Hoàng Cung Tư Truyện
Chương 69: Ngoại truyện 1: Lặng lẽ
Trong một khoảnh khắc nào đó,cơ thể của bạn sẽ không thể tự chủ được hành động của chính mình mà dẫn đến mâu thuẫn...
Từ khi còn rất nhỏ,hắn luôn có những giấc mơ kỳ lạ hằng đêm về một thế giới xa xôi nào đó với những thứ kỳ quái,có những đồ vật gọi là xe hơi , ti vi, máy bay...những thứ mà mãi đến ngàn năm sau mới có thể tận mắt nhìn thấy được...rồi cả một nụ cười khắc sâu vào tâm trí không thể nào dứt bỏ,không thể nào không nghĩ về.Lúc đó hắn chỉ xem mọi chuyện như một giấc mộng kỳ lạ vô nghĩa, và theo thời gian, cũng sẽ dần dần phai mờ nhạt nhòa...
Không phải không yêu, mà là vì nỗi tương tư quá sâu đậm,không thể nào diễn tả được bằng lời nói...Kỳ Nhật hắn đã từng gặp qua rất nhiều kẻ ngu ngốc , thậm chí điên cuồng chỉ vì một chữ "tình" , liệu một chữ đó có thể ảnh hưởng đến thế sao?-Hắn tò mò hỏi mẫu hậu đang ngồi bóc vỏ quýt bên cạnh, lúc đó nàng chỉ mỉm cười, xoa đầu hắn vài cái,dịu dàng nói: " Một khi con đã tìm được người con sẵn sàng dùng cả giang sơn hay mạng sống để đánh đổi,con sẽ hiểu được điều đó thôi."- Hắn chỉ cười khinh miệt...chỉ là một nữ nhân thôi mà , có đáng phải vứt bỏ mọi thứ không?...Nhưng trong đầu lại không tự chủ mà nghĩ đến người con gái hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng...
Sau khi mẫu thân chết đi,hắn cũng không còn gì để nuối tiếc , dần dần trở thành một kẻ xa cách lạnh lùng, cuộc sống và số phận phải làm một đấng quân vương không cho phép hắn ,được có giây phút nào mềm yếu.Tất cả mọi thứ xung quanh đều là công cụ để thực hiện lý tưởng lớn của đời mình, nhạt nhẽo rỗng tuếch... cuộc sống tưởng chừng cứ vô nghĩa trôi đi như thế...cho đến khi nàng xuất hiện...
Lần đầu tiên hắn gặp nàng là ở Ngự hoa viên, hắn cốt theo dõi chỉ muốn xem thử nàng là một kẻ như thế nào, lại có thể làm Trang quý phi lo lắng chuyển đổi kế hoạch...Hôm đó là một ngày thu giữa mùa hoa quế nở rộ, một màu vàng nhẹ nhàng bao phủ không gian, một bóng hình nhỏ bé yểu điệu lại đủ sức làm nao lòng người....Không như lời bao người đồn đại,nàng một thân giản dị ôn hòa ,trong mắt hắn chính là thập phần nổi bật,giây phút mà nàng mỉm cười cũng là lúc hắn ngây ngốc mất đi tự chủ . Hình ảnh cũ từ thuở ấu thơ lại thoáng chốc xuất hiện, làm cho hắn khó chịu nắm chặt long bào, buộc bản thân xoay người rời đi...
Lần đầu tiên ở Như Nguyệt các, hắn không hiểu vì sao lúc đó chỉ muốn ôm thật chặt nàng vào trong lồng ngực, xúc động muốn hôn nàng... thậm chí là thỏa mãn dục vọng đang gào thét trong cơ thể... Nhưng hắn không làm được... hắn không muốn nàng va vào sự tranh đoạt tàn ác kia... Hắn đồng ý khế ước vụng về của nàng cũng là vì muốn ở cạnh nàng nhiều thêm chút nữa, thỏa sức yêu thương , lấp đầy thứ cảm giác kỳ lạ không ngừng dâng trào....và rồi thời gian cứ thế trôi qua, xúc cảm đó ngày một lớn dần lên trong lòng hắn,điên cuồng đục khoét trái tim đã khóa lại thật lâu, tưởng chừng không bao giờ hé mở nữa... Lúc đó cũng là khi hắn lo lắng nhận ra Giang tu nghi đã bắt đầu nghi ngờ mình,lo sợ nàng gặp chuyện, đành phải nhẫn tâm rời đi,tự nhủ không bao giờ trở lại nữa...Nhưng hắn lại không thể kìm chế được bản thân mình... muốn nhìn thấy nàng, muốn chạm vào da thịt mềm mại của nàng, muốn yêu thương nàng...Hắn dùng vẻ ngoài lạnh lùng vô tâm kia để nàng chán ghét, nhưng bản thân lại day dứt khôn nguôi...Không một ai biết Thanh Long điện có đường tắt dẫn đến Như Nguyệt các, và hắn luôn lén lút theo dõi nàng không rời,nhìn nàng mỉm cười,nhìn nàng lười biếng nằm trên trường kỷ...nhìn nàng khóc...Những điều đó đều làm tim hắn đập như điên trong lồng ngực...Hắn không phải là ngốc tử... hắn biết mình đã yếu lòng mà yêu thương nàng, điều mà trước kia dù là nhắc đến cũng làm cho bản thân khinh miệt...Nhưng yêu thì sao chứ? Hoàng cung này hiểm ác như vậy... ái tình chính là chuyện cấm kị nhất, điều đó chỉ càng làm nàng gặp phải chuyện không hay mà thôi...
Giây phút nàng ngất đi vì bình thuốc độc kia, hắn mười phần lo lắng,cảm giác sắp mất đi nàng làm hắn như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, ăn không ngon, ngủ không yên nhưng vẫn phải kiềm chế bản thân không được đến thăm nàng.Hắn vẫn lên triều, bàn bạc chính sự,sinh hoạt như bình thường nhưng ban đêm lại tìm đến Như Nguyệt các...hắn chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn nàng,ôm lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt của nàng vào trong ngực , cảm nhận chút hơi thở như có thể dừng lại bất cứ khi nào, chỉ cần hắn sơ ý một phút... rồi trằn trọc hôn lên đôi môi anh đào kia,giống như hòa nàng vào trong cơ thể...trước giờ hắn chưa từng có cảm giác sợ hãi như thế ,dù cho có là lúc mẫu thân rời đi chăng nữa...
Không một ai biết hắn trước giờ không hề thị tẩm bất cứ nữ nhân nào trong hậu cung.Tất cả đều do hắn cố công giàn dựng ra để che mắt kẻ khác... Hắn đã rất tức giận, thật sự tức giận khi biết nàng qua lại với Phó Đình Xuyên... thậm chí là Tam đệ mà hắn tin tưởng nhất, một mặt cảnh cáo bọn họ tránh xa nàng một chút, mặt kia lại điên cuồng chiếm giữ nàng, muốn nàng mãi mãi thuộc về hắn...Giây phút nàng nép như cánh chim nhỏ vào lồng ngực , hỏi hắn có yêu nàng không...tim hắn lại một lần nữa lệch đi nhịp điệu bình thường, nhưng hắn chỉ im lặng... Đợi khi nào mọi chuyện hoàn toàn kết thúc, lúc đó hắn sẽ đích thân nói cho nàng nghe....
Hắn biết Giang hiền nghi và muội muội của ả không hề mang long bào... nhưng lại mượn cớ đó để giam giữ nàng lại trong hoàng cung... Hắn biết nàng chán ghét cuộc sống đấu đá nơi hồng nhan vô lệ ... nhưng làm sao hắn có thể cho phép nàng dám rời khỏi hắn? Nàng hận cũng được, yêu cũng được... nhưng xin nàng đừng rời bỏ ta...
Khi hắn biết nàng vẫn còn sống, liền lập tức giao lại công việc triều chính, cùng Phó Đình Xuyên không ăn không ngủ ,một mạch phóng tới Tinh quốc... Thật may trước khi đi Hoàng tỷ đã cảnh báo việc Cảnh Long đế giở trò... hắn liền tương kế tựu kế đánh tráo mọi thứ, rút cuộc cứu thóat được nàng....
Nhưng hắn còn chưa kịp thổ lộ , chưa kịp danh chính ngôn thuận yêu thương nàng , nàng đã lại rời đi một lần nữa... không phải giả vờ, không phải kế hoạch.... nàng thật sự rời xa khỏi hắn, chỉ để lại lời nói vô tình kia, bảo hắn quên nàng đi. Quên sao? Nàng làm hắn nhung nhớ khôn nguôi, tương tư trăm bề, giờ lại bảo hắn quên nàng? Nàng đừng mơ tưởng!... Giây phút đó hắn chỉ biết ôm lấy cơ thể đã lạnh lẽo tím tái vì độc của nàng, đau khổ rơi từng giọt nước mắt không thể nào kìm nén... cung điện dành riêng cho nàng hắn vẫn còn đang xây, phượng bào đỏ thắm cất công chuẩn bị nàng còn chưa mặc... thậm chí nàng còn chưa nghe hắn nói "ta yêu nàng"... làm sao nàng có thể nhẫn tâm đến thế?
Tất cả mọi thứ kẻ khác muốn, hắn đều có được. ...Nhưng thứ hắn muốn, lại vượt khỏi tầm tay... Nàng đi rồi thì giang sơn, châu báu này đối với ta còn nghĩa lý gì nữa đây?
Sau ngày đại hôn của Hòang tỉ và tam đệ, hắn chỉ để lại một phong thư, giao lại toàn quỳên cho Phó Đình Xuyên... sau đó ôm xác của nàng tìm đến vực sâu nhất Kỳ quốc, không do dự mà nhảy xuống, kết thúc một cuộc đời...
Liệu duyên phận có còn để ta gặp nàng nữa không?...
Từ khi còn rất nhỏ,hắn luôn có những giấc mơ kỳ lạ hằng đêm về một thế giới xa xôi nào đó với những thứ kỳ quái,có những đồ vật gọi là xe hơi , ti vi, máy bay...những thứ mà mãi đến ngàn năm sau mới có thể tận mắt nhìn thấy được...rồi cả một nụ cười khắc sâu vào tâm trí không thể nào dứt bỏ,không thể nào không nghĩ về.Lúc đó hắn chỉ xem mọi chuyện như một giấc mộng kỳ lạ vô nghĩa, và theo thời gian, cũng sẽ dần dần phai mờ nhạt nhòa...
Không phải không yêu, mà là vì nỗi tương tư quá sâu đậm,không thể nào diễn tả được bằng lời nói...Kỳ Nhật hắn đã từng gặp qua rất nhiều kẻ ngu ngốc , thậm chí điên cuồng chỉ vì một chữ "tình" , liệu một chữ đó có thể ảnh hưởng đến thế sao?-Hắn tò mò hỏi mẫu hậu đang ngồi bóc vỏ quýt bên cạnh, lúc đó nàng chỉ mỉm cười, xoa đầu hắn vài cái,dịu dàng nói: " Một khi con đã tìm được người con sẵn sàng dùng cả giang sơn hay mạng sống để đánh đổi,con sẽ hiểu được điều đó thôi."- Hắn chỉ cười khinh miệt...chỉ là một nữ nhân thôi mà , có đáng phải vứt bỏ mọi thứ không?...Nhưng trong đầu lại không tự chủ mà nghĩ đến người con gái hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng...
Sau khi mẫu thân chết đi,hắn cũng không còn gì để nuối tiếc , dần dần trở thành một kẻ xa cách lạnh lùng, cuộc sống và số phận phải làm một đấng quân vương không cho phép hắn ,được có giây phút nào mềm yếu.Tất cả mọi thứ xung quanh đều là công cụ để thực hiện lý tưởng lớn của đời mình, nhạt nhẽo rỗng tuếch... cuộc sống tưởng chừng cứ vô nghĩa trôi đi như thế...cho đến khi nàng xuất hiện...
Lần đầu tiên hắn gặp nàng là ở Ngự hoa viên, hắn cốt theo dõi chỉ muốn xem thử nàng là một kẻ như thế nào, lại có thể làm Trang quý phi lo lắng chuyển đổi kế hoạch...Hôm đó là một ngày thu giữa mùa hoa quế nở rộ, một màu vàng nhẹ nhàng bao phủ không gian, một bóng hình nhỏ bé yểu điệu lại đủ sức làm nao lòng người....Không như lời bao người đồn đại,nàng một thân giản dị ôn hòa ,trong mắt hắn chính là thập phần nổi bật,giây phút mà nàng mỉm cười cũng là lúc hắn ngây ngốc mất đi tự chủ . Hình ảnh cũ từ thuở ấu thơ lại thoáng chốc xuất hiện, làm cho hắn khó chịu nắm chặt long bào, buộc bản thân xoay người rời đi...
Lần đầu tiên ở Như Nguyệt các, hắn không hiểu vì sao lúc đó chỉ muốn ôm thật chặt nàng vào trong lồng ngực, xúc động muốn hôn nàng... thậm chí là thỏa mãn dục vọng đang gào thét trong cơ thể... Nhưng hắn không làm được... hắn không muốn nàng va vào sự tranh đoạt tàn ác kia... Hắn đồng ý khế ước vụng về của nàng cũng là vì muốn ở cạnh nàng nhiều thêm chút nữa, thỏa sức yêu thương , lấp đầy thứ cảm giác kỳ lạ không ngừng dâng trào....và rồi thời gian cứ thế trôi qua, xúc cảm đó ngày một lớn dần lên trong lòng hắn,điên cuồng đục khoét trái tim đã khóa lại thật lâu, tưởng chừng không bao giờ hé mở nữa... Lúc đó cũng là khi hắn lo lắng nhận ra Giang tu nghi đã bắt đầu nghi ngờ mình,lo sợ nàng gặp chuyện, đành phải nhẫn tâm rời đi,tự nhủ không bao giờ trở lại nữa...Nhưng hắn lại không thể kìm chế được bản thân mình... muốn nhìn thấy nàng, muốn chạm vào da thịt mềm mại của nàng, muốn yêu thương nàng...Hắn dùng vẻ ngoài lạnh lùng vô tâm kia để nàng chán ghét, nhưng bản thân lại day dứt khôn nguôi...Không một ai biết Thanh Long điện có đường tắt dẫn đến Như Nguyệt các, và hắn luôn lén lút theo dõi nàng không rời,nhìn nàng mỉm cười,nhìn nàng lười biếng nằm trên trường kỷ...nhìn nàng khóc...Những điều đó đều làm tim hắn đập như điên trong lồng ngực...Hắn không phải là ngốc tử... hắn biết mình đã yếu lòng mà yêu thương nàng, điều mà trước kia dù là nhắc đến cũng làm cho bản thân khinh miệt...Nhưng yêu thì sao chứ? Hoàng cung này hiểm ác như vậy... ái tình chính là chuyện cấm kị nhất, điều đó chỉ càng làm nàng gặp phải chuyện không hay mà thôi...
Giây phút nàng ngất đi vì bình thuốc độc kia, hắn mười phần lo lắng,cảm giác sắp mất đi nàng làm hắn như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, ăn không ngon, ngủ không yên nhưng vẫn phải kiềm chế bản thân không được đến thăm nàng.Hắn vẫn lên triều, bàn bạc chính sự,sinh hoạt như bình thường nhưng ban đêm lại tìm đến Như Nguyệt các...hắn chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn nàng,ôm lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt của nàng vào trong ngực , cảm nhận chút hơi thở như có thể dừng lại bất cứ khi nào, chỉ cần hắn sơ ý một phút... rồi trằn trọc hôn lên đôi môi anh đào kia,giống như hòa nàng vào trong cơ thể...trước giờ hắn chưa từng có cảm giác sợ hãi như thế ,dù cho có là lúc mẫu thân rời đi chăng nữa...
Không một ai biết hắn trước giờ không hề thị tẩm bất cứ nữ nhân nào trong hậu cung.Tất cả đều do hắn cố công giàn dựng ra để che mắt kẻ khác... Hắn đã rất tức giận, thật sự tức giận khi biết nàng qua lại với Phó Đình Xuyên... thậm chí là Tam đệ mà hắn tin tưởng nhất, một mặt cảnh cáo bọn họ tránh xa nàng một chút, mặt kia lại điên cuồng chiếm giữ nàng, muốn nàng mãi mãi thuộc về hắn...Giây phút nàng nép như cánh chim nhỏ vào lồng ngực , hỏi hắn có yêu nàng không...tim hắn lại một lần nữa lệch đi nhịp điệu bình thường, nhưng hắn chỉ im lặng... Đợi khi nào mọi chuyện hoàn toàn kết thúc, lúc đó hắn sẽ đích thân nói cho nàng nghe....
Hắn biết Giang hiền nghi và muội muội của ả không hề mang long bào... nhưng lại mượn cớ đó để giam giữ nàng lại trong hoàng cung... Hắn biết nàng chán ghét cuộc sống đấu đá nơi hồng nhan vô lệ ... nhưng làm sao hắn có thể cho phép nàng dám rời khỏi hắn? Nàng hận cũng được, yêu cũng được... nhưng xin nàng đừng rời bỏ ta...
Khi hắn biết nàng vẫn còn sống, liền lập tức giao lại công việc triều chính, cùng Phó Đình Xuyên không ăn không ngủ ,một mạch phóng tới Tinh quốc... Thật may trước khi đi Hoàng tỷ đã cảnh báo việc Cảnh Long đế giở trò... hắn liền tương kế tựu kế đánh tráo mọi thứ, rút cuộc cứu thóat được nàng....
Nhưng hắn còn chưa kịp thổ lộ , chưa kịp danh chính ngôn thuận yêu thương nàng , nàng đã lại rời đi một lần nữa... không phải giả vờ, không phải kế hoạch.... nàng thật sự rời xa khỏi hắn, chỉ để lại lời nói vô tình kia, bảo hắn quên nàng đi. Quên sao? Nàng làm hắn nhung nhớ khôn nguôi, tương tư trăm bề, giờ lại bảo hắn quên nàng? Nàng đừng mơ tưởng!... Giây phút đó hắn chỉ biết ôm lấy cơ thể đã lạnh lẽo tím tái vì độc của nàng, đau khổ rơi từng giọt nước mắt không thể nào kìm nén... cung điện dành riêng cho nàng hắn vẫn còn đang xây, phượng bào đỏ thắm cất công chuẩn bị nàng còn chưa mặc... thậm chí nàng còn chưa nghe hắn nói "ta yêu nàng"... làm sao nàng có thể nhẫn tâm đến thế?
Tất cả mọi thứ kẻ khác muốn, hắn đều có được. ...Nhưng thứ hắn muốn, lại vượt khỏi tầm tay... Nàng đi rồi thì giang sơn, châu báu này đối với ta còn nghĩa lý gì nữa đây?
Sau ngày đại hôn của Hòang tỉ và tam đệ, hắn chỉ để lại một phong thư, giao lại toàn quỳên cho Phó Đình Xuyên... sau đó ôm xác của nàng tìm đến vực sâu nhất Kỳ quốc, không do dự mà nhảy xuống, kết thúc một cuộc đời...
Liệu duyên phận có còn để ta gặp nàng nữa không?...
Tác giả :
Selene Lee