Hoạn Phi Thiên Hạ
Quyển 1 - Chương 81: Tàn sát Tây Lương gia
Tư Hàm Ngọc là con ruột của Đức Vương phi, nay lại nói những lời như quở trách mẹ ruột này, thật sự là… kỳ diệu.
Tư Hàm Ngọc kinh ngạc nhìn Tây Lương Mạt, cười khổ: “Có đôi khi thật sự chỉ thoải mái bề ngoài mà thôi, cũng như tỷ tỷ, nếu người dân bình thường nghe nói chính nữ nhà Tĩnh Quốc Công, ai không nghĩ tỷ là nhà phú quý, cả ngày ăn ngon mặc đẹp, vui vẻ sung sướng.”
Dứt lời, nàng do dự một chút rồi lại thấp giọng: “Trước kia phụ thân từng phụng chỉ tuần tra đại doanh biên cảnh Đông Nam, trên thực tế là âm thầm điều tra việc tham ô lương thảo của đại doanh Đông Nam dẫn đến bản án bất ngờ phản loạn trong quân ngày đó. Ai ngờ trên đường tuần tra trở về gặp cường đạo Miêu Cương làm loạn, chết trận xa trường, nhưng cường đạo này tới một cách rất kỳ quặc. Đại doanh Đông Nam ở gần Miêu Cương, mấy năm nay Miêu Cương cùng chúng ta nước sông không phạm nước giếng, luôn luôn thái bình, đạo tặc này từ đâu ra?”
Như nhớ lại đoạn quá khứ đau lòng, Tư Hàm Ngọc lại rơi hai giọt nước mắt, nói: “Phụ thân một thân võ nghệ, thân binh dưới quyền cũng thân kinh bách chiến, gặp gỡ đám cường đạo này lại không một ai chạy thoát, chuyện này lẽ nào không kỳ quái? Nói đó là cường đạo, chẳng bằng bảo đấy là sát thủ. Sau đó bản án này trấn động triều đình dân chúng, Tư Lễ Giám theo luật sai người điều tra, lúc đó Phó Tọa Tư Lễ Giám lại sai người qua loa giết một nhóm lưu dân giặc cỏ, rồi lấy lý do khí trời Đông Nam nóng bức không thích hợp bảo tồn thi thể mà hỏa táng phụ thân. Lúc đó ca ca được phụ thân dẫn theo, một lần kia may thay được giữ lại phủ Tướng quân chơi mới tránh được kiếp nạn, nhưng ngay cả gặp mặt phụ thân một lần cuối cùng cũng không kịp!”
“Phó Tọa Tư Lễ Giám? Lẽ nào…” Tây Lương Mạt nghe mà kinh hãi, nhưng nét mặt vẫn không bộc lộ điều gì.
“Chính là Thủ Tọa Tư Lễ Giam hiện nay, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, Thái Phó Thái Tử – Cửu Thiên Tuế.”
Tư Hàm Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói, mặt lộ vẻ căm giận: “Ca ca tận mắt nhìn thấy Cửu Thiên Tuế lạnh lùng sai người thiêu thi thể phụ thân, mặc kệ ca ca cầu xin thế nào hắn cũng không cho ca ca gặp mặt phụ thân lần cuối, đám Cẩm Y Vệ thậm chí còn đá ca ca ra ngoài, năm ấy ca ca mới chỉ là đứa bé, trẻ con có tội gì?”
Trẻ con có tội gì?
Nếu việc này thật sự do Bách Lý Thanh làm thì thả Tư Lưu Phong đã là mở lòng từ bi, vị sư phụ này của nàng xưa nay thủ đoạn độc ác, trước giờ làm việc không để lại lối thoát, chỉ biết nhổ cỏ tận gốc.
Tây Lương Mạt vừa an ủi Tư Hàm Ngọc đang khóc không thành tiếng như cực kỳ đau lòng, trong lòng lại thầm nghĩ.
Nhưng trong lòng nàng vẫn có chút khiếp sợ, không ngờ Bách Lý Thanh hơn chục năm trước chỉ là Phó Tọa Tư Lễ Giám, còn là một thiếu niên chưa trưởng thành đã lấy thúng úp voi như vậy, hơn nữa khi đó Đức Vương gia tay cầm trọng binh, là lúc quyền thế cường thịnh nhất.
Thì ra, Bách Lý Thanh cùng Tư Lưu Phong… nói không chừng còn có thù giết cha.
Nàng lại nghĩ tới thái độ của Bách Lý Thanh khi biết nàng quyết định gả cho Tư Lưu Phong luôn có chút mờ ám, cũng như có điều suy nghĩ, thậm chí nói ra lời muốn tiêu diệt cả nhà Đức Vương phủ. Lại nhớ tới trước kia, nhất thời có chút cảm giác quái dị, lẽ nào Bách Lý Thanh cần nàng để cản tay Đức Vương phủ sao?
Chuyện này… không nằm trong kế hoạch của nàng.
Tây Lương Mạt hừ nhẹ, hôm qua còn thân mật như vậy mà hắn không nói cho nàng biết chuyện này, muốn chờ xem nàng phát hiện rồi xử lý thế nào hay sao?
Nhưng nàng cũng không có gì bất ngờ, nàng cùng Bách Lý Thanh chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nếu theo góc độ người hợp tác mà nói coi như hắn đã hết lòng quan tâm giúp đỡ nàng rồi.
Tư Hàm Ngọc thấy nàng đã hiểu, ánh mắt hiện lên cảm giác được an ủi, Tư Lưu Phong biết Bách Lý Thanh đối với Tây Lương Mạt dường như có ý đồ bất thường nên tâm trạng có điều do dự cùng lo lắng, nàng thật lòng không hy vọng chị dâu tương lai của mình lại là quân cờ mà Tư Lễ Giám cắm bên cạnh ca ca, cho nên mới xung phong nhận việc tới thử một phen. Huống hồ nàng đánh giá rất cao Tây Lương Mạt xoay người trong nghịch cảnh bằng năng lực bản thân.
Ai chẳng biết Đại tiểu thư phủ Tĩnh Quốc Công vốn chỉ như một cái bóng, có thể xoay người trong tay Hàn thị có tiếng thủ đoạn tuyệt đối không chỉ dựa vào hai chữ may mắn, nàng thấy Tây Lương Mạt cũng không phải hạng người tâm cơ độc ác, có thể nói là xứng đôi với ca ca.
Tây Lương Mạt than nhẹ một tiếng, trên trán vương vất ưu sầu: “Ngày ấy lúc xuất cung, Liên tổng quản của Tư Lễ Giám mệnh cho tỷ tỷ chế tạo son tốt nhất cho Cửu Thiên Tuế, tỷ tỷ liền đồng ý. Muội muội đã hiểu nỗi khổ của ta cũng hiểu rằng thân ta trôi nổi như lục bình, đương nhiên chỉ có thể lấy lòng người khác, bằng không nào có đường sống, muội cũng biết mẹ cả của ta chưa bao giờ dễ đối phó.”
Tư Hàm Ngọc nghe vậy vội vàng cầm tay nàng nói: “Tỷ tỷ, đợi đến khi ra khỏi cánh cửa này, tỷ sẽ là người của ca ca, tỷ phải tin ca ca nhất định có thể che chở tỷ chu toàn. Đức Vương phủ cũng không phải nhà mềm yếu, để người ta ức hiếp đến Vương phi của mình.”
Nghe Tây Lương Mạt nói phải nịnh bợ đám hoạn quan, đám trang sức này cũng chỉ là lễ Liên công công ban cho, nếu đã vậy thì không có gì to tát.
Về phần tỷ muội Tây Lương Tiên khiến Tư Hàm Ngọc nhớ tới đám quý nữ ngày trước ức hiếp nàng nhỏ tuổi mất cha, nàng vừa nhìn đã không thích.
Tây Lương Mạt nhìn nàng, nở nụ cười mỉm cảm kích: “Vậy phải đa tạ muội muội.”
Tư Hàm Ngọc xinh đẹp bĩu môi, vươn tay vuốt cái mũi quỳnh của nàng: “Tỷ là tẩu tẩu muội vừa ý, nếu có ngày ca ca ức hiếp tỷ muội cũng không tha cho ca ca đâu.”
Tây Lương Mạt làm bộ e thẹn cười mắng: “Muội chỉ biết trêu ghẹo ta, còn không lấy bảo bối của muội ra, đến lúc đó nhóm quý nữ ngoài kia không biết sẽ nói ta kiêu ngạo ngang ngược tới mức nào nữa.”
Tư Hàm Ngọc cởi một chiếc túi gấm từ thắt lưng xuống, vừa mở ra vừa khinh thường nói: “Những người đó có thân phận gì chứ, không cùng một đường với chúng ta, không để ý đến họ là được!”
Tây Lương Mạt ngồi trước gương đồng khắc hoa, nhìn dáng dấp cao ngạo của Tư Hàm Ngọc trong gương, trong lòng trào phúng, tiểu Quận chúa thân phận tôn quý ngàn vạn sủng ái vào một thân này, tuy không còn phụ thân lại có mẫu thân che chở suốt đời, đã khi nào cùng đường với Quận chúa mạo hiểm thách thức cả thiên hạ để đạt được thân phận như nàng?
Tự tay đeo vòng cổ cho Tây Lương Mạt xong, Tư Hàm Ngọc hài lòng vỗ tay cười nói: “Tỷ tỷ, chuỗi vòng ngọc này quả nhiên hợp với tỷ, mỗi một viên đá mắt mèo xanh biếc này phải chọn trong một vạn viên mới được một, tỷ tỷ thật sự có nhan sắc mới làm nổi bật nó thế này.”
Quả nhiên, những viên đá mắt mèo xanh lục rất lớn vô cùng bắt mắt, lại rất hợp với trang sức phỉ thúy trên đầu Tây Lương Mạt, càng tôn lên vẻ sang quý của nàng.
“Những thứ này là mấy món đồ chơi tỷ tỷ tự mình làm, ngoại trừ một phần của muội, phần còn lại muội thay ta cầm về hiếu kính Vương phi, không phải thứ gì đáng giá, chỉ là tâm ý của tỷ tỷ tự mình chế tạo thành nhưng đều là độc nhất vô nhị.” Tây Lương Mạt lấy từ trong ngăn kéo nhỏ hai chiếc túi gấm thêu mẫu đơn tường vân giao cho Tư Hàm Ngọc.
Tư Hàm Ngọc nhìn túi gấm kia rất xinh đẹp tinh xảo, đeo châu thêu ngọc, bên trong là hộp phấn trang điểm bằng vàng ròng khảm thạch anh bảo thạch liền biết Tây Lương Mạt tốn công tốn sức, ngửi hương thơm ngào ngạt lạ lùng rồi cười tủm tỉm nhận lấy: “Tay nghề tỷ tỷ đều tạo ra cống phẩm, nào có chuyện không tốt, đấu tháng sau sẽ là ngày đại hỉ của hai người, muội giữ lại hộp phấn, túi gấm tặng ca ca để mọi người phải ghen tị với ca ca trong ngày cưới, tỷ tỷ trang điểm đi, muội muội ra ngoài trước.”
Tây Lương Mạt che miệng mắng: “Nha đầu muội ngoại trừ ba hoa còn biết gì nữa hả!”
Đợi tiếng cười như chuông bạc của Tư Hàm Ngọc bay xa, nụ cười trên mặt Tây Lương Mạt liền biến mất không vết tích, cái lược trên tay đập mạnh xuống bàn, ngồi ngay ra đấy khiến Bạch Nhụy vừa bước vào giật nảy mình.
Tây Lương Mạt xoa trán, trên môi nở nụ cười nhạt, thật sự không ngờ nàng còn chưa vào cửa phủ Đức Vương đã phải đấu trí với vị hôn phu của mình.
Những lời kia của Tư Hàm Ngọc nói không phải do Tư Lưu Phong bày mưu đặt kế thì ai tin?
Tư Lưu Phong cùng Bách Lý Thanh sợ là có thù máu, nếu Tư Lưu Phong hoài nghi quan hệ của nàng và Bách Lý Thanh, vậy hắn cưới nàng lẽ nào không có khúc mắc gì hay sao?
Hay là có ý đồ gì khác?
Ánh mắt Tây Lương Mạt lóe lên lạnh lẽo, suy tư chốc lát cuối cùng vẫn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài đối phó với đám quý nữ.
Yến hội hôm nay có thể gọi là tiệc chia tay, con gái đợi gả mời bạn bè thân thiết chốn khuê phòng tới uống rượu chơi đùa, xem như tạm biệt thời thiếu nữ vô tư, sắp búi mái tóc dài lên làm vợ người khác.
Tây Lương Mạt không bằng chị em Tây Lương Tiên, từ nhỏ đã thường xuyên ra khỏi phủ giao tiếp với đám quý nữ, ngay cả Tây Lương Nguyệt còn thỉnh thoảng có thể hưởng ké phúc của chị em Tây Lương Tiên ra ngoài giao du. Còn Tây Lương Mạt ngoại trừ tới Quốc Sắc Phường tiếp đãi một số Công chúa, phu nhân cực kỳ tôn quý thì cũng chê bai đám tiểu cô nương này quá ngây thơ, cả ngày chỉ nghĩ đến ngâm gió ngợi trăng, chuyện nhà chuyện cửa, cho nên người muốn lấy lòng nàng cũng không có cửa nào mà vào.
Vì vậy yến hội này có rất nhiều quý nữ nhà cao cửa rộng mà nàng chẳng nhận được mấy người.
Nhưng Tư Hàm Ngọc thân phận tôn quý, từ nhỏ đã gặp mặt rất nhiều quý nữ cùng các phu nhân. Tư Hàm Ngọc một đường dẫn nàng giới thiệu hàn huyên, nàng cũng tự nhiên gật đầu mỉm cười hành lễ, giơ tay nhấc chân đều vô cùng tự nhiên, đảo mắt đã khiến mọi người thầm khen, Đại cô nương của phủ Tây Lương này không phải từ nhỏ không được mẹ dạy dỗ, không hiểu lễ nghĩa, chẳng khác nào hạ nhân như người ta đồn thổi, nhìn hành vi cử chỉ không chút nào bôi nhọ danh phận Quận chúa.
Hơn nữa Quốc Công phu nhân của phủ này vốn là Lam thị, tuy nhiều năm chưa được gặp nhưng danh phận vẫn còn đó, điều này quan trọng hơn hết, vì vậy đám quý nữ ngược lại tranh nhau kết bạn với nàng.
“Chuỗi ngọc này của tỷ tỷ thật là tinh xảo đẹp mắt, khéo léo vô cùng.” Người nói là Trần Mẫn Chi, Đại tiểu thư con vợ cả của Hồng Lư Tự Khanh Trần đại nhân, vừa nhìn chuỗi ngọc trên cổ Tây Lương Mạt vừa khen ngợi.
Chuỗi ngọc Tư Hàm Ngọc tặng nàng gọi là vòng phượng anh lạc chín khúc, chế tạo từ vàng ròng, chạm hình ba con phượng hoàng cúi đầu trên mây, lông phượng hoàng rõ đến từng đường nét, tinh xảo dị thường, đuôi phượng trang trí bằng đá quý màu xanh lục, mắt phượng là hai viên mắt mèo xanh biếc, đầu phượng hướng xuống dưới, ngậm một viên mắt mèo xanh đậm to bằng ngón tay cái, rực rỡ sắc màu, cực kỳ đẹp mắt.
Bên dưới chiếc vòng còn treo năm chùm chuông vàng nhỏ lả lướt, năm chùm chuông vàng này chạm rỗng, bên trong mỗi chùm có tất cả chín tầng, điêu khắc tinh tế không kể xiết, trong khi đi lại còn nghe được tiếng leng kenh thanh thoát như tiếng gió ngâm, khó nhất là mỗi chiếc chuông chỉ nhỏ bằng ngón tay út, toàn bộ chiếc vòng không cồng kềnh như vòng vàng đương thời bấy giờ, có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng gọn gàng, khiến người đeo toát lên vẻ yểu điểu bất phàm.
“Đúng vậy, thấy vòng cổ của Trinh Mẫn Quận chúa mà ta hận không thể tháo chiếc vòng tục tằng không chịu nổi trên cổ ta xuống, có điều nếu ta tháo xuống mà mẹ ta nhìn thấy nhất định sẽ bị đại hình chờ đón, đành phải ngày ngày làm như nhà giàu mới nổi vậy, aizzz.” Chính nữ nhà Đông Đình Hầu Hà Vân lắc đầu làm bộ bất đắc dĩ.
Mọi người cười rộ lên, ai chẳng biết gia tộc Đông Đình Hầu nam đinh thịnh vượng, nữ nhi lại thành của hiếm, phu nhân gần bốn mươi tuổi mới có được một nữ nhi bảo bối, ngậm trong miệng sợ tan, nghe nói tiểu nữ bạc mệnh liền rước một cái vòng cổ được cao tăng khai quang về, cái vòng này chế tạo từ vàng ròng trăm phần trăm, lại rất to, không chỉ quý mà còn tương đối… nặng.
Tây Lương Mạt biết tương lai mình không tránh được phải thành lập mạng lưới quan hệ với đám phu nhân tiểu thư này, liền cũng trêu ghẹo nói: “Đây là do nha đầu Hàm Ngọc kia vung tay, chi bằng mọi người đều sớm nghĩ tới chuyện thành hôn, dễ bề đòi quà mừng của Hàm Ngọc, nàng nhất định là chuyên gia trong chuyện này, trong nhà cũng nhiều bảo bối.”
Đám quý nữ kia cũng có người đã đính hôn, cả chưa đính hôn cũng đều đỏ mặt, không ít người còn cười đòi bảo bối của Tư Hàm Ngọc.
Tư Hàm Ngọc chỉ vào Tây Lương Mạt cười mắng: “A tỷ được lắm, vậy mà muội còn lén gọi một tiếng tẩu tẩu, hôm nay đã muốn làm tẩu tẩu của ta không giúp muội đòi tiền riêng thì thôi còn giúp người ngoài đến bóc lột muội, ai giúp ta bắt lấy tỷ ấy, để ta giáo huấn một trận rồi bản Quận chúa sẽ có thứ tốt trao tặng.”
Nói xong liền muốn chọc cho Tây Lương Mạt nhột, các cô nương đều cười đùa vây quanh nhau nhìn cực kỳ vui vẻ hòa thuận.
Tây Lương Mạt bị hai quý nữ giữ chặt, khiến nàng phải xin tha với Tư Hàm Ngọc: “Muội muội tốt, tỷ tỷ sai rồi được chưa, hôm nay tha cho tỷ tỷ một lần đi.”
Tư Hàm Ngọc cù một lúc nữa mới buông tay cười nói: “Biết sự lợi hại của muội chưa, hôm nay để lại cho tỷ một phần thể diện mà tha cho tỷ, có điều nhìn dáng dấp này của tỷ tỷ thấy cũng không cần trang sức đã khiến người ta say lòng rồi.”
Đám tiểu thư nhìn lại mới thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tây Lương Mạt đã cười đến ửng hồng như phấn, đôi mắt dịu dàng ngấn nước, thở hổn hển mím môi than thở, yêu kiều vô cùng, quả thực có một phần kiều mị khiến đám con gái không dời mắt được.
Có người đang định trêu ghẹo thì một giọng nói có chút sắc nhọn vang lên: “Đúng vậy, dung mạo của Đại tiểu thư quý phủ chúng ta đương nhiên độc nhất vô nhị, nhìn thấy đã thương, không biết là người trong mộng của bao nhiêu nam nhi nữa kìa.”
Mọi người nghe vậy không khỏi lộ ra sắc mặt kỳ dị, lời này rõ ràng đang chỉ trích hành tung Tây Lương Mạt không hợp lễ, không biết ai vô ý vô tứ như vậy, liền theo tiếng nhìn lại mới thấy một cô gái chải kiểu tóc đọa mã kế được hai nha đầu đỡ tới.
Nàng ta mặc trên người áo bối tử thêu mẫu đơn cùng hoa hải đường, phía dưới là váy dài thêu mây xanh, trên đầu là bộ trang sức phượng hoàng ngũ vĩ bằng ru bi và vàng ròng, lỗ tai đeo hai viên đông châu to bằng quả long nhãn, trên cổ tay còn đeo một đôi vòng tay vàng ròng khảm bảo thạch, ngón tay với những móng tay sơn màu sắc sặc sỡ đeo ba chiếc nhẫn bảo thạch màu sắc vô cùng đẹp, toàn thân phú quý.
Gương mặt trái xoan nho nhỏ cũng coi như xinh đẹp, đôi mắt thu thủy dài nhỏ xứng với hai hàng lông mày lá liễu khiến gương mặt thêm vài phần khắc nghiệt, chính là Tây Lương Sương mới gả cho Ngu Hầu mấy tháng trước.
“Hừ, ai không biết còn tưởng đây mà yến hội của nàng ta nữa kìa.” Bạch Nhụy ở bên hạ giọng khinh thường, màu đỏ trước giờ là màu sắc của nhân vật chính trong yến hội, khách mời cũng có người mặc màu sắc tươi đẹp nhưng phần lớn đều tránh đi, miễn cho đụng chạm chủ nhân.
Tây Lương Sương đến gần, ánh mắt nhìn Tây Lương Mạt tràn ngập oán hận, thân thể lại nghiêng tới hành lễ với Tư Hàm Ngọc cùng Tây Lương Mạt: “Ra mắt Hàm Ngọc Quận chúa, ra mắt Đại tỷ tỷ.”
Tư Hàm Ngọc khách khí cười bảo nàng ta đứng dậy, Tây Lương Nguyệt vừa rồi luôn im lặng, mắt lạnh nhìn đám Tây Lương Mạt cười đùa, lúc này lại bắt đầu cười cười trêu ghẹo: “Một thời gian không gặp Tam tỷ tỷ đã trổ mã hẳn ra, gương mặt xinh đẹp phú quý.”
Ánh mắt sắc bén của Tây Lương Sương liếc về phía Tây Lương Mạt, châm chọc nói: “Nhờ phúc của Đại tỷ tỷ đấy thôi.”
Nàng vĩnh viễn nhớ kỹ nỗi nhục ngày ấy mình bị ép xuất giá, bị Tây Lương Mạt giẫm lên gãy ngón tay, lại bị trói lên kiệu hoa, muốn chết cũng không được. Khi Ngu Hầu vạch khăn voan lên thấy nàng như vậy liền giận dữ, tát nàng một bạt tai rồi cưỡng bức nàng… Cảm giác buồn nôn đó khiến nàng mãi mãi khó quên.
Đã có người tự tìm phiền phức Tây Lương Mạt không có đạo lý nào lại né tránh, chỉ cười cười nói: “Nào có nhờ phúc của ta, ta xưa nay phúc bạc, ngược lại nếu tự muội muội chọn vận may cho mình vậy chắc hẳn Ngu Hầu rất sủng ái muội muội, nhìn toàn thân khí phái này liền biết, giờ muội muội còn là Tam phẩm cáo mệnh phu nhân nữa cơ mà.”
Một lời thẳng thắn mang theo trào phúng này của Tây Lương Mạt chỉ ra khi đó chính nàng ta thắt một cái tròng tự treo cổ, khiến sắc mặt Tây Lương Sương hết xanh chuyển thành trắng.
Tuy lúc đầu Tây Lương Sương không muốn, thậm chí còn ra lời ác độc với Ngu Hầu, nhưng thân thể đã bị chiếm đoạt, một tia huyễn tưởng cuối cùng tan thành mây khói, nàng ta ngược lại đã mở mắt nhìn ra.
Còn Ngu Hầu tuy lúc đầu rất tức giận với thái độ quật cường không theo của Tây Lương Sương, nhưng cuối cùng nàng ta uyển chuyển hầu hạ vẫn có phần khiến hắn sảng khoái không ít, huống hồ Ngu Hầu đã bốn mươi có lẻ, có tám phòng thiếp thị, thông phòng đếm không hết, con trai trưởng đã sinh cho Ngu Hầu hai cháu trai, nay lại chiếm được giai nhân mười sáu thân phận coi như cao quý, tâm tình vẫn tốt lắm.
Nhất thụ lê hoa áp hải đường*, cành hoa lê già Ngu Hầu này đương nhiên vô cùng sủng ái nhành hải đường trẻ tuổi xinh đẹp Tây Lương Sương.
*Nhất thụ lê hoa áp hải đường: trích câu cuối bài “nhất thụ lê hoa” của Tô Đông Pha. Bài thơ này Đông Pha vết để trêu đùa Trương Tiên lấy vợ trẻ, Trương Tiên đã 80 tuổi lấy một người thiếp 18 tuổi. Sau này, người Trung Quốc dùng câu “nhất thụ lê hoa áp hải đường” để uyển chuyển nói chuyện ông già lấy vợ trẻ, già chơi trống bỏi.
Tây Lương Sương quả thật tràn đầy không cam lòng, không gả được cho Hàn Úy nhưng nàng ta vào Ngu Hầu phủ đã là chính thê, còn ỷ vào Ngu Hầu tân hôn sủng ái mà mạnh mẽ đoạt quyền chưởng gia trên tay Tam di nương, đánh chết hai tiểu thiếp trẻ tuổi, nay là chủ mẫu Hầu phủ, còn được phong Tam phẩm cáo mệnh, hưởng hết phú quý, đương nhiên thắt lưng thẳng tắp, không còn tư thế hèn mọn cẩn thận trước mặt chị em Tây Lương Tiên cùng Hàn thị trước kia nữa.
Đối với nàng ta mà nói đây không biết là phúc hay là xui, nay gặp lại Tây Lương Mạt hại mình sau một thời gian, thấy nàng sắc mặt tốt hơn nhiều, danh chính ngôn thuận khôi phục địa vị chính trưởng nữ, không chỉ hại Hàn Úy biểu ca đau lòng còn cướp lấy hôn sự của Tây Lương Đan mà gả cho Đức tiểu Vương gia, vì sao trước đó nàng ta không phát hiện tiện nhân này tâm cơ thâm trầm như vậy.
Nhìn vinh quang của Tây Lương Mạt, phẫn hận cùng không cam lòng trong lòng nàng trào lên như thủy triều.
Quận chúa thì sao, chính nữ thì thế nào, trước đó cũng chỉ là con chuột dưới lòng bàn chân nàng, mỗi lần nàng bị chọc tức ở chỗ chị em Tây Lương Tiên cùng Hàn thị chẳng phải đều tìm “chính nữ” Tây Lương Mạt này để xả giận một phen? Dựa vào cái gì Tây Lương Mạt có ngày hôm nay, lẽ nào chính nữ nhất định phải tốt hơn thứ nữ sao? Bọn họ không phải cùng một cha sao?
Tây Lương Sương nghĩ đến mức móng tay đỏ rực gần như cắm vào lòng bàn tay.
Nhưng nàng ta đã quên khi bản thân ở trong phủ hành hạ người cũng không nghĩ tới Tây Lương Mạt là chị em cùng cha với mình.
“Muội muội ở đây chúc mừng Đại tỷ tỷ.” Tây Lương Sương cười nói, dựa tới gần như thân mật lắm, thở dài nói: “Chỉ không biết Hàn Úy biểu ca đau lòng đến mức nào… Ai nha… Đại tỷ tỷ, tỷ cũng đừng trách ta bộc tuệch.” Dứt lời, nàng ta lấy tay áo che miệng làm như bất an vì lỡ lời.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta ra vẻ, lại thấy ánh mắt kỳ dị của đám quý nữ rơi trên người mình, nàng cười lạnh một tiếng trong lòng, trò trẻ con này đúng là trò quen thuộc của ả Tây Lương Sương này.
Nàng uống một ngụm trà, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tây Lương Sương: “Hàn Úy biểu ca… là ai?”
Tây Lương Sương cười lạnh muốn nói tiếp đã thấy Bạch Nhụy ở bên Tây Lương Mạt nói như nhắc nhở: “Thưa Đại tiểu thư, Hàn Úy thiếu gia là cháu nhà mẹ đẻ của Nhị phu nhân, khi Hàn thiếu gia tới ngài luôn ở trong viện cậu phúc cho phu nhân, rất ít khi tới phía trước…”
Bạch Nhụy thấy Tây Lương Mạt còn có chút mờ mịt không nhớ ra liền thấp giọng nói tiếp như có chút nôn nóng: “Chính là vị cho ngài một chuỗi nho khi thôn trang nhà mẹ đẻ của Hàn phu nhân đưa nho Tây Vực tới lúc ngài bốn tuổi ấy.”
Giọng nói của Bạch Nhụy tuy rằng như cố ý hạ thấp nói bên tai nhưng người bên cạnh thật sự đứng quá gần nên vẫn nghe rõ ràng lời Bạch Nhụy nói, mọi người không khỏi cười thầm trong lòng, có người không nén được còn bật cười ra tiếng.
Lúc này Tây Lương Mạt mới như bừng tỉnh nhìn Tây Lương Sương, nhìn nhìn Tây Lương Sương như có chút ngần ngừ: “À, đúng rồi… Chính là vị biểu ca nhà mẫu thân kia, lúc đó ta luôn ở trong viện không thường xuyên gặp người, vì vậy cũng không thường xuyên gặp vị ca ca kia, còn không biết nhận đồ của người là phải đáp lễ. Không bằng Tam muội muội, có thể thường xuyên hầu hạ trước mặt mẫu thân, tay nghề lại tốt, nghe Ngũ muội muội nói vật trang sức, hà bao gì đó trên người biểu ca đều do muội muội thêu, kỹ thuật thêu hai mặt tinh xảo của muội muội là độc nhất vô nhị trong số tỷ muội nữa kìa.”
Một lời nói hết đâu còn ai không biết đạo lý trong đó. Tây Lương Mạt không được Hàn Nhị phu nhân cùng Tĩnh Quốc Công vừa mắt là chuyện ai cũng biết, Hàn Nhị phu nhân sao có thể để cháu trai của mình có đầu có đuôi với Tây Lương Mạt, ngược lại Tây Lương Sương vừa mới gả đi này xem ra tâm tư không ở trên người Ngu Hầu, con gái chưa chồng đã dám to gan xum xoe trước mặt nam tử như vậy, thật đúng là… thứ nữ vẫn là thứ nữ thôi.
Huống chi thêu hai mặt của Tây Lương Sương quả thật có chút danh tiếng trong đám khuê tú, ắt hẳn không sai được, vạn nhất chuyện này truyền đến tai Ngu Hầu…
Ánh mắt đám quý nữ nhìn Tây Lương Sương liền có chút ý vị thâm trường.
” Tây Lương Mạt, tiện nhân ngươi bịa chuyện cái gì…!” Tây Lương Sương tức giận đến cắn môi, mày liễu dựng thẳng lên, chỉ hận không thể xé tan miệng Tây Lương Mạt. Vốn định khiến Tây Lương Mạt ngột ngạt, ai ngờ ngược lại khiến chính mình không xong, nàng ta ở phủ Ngu Hầu tung hoành một thời gian nhất thời quên mất thân phận Tây Lương Mạt nay đã khác xưa, liền mắng ra lời vẫn mắng Tây Lương Mạt trước nay.
Tây Lương Mạt không cần nói Tư Hàm Ngọc đã nhướng mày lạnh lùng nói: “Ngu Hầu phu nhân nói chuyện phải chú ý, Mạt tỷ tỷ là chính trưởng nữ phủ Quốc Công, còn là Trinh Mẫn Quận chúa, Đức tiểu Vương phi tương lai, sao ngươi có thể nói lời vô lễ nhục mạ trưởng tỷ như vậy!”
Tây Lương Sương nhìn mà hận trong lòng, giằng khăn tay oán hận nói: “Thì sao? Bản phu nhân cũng là Tam phẩm cáo mệnh, lẽ nào nó còn có thể làm gì?”
Khi đó nàng là một thứ nữ, cần khúm núm, nhưng hôm nay nàng đã là Hầu gia phu nhân đường đường, không tin bọn họ còn có thể làm gì nàng!
Tây Lương Mạt thản nhiên cười nói: “Có câu hình bất thượng đại phu**, đương nhiên chỉ có Hầu gia mới có thể quản giáo Tam muội muội, chỉ là có câu cửa miệng con cái không vạch cái sai của cha mẹ, hẳn là khi Tam muội muội ở trong phủ từng quá gần gũi với di nương không lên được bàn tiệc nên mới cư xử như thế này, lát nữa tỷ tỷ sẽ tới chỗ di nương nhắc nhở một phen,”
**Hình bất thượng đại phu, lễ bất hạ thứ nhân: hình không lên đến quan quyền, lễ không xuống đến thứ dân.
Trong nháy mắt sắc mặt Tây Lương Sương trở nên tái mét, lớn tiếng kêu: “Ngươi đang uy hiếp ta, ta muốn nói cho phụ thân biết!”
Nàng ta rõ ràng đang nói hiện giờ không động đến mình, nhưng tính mạng mẫu thân còn nắm giữ trong tay nàng ta, huống hồ hiện tại nàng ta đang chưởng gia, trừng trị một di nương là chuyện danh chính ngôn thuận.
Tây Lương Mạt mặc kệ cô nàng ngu xuẩn Tây Lương Sương này, thường ngày chị em không hợp nhau, dù giơ đao giơ kiếm cũng là chuyện tranh đấu trong nhà, bên ngoài vẫn nên giữ gìn bộ mặt gia đình, chỉ có ả ngu xuẩn này là sợ thiên hạ không biết.
Nàng chỉ cười cười coi Tây Lương Sương như không khí, nhìn về phía đám quý nữ cười nói: “Trước đó vài ngày ta tìm được mấy nhành mai bảy màu, sáng sớm nay nghe nói đã nở, không bằng các tỷ muội cùng đến hoa viên đạp tuyết ngắm mai cũng là một chuyện phong nhã.”
Dứt lời liền dẫn Tư Hàm Ngọc đến bên hồ.
Đám quý nữ hôm nay được mời hơn phân nửa xuất thân chính nữ, nào thích thứ nữ bò lên đầu mình như vậy, có thể thấy Tây Lương Sương kia vô lễ đã quen, đám con gái đều cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường bỏ đi.
Chỉ còn lại Tây Lương Sương hận không thôi, ở phủ Ngu Hầu không ai dám không nể mặt nàng, lẽ nào ở phủ Quốc Công nàng vĩnh viễn không so được với chính nữ?
Tây Lương Nguyệt nhìn hận ý trong mắt Tây Lương Sương, bên môi nhếch lên nụ cười đùa cợt, mặt lại ra vẻ bất đắc dĩ mà an ủi nàng ta: “Tỷ phải biết rằng Đại tỷ tỷ hôm nay đã không giống trước, nàng không chỉ là Quận chúa mà rất nhanh thôi sẽ thành Đức Vương phi nữa kìa.”
Nàng bội phục bản lĩnh của Tây Lương Mạt, nhưng cũng ghét Tây Lương Mạt luôn không mang nàng theo bên cạnh, rõ ràng nàng mới là em gái của Tây Lương Mạt vậy mà Tây Lương Mạt luôn lạnh lùng thản nhiên, mặc kệ nàng lấy lòng thế nào cũng không liếc nhìn nàng thêm một cái.
Thái độ của Tây Lương Mạt khiến Tây Lương Nguyệt từ nhỏ mọi sự suôn sẻ cảm thấy rất mất mát.
Tây Lương Nguyệt không tin, chờ những tỷ muội này không còn, Đại tỷ tỷ sẽ chỉ còn lại một mình muội muội là nàng, Đại tỷ tỷ sẽ vẫn không để nàng vào mắt thế sao?
Dù sao Tam tỷ tỷ vụng về lại kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng xúc phạm đến uy nghiêm của Đại tỷ tỷ, nàng liền tiễn Tam tỷ tỷ vụng về này một đoạn đường về phía tử lộ vậy.
Quả nhiên Tây Lương Sương nghe xong lời của nàng liền oán độc nói: “Nó có gì khác chúng ta, khi đó còn không bằng một hạ nhân, hôm nay lại dám cưỡi lên đầu chúng ta, lẽ nào chúng ta mặc nó không kiêng nể gì hay sao!”
Tây Lương Nguyệt dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn Tây Lương Sương: “Thế nhưng, địa vị của muội muội ở nhà thấp kém, nào so được với Tam phẩm cáo mệnh như tỷ tỷ, có thể làm gì Đại tỷ tỷ?”
Tây Lương Sương ngạo nghễ hừ một tiếng: “Chưa từng trông cậy vào ngươi, cứ chờ rồi xem, ai biết nó có lấy chồng được hay không!”
Đấy mắt Tây Lương Nguyệt lóe lên, khờ dại ngẩng đầu: “A, Tam tỷ tỷ đã có chủ ý rồi?”
Tây Lương Sương liếc nàng một cái, chỉ cười lạnh không nói gì, xoay người rời đi.
Không ngờ vừa tới góc cua bên cạnh hoa viên lại đụng phải một người, Tây Lương Sương lảo đảo một cái rồi đặt mông ngã trên đất.
Nàng ta giận dữ mắng nha đầu bên cạnh: “Lớn mật, không nhìn người trước mặt là ai mà dám làm càn như thế, vả miệng cho ta!”
Thế nhưng khi ngẩng đầu lại đối diện với một gương mặt như cười như không làm nàng ta căm hận nhất.
Tây Lương Mạt lẽ ra đang cùng đám quý nữ ngâm thơ đối nghịch trong hoa viên lại dẫn mấy đại nha hoàn của mình đứng ở góc này, như đang ung dung chờ nàng ta.
“Tam muội muội, ngươi vội vã như vậy là muốn đi đâu?” Tây Lương Mạt từ trên cao mỉm cười nhìn xuống nàng ta.
“Ngươi…” Tây Lương Sương thẹn quá hóa giận muốn đứng lên, không ngờ làn váy bị người ta giẫm lên nên lại ngã xuống đất.
“Tam cô thái thái, ngài phải cần thận, nếu không gã gãy tay gãy chân gì đấy là không tốt đâu!” Bạch Nhụy ở bên cười hì hì nói, bàn chân nhỏ đi giày thêu tinh xảo đang ngang nhiên giẫm lên cái váy xanh thêu mây trắng Tây Lương Sương mặc hôm nay.
Đây là cái váy Tây Lương Sương thích nhất, nàng ta nhất thời nóng giận mắng Tây Lương Mạt: “Ngươi dạy dỗ nha hoàn của mình như thế sao, tiện tỳ lấy hạ phạm thượng còn không kéo ra ngoài đánh chết!”
Tuy khí phái nàng ta có thừa nhưng ngã ngồi thế này lại mất đi vài phần khí thế.
Tây Lương Mạt lại cười bước lên trước hai bước, bỗng nhất chân không chút khách khí đạp lên những ngón tay mảnh khảnh của nàng ta lần thứ hai, sau đó hung hăng dí mũi chân.
Chỉ nghe vài tiếng giòn tan vang lên trong không khí.
“Rắc!”
Ngón tay Tây Lương Sương lập tức gãy ba ngón.
Tây Lương Sương chỉ cảm thấy cơn đau bén nhọn kịch liệt truyền đến từ ngón tay, trước mắt tối sầm, liền kêu thảm thiết, nhưng tiếng kêu thê lương vừa ra khỏi miệng một nửa đã bị Bạch Ngọc nhét vào một miếng giẻ lau rất lớn, chặn đứng tiếng kêu còn lại trong cổ họng.
Sao ả dám…
Sao ả dám làm thế với nàng!
Tây Lương Sương đau nhức cực điểm, sợ hãi lại tức giận nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm.
Tây Lương Mạt buông xuống ánh mặt lạnh giá, từ trên cao nhìn xuống lộ ra nụ cười lạnh lẽo lại khinh miệt: “Tây Lương Sương, ngươi nhớ cho kỹ, khi đó ngươi muốn chết, là bản Quận chúa thay ngươi quyết định cho ngươi cả đời phú quý ngươi mới có ngày hôm nay, bản Quận chúa có thể cho ngươi làm Hầu gia phu nhân đương nhiên cũng có thể khiến ngươi lưu lạc thành bùn đất, nếu ngươi thông minh một chút an phận làm Hầu gia phu nhân của ngươi, vậy thì không nói, còn nếu không…”
Tây Lương Mạt đưa tay siết cằm Tây Lương Sương, một tay sờ lên cổ ả, nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta nói từng chữ một bên tai: “Kết cục của tỷ muội Tây Lương Tiên chính là kết cục của ngươi. Nói thế nào chúng ta cũng là tỷ muội, bản Quận chúa không hy vọng lần tiếp theo giẫm lên là cái cổ nhỏ nhắn xinh đẹp của ngươi.”
Loại phụ nữ như Tây Lương Sương đối với chị em Tây Lương Tiên hàng năm đè ép trên đầu đã nhịn nhục thành thói quen, ngược lại nhìn không vừa mắt chị em từng không bằng mình như nàng có một ngày vượt qua ả, dùng hết tức giận từ chỗ chị em Tây Lương Tiên cùng Hàn thị xả lên người yếu kém hơn mình.
Chê người không có, hận kẻ có.
Loại lang sói nối giáo cho giặc này thật ra còn đáng ghê tởm hơn chị em Tây Lương Tiên ỷ thế hiếp người, vì vậy hoàn toàn không cần khoan dung cho ả, không một gậy đánh chết đã là nàng từ bi rồi.
Ngón tay Tây Lương Mạt xoa lên cổ nàng ta mềm mại nhẵn nhụi lại lạnh giá dị thường, khiến Tây Lương Sương đau nhức cũng không nhịn được run rẩy sợ hãi.
Nàng ta thấy rõ ràng sát ý lành lạnh trong mắt Tây Lương Mạt, cảm giác như có giòi trong xương.
Tây Lương Mạt nhìn Tây Lương Sương vừa sợ vừa đau, hồn lìa khỏi xác mà lạnh lùng cười, dẫn đám nha hoàn của mình xoay người bỏ đi.
— Ông đây là đường phân cách Tiểu Bạch thích bộ ngực lớn —
Ngay khi phủ Tĩnh Quốc Công chiêng trống rùm beng chuẩn bị hôn sự cho Tây Lương Mạt thì trong cung cũng nhận được sổ con thỉnh hôn mà Tĩnh Quốc Công cùng Đức Vương phủ trình lên theo lệ cũ.
Chuyện này vốn chỉ là chuyện thường tình cho có lệ mà thôi, không ngờ tác động đến tâm tư không ít quý nhân trên đế quốc.
Lục Hoàng hậu nhìn quyển sổ con này không khỏi khẽ thở dài một tiếng, nhìn về phía bóng người quắc thước đang viết chữ một bên: “Ca ca, cô nương này mắt thấy sắp gả, dù Hoàng thượng có gặp cũng không làm được gì.”
Lục Tướng thoáng dừng bút trong tay, sau đó thản nhiên nhìn về phía Lục Hoàng hậu: “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy nương nương không cần để trong lòng. Theo vi thần thấy, nếu khi đó nương nương không ngăn cản hôn sự của Thái tử gia, kết đám hỏi với phủ Tĩnh Quốc Công, đối với Thái tử mà nói không chừng là một chuyện tốt.”
Lục Hoàng hậu dừng lại, trên dung nhan vốn ôn hòa thoáng qua một tia đau xót cùng không cam lòng: “Ca ca, chẳng lẽ còn ai có thể uy hiếp địa vị của Thừa Kiền? Nửa đời trước ta đã phải sống dưới cái bóng của người kia, lẽ nào còn cần nhờ nàng ta nâng đỡ địa vị của Thừa Kiền ư?”
Thật ra không phải bà chưa nghĩ đến, thế nhưng luôn có ba phần không cam lòng khiến bà quyết định bỏ qua Tây Lương Mạt, mấy năm nay Hoàng đế tìm kiếm thế thân tương tự còn ít hay sao, bà không muốn thành Hoàng Thái hậu mà mỗi ngày còn phải đối mặt với gương mặt xuyên tâm kia.
Huống hồ…
“Ca ca, không phải ngươi không biết, cô nương kia và Thừa Kiền có thể là…” Lục Hoàng hậu lắc đầu, nghĩ thế nào đều thấy lo lắng.
Sự kiện năm đó nhiều người có phần tham dự mới đổi lấy cục diện thái bình như hôm nay, tuy nàng tin tưởng một tiểu cô nương không khuấy đảo được cái gì, nhưng nếu khiến tiểu cô nương kia khuấy đục lên được vẫn không phải chuyện tốt.
“Cho dù cô nương kia và Thừa Kiền thật sự là huynh muội thì có sao?”
Lục Tướng không chút khách khí chọc bục tầng cửa sổ giấy này, sau đó hắn vuốt râu lạnh lùng nói dưới ánh mắt kinh ngạc của Hoàng hậu: “Tất cả moi người cho rằng nàng là Trinh Mẫn Quận chúa do Lam Linh phu nhân cùng Tĩnh Quốc Công sinh ra, không có quan hệ huyết thống với hoàng thất, vậy là đủ rồi.”
“Hiện nay trong hậu cung không chỉ có mình Thừa Kiền là hoàng tử, Tam hoàng tử cùng Cửu hoàng tử tuy mẹ đẻ xuất thân nghèo hèn, nhưng Thái Tông Hoàng đế cũng do cung nữ sinh ra, huống hồ còn có vài vị Tiệp Dư, Tần xuất thân không thấp cũng sinh ra nhi tử, tuy tuổi còn nhỏ nhưng ý định của Bệ hạ chưa rõ ràng, đang lúc sung sức, ai cũng không biết tương lai sẽ thế nào. Nếu vị Quận chúa kia có thể được Bệ hạ rủ lòng thương, gả cho Thái Tử sẽ là một trợ lực lớn, chỉ cần tương lai Thái tử đăng cơ nàng không sinh hạ con nối dòng là được rồi!”
Hoàng gia từ xưa vô tình, tác dụng lớn nhất của nữ nhân là ấm giường, sinh con và trở thành công cụ cho đám hỏi, chỉ cần có thể giúp đỡ phu quân là đủ. Trước mặt quyền trượng đứng đầu đế quốc, luân lý thân tình đều trở thành đá lát đường trên con đường dẫn tới hoàng quyền.
Những lời trù tính lạnh giá của Lục Tướng khiến Lục Hoàng hậu phải khiếp sợ, lại nói không nên lời một câu phản bác, đành phất tay nói: “Mà thôi, mà thôi, ca ca không cần nói tiếp nữa, dù sao mấy ngày tới Trinh Mẫn Quận chúa cũng phải gả cho Đức tiểu Vương gia rồi.”
Bề ngoài của bà nhìn như ôn hòa dễ gần, nhưng đắm mình trong cung nhiều năm, trên tay từ lâu đã đầy máu tanh, sao lại không hiểu những đạo lý này?
Lục Tướng nhìn dáng vẻ tối tăm của muội muội từ nhỏ dịu dàng bao dung không khỏi thở dài lắc đầu, quả nhiên là ánh mắt đàn bà, thiển cận vô cùng.
Mà ngay lúc Lục Tướng và Lục Hoàng hậu nhìn nhau không nói gì, Thái tử Thừa Kiền đang dưỡng thương cũng nhận được tin tức như vậy, hắn nhăn mày có chút kinh ngạc nhìn phụ tá dưới quyền mình vừa vô tình nhắc tới chuyện này – Lộc Minh tiên sinh.
“Lộc Minh tiên sinh, ngươi nói gì vậy, thế nhưng Trinh Mẫn Quận chúa đã là người của bản cung!”
Lộc Minh tiên sinh vốn chỉ tới thăm Thái tử bị thương, thuận miệng nhắc tới Trinh Mẫn Quận chúa khi đó được cứu cùng Thái tử mấy ngày tới sẽ đại hôn với tiểu Vương gia của Đức Vương phủ, dự định tính xem nên đưa quà tặng gì tới, không ngờ hắn lại nghe được một bí mật như vậy.
Lộc Minh tiên sinh không khỏi kinh ngạc nhìn Tư Thừa Kiền: “Thái tử gia, từ khi nào ngài cùng Trinh Mẫn Quận chúa có quan hệ này, lẽ nào ngài cùng Quận chúa đã…”
Trên gương mặt kiên quyết của Tư Thừa Kiền hiện lên một mạt đỏ ửng khả nghi, hắn ho khan một tiếng mới nói: “Cũng không phải như vậy, chỉ là bản cung cùng Quận chúa cùng nhau ở ngoài dã ngoại một đêm, sợ rằng có tổn hại đến danh tiếng của nàng, vì vậy vốn dự định sau khi thân thể hồi phục sẽ báo cáo nguyên do với mẫu hậu rồi tới phủ Tĩnh Quốc Công cầu hôn, ai ngờ…”
Hắn không dự định nói ra chuyện bí mật cùng vẻ nhếch nhác của mình khi đó.
Lộc Minh tiên sinh nghe vậy cau mày nói: “Thái tử gia, sau này ngài chớ nhắc tới việc này, việc này đối với ngài cùng Quận chúa đều không phải chuyện tốt. Dù sao Đức Vương phủ rất có danh dự trong phái Thanh Lưu trong triều, nếu bởi vậy mà ảnh hưởng đến quan hệ lẫn nhau sợ rằng không thích hợp!”
Tư Thừa Kiền im lặng trong chốc lát, trong đầu lướt qua dáng dấp kiều diễm tươi mát của Tây Lương Mạt ở suối nước nóng, nàng cùng hắn rõ ràng đã có thân cận da thịt, vì sao lại phải gả cho người khác?
Hắn đã hứa hẹn sẽ lấy nàng, một giây trước nàng còn ân cần tỉ mỉ chăm sóc mình, giây sau đã đàm hôn luận gả với nam tử khác, thật sự đáng ghét.
Ánh mắt Tư Thừa Kiền hiện lên vẻ tối tăm, siết tay thật chặt sau đó nói với Lộc Minh tiên sinh: “Bản cung tự hiểu lợi hại trong chuyện này.”
Lộc Minh tiên sinh nhìn chằm chằm gương mặt Thái tử trong chốc lát, không phát hiện có điều gì không hợp lý mới hài lòng vuốt chòm râu gật đầu, đồng thời bàn với Thái tử sang một chuyện khác.
— Ông đây là đường phân chia Thái tử gia buồn bực —
Mà đối tượng khiến người trong cung phải suy tư lúc này không phải đang ngượng ngùng sung sướng chờ gả như mọi người tưởng, mà một đêm trước ngày lấy chồng, lặng yên ra khỏi phủ, tới một phủ đệ vô danh, nơi đó có một cỗ kiệu nhỏ đang chờ nàng.
Cỗ kiệu nhỏ này mang nàng tới nơi chứng kiến trận giết chóc quy mô lớn đầu tiên trong đời.
Bóng đêm ngày một sâu, gian phòng bị người gõ cửa, bước vào là một bóng người quen thuộc.
Hà ma ma cười dài, ánh mắt kích động bước tới đón Tây Lương Mạt: “Quận chúa!”
“Thân thể ma ma đã khỏe chưa?” Tây Lương Mạt cũng đứng lên đón, cầm tay bà vui mừng đánh giá trên dưới.
Ngày ấy gặp chuyện không may, Hà ma ma là người duy nhất không có một chút võ nghệ trong số bọn họ, bà kiên quyết muốn ở lại, đổi thành trang phục ni cô trốn dưới giường mình.
Tây Lương Mạt lo lắng rất lâu, nếu miễn cưỡng đi cùng nhau quả thật không nhất định có kết quả tốt, chẳng bằng chia ra có thể giảm bớt phiêu lưu, vì vậy nàng mới đồng ý.
Sau đó Hà ma ma quả thực tránh thoát một hồi hỗn chiến giữa người của Đông Cung Thái tử và Thiên Lý Giáo, chờ được tới khi ngưởi của Cẩm Y Vệ tới cứu viện, thế nhưng khi xuống núi lại gặp phải dư nghiệt của Thiên Lý Giáo nên bị chút vết thương nhẹ, được đón về phủ của Bách Lý Thanh.
Tây Lương Mạt để bà về phủ của Bách Lý Thanh dưỡng thương hơn nửa tháng, khỏe hoàn toàn rồi mới trở về.
Sau khi xác định đối phương bình an khỏe mạnh, hai người không hàn huyên nhiều mà đi thẳng ra ngoài, ngồi lên kiệu đi về phía mục tiêu.
Không lâu sau liền tới nơi, Tây Lương Mạt mang theo khăn che mặt xuống kiệu, hai gã mặc áo đen lập tức đón lên, chắp tay với nàng: “Tiểu thư.”
Từ sau khi trở về từ Thu Sơn, Bách Lý Thanh quyết định không cho Tây Lương Mạt xuất hiện trước mặt thuộc hạ của mình nữa, bảo nàng mang cái khăn che mặt đặc chế từ vàng sợi, những người khác chỉ gọi nàng là “tiểu thư”.
Tây Lương Mạt khẽ gật đầu với bọn họ, xoay người đi về phía cổng chính.
Tòa kiến trúc này ngói xanh tường trắng, khí thế rộng lớn, rêu xanh hòa cùng màu tường thành một thể cho thấy lịch sử lâu đời của nơi này.
Nàng đi xuyên qua một đình nghỉ chân, một nhà thủy tạ, cuối cùng đứng lại giữa một gian phòng khách trống trải, trên cây cột màu đen ba người mới có thể ôm hết treo một bảng hiệu đã có chút loang lổ, mặt trên là mấy chữ Thiên triều Thái Tổ Hoàng đế tự tay chấp bút – Lưu Phương Đường.
Nơi này chính là nơi Tây Lương tổ gia luôn lấy làm kiêu ngạo nhất.
Mà toàn bộ Tây Lương thế gia hiện thời lâm vào một sự yên ắng kỳ lạ, vô số người áo đen vây kín xung quanh như quỷ hồn, mà người trong phủ hơn phân nửa đang ngủ say, trong không khí có một mùi máu tanh phảng phất.
“Người đâu?” Tây Lương Mạt ngồi ghế trên thản nhiên hỏi.
Người áo đen bên dưới cung kính đáp lời Tây Lương Mạt: “Thưa tiểu thư, bọn chúng đã bị chia ra nhốt.”
“Dẫn bọn họ tới.” Nàng lãnh đạm hạ lệnh.
Người áo đen lĩnh mệnh rời đi, chỉ chốc lát sau đã có mười mấy người đàn ông cùng một người phụ nữ trung niên run lập cập bị xách tới, quỳ gối giữa Lưu Phương Đường.
Tây Lương Mạt khoát tay chặn người áo đen lại, người áo đen kia liền kéo búi tóc người phụ nữ trung niên, ép bà ta ngẩng đầu lên.
“Đám loạn thần tặc tử các ngươi, dám tới địa bàn của Tây Lương thế gia ta dương oai, các ngươi có biết Tĩnh Quốc Công là cháu trai ta hay không!” Dư lão thái quân chưa từng nhếch nhác như vậy, bà ta chỉ mặc áo trong, váy lót, đang ngủ thì bị một đám người áo đen hành tung quỷ dị bắt lên, búi tóc tán loạn bị nhốt trong phòng bên của Lưu Phương Đường.
Cùng bị nhốt còn có không ít con cháu dòng chính hệ.
Bà ta đang lo lắng hãi hùng thì lại bị xách tới Lưu Phương Đường, bị ép quỳ xuống, bà ta nhìn thiếu nữ ngồi trên vị trí của mình không khỏi giận dữ, thoáng chốc đã quên mất tình cảnh của mình, lần thứ hai quở trách: “Con nhóc kia, sao ngươi dám ngồi trên vị trí kia, nơi đó ngươi có thể ngồi sao!”
Tây Lương Mạt nhìn Dư lão thái quân vẫn giữ vẻ đương gia chủ mẫu như ngày nào, cảm thấy rất buồn cười, nàng ưu nhã khoát tay, lấy xuống chiếc khăn che mặt của mình, cười nói với Dư lão thái quân: “Dư lão thái quân, đã lâu không gặp, có nhớ bản Quận chúa không?”
Dư lão thái quân cùng đám người Tây Lương gia đồng loạt sợ hãi nhìn thiếu nữ ngồi ở trên.
Thì ra là nàng?
Nha đầu bị bọn họ gài bẫy như vậy vẫn không chết!
“Đồ nghiệp chướng, sao ngươi dám nửa đêm xông vào bổn gia, còn đối đãi với lão thái quân cùng thúc bá của ngươi như vậy, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!” Phía dưới có một thúc thúc tổ gia kiêu ngạo đã quen rất không khách khí mà lớn tiếng quát.
Những người khác đều phụ họa theo.
Tây Lương Mạt nhận lấy chén trà ám vệ Tư Lễ Giám đưa tới, vừa nếm một ngụm vừa hời hợt nói: “Chất nữ không muốn làm gì cả, chỉ muốn hủy Tây Lương thế gia cùng lấy mạng các ngươi mà thôi!”
Môi đỏ như son, hàm răng như ngọc, lời nói ra lại tràn đầy máu tanh, quỷ dị khiến người ta không rét mà run.
“Ngươi… Ngươi có ý gì, quả là đại nghịch bất đạo, lẽ nào phụ thân ngươi dạy ngươi lễ giáo như vậy sao!” Dư lão thái quân không như đám con cháu, ngược lại giận tím mặt.
Tây Lương Mạt chỉ khẽ nhấc tay một cái.
Bỗng có một người áo đen chém ra thanh đao dài nhỏ nhanh như gió, trên cổ người đàn ông tổ gia vừa nói liền phun ra một chuỗi máu, sao đó đầu của hắn bay ra ngoài, lăn lông lốc sang một bên.
Thân thể hắn vẫn còn đang quỳ, máu trên cổ phun như vòi hoa sen, bắn lên mặt Dư lão thái quân, Dư lão thái quân trong nháy mắt cứng đờ.
Mà tất cả mọi người của Tây Lương gia phát ra tiếng kêu kinh khủng, rạp trên mặt đất run rẩy như chấy.
Tây Lương Mạt nhìn thoáng qua Dư lão thái quân, trào phúng nhếch môi cười: “Thế nào? Lão thái quân có thích lễ vật này của chất nữ không? Kế tiếp còn màu sắc hơn nhiều.”
“Tây Lương Mạt, ngươi không phải người!” Sau cơn run sợ, Tây Lương Hòa tiến lên ôm lão thái quân lắc lư sắp đổ, rống to hơn về phía nàng.
“Quá khen, quá khen, sao so được với đám lang sói ngay cả con gái mình cũng có thể ra tay như các người?” Tây Lương Mạt cười khẽ.
Tây Lương Hòa nghiến răng nghiến lợi, nha đầu kia quả nhiên đã biết chân tướng, hắn ngạnh cổ cãi: “Nữ nhi Tây Lương gia ta sao có thể chịu nhục dưới khố của kẻ mọi rợ, đó là vinh hạnh của bọn chúng.”
Khóe môi Tây Lương Mạt ngưng thành một độ cong lạnh giá: “Quả nhiên là huynh đệ của Tây Lương Khánh, cũng không hổ là phụ thân của Tây Lương Đình, cách nói không khác nhau là mấy, vì vậy Tây Lương thế gia hủy diệt trong tay Quận chúa mà Tây Lương gia sinh ra là ta cũng là vinh hạnh của các ngươi.”
Tây Lương Hòa phẫn nộ lại sợ hãi nhìn thiếu nữ ở trên, nói: “Ngươi… Quả nhiên là ngươi giết Đình nhi cùng A Khánh!”
Tây Lương Mạt không thèm phủ nhận, gật đầu: “Đúng vậy, bản Quận chúa mời người của Tư Lễ Giám lột da bọn chúng, lại tự tay châm một mồi lửa đưa bọn chúng xuống địa phủ, chuyện này sẽ khiến bọn chúng cảm thấy vinh quang không gì sánh được đúng không.”
Lần này Tây Lương Hòa như bị dội một gáo nước lạnh, hoảng hốt nhìn về phía đám người áo đen giết người không chớp mắt như ác quỷ đòi mạng.
Thì ra là Tư Lễ Giám!
Danh tiếng như sấm bên tai, phát ngôn của sứ giả đến từ địa ngục, nha đầu kia dám lén đầu phục Tư Lễ Giám sau lưng Tĩnh Quốc Công!
“Tây Lương Mạt… Ngươi… Ngươi…” Tây Lương Hòa vốn còn hy vọng chỉ là cường đạo Tây Lương Mạt thuê đến trả thù, nay nghe được chân tướng kinh khủng, gần như khiến hắn hoàn toàn tuyệt vọng trong nháy mắt.
Căn bản không có ai tới cứu bọn họ.
Người Tư Lễ Giám muốn giết chưa từng ai có thể thoát được!
Hắn muốn cầu xin tha thứ nhưng không hạ nổi mình, lại càng không dám mở miệng.
Tây Lương Mạt lại giơ tay, Hà ma ma bưng lên một cái hộp, đưa đến trước mặt Tây Lương Hòa, có chút nghiêm túc nói: “Đây là chút lễ mọn Mạt nhi tặng làm quà ra đi cho các ngươi, xin Nhị thúc vui lòng nhận cho.”
Tây Lương Hòa nhìn cái hộp tinh xảo trước mặt, không muốn mở ra, trực giác cảm thấy bên trong không phải thứ gì tốt, thế nhưng một thanh trường đao trong nháy mắt đâm vào bờ vai hắn khiến hắn đau đến kêu thảm một tiếng, vội vàng vươn tay mở cái hộp kia.
Vừa mở ra hắn liền thở phào một hơi, bên trong không phải đầu hay tứ chi của ai, mà chỉ là năm cây quạt tinh xảo, chất liệu tương đối kỳ quái.
Tây Lương Mạt nhìn hắn thở ra nhẹ nhõm, cười khẽ: “Nhị thúc cảm thấy cái bớt trên quạt có quen mắt không, kia là da Đình biểu ca đau nhức rất lâu mới lột hoàn chỉnh được, khi lột da hắn còn cắn đứt thanh gỗ trong miệng nữa cơ.”
Tư Hàm Ngọc kinh ngạc nhìn Tây Lương Mạt, cười khổ: “Có đôi khi thật sự chỉ thoải mái bề ngoài mà thôi, cũng như tỷ tỷ, nếu người dân bình thường nghe nói chính nữ nhà Tĩnh Quốc Công, ai không nghĩ tỷ là nhà phú quý, cả ngày ăn ngon mặc đẹp, vui vẻ sung sướng.”
Dứt lời, nàng do dự một chút rồi lại thấp giọng: “Trước kia phụ thân từng phụng chỉ tuần tra đại doanh biên cảnh Đông Nam, trên thực tế là âm thầm điều tra việc tham ô lương thảo của đại doanh Đông Nam dẫn đến bản án bất ngờ phản loạn trong quân ngày đó. Ai ngờ trên đường tuần tra trở về gặp cường đạo Miêu Cương làm loạn, chết trận xa trường, nhưng cường đạo này tới một cách rất kỳ quặc. Đại doanh Đông Nam ở gần Miêu Cương, mấy năm nay Miêu Cương cùng chúng ta nước sông không phạm nước giếng, luôn luôn thái bình, đạo tặc này từ đâu ra?”
Như nhớ lại đoạn quá khứ đau lòng, Tư Hàm Ngọc lại rơi hai giọt nước mắt, nói: “Phụ thân một thân võ nghệ, thân binh dưới quyền cũng thân kinh bách chiến, gặp gỡ đám cường đạo này lại không một ai chạy thoát, chuyện này lẽ nào không kỳ quái? Nói đó là cường đạo, chẳng bằng bảo đấy là sát thủ. Sau đó bản án này trấn động triều đình dân chúng, Tư Lễ Giám theo luật sai người điều tra, lúc đó Phó Tọa Tư Lễ Giám lại sai người qua loa giết một nhóm lưu dân giặc cỏ, rồi lấy lý do khí trời Đông Nam nóng bức không thích hợp bảo tồn thi thể mà hỏa táng phụ thân. Lúc đó ca ca được phụ thân dẫn theo, một lần kia may thay được giữ lại phủ Tướng quân chơi mới tránh được kiếp nạn, nhưng ngay cả gặp mặt phụ thân một lần cuối cùng cũng không kịp!”
“Phó Tọa Tư Lễ Giám? Lẽ nào…” Tây Lương Mạt nghe mà kinh hãi, nhưng nét mặt vẫn không bộc lộ điều gì.
“Chính là Thủ Tọa Tư Lễ Giam hiện nay, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, Thái Phó Thái Tử – Cửu Thiên Tuế.”
Tư Hàm Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói, mặt lộ vẻ căm giận: “Ca ca tận mắt nhìn thấy Cửu Thiên Tuế lạnh lùng sai người thiêu thi thể phụ thân, mặc kệ ca ca cầu xin thế nào hắn cũng không cho ca ca gặp mặt phụ thân lần cuối, đám Cẩm Y Vệ thậm chí còn đá ca ca ra ngoài, năm ấy ca ca mới chỉ là đứa bé, trẻ con có tội gì?”
Trẻ con có tội gì?
Nếu việc này thật sự do Bách Lý Thanh làm thì thả Tư Lưu Phong đã là mở lòng từ bi, vị sư phụ này của nàng xưa nay thủ đoạn độc ác, trước giờ làm việc không để lại lối thoát, chỉ biết nhổ cỏ tận gốc.
Tây Lương Mạt vừa an ủi Tư Hàm Ngọc đang khóc không thành tiếng như cực kỳ đau lòng, trong lòng lại thầm nghĩ.
Nhưng trong lòng nàng vẫn có chút khiếp sợ, không ngờ Bách Lý Thanh hơn chục năm trước chỉ là Phó Tọa Tư Lễ Giám, còn là một thiếu niên chưa trưởng thành đã lấy thúng úp voi như vậy, hơn nữa khi đó Đức Vương gia tay cầm trọng binh, là lúc quyền thế cường thịnh nhất.
Thì ra, Bách Lý Thanh cùng Tư Lưu Phong… nói không chừng còn có thù giết cha.
Nàng lại nghĩ tới thái độ của Bách Lý Thanh khi biết nàng quyết định gả cho Tư Lưu Phong luôn có chút mờ ám, cũng như có điều suy nghĩ, thậm chí nói ra lời muốn tiêu diệt cả nhà Đức Vương phủ. Lại nhớ tới trước kia, nhất thời có chút cảm giác quái dị, lẽ nào Bách Lý Thanh cần nàng để cản tay Đức Vương phủ sao?
Chuyện này… không nằm trong kế hoạch của nàng.
Tây Lương Mạt hừ nhẹ, hôm qua còn thân mật như vậy mà hắn không nói cho nàng biết chuyện này, muốn chờ xem nàng phát hiện rồi xử lý thế nào hay sao?
Nhưng nàng cũng không có gì bất ngờ, nàng cùng Bách Lý Thanh chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nếu theo góc độ người hợp tác mà nói coi như hắn đã hết lòng quan tâm giúp đỡ nàng rồi.
Tư Hàm Ngọc thấy nàng đã hiểu, ánh mắt hiện lên cảm giác được an ủi, Tư Lưu Phong biết Bách Lý Thanh đối với Tây Lương Mạt dường như có ý đồ bất thường nên tâm trạng có điều do dự cùng lo lắng, nàng thật lòng không hy vọng chị dâu tương lai của mình lại là quân cờ mà Tư Lễ Giám cắm bên cạnh ca ca, cho nên mới xung phong nhận việc tới thử một phen. Huống hồ nàng đánh giá rất cao Tây Lương Mạt xoay người trong nghịch cảnh bằng năng lực bản thân.
Ai chẳng biết Đại tiểu thư phủ Tĩnh Quốc Công vốn chỉ như một cái bóng, có thể xoay người trong tay Hàn thị có tiếng thủ đoạn tuyệt đối không chỉ dựa vào hai chữ may mắn, nàng thấy Tây Lương Mạt cũng không phải hạng người tâm cơ độc ác, có thể nói là xứng đôi với ca ca.
Tây Lương Mạt than nhẹ một tiếng, trên trán vương vất ưu sầu: “Ngày ấy lúc xuất cung, Liên tổng quản của Tư Lễ Giám mệnh cho tỷ tỷ chế tạo son tốt nhất cho Cửu Thiên Tuế, tỷ tỷ liền đồng ý. Muội muội đã hiểu nỗi khổ của ta cũng hiểu rằng thân ta trôi nổi như lục bình, đương nhiên chỉ có thể lấy lòng người khác, bằng không nào có đường sống, muội cũng biết mẹ cả của ta chưa bao giờ dễ đối phó.”
Tư Hàm Ngọc nghe vậy vội vàng cầm tay nàng nói: “Tỷ tỷ, đợi đến khi ra khỏi cánh cửa này, tỷ sẽ là người của ca ca, tỷ phải tin ca ca nhất định có thể che chở tỷ chu toàn. Đức Vương phủ cũng không phải nhà mềm yếu, để người ta ức hiếp đến Vương phi của mình.”
Nghe Tây Lương Mạt nói phải nịnh bợ đám hoạn quan, đám trang sức này cũng chỉ là lễ Liên công công ban cho, nếu đã vậy thì không có gì to tát.
Về phần tỷ muội Tây Lương Tiên khiến Tư Hàm Ngọc nhớ tới đám quý nữ ngày trước ức hiếp nàng nhỏ tuổi mất cha, nàng vừa nhìn đã không thích.
Tây Lương Mạt nhìn nàng, nở nụ cười mỉm cảm kích: “Vậy phải đa tạ muội muội.”
Tư Hàm Ngọc xinh đẹp bĩu môi, vươn tay vuốt cái mũi quỳnh của nàng: “Tỷ là tẩu tẩu muội vừa ý, nếu có ngày ca ca ức hiếp tỷ muội cũng không tha cho ca ca đâu.”
Tây Lương Mạt làm bộ e thẹn cười mắng: “Muội chỉ biết trêu ghẹo ta, còn không lấy bảo bối của muội ra, đến lúc đó nhóm quý nữ ngoài kia không biết sẽ nói ta kiêu ngạo ngang ngược tới mức nào nữa.”
Tư Hàm Ngọc cởi một chiếc túi gấm từ thắt lưng xuống, vừa mở ra vừa khinh thường nói: “Những người đó có thân phận gì chứ, không cùng một đường với chúng ta, không để ý đến họ là được!”
Tây Lương Mạt ngồi trước gương đồng khắc hoa, nhìn dáng dấp cao ngạo của Tư Hàm Ngọc trong gương, trong lòng trào phúng, tiểu Quận chúa thân phận tôn quý ngàn vạn sủng ái vào một thân này, tuy không còn phụ thân lại có mẫu thân che chở suốt đời, đã khi nào cùng đường với Quận chúa mạo hiểm thách thức cả thiên hạ để đạt được thân phận như nàng?
Tự tay đeo vòng cổ cho Tây Lương Mạt xong, Tư Hàm Ngọc hài lòng vỗ tay cười nói: “Tỷ tỷ, chuỗi vòng ngọc này quả nhiên hợp với tỷ, mỗi một viên đá mắt mèo xanh biếc này phải chọn trong một vạn viên mới được một, tỷ tỷ thật sự có nhan sắc mới làm nổi bật nó thế này.”
Quả nhiên, những viên đá mắt mèo xanh lục rất lớn vô cùng bắt mắt, lại rất hợp với trang sức phỉ thúy trên đầu Tây Lương Mạt, càng tôn lên vẻ sang quý của nàng.
“Những thứ này là mấy món đồ chơi tỷ tỷ tự mình làm, ngoại trừ một phần của muội, phần còn lại muội thay ta cầm về hiếu kính Vương phi, không phải thứ gì đáng giá, chỉ là tâm ý của tỷ tỷ tự mình chế tạo thành nhưng đều là độc nhất vô nhị.” Tây Lương Mạt lấy từ trong ngăn kéo nhỏ hai chiếc túi gấm thêu mẫu đơn tường vân giao cho Tư Hàm Ngọc.
Tư Hàm Ngọc nhìn túi gấm kia rất xinh đẹp tinh xảo, đeo châu thêu ngọc, bên trong là hộp phấn trang điểm bằng vàng ròng khảm thạch anh bảo thạch liền biết Tây Lương Mạt tốn công tốn sức, ngửi hương thơm ngào ngạt lạ lùng rồi cười tủm tỉm nhận lấy: “Tay nghề tỷ tỷ đều tạo ra cống phẩm, nào có chuyện không tốt, đấu tháng sau sẽ là ngày đại hỉ của hai người, muội giữ lại hộp phấn, túi gấm tặng ca ca để mọi người phải ghen tị với ca ca trong ngày cưới, tỷ tỷ trang điểm đi, muội muội ra ngoài trước.”
Tây Lương Mạt che miệng mắng: “Nha đầu muội ngoại trừ ba hoa còn biết gì nữa hả!”
Đợi tiếng cười như chuông bạc của Tư Hàm Ngọc bay xa, nụ cười trên mặt Tây Lương Mạt liền biến mất không vết tích, cái lược trên tay đập mạnh xuống bàn, ngồi ngay ra đấy khiến Bạch Nhụy vừa bước vào giật nảy mình.
Tây Lương Mạt xoa trán, trên môi nở nụ cười nhạt, thật sự không ngờ nàng còn chưa vào cửa phủ Đức Vương đã phải đấu trí với vị hôn phu của mình.
Những lời kia của Tư Hàm Ngọc nói không phải do Tư Lưu Phong bày mưu đặt kế thì ai tin?
Tư Lưu Phong cùng Bách Lý Thanh sợ là có thù máu, nếu Tư Lưu Phong hoài nghi quan hệ của nàng và Bách Lý Thanh, vậy hắn cưới nàng lẽ nào không có khúc mắc gì hay sao?
Hay là có ý đồ gì khác?
Ánh mắt Tây Lương Mạt lóe lên lạnh lẽo, suy tư chốc lát cuối cùng vẫn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài đối phó với đám quý nữ.
Yến hội hôm nay có thể gọi là tiệc chia tay, con gái đợi gả mời bạn bè thân thiết chốn khuê phòng tới uống rượu chơi đùa, xem như tạm biệt thời thiếu nữ vô tư, sắp búi mái tóc dài lên làm vợ người khác.
Tây Lương Mạt không bằng chị em Tây Lương Tiên, từ nhỏ đã thường xuyên ra khỏi phủ giao tiếp với đám quý nữ, ngay cả Tây Lương Nguyệt còn thỉnh thoảng có thể hưởng ké phúc của chị em Tây Lương Tiên ra ngoài giao du. Còn Tây Lương Mạt ngoại trừ tới Quốc Sắc Phường tiếp đãi một số Công chúa, phu nhân cực kỳ tôn quý thì cũng chê bai đám tiểu cô nương này quá ngây thơ, cả ngày chỉ nghĩ đến ngâm gió ngợi trăng, chuyện nhà chuyện cửa, cho nên người muốn lấy lòng nàng cũng không có cửa nào mà vào.
Vì vậy yến hội này có rất nhiều quý nữ nhà cao cửa rộng mà nàng chẳng nhận được mấy người.
Nhưng Tư Hàm Ngọc thân phận tôn quý, từ nhỏ đã gặp mặt rất nhiều quý nữ cùng các phu nhân. Tư Hàm Ngọc một đường dẫn nàng giới thiệu hàn huyên, nàng cũng tự nhiên gật đầu mỉm cười hành lễ, giơ tay nhấc chân đều vô cùng tự nhiên, đảo mắt đã khiến mọi người thầm khen, Đại cô nương của phủ Tây Lương này không phải từ nhỏ không được mẹ dạy dỗ, không hiểu lễ nghĩa, chẳng khác nào hạ nhân như người ta đồn thổi, nhìn hành vi cử chỉ không chút nào bôi nhọ danh phận Quận chúa.
Hơn nữa Quốc Công phu nhân của phủ này vốn là Lam thị, tuy nhiều năm chưa được gặp nhưng danh phận vẫn còn đó, điều này quan trọng hơn hết, vì vậy đám quý nữ ngược lại tranh nhau kết bạn với nàng.
“Chuỗi ngọc này của tỷ tỷ thật là tinh xảo đẹp mắt, khéo léo vô cùng.” Người nói là Trần Mẫn Chi, Đại tiểu thư con vợ cả của Hồng Lư Tự Khanh Trần đại nhân, vừa nhìn chuỗi ngọc trên cổ Tây Lương Mạt vừa khen ngợi.
Chuỗi ngọc Tư Hàm Ngọc tặng nàng gọi là vòng phượng anh lạc chín khúc, chế tạo từ vàng ròng, chạm hình ba con phượng hoàng cúi đầu trên mây, lông phượng hoàng rõ đến từng đường nét, tinh xảo dị thường, đuôi phượng trang trí bằng đá quý màu xanh lục, mắt phượng là hai viên mắt mèo xanh biếc, đầu phượng hướng xuống dưới, ngậm một viên mắt mèo xanh đậm to bằng ngón tay cái, rực rỡ sắc màu, cực kỳ đẹp mắt.
Bên dưới chiếc vòng còn treo năm chùm chuông vàng nhỏ lả lướt, năm chùm chuông vàng này chạm rỗng, bên trong mỗi chùm có tất cả chín tầng, điêu khắc tinh tế không kể xiết, trong khi đi lại còn nghe được tiếng leng kenh thanh thoát như tiếng gió ngâm, khó nhất là mỗi chiếc chuông chỉ nhỏ bằng ngón tay út, toàn bộ chiếc vòng không cồng kềnh như vòng vàng đương thời bấy giờ, có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng gọn gàng, khiến người đeo toát lên vẻ yểu điểu bất phàm.
“Đúng vậy, thấy vòng cổ của Trinh Mẫn Quận chúa mà ta hận không thể tháo chiếc vòng tục tằng không chịu nổi trên cổ ta xuống, có điều nếu ta tháo xuống mà mẹ ta nhìn thấy nhất định sẽ bị đại hình chờ đón, đành phải ngày ngày làm như nhà giàu mới nổi vậy, aizzz.” Chính nữ nhà Đông Đình Hầu Hà Vân lắc đầu làm bộ bất đắc dĩ.
Mọi người cười rộ lên, ai chẳng biết gia tộc Đông Đình Hầu nam đinh thịnh vượng, nữ nhi lại thành của hiếm, phu nhân gần bốn mươi tuổi mới có được một nữ nhi bảo bối, ngậm trong miệng sợ tan, nghe nói tiểu nữ bạc mệnh liền rước một cái vòng cổ được cao tăng khai quang về, cái vòng này chế tạo từ vàng ròng trăm phần trăm, lại rất to, không chỉ quý mà còn tương đối… nặng.
Tây Lương Mạt biết tương lai mình không tránh được phải thành lập mạng lưới quan hệ với đám phu nhân tiểu thư này, liền cũng trêu ghẹo nói: “Đây là do nha đầu Hàm Ngọc kia vung tay, chi bằng mọi người đều sớm nghĩ tới chuyện thành hôn, dễ bề đòi quà mừng của Hàm Ngọc, nàng nhất định là chuyên gia trong chuyện này, trong nhà cũng nhiều bảo bối.”
Đám quý nữ kia cũng có người đã đính hôn, cả chưa đính hôn cũng đều đỏ mặt, không ít người còn cười đòi bảo bối của Tư Hàm Ngọc.
Tư Hàm Ngọc chỉ vào Tây Lương Mạt cười mắng: “A tỷ được lắm, vậy mà muội còn lén gọi một tiếng tẩu tẩu, hôm nay đã muốn làm tẩu tẩu của ta không giúp muội đòi tiền riêng thì thôi còn giúp người ngoài đến bóc lột muội, ai giúp ta bắt lấy tỷ ấy, để ta giáo huấn một trận rồi bản Quận chúa sẽ có thứ tốt trao tặng.”
Nói xong liền muốn chọc cho Tây Lương Mạt nhột, các cô nương đều cười đùa vây quanh nhau nhìn cực kỳ vui vẻ hòa thuận.
Tây Lương Mạt bị hai quý nữ giữ chặt, khiến nàng phải xin tha với Tư Hàm Ngọc: “Muội muội tốt, tỷ tỷ sai rồi được chưa, hôm nay tha cho tỷ tỷ một lần đi.”
Tư Hàm Ngọc cù một lúc nữa mới buông tay cười nói: “Biết sự lợi hại của muội chưa, hôm nay để lại cho tỷ một phần thể diện mà tha cho tỷ, có điều nhìn dáng dấp này của tỷ tỷ thấy cũng không cần trang sức đã khiến người ta say lòng rồi.”
Đám tiểu thư nhìn lại mới thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tây Lương Mạt đã cười đến ửng hồng như phấn, đôi mắt dịu dàng ngấn nước, thở hổn hển mím môi than thở, yêu kiều vô cùng, quả thực có một phần kiều mị khiến đám con gái không dời mắt được.
Có người đang định trêu ghẹo thì một giọng nói có chút sắc nhọn vang lên: “Đúng vậy, dung mạo của Đại tiểu thư quý phủ chúng ta đương nhiên độc nhất vô nhị, nhìn thấy đã thương, không biết là người trong mộng của bao nhiêu nam nhi nữa kìa.”
Mọi người nghe vậy không khỏi lộ ra sắc mặt kỳ dị, lời này rõ ràng đang chỉ trích hành tung Tây Lương Mạt không hợp lễ, không biết ai vô ý vô tứ như vậy, liền theo tiếng nhìn lại mới thấy một cô gái chải kiểu tóc đọa mã kế được hai nha đầu đỡ tới.
Nàng ta mặc trên người áo bối tử thêu mẫu đơn cùng hoa hải đường, phía dưới là váy dài thêu mây xanh, trên đầu là bộ trang sức phượng hoàng ngũ vĩ bằng ru bi và vàng ròng, lỗ tai đeo hai viên đông châu to bằng quả long nhãn, trên cổ tay còn đeo một đôi vòng tay vàng ròng khảm bảo thạch, ngón tay với những móng tay sơn màu sắc sặc sỡ đeo ba chiếc nhẫn bảo thạch màu sắc vô cùng đẹp, toàn thân phú quý.
Gương mặt trái xoan nho nhỏ cũng coi như xinh đẹp, đôi mắt thu thủy dài nhỏ xứng với hai hàng lông mày lá liễu khiến gương mặt thêm vài phần khắc nghiệt, chính là Tây Lương Sương mới gả cho Ngu Hầu mấy tháng trước.
“Hừ, ai không biết còn tưởng đây mà yến hội của nàng ta nữa kìa.” Bạch Nhụy ở bên hạ giọng khinh thường, màu đỏ trước giờ là màu sắc của nhân vật chính trong yến hội, khách mời cũng có người mặc màu sắc tươi đẹp nhưng phần lớn đều tránh đi, miễn cho đụng chạm chủ nhân.
Tây Lương Sương đến gần, ánh mắt nhìn Tây Lương Mạt tràn ngập oán hận, thân thể lại nghiêng tới hành lễ với Tư Hàm Ngọc cùng Tây Lương Mạt: “Ra mắt Hàm Ngọc Quận chúa, ra mắt Đại tỷ tỷ.”
Tư Hàm Ngọc khách khí cười bảo nàng ta đứng dậy, Tây Lương Nguyệt vừa rồi luôn im lặng, mắt lạnh nhìn đám Tây Lương Mạt cười đùa, lúc này lại bắt đầu cười cười trêu ghẹo: “Một thời gian không gặp Tam tỷ tỷ đã trổ mã hẳn ra, gương mặt xinh đẹp phú quý.”
Ánh mắt sắc bén của Tây Lương Sương liếc về phía Tây Lương Mạt, châm chọc nói: “Nhờ phúc của Đại tỷ tỷ đấy thôi.”
Nàng vĩnh viễn nhớ kỹ nỗi nhục ngày ấy mình bị ép xuất giá, bị Tây Lương Mạt giẫm lên gãy ngón tay, lại bị trói lên kiệu hoa, muốn chết cũng không được. Khi Ngu Hầu vạch khăn voan lên thấy nàng như vậy liền giận dữ, tát nàng một bạt tai rồi cưỡng bức nàng… Cảm giác buồn nôn đó khiến nàng mãi mãi khó quên.
Đã có người tự tìm phiền phức Tây Lương Mạt không có đạo lý nào lại né tránh, chỉ cười cười nói: “Nào có nhờ phúc của ta, ta xưa nay phúc bạc, ngược lại nếu tự muội muội chọn vận may cho mình vậy chắc hẳn Ngu Hầu rất sủng ái muội muội, nhìn toàn thân khí phái này liền biết, giờ muội muội còn là Tam phẩm cáo mệnh phu nhân nữa cơ mà.”
Một lời thẳng thắn mang theo trào phúng này của Tây Lương Mạt chỉ ra khi đó chính nàng ta thắt một cái tròng tự treo cổ, khiến sắc mặt Tây Lương Sương hết xanh chuyển thành trắng.
Tuy lúc đầu Tây Lương Sương không muốn, thậm chí còn ra lời ác độc với Ngu Hầu, nhưng thân thể đã bị chiếm đoạt, một tia huyễn tưởng cuối cùng tan thành mây khói, nàng ta ngược lại đã mở mắt nhìn ra.
Còn Ngu Hầu tuy lúc đầu rất tức giận với thái độ quật cường không theo của Tây Lương Sương, nhưng cuối cùng nàng ta uyển chuyển hầu hạ vẫn có phần khiến hắn sảng khoái không ít, huống hồ Ngu Hầu đã bốn mươi có lẻ, có tám phòng thiếp thị, thông phòng đếm không hết, con trai trưởng đã sinh cho Ngu Hầu hai cháu trai, nay lại chiếm được giai nhân mười sáu thân phận coi như cao quý, tâm tình vẫn tốt lắm.
Nhất thụ lê hoa áp hải đường*, cành hoa lê già Ngu Hầu này đương nhiên vô cùng sủng ái nhành hải đường trẻ tuổi xinh đẹp Tây Lương Sương.
*Nhất thụ lê hoa áp hải đường: trích câu cuối bài “nhất thụ lê hoa” của Tô Đông Pha. Bài thơ này Đông Pha vết để trêu đùa Trương Tiên lấy vợ trẻ, Trương Tiên đã 80 tuổi lấy một người thiếp 18 tuổi. Sau này, người Trung Quốc dùng câu “nhất thụ lê hoa áp hải đường” để uyển chuyển nói chuyện ông già lấy vợ trẻ, già chơi trống bỏi.
Tây Lương Sương quả thật tràn đầy không cam lòng, không gả được cho Hàn Úy nhưng nàng ta vào Ngu Hầu phủ đã là chính thê, còn ỷ vào Ngu Hầu tân hôn sủng ái mà mạnh mẽ đoạt quyền chưởng gia trên tay Tam di nương, đánh chết hai tiểu thiếp trẻ tuổi, nay là chủ mẫu Hầu phủ, còn được phong Tam phẩm cáo mệnh, hưởng hết phú quý, đương nhiên thắt lưng thẳng tắp, không còn tư thế hèn mọn cẩn thận trước mặt chị em Tây Lương Tiên cùng Hàn thị trước kia nữa.
Đối với nàng ta mà nói đây không biết là phúc hay là xui, nay gặp lại Tây Lương Mạt hại mình sau một thời gian, thấy nàng sắc mặt tốt hơn nhiều, danh chính ngôn thuận khôi phục địa vị chính trưởng nữ, không chỉ hại Hàn Úy biểu ca đau lòng còn cướp lấy hôn sự của Tây Lương Đan mà gả cho Đức tiểu Vương gia, vì sao trước đó nàng ta không phát hiện tiện nhân này tâm cơ thâm trầm như vậy.
Nhìn vinh quang của Tây Lương Mạt, phẫn hận cùng không cam lòng trong lòng nàng trào lên như thủy triều.
Quận chúa thì sao, chính nữ thì thế nào, trước đó cũng chỉ là con chuột dưới lòng bàn chân nàng, mỗi lần nàng bị chọc tức ở chỗ chị em Tây Lương Tiên cùng Hàn thị chẳng phải đều tìm “chính nữ” Tây Lương Mạt này để xả giận một phen? Dựa vào cái gì Tây Lương Mạt có ngày hôm nay, lẽ nào chính nữ nhất định phải tốt hơn thứ nữ sao? Bọn họ không phải cùng một cha sao?
Tây Lương Sương nghĩ đến mức móng tay đỏ rực gần như cắm vào lòng bàn tay.
Nhưng nàng ta đã quên khi bản thân ở trong phủ hành hạ người cũng không nghĩ tới Tây Lương Mạt là chị em cùng cha với mình.
“Muội muội ở đây chúc mừng Đại tỷ tỷ.” Tây Lương Sương cười nói, dựa tới gần như thân mật lắm, thở dài nói: “Chỉ không biết Hàn Úy biểu ca đau lòng đến mức nào… Ai nha… Đại tỷ tỷ, tỷ cũng đừng trách ta bộc tuệch.” Dứt lời, nàng ta lấy tay áo che miệng làm như bất an vì lỡ lời.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta ra vẻ, lại thấy ánh mắt kỳ dị của đám quý nữ rơi trên người mình, nàng cười lạnh một tiếng trong lòng, trò trẻ con này đúng là trò quen thuộc của ả Tây Lương Sương này.
Nàng uống một ngụm trà, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tây Lương Sương: “Hàn Úy biểu ca… là ai?”
Tây Lương Sương cười lạnh muốn nói tiếp đã thấy Bạch Nhụy ở bên Tây Lương Mạt nói như nhắc nhở: “Thưa Đại tiểu thư, Hàn Úy thiếu gia là cháu nhà mẹ đẻ của Nhị phu nhân, khi Hàn thiếu gia tới ngài luôn ở trong viện cậu phúc cho phu nhân, rất ít khi tới phía trước…”
Bạch Nhụy thấy Tây Lương Mạt còn có chút mờ mịt không nhớ ra liền thấp giọng nói tiếp như có chút nôn nóng: “Chính là vị cho ngài một chuỗi nho khi thôn trang nhà mẹ đẻ của Hàn phu nhân đưa nho Tây Vực tới lúc ngài bốn tuổi ấy.”
Giọng nói của Bạch Nhụy tuy rằng như cố ý hạ thấp nói bên tai nhưng người bên cạnh thật sự đứng quá gần nên vẫn nghe rõ ràng lời Bạch Nhụy nói, mọi người không khỏi cười thầm trong lòng, có người không nén được còn bật cười ra tiếng.
Lúc này Tây Lương Mạt mới như bừng tỉnh nhìn Tây Lương Sương, nhìn nhìn Tây Lương Sương như có chút ngần ngừ: “À, đúng rồi… Chính là vị biểu ca nhà mẫu thân kia, lúc đó ta luôn ở trong viện không thường xuyên gặp người, vì vậy cũng không thường xuyên gặp vị ca ca kia, còn không biết nhận đồ của người là phải đáp lễ. Không bằng Tam muội muội, có thể thường xuyên hầu hạ trước mặt mẫu thân, tay nghề lại tốt, nghe Ngũ muội muội nói vật trang sức, hà bao gì đó trên người biểu ca đều do muội muội thêu, kỹ thuật thêu hai mặt tinh xảo của muội muội là độc nhất vô nhị trong số tỷ muội nữa kìa.”
Một lời nói hết đâu còn ai không biết đạo lý trong đó. Tây Lương Mạt không được Hàn Nhị phu nhân cùng Tĩnh Quốc Công vừa mắt là chuyện ai cũng biết, Hàn Nhị phu nhân sao có thể để cháu trai của mình có đầu có đuôi với Tây Lương Mạt, ngược lại Tây Lương Sương vừa mới gả đi này xem ra tâm tư không ở trên người Ngu Hầu, con gái chưa chồng đã dám to gan xum xoe trước mặt nam tử như vậy, thật đúng là… thứ nữ vẫn là thứ nữ thôi.
Huống chi thêu hai mặt của Tây Lương Sương quả thật có chút danh tiếng trong đám khuê tú, ắt hẳn không sai được, vạn nhất chuyện này truyền đến tai Ngu Hầu…
Ánh mắt đám quý nữ nhìn Tây Lương Sương liền có chút ý vị thâm trường.
” Tây Lương Mạt, tiện nhân ngươi bịa chuyện cái gì…!” Tây Lương Sương tức giận đến cắn môi, mày liễu dựng thẳng lên, chỉ hận không thể xé tan miệng Tây Lương Mạt. Vốn định khiến Tây Lương Mạt ngột ngạt, ai ngờ ngược lại khiến chính mình không xong, nàng ta ở phủ Ngu Hầu tung hoành một thời gian nhất thời quên mất thân phận Tây Lương Mạt nay đã khác xưa, liền mắng ra lời vẫn mắng Tây Lương Mạt trước nay.
Tây Lương Mạt không cần nói Tư Hàm Ngọc đã nhướng mày lạnh lùng nói: “Ngu Hầu phu nhân nói chuyện phải chú ý, Mạt tỷ tỷ là chính trưởng nữ phủ Quốc Công, còn là Trinh Mẫn Quận chúa, Đức tiểu Vương phi tương lai, sao ngươi có thể nói lời vô lễ nhục mạ trưởng tỷ như vậy!”
Tây Lương Sương nhìn mà hận trong lòng, giằng khăn tay oán hận nói: “Thì sao? Bản phu nhân cũng là Tam phẩm cáo mệnh, lẽ nào nó còn có thể làm gì?”
Khi đó nàng là một thứ nữ, cần khúm núm, nhưng hôm nay nàng đã là Hầu gia phu nhân đường đường, không tin bọn họ còn có thể làm gì nàng!
Tây Lương Mạt thản nhiên cười nói: “Có câu hình bất thượng đại phu**, đương nhiên chỉ có Hầu gia mới có thể quản giáo Tam muội muội, chỉ là có câu cửa miệng con cái không vạch cái sai của cha mẹ, hẳn là khi Tam muội muội ở trong phủ từng quá gần gũi với di nương không lên được bàn tiệc nên mới cư xử như thế này, lát nữa tỷ tỷ sẽ tới chỗ di nương nhắc nhở một phen,”
**Hình bất thượng đại phu, lễ bất hạ thứ nhân: hình không lên đến quan quyền, lễ không xuống đến thứ dân.
Trong nháy mắt sắc mặt Tây Lương Sương trở nên tái mét, lớn tiếng kêu: “Ngươi đang uy hiếp ta, ta muốn nói cho phụ thân biết!”
Nàng ta rõ ràng đang nói hiện giờ không động đến mình, nhưng tính mạng mẫu thân còn nắm giữ trong tay nàng ta, huống hồ hiện tại nàng ta đang chưởng gia, trừng trị một di nương là chuyện danh chính ngôn thuận.
Tây Lương Mạt mặc kệ cô nàng ngu xuẩn Tây Lương Sương này, thường ngày chị em không hợp nhau, dù giơ đao giơ kiếm cũng là chuyện tranh đấu trong nhà, bên ngoài vẫn nên giữ gìn bộ mặt gia đình, chỉ có ả ngu xuẩn này là sợ thiên hạ không biết.
Nàng chỉ cười cười coi Tây Lương Sương như không khí, nhìn về phía đám quý nữ cười nói: “Trước đó vài ngày ta tìm được mấy nhành mai bảy màu, sáng sớm nay nghe nói đã nở, không bằng các tỷ muội cùng đến hoa viên đạp tuyết ngắm mai cũng là một chuyện phong nhã.”
Dứt lời liền dẫn Tư Hàm Ngọc đến bên hồ.
Đám quý nữ hôm nay được mời hơn phân nửa xuất thân chính nữ, nào thích thứ nữ bò lên đầu mình như vậy, có thể thấy Tây Lương Sương kia vô lễ đã quen, đám con gái đều cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường bỏ đi.
Chỉ còn lại Tây Lương Sương hận không thôi, ở phủ Ngu Hầu không ai dám không nể mặt nàng, lẽ nào ở phủ Quốc Công nàng vĩnh viễn không so được với chính nữ?
Tây Lương Nguyệt nhìn hận ý trong mắt Tây Lương Sương, bên môi nhếch lên nụ cười đùa cợt, mặt lại ra vẻ bất đắc dĩ mà an ủi nàng ta: “Tỷ phải biết rằng Đại tỷ tỷ hôm nay đã không giống trước, nàng không chỉ là Quận chúa mà rất nhanh thôi sẽ thành Đức Vương phi nữa kìa.”
Nàng bội phục bản lĩnh của Tây Lương Mạt, nhưng cũng ghét Tây Lương Mạt luôn không mang nàng theo bên cạnh, rõ ràng nàng mới là em gái của Tây Lương Mạt vậy mà Tây Lương Mạt luôn lạnh lùng thản nhiên, mặc kệ nàng lấy lòng thế nào cũng không liếc nhìn nàng thêm một cái.
Thái độ của Tây Lương Mạt khiến Tây Lương Nguyệt từ nhỏ mọi sự suôn sẻ cảm thấy rất mất mát.
Tây Lương Nguyệt không tin, chờ những tỷ muội này không còn, Đại tỷ tỷ sẽ chỉ còn lại một mình muội muội là nàng, Đại tỷ tỷ sẽ vẫn không để nàng vào mắt thế sao?
Dù sao Tam tỷ tỷ vụng về lại kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng xúc phạm đến uy nghiêm của Đại tỷ tỷ, nàng liền tiễn Tam tỷ tỷ vụng về này một đoạn đường về phía tử lộ vậy.
Quả nhiên Tây Lương Sương nghe xong lời của nàng liền oán độc nói: “Nó có gì khác chúng ta, khi đó còn không bằng một hạ nhân, hôm nay lại dám cưỡi lên đầu chúng ta, lẽ nào chúng ta mặc nó không kiêng nể gì hay sao!”
Tây Lương Nguyệt dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn Tây Lương Sương: “Thế nhưng, địa vị của muội muội ở nhà thấp kém, nào so được với Tam phẩm cáo mệnh như tỷ tỷ, có thể làm gì Đại tỷ tỷ?”
Tây Lương Sương ngạo nghễ hừ một tiếng: “Chưa từng trông cậy vào ngươi, cứ chờ rồi xem, ai biết nó có lấy chồng được hay không!”
Đấy mắt Tây Lương Nguyệt lóe lên, khờ dại ngẩng đầu: “A, Tam tỷ tỷ đã có chủ ý rồi?”
Tây Lương Sương liếc nàng một cái, chỉ cười lạnh không nói gì, xoay người rời đi.
Không ngờ vừa tới góc cua bên cạnh hoa viên lại đụng phải một người, Tây Lương Sương lảo đảo một cái rồi đặt mông ngã trên đất.
Nàng ta giận dữ mắng nha đầu bên cạnh: “Lớn mật, không nhìn người trước mặt là ai mà dám làm càn như thế, vả miệng cho ta!”
Thế nhưng khi ngẩng đầu lại đối diện với một gương mặt như cười như không làm nàng ta căm hận nhất.
Tây Lương Mạt lẽ ra đang cùng đám quý nữ ngâm thơ đối nghịch trong hoa viên lại dẫn mấy đại nha hoàn của mình đứng ở góc này, như đang ung dung chờ nàng ta.
“Tam muội muội, ngươi vội vã như vậy là muốn đi đâu?” Tây Lương Mạt từ trên cao mỉm cười nhìn xuống nàng ta.
“Ngươi…” Tây Lương Sương thẹn quá hóa giận muốn đứng lên, không ngờ làn váy bị người ta giẫm lên nên lại ngã xuống đất.
“Tam cô thái thái, ngài phải cần thận, nếu không gã gãy tay gãy chân gì đấy là không tốt đâu!” Bạch Nhụy ở bên cười hì hì nói, bàn chân nhỏ đi giày thêu tinh xảo đang ngang nhiên giẫm lên cái váy xanh thêu mây trắng Tây Lương Sương mặc hôm nay.
Đây là cái váy Tây Lương Sương thích nhất, nàng ta nhất thời nóng giận mắng Tây Lương Mạt: “Ngươi dạy dỗ nha hoàn của mình như thế sao, tiện tỳ lấy hạ phạm thượng còn không kéo ra ngoài đánh chết!”
Tuy khí phái nàng ta có thừa nhưng ngã ngồi thế này lại mất đi vài phần khí thế.
Tây Lương Mạt lại cười bước lên trước hai bước, bỗng nhất chân không chút khách khí đạp lên những ngón tay mảnh khảnh của nàng ta lần thứ hai, sau đó hung hăng dí mũi chân.
Chỉ nghe vài tiếng giòn tan vang lên trong không khí.
“Rắc!”
Ngón tay Tây Lương Sương lập tức gãy ba ngón.
Tây Lương Sương chỉ cảm thấy cơn đau bén nhọn kịch liệt truyền đến từ ngón tay, trước mắt tối sầm, liền kêu thảm thiết, nhưng tiếng kêu thê lương vừa ra khỏi miệng một nửa đã bị Bạch Ngọc nhét vào một miếng giẻ lau rất lớn, chặn đứng tiếng kêu còn lại trong cổ họng.
Sao ả dám…
Sao ả dám làm thế với nàng!
Tây Lương Sương đau nhức cực điểm, sợ hãi lại tức giận nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm.
Tây Lương Mạt buông xuống ánh mặt lạnh giá, từ trên cao nhìn xuống lộ ra nụ cười lạnh lẽo lại khinh miệt: “Tây Lương Sương, ngươi nhớ cho kỹ, khi đó ngươi muốn chết, là bản Quận chúa thay ngươi quyết định cho ngươi cả đời phú quý ngươi mới có ngày hôm nay, bản Quận chúa có thể cho ngươi làm Hầu gia phu nhân đương nhiên cũng có thể khiến ngươi lưu lạc thành bùn đất, nếu ngươi thông minh một chút an phận làm Hầu gia phu nhân của ngươi, vậy thì không nói, còn nếu không…”
Tây Lương Mạt đưa tay siết cằm Tây Lương Sương, một tay sờ lên cổ ả, nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta nói từng chữ một bên tai: “Kết cục của tỷ muội Tây Lương Tiên chính là kết cục của ngươi. Nói thế nào chúng ta cũng là tỷ muội, bản Quận chúa không hy vọng lần tiếp theo giẫm lên là cái cổ nhỏ nhắn xinh đẹp của ngươi.”
Loại phụ nữ như Tây Lương Sương đối với chị em Tây Lương Tiên hàng năm đè ép trên đầu đã nhịn nhục thành thói quen, ngược lại nhìn không vừa mắt chị em từng không bằng mình như nàng có một ngày vượt qua ả, dùng hết tức giận từ chỗ chị em Tây Lương Tiên cùng Hàn thị xả lên người yếu kém hơn mình.
Chê người không có, hận kẻ có.
Loại lang sói nối giáo cho giặc này thật ra còn đáng ghê tởm hơn chị em Tây Lương Tiên ỷ thế hiếp người, vì vậy hoàn toàn không cần khoan dung cho ả, không một gậy đánh chết đã là nàng từ bi rồi.
Ngón tay Tây Lương Mạt xoa lên cổ nàng ta mềm mại nhẵn nhụi lại lạnh giá dị thường, khiến Tây Lương Sương đau nhức cũng không nhịn được run rẩy sợ hãi.
Nàng ta thấy rõ ràng sát ý lành lạnh trong mắt Tây Lương Mạt, cảm giác như có giòi trong xương.
Tây Lương Mạt nhìn Tây Lương Sương vừa sợ vừa đau, hồn lìa khỏi xác mà lạnh lùng cười, dẫn đám nha hoàn của mình xoay người bỏ đi.
— Ông đây là đường phân cách Tiểu Bạch thích bộ ngực lớn —
Ngay khi phủ Tĩnh Quốc Công chiêng trống rùm beng chuẩn bị hôn sự cho Tây Lương Mạt thì trong cung cũng nhận được sổ con thỉnh hôn mà Tĩnh Quốc Công cùng Đức Vương phủ trình lên theo lệ cũ.
Chuyện này vốn chỉ là chuyện thường tình cho có lệ mà thôi, không ngờ tác động đến tâm tư không ít quý nhân trên đế quốc.
Lục Hoàng hậu nhìn quyển sổ con này không khỏi khẽ thở dài một tiếng, nhìn về phía bóng người quắc thước đang viết chữ một bên: “Ca ca, cô nương này mắt thấy sắp gả, dù Hoàng thượng có gặp cũng không làm được gì.”
Lục Tướng thoáng dừng bút trong tay, sau đó thản nhiên nhìn về phía Lục Hoàng hậu: “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy nương nương không cần để trong lòng. Theo vi thần thấy, nếu khi đó nương nương không ngăn cản hôn sự của Thái tử gia, kết đám hỏi với phủ Tĩnh Quốc Công, đối với Thái tử mà nói không chừng là một chuyện tốt.”
Lục Hoàng hậu dừng lại, trên dung nhan vốn ôn hòa thoáng qua một tia đau xót cùng không cam lòng: “Ca ca, chẳng lẽ còn ai có thể uy hiếp địa vị của Thừa Kiền? Nửa đời trước ta đã phải sống dưới cái bóng của người kia, lẽ nào còn cần nhờ nàng ta nâng đỡ địa vị của Thừa Kiền ư?”
Thật ra không phải bà chưa nghĩ đến, thế nhưng luôn có ba phần không cam lòng khiến bà quyết định bỏ qua Tây Lương Mạt, mấy năm nay Hoàng đế tìm kiếm thế thân tương tự còn ít hay sao, bà không muốn thành Hoàng Thái hậu mà mỗi ngày còn phải đối mặt với gương mặt xuyên tâm kia.
Huống hồ…
“Ca ca, không phải ngươi không biết, cô nương kia và Thừa Kiền có thể là…” Lục Hoàng hậu lắc đầu, nghĩ thế nào đều thấy lo lắng.
Sự kiện năm đó nhiều người có phần tham dự mới đổi lấy cục diện thái bình như hôm nay, tuy nàng tin tưởng một tiểu cô nương không khuấy đảo được cái gì, nhưng nếu khiến tiểu cô nương kia khuấy đục lên được vẫn không phải chuyện tốt.
“Cho dù cô nương kia và Thừa Kiền thật sự là huynh muội thì có sao?”
Lục Tướng không chút khách khí chọc bục tầng cửa sổ giấy này, sau đó hắn vuốt râu lạnh lùng nói dưới ánh mắt kinh ngạc của Hoàng hậu: “Tất cả moi người cho rằng nàng là Trinh Mẫn Quận chúa do Lam Linh phu nhân cùng Tĩnh Quốc Công sinh ra, không có quan hệ huyết thống với hoàng thất, vậy là đủ rồi.”
“Hiện nay trong hậu cung không chỉ có mình Thừa Kiền là hoàng tử, Tam hoàng tử cùng Cửu hoàng tử tuy mẹ đẻ xuất thân nghèo hèn, nhưng Thái Tông Hoàng đế cũng do cung nữ sinh ra, huống hồ còn có vài vị Tiệp Dư, Tần xuất thân không thấp cũng sinh ra nhi tử, tuy tuổi còn nhỏ nhưng ý định của Bệ hạ chưa rõ ràng, đang lúc sung sức, ai cũng không biết tương lai sẽ thế nào. Nếu vị Quận chúa kia có thể được Bệ hạ rủ lòng thương, gả cho Thái Tử sẽ là một trợ lực lớn, chỉ cần tương lai Thái tử đăng cơ nàng không sinh hạ con nối dòng là được rồi!”
Hoàng gia từ xưa vô tình, tác dụng lớn nhất của nữ nhân là ấm giường, sinh con và trở thành công cụ cho đám hỏi, chỉ cần có thể giúp đỡ phu quân là đủ. Trước mặt quyền trượng đứng đầu đế quốc, luân lý thân tình đều trở thành đá lát đường trên con đường dẫn tới hoàng quyền.
Những lời trù tính lạnh giá của Lục Tướng khiến Lục Hoàng hậu phải khiếp sợ, lại nói không nên lời một câu phản bác, đành phất tay nói: “Mà thôi, mà thôi, ca ca không cần nói tiếp nữa, dù sao mấy ngày tới Trinh Mẫn Quận chúa cũng phải gả cho Đức tiểu Vương gia rồi.”
Bề ngoài của bà nhìn như ôn hòa dễ gần, nhưng đắm mình trong cung nhiều năm, trên tay từ lâu đã đầy máu tanh, sao lại không hiểu những đạo lý này?
Lục Tướng nhìn dáng vẻ tối tăm của muội muội từ nhỏ dịu dàng bao dung không khỏi thở dài lắc đầu, quả nhiên là ánh mắt đàn bà, thiển cận vô cùng.
Mà ngay lúc Lục Tướng và Lục Hoàng hậu nhìn nhau không nói gì, Thái tử Thừa Kiền đang dưỡng thương cũng nhận được tin tức như vậy, hắn nhăn mày có chút kinh ngạc nhìn phụ tá dưới quyền mình vừa vô tình nhắc tới chuyện này – Lộc Minh tiên sinh.
“Lộc Minh tiên sinh, ngươi nói gì vậy, thế nhưng Trinh Mẫn Quận chúa đã là người của bản cung!”
Lộc Minh tiên sinh vốn chỉ tới thăm Thái tử bị thương, thuận miệng nhắc tới Trinh Mẫn Quận chúa khi đó được cứu cùng Thái tử mấy ngày tới sẽ đại hôn với tiểu Vương gia của Đức Vương phủ, dự định tính xem nên đưa quà tặng gì tới, không ngờ hắn lại nghe được một bí mật như vậy.
Lộc Minh tiên sinh không khỏi kinh ngạc nhìn Tư Thừa Kiền: “Thái tử gia, từ khi nào ngài cùng Trinh Mẫn Quận chúa có quan hệ này, lẽ nào ngài cùng Quận chúa đã…”
Trên gương mặt kiên quyết của Tư Thừa Kiền hiện lên một mạt đỏ ửng khả nghi, hắn ho khan một tiếng mới nói: “Cũng không phải như vậy, chỉ là bản cung cùng Quận chúa cùng nhau ở ngoài dã ngoại một đêm, sợ rằng có tổn hại đến danh tiếng của nàng, vì vậy vốn dự định sau khi thân thể hồi phục sẽ báo cáo nguyên do với mẫu hậu rồi tới phủ Tĩnh Quốc Công cầu hôn, ai ngờ…”
Hắn không dự định nói ra chuyện bí mật cùng vẻ nhếch nhác của mình khi đó.
Lộc Minh tiên sinh nghe vậy cau mày nói: “Thái tử gia, sau này ngài chớ nhắc tới việc này, việc này đối với ngài cùng Quận chúa đều không phải chuyện tốt. Dù sao Đức Vương phủ rất có danh dự trong phái Thanh Lưu trong triều, nếu bởi vậy mà ảnh hưởng đến quan hệ lẫn nhau sợ rằng không thích hợp!”
Tư Thừa Kiền im lặng trong chốc lát, trong đầu lướt qua dáng dấp kiều diễm tươi mát của Tây Lương Mạt ở suối nước nóng, nàng cùng hắn rõ ràng đã có thân cận da thịt, vì sao lại phải gả cho người khác?
Hắn đã hứa hẹn sẽ lấy nàng, một giây trước nàng còn ân cần tỉ mỉ chăm sóc mình, giây sau đã đàm hôn luận gả với nam tử khác, thật sự đáng ghét.
Ánh mắt Tư Thừa Kiền hiện lên vẻ tối tăm, siết tay thật chặt sau đó nói với Lộc Minh tiên sinh: “Bản cung tự hiểu lợi hại trong chuyện này.”
Lộc Minh tiên sinh nhìn chằm chằm gương mặt Thái tử trong chốc lát, không phát hiện có điều gì không hợp lý mới hài lòng vuốt chòm râu gật đầu, đồng thời bàn với Thái tử sang một chuyện khác.
— Ông đây là đường phân chia Thái tử gia buồn bực —
Mà đối tượng khiến người trong cung phải suy tư lúc này không phải đang ngượng ngùng sung sướng chờ gả như mọi người tưởng, mà một đêm trước ngày lấy chồng, lặng yên ra khỏi phủ, tới một phủ đệ vô danh, nơi đó có một cỗ kiệu nhỏ đang chờ nàng.
Cỗ kiệu nhỏ này mang nàng tới nơi chứng kiến trận giết chóc quy mô lớn đầu tiên trong đời.
Bóng đêm ngày một sâu, gian phòng bị người gõ cửa, bước vào là một bóng người quen thuộc.
Hà ma ma cười dài, ánh mắt kích động bước tới đón Tây Lương Mạt: “Quận chúa!”
“Thân thể ma ma đã khỏe chưa?” Tây Lương Mạt cũng đứng lên đón, cầm tay bà vui mừng đánh giá trên dưới.
Ngày ấy gặp chuyện không may, Hà ma ma là người duy nhất không có một chút võ nghệ trong số bọn họ, bà kiên quyết muốn ở lại, đổi thành trang phục ni cô trốn dưới giường mình.
Tây Lương Mạt lo lắng rất lâu, nếu miễn cưỡng đi cùng nhau quả thật không nhất định có kết quả tốt, chẳng bằng chia ra có thể giảm bớt phiêu lưu, vì vậy nàng mới đồng ý.
Sau đó Hà ma ma quả thực tránh thoát một hồi hỗn chiến giữa người của Đông Cung Thái tử và Thiên Lý Giáo, chờ được tới khi ngưởi của Cẩm Y Vệ tới cứu viện, thế nhưng khi xuống núi lại gặp phải dư nghiệt của Thiên Lý Giáo nên bị chút vết thương nhẹ, được đón về phủ của Bách Lý Thanh.
Tây Lương Mạt để bà về phủ của Bách Lý Thanh dưỡng thương hơn nửa tháng, khỏe hoàn toàn rồi mới trở về.
Sau khi xác định đối phương bình an khỏe mạnh, hai người không hàn huyên nhiều mà đi thẳng ra ngoài, ngồi lên kiệu đi về phía mục tiêu.
Không lâu sau liền tới nơi, Tây Lương Mạt mang theo khăn che mặt xuống kiệu, hai gã mặc áo đen lập tức đón lên, chắp tay với nàng: “Tiểu thư.”
Từ sau khi trở về từ Thu Sơn, Bách Lý Thanh quyết định không cho Tây Lương Mạt xuất hiện trước mặt thuộc hạ của mình nữa, bảo nàng mang cái khăn che mặt đặc chế từ vàng sợi, những người khác chỉ gọi nàng là “tiểu thư”.
Tây Lương Mạt khẽ gật đầu với bọn họ, xoay người đi về phía cổng chính.
Tòa kiến trúc này ngói xanh tường trắng, khí thế rộng lớn, rêu xanh hòa cùng màu tường thành một thể cho thấy lịch sử lâu đời của nơi này.
Nàng đi xuyên qua một đình nghỉ chân, một nhà thủy tạ, cuối cùng đứng lại giữa một gian phòng khách trống trải, trên cây cột màu đen ba người mới có thể ôm hết treo một bảng hiệu đã có chút loang lổ, mặt trên là mấy chữ Thiên triều Thái Tổ Hoàng đế tự tay chấp bút – Lưu Phương Đường.
Nơi này chính là nơi Tây Lương tổ gia luôn lấy làm kiêu ngạo nhất.
Mà toàn bộ Tây Lương thế gia hiện thời lâm vào một sự yên ắng kỳ lạ, vô số người áo đen vây kín xung quanh như quỷ hồn, mà người trong phủ hơn phân nửa đang ngủ say, trong không khí có một mùi máu tanh phảng phất.
“Người đâu?” Tây Lương Mạt ngồi ghế trên thản nhiên hỏi.
Người áo đen bên dưới cung kính đáp lời Tây Lương Mạt: “Thưa tiểu thư, bọn chúng đã bị chia ra nhốt.”
“Dẫn bọn họ tới.” Nàng lãnh đạm hạ lệnh.
Người áo đen lĩnh mệnh rời đi, chỉ chốc lát sau đã có mười mấy người đàn ông cùng một người phụ nữ trung niên run lập cập bị xách tới, quỳ gối giữa Lưu Phương Đường.
Tây Lương Mạt khoát tay chặn người áo đen lại, người áo đen kia liền kéo búi tóc người phụ nữ trung niên, ép bà ta ngẩng đầu lên.
“Đám loạn thần tặc tử các ngươi, dám tới địa bàn của Tây Lương thế gia ta dương oai, các ngươi có biết Tĩnh Quốc Công là cháu trai ta hay không!” Dư lão thái quân chưa từng nhếch nhác như vậy, bà ta chỉ mặc áo trong, váy lót, đang ngủ thì bị một đám người áo đen hành tung quỷ dị bắt lên, búi tóc tán loạn bị nhốt trong phòng bên của Lưu Phương Đường.
Cùng bị nhốt còn có không ít con cháu dòng chính hệ.
Bà ta đang lo lắng hãi hùng thì lại bị xách tới Lưu Phương Đường, bị ép quỳ xuống, bà ta nhìn thiếu nữ ngồi trên vị trí của mình không khỏi giận dữ, thoáng chốc đã quên mất tình cảnh của mình, lần thứ hai quở trách: “Con nhóc kia, sao ngươi dám ngồi trên vị trí kia, nơi đó ngươi có thể ngồi sao!”
Tây Lương Mạt nhìn Dư lão thái quân vẫn giữ vẻ đương gia chủ mẫu như ngày nào, cảm thấy rất buồn cười, nàng ưu nhã khoát tay, lấy xuống chiếc khăn che mặt của mình, cười nói với Dư lão thái quân: “Dư lão thái quân, đã lâu không gặp, có nhớ bản Quận chúa không?”
Dư lão thái quân cùng đám người Tây Lương gia đồng loạt sợ hãi nhìn thiếu nữ ngồi ở trên.
Thì ra là nàng?
Nha đầu bị bọn họ gài bẫy như vậy vẫn không chết!
“Đồ nghiệp chướng, sao ngươi dám nửa đêm xông vào bổn gia, còn đối đãi với lão thái quân cùng thúc bá của ngươi như vậy, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!” Phía dưới có một thúc thúc tổ gia kiêu ngạo đã quen rất không khách khí mà lớn tiếng quát.
Những người khác đều phụ họa theo.
Tây Lương Mạt nhận lấy chén trà ám vệ Tư Lễ Giám đưa tới, vừa nếm một ngụm vừa hời hợt nói: “Chất nữ không muốn làm gì cả, chỉ muốn hủy Tây Lương thế gia cùng lấy mạng các ngươi mà thôi!”
Môi đỏ như son, hàm răng như ngọc, lời nói ra lại tràn đầy máu tanh, quỷ dị khiến người ta không rét mà run.
“Ngươi… Ngươi có ý gì, quả là đại nghịch bất đạo, lẽ nào phụ thân ngươi dạy ngươi lễ giáo như vậy sao!” Dư lão thái quân không như đám con cháu, ngược lại giận tím mặt.
Tây Lương Mạt chỉ khẽ nhấc tay một cái.
Bỗng có một người áo đen chém ra thanh đao dài nhỏ nhanh như gió, trên cổ người đàn ông tổ gia vừa nói liền phun ra một chuỗi máu, sao đó đầu của hắn bay ra ngoài, lăn lông lốc sang một bên.
Thân thể hắn vẫn còn đang quỳ, máu trên cổ phun như vòi hoa sen, bắn lên mặt Dư lão thái quân, Dư lão thái quân trong nháy mắt cứng đờ.
Mà tất cả mọi người của Tây Lương gia phát ra tiếng kêu kinh khủng, rạp trên mặt đất run rẩy như chấy.
Tây Lương Mạt nhìn thoáng qua Dư lão thái quân, trào phúng nhếch môi cười: “Thế nào? Lão thái quân có thích lễ vật này của chất nữ không? Kế tiếp còn màu sắc hơn nhiều.”
“Tây Lương Mạt, ngươi không phải người!” Sau cơn run sợ, Tây Lương Hòa tiến lên ôm lão thái quân lắc lư sắp đổ, rống to hơn về phía nàng.
“Quá khen, quá khen, sao so được với đám lang sói ngay cả con gái mình cũng có thể ra tay như các người?” Tây Lương Mạt cười khẽ.
Tây Lương Hòa nghiến răng nghiến lợi, nha đầu kia quả nhiên đã biết chân tướng, hắn ngạnh cổ cãi: “Nữ nhi Tây Lương gia ta sao có thể chịu nhục dưới khố của kẻ mọi rợ, đó là vinh hạnh của bọn chúng.”
Khóe môi Tây Lương Mạt ngưng thành một độ cong lạnh giá: “Quả nhiên là huynh đệ của Tây Lương Khánh, cũng không hổ là phụ thân của Tây Lương Đình, cách nói không khác nhau là mấy, vì vậy Tây Lương thế gia hủy diệt trong tay Quận chúa mà Tây Lương gia sinh ra là ta cũng là vinh hạnh của các ngươi.”
Tây Lương Hòa phẫn nộ lại sợ hãi nhìn thiếu nữ ở trên, nói: “Ngươi… Quả nhiên là ngươi giết Đình nhi cùng A Khánh!”
Tây Lương Mạt không thèm phủ nhận, gật đầu: “Đúng vậy, bản Quận chúa mời người của Tư Lễ Giám lột da bọn chúng, lại tự tay châm một mồi lửa đưa bọn chúng xuống địa phủ, chuyện này sẽ khiến bọn chúng cảm thấy vinh quang không gì sánh được đúng không.”
Lần này Tây Lương Hòa như bị dội một gáo nước lạnh, hoảng hốt nhìn về phía đám người áo đen giết người không chớp mắt như ác quỷ đòi mạng.
Thì ra là Tư Lễ Giám!
Danh tiếng như sấm bên tai, phát ngôn của sứ giả đến từ địa ngục, nha đầu kia dám lén đầu phục Tư Lễ Giám sau lưng Tĩnh Quốc Công!
“Tây Lương Mạt… Ngươi… Ngươi…” Tây Lương Hòa vốn còn hy vọng chỉ là cường đạo Tây Lương Mạt thuê đến trả thù, nay nghe được chân tướng kinh khủng, gần như khiến hắn hoàn toàn tuyệt vọng trong nháy mắt.
Căn bản không có ai tới cứu bọn họ.
Người Tư Lễ Giám muốn giết chưa từng ai có thể thoát được!
Hắn muốn cầu xin tha thứ nhưng không hạ nổi mình, lại càng không dám mở miệng.
Tây Lương Mạt lại giơ tay, Hà ma ma bưng lên một cái hộp, đưa đến trước mặt Tây Lương Hòa, có chút nghiêm túc nói: “Đây là chút lễ mọn Mạt nhi tặng làm quà ra đi cho các ngươi, xin Nhị thúc vui lòng nhận cho.”
Tây Lương Hòa nhìn cái hộp tinh xảo trước mặt, không muốn mở ra, trực giác cảm thấy bên trong không phải thứ gì tốt, thế nhưng một thanh trường đao trong nháy mắt đâm vào bờ vai hắn khiến hắn đau đến kêu thảm một tiếng, vội vàng vươn tay mở cái hộp kia.
Vừa mở ra hắn liền thở phào một hơi, bên trong không phải đầu hay tứ chi của ai, mà chỉ là năm cây quạt tinh xảo, chất liệu tương đối kỳ quái.
Tây Lương Mạt nhìn hắn thở ra nhẹ nhõm, cười khẽ: “Nhị thúc cảm thấy cái bớt trên quạt có quen mắt không, kia là da Đình biểu ca đau nhức rất lâu mới lột hoàn chỉnh được, khi lột da hắn còn cắn đứt thanh gỗ trong miệng nữa cơ.”
Tác giả :
Thanh Thanh Du Nhiên