Hoạn Phi Thiên Hạ
Quyển 3 - Chương 17: Bí mật
“Bản cung không mong nàng ta hoàn toàn tin ta.” Trinh Nguyên lạnh nhạt nói, nàng đi chậm lại, rồi đứng lại bên hồ, lẳng lặng nhìn sắc trời nhợt nhạt âm u cùng mặt hồ còn chưa đóng băng hết.
Tế Nguyệt nhìn nàng có chút khó hiểu, Quận Chúa… nói bí mật từng bị làm nhục với Thiên Tuế Vương Phi, thế nhưng… Quận Chúa cũng nói quá lên đôi chút.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ánh mắt xa xăm, khẽ thở dài nói: “Bắc quốc này lạnh đến vậy, rộng đến vậy, hoàn toàn khác với Tây Địch, muốn sinh tồn ở nơi lạnh giá thế này cần một bếp sưởi đủ ấm áp, ta không muốn lại làm một quân cờ mặc người ta thao túng nữa.”
Nàng dừng một chút rồi nhếch môi nói: “Vì thế, ta chỉ cần biết Thiên Tuế Vương phi và Cửu Thiên Tuế đều cần ta, vậy là đủ rồi.”
Tế Nguyệt vẫn không hiểu, Quận Chúa luôn khiến những thân tín hầu hạ nhiều năm, cùng sống cùng chết như bọn họ không cách nào hiểu rõ.
“Đúng rồi, lát nữa chúng ta hồi cung chuẩn bị một chút, sau đó tìm cơ hội xuất cung, bản cung muốn gặp một người.” Trinh Nguyên Công Chúa bỗng nhiên nói.
Tế Nguyệt sửng sốt gật đầu, hai chủ tớ bèn đi thẳng ra ngoài.
Tế Nguyệt đi một lát mới lo lắng nhìn Trinh Nguyên Công Chúa, do dự nói: “Công Chúa điện hạ, ngài không sợ Thiên Tuế Vương Phi sẽ nói việc này cho Ninh Vương sao?”
Trinh Nguyên Công Chúa cười mỉa một tiếng, nói: “Nàng ta muốn nói thì cứ nói, ta còn mong nàng ta nói kìa, có điều ta cho rằng…”
Nàng thoáng dừng, thản nhiên nói: “Nàng ta sẽ không nói, nàng ta sẽ không ngu ngốc như thế.”
…
“Ta sẽ không nói chuyện thế này với Ninh Vương, loại chuyện nữ tử mất trinh này vốn là chuyện người ngoài không thể kiểm chứng, cho dù kiểm chứng thì sao?” Tây Lương Mạt nằm nghiêng trên ghế dài, một tay cầm trà nóng lười biếng uống một ngụm, một tay khác chậm rãi xoa tròn trên tấm đệm bên cạnh.
Trên đệm còn dư lại hơi thở của người kia, đáng tiếc, trời lạnh thế này tốt nhất là hai người làm tổ trong chăn không đi đâu hết, vậy mà người kia canh năm, thậm chí canh tư đã phải dậy vào triều, hiện nay một nửa đệm bên kia đã không còn hơi ấm quen thuộc đó.
Bạch Trân vừa đun trà nóng vừa tò mò bất bình nói: “Nô tỳ thấy Ninh Vương cũng có chút khí phách thư sinh, có can đảm, người như vậy lẽ nào chịu chấp nhận thành hôn với công chúa thất trinh kia?”
Nàng vừa nói xong bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhất thời có chút xấu hổ, ngượng ngùng nhìn về phía Tây Lương Mạt.
Thời đại này, nữ tử thất trinh vẫn sẽ bị ánh mắt thế tục khinh thường, thế nhưng trong giới quý tộc, bởi vì nhiều nguyên nhân mà nữ tử thất trinh vẫn tồn tại, có người vì bị ép, có người lại bản thân tự nguyện – ví dụ như chủ tử nhà mình.
Khi đó Tây Lương Mạt vì sống sót mà bán bản thân cho Bách Lý Thanh, vì thế nàng không có nhiều thành kiến với nữ tử thất trinh, nhưng nàng vẫn hiểu được cách nghĩ của Bạch Trân, nên nàng không cảm thấy có gì phải xấu hổ.
Tây Lương Mạt cười thản nhiên: “Nha đầu này trong đầu nghĩ thật là nhiều, nhưng em nên hiểu, thứ nhất, Ninh Vương sinh ra trong hoàng thất, dù hắn có ba phần khí phách nhưng hắn cũng là người thông minh, nếu không làm sao có thể tồn tại, trở thành hoàng tử thành niên duy nhất còn sống sót. Hắn cũng có trách nhiệm cần hoàn thành, hiện nay triều đình và dân chúng hai nước đều biết Trinh Nguyên Công Chúa sẽ gả cho Ninh Vương, nếu Ninh Vương bỗng nhiên hối hôn, không có lý do hợp lý, chúng ta sẽ bị Tây Địch bắt lấy điểm yếu, đến khi Bách Lý Hách Vân hoàn toàn dẹp yên nội chính, còn cái cớ gì tốt hơn “hối hôn” để tấn công nước ta nữa? Lẽ nào chúng ta phải lan truyền chuyện Trinh Nguyên Công Chúa mất trinh ra ngoài? Cho dù đối phương đuối lý, thế nhưng chuyện mất mặt như vậy truyền ra, không biết trong lòng sẽ bực bội thế nào, chẳng phải mối thù này càng vững chắc hay sao?”
Bạch Trân suy nghĩ rồi nói: “Thì ra chuyện này còn lằng nhằng như thế, vậy thứ hai là gì ạ?”
Tây Lương Mạt đứng lên, đặt chén trà xuống bàn trà bên cạnh: “Thứ hai chính là, nếu Trinh Nguyên Công Chúa thực sự có tấm thân xử nữ, hoặc nàng ta dùng phương pháp mà ta đã giấu giếm Tư Lưu Phong để giấu giếm Ninh Vương, chẳng phải ta sẽ thành kẻ tiểu nhân lộng bàn thị phi hay sao, giống như ta ghen tị mỹ sắc của nàng ta, nhìn nàng ta không vừa mắt, bôi nhọ danh tiếng của nàng ta, Ninh Vương vốn có phần nhớ thương Trinh Nguyên Công Chúa, nếu nàng ta xích mích gây ly gián thì Ninh Vương sẽ nghĩ thế nào, sức mạnh của gió thổi bên gối không nhỏ đâu.”
Bạch Trân nghe vậy thầm nghĩ, đúng là như vậy, lần trước chuyện Quận Chúa trừng trị Trinh Nguyên Công Chúa tuy không có ai thấy, mấy người thấy cũng không dám lắm lời, thế nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, hoặc Trinh Nguyên Công Chúa sẽ tự mình tìm cách để lộ chuyện này ra, nếu đã có tiền lệ, thì sau này có tin đồn Quận Chúa bịa chuyện sẽ rất dễ khiến người ta tin tưởng.
“Tính cách của Ninh Vương không tệ, trung thành với Thiên Triều, có chỗ cho chúng ta trọng dụng, ta không hy vọng sẽ trở mặt với hắn. Dù không phải sợ cái gì nhưng ta cũng không muốn Thiên Tuế gia không có lấy một người có thể chia sẻ với hắn.” Tây Lương Mạt khẽ thở dài một tiếng.
Bạch Trân nghe vậy lập tức gật đầu: “Không sai, gia đã đủ khổ cực rồi, còn tiếp tục như vậy sẽ không có thời gian cùng Quận Chúa sinh con.”
Tây Lương Mạt: “…”
Nha đầu này nghĩ hơi xa quá rồi.
Có điều, có con à…
Tây Lương Mạt sờ bụng mình có chút xuất thần, ừm, nếu có một thằng nhóc tiểu hồ ly rất giống với đại hồ ly nhà mình, nghe có vẻ không tệ.
Nhìn động tác của Tây Lương Mạt, Bạch Trân cười hì hì dính tới gần: “Lão Y Chính nói Quận Chúa hai mươi tuổi là có thể có con của gia, sinh nhật hai mươi của ngài cũng sắp tới rồi thì phải.”
Tây Lương Mạt hơi đỏ mặt, mất tự nhiên chọc cái trán của Bạch Trân: “Nha đầu ngốc này, có phải gần đây mùa xuân đến rồi nên mới suốt ngày chọc ghẹo ta không, phải bảo Bạch Khởi trừng trị em mới được.”
Bạch Trân bị chọc trán, vẻ mặt ấm ức xoa trán: “Ngài mới suốt ngày chọc ghẹo nô tỳ, nô tỳ thèm vào có liên quan tới tên Bạch Khởi đáng ghét kia!”‘
Tây Lương Mạt bật cười: “Thật không? Mấy lời này mà nói ra có lẽ lại có người đau lòng đấy.”
Bạch Trân là nha đầu chưa biết mùi tình ái, nhất thời giậm chân, xấu hổ nói: “Được rồi, Quận Chúa, nô tỳ phải sai người đi dọn phòng, để Bạch Nhụy tới mà hầu hạ ngài đi!”
Nói xong, nàng xoay người vội vội vàng vàng bỏ chạy.
Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng nàng, không nhịn được lắc đầu cười, thì thầm, xem ra nha hoàn bên cạnh mình đều tự cung tự cấp rồi.
Có điều, lúc này, bất kể là ai cũng không ngờ rằng, chuyện thế gian từ trước tới nay người định không bằng trời định.
— Ông đây là đường ranh giới —
Có người đắc ý, tự nhiên có người sầu khổ.
Bất kể là người chiếm thế thượng phong ở cả hai bên, hay bằng mặt nhưng không bằng lòng, khẩu phật tâm xà, đấu trí so dung, nếu bại lộ quân cờ của mình xếp vào trận doanh của đối phương, đều không có kết cục gì tốt.
Đêm xuân tuyết tan, gió lạnh chưa dứt, đúng là thời gian mây mù âm u, tuyệt nhất để mài dao soàn soạt giết người!
“Choang!”
Cùng với tiếng đồ sứ vỡ tan đầu tiên vang lên là vô số tiếng hét chói tai.
“A — cứu mạng!”
“Buông ra, các người định làm gì?”
“Đừng!”
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng gầm vang vọng khắp phủ Ngu Hầu.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Ngu Hầu Vệ Phú Đông kết bè kết cánh, cấu kết địch quốc, mưu đồ sát hại Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa… Đáng xét nhà diệt tộc, nam tử trên mười sáu toàn bộ xử trảm, nam tử dưới mười sáu và nữ tử sung nhập quan tịch phường làm nô, lưu đày ba trăm dặm!”
Giọng thái giám tuyên chỉ bén nhọn vang vang khắp đình viện hoa mỹ lạnh như băng, làm cho người của phủ Ngu Hầu run rẩy, hầu hết trong số họ thậm chí không biết Ngu Hầu phạm vào những tội danh đáng sợ này.
Nhóm xưởng vệ của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ đã bao vây phủ Ngu Hầu, trong tay là đao kiếm lành lạnh đã chém đứt đầu vô số người.
Tất cả mọi người bị đuổi ra, quỳ gối trong sân, gió rét rền vang khắp trời khiến bọn họ lạnh đến run rẩy.
Chỉ chốc lát sau, lại nghe có tiếng nói chuyện ồn ào nhốn nháo, mấy xưởng vệ Cẩm Y Vệ kéo một người áo đen, lôi thân thể núc ních như quả cầu không ngừng giãy dụa của hắn ra khỏi phòng.
Thân hình mập mạp kia không phải Ngu Hầu, chủ nhân Hầu phủ này còn ai?
“Buông ra, bản Hầu gia không làm gì hết, tất cả do có kẻ vu hãm ta, đều là vu hãm ta!” Gương mặt béo tròn của Ngu Hầu sưng đỏ, không biết có phải bị xưởng vệ nào đánh trong lúc ý đồ chạy trốn hay không, hoặc là ngã xuống trong lúc trèo cửa sổ.
Nhưng hắn vẫn kiên quyết hô to oan uổng, làm cho Mục công công của Tư Lễ Giám đang ngồi giám sát ở phòng khách cũng phải phiền lòng.
Mục công công luôn là người chịu trách nhiệm xử lý việc này, bình thường thấy không ít trường hợp thế này, đối với người như Ngu Hầu hắn luôn thờ phụng một quy tắc – nói vô dụng, chi bằng hành động!
“Đầu lưỡi của Ngu Hầu dẻo quá nhỉ, lợi hại vậy hay là cắt xuống nhắm rượu được không?”
Mục công công cười lạnh vài tiếng, sau đó mấy xưởng vệ Cẩm Y Vệ mặt không chút cảm xúc bên cạnh hắn lập tức đè Ngu Hầu xuống, đồng thời rút con dao nhỏ ra.
Ngu Hầu sợ hãi lắc đầu, sống chết giãy dụa, hắn không tin mình thân là con rể của Tĩnh Quốc Công, có chị vợ được Cửu Thiên Tuế sủng ái như vậy còn thật sự chịu tội chết.
Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Tây Lương Sương cũng mang vẻ mặt vô cảm, cúi đầu đứng một bên, hô to: “Phu nhân, nói với bọn họ ngươi là ai, ngươi là muội muội của Thiên Tuế Vương Phi, chúng ta là thân thích của Thiên Tuế gia mà, ngươi còn không mau đi cầu xin Thiên Tuế Vương Phi điều tra rõ rốt cuộc kẻ nào hãm hại vi phu!”
Tây Lương Sương đứng giữa đám người nhà Hầu gia đang quỳ vốn đã cực kỳ bắt mắt, huống hồ nàng còn mang vẻ mặt lãnh đạm như không biết gì hết, bình tĩnh quá mức như không thèm quan tâm bất cứ chuyện gì, lập tức khiến tất cả mọi người trong quý phủ Ngu Hầu chú ý.
Bọn họ đang tràn ngập hy vọng bò tới xin Tây Lương Sương đi cầu xin Tây Lương Mạt, mời bọn họ điều tra rõ rốt cuộc có chuyện gì, cầu xin Tây Lương Mạt nói với Cửu Thiên Tuế tha cho bọn họ.
Tây Lương Sương lẳng lặng nhìn bọn họ khóc rống trước mặt mình, cho đến khi xem đủ rồi mới nhìn về phía Mục công công ở ghế trên: “Công công vất vả.”
Mục công công nhìn Tây Lương Sương, mỉm cười nói: “Nô tài nào dám tự xưng vất vả trước mặt quý nhân, có điều làm phiền quý nhân phải đứng cùng với đám nghịch tặc phản đảng ngu ngốc này.”
Tây Lương Sương cười một tiếng giễu cợt: “Không sao, nếu không như vậy ta làm sao có thể nhìn thấy biểu hiện thú vị của bọn chúng được.”
Đối thoại giữa Mục công công và Tây Lương Sương nhất thời khiến khắp sân lặng ngắt như tờ, trong đó có vài tin tức mà bọn họ không biết, ví dụ như – chủ mẫu nhà bọn họ có vẻ rất quen biết với Mục công công quyền cao chức trọng này.
Có người giật mình choáng váng, không biết tình hình cụ thể thế nào, chỉ cảm thấy cực kỳ vui sướng, nghĩ rằng được cứu rồi, lập tức nhào tới muốn ôm chân Tây Lương Sương cầu xin, lại bị người của Cẩm Y Vệ túm cổ áo ném ra, ngã lăn ra đến choáng đầu, thậm chí có người còn gãy xương sườn, kêu lên thảm thiết.
Còn vài người thông minh thì đã ngửi được mùi vị bất thường trong đoạn đối thoại vừa rồi, cảnh giác và hoài nghi nhìn Mục công công và Tây Lương Sương.
Rốt cuộc Ngu Hầu không nhịn nổi nữa, hắn đầy hy vọng nhìn Tây Lương Sương: “Phu nhân, nàng quen vị công công này phải không, mau nhờ công công giúp đỡ đi!”
Tây Lương Sương lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái, vẫn không nói gì, còn Mục công công làm ra vẻ cực kỳ tốt bụng, cười khẽ trả lời hắn ta: “Ngu Hầu ngoại trừ dẻo mỏ, mắt cũng tinh, chúng ta quả là biết Tuệ Hiền Quận Chúa.”
Tuệ Hiền Quận Chúa?
Tất cả mọi người trong phủ Ngu Hầu mang vẻ mặt hoang mang, Tây Lương Sương được sắc phong thành Quận Chúa từ khi nào?
Tin tức lớn như vậy vì sao bọn họ không biết?
“Quận Chúa?” Ngu Hầu hoài nghi hỏi, thịt mỡ trên mặt vì nghi hoặc mà run lên.
Mục công công gật đầu cười mỉa một tiếng, khoát tay, một cuộn thánh chỉ màu vàng hoàng kim khác trượt ra từ trong tay áo, hắn bắt đầu tuyên đọc – “Tam nữ Tây Lương Sương của Tây Lương thị, phủ Tĩnh Quốc Công, thông minh thanh tú, thận trọng nghiêm túc, phẩm hạnh đoan chính, hôm nay sắc phong làm Tuệ Hiền Quận Chúa, ban cho một phủ đệ Quận Chúa, ngàn mẫu ruộng tốt, trăm lượng hoàng kim, một ngàn lượng bạc, khâm thử!” Sau đó, không chờ người của phủ Ngu Hầu phản ứng lại đã thấy hắn lấy một tờ giấy khác đặt trước mặt Ngu Hầu, dùng âm thanh sắc nhọn cười cười nói: “Được rồi, Ngu Hầu, mời ngài ký tên điểm chỉ lên đây.”
Ngu Hầu giật mình, kỳ quái cúi đầu đọc, chỉ thấy ba chữ thật to phía trên – thư hòa ly!
Trong nháy mắt, hắn giống như bị sét đánh, nhìn về phía Tây Lương Sương một cách không dám tin.
Ngu Hầu không phải đồ ngu, nếu không lúc trước đã không dám đi theo Hàn Thượng Thư, Hàn Quý Phi làm chuyện phản quốc, còn làm một thời gian cũng không bị phát hiện.
Nay cả nhà mình bị xử trảm, lưu đày, nhập nô tịch, phu nhân của mình lại không hoảng sợ chút nào, còn được sắc phong làm Quận Chúa, cộng thêm đám hoạn quan ác quỷ của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ ép hắn ký tờ thư hòa ly rõ ràng đã được chuẩn bị sẵn này, những chuyện đó có ý nghĩa gì, không cần nói cũng hiểu.
“Tây Lương Sương… Tây Lương Sương… ngươi… ngươi… tiện nhân… ngươi dám dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy để hại cả nhà ta!” Ngu Hầu phẫn nộ trừng mắt với Tây Lương Sương, toàn thân vì lửa giận mà run lên, thịt béo trên mặt cũng lay động theo.
Tây Lương Sương nhìn hắn đầy khinh miệt: “Đúng vậy, đó là người nhà ngươi, không phải người nhà ta, lúc trước ngươi tin lời gièm pha, ép ta uống thuốc phá thai, khi tên cầm thú nhà ngươi hại chết hài tử của ta nên nghĩ tới các ngươi sẽ có ngày hôm nay, không phải sao?”
Trong ánh mắt nàng đầy oán độc và sung sướng: “Đó là cốt nhục nhà các ngươi, cho nên cả nhà các ngươi hãy chôn cùng đi!”
“Ngươi… Ngươi… Ngươi điên rồi sao, tàn nhẫn đến vậy!” Nhị phu nhân mà Ngu Hầu sủng ái nhất không nhịn được hét lên với Tây Lương Sương!
Tây Lương Sương khẽ cười giễu một tiếng, nhìn về phía oanh oanh yến yến quỳ đầy sân, thản nhiên nói: “Vậy đi hỏi Hầu gia nhà ngươi đi, lúc trước hắn cấu kết với người Tây Địch như thế nào, hỏi xem bản Quận Chúa có oan uổng hắn một chữ nào không.”
Tất cả oanh oanh yến yến đó đều tái mặt, ai chẳng biết Đại phu nhân lúc vừa mới vào cửa đã được sủng ái một thời gian, kết quả là tính tình quá cay nghiệt, ghen tị nên mất niềm vui của Hầu gia, lại bị đầy tớ tính kế, lưu lạc đến mức bề ngoài vinh quang, bên trong thê lương, ngay cả đứa nhỏ cũng mất. Vậy mà thời gian gần đây không biết vì nguyên nhân gì lại vào mắt Hầu gia lần nữa, buông xuống thân phận tiểu thư phủ Quốc Công, muội muội của Thiên Tuế Vương Phi của mình.
Thì ra, tất cả đều là kế của nàng ta!
“Gieo nhân nào gặt quả đó, tất cả đều do ngươi gieo gió gặt bão, lúc trước ta không đồng ý gả cho ngươi, ngươi chạm vào thân thể ta lại bạc tình quả nghĩa.”
Tây Lương Sương cười lạnh một tiếng, hai tay buông xuống ôm lấy bụng mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu chỉ bạc tình quả nghĩa với ta thì thôi, ta đã thề tuyệt đối không để con ta cũng mang thân phận thứ xuất như ta, nhận hết khinh thường, không ngờ rằng ngay cả cơ hội sinh đứa bé ra ta cũng không có. Tất cả đều do ngươi… Ngươi hại chết con ta!”
Trong lúc nói, trên gương mặt gầy gò tái nhợt của Tây Lương Sương hiện lên oán độc dày đặc, ngay cả giọng nói cũng hơi run run, nàng bỗng vươn tay ra, rút một thanh trường kiếm trong tay một Cẩm Y Vệ, nắm chặt bằng hai tay đâm thẳng vào ngực Ngu Hầu.
“Phập!”
Tiếng trường kiếm đâm vào thịt và hành động tuyệt tình tàn nhẫn của Tây Lương Sương làm cho tất cả mọi người ngẩn người, nhìn cảnh tượng trước mặt một cách không dám tin.
Ngay cả Ngu Hầu cũng không tin nổi, nữ tử xưa nay chua ngoa lại luôn cúi đầu hầu hạ dám lấy trường kiếm đâm thẳng vào ngực hắn, không tin nổi nỗi đau mất con lại khiến một nữ tử hóa thân thành đồ tể, cho đến khi Tây Lương Sương bỗng rút trường kiếm ra, máu tươi ấm áp bắn tung tóe lên mặt Nhị phu nhân quỳ bên cạnh Ngu Hầu.
Nhị phu nhân trợn trừng mắt, tiếng hét chói tai điên cuồng phát ra từ cổ họng.
“A —-!”
Sắc mặt Tây Lương Sương cũng trắng bệch, đây là lần đầu tiên nàng giết người, cho nên ngay cả bản thân cũng run run, vừa rồi chỉ dựa vào khí phách nhất thời, nay thấy Ngu Hầu máu tươi đầy người, mặt như ác quỷ, ôm ngực, nàng cũng không nhịn được lùi lại vài bước, cho đến khi đụng vào hai Cẩm Y Vệ, được người ta đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.
Nàng nhìn Ngu Hầu ôm ngực ngã xuống đất, cuối cùng không còn thở nữa, nàng đỏ mắt, ngửa mặt lên trời cười buồn bã: “Con à, mẹ đã báo thù cho con rồi!”
Mọi người nhìn Tây Lương Sương mà cảm thấy trong lòng lạnh toát, sau đó, Tây Lương Sương nhẹ nhàng buông tay, “keng” một tiếng, trường kiếm trong tay rơi xuống đất, nàng thất tha thất thểu đẩy Cẩm Y Vệ đang chắn trước mặt mình ra, chạy thẳng ra cửa.
“Công công, ngài xem, Tuệ Hiền Quận Chúa tự xử quyết phạm nhân…” Một Cẩm Y Vệ thấp giọng hỏi Mục công công, Mục công công xoa nhẫn trên tay mình, giống như vừa hoàn hồn từ trong khiếp sợ, hắn lắc đầu khoát tay nói: “Được rồi, không sao, Tuệ Hiền Quận Chúa vốn là người được Thiên Tuế Vương Phi đặc biệt cho phép huống hồ phạm nhân chết trên tay ai đều là chết, có điều…”
Hắn thoáng dừng, cảm thán nói: “Nữ tử một khi tàn nhẫn thì ngay cả nam tử cũng phải chịu thua.”
Mọi người đều yên lặng không nói gì.
Mục công công phất tay, hắn nhìn trời, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, giọng nói sắc nhọn nói: “Được rồi, không nhiều lời nữa, thời gian quan trọng hơn, nhìn sắc trời không còn sớm, dẫn người về đại lao, kiểm kê tra xét xong bẩm báo Thiên Tuế gia, tùy ý hành hình, nếu có kẻ phản kháng, quy củ cũ, không hỏi tên tuổi, giết ngay tại chỗ!”
Lời nói vừa dứt, tiếng khóc lập tức vang vọng xuyên thẳng lên bầu trời tối om.
Tây Lương Sương lảo đảo đi ra ngoài, không ai ngăn nàng, nhóm hán vệ đều biết nàng là ai, biết quan hệ giữa nàng và Thiên Tuế Vương Phi.
Vì vậy, Tây Lương Sương đi thẳng ra ngoài Hầu phủ, lúc này đã là đêm khuya, phủ Ngu Hầu nằm trên đường cái Huyền Vũ, cũng là nơi nhiều nhà phú quý, bình thường phu canh gõ mõ cầm canh đi qua đây đều bị bầy chó dữ mà đám quyền quý quanh đây sủa một trận, thế nhưng hôm nay trong phủ Ngu Hầu ồn ào lại không có ai nhòm ra thăm dò một cái, ngay cả chó cũng im lặng, giống như con đường dài bỗng biến thành thành chết.
Nghe tiếng kêu khóc vang ra từ trong viện, Tây Lương Sương vịn cạnh cửa, không chịu nổi phải quỳ xuống nôn mửa: “Ọe!”
Dù sao nàng cũng là một thiếu nữ chưa từng nhìn thấy chết chóc, lần đầu tiên giết người, không chịu nổi chấn động kịch liệt đó.
Khi nàng đang nôn quay cuồng, cảm thấy dạ dày co thắt khó chịu, nước mắt cũng tự nhiên chảy xuống thành dòng, giống như hoàn toàn thả lỏng, lại giống như đau đớn, như hối hận, như giải thoát, rất nhiều cảm giác khôn kể khiến Tây Lương Sương ôm cột khóc chảy nước mắt nước mũi, nào còn vẻ thanh cao tự phụ của tài nữ thượng kinh năm đó nữa.
Cho đến khi một chiếc khăn trắng như tuyết được đưa tới.
“Khóc xong rồi thì đứng lên một lần nữa, hôm nay ngươi đã không còn là thứ nữ phủ Quốc Công, cũng không phải thê tử của Ngu Hầu có mười tám phòng tiểu thiếp, ngươi đã là Tuệ Hiền Quận Chúa trung hiếu báo quốc, không phải sao?”
Giọng nói lạnh nhạt sâu lắng của nữ tử vang lên trên đỉnh đầu Tây Lương Sương, giọng nói của nàng có cảm giác lạnh kỳ dị như vàng ngọc, lướt qua vành tai, khiến Tây Lương Sương cảm thấy như có thứ gì đó cực lạnh chạm vào nơi đau đớn nhất, mềm mại nhất trong đáy lòng, Tây Lương Sương giật mình, ngẩng đầu nhìn người vừa đến.
Người kia mặc một bộ nam trang cẩm bào trên ngực thêu đầu quỷ phi vũ, viền áo thêu long văn màu nước biển, phía sau là chiếc kiệu tám người khiêng, người khiêng kiệu đeo một chiếc mặt nạ trắng toát không có ngũ quan, không biết đã không một tiếng động xuất hiện phía sau nàng từ lúc nào.
Tây Lương Sương sững sờ nhìn dung mạo mỹ lệ lạnh giá của người kia, đó là vẻ lạnh giá của kẻ thượng vị mà nàng chưa từng gặp, gió đêm thổi tung mái tóc buộc trên đỉnh đẩu của người đó, người đó mặc một bộ nam trang, vai ngang eo thon, trên người có hơi thở của ban đêm, không phân rõ giới tính, như một… con quỷ đêm mạnh mẽ và mỹ lệ.
Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn người kia.
Tây Lương Mạt cúi đầu nhìn nàng, cười cười nói: “Làm sao vậy? Không nhận ra ta sao?”
Nàng vươn tay dùng khăn lau vết bẩn trên khóe môi Tây Lương Sương, thản nhiên nói: “Dáng vẻ thảm hại thế này vĩnh viễn đừng để người thứ hai trông thấy, ngươi đã là Quận Chúa rồi.”
Tây Lương Sương đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu quay mặt đi, ngượng ngùng lùi lại hai bước, tiện tay kéo lấy khăn trên tay Tây Lương Mạt, hít một hơi thật sâu, quay lưng sang lạnh nhạt nói: “Không cần ngươi giả mù sa mưa, chúng ta chỉ tính hết nợ thôi, nếu lúc trước ngươi không buộc ta lên kiệu hoa thì sao ta lại có tai họa hôm nay.”
Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng nàng ta, không muốn tranh cãi, đang định nói gì thì có xưởng vệ Cẩm Y Vệ từ phía sau đi tới dâng áo choàng cho nàng, còn cung kính nói: “Đốc Vệ đại nhân, Thiên Tuế gia cho mời.”
Người truyền lời mang vẻ mặt quy củ, khi Tây Lương Mạt mặc nam trang, nàng là Phi Vũ Đốc Vệ chứ không phải Thiên Tuế Vương phi, cho nên lúc này mọi người sẽ không gọi nàng là phu nhân.
Tây Lương Mạt sai người choàng áo cho mình, hơi gật đầu rồi xoay người lên kiệu, chỉ thản nhiên để lại một câu: “Về phủ Quốc Công ở một thời gian đi, hiện nay nơi đó có thể xem như nơi dừng chân không tệ đối với ngươi.”
Rồi nàng ngồi lên kiệu, giơ tay lên, vệ sĩ mặt quỷ lập tức nâng cỗ kiệu đạp gió đêm mà đi.
Khi Tây Lương Sương xoay người lại chỉ còn thấy bóng dáng đã đi xa.
Nàng hơi mất mát nhìn con phố dài trống trải, chậm rãi cầm khăn trong tay lên nhìn, nâng lên mũi ngửi, không biết vì sao, loại hương thơm thản nhiên không biết tên trên đó bỗng dung khiến nàng có cảm giác an tâm.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết rợn người trong viện và mùi máu tươi nồng nặc cũng không làm cho nàng thấy sợ hãi như trước nữa.
Tây Lương Sương nhìn nhìn khăn trên tay, muốn ném xuống đất, cuối cùng vẫn không ném đi được, nàng khẽ thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm chiếc khăn một lúc lâu, cuối cùng nàng cẩn thận gấp nó lại, để vào trong người.
Đặt tay lên chỗ để chiếc khăn, Tây Lương Sương cảm thấy trong lòng dường như an bình hơn chút, lại có chút hoang mang, không biết mình có nên vào phủ lúc này không, hay trực tiếp tới phủ Quốc Công, trời đã tối thế này…
Mà lúc này, hai Cẩm Y Vệ bỗng nhiên đi tới, cung kính chắp tay với Tây Lương Sương: “Quận Chúa, Đốc Vệ đại nhân sai chúng ta hộ tống ngài về phủ Quốc Công, ngày mai phủ Ngu Hầu kê biên tài sản sạch sẽ sẽ có người đưa đồ trong viện của ngài tới chỗ ngài, nếu thiếu cái gì ngài cứ việc báo với chúng ta một tiếng, lấy từ trong kho kê biên tài sản là được!”
Tây Lương Sương sửng sốt, sau đó không yên lòng cúi đầu “Ừ” một tiếng, trong lòng có chút rối bời.
Vốn mình nên oán hận người kia, nhưng mà…
Nàng nhắm mắt lại, trong đầu bỗng hiện lên dáng vẻ người kia mảnh khảnh cúi người lau vết bẩn trên khóe môi nàng, không khỏi buồn bã thở dài một tiếng.
— Ông đây là đường ranh giới tà ác rất muốn mần thịt Cửu gia, Cửu gia vẫy vùng —
Gió xuân ấm áp từ bầu trời thổi xuống, thổi vào ngàn vạn gia đình.
Trận mưa xuân tháng ba qua đi, thời tiết vẫn rét lạnh như trước, mà trong tiết trời se lạnh của mùa xuân này, trên đường phố thượng kinh treo đầy lụa đỏ, tăng thêm không khí ấm áp.
Đây là một cuộc hôn lễ làm cả thượng kinh rung động – Trinh Nguyên Công Chúa của Tây Địch kết đôi cùng Ninh Vương.
Tuy rằng từ năm trước, khi Tây Địch đưa tới thư mời hòa cũng đã quyết định sẽ tổ chức hôn lễ, nhưng vì thân thể của Trinh Nguyên Công Chúa luôn không khỏe, cộng thêm đủ loại nguyên nhân kéo dài, nay rốt cuộc đã tổ chức trong tiết xuân se lạnh này.
Hơn nữa vì người ra quyết sách của hai nước đều có mặt xem lễ, lại là người chủ hôn nên các quốc gia xung quanh đặc biệt chú ý, ai chẳng biết đây là dấu hiệu ký kết minh ước của hai quốc gia lớn mạnh nhất trên đại lục, vì thế bọn họ đưa tới rất nhiều lễ vật xa hoa quý báu.
Cảnh tượng long trọng có thể sánh ngang với lễ nghi sắc phong Hoàng Hậu, tiếng đàn hát cổ nhạc vang vang, mười dặm hồng trang, làm cho dân chúng cả kinh thành ùa hết ra xem, đứng đầy hai bên đường, tranh nhau nhìn Ninh Vương anh tuấn nghênh đón đệ nhất mỹ nhân Tây Địch.
Không biết một đêm này, bao nhiêu thiếu nữ khuê các tan nát cõi lòng vì Ninh Vương.
Tiếng cổ nhạc vẫn vang trời, bên trong Ninh Vương phủ ồn ào tiếng người.
Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, Hoàng Đế Tây Địch Bách Lý Hách Vân, ông hoàng không ngai của Thiên Triều, Cửu Thiên Tuế đều đích thân tới Ninh Vương phủ, còn Thiên Tuế Vương Phi, Phi Vũ Đốc Vệ thì làm người làm chứng, tổ hợp thế này đủ để thấy hai nước coi trọng cuộc hôn lễ xa hoa này thế nào.
Sau một tiếng tân lang đưa tân nương vào động phòng, tất cả nghi thức cuối cùng đã xong.
“Vương Phi, ngài cẩn thận chút, bên này trơn, nếu ngài vấp ngã chúng nô tỳ không chịu nổi trách nhiệm đâu.” Những hồng nương thật cẩn thận nâng vị Công Chúa Tây Địch xinh đẹp nhưng nghe đồn cực kỳ yếu đuối này vào trong phòng.
Trinh Nguyên Công Chúa ngồi xuống, nàng vươn tay vuốt xiêm áo: “Được rồi, các ngươi ở ngoài cửa chờ đi, bản cung… Bản Vương phi không thích có người ngoài đứng trước mặt mình.”
Đám thị nữ nhìn nhau, rồi lại đồng loạt nhìn về phía hai cô cô chủ sự.
Cô cô kia gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Bọn họ mới đồng loạt lui ra.
Đuổi nhóm hồng nương đi xong, Tế Hương bước lên đóng chặt hết cửa sổ, sau đó đi tới trước mặt Trinh Nguyên Công Chúa, kính cẩn hành lễ: “Quận Chúa, bọn họ đi cả rồi, trong phòng đã không còn ai nữa.”
Trinh Nguyên Công Chúa tùy tiên lật khăn hồng của mình, nhìn về phía Tế Nguyệt đứng ở một bên khác, thản nhiên nói: “Vương gia đâu?”
Tế Nguyệt nhẹ giọng nói: “Vương gia đang ở phía trước tiếp đón bách quan.”
Trinh Nguyên Công Chúa gật gật đầu: “Ừ, chỉ có người của mình ở đây mới tự tại hơn chút!”
Tuy là hôn lễ của nàng, nhưng nàng không vui mừng bao nhiêu, chỉ bình tĩnh chấp nhận, đây là một cuộc giao dịch hoa mỹ, cảm giác trong đó như người ta uống nước, nóng lạnh tự biết.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, đẩy cửa sổ ra nhìn ra ngoài, trăng sáng như ngọc hiếm thấy trong ngày xuân treo ở chân trời, ánh trăng chiếu xuống Ninh Vương phủ, xa xa còn có thể trông thấy tiếng động ồn ào, tiếng cười nói xôn xao, hoa tươi như gấm trên yến hội cách đó không xa.
Nhưng ánh mắt Trinh Nguyên không hiểu sao có vẻ cô đơn và phiền muộn, nàng lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ, không biết người đó có ở trong số vạn người kia hay không, đang được mọi người khen tặng nịnh hót?
Hẳn là vậy, nam tử như thế, đặc biệt như thế, tựa như bảo thạch hoa mỹ nhất được khảm trên đầu lâu khô, trên vương miện của ma vương địa ngục, không ai dám tùy tiện đụng vào, lại hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Ai có thể được hắn coi trọng, ai có thể được hắn quan tâm chăm sóc, ai có thể cầm những ngón tay lạnh như băng của hắn?
Trinh Nguyên than khẽ, cười tự giễu, dù sao cũng không phải nàng.
Nàng thậm chí chưa từng nghĩ tới dùng bí mật của hắn để uy hiếp hắn.
Đã là thứ nàng không thể có được, nàng sẽ không nghĩ đến nó nữa, không nhìn nó nữa.
Nếu không, chỉ tăng thêm đau khổ mà thôi, lý trí từ nhỏ tới nay nói cho nàng như vậy.
Cầu mà không được, loại chuyện này nàng đã quen rồi.
Trinh Nguyên vươn tay muốn đóng cửa sổ, lại bỗng liếc mắt nhìn thấy có thứ gì đó màu vàng lướt qua, nàng nhạy cảm nhìn lại thật kỹ thì thấy một góc áo bào màu tím hoa mỹ lướt qua ở chỗ núi giả trong hậu hoa viên.
Bàn tay đóng cửa sổ của nàng dừng lại, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn về phía trăng sáng trên trời, ánh mắt chợt lóe sáng.
“Ta muốn ra ngoài một lát, các ngươi canh chừng nơi này cẩn thận, đừng cho bất cứ kẻ nào tiến vào!”
Rồi khi các cung nữ còn chưa kịp phản ứng và ngăn cản, đã thấy Trinh Nguyên Công Chúa dùng tốc độ cực nhanh cởi mũ phượng và hồng bào hoa lệ trên người xuống, mặc một chiếc áo khoác thật dày bên ngoài áo trong, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.
Đám Tế Lam, Tế Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, đưa mắt nhìn nhau.
Chủ tử, thế này là… điên rồi sao?
Dảng vẻ như thế mà xông ra, không sợ người khác nhìn thấy thì thôi, còn bộc lộ võ công mà ngay cả khi bị Thiên Tuế Vương Phi hành hung cũng cố nén không chịu lộ ra, nếu bị người ta biết, tâm tư nàng che giấu đã lâu chẳng phài sẽ bị người ta hoài nghi hay sao?
…
Lại nói tới bên này, Bách Lý Thanh tao nhã ngồi trên hành lang gấp khúc nghe Tiểu Thắng Tử báo cáo vài chuyện, đang định dặn dò mấy câu rồi quay lại yến hội, hắn rất lo lắng tiểu hồ ly của mình một mình ở hội trường, từ lúc hắn dẫn Tây Lương Mạt đến hội trường đã cảm thấy ánh mắt Bách Lý Hách Vân luôn liếc về phía nàng.
Tuy Tây Lương Mạt nói thần kinh của hắn quá nhạy cảm, ngay cả Tiểu Thắng Tử và Tiểu Liên Tử cũng uyển chuyển nói bệ hạ Tây Địch ngoại trừ lúc cần thiết sẽ nhìn sang, bình thường hoàn toàn không liếc nhìn phu nhân một cái, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó bất thường.
“Ừm, nếu chuyện này là thật thì bản tọa…” Hắn đang định nói gì thì bỗng ngậm miệng, đồng thời giơ tay ngăn cản Tiểu Thắng Tử nói tiếp.
Võ công của Tiểu Thắng Tử không thua gì nhóm sát thần Mị bộ, đương nhiên cũng đã nghe thấy tiếng bước chân, lập tức lùi tới phía sau Bách Lý Thanh.
Quả nhiên, một lát sau, bóng người yểu điệu mặc áo khoác lông cáo xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Tiểu Thắng Tử nhìn gương mặt người vừa tới không khỏi giật mình, sau đó tức khắc tiến lên chặn trước mặt người kia: “Ninh Vương phi, ngài đang định đi đâu vậy?”
Trinh Nguyên nhìn Tiểu Thắng Tử, ánh mắt lại dừng trên người Bách Lý Thanh: “Ta có chuyện muốn thương lượng với Thiên Tuế gia, mong công công tránh đi một lúc.”
Trong mắt Tiểu Thắng Tử hiện lên một tia khinh thường, mỉa mai nói: “Vương phi, hiện giờ ngài nên ở trong phòng chờ Ninh Vương, chứ không nên ở đây, có lẽ ngài bị lạc đường rồi, đám hạ nhân thật đáng chết, lát nữa chúng ta sẽ dạy dỗ bọn họ, còn bây giờ để chúng ta đưa ngài về phòng trước đi.”
Nói xong còn ra hiệu mời đi.
Nhưng Trinh Nguyên Công Chúa không hề chuyển động, chỉ lẳng lặng nhìn Bách Lý Thanh, lại nói: “Thiên Tuế gia, ta chỉ có lời muốn nói với ngài thôi, không có bất cứ ý gì khác.”
Giọng nói của nàng ta vừa ôn hòa vừa kiên quyết.
Bách Lý Thanh nâng tầm mắt, đôi mắt âm u nhìn nàng ta một cái, sau đó mới lãnh đạm nói: “Để nàng ta tới đây đi.”
Tiểu Thắng Tử hơi nhếch khóe môi hừ lạnh một tiếng, tránh ra một con đường, Trinh Nguyên Công Chúa đi thẳng tới trước mặt Bách Lý Thanh, nàng ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Thiên Tuế gia, ta có lời muốn nói riêng với ngài.”
Tiểu Thắng Tử thấy Bách Lý Thanh ra hiệu, trong lòng cười khẩy —— không biết xấu hổ, lần trước còn chưa nếm đủ đau khổ, chờ đấy, gia sẽ cho ngươi chịu không nổi!
Rồi hắn lùi ra xa xa.
Bách Lý Thanh tựa vào hành lang dài, chân dài tao nhã gác lên ghế, lạnh nhạt nói: “Thế nào, ngươi muốn nói gì?”
Trinh Nguyên Công Chúa đi tới trước mặt hắn, cũng ngồi xuống bên cạnh hành lang, lẳng lẳng nhìn người dưới ánh trăng, thở dài một hơi mà không nói gì.
— Ông đây là đường ranh giới đau chân, nửa đêm đang ngủ chuột rút —
Đúng như trực giác của Bách Lý Thanh, tiểu hồ ly nhà hắn quả nhiên gặp mặt nam nhân mà hắn ghét nhất, nhưng khác với bên này Trinh Nguyên tới tìm hắn, không phải Bách Lý Hách Vân đi tìm Tây Lương Mạt, ngược lại là Tây Lương Mạt đi tìm Bách Lý Hách Vân.
“Bệ hạ.”
Bên cạnh hồ sen yên tĩnh, giọng nói mềm mại lành lạnh của nữ tử vang lên phía sau nam tử cao gầy.
Bách Lý Hách Vân không xoay người, vẫn nhìn hồ hoa sen, hắn đứng khoanh tay, bình tĩnh nói: “Phi Vũ Đốc Vệ đại nhân cũng cảm thấy tiệc rượu quá ồn ào nên ra ngoài hít thở không khí à?”
Tây Lương Mạt đi đến bên cạnh hắn, thản nhiên nói: “Không, ta đặc biệt ra ngoài tìm bệ hạ.”
Cuối cùng Bách Lý Hách Vân cũng hơi nghiêng mặt đánh giá cô gái đứng cạnh, hôm nay nàng không mặc nữ trang, vẫn mặc trang phục Phi Vũ Đốc Vệ như trước, có điều thay một bộ lễ phục gấm có vẻ long trọng hơn, tay áo hồ phục, dây thắt lưng dài, đầu đội ô sa làm cho nàng có vẻ anh khí bức người, như một quý công tử, khó phân biệt nam nữ, có khí thế phong trần khác người rất đặc biệt.
“Ta phát hiện Phi Vũ Đốc Vệ đại nhân mặc bộ trang phục này còn hợp hơn mặc nữ trang.” Bách Lý Hách Vân bỗng cười khẽ ra tiếng, ánh mắt sâu thẳm.
“Thật không, ta cũng cảm thấy thế.” Tây Lương Mạt mỉm cười: “Sống trong thế tục hồng trần này, nữ tử vốn cực kỳ vất vả, huống hồ còn kinh hãi thế tục như ta, nếu mặc nữ trang thường xuyên xuất hiện trước mặt triều thần, chỉ e tất cả mọi người sẽ không thoải mái.”
“À.” Bách Lý Hách Vân hơi nhếch khóe môi: “Nếu vậy từ nay hãy gác xó trang sức của ngươi đi thôi.”
Tây Lương Mạt lắc đầu: “Không, ở trước mặt Thiên Tuế gia, ta vĩnh viễn là thê tử của hắn, đương nhiên phải trang điểm xinh đẹp.”
Bách Lý Hách Vân không nói gì, im lặng một lát rồi lạnh nhạt nói: “Ngươi tới tìm ta có chuyện gì muốn nói à?”
Từ khi rời khỏi sơn trang Tịch Mai, hắn mới chỉ gặp mặt nàng hai, ba lần mà thôi, nàng đặc biệt tới tìm hắn nhất định có việc.
Tây Lương Mạt nghiêng mặt, mỉm cười: “Đương nhiên rồi, nhưng mà, không có việc gì thì không thể tới tìm ngài sao?”
Bách Lý Hách Vân sửng sốt, sau đó bỗng thấy Tây Lương Mạt nhích lại gần, hắn lùi một bước theo bản năng, đang định nói gì thì thấy một tia sáng âm u chợt lóe lên trong mắt Tây Lương Mạt, rồi nàng ra tay nhanh như chớp, năm ngón tay vồ về phía cổ họng hắn!
“Ngươi…” Bách Lý Hách Vân di chuyển cơ thể, ánh mắt lạnh xuống, thân hình lùi về sau trong nháy mắt, tay của Tây Lương Mạt chộp thẳng lên cây cột, trực tiếp chọc ra năm lỗ thủng.
Bách Lý Hách Vân không ngờ nàng thật sự ra tay, lạnh giọng quát: “Ngươi điên rồi à!”
Tế Nguyệt nhìn nàng có chút khó hiểu, Quận Chúa… nói bí mật từng bị làm nhục với Thiên Tuế Vương Phi, thế nhưng… Quận Chúa cũng nói quá lên đôi chút.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ánh mắt xa xăm, khẽ thở dài nói: “Bắc quốc này lạnh đến vậy, rộng đến vậy, hoàn toàn khác với Tây Địch, muốn sinh tồn ở nơi lạnh giá thế này cần một bếp sưởi đủ ấm áp, ta không muốn lại làm một quân cờ mặc người ta thao túng nữa.”
Nàng dừng một chút rồi nhếch môi nói: “Vì thế, ta chỉ cần biết Thiên Tuế Vương phi và Cửu Thiên Tuế đều cần ta, vậy là đủ rồi.”
Tế Nguyệt vẫn không hiểu, Quận Chúa luôn khiến những thân tín hầu hạ nhiều năm, cùng sống cùng chết như bọn họ không cách nào hiểu rõ.
“Đúng rồi, lát nữa chúng ta hồi cung chuẩn bị một chút, sau đó tìm cơ hội xuất cung, bản cung muốn gặp một người.” Trinh Nguyên Công Chúa bỗng nhiên nói.
Tế Nguyệt sửng sốt gật đầu, hai chủ tớ bèn đi thẳng ra ngoài.
Tế Nguyệt đi một lát mới lo lắng nhìn Trinh Nguyên Công Chúa, do dự nói: “Công Chúa điện hạ, ngài không sợ Thiên Tuế Vương Phi sẽ nói việc này cho Ninh Vương sao?”
Trinh Nguyên Công Chúa cười mỉa một tiếng, nói: “Nàng ta muốn nói thì cứ nói, ta còn mong nàng ta nói kìa, có điều ta cho rằng…”
Nàng thoáng dừng, thản nhiên nói: “Nàng ta sẽ không nói, nàng ta sẽ không ngu ngốc như thế.”
…
“Ta sẽ không nói chuyện thế này với Ninh Vương, loại chuyện nữ tử mất trinh này vốn là chuyện người ngoài không thể kiểm chứng, cho dù kiểm chứng thì sao?” Tây Lương Mạt nằm nghiêng trên ghế dài, một tay cầm trà nóng lười biếng uống một ngụm, một tay khác chậm rãi xoa tròn trên tấm đệm bên cạnh.
Trên đệm còn dư lại hơi thở của người kia, đáng tiếc, trời lạnh thế này tốt nhất là hai người làm tổ trong chăn không đi đâu hết, vậy mà người kia canh năm, thậm chí canh tư đã phải dậy vào triều, hiện nay một nửa đệm bên kia đã không còn hơi ấm quen thuộc đó.
Bạch Trân vừa đun trà nóng vừa tò mò bất bình nói: “Nô tỳ thấy Ninh Vương cũng có chút khí phách thư sinh, có can đảm, người như vậy lẽ nào chịu chấp nhận thành hôn với công chúa thất trinh kia?”
Nàng vừa nói xong bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhất thời có chút xấu hổ, ngượng ngùng nhìn về phía Tây Lương Mạt.
Thời đại này, nữ tử thất trinh vẫn sẽ bị ánh mắt thế tục khinh thường, thế nhưng trong giới quý tộc, bởi vì nhiều nguyên nhân mà nữ tử thất trinh vẫn tồn tại, có người vì bị ép, có người lại bản thân tự nguyện – ví dụ như chủ tử nhà mình.
Khi đó Tây Lương Mạt vì sống sót mà bán bản thân cho Bách Lý Thanh, vì thế nàng không có nhiều thành kiến với nữ tử thất trinh, nhưng nàng vẫn hiểu được cách nghĩ của Bạch Trân, nên nàng không cảm thấy có gì phải xấu hổ.
Tây Lương Mạt cười thản nhiên: “Nha đầu này trong đầu nghĩ thật là nhiều, nhưng em nên hiểu, thứ nhất, Ninh Vương sinh ra trong hoàng thất, dù hắn có ba phần khí phách nhưng hắn cũng là người thông minh, nếu không làm sao có thể tồn tại, trở thành hoàng tử thành niên duy nhất còn sống sót. Hắn cũng có trách nhiệm cần hoàn thành, hiện nay triều đình và dân chúng hai nước đều biết Trinh Nguyên Công Chúa sẽ gả cho Ninh Vương, nếu Ninh Vương bỗng nhiên hối hôn, không có lý do hợp lý, chúng ta sẽ bị Tây Địch bắt lấy điểm yếu, đến khi Bách Lý Hách Vân hoàn toàn dẹp yên nội chính, còn cái cớ gì tốt hơn “hối hôn” để tấn công nước ta nữa? Lẽ nào chúng ta phải lan truyền chuyện Trinh Nguyên Công Chúa mất trinh ra ngoài? Cho dù đối phương đuối lý, thế nhưng chuyện mất mặt như vậy truyền ra, không biết trong lòng sẽ bực bội thế nào, chẳng phải mối thù này càng vững chắc hay sao?”
Bạch Trân suy nghĩ rồi nói: “Thì ra chuyện này còn lằng nhằng như thế, vậy thứ hai là gì ạ?”
Tây Lương Mạt đứng lên, đặt chén trà xuống bàn trà bên cạnh: “Thứ hai chính là, nếu Trinh Nguyên Công Chúa thực sự có tấm thân xử nữ, hoặc nàng ta dùng phương pháp mà ta đã giấu giếm Tư Lưu Phong để giấu giếm Ninh Vương, chẳng phải ta sẽ thành kẻ tiểu nhân lộng bàn thị phi hay sao, giống như ta ghen tị mỹ sắc của nàng ta, nhìn nàng ta không vừa mắt, bôi nhọ danh tiếng của nàng ta, Ninh Vương vốn có phần nhớ thương Trinh Nguyên Công Chúa, nếu nàng ta xích mích gây ly gián thì Ninh Vương sẽ nghĩ thế nào, sức mạnh của gió thổi bên gối không nhỏ đâu.”
Bạch Trân nghe vậy thầm nghĩ, đúng là như vậy, lần trước chuyện Quận Chúa trừng trị Trinh Nguyên Công Chúa tuy không có ai thấy, mấy người thấy cũng không dám lắm lời, thế nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, hoặc Trinh Nguyên Công Chúa sẽ tự mình tìm cách để lộ chuyện này ra, nếu đã có tiền lệ, thì sau này có tin đồn Quận Chúa bịa chuyện sẽ rất dễ khiến người ta tin tưởng.
“Tính cách của Ninh Vương không tệ, trung thành với Thiên Triều, có chỗ cho chúng ta trọng dụng, ta không hy vọng sẽ trở mặt với hắn. Dù không phải sợ cái gì nhưng ta cũng không muốn Thiên Tuế gia không có lấy một người có thể chia sẻ với hắn.” Tây Lương Mạt khẽ thở dài một tiếng.
Bạch Trân nghe vậy lập tức gật đầu: “Không sai, gia đã đủ khổ cực rồi, còn tiếp tục như vậy sẽ không có thời gian cùng Quận Chúa sinh con.”
Tây Lương Mạt: “…”
Nha đầu này nghĩ hơi xa quá rồi.
Có điều, có con à…
Tây Lương Mạt sờ bụng mình có chút xuất thần, ừm, nếu có một thằng nhóc tiểu hồ ly rất giống với đại hồ ly nhà mình, nghe có vẻ không tệ.
Nhìn động tác của Tây Lương Mạt, Bạch Trân cười hì hì dính tới gần: “Lão Y Chính nói Quận Chúa hai mươi tuổi là có thể có con của gia, sinh nhật hai mươi của ngài cũng sắp tới rồi thì phải.”
Tây Lương Mạt hơi đỏ mặt, mất tự nhiên chọc cái trán của Bạch Trân: “Nha đầu ngốc này, có phải gần đây mùa xuân đến rồi nên mới suốt ngày chọc ghẹo ta không, phải bảo Bạch Khởi trừng trị em mới được.”
Bạch Trân bị chọc trán, vẻ mặt ấm ức xoa trán: “Ngài mới suốt ngày chọc ghẹo nô tỳ, nô tỳ thèm vào có liên quan tới tên Bạch Khởi đáng ghét kia!”‘
Tây Lương Mạt bật cười: “Thật không? Mấy lời này mà nói ra có lẽ lại có người đau lòng đấy.”
Bạch Trân là nha đầu chưa biết mùi tình ái, nhất thời giậm chân, xấu hổ nói: “Được rồi, Quận Chúa, nô tỳ phải sai người đi dọn phòng, để Bạch Nhụy tới mà hầu hạ ngài đi!”
Nói xong, nàng xoay người vội vội vàng vàng bỏ chạy.
Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng nàng, không nhịn được lắc đầu cười, thì thầm, xem ra nha hoàn bên cạnh mình đều tự cung tự cấp rồi.
Có điều, lúc này, bất kể là ai cũng không ngờ rằng, chuyện thế gian từ trước tới nay người định không bằng trời định.
— Ông đây là đường ranh giới —
Có người đắc ý, tự nhiên có người sầu khổ.
Bất kể là người chiếm thế thượng phong ở cả hai bên, hay bằng mặt nhưng không bằng lòng, khẩu phật tâm xà, đấu trí so dung, nếu bại lộ quân cờ của mình xếp vào trận doanh của đối phương, đều không có kết cục gì tốt.
Đêm xuân tuyết tan, gió lạnh chưa dứt, đúng là thời gian mây mù âm u, tuyệt nhất để mài dao soàn soạt giết người!
“Choang!”
Cùng với tiếng đồ sứ vỡ tan đầu tiên vang lên là vô số tiếng hét chói tai.
“A — cứu mạng!”
“Buông ra, các người định làm gì?”
“Đừng!”
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng gầm vang vọng khắp phủ Ngu Hầu.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Ngu Hầu Vệ Phú Đông kết bè kết cánh, cấu kết địch quốc, mưu đồ sát hại Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa… Đáng xét nhà diệt tộc, nam tử trên mười sáu toàn bộ xử trảm, nam tử dưới mười sáu và nữ tử sung nhập quan tịch phường làm nô, lưu đày ba trăm dặm!”
Giọng thái giám tuyên chỉ bén nhọn vang vang khắp đình viện hoa mỹ lạnh như băng, làm cho người của phủ Ngu Hầu run rẩy, hầu hết trong số họ thậm chí không biết Ngu Hầu phạm vào những tội danh đáng sợ này.
Nhóm xưởng vệ của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ đã bao vây phủ Ngu Hầu, trong tay là đao kiếm lành lạnh đã chém đứt đầu vô số người.
Tất cả mọi người bị đuổi ra, quỳ gối trong sân, gió rét rền vang khắp trời khiến bọn họ lạnh đến run rẩy.
Chỉ chốc lát sau, lại nghe có tiếng nói chuyện ồn ào nhốn nháo, mấy xưởng vệ Cẩm Y Vệ kéo một người áo đen, lôi thân thể núc ních như quả cầu không ngừng giãy dụa của hắn ra khỏi phòng.
Thân hình mập mạp kia không phải Ngu Hầu, chủ nhân Hầu phủ này còn ai?
“Buông ra, bản Hầu gia không làm gì hết, tất cả do có kẻ vu hãm ta, đều là vu hãm ta!” Gương mặt béo tròn của Ngu Hầu sưng đỏ, không biết có phải bị xưởng vệ nào đánh trong lúc ý đồ chạy trốn hay không, hoặc là ngã xuống trong lúc trèo cửa sổ.
Nhưng hắn vẫn kiên quyết hô to oan uổng, làm cho Mục công công của Tư Lễ Giám đang ngồi giám sát ở phòng khách cũng phải phiền lòng.
Mục công công luôn là người chịu trách nhiệm xử lý việc này, bình thường thấy không ít trường hợp thế này, đối với người như Ngu Hầu hắn luôn thờ phụng một quy tắc – nói vô dụng, chi bằng hành động!
“Đầu lưỡi của Ngu Hầu dẻo quá nhỉ, lợi hại vậy hay là cắt xuống nhắm rượu được không?”
Mục công công cười lạnh vài tiếng, sau đó mấy xưởng vệ Cẩm Y Vệ mặt không chút cảm xúc bên cạnh hắn lập tức đè Ngu Hầu xuống, đồng thời rút con dao nhỏ ra.
Ngu Hầu sợ hãi lắc đầu, sống chết giãy dụa, hắn không tin mình thân là con rể của Tĩnh Quốc Công, có chị vợ được Cửu Thiên Tuế sủng ái như vậy còn thật sự chịu tội chết.
Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Tây Lương Sương cũng mang vẻ mặt vô cảm, cúi đầu đứng một bên, hô to: “Phu nhân, nói với bọn họ ngươi là ai, ngươi là muội muội của Thiên Tuế Vương Phi, chúng ta là thân thích của Thiên Tuế gia mà, ngươi còn không mau đi cầu xin Thiên Tuế Vương Phi điều tra rõ rốt cuộc kẻ nào hãm hại vi phu!”
Tây Lương Sương đứng giữa đám người nhà Hầu gia đang quỳ vốn đã cực kỳ bắt mắt, huống hồ nàng còn mang vẻ mặt lãnh đạm như không biết gì hết, bình tĩnh quá mức như không thèm quan tâm bất cứ chuyện gì, lập tức khiến tất cả mọi người trong quý phủ Ngu Hầu chú ý.
Bọn họ đang tràn ngập hy vọng bò tới xin Tây Lương Sương đi cầu xin Tây Lương Mạt, mời bọn họ điều tra rõ rốt cuộc có chuyện gì, cầu xin Tây Lương Mạt nói với Cửu Thiên Tuế tha cho bọn họ.
Tây Lương Sương lẳng lặng nhìn bọn họ khóc rống trước mặt mình, cho đến khi xem đủ rồi mới nhìn về phía Mục công công ở ghế trên: “Công công vất vả.”
Mục công công nhìn Tây Lương Sương, mỉm cười nói: “Nô tài nào dám tự xưng vất vả trước mặt quý nhân, có điều làm phiền quý nhân phải đứng cùng với đám nghịch tặc phản đảng ngu ngốc này.”
Tây Lương Sương cười một tiếng giễu cợt: “Không sao, nếu không như vậy ta làm sao có thể nhìn thấy biểu hiện thú vị của bọn chúng được.”
Đối thoại giữa Mục công công và Tây Lương Sương nhất thời khiến khắp sân lặng ngắt như tờ, trong đó có vài tin tức mà bọn họ không biết, ví dụ như – chủ mẫu nhà bọn họ có vẻ rất quen biết với Mục công công quyền cao chức trọng này.
Có người giật mình choáng váng, không biết tình hình cụ thể thế nào, chỉ cảm thấy cực kỳ vui sướng, nghĩ rằng được cứu rồi, lập tức nhào tới muốn ôm chân Tây Lương Sương cầu xin, lại bị người của Cẩm Y Vệ túm cổ áo ném ra, ngã lăn ra đến choáng đầu, thậm chí có người còn gãy xương sườn, kêu lên thảm thiết.
Còn vài người thông minh thì đã ngửi được mùi vị bất thường trong đoạn đối thoại vừa rồi, cảnh giác và hoài nghi nhìn Mục công công và Tây Lương Sương.
Rốt cuộc Ngu Hầu không nhịn nổi nữa, hắn đầy hy vọng nhìn Tây Lương Sương: “Phu nhân, nàng quen vị công công này phải không, mau nhờ công công giúp đỡ đi!”
Tây Lương Sương lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái, vẫn không nói gì, còn Mục công công làm ra vẻ cực kỳ tốt bụng, cười khẽ trả lời hắn ta: “Ngu Hầu ngoại trừ dẻo mỏ, mắt cũng tinh, chúng ta quả là biết Tuệ Hiền Quận Chúa.”
Tuệ Hiền Quận Chúa?
Tất cả mọi người trong phủ Ngu Hầu mang vẻ mặt hoang mang, Tây Lương Sương được sắc phong thành Quận Chúa từ khi nào?
Tin tức lớn như vậy vì sao bọn họ không biết?
“Quận Chúa?” Ngu Hầu hoài nghi hỏi, thịt mỡ trên mặt vì nghi hoặc mà run lên.
Mục công công gật đầu cười mỉa một tiếng, khoát tay, một cuộn thánh chỉ màu vàng hoàng kim khác trượt ra từ trong tay áo, hắn bắt đầu tuyên đọc – “Tam nữ Tây Lương Sương của Tây Lương thị, phủ Tĩnh Quốc Công, thông minh thanh tú, thận trọng nghiêm túc, phẩm hạnh đoan chính, hôm nay sắc phong làm Tuệ Hiền Quận Chúa, ban cho một phủ đệ Quận Chúa, ngàn mẫu ruộng tốt, trăm lượng hoàng kim, một ngàn lượng bạc, khâm thử!” Sau đó, không chờ người của phủ Ngu Hầu phản ứng lại đã thấy hắn lấy một tờ giấy khác đặt trước mặt Ngu Hầu, dùng âm thanh sắc nhọn cười cười nói: “Được rồi, Ngu Hầu, mời ngài ký tên điểm chỉ lên đây.”
Ngu Hầu giật mình, kỳ quái cúi đầu đọc, chỉ thấy ba chữ thật to phía trên – thư hòa ly!
Trong nháy mắt, hắn giống như bị sét đánh, nhìn về phía Tây Lương Sương một cách không dám tin.
Ngu Hầu không phải đồ ngu, nếu không lúc trước đã không dám đi theo Hàn Thượng Thư, Hàn Quý Phi làm chuyện phản quốc, còn làm một thời gian cũng không bị phát hiện.
Nay cả nhà mình bị xử trảm, lưu đày, nhập nô tịch, phu nhân của mình lại không hoảng sợ chút nào, còn được sắc phong làm Quận Chúa, cộng thêm đám hoạn quan ác quỷ của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ ép hắn ký tờ thư hòa ly rõ ràng đã được chuẩn bị sẵn này, những chuyện đó có ý nghĩa gì, không cần nói cũng hiểu.
“Tây Lương Sương… Tây Lương Sương… ngươi… ngươi… tiện nhân… ngươi dám dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy để hại cả nhà ta!” Ngu Hầu phẫn nộ trừng mắt với Tây Lương Sương, toàn thân vì lửa giận mà run lên, thịt béo trên mặt cũng lay động theo.
Tây Lương Sương nhìn hắn đầy khinh miệt: “Đúng vậy, đó là người nhà ngươi, không phải người nhà ta, lúc trước ngươi tin lời gièm pha, ép ta uống thuốc phá thai, khi tên cầm thú nhà ngươi hại chết hài tử của ta nên nghĩ tới các ngươi sẽ có ngày hôm nay, không phải sao?”
Trong ánh mắt nàng đầy oán độc và sung sướng: “Đó là cốt nhục nhà các ngươi, cho nên cả nhà các ngươi hãy chôn cùng đi!”
“Ngươi… Ngươi… Ngươi điên rồi sao, tàn nhẫn đến vậy!” Nhị phu nhân mà Ngu Hầu sủng ái nhất không nhịn được hét lên với Tây Lương Sương!
Tây Lương Sương khẽ cười giễu một tiếng, nhìn về phía oanh oanh yến yến quỳ đầy sân, thản nhiên nói: “Vậy đi hỏi Hầu gia nhà ngươi đi, lúc trước hắn cấu kết với người Tây Địch như thế nào, hỏi xem bản Quận Chúa có oan uổng hắn một chữ nào không.”
Tất cả oanh oanh yến yến đó đều tái mặt, ai chẳng biết Đại phu nhân lúc vừa mới vào cửa đã được sủng ái một thời gian, kết quả là tính tình quá cay nghiệt, ghen tị nên mất niềm vui của Hầu gia, lại bị đầy tớ tính kế, lưu lạc đến mức bề ngoài vinh quang, bên trong thê lương, ngay cả đứa nhỏ cũng mất. Vậy mà thời gian gần đây không biết vì nguyên nhân gì lại vào mắt Hầu gia lần nữa, buông xuống thân phận tiểu thư phủ Quốc Công, muội muội của Thiên Tuế Vương Phi của mình.
Thì ra, tất cả đều là kế của nàng ta!
“Gieo nhân nào gặt quả đó, tất cả đều do ngươi gieo gió gặt bão, lúc trước ta không đồng ý gả cho ngươi, ngươi chạm vào thân thể ta lại bạc tình quả nghĩa.”
Tây Lương Sương cười lạnh một tiếng, hai tay buông xuống ôm lấy bụng mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu chỉ bạc tình quả nghĩa với ta thì thôi, ta đã thề tuyệt đối không để con ta cũng mang thân phận thứ xuất như ta, nhận hết khinh thường, không ngờ rằng ngay cả cơ hội sinh đứa bé ra ta cũng không có. Tất cả đều do ngươi… Ngươi hại chết con ta!”
Trong lúc nói, trên gương mặt gầy gò tái nhợt của Tây Lương Sương hiện lên oán độc dày đặc, ngay cả giọng nói cũng hơi run run, nàng bỗng vươn tay ra, rút một thanh trường kiếm trong tay một Cẩm Y Vệ, nắm chặt bằng hai tay đâm thẳng vào ngực Ngu Hầu.
“Phập!”
Tiếng trường kiếm đâm vào thịt và hành động tuyệt tình tàn nhẫn của Tây Lương Sương làm cho tất cả mọi người ngẩn người, nhìn cảnh tượng trước mặt một cách không dám tin.
Ngay cả Ngu Hầu cũng không tin nổi, nữ tử xưa nay chua ngoa lại luôn cúi đầu hầu hạ dám lấy trường kiếm đâm thẳng vào ngực hắn, không tin nổi nỗi đau mất con lại khiến một nữ tử hóa thân thành đồ tể, cho đến khi Tây Lương Sương bỗng rút trường kiếm ra, máu tươi ấm áp bắn tung tóe lên mặt Nhị phu nhân quỳ bên cạnh Ngu Hầu.
Nhị phu nhân trợn trừng mắt, tiếng hét chói tai điên cuồng phát ra từ cổ họng.
“A —-!”
Sắc mặt Tây Lương Sương cũng trắng bệch, đây là lần đầu tiên nàng giết người, cho nên ngay cả bản thân cũng run run, vừa rồi chỉ dựa vào khí phách nhất thời, nay thấy Ngu Hầu máu tươi đầy người, mặt như ác quỷ, ôm ngực, nàng cũng không nhịn được lùi lại vài bước, cho đến khi đụng vào hai Cẩm Y Vệ, được người ta đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.
Nàng nhìn Ngu Hầu ôm ngực ngã xuống đất, cuối cùng không còn thở nữa, nàng đỏ mắt, ngửa mặt lên trời cười buồn bã: “Con à, mẹ đã báo thù cho con rồi!”
Mọi người nhìn Tây Lương Sương mà cảm thấy trong lòng lạnh toát, sau đó, Tây Lương Sương nhẹ nhàng buông tay, “keng” một tiếng, trường kiếm trong tay rơi xuống đất, nàng thất tha thất thểu đẩy Cẩm Y Vệ đang chắn trước mặt mình ra, chạy thẳng ra cửa.
“Công công, ngài xem, Tuệ Hiền Quận Chúa tự xử quyết phạm nhân…” Một Cẩm Y Vệ thấp giọng hỏi Mục công công, Mục công công xoa nhẫn trên tay mình, giống như vừa hoàn hồn từ trong khiếp sợ, hắn lắc đầu khoát tay nói: “Được rồi, không sao, Tuệ Hiền Quận Chúa vốn là người được Thiên Tuế Vương Phi đặc biệt cho phép huống hồ phạm nhân chết trên tay ai đều là chết, có điều…”
Hắn thoáng dừng, cảm thán nói: “Nữ tử một khi tàn nhẫn thì ngay cả nam tử cũng phải chịu thua.”
Mọi người đều yên lặng không nói gì.
Mục công công phất tay, hắn nhìn trời, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, giọng nói sắc nhọn nói: “Được rồi, không nhiều lời nữa, thời gian quan trọng hơn, nhìn sắc trời không còn sớm, dẫn người về đại lao, kiểm kê tra xét xong bẩm báo Thiên Tuế gia, tùy ý hành hình, nếu có kẻ phản kháng, quy củ cũ, không hỏi tên tuổi, giết ngay tại chỗ!”
Lời nói vừa dứt, tiếng khóc lập tức vang vọng xuyên thẳng lên bầu trời tối om.
Tây Lương Sương lảo đảo đi ra ngoài, không ai ngăn nàng, nhóm hán vệ đều biết nàng là ai, biết quan hệ giữa nàng và Thiên Tuế Vương Phi.
Vì vậy, Tây Lương Sương đi thẳng ra ngoài Hầu phủ, lúc này đã là đêm khuya, phủ Ngu Hầu nằm trên đường cái Huyền Vũ, cũng là nơi nhiều nhà phú quý, bình thường phu canh gõ mõ cầm canh đi qua đây đều bị bầy chó dữ mà đám quyền quý quanh đây sủa một trận, thế nhưng hôm nay trong phủ Ngu Hầu ồn ào lại không có ai nhòm ra thăm dò một cái, ngay cả chó cũng im lặng, giống như con đường dài bỗng biến thành thành chết.
Nghe tiếng kêu khóc vang ra từ trong viện, Tây Lương Sương vịn cạnh cửa, không chịu nổi phải quỳ xuống nôn mửa: “Ọe!”
Dù sao nàng cũng là một thiếu nữ chưa từng nhìn thấy chết chóc, lần đầu tiên giết người, không chịu nổi chấn động kịch liệt đó.
Khi nàng đang nôn quay cuồng, cảm thấy dạ dày co thắt khó chịu, nước mắt cũng tự nhiên chảy xuống thành dòng, giống như hoàn toàn thả lỏng, lại giống như đau đớn, như hối hận, như giải thoát, rất nhiều cảm giác khôn kể khiến Tây Lương Sương ôm cột khóc chảy nước mắt nước mũi, nào còn vẻ thanh cao tự phụ của tài nữ thượng kinh năm đó nữa.
Cho đến khi một chiếc khăn trắng như tuyết được đưa tới.
“Khóc xong rồi thì đứng lên một lần nữa, hôm nay ngươi đã không còn là thứ nữ phủ Quốc Công, cũng không phải thê tử của Ngu Hầu có mười tám phòng tiểu thiếp, ngươi đã là Tuệ Hiền Quận Chúa trung hiếu báo quốc, không phải sao?”
Giọng nói lạnh nhạt sâu lắng của nữ tử vang lên trên đỉnh đầu Tây Lương Sương, giọng nói của nàng có cảm giác lạnh kỳ dị như vàng ngọc, lướt qua vành tai, khiến Tây Lương Sương cảm thấy như có thứ gì đó cực lạnh chạm vào nơi đau đớn nhất, mềm mại nhất trong đáy lòng, Tây Lương Sương giật mình, ngẩng đầu nhìn người vừa đến.
Người kia mặc một bộ nam trang cẩm bào trên ngực thêu đầu quỷ phi vũ, viền áo thêu long văn màu nước biển, phía sau là chiếc kiệu tám người khiêng, người khiêng kiệu đeo một chiếc mặt nạ trắng toát không có ngũ quan, không biết đã không một tiếng động xuất hiện phía sau nàng từ lúc nào.
Tây Lương Sương sững sờ nhìn dung mạo mỹ lệ lạnh giá của người kia, đó là vẻ lạnh giá của kẻ thượng vị mà nàng chưa từng gặp, gió đêm thổi tung mái tóc buộc trên đỉnh đẩu của người đó, người đó mặc một bộ nam trang, vai ngang eo thon, trên người có hơi thở của ban đêm, không phân rõ giới tính, như một… con quỷ đêm mạnh mẽ và mỹ lệ.
Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn người kia.
Tây Lương Mạt cúi đầu nhìn nàng, cười cười nói: “Làm sao vậy? Không nhận ra ta sao?”
Nàng vươn tay dùng khăn lau vết bẩn trên khóe môi Tây Lương Sương, thản nhiên nói: “Dáng vẻ thảm hại thế này vĩnh viễn đừng để người thứ hai trông thấy, ngươi đã là Quận Chúa rồi.”
Tây Lương Sương đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu quay mặt đi, ngượng ngùng lùi lại hai bước, tiện tay kéo lấy khăn trên tay Tây Lương Mạt, hít một hơi thật sâu, quay lưng sang lạnh nhạt nói: “Không cần ngươi giả mù sa mưa, chúng ta chỉ tính hết nợ thôi, nếu lúc trước ngươi không buộc ta lên kiệu hoa thì sao ta lại có tai họa hôm nay.”
Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng nàng ta, không muốn tranh cãi, đang định nói gì thì có xưởng vệ Cẩm Y Vệ từ phía sau đi tới dâng áo choàng cho nàng, còn cung kính nói: “Đốc Vệ đại nhân, Thiên Tuế gia cho mời.”
Người truyền lời mang vẻ mặt quy củ, khi Tây Lương Mạt mặc nam trang, nàng là Phi Vũ Đốc Vệ chứ không phải Thiên Tuế Vương phi, cho nên lúc này mọi người sẽ không gọi nàng là phu nhân.
Tây Lương Mạt sai người choàng áo cho mình, hơi gật đầu rồi xoay người lên kiệu, chỉ thản nhiên để lại một câu: “Về phủ Quốc Công ở một thời gian đi, hiện nay nơi đó có thể xem như nơi dừng chân không tệ đối với ngươi.”
Rồi nàng ngồi lên kiệu, giơ tay lên, vệ sĩ mặt quỷ lập tức nâng cỗ kiệu đạp gió đêm mà đi.
Khi Tây Lương Sương xoay người lại chỉ còn thấy bóng dáng đã đi xa.
Nàng hơi mất mát nhìn con phố dài trống trải, chậm rãi cầm khăn trong tay lên nhìn, nâng lên mũi ngửi, không biết vì sao, loại hương thơm thản nhiên không biết tên trên đó bỗng dung khiến nàng có cảm giác an tâm.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết rợn người trong viện và mùi máu tươi nồng nặc cũng không làm cho nàng thấy sợ hãi như trước nữa.
Tây Lương Sương nhìn nhìn khăn trên tay, muốn ném xuống đất, cuối cùng vẫn không ném đi được, nàng khẽ thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm chiếc khăn một lúc lâu, cuối cùng nàng cẩn thận gấp nó lại, để vào trong người.
Đặt tay lên chỗ để chiếc khăn, Tây Lương Sương cảm thấy trong lòng dường như an bình hơn chút, lại có chút hoang mang, không biết mình có nên vào phủ lúc này không, hay trực tiếp tới phủ Quốc Công, trời đã tối thế này…
Mà lúc này, hai Cẩm Y Vệ bỗng nhiên đi tới, cung kính chắp tay với Tây Lương Sương: “Quận Chúa, Đốc Vệ đại nhân sai chúng ta hộ tống ngài về phủ Quốc Công, ngày mai phủ Ngu Hầu kê biên tài sản sạch sẽ sẽ có người đưa đồ trong viện của ngài tới chỗ ngài, nếu thiếu cái gì ngài cứ việc báo với chúng ta một tiếng, lấy từ trong kho kê biên tài sản là được!”
Tây Lương Sương sửng sốt, sau đó không yên lòng cúi đầu “Ừ” một tiếng, trong lòng có chút rối bời.
Vốn mình nên oán hận người kia, nhưng mà…
Nàng nhắm mắt lại, trong đầu bỗng hiện lên dáng vẻ người kia mảnh khảnh cúi người lau vết bẩn trên khóe môi nàng, không khỏi buồn bã thở dài một tiếng.
— Ông đây là đường ranh giới tà ác rất muốn mần thịt Cửu gia, Cửu gia vẫy vùng —
Gió xuân ấm áp từ bầu trời thổi xuống, thổi vào ngàn vạn gia đình.
Trận mưa xuân tháng ba qua đi, thời tiết vẫn rét lạnh như trước, mà trong tiết trời se lạnh của mùa xuân này, trên đường phố thượng kinh treo đầy lụa đỏ, tăng thêm không khí ấm áp.
Đây là một cuộc hôn lễ làm cả thượng kinh rung động – Trinh Nguyên Công Chúa của Tây Địch kết đôi cùng Ninh Vương.
Tuy rằng từ năm trước, khi Tây Địch đưa tới thư mời hòa cũng đã quyết định sẽ tổ chức hôn lễ, nhưng vì thân thể của Trinh Nguyên Công Chúa luôn không khỏe, cộng thêm đủ loại nguyên nhân kéo dài, nay rốt cuộc đã tổ chức trong tiết xuân se lạnh này.
Hơn nữa vì người ra quyết sách của hai nước đều có mặt xem lễ, lại là người chủ hôn nên các quốc gia xung quanh đặc biệt chú ý, ai chẳng biết đây là dấu hiệu ký kết minh ước của hai quốc gia lớn mạnh nhất trên đại lục, vì thế bọn họ đưa tới rất nhiều lễ vật xa hoa quý báu.
Cảnh tượng long trọng có thể sánh ngang với lễ nghi sắc phong Hoàng Hậu, tiếng đàn hát cổ nhạc vang vang, mười dặm hồng trang, làm cho dân chúng cả kinh thành ùa hết ra xem, đứng đầy hai bên đường, tranh nhau nhìn Ninh Vương anh tuấn nghênh đón đệ nhất mỹ nhân Tây Địch.
Không biết một đêm này, bao nhiêu thiếu nữ khuê các tan nát cõi lòng vì Ninh Vương.
Tiếng cổ nhạc vẫn vang trời, bên trong Ninh Vương phủ ồn ào tiếng người.
Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, Hoàng Đế Tây Địch Bách Lý Hách Vân, ông hoàng không ngai của Thiên Triều, Cửu Thiên Tuế đều đích thân tới Ninh Vương phủ, còn Thiên Tuế Vương Phi, Phi Vũ Đốc Vệ thì làm người làm chứng, tổ hợp thế này đủ để thấy hai nước coi trọng cuộc hôn lễ xa hoa này thế nào.
Sau một tiếng tân lang đưa tân nương vào động phòng, tất cả nghi thức cuối cùng đã xong.
“Vương Phi, ngài cẩn thận chút, bên này trơn, nếu ngài vấp ngã chúng nô tỳ không chịu nổi trách nhiệm đâu.” Những hồng nương thật cẩn thận nâng vị Công Chúa Tây Địch xinh đẹp nhưng nghe đồn cực kỳ yếu đuối này vào trong phòng.
Trinh Nguyên Công Chúa ngồi xuống, nàng vươn tay vuốt xiêm áo: “Được rồi, các ngươi ở ngoài cửa chờ đi, bản cung… Bản Vương phi không thích có người ngoài đứng trước mặt mình.”
Đám thị nữ nhìn nhau, rồi lại đồng loạt nhìn về phía hai cô cô chủ sự.
Cô cô kia gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Bọn họ mới đồng loạt lui ra.
Đuổi nhóm hồng nương đi xong, Tế Hương bước lên đóng chặt hết cửa sổ, sau đó đi tới trước mặt Trinh Nguyên Công Chúa, kính cẩn hành lễ: “Quận Chúa, bọn họ đi cả rồi, trong phòng đã không còn ai nữa.”
Trinh Nguyên Công Chúa tùy tiên lật khăn hồng của mình, nhìn về phía Tế Nguyệt đứng ở một bên khác, thản nhiên nói: “Vương gia đâu?”
Tế Nguyệt nhẹ giọng nói: “Vương gia đang ở phía trước tiếp đón bách quan.”
Trinh Nguyên Công Chúa gật gật đầu: “Ừ, chỉ có người của mình ở đây mới tự tại hơn chút!”
Tuy là hôn lễ của nàng, nhưng nàng không vui mừng bao nhiêu, chỉ bình tĩnh chấp nhận, đây là một cuộc giao dịch hoa mỹ, cảm giác trong đó như người ta uống nước, nóng lạnh tự biết.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, đẩy cửa sổ ra nhìn ra ngoài, trăng sáng như ngọc hiếm thấy trong ngày xuân treo ở chân trời, ánh trăng chiếu xuống Ninh Vương phủ, xa xa còn có thể trông thấy tiếng động ồn ào, tiếng cười nói xôn xao, hoa tươi như gấm trên yến hội cách đó không xa.
Nhưng ánh mắt Trinh Nguyên không hiểu sao có vẻ cô đơn và phiền muộn, nàng lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ, không biết người đó có ở trong số vạn người kia hay không, đang được mọi người khen tặng nịnh hót?
Hẳn là vậy, nam tử như thế, đặc biệt như thế, tựa như bảo thạch hoa mỹ nhất được khảm trên đầu lâu khô, trên vương miện của ma vương địa ngục, không ai dám tùy tiện đụng vào, lại hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Ai có thể được hắn coi trọng, ai có thể được hắn quan tâm chăm sóc, ai có thể cầm những ngón tay lạnh như băng của hắn?
Trinh Nguyên than khẽ, cười tự giễu, dù sao cũng không phải nàng.
Nàng thậm chí chưa từng nghĩ tới dùng bí mật của hắn để uy hiếp hắn.
Đã là thứ nàng không thể có được, nàng sẽ không nghĩ đến nó nữa, không nhìn nó nữa.
Nếu không, chỉ tăng thêm đau khổ mà thôi, lý trí từ nhỏ tới nay nói cho nàng như vậy.
Cầu mà không được, loại chuyện này nàng đã quen rồi.
Trinh Nguyên vươn tay muốn đóng cửa sổ, lại bỗng liếc mắt nhìn thấy có thứ gì đó màu vàng lướt qua, nàng nhạy cảm nhìn lại thật kỹ thì thấy một góc áo bào màu tím hoa mỹ lướt qua ở chỗ núi giả trong hậu hoa viên.
Bàn tay đóng cửa sổ của nàng dừng lại, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn về phía trăng sáng trên trời, ánh mắt chợt lóe sáng.
“Ta muốn ra ngoài một lát, các ngươi canh chừng nơi này cẩn thận, đừng cho bất cứ kẻ nào tiến vào!”
Rồi khi các cung nữ còn chưa kịp phản ứng và ngăn cản, đã thấy Trinh Nguyên Công Chúa dùng tốc độ cực nhanh cởi mũ phượng và hồng bào hoa lệ trên người xuống, mặc một chiếc áo khoác thật dày bên ngoài áo trong, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.
Đám Tế Lam, Tế Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, đưa mắt nhìn nhau.
Chủ tử, thế này là… điên rồi sao?
Dảng vẻ như thế mà xông ra, không sợ người khác nhìn thấy thì thôi, còn bộc lộ võ công mà ngay cả khi bị Thiên Tuế Vương Phi hành hung cũng cố nén không chịu lộ ra, nếu bị người ta biết, tâm tư nàng che giấu đã lâu chẳng phài sẽ bị người ta hoài nghi hay sao?
…
Lại nói tới bên này, Bách Lý Thanh tao nhã ngồi trên hành lang gấp khúc nghe Tiểu Thắng Tử báo cáo vài chuyện, đang định dặn dò mấy câu rồi quay lại yến hội, hắn rất lo lắng tiểu hồ ly của mình một mình ở hội trường, từ lúc hắn dẫn Tây Lương Mạt đến hội trường đã cảm thấy ánh mắt Bách Lý Hách Vân luôn liếc về phía nàng.
Tuy Tây Lương Mạt nói thần kinh của hắn quá nhạy cảm, ngay cả Tiểu Thắng Tử và Tiểu Liên Tử cũng uyển chuyển nói bệ hạ Tây Địch ngoại trừ lúc cần thiết sẽ nhìn sang, bình thường hoàn toàn không liếc nhìn phu nhân một cái, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó bất thường.
“Ừm, nếu chuyện này là thật thì bản tọa…” Hắn đang định nói gì thì bỗng ngậm miệng, đồng thời giơ tay ngăn cản Tiểu Thắng Tử nói tiếp.
Võ công của Tiểu Thắng Tử không thua gì nhóm sát thần Mị bộ, đương nhiên cũng đã nghe thấy tiếng bước chân, lập tức lùi tới phía sau Bách Lý Thanh.
Quả nhiên, một lát sau, bóng người yểu điệu mặc áo khoác lông cáo xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Tiểu Thắng Tử nhìn gương mặt người vừa tới không khỏi giật mình, sau đó tức khắc tiến lên chặn trước mặt người kia: “Ninh Vương phi, ngài đang định đi đâu vậy?”
Trinh Nguyên nhìn Tiểu Thắng Tử, ánh mắt lại dừng trên người Bách Lý Thanh: “Ta có chuyện muốn thương lượng với Thiên Tuế gia, mong công công tránh đi một lúc.”
Trong mắt Tiểu Thắng Tử hiện lên một tia khinh thường, mỉa mai nói: “Vương phi, hiện giờ ngài nên ở trong phòng chờ Ninh Vương, chứ không nên ở đây, có lẽ ngài bị lạc đường rồi, đám hạ nhân thật đáng chết, lát nữa chúng ta sẽ dạy dỗ bọn họ, còn bây giờ để chúng ta đưa ngài về phòng trước đi.”
Nói xong còn ra hiệu mời đi.
Nhưng Trinh Nguyên Công Chúa không hề chuyển động, chỉ lẳng lặng nhìn Bách Lý Thanh, lại nói: “Thiên Tuế gia, ta chỉ có lời muốn nói với ngài thôi, không có bất cứ ý gì khác.”
Giọng nói của nàng ta vừa ôn hòa vừa kiên quyết.
Bách Lý Thanh nâng tầm mắt, đôi mắt âm u nhìn nàng ta một cái, sau đó mới lãnh đạm nói: “Để nàng ta tới đây đi.”
Tiểu Thắng Tử hơi nhếch khóe môi hừ lạnh một tiếng, tránh ra một con đường, Trinh Nguyên Công Chúa đi thẳng tới trước mặt Bách Lý Thanh, nàng ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Thiên Tuế gia, ta có lời muốn nói riêng với ngài.”
Tiểu Thắng Tử thấy Bách Lý Thanh ra hiệu, trong lòng cười khẩy —— không biết xấu hổ, lần trước còn chưa nếm đủ đau khổ, chờ đấy, gia sẽ cho ngươi chịu không nổi!
Rồi hắn lùi ra xa xa.
Bách Lý Thanh tựa vào hành lang dài, chân dài tao nhã gác lên ghế, lạnh nhạt nói: “Thế nào, ngươi muốn nói gì?”
Trinh Nguyên Công Chúa đi tới trước mặt hắn, cũng ngồi xuống bên cạnh hành lang, lẳng lẳng nhìn người dưới ánh trăng, thở dài một hơi mà không nói gì.
— Ông đây là đường ranh giới đau chân, nửa đêm đang ngủ chuột rút —
Đúng như trực giác của Bách Lý Thanh, tiểu hồ ly nhà hắn quả nhiên gặp mặt nam nhân mà hắn ghét nhất, nhưng khác với bên này Trinh Nguyên tới tìm hắn, không phải Bách Lý Hách Vân đi tìm Tây Lương Mạt, ngược lại là Tây Lương Mạt đi tìm Bách Lý Hách Vân.
“Bệ hạ.”
Bên cạnh hồ sen yên tĩnh, giọng nói mềm mại lành lạnh của nữ tử vang lên phía sau nam tử cao gầy.
Bách Lý Hách Vân không xoay người, vẫn nhìn hồ hoa sen, hắn đứng khoanh tay, bình tĩnh nói: “Phi Vũ Đốc Vệ đại nhân cũng cảm thấy tiệc rượu quá ồn ào nên ra ngoài hít thở không khí à?”
Tây Lương Mạt đi đến bên cạnh hắn, thản nhiên nói: “Không, ta đặc biệt ra ngoài tìm bệ hạ.”
Cuối cùng Bách Lý Hách Vân cũng hơi nghiêng mặt đánh giá cô gái đứng cạnh, hôm nay nàng không mặc nữ trang, vẫn mặc trang phục Phi Vũ Đốc Vệ như trước, có điều thay một bộ lễ phục gấm có vẻ long trọng hơn, tay áo hồ phục, dây thắt lưng dài, đầu đội ô sa làm cho nàng có vẻ anh khí bức người, như một quý công tử, khó phân biệt nam nữ, có khí thế phong trần khác người rất đặc biệt.
“Ta phát hiện Phi Vũ Đốc Vệ đại nhân mặc bộ trang phục này còn hợp hơn mặc nữ trang.” Bách Lý Hách Vân bỗng cười khẽ ra tiếng, ánh mắt sâu thẳm.
“Thật không, ta cũng cảm thấy thế.” Tây Lương Mạt mỉm cười: “Sống trong thế tục hồng trần này, nữ tử vốn cực kỳ vất vả, huống hồ còn kinh hãi thế tục như ta, nếu mặc nữ trang thường xuyên xuất hiện trước mặt triều thần, chỉ e tất cả mọi người sẽ không thoải mái.”
“À.” Bách Lý Hách Vân hơi nhếch khóe môi: “Nếu vậy từ nay hãy gác xó trang sức của ngươi đi thôi.”
Tây Lương Mạt lắc đầu: “Không, ở trước mặt Thiên Tuế gia, ta vĩnh viễn là thê tử của hắn, đương nhiên phải trang điểm xinh đẹp.”
Bách Lý Hách Vân không nói gì, im lặng một lát rồi lạnh nhạt nói: “Ngươi tới tìm ta có chuyện gì muốn nói à?”
Từ khi rời khỏi sơn trang Tịch Mai, hắn mới chỉ gặp mặt nàng hai, ba lần mà thôi, nàng đặc biệt tới tìm hắn nhất định có việc.
Tây Lương Mạt nghiêng mặt, mỉm cười: “Đương nhiên rồi, nhưng mà, không có việc gì thì không thể tới tìm ngài sao?”
Bách Lý Hách Vân sửng sốt, sau đó bỗng thấy Tây Lương Mạt nhích lại gần, hắn lùi một bước theo bản năng, đang định nói gì thì thấy một tia sáng âm u chợt lóe lên trong mắt Tây Lương Mạt, rồi nàng ra tay nhanh như chớp, năm ngón tay vồ về phía cổ họng hắn!
“Ngươi…” Bách Lý Hách Vân di chuyển cơ thể, ánh mắt lạnh xuống, thân hình lùi về sau trong nháy mắt, tay của Tây Lương Mạt chộp thẳng lên cây cột, trực tiếp chọc ra năm lỗ thủng.
Bách Lý Hách Vân không ngờ nàng thật sự ra tay, lạnh giọng quát: “Ngươi điên rồi à!”
Tác giả :
Thanh Thanh Du Nhiên