Hoàng Bán Tiên
Chương 58: Thiên trường địa cửu
Đại hội anh hùng lần này là tên là bọn người trong giang hồ đặt cho. Nếu chiếu theo tính cách của Tư Đồ thì phải gọi là Đại hội buồn chán mới đúng.
Thật sự Mộc Lăng lần này khá là nhọc lòng. Bởi lẽ bọn hào sĩ giang hồ đã trở nên thận trọng, e sợ Hắc Vân Bảo sẽ chăng lưới hốt trọn ổ bọn họ, cho nên Đại hội anh hùng chuyến này đã phải dời ra bên ngoài Hắc Vân Bảo. Ngay ở phía trước khu vực thì cho dựng một lễ đài cao để người ta có thể lên phát biểu, còn ở bên cạnh đài thì cho dựng một trướng bồng cao cao. Tư Đồ nghênh ngang ngồi bên trong, bên cạnh hắn là Tiểu Hoàng đang đọc sách.
Tiểu Hoàng tuyệt nhiên là bị ép phải tới đây. Y thèm vào để tâm đến cái gì mà Đại hội anh hùng này nọ cơ chứ. Có điều Tư Đồ có một thói quen đã bị chiều chuộng đến sinh hư, đó là nếu không có Tiểu Hoàng bên cạnh thì tính tình của hắn sẽ phát sùng vô độ, cho nên các huynh đệ Hắc Vân Bảo lúc nào cũng nhớ rất rõ, rằng phải đặt Tiểu Hoàng bên cạnh mới xong.
Trời dẫu rằng không nóng lắm, nhưng trong trướng cứ ngột ngạt. Tư Đồ hơi có chút bực bội hỏi Mộc Lăng ở ngoài cửa – “Còn chưa hết nữa hả? Nói lâu lắc vậy mà loay hoay cả ngày vẫn chưa xong cho rồi à?”
Mộc Lăng quay lại lườm cho hắn một cái, cũng lười đôi co với hắn nên chỉ nhìn sang Tiểu Hoàng lúc này mới ngẩng lên một chút, như bảo y rằng –––– quản hắn đi kìa!
Tiểu Hoàng giơ tay níu áo Tư Đồ bảo – “Chờ chút đi mà, sẽ chóng qua thôi.” – Vừa nói vừa bóc một quả vải nhét vào mồm Tư Đồ.
Tư Đồ nuốt quả vải xuống bụng xong thì giãn người ra im ắng trở lại. Hắn chớp mắt mấy cái với Tiểu Hoàng mà nói – “Thêm một quả nữa đi.”
Tiểu Hoàng ngoan ngoãn bóc cho Tư Đồ thêm một quả nữa rồi đút vào miệng hắn. Tư Đồ nuốt luôn ngón tay của Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng hốt hoảng giật tay lại đỏ mặt lên. Tư Đồ liếm liếm môi cười rất chi thỏa mãn.
Mộc Lăng thấy thế thì lắc đầu, cái gì mà võ lâm đệ nhất kỳ nam chớ hả, là đệ nhất lưu manh thì có đó. Còn đâu là mặt mũi Hắc Vân Bảo nữa chứ.
Tư Đồ được Tiểu Hoàng dỗ cho dễ bảo trở lại nên cũng chẳng thèm cà kê chi cho ầm ĩ. Chẳng mấy chốc thì mọi người đều tụ về đông đủ. Đại hội anh hùng chính thức bắt đầu.
Mộc Lăng ngoảnh lại liếc Tư Đồ, ý bảo –– Bắt đầu được rồi!
Tư Đồ đứng dậy đi ra khỏi trướng, đến trước mặt của quần hùng võ lâm rồi hướng ánh mắt vọng về bên dưới một chút. Đám đông vốn vẫn xì xầm to nhỏ lập tức im ắng trở lại.
“A…” – Mộc Lăng đến ngồi xuống kế Tiểu Hoàng, nâng chung trà lên hớp một ngụm rồi nói – “Thằng tiểu tử Tư Đồ này tuy rằng lúc thường thì tin không được, nhưng tới thời điểm quyết định rồi thì hắn làm chủ cục diện cũng khá lắm đấy.”
Tiểu Hoàng gật đầu cười, nhỏ tiếng bảo – “Tư Đồ rất lợi hại.”
Mộc Lăng thấy Tiểu Hoàng cười đến là rạng rỡ thì nghiêng người sang nhoẻn cười với y – “Cái này thì kêu là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đó ha?”
Tiểu Hoảng ửng một chút thẹn thùng trên khuôn mặt, lí nhí kêu – “Không có mà…”
Khiến cho Mộc Lăng phải bật cười khanh khách lên. Y dòm ra bên ngoài thấy Tư Đồ đang trừng mắt lườm lườm về mình thì mau chóng im mồm lại.
“Các vị!” – Tư Đồ đi đến đứng trên đài cao, nhìn bao quát xuống quần hùng trong giang hồ. Mặt mũi hắn lạnh lùng mà nói – “Những người kia không phải do Tư Đồ ta giết. Còn về phần là ai, các người tự đi mà hỏi người trong cuộc.” – Nói rồi thì lui về phía sau một bước, ngoảnh sang bên cạnh vẫy vẫy tay.
Trong trướng bồng, Mộc Lăng che miệng nhịn cười, bĩu môi ra với Tiểu Hoàng – “Hắn sảng khoái thật đấy. Ta còn tưởng hắn phải lòe thêm mấy câu khách sáo nữa cơ.”
“Ừ…” – Tiểu Hoàng cũng cười – “Huynh ấy là thế mà.”
Mộc Lăng lắc đầu bất đắc dĩ. Trong mắt của tiểu hài tử này đều chứa đầy Tư Đồ thôi, nhìn kiểu nào cũng thuận mắt y cả.
Tư Đồ lùi về đứng sang một phía. Ngao Phượng Linh bắt đầu bước ra ngoài. Cô nương ta được Mộc Lăng tận tình chăm chút, thương thế đã gần như lành hẳn. Nàng bước chân lên đài cao, vọng tầm mắt xuống bên dưới, chỉ thấy nơi đó đông nghịt những quần hùng tụ tập trải suốt một vùng.
“Ngao cô nương, rốt cuộc là kẻ nào đã hạ sát nhiều người như vậy?” – Có mấy gã hào sĩ vội vàng rướn cổ lên hỏi lớn.
Ngao Phượng Linh hít sâu một hơi mà nói – “Chúng ta đều trúng kế cả rồi, người gia hại chúng ta không phải Tư Đồ bang chủ. Mà chính là…Tề Dịch!”
“Cái gì?” – Lời nói của Ngao Phượng Linh vừa thốt ra, tất thảy mọi người đều kinh hãi. Quần hùng giang hồ xoay mặt nhìn nhau đầy vẻ không thể nào tin được. Bọn họ hỏi – “Vì sao lại là Tề Dịch? Vì sao có thể như thế?!”
Ngao Phượng Linh nhẹ khoát tay với mọi người, muốn bảo tất cả hãy lặng yên nghe nàng ta nói. Dần dà quần hùng lắng xuống, Ngao Phượng Linh lại tiếp lời – “Kẻ hành hung đêm hôm ấy cũng không phải là một người, mà là rất nhiều người. Kẻ dẫn đầu, chính là Tề Dịch!”
Quần hùng ồ cả lên, lập tức xì xầm bàn tán, có người tin cũng có kẻ không tin. Tức khắc bọn họ chia ra làm hai phe, bắt đầu cuộc tranh luận.
Chính vào lúc ấy, chợt nghe thấy từ khoảng không bên trên đỉnh đầu vọng xuống một tràng tiếng gào to khản đặc. Tư Đồ ngước lên, thấy một con quái điểu đen sì chao cánh bay qua. Từ phía xa cũng có thể thấy rõ mồn một hai cái đầu của nó. Con chim ấy gào lên những tiếng kêu rất quái dị, chao liệng vòng quanh trên đỉnh đầu. Một lát sau, đám đông lập tức im lặng trở lại.
Tư Đồ ngoảnh mắt trông sang Mộc Lăng đang ở bên trong trướng. Mộc Lăng gật đầu thì Tư Đồ mới hướng mắt về phía Ngao Phượng Linh.
“Các vị tiền bối” – Ngao Phượng Linh dõng dạc hô – “Ta có thể khẳng định chắc chắn rằng kẻ đã cầm đầu ám toán chúng ta chính là Tề Dịch. Lão muốn nhân sĩ giang hồ bọn ta chém giết lẫn nhau, để lão có thể đạt đến mục đích thống nhất thiên hạ của mình!”
“Chúng ta không thể để cho lão thực hiện được!” – Bên dưới tức thì có người hô theo ủng hộ.
“Ta có kiến nghị!” – Có một vài người có địa vị tương đối cao trong chốn giang hồ giương cao giọng nói – “Ta kiến nghị võ lâm nhân sĩ chúng ta phải liên hợp lại, cùng với Thụy Vương diệt trừ Tề Dịch!”
“Đồng ý!” – Chúng quần hùng đều hô vang dậy – “Nhất quyết phải diệt trừ kẻ tiểu nhân kia! Liên hợp Thụy Vương, diệt trừ Tề Dịch!”
“Tư Đồ bang chủ, chỉ cần người hạ một câu lệnh, chúng tôi lập tức cùng nhau cất quân đánh Tề Dịch!” – Lần này không biết là giọng ai hô lớn, nhưng tức khắc cũng có một trận tiếng hô đồng thuận rền vang.
Tư Đồ lạnh giọng mà cười – “Cả Tề Dịch lẫn Thụy Vương ta đều không ưa, đếch có dự tính giúp kẻ nào, không giúp kẻ nào. Mấy người thích đánh nhau thì cứ việc tự mình đi mà đánh một trận.” – Nói đoạn, hắn phủi nhẹ tay lên áo – “Tới đây Hắc Vân Bảo còn có hỷ sự phải làm, ta muốn thành thân với Hoàng Bán Tiên, không nhiều lời nữa, các vị tự nhiên đi!” – Dứt lời, quay ngoắt bỏ vào trong trướng bồng, kéo Tiểu Hoàng trở về Hắc Vân Bảo.
Quần hùng giang hồ ngoảnh mặt nhìn nhau. Nếu như không có sự hỗ trợ của Tư Đồ, quần hùng tụ lại cũng chỉ mới có hơn trăm người, làm sao có thể đọ lại với thiên quân vạn mã của Tề Dịch? Như vậy há chẳng phải là khi không chịu chết đó sao?
Mà về phía Hắc Vân Bảo thì đã thu vén dọn dẹp, cửa đóng then khóa rồi. Mấy tên đứng gác còn xua tay với bọn quần hùng giang hồ rồi nói – “Muốn thương nghị thì kéo sang chỗ khác. Bây giờ đã chứng minh được bang chủ của bọn ta là bị oan, không cần các người xin lỗi đã là được lắm rồi, đừng chàng ràng chộn rộn trước cửa Hắc Vân Bảo bọn ta nữa. Bọn ta phải làm hỷ sự đây, các ông ít làm phiền cho!”
Mọi người chộn rộn tại chỗ cũng chẳng biết phải làm sao mới tốt. Còn con chim hai đầu đang chao liệng phía trên đầu mọi người cũng đã mất hút đi tự thưở nào.
…
“Cái gì?” – Thụy Vương nghe xong lời báo cáo của cổ sư thì giận dữ lật ngã cả chiếc bàn – “Tư Đồ không muốn xuất binh tương trợ ?”
Văn Xương Minh đứng nép một bên thấp thỏm âu lo mà gật đầu – “Dạ phải, có lẽ là vì chuyện của Hoàng tiên sinh…”
“Xéo đi!” – Thụy Vương giơ chân lên đá Văn Xương Minh té ngã nhào ra trên mặt đất, lão mắng chửi tàn tệ – “Ý của mi là đang trách cứ ta đấy sao?!”
“Không dám…Không dám!” – Văn Xương Minh cuống quýt dập đầu, y chạy đến bên cạnh Thụy Vương rót nước dâng cho lão mà lòng run như cầy sấy.
“Báo!” – Một tên thám báo hớt hải chạy vào bên trong, tiến lên bẩm báo – “Bẩm nguyên soái, nhân mã của Tề Dịch đã vượt khỏi khe núi Vu Sơn, đang tiến về phía đại doanh của chúng ta!”
Tiếu Lạc Vũ nhướn mày lên, cười bảo – “Chỉ có một mình ta thì không có cách gì đối phó được với thiên quân vạn mã của Tề Dịch đâu đó!”
Thụy Vương nổi giận gằn – “Vậy còn kẻ nào có cách?!”
“Bây giờ thì… hết còn cách nào khác nữa rồi, liều mạng đánh một trận thôi.” – Cổ sư suy tư một lát thì thưa – “Tôi sẽ điều đám nhân sĩ giang hồ tới đây, chia ra vây phía đầu và phía cuối, dồn Tề Dịch vào giữa, sau đó Vương gia điều nhân mã đến tiếp ứng!”
Thụy Vương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói – “Đành phải như vậy… Còn đứng đờ ra đấy làm cái gì?! Cút hết ra ngoài cho ta!”
Những người kia đều nhìn nhau mấy lượt, rồi đồng loạt rút hết ra bên ngoài doanh trướng để chuẩn bị, chỉ còn chừa lại mỗi mình Văn Xương Minh.
“Chuẩn bị cho ta mã xa, gọi ảnh vệ tới, chúng ta triệt thoái trước!” – Thụy Vương nâng chung trà lên nhấp lấy một ngụm rồi dặn dò Văn Xương Minh.
Văn Xương Minh có vẻ hơi ngần ngừ – “Vương gia…liệu thế có được chăng?”
“Cái quái gì là được hay không được?!” – Thụy Vương trợn trừng – “Ta đối đầu với Tề Dịch chỉ tổ bõ công, còn cái kẻ sung sướng nhất là gã Tư Đồ, hắn ta tự dưng nửa đường vứt gánh, thây kệ bản vương… Khốn kiếp!”
“Vậy…tiểu nhân đi chuẩn bị nhân mã.” – Văn Xương Minh run cầm cập mà lùi ra phía ngoài. Gã lại bị Thụy Vương hung tàn cấu thêm một cái nữa mà nói – “Tốt nhất là mi nên một lòng trung thành với ta. Nếu ta bị rơi vào tay lão Tề Dịch, kết cuộc của ngươi không tốt đẹp gì hơn ta đâu!”
“Vâng…tiểu nhân đã biết!” – Văn Xương Minh cuống cuồng gật đầu, rồi hớt hơ hớt hải chạy đi.
Trong doanh trướng, Thụy Vương đảo qua đảo lại hết mấy lấn. Lão cầm lấy suất ấn, đổi sang một bộ y phục của người bình thường, rồi xộc ra khỏi trướng nhắm hướng đằng sau của quân doanh mà chạy đi.
Quả nhiên Văn Xương Minh đã chuẩn bị ngựa xe đầy đủ. Thụy Vương ngồi vào bên trong xe, lệnh cho khởi hành cấp tốc rồi hạ ngay rèm xe xuống.
Người xà ích vung roi lên quất xuống, cỗ xe ngựa băng băng lao về phía trước. Từ xưa đến nay Thụy Vương vẫn luôn sống trong an nhàn sung sướng, nào có chịu đựng được loại vất xả ngựa xe này. Chỗ ngồi trên xe lót bằng gỗ cứng, xóc nảy mạnh đến mức lão cảm thấy khó chịu, bèn rống lên – “Dằn chết ta sao? Đi chậm lại một chút!”
Cỗ xe quả nhiên dần dà chậm bước.
Thụy Vương ngồi trong xe, càng nghĩ suy càng cảm thấy ủ rũ, cũng không khỏi có một chút ân hận. Nếu không phải chính bản thân lão nhất thời hồ đồ đụng tới Hoàng Bán Tiên thì hẳn đã không kích cho Tư Đồ trở mặt. Lần này quả là mồi sắp vào miệng mà còn trật ra. Toàn quân bị tiêu diệt còn chưa nói đến đi, tất cả mọi trù tính tốt đẹp đều không còn nữa…Thật quá đáng giận!
Cái gọi là tai tinh chưa hết mà sắc tâm đã dâng, Thụy Vương vừa nghĩ đến Hoàng Bán Tiên thì liền kềm lòng không được mà nhớ đến cơ thể nhỏ nhắn và thanh tú lạ lùng kia. Thật đáng tiếc khi đó tự nhiên lại buông tha cho y. Chuyến này đây thật đúng là gà bay trứng vỡ, mất cả chì lẫn chài. Không còn cách nào khác, đành phải đợi tái diễn vở Đông Sơn mà thôi!
Thụy Vương tính toán thật song suốt ––– Sau khi quay về, hãy còn những mấy mươi vạn nhân mã trong hoàng thành, hơn nữa lão hoàng đế lại bệnh nặng như vậy thì có thể làm thịt luôn được rồi. Khi đó lão lại trưng binh, liên hợp với bọn quần hùng trong giang hồ rồi cùng giáp mặt với Tề Dịch thêm phen nữa! Tới lúc đó hẵng giết chết gã Tư Đồ, tiểu mỹ nhân kia chẳng phải sớm muộn gì cũng lọt vào tay mình đó sao!
Đang dương dương tự đắc, cỗ xe bất thình lình dừng lại.
Thụy Vương phát hiện có điều không xong, rống lớn – “Xảy ra chuyện gì?! Sao không đi tiếp?!”
Ngoài kia không có lấy một tiếng trả lời. Thụy Vương hất màn xe lên ló ra ngoài nhìn một cái, thấy ngoài xe ngay cả một người cũng không hề có. Hơn nữa bản thân lão cũng chẳng phải đang ở trên đường lớn, mà là đang ở giữa một khu rừng tại một vùng hoang vắng.
“Văn Xương Minh?!” – Thụy Vương chân nam đá chân chiêu, lảo đảo ra khỏi xe nhìn quanh quất. Có đâu bóng dáng của Văn Xương Minh ở đó – “Cẩu nô tài mi đi đâu rồi?!”
“Ha hả…” – Bất thình lình, một trận cười khẽ vang lên phía sau cỗ xe. Thụy Vương hãi đến mức phải giật mình. Lão quay đầu lại thì thấy Văn Xương Minh đang đứng dối diện cười với lão.
“Nô tài kia, chỗ này là đâu? Vì sao không đi nữa? Ảnh vệ đâu cả rồi?” – Thụy Vương liên tiếp hỏi.
“Ta đã bảo cho bọn ảnh vệ, rằng Thụy Vương muốn thân chinh, cho nên gọi bọn họ ra mé trước quân doanh chuẩn bị rồi.” – Văn Xương Minh lại khanh khách cười bảo.
“Ngươi, cẩu nô…A…” – Thụy Vương đột ngột ôm bụng đau đớn ngồi xổm xuống, phát hiện ra từng đợt quặn đau đang cào lên trong bụng. Lão phẫn nộ chỉ vào Văn Xương Minh – “Ngươi…Ngươi…”
“Ha ha.” – Văn Xương Minh bước lên, giơ chân đá vào người Thụy Vương một cước rồi tiếp tục đá lão lăn tròn trên mặt đất như lão từng đá mình. Y cười khẩy – “Lão cũng có ngày hôm nay…phải không hử?!”
“Ngươi…” – Thụy Vương giận dữ. Lão chưa bao giờ phải ngậm mối đắng cay nhường này. Tròng mắt lão long lên sòng sọc, chừng như sắp ứa máu.
“Nói cho lão nghe nhé, trà mà lão vừa uống ấy, ta mới cho thêm một thứ thuốc rất tuyệt!” – Văn Xương Minh đưa tay vỗ vỗ bộ mặt của Thụy Vương, cười nhạt – “Ta cho lão có chết cũng chết cho rõ ngọn rõ ngành một chút nhé. Kỳ thực ấy mà, Tiếu lạc Vũ cùng cổ sư kia…Cũng không phải người của lão.”
“Cái gì?!” – Thụy Vương hãi hùng. Tròng mắt lão đảo tròn, vẻ không cách chi tin được. Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
“Đến bây giờ mới phản ứng sao?!” – Văn Xương Minh cười nhạt, vươn tay rút một thanh trủy thủ từ phía sau lưng. – “Lão có biết không nhỉ? Thật sự, lão chỉ là đồ ngu. Ta theo bên cạnh lão mấy tháng thì đã nhìn ra hết cả. Thứ ngu xuẩn như lão mà còn hoang tưởng rằng hết thảy người dưới gầm trời này đều phục tùng lão.”
“Bọn chúng…bọn chúng là…” – Thụy Vương hốt hoảng tột độ. Một hồi lâu, lão chợt sực tỉnh – “Hóa ra là thế…Hóa ra là thế…”
“Ha hả!” – Văn Xương Minh gật gù. “Không sai!” – Nói rồi, cầm đao đâm vào một bên đùi của Thụy Vương..
“A a a a a a a a a!” – Thụy Vương thảm thiết gào một tiếng tê tâm liệt phế.
“Hừ! Bằng vào sự ngu si của lão mà cũng dám vọng tưởng đụng đến cậu ấy hay sao?!” – Văn Xương Minh nghiến răng, lạnh lùng nói. – “Lão mà cũng đòi chạm vào cậu ấy ư? Đúng thật đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!” – Vừa nói, vừa rút đao ra đâm thêm mấy nhát vào đùi Thụy Vương, khiến lão đau đớn đến mức phải oa oa khóc lớn. Lão đã bị trúng độc, muốn cử động khẽ cũng không thể, trong bụng lại còn cơn đau quặn thắt.
“Cẩu nô tài ngươi! – Thụy Vương mắng to – “Cẩu nô tài! Ta…giết ngươi!”
Văn Xương Minh cười nhạt – “Bây giờ trông lão không khác con chó chết rồi là bao, còn muốn giết ai đây?!” – Nói rồi, vung tay chém xuống, cắt đứt toàn bộ gân tay gân chân của Thụy Vương
“A a a a a a a!” – Thụy Vương đau đến mức hầu như ngất đi. Văn Xương minh thò tay vào trong áo Thụy Vương, moi suất ấn ra giữ rịt vào lòng mình, cười mà nói – “Để ta giữ cái này cho lão trước… Lão cứ ở yên đây đợi, ta phái người đi thông báo cho Tư Đồ, bảo với hắn rằng nơi đây có một phần hậu lễ dành cho hắn.”
Thụy Vương trừng lớn hai mắt, lắc đầu – “Mi giỏi, mi quả nhiên giỏi lắm… Ha ha…Vô độc bất trượng phu… Thật là hiểm độc, lòng dạ rắn rết thủ đoạn… Ha ha ha.”
Văn Xương Minh mắt lạnh tanh nhìn lão, nhổ một bãi nước bọt rồi quay người lại cởi ngựa ra khỏi cỗ xe. Y quay lưng lên ngựa, hãy còn nghe tiếng Thụy Vương đang ha hả cười trên nền đất. Mồm lão nói – “Ta là cóc nhái, còn mi là gì?… Ha ha… Mi chưa từng vọng tưởng hay sao?! Ha ha… Con quỷ sống như mi lại đi yêu tiểu thần tiên kia, ta không có kết cục tốt vậy thì ngươi cũng không có đâu… Ta sẽ chờ xem mi kết thúc làm sao!! Ta sẽ chờ xem!!!”
Văn Xương Minh thúc ngựa xa ra mấy bước, kéo đầu ngựa ngoảnh lại nhìn Thụy Vương đang nằm sóng soài giữa máu me bết cùng bùn đất. Giọng y thản nhiên – “Kết cuộc này cả ta và lão đều đáng có. Ta chẳng cầu được tốt đẹp hơn lão. Lão cứ việc chống hai mắt cho to lên, ở dưới mười tám tầng địa ngục mà nhìn đi. Một ngày kia ta cũng xuống dưới đó, chúng ta khi ấy gặp lại nhau!” – Nói rồi, vung roi quất ngựa, ngựa ***g lộn giương chân, hí dài một tràng rồi lao đi cuồn cuộn.
Thụy Vương hãy còn ở ngay tại chỗ, miệng lão lẩm bẩm, nghe chừng như là “Báo ứng, ác quỷ” gì đó.
Chẳng bao lâu sau, từ phía xa cất lên tiếng gió ràn rạt thổi… Là tiếng tay áo bị gió thốc qua phần phật tung bay. Thụy Vương cảm nhận được đằng sau lão có ai đó, nhưng lão không thể quay đầu lại nhìn.
Tư Đồ vừa nhận được một mảnh giấy, viết rằng mé sau núi có một phần đại lễ dành tặng cho hắn. Cho nên, hắn đến đây nhìn xem, nào có ngờ đâu vừa đến đã trông thấy một lão Thụy Vương sống dở chết dở. Hắn có hơi giật mình, nhưng tức thì liền hiểu rõ nguồn cơn. Tư Đồ thầm lắc đầu, Tiểu Hoàng quả nhiên không nói sai. Một kẻ như Thụy Vương lý nào lại có kết cuộc tốt đẹp của một kẻ đứng dưới một người mà trên cả vạn người? Đến cuối cùng, lão cũng chỉ là một thân tướp máu dớp dúa trong bùn đất mà thôi.
Tư Đồ cũng chẳng buồn ngó đến biểu hiện của Thụy Vương khi lão đối diện với mình. Hắn đã nhiều lần nghĩ đến sẽ phải bầm thây lão ra thành vạn mảnh. Nhưng cái kẻ trước mắt kia lại có bộ dáng điên điên khùng khùng, vô cùng thê thảm, ấy vậy nhưng vẫn không hề gợi lên trong lòng hắn chút hả hê nào. Hắn chỉ khẽ thở một hơi dài rồi xoay lưng bỏ đi. Giờ đây, trí óc của hắn chỉ chứa đầy một hình ảnh, đấy là khuôn mặt tươi cười đến là đáng yêu của tiểu hài tử ấy, chứ không phải là loại hình ảnh nhơ bẩn này.
…
Tại Hắc Vân Bảo, đèn hoa đã chăng, thiệp viết chữ hỉ đã dán đỏ thẫm tường. Tuy chỉ là những thứ rất bình thường, nhưng khiến người nhìn vào đều thư thái.
Tư Đồ nhanh chân lủi vào trong phòng, thấy ở ngoài cửa Mộc Lăng đang gấp rút đến độ cuống cuồng. Y vừa thấy hắn chạy vào từ phía xa đã cất giọng mắng – “Nhà ngươi muốn chết hử? Còn không mau thay y phục nhanh lên? Hỷ sự bị chậm trễ hết rồi kia kìa, nhà ngươi đã chết toi ở đâu thế hử? Qua thêm canh giờ nữa là hỏng bét hết, coi chừng đấy, khéo Tiểu Hoàng cóc cần ngươi nữa bây giờ!”
Tư Đồ chỉ cười rồi chạy ào vào trong phòng, chỉ thấy Tiểu Hoàng đã đổi y phục thành toàn thân màu đỏ thắm cũng đang sốt ruột đến mức đứng ngồi chẳng yên. Y vừa thấy hắn vào đã bước đến, trong tay cầm hỉ phục của Tư Đồ, vừa cởi tà áo ngoài của hắn vừa giận dỗi – “Huynh làm ta sốt ruột chết mất, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì nữa…”
Lời còn chưa dứt, tay đã bị Tư Đồ nắm lấy.
“Tiên Tiên, ta có lời muốn nói với ngươi.” – Tư Đồ cầm lấy bàn tay Tiểu Hoàng, cúi xuống đăm đăm ngắm nhìn lễ phục màu đỏ sẫm trên toàn thân y, tiểu hài tử trông cứ như là tiên vừa mới sa xuống trần đời.
Tiểu Hoàng có vẻ khẩn trương. Y ngước mắt lên nhìn Tư Đồ, nhỏ tiếng mà hỏi – “Gì cơ?”
Tư Đồ ắng lặng mãi một lúc, rồi mới nhoẻn cười nghiêm chỉnh bảo rằng – “Ta thật lòng thích ngươi lắm, có thể thành thân với ngươi là chuyện tốt đẹp nhất trong đời của Tư Đồ ta. Bây giờ chúng mình đã được bên nhau rồi, nhưng ta vẫn sẽ nắm tay ngươi cả đời, mỗi một ngày qua đều khiến cho ngươi vui vẻ, tuyệt đối không để ngươi phải chịu dù nửa phần ủy khuất.”
Y ngốc lăng ra mà nghe Tư Đồ nói cho dứt lời, rồi ngó thấy gã Tư Đồ ấy vậy mà hiếm có dịp vừa vội vã thay y phục vừa đỏ lựng mặt mũi lên. Thế rồi Tiểu Hoàng đỏ hoen khóe mắt.
Thật sự Mộc Lăng lần này khá là nhọc lòng. Bởi lẽ bọn hào sĩ giang hồ đã trở nên thận trọng, e sợ Hắc Vân Bảo sẽ chăng lưới hốt trọn ổ bọn họ, cho nên Đại hội anh hùng chuyến này đã phải dời ra bên ngoài Hắc Vân Bảo. Ngay ở phía trước khu vực thì cho dựng một lễ đài cao để người ta có thể lên phát biểu, còn ở bên cạnh đài thì cho dựng một trướng bồng cao cao. Tư Đồ nghênh ngang ngồi bên trong, bên cạnh hắn là Tiểu Hoàng đang đọc sách.
Tiểu Hoàng tuyệt nhiên là bị ép phải tới đây. Y thèm vào để tâm đến cái gì mà Đại hội anh hùng này nọ cơ chứ. Có điều Tư Đồ có một thói quen đã bị chiều chuộng đến sinh hư, đó là nếu không có Tiểu Hoàng bên cạnh thì tính tình của hắn sẽ phát sùng vô độ, cho nên các huynh đệ Hắc Vân Bảo lúc nào cũng nhớ rất rõ, rằng phải đặt Tiểu Hoàng bên cạnh mới xong.
Trời dẫu rằng không nóng lắm, nhưng trong trướng cứ ngột ngạt. Tư Đồ hơi có chút bực bội hỏi Mộc Lăng ở ngoài cửa – “Còn chưa hết nữa hả? Nói lâu lắc vậy mà loay hoay cả ngày vẫn chưa xong cho rồi à?”
Mộc Lăng quay lại lườm cho hắn một cái, cũng lười đôi co với hắn nên chỉ nhìn sang Tiểu Hoàng lúc này mới ngẩng lên một chút, như bảo y rằng –––– quản hắn đi kìa!
Tiểu Hoàng giơ tay níu áo Tư Đồ bảo – “Chờ chút đi mà, sẽ chóng qua thôi.” – Vừa nói vừa bóc một quả vải nhét vào mồm Tư Đồ.
Tư Đồ nuốt quả vải xuống bụng xong thì giãn người ra im ắng trở lại. Hắn chớp mắt mấy cái với Tiểu Hoàng mà nói – “Thêm một quả nữa đi.”
Tiểu Hoàng ngoan ngoãn bóc cho Tư Đồ thêm một quả nữa rồi đút vào miệng hắn. Tư Đồ nuốt luôn ngón tay của Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng hốt hoảng giật tay lại đỏ mặt lên. Tư Đồ liếm liếm môi cười rất chi thỏa mãn.
Mộc Lăng thấy thế thì lắc đầu, cái gì mà võ lâm đệ nhất kỳ nam chớ hả, là đệ nhất lưu manh thì có đó. Còn đâu là mặt mũi Hắc Vân Bảo nữa chứ.
Tư Đồ được Tiểu Hoàng dỗ cho dễ bảo trở lại nên cũng chẳng thèm cà kê chi cho ầm ĩ. Chẳng mấy chốc thì mọi người đều tụ về đông đủ. Đại hội anh hùng chính thức bắt đầu.
Mộc Lăng ngoảnh lại liếc Tư Đồ, ý bảo –– Bắt đầu được rồi!
Tư Đồ đứng dậy đi ra khỏi trướng, đến trước mặt của quần hùng võ lâm rồi hướng ánh mắt vọng về bên dưới một chút. Đám đông vốn vẫn xì xầm to nhỏ lập tức im ắng trở lại.
“A…” – Mộc Lăng đến ngồi xuống kế Tiểu Hoàng, nâng chung trà lên hớp một ngụm rồi nói – “Thằng tiểu tử Tư Đồ này tuy rằng lúc thường thì tin không được, nhưng tới thời điểm quyết định rồi thì hắn làm chủ cục diện cũng khá lắm đấy.”
Tiểu Hoàng gật đầu cười, nhỏ tiếng bảo – “Tư Đồ rất lợi hại.”
Mộc Lăng thấy Tiểu Hoàng cười đến là rạng rỡ thì nghiêng người sang nhoẻn cười với y – “Cái này thì kêu là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đó ha?”
Tiểu Hoảng ửng một chút thẹn thùng trên khuôn mặt, lí nhí kêu – “Không có mà…”
Khiến cho Mộc Lăng phải bật cười khanh khách lên. Y dòm ra bên ngoài thấy Tư Đồ đang trừng mắt lườm lườm về mình thì mau chóng im mồm lại.
“Các vị!” – Tư Đồ đi đến đứng trên đài cao, nhìn bao quát xuống quần hùng trong giang hồ. Mặt mũi hắn lạnh lùng mà nói – “Những người kia không phải do Tư Đồ ta giết. Còn về phần là ai, các người tự đi mà hỏi người trong cuộc.” – Nói rồi thì lui về phía sau một bước, ngoảnh sang bên cạnh vẫy vẫy tay.
Trong trướng bồng, Mộc Lăng che miệng nhịn cười, bĩu môi ra với Tiểu Hoàng – “Hắn sảng khoái thật đấy. Ta còn tưởng hắn phải lòe thêm mấy câu khách sáo nữa cơ.”
“Ừ…” – Tiểu Hoàng cũng cười – “Huynh ấy là thế mà.”
Mộc Lăng lắc đầu bất đắc dĩ. Trong mắt của tiểu hài tử này đều chứa đầy Tư Đồ thôi, nhìn kiểu nào cũng thuận mắt y cả.
Tư Đồ lùi về đứng sang một phía. Ngao Phượng Linh bắt đầu bước ra ngoài. Cô nương ta được Mộc Lăng tận tình chăm chút, thương thế đã gần như lành hẳn. Nàng bước chân lên đài cao, vọng tầm mắt xuống bên dưới, chỉ thấy nơi đó đông nghịt những quần hùng tụ tập trải suốt một vùng.
“Ngao cô nương, rốt cuộc là kẻ nào đã hạ sát nhiều người như vậy?” – Có mấy gã hào sĩ vội vàng rướn cổ lên hỏi lớn.
Ngao Phượng Linh hít sâu một hơi mà nói – “Chúng ta đều trúng kế cả rồi, người gia hại chúng ta không phải Tư Đồ bang chủ. Mà chính là…Tề Dịch!”
“Cái gì?” – Lời nói của Ngao Phượng Linh vừa thốt ra, tất thảy mọi người đều kinh hãi. Quần hùng giang hồ xoay mặt nhìn nhau đầy vẻ không thể nào tin được. Bọn họ hỏi – “Vì sao lại là Tề Dịch? Vì sao có thể như thế?!”
Ngao Phượng Linh nhẹ khoát tay với mọi người, muốn bảo tất cả hãy lặng yên nghe nàng ta nói. Dần dà quần hùng lắng xuống, Ngao Phượng Linh lại tiếp lời – “Kẻ hành hung đêm hôm ấy cũng không phải là một người, mà là rất nhiều người. Kẻ dẫn đầu, chính là Tề Dịch!”
Quần hùng ồ cả lên, lập tức xì xầm bàn tán, có người tin cũng có kẻ không tin. Tức khắc bọn họ chia ra làm hai phe, bắt đầu cuộc tranh luận.
Chính vào lúc ấy, chợt nghe thấy từ khoảng không bên trên đỉnh đầu vọng xuống một tràng tiếng gào to khản đặc. Tư Đồ ngước lên, thấy một con quái điểu đen sì chao cánh bay qua. Từ phía xa cũng có thể thấy rõ mồn một hai cái đầu của nó. Con chim ấy gào lên những tiếng kêu rất quái dị, chao liệng vòng quanh trên đỉnh đầu. Một lát sau, đám đông lập tức im lặng trở lại.
Tư Đồ ngoảnh mắt trông sang Mộc Lăng đang ở bên trong trướng. Mộc Lăng gật đầu thì Tư Đồ mới hướng mắt về phía Ngao Phượng Linh.
“Các vị tiền bối” – Ngao Phượng Linh dõng dạc hô – “Ta có thể khẳng định chắc chắn rằng kẻ đã cầm đầu ám toán chúng ta chính là Tề Dịch. Lão muốn nhân sĩ giang hồ bọn ta chém giết lẫn nhau, để lão có thể đạt đến mục đích thống nhất thiên hạ của mình!”
“Chúng ta không thể để cho lão thực hiện được!” – Bên dưới tức thì có người hô theo ủng hộ.
“Ta có kiến nghị!” – Có một vài người có địa vị tương đối cao trong chốn giang hồ giương cao giọng nói – “Ta kiến nghị võ lâm nhân sĩ chúng ta phải liên hợp lại, cùng với Thụy Vương diệt trừ Tề Dịch!”
“Đồng ý!” – Chúng quần hùng đều hô vang dậy – “Nhất quyết phải diệt trừ kẻ tiểu nhân kia! Liên hợp Thụy Vương, diệt trừ Tề Dịch!”
“Tư Đồ bang chủ, chỉ cần người hạ một câu lệnh, chúng tôi lập tức cùng nhau cất quân đánh Tề Dịch!” – Lần này không biết là giọng ai hô lớn, nhưng tức khắc cũng có một trận tiếng hô đồng thuận rền vang.
Tư Đồ lạnh giọng mà cười – “Cả Tề Dịch lẫn Thụy Vương ta đều không ưa, đếch có dự tính giúp kẻ nào, không giúp kẻ nào. Mấy người thích đánh nhau thì cứ việc tự mình đi mà đánh một trận.” – Nói đoạn, hắn phủi nhẹ tay lên áo – “Tới đây Hắc Vân Bảo còn có hỷ sự phải làm, ta muốn thành thân với Hoàng Bán Tiên, không nhiều lời nữa, các vị tự nhiên đi!” – Dứt lời, quay ngoắt bỏ vào trong trướng bồng, kéo Tiểu Hoàng trở về Hắc Vân Bảo.
Quần hùng giang hồ ngoảnh mặt nhìn nhau. Nếu như không có sự hỗ trợ của Tư Đồ, quần hùng tụ lại cũng chỉ mới có hơn trăm người, làm sao có thể đọ lại với thiên quân vạn mã của Tề Dịch? Như vậy há chẳng phải là khi không chịu chết đó sao?
Mà về phía Hắc Vân Bảo thì đã thu vén dọn dẹp, cửa đóng then khóa rồi. Mấy tên đứng gác còn xua tay với bọn quần hùng giang hồ rồi nói – “Muốn thương nghị thì kéo sang chỗ khác. Bây giờ đã chứng minh được bang chủ của bọn ta là bị oan, không cần các người xin lỗi đã là được lắm rồi, đừng chàng ràng chộn rộn trước cửa Hắc Vân Bảo bọn ta nữa. Bọn ta phải làm hỷ sự đây, các ông ít làm phiền cho!”
Mọi người chộn rộn tại chỗ cũng chẳng biết phải làm sao mới tốt. Còn con chim hai đầu đang chao liệng phía trên đầu mọi người cũng đã mất hút đi tự thưở nào.
…
“Cái gì?” – Thụy Vương nghe xong lời báo cáo của cổ sư thì giận dữ lật ngã cả chiếc bàn – “Tư Đồ không muốn xuất binh tương trợ ?”
Văn Xương Minh đứng nép một bên thấp thỏm âu lo mà gật đầu – “Dạ phải, có lẽ là vì chuyện của Hoàng tiên sinh…”
“Xéo đi!” – Thụy Vương giơ chân lên đá Văn Xương Minh té ngã nhào ra trên mặt đất, lão mắng chửi tàn tệ – “Ý của mi là đang trách cứ ta đấy sao?!”
“Không dám…Không dám!” – Văn Xương Minh cuống quýt dập đầu, y chạy đến bên cạnh Thụy Vương rót nước dâng cho lão mà lòng run như cầy sấy.
“Báo!” – Một tên thám báo hớt hải chạy vào bên trong, tiến lên bẩm báo – “Bẩm nguyên soái, nhân mã của Tề Dịch đã vượt khỏi khe núi Vu Sơn, đang tiến về phía đại doanh của chúng ta!”
Tiếu Lạc Vũ nhướn mày lên, cười bảo – “Chỉ có một mình ta thì không có cách gì đối phó được với thiên quân vạn mã của Tề Dịch đâu đó!”
Thụy Vương nổi giận gằn – “Vậy còn kẻ nào có cách?!”
“Bây giờ thì… hết còn cách nào khác nữa rồi, liều mạng đánh một trận thôi.” – Cổ sư suy tư một lát thì thưa – “Tôi sẽ điều đám nhân sĩ giang hồ tới đây, chia ra vây phía đầu và phía cuối, dồn Tề Dịch vào giữa, sau đó Vương gia điều nhân mã đến tiếp ứng!”
Thụy Vương ngẫm nghĩ một lúc rồi nói – “Đành phải như vậy… Còn đứng đờ ra đấy làm cái gì?! Cút hết ra ngoài cho ta!”
Những người kia đều nhìn nhau mấy lượt, rồi đồng loạt rút hết ra bên ngoài doanh trướng để chuẩn bị, chỉ còn chừa lại mỗi mình Văn Xương Minh.
“Chuẩn bị cho ta mã xa, gọi ảnh vệ tới, chúng ta triệt thoái trước!” – Thụy Vương nâng chung trà lên nhấp lấy một ngụm rồi dặn dò Văn Xương Minh.
Văn Xương Minh có vẻ hơi ngần ngừ – “Vương gia…liệu thế có được chăng?”
“Cái quái gì là được hay không được?!” – Thụy Vương trợn trừng – “Ta đối đầu với Tề Dịch chỉ tổ bõ công, còn cái kẻ sung sướng nhất là gã Tư Đồ, hắn ta tự dưng nửa đường vứt gánh, thây kệ bản vương… Khốn kiếp!”
“Vậy…tiểu nhân đi chuẩn bị nhân mã.” – Văn Xương Minh run cầm cập mà lùi ra phía ngoài. Gã lại bị Thụy Vương hung tàn cấu thêm một cái nữa mà nói – “Tốt nhất là mi nên một lòng trung thành với ta. Nếu ta bị rơi vào tay lão Tề Dịch, kết cuộc của ngươi không tốt đẹp gì hơn ta đâu!”
“Vâng…tiểu nhân đã biết!” – Văn Xương Minh cuống cuồng gật đầu, rồi hớt hơ hớt hải chạy đi.
Trong doanh trướng, Thụy Vương đảo qua đảo lại hết mấy lấn. Lão cầm lấy suất ấn, đổi sang một bộ y phục của người bình thường, rồi xộc ra khỏi trướng nhắm hướng đằng sau của quân doanh mà chạy đi.
Quả nhiên Văn Xương Minh đã chuẩn bị ngựa xe đầy đủ. Thụy Vương ngồi vào bên trong xe, lệnh cho khởi hành cấp tốc rồi hạ ngay rèm xe xuống.
Người xà ích vung roi lên quất xuống, cỗ xe ngựa băng băng lao về phía trước. Từ xưa đến nay Thụy Vương vẫn luôn sống trong an nhàn sung sướng, nào có chịu đựng được loại vất xả ngựa xe này. Chỗ ngồi trên xe lót bằng gỗ cứng, xóc nảy mạnh đến mức lão cảm thấy khó chịu, bèn rống lên – “Dằn chết ta sao? Đi chậm lại một chút!”
Cỗ xe quả nhiên dần dà chậm bước.
Thụy Vương ngồi trong xe, càng nghĩ suy càng cảm thấy ủ rũ, cũng không khỏi có một chút ân hận. Nếu không phải chính bản thân lão nhất thời hồ đồ đụng tới Hoàng Bán Tiên thì hẳn đã không kích cho Tư Đồ trở mặt. Lần này quả là mồi sắp vào miệng mà còn trật ra. Toàn quân bị tiêu diệt còn chưa nói đến đi, tất cả mọi trù tính tốt đẹp đều không còn nữa…Thật quá đáng giận!
Cái gọi là tai tinh chưa hết mà sắc tâm đã dâng, Thụy Vương vừa nghĩ đến Hoàng Bán Tiên thì liền kềm lòng không được mà nhớ đến cơ thể nhỏ nhắn và thanh tú lạ lùng kia. Thật đáng tiếc khi đó tự nhiên lại buông tha cho y. Chuyến này đây thật đúng là gà bay trứng vỡ, mất cả chì lẫn chài. Không còn cách nào khác, đành phải đợi tái diễn vở Đông Sơn mà thôi!
Thụy Vương tính toán thật song suốt ––– Sau khi quay về, hãy còn những mấy mươi vạn nhân mã trong hoàng thành, hơn nữa lão hoàng đế lại bệnh nặng như vậy thì có thể làm thịt luôn được rồi. Khi đó lão lại trưng binh, liên hợp với bọn quần hùng trong giang hồ rồi cùng giáp mặt với Tề Dịch thêm phen nữa! Tới lúc đó hẵng giết chết gã Tư Đồ, tiểu mỹ nhân kia chẳng phải sớm muộn gì cũng lọt vào tay mình đó sao!
Đang dương dương tự đắc, cỗ xe bất thình lình dừng lại.
Thụy Vương phát hiện có điều không xong, rống lớn – “Xảy ra chuyện gì?! Sao không đi tiếp?!”
Ngoài kia không có lấy một tiếng trả lời. Thụy Vương hất màn xe lên ló ra ngoài nhìn một cái, thấy ngoài xe ngay cả một người cũng không hề có. Hơn nữa bản thân lão cũng chẳng phải đang ở trên đường lớn, mà là đang ở giữa một khu rừng tại một vùng hoang vắng.
“Văn Xương Minh?!” – Thụy Vương chân nam đá chân chiêu, lảo đảo ra khỏi xe nhìn quanh quất. Có đâu bóng dáng của Văn Xương Minh ở đó – “Cẩu nô tài mi đi đâu rồi?!”
“Ha hả…” – Bất thình lình, một trận cười khẽ vang lên phía sau cỗ xe. Thụy Vương hãi đến mức phải giật mình. Lão quay đầu lại thì thấy Văn Xương Minh đang đứng dối diện cười với lão.
“Nô tài kia, chỗ này là đâu? Vì sao không đi nữa? Ảnh vệ đâu cả rồi?” – Thụy Vương liên tiếp hỏi.
“Ta đã bảo cho bọn ảnh vệ, rằng Thụy Vương muốn thân chinh, cho nên gọi bọn họ ra mé trước quân doanh chuẩn bị rồi.” – Văn Xương Minh lại khanh khách cười bảo.
“Ngươi, cẩu nô…A…” – Thụy Vương đột ngột ôm bụng đau đớn ngồi xổm xuống, phát hiện ra từng đợt quặn đau đang cào lên trong bụng. Lão phẫn nộ chỉ vào Văn Xương Minh – “Ngươi…Ngươi…”
“Ha ha.” – Văn Xương Minh bước lên, giơ chân đá vào người Thụy Vương một cước rồi tiếp tục đá lão lăn tròn trên mặt đất như lão từng đá mình. Y cười khẩy – “Lão cũng có ngày hôm nay…phải không hử?!”
“Ngươi…” – Thụy Vương giận dữ. Lão chưa bao giờ phải ngậm mối đắng cay nhường này. Tròng mắt lão long lên sòng sọc, chừng như sắp ứa máu.
“Nói cho lão nghe nhé, trà mà lão vừa uống ấy, ta mới cho thêm một thứ thuốc rất tuyệt!” – Văn Xương Minh đưa tay vỗ vỗ bộ mặt của Thụy Vương, cười nhạt – “Ta cho lão có chết cũng chết cho rõ ngọn rõ ngành một chút nhé. Kỳ thực ấy mà, Tiếu lạc Vũ cùng cổ sư kia…Cũng không phải người của lão.”
“Cái gì?!” – Thụy Vương hãi hùng. Tròng mắt lão đảo tròn, vẻ không cách chi tin được. Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
“Đến bây giờ mới phản ứng sao?!” – Văn Xương Minh cười nhạt, vươn tay rút một thanh trủy thủ từ phía sau lưng. – “Lão có biết không nhỉ? Thật sự, lão chỉ là đồ ngu. Ta theo bên cạnh lão mấy tháng thì đã nhìn ra hết cả. Thứ ngu xuẩn như lão mà còn hoang tưởng rằng hết thảy người dưới gầm trời này đều phục tùng lão.”
“Bọn chúng…bọn chúng là…” – Thụy Vương hốt hoảng tột độ. Một hồi lâu, lão chợt sực tỉnh – “Hóa ra là thế…Hóa ra là thế…”
“Ha hả!” – Văn Xương Minh gật gù. “Không sai!” – Nói rồi, cầm đao đâm vào một bên đùi của Thụy Vương..
“A a a a a a a a a!” – Thụy Vương thảm thiết gào một tiếng tê tâm liệt phế.
“Hừ! Bằng vào sự ngu si của lão mà cũng dám vọng tưởng đụng đến cậu ấy hay sao?!” – Văn Xương Minh nghiến răng, lạnh lùng nói. – “Lão mà cũng đòi chạm vào cậu ấy ư? Đúng thật đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!” – Vừa nói, vừa rút đao ra đâm thêm mấy nhát vào đùi Thụy Vương, khiến lão đau đớn đến mức phải oa oa khóc lớn. Lão đã bị trúng độc, muốn cử động khẽ cũng không thể, trong bụng lại còn cơn đau quặn thắt.
“Cẩu nô tài ngươi! – Thụy Vương mắng to – “Cẩu nô tài! Ta…giết ngươi!”
Văn Xương Minh cười nhạt – “Bây giờ trông lão không khác con chó chết rồi là bao, còn muốn giết ai đây?!” – Nói rồi, vung tay chém xuống, cắt đứt toàn bộ gân tay gân chân của Thụy Vương
“A a a a a a a!” – Thụy Vương đau đến mức hầu như ngất đi. Văn Xương minh thò tay vào trong áo Thụy Vương, moi suất ấn ra giữ rịt vào lòng mình, cười mà nói – “Để ta giữ cái này cho lão trước… Lão cứ ở yên đây đợi, ta phái người đi thông báo cho Tư Đồ, bảo với hắn rằng nơi đây có một phần hậu lễ dành cho hắn.”
Thụy Vương trừng lớn hai mắt, lắc đầu – “Mi giỏi, mi quả nhiên giỏi lắm… Ha ha…Vô độc bất trượng phu… Thật là hiểm độc, lòng dạ rắn rết thủ đoạn… Ha ha ha.”
Văn Xương Minh mắt lạnh tanh nhìn lão, nhổ một bãi nước bọt rồi quay người lại cởi ngựa ra khỏi cỗ xe. Y quay lưng lên ngựa, hãy còn nghe tiếng Thụy Vương đang ha hả cười trên nền đất. Mồm lão nói – “Ta là cóc nhái, còn mi là gì?… Ha ha… Mi chưa từng vọng tưởng hay sao?! Ha ha… Con quỷ sống như mi lại đi yêu tiểu thần tiên kia, ta không có kết cục tốt vậy thì ngươi cũng không có đâu… Ta sẽ chờ xem mi kết thúc làm sao!! Ta sẽ chờ xem!!!”
Văn Xương Minh thúc ngựa xa ra mấy bước, kéo đầu ngựa ngoảnh lại nhìn Thụy Vương đang nằm sóng soài giữa máu me bết cùng bùn đất. Giọng y thản nhiên – “Kết cuộc này cả ta và lão đều đáng có. Ta chẳng cầu được tốt đẹp hơn lão. Lão cứ việc chống hai mắt cho to lên, ở dưới mười tám tầng địa ngục mà nhìn đi. Một ngày kia ta cũng xuống dưới đó, chúng ta khi ấy gặp lại nhau!” – Nói rồi, vung roi quất ngựa, ngựa ***g lộn giương chân, hí dài một tràng rồi lao đi cuồn cuộn.
Thụy Vương hãy còn ở ngay tại chỗ, miệng lão lẩm bẩm, nghe chừng như là “Báo ứng, ác quỷ” gì đó.
Chẳng bao lâu sau, từ phía xa cất lên tiếng gió ràn rạt thổi… Là tiếng tay áo bị gió thốc qua phần phật tung bay. Thụy Vương cảm nhận được đằng sau lão có ai đó, nhưng lão không thể quay đầu lại nhìn.
Tư Đồ vừa nhận được một mảnh giấy, viết rằng mé sau núi có một phần đại lễ dành tặng cho hắn. Cho nên, hắn đến đây nhìn xem, nào có ngờ đâu vừa đến đã trông thấy một lão Thụy Vương sống dở chết dở. Hắn có hơi giật mình, nhưng tức thì liền hiểu rõ nguồn cơn. Tư Đồ thầm lắc đầu, Tiểu Hoàng quả nhiên không nói sai. Một kẻ như Thụy Vương lý nào lại có kết cuộc tốt đẹp của một kẻ đứng dưới một người mà trên cả vạn người? Đến cuối cùng, lão cũng chỉ là một thân tướp máu dớp dúa trong bùn đất mà thôi.
Tư Đồ cũng chẳng buồn ngó đến biểu hiện của Thụy Vương khi lão đối diện với mình. Hắn đã nhiều lần nghĩ đến sẽ phải bầm thây lão ra thành vạn mảnh. Nhưng cái kẻ trước mắt kia lại có bộ dáng điên điên khùng khùng, vô cùng thê thảm, ấy vậy nhưng vẫn không hề gợi lên trong lòng hắn chút hả hê nào. Hắn chỉ khẽ thở một hơi dài rồi xoay lưng bỏ đi. Giờ đây, trí óc của hắn chỉ chứa đầy một hình ảnh, đấy là khuôn mặt tươi cười đến là đáng yêu của tiểu hài tử ấy, chứ không phải là loại hình ảnh nhơ bẩn này.
…
Tại Hắc Vân Bảo, đèn hoa đã chăng, thiệp viết chữ hỉ đã dán đỏ thẫm tường. Tuy chỉ là những thứ rất bình thường, nhưng khiến người nhìn vào đều thư thái.
Tư Đồ nhanh chân lủi vào trong phòng, thấy ở ngoài cửa Mộc Lăng đang gấp rút đến độ cuống cuồng. Y vừa thấy hắn chạy vào từ phía xa đã cất giọng mắng – “Nhà ngươi muốn chết hử? Còn không mau thay y phục nhanh lên? Hỷ sự bị chậm trễ hết rồi kia kìa, nhà ngươi đã chết toi ở đâu thế hử? Qua thêm canh giờ nữa là hỏng bét hết, coi chừng đấy, khéo Tiểu Hoàng cóc cần ngươi nữa bây giờ!”
Tư Đồ chỉ cười rồi chạy ào vào trong phòng, chỉ thấy Tiểu Hoàng đã đổi y phục thành toàn thân màu đỏ thắm cũng đang sốt ruột đến mức đứng ngồi chẳng yên. Y vừa thấy hắn vào đã bước đến, trong tay cầm hỉ phục của Tư Đồ, vừa cởi tà áo ngoài của hắn vừa giận dỗi – “Huynh làm ta sốt ruột chết mất, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì nữa…”
Lời còn chưa dứt, tay đã bị Tư Đồ nắm lấy.
“Tiên Tiên, ta có lời muốn nói với ngươi.” – Tư Đồ cầm lấy bàn tay Tiểu Hoàng, cúi xuống đăm đăm ngắm nhìn lễ phục màu đỏ sẫm trên toàn thân y, tiểu hài tử trông cứ như là tiên vừa mới sa xuống trần đời.
Tiểu Hoàng có vẻ khẩn trương. Y ngước mắt lên nhìn Tư Đồ, nhỏ tiếng mà hỏi – “Gì cơ?”
Tư Đồ ắng lặng mãi một lúc, rồi mới nhoẻn cười nghiêm chỉnh bảo rằng – “Ta thật lòng thích ngươi lắm, có thể thành thân với ngươi là chuyện tốt đẹp nhất trong đời của Tư Đồ ta. Bây giờ chúng mình đã được bên nhau rồi, nhưng ta vẫn sẽ nắm tay ngươi cả đời, mỗi một ngày qua đều khiến cho ngươi vui vẻ, tuyệt đối không để ngươi phải chịu dù nửa phần ủy khuất.”
Y ngốc lăng ra mà nghe Tư Đồ nói cho dứt lời, rồi ngó thấy gã Tư Đồ ấy vậy mà hiếm có dịp vừa vội vã thay y phục vừa đỏ lựng mặt mũi lên. Thế rồi Tiểu Hoàng đỏ hoen khóe mắt.
Tác giả :
Nhĩ Nhã