Hoàng Ân Nhộn Nhạo
Chương 5
Editor: Preiya
Vì sao Triệu Tiêu lại biết bài “Mua bán tình yêu” này ư, bởi vì ngoài mỗi ngày đi học sẽ nghe thấy nó được phát trên đường ra thì điều quan trọng nhất chính là đây là bài hát mà mẹ Triệu yêu thích nhất, mỗi lần bà mở máy tính để chơi bài tú-lơ-khơ thì đều bật bài hát này.
Mưa dầm thấm lâu, chính là đạo lý này đây.
Âm nhạc vang lên, Triệu Tiêu liền bị bọn Mộ Thanh và Trương Nam đẩy vào chính giữa, tay cô vì căng thẳng mà đổ đầy mồ hôi, yết hầu cứ nghẹn lại, tay nắm chặt micro, ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt đang sa sầm của Tống Cẩn, bỗng dưng lại dâng lên một cỗ dũng khí không biết tên, hôm nay cô không chỉ hát không thôi mà đây còn là kháng nghị lại hoàng quyền.
Phun ra một ngụm dũng khí uất ức, Triệu Tiêu nhìn lời bài hát đang chạy trên màn hình:
Bán đi tình yêu của em, buộc em phải rời xa
Cuối cùng cũng biết được sự thật, nước mắt em rơi xuống
Bán đi tình yêu của em, anh sẽ phải gánh khoản nợ lương tâm
Dù phải trả giá đắt tình cảm cũng không thể mua lại được
Trước đây chính anh muốn chia tay, chia tay thì chia tay
Bây giờ lại muốn dùng chân tình dỗ dành em quay lại
Tình yêu không phải anh muốn bán muốn mua là có bán
Khác với phản ứng bên ngoài, cơ bản là mỗi con người đều có một dục vọng của riêng mình, người dùng hành động để biểu hiện cá tính của mình khác với người dùng sinh mệnh để chứng minh.
Biểu diễn là một loại quá trình để giải phóng bản thân.
Đương nhiên là Triệu Tiêu không hiểu được hết ý nghĩa của lời bài hát, nhưng khi thấy tất cả bạn học đang im lặng nhìn cô chăm chú, trong mắt đều là bất đắc dĩ, nhất là khi nhìn thấy bộ dáng khó tin của người nào đó thì trong lòng cô lại càng vui vẻ vô cùng.
Tuy cô không học giỏi toán ly hoá của nơi này, nhưng cô có thể hát được ở đây đấy.
Thật ra mà nói, giọng của Triệu Tiêu vừa trong trẻo lại vừa ngọt ngào, nhưng bài hát “Mua bán tình yêu” lại bị cô kết hợp giữa âm nhạc hiện đại và xướng ca cung đình, đem một bài từ nốt cao tình cảm trở thành từ tốn nhẹ nhàng, tiến vào một cảnh giới khác.
“Tình yêu không phải anh muốn bán muốn mua là có bán. Để em vùng ra, để em hiểu rõ, quên đi tình yêu của anh..” Ca từ hay quá, Triệu Tiêu vừa hát bài “Mua bán tình yêu” xong, các bạn học đã cười đến nỗi cong eo lại.
Kết quả là, lưng Triệu Tiêu còn chưa vươn thẳng lên thì cả người đã bị Tống Cẩn xách ra khỏi phòng bao.
Người phục vụ bưng nước lên bị khí thế hùng hổ của Tống Cẩn dọa sợ đến phát khiếp, nhưng cho dù có sợ cách mấy thì cũng không để làm rơi ly, anh ta dùng đôi mắt hình hạt đậu liếc nhìn Tống Cẩn và Triệu Tiêu lên xuống vài lần.
Tống Cẩn lôi Triệu Tiêu rời khỏi quán KTV, một thiếu niên cao ngất nắm tay một cô bé thấp hơn đang cúi đầu, người đi đường đều quay đầu lại nhìn họ.
Chỉ sắc mặt của cậu thiếu niên nhìn rất khó coi, không phải, rất khó chịu.
Đứng dưới chỗ cột đèn trên phố, Triệu Tiêu vội vàng mở miệng: “Hoàng…”
Căn bản là Tống Cẩn không cho Triệu Tiêu cơ hội nói chuyện, anh nghiêm mặt hừ lạnh: “Tình yêu không phải anh muốn bán muốn mua là có bán ư?”
Lúc Tống Cẩn nói chuyện, giọng điệu vô cùng lạnh lùng khiến cho lòng Triệu Tiêu vô cùng run sợ, cô gấp tới nỗi nắm chặt tay của Tống Cẩn, nghẹn ngào nói: “Hoàng Thượng…Câu đó chỉ là lời bài hát thôi mà..”
Tống Cẩn liếc nhìn cô một cái, sau đó nâng cằm nói: “Em cho là trẫm tức giận vì câu hát đó à, Triệu Tiệu Nhi, đừng có quên thân phận của mình, em là phi tần của Đại Kỳ, ngày hôm nay biểu diễn trước mặt một đám trẻ con, em đem mặt mũi của Đại Kỳ đặt ở chỗ nào hả?”
Tống Cẩn hầm hầm trách mắng cô như vậy, khiến cho Triệu Tiêu có phần không phục.
Tình cảm đó đặt ở đâu à, tâm tình của cô đã khôi phục lại sự bình ổn, mấy ngày nay cô cảm thây mình ngày càng phản nghịch, chẳng lẽ đúng như giáo viên đã nói, thời kỷ nổi loạn của cô đã đến rồi sao?
Nhưng Triệu Tiêu vẫn không dám đối đầu trực tiếp với Tổng Cẩn, cô ngước mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Nô tì biết sai rồi.”
Tống Cẩn cúi đầu xuống, nhìn thấy bộ dáng cầu xin tha thứ khổ sở đáng yêu của cô, ngay cả giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, cuối cùng sắc mặt của anh cũng đã trở nên hòa hoãn lại.
Tống Cẩn liền nắm lấy tay cô: “Về nhà thôi.”
Triệu Tiêu quyến luyến không rời nhìn bảng hiệu quán KTV đang được bao phủ bởi vô số ánh đèn nê-ông màu sắc khác nhau đang nhấp nháy: “Nhưng chúng ta vẫn chưa nói với bọn họ mà….Như vậy có phải không tốt lắm không..”
Tống Cẩn quay sang nhìn cô, lạnh lùng nói: “Có phải em còn muốn hát tiếp hay không?”
Triệu Tiêu lắc lắc đầu: “Không hát, không hát nữa.”
Thật ra từ lúc Triệu Tiêu cầm lấy micro lên là đã không muốn bỏ xuống rồi, trừ bài “Mua bán tình yêu” ra, cô còn muốn hát nhiều bài khác nữa, ví dụ như là “36 kế trong tình yêu”, “xem 72 phép thần thông của em” gì gì đó.
Về sau, mỗi lần Cố Nhất Minh đưa cô đến KTV thì Triệu Tiêu đều cầm lấy micro không buông tay, Cố Nhất Minh gọi hành vi này của cô là: Bá đạo.
Bất kể là kỳ thi có đi qua hay không, buổi tối ngày thi xong, Triệu Tiêu khó mà có được một giấc ngủ ngon như vậy. Kết quả là ngày hôm sau đã bị cổ họng lớn của mẹ Triệu đánh thức ngay từ lúc sáng sớm.
Một bên mẹ Triệu chuẩn bị hành lý cho cô, một bên nhắc nhở luôn miệng: “Triệu Tiêu à, mẹ phải nói thẳng với con một chút này, tuy tình cảm của con và Tống Cẩn có thể rất tốt, nhưng có một số việc không thể làm được, cần phải biết tự chừng mực đấy.”
Triệu Tiêu mơ mơ màng màng nghe hết, mãi cho đến khi mẹ Triệu ném cái vali du lịch cho cô thì cô mới sững sờ mở miệng: “Mẹ, mẹ muốn đuổi con đi sao?”
Mẹ Triệu liền đánh lên đầu Triệu Tiêu một cái: “Không phải con và Tống Cẩn đã hẹn nhau là sau khi thi xong sẽ cùng đi du lịch à?”
Triệu Tiêu chạy ra khỏi phòng, Tống Cẩn đã ngồi trên ghế sô pha nhà cô chờ cô từ sớm, bên cạnh anh là một cái vali du lịch lớn.
Ba Tống lái chiếc BMW đưa hai nguời tới nhà ga, lúc xuống xe ông còn dặn dò thêm lần nữa: “Lần này nhất định phải chú ý an toàn đấy.”
Ba Tống đi rồi, Tống Cẩn đem hai vé xe lửa đến thành phố ven biển C đổi thành vé đi đến thị trấn cổ, nơi ba năm trước anh và cô đã tỉnh lại trên giường của phòng bệnh tập thể, bởi vì thuyền bị lật trong hồ nên tất cả các du khách đều rơi xuống nước.
Triệu Tiêu nhớ rất rõ cảnh tượng lúc mà cô tỉnh lại ở nơi này, cô tỉnh lại trước Tống Cẩn vài phút, trên mu bàn tay còn đang cắm ống truyền dịch, cô mở hai mắt nhìn căn phòng xa lạ và những con người đang ầm ĩ trong này, liền hô lớn tên cung nữ Lục Quán- người hầu hạ bên người mình, kết quả là đánh thức Tống Cẩn đang nằm bên cạnh dậy, Tổng Cẩn cũng không khá hơn cô là bao, câu nói đầu tiên của anh là: “Tiểu An Tử, trẫm muốn uống nước…”
Sau đó, cô và Tống Cẩn đã được công ty du lịch đưa về nhà họ Tống và nhà họ Triệu, trong suốt một quãng thời gian rất dài này, cô và anh đều trở thành trò cười cho người ta, nhất là cô, mỗi ngày đều bị mẹ Triệu chọt tay vào ót và mắng: “Cho con đi chơi hồ thì đi chơi hồ đi, bây giờ thì tốt rồi, rơi xuống nước nên não bị úng nước luôn à!”
Triệu Tiêu biết mục đích chuyến đi đến thị trấn cổ lần này của Tống Cẩn là gì, lúc ngồi trên xe lửa, cô nắm chặt lấy vạt áo của Tống Cẩn: “Có phải là chúng ta chỉ cần nhảy xuống hồ là có thể trở về được, đúng không?”
Vẻ mặt của Tống Cẩn vẫn như cũ, anh nhắm mắt lại.
Triệu Tiêu chu môi, đối với vấn đề không trả lời được thì nói một tiếng “Không biết” khó như vậy hay sao, bộ khó lắm à?
Xe lửa đến chỗ thị trấn cổ, Tống Cẩn đưa cô đến một khách sạn nhỏ định mướn phòng, kết quả là lúc đang làm thủ tục mướn phòng, Triệu Tiêu lại được một trận cười to.
“Thuê phòng ngắn hạn hay dài hạn?”
Cô nằm dài trên bàn, nói: “Không phải thuê, mà là ở trọ.”
Cô gái tiếp tân liền cười “Xì” một tiếng, nhìn về phía Tống Cẩn: “Bạn gái cậu hài hước thật đấy.” Sau đó, cô ta hỏi anh: “Hai người thuê hai phòng hay một phòng?”
Tống Cẩn: “Một phòng hai giường là được.”
Cô gái tiếp tân lấy chứng minh thư của Tống Cẩn kiểm tra vài lần, lúc nhìn vào chỗ tuổi tác, sắc mặt của cô ấy liền cứng đờ, ho nhẹ hai tiếng rồi trả lại chứng minh thư cho anh.
Triệu Tiêu lqd ôm lấy hành lý của mình đi theo sau Tống Cẩn, lúc bước vào thang máy, Tống Cẩn liền kéo tay cô lại, trong lòng Triệu Tiêu có chút cảm động, Tống Cẩn biết là mỗi lần đi thang máy cô đều sợ hãi ư?
Lúc đi tới phòng của hai người, khách sạn này xây dựng vào lưng núi, khung cảnh toàn một màu xanh của núi, lúc đẩy cửa thủy tinh ra là một ban cong hình vòng cung, Triệu Tiêu đứng duỗi lưng đầy mệt mỏi trên ban công, lúc cô quay qua thì thấy Tống Cẩn đang ngẩng ngơ nhìn cô.
Đột nhiên Triệu Tiêu có chút căng thẳng: “Nô tì chỉ cảm thấy nơi này rất tốt mà thôi..”
Tống Cẩn ngồi xuống giường, bình thản hỏi cô: “Em cảm thấy nơi này rất tốt sao? Không muốn trở về nữa à?”
“Không phải.” Triệu Tiêu liền đi đến trước mặt Tống Cẩn, giải thích: “Ý của nô tì là căn phòng này rất tốt.”
Tống Cẩn “ừ” một tiếng, có phần không thích loại phản ứng này của cô, trên mặt cũng có chút mệt mỏi, anh lập tức kéo tay cô lại.
Triệu Tiêu “A” một tiếng, sau đó thân thể bị Tổng Cẩn kéo ngã xuống làm cô ngồi trên đùi anh rồi bị đẩy ngã xuống giường của Tống Cẩn.
Chẳng lẽ là phải thị tẩm sao? Đúng rồi….
Triệu Tiêu vô cùng khẩn trương và bất an, sau đó cô phát hiện mình đang rơi vào tình trạng run lẩy bẩy…
Trên đỉnh đầu liền truyền đến tiếng cười khẽ, tay của Tống Cẩn đặt lên eo cô vẫn không có buông ra, thật lâu sau, Tống Cẩn mới vỗ vỗ sau lưng cô nói: “Ngủ cùng trẫm đi.”
Tống Cẩn nói “Ngủ cùng trẫm đi”, kết quả là ngủ mất tiêu cho đến tận khi mặt trời lặn xuống phía tây, Triệu Tiêu trợn mắt nhìn hàng lông mi thật dài của anh, bao tử của cô đã bắt đầu kháng nghị rồi này.
Triệu Tiêu không nhúc nhích, để cho Tống Cẩn ôm, dùng phương pháp nuốt nước bọt để chống đói.
Đột nhiên, bụng dưới của cô quặn đau, thân thể mẫn cảm của cô trở nên cứng ngắc, cảm giác được một dòng nước ấm từ từ chảy ra…
“Hu hu…” Triệu Tiêu bật dậy từ trên giường rồi chạy vọt vào nhà vệ sinh.
Tống Cẩn bị sự hoảng hốt của cô đánh thức, anh nhìn thấy Triệu Tiêu chạy vội vào nhà vệ sinh, bởi vì mới tỉnh ngủ mà lèm bèm mở miệng: “Tiêu Nhi, em làm sao vậy?”
Khoảng 10 phút sau, một cái đầu nhỏ nhô ra từ trong nhà vệ sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn đang thương sắp khóc khổ sở nhìn về phía Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, nô tỳ giống như lần đầu có kinh nguyệt rồi…”
Vì sao Triệu Tiêu lại trốn trong nhà vệ sinh hơn mười phút ư, bởi vì ở Đại Kỳ, nữ tử trong hậu cung sau lần đầu tiên có kinh nguyệt là có thể…thị tẩm rồi.
Vì sao Triệu Tiêu lại biết bài “Mua bán tình yêu” này ư, bởi vì ngoài mỗi ngày đi học sẽ nghe thấy nó được phát trên đường ra thì điều quan trọng nhất chính là đây là bài hát mà mẹ Triệu yêu thích nhất, mỗi lần bà mở máy tính để chơi bài tú-lơ-khơ thì đều bật bài hát này.
Mưa dầm thấm lâu, chính là đạo lý này đây.
Âm nhạc vang lên, Triệu Tiêu liền bị bọn Mộ Thanh và Trương Nam đẩy vào chính giữa, tay cô vì căng thẳng mà đổ đầy mồ hôi, yết hầu cứ nghẹn lại, tay nắm chặt micro, ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt đang sa sầm của Tống Cẩn, bỗng dưng lại dâng lên một cỗ dũng khí không biết tên, hôm nay cô không chỉ hát không thôi mà đây còn là kháng nghị lại hoàng quyền.
Phun ra một ngụm dũng khí uất ức, Triệu Tiêu nhìn lời bài hát đang chạy trên màn hình:
Bán đi tình yêu của em, buộc em phải rời xa
Cuối cùng cũng biết được sự thật, nước mắt em rơi xuống
Bán đi tình yêu của em, anh sẽ phải gánh khoản nợ lương tâm
Dù phải trả giá đắt tình cảm cũng không thể mua lại được
Trước đây chính anh muốn chia tay, chia tay thì chia tay
Bây giờ lại muốn dùng chân tình dỗ dành em quay lại
Tình yêu không phải anh muốn bán muốn mua là có bán
Khác với phản ứng bên ngoài, cơ bản là mỗi con người đều có một dục vọng của riêng mình, người dùng hành động để biểu hiện cá tính của mình khác với người dùng sinh mệnh để chứng minh.
Biểu diễn là một loại quá trình để giải phóng bản thân.
Đương nhiên là Triệu Tiêu không hiểu được hết ý nghĩa của lời bài hát, nhưng khi thấy tất cả bạn học đang im lặng nhìn cô chăm chú, trong mắt đều là bất đắc dĩ, nhất là khi nhìn thấy bộ dáng khó tin của người nào đó thì trong lòng cô lại càng vui vẻ vô cùng.
Tuy cô không học giỏi toán ly hoá của nơi này, nhưng cô có thể hát được ở đây đấy.
Thật ra mà nói, giọng của Triệu Tiêu vừa trong trẻo lại vừa ngọt ngào, nhưng bài hát “Mua bán tình yêu” lại bị cô kết hợp giữa âm nhạc hiện đại và xướng ca cung đình, đem một bài từ nốt cao tình cảm trở thành từ tốn nhẹ nhàng, tiến vào một cảnh giới khác.
“Tình yêu không phải anh muốn bán muốn mua là có bán. Để em vùng ra, để em hiểu rõ, quên đi tình yêu của anh..” Ca từ hay quá, Triệu Tiêu vừa hát bài “Mua bán tình yêu” xong, các bạn học đã cười đến nỗi cong eo lại.
Kết quả là, lưng Triệu Tiêu còn chưa vươn thẳng lên thì cả người đã bị Tống Cẩn xách ra khỏi phòng bao.
Người phục vụ bưng nước lên bị khí thế hùng hổ của Tống Cẩn dọa sợ đến phát khiếp, nhưng cho dù có sợ cách mấy thì cũng không để làm rơi ly, anh ta dùng đôi mắt hình hạt đậu liếc nhìn Tống Cẩn và Triệu Tiêu lên xuống vài lần.
Tống Cẩn lôi Triệu Tiêu rời khỏi quán KTV, một thiếu niên cao ngất nắm tay một cô bé thấp hơn đang cúi đầu, người đi đường đều quay đầu lại nhìn họ.
Chỉ sắc mặt của cậu thiếu niên nhìn rất khó coi, không phải, rất khó chịu.
Đứng dưới chỗ cột đèn trên phố, Triệu Tiêu vội vàng mở miệng: “Hoàng…”
Căn bản là Tống Cẩn không cho Triệu Tiêu cơ hội nói chuyện, anh nghiêm mặt hừ lạnh: “Tình yêu không phải anh muốn bán muốn mua là có bán ư?”
Lúc Tống Cẩn nói chuyện, giọng điệu vô cùng lạnh lùng khiến cho lòng Triệu Tiêu vô cùng run sợ, cô gấp tới nỗi nắm chặt tay của Tống Cẩn, nghẹn ngào nói: “Hoàng Thượng…Câu đó chỉ là lời bài hát thôi mà..”
Tống Cẩn liếc nhìn cô một cái, sau đó nâng cằm nói: “Em cho là trẫm tức giận vì câu hát đó à, Triệu Tiệu Nhi, đừng có quên thân phận của mình, em là phi tần của Đại Kỳ, ngày hôm nay biểu diễn trước mặt một đám trẻ con, em đem mặt mũi của Đại Kỳ đặt ở chỗ nào hả?”
Tống Cẩn hầm hầm trách mắng cô như vậy, khiến cho Triệu Tiêu có phần không phục.
Tình cảm đó đặt ở đâu à, tâm tình của cô đã khôi phục lại sự bình ổn, mấy ngày nay cô cảm thây mình ngày càng phản nghịch, chẳng lẽ đúng như giáo viên đã nói, thời kỷ nổi loạn của cô đã đến rồi sao?
Nhưng Triệu Tiêu vẫn không dám đối đầu trực tiếp với Tổng Cẩn, cô ngước mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Nô tì biết sai rồi.”
Tống Cẩn cúi đầu xuống, nhìn thấy bộ dáng cầu xin tha thứ khổ sở đáng yêu của cô, ngay cả giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, cuối cùng sắc mặt của anh cũng đã trở nên hòa hoãn lại.
Tống Cẩn liền nắm lấy tay cô: “Về nhà thôi.”
Triệu Tiêu quyến luyến không rời nhìn bảng hiệu quán KTV đang được bao phủ bởi vô số ánh đèn nê-ông màu sắc khác nhau đang nhấp nháy: “Nhưng chúng ta vẫn chưa nói với bọn họ mà….Như vậy có phải không tốt lắm không..”
Tống Cẩn quay sang nhìn cô, lạnh lùng nói: “Có phải em còn muốn hát tiếp hay không?”
Triệu Tiêu lắc lắc đầu: “Không hát, không hát nữa.”
Thật ra từ lúc Triệu Tiêu cầm lấy micro lên là đã không muốn bỏ xuống rồi, trừ bài “Mua bán tình yêu” ra, cô còn muốn hát nhiều bài khác nữa, ví dụ như là “36 kế trong tình yêu”, “xem 72 phép thần thông của em” gì gì đó.
Về sau, mỗi lần Cố Nhất Minh đưa cô đến KTV thì Triệu Tiêu đều cầm lấy micro không buông tay, Cố Nhất Minh gọi hành vi này của cô là: Bá đạo.
Bất kể là kỳ thi có đi qua hay không, buổi tối ngày thi xong, Triệu Tiêu khó mà có được một giấc ngủ ngon như vậy. Kết quả là ngày hôm sau đã bị cổ họng lớn của mẹ Triệu đánh thức ngay từ lúc sáng sớm.
Một bên mẹ Triệu chuẩn bị hành lý cho cô, một bên nhắc nhở luôn miệng: “Triệu Tiêu à, mẹ phải nói thẳng với con một chút này, tuy tình cảm của con và Tống Cẩn có thể rất tốt, nhưng có một số việc không thể làm được, cần phải biết tự chừng mực đấy.”
Triệu Tiêu mơ mơ màng màng nghe hết, mãi cho đến khi mẹ Triệu ném cái vali du lịch cho cô thì cô mới sững sờ mở miệng: “Mẹ, mẹ muốn đuổi con đi sao?”
Mẹ Triệu liền đánh lên đầu Triệu Tiêu một cái: “Không phải con và Tống Cẩn đã hẹn nhau là sau khi thi xong sẽ cùng đi du lịch à?”
Triệu Tiêu chạy ra khỏi phòng, Tống Cẩn đã ngồi trên ghế sô pha nhà cô chờ cô từ sớm, bên cạnh anh là một cái vali du lịch lớn.
Ba Tống lái chiếc BMW đưa hai nguời tới nhà ga, lúc xuống xe ông còn dặn dò thêm lần nữa: “Lần này nhất định phải chú ý an toàn đấy.”
Ba Tống đi rồi, Tống Cẩn đem hai vé xe lửa đến thành phố ven biển C đổi thành vé đi đến thị trấn cổ, nơi ba năm trước anh và cô đã tỉnh lại trên giường của phòng bệnh tập thể, bởi vì thuyền bị lật trong hồ nên tất cả các du khách đều rơi xuống nước.
Triệu Tiêu nhớ rất rõ cảnh tượng lúc mà cô tỉnh lại ở nơi này, cô tỉnh lại trước Tống Cẩn vài phút, trên mu bàn tay còn đang cắm ống truyền dịch, cô mở hai mắt nhìn căn phòng xa lạ và những con người đang ầm ĩ trong này, liền hô lớn tên cung nữ Lục Quán- người hầu hạ bên người mình, kết quả là đánh thức Tống Cẩn đang nằm bên cạnh dậy, Tổng Cẩn cũng không khá hơn cô là bao, câu nói đầu tiên của anh là: “Tiểu An Tử, trẫm muốn uống nước…”
Sau đó, cô và Tống Cẩn đã được công ty du lịch đưa về nhà họ Tống và nhà họ Triệu, trong suốt một quãng thời gian rất dài này, cô và anh đều trở thành trò cười cho người ta, nhất là cô, mỗi ngày đều bị mẹ Triệu chọt tay vào ót và mắng: “Cho con đi chơi hồ thì đi chơi hồ đi, bây giờ thì tốt rồi, rơi xuống nước nên não bị úng nước luôn à!”
Triệu Tiêu biết mục đích chuyến đi đến thị trấn cổ lần này của Tống Cẩn là gì, lúc ngồi trên xe lửa, cô nắm chặt lấy vạt áo của Tống Cẩn: “Có phải là chúng ta chỉ cần nhảy xuống hồ là có thể trở về được, đúng không?”
Vẻ mặt của Tống Cẩn vẫn như cũ, anh nhắm mắt lại.
Triệu Tiêu chu môi, đối với vấn đề không trả lời được thì nói một tiếng “Không biết” khó như vậy hay sao, bộ khó lắm à?
Xe lửa đến chỗ thị trấn cổ, Tống Cẩn đưa cô đến một khách sạn nhỏ định mướn phòng, kết quả là lúc đang làm thủ tục mướn phòng, Triệu Tiêu lại được một trận cười to.
“Thuê phòng ngắn hạn hay dài hạn?”
Cô nằm dài trên bàn, nói: “Không phải thuê, mà là ở trọ.”
Cô gái tiếp tân liền cười “Xì” một tiếng, nhìn về phía Tống Cẩn: “Bạn gái cậu hài hước thật đấy.” Sau đó, cô ta hỏi anh: “Hai người thuê hai phòng hay một phòng?”
Tống Cẩn: “Một phòng hai giường là được.”
Cô gái tiếp tân lấy chứng minh thư của Tống Cẩn kiểm tra vài lần, lúc nhìn vào chỗ tuổi tác, sắc mặt của cô ấy liền cứng đờ, ho nhẹ hai tiếng rồi trả lại chứng minh thư cho anh.
Triệu Tiêu lqd ôm lấy hành lý của mình đi theo sau Tống Cẩn, lúc bước vào thang máy, Tống Cẩn liền kéo tay cô lại, trong lòng Triệu Tiêu có chút cảm động, Tống Cẩn biết là mỗi lần đi thang máy cô đều sợ hãi ư?
Lúc đi tới phòng của hai người, khách sạn này xây dựng vào lưng núi, khung cảnh toàn một màu xanh của núi, lúc đẩy cửa thủy tinh ra là một ban cong hình vòng cung, Triệu Tiêu đứng duỗi lưng đầy mệt mỏi trên ban công, lúc cô quay qua thì thấy Tống Cẩn đang ngẩng ngơ nhìn cô.
Đột nhiên Triệu Tiêu có chút căng thẳng: “Nô tì chỉ cảm thấy nơi này rất tốt mà thôi..”
Tống Cẩn ngồi xuống giường, bình thản hỏi cô: “Em cảm thấy nơi này rất tốt sao? Không muốn trở về nữa à?”
“Không phải.” Triệu Tiêu liền đi đến trước mặt Tống Cẩn, giải thích: “Ý của nô tì là căn phòng này rất tốt.”
Tống Cẩn “ừ” một tiếng, có phần không thích loại phản ứng này của cô, trên mặt cũng có chút mệt mỏi, anh lập tức kéo tay cô lại.
Triệu Tiêu “A” một tiếng, sau đó thân thể bị Tổng Cẩn kéo ngã xuống làm cô ngồi trên đùi anh rồi bị đẩy ngã xuống giường của Tống Cẩn.
Chẳng lẽ là phải thị tẩm sao? Đúng rồi….
Triệu Tiêu vô cùng khẩn trương và bất an, sau đó cô phát hiện mình đang rơi vào tình trạng run lẩy bẩy…
Trên đỉnh đầu liền truyền đến tiếng cười khẽ, tay của Tống Cẩn đặt lên eo cô vẫn không có buông ra, thật lâu sau, Tống Cẩn mới vỗ vỗ sau lưng cô nói: “Ngủ cùng trẫm đi.”
Tống Cẩn nói “Ngủ cùng trẫm đi”, kết quả là ngủ mất tiêu cho đến tận khi mặt trời lặn xuống phía tây, Triệu Tiêu trợn mắt nhìn hàng lông mi thật dài của anh, bao tử của cô đã bắt đầu kháng nghị rồi này.
Triệu Tiêu không nhúc nhích, để cho Tống Cẩn ôm, dùng phương pháp nuốt nước bọt để chống đói.
Đột nhiên, bụng dưới của cô quặn đau, thân thể mẫn cảm của cô trở nên cứng ngắc, cảm giác được một dòng nước ấm từ từ chảy ra…
“Hu hu…” Triệu Tiêu bật dậy từ trên giường rồi chạy vọt vào nhà vệ sinh.
Tống Cẩn bị sự hoảng hốt của cô đánh thức, anh nhìn thấy Triệu Tiêu chạy vội vào nhà vệ sinh, bởi vì mới tỉnh ngủ mà lèm bèm mở miệng: “Tiêu Nhi, em làm sao vậy?”
Khoảng 10 phút sau, một cái đầu nhỏ nhô ra từ trong nhà vệ sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn đang thương sắp khóc khổ sở nhìn về phía Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, nô tỳ giống như lần đầu có kinh nguyệt rồi…”
Vì sao Triệu Tiêu lại trốn trong nhà vệ sinh hơn mười phút ư, bởi vì ở Đại Kỳ, nữ tử trong hậu cung sau lần đầu tiên có kinh nguyệt là có thể…thị tẩm rồi.
Tác giả :
Tùy Hầu Châu