Hoàng Ân Nhộn Nhạo
Chương 54: Ngoại truyện thứ nhất của Tống Cẩn
Editor: Preiya
Lúc Tống Cẩn còn là thái tử, anh đã đến Lương Châu hai lần, một lần là bỏ nhà trốn đi, một lần khác là cải trang vi hành.
Nói đến lần rời nhà trốn đi đó, đó là lúc Tống Cẩn chỉ mới 12, 13 tuổi, đang là lúc phát triển từ một đứa bé trở thành thiếu niên, thời kỳ phát triển này, lòng hiếu kỳ của anh rất lớn, lại có chút phản nghịch, chỉ thích chứng minh bản thân mình, cộng thêm chuyện khi còn ở trong Đông Cung, xung quanh luôn có rất nhiều người nịnh nọt anh, cho nên tính cách của Tống Cẩn khi đó có chút ngông cuồng tự đại.
Đương nhiên là Tống Cẩn có cớ để tự tin rồi, anh vốn là hoàng tử duy nhất của chính cung Nương Nương, lại còn là người thông minh nhất trong số các hoàng tử, hơn nữa từ nhỏ đã được phụ hoàng yêu thích, từ lúc sinh ra đã được chỉ định làm thái tử, có vận số vô cùng may mắn.
Nhưng từ khi trở thành Đông Cung Thái tử thì cần phải thu liễm lại, bao gồm cả tính cách tự cao tự đại, cho nên sau này khi tự mình đăng cơ chấp chính, Tống Cẩn còn được người ta phong tặng thanh danh khiêm tốn lễ độ.
Lần đó Tống Cẩn vốn không muốn đi Lương Châu, lúc anh đi đến đến Minh Châu định đi đường thủy để trở về kinh đô, kết quả là lúc đang ăn sáng ở tửu lâu chợt nghe người ta nói tới Triệu tướng quân- người đang đóng quân ở Lương Châu là một người rất có tiếng nên Tống Cẩn rất muốn được gặp ông một lần, anh lại khởi hành đi Lương Châu, bỏ ra 1 nén vàng để mướn một chiếc xe ngựa và một phụ xe, ngày thứ hai đã đặt chân đến được Lương Châu.
Lương Châu- chỗ biên giới hằng năm đều bị bọn phản loạn chiếm đóng còn phồn vinh hơn cả trong tưởng tượng của anh nữa, nhưng cũng không khó để lý giải, sở dĩ nơi này có thể phồn vinh như vậy là do tốc độ luân chuyển hàng hóa ở đây rất nhanh, thương nhân lại nhiều, có không ít thương nhân đến Lương Châu để nhập hàng, nhiều người tới nên bạc cũng nhiều hơn.
Tống Cẩn lqd đến Lương Châu chủ yếu muốn gặp Triệu đại tướng quân, nhưng kết quả lại gặp được con gái của ông- Triệu Tiêu.
Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy tiểu cô nương tóc tết hai bím mặc quần áo màu xanh nhạt kia, Tống Cẩn cũng không biết nàng chính là con gái của Triệu đại tướng quân, tuy rằng chất lượng quần áo tiểu cô nương mặc có vẻ rất tốt, nhưng cũng không phải là hàng thượng đẳng, cho nên lúc đó anh đoán Triệu Tiêu nhiều nhất cũng chỉ con gái của một thương nhân, một đứa bé đi lạc mà thôi.
Sau này khi Triệu Tiêu đã tiến cung, có một lần Tống Cẩn vô ý hỏi cô: “Sao Tiêu Nhi lại không ngoan như vậy, có phải lúc nhỏ đã từng đi lạc rồi không?”
“Sao Hoàng Thượng lại biết được chuyện này vậy?” Ngừng một lát, Triệu Tiêu lại giải thích, “Nhưng hồi nhỏ nô tỳ vẫn rất nghe lời, đi lạc chỉ là do ngoài ý muốn thôi.”
Tống Cẩn nhếch môi cười, cười đến nỗi không cười nỗi nữa.
Lần gặp mặt đầu tiên, Triệu Tiêu 4 tuổi, Tống Cẩn 12 tuổi, lúc đó Hoàng Thái Hậu Đại Kỳ cực kỳ thích Triệu Tiêu, bà thường nói với anh kém 8 tuổi là tốt nhất rồi.
Kém tuổi thì tốt á? Tống Cẩn cũng không cho là như vậy. Chính bởi vì kém 8 tuổi, cho nên dù Triệu Tiêu có tiến cung trở thành phi tử của anh đi nữa thì cũng phải nuôi dưỡng từ từ giống như nuôi con dâu nhỏ vậy.
Trở lại con đường náo nhiệt của Lương Châu, ngày đó đúng vào dịp ở đây có tổ chức lễ hội chọi trâu, cho nên người trên đường đặc biệt đông, chen vai sóng đôi, Tống Cẩn chỉ cần liếc mắt nhìn trong đám người là nhìn thấy Triệu Tiêu, thật ra cũng coi như là có duyên phận, ít nhất sau này anh đã nghĩ như vậy.
Trước tiên Tống Cẩn quan sát Triệu Tiêu, trên cổ của cô bé có đeo một chiếc túi, bên trong có đựng một ít bạc vụn, cô bé đang kiễng chân lên mua bánh bao, sau đó rời đi, Tống Cẩn cũng không biết bị trúng tà gì, anh cầm mớ bạc lẻ đi đến chỗ tiệm bánh bao, sau đó đổi hết tiền của cô về.
Tiếp đó, anh đi ngay đằng sau Triệu Tiêu.
“Này.” Tống Cẩn đứng đằng sau gọi cô bé.
Triệu Tiêu không quay đầu lại.
Tống Cẩn thay đổi cách gọi: “Bé con.”
Triệu Tiêu vẫn không quay đầu lại như cũ.
Tống Cẩn lại thay đổi cách gọi: “Tiểu nha đầu.”
Cô bé vẫn không quay đầu lại.
Tống Cẩn bước nhanh về phía trước, túm lấy bả vai của Triệu Tiêu, xoay cô bé trở về.
Lúc quay lại, khuôn mặt của Triệu Tiêu đã đầy nước mắt, trong miệng đang nhét nửa cái bánh bao khiến khuôn mặt nhỏ nhắn phình to ra, ẩm ướt, trong đôi mắt sáng ngời của cô bé tràn đầy nước mắt, nháy mắt máy một cái là nước mắt rơi xuống.
“Khóc cái gì?” Tống Cẩn bỏ tiền vào trong tay áo của mình trước, sau đó mở miệng hỏi Triệu Tiêu.
Triệu Tiêu hít hít cái mũi đỏ bừng: “Không thấy ca ca đâu nữa rồi…”
Qủa nhiên là đứa trẻ này đang bị lạc mà, Tống Cẩn nhìn nửa cái bánh bao trong tay cô bé đầy ghét bỏ: “Ngươi là con cái nhà ai thế?”
Triệu Tiêu nuốt bánh bao trong miệng xuống, sau đó vừa khóc vừa nói: “Ta tên là Tiểu Ngũ.”
Tống Cẩn đau đầu: “Tên thật của ngươi là gì?”
Triệu Tiêu chùi nước mắt: “Phụ thân gọi ta là Tiêu Tiêu.”
Đầu Tống Cẩn ngày càng đau hơn: “Ngươi họ gì?”
Triệu Tiêu mở to đôi mắt sưng đỏ, không trả lời câu hỏi của Tống Cẩn.
Sau đó sau lưng Tống Cẩn có thêm 1 cái đuôi nhỏ, anh đến tửu lâu ăn cơm, Triệu Tiêu cũng đi sau lưng anh, anh ngồi xuống bàn, cô bé cũng trèo lên ghế ngồi xuống bên cạnh anh.
Tống Cẩn tốt bụng lên tiếng khuyên bảo: “Ta không phải là ca ca của ngươi đâu..”
Dường như Triệu Tiêu nghe không hiểu lời nói của anh, cô bé cúi đầu xuống, bộ dáng nhu thuận này khiến cho Tống Cẩn mềm lòng, anh bảo tiểu nhị lấy thêm một bộ bát đũa nữa.
Triệu Tiêu ngẩng đầu lên và nói: "Đa tạ tỷ tỷ…”
Sắc mặt của Tống Cẩn lập tức trầm xuống, đúng là một đứa bé không có mắt nhìn gì cả.
Triệu Tiêu lqd yên lặng nằm sấp ăn cơm, ăn no xong thì nước mắt trên mặt cũng biến mắt, tiểu cô nương trắng trẻo nõn nà, lúc cười hiện ra 2 cái lúm đồng tiền.
Sau khi ăn xong, Tống Cẩn muốn ra chợ đi xem chọi trâu, Triệu Tiêu vẫn đi theo anh, một tấc cũng không rời, lúc đó anh đã nghĩ rằng, chờ khi anh hồi cung rồi, nếu như không tìm thấy phụ mẫu của đứa bé này thì mang nó vào cung cũng tốt, cho dù có thêm một người nữa thì Đông Cung cũng không thiếu thức ăn, hơn nữa tiểu cô nương này cũng ăn không nhiều lắm, nuôi lớn rồi còn có thể nghĩ cách kiếm tiền hồi lại vốn.
Triệu Tiêu bốn tuổi chân ngắn, mặc dù Tống Cẩn đang bước đi, nhưng anh vẫn thường quay đầu lại: “Ngươi đi mau lên một chút đi.”
Bị thúc giục, Triệu Tiêu dứt khoát dừng lại, biến thành bất động.
Tống Cẩn độc ác nói: “Vậy thì không cần đi theo bổn vương..ta nữa.” Nói xong, anh lập tức xoay người rời đi, đi được vài bước thì quay đầu lại xem, quả nhiên đúng như anh dự đoán, đôi mắt to lại ngưng tụ nước to như hạt đậu rồi.
Tống Cẩn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, anh vội vàng đi nhanh về phía trước, một tay ôm lấy Triệu Tiêu bước thật nhanh về hướng khu chợ.
Tống Cẩn chưa từng có kinh nghiệm về phương diện này, anh ôm cô bé, trong lòng cảm thấy rất kỳ diệu, lúc ôm còn hỏi: “Ngươi không sợ ta sao?”
Bởi vì Tống Cẩn đang ôm Triệu Tiêu bằng một tay, Triệu Tiêu sợ té xuống, cho nên vòng hai tay lên cổ anh: “Ngươi sẽ ăn thịt người sao?”
Tống Cẩn ngập ngừng: “Không có…”
Sau đó Triệu Tiêu yên tâm, thoải mái lắc đầu: “Không ăn thịt người thì ta không sợ ngươi.”
Tống Cẩn: “Ngươi không sợ ta đem ngươi đi bán sao?”
Triệu Tiêu suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi mở miệng: “Các ca ca có nói là ta bán cũng không được bao nhiều tiền.”
Sau đó Tống Cẩn cũng không nói thêm gì nữa, anh ôm Triệu Tiêu chen lên phía trước để xem chọi trâu.
Lương Châu là quê cha đất tổ của dân tộc, Tống Cẩn rất thích nơi này, xem chọi trâu xong anh lại dẫn Triệu Tiêu đến khu chợ để ăn các loại đặc sản, mỗi lần mua thì mua hai phần, Triệu Tiêu mới bốn tuổi cũng không ăn được nhiều, ăn được một nửa lại đưa cho anh: “Cho ngươi ăn này.”
Tống Cẩn đen mặt: “Không cần.”
Triệu phụ từ nhỏ đã dạy Triệu Tiêu, đại loại là không được tùy tiện vứt bỏ đồ ăn, đứa bé không ngoan sẽ bị Thiên Lôi đánh, cho nên Triệu Tiêu cũng dám ném đồ ăn ăn không vô, mà trực tiếp đưa cho Tống Cẩn: “Ngươi ăn đi.”
Tống Cẩn chỉ cảm thấy đầu mình vô cùng nóng, sau đó anh vậy mà lại đi há miệng, ăn phần thức ăn thừa Triệu Tiêu không ăn.
Tống Cẩn lqd lại hỏi Triệu Tiêu một lần nữa: “Rốt cuộc ngươi là con nhà ai thế?”
Triệu Tiêu chớp mắt mấy cái rồi lắc đầu.
Tống Cẩn: “Vậy thì ta sẽ dẫn ngươi đi.”
Sau đó Triệu Tiêu mở miệng: “Ta là con của Triệu gia.”
Con của Triệu gia, Tống Cẩn đã sớm đoán ra được bảy tám phần, anh buông cô bé xuống đất: “Ta hơi mệt rồi, tự ngươi đi đi.”
Triệu Tiêu lại lười, cô bé đi từ từ đằng sau Tống Cẩn.
Tống Cẩn lại cảm thấy bất đắc dĩ, anh bế Triệu Tiêu lên, đi về hướng Triệu gia.
Trên đường về, họ đi ngang qua một cái sân, bên trong có một cây lựu đỏ đang sai trái, Triệu Tiêu chỉ vào trái lựu trên đầu Tống Cẩn: “Lựu này…”
Tống Cẩn: “Ta nhìn thấy rồi.”
Triệu Tiêu: “Ăn ngon lắm đấy.”
Tống Cẩn khẽ hừ một tiếng. Sau đó, anh buông Triệu Tiêu xuống đất, thấy trong sân không có ai bèn giơ tay lên hái hai trái lựu, đúng lúc này, có tiếng chó sủa vang lên, anh nhanh chân ôm cô bé chạy trốn, chạy đến nỗi thở hổn hà hổn hển.
Đi đến chỗ con đường nhỏ cạnh bờ sông, dưới tán cây liễu lả lướt, vốn là có hai trái lựu nhưng trên đường chạy trốn đã làm rớt mất một trái rồi.
Tống Cẩn đưa trái lựu cho Triệu Tiêu: “Ăn đi.”
Vỏ của trái lựu vừa dày lại vừa cứng, Triệu Tiêu cố dùng hết sức cũng bóc không ra, Tống Cẩn nghiêng đầu qua nhìn cô bé, đôi bàn tay trắng trẻo mập mạp đặt trên trái lựu đỏ au, nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt.
Anh lại thở dài một hơi: “Đưa đây cho ta.”
Triệu Tiêu đưa trái lựu cho Tống Cẩn: “Cho này.”
Tống Cẩn nhận lấy trái lựu vừa trộm được, sau đó anh nhanh nhẹn tách nó ra một cách gọn gàng, lớp vỏ dày càng làm tôn thêm thịt quả đỏ au bên trong, tròn tròn mập mạp trong suốt.
Tống Cẩn gỡ hết thịt lựu đưa cho Triệu Tiêu, cô bé ăn vào, hơi chua một chút. Sau đó cô bé cũng bẻ một nửa đưa cho anh: “Ngươi cũng ăn đi.”
Tống Cẩn nhìn nó, anh hơi nhíu mày, lựu này ăn không ngon như vẻ bề ngoài của nó, anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang nhăn lại của Triệu Tiêu: “Không muốn ăn thì ném đi.”
Triệu Tiêu lắc đầu: “Sẽ bị Thiên Lôi đánh đấy.”
Tống Cẩn buồn cười, anh nheo mắt lại rồi đưa tay ra: “Vậy thì đưa đây ta ăn cho.”
Đứa trẻ bốn tuổi ăn no rồi thì buồn ngủ, lúc Triệu Tiêu ghé lên đùi Tống Cẩn ngủ mà không hề phòng bị một chút nào, anh vẫn có chút kinh ngạc.
Tống Cẩn lqd ôm lấy Triệu Tiêu đang ngủ say đi đến trước cửa Triệu gia, sau đó anh đặt cô lên bậc cửa rồi lấy mấy đồng tiền cô bé dùng để mua bánh bao bỏ lại vào cái túi thơm cô bé đang đeo trước ngực, sau đó gõ cửa hai lần, liền xoay người rời đi.
Thật ra lúc đó Tống Cẩn có chút tiếc nuối vì không thể đem Triệu Tiêu về Đông Cung của mình để nuôi lớn được.
Lần thứ hai Tống Cẩn đến Lương Châu, lúc đó hai quân đang giao chiến, anh lại nhìn thấy Triệu Tiêu khi đang ở trong quân doanh, nhưng khi đó cô lại không nhận ra anh, mà anh lại nhận ra cô, tiểu cô nương hơn mười tuổi, anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô bé mà mình ôm năm xưa. Tiểu cô nương đã trưởng thành rồi, thịt trên khuôn mặt đã biến mất, đôi mắt hạnh tròn xoe hình như cũng lớn hơn trước.
Ngày đó Tống Cẩn luận đàm tình hình quân sự cùng với Triệu tướng quân trong quân doanh, bỗng nhiên có một tiểu cô nướng tóc búi đột ngột từ bên ngoài xông vào, sau đó gọi “phụ thân phụ thân” không ngừng.
Bởi vì đang cải trang cho nên chỉ có một mình Triệu tướng quân mới biết được thân phận thật sự của anh, lúc Triệu Tiêu nhìn thấy anh, đôi mắt hạnh của cô đảo liên tục: “Phụ thân, vị ca ca này là ai?”
Triệu đại tướng quân hơi xấu hổ, sau đó nói với nữ nhi: “Tiêu Tiêu, mau ra ngoài trước đi.”
Triệu Tiêu “Dạ” một tiếng, trước lúc đi còn không quên mượn gió bẻ măng lấy đi một lọ Kim Sang Dược.
Lúc đó Tống Cẩn cũng không biết đang suy nghĩ gì, dường như anh đang có một loại ảo giác là nhà mình có con gái mới lớn, tiểu cô nương anh ôm hôm qua giờ đã lớn như vậy rồi.
Tống Cẩn nhấp một ngụm trà: “Triệu tướng quân cả ngày bận việc biên cương chiến sự, hẳn là sẽ không còn đủ tinh lực để chiếu cố tới nữ nhi phải không?”
Triệu đại tướng quân: “Ý của Thái tử là gì?”
Tống Cẩn lại nhấp một ngụm trà nữa: “Nữ nhân vẫn nên xuất giá sớm thì tốt hơn.”
Triệu phụ: “…”
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Tống Cẩn tự mình cầu thân, bởi vì không có kinh nghiệm cho nên anh chỉ có thể uống trà không ngừng để che giấu sự chột dạ của mình.
Tống Cẩn hứa hẹn với Triệu phụ là sẽ để Triệu Tiêu ngồi lên vị trí Đông Cung Thái Tử Phi, nhưng về sau này, bởi vì mọi việc đều phát triển theo cái vòng luẩn quẩn, cho nên đoạn nhân duyên này đã bị kéo dài ra, Triệu Tiêu không trở thành Thái Tử Phi, sau này cô trực tiếp tiến cung trở thành phi tử của anh.
Sau một lần thị tẩm trong cung, tâm trạng của Tống Cẩn đặc biệt tốt, anh ôm lấy Triệu Tiêu và hỏi cô: “Năm đó Tiêu Nhi đi lạc đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Tiêu suy nghĩ một chút: “Sau đó nô tỳ đã gặp một vị tỷ tỷ không những có dáng vẻ rất xinh đẹp mà còn vô cùng tốt bụng nữa, nàng đã…” Cô còn muốn tiếp tục nói hết thì đã bị Tống Cẩn ngắt lời, nên bèn quay sang nhìn anh.
Chỉ thấy sắc mặt của Tống Cẩn lập tức trở nên đen thui: “Lập tức lăn xuống khỏi giường cho trẫm mau!!!!”
Lúc Tống Cẩn còn là thái tử, anh đã đến Lương Châu hai lần, một lần là bỏ nhà trốn đi, một lần khác là cải trang vi hành.
Nói đến lần rời nhà trốn đi đó, đó là lúc Tống Cẩn chỉ mới 12, 13 tuổi, đang là lúc phát triển từ một đứa bé trở thành thiếu niên, thời kỳ phát triển này, lòng hiếu kỳ của anh rất lớn, lại có chút phản nghịch, chỉ thích chứng minh bản thân mình, cộng thêm chuyện khi còn ở trong Đông Cung, xung quanh luôn có rất nhiều người nịnh nọt anh, cho nên tính cách của Tống Cẩn khi đó có chút ngông cuồng tự đại.
Đương nhiên là Tống Cẩn có cớ để tự tin rồi, anh vốn là hoàng tử duy nhất của chính cung Nương Nương, lại còn là người thông minh nhất trong số các hoàng tử, hơn nữa từ nhỏ đã được phụ hoàng yêu thích, từ lúc sinh ra đã được chỉ định làm thái tử, có vận số vô cùng may mắn.
Nhưng từ khi trở thành Đông Cung Thái tử thì cần phải thu liễm lại, bao gồm cả tính cách tự cao tự đại, cho nên sau này khi tự mình đăng cơ chấp chính, Tống Cẩn còn được người ta phong tặng thanh danh khiêm tốn lễ độ.
Lần đó Tống Cẩn vốn không muốn đi Lương Châu, lúc anh đi đến đến Minh Châu định đi đường thủy để trở về kinh đô, kết quả là lúc đang ăn sáng ở tửu lâu chợt nghe người ta nói tới Triệu tướng quân- người đang đóng quân ở Lương Châu là một người rất có tiếng nên Tống Cẩn rất muốn được gặp ông một lần, anh lại khởi hành đi Lương Châu, bỏ ra 1 nén vàng để mướn một chiếc xe ngựa và một phụ xe, ngày thứ hai đã đặt chân đến được Lương Châu.
Lương Châu- chỗ biên giới hằng năm đều bị bọn phản loạn chiếm đóng còn phồn vinh hơn cả trong tưởng tượng của anh nữa, nhưng cũng không khó để lý giải, sở dĩ nơi này có thể phồn vinh như vậy là do tốc độ luân chuyển hàng hóa ở đây rất nhanh, thương nhân lại nhiều, có không ít thương nhân đến Lương Châu để nhập hàng, nhiều người tới nên bạc cũng nhiều hơn.
Tống Cẩn lqd đến Lương Châu chủ yếu muốn gặp Triệu đại tướng quân, nhưng kết quả lại gặp được con gái của ông- Triệu Tiêu.
Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy tiểu cô nương tóc tết hai bím mặc quần áo màu xanh nhạt kia, Tống Cẩn cũng không biết nàng chính là con gái của Triệu đại tướng quân, tuy rằng chất lượng quần áo tiểu cô nương mặc có vẻ rất tốt, nhưng cũng không phải là hàng thượng đẳng, cho nên lúc đó anh đoán Triệu Tiêu nhiều nhất cũng chỉ con gái của một thương nhân, một đứa bé đi lạc mà thôi.
Sau này khi Triệu Tiêu đã tiến cung, có một lần Tống Cẩn vô ý hỏi cô: “Sao Tiêu Nhi lại không ngoan như vậy, có phải lúc nhỏ đã từng đi lạc rồi không?”
“Sao Hoàng Thượng lại biết được chuyện này vậy?” Ngừng một lát, Triệu Tiêu lại giải thích, “Nhưng hồi nhỏ nô tỳ vẫn rất nghe lời, đi lạc chỉ là do ngoài ý muốn thôi.”
Tống Cẩn nhếch môi cười, cười đến nỗi không cười nỗi nữa.
Lần gặp mặt đầu tiên, Triệu Tiêu 4 tuổi, Tống Cẩn 12 tuổi, lúc đó Hoàng Thái Hậu Đại Kỳ cực kỳ thích Triệu Tiêu, bà thường nói với anh kém 8 tuổi là tốt nhất rồi.
Kém tuổi thì tốt á? Tống Cẩn cũng không cho là như vậy. Chính bởi vì kém 8 tuổi, cho nên dù Triệu Tiêu có tiến cung trở thành phi tử của anh đi nữa thì cũng phải nuôi dưỡng từ từ giống như nuôi con dâu nhỏ vậy.
Trở lại con đường náo nhiệt của Lương Châu, ngày đó đúng vào dịp ở đây có tổ chức lễ hội chọi trâu, cho nên người trên đường đặc biệt đông, chen vai sóng đôi, Tống Cẩn chỉ cần liếc mắt nhìn trong đám người là nhìn thấy Triệu Tiêu, thật ra cũng coi như là có duyên phận, ít nhất sau này anh đã nghĩ như vậy.
Trước tiên Tống Cẩn quan sát Triệu Tiêu, trên cổ của cô bé có đeo một chiếc túi, bên trong có đựng một ít bạc vụn, cô bé đang kiễng chân lên mua bánh bao, sau đó rời đi, Tống Cẩn cũng không biết bị trúng tà gì, anh cầm mớ bạc lẻ đi đến chỗ tiệm bánh bao, sau đó đổi hết tiền của cô về.
Tiếp đó, anh đi ngay đằng sau Triệu Tiêu.
“Này.” Tống Cẩn đứng đằng sau gọi cô bé.
Triệu Tiêu không quay đầu lại.
Tống Cẩn thay đổi cách gọi: “Bé con.”
Triệu Tiêu vẫn không quay đầu lại như cũ.
Tống Cẩn lại thay đổi cách gọi: “Tiểu nha đầu.”
Cô bé vẫn không quay đầu lại.
Tống Cẩn bước nhanh về phía trước, túm lấy bả vai của Triệu Tiêu, xoay cô bé trở về.
Lúc quay lại, khuôn mặt của Triệu Tiêu đã đầy nước mắt, trong miệng đang nhét nửa cái bánh bao khiến khuôn mặt nhỏ nhắn phình to ra, ẩm ướt, trong đôi mắt sáng ngời của cô bé tràn đầy nước mắt, nháy mắt máy một cái là nước mắt rơi xuống.
“Khóc cái gì?” Tống Cẩn bỏ tiền vào trong tay áo của mình trước, sau đó mở miệng hỏi Triệu Tiêu.
Triệu Tiêu hít hít cái mũi đỏ bừng: “Không thấy ca ca đâu nữa rồi…”
Qủa nhiên là đứa trẻ này đang bị lạc mà, Tống Cẩn nhìn nửa cái bánh bao trong tay cô bé đầy ghét bỏ: “Ngươi là con cái nhà ai thế?”
Triệu Tiêu nuốt bánh bao trong miệng xuống, sau đó vừa khóc vừa nói: “Ta tên là Tiểu Ngũ.”
Tống Cẩn đau đầu: “Tên thật của ngươi là gì?”
Triệu Tiêu chùi nước mắt: “Phụ thân gọi ta là Tiêu Tiêu.”
Đầu Tống Cẩn ngày càng đau hơn: “Ngươi họ gì?”
Triệu Tiêu mở to đôi mắt sưng đỏ, không trả lời câu hỏi của Tống Cẩn.
Sau đó sau lưng Tống Cẩn có thêm 1 cái đuôi nhỏ, anh đến tửu lâu ăn cơm, Triệu Tiêu cũng đi sau lưng anh, anh ngồi xuống bàn, cô bé cũng trèo lên ghế ngồi xuống bên cạnh anh.
Tống Cẩn tốt bụng lên tiếng khuyên bảo: “Ta không phải là ca ca của ngươi đâu..”
Dường như Triệu Tiêu nghe không hiểu lời nói của anh, cô bé cúi đầu xuống, bộ dáng nhu thuận này khiến cho Tống Cẩn mềm lòng, anh bảo tiểu nhị lấy thêm một bộ bát đũa nữa.
Triệu Tiêu ngẩng đầu lên và nói: "Đa tạ tỷ tỷ…”
Sắc mặt của Tống Cẩn lập tức trầm xuống, đúng là một đứa bé không có mắt nhìn gì cả.
Triệu Tiêu lqd yên lặng nằm sấp ăn cơm, ăn no xong thì nước mắt trên mặt cũng biến mắt, tiểu cô nương trắng trẻo nõn nà, lúc cười hiện ra 2 cái lúm đồng tiền.
Sau khi ăn xong, Tống Cẩn muốn ra chợ đi xem chọi trâu, Triệu Tiêu vẫn đi theo anh, một tấc cũng không rời, lúc đó anh đã nghĩ rằng, chờ khi anh hồi cung rồi, nếu như không tìm thấy phụ mẫu của đứa bé này thì mang nó vào cung cũng tốt, cho dù có thêm một người nữa thì Đông Cung cũng không thiếu thức ăn, hơn nữa tiểu cô nương này cũng ăn không nhiều lắm, nuôi lớn rồi còn có thể nghĩ cách kiếm tiền hồi lại vốn.
Triệu Tiêu bốn tuổi chân ngắn, mặc dù Tống Cẩn đang bước đi, nhưng anh vẫn thường quay đầu lại: “Ngươi đi mau lên một chút đi.”
Bị thúc giục, Triệu Tiêu dứt khoát dừng lại, biến thành bất động.
Tống Cẩn độc ác nói: “Vậy thì không cần đi theo bổn vương..ta nữa.” Nói xong, anh lập tức xoay người rời đi, đi được vài bước thì quay đầu lại xem, quả nhiên đúng như anh dự đoán, đôi mắt to lại ngưng tụ nước to như hạt đậu rồi.
Tống Cẩn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, anh vội vàng đi nhanh về phía trước, một tay ôm lấy Triệu Tiêu bước thật nhanh về hướng khu chợ.
Tống Cẩn chưa từng có kinh nghiệm về phương diện này, anh ôm cô bé, trong lòng cảm thấy rất kỳ diệu, lúc ôm còn hỏi: “Ngươi không sợ ta sao?”
Bởi vì Tống Cẩn đang ôm Triệu Tiêu bằng một tay, Triệu Tiêu sợ té xuống, cho nên vòng hai tay lên cổ anh: “Ngươi sẽ ăn thịt người sao?”
Tống Cẩn ngập ngừng: “Không có…”
Sau đó Triệu Tiêu yên tâm, thoải mái lắc đầu: “Không ăn thịt người thì ta không sợ ngươi.”
Tống Cẩn: “Ngươi không sợ ta đem ngươi đi bán sao?”
Triệu Tiêu suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi mở miệng: “Các ca ca có nói là ta bán cũng không được bao nhiều tiền.”
Sau đó Tống Cẩn cũng không nói thêm gì nữa, anh ôm Triệu Tiêu chen lên phía trước để xem chọi trâu.
Lương Châu là quê cha đất tổ của dân tộc, Tống Cẩn rất thích nơi này, xem chọi trâu xong anh lại dẫn Triệu Tiêu đến khu chợ để ăn các loại đặc sản, mỗi lần mua thì mua hai phần, Triệu Tiêu mới bốn tuổi cũng không ăn được nhiều, ăn được một nửa lại đưa cho anh: “Cho ngươi ăn này.”
Tống Cẩn đen mặt: “Không cần.”
Triệu phụ từ nhỏ đã dạy Triệu Tiêu, đại loại là không được tùy tiện vứt bỏ đồ ăn, đứa bé không ngoan sẽ bị Thiên Lôi đánh, cho nên Triệu Tiêu cũng dám ném đồ ăn ăn không vô, mà trực tiếp đưa cho Tống Cẩn: “Ngươi ăn đi.”
Tống Cẩn chỉ cảm thấy đầu mình vô cùng nóng, sau đó anh vậy mà lại đi há miệng, ăn phần thức ăn thừa Triệu Tiêu không ăn.
Tống Cẩn lqd lại hỏi Triệu Tiêu một lần nữa: “Rốt cuộc ngươi là con nhà ai thế?”
Triệu Tiêu chớp mắt mấy cái rồi lắc đầu.
Tống Cẩn: “Vậy thì ta sẽ dẫn ngươi đi.”
Sau đó Triệu Tiêu mở miệng: “Ta là con của Triệu gia.”
Con của Triệu gia, Tống Cẩn đã sớm đoán ra được bảy tám phần, anh buông cô bé xuống đất: “Ta hơi mệt rồi, tự ngươi đi đi.”
Triệu Tiêu lại lười, cô bé đi từ từ đằng sau Tống Cẩn.
Tống Cẩn lại cảm thấy bất đắc dĩ, anh bế Triệu Tiêu lên, đi về hướng Triệu gia.
Trên đường về, họ đi ngang qua một cái sân, bên trong có một cây lựu đỏ đang sai trái, Triệu Tiêu chỉ vào trái lựu trên đầu Tống Cẩn: “Lựu này…”
Tống Cẩn: “Ta nhìn thấy rồi.”
Triệu Tiêu: “Ăn ngon lắm đấy.”
Tống Cẩn khẽ hừ một tiếng. Sau đó, anh buông Triệu Tiêu xuống đất, thấy trong sân không có ai bèn giơ tay lên hái hai trái lựu, đúng lúc này, có tiếng chó sủa vang lên, anh nhanh chân ôm cô bé chạy trốn, chạy đến nỗi thở hổn hà hổn hển.
Đi đến chỗ con đường nhỏ cạnh bờ sông, dưới tán cây liễu lả lướt, vốn là có hai trái lựu nhưng trên đường chạy trốn đã làm rớt mất một trái rồi.
Tống Cẩn đưa trái lựu cho Triệu Tiêu: “Ăn đi.”
Vỏ của trái lựu vừa dày lại vừa cứng, Triệu Tiêu cố dùng hết sức cũng bóc không ra, Tống Cẩn nghiêng đầu qua nhìn cô bé, đôi bàn tay trắng trẻo mập mạp đặt trên trái lựu đỏ au, nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt.
Anh lại thở dài một hơi: “Đưa đây cho ta.”
Triệu Tiêu đưa trái lựu cho Tống Cẩn: “Cho này.”
Tống Cẩn nhận lấy trái lựu vừa trộm được, sau đó anh nhanh nhẹn tách nó ra một cách gọn gàng, lớp vỏ dày càng làm tôn thêm thịt quả đỏ au bên trong, tròn tròn mập mạp trong suốt.
Tống Cẩn gỡ hết thịt lựu đưa cho Triệu Tiêu, cô bé ăn vào, hơi chua một chút. Sau đó cô bé cũng bẻ một nửa đưa cho anh: “Ngươi cũng ăn đi.”
Tống Cẩn nhìn nó, anh hơi nhíu mày, lựu này ăn không ngon như vẻ bề ngoài của nó, anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang nhăn lại của Triệu Tiêu: “Không muốn ăn thì ném đi.”
Triệu Tiêu lắc đầu: “Sẽ bị Thiên Lôi đánh đấy.”
Tống Cẩn buồn cười, anh nheo mắt lại rồi đưa tay ra: “Vậy thì đưa đây ta ăn cho.”
Đứa trẻ bốn tuổi ăn no rồi thì buồn ngủ, lúc Triệu Tiêu ghé lên đùi Tống Cẩn ngủ mà không hề phòng bị một chút nào, anh vẫn có chút kinh ngạc.
Tống Cẩn lqd ôm lấy Triệu Tiêu đang ngủ say đi đến trước cửa Triệu gia, sau đó anh đặt cô lên bậc cửa rồi lấy mấy đồng tiền cô bé dùng để mua bánh bao bỏ lại vào cái túi thơm cô bé đang đeo trước ngực, sau đó gõ cửa hai lần, liền xoay người rời đi.
Thật ra lúc đó Tống Cẩn có chút tiếc nuối vì không thể đem Triệu Tiêu về Đông Cung của mình để nuôi lớn được.
Lần thứ hai Tống Cẩn đến Lương Châu, lúc đó hai quân đang giao chiến, anh lại nhìn thấy Triệu Tiêu khi đang ở trong quân doanh, nhưng khi đó cô lại không nhận ra anh, mà anh lại nhận ra cô, tiểu cô nương hơn mười tuổi, anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô bé mà mình ôm năm xưa. Tiểu cô nương đã trưởng thành rồi, thịt trên khuôn mặt đã biến mất, đôi mắt hạnh tròn xoe hình như cũng lớn hơn trước.
Ngày đó Tống Cẩn luận đàm tình hình quân sự cùng với Triệu tướng quân trong quân doanh, bỗng nhiên có một tiểu cô nướng tóc búi đột ngột từ bên ngoài xông vào, sau đó gọi “phụ thân phụ thân” không ngừng.
Bởi vì đang cải trang cho nên chỉ có một mình Triệu tướng quân mới biết được thân phận thật sự của anh, lúc Triệu Tiêu nhìn thấy anh, đôi mắt hạnh của cô đảo liên tục: “Phụ thân, vị ca ca này là ai?”
Triệu đại tướng quân hơi xấu hổ, sau đó nói với nữ nhi: “Tiêu Tiêu, mau ra ngoài trước đi.”
Triệu Tiêu “Dạ” một tiếng, trước lúc đi còn không quên mượn gió bẻ măng lấy đi một lọ Kim Sang Dược.
Lúc đó Tống Cẩn cũng không biết đang suy nghĩ gì, dường như anh đang có một loại ảo giác là nhà mình có con gái mới lớn, tiểu cô nương anh ôm hôm qua giờ đã lớn như vậy rồi.
Tống Cẩn nhấp một ngụm trà: “Triệu tướng quân cả ngày bận việc biên cương chiến sự, hẳn là sẽ không còn đủ tinh lực để chiếu cố tới nữ nhi phải không?”
Triệu đại tướng quân: “Ý của Thái tử là gì?”
Tống Cẩn lại nhấp một ngụm trà nữa: “Nữ nhân vẫn nên xuất giá sớm thì tốt hơn.”
Triệu phụ: “…”
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Tống Cẩn tự mình cầu thân, bởi vì không có kinh nghiệm cho nên anh chỉ có thể uống trà không ngừng để che giấu sự chột dạ của mình.
Tống Cẩn hứa hẹn với Triệu phụ là sẽ để Triệu Tiêu ngồi lên vị trí Đông Cung Thái Tử Phi, nhưng về sau này, bởi vì mọi việc đều phát triển theo cái vòng luẩn quẩn, cho nên đoạn nhân duyên này đã bị kéo dài ra, Triệu Tiêu không trở thành Thái Tử Phi, sau này cô trực tiếp tiến cung trở thành phi tử của anh.
Sau một lần thị tẩm trong cung, tâm trạng của Tống Cẩn đặc biệt tốt, anh ôm lấy Triệu Tiêu và hỏi cô: “Năm đó Tiêu Nhi đi lạc đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Tiêu suy nghĩ một chút: “Sau đó nô tỳ đã gặp một vị tỷ tỷ không những có dáng vẻ rất xinh đẹp mà còn vô cùng tốt bụng nữa, nàng đã…” Cô còn muốn tiếp tục nói hết thì đã bị Tống Cẩn ngắt lời, nên bèn quay sang nhìn anh.
Chỉ thấy sắc mặt của Tống Cẩn lập tức trở nên đen thui: “Lập tức lăn xuống khỏi giường cho trẫm mau!!!!”
Tác giả :
Tùy Hầu Châu