Hoàng Bán Tiên
Chương 23: Nấm mồ cô độc chốn non xanh
–Thanh sơn cô trủng–
Tư Đồ và Tiểu Hoàng ở sương phòng ấy đối ẩm cho đến khi tận hứng, hoa khôi dưới lầu cũng liên tiếp được tán thưởng. Nhưng đúng vào lúc đang náo nhiệt thì có một tiếng thét lanh lảnh cất lên, sau đó một nữ tử tóc tai bù xù từ trên lầu hai chạy xuống, vừa chạy vừa kêu, dáng vẻ vô cùng kinh hãi
Khách nhân và các cô nương dưới lầu thấy bộ dạng của nàng ta đều hoảng hốt cả lên. Tiểu Hoàng từ trên cửa sổ thấy bên dưới hỗn loạn thì lo lắng ngẩng đầu nhìn Tư Đồ. Chẳng ngờ đâu Tư Đồ chẳng lấy gì làm giật mình, ngược lại còn ra chiều thấu hiểu, khiến cho Tiểu Hoàng rất thắc mắc.
“Không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng.
“A…” – Tư Đồ cười – “Thật là biết nhẫn nại nhỉ, chờ đến tận lúc này mới động thủ.”
Tiểu Hoàng lắp bắp kinh hãi, giương mắt trông Tư Đồ. Chẳng lẽ hắn đã dự đoán trước tất cả mọi việc, hay là hắn đã sớm phát hiện ra manh mối gì hay sao?
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Hoàng, Tư Đồ thấp giọng đáp – “Từ lúc chúng ta rời khỏi sơn trang thì đã có người âm thầm theo dõi rồi.”
“Là ai?” – Tiểu Hoàng hỏi.
“Kẻ phái người theo dõi chúng ta thật là khôn ngoan.” – Tư Đồ khẽ cười – “Nếu muốn theo sát ta mà không bị phát giác thì cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ cũng khó lòng thành công, thế nên hắn dùng những người hoàn toàn không biết võ công.”
Tiểu Hoàng nghe vậy chợt nhớ đến việc gì đó, cảm thấy đã rõ ràng – “…Ta hiểu rồi! Mới rồi khi chúng ta đến đây, ở ven đường hễ cứ cách mười bước chân sẽ có một cánh cửa sổ trên lầu hai mở ra.”
Tư Đồ gật gù khen ngợi. Đừng thấy y không biết võ công mà xem thường, kỳ thật năng lực quan sát của y rất tốt, chỉ cần chú ý một chút đã phát hiện ra ngay điểm khác thường.
“Không cần biết là chúng ta đi đâu đều có người theo dõi, thế nên khi chúng ta đến nơi này cũng tự nhiên có người theo dõi thôi.” – Tư Đồ gõ nhẹ lên mặt bàn, có vẻ như đang chờ xem màn kịch kế tiếp là gì.
Hai người không nói thêm gì, cúi đầu nhìn tình cảnh phía dưới lầu. Nàng kỹ nữ kia sau khi lao xuống thì liền hét toáng lên – “Kinh khủng quá, hoa yêu lại xuất hiện hại người rồi!”
Tư Đồ nhíu mày – “Quả nhiên!”
“Ý huynh là hoa yêu kia vẫn luôn theo dõi chúng ta ư?” – Sắc mặt Hoàng Bán Tiên hơi trắng bệt ra.
Tư Đồ vươn tay xoa cằm y, cười bảo rằng – “Chuyện này… không hẳn là chúng ta đâu.”
“Vậy thì là ai?”
“Là ngươi thì đúng hơn.” – Lời vừa dứt thì đã thấy Tiểu Hoàng cứng đờ cả người, thoạt nhìn có vẻ khẩn trương. Tư Đồ bấy giờ mới hiểu trong lòng tiểu hài tử sớm đã có đáp án rồi. Hắn không nhiều lời, chỉ ngoảnh mặt theo dõi tình hình bên dưới. Nghe kỹ nữ kia tri hô như thế, tú bà liền cho người vời quan phủ và sai nha đến.
Tư Đồ để bạc lại trên bàn, kéo Tiểu Hoàng vẫn đang ngơ ngác nhìn – “Đi thôi!”
Hoàng Bán Tiên thấy thắc mắc liền hỏi – “Đi đâu chứ?”
“Cứ rời khỏi nơi này trước đã.” – Tư Đồ nói xong kéo y ra cửa, vừa ra đến nơi thì đã nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập, sau đó là một tiếng thét to – “Ngay phía trước phòng chẳng phải chính là Hoàng Bán Tiên đấy sao?”
Sắc mặt Tư Đồ trầm xuống, quay sang nói với Tiểu Hoàng – “Xem ra người ta đã sớm tính toán cả rồi, ngươi muốn chết dí ở chỗ này, hay là đi ra theo đường cửa sổ hử?”
Tiểu Hoàng nhìn về phía cửa sổ có chút do dự.
“Dù sao ta thấy người ta đã tính toán kỹ càng đến thế thì cho dù là ra theo lối cửa sổ cũng sẽ rơi vào bẫy của họ thôi.” – Tư Đồ chậm rãi nói, tiếng bước chân bên ngoài phòng càng lúc càng gần.
“Mau quyết định đi.” – Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng đến gần, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra.
Tiểu Hoàng nhìn cửa sổ, gật đầu ưng thuận – “Ra bằng cửa sổ thôi!”
Tư Đồ mỉm cười, ghé vào tai y bảo rằng – “Rất hợp với ý ta!” – nói xong thì tung người nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cửa sổ.
Hai người vừa đáp xuống đất, Tư Đồ liền cười lạnh một tiếng, đẩy Tiểu Hoàng tránh phía sau lưng mình. Tiểu Hoàng còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, ngẩng đầu lên đã thấy một cái bóng trắng chớp nhoáng, vọt thẳng về phía hai người, phía trước có hàn quang chợt lóe.
Tư Đồ nheo nheo mắt như có đôi phần khó hiểu, che chở cho Tiểu Hoàng nghiêng người tránh đi nhát kiếm đánh úp đó, vung tay tung một chưởng về phía bóng người kia. Người vừa xuất hiện cả kinh, ở trên không trung cố xoay người né tránh, nhưng không ngờ đó chỉ là hư chiêu của Tư Đồ, chỉ chờ người kia chuyển mình thì liền thu tay về, lật tay đánh thẳng vào bả vai đối phương. Người kia kêu lên một tiếng rồi té nã trên mặt đất.
Tiểu Hoàng nghe thấy tiếng kêu kia có vẻ nhỏ thì cả kinh, vì sao lại là một nữ nhân? Y định thần nhìn kỹ nữ tử trên mặt đất, đập vào mắt y chính là một thân bạch y, quen thuộc đến không thể nói nên lời. Toàn thân Tiểu Hoàng chợt phát lạnh, bởi nữ nhân trước mắt họ nào phải ai khác đâu, chính là Diêu Cầm.
“Cô nương…” – Tiểu Hoàng biết là Diêu Cầm thì lắp bắp không thôi.
Diêu Cầm dùng tay chẹn ngang bả vai bị Tư Đồ đả thương, cố hết sức đứng dậy, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Trong lòng nàng ta thầm nghĩ Tư Đồ thật sự quá lợi hại, chỉ một chiêu mà có thể khiến nàng phải chịu nội thương. Nàng lau sạch khóe miệng, không nói không rằng, vung kiếm tiếp tục tấn công.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Tư Đồ càng lúc càng sâu. Hắn không rõ nữ tử này có ý đồ gì, luận về võ công thì nàng quả thật không tồi, nhưng nếu muốn giết hắn thì tuyệt đối là không có khả năng. Vừa rồi hắn đã cố tình tha cho nàng một mạng, lẽ ra nàng nên biết khó mà tự rút lui, có đâu lại còn dây dưa không dứt thế này.
Hắn vừa định vung tay ngăn cản thì đã thấy Diêu Cầm xoay người tránh đi, chuyển hướng sang tấn công Hoàng Bán Tiên đang ở phía sau.
Ánh mắt Tư Đồ trở nên lạnh lẽo, liền vận ba thành công lực, tiến từng bước một, che chắn cho Tiểu Hoàng còn đang ngây ngẩn, vung mạnh một cước. Diêu Cầm tránh né không kịp, kêu lên một tiếng thảm thiết và bị đá văng thật xa. Tiểu Hoàng sốt ruột vội ngăn Tư Đồ lại – “Đừng giết cô nương ấy.”
Tư Đồ xoay nhìn Tiểu Hoàng, bàn tay đã vung lên lại hạ xuống. Nhưng không nghĩ đến ngay lúc ấy Diêu Cầm phun ra mấy ngụm máu rồi lại run rẩy đứng lên, vung kiếm tiếp tục công kích.
Đấu pháp này của nàng không giống như cừu hận, ngược lại dường như là muốn tự tìm vào chỗ chết.
Tiểu Hoàng nhìn ánh mắt Diêu Cầm, trong ấy chẳng có lấy nửa phần điên cuồng, mà lại thanh tỉnh dị thường. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Những rối loạn ngoài cửa đã kéo mọi người ồ ạt đổ ra phía ngoài, kỹ nữ từ trên lầu lao xuống lúc nãy cũng đã chạy ra, vừa nhìn thấy Diêu Cầm đã hô to lên – “Á, chính là ả ta! Là ả! Hoa yêu đấy!”
Tư Đồ và Tiểu Hoàng liếc nhìn nhau, nhưng Diêu Cầm đã áp sát đến, mũi kiếm hướng thẳng về phía Tiểu Hoàng. Tư Đồ lại vung tay đánh ra một chưởng, Diêu Cầm bị đánh văng ra ngoài, té ngã trên mặt đất, cố sức vận lực nhưng vẫn không có cách nào đứng dậy nổi. Người của nha môn lập tức bao vây lấy nàng. Một người đi đầu cất tiếng hỏi kỹ nữ kia – “Thật sự là ả sao? Ả chẳng phải chính là Diêu Cầm, lão bản nương bán đàn ở ven hồ Tây Tử đấy ư?”
“A! Ta nhớ ra rồi. Lưu lão bản đã chết kia vào hôm gặp nạn cũng đến hiệu đàn… Ta có thấy mà.” – Một số người qua đường đứng xem chợt hô lên.
“Ta cũng từng thấy ả ta đến Tây Tử Lâu để bán đàn đó!”
“Đúng rồi, tú tài công tử hình như cũng từng đến chỗ ả mua đàn.”
“Ả chính là hoa yêu.” – kỹ nữ kia chỉ vào Diêu Cầm – “Mới rồi, tiện thiếp cùng Vương lão bản đang ở trong phòng làm, làm chuyện ấy…thì ả ta đột nhiên từ trên cao nhảy xuống. Sau đó tiện thiếp thấy Vương lão bản đã thân vong rồi…Ả chính là hoa yêu!”
Tư Đồ quay lại liếc nhìn Tiểu Hoàng, thấy y chăm chú nhìn Diêu Cầm, cũng nương theo ánh mắt y, thấy Diêu Cầm đã hồi phục ít nhiều, đang ngồi dậy, mặt không chút biến sắc cùng Tiểu Hoàng đối mắt.
“Hoàng Bán Tiên đã bắt được hoa yêu rồi!” – Trong đám đông bỗng dưng có người hô to lên.
Tiểu Hoàng và Tư Đồ đều sửng sốt, cuối cùng cũng minh bạch – Thì ra là thế này đây.
Rất nhanh sau đó, cơ hồ cả phủ Hàng Châu đều chấn động, mọi người truyền tai nhau, người kéo đến xem hoa yêu mỗi lúc một nhiều, và ai nấy đều lan truyền bảo Hoàng Bán Tiên thật sự là thần tiên.
Diêu Cầm ngồi lặng yên giữa đám ngươi, hướng mắt nhìn Hoàng Bán Tiên, trong mắt có cả sự thản nhiên lẫn hối lỗi.
Lúc này chẳng biết là ai hô to lên – “Thiêu chết ả! Nhất định phải thiêu chết yêu nghiệt này!” – Sau đó trong đám đông cũng vang lên tiếng ủng hộ rào rạt. Mọi người đưa mắt nhìn Hoàng Bán Tiên, chờ đợi y đưa ra quyết định.
Tư Đồ lạnh lùng quét mắt qua những kẻ này một lượt. Hẳn nhiên không có khả năng tất cả mọi người đều giả vờ, nhưng chắc chắn có một vài người tâm thuật bất chính, mục đích thì chỉ có một…chính là lôi kéo tiểu hài tử vào cuộc. Còn về phần lôi kéo thế nào thì còn phải xem vở hí kịch này xướng ra làm sao đây.
Tiểu Hoàng thế mà có phần bình tĩnh, tuy nhiên sắc mặt hơi tái nhợt. Y chăm chú nhìn Diêu Cầm, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Lúc này đám đông chợt tách làm hai, nhường đường cho một nhóm người đi vào, đi đầu chính là Tiếu Lạc Vũ. Biểu tình trên gương mặt Tiếu Lạc Vũ vẫn là vẻ tươi cười hiền hòa. Y nhìn Diêu Cầm trên mặt đất, rồi lại nhìn Tư Đồ và Tiểu Hoàng, thắc mắc – “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tư Đồ nhìn y cười nói – “Xảy ra chuyện gì chẳng lẽ Tiếu trại chủ không biết sao?”
Tiếu Lạc Vũ trưng ra vẻ mặt vô tội, lắc đầu đáp – “Tiếu mỗ vừa nghe bảo Hoàng Bán Tiên bắt được hoa yêu nên mới đến xem thế nào. Thế nào rồi? Hoa yêu phải chăng là…”
Tiểu Hoàng không để mắt đến bất kỳ ai khác, chỉ chăm chăm nhìn vào Diêu Cầm, thấy ánh mắt nàng nguyên bản là không chút thần thái, nhưng khi Tiếu Lạc Vũ xuất hiện thì sáng lên một ít, ngay sau đó liềm ảm đạm đi, đầu cúi xuống, không nói lấy một lời.
“Hoàng tiểu tiên sinh, nàng ta thật sự là hoa yêu sao?” – Tiếu Lạc Vũ đánh mắt sang chỗ Hoàng Bán Tiên.
Tiểu Hoàng không nói gì, bởi lẽ thật sự rất khó nói. Nếu nói “phải” thì mệnh Diêu Cầm khó bề giữ nổi, nhưng nếu bảo “không phải” thì khác nào giương mắt để hung thủ cao bay xa chạy…Hơn nữa, bất luận là nói phải hay không phải có khác nào chính là thừa nhận với cả thế gian rằng Hoàng Bán Tiên có khả năng thông thiên triệt địa, là thần tiên sống chuyển thế…
Tiểu Hoàng khó xử, mà Tư Đồ cũng thế. Vốn dĩ hắn mặc kệ chuyện sống chết của Diêu Cầm, nhưng hắn lại rất để ý đến việc Diêu Cầm mang cỗ đàn kia tặng cho Tiểu Hoàng, bên trong ắt phải có nội tình gì đó.
Đang lúc giằng co thì Diêu Cầm đột ngột ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tiểu Hoàng rồi vung mạnh tay, thanh kiếm mỏng manh trong tay xẹt ngang qua cổ, máu lập tức trào ra.
Tất cả mọi người bị bất ngờ đến ngây ngẩn cả ra, chỉ thấy ánh mắt Diêu Cầm dần dà mờ đi rồi trở nên tiêu tán. Trong khoảnh khắc khi hai mắt khép lại, nàng đã liếc nhìn Tiếu Lạc Vũ ở cách đó không xa, khóe môi vẽ nên một ý cười trào phúng. Cuối cùng nàng ngã sóng soài trên mặt đất, khí tuyệt mệnh vong.
Thoạt tiên Tiếu Lạc Vũ có đôi chút thảng thốt, sau đó nhíu chặt hai hàng chân mày, nhìn trừng trừng thi thể của Diêu Cầm, vẻ mặt trầm tư.
Tư Đồ lui về phía sau vài bước, đứng sát bên cạnh Hoàng Bán Tiên, dùng vai huých nhẹ vai Tiểu Hoàng, cảm thấy y dường như đang khiếp sợ nên muốn cho y một chút dựa dẫm, bèn nắm thật chặt lấy bàn tay y.
Đúng lúc này chợt nghe Tiếu Lạc Vũ lên tiếng – “Hoa yêu là yêu, không phải người. Nếu muốn trừ diệt tận gốc, e rằng phải mang thi thể đi hỏa thiêu.”
Tư Đồ lắc đầu cười lạnh, lòng thầm nhủ Tiếu Lạc Vũ quả thật độc địa. Một cái liếc mắt của Diêu Cầm dành cho y trước lúc chết rõ ràng mang theo mấy phần ai oán, có thể thấy được y chắc chắn đã cố tình…
“Không cần phải làm vậy…” – Tiểu Hoàng lúc bấy giờ mới cất lời, nhìn Tiếu Lạc Vũ đang an nhiên đứng trước đám đông mà nói – “Hoa yêu đã chết, nếu dám bất kính với thi thể nàng ta thì sẽ bị trời phạt.”
Tư Đồ kinh ngạc nhìn Hoàng Bán Tiên, chỉ thấy trên khuôn mặt y là một vẻ điềm nhiên bình thản.
Tiếu Lạc Vũ nghe được câu trả lời của Tiểu Hoàng cũng không để lộ biểu tình gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài rồi gật đầu đáp – “Nếu Bán Tiên đã nói thế thì chắc chắn sẽ không sai đâu.”
Tiểu Hoàng không nhiều lời, chỉ thấp giọng bảo – “Thi thể cứ giao lại cho bọn ta xử lý là được rồi.” – Nói rồi, vươn tay kéo Tư Đồ.
Tư Đồ gật đầu, bước đến tiếp nhận tấm vải trắng do sai nha đưa cho, bọc lấy thi thể Diêu Cầm rồi ôm nàng trên tay, cùng Tiểu Hoàng rời đi, không để tâm đến tiếng hoan hô dậy trời của đám đông.
–––
Ánh bình minh chợt ló dạng giữa màn mưa bụi lất phất, trên sườn dốc một ngọn núi thuộc ngoại ô phủ Hàng Châu dấy lên tiếng cuốc xẻng đào đất. Giữa buổi tinh mơ, nghe có chút gì đó rất thê lương. Hai người họ đi vòng vèo cả đêm mới tìm được một nơi phong thủy tốt, Tư Đồ liền đào một huyệt mộ thật sâu tại nơi Tiểu Hoàng lựa chọn.
Tư Đồ cắm xẻng bên mép huyệt, hào hển thở rồi bảo – “Dám bắt Tư Đồ ta đi đào đất, ngươi là người đầu tiên đấy!”
Tiểu Hoàng ở một bên cẩn trọng sửa sang lại đầu tóc và y phục của Diêu Cầm, lau đi vết máu trên khóe miệng nàng, tận lực giúp nàng trông được chỉn chu và sạch sẽ.
“Nữ nhân này chọn cách tự sát cũng vì không muốn ngươi lâm vào cảnh khó xử, thế thì tội tình gì ngươi lại bồi thêm một câu kia, vô hình chung lại rơi vào mưu kế của Tiếu Lạc Vũ? Người cũng đã chết rồi, hỏa thiêu thì có sao đâu?”
Tiểu Hoàng dùng vải trắng bọc thi thể lại, chỉnh sửa đôi chút, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu đáp – “…Có một số việc không thể tính toán quá thẳng thừng, là huynh dạy ta cơ mà.”
Tư Đồ sửng sốt, lắc đầu cười khổ. Tiểu hài tử này, nhìn qua nửa phần võ công cũng không có, nhưng lại là một người chí tình chí nghĩa.
Hai ngươi mang di thể của Diêu Cầm an táng xong thì thắp cho nàng mấy nén nhang họ vừa mua được, sau lại rắc một ít vàng mã lên không trung. Những mảnh tiền giấy vàng và trắng lã chã phiêu tán dưới bầu trời buổi tinh mơ màu xanh mờ nhạt, rồi lại rơi xuống xung quanh mộ phần.
Tiểu Hoàng quỳ gối trước mộ phần, hai tay chắp thành hình chữ thập, vì Diêu Cầm mà thầm thì niệm một đoạn kinh cầu siêu, đến khi mở mắt ra đã thấy Tư Đồ không biết từ lúc nào cũng quỳ sát bên cạnh mình. Tiểu Hoàng giật mình ngó hắn, không nghĩ hắn cũng quỳ xuống. Một người như Tư Đồ hẳn là ngoài phụ mẫu, chắc chắn sẽ không chịu quỳ gối trước ai bao giờ.
Tư Đồ nhìn thấu thắc mắc của Tiểu Hoàng liền mỉm cười tung thêm một ít vàng mã, thấp giọng bảo – “Ta biết Diêu Cầm vẫn vì ai mà để tang rồi.”
Tiểu Hoàng thoạt đầu là sửng sốt, nhưng sau đó lập tức gật đầu – “Ừ nhỉ…là vì chính cô nương ấy.”
Hai người trâm mặc trong giây lát, sau đó Tư Đồ quay sang bảo – “Đôi ta cùng nhau cúi đầu trước hoa yêu đi, để nàng ấy làm chứng cho chúng ta.”
“Làm…làm chứng cái gì cơ?” – Tiểu Hoàng ửng đỏ mặt mày, muốn đứng lên thì đã bị Tư Đồ níu chặt lấy.
Tiểu Hoàng quay sang, Tư Đồ liền áp tới hôn lên môi y, thì thầm bảo – “Đôi ta đã cùng lạy hoa yêu, ngươi cần phải nhớ cho thật kỹ đấy.”
Môi kề sát môi, và Tiểu Hoàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Tư Đồ và Tiểu Hoàng ở sương phòng ấy đối ẩm cho đến khi tận hứng, hoa khôi dưới lầu cũng liên tiếp được tán thưởng. Nhưng đúng vào lúc đang náo nhiệt thì có một tiếng thét lanh lảnh cất lên, sau đó một nữ tử tóc tai bù xù từ trên lầu hai chạy xuống, vừa chạy vừa kêu, dáng vẻ vô cùng kinh hãi
Khách nhân và các cô nương dưới lầu thấy bộ dạng của nàng ta đều hoảng hốt cả lên. Tiểu Hoàng từ trên cửa sổ thấy bên dưới hỗn loạn thì lo lắng ngẩng đầu nhìn Tư Đồ. Chẳng ngờ đâu Tư Đồ chẳng lấy gì làm giật mình, ngược lại còn ra chiều thấu hiểu, khiến cho Tiểu Hoàng rất thắc mắc.
“Không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng.
“A…” – Tư Đồ cười – “Thật là biết nhẫn nại nhỉ, chờ đến tận lúc này mới động thủ.”
Tiểu Hoàng lắp bắp kinh hãi, giương mắt trông Tư Đồ. Chẳng lẽ hắn đã dự đoán trước tất cả mọi việc, hay là hắn đã sớm phát hiện ra manh mối gì hay sao?
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Hoàng, Tư Đồ thấp giọng đáp – “Từ lúc chúng ta rời khỏi sơn trang thì đã có người âm thầm theo dõi rồi.”
“Là ai?” – Tiểu Hoàng hỏi.
“Kẻ phái người theo dõi chúng ta thật là khôn ngoan.” – Tư Đồ khẽ cười – “Nếu muốn theo sát ta mà không bị phát giác thì cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ cũng khó lòng thành công, thế nên hắn dùng những người hoàn toàn không biết võ công.”
Tiểu Hoàng nghe vậy chợt nhớ đến việc gì đó, cảm thấy đã rõ ràng – “…Ta hiểu rồi! Mới rồi khi chúng ta đến đây, ở ven đường hễ cứ cách mười bước chân sẽ có một cánh cửa sổ trên lầu hai mở ra.”
Tư Đồ gật gù khen ngợi. Đừng thấy y không biết võ công mà xem thường, kỳ thật năng lực quan sát của y rất tốt, chỉ cần chú ý một chút đã phát hiện ra ngay điểm khác thường.
“Không cần biết là chúng ta đi đâu đều có người theo dõi, thế nên khi chúng ta đến nơi này cũng tự nhiên có người theo dõi thôi.” – Tư Đồ gõ nhẹ lên mặt bàn, có vẻ như đang chờ xem màn kịch kế tiếp là gì.
Hai người không nói thêm gì, cúi đầu nhìn tình cảnh phía dưới lầu. Nàng kỹ nữ kia sau khi lao xuống thì liền hét toáng lên – “Kinh khủng quá, hoa yêu lại xuất hiện hại người rồi!”
Tư Đồ nhíu mày – “Quả nhiên!”
“Ý huynh là hoa yêu kia vẫn luôn theo dõi chúng ta ư?” – Sắc mặt Hoàng Bán Tiên hơi trắng bệt ra.
Tư Đồ vươn tay xoa cằm y, cười bảo rằng – “Chuyện này… không hẳn là chúng ta đâu.”
“Vậy thì là ai?”
“Là ngươi thì đúng hơn.” – Lời vừa dứt thì đã thấy Tiểu Hoàng cứng đờ cả người, thoạt nhìn có vẻ khẩn trương. Tư Đồ bấy giờ mới hiểu trong lòng tiểu hài tử sớm đã có đáp án rồi. Hắn không nhiều lời, chỉ ngoảnh mặt theo dõi tình hình bên dưới. Nghe kỹ nữ kia tri hô như thế, tú bà liền cho người vời quan phủ và sai nha đến.
Tư Đồ để bạc lại trên bàn, kéo Tiểu Hoàng vẫn đang ngơ ngác nhìn – “Đi thôi!”
Hoàng Bán Tiên thấy thắc mắc liền hỏi – “Đi đâu chứ?”
“Cứ rời khỏi nơi này trước đã.” – Tư Đồ nói xong kéo y ra cửa, vừa ra đến nơi thì đã nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập, sau đó là một tiếng thét to – “Ngay phía trước phòng chẳng phải chính là Hoàng Bán Tiên đấy sao?”
Sắc mặt Tư Đồ trầm xuống, quay sang nói với Tiểu Hoàng – “Xem ra người ta đã sớm tính toán cả rồi, ngươi muốn chết dí ở chỗ này, hay là đi ra theo đường cửa sổ hử?”
Tiểu Hoàng nhìn về phía cửa sổ có chút do dự.
“Dù sao ta thấy người ta đã tính toán kỹ càng đến thế thì cho dù là ra theo lối cửa sổ cũng sẽ rơi vào bẫy của họ thôi.” – Tư Đồ chậm rãi nói, tiếng bước chân bên ngoài phòng càng lúc càng gần.
“Mau quyết định đi.” – Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng đến gần, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra.
Tiểu Hoàng nhìn cửa sổ, gật đầu ưng thuận – “Ra bằng cửa sổ thôi!”
Tư Đồ mỉm cười, ghé vào tai y bảo rằng – “Rất hợp với ý ta!” – nói xong thì tung người nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cửa sổ.
Hai người vừa đáp xuống đất, Tư Đồ liền cười lạnh một tiếng, đẩy Tiểu Hoàng tránh phía sau lưng mình. Tiểu Hoàng còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, ngẩng đầu lên đã thấy một cái bóng trắng chớp nhoáng, vọt thẳng về phía hai người, phía trước có hàn quang chợt lóe.
Tư Đồ nheo nheo mắt như có đôi phần khó hiểu, che chở cho Tiểu Hoàng nghiêng người tránh đi nhát kiếm đánh úp đó, vung tay tung một chưởng về phía bóng người kia. Người vừa xuất hiện cả kinh, ở trên không trung cố xoay người né tránh, nhưng không ngờ đó chỉ là hư chiêu của Tư Đồ, chỉ chờ người kia chuyển mình thì liền thu tay về, lật tay đánh thẳng vào bả vai đối phương. Người kia kêu lên một tiếng rồi té nã trên mặt đất.
Tiểu Hoàng nghe thấy tiếng kêu kia có vẻ nhỏ thì cả kinh, vì sao lại là một nữ nhân? Y định thần nhìn kỹ nữ tử trên mặt đất, đập vào mắt y chính là một thân bạch y, quen thuộc đến không thể nói nên lời. Toàn thân Tiểu Hoàng chợt phát lạnh, bởi nữ nhân trước mắt họ nào phải ai khác đâu, chính là Diêu Cầm.
“Cô nương…” – Tiểu Hoàng biết là Diêu Cầm thì lắp bắp không thôi.
Diêu Cầm dùng tay chẹn ngang bả vai bị Tư Đồ đả thương, cố hết sức đứng dậy, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Trong lòng nàng ta thầm nghĩ Tư Đồ thật sự quá lợi hại, chỉ một chiêu mà có thể khiến nàng phải chịu nội thương. Nàng lau sạch khóe miệng, không nói không rằng, vung kiếm tiếp tục tấn công.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Tư Đồ càng lúc càng sâu. Hắn không rõ nữ tử này có ý đồ gì, luận về võ công thì nàng quả thật không tồi, nhưng nếu muốn giết hắn thì tuyệt đối là không có khả năng. Vừa rồi hắn đã cố tình tha cho nàng một mạng, lẽ ra nàng nên biết khó mà tự rút lui, có đâu lại còn dây dưa không dứt thế này.
Hắn vừa định vung tay ngăn cản thì đã thấy Diêu Cầm xoay người tránh đi, chuyển hướng sang tấn công Hoàng Bán Tiên đang ở phía sau.
Ánh mắt Tư Đồ trở nên lạnh lẽo, liền vận ba thành công lực, tiến từng bước một, che chắn cho Tiểu Hoàng còn đang ngây ngẩn, vung mạnh một cước. Diêu Cầm tránh né không kịp, kêu lên một tiếng thảm thiết và bị đá văng thật xa. Tiểu Hoàng sốt ruột vội ngăn Tư Đồ lại – “Đừng giết cô nương ấy.”
Tư Đồ xoay nhìn Tiểu Hoàng, bàn tay đã vung lên lại hạ xuống. Nhưng không nghĩ đến ngay lúc ấy Diêu Cầm phun ra mấy ngụm máu rồi lại run rẩy đứng lên, vung kiếm tiếp tục công kích.
Đấu pháp này của nàng không giống như cừu hận, ngược lại dường như là muốn tự tìm vào chỗ chết.
Tiểu Hoàng nhìn ánh mắt Diêu Cầm, trong ấy chẳng có lấy nửa phần điên cuồng, mà lại thanh tỉnh dị thường. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Những rối loạn ngoài cửa đã kéo mọi người ồ ạt đổ ra phía ngoài, kỹ nữ từ trên lầu lao xuống lúc nãy cũng đã chạy ra, vừa nhìn thấy Diêu Cầm đã hô to lên – “Á, chính là ả ta! Là ả! Hoa yêu đấy!”
Tư Đồ và Tiểu Hoàng liếc nhìn nhau, nhưng Diêu Cầm đã áp sát đến, mũi kiếm hướng thẳng về phía Tiểu Hoàng. Tư Đồ lại vung tay đánh ra một chưởng, Diêu Cầm bị đánh văng ra ngoài, té ngã trên mặt đất, cố sức vận lực nhưng vẫn không có cách nào đứng dậy nổi. Người của nha môn lập tức bao vây lấy nàng. Một người đi đầu cất tiếng hỏi kỹ nữ kia – “Thật sự là ả sao? Ả chẳng phải chính là Diêu Cầm, lão bản nương bán đàn ở ven hồ Tây Tử đấy ư?”
“A! Ta nhớ ra rồi. Lưu lão bản đã chết kia vào hôm gặp nạn cũng đến hiệu đàn… Ta có thấy mà.” – Một số người qua đường đứng xem chợt hô lên.
“Ta cũng từng thấy ả ta đến Tây Tử Lâu để bán đàn đó!”
“Đúng rồi, tú tài công tử hình như cũng từng đến chỗ ả mua đàn.”
“Ả chính là hoa yêu.” – kỹ nữ kia chỉ vào Diêu Cầm – “Mới rồi, tiện thiếp cùng Vương lão bản đang ở trong phòng làm, làm chuyện ấy…thì ả ta đột nhiên từ trên cao nhảy xuống. Sau đó tiện thiếp thấy Vương lão bản đã thân vong rồi…Ả chính là hoa yêu!”
Tư Đồ quay lại liếc nhìn Tiểu Hoàng, thấy y chăm chú nhìn Diêu Cầm, cũng nương theo ánh mắt y, thấy Diêu Cầm đã hồi phục ít nhiều, đang ngồi dậy, mặt không chút biến sắc cùng Tiểu Hoàng đối mắt.
“Hoàng Bán Tiên đã bắt được hoa yêu rồi!” – Trong đám đông bỗng dưng có người hô to lên.
Tiểu Hoàng và Tư Đồ đều sửng sốt, cuối cùng cũng minh bạch – Thì ra là thế này đây.
Rất nhanh sau đó, cơ hồ cả phủ Hàng Châu đều chấn động, mọi người truyền tai nhau, người kéo đến xem hoa yêu mỗi lúc một nhiều, và ai nấy đều lan truyền bảo Hoàng Bán Tiên thật sự là thần tiên.
Diêu Cầm ngồi lặng yên giữa đám ngươi, hướng mắt nhìn Hoàng Bán Tiên, trong mắt có cả sự thản nhiên lẫn hối lỗi.
Lúc này chẳng biết là ai hô to lên – “Thiêu chết ả! Nhất định phải thiêu chết yêu nghiệt này!” – Sau đó trong đám đông cũng vang lên tiếng ủng hộ rào rạt. Mọi người đưa mắt nhìn Hoàng Bán Tiên, chờ đợi y đưa ra quyết định.
Tư Đồ lạnh lùng quét mắt qua những kẻ này một lượt. Hẳn nhiên không có khả năng tất cả mọi người đều giả vờ, nhưng chắc chắn có một vài người tâm thuật bất chính, mục đích thì chỉ có một…chính là lôi kéo tiểu hài tử vào cuộc. Còn về phần lôi kéo thế nào thì còn phải xem vở hí kịch này xướng ra làm sao đây.
Tiểu Hoàng thế mà có phần bình tĩnh, tuy nhiên sắc mặt hơi tái nhợt. Y chăm chú nhìn Diêu Cầm, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Lúc này đám đông chợt tách làm hai, nhường đường cho một nhóm người đi vào, đi đầu chính là Tiếu Lạc Vũ. Biểu tình trên gương mặt Tiếu Lạc Vũ vẫn là vẻ tươi cười hiền hòa. Y nhìn Diêu Cầm trên mặt đất, rồi lại nhìn Tư Đồ và Tiểu Hoàng, thắc mắc – “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tư Đồ nhìn y cười nói – “Xảy ra chuyện gì chẳng lẽ Tiếu trại chủ không biết sao?”
Tiếu Lạc Vũ trưng ra vẻ mặt vô tội, lắc đầu đáp – “Tiếu mỗ vừa nghe bảo Hoàng Bán Tiên bắt được hoa yêu nên mới đến xem thế nào. Thế nào rồi? Hoa yêu phải chăng là…”
Tiểu Hoàng không để mắt đến bất kỳ ai khác, chỉ chăm chăm nhìn vào Diêu Cầm, thấy ánh mắt nàng nguyên bản là không chút thần thái, nhưng khi Tiếu Lạc Vũ xuất hiện thì sáng lên một ít, ngay sau đó liềm ảm đạm đi, đầu cúi xuống, không nói lấy một lời.
“Hoàng tiểu tiên sinh, nàng ta thật sự là hoa yêu sao?” – Tiếu Lạc Vũ đánh mắt sang chỗ Hoàng Bán Tiên.
Tiểu Hoàng không nói gì, bởi lẽ thật sự rất khó nói. Nếu nói “phải” thì mệnh Diêu Cầm khó bề giữ nổi, nhưng nếu bảo “không phải” thì khác nào giương mắt để hung thủ cao bay xa chạy…Hơn nữa, bất luận là nói phải hay không phải có khác nào chính là thừa nhận với cả thế gian rằng Hoàng Bán Tiên có khả năng thông thiên triệt địa, là thần tiên sống chuyển thế…
Tiểu Hoàng khó xử, mà Tư Đồ cũng thế. Vốn dĩ hắn mặc kệ chuyện sống chết của Diêu Cầm, nhưng hắn lại rất để ý đến việc Diêu Cầm mang cỗ đàn kia tặng cho Tiểu Hoàng, bên trong ắt phải có nội tình gì đó.
Đang lúc giằng co thì Diêu Cầm đột ngột ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tiểu Hoàng rồi vung mạnh tay, thanh kiếm mỏng manh trong tay xẹt ngang qua cổ, máu lập tức trào ra.
Tất cả mọi người bị bất ngờ đến ngây ngẩn cả ra, chỉ thấy ánh mắt Diêu Cầm dần dà mờ đi rồi trở nên tiêu tán. Trong khoảnh khắc khi hai mắt khép lại, nàng đã liếc nhìn Tiếu Lạc Vũ ở cách đó không xa, khóe môi vẽ nên một ý cười trào phúng. Cuối cùng nàng ngã sóng soài trên mặt đất, khí tuyệt mệnh vong.
Thoạt tiên Tiếu Lạc Vũ có đôi chút thảng thốt, sau đó nhíu chặt hai hàng chân mày, nhìn trừng trừng thi thể của Diêu Cầm, vẻ mặt trầm tư.
Tư Đồ lui về phía sau vài bước, đứng sát bên cạnh Hoàng Bán Tiên, dùng vai huých nhẹ vai Tiểu Hoàng, cảm thấy y dường như đang khiếp sợ nên muốn cho y một chút dựa dẫm, bèn nắm thật chặt lấy bàn tay y.
Đúng lúc này chợt nghe Tiếu Lạc Vũ lên tiếng – “Hoa yêu là yêu, không phải người. Nếu muốn trừ diệt tận gốc, e rằng phải mang thi thể đi hỏa thiêu.”
Tư Đồ lắc đầu cười lạnh, lòng thầm nhủ Tiếu Lạc Vũ quả thật độc địa. Một cái liếc mắt của Diêu Cầm dành cho y trước lúc chết rõ ràng mang theo mấy phần ai oán, có thể thấy được y chắc chắn đã cố tình…
“Không cần phải làm vậy…” – Tiểu Hoàng lúc bấy giờ mới cất lời, nhìn Tiếu Lạc Vũ đang an nhiên đứng trước đám đông mà nói – “Hoa yêu đã chết, nếu dám bất kính với thi thể nàng ta thì sẽ bị trời phạt.”
Tư Đồ kinh ngạc nhìn Hoàng Bán Tiên, chỉ thấy trên khuôn mặt y là một vẻ điềm nhiên bình thản.
Tiếu Lạc Vũ nghe được câu trả lời của Tiểu Hoàng cũng không để lộ biểu tình gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài rồi gật đầu đáp – “Nếu Bán Tiên đã nói thế thì chắc chắn sẽ không sai đâu.”
Tiểu Hoàng không nhiều lời, chỉ thấp giọng bảo – “Thi thể cứ giao lại cho bọn ta xử lý là được rồi.” – Nói rồi, vươn tay kéo Tư Đồ.
Tư Đồ gật đầu, bước đến tiếp nhận tấm vải trắng do sai nha đưa cho, bọc lấy thi thể Diêu Cầm rồi ôm nàng trên tay, cùng Tiểu Hoàng rời đi, không để tâm đến tiếng hoan hô dậy trời của đám đông.
–––
Ánh bình minh chợt ló dạng giữa màn mưa bụi lất phất, trên sườn dốc một ngọn núi thuộc ngoại ô phủ Hàng Châu dấy lên tiếng cuốc xẻng đào đất. Giữa buổi tinh mơ, nghe có chút gì đó rất thê lương. Hai người họ đi vòng vèo cả đêm mới tìm được một nơi phong thủy tốt, Tư Đồ liền đào một huyệt mộ thật sâu tại nơi Tiểu Hoàng lựa chọn.
Tư Đồ cắm xẻng bên mép huyệt, hào hển thở rồi bảo – “Dám bắt Tư Đồ ta đi đào đất, ngươi là người đầu tiên đấy!”
Tiểu Hoàng ở một bên cẩn trọng sửa sang lại đầu tóc và y phục của Diêu Cầm, lau đi vết máu trên khóe miệng nàng, tận lực giúp nàng trông được chỉn chu và sạch sẽ.
“Nữ nhân này chọn cách tự sát cũng vì không muốn ngươi lâm vào cảnh khó xử, thế thì tội tình gì ngươi lại bồi thêm một câu kia, vô hình chung lại rơi vào mưu kế của Tiếu Lạc Vũ? Người cũng đã chết rồi, hỏa thiêu thì có sao đâu?”
Tiểu Hoàng dùng vải trắng bọc thi thể lại, chỉnh sửa đôi chút, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu đáp – “…Có một số việc không thể tính toán quá thẳng thừng, là huynh dạy ta cơ mà.”
Tư Đồ sửng sốt, lắc đầu cười khổ. Tiểu hài tử này, nhìn qua nửa phần võ công cũng không có, nhưng lại là một người chí tình chí nghĩa.
Hai ngươi mang di thể của Diêu Cầm an táng xong thì thắp cho nàng mấy nén nhang họ vừa mua được, sau lại rắc một ít vàng mã lên không trung. Những mảnh tiền giấy vàng và trắng lã chã phiêu tán dưới bầu trời buổi tinh mơ màu xanh mờ nhạt, rồi lại rơi xuống xung quanh mộ phần.
Tiểu Hoàng quỳ gối trước mộ phần, hai tay chắp thành hình chữ thập, vì Diêu Cầm mà thầm thì niệm một đoạn kinh cầu siêu, đến khi mở mắt ra đã thấy Tư Đồ không biết từ lúc nào cũng quỳ sát bên cạnh mình. Tiểu Hoàng giật mình ngó hắn, không nghĩ hắn cũng quỳ xuống. Một người như Tư Đồ hẳn là ngoài phụ mẫu, chắc chắn sẽ không chịu quỳ gối trước ai bao giờ.
Tư Đồ nhìn thấu thắc mắc của Tiểu Hoàng liền mỉm cười tung thêm một ít vàng mã, thấp giọng bảo – “Ta biết Diêu Cầm vẫn vì ai mà để tang rồi.”
Tiểu Hoàng thoạt đầu là sửng sốt, nhưng sau đó lập tức gật đầu – “Ừ nhỉ…là vì chính cô nương ấy.”
Hai người trâm mặc trong giây lát, sau đó Tư Đồ quay sang bảo – “Đôi ta cùng nhau cúi đầu trước hoa yêu đi, để nàng ấy làm chứng cho chúng ta.”
“Làm…làm chứng cái gì cơ?” – Tiểu Hoàng ửng đỏ mặt mày, muốn đứng lên thì đã bị Tư Đồ níu chặt lấy.
Tiểu Hoàng quay sang, Tư Đồ liền áp tới hôn lên môi y, thì thầm bảo – “Đôi ta đã cùng lạy hoa yêu, ngươi cần phải nhớ cho thật kỹ đấy.”
Môi kề sát môi, và Tiểu Hoàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Tác giả :
Nhĩ Nhã