Hoàng Đình
Quyển 1 - Chương 35: Trật tự
Dịch giả: †Ares†
oOo
Ngày lên đêm xuống, vật đổi sao dời.
Một ngày lại một ngày trôi qua, lại có ba người tới cạnh Ác Long hạp. Một người trong đó đầu đội mũ miện vàng, cầm cây đinh ba màu đen, bên trên khắc rõ hai chữ "Hải Hồn". Hai mắt tỏa ra hào quang vàng, người này nhìn vào trong hạp cốc xem chốc lát rồi nói:
- Hạp cốc này hiểm trở, thế nước chảy xiết, linh khí khó có thể bảo tồn, lại không có linh mạch, linh khí thiếu hụt, cũng không sinh có sinh linh tụ cư, nếu có Hà Bá thì hẳn cũng là hạng người lòng dạ nhỏ nhen, tính cách tàn nhẫn, chúng ta nên cẩn thận.
- Cẩn thận cái gì, Hà Bá trong cái khúc sông cằn cỗi này thì có pháp bảo gì chứ, cũng không điều khiển được bao nhiêu linh lực đâu, ba huynh đệ chúng ta cần gì phải sợ hắn.
Người nói chuyện có vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, mặc dù có thân người, nhưng lại mang đôi tay gấu phủ kín lông đen rậm rạp, trong tay nắm một cây Lang Nha bổng thô to, hiển nhiên là một con gấu thành tinh còn chưa hoàn toàn biến hóa.
- Tam đệ, chớ khinh thường, càng là nơi rừng thiêng nước độc thì sẽ càng hay có hung thần lưu trú đấy.
Lên tiếng là một đạo nhân để râu dài ba chỏm, con mắt hẹp dài, nhìn từ phía sau có chút tiên phong đạo cốt.
- Tôm tép từ nơi nào đến, dám ở Ác Long hạp giương oai?
Một con tôm đỏ giơ đôi càng đỏ thẫm bỗng xuất hiện trên mặt nước, oai phong quát, đôi càng theo đó khép mở không ngừng.
- Hừ, muốn chết.
Người có đôi tay gấu quát lên rồi động thân. Lang Nha bổng vẫn nằm trong tay y, nhưng lại duỗi dài ra, đánh tới hướng Hồng đại hiệp.
Một lời không hợp lập tức vung tay, có thể thấy kẻ này tính tình nóng nảy.
Mà Hồng đại hiệp vừa thấy người này ra tay đã lập tức trốn vào sóng nước. Đúng lúc này, thác nước đột nhiên xô sóng dữ dội, như một tấm rèm bạc nuốt lấy thanh Lang Nha bổng kia. Gấu tinh tức giận gầm lên, dùng sức giật lại, nhưng lại không cách nào rút ra, giống như chiếc gậy đã bị chôn sâu vào trong lòng đất. Đồng thời trong lúc đó, thác nước kia lại chuyển hướng dòng, đập về phía vách núi nơi ba người đứng, sóng nước uốn cong lên, khí thế nuốt núi. Hai người còn lại lập tức hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng, dưới bàn tay mỗi người đều hiện ra cảnh tượng một ngọn núi lớn, như hai ngọn núi ập xuống. Sóng sông lùi về giữa sông, Lang Nha bổng của gấu tinh đã bị nuốt vào trong nước.
- Tam Tài lĩnh, Hồ Phong cùng hai huynh đệ đi qua bảo hà, nếu có chỗ đắc tội, mong bằng hữu thứ lỗi.
(Lĩnh: dãy núi. Bảo hà: chỉ con sông này, ý đề cao tôn trọng)
Người mặc kiểu đạo sĩ, để râu ba chòm dài ôm quyền hướng về hạp cốc nói. Vừa rồi y vỗ một chưởng xuống, lại không cảm nhận được lực phản kích, giống như là một chưởng vỗ lên mặt nước, điều này nói rõ pháp lực của y hoàn toàn bị nuốt sạch.
Y vừa dứt lời, bên cạnh Hồng đại hiệp đột nhiên xuất hiện một người, thân mặc pháp bào màu xanh, tóc đen như một đám thủy tảo được buộc gọn phía sau, lưng đeo trường kiếm, vỏ kiếm tối đen, mặt trên khắc rõ: "Hà Bá Tú Xuân loan thủy vực Kinh Hà". Trong mắt Hồ Phong, người này rất bí hiểm, chỉ cảm thấy trên người hắn có một cảm giác mông lung, không biết là do hơi nước hay là vật gì mà rõ ràng trước mắt nhưng lại cứ có vẻ không chân thật.
- Mời chư vị, binh khí kia coi như tiền mãi lộ đi.
Người kia lên tiếng, giọng nói dõng dạc, nhưng lại không nghe ra hỉ nộ ái ố.
- Thật to gan...
Gấu tinh không nói được hết câu vì bị Hồ Phong ngăn trở.
- Chỉ là một thanh binh khí, có thể lọt vào pháp nhãn của thần huynh, quả hết sức vinh hạnh. Đa tạ đã cho mượn đường.
Hồ Phong một tay kéo gấu tinh, hóa thành một luồng sáng xanh mà đi.
Đợi vượt khỏi Ác Long hạp, gấu tinh lớn tiếng nói:
- Đại ca, tại sao chúng ta phải cung kính với hắn như vậy chứ? Bằng thủ đoạn của ba huynh đệ chúng ta, vị tất sẽ thua hắn.
- Tam đệ chớ có nôn nóng. Đệ không thấy vỏ kiếm bên hông hắn khắc chữ Hà Bá Tú Xuân loan sao? Hà Bá Tú Xuân loan lại xuất hiện ở Ác Long hạp, như vậy là một mình hắn lại làm Hà Bá của ba khúc sông, cũng tức là ở trong địa giới của hắn, chúng ta tuyệt không phải là đối thủ. Hơn nữa, chỉ là một thanh binh khí thôi, cần gì phải tiếc nuối.
- Nhị ca, huynh nói nhẹ nhàng thật. Kia là binh khí đệ lấy tinh thiết luyện hơn mười năm mới thành đấy, dùng rất tiện tay.
- Được rồi, trở về luyện lại là được, ngày khác nếu gặp trên đất khách, sẽ đòi về chuyện hôm nay.
Hồ Phong liếc mắt nhìn thật sâu về phía Ác Long hạp, đoạn xoay người hóa ánh sáng xanh mà đi.
***
Từ ngày có thần nữ từ Vu Sơn mượn đường đi qua đến nay, Trần Cảnh đã có một chút không rõ, sau lại có ba người mượn đường, càng làm Trần Cảnh thắc mắc nhiều thêm. Hắn hỏi Hồng đại hiệp thì nó chỉ nói linh tinh không hết lời, mà vỏ sò còn không lên tiếng.
Một ngày nọ, lại có một người bước đến dưới trăng. Người này vác trên vai một thanh rìu cán dài lớn màu vàng, ở trần, lấy da hổ quấn quanh hông, hai chân trần đi nhanh tới. Tới Ác Long hạp, người này lập tức nhảy lên đỉnh vách núi, sau đó nhìn nhìn về Ác Long hạp mà lớn tiếng nói:
- Đỉnh Ngô Mông, Sơn Thần Ngô Mông đi qua bảo hà, xin mượn một con đường để tới.
Âm thanh vừa ra, từ trên đỉnh thác nước chảy xiết trong hạp cốc bỗng xuất hiện một người, thân mặc pháp bào xanh, lưng đeo trường kiếm. Hơi nước mù mịt, làm cho cả người hắn có một cảm giác mông lung. Bên trái hắn có một con tôm đỏ đang khua khoắng cặp càng đỏ thẫm, trên càng kẹp một thanh Lang Nha bổng tối màu, diễu võ dương oai; còn bên phải là một cái vỏ sò phủ dày rêu xanh, im lặng như một tảng đá màu xanh.
- Ta mới có được bài vị, có một số việc không rõ, muốn thỉnh giáo Sơn Thần Ngô Mông.
- Mời nói.
- Gần đây thần linh các nơi đều muốn đi nghe Đông Nhạc đại đế giảng đạo, không ít vị đi qua nơi này, nhưng vì sao nhất định phải mượn đường? Chỉ cần một độn mà qua cũng không có ai ngăn đón, hơn nữa, nếu độn thật cao thì có ai để ý?
- Ha ha, xem ra ngươi thật sự mới được bài vị. Ở ngàn năm trước, thần linh trên mặt đất không thể rời khỏi thần vực của mình, nếu muốn rời đi thì phải được lĩnh thần phù điều động, bằng không sẽ bị trời phạt. Nhưng ngàn năm đổ về đây, Thiên đình biến mất, thần linh đã không còn ước thúc, có thể tùy ý đi lại, nhưng vẫn không thể cách mặt đất quá cao. Từng có thần linh muốn bay lên chín tầng trời, lại tự nhiên ngã xuống chết đi. Từ đó không còn thần linh nào dám bay lên trời cao nữa. Mà bây giờ Đông Nhạc đại đế giảng Thần đạo diệu pháp, từng có nói, tất cả thần linh muốn tới nghe pháp, lúc quá cảnh đều phải mượn đường.
- Tại sao đều phải mượn đường?
- Bởi vì ngàn năm trước, dù có được thần phù điều động, khi qua thần vực của các thần linh khác thì đều phải thông báo với thần linh nơi đó để mượn đường. Đông Nhạc đại đế từng nói qua, tuy rằng Thiên đình vô cớ biến mất, nhưng trật tự Thiên đình do Hạo Thiên ngọc đế định ra không thể loạn.
Sơn Thần Ngô Mông thoạt nhìn lỗ mãng, trả lời lại cẩn thận.
Trần Cảnh mỉm cười nói:
- Đa tạ đã cho biết, mời.
Ngô Mông ôm quyền, nâng rìu dài bổ một nhát vào hư không, một luồng sáng vàng như lụa mỏng trải ra, như kéo dài đến tận chân trời. Y đạp từng bước lên dải lụa sáng ấy, nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
***
Trong hạp cốc, nước rơi thẳng xuống ba nghìn thước, một người hai yêu đứng trên đỉnh thác.
- Hà Bá gia, chúng ta cũng đi nghe đi ạ.
Hồng đại hiệp cõng Lang Nha bổng trên lưng, đôi mắt lồi động đậy, nói.
Trần Cảnh sớm đã có ý đi nghe đạo, chỉ là còn chưa quyết định thời điểm, lập tức nói:
- Các ngươi lưu lại canh thủy phủ, ta đi một mình thôi.
- Hà Bá gia, phủ có vỏ sò muội muội trông là đủ rồi, để con đi theo làm tăng uy danh của ngài chứ ạ!
Nó vừa mới nói, Trần Cảnh đã cảm thấy linh khí bên người khẽ động, vỏ sò kia biến mất, mà cùng lúc đó Hồng đại hiệp đột nhiên kinh hãi phóng vọt ra xa, tốc độ cực nhanh.
Thế nhưng một đoạn khoảng cách này còn chưa đủ, vỏ sò kia đã xuất hiện bên cạnh mà kẹp lấy phần đuôi của nó, chỉ chừa nửa thân trên ở bên ngoài.
- Cái vỏ sò mọc rêu này, còn muốn ăn ca nữa, ca đập vỡ vỏ của mi đấy.
Hồng đại hiệp giơ Lang Nha bổng lên muốn đập xuống, Trần Cảnh khẽ quát một tiếng, Hồng đại hiệp dừng động tác, mà vỏ sò cũng buông nó ra.
- Cả hai ngươi cùng theo ta, dọc đường không được gây chuyện, kiềm chế tính tình lại. Chỗ đó không phải là trong khúc sông của chúng ta, phải biết nhẫn nhịn.
- Vâng, Hà Bá gia, con nhớ kỹ rồi ạ, quyết sẽ không cãi nhau với người.
Hồng đại hiệp vội đảm bảo, còn vỏ sò thì lại không kêu một tiếng, chỉ đứng im lắng nghe.
Trần Cảnh tiếp tục đợi ở giữa sông vài ngày, lại gặp thêm mấy người nữa mượn đường qua. Cho tới một hôm trăng sáng sao thưa, hắn mới dẫn theo Hồng đại hiệp và vỏ sò đi về hướng Đông Nhạc Thái Sơn.
Hơi nước mờ ảo bao phủ lấy ba người, dưới chân ba người xuất hiện đám mây hình thành từ hơi nước. Nếu có người ở trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên, sẽ thấy một đám mây bay là là, chứ không thể thấy một người và một tôm một sò trên đó.
Trần Cảnh cũng không muốn phá quy củ đi nghe đạo phải mượn đường của Đông Nhạc đại đế, mỗi khi tới một thần vực thì đều sẽ dừng lại mượn đường. Có điều không biết có phải là hắn xuất phát chậm hay không, mà một đường đi tới cũng không gặp được mấy vị thần linh, ngẫu nhiên gặp cũng cực dễ nói chuyện, thậm chí có vị còn không để ý tới Trần Cảnh. Trần Cảnh thầm đoán, những người nguyện ý dừng lại mượn đường chỉ sợ chính là số thần linh ít ỏi còn tuân thủ trật tự của Thiên đình.
***
Thái Sơn hùng vĩ, dù Trần Cảnh chưa từng tới đây, nhưng cũng biết phương hướng. Thẳng một đường hướng bắc, trải qua mấy hôm chẳng phân biệt ngày đêm, rốt cuộc hắn nhìn thấy một dãy núi rộng dài hùng vĩ. Ngọn núi cao nhất trong dãy có đến vạn trượng, hiện rõ khí phách vạn sơn chi chủ. Những ngọn núi ở bốn xung quanh nó giống như là thần dân đang cúi đầu quanh vương giả, im lặng quỳ lạy, thu bớt khí thái của mình vào.
Trần Cảnh từ từ hạ xuống mặt đất rồi bước vào Thái Sơn.
Dưới chân hắn vẫn ẩn ẩn có hơi nước bao quanh, mỗi bước đi xa đến hơn mười trượng, chỉ vài bước đã tới ngọn núi rìa ngoài của dãy Thái Sơn.
Đúng lúc này, bốn vệ sĩ mặc giáp vàng đột nhiên xuất hiện, bên trái lưng đeo bảo cung bằng tinh thiết, mũi tên sắc nhọn cắm chếch một bên, bên phải cõng trường đao năm thước, trong tay cầm trường kích do kim tinh luyện thành, mỗi người đều trầm tĩnh như núi, ánh mắt sắc bén, áo giáp trên người có phù văn kháng nước lửa.
- Người tới là thần linh phương nào?
Một vệ sĩ giáp vàng lạnh lùng hỏi.
- Châu Cửu Hoa, địa giới Bá Lăng, Hà Bá Tú Xuân loan thủy vực Kinh Hà Trần Cảnh.
Trần Cảnh trả lời. Đối phương cũng không nói gì thêm, chỉ thấy hư không lóe lên một cái, trong tay vệ sĩ giáp vàng đã có thêm một quyển sách ngọc. Y đưa tay vẽ bùa trên hư không, thấp giọng niệm thần chú, sách ngọc đột nhiên bay lên rồi phóng to ra, tỏa hào quang vàng nhạt. Trang sách mở ra, mặt ngọc trong sáng như gương, hình ảnh ba người Trần Cảnh đã xuất hiện trên đó. Một người áo xanh, lưng đeo trường kiếm, bộ dạng có chút tuấn tú, trái phải theo thứ tự là một con tôm lớn màu đỏ và một cái vỏ sò màu xanh. Bên cạnh hình vẽ còn có một hàng chú thích: "Châu Cửu Hoa, địa giới Bá Lăng, Hà Bá Trần Cảnh thủy vực Kinh Hà."
-----oo0oo-----
oOo
Ngày lên đêm xuống, vật đổi sao dời.
Một ngày lại một ngày trôi qua, lại có ba người tới cạnh Ác Long hạp. Một người trong đó đầu đội mũ miện vàng, cầm cây đinh ba màu đen, bên trên khắc rõ hai chữ "Hải Hồn". Hai mắt tỏa ra hào quang vàng, người này nhìn vào trong hạp cốc xem chốc lát rồi nói:
- Hạp cốc này hiểm trở, thế nước chảy xiết, linh khí khó có thể bảo tồn, lại không có linh mạch, linh khí thiếu hụt, cũng không sinh có sinh linh tụ cư, nếu có Hà Bá thì hẳn cũng là hạng người lòng dạ nhỏ nhen, tính cách tàn nhẫn, chúng ta nên cẩn thận.
- Cẩn thận cái gì, Hà Bá trong cái khúc sông cằn cỗi này thì có pháp bảo gì chứ, cũng không điều khiển được bao nhiêu linh lực đâu, ba huynh đệ chúng ta cần gì phải sợ hắn.
Người nói chuyện có vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, mặc dù có thân người, nhưng lại mang đôi tay gấu phủ kín lông đen rậm rạp, trong tay nắm một cây Lang Nha bổng thô to, hiển nhiên là một con gấu thành tinh còn chưa hoàn toàn biến hóa.
- Tam đệ, chớ khinh thường, càng là nơi rừng thiêng nước độc thì sẽ càng hay có hung thần lưu trú đấy.
Lên tiếng là một đạo nhân để râu dài ba chỏm, con mắt hẹp dài, nhìn từ phía sau có chút tiên phong đạo cốt.
- Tôm tép từ nơi nào đến, dám ở Ác Long hạp giương oai?
Một con tôm đỏ giơ đôi càng đỏ thẫm bỗng xuất hiện trên mặt nước, oai phong quát, đôi càng theo đó khép mở không ngừng.
- Hừ, muốn chết.
Người có đôi tay gấu quát lên rồi động thân. Lang Nha bổng vẫn nằm trong tay y, nhưng lại duỗi dài ra, đánh tới hướng Hồng đại hiệp.
Một lời không hợp lập tức vung tay, có thể thấy kẻ này tính tình nóng nảy.
Mà Hồng đại hiệp vừa thấy người này ra tay đã lập tức trốn vào sóng nước. Đúng lúc này, thác nước đột nhiên xô sóng dữ dội, như một tấm rèm bạc nuốt lấy thanh Lang Nha bổng kia. Gấu tinh tức giận gầm lên, dùng sức giật lại, nhưng lại không cách nào rút ra, giống như chiếc gậy đã bị chôn sâu vào trong lòng đất. Đồng thời trong lúc đó, thác nước kia lại chuyển hướng dòng, đập về phía vách núi nơi ba người đứng, sóng nước uốn cong lên, khí thế nuốt núi. Hai người còn lại lập tức hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng, dưới bàn tay mỗi người đều hiện ra cảnh tượng một ngọn núi lớn, như hai ngọn núi ập xuống. Sóng sông lùi về giữa sông, Lang Nha bổng của gấu tinh đã bị nuốt vào trong nước.
- Tam Tài lĩnh, Hồ Phong cùng hai huynh đệ đi qua bảo hà, nếu có chỗ đắc tội, mong bằng hữu thứ lỗi.
(Lĩnh: dãy núi. Bảo hà: chỉ con sông này, ý đề cao tôn trọng)
Người mặc kiểu đạo sĩ, để râu ba chòm dài ôm quyền hướng về hạp cốc nói. Vừa rồi y vỗ một chưởng xuống, lại không cảm nhận được lực phản kích, giống như là một chưởng vỗ lên mặt nước, điều này nói rõ pháp lực của y hoàn toàn bị nuốt sạch.
Y vừa dứt lời, bên cạnh Hồng đại hiệp đột nhiên xuất hiện một người, thân mặc pháp bào màu xanh, tóc đen như một đám thủy tảo được buộc gọn phía sau, lưng đeo trường kiếm, vỏ kiếm tối đen, mặt trên khắc rõ: "Hà Bá Tú Xuân loan thủy vực Kinh Hà". Trong mắt Hồ Phong, người này rất bí hiểm, chỉ cảm thấy trên người hắn có một cảm giác mông lung, không biết là do hơi nước hay là vật gì mà rõ ràng trước mắt nhưng lại cứ có vẻ không chân thật.
- Mời chư vị, binh khí kia coi như tiền mãi lộ đi.
Người kia lên tiếng, giọng nói dõng dạc, nhưng lại không nghe ra hỉ nộ ái ố.
- Thật to gan...
Gấu tinh không nói được hết câu vì bị Hồ Phong ngăn trở.
- Chỉ là một thanh binh khí, có thể lọt vào pháp nhãn của thần huynh, quả hết sức vinh hạnh. Đa tạ đã cho mượn đường.
Hồ Phong một tay kéo gấu tinh, hóa thành một luồng sáng xanh mà đi.
Đợi vượt khỏi Ác Long hạp, gấu tinh lớn tiếng nói:
- Đại ca, tại sao chúng ta phải cung kính với hắn như vậy chứ? Bằng thủ đoạn của ba huynh đệ chúng ta, vị tất sẽ thua hắn.
- Tam đệ chớ có nôn nóng. Đệ không thấy vỏ kiếm bên hông hắn khắc chữ Hà Bá Tú Xuân loan sao? Hà Bá Tú Xuân loan lại xuất hiện ở Ác Long hạp, như vậy là một mình hắn lại làm Hà Bá của ba khúc sông, cũng tức là ở trong địa giới của hắn, chúng ta tuyệt không phải là đối thủ. Hơn nữa, chỉ là một thanh binh khí thôi, cần gì phải tiếc nuối.
- Nhị ca, huynh nói nhẹ nhàng thật. Kia là binh khí đệ lấy tinh thiết luyện hơn mười năm mới thành đấy, dùng rất tiện tay.
- Được rồi, trở về luyện lại là được, ngày khác nếu gặp trên đất khách, sẽ đòi về chuyện hôm nay.
Hồ Phong liếc mắt nhìn thật sâu về phía Ác Long hạp, đoạn xoay người hóa ánh sáng xanh mà đi.
***
Từ ngày có thần nữ từ Vu Sơn mượn đường đi qua đến nay, Trần Cảnh đã có một chút không rõ, sau lại có ba người mượn đường, càng làm Trần Cảnh thắc mắc nhiều thêm. Hắn hỏi Hồng đại hiệp thì nó chỉ nói linh tinh không hết lời, mà vỏ sò còn không lên tiếng.
Một ngày nọ, lại có một người bước đến dưới trăng. Người này vác trên vai một thanh rìu cán dài lớn màu vàng, ở trần, lấy da hổ quấn quanh hông, hai chân trần đi nhanh tới. Tới Ác Long hạp, người này lập tức nhảy lên đỉnh vách núi, sau đó nhìn nhìn về Ác Long hạp mà lớn tiếng nói:
- Đỉnh Ngô Mông, Sơn Thần Ngô Mông đi qua bảo hà, xin mượn một con đường để tới.
Âm thanh vừa ra, từ trên đỉnh thác nước chảy xiết trong hạp cốc bỗng xuất hiện một người, thân mặc pháp bào xanh, lưng đeo trường kiếm. Hơi nước mù mịt, làm cho cả người hắn có một cảm giác mông lung. Bên trái hắn có một con tôm đỏ đang khua khoắng cặp càng đỏ thẫm, trên càng kẹp một thanh Lang Nha bổng tối màu, diễu võ dương oai; còn bên phải là một cái vỏ sò phủ dày rêu xanh, im lặng như một tảng đá màu xanh.
- Ta mới có được bài vị, có một số việc không rõ, muốn thỉnh giáo Sơn Thần Ngô Mông.
- Mời nói.
- Gần đây thần linh các nơi đều muốn đi nghe Đông Nhạc đại đế giảng đạo, không ít vị đi qua nơi này, nhưng vì sao nhất định phải mượn đường? Chỉ cần một độn mà qua cũng không có ai ngăn đón, hơn nữa, nếu độn thật cao thì có ai để ý?
- Ha ha, xem ra ngươi thật sự mới được bài vị. Ở ngàn năm trước, thần linh trên mặt đất không thể rời khỏi thần vực của mình, nếu muốn rời đi thì phải được lĩnh thần phù điều động, bằng không sẽ bị trời phạt. Nhưng ngàn năm đổ về đây, Thiên đình biến mất, thần linh đã không còn ước thúc, có thể tùy ý đi lại, nhưng vẫn không thể cách mặt đất quá cao. Từng có thần linh muốn bay lên chín tầng trời, lại tự nhiên ngã xuống chết đi. Từ đó không còn thần linh nào dám bay lên trời cao nữa. Mà bây giờ Đông Nhạc đại đế giảng Thần đạo diệu pháp, từng có nói, tất cả thần linh muốn tới nghe pháp, lúc quá cảnh đều phải mượn đường.
- Tại sao đều phải mượn đường?
- Bởi vì ngàn năm trước, dù có được thần phù điều động, khi qua thần vực của các thần linh khác thì đều phải thông báo với thần linh nơi đó để mượn đường. Đông Nhạc đại đế từng nói qua, tuy rằng Thiên đình vô cớ biến mất, nhưng trật tự Thiên đình do Hạo Thiên ngọc đế định ra không thể loạn.
Sơn Thần Ngô Mông thoạt nhìn lỗ mãng, trả lời lại cẩn thận.
Trần Cảnh mỉm cười nói:
- Đa tạ đã cho biết, mời.
Ngô Mông ôm quyền, nâng rìu dài bổ một nhát vào hư không, một luồng sáng vàng như lụa mỏng trải ra, như kéo dài đến tận chân trời. Y đạp từng bước lên dải lụa sáng ấy, nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
***
Trong hạp cốc, nước rơi thẳng xuống ba nghìn thước, một người hai yêu đứng trên đỉnh thác.
- Hà Bá gia, chúng ta cũng đi nghe đi ạ.
Hồng đại hiệp cõng Lang Nha bổng trên lưng, đôi mắt lồi động đậy, nói.
Trần Cảnh sớm đã có ý đi nghe đạo, chỉ là còn chưa quyết định thời điểm, lập tức nói:
- Các ngươi lưu lại canh thủy phủ, ta đi một mình thôi.
- Hà Bá gia, phủ có vỏ sò muội muội trông là đủ rồi, để con đi theo làm tăng uy danh của ngài chứ ạ!
Nó vừa mới nói, Trần Cảnh đã cảm thấy linh khí bên người khẽ động, vỏ sò kia biến mất, mà cùng lúc đó Hồng đại hiệp đột nhiên kinh hãi phóng vọt ra xa, tốc độ cực nhanh.
Thế nhưng một đoạn khoảng cách này còn chưa đủ, vỏ sò kia đã xuất hiện bên cạnh mà kẹp lấy phần đuôi của nó, chỉ chừa nửa thân trên ở bên ngoài.
- Cái vỏ sò mọc rêu này, còn muốn ăn ca nữa, ca đập vỡ vỏ của mi đấy.
Hồng đại hiệp giơ Lang Nha bổng lên muốn đập xuống, Trần Cảnh khẽ quát một tiếng, Hồng đại hiệp dừng động tác, mà vỏ sò cũng buông nó ra.
- Cả hai ngươi cùng theo ta, dọc đường không được gây chuyện, kiềm chế tính tình lại. Chỗ đó không phải là trong khúc sông của chúng ta, phải biết nhẫn nhịn.
- Vâng, Hà Bá gia, con nhớ kỹ rồi ạ, quyết sẽ không cãi nhau với người.
Hồng đại hiệp vội đảm bảo, còn vỏ sò thì lại không kêu một tiếng, chỉ đứng im lắng nghe.
Trần Cảnh tiếp tục đợi ở giữa sông vài ngày, lại gặp thêm mấy người nữa mượn đường qua. Cho tới một hôm trăng sáng sao thưa, hắn mới dẫn theo Hồng đại hiệp và vỏ sò đi về hướng Đông Nhạc Thái Sơn.
Hơi nước mờ ảo bao phủ lấy ba người, dưới chân ba người xuất hiện đám mây hình thành từ hơi nước. Nếu có người ở trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên, sẽ thấy một đám mây bay là là, chứ không thể thấy một người và một tôm một sò trên đó.
Trần Cảnh cũng không muốn phá quy củ đi nghe đạo phải mượn đường của Đông Nhạc đại đế, mỗi khi tới một thần vực thì đều sẽ dừng lại mượn đường. Có điều không biết có phải là hắn xuất phát chậm hay không, mà một đường đi tới cũng không gặp được mấy vị thần linh, ngẫu nhiên gặp cũng cực dễ nói chuyện, thậm chí có vị còn không để ý tới Trần Cảnh. Trần Cảnh thầm đoán, những người nguyện ý dừng lại mượn đường chỉ sợ chính là số thần linh ít ỏi còn tuân thủ trật tự của Thiên đình.
***
Thái Sơn hùng vĩ, dù Trần Cảnh chưa từng tới đây, nhưng cũng biết phương hướng. Thẳng một đường hướng bắc, trải qua mấy hôm chẳng phân biệt ngày đêm, rốt cuộc hắn nhìn thấy một dãy núi rộng dài hùng vĩ. Ngọn núi cao nhất trong dãy có đến vạn trượng, hiện rõ khí phách vạn sơn chi chủ. Những ngọn núi ở bốn xung quanh nó giống như là thần dân đang cúi đầu quanh vương giả, im lặng quỳ lạy, thu bớt khí thái của mình vào.
Trần Cảnh từ từ hạ xuống mặt đất rồi bước vào Thái Sơn.
Dưới chân hắn vẫn ẩn ẩn có hơi nước bao quanh, mỗi bước đi xa đến hơn mười trượng, chỉ vài bước đã tới ngọn núi rìa ngoài của dãy Thái Sơn.
Đúng lúc này, bốn vệ sĩ mặc giáp vàng đột nhiên xuất hiện, bên trái lưng đeo bảo cung bằng tinh thiết, mũi tên sắc nhọn cắm chếch một bên, bên phải cõng trường đao năm thước, trong tay cầm trường kích do kim tinh luyện thành, mỗi người đều trầm tĩnh như núi, ánh mắt sắc bén, áo giáp trên người có phù văn kháng nước lửa.
- Người tới là thần linh phương nào?
Một vệ sĩ giáp vàng lạnh lùng hỏi.
- Châu Cửu Hoa, địa giới Bá Lăng, Hà Bá Tú Xuân loan thủy vực Kinh Hà Trần Cảnh.
Trần Cảnh trả lời. Đối phương cũng không nói gì thêm, chỉ thấy hư không lóe lên một cái, trong tay vệ sĩ giáp vàng đã có thêm một quyển sách ngọc. Y đưa tay vẽ bùa trên hư không, thấp giọng niệm thần chú, sách ngọc đột nhiên bay lên rồi phóng to ra, tỏa hào quang vàng nhạt. Trang sách mở ra, mặt ngọc trong sáng như gương, hình ảnh ba người Trần Cảnh đã xuất hiện trên đó. Một người áo xanh, lưng đeo trường kiếm, bộ dạng có chút tuấn tú, trái phải theo thứ tự là một con tôm lớn màu đỏ và một cái vỏ sò màu xanh. Bên cạnh hình vẽ còn có một hàng chú thích: "Châu Cửu Hoa, địa giới Bá Lăng, Hà Bá Trần Cảnh thủy vực Kinh Hà."
-----oo0oo-----
Tác giả :
Thân Vẫn Chỉ Tiêm