Hoàng Đế Nan Vi
Chương 111
Từ khi bốn vị Hầu gia hậu đại của Nghi Vương đến đế đô thì đám tôn thất cũng trở nên náo nhiệt. Tuy rằng tươc vị của Tiêu Dao Hầu, Lâm Giang Hầu, Cẩm Y Hầu và Thiện Nhân Hầu cũng không cao, nhưng của cải sản nghiệp lại rất nhiều, hơn nữa còn có ý thân cận vào hào môn đế đô, nhất là Minh Trạm tỏ vẻ khá thân thiết với bọn họ, được đế vương nể mặt cũng khiến mấy vị Hầu gia có thể diện.
Trong lúc nhất thời, bốn người trở thành con cưng của đế đô.
Ở thời này không có chuyện kế hoạch hóa gia đình, tôn thất hầu gia, bao nhiêu tiểu thư khuê các chưa xuất giá hoặc bao nhiêu vương tôn công tử chưa thành thân thì chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi sẽ được đính ước hôn sự khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Lần này liên quan đến một vụ án hôn nhân, trải qua kiểm chứng cẩn thận từ Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài, rất nhiều chứng cớ và chân tướng được đưa đến.
Đại lý tự khanh Đỗ Như Phương và hữu Đô ngự sử được Minh Trạm phái đến Chiết Mân đã trở về, bọn họ nhận mệnh điều tra vụ án Bảng nhãn Triệu Thanh Di Triệu gia phủ nghịch chỉ lừa hôn sau khi được tứ hôn, bức tử nữ nhân của Kỷ gia.
Đỗ Như Phương và Ngự sử đài mất cả buổi mới tra ra không ít chuyện.
Hôn sự giữa Triệu gia và Kỷ gia quả thật không phải tự dưng mà có. Từ lúc tin tức Triệu Thanh Di đỗ Bảng nhãn truyền về Chiết Mân thì Kỷ gia đã có ý muốn gả nữ nhi. Hai nhà này qua lại đã lâu, nhưng Triệu gia và Kỷ gia đính hôn trước khi thánh chỉ tứ hôn là việc mà rất nhiều người có thể làm chứng.
Mấu chốt chính là thánh chỉ tứ hôn, ngươi lại chưa thành thân thì hoàn toàn có thể thối hôn.
Chuyện này cũng không phải chưa có tiền lệ, tỷ như Phò mã Ngụy Quốc Công của Kính Mẫn đại trưởng Công chúa, lúc trước cũng có hôn ước với người khác, kết quả là Ngụy Quốc Công được Công chúa coi trọng, ban xuống thánh chỉ, liền ngoan ngoãn thối hôn để thú Công chúa.
Cho nên Minh Trạm chỉ hỏi thăm một chút, khi biết Triệu Thanh Di vẫn còn độc thân thì lập tức tứ hôn.
Triệu gia tạm thời được phán là vô tội trong chuyện đính hôn. Nhưng việc Triệu gia thú Kỷ thị lại xảy ra sau khi Hoàng thượng đã tứ hôn. Trên phương diện này có rất nhiều vấn đề, tỷ như Hoàng thượng tứ hôn, nhưng thánh chỉ tứ hôn lại ban trực tiếp cho Triệu Thanh Di. Lão tử lão nương của Triệu Thanh Di không phải ở đế đô, người ta ở xa xôi ngàn dặm, không nắm kịp tin tức, làm sao biết được Hoàng thượng tứ hôn cơ chứ?
Người ta không biết nên mới thú tức phụ về thay nhi tử!
Mặc dù có chút sai lầm nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể khoan hồng tha thứ.
Đương nhiên đây chỉ là một giả thiết.
Còn có một giả thiết khác chính là Triệu gia cố ý kháng chỉ.
Nhưng giả thiết này thì Đỗ Như Phương vẫn chưa điều tra căn cứ chính xác. Vì Triệu gia cũng không phải kẻ ngốc, Hoàng thượng đưa vụ án ra xét xử, người ta sẽ ở sau lưng tiêu hủy chứng cứ, cái gì không sạch sẽ sẽ được giải quyết gọn gàng. Vì vậy tuy rằng Đỗ Như Phương có nghi ngờ nhưng vẫn không thể tra ra chứng cứ xác thật.
Cuối cùng Minh Trạm cũng chỉ có thể nói, “Thôi, Nguyễn tiểu thư và Triệu Thanh Di không có duyên phận. Nhưng nếu Triệu gia không có ý thì vì sao không đến đế đô biện bạch với trẫm một tiếp mà lại thẳng tay vứt bỏ Kỷ thị? Khiến cho một người đang êm đang lành bị chôn vùi! Nghe nói Nhân Tông hoàng đế cảm mến bản tính trung trực của Triệu Văn Trung, từng ban cho tấm biển bốn chữ Mục Đức Trung Túc cho Triệu gia ở Chiết Mân.”
“Nay xem ra con cháu bất tài, không xứng với tấm biển này.” Minh Trạm nhìn Trịnh Khai Tuấn ở bên cạnh, “Khai Tuấn, nghĩ ra thánh chỉ thu hồi tấm biển Nhân Tông hoàng đế đã ban tặng Triệu gia đi.”
Kỳ thật mặc dù Minh Trạm rất sĩ diện, nhưng nếu hắn sớm biết việc này thì chưa hẳn không có đường quay đầu. Kết quả là Triệu gia lại gây ra án mạng, trong lòng Minh Trạm vô cùng chán ghét. Nhưng việc này lại không có căn cứ xác thực để định tội Triệu gia, bất quá văn sĩ luôn trọng thanh danh, huống chi Triệu phủ nhiều đời là thư hương dòng dõi, Minh Trạm kết án bằng một cái tát thật mạnh lên mặt của Triệu gia ở Chiết Mân.
Hoàng đế mất mặt thì phải lột da kẻ khác để đắp lên mặt đền bù.
Coi như an ủi quân tâm!
Hôn sự của Nguyễn Gia Duệ cứ như vậy mà thất bại, Minh Trạm nói với ái nhân, “Hiện tại ta không thể nhìn thấy chữ Triệu, nếu thấy thì sẽ nổi nóng, Phi Phi, cháu gái vẫn còn nhỏ, chúng ta cứ chậm rãi tìm kiếm cũng được.”
Nguyễn Hồng Phi không cảm thấy căm phẫn như Minh Trạm, “Ta đã chọn được người.”
Hiệu suất thật cao, Minh Trạm vội hỏi là ai, Nguyễn Hồng Phi vẫn phải chờ Minh Trạm tứ hôn, đương nhiên sẽ không nói vòng vo, hắn cười nói, “Thứ tử của Ngụy Quốc Công: Ngụy Địch.”
Nếu không phải trí nhớ của Minh Trạm tốt thì bảo đảm sẽ nhớ không nổi người mà Nguyễn Hồng Phi vừa nhắc đến là ai, trong đầu xoay chuyển một chút, Minh Trạm cau mày nói, “Hình như Ngụy Địch còn lớn tuổi hơn ta nữa thì phải, chẳng lẽ đến bây giờ mà hắn vẫn chưa thành thân hay sao?” Ngụy Địch, thứ tử của Ngụy Quốc Công, thứ tiểu cữu tử của Minh Trạm. (Anh cùng cha khác mẹ với tiểu Quận quân: vợ cả của Minh Trạm)
“Ừm, Ngụy Địch vốn đang được mai mối thì mẫu thân của hắn qua đời, giữ đạo hiếu ba năm, vì vậy mới trì hoãn đến hiện tại.” Việc này Nguyễn Hồng Phi còn hiểu rõ hơn cả Minh Trạm. Bởi vì lại được tìm một hôn sự thật tốt cho cháu gái nên Nguyễn Hồng Phi cảm thấy khá tự đắc, trời lạnh mà hắn lại phe phẩy quạt, cố ý tỏ ra ung dung tiêu sái.
Minh Trạm nhảy mũi hai cái thật mạnh, khinh bỉ liếc nhìn Nguyễn Hồng Phi, làm như không thấy dáng vẻ ung dung tiêu sái hơn người của Nguyễn Hồng Phi mà chỉ đả kích mị lực của đối phương, “Sắp nhập đông rồi, ngươi còn quạt cái gì nữa, bị mắc bệnh tài tử hả?” Đúng là thần kinh.
“Ngụy Địch là thứ tử, có uất ức cho cháu gái hay không?” Rõ ràng là Minh Trạm ngang hàng với Nguyễn Gia Duệ, nhưng hắn cảm thấy chính mình đã thú Nguyễn Hồng Phi, về vai vế thì sẽ cao hơn một hàng, liền nhanh chóng tự xem là cữu cữu của Nguyễn Gia Duệ.
Minh Trạm nói chuyện xưa nay luôn có chút khoa trương, bất quá chỉ là mới nhập thu mà thôi, nhập đông thì còn rất xa. Nguyễn Hồng Phi khép lại chiếc quạt nạm vàng, gõ lên đầu của Minh Trạm một cái, “Có gì đâu, Ngụy Địch là tiến sĩ ở thời của đại tiện nhân, hắn có chút tài cán, chỉ là thời vận hơi kém mà thôi.”
Dù sao thì cũng là Nguyễn Hồng Phi đích thân chọn lựa, Minh Trạm liền đồng ý, “Ngày mai ta sẽ cho viết thánh chỉ.”
“Mà hiện tại chẳng phải người ta đều xem đích mẫu là nương hay sao? Mẫu thân qua đời mà lại có thể giữ đạo hiếu ba năm à?” Minh Trạm quay đầu hỏi một câu. Giống Tham Xuân trong Hồng Lâu Mộng, tuy rằng là khuê nữ của Triệu di nương, nhưng phải kêu đích mẫu Vương phu nhân là mẫu thân. Ở thời này tuy rằng thị thiếp có thể sinh con, nhưng địa vị của bọn họ vẫn là nô tỳ, phải xem con cái của mình là chủ tử tiểu thư. Thiết nghĩ chủ tử nhà ai lại đi giữ đạo hiếu ba năm cho người hầu bao giờ? Đúng là kỳ lạ!
Nguyễn Hồng Phi thở dài, “Chuyện này cũng thật oan nghiệt, mẫu thân của Ngụy Địch vốn là nữ nhi của Phương Quốc Công, sau này không biết vì sao mà Kính Mẫn Công chúa lại coi trọng Ngụy Quốc Công, chết sống đòi gả cho Ngụy Quốc Công. Ngụy gia có thể làm gì đây? Chỉ đành phải từ hôn. Kỳ thật chuyện này vốn cũng chẳng có gì, nhưng sau đó Phương Quốc Công lại xảy ra chuyện, bị tước chức. Phương thị không có chỗ dựa vào, cuộc sống vô cùng gian nan. Cũng không biết vì sao lại gặp được Ngụy Quốc Công, Ngụy Quốc Công và Phương thị đã từng gặp nhau lúc nhỏ, lần này gặp mặt liền sinh ra một chút tình nghĩa. Chẳng qua Ngụy Quốc Công đã là Phò mã, làm sao dám nạp tiểu thiếp, vì vậy đành phải lén lút an bài Phương thị ở bên ngoài. Sau đó lại đơm hoa kết quả, rốt cục Kính Mẫn công chúa cũng biết.”
Minh Trạm thở dài, “Nhân Tông hoàng đế cũng thật là, người ta đã đính hôn mà lại chia rẽ nhân duyên?”
“Làm Hoàng đế cũng không phải ai cũng biết phân rõ phải trái.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Sau khi Kính Mẫn công chúa biết được việc này, là một nhất phẩm Công chúa như Kính Mẫn đại trưởng Công chúa, lại là kiêu nữ của thiên tử, nhưng thật ra lại rất hiền thục. Cũng không đại náo khiến Ngụy Quốc Công mất mặt, mà lại phái nhũ mẫu tâm phúc đón Phương thị vào phủ Công chúa, làm lễ cho Ngụy Quốc Công rước tiểu thiếp.”
“Nếu để ta nói thì Ngụy Địch là kẻ ngốc. Hắn vốn là thứ tử, xuất thân thấp kém. Tuy có một chút tài học nhưng lại kiêu ngạo khó thuần, hắn thật không nên bướng bỉnh giữ đạo hiếu ba năm cho mẫu thân như vậy. Khiến Ngụy Quốc Công và Kính Mẫn công chúa cũng chẳng đẹp mặt gì! Ngay cả nhân sĩ cũng không đồng ý hành vi nâng thứ bỏ đích của hắn như vậy, dù sao năm đó cũng là Kính Mẫn đại trưởng Công chúa đón Phương thị vào phủ, cả thành đều bảo Kính Mẫn đại trưởng Công chúa hiền lương thục đức.” Khóe môi của Nguyễn Hồng Phi nhếch lên, vẻ mặt hơi mơ hồ, “Tuy là mẫu thân nhưng dù sao vẫn mang theo một chữ thứ. Hắn như vậy thì người mất lòng nhất lại chính là hắn, vì thế không có mấy ai nguyện ý gả nữ nhi cho hắn.”
Tuy rằng Minh Trạm là người hiện đại nhưng hắn cũng không phản đối chế độ đích thứ tôn ti của người cổ đại.
Loại chế độ này có lẽ có chỗ thiếu hụt, nhưng lại giúp xã hội phân chia quy củ cấp bậc lễ nghĩa, giảm đi không ít tranh chấp.
Nếu Minh Trạm có nữ nhi riêng thì hắn cũng sẽ không gả cho Ngụy Địch, người này vốn chẳng biết phân rõ đích thứ, khó tránh khỏi ngày sau sẽ xem thứ tử là đích tử, lại có nguy cơ sủng thiếp diệt thê. Người như vậy không ai chịu gả cũng là phải đạo.
Cho dù là Minh Trạm, sống trong xã hội này thì phải tôn trọng quy tắc xã hội mà làm việc.
Nguyễn Hồng Phi tán thưởng, “Tuy Ngụy Địch có chút bướng bỉnh, nhiều người trong thiên hạ không ưa gì hắn, nhưng hắn đã sớm lập lời thề, cả đời chỉ lấy duy nhất một người, không dính vào mỹ sắc, lại càng không nạp tiểu thiếp để tránh sinh ra thứ tử có địa vị hổ thẹn như hắn.”
Nghe đến đây thì Minh Trạm mới gật đầu, “Nói như vậy thì Ngụy Địch cũng không tệ.”
Hôn sự lần thứ hai của Nguyễn Gia Duệ cứ như vậy mà được quyết định.
Ngụy Địch hoàn toàn không có chuẩn bị đối với hôn sự này.
Nhưng đối với Ngụy gia lại là một chuyện đáng vui mừng.
Ngụy Quốc Công âm thầm mừng rỡ, đối với tiểu nhi tử mà thường ngày hắn có chút không vừa mắt, lúc này lại cảm thấy vô cùng thuận mắt, trong lúc nhất thời mặt mày trở nên hớn hở.
Kính Mẫn đại trưởng Công chúa tiễn thái giám truyền chỉ rồi mỉm cười nói với trượng phu, “Chúc mừng Phò mã.”
Trong mắt của Ngụy Quốc Công tràn ra ý cười, “Cùng chung vui thôi. Địch nhi, đi lấy vò rượu quý giá mà phụ thân đã ủ năm mươi năm đến đây, buổi tối đại ca của ngươi trở về, phụ tử chúng ta cùng nhau uống vài ly.”
Kính Mẫn đại trưởng Công chúa cười nói, “Nên như thế. Thân phận của Nguyễn tiểu thư cao quý, bao nhiêu người cầu mà cũng không được, vẫn là Địch nhi của chúng ta có phúc.” Lại quay sang nói với trượng phu, “Nay Nguyễn tiểu thư ở tại quý phủ của Thục Nghi, Hoàng thượng ban ân điển, ngày mai Thục Nghi nhất định sẽ dẫn theo Nguyễn tiểu thư vào trong cung của Thái Hậu để tạ ơn. Trước kia thiếp cũng chưa gặp qua Nguyễn tiểu thư. Trùng hợp nhân cơ hội này thiếp đi nhìn thử một chút rồi quay về nói cho phụ tử hai người biết, cũng khiến hai người yên lòng.”
“Hoàng thượng tứ hôn thì đương nhiên là phải tốt, Công chúa lo lắng quá nhiều rồi.” Ngụy Quốc Công vừa cười vừa nói, “Nếu như thế thì cũng có công lao của Công chúa.”
Kính Mẫn đại trưởng Công chúa liên mồm tán thưởng, “Địch nhi quả thật có phúc. Thật sự khiến thiếp nhớ đến hôn sự trước kia của Thục Nghi, Phúc Xương tỷ không có phúc như Thái Dương muội muội. Từ khi Thọ An Hầu kết duyên cùng Thục Nghi thì luôn hòa thuận ấm êm. Toàn bộ đế đô có ai sánh bằng Thục Nghi đâu cơ chứ.”
“Nay xem ra Địch nhi còn có phúc hơn cả Thọ An Hầu.”
Ngụy Quốc Công càng thêm thoải mái.
Ngụy Địch hạ thấp giọng, “Điện hạ, phụ thân, nhi tử ra ngoài đọc sách trước.”
“Đi đi.” Chuyện vui như vậy mà trên mặt nhi tử lại chẳng có tí vui mừng, Ngụy Quốc Công cảm thấy có một chút khó chịu. Chẳng qua hôm nay là ngày vui nên cũng không muốn mắng Ngụy Địch, bèn đuổi Ngụy Địch lui xuống, “Cũng đừng ru rú đọc sách miết, ngươi rất nhàn rỗi, ngày sau ta dẫn ngươi đến Lại bộ hỏi thăm một chút xem có công việc nào thích hợp hay không, dù sao cũng không thể thành thân rồi mà vẫn ăn không ngồi rồi.”
Ngụy Địch thấp giọng dạ một tiếng rồi xoay người lui ra.
Kính Mẫn đại trưởng Công chúa vẫn thản nhiên cười, ánh mắt hiền lành nhìn theo hướng đi của Ngụy Địch, thân thiết hỏi Ngụy Quốc Công, “Hôn sự này cũng không thể qua loa, thiếp thấy chỗ ở của Địch nhi quá nhỏ, không bằng chuyển sang Dao Lâm viện đi, chỗ đó cũng rộng rãi.”
“Công chúa cứ an bài theo ý mình, ánh mắt của Công chúa lúc nào cũng tốt cả.”
Kính Mẫn đại trưởng Công chúa cười nói, “Nay là bệ hạ tứ hôn, nhà chúng ta cũng chỉ có Địch nhi và Tiễu nhi, tuyệt đối không thể uất ức Nguyễn tiểu thư, ta thấy cứ theo tiền lệ như Tiễu nhi trước kia là được?”
Cho dù như thế nào thì Ngụy Địch cũng chỉ là thứ tử, Kính Mẫn đại trưởng Công chúa nói như vậy cũng không hợp lý cho lắm. Ngụy Quốc Công suy nghĩ rồi thở dài, “Giảm bớt một phần so với Tiễu nhi trước kia đi. Đây là quy củ, đừng khiến người ta chê cười.”
“Nhưng đây là Hoàng thượng tứ hôn mà.” Kính Mẫn đại trưởng Công chúa nói, không nể mặt tăng ni thì cũng phải nể mặt Phật tổ, tuy là thứ tử nhưng có phúc khí, làm sao lại không khiến người ta phải cảm thán cho được.
“Đích thứ tôn ti khác biệt.”
Kính Mẫn đại trưởng Công chúa chỉ đành chấp nhận, “Vậy theo ý của Phò mã đi.”
Rốt cục mới cảm thấy an tâm một chút.
Vệ thái hậu cũng không quá đồng ý đồng ý đối với việc gả Nguyễn Gia Duệ cho Ngụy Địch, nàng nói với Minh Trạm, “Ngụy Địch là thứ tử, Ngụy Tiễu mới là trưởng tử của Kính Mẫn đại trưởng Công chúa, theo lý thì Ngụy Tiễu mới gần huyết thống với ngươi. Nay ngươi ban cho Ngụy Địch hôn sự như vậy, ngày sau không biết sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức đây.”
Chẳng phải chuyện này là do Phi Phi nhà hắn coi trọng tiểu tử Ngụy gia hay sao. Minh Trạm âm thầm nghĩ như vậy trong lòng nhưng ngoài miệng không dám nói, sợ làm cho bà bà và tức phụ mâu thuẫn.
“Đúng là bị mỹ sắc mê muội.” Vệ thái hậu phê phán hành vi của Minh Trạm.
Minh Trạm vẫn bao che cho Nguyễn Hồng Phi, “Là nhi tử thấy Ngụy Địch tuấn tú nho nhã, nay Nguyễn thị đã mười tám, muốn tìm một người lớn hơn nàng mà vẫn chưa thành thân lại có chút gia thế cũng không dễ dàng gì, vì vậy mới quyết định chọn Ngụy Địch.”
Vệ thái hậu trừng mắt nhìn Minh Trạm, “Thảo nào người ta hay nói có tức phụ sẽ quên lão nương, bây giờ còn bày đặt nói dối nữa. Nếu không phải là Hồng Phi thì làm sao ngươi có thể nghĩ đến Ngụy Địch cơ chứ?”
Bị mẫu thân nhìn ra, Minh Trạm kéo tay mẫu thân, mỉm cười làm lành, “Người ta thường hay nói, nam nhân sợ thê tử mới là hảo nam nhân mà.”
“Nói hưu nói vượn.”
“Hầy, mẫu thân, Phi Phi ít khi mở miệng cầu xin nhi tử làm chuyện gì, nhi tử cũng không thể không biết xấu hổ mà từ chối hắn.” Ngược lại với người khác, Minh Trạm quả thật thiên vị đối với ái nhân của nhà mình, “Hắn chật vật hơn nửa đời người, trong lòng luôn lo nghĩ cho Nguyễn Gia Duệ, nhi tử làm sao nhẫn tâm không toại nguyện cho hắn cơ chứ. Hơn nữa, dù sao thì Nguyễn Gia Duệ cũng không phải người của hoàng thất, thân phận có giới hạn, cho dù như thế nào thì tước vị của Ngụy Quốc Công vẫn là của Ngụy Tiễu, họ hàng xa gần thế nào thì nhi tử đều biết rõ.”
Vệ thái hậu cảm thán một tiếng rồi nói với Minh Trạm, “Ngươi thanh tỉnh một chút đi, Hồng Phi và Kính Mẫn hoàng tỷ có hiềm khích. Hai người các ngươi cho dù thân thiết như thế nào thì trên phương diện chính trị vẫn phải phân biệt rõ ràng một chút. Lần này Hồng Phi thật quá đáng.” Dám lợi dụng tình yêu của nhi tử nhà mình, Vệ thái hậu rất bất mãn đối với Nguyễn Hồng Phi.
Minh Trạm cũng không biết chuyện này, lúc trước Minh Trạm có hỏi thăm Nguyễn Hồng Phi về cái chết của tiểu Quận quân, nhưng Nguyễn Hồng Phi bảo rằng cũng không rõ lắm. Trên phương diện này thì Nguyễn Hồng Phi rất thẳng thắn thành khẩn, hắn đã ngồi trên địa vị hiện tại thì cũng không cần phải nói dối. Minh Trạm cau mày hỏi, “Lúc trước Phi Phi được phụ hoàng cho rằng là người của hoàng thất, khi đó là do Kính Mẫn bá bá giúp đỡ một tay cơ mà. Mẫu thân, chẳng lẽ bọn họ thật sự có thù oán hay sao?”
Sắc mặt của Vệ thái hậu hơi ảm đạm, cũng không nói nhiều lời.
Về phần hôn sự của Nguyễn Gia Duệ và Ngụy Địch, nay thánh chỉ đã ban xuống, có sửa cũng không được, vì vậy Vệ thái hậu cũng không nhắc lại.
Vừa chuẩn bị sính lễ cho Ngụy Địch và Nguyễn Gia Duệ, Kính Mẫn đại trưởng Công chúa vừa thương nghị chuyện của nhi tử với Ngụy Quốc Công, “Tức phụ của Tiễu nhi tuy rằng bạc mệnh, nhưng dù sao đảo mắt cũng đã qua một năm. Hầy, nay bên cạnh Tiễu nhi chẳng có ai, thiếp ngày nào cũng lo lắng. Tuy trong phủ có nha hoàn và nhũ mẫu, nhưng dù sao cũng không chu toàn bằng thê tử của mình. Còn nữa, Địch nhi sắp thành thân rồi, dù sao cũng không thể để đại tẩu vào cửa sau đệ muội được.”
Thấy thê tử nói cũng có lý, Ngụy Quốc Công bèn đáp lời, “Công chúa nói đúng, nhưng phải có người phù hợp mới được.”
“Mấy ngày trước thiếp ở chỗ của Thái hậu có gặp được tam khuê nữ của Thiện Nhân Hầu, tướng mạo không cần phải nói, cử chỉ lại rất hòa nhã.” Kính Mẫn đại trưởng Công chúa cười nói, “Thiếp nghĩ, tuy không phải chính thê nhưng dù sao tức phụ của Tiễu nhi cũng để lại cho hắn tiểu Hương, về sau cứ để Hương nhi cho thiếp nuôi dưỡng, cũng để thiếp có người bầu bạn. Chờ tân tức phụ vào cửa thì thiếp sẽ nói khéo để nàng ta đối đãi Hương nhi như khuê nữ của mình.”
Vì sao Kính Mẫn đại trưởng Công chúa lại vội vàng muốn nhi tử tái giá như thế cũng chỉ là vì hai chữ trước sau mà thôi. Như Kính Mẫn đại trưởng Công chúa đã nói, tuy là tái giá nhưng nếu ngày sau để tẩu tử vào cửa sau đệ muội thì mặt mũi đặt ở đâu?
Chưa nói đến việc chính thê ít có nhiệt tình đối với thứ tử, chỉ cần dựa vào việc Ngụy Địch giữ đạo hiếu ba năm cho mẫu thân của mình thì Kính Mẫn đại trưởng Công chúa đã không thể ưa gì hắn! Lại càng không cần nhắc đến ân oán trước kia!
Làm mẫu thân thì đương nhiên đều lo lắng cho con cái của mình trước.
Ngụy Quốc Công cũng không hồ đồ, hiểu rõ ưu sầu của thê tử. Nhưng gia có gia quy, thê tử mưu tính như vậy cũng không có gì là sai. Ngụy Quốc Công là người cẩn thận, bèn nói với thê tử, “Đi gặp Thái hậu để hỏi thăm ý tứ của Thái hậu như thế nào vẫn hay hơn.”
“Thiếp biết rồi.”
Vệ thái hậu không ngờ Kính Mẫn đại trưởng Công chúa muốn kết thân với nhà Thiên Nhân Hầu.
Trong lúc nhất thời, bốn người trở thành con cưng của đế đô.
Ở thời này không có chuyện kế hoạch hóa gia đình, tôn thất hầu gia, bao nhiêu tiểu thư khuê các chưa xuất giá hoặc bao nhiêu vương tôn công tử chưa thành thân thì chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi sẽ được đính ước hôn sự khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Lần này liên quan đến một vụ án hôn nhân, trải qua kiểm chứng cẩn thận từ Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài, rất nhiều chứng cớ và chân tướng được đưa đến.
Đại lý tự khanh Đỗ Như Phương và hữu Đô ngự sử được Minh Trạm phái đến Chiết Mân đã trở về, bọn họ nhận mệnh điều tra vụ án Bảng nhãn Triệu Thanh Di Triệu gia phủ nghịch chỉ lừa hôn sau khi được tứ hôn, bức tử nữ nhân của Kỷ gia.
Đỗ Như Phương và Ngự sử đài mất cả buổi mới tra ra không ít chuyện.
Hôn sự giữa Triệu gia và Kỷ gia quả thật không phải tự dưng mà có. Từ lúc tin tức Triệu Thanh Di đỗ Bảng nhãn truyền về Chiết Mân thì Kỷ gia đã có ý muốn gả nữ nhi. Hai nhà này qua lại đã lâu, nhưng Triệu gia và Kỷ gia đính hôn trước khi thánh chỉ tứ hôn là việc mà rất nhiều người có thể làm chứng.
Mấu chốt chính là thánh chỉ tứ hôn, ngươi lại chưa thành thân thì hoàn toàn có thể thối hôn.
Chuyện này cũng không phải chưa có tiền lệ, tỷ như Phò mã Ngụy Quốc Công của Kính Mẫn đại trưởng Công chúa, lúc trước cũng có hôn ước với người khác, kết quả là Ngụy Quốc Công được Công chúa coi trọng, ban xuống thánh chỉ, liền ngoan ngoãn thối hôn để thú Công chúa.
Cho nên Minh Trạm chỉ hỏi thăm một chút, khi biết Triệu Thanh Di vẫn còn độc thân thì lập tức tứ hôn.
Triệu gia tạm thời được phán là vô tội trong chuyện đính hôn. Nhưng việc Triệu gia thú Kỷ thị lại xảy ra sau khi Hoàng thượng đã tứ hôn. Trên phương diện này có rất nhiều vấn đề, tỷ như Hoàng thượng tứ hôn, nhưng thánh chỉ tứ hôn lại ban trực tiếp cho Triệu Thanh Di. Lão tử lão nương của Triệu Thanh Di không phải ở đế đô, người ta ở xa xôi ngàn dặm, không nắm kịp tin tức, làm sao biết được Hoàng thượng tứ hôn cơ chứ?
Người ta không biết nên mới thú tức phụ về thay nhi tử!
Mặc dù có chút sai lầm nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể khoan hồng tha thứ.
Đương nhiên đây chỉ là một giả thiết.
Còn có một giả thiết khác chính là Triệu gia cố ý kháng chỉ.
Nhưng giả thiết này thì Đỗ Như Phương vẫn chưa điều tra căn cứ chính xác. Vì Triệu gia cũng không phải kẻ ngốc, Hoàng thượng đưa vụ án ra xét xử, người ta sẽ ở sau lưng tiêu hủy chứng cứ, cái gì không sạch sẽ sẽ được giải quyết gọn gàng. Vì vậy tuy rằng Đỗ Như Phương có nghi ngờ nhưng vẫn không thể tra ra chứng cứ xác thật.
Cuối cùng Minh Trạm cũng chỉ có thể nói, “Thôi, Nguyễn tiểu thư và Triệu Thanh Di không có duyên phận. Nhưng nếu Triệu gia không có ý thì vì sao không đến đế đô biện bạch với trẫm một tiếp mà lại thẳng tay vứt bỏ Kỷ thị? Khiến cho một người đang êm đang lành bị chôn vùi! Nghe nói Nhân Tông hoàng đế cảm mến bản tính trung trực của Triệu Văn Trung, từng ban cho tấm biển bốn chữ Mục Đức Trung Túc cho Triệu gia ở Chiết Mân.”
“Nay xem ra con cháu bất tài, không xứng với tấm biển này.” Minh Trạm nhìn Trịnh Khai Tuấn ở bên cạnh, “Khai Tuấn, nghĩ ra thánh chỉ thu hồi tấm biển Nhân Tông hoàng đế đã ban tặng Triệu gia đi.”
Kỳ thật mặc dù Minh Trạm rất sĩ diện, nhưng nếu hắn sớm biết việc này thì chưa hẳn không có đường quay đầu. Kết quả là Triệu gia lại gây ra án mạng, trong lòng Minh Trạm vô cùng chán ghét. Nhưng việc này lại không có căn cứ xác thực để định tội Triệu gia, bất quá văn sĩ luôn trọng thanh danh, huống chi Triệu phủ nhiều đời là thư hương dòng dõi, Minh Trạm kết án bằng một cái tát thật mạnh lên mặt của Triệu gia ở Chiết Mân.
Hoàng đế mất mặt thì phải lột da kẻ khác để đắp lên mặt đền bù.
Coi như an ủi quân tâm!
Hôn sự của Nguyễn Gia Duệ cứ như vậy mà thất bại, Minh Trạm nói với ái nhân, “Hiện tại ta không thể nhìn thấy chữ Triệu, nếu thấy thì sẽ nổi nóng, Phi Phi, cháu gái vẫn còn nhỏ, chúng ta cứ chậm rãi tìm kiếm cũng được.”
Nguyễn Hồng Phi không cảm thấy căm phẫn như Minh Trạm, “Ta đã chọn được người.”
Hiệu suất thật cao, Minh Trạm vội hỏi là ai, Nguyễn Hồng Phi vẫn phải chờ Minh Trạm tứ hôn, đương nhiên sẽ không nói vòng vo, hắn cười nói, “Thứ tử của Ngụy Quốc Công: Ngụy Địch.”
Nếu không phải trí nhớ của Minh Trạm tốt thì bảo đảm sẽ nhớ không nổi người mà Nguyễn Hồng Phi vừa nhắc đến là ai, trong đầu xoay chuyển một chút, Minh Trạm cau mày nói, “Hình như Ngụy Địch còn lớn tuổi hơn ta nữa thì phải, chẳng lẽ đến bây giờ mà hắn vẫn chưa thành thân hay sao?” Ngụy Địch, thứ tử của Ngụy Quốc Công, thứ tiểu cữu tử của Minh Trạm. (Anh cùng cha khác mẹ với tiểu Quận quân: vợ cả của Minh Trạm)
“Ừm, Ngụy Địch vốn đang được mai mối thì mẫu thân của hắn qua đời, giữ đạo hiếu ba năm, vì vậy mới trì hoãn đến hiện tại.” Việc này Nguyễn Hồng Phi còn hiểu rõ hơn cả Minh Trạm. Bởi vì lại được tìm một hôn sự thật tốt cho cháu gái nên Nguyễn Hồng Phi cảm thấy khá tự đắc, trời lạnh mà hắn lại phe phẩy quạt, cố ý tỏ ra ung dung tiêu sái.
Minh Trạm nhảy mũi hai cái thật mạnh, khinh bỉ liếc nhìn Nguyễn Hồng Phi, làm như không thấy dáng vẻ ung dung tiêu sái hơn người của Nguyễn Hồng Phi mà chỉ đả kích mị lực của đối phương, “Sắp nhập đông rồi, ngươi còn quạt cái gì nữa, bị mắc bệnh tài tử hả?” Đúng là thần kinh.
“Ngụy Địch là thứ tử, có uất ức cho cháu gái hay không?” Rõ ràng là Minh Trạm ngang hàng với Nguyễn Gia Duệ, nhưng hắn cảm thấy chính mình đã thú Nguyễn Hồng Phi, về vai vế thì sẽ cao hơn một hàng, liền nhanh chóng tự xem là cữu cữu của Nguyễn Gia Duệ.
Minh Trạm nói chuyện xưa nay luôn có chút khoa trương, bất quá chỉ là mới nhập thu mà thôi, nhập đông thì còn rất xa. Nguyễn Hồng Phi khép lại chiếc quạt nạm vàng, gõ lên đầu của Minh Trạm một cái, “Có gì đâu, Ngụy Địch là tiến sĩ ở thời của đại tiện nhân, hắn có chút tài cán, chỉ là thời vận hơi kém mà thôi.”
Dù sao thì cũng là Nguyễn Hồng Phi đích thân chọn lựa, Minh Trạm liền đồng ý, “Ngày mai ta sẽ cho viết thánh chỉ.”
“Mà hiện tại chẳng phải người ta đều xem đích mẫu là nương hay sao? Mẫu thân qua đời mà lại có thể giữ đạo hiếu ba năm à?” Minh Trạm quay đầu hỏi một câu. Giống Tham Xuân trong Hồng Lâu Mộng, tuy rằng là khuê nữ của Triệu di nương, nhưng phải kêu đích mẫu Vương phu nhân là mẫu thân. Ở thời này tuy rằng thị thiếp có thể sinh con, nhưng địa vị của bọn họ vẫn là nô tỳ, phải xem con cái của mình là chủ tử tiểu thư. Thiết nghĩ chủ tử nhà ai lại đi giữ đạo hiếu ba năm cho người hầu bao giờ? Đúng là kỳ lạ!
Nguyễn Hồng Phi thở dài, “Chuyện này cũng thật oan nghiệt, mẫu thân của Ngụy Địch vốn là nữ nhi của Phương Quốc Công, sau này không biết vì sao mà Kính Mẫn Công chúa lại coi trọng Ngụy Quốc Công, chết sống đòi gả cho Ngụy Quốc Công. Ngụy gia có thể làm gì đây? Chỉ đành phải từ hôn. Kỳ thật chuyện này vốn cũng chẳng có gì, nhưng sau đó Phương Quốc Công lại xảy ra chuyện, bị tước chức. Phương thị không có chỗ dựa vào, cuộc sống vô cùng gian nan. Cũng không biết vì sao lại gặp được Ngụy Quốc Công, Ngụy Quốc Công và Phương thị đã từng gặp nhau lúc nhỏ, lần này gặp mặt liền sinh ra một chút tình nghĩa. Chẳng qua Ngụy Quốc Công đã là Phò mã, làm sao dám nạp tiểu thiếp, vì vậy đành phải lén lút an bài Phương thị ở bên ngoài. Sau đó lại đơm hoa kết quả, rốt cục Kính Mẫn công chúa cũng biết.”
Minh Trạm thở dài, “Nhân Tông hoàng đế cũng thật là, người ta đã đính hôn mà lại chia rẽ nhân duyên?”
“Làm Hoàng đế cũng không phải ai cũng biết phân rõ phải trái.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Sau khi Kính Mẫn công chúa biết được việc này, là một nhất phẩm Công chúa như Kính Mẫn đại trưởng Công chúa, lại là kiêu nữ của thiên tử, nhưng thật ra lại rất hiền thục. Cũng không đại náo khiến Ngụy Quốc Công mất mặt, mà lại phái nhũ mẫu tâm phúc đón Phương thị vào phủ Công chúa, làm lễ cho Ngụy Quốc Công rước tiểu thiếp.”
“Nếu để ta nói thì Ngụy Địch là kẻ ngốc. Hắn vốn là thứ tử, xuất thân thấp kém. Tuy có một chút tài học nhưng lại kiêu ngạo khó thuần, hắn thật không nên bướng bỉnh giữ đạo hiếu ba năm cho mẫu thân như vậy. Khiến Ngụy Quốc Công và Kính Mẫn công chúa cũng chẳng đẹp mặt gì! Ngay cả nhân sĩ cũng không đồng ý hành vi nâng thứ bỏ đích của hắn như vậy, dù sao năm đó cũng là Kính Mẫn đại trưởng Công chúa đón Phương thị vào phủ, cả thành đều bảo Kính Mẫn đại trưởng Công chúa hiền lương thục đức.” Khóe môi của Nguyễn Hồng Phi nhếch lên, vẻ mặt hơi mơ hồ, “Tuy là mẫu thân nhưng dù sao vẫn mang theo một chữ thứ. Hắn như vậy thì người mất lòng nhất lại chính là hắn, vì thế không có mấy ai nguyện ý gả nữ nhi cho hắn.”
Tuy rằng Minh Trạm là người hiện đại nhưng hắn cũng không phản đối chế độ đích thứ tôn ti của người cổ đại.
Loại chế độ này có lẽ có chỗ thiếu hụt, nhưng lại giúp xã hội phân chia quy củ cấp bậc lễ nghĩa, giảm đi không ít tranh chấp.
Nếu Minh Trạm có nữ nhi riêng thì hắn cũng sẽ không gả cho Ngụy Địch, người này vốn chẳng biết phân rõ đích thứ, khó tránh khỏi ngày sau sẽ xem thứ tử là đích tử, lại có nguy cơ sủng thiếp diệt thê. Người như vậy không ai chịu gả cũng là phải đạo.
Cho dù là Minh Trạm, sống trong xã hội này thì phải tôn trọng quy tắc xã hội mà làm việc.
Nguyễn Hồng Phi tán thưởng, “Tuy Ngụy Địch có chút bướng bỉnh, nhiều người trong thiên hạ không ưa gì hắn, nhưng hắn đã sớm lập lời thề, cả đời chỉ lấy duy nhất một người, không dính vào mỹ sắc, lại càng không nạp tiểu thiếp để tránh sinh ra thứ tử có địa vị hổ thẹn như hắn.”
Nghe đến đây thì Minh Trạm mới gật đầu, “Nói như vậy thì Ngụy Địch cũng không tệ.”
Hôn sự lần thứ hai của Nguyễn Gia Duệ cứ như vậy mà được quyết định.
Ngụy Địch hoàn toàn không có chuẩn bị đối với hôn sự này.
Nhưng đối với Ngụy gia lại là một chuyện đáng vui mừng.
Ngụy Quốc Công âm thầm mừng rỡ, đối với tiểu nhi tử mà thường ngày hắn có chút không vừa mắt, lúc này lại cảm thấy vô cùng thuận mắt, trong lúc nhất thời mặt mày trở nên hớn hở.
Kính Mẫn đại trưởng Công chúa tiễn thái giám truyền chỉ rồi mỉm cười nói với trượng phu, “Chúc mừng Phò mã.”
Trong mắt của Ngụy Quốc Công tràn ra ý cười, “Cùng chung vui thôi. Địch nhi, đi lấy vò rượu quý giá mà phụ thân đã ủ năm mươi năm đến đây, buổi tối đại ca của ngươi trở về, phụ tử chúng ta cùng nhau uống vài ly.”
Kính Mẫn đại trưởng Công chúa cười nói, “Nên như thế. Thân phận của Nguyễn tiểu thư cao quý, bao nhiêu người cầu mà cũng không được, vẫn là Địch nhi của chúng ta có phúc.” Lại quay sang nói với trượng phu, “Nay Nguyễn tiểu thư ở tại quý phủ của Thục Nghi, Hoàng thượng ban ân điển, ngày mai Thục Nghi nhất định sẽ dẫn theo Nguyễn tiểu thư vào trong cung của Thái Hậu để tạ ơn. Trước kia thiếp cũng chưa gặp qua Nguyễn tiểu thư. Trùng hợp nhân cơ hội này thiếp đi nhìn thử một chút rồi quay về nói cho phụ tử hai người biết, cũng khiến hai người yên lòng.”
“Hoàng thượng tứ hôn thì đương nhiên là phải tốt, Công chúa lo lắng quá nhiều rồi.” Ngụy Quốc Công vừa cười vừa nói, “Nếu như thế thì cũng có công lao của Công chúa.”
Kính Mẫn đại trưởng Công chúa liên mồm tán thưởng, “Địch nhi quả thật có phúc. Thật sự khiến thiếp nhớ đến hôn sự trước kia của Thục Nghi, Phúc Xương tỷ không có phúc như Thái Dương muội muội. Từ khi Thọ An Hầu kết duyên cùng Thục Nghi thì luôn hòa thuận ấm êm. Toàn bộ đế đô có ai sánh bằng Thục Nghi đâu cơ chứ.”
“Nay xem ra Địch nhi còn có phúc hơn cả Thọ An Hầu.”
Ngụy Quốc Công càng thêm thoải mái.
Ngụy Địch hạ thấp giọng, “Điện hạ, phụ thân, nhi tử ra ngoài đọc sách trước.”
“Đi đi.” Chuyện vui như vậy mà trên mặt nhi tử lại chẳng có tí vui mừng, Ngụy Quốc Công cảm thấy có một chút khó chịu. Chẳng qua hôm nay là ngày vui nên cũng không muốn mắng Ngụy Địch, bèn đuổi Ngụy Địch lui xuống, “Cũng đừng ru rú đọc sách miết, ngươi rất nhàn rỗi, ngày sau ta dẫn ngươi đến Lại bộ hỏi thăm một chút xem có công việc nào thích hợp hay không, dù sao cũng không thể thành thân rồi mà vẫn ăn không ngồi rồi.”
Ngụy Địch thấp giọng dạ một tiếng rồi xoay người lui ra.
Kính Mẫn đại trưởng Công chúa vẫn thản nhiên cười, ánh mắt hiền lành nhìn theo hướng đi của Ngụy Địch, thân thiết hỏi Ngụy Quốc Công, “Hôn sự này cũng không thể qua loa, thiếp thấy chỗ ở của Địch nhi quá nhỏ, không bằng chuyển sang Dao Lâm viện đi, chỗ đó cũng rộng rãi.”
“Công chúa cứ an bài theo ý mình, ánh mắt của Công chúa lúc nào cũng tốt cả.”
Kính Mẫn đại trưởng Công chúa cười nói, “Nay là bệ hạ tứ hôn, nhà chúng ta cũng chỉ có Địch nhi và Tiễu nhi, tuyệt đối không thể uất ức Nguyễn tiểu thư, ta thấy cứ theo tiền lệ như Tiễu nhi trước kia là được?”
Cho dù như thế nào thì Ngụy Địch cũng chỉ là thứ tử, Kính Mẫn đại trưởng Công chúa nói như vậy cũng không hợp lý cho lắm. Ngụy Quốc Công suy nghĩ rồi thở dài, “Giảm bớt một phần so với Tiễu nhi trước kia đi. Đây là quy củ, đừng khiến người ta chê cười.”
“Nhưng đây là Hoàng thượng tứ hôn mà.” Kính Mẫn đại trưởng Công chúa nói, không nể mặt tăng ni thì cũng phải nể mặt Phật tổ, tuy là thứ tử nhưng có phúc khí, làm sao lại không khiến người ta phải cảm thán cho được.
“Đích thứ tôn ti khác biệt.”
Kính Mẫn đại trưởng Công chúa chỉ đành chấp nhận, “Vậy theo ý của Phò mã đi.”
Rốt cục mới cảm thấy an tâm một chút.
Vệ thái hậu cũng không quá đồng ý đồng ý đối với việc gả Nguyễn Gia Duệ cho Ngụy Địch, nàng nói với Minh Trạm, “Ngụy Địch là thứ tử, Ngụy Tiễu mới là trưởng tử của Kính Mẫn đại trưởng Công chúa, theo lý thì Ngụy Tiễu mới gần huyết thống với ngươi. Nay ngươi ban cho Ngụy Địch hôn sự như vậy, ngày sau không biết sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức đây.”
Chẳng phải chuyện này là do Phi Phi nhà hắn coi trọng tiểu tử Ngụy gia hay sao. Minh Trạm âm thầm nghĩ như vậy trong lòng nhưng ngoài miệng không dám nói, sợ làm cho bà bà và tức phụ mâu thuẫn.
“Đúng là bị mỹ sắc mê muội.” Vệ thái hậu phê phán hành vi của Minh Trạm.
Minh Trạm vẫn bao che cho Nguyễn Hồng Phi, “Là nhi tử thấy Ngụy Địch tuấn tú nho nhã, nay Nguyễn thị đã mười tám, muốn tìm một người lớn hơn nàng mà vẫn chưa thành thân lại có chút gia thế cũng không dễ dàng gì, vì vậy mới quyết định chọn Ngụy Địch.”
Vệ thái hậu trừng mắt nhìn Minh Trạm, “Thảo nào người ta hay nói có tức phụ sẽ quên lão nương, bây giờ còn bày đặt nói dối nữa. Nếu không phải là Hồng Phi thì làm sao ngươi có thể nghĩ đến Ngụy Địch cơ chứ?”
Bị mẫu thân nhìn ra, Minh Trạm kéo tay mẫu thân, mỉm cười làm lành, “Người ta thường hay nói, nam nhân sợ thê tử mới là hảo nam nhân mà.”
“Nói hưu nói vượn.”
“Hầy, mẫu thân, Phi Phi ít khi mở miệng cầu xin nhi tử làm chuyện gì, nhi tử cũng không thể không biết xấu hổ mà từ chối hắn.” Ngược lại với người khác, Minh Trạm quả thật thiên vị đối với ái nhân của nhà mình, “Hắn chật vật hơn nửa đời người, trong lòng luôn lo nghĩ cho Nguyễn Gia Duệ, nhi tử làm sao nhẫn tâm không toại nguyện cho hắn cơ chứ. Hơn nữa, dù sao thì Nguyễn Gia Duệ cũng không phải người của hoàng thất, thân phận có giới hạn, cho dù như thế nào thì tước vị của Ngụy Quốc Công vẫn là của Ngụy Tiễu, họ hàng xa gần thế nào thì nhi tử đều biết rõ.”
Vệ thái hậu cảm thán một tiếng rồi nói với Minh Trạm, “Ngươi thanh tỉnh một chút đi, Hồng Phi và Kính Mẫn hoàng tỷ có hiềm khích. Hai người các ngươi cho dù thân thiết như thế nào thì trên phương diện chính trị vẫn phải phân biệt rõ ràng một chút. Lần này Hồng Phi thật quá đáng.” Dám lợi dụng tình yêu của nhi tử nhà mình, Vệ thái hậu rất bất mãn đối với Nguyễn Hồng Phi.
Minh Trạm cũng không biết chuyện này, lúc trước Minh Trạm có hỏi thăm Nguyễn Hồng Phi về cái chết của tiểu Quận quân, nhưng Nguyễn Hồng Phi bảo rằng cũng không rõ lắm. Trên phương diện này thì Nguyễn Hồng Phi rất thẳng thắn thành khẩn, hắn đã ngồi trên địa vị hiện tại thì cũng không cần phải nói dối. Minh Trạm cau mày hỏi, “Lúc trước Phi Phi được phụ hoàng cho rằng là người của hoàng thất, khi đó là do Kính Mẫn bá bá giúp đỡ một tay cơ mà. Mẫu thân, chẳng lẽ bọn họ thật sự có thù oán hay sao?”
Sắc mặt của Vệ thái hậu hơi ảm đạm, cũng không nói nhiều lời.
Về phần hôn sự của Nguyễn Gia Duệ và Ngụy Địch, nay thánh chỉ đã ban xuống, có sửa cũng không được, vì vậy Vệ thái hậu cũng không nhắc lại.
Vừa chuẩn bị sính lễ cho Ngụy Địch và Nguyễn Gia Duệ, Kính Mẫn đại trưởng Công chúa vừa thương nghị chuyện của nhi tử với Ngụy Quốc Công, “Tức phụ của Tiễu nhi tuy rằng bạc mệnh, nhưng dù sao đảo mắt cũng đã qua một năm. Hầy, nay bên cạnh Tiễu nhi chẳng có ai, thiếp ngày nào cũng lo lắng. Tuy trong phủ có nha hoàn và nhũ mẫu, nhưng dù sao cũng không chu toàn bằng thê tử của mình. Còn nữa, Địch nhi sắp thành thân rồi, dù sao cũng không thể để đại tẩu vào cửa sau đệ muội được.”
Thấy thê tử nói cũng có lý, Ngụy Quốc Công bèn đáp lời, “Công chúa nói đúng, nhưng phải có người phù hợp mới được.”
“Mấy ngày trước thiếp ở chỗ của Thái hậu có gặp được tam khuê nữ của Thiện Nhân Hầu, tướng mạo không cần phải nói, cử chỉ lại rất hòa nhã.” Kính Mẫn đại trưởng Công chúa cười nói, “Thiếp nghĩ, tuy không phải chính thê nhưng dù sao tức phụ của Tiễu nhi cũng để lại cho hắn tiểu Hương, về sau cứ để Hương nhi cho thiếp nuôi dưỡng, cũng để thiếp có người bầu bạn. Chờ tân tức phụ vào cửa thì thiếp sẽ nói khéo để nàng ta đối đãi Hương nhi như khuê nữ của mình.”
Vì sao Kính Mẫn đại trưởng Công chúa lại vội vàng muốn nhi tử tái giá như thế cũng chỉ là vì hai chữ trước sau mà thôi. Như Kính Mẫn đại trưởng Công chúa đã nói, tuy là tái giá nhưng nếu ngày sau để tẩu tử vào cửa sau đệ muội thì mặt mũi đặt ở đâu?
Chưa nói đến việc chính thê ít có nhiệt tình đối với thứ tử, chỉ cần dựa vào việc Ngụy Địch giữ đạo hiếu ba năm cho mẫu thân của mình thì Kính Mẫn đại trưởng Công chúa đã không thể ưa gì hắn! Lại càng không cần nhắc đến ân oán trước kia!
Làm mẫu thân thì đương nhiên đều lo lắng cho con cái của mình trước.
Ngụy Quốc Công cũng không hồ đồ, hiểu rõ ưu sầu của thê tử. Nhưng gia có gia quy, thê tử mưu tính như vậy cũng không có gì là sai. Ngụy Quốc Công là người cẩn thận, bèn nói với thê tử, “Đi gặp Thái hậu để hỏi thăm ý tứ của Thái hậu như thế nào vẫn hay hơn.”
“Thiếp biết rồi.”
Vệ thái hậu không ngờ Kính Mẫn đại trưởng Công chúa muốn kết thân với nhà Thiên Nhân Hầu.
Tác giả :
Thạch Đầu Dữ Thủy