Hoàng Bán Tiên
Chương 95: Chó cùng rứt giậu
Mũi ám tiễn lóe sắc xanh ghim sâu vào bả vai Tương Thanh. Cùng lúc đó, Tương Thanh đẩy Ngao Thịnh ra một bên. Mặt khác lại còn phải che chở cho Tiểu Hoàng. Hơn nữa vừa mới đáp lời hoàng thượng rằng mình không có võ công gì cả, cho nên cũng chỉ có thể khẽ cắn môi gồng mình chịu đựng mũi ám tiễn kia.
“Tương Thanh” – Tiểu Hoàng còn ôm nai con trong tay, chỉ quan sát thấy Tương Thanh bị thương nên hối hả bước tới đỡ dậy. Nhưng động tác của Ngao Thịnh so với y nhanh hơn một bậc, đỡ ngay lấy Tương Thanh rồi hỏi han – “Thanh, sao rồi?”
Tương Thanh lắc đầu, sắc mặt có đôi chút tái đi. Cảm giác này hoàn toàn khắc hẳn, chứng tỏ rõ ràng rằng mũi tên ám khí kia chắc chắn là có độc. Trong lòng y đột nhiên nghĩ, may mắn người trúng tên không phải là Ngao Thịnh hay Tiểu Hoàng gì cả…sau đó mắt hoa lên, ngất lịm đi.
Ngao Thịnh ôm lấy Tương Thanh, thấy y ngất xỉu thì rống to – “Gọi thái y tới đây!”
Chúng đại thần hết thảy đều loạn nháo nhào cả lên, chợt nghe Thần Quý gào to – “Giết thái giám to gan kia mau!”
Liền ngay đó đã có quân lính vung đao xông tới, tên khích nọ hung hãn vo cùng, cầm lấy đao định sấn sổ về trước. Khâu Minh Phiền tung một cước giậm gã một phát ngay tại chỗ. Đám quân lính ở hai bên giơ đao lên định chém xuống thì nghe tiếng Tiểu Hoàng kêu lên – “Giữ hắn ta sống.”
Nhưng ngay khi lời nói vừa được thốt ra, lưỡi đao của quân lính cũng đã chém xuống. Trong một tích tắc ngay sát sau đó, nghe như có một trận kình phong thốc qua. Những thanh đao kia dường như bị một lực hút nào đó dẫn dắt, nhất loạt bị ném ra hết một bên. Một bóng người hạ xuống rồi trừng mắt nhìn bọn quân lính – “Đã nói phải giữ người sống, các ngươi không nghe thấy à?”
Mọi người đều chăm chú nhìn vào thì thấy đó là một thư sinh áo xanh, dáng người gầy gò nhìn qua trông có vẻ khá là ốm yếu, nhưng khuôn mặt thì mi thanh mục tú…Còn nữa, con người này vừa mới xông tới đã tung ra được một chiêu như vậy, công phu không hề kém cỏi đâu.
Tiếu Lạc Vũ vốn đang ở phía ngoài xem cuộc vui đột nhiên cười phá lên – “Hóa ra là Nhị đương gia của Hắc Vân Bảo, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Đứng ở trước mắt của tất cả mọi người ngăn cản quân lính ra tay chém giết, quả thật là Mộc Lăng. Mộc Lăng đột nhiên xuất hiện như vậy chắc chắn không phải lý do gì khác ngoài việc đến xem thương thế của Tương Thanh. Bọn thái y kia đều nhức đầu nhăn trán rồi thôi, còn về phần vết thương nhiễm chất độc cụ thể ra sao, cả đám người bọn họ đều chỉ biết trắng bệch ra quẫn bách.
“Đừng động vào y.” – Mộc Lăng quay qua nói to với vị thái y đang định chữa trị cho Tương Thanh. Mấy người thái y khác thì quay đầu lại nhìn Mộc Lăng, thấy y đang khoát khoát tay áo vừa đi về phía họ vừa nói – “Tránh ra hết mau lên.”
Trên đời này chắc hẳn chỉ có mỗi mình Mộc Lăng là có thể hất hàm sai khiến ngự y như thế. Nhưng tất nhiên các vị ngự y chẳng có tí ti gì oán giận cả. Họ đều cung kính lùi bước sang bên. Dù sao đó cũng là kẻ địch của Diêm Vương lừng danh khắp trời đất, thiên hạ đệ nhất thần y mà.
Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh cùng liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn sang gã thích khách kia. Bấy giờ lòng Ngao Thịnh rối như tơ vò. Thấy Mộc Lăng tới, hắn rốt cuộc mới thoáng thở phào được một hơi. Địch thủ của Diêm Vương thì ắt hẳn một mũi ám tiễn kia chẳng thể nào làm khó được y. Dàn xếp tinh thần mình ổn thỏa lại, Ngao Thịnh quay đầu lại nhìn tên thích khách đã bị bắt sống kia, vừa định mở miệng nói thì chợt nghe Thần Quý đột nhiên quỳ xuống thưa lên với Hoàng thượng – “Phụ hoàng, là do nhi thần bất cẩn mới có thể để cho tặc tử như thế trà trộn đến gần. Bây giờ đã khiến cho người khác bị thương, xin phụ hoàng giao kẻ này cho nhi thần, nhi thần dĩ nhiên sẽ tra khảo thật nghiêm khắc.”
Hoàng thượng ngẫm nghĩ một lúc nhưng không lên tiếng trả lời, ông quay sang nhìn Ngao Thịnh mà hỏi – “Thịnh nhi, người bị thương là ở chỗ ngươi, ngươi nghĩ thế nào?”
Ngao Thịnh trầm mặc một lúc rồi thưa – “Phụ hoàng, hài nhi muốn tự mình thẩm vấn thích khách này.”
“Thái tử không tin tưởng kẻ làm hoàng huynh là ta hay sao?” – Thần Quý nhìn Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh không buồi đôi co với y, chỉ nhìn vào hoàng đế.
Hoàng đế nghĩ ngợi rồi gật đầu – “Thì giao cho thái tử vậy.”
Ngao Thịnh gật đầu, quay người gọi thủ hạ giải gã đi, sau đó lại dặn dò một đôi câu với một thuộc hạ. Tất cả những thuộc hạ này đều là thủ hạ trước kia từ Hắc Vân Bảo, là bộ hạ của Tương Thanh. Bọn họ công phu đều rất cao cường, làm việc rất đắc lực. Những thuộc hạ này trói gô thích khách lại, áp tải về phủ Thái tử chờ thẩm vấn.
“Hôm nay thật sự mất hứng quá, giải tán cả đi, trị thương cho y thật tốt vào.” – Hoàng đế chốt lại một câu thì đứng dậy bỏ đi đầu tiên, khi đi ngang qua Tiểu Hoàng cũng không quên nói – “Con nai nhỏ này nhìn thì như đã cai sữa rồi đấy, chắc chắc thích ăn bắp ngô với cà rốt nhất.” – Xong, người liền đi mất.
Ngao Thịnh cũng bất chấp bộ mặt trắng nhợt ra của Thần Quý, nhanh nhẹn hỏi Mộc Lăng – “Thanh thế nào?”
Mộc Lăng cau có – “Loại độc này bá đạo, đưa y lên kiệu mau, ta rút mũi tên ra cho y.”
“Cuối cùng y có làm sao không?” – Ngao Thịnh gặng hỏi.
“Ta có thể khiến cho y không làm sao hết.” – Mộc Lăng đáp gọn hơ – “Có điều bây giờ cái gì cũng phải nghe lời ta.”
Ngao Thịnh lập tức căn dặn cho người đánh xe đến, tự mình ôm Tương Thanh bước lên xe. May sao bên người Mộc Lăng vẫn mang theo hòm thuốc, buông rèm xe xuống, Mộc Lăng rút mũi tên độc ra khỏi Tương Thanh. Bên ngoài rèm xe, lớp người phòng bị lại càng gia tăng.
Tiểu Hoàng nhìn thấy không ai còn chú ý đến nữa thì ôm nai con chạy vào trong rừng. – “Tư Đồ…Tư…”
Vừa mới hô lên hai tiếng, Tư Đồ đã đáp xuống phía sau y, gọi – “Tiên Tiên.”
Tiểu Hoàng quay người lại, Tư Đồ ngay lúc đó lại vọt lên phía trước y. Sau đó Tiểu Hoàng chuyển mình sang thì thấy Tư Đồ đâu mất tiêu, lại xoay người, thì vừa vặn ngã vào lòng Tư Đồ.
“Ôi…” – Tiểu Hoàng đâm sầm vào bờ ngực rắn rỏi của Tư Đồ, có chút choáng váng.
Tư Đồ nhanh nhẹn đỡ lấy y, bật cười – “Đừng nóng vội chứ.”
“Mau đi theo đi, nhất định Thần Quý sẽ tìm người đi giết tên thích khách kia giữa đường đi mất.” – Tiểu Hoàng giục.
Tư Đồ cau mày – “Để ta đi giết tên Thần Quý đó cho rảnh tay là được, càng nhìn càng phiền phức.”
“Không được.” – Tiểu Hoàng lắc đầu – “Bây giờ chưa phải là lúc.”
Tư Đồ bất đắc dĩ nói – “Ta muốn đợi ở đây một lúc, xem Tương Thanh có việc gì hay không.”
Tiểu Hoàng biết Tư Đồ lo lắng cho Tương Thanh, bảo – “Lúc nãy, may nhờ có Tương Thanh.”
Tư Đồ nhún vai – “Tiểu tử Ngao Thịnh kia cũng không phải là một kẻ tàn nhẫn hung ác, vong ân bội nghĩa, dù có ám tiễn phóng tới cũng không tránh đi vì sợ làm ngươi bị thương…Ngươi che chở cho hắn quả không sai.”
“Cho nên mới nói, tên thích khách này đối với đệ ấy rất quan trọng, huynh đi đi.” – Tiểu Hoàng phồng má – “Có đi không?”
“Được rồi, được rồi…” – Tư Đồ mau mắn xua tay – “Ta đi đây, ngươi mau chóng trở về lẫn vào đám người kia đi, hay nhất là đi bên cạnh Mộc Lăng trong xe, ta sẽ không cần lo lắng.”
“Ừ.” – Tiểu Hoàng gật đầu, ôm nai con định chạy đi nhưng bị Tư Đồ níu lại hôn một cái rồi mới thả cho đi.
Thấy Tiểu Hoàng nhanh chân chạy đến bên cạnh rèm cỗ xe ngựa kia, Tư Đồ mới phi thân vọt đi. Vừa mới được mấy bước thì quả nhiên đã thấy nhóm người đang áp giải thích khách bị một gã bịt mặt xông tới đánh. Tư Đồ chau mày lướt đến trước một vòng rồi lại nấp người vào một góc tối. Mọi người đều chỉ cảm thấy hoa mắt, nhưng nào có biết được chính ngay lúc ấy tên bịt mặt kia đã bị điểm huyệt đạo. Mấy người thủ hạ kia của Tương Thanh đều hiểu rõ, có thể làm được tất cả những việc này họa chăng chỉ có bang chủ Tư Đồ của bọn họ mà thôi. Vừa nghĩ đến việc bang chủ đang ở nơi này, họ còn gì mà lo sợ nữa chứ? Vì vậy tất cả đều phấn chấn hẳn lên, dẫn tên thích khách kia đi không ngừng nghỉ, ngay cả kẻ đến đột kích họ cũng mang đi nốt.
Tiểu Hoàng về đến bên cạnh xa liễn, vừa im lặng ngồi đợi bên cạnh rèm xe vừa vuốt ve bộ lông của nai con, trong lòng cũng đang khẩn xin cho Tương Thanh có thể được bình an vô sự. Sắc trời dần dần tối sầm, Ngao Thịnh sai người đốt khắp chung quanh cỗ xe mười ngọn đèn, soi chiếu quanh xe sáng trưng.
Qua thêm lúc nữa, khi mặt trăng vừa mọc, Mộc Lăng mới thở phào ra nhẹ nhõm, nói với Ngao Thịnh – “Ổn rồi đấy.”
Ngao Thịnh vẫn đang đợi trong xe, trong lòng thắt lại thành một mối. Mộc Lăng nhất loạt khoét sâu cả nơi mũi tên găm phải và vùng da thịt ở kế cận, trên bả vai y lồ lộ một cái hốc rất to. Hơn nữa mũi tên đã găm trúng vào xương, độc tố đã lan tràn vào, Mộc Lăng dùng một mũi dao róc xương nhỏ, cạo sạch lớp độc tố bên trên bề mặt xương. Nỗi đau buốt xé tận tim gan khiến Tương Thanh mấy lần đau quá phải sực tỉnh, rồi lại vài lần vì quá đau mà ngất lịm đi, môi y cắn đến mức gần như chảy ra máu, nhưng tuyệt đối không hề có một tiếng kêu nào thoát ra.
Mộc Lăng cắn răng quyết chí trị liệu cho Tương Thanh, trong lòng khen thầm Tương Thanh thật sự là một người quá đỗi kiên cường, đau đến thế mà vẫn có thể kềm chế không kêu lên gì cả.
Một tiếng “Ổn rồi” như tiếng trời vậy, khiến Tương Thanh thở phào nhẹ nhõm, rồi hôn mê bất tỉnh đi. Ngao Thịnh cũng thở hắt ra ngồi gần bên cạnh Tương Thanh, nhìn vết thương bị cột kín trong lớp băng vải, nghiến răng mà nói – “Thần Quý, ta muốn ngươi phải trả giá gấp mười lần.”
Ở phía ngoài, Tiểu Hoàng nghe ngóng thấy có động tĩnh, bèn tiến vào hỏi han – “Sao rồi hở? Tương Thanh đã ổn chưa?”
“Không sao rồi.” – Mộc Lăng quệt mồ hôi rồi nói với Ngao Thịnh – “Mau mau quay về thôi, ta còn phải bốc thuốc cho y nữa.”
Ngao Thịnh lệnh cho người bên ngoài cỗ xe – “Hồi phủ!” – Cũng không quên bổ sung – “Lúc đánh xe phải cẩn thận hơn một chút, tất cả đá cuội phía trước đường đều dẹp hết đi!”
“Vâng!” – Mười mấy quân lính tràn lên phía trước, nhặt bỏ hết những hòn đá cuội có khả năng làm xe xóc nảy trên đường đi, lúc đến đoạn đường không được bằng phẳng tất cả cùng khiêng xe lên mà vượt qua.
Tiểu Hoàng ngồi bên trong xe ngựa, đặt lên đùi mình chú nai con yên lặng mở tròn mắt tò mò nhìn tất cả mọi người. Nom Mộc Lăng có vẻ khá mệt mỏi, đang dựa vào bên hông xe nghỉ ngơi. Ngao Thịnh ngồi ở bên cạnh Tương Thanh, đưa tay nắm lấy bàn tay Tương Thanh, rồi lau mồ hôi trên trán giúp y.
Tiểu Hoàng nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Ngao Thịnh, chỉ khẽ thở dài ra.
Ngao Thịnh ngước mắt lên nhìn Tiểu Hoàng mà hỏi – “Lần này chắc chắn là Thần Quý giở trò quỷ.”
Tiểu Hoàng gật đầu – “Hẳn là phải.”
“Ta phải làm sao đây?” – Ngao Thịnh nhìn Tiểu Hoàng mà ánh mắt chất chứa sát khí.
Tiểu Hoàng dõi theo ánh mắt của hắn một hồi thì hỏi – “Đệ muốn làm thế nào?”
“Ta muốn hắn chết.” – Ngao Thịnh sa sầm xuống, lạnh tanh.
Tiểu Hoàng gật đầu – “Hoàng đế cũng nghĩ như vậy đấy.”
Ngao Thịnh thảng thốt, ngay cả Mộc Lăng cũng phải choàng mắt dậy ngán ngẩm nói – “Ông hoàng đế kia có phải bị bệnh không vậy hả? Nhìn tướng của ổng là thấy muốn khơi dậy đống lửa đấu đá giữa hai huynh đệ các ngươi rồi, hơn nữa ông ta còn cố tình giao tên thích khách cho ngươi…đây chẳng phải rõ ràng là muốn làm mất mặt Thần Quý sao?”
Ngao Thịnh nhíu mi nhìn Tiểu Hoàng – “Ông ta làm nhhư vậy cuối cùng là có mục đích gì?”
Tiểu Hoàng trầm ngâm một hồi, nói – “Mục đich cuối cùng là gì ta thật lòng không nghĩ ra, có điều…Thần Quý nom như chó cùng rứt giậu rồi đấy nhé.”
“Là ý gì?” – Ngao Thịnh không hiểu.
“Một năm về trước, Thần Quý thao quang dưỡng hối, có lẽ là do chính hoàng đế bảo hắn phải làm vậy để y có thể dưỡng bệnh cho tốt.” – Tiểu Hoàng trầm lặng một lúc rồi tiếp tục – “Lần trước khi chúng ta đi gặp hắn, ta có bắt mạch cho hắn. Thân thể của hắn đã khỏe hẳn rồi, chỉ là ta cố tình lừa gạt rằng hắn còn rất yếu ớt đó thôi.”
Ngao Thịnh gật đầu – “Có lẽ Thần Quý nghĩ hoàng đế lừa hắn.”
“Đúng vậy.” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Nói thật, khoảng thời gian một năm qua đối với cả hai người đều có lợi. Một năm về trước thực lực của đệ quá non kém, không có chút trợ lực trong triều đình. Một năm sau vây cánh của đệ đã đầy ắp rồi, người cũng lớn khôn hẳn, thực lực đã vượt qua khỏi Thần Qúy. Một năm này với Thần Quý, so thế lực thì nhìn còn xa mới theo kịp được đệ, điều duy nhất có thể làm hắn yên tâm có lẽ chính là hoàng đế ở cùng phe với hắn, và cả thân thể hắn đã khỏe mạnh lại.”
“À…hóa ra là vậy.” – Mộc Lăng gật đầu – “Bất quá ngươi lừa hắn, hắn sẽ nghĩ thân thể của mình vẫn còn rất ốm yếu, hoàng đế hôm nay lại đẩy tên thích khách về phía Ngao Thịnh thì sẽ khiến Thần Quý nghĩ hoàng đế căn bản chẳng có gì là đứng cùng phe với hắn. Cứ như vậy mà nói, hắn sẽ nghĩ một năm trời nay là dã tràng xe cát… Là hoàng đế mượn cớ để Ngao Thịnh có thể tích trữ lực lượng, làm hắn phải dây dưa mất một năm trời.”
“Hơn nữa lần trước ta có nói mạng hắn không được lâu dài…và cả hoàng đế cũng hay ám chỉ ông ta và hắn rất giống nhau, cơ thể không được khang kiện nên sẽ đoản mệnh…” – Tiểu Hoàng lắc đầu – “Khẳng định Thần Quý sẽ mất kiên nhẫn, cho nên hắn mới nảy ra ý bí quá làm liều, tìm cơ hội giết chết Thịnh nhi đi. Hoàng tử chỉ có mỗi hai người, nay một người đã chết, ngôi vị hoàng đế chắc chắn sẽ thuộc về người kia mà thôi.”
“Dường như hoàng đế muốn thế lực hai người phải ngang ngửa nhau, sau đó chém giết lẫn nhau đấy.” – Mộc Lăng gác chân lên nói – “Vì sao vậy kìa? Lẽ nào làm hoàng đế làm tới chán ngắt lên, cho nên mới đi giỡn với hai thằng con trai của mình à?”
Tiểu Hoàng mệt mỏi nhìn Mộc Lăng. Ngao Thịnh cũng không nói không rằng, cũng chẳng biết rốt cuộc hoàng đế có ý định gì.
Loáng cái, xe ngựa đã về đến phủ Thái tử. Ngao Thịnh ôm Tương Thanh vào trong phòng, Mộc Lăng bước theo vào trong.
Tiểu Hoàng ôm chú nai con quay về gian phòng của mình, vừa bước ra đến sân đã chạm phải Tư Đồ. Tư Đồ bật cười – “Cưng à, xem ra ngươi thật sự rất muốn ta phải không, nếu không thì làm sao lao vào lòng ta như thế hử?”
Tiểu Hoàng trừng mắt với hắn – “Huynh còn đùa nữa sao, không đi hỏi thăm xem Tương Thanh thế nào rồi?”
Tư Đồ cười – “Nhìn bộ dáng của ngươi là biết không có việc gì rồi, nếu không đã chẳng khóc nhè lên đấy à?”
Tiểu Hoàng khe khẽ thở dài – “Nếu không phải Tương Thanh vì cứu ta, vì lo lắng cho tương lai của Ngao Thịnh, thì sẽ không phải chịu nhiều đau đớn như vậy…Ta thật sự có lỗi với huynh ấy.”
“Đừng có ngốc thế” – Tư Đồ vươn tay xoa má Tiểu Hoàng – “Người của Hắc Vân Bảo ta, ai ai cũng đồng ý bỏ mạng vì ngươi, đó là tình cảm giữa những người huynh đệ với nhau. Ngươi cũng có thể vì bọn họ mà từ bỏ tính mạng, không ai nợ ai gì cả. Còn thằng nhóc Ngao Thịnh kia…đó là vấn đề của riêng hắn, hắn thiếu thì sẽ phải trả, dùng mạng đổi mạng, tình cảm đổi lấy tình cảm, công bằng thôi!”
Tiểu Hoàng nghe xong thì gật đầu – “Huynh nói đúng.”
“Được rồi.” – Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng quay về trong viện, nói – “Lúc nãy trên đường suýt chút nữa bọn chúng đã chuồn mất, ta bắt hết tất cả về, còn…”
“Huynh còn tranh thủ đi thám thính ở phủ đệ của Thần Quý nữa, đúng không?” – Tiểu Hoàng không đợi Tư Đồ nói xong đã vội hỏi.
Tư Đồ khẽ sửng sốt, mỉm cười cúi xuống hôn y – “Thông minh quá.”
“Huynh thám thính được gì rồi?” – Tiểu Hoàng hỏi – “Có phải hắn sắp sửa hành động không?”
Tư Đồ gật đầu – “Tên Thần Quý này đã là chó cùng rứt giậu, chuẩn bị vồ một cú cuối cùng đây.”
“Tương Thanh” – Tiểu Hoàng còn ôm nai con trong tay, chỉ quan sát thấy Tương Thanh bị thương nên hối hả bước tới đỡ dậy. Nhưng động tác của Ngao Thịnh so với y nhanh hơn một bậc, đỡ ngay lấy Tương Thanh rồi hỏi han – “Thanh, sao rồi?”
Tương Thanh lắc đầu, sắc mặt có đôi chút tái đi. Cảm giác này hoàn toàn khắc hẳn, chứng tỏ rõ ràng rằng mũi tên ám khí kia chắc chắn là có độc. Trong lòng y đột nhiên nghĩ, may mắn người trúng tên không phải là Ngao Thịnh hay Tiểu Hoàng gì cả…sau đó mắt hoa lên, ngất lịm đi.
Ngao Thịnh ôm lấy Tương Thanh, thấy y ngất xỉu thì rống to – “Gọi thái y tới đây!”
Chúng đại thần hết thảy đều loạn nháo nhào cả lên, chợt nghe Thần Quý gào to – “Giết thái giám to gan kia mau!”
Liền ngay đó đã có quân lính vung đao xông tới, tên khích nọ hung hãn vo cùng, cầm lấy đao định sấn sổ về trước. Khâu Minh Phiền tung một cước giậm gã một phát ngay tại chỗ. Đám quân lính ở hai bên giơ đao lên định chém xuống thì nghe tiếng Tiểu Hoàng kêu lên – “Giữ hắn ta sống.”
Nhưng ngay khi lời nói vừa được thốt ra, lưỡi đao của quân lính cũng đã chém xuống. Trong một tích tắc ngay sát sau đó, nghe như có một trận kình phong thốc qua. Những thanh đao kia dường như bị một lực hút nào đó dẫn dắt, nhất loạt bị ném ra hết một bên. Một bóng người hạ xuống rồi trừng mắt nhìn bọn quân lính – “Đã nói phải giữ người sống, các ngươi không nghe thấy à?”
Mọi người đều chăm chú nhìn vào thì thấy đó là một thư sinh áo xanh, dáng người gầy gò nhìn qua trông có vẻ khá là ốm yếu, nhưng khuôn mặt thì mi thanh mục tú…Còn nữa, con người này vừa mới xông tới đã tung ra được một chiêu như vậy, công phu không hề kém cỏi đâu.
Tiếu Lạc Vũ vốn đang ở phía ngoài xem cuộc vui đột nhiên cười phá lên – “Hóa ra là Nhị đương gia của Hắc Vân Bảo, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Đứng ở trước mắt của tất cả mọi người ngăn cản quân lính ra tay chém giết, quả thật là Mộc Lăng. Mộc Lăng đột nhiên xuất hiện như vậy chắc chắn không phải lý do gì khác ngoài việc đến xem thương thế của Tương Thanh. Bọn thái y kia đều nhức đầu nhăn trán rồi thôi, còn về phần vết thương nhiễm chất độc cụ thể ra sao, cả đám người bọn họ đều chỉ biết trắng bệch ra quẫn bách.
“Đừng động vào y.” – Mộc Lăng quay qua nói to với vị thái y đang định chữa trị cho Tương Thanh. Mấy người thái y khác thì quay đầu lại nhìn Mộc Lăng, thấy y đang khoát khoát tay áo vừa đi về phía họ vừa nói – “Tránh ra hết mau lên.”
Trên đời này chắc hẳn chỉ có mỗi mình Mộc Lăng là có thể hất hàm sai khiến ngự y như thế. Nhưng tất nhiên các vị ngự y chẳng có tí ti gì oán giận cả. Họ đều cung kính lùi bước sang bên. Dù sao đó cũng là kẻ địch của Diêm Vương lừng danh khắp trời đất, thiên hạ đệ nhất thần y mà.
Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh cùng liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn sang gã thích khách kia. Bấy giờ lòng Ngao Thịnh rối như tơ vò. Thấy Mộc Lăng tới, hắn rốt cuộc mới thoáng thở phào được một hơi. Địch thủ của Diêm Vương thì ắt hẳn một mũi ám tiễn kia chẳng thể nào làm khó được y. Dàn xếp tinh thần mình ổn thỏa lại, Ngao Thịnh quay đầu lại nhìn tên thích khách đã bị bắt sống kia, vừa định mở miệng nói thì chợt nghe Thần Quý đột nhiên quỳ xuống thưa lên với Hoàng thượng – “Phụ hoàng, là do nhi thần bất cẩn mới có thể để cho tặc tử như thế trà trộn đến gần. Bây giờ đã khiến cho người khác bị thương, xin phụ hoàng giao kẻ này cho nhi thần, nhi thần dĩ nhiên sẽ tra khảo thật nghiêm khắc.”
Hoàng thượng ngẫm nghĩ một lúc nhưng không lên tiếng trả lời, ông quay sang nhìn Ngao Thịnh mà hỏi – “Thịnh nhi, người bị thương là ở chỗ ngươi, ngươi nghĩ thế nào?”
Ngao Thịnh trầm mặc một lúc rồi thưa – “Phụ hoàng, hài nhi muốn tự mình thẩm vấn thích khách này.”
“Thái tử không tin tưởng kẻ làm hoàng huynh là ta hay sao?” – Thần Quý nhìn Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh không buồi đôi co với y, chỉ nhìn vào hoàng đế.
Hoàng đế nghĩ ngợi rồi gật đầu – “Thì giao cho thái tử vậy.”
Ngao Thịnh gật đầu, quay người gọi thủ hạ giải gã đi, sau đó lại dặn dò một đôi câu với một thuộc hạ. Tất cả những thuộc hạ này đều là thủ hạ trước kia từ Hắc Vân Bảo, là bộ hạ của Tương Thanh. Bọn họ công phu đều rất cao cường, làm việc rất đắc lực. Những thuộc hạ này trói gô thích khách lại, áp tải về phủ Thái tử chờ thẩm vấn.
“Hôm nay thật sự mất hứng quá, giải tán cả đi, trị thương cho y thật tốt vào.” – Hoàng đế chốt lại một câu thì đứng dậy bỏ đi đầu tiên, khi đi ngang qua Tiểu Hoàng cũng không quên nói – “Con nai nhỏ này nhìn thì như đã cai sữa rồi đấy, chắc chắc thích ăn bắp ngô với cà rốt nhất.” – Xong, người liền đi mất.
Ngao Thịnh cũng bất chấp bộ mặt trắng nhợt ra của Thần Quý, nhanh nhẹn hỏi Mộc Lăng – “Thanh thế nào?”
Mộc Lăng cau có – “Loại độc này bá đạo, đưa y lên kiệu mau, ta rút mũi tên ra cho y.”
“Cuối cùng y có làm sao không?” – Ngao Thịnh gặng hỏi.
“Ta có thể khiến cho y không làm sao hết.” – Mộc Lăng đáp gọn hơ – “Có điều bây giờ cái gì cũng phải nghe lời ta.”
Ngao Thịnh lập tức căn dặn cho người đánh xe đến, tự mình ôm Tương Thanh bước lên xe. May sao bên người Mộc Lăng vẫn mang theo hòm thuốc, buông rèm xe xuống, Mộc Lăng rút mũi tên độc ra khỏi Tương Thanh. Bên ngoài rèm xe, lớp người phòng bị lại càng gia tăng.
Tiểu Hoàng nhìn thấy không ai còn chú ý đến nữa thì ôm nai con chạy vào trong rừng. – “Tư Đồ…Tư…”
Vừa mới hô lên hai tiếng, Tư Đồ đã đáp xuống phía sau y, gọi – “Tiên Tiên.”
Tiểu Hoàng quay người lại, Tư Đồ ngay lúc đó lại vọt lên phía trước y. Sau đó Tiểu Hoàng chuyển mình sang thì thấy Tư Đồ đâu mất tiêu, lại xoay người, thì vừa vặn ngã vào lòng Tư Đồ.
“Ôi…” – Tiểu Hoàng đâm sầm vào bờ ngực rắn rỏi của Tư Đồ, có chút choáng váng.
Tư Đồ nhanh nhẹn đỡ lấy y, bật cười – “Đừng nóng vội chứ.”
“Mau đi theo đi, nhất định Thần Quý sẽ tìm người đi giết tên thích khách kia giữa đường đi mất.” – Tiểu Hoàng giục.
Tư Đồ cau mày – “Để ta đi giết tên Thần Quý đó cho rảnh tay là được, càng nhìn càng phiền phức.”
“Không được.” – Tiểu Hoàng lắc đầu – “Bây giờ chưa phải là lúc.”
Tư Đồ bất đắc dĩ nói – “Ta muốn đợi ở đây một lúc, xem Tương Thanh có việc gì hay không.”
Tiểu Hoàng biết Tư Đồ lo lắng cho Tương Thanh, bảo – “Lúc nãy, may nhờ có Tương Thanh.”
Tư Đồ nhún vai – “Tiểu tử Ngao Thịnh kia cũng không phải là một kẻ tàn nhẫn hung ác, vong ân bội nghĩa, dù có ám tiễn phóng tới cũng không tránh đi vì sợ làm ngươi bị thương…Ngươi che chở cho hắn quả không sai.”
“Cho nên mới nói, tên thích khách này đối với đệ ấy rất quan trọng, huynh đi đi.” – Tiểu Hoàng phồng má – “Có đi không?”
“Được rồi, được rồi…” – Tư Đồ mau mắn xua tay – “Ta đi đây, ngươi mau chóng trở về lẫn vào đám người kia đi, hay nhất là đi bên cạnh Mộc Lăng trong xe, ta sẽ không cần lo lắng.”
“Ừ.” – Tiểu Hoàng gật đầu, ôm nai con định chạy đi nhưng bị Tư Đồ níu lại hôn một cái rồi mới thả cho đi.
Thấy Tiểu Hoàng nhanh chân chạy đến bên cạnh rèm cỗ xe ngựa kia, Tư Đồ mới phi thân vọt đi. Vừa mới được mấy bước thì quả nhiên đã thấy nhóm người đang áp giải thích khách bị một gã bịt mặt xông tới đánh. Tư Đồ chau mày lướt đến trước một vòng rồi lại nấp người vào một góc tối. Mọi người đều chỉ cảm thấy hoa mắt, nhưng nào có biết được chính ngay lúc ấy tên bịt mặt kia đã bị điểm huyệt đạo. Mấy người thủ hạ kia của Tương Thanh đều hiểu rõ, có thể làm được tất cả những việc này họa chăng chỉ có bang chủ Tư Đồ của bọn họ mà thôi. Vừa nghĩ đến việc bang chủ đang ở nơi này, họ còn gì mà lo sợ nữa chứ? Vì vậy tất cả đều phấn chấn hẳn lên, dẫn tên thích khách kia đi không ngừng nghỉ, ngay cả kẻ đến đột kích họ cũng mang đi nốt.
Tiểu Hoàng về đến bên cạnh xa liễn, vừa im lặng ngồi đợi bên cạnh rèm xe vừa vuốt ve bộ lông của nai con, trong lòng cũng đang khẩn xin cho Tương Thanh có thể được bình an vô sự. Sắc trời dần dần tối sầm, Ngao Thịnh sai người đốt khắp chung quanh cỗ xe mười ngọn đèn, soi chiếu quanh xe sáng trưng.
Qua thêm lúc nữa, khi mặt trăng vừa mọc, Mộc Lăng mới thở phào ra nhẹ nhõm, nói với Ngao Thịnh – “Ổn rồi đấy.”
Ngao Thịnh vẫn đang đợi trong xe, trong lòng thắt lại thành một mối. Mộc Lăng nhất loạt khoét sâu cả nơi mũi tên găm phải và vùng da thịt ở kế cận, trên bả vai y lồ lộ một cái hốc rất to. Hơn nữa mũi tên đã găm trúng vào xương, độc tố đã lan tràn vào, Mộc Lăng dùng một mũi dao róc xương nhỏ, cạo sạch lớp độc tố bên trên bề mặt xương. Nỗi đau buốt xé tận tim gan khiến Tương Thanh mấy lần đau quá phải sực tỉnh, rồi lại vài lần vì quá đau mà ngất lịm đi, môi y cắn đến mức gần như chảy ra máu, nhưng tuyệt đối không hề có một tiếng kêu nào thoát ra.
Mộc Lăng cắn răng quyết chí trị liệu cho Tương Thanh, trong lòng khen thầm Tương Thanh thật sự là một người quá đỗi kiên cường, đau đến thế mà vẫn có thể kềm chế không kêu lên gì cả.
Một tiếng “Ổn rồi” như tiếng trời vậy, khiến Tương Thanh thở phào nhẹ nhõm, rồi hôn mê bất tỉnh đi. Ngao Thịnh cũng thở hắt ra ngồi gần bên cạnh Tương Thanh, nhìn vết thương bị cột kín trong lớp băng vải, nghiến răng mà nói – “Thần Quý, ta muốn ngươi phải trả giá gấp mười lần.”
Ở phía ngoài, Tiểu Hoàng nghe ngóng thấy có động tĩnh, bèn tiến vào hỏi han – “Sao rồi hở? Tương Thanh đã ổn chưa?”
“Không sao rồi.” – Mộc Lăng quệt mồ hôi rồi nói với Ngao Thịnh – “Mau mau quay về thôi, ta còn phải bốc thuốc cho y nữa.”
Ngao Thịnh lệnh cho người bên ngoài cỗ xe – “Hồi phủ!” – Cũng không quên bổ sung – “Lúc đánh xe phải cẩn thận hơn một chút, tất cả đá cuội phía trước đường đều dẹp hết đi!”
“Vâng!” – Mười mấy quân lính tràn lên phía trước, nhặt bỏ hết những hòn đá cuội có khả năng làm xe xóc nảy trên đường đi, lúc đến đoạn đường không được bằng phẳng tất cả cùng khiêng xe lên mà vượt qua.
Tiểu Hoàng ngồi bên trong xe ngựa, đặt lên đùi mình chú nai con yên lặng mở tròn mắt tò mò nhìn tất cả mọi người. Nom Mộc Lăng có vẻ khá mệt mỏi, đang dựa vào bên hông xe nghỉ ngơi. Ngao Thịnh ngồi ở bên cạnh Tương Thanh, đưa tay nắm lấy bàn tay Tương Thanh, rồi lau mồ hôi trên trán giúp y.
Tiểu Hoàng nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Ngao Thịnh, chỉ khẽ thở dài ra.
Ngao Thịnh ngước mắt lên nhìn Tiểu Hoàng mà hỏi – “Lần này chắc chắn là Thần Quý giở trò quỷ.”
Tiểu Hoàng gật đầu – “Hẳn là phải.”
“Ta phải làm sao đây?” – Ngao Thịnh nhìn Tiểu Hoàng mà ánh mắt chất chứa sát khí.
Tiểu Hoàng dõi theo ánh mắt của hắn một hồi thì hỏi – “Đệ muốn làm thế nào?”
“Ta muốn hắn chết.” – Ngao Thịnh sa sầm xuống, lạnh tanh.
Tiểu Hoàng gật đầu – “Hoàng đế cũng nghĩ như vậy đấy.”
Ngao Thịnh thảng thốt, ngay cả Mộc Lăng cũng phải choàng mắt dậy ngán ngẩm nói – “Ông hoàng đế kia có phải bị bệnh không vậy hả? Nhìn tướng của ổng là thấy muốn khơi dậy đống lửa đấu đá giữa hai huynh đệ các ngươi rồi, hơn nữa ông ta còn cố tình giao tên thích khách cho ngươi…đây chẳng phải rõ ràng là muốn làm mất mặt Thần Quý sao?”
Ngao Thịnh nhíu mi nhìn Tiểu Hoàng – “Ông ta làm nhhư vậy cuối cùng là có mục đích gì?”
Tiểu Hoàng trầm ngâm một hồi, nói – “Mục đich cuối cùng là gì ta thật lòng không nghĩ ra, có điều…Thần Quý nom như chó cùng rứt giậu rồi đấy nhé.”
“Là ý gì?” – Ngao Thịnh không hiểu.
“Một năm về trước, Thần Quý thao quang dưỡng hối, có lẽ là do chính hoàng đế bảo hắn phải làm vậy để y có thể dưỡng bệnh cho tốt.” – Tiểu Hoàng trầm lặng một lúc rồi tiếp tục – “Lần trước khi chúng ta đi gặp hắn, ta có bắt mạch cho hắn. Thân thể của hắn đã khỏe hẳn rồi, chỉ là ta cố tình lừa gạt rằng hắn còn rất yếu ớt đó thôi.”
Ngao Thịnh gật đầu – “Có lẽ Thần Quý nghĩ hoàng đế lừa hắn.”
“Đúng vậy.” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Nói thật, khoảng thời gian một năm qua đối với cả hai người đều có lợi. Một năm về trước thực lực của đệ quá non kém, không có chút trợ lực trong triều đình. Một năm sau vây cánh của đệ đã đầy ắp rồi, người cũng lớn khôn hẳn, thực lực đã vượt qua khỏi Thần Qúy. Một năm này với Thần Quý, so thế lực thì nhìn còn xa mới theo kịp được đệ, điều duy nhất có thể làm hắn yên tâm có lẽ chính là hoàng đế ở cùng phe với hắn, và cả thân thể hắn đã khỏe mạnh lại.”
“À…hóa ra là vậy.” – Mộc Lăng gật đầu – “Bất quá ngươi lừa hắn, hắn sẽ nghĩ thân thể của mình vẫn còn rất ốm yếu, hoàng đế hôm nay lại đẩy tên thích khách về phía Ngao Thịnh thì sẽ khiến Thần Quý nghĩ hoàng đế căn bản chẳng có gì là đứng cùng phe với hắn. Cứ như vậy mà nói, hắn sẽ nghĩ một năm trời nay là dã tràng xe cát… Là hoàng đế mượn cớ để Ngao Thịnh có thể tích trữ lực lượng, làm hắn phải dây dưa mất một năm trời.”
“Hơn nữa lần trước ta có nói mạng hắn không được lâu dài…và cả hoàng đế cũng hay ám chỉ ông ta và hắn rất giống nhau, cơ thể không được khang kiện nên sẽ đoản mệnh…” – Tiểu Hoàng lắc đầu – “Khẳng định Thần Quý sẽ mất kiên nhẫn, cho nên hắn mới nảy ra ý bí quá làm liều, tìm cơ hội giết chết Thịnh nhi đi. Hoàng tử chỉ có mỗi hai người, nay một người đã chết, ngôi vị hoàng đế chắc chắn sẽ thuộc về người kia mà thôi.”
“Dường như hoàng đế muốn thế lực hai người phải ngang ngửa nhau, sau đó chém giết lẫn nhau đấy.” – Mộc Lăng gác chân lên nói – “Vì sao vậy kìa? Lẽ nào làm hoàng đế làm tới chán ngắt lên, cho nên mới đi giỡn với hai thằng con trai của mình à?”
Tiểu Hoàng mệt mỏi nhìn Mộc Lăng. Ngao Thịnh cũng không nói không rằng, cũng chẳng biết rốt cuộc hoàng đế có ý định gì.
Loáng cái, xe ngựa đã về đến phủ Thái tử. Ngao Thịnh ôm Tương Thanh vào trong phòng, Mộc Lăng bước theo vào trong.
Tiểu Hoàng ôm chú nai con quay về gian phòng của mình, vừa bước ra đến sân đã chạm phải Tư Đồ. Tư Đồ bật cười – “Cưng à, xem ra ngươi thật sự rất muốn ta phải không, nếu không thì làm sao lao vào lòng ta như thế hử?”
Tiểu Hoàng trừng mắt với hắn – “Huynh còn đùa nữa sao, không đi hỏi thăm xem Tương Thanh thế nào rồi?”
Tư Đồ cười – “Nhìn bộ dáng của ngươi là biết không có việc gì rồi, nếu không đã chẳng khóc nhè lên đấy à?”
Tiểu Hoàng khe khẽ thở dài – “Nếu không phải Tương Thanh vì cứu ta, vì lo lắng cho tương lai của Ngao Thịnh, thì sẽ không phải chịu nhiều đau đớn như vậy…Ta thật sự có lỗi với huynh ấy.”
“Đừng có ngốc thế” – Tư Đồ vươn tay xoa má Tiểu Hoàng – “Người của Hắc Vân Bảo ta, ai ai cũng đồng ý bỏ mạng vì ngươi, đó là tình cảm giữa những người huynh đệ với nhau. Ngươi cũng có thể vì bọn họ mà từ bỏ tính mạng, không ai nợ ai gì cả. Còn thằng nhóc Ngao Thịnh kia…đó là vấn đề của riêng hắn, hắn thiếu thì sẽ phải trả, dùng mạng đổi mạng, tình cảm đổi lấy tình cảm, công bằng thôi!”
Tiểu Hoàng nghe xong thì gật đầu – “Huynh nói đúng.”
“Được rồi.” – Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng quay về trong viện, nói – “Lúc nãy trên đường suýt chút nữa bọn chúng đã chuồn mất, ta bắt hết tất cả về, còn…”
“Huynh còn tranh thủ đi thám thính ở phủ đệ của Thần Quý nữa, đúng không?” – Tiểu Hoàng không đợi Tư Đồ nói xong đã vội hỏi.
Tư Đồ khẽ sửng sốt, mỉm cười cúi xuống hôn y – “Thông minh quá.”
“Huynh thám thính được gì rồi?” – Tiểu Hoàng hỏi – “Có phải hắn sắp sửa hành động không?”
Tư Đồ gật đầu – “Tên Thần Quý này đã là chó cùng rứt giậu, chuẩn bị vồ một cú cuối cùng đây.”
Tác giả :
Nhĩ Nhã