Hoán Tình Kiếp
Chương 33 Thịnh Nhân đối chiến
Kiều Anh đặt Tiên Thiên nằm ở một nơi gần đó, bày nên kết giới bảo vệ. Bản thân thì hướng đến chỗ của người khổng lồ đá khi nãy. Trong khi đó Kiều Nguyệt ở bên ngoài thì âm thầm quan sát trận chiến.
Một tiếng nổ vang trời liền vang lên, báo hiệu sự bắt đầu của cuộc giao chiến. Những thần pháp khi còn ở tu vi Nhập Môn không thể sử dụng, bây giờ thì Kiều Anh hoàn toàn đủ thần lực thi triển chúng. Trong đó, những đòn thế thiên về sấm sét chiếm chủ yếu. Nói không ngoa khi cô sinh ra là dành cho sấm.
Người khổng lồ đá liên tục bị tấn công. Tu vi của nó chỉ cho phép cơ thể cử động như con người, hoàn toàn không có khả năng sử dụng phép thuật. Nhưng bù cho nhược điểm ấy, nó lại có một cơ thể vật lí mạnh mẽ, kèm theo khả năng phòng vệ và hồi phục bất cứ bộ phận nào. Từ đấy, dẫu cho Kiều Anh đánh ra hàng chục chiêu thức, nó vẫn không cho thấy dấu hiệu gục ngã.
Thấy đối phương đã xuống sức, người khổng lồ đá liền ném một tảng đá lớn hướng tới Kiều Anh. Cô vừa tránh thoát thì ngay lập tức lại ăn một chuỳ nặng từ sinh vật ấy. Cơ thể bay xa trăm thước, va đập và làm gãy cả một hàng cây rừng.
Không chịu thua, cô liền vực dậy, chắp hai tay tụ lực. Ngay lập tức, một đám mây nhỏ trên đỉnh đầu bỗng hoá đen và giáng xuống nhiều tia sét. Kiều Anh hấp thụ toàn bộ chúng rồi bộc phát ra, hướng toàn bộ về phía trước, nuốt trọn người khổng lồ đá trên đường đi. Đòn đó làm chấn động cánh rừng trong phạm vi mười dặm. Cuồng phong nổi lên làm hất tung khói bụi đầy trời, mặt đất nứt toác và làm bật rễ toàn bộ cây cối.
Thế rồi trận chiến với một kẻ truy đuổi, một kẻ trốn tránh lần nữa diễn ra. Những hòn đá cứ thế mà được ném tới, Kiều Anh lại lợi dụng các cây cổ thụ làm tấm khiên chắn mà giữ an toàn, đôi lúc lại đánh ra vài chiêu sét phản công.
Hai bên giằng co qua lại tầm vài canh giờ. Đến khi ánh trăng lên cao thì ai cũng đuối sức. Kiều Anh thở dốc vì dùng quá nhiều thần lực trong tình trạng mới vừa đột phá không lâu. Người khổng lồ đá cũng chẳng khá hơn khi tu vi của nó không cho phép chuyển động lâu như thế với cơ thể nặng nề này, lập tức ngã khuỵ một chân, động tác chậm chạp hơn trước, tốc độ hồi phục cũng giảm dần.
Tức thì, mây đen kéo đến, sấm sét vang trời cùng đánh xuống cơ thể cô. Cường độ lần này mạnh hơn, các tia sét cũng dày đặc hơn, làm doạ tất cả sinh vật nằm xa trăm thước bỏ chạy. Không khí xung quanh vì nhiệt độ cao mà không ngừng bốc cháy, ánh sấm lại toả sáng chiếu rọi toàn bộ khu vực rừng cây mà cô đang đứng.
Người khổng lồ đá thấy vậy thì lập tức cầm cây chuỳ của mình lên, điên cuồng xông đến với cơ thể nặng nề, bước chân đi đến đâu thì để lại vết nứt đến đấy.
Kiều Anh hiểu rõ: nếu lần này thất bại thì số phận chính là làm thức ăn cho đối phương và Đặng tiểu thư cũng không thoát khỏi kết quả tương tự. Cô dùng hết sức mình, toả thần lực ra tứ phía. Tập hợp chúng lại thành những vòng tròn bao bọc xung quanh, lấy cơ thể người thi triển làm trung tâm.
Kiều Nguyệt ở bên ngoài chứng kiến thì không khỏi kinh ngạc thốt lên:
"Đây không phải là chiêu Bách Lôi Trấn ư?"
Nữ đệ tử ở bên cạnh Kiều Nguyệt nghe vậy thì thắc mắc, liền lên tiếng hỏi:
"Kiều Nguyệt tỷ? Chiêu đó có gì lạ lắm sao?"
"Đây là chiêu thức mà Thánh Thượng sư thúc đã sáng tạo ra. Lúc còn chăm sóc người, ta từng may mắn khi được chứng kiến. Chẳng hiểu vì sao nữ tử này lại biết nó?" Kiều Nguyệt nhíu mày khó hiểu mà giải thích.
Ở trong Hậu Linh điện, Minh Nguyệt đang nhàn hạ tĩnh toạ thì bất ngờ hắt hơi một cái. Cô khó hiểu nhìn xung quanh, lại bấm đốt ngón tay suy đoán, cuối cùng lại tự mình gật đầu tươi cười.
"Vị tam tỷ này của Kim Yến, thật sự thiên phú rất tốt!"
Các tia sét chuyển từ đánh vào cơ thể Kiều Anh sang nhắm đến những vòng tròn ấy. Chúng không toả đi mà bao bọc xung quanh như những con rắn không ngừng uyển chuyển và phát sáng. Bất ngờ, từng vòng tròn một thu nhỏ lại và được hấp thụ bởi nữ tử ở giữa.
Đòn thế này rất cần sự tập trung và cơ thể phải kịp thích ứng với sự biến đổi của năng lượng. Thần lực có nhiệm vụ dẫn dắt tia sét thành các vòng tròn, biến chúng thành nguồn dự trữ sức mạnh. Và người thi triển ở trung tâm lại đóng vai trò hấp thụ cũng như trở thành đầu ra của chiêu thức. Điều ấy dẫn đến việc cơ thể phải liên tục chịu sự biến đổi bởi nguồn năng lượng lớn. Càng nhiều vòng sấm được tạo ra thì chứng tỏ tài năng người thi triển càng cao. Nếu thành công thì nó sẽ bất chấp tu vi, trở thành đòn tấn công mạnh mẽ gấp nhiều lần. Còn nếu thất bại thì cơ thể sẽ trở nên vô lực một thời gian, tuy không phải trả một cái giá đắt nào nhưng trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc thì điều ấy lại cực kì nguy hiểm.
Kiều Anh là một người tài. Cô dù chỉ mới vừa đột phá, cơ thể vẫn còn chưa kịp làm quen với nguồn thần lực mới. Nhưng đã có thể tạo ra hơn hai mươi vòng sấm bao bọc. Đó là một điều không tưởng với người bình thường.
Minh Nguyệt tuy đã từng gián tiếp chỉ dạy một vài đệ tử chuyên về sấm sét. Nhưng họ tối đa chỉ có thể tạo mười vòng là cùng. Ngay cả vị Thánh Thượng thiên phú thượng thừa này thì hai mươi vòng cũng đã là giới hạn. Mặc dù so sánh khá khập khiễng khi Minh Nguyệt không tập trung vào thần thuật hệ lôi, nhưng nhiêu đó cũng đủ khẳng định một Bán Cấp như Kiều Anh là rất tài năng.
Năm vòng đầu tiên được hấp thụ thì ngay lập tức một chiêu được tung ra, nhắm thẳng đôi chân người khổng lồ đá đang xông tới mà tấn công. Tức thì, hai chân vì chịu không nổi nhiệt độ cao từ sấm mà vỡ nát và tan chảy ra. Người khổng lồ đá vì đó thì không thể tiến thêm bước nào nữa.
Không cho đối phương cơ hội hồi phục. Năm vòng sấm tiếp theo được hấp thụ, Kiều Anh liền nhắm thẳng hai tay sinh vật mà đánh tới. Kết quả lần này cũng tương tự, tứ chi của người khổng lồ đá bị đoạt mất. Nhiệt độ ở phần bị mất còn chưa giảm, cộng thêm việc đã tốn quá nhiều sức để chiến đấu và hồi phục trước đó. Nên giờ đây nó chẳng thể nào khôi phục nguyên dạng trong thời gian ngắn được.
Thừa thắng xông lên, Kiều Anh hấp thụ một lượt mười vòng sấm. Tức thì, một chiêu thức mạnh mẽ được phát ra. Nó như cơn bão điên cuồng quét sạch mọi chướng ngại trên đường đi, thiêu rụi mọi vật trong tích tắc; cuối cùng thì ôm trọn người khổng lồ đá, phá tan sự vùng vẫy cuối cùng, hoàn toàn tiêu diệt được đối phương. Dư chấn năng lượng để lại còn khiến cả cánh rừng trong phạm vi trăm dặm chịu ảnh hưởng mà bốc cháy, ánh sáng toả ra làm chói mắt cả Kiều Nguyệt đang ở bên ngoài quan sát.
Sau khi kết thúc, bất chấp quy định một người phụ trách cần tuân thủ: không được phép vào khu khảo hạch trừ khi có trường hợp bất khả kháng. Kiều Nguyệt lại lập tức phi thân vào khu vực đó. Nữ đệ tử kế bên thấy vậy thì thắc mắc không thôi, nhưng do bối phận khác biệt, nên cô ta cũng không dám hỏi.
Kiều Anh sau khi kết thúc chiêu thức thì cơ thể trở nên vô lực, cô đã dùng quá nhiều thần lực cho đòn thế này, không khỏi ngã khuỵ xuống. Nhưng trước khi lưng kịp chạm đất thì có một bàn tay ấm áp đỡ lấy cô. Kiều Anh hơi bất ngờ ngẩng mặt lên. Ngay lập tức, gương mặt của Tiên Thiên liền hiện ra.
Nàng ta cũng trong tình thế chẳng khá hơn là bao. Quần áo có nhiều vết rách, các vết sây sát thì chi chít khắp người, xe lăn thì đã bị đánh gãy,... Phải khó khăn lắm cô mới có thể thi phép giúp bản thân di chuyển từng ấy khoảng cách mà đến đỡ lấy Kiều Anh đang kiệt sức.
Hai người bốn mắt nhìn nhau không biết nói gì. Tiên Thiên thầm vui mừng cho sự tiến bộ của đối phương, còn Kiều Anh thì không khỏi xấu hổ bởi tình thế hiện giờ. Nhưng vì Tiên Thiên đã bất chấp nguy hiểm mà đứng ra đánh lạc hướng sinh vật kia, giúp bản thân thuận lợi đột phá. Không thì cô có lẽ đã bị loại khỏi cuộc khảo hạch này. Từ đó khiến Kiều Anh không khỏi cảm động, chẳng dám làm ra hành vi xa lánh nào khác, mối quan hệ giữa hai người cũng gần nhau thêm một bước.
Đúng lúc ấy, một cơn mưa lớn kéo đến làm dập tắt đám cháy rừng. Càng bất ngờ hơn khi Kiều Anh và Tiên Thiên lại không bị ướt bởi chúng. Trong lúc cả hai vẫn còn tỏ ra khó hiểu thì Kiều Nguyệt đã từ trên cao bay xuống đáp trước mặt bọn họ.
Thấy người phụ trách kì thi này đến, hai người vội dìu nhau ngồi vững, chắp tay hành lễ:
"Nguyệt tỷ!"
Kiều Nguyệt không đáp lại họ. Cô nhìn khu vực xung quanh một vòng, mắt vẫn không dời lại mà cảm thán:
"Sức tàn phá đúng là không thể xem thường!"
Hai người nghe vậy thì thầm than không ổn. Chẳng lẽ bọn họ đã bị loại vì lỡ tay gây ra hậu quả nghiêm trọng cho cánh rừng?
Kiều Nguyệt biết trong đầu hai người đang nghĩ gì, cô liền xoay mặt lại mà giải thích:
"Yên tâm! Sau khi khảo hạch kết thúc thì sẽ có người Thanh Linh phái tới đây khôi phục lại nơi này. Không cần phải lo lắng, hiện tại hai người vẫn còn trong diện quan sát."
Nghe vậy, Kiều Anh liền thở phào nhẹ nhõm. Tiên Thiên cũng nhẹ lòng hơn, cô không quan tâm lắm mình có đỗ hay không, chỉ lo cho Kiều Anh lỡ mất hi vọng.
Lúc này, Kiều Nguyệt lại nói tiếp:
"Nhưng ta đến đây là có điều muốn hỏi."
"Không biết Nguyệt tỷ tỷ muốn hỏi điều gì?" Tiên Thiên cung kính lên tiếng.
Kiều Nguyệt nhìn chằm chằm Kiều Anh, khiến cô nàng không khỏi sửng sốt. Chẳng biết bản thân đã làm gì sai mà lại phải nhận lấy ánh mắt đó.
"Chiêu thức khi nãy từ đâu mà cô biết?"
Kiều Anh nghe thế thì ấp úng mà nhìn qua Tiên Thiên. Bởi ban đầu cô chỉ học theo cách mà vị thần nhân đã truyền cho Đặng tiểu thư trước đó. Tiên Thiên lúc này vội giải thích:
"Là chúng tôi được một vị thần nhân truyền thụ."
"Thần nhân?" Kiều Nguyệt khó hiểu.
"Đúng vậy! Chính vị ấy là người bảo chúng tôi gia nhập vào Thanh Linh." Tiên Thiên tiếp lời.
"Còn có chuyện này?" Kiều Nguyệt vỡ lẽ. Chiêu thức Bách Lôi Trấn giống như vậy, cô tự hỏi không biết người đó có phải là tiểu sư thúc? "Vậy người đó đặc điểm như thế nào? Cô có biết không?"
"Tôi cũng không rõ. Bởi vị ấy luôn đeo một tấm lụa mỏng. Còn về những đặc điểm khác thì người đó luôn mặc trang phục hai màu trắng đen, tay cầm phất trần, đôi khi còn là một cây bút."
Nghe đến đấy thì Kiều Nguyệt thở phào bởi biết chắc chắn vị đó không ai khác ngoài tiểu sư thúc. Cô hỏi điều này bởi vì sợ có kẻ gian trà trộn vào Thanh Linh phái theo dõi và ăn cắp các phương pháp tu luyện từ bổn phái.
"Thôi được rồi! Khảo hạch vẫn còn, hai người cứ tiếp tục. Nếu vượt qua thì sẽ có người đến chăm sóc thương thế."
"Vâng, Nguyệt tỷ tỷ!" Hai người đồng thanh đáp. Dẫu họ vẫn thắc mắc Kiều Nguyệt hỏi về chiêu thức kia để làm gì.
----------
Ở một khu vực khác, Kim Yến đang bơi khắp lòng sông nhằm đuổi kịp sinh vật kia, nhằm giải thoát cho Ngữ Yên. Nhưng cơ bản nó vẫn quá nhanh, cô khó lòng tiếp cận để ra bất cứ đòn thế nào.
Hai kẻ một người một thú bơi dọc con sông lớn tạo nên những đợt sóng dữ dội tràn vào bờ, gây lũ cuốn trôi nhiều sinh vật không có tu vi, ngập úng một phần khu rừng rậm.
An Tĩnh ngồi ở bên ngoài quan sát lại ngẩng đầu lên nhìn trời. Trăng đã lên khá cao và đang có dấu hiệu lặn mất. Đến khi trời vừa sáng thì khảo hạch cũng kết thúc, nếu không giải quyết được con thuỷ quái kia thì An Tĩnh sẽ ra tay ứng cứu. Đồng thời đánh trượt hai người bọn họ. Anh ngồi đó, thầm nhớ lại lời dặn của đại sư huynh: "Tuy bảo là chú ý nhưng nếu con bé không vượt qua được thì cứ đánh rớt. Ta sẽ có cách khác để trông chừng. Đừng dành bất cứ ưu ái đặc biệt nào, nó sẽ gây nghi ngờ về sau."
Nghĩ đến đấy, An Tĩnh lại không khỏi thở dài. Tiếp tục phe phẩy cây quạt xếp trên tay, miệng thì lẩm bẩm:
"Sư muội à! Nạn kiếp này có vượt qua được hay không đúng là không thể chỉ dựa vào một mình muội."
Trở lại khu khảo hạch, Kim Yến đang đuổi theo sinh vật kia thì thấy nó bỗng dừng lại phóng lên bờ lộ vẻ khổ sở. Cô cũng nhanh chóng bay ra khỏi lòng sông quan sát.
Con thuỷ quái to tròn như quả cầu đang lăn lóc khắp nơi, lớp da dưới bụng không ngừng nhấp nhô như thể có thứ gì đó đang nổi loạn bên trong. Thấy vậy, Kim Yến liền nghĩ rằng Ngữ Yên đang cố thoát ra. Cô liền vận công xông đến đá một cú thật mạnh vào bụng dưới của thuỷ quái. Tức thì, nó nôn ra bên ngoài một cơ thể dính đầy chất nhầy.
Kim Yến vội chạy đến, dự định đỡ lấy Ngữ Yên thì bỗng ngửi thấy gì đó, bèn che mũi lại nhăn nhó.
"Ui! Hôi quá!"
"Cô thử chui vào bụng nó xem!" Ngữ Yên tức tối đáp, tay không ngừng lau đi thứ bẩn thỉu dính trên quần áo.
Kim Yến chưa kịp nói thêm câu nào thì con thuỷ quái nằm đó bỗng rống lên tiếng kêu đinh tai nhức óc, kéo theo sự chú ý của cả hai. Một lúc sau, lòng sông yên tĩnh bỗng nổi sóng dữ dội. Từ xa đến gần, hàng vạn con thuỷ quái có kích cỡ tương đương lần lượt trèo lên bờ bao vây cả hai vào giữa.
Ngữ Yên quan sát một lượt xong, thấy bọn chúng bầu bĩnh như những cái lồng chim, bơi lội bằng đuôi và di chuyển trên mặt đất bằng hai cái chân to lớn, hàm rộng như ếch kèm những chiếc răng sắc nhọn như của cá mập. Cô liền đoán ra chúng là loại sinh vật gì, nhàn nhạt lên tiếng:
"Ngao Bầu, yêu thú sống theo bầy đàn, ở đây có tu vi từ Bán Cấp đến Nguyên Cấp."
Kim Yến ở một bên cũng nói thêm: "Bầy này đông thật, đến cả trăm con! Mấy người phụ trách khảo hạch có đánh giá chúng ta cao quá không?"
Hai bên vẫn đều ở trạng thái đề phòng, không bên nào manh động. Con thuỷ quái khi nãy nuốt Ngữ Yên đã khôi phục. Nó lùi về sau hàng bảo vệ bởi những con khác, không ngừng gầm gừ trừng mắt với Kim Yến và Ngữ Yên.
Cả hai thấy vậy thì thầm đoán con đó là đầu đàn, nếu có thể gϊếŧ được nó trước thì lợi thế sẽ tăng.
"Cô nghĩ chúng ta đấu lại chúng không?" Kim Yến hỏi. Dẫu sao thì khảo hạch cũng có quy định: "Nếu không biết lượng sức mình mà đánh với địch thủ chênh lệch thực lực thì sẽ bị trừ điểm. Và ngược lại, nếu họ cho rằng mình chắc chắn thua thì sẽ được quyền chạy trốn."
Tuy vậy, Ngữ Yên sau khi đánh giá lại tương quan hai bên thì cảm thấy mình vẫn có cơ hội chiến thắng. Cô ở tu vi Hoàn Cấp, Kim Yến thì Nguyên Cấp, cộng thêm việc hai người đã biết mặt con đầu đàn nên không phải là hoàn toàn dưới cơ.
Kim Yến cũng có suy nghĩ tương tự nên bọn họ đồng thời nhìn vào nhau gật đầu ra hiệu. Tức thì mỗi người chia hai hướng mà tìm cách tiếp cận con thuỷ quái đầu đàn. Hàng trăm Ngao Bầu thấy vậy cũng điên cuồng xông lên tấn công, mở đầu cho trận chiến.
----------