Nguyên Thần. Nhưng thế gian vẫn có sự phân chia cảnh giới ở trên Nguyên Thần tiên đạo đó là Tiên, Thần, Đạo, Thánh. Bây giờ hắn lại có cách phân chia của riêng mình. Hắn cho rằng bất luận người nào có pháp lực cao bao nhiêu, phải xem đạo ý của bản thân viên dung được thế nào. Cách phân chia Tiên, Thần, Đạo, Thánh thì là xem một người cảm ngộ thiên địa bên ngoài sâu cạn như nào để xác định. Còn Trần Cảnh thì dựa vào cảm ngộ ở bên trong mỗi người. Một bên là đối ngoại, một bên là đối nội, đó là hai cái phương thức hoàn toàn khác biệt.
Hắn cho rằng những người trong thiên hạ bắt đầu tu hành lúc tư tưởng tâm cảnh không thể viên dung là giai đoạn dễ bị lạc mất phương hướng nhất. Điều này giống như một người sinh ra, trẻ nít được chỉ bảo, rồi bắt đầu học tập. Mãi cho đến khi bọn họ trưởng thành, sau đó thành lập gia đình mới là một cột mốc độc lập của một người. Theo như Trần Cảnh thì tiểu thế giới ở trong mỗi người tu hành bắt đầu viên dung cũng tương tự vậy. Tiểu thế giới viên dung này gắn liền với những kinh nghiệm trải qua từ lúc còn nhỏ cho tới lớn lên. Một gia đình có thể giàu hoặc nghèo, nhưng đó chỉ là khởi đầu. Một tiểu gia đình có thể phát triển thành hình dạng thế nào còn phải xem xét đến sau này. Có lẽ sẽ thành một thế gia truyền thừa ngàn vạn năm, hoặc cũng có thể là một vương quốc, hay một gia đình giàu có ba đời rồi suy vong. Cũng có thể là sống một đời chật vật rồi chết đi.
Trần Cảnh cho rằng bản thân mình đã đến cảnh giới tiểu viên dung. Còn những người ở trước mặt hắn, có người đã đến gần sát cảnh giới tiểu viên dung, còn có một số tuy rằng pháp lực rất mạnh nhưng lại kém rất nhiều.
Một thế giới viên dung hình thành không ở pháp lực của người đó cao bao nhiêu, cũng không phải do thần thông mạnh như thế nào. Điều này giống như một gia đình bền vững hay phân rã không phải nằm ở mức giàu sang thế nào, mà ở tâm ý mỗi người có muốn hay không. Chỉ cần tâm ý muốn thì tất cả sẽ tự nhiên như nước chảy thành sông.
Pháp lực mạnh yếu, cùng thần thông quảng đại cũng không phải điều kiện then chốt để hình thành thế giới tiểu viên dung. Nhưng khi đạt đến cảnh giới này thì pháp thuật, thần thông chắc chắn sẽ có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, có ưu thế áp đảo khi đối địch với tu sĩ chưa đạt đến tiểu viên dung. Chính vì thế nên Trần Cảnh mới có thể một mình so đấu với nhiều người có thần thông pháp lực không kém gì hắn ở trong Lăng Tiêu bảo điện này.
Trong những người này, Cầm ma Thạch Nham gần với cảnh giới tiểu viên dung nhất, nhưng đạo ý của y lại ướt át như nước. Mỗi lần y xuất hiện thì nhất định nơi đó sẽ xuất hiện khí tức sát phạt, hơn nữa tiếng đàn của y phảng phất cũng ẩn chứa sát phạt của thiên địa. Chính vì thế Trần Cảnh mới cảm thấy không có uy hiếp gì từ Thạch Nham.
Đối với Trần Cảnh, Mộc Chân lại khiến hắn cảm thấy áp lực nhất. Hắn không biết lai lịch của Mộc Chân, chỉ cảm thấy tư tưởng của gã ẩn chứa một ngọn lửa, nếu bộc phát thì có thể đốt cháy hết tất cả. Trần Cảnh không biết đạo ý của gã là gì, chỉ thầm nghĩ trong lòng: “Đạo ý này nhất định không phải do Mộc Chân tạo ra”.
Ngoại trừ hai người đó, mặc dù Khâu Huyền Cơ cách tiểu viên dung khá xa nhưng thế giới trong lòng y lại rất thuần túy. Nó chói lóa giống như chính mũi tên Khâu Huyền Cơ bắn ra. Trần Cảnh cảm nhận được thế giới của y như chỉ có một người duy nhất là Dương Hồng Hồng. Ý cảnh này đã định trước Khâu Huyền Cơ đạt tiểu viên dung nhưng rất khó thành được đại kết cục, có điều lại cực thuần túy. Mà những thứ thuần túy là thường là những thứ cực kì nguy hiểm.
Vô Vưu là đệ tử hộ giáo của Đạo môn, lại tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công. Đạo ý của kẻ này là bảo vệ. Thứ được bảo vệ ở đây chính là Đạo môn, nhưng lại có một vết rách rất lớn. Chính vì thế Vô Vưu không thể đạt tiểu viên dung trong một thời gian ngắn tới. Nếu Vô Vưu có thể xóa đi vết rách này thì Trần Cảnh sẽ gặp phải uy hiếp cực lớn.
Những người khác đều không giống nhau, nhưng đều cách tiểu viên dung không xa.
Tuy thế chắc chắn trong số họ sẽ có người dừng lại ở đây mà không thể tiến lên cao hơn được nữa.
Biên: Hoangtruc
Nguồn: Bachngocsach.com
oOo
Điều kì dị trong miếu thần kéo dài liên tục hơn mười ngày rồi biến mất. Ngay sau đó, khắp nơi trong miếu thần xuất hiện các loại chú văn. Những thứ này chắc chắn là lần đầu tiên xuất hiện ở đây. Chính vì những chú văn này, mọi người đều thấy miếu thần tỏa sáng lúc ban đêm. Ánh sáng này lúc mạnh lúc yếu. Dù cố gắng tìm hiểu nguyên nhân của việc này nhưng có lẽ họ có dùng cả đời cũng không thể tìm ra.
Có một việc khiến mọi người không thể hiểu nổi chính là sau khi ba chữ “Miếu Hà Bá” trên cửa miếu biến mất lại không có chữ gì khác thay thế cả. Từ đó nơi đấy vẫn luôn trống trơn như thế. Thời điểm mà mọi người cảm thấy bàng hoàng, bất an là một ngày mây đen rậm rạp, sấm rung chớp giật.
Sau đó một ngày một đêm, đang là buổi tối.
Bầu trời đen kịt, thỉnh thoảng có một số ánh sáng le lói phát ra từ phía sau mây đen.
Trong ánh sáng đó, mọi người có thể thấy được cạnh góc của một tòa cung điện to lớn ẩn kín bên trong mây đen dày đặc. Họ không biết chuyện gì xảy ra nhưng Trần Cảnh lại biết rõ. Bởi vì chút ánh sáng le lói kia là do hắn tạo ra.
Bên trong Lăng Tiêu bảo điện lúc này, hơn mười người vẫn đang đứng yên tại chỗ. Trên thân thể bọn họ như đang bị hóa đá, cảm giác như là họ không thể tỉnh lại được nữa, sẽ đứng mãi ở nơi này rồi hóa thành tượng đá.
Trần Cảnh có thể khống chế mọi thứ ở trong Lăng Tiêu bảo điện. Lần này một mình hắn trấn áp rất nhiều người ở đây, nhìn qua có vẻ thoải mái, nhẹ nhàng nhưng sự thật lại cực kì gian nan. Khó khăn đến mức bây giờ tất cả đều không động đậy, đứng im một chỗ những hắn cũng không thể đi đến giết bọn họ, lại cũng không thể sử dụng được bất kì pháp thuật nào nữa cả.
Mọi người ở bên ngoài Lăng Tiêu bảo điện nhìn thấy tất cả bên trong đều đứng im một chỗ. Họ không thể suy đoán được tình cảnh bên trong đang như thế nào. Người nào người nấy cảm thấy kinh ngạc khó hiểu. Có người không nhịn được nữa bèn tiến vào bên trong để xem xét. Ngay khi những người này bước vào lại lập tức cũng đứng yên bất động. Chính vì thế càng khiến những người còn lại bên ngoài không dám tiến lên. Mỗi người ở bên ngoài đều đang do dự. Họ đều là người tu hành cường đại, có thể tự mình lập núi dựng động phủ ở bất kì đâu. Nhưng lúc này tất cả đều không dám đi vào một tòa cung điện nhìn bề ngoài có vẻ rất bình thường nhưng sự thật lại sâu không lường được.
Trần Cảnh cũng không biết bản thân có thể trấn áp được bao nhiêu người nữa. Hắn cũng không biết còn có thể chế ngự những người này thêm được bao lâu. Hắn chỉ biết là bây giờ hắn đang cố hết sức rồi. Trong điện này không ai tầm thường cả, bọn họ đều người có tâm chí kiên định và đều đang cố khu trừ pho tượng thần khỏi tâm niệm mình.
Hắn cảm giác chính mình như đang so đấu thể lực và sức chịu đựng với tất cả mọi người. Đây là một kiểu đấu rất nguyên thủy. Ngay khi hắn kiệt sức trước thì chắc chắn sẽ tử vong, không có một kết quả nào khác. Miếu thần ở thế gian cũng sẽ sụp đổ. Tín ngưỡng và nguyện lực ở trên thân thể hắn cũng sẽ tan biến.
Đây không phải cuộc so đấu về pháp lực hay thần thông mà là sự hiển hóa đạo ý của mỗi người. Khi thần thông hay pháp thuật không thể sinh ra tư tưởng, sinh mệnh, linh hồn thì người đó vĩnh viễn không có được đạo của chính mình. Một người thành được đạo của chính mình thì một nụ cười, một ánh mắt, một cái vung tay đều có thể hóa thành thuật pháp trong thiên địa này.
Cho nên chỉ có thể dựa vào đạo ý ở trong lòng mình để chống lại. Bất kể là kẻ nào, tu hành đến một thời gian nhất định đều sẽ có đạo ý của riêng mình. Chỉ là đạo ý là đó chỉ là từng cái riêng lẻ, không thể tạo thành một thế giới, không thành một hệ thống, không có sự viên dung.
Đạo ý không phân chính tà, hay tốt xấu, cũng không có mạnh yếu. Nó chỉ thể hiện cá nhân lĩnh ngộ được thâm sâu bao nhiêu, có viên dung hay không. Nếu không có sự viên dung thì cho dù pháp lực có cao, lĩnh ngộ có sâu bao nhiêu cũng không thể ngăn cản được Trần Cảnh lúc này. Bởi vì hắn đã gần thành một tiểu thế giới của mình, đạo ý đã tương đối viên dung. Việc này giống như kết tinh của đạo, chỉ cần có đủ thời gian thì sẽ phát triển thành một thế giới riêng.
Thế giới đó cũng không phải là thế giới chân thực mà là thế giới ở trong lòng mỗi người. Có lẽ một ngày nào đó nó sẽ hiển hóa trong thế giới thực, hoặc vĩnh viễn chỉ là hư ảo, nhưng cũng đủ để giúp một người ở trong đó vĩnh hằng. Đây là suy nghĩ của Trần Cảnh, cũng là điều mà mấy năm gần đây hắn đang suy tư.
Sau thiên hà kiếp vào nghìn năm trước, thế gian không ai có thể tu thành Nguyên Thần. Nhưng thế gian vẫn có sự phân chia cảnh giới ở trên Nguyên Thần tiên đạo đó là Tiên, Thần, Đạo, Thánh. Bây giờ hắn lại có cách phân chia của riêng mình. Hắn cho rằng bất luận người nào có pháp lực cao bao nhiêu, phải xem đạo ý của bản thân viên dung được thế nào. Cách phân chia Tiên, Thần, Đạo, Thánh thì là xem một người cảm ngộ thiên địa bên ngoài sâu cạn như nào để xác định. Còn Trần Cảnh thì dựa vào cảm ngộ ở bên trong mỗi người. Một bên là đối ngoại, một bên là đối nội, đó là hai cái phương thức hoàn toàn khác biệt.
Hắn cho rằng những người trong thiên hạ bắt đầu tu hành lúc tư tưởng tâm cảnh không thể viên dung là giai đoạn dễ bị lạc mất phương hướng nhất. Điều này giống như một người sinh ra, trẻ nít được chỉ bảo, rồi bắt đầu học tập. Mãi cho đến khi bọn họ trưởng thành, sau đó thành lập gia đình mới là một cột mốc độc lập của một người. Theo như Trần Cảnh thì tiểu thế giới ở trong mỗi người tu hành bắt đầu viên dung cũng tương tự vậy. Tiểu thế giới viên dung này gắn liền với những kinh nghiệm trải qua từ lúc còn nhỏ cho tới lớn lên. Một gia đình có thể giàu hoặc nghèo, nhưng đó chỉ là khởi đầu. Một tiểu gia đình có thể phát triển thành hình dạng thế nào còn phải xem xét đến sau này. Có lẽ sẽ thành một thế gia truyền thừa ngàn vạn năm, hoặc cũng có thể là một vương quốc, hay một gia đình giàu có ba đời rồi suy vong. Cũng có thể là sống một đời chật vật rồi chết đi.
Trần Cảnh cho rằng bản thân mình đã đến cảnh giới tiểu viên dung. Còn những người ở trước mặt hắn, có người đã đến gần sát cảnh giới tiểu viên dung, còn có một số tuy rằng pháp lực rất mạnh nhưng lại kém rất nhiều.
Một thế giới viên dung hình thành không ở pháp lực của người đó cao bao nhiêu, cũng không phải do thần thông mạnh như thế nào. Điều này giống như một gia đình bền vững hay phân rã không phải nằm ở mức giàu sang thế nào, mà ở tâm ý mỗi người có muốn hay không. Chỉ cần tâm ý muốn thì tất cả sẽ tự nhiên như nước chảy thành sông.
Pháp lực mạnh yếu, cùng thần thông quảng đại cũng không phải điều kiện then chốt để hình thành thế giới tiểu viên dung. Nhưng khi đạt đến cảnh giới này thì pháp thuật, thần thông chắc chắn sẽ có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, có ưu thế áp đảo khi đối địch với tu sĩ chưa đạt đến tiểu viên dung. Chính vì thế nên Trần Cảnh mới có thể một mình so đấu với nhiều người có thần thông pháp lực không kém gì hắn ở trong Lăng Tiêu bảo điện này.
Trong những người này, Cầm ma Thạch Nham gần với cảnh giới tiểu viên dung nhất, nhưng đạo ý của y lại ướt át như nước. Mỗi lần y xuất hiện thì nhất định nơi đó sẽ xuất hiện khí tức sát phạt, hơn nữa tiếng đàn của y phảng phất cũng ẩn chứa sát phạt của thiên địa. Chính vì thế Trần Cảnh mới cảm thấy không có uy hiếp gì từ Thạch Nham.
Đối với Trần Cảnh, Mộc Chân lại khiến hắn cảm thấy áp lực nhất. Hắn không biết lai lịch của Mộc Chân, chỉ cảm thấy tư tưởng của gã ẩn chứa một ngọn lửa, nếu bộc phát thì có thể đốt cháy hết tất cả. Trần Cảnh không biết đạo ý của gã là gì, chỉ thầm nghĩ trong lòng: “Đạo ý này nhất định không phải do Mộc Chân tạo ra”.
Ngoại trừ hai người đó, mặc dù Khâu Huyền Cơ cách tiểu viên dung khá xa nhưng thế giới trong lòng y lại rất thuần túy. Nó chói lóa giống như chính mũi tên Khâu Huyền Cơ bắn ra. Trần Cảnh cảm nhận được thế giới của y như chỉ có một người duy nhất là Dương Hồng Hồng. Ý cảnh này đã định trước Khâu Huyền Cơ đạt tiểu viên dung nhưng rất khó thành được đại kết cục, có điều lại cực thuần túy. Mà những thứ thuần túy là thường là những thứ cực kì nguy hiểm.
Vô Vưu là đệ tử hộ giáo của Đạo môn, lại tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công. Đạo ý của kẻ này là bảo vệ. Thứ được bảo vệ ở đây chính là Đạo môn, nhưng lại có một vết rách rất lớn. Chính vì thế Vô Vưu không thể đạt tiểu viên dung trong một thời gian ngắn tới. Nếu Vô Vưu có thể xóa đi vết rách này thì Trần Cảnh sẽ gặp phải uy hiếp cực lớn.
Những người khác đều không giống nhau, nhưng đều cách tiểu viên dung không xa.
Tuy thế chắc chắn trong số họ sẽ có người dừng lại ở đây mà không thể tiến lên cao hơn được nữa.
Tác giả :
Thân Vẫn Chỉ Tiêm