Hoàng Bán Tiên
Chương 47: Chấp mê bất ngộ
Ra khỏi quân doanh của Thụy Vương rồi, Tư Đồ để cho Tương Thanh về trước, còn nói nhỏ dặn dò vào tai y mấy chuyện.
Tương Thanh nhận mệnh phi thân lao vút đi. Tư Đồ dắt tay Tiểu Hoàng thủng thẳng dạo bước, hướng về phía Hắc Vân Bảo.
Trời đã vào khuya, nhưng có lẽ là vừa mới ở chỗ tiệc rượu mắng nhiếc đám đám quần hùng một trận, xả được hết cơn ấm ức trong lòng, rồi cả mới vừa được uống mấy chén rượu hoa điêu rất ngon nữa, cho nên cả hai người đều rất tươi tỉnh vui vẻ.
Tư Đồ rất thích hình dáng Tiểu Hoàng khi nắm tay hắn. Tựa như, nếu hai người nắm tay nhau thì bàn tay to hơn chút xíu sẽ có thể ôm lấy bàn tay nhỏ hơn chút xíu. Tiểu Hoàng ngoài một tay đang nắm lấy tay hắn ra, tay kia còn có thể đặt nơi cánh tay Tư Đồ. Như vậy tay hai người đã có thể quàng lấy nhau rồi. Nếu như chỉ là nắm tay nhau không thôi, sẽ có cảm giác như người này đang dẫn người kia đi vậy, nếu một ngày kia buông tay ra rồi, sẽ không còn gắn bó. Nhưng nếu là tay trong tay, cánh tay cũng choàng lấy, sẽ có cảm giác như cùng nương tựa vào nhau. Không quan trọng là ai dẫn ai đi, ai theo ai bước, vì cả hai người đều nhìn thấy con đường phía trước xa xôi mãi cùng nhau.
Hai người lẳng lặng quay bước về. Lẻ tẻ mấy tiếng côn trùng rỉ rả kêu trong bụi cỏ ven đường, gió đêm phơ phất, một vầng trăng tỏ treo giữa vòm trời màu chàm thẫm trên đỉnh đầu, sao sáng giăng khắp nơi…
Tiểu Hoàng cứ bước về phía trước, bất thình lình ngây ngô cười khúc khích.
Tư Đồ cúi đầu nhìn y – “Nghĩ gì mà vui vẻ quá vậy?”
Tiểu Hoàng ngước mắt lên trông hắn – “Lúc huynh vừa đi ấy, có nói với Tiếu Lạc Vũ…”
“À?” Tư Đồ nhếch chân mày, hỏi – “Ngươi nói nghe coi nào, ta nói như vậy có ý gì?”
Tiểu Hoàng nghĩ ngợi một lúc rồi bảo – “Khẳng định là mọi người… bao gồm cả chính Tiếu Lạc Vũ, đều nghĩ rằng huynh khiêu khích y.”
Tư Đồ làm thinh, cũng nhoẻn cười trên mặt rồi nhè nhẹ thở dài – “Ngươi đều nghĩ tốt cho người khác…Ta cũng có thể làm người xấu đó. Chỉ là thấy y chướng mắt nên khoe khoang chút đỉnh, trêu ngươi y thôi.”
Tiểu Hoàng lắc đầu vẻ bướng bỉnh – “Không phải mà…Huynh không có khoe khoang…mà là tốt bụng.”
“Vậy còn đám quần hùng giang hồ thì sao?” – Tư Đồ hỏi – “Ngươi nghĩ bọn họ thế nào?”
“Ừm…” – Tiểu Hoàng như đang lựa lời cho đúng, rồi bảo – “Thật ra bọn họ cũng không có xấu, chỉ là không được tốt.”
“Nói vậy là sao?” – Tư Đồ hỏi.
“Lúc nãy, huynh có nói một điều rất đúng…bọn họ chỉ toàn nghĩ về điểm xấu của người khác thôi.” – Tiểu Hoàng khẽ đá một hòn cuội nhỏ dưới chân đi, chậm rãi nói – “Họ nghĩ như vậy, đều là từ bụng ta suy ra bụng người. Nói cách khác, bọn họ đều là từ góc độ của chính bản thân mình để nghĩ về huynh. Cũng có thể nói, nếu như bọn họ có được năng lực và thế lực như huynh, bọn họ ắt hẳn có lý do để làm chuyện xấu xa như thế.”
Tư Đồ đưa tay rờ cằm, nhìn Tiểu Hoàng với một chút bất ngờ – “Ý của nhà ngươi là, nếu một ai đó có tốt, thì đó là bởi vì người đó không có cách trở nên xấu xa?!”
Tiểu Hoàng gật gù – “Người không có khả năng hại người thì sẽ không hại người, nhưng cũng không thể nói đó là người tốt. Còn người có quyền quyết định việc sống chết của người khác, nhưng biết quý trọng sinh mạng, đó mới rõ ràng là người tốt.” – Nói rồi vỗ vỗ cánh tay Tư Đồ. – “Cho nên ta cứ hay nói huynh là người tốt, Mộc Lăng, Tương Thanh, đều là người tốt!”
Tư Đồ xoa tay lên cằm Tiểu Hoàng – “Định nghĩa kẻ xấu trong đầu ngươi thú vị thật đó!”
Tiểu Hoàng mỉm cười. Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Tư Đồ biết rất rõ, lúc Tiểu Hoàng có rượu vào thì sẽ nói rất nhiều, chừng như rất chi cao hứng, cũng rất là thoải mái, lá gan cũng lớn hơn nhiều…Rượu có khi sẽ khiến cho người ta phát điên, nhưng thảng hoặc cũng sẽ khiến người ta thành kỳ diệu. Cứ như thói quen của tiểu hài tử này ấy mà, mấu chốt không nằm ở trong rượu, mà là nằm ở người uống rượu.
Xuống tới chân núi thì chợt thấy phía trước mặt có một đội nhân mã đang đứng chờ. Từ xa, Tư Đồ và Tiểu Hoàng đã trông thấy người đang đứng nơi cỗ kiệu dẫn đầu…Là phó tướng dưới trướng của Tề Dịch – Chu Long.
Tư Đồ khẽ nhíu mi, không hề dừng bước, vẫn cứ cùng Tiểu Hoàng băng băng về trước.
“Xin dừng bước” – Chu Long tiến lên chắp tay, lịch sự thi lễ với Tư Đồ.
Tư Đồ nhẹ gật đầu, hỏi – “Có việc gì?”
“Nguyên soái muốn được đơn độc gặp gỡ Hoàng tiểu tiên sinh” – Chu Long cũng không cần nói gần nói xa.
Tư Đồ nheo nheo mắt nhìn Tiểu Hoàng như muốn hỏi – “Có đi không hử?”
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng gật đầu.
Tư Đồ cười mỉm, nháy mắt với y mấy cái – Ngươi đi đi, ta âm thầm theo sau.
Tiểu Hoàng bèn an tâm ngồi vào cỗ kiệu trên mặt đất. Tư Đồ giả vờ quay về núi một mình, nhưng đến nửa đường thì vòng lại, dễ dàng âm thầm lần theo đám người kia, hướng về phía quân doanh của Tề Dịch.
Bước vào quân doanh đã có thể nhận ra ngay, so với doanh trại của Tề Dịch thì hành dinh của Thụy Vương thật sự quá hoang phí tốn kém. Thấy rõ rệt nhất chính là giáp trụ binh khí của quân sĩ Tề Dịch đều không còn tốt mấy, hơn nữa đã cũ mèm. Nhưng chỉ liếc mắt cũng thấy, các tướng sĩ này đều đã từng ở giữa chiến trường. Còn quân đội của Thụy Vương thì rất ngăn nắp, binh khí giáp trụ đều mới toanh cả…nhưng lại khiến nảy sinh cảm giác thiếu hụt đi một phần thận trọng và trầm ổn.
Cỗ kiệu lắc lư đi vào bên trong doanh trại, dừng lại bên bờ một hồ nước nhỏ.
Màn kiệu vén lên, Tiểu Hoàng bước xuống, thấy xa xa ven ao sen đang kê một chiếc bàn con, trên bàn đặt một vò rượu, hai cái chén, bên cạnh bàn có một người ngồi đó. Người này toàn thân vận y phục màu xanh sẫm bình thường, không mang giáp trụ, chỉ ngồi ngây ngô tại nơi ấy ngắm nghía hồ sen đầy những phiến lá héo khô, tựa như hồn đã bay đi đâu mất.
Chu Long chắp tay với ông ta – “Nguyên soái, Hoàng tiểu tiên sinh tới rồi.”
Hồi lâu sau, người đó gật đầu, khẽ phất tay ngăn Chu Long lại. Chu Long dẫn người rời khỏi đó.
Chẳng mấy chốc, bên hồ sen chỉ còn lại có hai người. Tiểu Hoàng đứng yên tại chỗ không tới gần, thấy người đang ngồi phía trước ngoảnh đầu nhìn lại, là Tề Dịch.
Tề Dịch nhìn Tiểu Hoàng ở phía xa, ông ta trầm lặng xuất thần nhìn y.
Tiểu Hoàng bị nhìn tới nỗi có hơi lúng túng, cúi đầu xuống.
Tề Dịch như đột nhiên bừng tỉnh, lắc đầu cười khổ, vẫy tay gọi Tiểu Hoàng – “Qua đây ngồi đi.”
Tiểu Hoàng lẳng lặng đi qua, ngồi xuống vị trí đối diện Tề Dịch.
Hai người đều đã an vị xong xuôi rồi thì chỉ nhìn nhau trong im ắng. Rồi Tề Dịch rót một chén rượu cho Tiểu Hoàng, hỏi – “Có biết uống rượu không?”
Tiểu Hoàng gật đầu, cầm chén rượu lên hít hà, thấy đó là một loại rượu mình chưa từng uống qua nên cẩn thận nhấp một ít, nghĩ hương vị này uống thật là ngon, ngon hơn tất cả mùi vị của các rượu mà lúc trước y từng nếm thử. Uống xong một chén rồi thì ngước lên hỏi Tề Dịch – “Đây là rượu gì? Uống ngon thật.”
Lại nói đến Tề Dịch, đôi mắt chăm chú ngắm Tiểu Hoàng đã ngây dại đi rồi. Mãi lâu sau mới phản ứng – “À, là Lê hoa bạch, loại rượu mà cha ngươi thích uống nhất.”
Tiểu Hoàng cầm lấy vò rượu tự rót thêm cho chính mình một chén, rồi thích ý nhấm nháp…Loại rượu này thật lạ lùng, lúc chỉ mới nếm thôi thì cảm giác như nước, có điều trong nước ấy lại có một làn hương hơm thoảng nhẹ của hoa lê. Nhưng khi ngụm rượu trôi xuống, trong khoang miệng bỗng dưng chan chứa một loại hương thuần thơm đậm, rồi tích tắc sau lại biến thành chua xót. Khiến người ta cứ muốn uống thêm một hớp nữa, nhưng lại càng sợ hãi mùi vị lưu lại trong miệng mình chỉ càng thêm đắng cay.
Thấy vẻ mặt của Tiểu Hoàng, Tề Dịch cười nhẹ – “Tịch Ly trước đây có nói, rượu ngon chính là loại rượu khiến người muốn uống sợ phải uống, lúc đang uống thì nghĩ “Sau này ta sẽ không bao giờ uống nữa, còn khi không uống thì nghĩ “Ta nhấp thêm chút nữa thôi”…Cũng như ngày hôm nay vậy, bất luận ra sao, khi vị ngọt qua đi, cuối cùng vẫn là cay đắng.”
Lúc Tề Dịch nói, ông ta không hề có chút cảm xúc nào, chỉ như đang độc thoại một cách thờ ơ. Thế nhưng chẳng rõ vì sao Tiểu Hoàng đỏ hoe hai viền mắt, còn mũi lại có chút cay cay.
“Đúng thật là phụ tử liên tâm sao?” – Tề Dịch cười – “Lúc Tịch Ly nói những lời này, nét mặt cũng giống hệt như vậy…Ngươi cũng như y, đều động tâm rồi.”
Tiểu Hoàng nhìn Tề Dịch chậm chạp đứng dậy, bước mấy bước về phía hồ sen, nói – “Rượu này đã để suốt hai mươi năm…Hai mươi năm trước Tịch Ly chôn nó trong viện của ta, bảo rằng hai mươi năm sau hẵng lấy ra uống tiếp.”
Tiểu Hoàng lướt mắt qua vò rượu đặt trên bàn, phát hiện trong vò chỉ còn non nửa, chợt hay rằng Tề Dịch đã uống đi không ít. Chẳng phải đã có ngà ngật say rồi đấy ư? Cho nên khi ông ta gọi tên hai tiếng “Tịch Ly” thì chất chứa tình sâu nặng trĩu. Nếu lâu nay đều gọi như thế, trong miệng của Tề Dịch đều chỉ là Tịch Ly mà không có bất cứ một câu nào nhắc đến muội muội của mình…Vì sao?
Tề Dịch đăm đăm nhìn hồ sen một quãng thật lâu rồi quay người lại, thấy Tiểu Hoàng toàn thân đen tuyền ngồi cạnh bên bàn, thoảng như người thiếu niên của ngày xưa đó. Chỉ là, thiếu niên này cùng với người trong trí nhớ không thể nào là một. Người kia, trên khóe môi luôn luôn ẩn giấu một nét cười ranh mãnh, lúc ở bên cạnh y phải cẩn trọng mọi bề, biết đâu bất chợt có lúc nào đó sẽ bị trêu chọc, đổi lại cho y một tràng pháo tay giòn giã khen hay. Đứa trẻ này không giống như vậy… như một trang giấy trắng, ai nhìn vào cũng thấy thật trong trẻo. Tịch Ly chỉ có lúc mới ngủ dậy còn chưa tỉnh hẳn, hoặc khi ở cùng gã nam nhân ấy, mới có nét mặt như thế mà thôi.
Sự không cam tâm vùi chôn trường cửu trong lòng lại nhen nhóm, cơn phiền muộn dâng lên trong đầu óc…Con người ấy, hỉ nộ ái ố đều không vì chính ta, mà chỉ vì một người khác.
Tiểu Hoàng nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt Tề Dịch, lòng có chút bất an, bèn nhỏ tiếng hỏi – “Ông có chuyện gì ư? Ta phải đi.”
Tề Dịch lại thay đổi vẻ mặt, mỉm cười – “Ta muốn thay Tịch Ly chăm sóc cho ngươi.”
Tiểu Hoàng nghiêng đầu sang bên nhìn ông ta, rồi lắc lắc.
“Tại sao?” – Tề Dịch không hiểu – “Ta là thân nhân duy nhất của ngươi, ta hẳn phải thay Tịch Ly chăm sóc ngươi.”
Tiểu Hoàng lặng lẽ hồi lâu rồi mới hỏi – “Vì sao phải thay Tịch Ly, mà không phải là muội muội của ông?”
…Tề Dịch nghẹn lời!
“Ta tới đây lâu rồi” – Tiểu Hoàng nhìn ông ta – “Ngay cả tên muội muội ông cũng chưa từng nhắc tới.”
Tề Dịch chán ghét lắc đầu – “Cô ta không phải là mẹ của ngươi!”
“Vậy ông cũng không phải cữu cữu của ta.” – Tiểu Hoàng bình thản nói – “Dù sao, người có quan hệ thân thuộc với ông là muội muội của ông, chứ không phải Ân Tịch Ly.”
Tề Dịch chau mày, chăm chú nhìn vào Tiểu Hoàng một hồi lâu rồi lắc đầu bật cười khanh khách – “Thật sự là giống, giống in hệt…Ngay cả bản lĩnh ăn nói chọc cho người khác tức chết không cần đền mạng cũng giống nhau như đúc.”
Tiểu Hoàng thở dài – “Phụ thân ta chỉ là một lang trung nhỏ sống trong thôn trên núi” – Nói rồi, đứng hẳn dậy – “Ta phải về đây.”
Tề Dịch chợt cảm thấy trong lòng nảy lên bối rối, hài tử này cùng với con người ấy có ngữ khí cũng giống hệt nhau, chưa bao giờ nói ra những câu khách sáo như “Cáo từ, hậu hội hữu kỳ”…Vĩnh viễn, y đều nói: “Ta phải về đây, ta nghĩ ta không thích ngươi…” Những lời nói thẳng thắn nhất, mà cũng làm đau lòng người nhất. Nhưng nếu ngẫm lại, nếu như người ấy chăm chú thốt lên “Ta không đi, ta không muốn đi, ta thích ngươi”, thì sẽ xiêu lòng biết bao nhiêu.
Tiểu Hoàng thấy Tề Dịch thừ người ra, bèn đơn giản quay bước ra đi. Vừa được một bước, chợt nghe thấy tiếng chân hấp tấp dồn lên phía sau. Tề Dịch xông lên ôm chầm lấy y – “Đừng!”
Tiểu Hoàng bị siết đến phát đau, hơi hoảng hốt chẳng hiểu vì sao nhìn sang ông ta.
“Tịch Ly…” – Tề Dịch dùng hay tay nắm lấy vai Tiểu Hoàng – “Ngươi đừng đi có được không? Nhìn ta đi, ở bên cạnh ta đi!”
Tiểu Hoàng vỡ lẽ ra được ít nhiều, lắc đầu mà rằng – “Ta không phải Tịch Ly.”
“Không sao cả!” – Tề Dịch lắc đầu – “Ngươi và y! Giống nhau như đúc! Lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã…”
Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Hoàng chỉ thấy một bóng đen bất chợt nháng lên trước mắt. Tư Đồ án ngữ ngay trước mặt y, nhẹ nhàng kéo y ra phía sau, nhấc chân đá Tề Dịch một cước văng ra ngoài.
“Sầm” một tiếng, Tề Dịch văng đi thật xa, rồi ngã nhoài xuống mặt đất, ôm lấy ngực phun ra một ngụm máu tươi.
Động tĩnh ở bên này khiến quân lính thủ vệ ở bốn phía chạy tới. Chu Long nhanh nhẹn tới đỡ Tề Dịch dậy.
Ứa ra một nhúm máu, Tề Dịch chỉ thấy Tư Đồ che chắn trước mặt Tiểu Hoàng nhãn thần lạnh như băng giá, một cái cười như có như không trên mặt, lạnh lùng nhả một câu – “Ông muốn chết?”
Trong khoảnh khắc, Tiểu Hoàng chợt cảm thấy lạnh lẽo cả tay chân. Rốt cuộc y cũng thấu hiểu, vì sao hoàng đế yên tâm để cho Tề Dịch tới nơi này…Bởi lẽ Tư Đồ và Tề Dịch, hai người họ căn bản không thể nào cùng đi trên một con đường.
Tương Thanh nhận mệnh phi thân lao vút đi. Tư Đồ dắt tay Tiểu Hoàng thủng thẳng dạo bước, hướng về phía Hắc Vân Bảo.
Trời đã vào khuya, nhưng có lẽ là vừa mới ở chỗ tiệc rượu mắng nhiếc đám đám quần hùng một trận, xả được hết cơn ấm ức trong lòng, rồi cả mới vừa được uống mấy chén rượu hoa điêu rất ngon nữa, cho nên cả hai người đều rất tươi tỉnh vui vẻ.
Tư Đồ rất thích hình dáng Tiểu Hoàng khi nắm tay hắn. Tựa như, nếu hai người nắm tay nhau thì bàn tay to hơn chút xíu sẽ có thể ôm lấy bàn tay nhỏ hơn chút xíu. Tiểu Hoàng ngoài một tay đang nắm lấy tay hắn ra, tay kia còn có thể đặt nơi cánh tay Tư Đồ. Như vậy tay hai người đã có thể quàng lấy nhau rồi. Nếu như chỉ là nắm tay nhau không thôi, sẽ có cảm giác như người này đang dẫn người kia đi vậy, nếu một ngày kia buông tay ra rồi, sẽ không còn gắn bó. Nhưng nếu là tay trong tay, cánh tay cũng choàng lấy, sẽ có cảm giác như cùng nương tựa vào nhau. Không quan trọng là ai dẫn ai đi, ai theo ai bước, vì cả hai người đều nhìn thấy con đường phía trước xa xôi mãi cùng nhau.
Hai người lẳng lặng quay bước về. Lẻ tẻ mấy tiếng côn trùng rỉ rả kêu trong bụi cỏ ven đường, gió đêm phơ phất, một vầng trăng tỏ treo giữa vòm trời màu chàm thẫm trên đỉnh đầu, sao sáng giăng khắp nơi…
Tiểu Hoàng cứ bước về phía trước, bất thình lình ngây ngô cười khúc khích.
Tư Đồ cúi đầu nhìn y – “Nghĩ gì mà vui vẻ quá vậy?”
Tiểu Hoàng ngước mắt lên trông hắn – “Lúc huynh vừa đi ấy, có nói với Tiếu Lạc Vũ…”
“À?” Tư Đồ nhếch chân mày, hỏi – “Ngươi nói nghe coi nào, ta nói như vậy có ý gì?”
Tiểu Hoàng nghĩ ngợi một lúc rồi bảo – “Khẳng định là mọi người… bao gồm cả chính Tiếu Lạc Vũ, đều nghĩ rằng huynh khiêu khích y.”
Tư Đồ làm thinh, cũng nhoẻn cười trên mặt rồi nhè nhẹ thở dài – “Ngươi đều nghĩ tốt cho người khác…Ta cũng có thể làm người xấu đó. Chỉ là thấy y chướng mắt nên khoe khoang chút đỉnh, trêu ngươi y thôi.”
Tiểu Hoàng lắc đầu vẻ bướng bỉnh – “Không phải mà…Huynh không có khoe khoang…mà là tốt bụng.”
“Vậy còn đám quần hùng giang hồ thì sao?” – Tư Đồ hỏi – “Ngươi nghĩ bọn họ thế nào?”
“Ừm…” – Tiểu Hoàng như đang lựa lời cho đúng, rồi bảo – “Thật ra bọn họ cũng không có xấu, chỉ là không được tốt.”
“Nói vậy là sao?” – Tư Đồ hỏi.
“Lúc nãy, huynh có nói một điều rất đúng…bọn họ chỉ toàn nghĩ về điểm xấu của người khác thôi.” – Tiểu Hoàng khẽ đá một hòn cuội nhỏ dưới chân đi, chậm rãi nói – “Họ nghĩ như vậy, đều là từ bụng ta suy ra bụng người. Nói cách khác, bọn họ đều là từ góc độ của chính bản thân mình để nghĩ về huynh. Cũng có thể nói, nếu như bọn họ có được năng lực và thế lực như huynh, bọn họ ắt hẳn có lý do để làm chuyện xấu xa như thế.”
Tư Đồ đưa tay rờ cằm, nhìn Tiểu Hoàng với một chút bất ngờ – “Ý của nhà ngươi là, nếu một ai đó có tốt, thì đó là bởi vì người đó không có cách trở nên xấu xa?!”
Tiểu Hoàng gật gù – “Người không có khả năng hại người thì sẽ không hại người, nhưng cũng không thể nói đó là người tốt. Còn người có quyền quyết định việc sống chết của người khác, nhưng biết quý trọng sinh mạng, đó mới rõ ràng là người tốt.” – Nói rồi vỗ vỗ cánh tay Tư Đồ. – “Cho nên ta cứ hay nói huynh là người tốt, Mộc Lăng, Tương Thanh, đều là người tốt!”
Tư Đồ xoa tay lên cằm Tiểu Hoàng – “Định nghĩa kẻ xấu trong đầu ngươi thú vị thật đó!”
Tiểu Hoàng mỉm cười. Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Tư Đồ biết rất rõ, lúc Tiểu Hoàng có rượu vào thì sẽ nói rất nhiều, chừng như rất chi cao hứng, cũng rất là thoải mái, lá gan cũng lớn hơn nhiều…Rượu có khi sẽ khiến cho người ta phát điên, nhưng thảng hoặc cũng sẽ khiến người ta thành kỳ diệu. Cứ như thói quen của tiểu hài tử này ấy mà, mấu chốt không nằm ở trong rượu, mà là nằm ở người uống rượu.
Xuống tới chân núi thì chợt thấy phía trước mặt có một đội nhân mã đang đứng chờ. Từ xa, Tư Đồ và Tiểu Hoàng đã trông thấy người đang đứng nơi cỗ kiệu dẫn đầu…Là phó tướng dưới trướng của Tề Dịch – Chu Long.
Tư Đồ khẽ nhíu mi, không hề dừng bước, vẫn cứ cùng Tiểu Hoàng băng băng về trước.
“Xin dừng bước” – Chu Long tiến lên chắp tay, lịch sự thi lễ với Tư Đồ.
Tư Đồ nhẹ gật đầu, hỏi – “Có việc gì?”
“Nguyên soái muốn được đơn độc gặp gỡ Hoàng tiểu tiên sinh” – Chu Long cũng không cần nói gần nói xa.
Tư Đồ nheo nheo mắt nhìn Tiểu Hoàng như muốn hỏi – “Có đi không hử?”
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng gật đầu.
Tư Đồ cười mỉm, nháy mắt với y mấy cái – Ngươi đi đi, ta âm thầm theo sau.
Tiểu Hoàng bèn an tâm ngồi vào cỗ kiệu trên mặt đất. Tư Đồ giả vờ quay về núi một mình, nhưng đến nửa đường thì vòng lại, dễ dàng âm thầm lần theo đám người kia, hướng về phía quân doanh của Tề Dịch.
Bước vào quân doanh đã có thể nhận ra ngay, so với doanh trại của Tề Dịch thì hành dinh của Thụy Vương thật sự quá hoang phí tốn kém. Thấy rõ rệt nhất chính là giáp trụ binh khí của quân sĩ Tề Dịch đều không còn tốt mấy, hơn nữa đã cũ mèm. Nhưng chỉ liếc mắt cũng thấy, các tướng sĩ này đều đã từng ở giữa chiến trường. Còn quân đội của Thụy Vương thì rất ngăn nắp, binh khí giáp trụ đều mới toanh cả…nhưng lại khiến nảy sinh cảm giác thiếu hụt đi một phần thận trọng và trầm ổn.
Cỗ kiệu lắc lư đi vào bên trong doanh trại, dừng lại bên bờ một hồ nước nhỏ.
Màn kiệu vén lên, Tiểu Hoàng bước xuống, thấy xa xa ven ao sen đang kê một chiếc bàn con, trên bàn đặt một vò rượu, hai cái chén, bên cạnh bàn có một người ngồi đó. Người này toàn thân vận y phục màu xanh sẫm bình thường, không mang giáp trụ, chỉ ngồi ngây ngô tại nơi ấy ngắm nghía hồ sen đầy những phiến lá héo khô, tựa như hồn đã bay đi đâu mất.
Chu Long chắp tay với ông ta – “Nguyên soái, Hoàng tiểu tiên sinh tới rồi.”
Hồi lâu sau, người đó gật đầu, khẽ phất tay ngăn Chu Long lại. Chu Long dẫn người rời khỏi đó.
Chẳng mấy chốc, bên hồ sen chỉ còn lại có hai người. Tiểu Hoàng đứng yên tại chỗ không tới gần, thấy người đang ngồi phía trước ngoảnh đầu nhìn lại, là Tề Dịch.
Tề Dịch nhìn Tiểu Hoàng ở phía xa, ông ta trầm lặng xuất thần nhìn y.
Tiểu Hoàng bị nhìn tới nỗi có hơi lúng túng, cúi đầu xuống.
Tề Dịch như đột nhiên bừng tỉnh, lắc đầu cười khổ, vẫy tay gọi Tiểu Hoàng – “Qua đây ngồi đi.”
Tiểu Hoàng lẳng lặng đi qua, ngồi xuống vị trí đối diện Tề Dịch.
Hai người đều đã an vị xong xuôi rồi thì chỉ nhìn nhau trong im ắng. Rồi Tề Dịch rót một chén rượu cho Tiểu Hoàng, hỏi – “Có biết uống rượu không?”
Tiểu Hoàng gật đầu, cầm chén rượu lên hít hà, thấy đó là một loại rượu mình chưa từng uống qua nên cẩn thận nhấp một ít, nghĩ hương vị này uống thật là ngon, ngon hơn tất cả mùi vị của các rượu mà lúc trước y từng nếm thử. Uống xong một chén rồi thì ngước lên hỏi Tề Dịch – “Đây là rượu gì? Uống ngon thật.”
Lại nói đến Tề Dịch, đôi mắt chăm chú ngắm Tiểu Hoàng đã ngây dại đi rồi. Mãi lâu sau mới phản ứng – “À, là Lê hoa bạch, loại rượu mà cha ngươi thích uống nhất.”
Tiểu Hoàng cầm lấy vò rượu tự rót thêm cho chính mình một chén, rồi thích ý nhấm nháp…Loại rượu này thật lạ lùng, lúc chỉ mới nếm thôi thì cảm giác như nước, có điều trong nước ấy lại có một làn hương hơm thoảng nhẹ của hoa lê. Nhưng khi ngụm rượu trôi xuống, trong khoang miệng bỗng dưng chan chứa một loại hương thuần thơm đậm, rồi tích tắc sau lại biến thành chua xót. Khiến người ta cứ muốn uống thêm một hớp nữa, nhưng lại càng sợ hãi mùi vị lưu lại trong miệng mình chỉ càng thêm đắng cay.
Thấy vẻ mặt của Tiểu Hoàng, Tề Dịch cười nhẹ – “Tịch Ly trước đây có nói, rượu ngon chính là loại rượu khiến người muốn uống sợ phải uống, lúc đang uống thì nghĩ “Sau này ta sẽ không bao giờ uống nữa, còn khi không uống thì nghĩ “Ta nhấp thêm chút nữa thôi”…Cũng như ngày hôm nay vậy, bất luận ra sao, khi vị ngọt qua đi, cuối cùng vẫn là cay đắng.”
Lúc Tề Dịch nói, ông ta không hề có chút cảm xúc nào, chỉ như đang độc thoại một cách thờ ơ. Thế nhưng chẳng rõ vì sao Tiểu Hoàng đỏ hoe hai viền mắt, còn mũi lại có chút cay cay.
“Đúng thật là phụ tử liên tâm sao?” – Tề Dịch cười – “Lúc Tịch Ly nói những lời này, nét mặt cũng giống hệt như vậy…Ngươi cũng như y, đều động tâm rồi.”
Tiểu Hoàng nhìn Tề Dịch chậm chạp đứng dậy, bước mấy bước về phía hồ sen, nói – “Rượu này đã để suốt hai mươi năm…Hai mươi năm trước Tịch Ly chôn nó trong viện của ta, bảo rằng hai mươi năm sau hẵng lấy ra uống tiếp.”
Tiểu Hoàng lướt mắt qua vò rượu đặt trên bàn, phát hiện trong vò chỉ còn non nửa, chợt hay rằng Tề Dịch đã uống đi không ít. Chẳng phải đã có ngà ngật say rồi đấy ư? Cho nên khi ông ta gọi tên hai tiếng “Tịch Ly” thì chất chứa tình sâu nặng trĩu. Nếu lâu nay đều gọi như thế, trong miệng của Tề Dịch đều chỉ là Tịch Ly mà không có bất cứ một câu nào nhắc đến muội muội của mình…Vì sao?
Tề Dịch đăm đăm nhìn hồ sen một quãng thật lâu rồi quay người lại, thấy Tiểu Hoàng toàn thân đen tuyền ngồi cạnh bên bàn, thoảng như người thiếu niên của ngày xưa đó. Chỉ là, thiếu niên này cùng với người trong trí nhớ không thể nào là một. Người kia, trên khóe môi luôn luôn ẩn giấu một nét cười ranh mãnh, lúc ở bên cạnh y phải cẩn trọng mọi bề, biết đâu bất chợt có lúc nào đó sẽ bị trêu chọc, đổi lại cho y một tràng pháo tay giòn giã khen hay. Đứa trẻ này không giống như vậy… như một trang giấy trắng, ai nhìn vào cũng thấy thật trong trẻo. Tịch Ly chỉ có lúc mới ngủ dậy còn chưa tỉnh hẳn, hoặc khi ở cùng gã nam nhân ấy, mới có nét mặt như thế mà thôi.
Sự không cam tâm vùi chôn trường cửu trong lòng lại nhen nhóm, cơn phiền muộn dâng lên trong đầu óc…Con người ấy, hỉ nộ ái ố đều không vì chính ta, mà chỉ vì một người khác.
Tiểu Hoàng nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt Tề Dịch, lòng có chút bất an, bèn nhỏ tiếng hỏi – “Ông có chuyện gì ư? Ta phải đi.”
Tề Dịch lại thay đổi vẻ mặt, mỉm cười – “Ta muốn thay Tịch Ly chăm sóc cho ngươi.”
Tiểu Hoàng nghiêng đầu sang bên nhìn ông ta, rồi lắc lắc.
“Tại sao?” – Tề Dịch không hiểu – “Ta là thân nhân duy nhất của ngươi, ta hẳn phải thay Tịch Ly chăm sóc ngươi.”
Tiểu Hoàng lặng lẽ hồi lâu rồi mới hỏi – “Vì sao phải thay Tịch Ly, mà không phải là muội muội của ông?”
…Tề Dịch nghẹn lời!
“Ta tới đây lâu rồi” – Tiểu Hoàng nhìn ông ta – “Ngay cả tên muội muội ông cũng chưa từng nhắc tới.”
Tề Dịch chán ghét lắc đầu – “Cô ta không phải là mẹ của ngươi!”
“Vậy ông cũng không phải cữu cữu của ta.” – Tiểu Hoàng bình thản nói – “Dù sao, người có quan hệ thân thuộc với ông là muội muội của ông, chứ không phải Ân Tịch Ly.”
Tề Dịch chau mày, chăm chú nhìn vào Tiểu Hoàng một hồi lâu rồi lắc đầu bật cười khanh khách – “Thật sự là giống, giống in hệt…Ngay cả bản lĩnh ăn nói chọc cho người khác tức chết không cần đền mạng cũng giống nhau như đúc.”
Tiểu Hoàng thở dài – “Phụ thân ta chỉ là một lang trung nhỏ sống trong thôn trên núi” – Nói rồi, đứng hẳn dậy – “Ta phải về đây.”
Tề Dịch chợt cảm thấy trong lòng nảy lên bối rối, hài tử này cùng với con người ấy có ngữ khí cũng giống hệt nhau, chưa bao giờ nói ra những câu khách sáo như “Cáo từ, hậu hội hữu kỳ”…Vĩnh viễn, y đều nói: “Ta phải về đây, ta nghĩ ta không thích ngươi…” Những lời nói thẳng thắn nhất, mà cũng làm đau lòng người nhất. Nhưng nếu ngẫm lại, nếu như người ấy chăm chú thốt lên “Ta không đi, ta không muốn đi, ta thích ngươi”, thì sẽ xiêu lòng biết bao nhiêu.
Tiểu Hoàng thấy Tề Dịch thừ người ra, bèn đơn giản quay bước ra đi. Vừa được một bước, chợt nghe thấy tiếng chân hấp tấp dồn lên phía sau. Tề Dịch xông lên ôm chầm lấy y – “Đừng!”
Tiểu Hoàng bị siết đến phát đau, hơi hoảng hốt chẳng hiểu vì sao nhìn sang ông ta.
“Tịch Ly…” – Tề Dịch dùng hay tay nắm lấy vai Tiểu Hoàng – “Ngươi đừng đi có được không? Nhìn ta đi, ở bên cạnh ta đi!”
Tiểu Hoàng vỡ lẽ ra được ít nhiều, lắc đầu mà rằng – “Ta không phải Tịch Ly.”
“Không sao cả!” – Tề Dịch lắc đầu – “Ngươi và y! Giống nhau như đúc! Lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã…”
Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Hoàng chỉ thấy một bóng đen bất chợt nháng lên trước mắt. Tư Đồ án ngữ ngay trước mặt y, nhẹ nhàng kéo y ra phía sau, nhấc chân đá Tề Dịch một cước văng ra ngoài.
“Sầm” một tiếng, Tề Dịch văng đi thật xa, rồi ngã nhoài xuống mặt đất, ôm lấy ngực phun ra một ngụm máu tươi.
Động tĩnh ở bên này khiến quân lính thủ vệ ở bốn phía chạy tới. Chu Long nhanh nhẹn tới đỡ Tề Dịch dậy.
Ứa ra một nhúm máu, Tề Dịch chỉ thấy Tư Đồ che chắn trước mặt Tiểu Hoàng nhãn thần lạnh như băng giá, một cái cười như có như không trên mặt, lạnh lùng nhả một câu – “Ông muốn chết?”
Trong khoảnh khắc, Tiểu Hoàng chợt cảm thấy lạnh lẽo cả tay chân. Rốt cuộc y cũng thấu hiểu, vì sao hoàng đế yên tâm để cho Tề Dịch tới nơi này…Bởi lẽ Tư Đồ và Tề Dịch, hai người họ căn bản không thể nào cùng đi trên một con đường.
Tác giả :
Nhĩ Nhã