Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba
Chương 49
Ngày mai a…
Bụng, bụng đau…
Triệu Trường Hữu hãy còn ở trong giấc mở, trong đầu trống rỗng, trên nền trắng viết rõ ràng ba chữ màu đen…
Nhưng mà, vì cái gì lại rõ ràng như vậy chứ!
Không đúng, vấn đề không phải rõ ràng hay không, là, là, bụng thực sự đau!
Mau, mau, ở đây muộn liền, liền, …
Đến, đến, không…
Không còn kịp rồi….
Triệu Trường Hữu đột nhiên liền minh bạch rồi, rốt cục bởi vì quá mót mà mở mắt!(=..=)
Mau, mau!
“A!”
Vội vàng nghĩ đứng dậy, Triệu gia nhị gia kêu thảm thiết lên tiếng, lúc này không phải đau bụng, mà là địa phương chịu hai lần ba lượt trở mình chịu thương tổn, nói không nên lời, giống như bị kim chích đau chết được.
Này còn không chỉ vậy, ngay cả thắt lưng mình, còn có khó, liền giống như bị người mở ra sau thì lại làm tổ tới làm tổ lui vậy, so với bị cha dùng gia pháp đánh đập còn hơn.
Mãnh liệt cảm nhận sâu sắc khiến cho hắn một lần nữa ngã lại bên trong giường, không dám đơn giản vọng động.
“Ngươi, đang làm cái gì!”
Tiếng nói trong trẻo êm tai vang lên ở phía trên, Lí Hưu Dữ một bên thắt được một nửa nút, một bên quay đầu lại hỏi.
Triệu Trường Hữu mở hai mắt ra tìm địa phương phát ra tiếng nói, nhìn qua…
Chỗ sáng ngời nhất trong phòng, nam tử mái tóc dài tới đầu gối, đối diện mình, hơi hơi rộng mở tiểu sam(áo lót), chỉ buộc một nửa nút thắt, lộ ra nơi cả năm không thấy ánh mặt trời, da thịt khiết bạch bởi vì ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiết xạ chiếu rọi, trắng nõn đến trình độ gần như trong suốt.
Nam tử trong nắng sớm, xinh đẹp không lời nào tả được, linh động thanh tú, phiêu dật xuất trần…
Triệu gia nhị công tử không khỏi nhìn đến ngốc người…
Một đôi tay thoáng có chút cảm giác mát, sờ lên trán mình, hắn cũng không biết.
Nhìn Triệu Trường Hữu trở lên ngu dại, Lí Hưu Dữ lông mày nhướng lên, phác họa ý cười, tay đưa đến trên trán, liền dọc theo đường cong gương mặt, tìm đến hai má Triệu Trường Hữu, dùng sức ngoan ngoan véo một cái!
“A…”
Bưng lên hai má lưu lại dấu vết nghiêm trọng, Triệu Trường Hữu làm sao cũng muốn tỉnh táo lại.
“Ngươi…”
Bụng lại là vừa động, lúc này mới nhớ tới chính yếu.
Chờ ta trở lại…
Hắn hết thảy lấy đại sự làm trọng, liền muốn xốc chăn lên, kia biết, chân này còn chưa có đáp đất, liền bởi vì trọng tâm toàn bộ đặt ở trên cái đùi mềm nhũn kia mà ngã xuống đất.
May mắn Lí Hưu Dữ mau tay mau mắt, bằng không cái bộ vị nào đó của Triệu nhị công tử sẽ họa vô đơn chí rồi…
Lí Hưu Dữ cau lông mày có chút không hờn giận hỏi:
“Ngươi cái dạng này còn nghĩ muốn đi?”
Một câu hỏi Triệu nhị công tử nha khẩu không nói gì, dù sao Triệu nhị công tử này vẫn là mặt mũi rất tốt, nhưng bụng thì không, một hồi công phu như vậy đã muốn chuyển vài lần, lui rồi lại lui.
Qúa mót đến nông nỗi không nhịn được nữa, bức Triệu Trường Hữu đành phải mở miệng:
“Bụng đau rồi…”
Nghĩ đi nghĩ lại, mới tìm ra một từ ngữ có vẻ văn nhã, chỉ là thanh âm hơi nhỏ.
Còn chưa chờ Triệu Trường Hữu bỏ bàn tay Lí Hưu Dữ còn giúp đỡ mình ra, hắn liền lăng không mà lên, bị Lí Hưu Dữ ôm lên.
“Buông, buông…”
Triệu Trường Hữu thì bị người ôm vào trong ngực bởi vì tư thế mất mặt này mà giãy dụa.
“Ngươi có thể đi sao?”
Ôm một nam tử trưởng thành, Lí Hưu Dữ nhìn qua so với Triệu Trường Hữu thân hình tinh tế hơn, thế nhưng hoàn toàn không thấy bộ dáng gắng sức.
Đem hắn sắp đặt hảo, xoay người ra tiểu gian, đang chỉnh thân mình mặc một nửa quần áo, mà đôi mắt xinh đẹp đảo quanh, ba quang lưu chuyển, lược bạc môi đỏ mọng hơi hơi mở ra, chống lên cửa, mỉm cười nói:
“Hai vị đến thật là sớm…”
Bụng, bụng đau…
Triệu Trường Hữu hãy còn ở trong giấc mở, trong đầu trống rỗng, trên nền trắng viết rõ ràng ba chữ màu đen…
Nhưng mà, vì cái gì lại rõ ràng như vậy chứ!
Không đúng, vấn đề không phải rõ ràng hay không, là, là, bụng thực sự đau!
Mau, mau, ở đây muộn liền, liền, …
Đến, đến, không…
Không còn kịp rồi….
Triệu Trường Hữu đột nhiên liền minh bạch rồi, rốt cục bởi vì quá mót mà mở mắt!(=..=)
Mau, mau!
“A!”
Vội vàng nghĩ đứng dậy, Triệu gia nhị gia kêu thảm thiết lên tiếng, lúc này không phải đau bụng, mà là địa phương chịu hai lần ba lượt trở mình chịu thương tổn, nói không nên lời, giống như bị kim chích đau chết được.
Này còn không chỉ vậy, ngay cả thắt lưng mình, còn có khó, liền giống như bị người mở ra sau thì lại làm tổ tới làm tổ lui vậy, so với bị cha dùng gia pháp đánh đập còn hơn.
Mãnh liệt cảm nhận sâu sắc khiến cho hắn một lần nữa ngã lại bên trong giường, không dám đơn giản vọng động.
“Ngươi, đang làm cái gì!”
Tiếng nói trong trẻo êm tai vang lên ở phía trên, Lí Hưu Dữ một bên thắt được một nửa nút, một bên quay đầu lại hỏi.
Triệu Trường Hữu mở hai mắt ra tìm địa phương phát ra tiếng nói, nhìn qua…
Chỗ sáng ngời nhất trong phòng, nam tử mái tóc dài tới đầu gối, đối diện mình, hơi hơi rộng mở tiểu sam(áo lót), chỉ buộc một nửa nút thắt, lộ ra nơi cả năm không thấy ánh mặt trời, da thịt khiết bạch bởi vì ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiết xạ chiếu rọi, trắng nõn đến trình độ gần như trong suốt.
Nam tử trong nắng sớm, xinh đẹp không lời nào tả được, linh động thanh tú, phiêu dật xuất trần…
Triệu gia nhị công tử không khỏi nhìn đến ngốc người…
Một đôi tay thoáng có chút cảm giác mát, sờ lên trán mình, hắn cũng không biết.
Nhìn Triệu Trường Hữu trở lên ngu dại, Lí Hưu Dữ lông mày nhướng lên, phác họa ý cười, tay đưa đến trên trán, liền dọc theo đường cong gương mặt, tìm đến hai má Triệu Trường Hữu, dùng sức ngoan ngoan véo một cái!
“A…”
Bưng lên hai má lưu lại dấu vết nghiêm trọng, Triệu Trường Hữu làm sao cũng muốn tỉnh táo lại.
“Ngươi…”
Bụng lại là vừa động, lúc này mới nhớ tới chính yếu.
Chờ ta trở lại…
Hắn hết thảy lấy đại sự làm trọng, liền muốn xốc chăn lên, kia biết, chân này còn chưa có đáp đất, liền bởi vì trọng tâm toàn bộ đặt ở trên cái đùi mềm nhũn kia mà ngã xuống đất.
May mắn Lí Hưu Dữ mau tay mau mắt, bằng không cái bộ vị nào đó của Triệu nhị công tử sẽ họa vô đơn chí rồi…
Lí Hưu Dữ cau lông mày có chút không hờn giận hỏi:
“Ngươi cái dạng này còn nghĩ muốn đi?”
Một câu hỏi Triệu nhị công tử nha khẩu không nói gì, dù sao Triệu nhị công tử này vẫn là mặt mũi rất tốt, nhưng bụng thì không, một hồi công phu như vậy đã muốn chuyển vài lần, lui rồi lại lui.
Qúa mót đến nông nỗi không nhịn được nữa, bức Triệu Trường Hữu đành phải mở miệng:
“Bụng đau rồi…”
Nghĩ đi nghĩ lại, mới tìm ra một từ ngữ có vẻ văn nhã, chỉ là thanh âm hơi nhỏ.
Còn chưa chờ Triệu Trường Hữu bỏ bàn tay Lí Hưu Dữ còn giúp đỡ mình ra, hắn liền lăng không mà lên, bị Lí Hưu Dữ ôm lên.
“Buông, buông…”
Triệu Trường Hữu thì bị người ôm vào trong ngực bởi vì tư thế mất mặt này mà giãy dụa.
“Ngươi có thể đi sao?”
Ôm một nam tử trưởng thành, Lí Hưu Dữ nhìn qua so với Triệu Trường Hữu thân hình tinh tế hơn, thế nhưng hoàn toàn không thấy bộ dáng gắng sức.
Đem hắn sắp đặt hảo, xoay người ra tiểu gian, đang chỉnh thân mình mặc một nửa quần áo, mà đôi mắt xinh đẹp đảo quanh, ba quang lưu chuyển, lược bạc môi đỏ mọng hơi hơi mở ra, chống lên cửa, mỉm cười nói:
“Hai vị đến thật là sớm…”
Tác giả :
Triệu Tiểu Miêu