Hoàng Bán Tiên
Chương 28: Gió thoảng lá rung
Vi phong diêu diệp
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừ”, khiến cho Tư Đồ như nắng mới qua đèo, động tác làm cá cũng nhanh hơn.
“Từ lúc còn nhỏ thì ta đã cảm thấy dường như mọi con đường mình đi đều đã được sắp xếp sẵn.” – Tiểu Hoàng ngồi xuống một chiếc ghế dài bên bếp lò, vừa nhớ lại chuyện cũ vừa kể – “Tên của ta vốn dĩ đã khiến người ta dễ hiểu lầm, mà từ nhỏ đến lớn, hễ ta làm chuyện gì cũng đều bị lan truyền đi khắp nơi, sau đó càng truyền càng trở nên rộng lớn kỳ lạ, dần dần, tiếng tăm ngày một nổi hơn.”
Tư Đồ im lặng lắng nghe, sau khi đã đánh hết lớp vảy bạc của hai con cá, hắn dùng muôi múc nước từ trong vại ra rửa sạch. Trong trù phòng hoàn toàn im ắng, chỉ có tiếng nước chảy róc rách, cùng với tiếng kể chuyện của Tiểu Hoàng.
“Ta còn nhớ rõ phụ thân mình thường ngồi ngẩn người một mình, ban đêm có khi còn buông tiếng thở dài.” – Tiểu Hoàng đặt tay lên đầu gối, nhẹ nhàng xoa xoa – “Một lần kia, phụ thân ta uống rượu say liền khóc lóc bảo với ta, rằng người có lỗi với ta lắm.”
Tư Đồ đặt cá đã rửa sạch lên thớt gỗ, sau đó rửa tay sạch rồi quay lại, ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Hoàng – “Phụ thân ngươi có thương ngươi không?”
“Có!” – Tiểu Hoàng gật gù – “Ông ấy đối với ta rất tốt, có điều…những lời ông ấy nói hoàn toàn không thuyết phục được ta, hơn nữa ta cũng biết ông ấy có chuyện gạt mình.”
“Sau đó thì thế nào?” – Tư Đồ vươn tay ra nhẹ nhàng lau một vệt đen nho nhỏ trên mặt Tiểu Hoàng, ấy là mới rồi đến gần bếp lò nên dính phải nhọ.
“Sau đó chẳng biết vì sao mà Hoàng đế lại di giá đến thôn làng nhỏ của ta.” – Tiểu Hoàng hơi nhíu mày – “Và khéo làm sao, tối hôm trước ta lại ngắm sao.”
“Mỗi đêm ngươi đều ngắm sao ư?” – Tư Đồ có hơi nghi hoặc vì hiện giờ đâu mấy khi thấy y ngắm.
“Ta không phải cố tình đi ngắm sao, cũng đâu có gì đẹp chứ!” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng – “Chẳng biết nguyên nhân do đâu mà phụ thân ta bảo ta xem, nói là hai ngày sau ông ấy định vào thành nên muốn xem thử thời tiết thế nào.”
Tư Đồ gật đầu bày tỏ sự ngờ vực – “Cứ như thể là cố ý vậy.”
“Hôm đó trời đã tối muộn, cũng không có hiện tượng sao lạ gì.” – Tiểu Hoàng nhẹ nhàng xoắn hai ống tay áo mình – “Nhưng ngày hôm sau Hoàng đế lại đột nhiên xuất hiện ở ngọn núi sau nhà chúng ta. Lúc mới gặp ta còn tưởng là lão tiên sinh nào lạc đường. Chúng ta hàn huyên đôi ba câu, thế rồi chủ đề dẫn đến việc tinh tượng đêm hôm trước.”
“Lúc lão ta gặp ngươi thì biểu tình có chỗ kỳ quái sao?” – Tư Đồ hỏi.
Tiểu Hoàng gật đầu – “Khi ta nhìn vào mắt ông ta thì chợt có cảm giác sợ hãi. Tuy rằng ông ta bật cười ha hả, nhưng cảm giác vẫn… giống như lúc đối diện với Thụy Vương, đều khiến người khác không thoải mái.”
“Thế tiếp đó thì thế nào?” – Tư Đồ ngồi xuống đất, kéo tay Tiểu Hoàng đến gần và nhẹ nhàng nắm lấy – “Lần đó đã xảy ra một trận họa chiến tranh rất trứ danh có phải không?”
Tiểu Hoàng lại gật đầu – “Đúng vậy! Đêm đó xảy ra họa chiến tranh. Ta cũng không biết là có việc gì xảy ra, nhưng ngày hôm sau có quan viên đến truyền chỉ phong cho ta là Thần tiên sống, còn thưởng cho ta thật nhiều ngân lượng, cả thôn làng ai nấy đều ngợi khen.”
Tư Đồ khẽ nhíu mày, hiển nhiên đây chính là là một âm mưu. Chỉ là không biết mục đích là gì mà đường đường một vị Hoàng đế phải dùng trăm phương nghìn kế như vậy?
“Lúc đầu ta còn vui vẻ lắm. Có bạc rồi thì cuộc sống của người dân trong thôn có thể được cải thiện phần nào, còn có thể giúp phụ thân sắm sửa một ít thứ…Nhưng sau đó thì xảy ra việc lạ lùng.” – Tiểu Hoàng buồn rầu nói – “Người đến thôn tìm ta càng lúc càng nhiều, hạng người nào cũng có, người thì đòi xem tướng, kẻ thì đòi đoán mệnh…Thoạt tiên ta còn cố gắng giúp đỡ, nhưng sau đó người đến mỗi lúc một đông hơn…”
Tư Đồ lắc đầu, đưa tay xoa nhẹ bên má Tiểu Hoàng – “Ngươi đúng là khờ khạo mà. Nếu như ngươi không giúp được gì thì hai ba hôm sau người ta tự khắc sẽ bỏ đi, nhưng nếu ngươi giúp một người thành công thì chẳng cần biết ngươi giúp hay không, người khác cũng truyền miệng nhau kéo tới.”
“Chính là như thế đấy.” – Tiểu Hoàng có phần bối rối ngập ngừng – “Ta giúp họ, thế là họ tôn xưng ta là thần tiên. Ta không giúp họ, họ lại càng tôn xưng ta là thần tiên hơn nữa. Về sau càng lúc càng loạn thất bát tao, dân chúng trong thôn không thể nào sống yên ổn được.”
“Cho nên ngươi bỏ đi?” – Tư Đồ đau lòng vuốt nhẹ tóc y.
“Năm ta mười sáu tuổi, phụ thân cho ta một vật.” – Tiểu Hoàng nói xong liền cởi chiếc túi hương tinh xảo vẫn đeo ngang hông xuống, lấy ra một quyển sách nhỏ, đưa cho Tư Đồ.
Tư Đồ nhận lấy mở ra xem, chỉ thấy mặt trên dùng thể chữ liễu vô cùng bay bướm viết hai dòng – “Tam niên kiếp sổ, độ tắc sinh. An nhạc vĩnh thế, vọng tự trân trọng” – ký tên là ––– Ân Tịch Ly.
(Kiếp nạn ba năm, qua được sẽ an bình, cả đời này thanh thản, mong gắng sức giữ gìn.)
Tư Đồ nhìn thấy danh tự kia rồi thì vô cùng sửng sốt. Ân Tịch Ly đối với những người cùng thời với hắn là một cái tên không lấy gì làm xa lạ. Ông ta từng là Tướng quốc trẻ tuổi nhất, có danh xưng là Thần toán. Có điều mười bảy năm trước đã đột ngột bặt vô âm tín.
“Phụ thân cho ta vật này, lại nói cho ta hay rằng mệnh của ta từ lúc sinh ra đã được định sẵn, ấy là sống không quá hai mươi tuổi. Hy vọng duy nhất chính là vượt qua được kiếp số ba năm.” – Tiểu Hoàng thu hồi quyển sách, cất vào túi hương rồi lại nói – “Sau đó ta vác giỏ sách rời khỏi thôn…Vừa ra khỏi đấy đã bị người của Thụy Vương đuổi bắt. Ta nghĩ được biện pháp thoát thân, sau đó lưu lạc đến Thục Trung gặp gỡ huynh.”
Nghe Tiểu Hoàng nói xong, Tư Đồ trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng gật đầu, vừa cười vừa sờ cằm Tiểu Hoàng – “Ra là vậy à? Ta cứ tưởng là chuyện gì kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ đấy chứ.”
Tiểu Hoàng nghe Tư Đồ nói thế thì giật mình giương mắt nhìn hắn.
“Ta nghĩ thật ra có gì khó hiểu đâu, chẳng phải là bị người ta gài bẫy sao? – Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng đến gần – “Mà nói thế rồi cũng chả sao, chúng ta có thể tìm biện pháp giải quyết.”
“Là biện pháp gì?” – Tiểu Hoàng tỏ ra khó hiểu.
“Từ lúc ngươi sinh ra cho đến khi ngươi mười bảy tuổi.” – Tư Đồ vừa nghĩ vừa nói – “Tất cả mục đích chẳng phải đều là vì muốn ngươi danh chấn thiên hạ sao? Đã thành sự thật rồi đấy.”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu tiếp tục chờ nghe Tư Đồ nói.
“Hiện giờ thiên hạ không ai không biết tiếng tăm của ngươi.” – Tư Đồ tạm dừng một chút rồi nói tiếp – “Nói cách khác, mục đích đầu tiên xem như đã đạt thành rồi. Ngươi năm nay đã hơn mười bảy tuổi rồi phải không?”
“Ừ!” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Hai tháng sau là tròn mười tám tuổi.”
“Sắp mười tám?” – Hai mắt Tư Đồ sáng rực lên, kề sát vào Tiểu Hoàng mà xem xét cẩn thận – “Ta đã bảo là trưởng thành trông sẽ được lắm mà…Mười tám rồi ư…”
“Mười tám thì sao?” – Tiểu Hoàng lui về phía sau, tạo một khoảng cách với Tư Đồ, nhỏ giọng hỏi.
“Mười tám tức là ba năm chi kiếp của ngươi nay chỉ còn lại hai năm.” – Tư Đồ bắt lấy thắt lưng của Tiểu Hoàng kéo đến gần – Chỉ cần trải qua hai năm này thì ngươi sẽ được trọn đời yên vui. Vậy không tốt sao?”
Tiểu Hoàng nhìn Tư Đồ thật lâu, cuối cùng gật đầu bảo – “Cũng đúng…Cái gì nên đến thì tự nó sẽ đến thôi, lo lắng quá cũng chẳng để làm gì.”
“Đúng rồi đấy!” – Tư Đồ cười – “Huống hồ vẫn còn có ta ở bên cạnh ngươi mà.”
“Ừ!” – Tiểu Hoàng cười nhẹ – “Tư Đồ, huynh thật là tốt.”
“Ái chà…” – Tư Đồ nhịn không được bật cười to, liên tục lắc đầu – “Đồ Mọt sách nhà ngươi, nói ta tốt thì có thể tính ngươi là người đầu tiên trong khắp thiên hạ này đấy.”
“Huynh thật sự là người tốt mà.” – Tiểu Hoàng cãi lại – “Ta cảm thấy như thế thật.”
“Chúng ta tiếp tục nói về chuyện lúc ngươi mười tám tuổi thì hay hơn đó.” – Tư Đồ cười đầy thâm ý – “Mười tám tuổi tức là nhược quán[1] rồi, là người trưởng thành rồi.”
Tiểu Hoàng gật đầu, cười hơi chút ngượng ngùng – “Ừm, đúng vậy!”
“Là người lớn thì phải nên làm một vài việc mà những đứa trẻ không thể làm được!” – Tư Đồ tựa hồ rất hứng thú, mang Tiểu Hoàng kéo sát vào ***g ngực mình, thấp giọng nói – “Đến lúc đó ta sẽ dạy cho ngươi cách làm những việc mà chỉ người lớn có thể làm.”
Tiểu Hoàng thành thật gật đầu – “Được!” – trong mắt còn lóe lên một tia tò mò ––– Việc chỉ có người trưởng thành mới có thể làm ư?
“Ngoan nào, làm cá, ăn xong rồi đi ngủ sớm thôi!” – Tư Đồ cười mỹ mãn, còn không quên đánh mắt liếc về phía cửa một cái.
Mộc Lăng và Tương Thanh đang ngồi chồm hổm nghe lén bên ngoài trù phòng, bèn đưa mắt nhìn nhau. Mộc Lăng giậm chân đấm ngực, tiểu hài tử sao lại chẳng cảnh giác chút nào hết vậy, cứ thế bị lừa mà cũng không hay biết. Đúng là sói già trá hình gà mẹ mà.
Tương Thanh thì lại ngơ ngác ngước lên hỏi – “Sự tình gì mà chỉ người đủ mười tám tuổi mới có thể làm vậy?”
Mộc Lăng không nói gì, chỉ liếc nhìn y một cái rồi xoay người trở về dược phòng tiếp tục phối dược.
…
Tiểu Hoàng dùng một chiếc lá sen thật to lót trong ***g hấp, ở trên xếp tỏi giã và hành thái nhuyễn cùng một ít măng tươi, rồi đặt hai con cá Tư Đồ đã rửa lên, sau cùng lại phủ một lớp lá sen rồi đậy kín nắp ***g lại, bắt đầu chưng.
Tư Đồ mang đến hai bình mỹ tửu, đặt trên chiếc bàn cạnh ao sen ngoài sân. Cá đã chưng xong, Tiểu Hoàng bèn nhấc ***g hấp khỏi bếp.
“Chỉ cần chưng thế thôi ư?” – Tư Đồ tò mò giở vung ra, nghe thấy hương thơm nức mũi xông lên, thòm thèm bảo – “Oa, thơm quá đi!”
“Phải chưng lâu lắm đấy. Thịt cá và xương cá cũng đã quyện vào nhau, mùi tanh của cá cũng bị hơi nước làm tan đi.” – Tiểu Hoàng so đũa, tách phần lá sen trên mặt ra, gắp một miếng thịt cá đưa đến bên miệng Tư Đồ – “Huynh nếm thử một chút xem.”
Tư Đồ liền cắn lấy, cuốn khối thịt cá vào trong miệng, hương thơm tỏa tràn khắp khoang miệng, thịt cá mềm mại, vừa vào đến miệng đã tan ra, mùi vị thơm ngon lạ thường khiến cho người ta không nhịn được muốn nhấp ngay một ngụm rượu ngon…
Tư Đồ xoa đầu Tiểu Hoàng tán thưởng rồi cầm lấy ***g hấp kéo y ra ngoài – “Món này nhắm rượu là tốt nhất. Đi nào, ra ngoài sân cùng uống dăm ba chén!”
Đêm đó hai người cứ một ngụm rượu lại một đũa cá. Gió đêm thanh mát, trước mắt là những chiếc lá sen khẽ khàng lay động trên mặt ao, những làn nước nhẹ nhàng gợn sóng, thú vị không để đâu cho hết.
Hai người cứ thế uống đến tận hứng, hôm sau thì ngủ đến khi mặt trời lên quá ba sào mới chịu trở dậy. Mộc Lăng vội vội vàng vàng chạy đến thúc giục, nói rằng lúc chạng vạng sẽ diễn ra đại hội hoa khôi. Nếu muốn đến Thất Tinh Thủy trại tham gia đại hội thì phải chuẩn bị trước đi chứ.
Tư Đồ mỉm cười, lạnh lùng bảo – “Ai bảo là ta muốn đến tham gia hử?”
Mộc Lăng và Tương Thanh sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau một cái, lòng hoàn toàn chẳng ngờ Tư Đồ thế mà chẳng đến tham gia.
Tương Thanh thấp giọng hỏi Mộc Lăng – “Bang chủ có phải tối qua uống đến hồ đồ rồi không? Ở đấy có biết bao nhiêu là mỹ nữ, vậy mà lại không đến xem ư?”
Mộc Lăng nhún vai – “Đều là những loại dung chi dục phấn, có gì mà đẹp chứ. Hiện giờ, trong lòng tên Tư Đồ ấy chỉ có một tiểu thần tiên, một thiên tiên hạ phàm thôi.”
“Lập tức chuẩn bị!” – Tư Đồ hạ lệnh – “Nửa canh giờ nữa, khởi hành quay về Thục Trung!”
Thủ hạ nhanh nhẹn thu xếp mọi việc, chỉ nửa canh giờ sau thì đã chuẩn bị ngựa xe đâu ra đấy. Bây giờ thì mã xa càng lớn hơn, bởi Tư Đồ đã sai người mua rất nhiều sách xếp trong ấy, còn chính mình thì tự tay dắt theo Tiểu Hoàng vào trong, thong thả dựa vào.
Tương Thanh leo lên lưng ngựa, khoát tay hạ lệnh với mọi người – “Khởi hành!”
Đoàn ngựa xe chậm rãi nhắm hướng thành môn mà tiến.
Mọi người vừa rời khỏi phủ Hàng Châu thì đã thấy nhân mã của Thất Tinh thủy trại đuổi theo phía sau.
Tiếu Lạc Vũ thân chinh dẫn người đến, bảo rằng dù thế nào cũng phải thỉnh Tư Đồ bang chủ đưa Hoàng Bán Tiên đến tham gia đại hội hoa khôi đêm nay.
Tương Thanh đưa mắt nhìn Mộc Lăng bên cạnh, ôm quyền trước Tiếu Lạc Vũ, bảo rằng – “Thật không may, Tiếu trại chủ. Bang chủ nhà chúng ta không cùng quay về Thục Trung với mọi người.”
“Sao cơ?” – Tiếu Lạc Vũ sửng sốt hỏi lại. Mộc Lăng xốc màn xe lên cho hắn xem, chỉ thấy bên trong ngập tràn những sách là sách, chẳng có lấy một người nào.
“Bang chủ lệnh cho bọn ta mang sách của Hoàng tiểu tiên sinh về Hắc Vân Bảo.” – Tương Thanh nói một cách rất thản nhiên.
“Thế…Tư Đồ bang chủ và Hoàng tiên sinh đâu rồi?” – Tiếu Lạc Vũ hỏi.
“Chúng ta không biết.” – Mộc Lăng bĩu môi – “Hắn nói muốn đến đại mạc, rồi lại bảo muốn đi Nam Hải, còn bảo là sẽ đi Liêu Đông…tóm lại chỗ nào tốt thì sẽ tới nơi đó.” – Y nói rồi cùng Tương Thanh dẫn nhân mã vượt qua Tiếu Lạc Vũ, thẳng một đường mà đi.
Tiếu Lạc Vũ chôn chân tại chỗ, mặt mày biến sắc, hiểu rõ ý định của Tư Đồ. Tên Tư Đồ ấy cố tình an bài nhiều nhân mã như thế, khua chiêng gióng trống rời khỏi thành, chính là vì muốn thu hút sự chú ý của họ. Thế này thì, biển người mênh mông mịt mờ, biết đi đâu mà tìm tung tích hai người kia đây. Tên Tư Đồ thoạt nhìn chỉ là một tên mãng phu, hóa ra là do bản thân đã quá xem thường hắn rồi.
…
Trên con đường nhỏ ở ngoại thành Hàng Châu có một con ngựa đen đang thong dong đi về phía trước. Tư Đồ ngồi trên lưng ngựa, vòng tay ôm chặt Tiểu Hoàng vào lòng. Hắn chợt nhớ đến vẻ mặt đen sì của Tiếu Lạc Vũ khi biết ra mình đã bị lừa thì cảm thấy vô cùng vui sướng.
“Vì sao lại tách ra đi riêng thế này vậy?” – Tiểu Hoàng nhìn Tư Đồ khó hiểu.
“À…” – Tư Đồ cười nhẹ – “Chẳng phải đã bảo là còn hai năm sao? So với việc ngồi yên chờ chết, chi bằng tự tại một chút!” – Hắn vừa nói vừa cúi xuống hôn nhẹ lên trán Tiểu Hoàng – “Từ nay về sau, chúng ta hai người một ngựa, cùng nhau cưỡi ngựa ngao du thiên hạ, đi khắp chân trời góc bể, cho những kẻ tiểu nhân tâm thuật bất chính đuổi theo phía sau đi.”
Hắn nói xong quất ngựa một roi, ngựa hí vang dài, cất cao bốn vó, phiến phiến phong trần tung bay, sảng khoái đi về phương xa.
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừ”, khiến cho Tư Đồ như nắng mới qua đèo, động tác làm cá cũng nhanh hơn.
“Từ lúc còn nhỏ thì ta đã cảm thấy dường như mọi con đường mình đi đều đã được sắp xếp sẵn.” – Tiểu Hoàng ngồi xuống một chiếc ghế dài bên bếp lò, vừa nhớ lại chuyện cũ vừa kể – “Tên của ta vốn dĩ đã khiến người ta dễ hiểu lầm, mà từ nhỏ đến lớn, hễ ta làm chuyện gì cũng đều bị lan truyền đi khắp nơi, sau đó càng truyền càng trở nên rộng lớn kỳ lạ, dần dần, tiếng tăm ngày một nổi hơn.”
Tư Đồ im lặng lắng nghe, sau khi đã đánh hết lớp vảy bạc của hai con cá, hắn dùng muôi múc nước từ trong vại ra rửa sạch. Trong trù phòng hoàn toàn im ắng, chỉ có tiếng nước chảy róc rách, cùng với tiếng kể chuyện của Tiểu Hoàng.
“Ta còn nhớ rõ phụ thân mình thường ngồi ngẩn người một mình, ban đêm có khi còn buông tiếng thở dài.” – Tiểu Hoàng đặt tay lên đầu gối, nhẹ nhàng xoa xoa – “Một lần kia, phụ thân ta uống rượu say liền khóc lóc bảo với ta, rằng người có lỗi với ta lắm.”
Tư Đồ đặt cá đã rửa sạch lên thớt gỗ, sau đó rửa tay sạch rồi quay lại, ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Hoàng – “Phụ thân ngươi có thương ngươi không?”
“Có!” – Tiểu Hoàng gật gù – “Ông ấy đối với ta rất tốt, có điều…những lời ông ấy nói hoàn toàn không thuyết phục được ta, hơn nữa ta cũng biết ông ấy có chuyện gạt mình.”
“Sau đó thì thế nào?” – Tư Đồ vươn tay ra nhẹ nhàng lau một vệt đen nho nhỏ trên mặt Tiểu Hoàng, ấy là mới rồi đến gần bếp lò nên dính phải nhọ.
“Sau đó chẳng biết vì sao mà Hoàng đế lại di giá đến thôn làng nhỏ của ta.” – Tiểu Hoàng hơi nhíu mày – “Và khéo làm sao, tối hôm trước ta lại ngắm sao.”
“Mỗi đêm ngươi đều ngắm sao ư?” – Tư Đồ có hơi nghi hoặc vì hiện giờ đâu mấy khi thấy y ngắm.
“Ta không phải cố tình đi ngắm sao, cũng đâu có gì đẹp chứ!” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng – “Chẳng biết nguyên nhân do đâu mà phụ thân ta bảo ta xem, nói là hai ngày sau ông ấy định vào thành nên muốn xem thử thời tiết thế nào.”
Tư Đồ gật đầu bày tỏ sự ngờ vực – “Cứ như thể là cố ý vậy.”
“Hôm đó trời đã tối muộn, cũng không có hiện tượng sao lạ gì.” – Tiểu Hoàng nhẹ nhàng xoắn hai ống tay áo mình – “Nhưng ngày hôm sau Hoàng đế lại đột nhiên xuất hiện ở ngọn núi sau nhà chúng ta. Lúc mới gặp ta còn tưởng là lão tiên sinh nào lạc đường. Chúng ta hàn huyên đôi ba câu, thế rồi chủ đề dẫn đến việc tinh tượng đêm hôm trước.”
“Lúc lão ta gặp ngươi thì biểu tình có chỗ kỳ quái sao?” – Tư Đồ hỏi.
Tiểu Hoàng gật đầu – “Khi ta nhìn vào mắt ông ta thì chợt có cảm giác sợ hãi. Tuy rằng ông ta bật cười ha hả, nhưng cảm giác vẫn… giống như lúc đối diện với Thụy Vương, đều khiến người khác không thoải mái.”
“Thế tiếp đó thì thế nào?” – Tư Đồ ngồi xuống đất, kéo tay Tiểu Hoàng đến gần và nhẹ nhàng nắm lấy – “Lần đó đã xảy ra một trận họa chiến tranh rất trứ danh có phải không?”
Tiểu Hoàng lại gật đầu – “Đúng vậy! Đêm đó xảy ra họa chiến tranh. Ta cũng không biết là có việc gì xảy ra, nhưng ngày hôm sau có quan viên đến truyền chỉ phong cho ta là Thần tiên sống, còn thưởng cho ta thật nhiều ngân lượng, cả thôn làng ai nấy đều ngợi khen.”
Tư Đồ khẽ nhíu mày, hiển nhiên đây chính là là một âm mưu. Chỉ là không biết mục đích là gì mà đường đường một vị Hoàng đế phải dùng trăm phương nghìn kế như vậy?
“Lúc đầu ta còn vui vẻ lắm. Có bạc rồi thì cuộc sống của người dân trong thôn có thể được cải thiện phần nào, còn có thể giúp phụ thân sắm sửa một ít thứ…Nhưng sau đó thì xảy ra việc lạ lùng.” – Tiểu Hoàng buồn rầu nói – “Người đến thôn tìm ta càng lúc càng nhiều, hạng người nào cũng có, người thì đòi xem tướng, kẻ thì đòi đoán mệnh…Thoạt tiên ta còn cố gắng giúp đỡ, nhưng sau đó người đến mỗi lúc một đông hơn…”
Tư Đồ lắc đầu, đưa tay xoa nhẹ bên má Tiểu Hoàng – “Ngươi đúng là khờ khạo mà. Nếu như ngươi không giúp được gì thì hai ba hôm sau người ta tự khắc sẽ bỏ đi, nhưng nếu ngươi giúp một người thành công thì chẳng cần biết ngươi giúp hay không, người khác cũng truyền miệng nhau kéo tới.”
“Chính là như thế đấy.” – Tiểu Hoàng có phần bối rối ngập ngừng – “Ta giúp họ, thế là họ tôn xưng ta là thần tiên. Ta không giúp họ, họ lại càng tôn xưng ta là thần tiên hơn nữa. Về sau càng lúc càng loạn thất bát tao, dân chúng trong thôn không thể nào sống yên ổn được.”
“Cho nên ngươi bỏ đi?” – Tư Đồ đau lòng vuốt nhẹ tóc y.
“Năm ta mười sáu tuổi, phụ thân cho ta một vật.” – Tiểu Hoàng nói xong liền cởi chiếc túi hương tinh xảo vẫn đeo ngang hông xuống, lấy ra một quyển sách nhỏ, đưa cho Tư Đồ.
Tư Đồ nhận lấy mở ra xem, chỉ thấy mặt trên dùng thể chữ liễu vô cùng bay bướm viết hai dòng – “Tam niên kiếp sổ, độ tắc sinh. An nhạc vĩnh thế, vọng tự trân trọng” – ký tên là ––– Ân Tịch Ly.
(Kiếp nạn ba năm, qua được sẽ an bình, cả đời này thanh thản, mong gắng sức giữ gìn.)
Tư Đồ nhìn thấy danh tự kia rồi thì vô cùng sửng sốt. Ân Tịch Ly đối với những người cùng thời với hắn là một cái tên không lấy gì làm xa lạ. Ông ta từng là Tướng quốc trẻ tuổi nhất, có danh xưng là Thần toán. Có điều mười bảy năm trước đã đột ngột bặt vô âm tín.
“Phụ thân cho ta vật này, lại nói cho ta hay rằng mệnh của ta từ lúc sinh ra đã được định sẵn, ấy là sống không quá hai mươi tuổi. Hy vọng duy nhất chính là vượt qua được kiếp số ba năm.” – Tiểu Hoàng thu hồi quyển sách, cất vào túi hương rồi lại nói – “Sau đó ta vác giỏ sách rời khỏi thôn…Vừa ra khỏi đấy đã bị người của Thụy Vương đuổi bắt. Ta nghĩ được biện pháp thoát thân, sau đó lưu lạc đến Thục Trung gặp gỡ huynh.”
Nghe Tiểu Hoàng nói xong, Tư Đồ trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng gật đầu, vừa cười vừa sờ cằm Tiểu Hoàng – “Ra là vậy à? Ta cứ tưởng là chuyện gì kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ đấy chứ.”
Tiểu Hoàng nghe Tư Đồ nói thế thì giật mình giương mắt nhìn hắn.
“Ta nghĩ thật ra có gì khó hiểu đâu, chẳng phải là bị người ta gài bẫy sao? – Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng đến gần – “Mà nói thế rồi cũng chả sao, chúng ta có thể tìm biện pháp giải quyết.”
“Là biện pháp gì?” – Tiểu Hoàng tỏ ra khó hiểu.
“Từ lúc ngươi sinh ra cho đến khi ngươi mười bảy tuổi.” – Tư Đồ vừa nghĩ vừa nói – “Tất cả mục đích chẳng phải đều là vì muốn ngươi danh chấn thiên hạ sao? Đã thành sự thật rồi đấy.”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu tiếp tục chờ nghe Tư Đồ nói.
“Hiện giờ thiên hạ không ai không biết tiếng tăm của ngươi.” – Tư Đồ tạm dừng một chút rồi nói tiếp – “Nói cách khác, mục đích đầu tiên xem như đã đạt thành rồi. Ngươi năm nay đã hơn mười bảy tuổi rồi phải không?”
“Ừ!” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Hai tháng sau là tròn mười tám tuổi.”
“Sắp mười tám?” – Hai mắt Tư Đồ sáng rực lên, kề sát vào Tiểu Hoàng mà xem xét cẩn thận – “Ta đã bảo là trưởng thành trông sẽ được lắm mà…Mười tám rồi ư…”
“Mười tám thì sao?” – Tiểu Hoàng lui về phía sau, tạo một khoảng cách với Tư Đồ, nhỏ giọng hỏi.
“Mười tám tức là ba năm chi kiếp của ngươi nay chỉ còn lại hai năm.” – Tư Đồ bắt lấy thắt lưng của Tiểu Hoàng kéo đến gần – Chỉ cần trải qua hai năm này thì ngươi sẽ được trọn đời yên vui. Vậy không tốt sao?”
Tiểu Hoàng nhìn Tư Đồ thật lâu, cuối cùng gật đầu bảo – “Cũng đúng…Cái gì nên đến thì tự nó sẽ đến thôi, lo lắng quá cũng chẳng để làm gì.”
“Đúng rồi đấy!” – Tư Đồ cười – “Huống hồ vẫn còn có ta ở bên cạnh ngươi mà.”
“Ừ!” – Tiểu Hoàng cười nhẹ – “Tư Đồ, huynh thật là tốt.”
“Ái chà…” – Tư Đồ nhịn không được bật cười to, liên tục lắc đầu – “Đồ Mọt sách nhà ngươi, nói ta tốt thì có thể tính ngươi là người đầu tiên trong khắp thiên hạ này đấy.”
“Huynh thật sự là người tốt mà.” – Tiểu Hoàng cãi lại – “Ta cảm thấy như thế thật.”
“Chúng ta tiếp tục nói về chuyện lúc ngươi mười tám tuổi thì hay hơn đó.” – Tư Đồ cười đầy thâm ý – “Mười tám tuổi tức là nhược quán[1] rồi, là người trưởng thành rồi.”
Tiểu Hoàng gật đầu, cười hơi chút ngượng ngùng – “Ừm, đúng vậy!”
“Là người lớn thì phải nên làm một vài việc mà những đứa trẻ không thể làm được!” – Tư Đồ tựa hồ rất hứng thú, mang Tiểu Hoàng kéo sát vào ***g ngực mình, thấp giọng nói – “Đến lúc đó ta sẽ dạy cho ngươi cách làm những việc mà chỉ người lớn có thể làm.”
Tiểu Hoàng thành thật gật đầu – “Được!” – trong mắt còn lóe lên một tia tò mò ––– Việc chỉ có người trưởng thành mới có thể làm ư?
“Ngoan nào, làm cá, ăn xong rồi đi ngủ sớm thôi!” – Tư Đồ cười mỹ mãn, còn không quên đánh mắt liếc về phía cửa một cái.
Mộc Lăng và Tương Thanh đang ngồi chồm hổm nghe lén bên ngoài trù phòng, bèn đưa mắt nhìn nhau. Mộc Lăng giậm chân đấm ngực, tiểu hài tử sao lại chẳng cảnh giác chút nào hết vậy, cứ thế bị lừa mà cũng không hay biết. Đúng là sói già trá hình gà mẹ mà.
Tương Thanh thì lại ngơ ngác ngước lên hỏi – “Sự tình gì mà chỉ người đủ mười tám tuổi mới có thể làm vậy?”
Mộc Lăng không nói gì, chỉ liếc nhìn y một cái rồi xoay người trở về dược phòng tiếp tục phối dược.
…
Tiểu Hoàng dùng một chiếc lá sen thật to lót trong ***g hấp, ở trên xếp tỏi giã và hành thái nhuyễn cùng một ít măng tươi, rồi đặt hai con cá Tư Đồ đã rửa lên, sau cùng lại phủ một lớp lá sen rồi đậy kín nắp ***g lại, bắt đầu chưng.
Tư Đồ mang đến hai bình mỹ tửu, đặt trên chiếc bàn cạnh ao sen ngoài sân. Cá đã chưng xong, Tiểu Hoàng bèn nhấc ***g hấp khỏi bếp.
“Chỉ cần chưng thế thôi ư?” – Tư Đồ tò mò giở vung ra, nghe thấy hương thơm nức mũi xông lên, thòm thèm bảo – “Oa, thơm quá đi!”
“Phải chưng lâu lắm đấy. Thịt cá và xương cá cũng đã quyện vào nhau, mùi tanh của cá cũng bị hơi nước làm tan đi.” – Tiểu Hoàng so đũa, tách phần lá sen trên mặt ra, gắp một miếng thịt cá đưa đến bên miệng Tư Đồ – “Huynh nếm thử một chút xem.”
Tư Đồ liền cắn lấy, cuốn khối thịt cá vào trong miệng, hương thơm tỏa tràn khắp khoang miệng, thịt cá mềm mại, vừa vào đến miệng đã tan ra, mùi vị thơm ngon lạ thường khiến cho người ta không nhịn được muốn nhấp ngay một ngụm rượu ngon…
Tư Đồ xoa đầu Tiểu Hoàng tán thưởng rồi cầm lấy ***g hấp kéo y ra ngoài – “Món này nhắm rượu là tốt nhất. Đi nào, ra ngoài sân cùng uống dăm ba chén!”
Đêm đó hai người cứ một ngụm rượu lại một đũa cá. Gió đêm thanh mát, trước mắt là những chiếc lá sen khẽ khàng lay động trên mặt ao, những làn nước nhẹ nhàng gợn sóng, thú vị không để đâu cho hết.
Hai người cứ thế uống đến tận hứng, hôm sau thì ngủ đến khi mặt trời lên quá ba sào mới chịu trở dậy. Mộc Lăng vội vội vàng vàng chạy đến thúc giục, nói rằng lúc chạng vạng sẽ diễn ra đại hội hoa khôi. Nếu muốn đến Thất Tinh Thủy trại tham gia đại hội thì phải chuẩn bị trước đi chứ.
Tư Đồ mỉm cười, lạnh lùng bảo – “Ai bảo là ta muốn đến tham gia hử?”
Mộc Lăng và Tương Thanh sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau một cái, lòng hoàn toàn chẳng ngờ Tư Đồ thế mà chẳng đến tham gia.
Tương Thanh thấp giọng hỏi Mộc Lăng – “Bang chủ có phải tối qua uống đến hồ đồ rồi không? Ở đấy có biết bao nhiêu là mỹ nữ, vậy mà lại không đến xem ư?”
Mộc Lăng nhún vai – “Đều là những loại dung chi dục phấn, có gì mà đẹp chứ. Hiện giờ, trong lòng tên Tư Đồ ấy chỉ có một tiểu thần tiên, một thiên tiên hạ phàm thôi.”
“Lập tức chuẩn bị!” – Tư Đồ hạ lệnh – “Nửa canh giờ nữa, khởi hành quay về Thục Trung!”
Thủ hạ nhanh nhẹn thu xếp mọi việc, chỉ nửa canh giờ sau thì đã chuẩn bị ngựa xe đâu ra đấy. Bây giờ thì mã xa càng lớn hơn, bởi Tư Đồ đã sai người mua rất nhiều sách xếp trong ấy, còn chính mình thì tự tay dắt theo Tiểu Hoàng vào trong, thong thả dựa vào.
Tương Thanh leo lên lưng ngựa, khoát tay hạ lệnh với mọi người – “Khởi hành!”
Đoàn ngựa xe chậm rãi nhắm hướng thành môn mà tiến.
Mọi người vừa rời khỏi phủ Hàng Châu thì đã thấy nhân mã của Thất Tinh thủy trại đuổi theo phía sau.
Tiếu Lạc Vũ thân chinh dẫn người đến, bảo rằng dù thế nào cũng phải thỉnh Tư Đồ bang chủ đưa Hoàng Bán Tiên đến tham gia đại hội hoa khôi đêm nay.
Tương Thanh đưa mắt nhìn Mộc Lăng bên cạnh, ôm quyền trước Tiếu Lạc Vũ, bảo rằng – “Thật không may, Tiếu trại chủ. Bang chủ nhà chúng ta không cùng quay về Thục Trung với mọi người.”
“Sao cơ?” – Tiếu Lạc Vũ sửng sốt hỏi lại. Mộc Lăng xốc màn xe lên cho hắn xem, chỉ thấy bên trong ngập tràn những sách là sách, chẳng có lấy một người nào.
“Bang chủ lệnh cho bọn ta mang sách của Hoàng tiểu tiên sinh về Hắc Vân Bảo.” – Tương Thanh nói một cách rất thản nhiên.
“Thế…Tư Đồ bang chủ và Hoàng tiên sinh đâu rồi?” – Tiếu Lạc Vũ hỏi.
“Chúng ta không biết.” – Mộc Lăng bĩu môi – “Hắn nói muốn đến đại mạc, rồi lại bảo muốn đi Nam Hải, còn bảo là sẽ đi Liêu Đông…tóm lại chỗ nào tốt thì sẽ tới nơi đó.” – Y nói rồi cùng Tương Thanh dẫn nhân mã vượt qua Tiếu Lạc Vũ, thẳng một đường mà đi.
Tiếu Lạc Vũ chôn chân tại chỗ, mặt mày biến sắc, hiểu rõ ý định của Tư Đồ. Tên Tư Đồ ấy cố tình an bài nhiều nhân mã như thế, khua chiêng gióng trống rời khỏi thành, chính là vì muốn thu hút sự chú ý của họ. Thế này thì, biển người mênh mông mịt mờ, biết đi đâu mà tìm tung tích hai người kia đây. Tên Tư Đồ thoạt nhìn chỉ là một tên mãng phu, hóa ra là do bản thân đã quá xem thường hắn rồi.
…
Trên con đường nhỏ ở ngoại thành Hàng Châu có một con ngựa đen đang thong dong đi về phía trước. Tư Đồ ngồi trên lưng ngựa, vòng tay ôm chặt Tiểu Hoàng vào lòng. Hắn chợt nhớ đến vẻ mặt đen sì của Tiếu Lạc Vũ khi biết ra mình đã bị lừa thì cảm thấy vô cùng vui sướng.
“Vì sao lại tách ra đi riêng thế này vậy?” – Tiểu Hoàng nhìn Tư Đồ khó hiểu.
“À…” – Tư Đồ cười nhẹ – “Chẳng phải đã bảo là còn hai năm sao? So với việc ngồi yên chờ chết, chi bằng tự tại một chút!” – Hắn vừa nói vừa cúi xuống hôn nhẹ lên trán Tiểu Hoàng – “Từ nay về sau, chúng ta hai người một ngựa, cùng nhau cưỡi ngựa ngao du thiên hạ, đi khắp chân trời góc bể, cho những kẻ tiểu nhân tâm thuật bất chính đuổi theo phía sau đi.”
Hắn nói xong quất ngựa một roi, ngựa hí vang dài, cất cao bốn vó, phiến phiến phong trần tung bay, sảng khoái đi về phương xa.
Tác giả :
Nhĩ Nhã