Hoàng Đế Hắc Hóa
Chương 11 Chương 11
Nói thật thì, ngay từ đầu Từ Canh cũng không có quá nhiều tin tưởng với Đại Trân, tuy nói là nhi tử của Tân tiên sinh, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, nhìn diện mạo chỉ sợ là mới mười hai mười ba, học quan tâm một chút việc vặt trong nhà liền tưởng mình giỏi. Hắn mười ba mười bốn vẫn còn đang làm cái gì… Thôi, vẫn là đừng nghĩ nữa.
Chính là, sau khi nghe Đại Trân nói xong ý tưởng, hai mắt Từ Canh tức khắc sáng lên…. Cái này, không phải thủ đoạn năm đó Tân tiên sinh kiếm tiền hay sao? Khai sáng Đại Lương, mở ra siêu thị. Thật không hổ là nhi tử của Tân tiên sinh, quả thật là thông minh có thừa!
Tuy nói Từ Canh không thiếu tiền, nhưng ông trời đem cơ hội kiếm tiền đến trước mặt, hắn mà từ chối, ,thì thật sự là có lỗi với chính bản thân mình. Từ Canh hưng phấn đập bàn, khí phách nói: “Hai vạn lượng bạc, không đủ lại thêm!”
Khuôn mặt Đại Trân kích động đến đỏ bừng, “Cố huynh yên tâm, ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của huynh.”
Nàng tự giác làm một chuyện lớn, mừng rỡ lon ton mà hướng về phủ, một hồi đi tìm Hoàng thị để khoe. Ai biết được Hoàng thị sau khi nghe, không khen nàng, ngược lại nhíu mày nói: “Con mới cùng người ta lần đầu gặp mặt, liền dốc hết lòng cùng người ta làm ăn buôn bán, cũng không sợ bị người ta lừa. Mệt ta còn khen con thông minh, thật là xem mù con mắt. Con suốt ngày cười cười nói nói, ngày sau bị người ta bán còn giúp hắn đếm tiền.”
Đại Trân phồng khuôn mặt nhỏ không chịu phục: “Con…. Vị Cố huynh kia nhìn cũng không phải là người xấu.”
Hoàng thị bị làm làm cho tức đến bật cười: “Người xấu ở sau gáy cho khắc chữ rằng hắn là người xấu lên không? Con làm sao mà biết hắn có xấu hay không? Như con nói, trừ bỏ biết người ta là người họ Cố, còn biết được cái gì nữa?”
Đại Trân cắn cắn môi, “Hắn nói đã gặp qua Nhị Lang, nhất định không phải gặt người, bằng không cũng không thể liếc mắt một cái mà nhận ra con không phải nhị lang. Quốc Tử giám không phải là địa phương bình thường, những danh phủ hiển hách có một người học trong đó đã là rất ghê gớm, hắn còn có tận hai người, hoặc là tuổi trẻ tài cao, hoặc là quan to hiển quý. Trong kinh thành này quan to hiển quý họ Cố… Con nghĩ tới nghi lui, chỉ có mỗi phủ Võ Anh hầu? Lại nói nữa, hầu phủ Cố tam thúc không phải đã cứu chúng ta. Nói nữa, con cũng không có đồ vật gì quý giá để người ta lừa. Vị Cố huynh kia chỉ nói muốn đưa hai vạn lượng bạc để chiếm phần lợi, hắn chưa có đưa tiền, nhưng không phải con cũng chưa có làm khế thư hay sao?”
Hoàng thị xoa xoa huyệt Thái Dương, nhẫn lại cùng nàng giảng đạo lý: “Khế thư không làm, nhưng chủ ý cả con đều nói cho hắn hết rồi, nếu như người ta đoạt của con mở cửa hàng trước thì sao? Hắn nói hắn họ Cố con liền tin tưởng, nếu là lang quân Võ Anh hầu thì làm sao phải giấu? Nhị lang tuy rằng ở trong Quốc Tử Giám đọc sách, cửa lớn không ra, nhưng một người có lòng lừa đảo, sao hắn có thể không nhận ra?” Từ sau khi Tân Nhất Lai tiếp nhận vị trí Công Bộ hữu thị lang, trong phủ không biết bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm, Hoàng thị khó trách là suy nghĩ nhiều.
Đại Trân nghe nói vậy, sắc mặt trắng bệch, biểu tình ại vẫn quật cường như cũ. Nàng biết Hoàng thị nói cũng có đạo lý, nhưng nghi lại vị Cố huynh sang sảng dũng cảm kia, lại cảm thấy bản thân mình không hề sai. Phụ thân nói, làm người thì phải có chí khí to lớn, còn giản cho nàng nghe về Kiều Phong và Đoàn Dự lấy tiệc rượu để kết bằng hữu, nàng và vị Cố huynh kia chẳng lẽ không thể nào kết thành bằng hữu ư?
Trong lòng Đại Trân mặt dù có chút không phục, nhưng rốt cuộc không dám ngỗ nghịch với Hoàng thị, nàng lặng lẽ đánh giá sắc mặt Hoàng thị, tuy rằng mặt ngang nghiêm túc, nhưng lại không phải bộ dáng rất tức giận, vì thế liền cẩn thận tiến lên giật giật tay áo nàng, nhỏ giọng nói: “Nương, là con sai rồi, người đừng nóng giận, về sau con hành sự nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bị người khác lừa.”
Bộ dáng đáng thương làm nũng của nàng đáng yêu cực kỳ, giống như chỉ muốn lấy lòng, Hoàng thị nhịn không được, sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói: “Nương cũng vì muốn tốt cho con.” Hoàng thị cảm thấy mình cần nói chuyện cẩn thận với Tân Nhất Lai, bằng không cứ như thế này, khuê nữ nhất định sẽ bị hắn dạy hư.
Hai mẹ con thật mật nói chuyện một lát, đến khi có người thông báo phủ Võ Anh hầu đến thăm. Đại Trân trừng mắt lớn, lạch bạch nhảy dựng lên: “Thật…. thật sao?”
Hoàng thị đạm nhiên nhìn nàng một cái, Đại Trân le lười cười trừ, trở lại chỗ ngồi, ôn nhu rụt rè hỏi: “Sao lại tìm đến nơi này? Ngươi tới có nói vì chuyện gì không?”
Tô ma ma lộ vẻ nghi ngờ: “Nói là đi trong phủ, nhưng nghe nói la Tam lang bồi ngài trở về nhà mẹ đẻ, nên tìm tới đây. Chính là….” Tam lang còn chưa có lớn, vẫn đang học bò ở trên giường kìa, người Võ Anh Hầu phủ tìm tam lang làm gì?
Đại Trân vui mừng cười đến độ mắt híp lại, trên mặt còn cố làm ra vẻ đạm nhiên, làm bộ làm tịch nói: “Tìm Tam lang à? Thật là kỳ quái.”
Hoàng thị nhịn không được, khụ một tiếng, ngắt lời nàng nói: “Ma ma mau mời người đến đây đi. Phủ Võ Anh Hầu cũng không phải nhà khác, ngàn vạn lần đừng chậm trễ.” Dứt lời, nàng nói với Đại Trân, “Con mau trốn sau tấm bình phong đi, đừng để cho người ta nhìn thấy.”
Tô ma ma vội đồng ý, chỉ một lát sau thấy một nam tử mặt mày bình thường đi vào phòng. Hoàng thị cẩn thận hỏi, quả nhiên là “Cố gia Đại Lang” phái người đem tiền đến. Người tới hành sự rất thoải mái, đem ngân phiếu giao xong liền cáo từ, từ lúc vào nhà đến lúc rời đi không quá một chén trà nhỏ, Hoàng thị nhìn đến hai hàng lông mày giật giật --- hai vạn lượng bạc nhiều như vậy mà giao một cách nhẹ nhàng, cũng không hề có khế thư hay bất kỳ thứ gì, nếu là hài tử nhà mình, nàng phải nắm lỗ tai hung hăng giáo huấn một hồi.
Người của Võ Anh hầu vừa ra khỏi, Đại Trân liền nhảy ra, ôm lấy cổ Hoàng thị, vui mừng nói: “Con đã nói Cố huynh không phải là người xấu. Hắn quả nhiên là người giữ lời.”
Hoàng thị xoa xoa ấn đường, quyết không cùng con quỷ nhỏ này so đo.
Hoàng thị để chuyện này trong lòng, ở nhà mẹ đẻ không được mấy ngày liền trở về, đêm đó đem mấy hài tử trở về phủ, buổi tối, khi Tân Nhất Lai mới từ nha phủ trở về, nàng liền cùng trượng phu nói, vừa bất đắc dĩ lại bực tức, “…. Chàng nói xem, hai đứa nhỏ này đều ngây ngốc. Hầu phủ đó cũng thật là, tiền sao mà có thể tiêu dễ dàng như vậy, mấy người lớn trong nhà cũng không quản, không sợ bị người ta lừa mất. Nhà bọn họ bên trong không quản cẩn thận, làm cho ta không biết giáo huấn bé con như thế nào.”
Tân Nhất Lai cũng thật ngoài ý muốn, “Cố gia Đại lang là một vị diệu nhân như vậy?”
“Diệu cái đầu chàng ý.” Hoàng thị tức giân ở trên đầu hắn chụp chụp, “Mất công sức không phải là nhi tử của chúng ta sao, bằng không một ngày nào đó bẫy hắn một lần.”
Tân Nhất Lai bị bạo lực, không để ý chút nào, vuốt râu mà cười nói: “Bạc nhà ai mà không phải là chuyện lớn, sao có thể cho bọn trẻ tùy tiện tiêu phí. Có thể đưa ra một cách thoải mái như vậy, ngay cả hoàng tử cũng không thể tùy tiện lấy ra dùng. Hầu phủ có thể cho hắn lấy ra như vậy, chắc chắn là tin tưởng hắn hành sự ổn thỏa. Nàng không cần quá lo lắng cho bé con, đứa nhỏ này giống ta, đừng nhìn việc nhỏ nó có chút hồ đồ, nhưng đại sự lại không hề hồ đồ chút nào, cái này gọi là đại trí giả ngu…”
Hoàng thị vẻ mặt chán ghét trừng mắt nhìn hắn, “Chàng đúng là mọi lúc mọi nơi tìm cách tự biên tự diễn, thật là làm người ta chịu không nổi!”
“Nàng không chịu khen ta, ta tự khen chính mình không được sao.” Tân Nhất Lai sửa sang quần áo, lại sửa lại tóc tai, ưỡn ngực nói: “Không nói chuyện với nàng nữa, ta đi tìm khuê nữ nhà chúng ta nói chuyện phiếm. Vẫn là nữ nhi tốt, nữ nhi chính là áo bông nhỏ của cha…”
Hắn vừa ca vừa đi ra khỏi cửa, vừa mới ra lại thấy Thụy Hòa vội vã tới đây, nhìn thấy Tân Nhất Lai lập tức la lớn: “Cha, ta có việc tìm ngài.”
Tân Nhất Lai chân vẫn còn đang ở ngã rẽ, trong miệng còn la lớn: “Ai ya, mệt chết mệt chết, ở trong nha môn bận rộn cả ngày rồi, về nhà muốn nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì phiền toái, con cũng đừng có mà đến tìm ta.”
Thụy Hòa làm bộ không nghe được, bước nhanh đuổi theo ngăn cản đường đi của Tân Nhất Lai vẻ mặt đau khổ nói: “Cha đừng thấy chết mà không cứu như thế chứ.”
Tân Nhất Lai không cho là đúng, ngoáy ngoáy lỗ tai, “Ngươi đừng có làm trò này nữa! Cầu xin hay làm nũng cũng không có tác dụng, cũng đừng có lấy muội muội ngươi ra làm lá chắn. Ngươi đã mười tám tuổi rồi, vóc dáng so với lão tử còn cao hơn, mặt đã già rồi, làm nũng cái gì, ta xem đến da gà cũng nổi lên hết cả rồi.”
Thụy Hòa ba ngày hai hai bị Tân Nhất Lai đã kích, trái tim vốn đã kiên cường, tự động đem lời Tân Nhất Lai nói cho qua hết, túm chặt tay cha hắn kéo về phía mình, “Thái Tử điện hạ đã đưa lại bản kế hoạch nhi tử viết, người xem ggiúp con xem có vấn đề gì nơi nào?”
“Ý, thật sự?” Tân Nhất Lai có chút ngoài ý muốn, Thụy Hòa do chính tay hắn dạy dỗ, tuy rằng việc thi cử đã tốn hết tinh lực của hắn, nhưng tri thức học thuật cũng không hề kém, trong lòng Tân Nhất Lai, mấy quan viên trong triều giỏi hơn Thụy Hòa cũng không nhiều, vì thế hắn mới tự tin cho Thụy Hòa đi làm ở phủ Chiêm Sự.
“Là Thái Tử đưa trở về?” Tân Nhất Lai tò mò mà hỏi: “Hắn có nói cái gì không? Không phải là chỉ huy linh tinh đó chứ?”
Thụy Hòa lộ ra vẻ mặt bội phục, “Điện hạ đề xuất cho ta rất nhiều ý kiến, nhi tử cũng cảm thấy thập phần sâu sắc.”
Tân Nhất Lai càng thêm tò mò, nhi tử của mình hắn đương nhiên hiểu rõ, Thụy Hòa tư chất thông minh, so với mấy tiểu hài tử khác thì thành thục hơn rất nhiều, khó tránh có chút tự cao, tuy rằng bình thường biểu hiện rất khiêm tốn, nhưng xương cốt lại toát ra vẻ cao ngạo, Tân Nhất Lai lần đầu tiên nhì thấy hắn có biểu tình như vậy. Vì thế, Tân Nhất Lai cũng không làm nữa, một bụng tò mò đi cùng Thụy Hòa đến thư phòng.
Thư phòng Thụy Hòa có chút hỗn loạn, trên bàn tứ tung ngang dọc rất nhiều sách, trên mặt đất giấy cũng vất thành một đống, dường như không còn chỗ đặt chân. Người luôn luôn tinh thế sạch sẽ như Thụy Hòa cũng mặc kệ nó, nhấc chân đá mấy tờ giấy qua một bên, lôi kéo Tân Nhất Lai ngồi xuống, lấy từ trong ngăn kéo đem cho hắn xem: “Cha ngài xem nè.”
Tân Nhất Lai đón lấy, đọc lướt qua một lần, sắc mặt thay đổi một cách ngoạn mục.
“Sao ạ?” Thụy Hòa vội vàng hỏi: “Cha ngài cảm thấy nên viết như thế nào?”
Tân Nhất Lai phảng phất như không nghe thấy Thụy Hòa đang nói cái gì, cau mày ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, không đúng a.”
“Không đúng chỗ nào?” Thụy Hòa dướn đầu lại, nhìn chằm chằm quyển sách trong tay Tân Nhất Lai hỏi: “Cha cảm thấy là Thái Tử phê hạ chỉ có vấn đề hay sao?”
Tân Nhất Lai hung dữ trừng mắt nhìn Thụy Hòa, ánh mắt rất phức tạp: “Là ai dạy Thái Tử những cái này?”
Thụy Hòa có chút ngốc, do dự trong chốc lát, mới thử trả lời: “Tổ… Tổ phụ?”
“Không có khả năng.” Tân Nhất Lai lập tức cao giọng phủ định nói: “Gia gia ngươi có cái tình tình gì ngươi còn không rõ sao, học vấn rất tốt, nếu bình thường ông ấy dạy ra Trạng Nguyên là chuyện trong khả năng, những gì thuộc về kinh tế, trị nước, ông ấy là một tờ giấy trắng. Mà chỉ thị này của Thái Tử…” Nhưng lại cùng mạch suy nghĩ của hắn, Tân Nhất Lai mặt dày suy nghĩ, CMN thật muốn nhận một đồ đệ như thế này!