Hoàng Bán Tiên
Chương 90: Giữ sức chờ thời cơ
Súc thế đãi phát
Chờ đến khi Tư Đồ ăn xong rồi, Tiểu Hoàng cởi hết quần áo bết đầy bụi bặm trên người hắn ra, đẩy vào trong nước nóng. Ngâm mình trong nước rồi, Tư Đồ thư thái thở hắt ra một hơi dài, thấp giọng nói – “Hô… thoải mái quá đi.”
Tiểu Hoàng thấy tội nghiệp, vắt khăn ướt nhẹ nhàng lau người cho Tư Đồ rồi hỏi han – “Có mệt mỏi không?”
Tư Đồ dựa người vào thành bồn tắm, dụi vào bên mặt Tiểu Hoàng nhỏ giọng bảo – “Chỉ biết có mỗi nhớ ngươi, ngoài ra thì cái gì cũng không cảm thấy – lạ thật nhỉ?”
Tiểu Hoàng nghe vậy mà lòng thêm rung động, bèn nói – “Hôm nay huynh ngủ một giấc ở đây đi.”
Tư Đồ nhìn thấy vẻ mặt quan hoài của tiểu hài tử thì hỏi – “Ngươi không sợ bị phát hiện à?”
Tiểu Hoàng trừng mắt lên rắn rỏi nói – “Sợ gì chứ? Chúng ta thành thân rồi, ai mà quản được?”
Tư Đồ cười đến không khép mồm lại được, kéo Tiểu Hoàng sang mà hôn lên.
“Đừng quẫy nữa, nước sắp nguội rồi.” – Tiểu Hoàng lại đẩy Tư Đồ vào trong nước, xắn tay áo múc nước lên cẩn thận gội đầu cho Tư Đồ, bộ dáng rất chăm chú. Tư Đồ hận vì sao mình lại không mọc ra thêm hai cái chân nữa cơ chứ? Sớm sớm đến đây được chút xíu thì tốt rồi.
Tắm rửa xong, Tiểu Hoàng thay y phục sạch sẽ cho Tư Đồ. Tư Đồ có chút buồn phiền – “Ngay cả y phục mà ngươi cũng mang theo?”
Tiểu Hoàng mỉm cười thì thầm – “Ta mang theo hai bộ, lúc huynh không ở đây ta đều giữ… Ưm.” – Nói còn chưa hết đã bị Tư Đồ cúi xuống hôn.
Tiểu hài tử mang y phục của hắn theo bên mình, lúc nhớ hắn thì đem ra nhìn ngắm, lại còn chú tượng đất nhỏ kia, và con thỏ ngọc đeo trên cổ tay nâng niu như bảo bối… Không có một giờ, một khắc nào mà tiểu hài tử không nhớ đến hắn hết.
Tư Đồ cẩn trọng ôm Tiểu Hoàng vào lòng, bước đến bên giường, thả tiểu hài nhi xuống.
Tiểu Hoàng ngước mặt nhìn Tư Đồ, thấy hắn cúi xuống hôn mình nên Tiểu Hoàng nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn của Tư Đồ đang thả xuống trên gương mặt mình. Y vươn hai tay ra nhẹ nhàng vịn lấy cổ Tư Đồ, kéo hắn đến phía trước mình, ngưỡng lên hôn khuôn mặt hắn.
Tư Đồ mỉm cười cởi áo ngoài của Tiểu Hoàng ra, trầm giọng bảo – “Có nhớ ta không?”
Tiểu Hoàng gật đầu không đắn đo, thì thầm đáp – “Nhớ chứ.”
Tư Đồ cười khẽ, môi bắt đầu hôn lên chiếc cổ mềm mại xinh xắn cả Tiểu Hoàng, dần dần tiến xuống, khi khoan khi nhặt. Tiểu Hoàng khẽ run lên, không biết là do mẫn cảm hay đang hưng phấn. Tư Đồ nom như rất thoải mái khi xoa lên lưng Tiểu Hoàng, thì thầm – “Đừng lo, ta không làm đến cùng đâu.”
Tiểu Hoàng dù có chút xấu hổ nhưng vẫn nói – “Đừng lo mà.. ta không để ý đâu.”
Tư Đồ vẫn cố chấp lắc đầu mà nói – “Ta đã nói từ trước rồi, không mang ngươi trọn vẹn trở ra ngoài, ta tuyệt đối không làm. Chúng ta cùng kiên nhẫn, tính toán chắc chắn được miếng nào thì ăn miếng nấy.”
Tiểu Hoàng dở khóc dở cười đánh hắn một cái, nói – “Có phải cơm đâu mà tính miếng chứ?”
Tư Đồ cười nói – “Ăn ngươi ngon hơn cơm nhiều” – Nói đoạn, hôn lên làn da trắng ngần bên dưới vạt áo Tiểu Hoàng, nụ hôn rất nhỏ nhẹ, lực đạo đã được kềm chế, cứ như sợ rằng y sẽ bị thương.
Tiểu Hoàng thấy hắn quí trọng mình, trong lúc mừng cũng có nỗi lo âu. Y nhấc cằm Tư Đồ lên nói – “Thật ra không cầu lo đâu, ta không muốn huynh phải nhẫn.”
Tư Đồ cười khổ – “Ta nhẫn nhịn có bằng được một phần ngàn sự nhẫn nhịn của ngươi đâu? Tư Đồ ta dù không thể giúp ngươi ngay được việc gì, nhưng cũng không thể cản trở ngươi được, có đúng không?”
Tiểu Hoàng lắc đầu – “Tư Đồ, may nhờ có huynh ở đây, nếu không ta sẽ không đứng vững được.”
Tư Đồ hôn lên trán y – “Cho nên mới nói đấy, chỉ cần ngươi bình an trở lại bên cạnh ta, ta nhịn một năm thì có sao đâu? Kêu ta một năm này trai giới quy y làm hòa thượng ta cũng đi nốt.”
Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ càng nói càng liều thì cũng bị hắn chọc cho bật cười, chỉ là…
“Nha…” – Tiểu Hoàng mặt đỏ lựng lên nhìn Tư Đồ, lí nhỉ hỏi – “Huynh chạm vào…đâu vậy?”
Tư Đồ cười đen tối, hôn lên mặt Tiểu Hoàng – “Coi bộ ngươi thật sự rất nhớ ta, còn chưa chạm đến đã có phản ứng rồi sao?”
Tiểu Hoàng ngượng muốn chết, thấy Tư Đồ cười xấu xa như vậy thì bảo hắn – “Không phải huynh…huynh cũng vậy à?” – Nói rồi, làm như đang dỗi mà thu hết can đảm ra sờ soạng Tư Đồ.
“A…” – Tư Đồ rít một hơi khí lạnh, trừng Tiểu Hoàng một cái – “Nhóc con này, ngươi muốn lấy mạng ta sao?”
Tiểu Hoàng trừng mắt nhìn hắn – “Huynh mới nhỏ ấy, ta mười chín tuổi rồi.”
Tư Đồ tiếp tục cười, tăng thêm sức chỗ bàn tay, khiến Tiểu Hoàng phải bật tiếng rên khẽ, mặt mũi chín đỏ yếu ớt lườm Tư Đồ – “Huynh…sao huynh lại như vậy?”
Tư Đồ bị cái lườm kia của Tiểu Hoàng khiến cho hồn phách chực bay ra ngoài mất tiêu, hắn mắng một câu chết tiệt rồi cúi xuống chặn miệng Tiểu Hoàng. Y tránh ra không cho hắn hôn. Tư Đồ tức giận, tay xoa nhanh thêm vài lần, miệng mắng – “Tiểu bại hoại!”
Tiểu Hoàng rất sợ hãi, thốt lên – “Đừng cử động.”
Tư Đồ cười – “Ta không cử động vậy thì ngươi cử động nhé?”
Tiểu Hoàng yếu ớt lắc đầu, đấm cho Tư Đồ một cái – “Sao mới có vài ngày không gặp mà huynh càng lúc càng không biết xấu hổ!”
Tư Đồ đắc ý – “Thể diện thì bán được mấy cắc hử? Tư Đồ ta chỉ cần thích ý là được.” – Đoạn, lại chồm qua hôn lấy hôn để, tay cũng mạnh thêm khiến cho Tiểu Hoàng không ngừng thở dốc, cuối cùng là không cầm cự được nữa, ra trong bàn tay của Tư Đồ.
Tư Đồ xoa xoa chất dịch trơn dính trong lòng bàn tay, cười bảo Tiểu Hoàng – “Nhiều như vậy à? Đã nhịn lâu rồi sao?
Tiểu Hoàng mắc cỡ không nói năng chi, định lẩn vào trong chăn. Tư Đồ tỏ vẻ đáng thương nghiêng sang – “Cưng à, còn ta thì sao?”
Tiểu Hoàng ủ rũ vùi trong chăn, sau đó chìa một tay ra giúp Tư Đồ…
Tư Đồ cười, túm Tiểu Hoàng ra khỏi chăn, cầm lấy đôi tay mềm mại của y giúp mình hạ hỏa.
Bọn họ náo loạn một trận xong xuôi mới thoáng giải bớt đi nỗi khổ tương tư. Tiểu Hoàng chủ động bước xuống giường, gom tấm đệm giường đi đổi. Tư Đồ nhanh tay cản y lại – “Để ta làm.”
“Ta chưa mệt đâu.” – Tiểu Hoàng đẩy Tư Đồ trở về – “Huynh cứ nghỉ ngơi đi, để ta làm cho!” – Nói xong thì loay hoay thu dọn một trận.
Tư Đồ nằm xuống giữa đệm chăn mềm mại đã được thay mới, hỏi Tiểu Hoàng – “Còn mớ đã bẩn kia thì sao?”
Tiểu Hoàng cười khì nhỏ tiếng bảo – “Vất vào dưới cùng ngăn tủ rồi.”
Tư Đồ dở khóc dở cười, xoa xoa mặt Tiểu Hoàng – “Vài ngày sau còn không mốc meo lên đấy à?”
“Mặc kệ nó” – Tiểu Hoàng chun mũi – “Nói đi nói lại thì chỗ này cũng là nhà của Tiếu Lạc Vũ mà.”
Tư Đồ mỉm cười vùi càng sâu vào trong chăn. Tiểu Hoàng dụi vào người hắn, nắm lấy bàn tay hắn, sửa sang lại tóc tai cho hắn rồi thì thầm – “Huynh an tâm ngủ một giấc đi, không ai đến quấy rầy đâu.”
Tư Đồ gật đầu, ôm sát tiểu hài tử vào lòng, mỹ mãn thiếp ngủ.
Đêm buông đã sâu, Tiểu Hoàng vẫn còn đang ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ say của Tư Đồ. Trước đây có khi nào y chú ý đâu, lúc Tư Đồ ngủ say thật ra rất ôn hòa, còn có đôi nét trẻ con nữa. Gắng gượng cầm cự được đến khuya, Tiểu Hoàng đã không chịu được nữa, cũng ngủ say.
Lúc sắp chìm vào mộng, thì thầm mà nói – “Tư Đồ, huynh tốt nhất, ta thích huynh nhất.”
Tiểu Hoàng không biết, Tư Đồ võ công cao cường, lúc càng mệt mỏi thì càng phải luyện tập nội lực. Từ lúc đầu đến giờ hắn chỉ là nửa mê nửa tỉnh, chân khí vận hành khắp cơ thể. Một câu thủ thỉ kia của Tiểu Hoàng khiến Tư Đồ sung sướng tới mức thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma…
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Hoàng bị Tư Đồ hôn đánh thức. Từ cảm giác ẩm ướt trên mặt cũng đoán ra được Tư Đồ đã hôn được một lúc rồi. Tiểu Hoàng buồn bực đánh hắn một cái. Tư Đồ mau lẹ né tránh, tủi thân nói – “Tiên Tiên, sao ngươi bạo lực thế hử?”
Tiểu Hoàng không đồng tình, nhăn nhăn mũi – “Ai cho cho huynh đánh lén ta.” – Ngoài miệng thì mắng, tuy nhiên nhận thấy khí sắc Tư Đồ đã khỏe mạnh thì Tiểu Hoàng cũng yên tâm đứng dậy. Tư Đồ vẫn cứ như thường ngày mà lấy y phục cho y, giúp y mặc vào, rồi còn bưng nước đến cho y rửa mặt.
Một hồi sau chợt có tiếng gõ cửa cốc cốc ngoài phòng, sau đó là giọng của hạ nhân vang lên – “Hoàng tiên sinh, trại chủ hỏi người đã dậy chưa, muốn ra sảnh trước để dùng bữa sáng hay là muốn dùng trong phòng riêng?”
“Ở trong phòng ăn sáng, được rồi, ta muốn hai phần.”
“Vâng ạ” – Hạ nhân của Thất Tinh Thủy trại quả không hổ danh rất biết cư xử. Bọn họ không nhiều lời nữa, lui xuống một lúc sau thì mang hai phần ăn sáng vào. Tiểu Hoàng lại giấu Tư Đồ vào ngăn tủ như lần trước, đợi tất cả bọn họ rút đi hết rồi mời bày thức ăn ra, cùng Tư Đồ ngồi xuống bàn để ăn sáng.
“Có lẽ ăn xong sẽ khởi hành đấy.” – Tiểu Hoàng nói.
Tư Đồ gật đầu, ngả người hôn lên vầng trán Tiểu Hoàng – “Đừng lo nhé, những gì cần phải chuẩn bị ta đã chuẩn bị xong, ngươi cứ thong thả đấu với lão hoàng đế đó. Ta và Mộc Lăng sẽ ở bên cạnh bảo vệ cho ngươi, dẫu có thiên quân vạn mã cũng có thể đảm bảo cứu ngươi ra ngoài toàn vẹn. Nếu ta không làm được thế thì sẽ đi làm thịt lão hoàng đế luôn!”
Tiểu Hoàng bị Tư Đồ trêu cho bật cười, gật đầu bảo hắn – “Ta biết rồi, nhất định sẽ không thua ông ta đâu!”
––––––
Quả nhiên không được bao lâu sau khi dùng điểm tâm xong, Hạ Viêm Quảng đã tới giục giã phải mau chóng lên đường. Tiểu Hoàng bảo ông ta sẽ xong ngay tức khắc, bảo ông ta chờ bên ngoài đi. Hạ Viêm Quảng đi rồi, Tiểu Hoàng đứng dậy ngắm nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ thấy vẻ không cam lòng hiện ra trên khuôn mặt của tiểu hài tử, bèn đem chú tượng đất nọ đặt vào trong bàn tay Tiểu Hoàng, hôn nhẹ lên vành tai y bảo – “Trước hết cứ để tiểu Tư Đồ ngồi trong xe ngựa cùng ngươi, ta sẽ bám theo phía bên ngoài, lúc thích hợp sẽ gặp ngươi, nhé?”
Tiểu Hoàng gật đầu rồi kiễng chân lên hôn Tư Đồ một cái – “Huynh phải cẩn thận đó.”
“Đừng lo.” – Tư Đồ mỉm cười vỗ về khuôn mặt Tiểu Hoàng, nắm hai tay y lên mà hôn, rồi nhảy vụt qua khỏi cửa sổ, biến mất dạng.
Tiểu Hoàng còn cảm nhận được hơi ấm trên tay, y phục trên người cũng là do sớm nay Tư Đồ giúp y mặc vào, có cảm tưởng như bên trên nó còn lưu lại hơi ấm từ người hắn. Y nắm chặt chú tượng đất kia, đẩy cửa, bước ra khỏi phòng.
Tiểu Hoàng lên xe, buông rèm xuống, chọn một góc thoải mái trong khoang xe mà nằm xuống. Nếu theo đúng tính toán của y thì tối nay họ có thể sẽ đến được hoàng thành. Nói như vậy, sáng sớm mai lập tức sẽ vào cung diện thánh rồi. Tiểu Hoàng tận dụng thời gian này mà ngủ một giấc thật tốt trong xe ngựa. Trời đổ bóng chiều, Lạc thành đã lùi xa, chỉ còn cách một quãng nữa thôi là cổng thành của Hoàng thành rồi.
Từ phía xa xôi, Hạ Viêm Quảng đã trông thấy Ngao Thịnh mang theo đại đội nhân mã chờ đợi dưới cổng thành.
Hạ Viêm Quảng mau chóng xuống ngựa hành lễ với Ngao Thịnh. Tiếu Lạc Vũ do không phải là quan viên, lại có thân phận tôn quý nên chỉ việc đứng đợi ở một bên. Ngao Thịnh cũng không buồn tính toán với y, tiến tới mấy bước mà vái chào rất sâu – “Thịnh nhi cung nghênh Thái phó đã trở về.”
Tiểu Hoàng chậm rãi vén rèm xe bước xuống, đến trước mặt Ngao Thịnh tỉ mỉ ngắm nhìn một lượt. Bụng dạ Tiểu Hoàng kinh hãi, chỉ một năm không gặp thôi mà toàn thân Ngao Thịnh đã cao lớn hẳn lên. Khi xưa thằng bé con thấp hơn mình nửa cái đầu, giờ đây hắn đã cao hơn y cả một cái đầu. Hơn nữa cơ thể xem qua rất rắn rỏi, thần thái toàn thân rất tự tin sảng khoái, rất có khí phách điềm tĩnh ung dung vương giả.
Tiểu Hoàng đưa tay nâng Ngao Thịnh đang hành lễ nhẹ nhàng đứng đậy, bảo – “Thịnh nhi trưởng thành rồi.”
Sự mừng vui cùng một phần nỗi nhớ ánh lên trong ánh mắt của Ngao Thịnh làm Tiểu Hoàng rất vui…Thằng bé này tuy sống trong cảnh giàu sang phú quý, nhưng tâm tính thật sự vẫn như cũ…Xem ra là công lao dạy bảo của Tương Thanh rồi.
Tiểu Hoàng quay sang, thấy Tương Thanh đứng ở phía sau Ngao Thịnh. Dáng vẻ của y vẫn như cũ, trang phục theo lối văn nhân. Nhưng nếu so với lúc còn ở Hắc Vân Bảo thì nom có hơi gầy đi một chút.
Tương Thanh thấy Tiểu Hoàng đang nhìn mình thì nhẹ nhàng thi lễ với y – “Tiểu tiên sinh có khỏe không?”
Tiểu Hoàng khẽ giật mình. Trước đây quãng thời gian khi Tương Thanh còn ở bên cạnh Tư Đồ, dù cho nói năng rất chừng mực nhưng tích cách vẫn có cảm giác từa tựa như một đứa trẻ. Nhưng y bây giờ đây, ngoài sự hư vô ra còn có một sự lạnh lùng đạm bạc… Không phải đã xảy ra việc gì đó chứ?
Tiểu Hoàng muốn ngắm nhìn cho thật rõ, nhưng Ngao Thịnh không biết vô tình hay cố ý mà cứ lẩn quẩn bên cạnh, ngáng đường giữa Tiểu Hoàng và Tương Thanh, cũng chặn lại ánh mắt săm soi tìm hiểu của Tiểu Hoàng.
“Thái phó, ta đã chuẩn bị xe ngựa, người có thể nào ngồi cùng xe với đệ tử không?” – Ngao Thịnh khéo léo nói, nhưng vẫn không làm mất đi sự thân thiết.
Tiểu Hoàng nhìn sang Hạ Viêm Quảng. Hạ thái sư mau chóng gật đầu – “Xin Hoàng tiên sinh cứ tự nhiên.”
Ngao Thịnh dặn dò – “Thái sư, điêm nay Thái phó và ta sẽ cùng ở lại hành cung. Các người đều lui hết đi, sáng mai ta cùng Thái phó sẽ vào cung diện kiến hoàng thượng.”
Hạ Viêm Quảng nhận lệnh lui xuống. Tiếu Lạc Vũ cũng lễ độ cúi chào Tiểu Hoàng, rồi cười hì hì bảo – “Tiểu Hoàng tiên sinh, sau này chúng ta còn có ngày gặp nhau.” – Nói rồi thì dẫn theo thủ hạ của y ra đi.
Ngao Thịnh thân mật kéo Tiểu Hoàng lên xe, lệnh cho xe đi về hành cung của Thái tử. Xe ngựa lộc cộc rảo đi, Tương Thanh vẫn đứng ngây người tại chỗ, chợt nghe từ phía sau có một tiếng thở dài.
Tương Thanh quay đầu lại, thấy Tư Đồ đang ở phía sau mình.
“Bang chủ…” – Trong mắt Tương Thanh lóe lên niềm vui sướng vì đã lâu không gặp lại, khiến cho Tư Đồ có chút khổ sở, vỗ vỗ vai y và nói – “Ngươi vất vả rồi.”
Tương Thanh mỉm cười, lắc đầu hỏi – “Nghe nói Tứ Nương làm mẹ rồi…cháu bé có khả ái không?”
“Đáng yêu lắm.” – Tư Đồ cười sóng vai cùng Tương Thanh đi về phía trước. – “Không chỉ đáng yêu đâu mà còn đáng sợ nữa, thấy ta thì khóc rống lên.”
Tương Thanh cũng cười – “Thật muốn ngắm một cái quá.”
Tư Đồ liếc nhìn Tương Thanh, nói – “Ngươi chính là phó bang chủ của Hắc Vân Bảo, cũng không phải là không cần ngươi nữa, nếu như ngươi muốn thì lúc nào về cũng được.”
Tương Thanh gật gù, ủ rũ nói – “Thật ra tôi muốn quay về lắm đấy.”
–––
Tiểu Hoàng cùng Ngao Thịnh ngồi xuống, y cảm tưởng như Ngao Thịnh ở trước mặt mình có gì đó xa lạ. Lại nghe thấy tiếng tên tiểu quỷ kia đắc ý cười khì – “Sao huynh còn nhỏ con như vậy? Ta đã cao lớn hơn hẳn huynh này.”
Tiểu Hoàng thấy tính cách của hắn vẫn tinh quái như xưa thì thoáng thở phào ra.
“Gần một năm nay có rất nhiều việc xảy ra, ngày mai còn phải tiến cung diện thánh, chúng ta nhất định phải hợp sức lại.” – Ngao Thịnh nói.
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng khoát tay cắt ngang lời Ngao Thịnh – “Đệ đừng gấp, ta có vài việc muốn hỏi đệ.”
“Việc gì?”
Tiểu Hoàng trầm mặc một hồi mới hỏi – “Tương Thanh làm sao vậy?”
Ngao Thịnh đột nhiên im bặt. Một lúc thật lâu sau mới khàn giọng bảo – “Ta không trả y lại cho Tư Đồ đâu.”
Tiểu Hoàng sửng sốt nhìn Ngao Thịnh – “Thịnh nhi? Tương Thanh là một con người độc lập chứ không phải của Tư Đồ, sao lại nói là không trả lại?”
“Ta có nói y không phải người đâu.” – Ngao Thịnh lắc đầu – “Y là người, có điều là người của ta, ta sẽ không để y bỏ đi đâu.”
Tiểu Hoàng càng lúc càng thấy mù mờ. Y thấy Ngao Thịnh xua tay cản lại – “Huynh yên tâm đi, ta không có ức hiếp y, thật ra là y suýt làm ta tức chết thì có.”
Tiểu Hoàng càng không tin hơn nữa. Tương Thanh từ trước đến nay luôn rất hiểu chuyện, sao lại có thể ức hiếp người ta suýt chết chứ?
“Chuyện của y trước hết huynh đừng đả động gì tới cả” – Ngao Thịnh thở dài – “Để sau này tự ta giải quyết lấy…có điều lúc này khẩn cấp nhất là về phía Hoàng thượng. Theo lý mà nói thì đêm nay lão ta sẽ hồi cung, ta rất sợ lão cho tuyên triệu huynh ngay trong đêm.”
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng cười, lắc đầu – “Đệ yên tâm, đêm nay ông ta chưa về đâu.”
Chờ đến khi Tư Đồ ăn xong rồi, Tiểu Hoàng cởi hết quần áo bết đầy bụi bặm trên người hắn ra, đẩy vào trong nước nóng. Ngâm mình trong nước rồi, Tư Đồ thư thái thở hắt ra một hơi dài, thấp giọng nói – “Hô… thoải mái quá đi.”
Tiểu Hoàng thấy tội nghiệp, vắt khăn ướt nhẹ nhàng lau người cho Tư Đồ rồi hỏi han – “Có mệt mỏi không?”
Tư Đồ dựa người vào thành bồn tắm, dụi vào bên mặt Tiểu Hoàng nhỏ giọng bảo – “Chỉ biết có mỗi nhớ ngươi, ngoài ra thì cái gì cũng không cảm thấy – lạ thật nhỉ?”
Tiểu Hoàng nghe vậy mà lòng thêm rung động, bèn nói – “Hôm nay huynh ngủ một giấc ở đây đi.”
Tư Đồ nhìn thấy vẻ mặt quan hoài của tiểu hài tử thì hỏi – “Ngươi không sợ bị phát hiện à?”
Tiểu Hoàng trừng mắt lên rắn rỏi nói – “Sợ gì chứ? Chúng ta thành thân rồi, ai mà quản được?”
Tư Đồ cười đến không khép mồm lại được, kéo Tiểu Hoàng sang mà hôn lên.
“Đừng quẫy nữa, nước sắp nguội rồi.” – Tiểu Hoàng lại đẩy Tư Đồ vào trong nước, xắn tay áo múc nước lên cẩn thận gội đầu cho Tư Đồ, bộ dáng rất chăm chú. Tư Đồ hận vì sao mình lại không mọc ra thêm hai cái chân nữa cơ chứ? Sớm sớm đến đây được chút xíu thì tốt rồi.
Tắm rửa xong, Tiểu Hoàng thay y phục sạch sẽ cho Tư Đồ. Tư Đồ có chút buồn phiền – “Ngay cả y phục mà ngươi cũng mang theo?”
Tiểu Hoàng mỉm cười thì thầm – “Ta mang theo hai bộ, lúc huynh không ở đây ta đều giữ… Ưm.” – Nói còn chưa hết đã bị Tư Đồ cúi xuống hôn.
Tiểu hài tử mang y phục của hắn theo bên mình, lúc nhớ hắn thì đem ra nhìn ngắm, lại còn chú tượng đất nhỏ kia, và con thỏ ngọc đeo trên cổ tay nâng niu như bảo bối… Không có một giờ, một khắc nào mà tiểu hài tử không nhớ đến hắn hết.
Tư Đồ cẩn trọng ôm Tiểu Hoàng vào lòng, bước đến bên giường, thả tiểu hài nhi xuống.
Tiểu Hoàng ngước mặt nhìn Tư Đồ, thấy hắn cúi xuống hôn mình nên Tiểu Hoàng nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn của Tư Đồ đang thả xuống trên gương mặt mình. Y vươn hai tay ra nhẹ nhàng vịn lấy cổ Tư Đồ, kéo hắn đến phía trước mình, ngưỡng lên hôn khuôn mặt hắn.
Tư Đồ mỉm cười cởi áo ngoài của Tiểu Hoàng ra, trầm giọng bảo – “Có nhớ ta không?”
Tiểu Hoàng gật đầu không đắn đo, thì thầm đáp – “Nhớ chứ.”
Tư Đồ cười khẽ, môi bắt đầu hôn lên chiếc cổ mềm mại xinh xắn cả Tiểu Hoàng, dần dần tiến xuống, khi khoan khi nhặt. Tiểu Hoàng khẽ run lên, không biết là do mẫn cảm hay đang hưng phấn. Tư Đồ nom như rất thoải mái khi xoa lên lưng Tiểu Hoàng, thì thầm – “Đừng lo, ta không làm đến cùng đâu.”
Tiểu Hoàng dù có chút xấu hổ nhưng vẫn nói – “Đừng lo mà.. ta không để ý đâu.”
Tư Đồ vẫn cố chấp lắc đầu mà nói – “Ta đã nói từ trước rồi, không mang ngươi trọn vẹn trở ra ngoài, ta tuyệt đối không làm. Chúng ta cùng kiên nhẫn, tính toán chắc chắn được miếng nào thì ăn miếng nấy.”
Tiểu Hoàng dở khóc dở cười đánh hắn một cái, nói – “Có phải cơm đâu mà tính miếng chứ?”
Tư Đồ cười nói – “Ăn ngươi ngon hơn cơm nhiều” – Nói đoạn, hôn lên làn da trắng ngần bên dưới vạt áo Tiểu Hoàng, nụ hôn rất nhỏ nhẹ, lực đạo đã được kềm chế, cứ như sợ rằng y sẽ bị thương.
Tiểu Hoàng thấy hắn quí trọng mình, trong lúc mừng cũng có nỗi lo âu. Y nhấc cằm Tư Đồ lên nói – “Thật ra không cầu lo đâu, ta không muốn huynh phải nhẫn.”
Tư Đồ cười khổ – “Ta nhẫn nhịn có bằng được một phần ngàn sự nhẫn nhịn của ngươi đâu? Tư Đồ ta dù không thể giúp ngươi ngay được việc gì, nhưng cũng không thể cản trở ngươi được, có đúng không?”
Tiểu Hoàng lắc đầu – “Tư Đồ, may nhờ có huynh ở đây, nếu không ta sẽ không đứng vững được.”
Tư Đồ hôn lên trán y – “Cho nên mới nói đấy, chỉ cần ngươi bình an trở lại bên cạnh ta, ta nhịn một năm thì có sao đâu? Kêu ta một năm này trai giới quy y làm hòa thượng ta cũng đi nốt.”
Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ càng nói càng liều thì cũng bị hắn chọc cho bật cười, chỉ là…
“Nha…” – Tiểu Hoàng mặt đỏ lựng lên nhìn Tư Đồ, lí nhỉ hỏi – “Huynh chạm vào…đâu vậy?”
Tư Đồ cười đen tối, hôn lên mặt Tiểu Hoàng – “Coi bộ ngươi thật sự rất nhớ ta, còn chưa chạm đến đã có phản ứng rồi sao?”
Tiểu Hoàng ngượng muốn chết, thấy Tư Đồ cười xấu xa như vậy thì bảo hắn – “Không phải huynh…huynh cũng vậy à?” – Nói rồi, làm như đang dỗi mà thu hết can đảm ra sờ soạng Tư Đồ.
“A…” – Tư Đồ rít một hơi khí lạnh, trừng Tiểu Hoàng một cái – “Nhóc con này, ngươi muốn lấy mạng ta sao?”
Tiểu Hoàng trừng mắt nhìn hắn – “Huynh mới nhỏ ấy, ta mười chín tuổi rồi.”
Tư Đồ tiếp tục cười, tăng thêm sức chỗ bàn tay, khiến Tiểu Hoàng phải bật tiếng rên khẽ, mặt mũi chín đỏ yếu ớt lườm Tư Đồ – “Huynh…sao huynh lại như vậy?”
Tư Đồ bị cái lườm kia của Tiểu Hoàng khiến cho hồn phách chực bay ra ngoài mất tiêu, hắn mắng một câu chết tiệt rồi cúi xuống chặn miệng Tiểu Hoàng. Y tránh ra không cho hắn hôn. Tư Đồ tức giận, tay xoa nhanh thêm vài lần, miệng mắng – “Tiểu bại hoại!”
Tiểu Hoàng rất sợ hãi, thốt lên – “Đừng cử động.”
Tư Đồ cười – “Ta không cử động vậy thì ngươi cử động nhé?”
Tiểu Hoàng yếu ớt lắc đầu, đấm cho Tư Đồ một cái – “Sao mới có vài ngày không gặp mà huynh càng lúc càng không biết xấu hổ!”
Tư Đồ đắc ý – “Thể diện thì bán được mấy cắc hử? Tư Đồ ta chỉ cần thích ý là được.” – Đoạn, lại chồm qua hôn lấy hôn để, tay cũng mạnh thêm khiến cho Tiểu Hoàng không ngừng thở dốc, cuối cùng là không cầm cự được nữa, ra trong bàn tay của Tư Đồ.
Tư Đồ xoa xoa chất dịch trơn dính trong lòng bàn tay, cười bảo Tiểu Hoàng – “Nhiều như vậy à? Đã nhịn lâu rồi sao?
Tiểu Hoàng mắc cỡ không nói năng chi, định lẩn vào trong chăn. Tư Đồ tỏ vẻ đáng thương nghiêng sang – “Cưng à, còn ta thì sao?”
Tiểu Hoàng ủ rũ vùi trong chăn, sau đó chìa một tay ra giúp Tư Đồ…
Tư Đồ cười, túm Tiểu Hoàng ra khỏi chăn, cầm lấy đôi tay mềm mại của y giúp mình hạ hỏa.
Bọn họ náo loạn một trận xong xuôi mới thoáng giải bớt đi nỗi khổ tương tư. Tiểu Hoàng chủ động bước xuống giường, gom tấm đệm giường đi đổi. Tư Đồ nhanh tay cản y lại – “Để ta làm.”
“Ta chưa mệt đâu.” – Tiểu Hoàng đẩy Tư Đồ trở về – “Huynh cứ nghỉ ngơi đi, để ta làm cho!” – Nói xong thì loay hoay thu dọn một trận.
Tư Đồ nằm xuống giữa đệm chăn mềm mại đã được thay mới, hỏi Tiểu Hoàng – “Còn mớ đã bẩn kia thì sao?”
Tiểu Hoàng cười khì nhỏ tiếng bảo – “Vất vào dưới cùng ngăn tủ rồi.”
Tư Đồ dở khóc dở cười, xoa xoa mặt Tiểu Hoàng – “Vài ngày sau còn không mốc meo lên đấy à?”
“Mặc kệ nó” – Tiểu Hoàng chun mũi – “Nói đi nói lại thì chỗ này cũng là nhà của Tiếu Lạc Vũ mà.”
Tư Đồ mỉm cười vùi càng sâu vào trong chăn. Tiểu Hoàng dụi vào người hắn, nắm lấy bàn tay hắn, sửa sang lại tóc tai cho hắn rồi thì thầm – “Huynh an tâm ngủ một giấc đi, không ai đến quấy rầy đâu.”
Tư Đồ gật đầu, ôm sát tiểu hài tử vào lòng, mỹ mãn thiếp ngủ.
Đêm buông đã sâu, Tiểu Hoàng vẫn còn đang ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ say của Tư Đồ. Trước đây có khi nào y chú ý đâu, lúc Tư Đồ ngủ say thật ra rất ôn hòa, còn có đôi nét trẻ con nữa. Gắng gượng cầm cự được đến khuya, Tiểu Hoàng đã không chịu được nữa, cũng ngủ say.
Lúc sắp chìm vào mộng, thì thầm mà nói – “Tư Đồ, huynh tốt nhất, ta thích huynh nhất.”
Tiểu Hoàng không biết, Tư Đồ võ công cao cường, lúc càng mệt mỏi thì càng phải luyện tập nội lực. Từ lúc đầu đến giờ hắn chỉ là nửa mê nửa tỉnh, chân khí vận hành khắp cơ thể. Một câu thủ thỉ kia của Tiểu Hoàng khiến Tư Đồ sung sướng tới mức thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma…
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Hoàng bị Tư Đồ hôn đánh thức. Từ cảm giác ẩm ướt trên mặt cũng đoán ra được Tư Đồ đã hôn được một lúc rồi. Tiểu Hoàng buồn bực đánh hắn một cái. Tư Đồ mau lẹ né tránh, tủi thân nói – “Tiên Tiên, sao ngươi bạo lực thế hử?”
Tiểu Hoàng không đồng tình, nhăn nhăn mũi – “Ai cho cho huynh đánh lén ta.” – Ngoài miệng thì mắng, tuy nhiên nhận thấy khí sắc Tư Đồ đã khỏe mạnh thì Tiểu Hoàng cũng yên tâm đứng dậy. Tư Đồ vẫn cứ như thường ngày mà lấy y phục cho y, giúp y mặc vào, rồi còn bưng nước đến cho y rửa mặt.
Một hồi sau chợt có tiếng gõ cửa cốc cốc ngoài phòng, sau đó là giọng của hạ nhân vang lên – “Hoàng tiên sinh, trại chủ hỏi người đã dậy chưa, muốn ra sảnh trước để dùng bữa sáng hay là muốn dùng trong phòng riêng?”
“Ở trong phòng ăn sáng, được rồi, ta muốn hai phần.”
“Vâng ạ” – Hạ nhân của Thất Tinh Thủy trại quả không hổ danh rất biết cư xử. Bọn họ không nhiều lời nữa, lui xuống một lúc sau thì mang hai phần ăn sáng vào. Tiểu Hoàng lại giấu Tư Đồ vào ngăn tủ như lần trước, đợi tất cả bọn họ rút đi hết rồi mời bày thức ăn ra, cùng Tư Đồ ngồi xuống bàn để ăn sáng.
“Có lẽ ăn xong sẽ khởi hành đấy.” – Tiểu Hoàng nói.
Tư Đồ gật đầu, ngả người hôn lên vầng trán Tiểu Hoàng – “Đừng lo nhé, những gì cần phải chuẩn bị ta đã chuẩn bị xong, ngươi cứ thong thả đấu với lão hoàng đế đó. Ta và Mộc Lăng sẽ ở bên cạnh bảo vệ cho ngươi, dẫu có thiên quân vạn mã cũng có thể đảm bảo cứu ngươi ra ngoài toàn vẹn. Nếu ta không làm được thế thì sẽ đi làm thịt lão hoàng đế luôn!”
Tiểu Hoàng bị Tư Đồ trêu cho bật cười, gật đầu bảo hắn – “Ta biết rồi, nhất định sẽ không thua ông ta đâu!”
––––––
Quả nhiên không được bao lâu sau khi dùng điểm tâm xong, Hạ Viêm Quảng đã tới giục giã phải mau chóng lên đường. Tiểu Hoàng bảo ông ta sẽ xong ngay tức khắc, bảo ông ta chờ bên ngoài đi. Hạ Viêm Quảng đi rồi, Tiểu Hoàng đứng dậy ngắm nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ thấy vẻ không cam lòng hiện ra trên khuôn mặt của tiểu hài tử, bèn đem chú tượng đất nọ đặt vào trong bàn tay Tiểu Hoàng, hôn nhẹ lên vành tai y bảo – “Trước hết cứ để tiểu Tư Đồ ngồi trong xe ngựa cùng ngươi, ta sẽ bám theo phía bên ngoài, lúc thích hợp sẽ gặp ngươi, nhé?”
Tiểu Hoàng gật đầu rồi kiễng chân lên hôn Tư Đồ một cái – “Huynh phải cẩn thận đó.”
“Đừng lo.” – Tư Đồ mỉm cười vỗ về khuôn mặt Tiểu Hoàng, nắm hai tay y lên mà hôn, rồi nhảy vụt qua khỏi cửa sổ, biến mất dạng.
Tiểu Hoàng còn cảm nhận được hơi ấm trên tay, y phục trên người cũng là do sớm nay Tư Đồ giúp y mặc vào, có cảm tưởng như bên trên nó còn lưu lại hơi ấm từ người hắn. Y nắm chặt chú tượng đất kia, đẩy cửa, bước ra khỏi phòng.
Tiểu Hoàng lên xe, buông rèm xuống, chọn một góc thoải mái trong khoang xe mà nằm xuống. Nếu theo đúng tính toán của y thì tối nay họ có thể sẽ đến được hoàng thành. Nói như vậy, sáng sớm mai lập tức sẽ vào cung diện thánh rồi. Tiểu Hoàng tận dụng thời gian này mà ngủ một giấc thật tốt trong xe ngựa. Trời đổ bóng chiều, Lạc thành đã lùi xa, chỉ còn cách một quãng nữa thôi là cổng thành của Hoàng thành rồi.
Từ phía xa xôi, Hạ Viêm Quảng đã trông thấy Ngao Thịnh mang theo đại đội nhân mã chờ đợi dưới cổng thành.
Hạ Viêm Quảng mau chóng xuống ngựa hành lễ với Ngao Thịnh. Tiếu Lạc Vũ do không phải là quan viên, lại có thân phận tôn quý nên chỉ việc đứng đợi ở một bên. Ngao Thịnh cũng không buồn tính toán với y, tiến tới mấy bước mà vái chào rất sâu – “Thịnh nhi cung nghênh Thái phó đã trở về.”
Tiểu Hoàng chậm rãi vén rèm xe bước xuống, đến trước mặt Ngao Thịnh tỉ mỉ ngắm nhìn một lượt. Bụng dạ Tiểu Hoàng kinh hãi, chỉ một năm không gặp thôi mà toàn thân Ngao Thịnh đã cao lớn hẳn lên. Khi xưa thằng bé con thấp hơn mình nửa cái đầu, giờ đây hắn đã cao hơn y cả một cái đầu. Hơn nữa cơ thể xem qua rất rắn rỏi, thần thái toàn thân rất tự tin sảng khoái, rất có khí phách điềm tĩnh ung dung vương giả.
Tiểu Hoàng đưa tay nâng Ngao Thịnh đang hành lễ nhẹ nhàng đứng đậy, bảo – “Thịnh nhi trưởng thành rồi.”
Sự mừng vui cùng một phần nỗi nhớ ánh lên trong ánh mắt của Ngao Thịnh làm Tiểu Hoàng rất vui…Thằng bé này tuy sống trong cảnh giàu sang phú quý, nhưng tâm tính thật sự vẫn như cũ…Xem ra là công lao dạy bảo của Tương Thanh rồi.
Tiểu Hoàng quay sang, thấy Tương Thanh đứng ở phía sau Ngao Thịnh. Dáng vẻ của y vẫn như cũ, trang phục theo lối văn nhân. Nhưng nếu so với lúc còn ở Hắc Vân Bảo thì nom có hơi gầy đi một chút.
Tương Thanh thấy Tiểu Hoàng đang nhìn mình thì nhẹ nhàng thi lễ với y – “Tiểu tiên sinh có khỏe không?”
Tiểu Hoàng khẽ giật mình. Trước đây quãng thời gian khi Tương Thanh còn ở bên cạnh Tư Đồ, dù cho nói năng rất chừng mực nhưng tích cách vẫn có cảm giác từa tựa như một đứa trẻ. Nhưng y bây giờ đây, ngoài sự hư vô ra còn có một sự lạnh lùng đạm bạc… Không phải đã xảy ra việc gì đó chứ?
Tiểu Hoàng muốn ngắm nhìn cho thật rõ, nhưng Ngao Thịnh không biết vô tình hay cố ý mà cứ lẩn quẩn bên cạnh, ngáng đường giữa Tiểu Hoàng và Tương Thanh, cũng chặn lại ánh mắt săm soi tìm hiểu của Tiểu Hoàng.
“Thái phó, ta đã chuẩn bị xe ngựa, người có thể nào ngồi cùng xe với đệ tử không?” – Ngao Thịnh khéo léo nói, nhưng vẫn không làm mất đi sự thân thiết.
Tiểu Hoàng nhìn sang Hạ Viêm Quảng. Hạ thái sư mau chóng gật đầu – “Xin Hoàng tiên sinh cứ tự nhiên.”
Ngao Thịnh dặn dò – “Thái sư, điêm nay Thái phó và ta sẽ cùng ở lại hành cung. Các người đều lui hết đi, sáng mai ta cùng Thái phó sẽ vào cung diện kiến hoàng thượng.”
Hạ Viêm Quảng nhận lệnh lui xuống. Tiếu Lạc Vũ cũng lễ độ cúi chào Tiểu Hoàng, rồi cười hì hì bảo – “Tiểu Hoàng tiên sinh, sau này chúng ta còn có ngày gặp nhau.” – Nói rồi thì dẫn theo thủ hạ của y ra đi.
Ngao Thịnh thân mật kéo Tiểu Hoàng lên xe, lệnh cho xe đi về hành cung của Thái tử. Xe ngựa lộc cộc rảo đi, Tương Thanh vẫn đứng ngây người tại chỗ, chợt nghe từ phía sau có một tiếng thở dài.
Tương Thanh quay đầu lại, thấy Tư Đồ đang ở phía sau mình.
“Bang chủ…” – Trong mắt Tương Thanh lóe lên niềm vui sướng vì đã lâu không gặp lại, khiến cho Tư Đồ có chút khổ sở, vỗ vỗ vai y và nói – “Ngươi vất vả rồi.”
Tương Thanh mỉm cười, lắc đầu hỏi – “Nghe nói Tứ Nương làm mẹ rồi…cháu bé có khả ái không?”
“Đáng yêu lắm.” – Tư Đồ cười sóng vai cùng Tương Thanh đi về phía trước. – “Không chỉ đáng yêu đâu mà còn đáng sợ nữa, thấy ta thì khóc rống lên.”
Tương Thanh cũng cười – “Thật muốn ngắm một cái quá.”
Tư Đồ liếc nhìn Tương Thanh, nói – “Ngươi chính là phó bang chủ của Hắc Vân Bảo, cũng không phải là không cần ngươi nữa, nếu như ngươi muốn thì lúc nào về cũng được.”
Tương Thanh gật gù, ủ rũ nói – “Thật ra tôi muốn quay về lắm đấy.”
–––
Tiểu Hoàng cùng Ngao Thịnh ngồi xuống, y cảm tưởng như Ngao Thịnh ở trước mặt mình có gì đó xa lạ. Lại nghe thấy tiếng tên tiểu quỷ kia đắc ý cười khì – “Sao huynh còn nhỏ con như vậy? Ta đã cao lớn hơn hẳn huynh này.”
Tiểu Hoàng thấy tính cách của hắn vẫn tinh quái như xưa thì thoáng thở phào ra.
“Gần một năm nay có rất nhiều việc xảy ra, ngày mai còn phải tiến cung diện thánh, chúng ta nhất định phải hợp sức lại.” – Ngao Thịnh nói.
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng khoát tay cắt ngang lời Ngao Thịnh – “Đệ đừng gấp, ta có vài việc muốn hỏi đệ.”
“Việc gì?”
Tiểu Hoàng trầm mặc một hồi mới hỏi – “Tương Thanh làm sao vậy?”
Ngao Thịnh đột nhiên im bặt. Một lúc thật lâu sau mới khàn giọng bảo – “Ta không trả y lại cho Tư Đồ đâu.”
Tiểu Hoàng sửng sốt nhìn Ngao Thịnh – “Thịnh nhi? Tương Thanh là một con người độc lập chứ không phải của Tư Đồ, sao lại nói là không trả lại?”
“Ta có nói y không phải người đâu.” – Ngao Thịnh lắc đầu – “Y là người, có điều là người của ta, ta sẽ không để y bỏ đi đâu.”
Tiểu Hoàng càng lúc càng thấy mù mờ. Y thấy Ngao Thịnh xua tay cản lại – “Huynh yên tâm đi, ta không có ức hiếp y, thật ra là y suýt làm ta tức chết thì có.”
Tiểu Hoàng càng không tin hơn nữa. Tương Thanh từ trước đến nay luôn rất hiểu chuyện, sao lại có thể ức hiếp người ta suýt chết chứ?
“Chuyện của y trước hết huynh đừng đả động gì tới cả” – Ngao Thịnh thở dài – “Để sau này tự ta giải quyết lấy…có điều lúc này khẩn cấp nhất là về phía Hoàng thượng. Theo lý mà nói thì đêm nay lão ta sẽ hồi cung, ta rất sợ lão cho tuyên triệu huynh ngay trong đêm.”
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng cười, lắc đầu – “Đệ yên tâm, đêm nay ông ta chưa về đâu.”
Tác giả :
Nhĩ Nhã