Hoàng Đình
Quyển 1 - Chương 115: Nhập miếu
Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Trên một đám mây phía xa, có một nam hai nữ đang đứng. Nam có vẻ ngoài thư sinh, tướng mạo tuấn tú, nữ sánh vai đứng thì xinh đẹp, tóc búi cao, hiển nhiên cho thấy đã được gả làm vợ người ta, còn có thể thấy bụng nàng mang thai mà hơi gồ lên. Đứng sau lưng vị phu nhân này là một nữ nha hoàn xinh xắn lanh lợi.
Bọn họ cũng đang đưa mắt nhìn khúc Tú Xuân trên sông Kinh Hà. Vừa lúc đó, hư không phía trước đám mây chợt có một con cáo lông pha tạp lao ra khỏi hư không, hai chân nó đứng thẳng rồi hóa thành người. Kẻ này mặc một thân quần áo màu xám gọn gàng, đầu quấn khăn, tướng mạo bình thường, chỉ là ánh mắt đầy linh hoạt.
Y vừa hiện thân liền khom người cúi đầu, hô:
- Tiểu thư, cô gia.
- A Mạc, ngươi vào trong miếu Hà Bá rồi sao?
Giọng nói vị thiếu phụ xinh đẹp mang theo vẻ mê hoặc, lại thêm chút giọng mũi như có như không cực kì mê người. A Mạc không ngẩng đầu lên, tựa như không dám nhìn thẳng, lập tức trả lời:
- Bẩm tiểu thư, A Mạc đã đi vào, lời của cô gia cũng đưa đến rồi.
- Tốt, trong miếu Hà Bá thế nào rồi?
- Trong miếu phủ đầy ánh đỏ, sương khói mịt mờ, không nhìn thấy rõ lắm. Tiến vào bên trong như thân nhập sông lớn, sóng nước ngập trời, người nào pháp lực hơi yếu thì thân thể sẽ không đứng vững nổi.
- Ha ha, rất tốt. Sợ rằng không ai trong mười ba công tử Thanh Khâu hơn được ngươi rồi.
Thiếu phụ mỉm cười nói. Nàng vừa nói xong, nha hoàn sau lưng nàng tựa hồ cực kỳ cao hứng, không nhịn được hé miệng mỉm cười. Còn A Mạc thì vội vàng nói:
- A Mạc sao dám sánh với mấy vị công tử.
- Ngươi không cần kinh hoảng. Ở đây chỉ có chúng ta, không ai nghe được đâu. Trước giờ bài danh ở núi Thanh Khâu chỉ toàn lấy Thanh hồ làm chủ, không để các ngươi tham gia. Bằng không, thanh danh đệ nhất công tử Thanh Khâu đời này không thuộc về ngươi thì là ai?
A Mạc không dám trả lời, chỉ cúi đầu thấp xuống. Đẳng cấp trong núi Thanh Khâu sâm nghiêm, chỉ xét xuất thân, thực lực có cao bao nhiêu đi nữa nhưng xuất thân không tốt thì vẫn phải tuân theo mệnh lệnh, trừ phi trở thành Thiên hồ hay ít nhất cũng phải có bảy đuôi. Thiếu phụ lại nói tiếp:
- Chờ sau khi trở lại, ta sẽ tìm cơ hội để ngươi thoát ly khỏi núi Thanh Khâu, cho ngươi tự do, cũng gả Tiểu Ngọc cho ngươi.
Nha hoàn đứng sau lưng nàng chợt đỏ bừng mặt, phát hiện A Mạc đầy kinh hỉ nhìn qua, mặt lại càng thêm đỏ, nàng ta vội cúi đầu.
- Đa tạ tiểu thư
A Mạc kinh hỉ cúi đầu cảm ơn.
- Ha ha, lần này ngươi đi theo cô gia vào trong Hãm Tiên trận kia, nếu có sơ xuất, mười cái mạng ngươi cũng đền không đủ đâu. Hơn nữa, còn có Tiểu Ngọc ở đây chờ ngươi.
Giọng nói của thiếu phụ kia không lớn hơn, nhưng nói xong câu cuối lại lộ sát khí ra ngoài. A Mạc vội đáp:
- A Mạc nhất định đưa cô gia không hao tổn lông tóc ra khỏi trận.
- Ngươi quá tự tin rồi, rất nhiều anh kiệt đạo môn đã phải chết trong này. Tuy ngươi có pháp lực sáu đuôi, nhưng cũng không nên khinh thường.
- Vâng, A Mạc nhất định sẽ thật cẩn thận để ý.
Thiếu phụ quay đầu nhìn người nam dáng vẻ thư sinh kia, nói:
- Ngọc Bạch, nhất định phải vào sao? Hãm Tiên trận này hung hiểm…
Giọng nói nàng lúc này rất nhẹ nhàng so với khi nãy nói với A Mạc, đồng thời còn thêm vài phần dịu dàng.
- Có một số việc nhất định phải đối mặt. Nếu không dám đối mặt, cuối cùng sẽ hủy hoại ta, hủy hoại hắn, cũng sẽ hủy hoại cả con chúng ta.
Thư sinh trẻ ngắt lời nàng, nhìn con sông sương khói phía xa nói.
Vẻ mặt thiếu phụ vẫn lo lắng nhưng không nói gì nữa, chỉ nhìn thoáng qua A Mạc, hàm ý trong mắt rất rõ ràng. Đám mây chuyển động đưa A Mạc và thư sinh kia đến hư không phía trên con sông sương khói đó. Mọi người quan sát trên núi đều ngẩng đầu nhìn, có người không rõ lai lịch của họ, mà người biết rõ lai lịch họ cũng chỉ thầm kinh dị, không nói thêm gì, có chăng ánh mắt càng nhìn chăm chú.
Chỉ thấy vị thư sinh kia từ từ bước xuống đám mây, dưới mỗi bước chân lại có một đám mây nhỏ sinh ra, như đạp xuống thang trời, nhìn qua rất nhẹ nhàng thoải mái. Những người có ánh mắt cao minh sẽ nhìn ra được, tất cả những thứ này là đến từ người thiếu niên có vẻ ngoài bình thường, mặc trang phục người hầu đi sau hắn. Bởi vì người thư sinh phía trước kia hoàn toàn không có pháp lực, nên nhìn hai người bước đi có vẻ rất chậm, thế nhưng chốc lát đã vào đến vùng sương trắng điên cuồng xoay tròn kia. Ngay khi hai người này chìm vào trong sương trắng, lại chợt thấy sát khí trong sương mù phóng lên cao, tiếng kiếm ngân vang khắp hư không.
Một luồng sáng tím vội lao nhanh ra làm màn sương này bị hổng một lỗ. Qua cái lỗ đó có thể nhìn thấy Trường Mi hai tay cầm hai kiếm đan chéo trước người như một cái kéo lớn, sát khí kinh thiên, khiến người ta cảm thấy cho dù là thứ gì đi nữa, nếu bị cái kéo từ hai thanh kiếm hợp lại này cắt qua thì đều sẽ vỡ nát, tử vong. Gã cầm theo kiếm nhảy vào trong miếu Hà Bá. Mà ngay lúc đó, lại có một tràng ngâm xướng bằng tiếng Phạn vang lên, màn sương chuyển sang ráng đỏ, trong đó lại có ánh vàng lưu chuyển. Người nào tu bí thuật đặc biệt sẽ nhìn thấy cả người Mộc Chân bốc lên ánh sáng vàng, từng bước bước vào miếu.
Mà thư sinh kia lại đứng trước miếu, không tiếp tục đi vào nữa, đứng bên cạnh y vẫn là A Mạc. Đồng thời trong hư không đột nhiên vang lên tiếng kêu lớn, rồi một con quạ đen kịt như được ngưng kết từ khói đen lao vào trong sương trắng.
Sương mù điên cuồng chuyển động, tiếng kiếm ngân dài không dứt.
Biến hóa tích tắc khiến người xem có một loại cảm giác như không kịp phản ứng. Mới đầu là không biết thư sinh kia là ai, tiếp đến là Mộc Chân và Trường Mi cùng vọt vào trong miếu Hà Bá, ngay sau đó là một con quạ đen thần bí khó lường bay vào đám sương khói.
Tất cả đều thừa hiểu, chỉ cần Hà Bá duy nhất của Kinh Hà hiện tại sập miếu bỏ mình, thì không tới trăm năm sau, nơi đây sẽ chỉ còn là một đống đổ nát. Thần thoại Hà Bá Tú Xuân loan sông Kinh Hà cũng tan biến vào trong gió.
Người ngoài cho rằng Trường Mi và Mộc Chân đột nhiên vận dụng bí pháp nên mới chém giết tiến được vào miếu Hà Bá. Nhưng chỉ có hai người bọn họ biết, tích tắc vừa rồi đột nhiên xuất hiện một chút sơ hở, bọn họ không biết tại sao nhưng cũng không bỏ lỡ cơ hội. Trường Mi chớp thời cơ rút thanh kiếm tím sau lưng ra, song kiếm hợp bích vọt vào miếu.
Người đời đồn rằng Mộc Chân có pháp lực trời sinh, thần thông trời sinh. Điều này không sai, đương nhiên sư phụ Mộc Chân càng biết rõ nên chưa từng dạy y tu hành, không dạy pháp thuật, chỉ truyền cho y Phật pháp. Trên đời này, chỉ có sư phụ và sư đệ y biết được trong cơ thể y có phong ấn, từ khi sinh ra đã phong ấn pháp lực của y. Trong quá trình lớn dần lên, tầng tầng phong ấn cũng dần được cởi ra, mỗi lần một tầng phong ấn được gỡ bỏ thì thần thông pháp lực lại tuôn ra.
Vào lúc này, cuối cùng y lại cởi bỏ được thêm một tầng phong ấn. Một nửa nguyên nhân là vì y đã định sẽ cởi bỏ khi đến trước miếu Hà Bá, nhưng mãi vẫn không có cơ hội, còn một nửa là vì bị hai thanh kiếm trong tay Trường Mi kích phát.
"Diệt ma."
Ngay khi phong ấn kia cởi ra, hai mắt y nhắm lại, giữa trán lại lóe lên ánh sáng đỏ như máu, trong lòng vang vọng hai chữ "diệt ma". Lúc này, trong lòng y, khắp cả thiên hạ đều là ma vật, đang đợi y tới tru sát dọn dẹp.
Sơ hở xuất hiện trong tích tắc, hai người Trường Mi và Mộc Chân cảm nhận được, tất nhiên đám người Nhan Lạc Nương cũng cảm nhận được. Bởi vì bọn họ ngồi trên đài mây, tiếp nhận bùa chú của Hà Bá, có thể mượn bùa thần ấy tương thông với linh lực sông Kinh Hà, cho nên trong nháy mắt đó, bọn họ đều cảm nhận được linh lực đột nhiên buông lỏng. Trong lòng mỗi người đều kinh ngạc, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy ngoài miếu Hà Bá sát khí ngút trời. Rồi sau đó nhìn thấy hai thanh kiếm một xanh một tím giao nhau thành hình cái kéo như cắt nát hư không, cắt vỡ cửa miếu Hà Bá, cắt đứt cả dòng linh lực sông Kinh Hà, đồng thời cắt đứt cả những tia kiếm do sương mù hóa thành, rồi một đường thẳng hướng cắt tới đầu tượng thần trong miếu.
Dưới một kéo hợp từ hai kiếm một xanh một tím này, hết thảy mọi thứ như bị nghiền nát, khiến người khác không thể sinh ra ý nghĩ chống lại, mà chỉ nhắm mắt chờ chết.
- Aaa…..
Đột nhiên trong miếu vang lên một tiếng hét, đến cả mái ngói của ngôi miếu cũng phải rung động vì tiếng hét này. Trong lúc tiếng hét vọng mãi chưa dứt, Tiểu Bạch Long nhổm người dậy, quát to một tiếng, ra sức ném cục gạch xanh trong tay về phía cái kéo đang muốn cắt vỡ mọi thứ, ngăn cản nó tiến tới.
Cục gạch xanh này đến Trần Cảnh cũng không nhìn ra lai lịch thế nào, nhưng chắc chắn mọi người đều biết nó không phải vật phàm. Một cú ném hết sức lực của Tiểu Bạch Long còn loáng thoáng kéo theo cả tiếng gió, tiếng sấm, như phá được cả hư không, nện thẳng vào nơi giao nhau giữa hai thanh kiếm.
- Đinhhhh!
Hai kiếm trong tay Trường Mi như cắt đứt được mọi thứ lại dừng lại. Nhưng song kiếm chỉ thoáng dừng lại, tiếp đó là một tiếng răng rắc vang lên, cục gạch xanh đã bị cắt thành hai nửa.
- Ai cha…
Tiểu Bạch Long kinh ngạc kêu lên một tiếng. Đúng lúc ấy, Nhan Lạc Nương đã thổi một ngụm linh khí ra, ngọn đèn trong tay nàng đột nhiên hóa thành một cơn sóng lửa. Dường như dưới một hơi thổi của nàng, lửa mượn được sức gió mà muốn đốt cháy cả hư không.
Lúc này Mộc Chân từ bên ngoài vừa tiến đến, ánh vàng lóng lánh trên người, khiến người ta không thể nhìn thẳng vào được.
Nhưng mà, ngay khi y bước vào, bên phải đã vang lên tiếng gió rít, một thanh phủ lớn của Hồng đại hiệp nhằm đầu y chém thẳng xuống. Lúc Trường Mi xông vào, bọn chúng trở tay không kịp, Hồng đại hiệp và vỏ sò đều chưa kịp ra tay thì Trường Mi đã lao vọt qua. Khi hai đứa chúng nó chuẩn bị ra tay, thì Mộc Chân vừa vặn nhảy vào.
Lúc này, thân thể Hồng đại hiệp đã biến to như một con voi, một phủ này không những chứa lực lượng và pháp lực bản thân nó, mà còn có linh lực của sông Kinh Hà, dù là Mộc Chân cũng không nguyện ý nhận lấy một phủ này của nó chém lên người. Ngay khi y định cản một phủ này lại, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm dữ dội. Y ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mắt ánh sáng trắng chói lòa.
Luồng sáng trắng chói lòa này khiến Mộc Chân phải nhắm chặt hai mắt lại, thế nhưng con mắt trên trán y đã bị ánh sáng chói lòa này làm ứa nước mắt. Mắt thần bị tổn thương, Mộc Chân không nhịn được rên lên một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại, nhưng đã chậm. Mắt thần có thể nhìn thấu ảo giác của y đã bị thương, đang trào ra máu tươi.
"Quạ quạ…"
Một con quạ đen chui từ trên nóc miếu lao xuống, mục tiêu của nó là pho tượng thần kia. Nó xuất hiện quỷ bí mau lẹ, lại mang theo tử khí dày đặc lao đến pho tượng, tốc độ cực nhanh không người trở tay kịp.
-----oo0oo-----
oOo
Trên một đám mây phía xa, có một nam hai nữ đang đứng. Nam có vẻ ngoài thư sinh, tướng mạo tuấn tú, nữ sánh vai đứng thì xinh đẹp, tóc búi cao, hiển nhiên cho thấy đã được gả làm vợ người ta, còn có thể thấy bụng nàng mang thai mà hơi gồ lên. Đứng sau lưng vị phu nhân này là một nữ nha hoàn xinh xắn lanh lợi.
Bọn họ cũng đang đưa mắt nhìn khúc Tú Xuân trên sông Kinh Hà. Vừa lúc đó, hư không phía trước đám mây chợt có một con cáo lông pha tạp lao ra khỏi hư không, hai chân nó đứng thẳng rồi hóa thành người. Kẻ này mặc một thân quần áo màu xám gọn gàng, đầu quấn khăn, tướng mạo bình thường, chỉ là ánh mắt đầy linh hoạt.
Y vừa hiện thân liền khom người cúi đầu, hô:
- Tiểu thư, cô gia.
- A Mạc, ngươi vào trong miếu Hà Bá rồi sao?
Giọng nói vị thiếu phụ xinh đẹp mang theo vẻ mê hoặc, lại thêm chút giọng mũi như có như không cực kì mê người. A Mạc không ngẩng đầu lên, tựa như không dám nhìn thẳng, lập tức trả lời:
- Bẩm tiểu thư, A Mạc đã đi vào, lời của cô gia cũng đưa đến rồi.
- Tốt, trong miếu Hà Bá thế nào rồi?
- Trong miếu phủ đầy ánh đỏ, sương khói mịt mờ, không nhìn thấy rõ lắm. Tiến vào bên trong như thân nhập sông lớn, sóng nước ngập trời, người nào pháp lực hơi yếu thì thân thể sẽ không đứng vững nổi.
- Ha ha, rất tốt. Sợ rằng không ai trong mười ba công tử Thanh Khâu hơn được ngươi rồi.
Thiếu phụ mỉm cười nói. Nàng vừa nói xong, nha hoàn sau lưng nàng tựa hồ cực kỳ cao hứng, không nhịn được hé miệng mỉm cười. Còn A Mạc thì vội vàng nói:
- A Mạc sao dám sánh với mấy vị công tử.
- Ngươi không cần kinh hoảng. Ở đây chỉ có chúng ta, không ai nghe được đâu. Trước giờ bài danh ở núi Thanh Khâu chỉ toàn lấy Thanh hồ làm chủ, không để các ngươi tham gia. Bằng không, thanh danh đệ nhất công tử Thanh Khâu đời này không thuộc về ngươi thì là ai?
A Mạc không dám trả lời, chỉ cúi đầu thấp xuống. Đẳng cấp trong núi Thanh Khâu sâm nghiêm, chỉ xét xuất thân, thực lực có cao bao nhiêu đi nữa nhưng xuất thân không tốt thì vẫn phải tuân theo mệnh lệnh, trừ phi trở thành Thiên hồ hay ít nhất cũng phải có bảy đuôi. Thiếu phụ lại nói tiếp:
- Chờ sau khi trở lại, ta sẽ tìm cơ hội để ngươi thoát ly khỏi núi Thanh Khâu, cho ngươi tự do, cũng gả Tiểu Ngọc cho ngươi.
Nha hoàn đứng sau lưng nàng chợt đỏ bừng mặt, phát hiện A Mạc đầy kinh hỉ nhìn qua, mặt lại càng thêm đỏ, nàng ta vội cúi đầu.
- Đa tạ tiểu thư
A Mạc kinh hỉ cúi đầu cảm ơn.
- Ha ha, lần này ngươi đi theo cô gia vào trong Hãm Tiên trận kia, nếu có sơ xuất, mười cái mạng ngươi cũng đền không đủ đâu. Hơn nữa, còn có Tiểu Ngọc ở đây chờ ngươi.
Giọng nói của thiếu phụ kia không lớn hơn, nhưng nói xong câu cuối lại lộ sát khí ra ngoài. A Mạc vội đáp:
- A Mạc nhất định đưa cô gia không hao tổn lông tóc ra khỏi trận.
- Ngươi quá tự tin rồi, rất nhiều anh kiệt đạo môn đã phải chết trong này. Tuy ngươi có pháp lực sáu đuôi, nhưng cũng không nên khinh thường.
- Vâng, A Mạc nhất định sẽ thật cẩn thận để ý.
Thiếu phụ quay đầu nhìn người nam dáng vẻ thư sinh kia, nói:
- Ngọc Bạch, nhất định phải vào sao? Hãm Tiên trận này hung hiểm…
Giọng nói nàng lúc này rất nhẹ nhàng so với khi nãy nói với A Mạc, đồng thời còn thêm vài phần dịu dàng.
- Có một số việc nhất định phải đối mặt. Nếu không dám đối mặt, cuối cùng sẽ hủy hoại ta, hủy hoại hắn, cũng sẽ hủy hoại cả con chúng ta.
Thư sinh trẻ ngắt lời nàng, nhìn con sông sương khói phía xa nói.
Vẻ mặt thiếu phụ vẫn lo lắng nhưng không nói gì nữa, chỉ nhìn thoáng qua A Mạc, hàm ý trong mắt rất rõ ràng. Đám mây chuyển động đưa A Mạc và thư sinh kia đến hư không phía trên con sông sương khói đó. Mọi người quan sát trên núi đều ngẩng đầu nhìn, có người không rõ lai lịch của họ, mà người biết rõ lai lịch họ cũng chỉ thầm kinh dị, không nói thêm gì, có chăng ánh mắt càng nhìn chăm chú.
Chỉ thấy vị thư sinh kia từ từ bước xuống đám mây, dưới mỗi bước chân lại có một đám mây nhỏ sinh ra, như đạp xuống thang trời, nhìn qua rất nhẹ nhàng thoải mái. Những người có ánh mắt cao minh sẽ nhìn ra được, tất cả những thứ này là đến từ người thiếu niên có vẻ ngoài bình thường, mặc trang phục người hầu đi sau hắn. Bởi vì người thư sinh phía trước kia hoàn toàn không có pháp lực, nên nhìn hai người bước đi có vẻ rất chậm, thế nhưng chốc lát đã vào đến vùng sương trắng điên cuồng xoay tròn kia. Ngay khi hai người này chìm vào trong sương trắng, lại chợt thấy sát khí trong sương mù phóng lên cao, tiếng kiếm ngân vang khắp hư không.
Một luồng sáng tím vội lao nhanh ra làm màn sương này bị hổng một lỗ. Qua cái lỗ đó có thể nhìn thấy Trường Mi hai tay cầm hai kiếm đan chéo trước người như một cái kéo lớn, sát khí kinh thiên, khiến người ta cảm thấy cho dù là thứ gì đi nữa, nếu bị cái kéo từ hai thanh kiếm hợp lại này cắt qua thì đều sẽ vỡ nát, tử vong. Gã cầm theo kiếm nhảy vào trong miếu Hà Bá. Mà ngay lúc đó, lại có một tràng ngâm xướng bằng tiếng Phạn vang lên, màn sương chuyển sang ráng đỏ, trong đó lại có ánh vàng lưu chuyển. Người nào tu bí thuật đặc biệt sẽ nhìn thấy cả người Mộc Chân bốc lên ánh sáng vàng, từng bước bước vào miếu.
Mà thư sinh kia lại đứng trước miếu, không tiếp tục đi vào nữa, đứng bên cạnh y vẫn là A Mạc. Đồng thời trong hư không đột nhiên vang lên tiếng kêu lớn, rồi một con quạ đen kịt như được ngưng kết từ khói đen lao vào trong sương trắng.
Sương mù điên cuồng chuyển động, tiếng kiếm ngân dài không dứt.
Biến hóa tích tắc khiến người xem có một loại cảm giác như không kịp phản ứng. Mới đầu là không biết thư sinh kia là ai, tiếp đến là Mộc Chân và Trường Mi cùng vọt vào trong miếu Hà Bá, ngay sau đó là một con quạ đen thần bí khó lường bay vào đám sương khói.
Tất cả đều thừa hiểu, chỉ cần Hà Bá duy nhất của Kinh Hà hiện tại sập miếu bỏ mình, thì không tới trăm năm sau, nơi đây sẽ chỉ còn là một đống đổ nát. Thần thoại Hà Bá Tú Xuân loan sông Kinh Hà cũng tan biến vào trong gió.
Người ngoài cho rằng Trường Mi và Mộc Chân đột nhiên vận dụng bí pháp nên mới chém giết tiến được vào miếu Hà Bá. Nhưng chỉ có hai người bọn họ biết, tích tắc vừa rồi đột nhiên xuất hiện một chút sơ hở, bọn họ không biết tại sao nhưng cũng không bỏ lỡ cơ hội. Trường Mi chớp thời cơ rút thanh kiếm tím sau lưng ra, song kiếm hợp bích vọt vào miếu.
Người đời đồn rằng Mộc Chân có pháp lực trời sinh, thần thông trời sinh. Điều này không sai, đương nhiên sư phụ Mộc Chân càng biết rõ nên chưa từng dạy y tu hành, không dạy pháp thuật, chỉ truyền cho y Phật pháp. Trên đời này, chỉ có sư phụ và sư đệ y biết được trong cơ thể y có phong ấn, từ khi sinh ra đã phong ấn pháp lực của y. Trong quá trình lớn dần lên, tầng tầng phong ấn cũng dần được cởi ra, mỗi lần một tầng phong ấn được gỡ bỏ thì thần thông pháp lực lại tuôn ra.
Vào lúc này, cuối cùng y lại cởi bỏ được thêm một tầng phong ấn. Một nửa nguyên nhân là vì y đã định sẽ cởi bỏ khi đến trước miếu Hà Bá, nhưng mãi vẫn không có cơ hội, còn một nửa là vì bị hai thanh kiếm trong tay Trường Mi kích phát.
"Diệt ma."
Ngay khi phong ấn kia cởi ra, hai mắt y nhắm lại, giữa trán lại lóe lên ánh sáng đỏ như máu, trong lòng vang vọng hai chữ "diệt ma". Lúc này, trong lòng y, khắp cả thiên hạ đều là ma vật, đang đợi y tới tru sát dọn dẹp.
Sơ hở xuất hiện trong tích tắc, hai người Trường Mi và Mộc Chân cảm nhận được, tất nhiên đám người Nhan Lạc Nương cũng cảm nhận được. Bởi vì bọn họ ngồi trên đài mây, tiếp nhận bùa chú của Hà Bá, có thể mượn bùa thần ấy tương thông với linh lực sông Kinh Hà, cho nên trong nháy mắt đó, bọn họ đều cảm nhận được linh lực đột nhiên buông lỏng. Trong lòng mỗi người đều kinh ngạc, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy ngoài miếu Hà Bá sát khí ngút trời. Rồi sau đó nhìn thấy hai thanh kiếm một xanh một tím giao nhau thành hình cái kéo như cắt nát hư không, cắt vỡ cửa miếu Hà Bá, cắt đứt cả dòng linh lực sông Kinh Hà, đồng thời cắt đứt cả những tia kiếm do sương mù hóa thành, rồi một đường thẳng hướng cắt tới đầu tượng thần trong miếu.
Dưới một kéo hợp từ hai kiếm một xanh một tím này, hết thảy mọi thứ như bị nghiền nát, khiến người khác không thể sinh ra ý nghĩ chống lại, mà chỉ nhắm mắt chờ chết.
- Aaa…..
Đột nhiên trong miếu vang lên một tiếng hét, đến cả mái ngói của ngôi miếu cũng phải rung động vì tiếng hét này. Trong lúc tiếng hét vọng mãi chưa dứt, Tiểu Bạch Long nhổm người dậy, quát to một tiếng, ra sức ném cục gạch xanh trong tay về phía cái kéo đang muốn cắt vỡ mọi thứ, ngăn cản nó tiến tới.
Cục gạch xanh này đến Trần Cảnh cũng không nhìn ra lai lịch thế nào, nhưng chắc chắn mọi người đều biết nó không phải vật phàm. Một cú ném hết sức lực của Tiểu Bạch Long còn loáng thoáng kéo theo cả tiếng gió, tiếng sấm, như phá được cả hư không, nện thẳng vào nơi giao nhau giữa hai thanh kiếm.
- Đinhhhh!
Hai kiếm trong tay Trường Mi như cắt đứt được mọi thứ lại dừng lại. Nhưng song kiếm chỉ thoáng dừng lại, tiếp đó là một tiếng răng rắc vang lên, cục gạch xanh đã bị cắt thành hai nửa.
- Ai cha…
Tiểu Bạch Long kinh ngạc kêu lên một tiếng. Đúng lúc ấy, Nhan Lạc Nương đã thổi một ngụm linh khí ra, ngọn đèn trong tay nàng đột nhiên hóa thành một cơn sóng lửa. Dường như dưới một hơi thổi của nàng, lửa mượn được sức gió mà muốn đốt cháy cả hư không.
Lúc này Mộc Chân từ bên ngoài vừa tiến đến, ánh vàng lóng lánh trên người, khiến người ta không thể nhìn thẳng vào được.
Nhưng mà, ngay khi y bước vào, bên phải đã vang lên tiếng gió rít, một thanh phủ lớn của Hồng đại hiệp nhằm đầu y chém thẳng xuống. Lúc Trường Mi xông vào, bọn chúng trở tay không kịp, Hồng đại hiệp và vỏ sò đều chưa kịp ra tay thì Trường Mi đã lao vọt qua. Khi hai đứa chúng nó chuẩn bị ra tay, thì Mộc Chân vừa vặn nhảy vào.
Lúc này, thân thể Hồng đại hiệp đã biến to như một con voi, một phủ này không những chứa lực lượng và pháp lực bản thân nó, mà còn có linh lực của sông Kinh Hà, dù là Mộc Chân cũng không nguyện ý nhận lấy một phủ này của nó chém lên người. Ngay khi y định cản một phủ này lại, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm dữ dội. Y ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mắt ánh sáng trắng chói lòa.
Luồng sáng trắng chói lòa này khiến Mộc Chân phải nhắm chặt hai mắt lại, thế nhưng con mắt trên trán y đã bị ánh sáng chói lòa này làm ứa nước mắt. Mắt thần bị tổn thương, Mộc Chân không nhịn được rên lên một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại, nhưng đã chậm. Mắt thần có thể nhìn thấu ảo giác của y đã bị thương, đang trào ra máu tươi.
"Quạ quạ…"
Một con quạ đen chui từ trên nóc miếu lao xuống, mục tiêu của nó là pho tượng thần kia. Nó xuất hiện quỷ bí mau lẹ, lại mang theo tử khí dày đặc lao đến pho tượng, tốc độ cực nhanh không người trở tay kịp.
-----oo0oo-----
Tác giả :
Thân Vẫn Chỉ Tiêm