Hoạn Phi Thiên Hạ
Quyển 1 - Chương 123: Tẩy não quỷ công chúa
Ngày hôm đó Bách Lý Thanh đang ngồi thiền trong phòng, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng ầm ỹ.
“Không được, Đốc Công luyện công trước nay không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rối.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng nhị gì…”
Những tiếng chí chóe khiến Bách Lý Thanh cảm thấy bực mình phiền toái, hắn đột nhiên thu công, quát lạnh với người bên ngoài: “Muốn chết à, còn chưa lăn vào đây!”
Cửa lập tức bị đẩy ra, Tiểu Thắng Tử nơm nớp lo sợ tiến vào, liếc Bách Lý Thanh một cái rồi do dự nói: “Đốc Công, người bên ngoài tới báo… báo rằng…”
“Báo cái gì?” Bách Lý Thanh xưa nay là người quyết đoán rõ ràng, vì vậy bực nhất người khác nói ấp a ấp úng, hơn nữa không biết vì sao hắn luôn cảm thấy hoảng hốt hụt hơi đến lạ, luyện công điều khí cũng cảm thấy không thuận lợi.
Tiểu Thắng Tử kiên trì nói: “À… Người của Ảnh Bộ đến báo, tiểu thư trên đường từ thái miếu trở về bỗng gặp cường đạo, hiện nay Hà ma ma hôn mê, Mị Lục, Mị Thất trọng thương, Mị Lục liều mạng thả tin tức thông báo người của Ảnh Bộ, thế nhưng khi người của Ảnh Bộ đến đã không thấy tung tích của tiểu thư.”
“Cái gì?” Sắc mặt Bách Lý Thanh nháy mắt biến thành bầu trời trước cơn bão tố.
Một lát sau, ngón tay thon dài tái nhợt của hắn chậm rãi vuốt ve lư hương hoàng kim cửu chuyển tinh xảo hoa mỹ trên bàn, khóe môi hắn cũng nhếch lên một độ cong dữ tợn, rồi hắn chậm rãi siết chặt lư hương trong tay như đang niết đầu kẻ nào: “Lại có kẻ dám làm chuyện mờ ám dưới mí mắt bản tọa, được lắm, được lắm, cực kỳ giỏi.”
Tiểu Thắng Tử hoảng sợ liếc lư hương hoàng kim giá trị vạn kim biến thành một nắm vàng trong tay Thiên Tuế gia nhà mình, tiếp đó biến thành một bãi bụi vàng.
Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ – đã lâu rồi Thiên Tuế gia không tức giận thế này, mưa gió sắp tới, nhất định có kẻ sẽ xúi quẩy lớn!
“Đi, phái tất cả Ảnh Bộ ra, toàn bộ gián điệp bên cạnh mục tiêu quan trọng phải nộp lên cho bản tọa hành tung của những mục tiêu này trong ba ngày qua, bất kể có động tĩnh gì đều phải báo cho Tiểu Liên Tử, không, báo cho bản tọa!” Bách Lý Thanh sa sầm mắt tuyên bố mệnh lệnh.
Sau đó, hắn đứng dậy phất tay áo rộng đi ra ngoài, bổ sung thêm một mệnh lệnh: “Lập tức bảo Tiểu Liên Tử thông báo bệ hạ chuyện Trinh Mẫn Quận Chúa mất tích, dặn Tiểu Liên Tử nói thêm một câu, nhất định có kẻ ghen ghét Quận Chúa được sủng ái, không muốn thấy bệ hạ vui vẻ nên mới làm vậy!”
Tiểu Thắng Tử sửng sốt, lập tức gật đầu đáp lời rồi vội vã theo Bách Lý Thanh tới Nghị Sự Đường trong phủ.
— Ông đây là đường ranh rới có kẻ sắp không hay ho —
Tây Lương Mạt tỉnh lại từ hôn mê vì có nước lạnh nhỏ từng giọt lên má, bên tai có người đang thì thầm nói nhỏ, sau cổ đau nhói dần dần khiến nàng tỉnh táo lại.
Tây Lương Mạt mơ mơ màng màng mở mắt, cảm thấy đầu choáng mắt hoa, cái cổ đau nhức, trong miệng đầy mùi tanh, nàng không nhịn được thấp giọng rên rỉ: “Ưm…”
Tây Lương Mạt vừa xoa cổ vừa chửi thầm trong bụng, con mẹ nhà ngươi, nàng đã giơ tay đầu hàng rồi, ngươi muốn bắt người thì cứ bắt thôi, đánh ngất nàng làm quái gì?
Cảm giác này thật con mẹ nó không hay ho!
“Đi bẩm báo chủ tử, phạm nhân đã tỉnh lại.” Bên tai có tiếng đàn ông đang nói chuyện.
Tây Lương Mạt nhéo mắt lại, hít thật sâu một hơi khí lạnh, giờ mới chậm rãi mở mắt ra đánh giá xung quanh.
Nơi nàng bị nhốt là một căn phòng đặc biệt, vô cùng đặc biệt, tối tăm, ẩm ướt, lạnh lẽo, nhưng rõ ràng bốc lên mùi son phấn nồng nặc.
Trên tay chân nàng đều có xích sắt.
Tây Lương Mạt nương theo ánh sáng mờ mịt không biết từ đâu tới nhìn kĩ chính mình, sau đó xoa cái cổ, hít vào một hơi, quả là hình phạt của sự xúc động.
Nếu mấy ngày trước không bại lộ bí mật biết võ thì ít nhất sẽ không bị trói thành thế này.
Chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân từ xa tới gần, Tây Lương Mạt híp mắt nghe một lúc, phát hiện trong đó có ít nhất bốn cao thủ nội lực, bước đi gần như không một tiếng động, ngoài ra có hai người là người thường không có nội lực.
Tiếp đó, tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa cách chừng một thước, có một cao thủ nội lực bắt đầu mở cửa.
Đó là một cánh cửa gỗ, bên trong còn có một tấm rào bằng sắt, phòng bị không thể không nói là nghiêm mật.
Tây Lương Mạt thấy người đứng ngoài rào sắt, người kia mặc áo choàng màu xám, đứng giữa mấy người mặc áo xanh đội nón rộng vành.
Tây Lương Mạt híp mắt chờ người kia nói, thế nhưng đối phương không nói với nàng mà nói gì đó với một trong số người áo xanh kia.
Đại hán áo xanh liền lớn tiếng nói với Tây Lương Mạt: “Này, kỹ nữ thối không biết xấu hổ kia, vì sao ngươi quyến rũ công tử gia nhà chúng ra, rốt cuộc có ý đồ gì!”
Tây Lương Mạt ngồi xếp bằng, chậm rì rì vừa xoa cổ vừa nhướng mày: “Thật ngại quá, ta quyến rũ quá nhiều người, phiền ngươi hỏi rõ xem công tử gia nhà các ngươi là vị nào? Là người hôm trước ta quyến rũ, hay ngày trước nữa, hay ngày trước của trước nữa?”
Đại khái là lời nói của Tây Lương Mạt quá mức chấn động, khiến mấy đại hán đều giật mình khiếp sợ nhìn Tây Lương Mạt, sau đó ánh mắt dần trở nên khinh bỉ và mờ ám.
Người mặc áo choàng màu xám cũng ngẩn ra, rồi không biết vì quá tức giận hay quá khiếp sợ, cố gắng tiến lên vài bước lại bị người phía sau kéo lại.
Người kia khựng lại chút, sau đó thấp giọng nói với đại hán cái gì, đại hán lại nói: “Ngươi quả là không biết xấu hổ, tiện nhân, loại nữ nhân như ngươi rốt cuộc làm thế nào quyến rũ được Đông Cung điện hạ!”
Ngôn từ chua loét ghen tuông như đàn bà từ miệng một đại hán phát ra cực kỳ buồn cười.
Tây Lương Mạt rất muốn cười, thế nhưng lại cảm thấy hành vi này rất không sáng suốt, vì vậy cúi đầu ho khan vài tiếng rồi nói: “Thì ra các vị là mưu sĩ bên cạnh Đông Cung điện hạ à?”
Đám đại hán áo xanh và người mặc áo bào màu xám hơi khựng lại, không lên tiếng nữa, thế nhưng người áo bào xám gật đầu nên đám đại hán thanh y cũng đồng loạt gật đầu, vẫn là đại hán vừa rồi mở miệng nói: “Đúng vậy, kẻ tiện nhân không tuân thủ nữ tắc như ngươi, hòa ly với tiểu Vương gia có phải vì muốn quyến rũ Thái Tử điện hạ hay không? Hay ngươi vì Thái Tử điện hạ mới hòa ly với tiểu Vương gia?”
Tây Lương Mạt ngồi khoanh chân, nắm tay chống cằm, bỗng thở dài một hơi: “Đều không phải, chỉ vì ta không thích tiểu Vương gia nên mới quyết định vứt bỏ hắn. Liên quan gì tới Thái Tử điện hạ?”
Đám đại hán dừng lại, ánh mắt nhìn Tây Lương Mạt trở nên phẫn nộ.
Đây là loại nữ nhân gì!
Quả là bội tình bạc nghĩa!
“Tiện nhân!” Đại hán áo xanh không nhịn được lớn tiếng mắng.
Tây Lương Mạt nhìn đám đại hán không khỏi cười khẩy: “Ánh mắt của các ngươi là thế quái nào, chỉ cho nam tử vứt bỏ nữ tử, không cho nữ tử vứt bỏ nam tử sao? Đây là loại đạo lý gì!”
“Ngươi quả là tiện nhân vô sỉ!” Đại hán áo xanh tàn bạo nói.
Tây Lương Mạt hừ lạnh một tiếng: “Liên quan gì tới ngươi, nữ tử thì không phải người à? Không có nữ tử, ai sinh ra ngươi? Vì sao chỉ cho phép nam tử nạp thiếp, bỏ vợ, mà không cho nữ tử bỏ nam tử? Rốt cuộc ai mới là tiện nhân? Ngươi mắng ta tiện nhân, ta là nữ tử, mẹ ngươi là nữ tử, có phải mẹ ngươi cũng là tiện nhân không!”
Khi nói chuyện, nàng vẫn lưu ý phản ứng của người mặc áo choàng xám, không thấy đối phương có bất cứ phản ứng gì lại càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Mà đại hán áo xanh thoáng cái bị cách nói lẫn lộn khái niệm “ta là nữ tử, mẹ ngươi cũng là nữ tử, ngươi mắng ta tiện nhân, mẹ ngươi cũng là tiện nhân” của Tây Lương Mạt làm cho đầu choáng não căng, lắp bắp không biết phải nói gì cho phải. Quyền cước của hắn là hạng nhất, thế nhưng tốc độ tư duy thì sao so được với Tây Lương Mạt, nghẹn tới mức đỏ mặt tía tai, trợn mắt lên nhìn Tây Lương Mạt!
Tây Lương Mạt bỗng ngoắc ngoắc ngón tay với đối phương: “Thế nào? Có muốn biết tiện nhân ta làm thế nào quyến rũ Thái Tử gia không?”
Đám đại hán sửng sốt, bọn họ chưa từng thấy người nào thẳng thắn thừa nhận mình là tiện nhân, vì vậy hai mắt nhìn nhau, tù binh chủ tử bắt lần này không khóc sướt mướt như những nữ nhân khác thì thôi, lại còn… à… kỳ quái như thế!
Ngược lại người mặc áo bào màu tro tiến lên vài bước, đang định mở miệng thì bị người phía sau kéo lại.
Tây Lương Mạt nhíu mày, có chút không kiên nhẫn giơ một ngón tay: “Đây là phương pháp bí mật tuyệt thế, chỉ nói một lần, quá thời hạn là thôi!”
Thế nên người áo xám lập tức hất cái tay đang kéo vạt áo nàng ra, tiến lên vài bước, dùng một làn điệu kỳ quái nói: “Nói, ngươi làm thế nào quyến rũ Thái Tử gia!”
Nhóm người áo xanh tuy cũng không tán thành hành động của chủ tử, nhưng cũng biết vị chủ tử này của mình là người bốc đồng, huống hồ tay chân Tây Lương Mạt đều bị xích, nhìn có vẻ không thể uy hiếp chủ tử nhà mình, nên bọn họ chỉ tiến theo vài bước, nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt ngoắc ngoắc ngón tay với người áo xám, ra vẻ ta có bí mật lớn muốn nói cho ngươi, người áo xám không tự chủ được ghé sát vào cửa sắt, Tây Lương Mạt lại búng tay với nàng kia, nhẹ giọng nói: “Ta nói này Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa điện hạ, dáng vẻ này của ngài không dễ coi đâu, kiểu lạnh lùng thẳng thắn trước kia tốt hơn!”
Đối phương bỗng đứng hình, không thể tin lập tức nhìn về phía Tây Lương Mạt.
Giây lát bốn mắt nhìn nhau, thấy ánh mắt đối phương lạnh giá mang theo một tia máu tanh, Tây Lương Mạt chỉ lẳng lặng nhìn lại, không khiêu khích, không phẫn nộ, không sợ hãi.
Giống như qua nghìn năm, lại chỉ như trong một nháy mắt, ánh mắt đối phương thoáng qua một ý cười lạnh như băng, sau đó, người kia kéo mặt nạ xuống, gương mặt mỹ lệ lạnh giá kia không phải Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa còn ai?
“Trinh Mẫn, ngươi vậy mà tinh mắt, cứng miệng, có điều không biết cái mạng ngươi có cứng như miệng của ngươi hay không.” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cười lạnh nói.
“Bản cung vốn định…”
“Công Chúa điện hạ vốn định để lại cho ta một mạng, đáng tiếc ta nhận ra công chúa, vì vậy đương nhiên không thể để ta sống, có phải không?” Tây Lương Mạt hơi thu xếp lại y bào hơi xộc xệch của mình, vừa làm vừa ung dung nói hết câu Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa chưa nói xong.
Đại Trưởng Công Chúa dừng lại, nhìn về phía Tây Lương Mạt, đáy mắt thoáng qua nét bực bội và âm trầm, đó là sát ý sinh ra khi kẻ bề trên bị nói trúng tâm tư.
Tây Lương Mạt không phải chỉ một lần nhìn thấy ánh sáng đó trong mắt của kẻ ăn trên ngồi trước.
Tây Lương Mạt hơi nhếch khóe môi, làm như không nhìn thấy vẻ hả hê trong mắt của đại hán áo xanh, nàng chỉ nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ngoài lưới sắt mỉm cười: “Công Chúa điện hạ, tính tình ngài thế nào chúng ta đều biết, chấp niệm đối với Thái Tử điện hạ sẽ khiến ngài tình nguyện giết nhầm một nghìn mà không bỏ sót một, nếu ngài đã quyết định muốn lấy mạng Trinh Mẫn, cho dù hiện giờ do dự, sau này cũng sẽ không chút do dự mà ra tay.”
Lời nói của Tây Lương Mạt khiến sắc mặt của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa càng tối sầm xuống, nàng cắn răng lành lạnh nói: “Bản cung không chút nào thích nữ tử Tây Lương gia các ngươi, quá thông minh, vì vậy quá khiến người ta chán ghét, Tây Lương Tiên như vậy, ngươi cũng như vậy, ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ có chỗ khác biệt!”
Tây Lương Mạt nghe lời này sao có vẻ có chút tiếc nuối, xem ra cố gắng trước đây của nàng đã chiếm được vị trí nhỏ nhoi trong lòng Công Chúa điện hạ lạnh lùng ích kỷ, chỉ biết đến cảm nhận của mình này.
Nhưng nàng không trực tiếp đáp lại Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mà nhàn nhạt nói: “Công Chúa điện hạ, ngài không muốn biết làm thế nào ta nhận ra ngươi à?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa quả thực thấy kỳ lạ, bản thân vốn chưa từng lộ diện mà nàng lại biết người bắt nàng đi là mình, dù sao Tây Lương Mạt cũng sắp chết, vì vậy Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cũng hỏi: “Làm sao ngươi biết người bắt ngươi là bản cung?”
Tây Lương Mạt nhìn Đại Trưởng Công Chúa mỉm cười: “Ta không chỉ biết người bắt ta là Công Chúa điện hạ, mà còn biết nhất định có kẻ xúi giục ngài bắt ta, hơn nữa lý do là ta quyến rũ Thái Tử điện hạ, phải không?”
“Làm sao ngươi biết?” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ngẩn ra, sau đó cười nhạt: “Lẽ nào ngươi định nói Thái Tử điện hạ không có vài phần coi trọng ngươi? Đừng coi tất cả mọi người là kẻ ngốc!”
Tây Lương Mạt hài hước nói: “Trinh Mẫn nào dám coi công chúa là kẻ ngốc, phải là kẻ xúi giục ngài coi ngài thành kẻ ngốc mới đúng.”
Loại thủ đoạn lợi dụng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa này trước kia nàng dùng chán rồi, không biết kẻ nào dám bắt chước còn dùng chiêu trò này để đối phó nàng.
“Ngươi nói cái gì?” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nheo mắt lại, trong đôi mắt mỹ lệ lành lạnh nổi lên một chút tàn khốc.
Tây Lương Mạt chậm rì rì xoa cổ tay bị xích của mình nói: “Ta nói, Công Chúa điện hạ bị chấp niệm với Thái Tử trói chặt, lại không phát hiện có kẻ đang lợi dụng chấp niệm cùng tình cảm của ngài để diệt trừ đối lập.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt lạnh giá thoáng qua nét khinh miệt: “Trinh Mẫn, ngươi chỉ đang sợ chết thôi, không cần làm bộ với bản cung.”
Tây Lương Mạt mỉm cười: “Được, vậy Trinh Mẫn đổi kiểu khác, Công Chúa điện hạ, người ngài yêu căn bản không phải Thái Tử điện hạ, có phải không?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa sửng sốt, bỗng vươn một bàn tay ra muốn đánh Tây Lương Mạt, thế nhưng tức giận quá mức khiến nàng quên trước mặt mình còn một hàng rào sắt, từ ngoài hàng rào với tay vào căn bản không với tới Tây Lương Mạt.
“Chết tiệt, tiện nhân, ngươi nói cái gì!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa căm giận nắm chặt hàng rào lay động, gào lên với người hầu bên cạnh: “Còn không mở hàng rào ra cho bản cung, bản cung muốn trừng trị tiện nhân bên trong!”
Đám đại hán áo xanh nhìn nhau, nữ tử bên trong biết võ, hơn nữa võ nghệ không kém, hàng rào này vì bảo vệ chủ tử mới đặt vào, nếu mở ra, nhỡ người bên trong làm chủ tử bị thương thì bọn họ có mấy cái đầu cũng không đủ chém.
Bọn họ thậm chí có điểm bội phục vị Quận Chúa bên trong, có thể khiến Công Chúa điện hạ tức giận đến mức này.
Tây Lương Mạt nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tức giận, bỗng nhàn nhạt nói: “Công Chúa điện hạ, ngài cần gì phẫn nộ như thế, cần gì không nghe Trinh Mẫn ta nói hết lời, hay ngài đang trốn tránh cái gì? Ngài mới là chủ nhân nơi này, chỉ cần ngài muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng Trinh Mẫn, không phải sao?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn dáng vẻ không nóng không vội của Tây Lương Mạt, lại nhìn ánh mắt bọn thuộc hạ, nàng cố gắng kiếm chế tính tình, nghiến răng nghiến lợi lạnh giọng nói: “Ngươi tốt nhất nên nói ra một lý do khiến ta hài lòng, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết thảm hơn cả Tây Lương Tiên. Vừa rồi ngươi hỏi ta có muốn biết hay không, hiện nay đến lượt ta hỏi ngươi có muốn biết Tây Lương Tiên chết thế nào không?”
Tất cả tin tức công bố với bên ngoài đều nói đội ngũ đưa gả của Tín Phi nương nương trên đường gặp sa phỉ Hách Hách, hầu hết đã chết oan uổng, Tín Phi nương nương không rõ tin tức.
Tây Lương Mạt nhìn ánh mắt dữ tợn của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, mỉm cười: “Cổ ngữ có câu hận một người là hận không thể lột da kẻ đó, ăn thịt kẻ đó, Công Chúa điện hạ hẳn không phải ngoại lệ chứ?”
“…” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn ánh mắt bình tĩnh và hiểu rõ của Tây Lương Mạt, đột nhiên cảm thấy như có một chậu nước lạnh hất vào mặt, khiến nàng lập tức bình tĩnh hơn nhiều, vì sao nàng cảm thấy nữ tử trước mặt dường như biết hết tất cả.
Nàng nheo mắt lại, có chút hào hứng nói: “Xem ra ngươi biết không ít?”
“Công Chúa điện hạ có muốn nghe kỹ càng hơn không?” Tây Lương Mạt ra hiệu bằng tay một cái.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ngập ngừng, quay đầu lạnh lùng hạ lệnh với thuộc hạ của mình: “Tất cả các ngươi lùi ra sau ba thước!”
Đám đại hán thanh y nhìn nhau, đều cảm thấy cách hàng rào Công Chúa điện hạ sẽ không bị thương, lúc này mới trải bồ đoàn trên mặt đất để Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ngồi xuống, bọn họ chậm rãi lùi lại mấy bước, nhường ra một không gian nhỏ.
“Ngươi nói người bản cung yêu không phải Thái Tử điện hạ, vậy là ai?” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ngồi xuống xong lạnh lùng nhìn Tây Lương Mạt, ánh mắt nguy hiểm giống như chỉ cần Tây Lương Mạt nói sai một câu, nàng sẽ một kiếm giết Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt không ép người hầu của đối phương đi xa thêm, chỉ chậm rãi nói với Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa: “Công Chúa điện hạ, ngươi không yêu ai hết, ngươi chỉ yêu chính ngươi thôi.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe vậy hô hấp hơi nghẹn, sau đó khinh miệt hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Tây Lương Mạt tiếp tục nhìn nàng nói: “Công Chúa điện hạ, ngươi là muội muội ruột thịt của đương kim bệ hạ, nhỏ hơn đương kim bệ hạ mười tuổi, năm ngươi được năm tuổi Thái Hậu nương nương qua đời, ngươi lớn lên bên cạnh bệ hạ, luôn là thiên chi kiêu nữ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bề ngoại lại mỹ lệ, ai lại nỡ từ chối yêu cầu của ngươi, có đúng không?”
Giọng nói mềm mại xa xôi của Tây Lương Mạt như một dòng nước chảy qua trái tim Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, dẫn nàng nhớ lại ký ức tốt đẹp nhiều năm trước.
Đó là thời khắc thịnh thế của một thiên chi kiêu nữ, là lúc bông hoa mẫu đơn được hoàng thất tỉ mỉ chăm sóc nuông chiều chớm nở.
Bởi tuổi còn quá nhỏ, nàng không thấy được lúc Lam Linh Công Chúa được sủng ái, chỉ thấy cô cô và rất nhiều tỷ tỷ lớn tuổi của nàng bị hoàng huynh nàng trục xuất, thậm chí chém đầu, Thái Bình Công Chúa đương nhiên thành đứa trẻ được chiều chuộng nhất hoàng triều.
“Nhưng những ngày như vậy hoàn toàn dừng lại tại năm ngươi mười sáu tuổi sắp xuất giá. Một năm kia, ngươi chờ mong gả cho một phò mã phong lưu tuấn mỹ, chỉ thương ngươi, chiều chuộng ngươi, ngươi sẽ mỹ mãn suốt đời. Lại không ngờ Hoàng Đế bệ hạ, người cho ngươi vinh quang tối cao lại muốn gả ngươi tới Tây Địch, Tây Địch Vương khi đó tuy mới ba mươi tuổi đã có con xấp xỉ tuổi ngươi, chứ đừng nói đến vô số phi tần…”
Theo giọng nói nhẹ nhàng của Tây Lương Mạt, tâm trạng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cũng không tự chủ được trở nên bi thương, thậm chí phẫn nộ.
“… Bất kể ngươi cầu xin thế nào bệ hạ cũng không đồng ý lời thỉnh cầu từ hôn của ngươi, cho dù ngươi quỳ gối trước cung điện cả bệ hạ một ngày một đêm cũng vô dụng, có đúng không?”
Tây Lương Mạt nhìn mỗi một biểu cảm của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, ngữ khí của nàng cũng dần lạnh thêm: “Chính khi đó, Thái Tử điện hạ có quan hệ với ngươi tốt nhất, bởi khi ngươi và hắn còn nhỏ, tham gia cuộc săn hoàng gia từng gặp lưu dân, chính ngươi dẫn hắn bỏ chạy, bảo vệ hắn. Vì vậy Hoàng Đế bệ hạ cho rằng phái Thái Tử điện hạ tới khuyên bảo ngươi, tâm trạng ngươi sẽ tốt hơn một chút, thế nhưng khi đó ngươi đã uống rượu, có lẽ cũng bởi nguyên do gì khác, ngươi dụ dỗ Thái Tử điện hạ lên giường với ngươi, có phải không?”
Thái Tử điện hạ mới mười hai tuổi, đang lúc trẻ tuổi, làm sao ngăn được tiểu cô cô mỹ lệ dụ dỗ bằng mây mưa mê hoặc.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, không thể nói rõ là khiếp sợ hay bất an, bởi suy đoán của Tây Lương Mạt thật sự giống như nàng tận mắt nhìn thấy.
“Ngoại trừ tức giận và oán hận, Trinh Mẫn thật sự không nghĩ ra, vì sao một thiếu nữ mười sáu tuổi mỹ lệ đột nhiên lại quyến rũ cháu trai mà mình chưa từng ái mộ. Tuy cháu trai kia cũng là thiếu niên tuấn tú, thế nhưng ta cho rằng thiếu nữ thích nghe kể chuyện tình cảm như công chúa sẽ càng thích tướng quân thúc ngựa sa trường hoặc trạng nguyên lang tuấn tú hơn, phải không?”
Nàng từng sai Hà ma ma hỏi thăm tất cả mọi chuyện liên quan đến Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, trong đó có ghi vị Công Chúa điện hạ này khi chưa được phong làm Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa từng có danh hào Linh Hỉ Công Chúa. Giống như chờ mong của Thái Hậu đối với cô con gái nhỏ này, Linh Hỉ Công Chúa trời sinh tính tình hoạt bát, thích nhất nghe lão thái giám xuất thân là người kể chuyện bên cạnh Thái Hậu kể chuyện tài tử giai nhân, tướng quân mỹ nhân.
Linh Hỉ Công Chúa thậm chí từng thích Tây Lương Vô Ngôn khi vừa được sắc phong làm Tĩnh Quốc Công, nếu đã vậy, vì sao nàng lại rung động trước một đứa trẻ?
Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói, không hề nể nang chọc phá bức màn che mà Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tự mình tạo nên: “Nếu Công Chúa điện hạ thật sự yêu Thái Tử điện hạ, thì sao lại không để ý đến Thái Tử Phi, Thái Tử Lương Đệ được Hoàng Hậu nương nương tỉ mỉ chọn lựa cho Thái Tử điện hạ, gia thế đều có trợ giúp cho Thái Tử điện hạ, mà lại không chút nể tình giết bọn họ?”
“Ngài chỉ muốn Hoàng Đế bệ hạ hối hận vì những chuyện đã làm với ngươi khi đó, ngươi hận hoàng triều này, hận thiên hạ này, thậm chí hận nam nhân. Thế nên sau khi ngươi trở về thậm chí chưa từng nghĩ tới tái giá, không phải sao? Ngươi như vậy sao có thể thật sự yêu Thái Tử? Ngươi chỉ muốn báo thù cho thời giờ thanh xuân, kiêu ngạo và mỹ lệ đã mất của mình mà thôi.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa chỉ đang tự lừa gạt mình mà thôi.
“Không… Không… Đừng nói nữa, câm miệng, câm miệng, ngươi câm miệng cho ta!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng như rất khó chịu, gào thét lên, hung hăng đấm lên hàng rào sắt, khiến dây xích sắt khóa hàng rào rung động leng keng mà vẫn không chịu ngừng tay.
Đám người áo xanh nhìn chủ tử mình như người điên, liều mạng đấm hàng rào, giống như đó là kẻ địch ngươi sống ta chết của mình, dáng vẻ điên cuồng khiến người ta không rét mà run. Chỉ chốc lát, tay nàng đã đầm đìa máu tươi, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa vẫn không chịu ngừng, tựa như không cảm thấy đau, càng không ngừng đấm hàng rào.
Miệng nàng phát ra những tiếng: “A…Hi… Ha ha…”
Đáng sợ và quái dị, không nói rõ là khóc hay cười.
Biết chủ tử đang làm chuyện tự thương tổn mình nhưng đám võ nghệ cao cường bọn họ cũng không dám lên kéo.
Cho đến khi một đôi tay lạnh giá bỗng vươn ra khỏi tấm rào sắt, nhẹ nhàng phủ lên bàn tay đẫm máu của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, giọng nói lạnh lẽo lại mềm mại của Tây Lương Mạt vang lên trong nhà giam tăm tối: “Công Chúa điện hạ, ngài mới là bông mẫu đơn xinh đẹp nhất hoàng thất trên thế giới này, có ai có thể sánh được với sự tôn quý của ngài, huyết thống của ngài, vẻ đẹp của ngài, cho dù là Hoàng Hậu nương nương cũng không cao quý bằng ngài, vì sao phải tự tổn thương chính mình như vậy?”
Bàn tay Tây Lương Mạt như có ma lực, khiến Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đang đau khổ, xúc động chậm rãi bình tĩnh lại.
“Ngài chỉ bị người ta lợi dụng mà thôi, người hoàng triều này không ai có thể hiểu được sự thống khổ của ngài, bọn họ chỉ nhiều lần tổn tương sự tự tôn của ngài, sự kiêu ngạo của ngài, lợi dụng ngài mà thôi…”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nàng ngẩng gương mặt đầy nước mắt, tròng mắt lạnh như băng ngẩn ngơ nhìn thẳng vào Tây Lương Mạt, một lúc lâu sau, nàng bỗng hỏi: “Ngươi thì sao? Trinh Mẫn, ngươi thì sao? Ngươi đang lợi dụng ta, hay ngươi muốn ta rời khỏi Thái Tử điện hạ?”
Tây Lương Mạt nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, bỗng cười khẽ một tiếng: “Trinh Mẫn chỉ hy vọng có thể sống sót từ tay ngài mà thôi, nếu ngài nói đây là lợi dụng thì cứ coi như ta lợi dụng ngài đi. Về phần Thái Tử điện hạ, nếu bệ hạ đã cướp đi ước mơ và hy vọng tươi đẹp của ngài, rồi lại dùng Thái Tử điện hạ như minh châu bù lại những gì đã mất của ngài chẳng phải cũng tốt lắm sao? Huống hồ Thái Tử điện hạ hiện nay cũng xứng đôi công chúa.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa giật mình trong thoáng chốc, nhìn Tây Lương Mạt hồi lâu, vẻ mặt phức tạp nói: “Trinh Mẫn… Ngươi, ngươi thật sự rất…”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cảm thấy Tây Lương Mạt hoàn toàn khác với nữ tử quý tộc am hiểu dùng tâm cơ mà nàng đã tưởng tượng. Dường như Tây Lương Mạt còn miệt thị luân thường, miệt thị quy tắc hơn cả nàng, mỗi tiếng nói cử động hoàn toàn không theo một chuẩn mực nào, lại khiến nàng cảm thấy có một cảm giác rất kỳ lạ.
Khiến nàng hoàn toàn không hình dung ra lại cảm thấy rất hợp ý. Trên thế giới này, có lẽ không thể tìm được người hiểu mình như Tây Lương Mạt nữa, cho dù Thái Tử dây dưa nghiệt duyên với nàng hơn mười năm cũng không.
Tây Lương Mạt từ trong lòng lấy ra một chiếc chăn tay, chậm rãi giúp Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa buộc vết thương trên tay lại, từ từ nói: “Ngài muốn nói, chừa từng thấy loại người cổ quái lại vô sỉ như ta phải không?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa dừng lại, tự nhiên muốn cười, nử tử trước mặt đúng là thẳng thắn.
“Ngươi… thật sự không thích Thái Tử à?”
“Không thích, công chúa không tin à?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng im lặng, một lúc lâu sau mới nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Ta tin ngươi, nhưng ngươi vẫn phải cho ta một lý do.”
Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ cố chấp của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, âm thầm thở dài một tiếng, quanh năm suốt tháng không ngừng mê hoặc mình, nay Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đối với Thái Tử gia đã hình thành một chấp niệm qủy dị, chấp niệm có thể khiến một cô gái mỹ lệ biến thành ác quỷ.
Tây Lương Mạt cười nhẹ khoát tay với nàng, ý bảo Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đưa lỗ tai lại đây. Nhóm người áo xanh sửng sốt, lập tức muốn tiến lên ngăn cản, vừa rồi để Tây Lương Mạt cách song sắt tới gần chủ tử đã là bọn họ thất trách!
Thế nhưng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng quay đầu tần bạo trừng mắt với bọn họ: “Cút ngay cho bản cung!”
Đuôi mắt Tây Lương Mạt nhẹ nhàng nhướng lên, thản nhiên nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa giằng co với đám người hầu, ước chừng ngay cả Công Chúa điện hạ cũng không phát hiện, xưng hô với nàng không biết từ khi nào đã biến thành “ta”, mà với nhưng người khác vẫn là “bản cung”.
Cuối cùng, nhóm người hầu không lay chuyển được chủ tử của mình, đành hung tợn nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt sau đó thối lui.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa quay đầu, không chút do dự để sát mặt vào Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt cũng tới bên tai nàng nói nhỏ cái gì.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa càng nghe sắc mặt càng kinh ngạc, sau đó gần như đứng bật dậy, nhìn Tây Lương Mạt thất thanh nói: “Cái gì? Ngươi… Ngươi và Cửu…”
Tây Lương Mạt lập tức cao giọng ho khan: “Công Chúa điện hạ!”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lúc này mới nhận ra mình mất kiểm soát, nàng trừng một cái thuộc hạ đang cố gắng tới gần mình, lần nữa ghé sát vào bên cạnh Tây Lương Mạt, thì thầm vài câu: “Ngươi thật sự cùng hắn…”
Một đám đại hán áo xanh nhìn Công Chúa điện hạ luôn hung hăng tàn nhẫn bạo ngược của bọn họ lại giống một phụ nhân phố phường ngồi xổm trước cửa lao thì thầm nói nhỏ với tù binh của mình một lúc lâu, sắc mặt khi trắng khi xanh, sau đó khó hiểu đỏ lên, có vài phần xấu hổ và khó tin.
Cuối cùng…
Không có cuối cùng.
Bởi vì cô gái bị nhốt trong lao chỉ bằng vài lời nói ba xạo, được Công Chúa điện hạ tự mình thả ra, thậm chí dắt tay cùng ra khỏi cửa lao, trở thành nữ tù binh đầu tiên không bị Công Chúa điện hạ làm nhục đến chết.
Đối với đám người áo xanh mà nói đây chưa hẳn là tin tức tốt, bởi bọn họ bớt đi một cơ hội tiết dục, dù sao cơ hội nhúng chàm một nữ tử quý tộc cũng không nhiều.
Một ngày nào đó sau đấy, Cửu Thiên Tuế điện hạ hỏi rốt cuộc Tây Lương Mạt làm thế nào trốn thoát khỏi tay vị công chúa như quỷ ăn thịt người kia, Tây Lương Mạt suy nghĩ một lúc, cuối cùng than thở nói: “Ước chừng vì loại sinh vật thần kỳ mỗi tháng chảy máu bảy ngày mà không chết như chúng ta có cùng một ham mê tương đối quái dị, ví như ta thích ngủ thái giám biến thái, còn nàng thì thích ngủ cháu trai bị đơ cơ mặt của mình.”
Cửu Thiên Tuế: “Biến thái… là cái gì?”
…
Mà Tây Lương Mạt bình an vô sự đương nhiên không đơn giản chỉ vì mấy câu nói ba xạo của nàng.
Có điều lúc này nàng bình an tương đương với có vài người sắp gặp chuyện chẳng lành.
“Chát!” Một roi quất lên làn da khiến Nam Cung cô cô đau đến mức lăn lộn trên đất, nàng che vết máu trên mặt phẫn nộ trừng mắt với cô gái vừa quất roi.
“Ngươi… Các ngươi cũng dám ra tay với đặc sứ của Hoàng Hậu nương nương!”
“Không được, Đốc Công luyện công trước nay không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rối.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng nhị gì…”
Những tiếng chí chóe khiến Bách Lý Thanh cảm thấy bực mình phiền toái, hắn đột nhiên thu công, quát lạnh với người bên ngoài: “Muốn chết à, còn chưa lăn vào đây!”
Cửa lập tức bị đẩy ra, Tiểu Thắng Tử nơm nớp lo sợ tiến vào, liếc Bách Lý Thanh một cái rồi do dự nói: “Đốc Công, người bên ngoài tới báo… báo rằng…”
“Báo cái gì?” Bách Lý Thanh xưa nay là người quyết đoán rõ ràng, vì vậy bực nhất người khác nói ấp a ấp úng, hơn nữa không biết vì sao hắn luôn cảm thấy hoảng hốt hụt hơi đến lạ, luyện công điều khí cũng cảm thấy không thuận lợi.
Tiểu Thắng Tử kiên trì nói: “À… Người của Ảnh Bộ đến báo, tiểu thư trên đường từ thái miếu trở về bỗng gặp cường đạo, hiện nay Hà ma ma hôn mê, Mị Lục, Mị Thất trọng thương, Mị Lục liều mạng thả tin tức thông báo người của Ảnh Bộ, thế nhưng khi người của Ảnh Bộ đến đã không thấy tung tích của tiểu thư.”
“Cái gì?” Sắc mặt Bách Lý Thanh nháy mắt biến thành bầu trời trước cơn bão tố.
Một lát sau, ngón tay thon dài tái nhợt của hắn chậm rãi vuốt ve lư hương hoàng kim cửu chuyển tinh xảo hoa mỹ trên bàn, khóe môi hắn cũng nhếch lên một độ cong dữ tợn, rồi hắn chậm rãi siết chặt lư hương trong tay như đang niết đầu kẻ nào: “Lại có kẻ dám làm chuyện mờ ám dưới mí mắt bản tọa, được lắm, được lắm, cực kỳ giỏi.”
Tiểu Thắng Tử hoảng sợ liếc lư hương hoàng kim giá trị vạn kim biến thành một nắm vàng trong tay Thiên Tuế gia nhà mình, tiếp đó biến thành một bãi bụi vàng.
Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ – đã lâu rồi Thiên Tuế gia không tức giận thế này, mưa gió sắp tới, nhất định có kẻ sẽ xúi quẩy lớn!
“Đi, phái tất cả Ảnh Bộ ra, toàn bộ gián điệp bên cạnh mục tiêu quan trọng phải nộp lên cho bản tọa hành tung của những mục tiêu này trong ba ngày qua, bất kể có động tĩnh gì đều phải báo cho Tiểu Liên Tử, không, báo cho bản tọa!” Bách Lý Thanh sa sầm mắt tuyên bố mệnh lệnh.
Sau đó, hắn đứng dậy phất tay áo rộng đi ra ngoài, bổ sung thêm một mệnh lệnh: “Lập tức bảo Tiểu Liên Tử thông báo bệ hạ chuyện Trinh Mẫn Quận Chúa mất tích, dặn Tiểu Liên Tử nói thêm một câu, nhất định có kẻ ghen ghét Quận Chúa được sủng ái, không muốn thấy bệ hạ vui vẻ nên mới làm vậy!”
Tiểu Thắng Tử sửng sốt, lập tức gật đầu đáp lời rồi vội vã theo Bách Lý Thanh tới Nghị Sự Đường trong phủ.
— Ông đây là đường ranh rới có kẻ sắp không hay ho —
Tây Lương Mạt tỉnh lại từ hôn mê vì có nước lạnh nhỏ từng giọt lên má, bên tai có người đang thì thầm nói nhỏ, sau cổ đau nhói dần dần khiến nàng tỉnh táo lại.
Tây Lương Mạt mơ mơ màng màng mở mắt, cảm thấy đầu choáng mắt hoa, cái cổ đau nhức, trong miệng đầy mùi tanh, nàng không nhịn được thấp giọng rên rỉ: “Ưm…”
Tây Lương Mạt vừa xoa cổ vừa chửi thầm trong bụng, con mẹ nhà ngươi, nàng đã giơ tay đầu hàng rồi, ngươi muốn bắt người thì cứ bắt thôi, đánh ngất nàng làm quái gì?
Cảm giác này thật con mẹ nó không hay ho!
“Đi bẩm báo chủ tử, phạm nhân đã tỉnh lại.” Bên tai có tiếng đàn ông đang nói chuyện.
Tây Lương Mạt nhéo mắt lại, hít thật sâu một hơi khí lạnh, giờ mới chậm rãi mở mắt ra đánh giá xung quanh.
Nơi nàng bị nhốt là một căn phòng đặc biệt, vô cùng đặc biệt, tối tăm, ẩm ướt, lạnh lẽo, nhưng rõ ràng bốc lên mùi son phấn nồng nặc.
Trên tay chân nàng đều có xích sắt.
Tây Lương Mạt nương theo ánh sáng mờ mịt không biết từ đâu tới nhìn kĩ chính mình, sau đó xoa cái cổ, hít vào một hơi, quả là hình phạt của sự xúc động.
Nếu mấy ngày trước không bại lộ bí mật biết võ thì ít nhất sẽ không bị trói thành thế này.
Chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân từ xa tới gần, Tây Lương Mạt híp mắt nghe một lúc, phát hiện trong đó có ít nhất bốn cao thủ nội lực, bước đi gần như không một tiếng động, ngoài ra có hai người là người thường không có nội lực.
Tiếp đó, tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa cách chừng một thước, có một cao thủ nội lực bắt đầu mở cửa.
Đó là một cánh cửa gỗ, bên trong còn có một tấm rào bằng sắt, phòng bị không thể không nói là nghiêm mật.
Tây Lương Mạt thấy người đứng ngoài rào sắt, người kia mặc áo choàng màu xám, đứng giữa mấy người mặc áo xanh đội nón rộng vành.
Tây Lương Mạt híp mắt chờ người kia nói, thế nhưng đối phương không nói với nàng mà nói gì đó với một trong số người áo xanh kia.
Đại hán áo xanh liền lớn tiếng nói với Tây Lương Mạt: “Này, kỹ nữ thối không biết xấu hổ kia, vì sao ngươi quyến rũ công tử gia nhà chúng ra, rốt cuộc có ý đồ gì!”
Tây Lương Mạt ngồi xếp bằng, chậm rì rì vừa xoa cổ vừa nhướng mày: “Thật ngại quá, ta quyến rũ quá nhiều người, phiền ngươi hỏi rõ xem công tử gia nhà các ngươi là vị nào? Là người hôm trước ta quyến rũ, hay ngày trước nữa, hay ngày trước của trước nữa?”
Đại khái là lời nói của Tây Lương Mạt quá mức chấn động, khiến mấy đại hán đều giật mình khiếp sợ nhìn Tây Lương Mạt, sau đó ánh mắt dần trở nên khinh bỉ và mờ ám.
Người mặc áo choàng màu xám cũng ngẩn ra, rồi không biết vì quá tức giận hay quá khiếp sợ, cố gắng tiến lên vài bước lại bị người phía sau kéo lại.
Người kia khựng lại chút, sau đó thấp giọng nói với đại hán cái gì, đại hán lại nói: “Ngươi quả là không biết xấu hổ, tiện nhân, loại nữ nhân như ngươi rốt cuộc làm thế nào quyến rũ được Đông Cung điện hạ!”
Ngôn từ chua loét ghen tuông như đàn bà từ miệng một đại hán phát ra cực kỳ buồn cười.
Tây Lương Mạt rất muốn cười, thế nhưng lại cảm thấy hành vi này rất không sáng suốt, vì vậy cúi đầu ho khan vài tiếng rồi nói: “Thì ra các vị là mưu sĩ bên cạnh Đông Cung điện hạ à?”
Đám đại hán áo xanh và người mặc áo bào màu xám hơi khựng lại, không lên tiếng nữa, thế nhưng người áo bào xám gật đầu nên đám đại hán thanh y cũng đồng loạt gật đầu, vẫn là đại hán vừa rồi mở miệng nói: “Đúng vậy, kẻ tiện nhân không tuân thủ nữ tắc như ngươi, hòa ly với tiểu Vương gia có phải vì muốn quyến rũ Thái Tử điện hạ hay không? Hay ngươi vì Thái Tử điện hạ mới hòa ly với tiểu Vương gia?”
Tây Lương Mạt ngồi khoanh chân, nắm tay chống cằm, bỗng thở dài một hơi: “Đều không phải, chỉ vì ta không thích tiểu Vương gia nên mới quyết định vứt bỏ hắn. Liên quan gì tới Thái Tử điện hạ?”
Đám đại hán dừng lại, ánh mắt nhìn Tây Lương Mạt trở nên phẫn nộ.
Đây là loại nữ nhân gì!
Quả là bội tình bạc nghĩa!
“Tiện nhân!” Đại hán áo xanh không nhịn được lớn tiếng mắng.
Tây Lương Mạt nhìn đám đại hán không khỏi cười khẩy: “Ánh mắt của các ngươi là thế quái nào, chỉ cho nam tử vứt bỏ nữ tử, không cho nữ tử vứt bỏ nam tử sao? Đây là loại đạo lý gì!”
“Ngươi quả là tiện nhân vô sỉ!” Đại hán áo xanh tàn bạo nói.
Tây Lương Mạt hừ lạnh một tiếng: “Liên quan gì tới ngươi, nữ tử thì không phải người à? Không có nữ tử, ai sinh ra ngươi? Vì sao chỉ cho phép nam tử nạp thiếp, bỏ vợ, mà không cho nữ tử bỏ nam tử? Rốt cuộc ai mới là tiện nhân? Ngươi mắng ta tiện nhân, ta là nữ tử, mẹ ngươi là nữ tử, có phải mẹ ngươi cũng là tiện nhân không!”
Khi nói chuyện, nàng vẫn lưu ý phản ứng của người mặc áo choàng xám, không thấy đối phương có bất cứ phản ứng gì lại càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Mà đại hán áo xanh thoáng cái bị cách nói lẫn lộn khái niệm “ta là nữ tử, mẹ ngươi cũng là nữ tử, ngươi mắng ta tiện nhân, mẹ ngươi cũng là tiện nhân” của Tây Lương Mạt làm cho đầu choáng não căng, lắp bắp không biết phải nói gì cho phải. Quyền cước của hắn là hạng nhất, thế nhưng tốc độ tư duy thì sao so được với Tây Lương Mạt, nghẹn tới mức đỏ mặt tía tai, trợn mắt lên nhìn Tây Lương Mạt!
Tây Lương Mạt bỗng ngoắc ngoắc ngón tay với đối phương: “Thế nào? Có muốn biết tiện nhân ta làm thế nào quyến rũ Thái Tử gia không?”
Đám đại hán sửng sốt, bọn họ chưa từng thấy người nào thẳng thắn thừa nhận mình là tiện nhân, vì vậy hai mắt nhìn nhau, tù binh chủ tử bắt lần này không khóc sướt mướt như những nữ nhân khác thì thôi, lại còn… à… kỳ quái như thế!
Ngược lại người mặc áo bào màu tro tiến lên vài bước, đang định mở miệng thì bị người phía sau kéo lại.
Tây Lương Mạt nhíu mày, có chút không kiên nhẫn giơ một ngón tay: “Đây là phương pháp bí mật tuyệt thế, chỉ nói một lần, quá thời hạn là thôi!”
Thế nên người áo xám lập tức hất cái tay đang kéo vạt áo nàng ra, tiến lên vài bước, dùng một làn điệu kỳ quái nói: “Nói, ngươi làm thế nào quyến rũ Thái Tử gia!”
Nhóm người áo xanh tuy cũng không tán thành hành động của chủ tử, nhưng cũng biết vị chủ tử này của mình là người bốc đồng, huống hồ tay chân Tây Lương Mạt đều bị xích, nhìn có vẻ không thể uy hiếp chủ tử nhà mình, nên bọn họ chỉ tiến theo vài bước, nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt ngoắc ngoắc ngón tay với người áo xám, ra vẻ ta có bí mật lớn muốn nói cho ngươi, người áo xám không tự chủ được ghé sát vào cửa sắt, Tây Lương Mạt lại búng tay với nàng kia, nhẹ giọng nói: “Ta nói này Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa điện hạ, dáng vẻ này của ngài không dễ coi đâu, kiểu lạnh lùng thẳng thắn trước kia tốt hơn!”
Đối phương bỗng đứng hình, không thể tin lập tức nhìn về phía Tây Lương Mạt.
Giây lát bốn mắt nhìn nhau, thấy ánh mắt đối phương lạnh giá mang theo một tia máu tanh, Tây Lương Mạt chỉ lẳng lặng nhìn lại, không khiêu khích, không phẫn nộ, không sợ hãi.
Giống như qua nghìn năm, lại chỉ như trong một nháy mắt, ánh mắt đối phương thoáng qua một ý cười lạnh như băng, sau đó, người kia kéo mặt nạ xuống, gương mặt mỹ lệ lạnh giá kia không phải Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa còn ai?
“Trinh Mẫn, ngươi vậy mà tinh mắt, cứng miệng, có điều không biết cái mạng ngươi có cứng như miệng của ngươi hay không.” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cười lạnh nói.
“Bản cung vốn định…”
“Công Chúa điện hạ vốn định để lại cho ta một mạng, đáng tiếc ta nhận ra công chúa, vì vậy đương nhiên không thể để ta sống, có phải không?” Tây Lương Mạt hơi thu xếp lại y bào hơi xộc xệch của mình, vừa làm vừa ung dung nói hết câu Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa chưa nói xong.
Đại Trưởng Công Chúa dừng lại, nhìn về phía Tây Lương Mạt, đáy mắt thoáng qua nét bực bội và âm trầm, đó là sát ý sinh ra khi kẻ bề trên bị nói trúng tâm tư.
Tây Lương Mạt không phải chỉ một lần nhìn thấy ánh sáng đó trong mắt của kẻ ăn trên ngồi trước.
Tây Lương Mạt hơi nhếch khóe môi, làm như không nhìn thấy vẻ hả hê trong mắt của đại hán áo xanh, nàng chỉ nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ngoài lưới sắt mỉm cười: “Công Chúa điện hạ, tính tình ngài thế nào chúng ta đều biết, chấp niệm đối với Thái Tử điện hạ sẽ khiến ngài tình nguyện giết nhầm một nghìn mà không bỏ sót một, nếu ngài đã quyết định muốn lấy mạng Trinh Mẫn, cho dù hiện giờ do dự, sau này cũng sẽ không chút do dự mà ra tay.”
Lời nói của Tây Lương Mạt khiến sắc mặt của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa càng tối sầm xuống, nàng cắn răng lành lạnh nói: “Bản cung không chút nào thích nữ tử Tây Lương gia các ngươi, quá thông minh, vì vậy quá khiến người ta chán ghét, Tây Lương Tiên như vậy, ngươi cũng như vậy, ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ có chỗ khác biệt!”
Tây Lương Mạt nghe lời này sao có vẻ có chút tiếc nuối, xem ra cố gắng trước đây của nàng đã chiếm được vị trí nhỏ nhoi trong lòng Công Chúa điện hạ lạnh lùng ích kỷ, chỉ biết đến cảm nhận của mình này.
Nhưng nàng không trực tiếp đáp lại Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mà nhàn nhạt nói: “Công Chúa điện hạ, ngài không muốn biết làm thế nào ta nhận ra ngươi à?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa quả thực thấy kỳ lạ, bản thân vốn chưa từng lộ diện mà nàng lại biết người bắt nàng đi là mình, dù sao Tây Lương Mạt cũng sắp chết, vì vậy Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cũng hỏi: “Làm sao ngươi biết người bắt ngươi là bản cung?”
Tây Lương Mạt nhìn Đại Trưởng Công Chúa mỉm cười: “Ta không chỉ biết người bắt ta là Công Chúa điện hạ, mà còn biết nhất định có kẻ xúi giục ngài bắt ta, hơn nữa lý do là ta quyến rũ Thái Tử điện hạ, phải không?”
“Làm sao ngươi biết?” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ngẩn ra, sau đó cười nhạt: “Lẽ nào ngươi định nói Thái Tử điện hạ không có vài phần coi trọng ngươi? Đừng coi tất cả mọi người là kẻ ngốc!”
Tây Lương Mạt hài hước nói: “Trinh Mẫn nào dám coi công chúa là kẻ ngốc, phải là kẻ xúi giục ngài coi ngài thành kẻ ngốc mới đúng.”
Loại thủ đoạn lợi dụng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa này trước kia nàng dùng chán rồi, không biết kẻ nào dám bắt chước còn dùng chiêu trò này để đối phó nàng.
“Ngươi nói cái gì?” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nheo mắt lại, trong đôi mắt mỹ lệ lành lạnh nổi lên một chút tàn khốc.
Tây Lương Mạt chậm rì rì xoa cổ tay bị xích của mình nói: “Ta nói, Công Chúa điện hạ bị chấp niệm với Thái Tử trói chặt, lại không phát hiện có kẻ đang lợi dụng chấp niệm cùng tình cảm của ngài để diệt trừ đối lập.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt lạnh giá thoáng qua nét khinh miệt: “Trinh Mẫn, ngươi chỉ đang sợ chết thôi, không cần làm bộ với bản cung.”
Tây Lương Mạt mỉm cười: “Được, vậy Trinh Mẫn đổi kiểu khác, Công Chúa điện hạ, người ngài yêu căn bản không phải Thái Tử điện hạ, có phải không?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa sửng sốt, bỗng vươn một bàn tay ra muốn đánh Tây Lương Mạt, thế nhưng tức giận quá mức khiến nàng quên trước mặt mình còn một hàng rào sắt, từ ngoài hàng rào với tay vào căn bản không với tới Tây Lương Mạt.
“Chết tiệt, tiện nhân, ngươi nói cái gì!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa căm giận nắm chặt hàng rào lay động, gào lên với người hầu bên cạnh: “Còn không mở hàng rào ra cho bản cung, bản cung muốn trừng trị tiện nhân bên trong!”
Đám đại hán áo xanh nhìn nhau, nữ tử bên trong biết võ, hơn nữa võ nghệ không kém, hàng rào này vì bảo vệ chủ tử mới đặt vào, nếu mở ra, nhỡ người bên trong làm chủ tử bị thương thì bọn họ có mấy cái đầu cũng không đủ chém.
Bọn họ thậm chí có điểm bội phục vị Quận Chúa bên trong, có thể khiến Công Chúa điện hạ tức giận đến mức này.
Tây Lương Mạt nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tức giận, bỗng nhàn nhạt nói: “Công Chúa điện hạ, ngài cần gì phẫn nộ như thế, cần gì không nghe Trinh Mẫn ta nói hết lời, hay ngài đang trốn tránh cái gì? Ngài mới là chủ nhân nơi này, chỉ cần ngài muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng Trinh Mẫn, không phải sao?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn dáng vẻ không nóng không vội của Tây Lương Mạt, lại nhìn ánh mắt bọn thuộc hạ, nàng cố gắng kiếm chế tính tình, nghiến răng nghiến lợi lạnh giọng nói: “Ngươi tốt nhất nên nói ra một lý do khiến ta hài lòng, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết thảm hơn cả Tây Lương Tiên. Vừa rồi ngươi hỏi ta có muốn biết hay không, hiện nay đến lượt ta hỏi ngươi có muốn biết Tây Lương Tiên chết thế nào không?”
Tất cả tin tức công bố với bên ngoài đều nói đội ngũ đưa gả của Tín Phi nương nương trên đường gặp sa phỉ Hách Hách, hầu hết đã chết oan uổng, Tín Phi nương nương không rõ tin tức.
Tây Lương Mạt nhìn ánh mắt dữ tợn của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, mỉm cười: “Cổ ngữ có câu hận một người là hận không thể lột da kẻ đó, ăn thịt kẻ đó, Công Chúa điện hạ hẳn không phải ngoại lệ chứ?”
“…” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn ánh mắt bình tĩnh và hiểu rõ của Tây Lương Mạt, đột nhiên cảm thấy như có một chậu nước lạnh hất vào mặt, khiến nàng lập tức bình tĩnh hơn nhiều, vì sao nàng cảm thấy nữ tử trước mặt dường như biết hết tất cả.
Nàng nheo mắt lại, có chút hào hứng nói: “Xem ra ngươi biết không ít?”
“Công Chúa điện hạ có muốn nghe kỹ càng hơn không?” Tây Lương Mạt ra hiệu bằng tay một cái.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ngập ngừng, quay đầu lạnh lùng hạ lệnh với thuộc hạ của mình: “Tất cả các ngươi lùi ra sau ba thước!”
Đám đại hán thanh y nhìn nhau, đều cảm thấy cách hàng rào Công Chúa điện hạ sẽ không bị thương, lúc này mới trải bồ đoàn trên mặt đất để Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ngồi xuống, bọn họ chậm rãi lùi lại mấy bước, nhường ra một không gian nhỏ.
“Ngươi nói người bản cung yêu không phải Thái Tử điện hạ, vậy là ai?” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ngồi xuống xong lạnh lùng nhìn Tây Lương Mạt, ánh mắt nguy hiểm giống như chỉ cần Tây Lương Mạt nói sai một câu, nàng sẽ một kiếm giết Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt không ép người hầu của đối phương đi xa thêm, chỉ chậm rãi nói với Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa: “Công Chúa điện hạ, ngươi không yêu ai hết, ngươi chỉ yêu chính ngươi thôi.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe vậy hô hấp hơi nghẹn, sau đó khinh miệt hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Tây Lương Mạt tiếp tục nhìn nàng nói: “Công Chúa điện hạ, ngươi là muội muội ruột thịt của đương kim bệ hạ, nhỏ hơn đương kim bệ hạ mười tuổi, năm ngươi được năm tuổi Thái Hậu nương nương qua đời, ngươi lớn lên bên cạnh bệ hạ, luôn là thiên chi kiêu nữ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bề ngoại lại mỹ lệ, ai lại nỡ từ chối yêu cầu của ngươi, có đúng không?”
Giọng nói mềm mại xa xôi của Tây Lương Mạt như một dòng nước chảy qua trái tim Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, dẫn nàng nhớ lại ký ức tốt đẹp nhiều năm trước.
Đó là thời khắc thịnh thế của một thiên chi kiêu nữ, là lúc bông hoa mẫu đơn được hoàng thất tỉ mỉ chăm sóc nuông chiều chớm nở.
Bởi tuổi còn quá nhỏ, nàng không thấy được lúc Lam Linh Công Chúa được sủng ái, chỉ thấy cô cô và rất nhiều tỷ tỷ lớn tuổi của nàng bị hoàng huynh nàng trục xuất, thậm chí chém đầu, Thái Bình Công Chúa đương nhiên thành đứa trẻ được chiều chuộng nhất hoàng triều.
“Nhưng những ngày như vậy hoàn toàn dừng lại tại năm ngươi mười sáu tuổi sắp xuất giá. Một năm kia, ngươi chờ mong gả cho một phò mã phong lưu tuấn mỹ, chỉ thương ngươi, chiều chuộng ngươi, ngươi sẽ mỹ mãn suốt đời. Lại không ngờ Hoàng Đế bệ hạ, người cho ngươi vinh quang tối cao lại muốn gả ngươi tới Tây Địch, Tây Địch Vương khi đó tuy mới ba mươi tuổi đã có con xấp xỉ tuổi ngươi, chứ đừng nói đến vô số phi tần…”
Theo giọng nói nhẹ nhàng của Tây Lương Mạt, tâm trạng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cũng không tự chủ được trở nên bi thương, thậm chí phẫn nộ.
“… Bất kể ngươi cầu xin thế nào bệ hạ cũng không đồng ý lời thỉnh cầu từ hôn của ngươi, cho dù ngươi quỳ gối trước cung điện cả bệ hạ một ngày một đêm cũng vô dụng, có đúng không?”
Tây Lương Mạt nhìn mỗi một biểu cảm của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, ngữ khí của nàng cũng dần lạnh thêm: “Chính khi đó, Thái Tử điện hạ có quan hệ với ngươi tốt nhất, bởi khi ngươi và hắn còn nhỏ, tham gia cuộc săn hoàng gia từng gặp lưu dân, chính ngươi dẫn hắn bỏ chạy, bảo vệ hắn. Vì vậy Hoàng Đế bệ hạ cho rằng phái Thái Tử điện hạ tới khuyên bảo ngươi, tâm trạng ngươi sẽ tốt hơn một chút, thế nhưng khi đó ngươi đã uống rượu, có lẽ cũng bởi nguyên do gì khác, ngươi dụ dỗ Thái Tử điện hạ lên giường với ngươi, có phải không?”
Thái Tử điện hạ mới mười hai tuổi, đang lúc trẻ tuổi, làm sao ngăn được tiểu cô cô mỹ lệ dụ dỗ bằng mây mưa mê hoặc.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, không thể nói rõ là khiếp sợ hay bất an, bởi suy đoán của Tây Lương Mạt thật sự giống như nàng tận mắt nhìn thấy.
“Ngoại trừ tức giận và oán hận, Trinh Mẫn thật sự không nghĩ ra, vì sao một thiếu nữ mười sáu tuổi mỹ lệ đột nhiên lại quyến rũ cháu trai mà mình chưa từng ái mộ. Tuy cháu trai kia cũng là thiếu niên tuấn tú, thế nhưng ta cho rằng thiếu nữ thích nghe kể chuyện tình cảm như công chúa sẽ càng thích tướng quân thúc ngựa sa trường hoặc trạng nguyên lang tuấn tú hơn, phải không?”
Nàng từng sai Hà ma ma hỏi thăm tất cả mọi chuyện liên quan đến Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, trong đó có ghi vị Công Chúa điện hạ này khi chưa được phong làm Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa từng có danh hào Linh Hỉ Công Chúa. Giống như chờ mong của Thái Hậu đối với cô con gái nhỏ này, Linh Hỉ Công Chúa trời sinh tính tình hoạt bát, thích nhất nghe lão thái giám xuất thân là người kể chuyện bên cạnh Thái Hậu kể chuyện tài tử giai nhân, tướng quân mỹ nhân.
Linh Hỉ Công Chúa thậm chí từng thích Tây Lương Vô Ngôn khi vừa được sắc phong làm Tĩnh Quốc Công, nếu đã vậy, vì sao nàng lại rung động trước một đứa trẻ?
Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói, không hề nể nang chọc phá bức màn che mà Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tự mình tạo nên: “Nếu Công Chúa điện hạ thật sự yêu Thái Tử điện hạ, thì sao lại không để ý đến Thái Tử Phi, Thái Tử Lương Đệ được Hoàng Hậu nương nương tỉ mỉ chọn lựa cho Thái Tử điện hạ, gia thế đều có trợ giúp cho Thái Tử điện hạ, mà lại không chút nể tình giết bọn họ?”
“Ngài chỉ muốn Hoàng Đế bệ hạ hối hận vì những chuyện đã làm với ngươi khi đó, ngươi hận hoàng triều này, hận thiên hạ này, thậm chí hận nam nhân. Thế nên sau khi ngươi trở về thậm chí chưa từng nghĩ tới tái giá, không phải sao? Ngươi như vậy sao có thể thật sự yêu Thái Tử? Ngươi chỉ muốn báo thù cho thời giờ thanh xuân, kiêu ngạo và mỹ lệ đã mất của mình mà thôi.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa chỉ đang tự lừa gạt mình mà thôi.
“Không… Không… Đừng nói nữa, câm miệng, câm miệng, ngươi câm miệng cho ta!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng như rất khó chịu, gào thét lên, hung hăng đấm lên hàng rào sắt, khiến dây xích sắt khóa hàng rào rung động leng keng mà vẫn không chịu ngừng tay.
Đám người áo xanh nhìn chủ tử mình như người điên, liều mạng đấm hàng rào, giống như đó là kẻ địch ngươi sống ta chết của mình, dáng vẻ điên cuồng khiến người ta không rét mà run. Chỉ chốc lát, tay nàng đã đầm đìa máu tươi, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa vẫn không chịu ngừng, tựa như không cảm thấy đau, càng không ngừng đấm hàng rào.
Miệng nàng phát ra những tiếng: “A…Hi… Ha ha…”
Đáng sợ và quái dị, không nói rõ là khóc hay cười.
Biết chủ tử đang làm chuyện tự thương tổn mình nhưng đám võ nghệ cao cường bọn họ cũng không dám lên kéo.
Cho đến khi một đôi tay lạnh giá bỗng vươn ra khỏi tấm rào sắt, nhẹ nhàng phủ lên bàn tay đẫm máu của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, giọng nói lạnh lẽo lại mềm mại của Tây Lương Mạt vang lên trong nhà giam tăm tối: “Công Chúa điện hạ, ngài mới là bông mẫu đơn xinh đẹp nhất hoàng thất trên thế giới này, có ai có thể sánh được với sự tôn quý của ngài, huyết thống của ngài, vẻ đẹp của ngài, cho dù là Hoàng Hậu nương nương cũng không cao quý bằng ngài, vì sao phải tự tổn thương chính mình như vậy?”
Bàn tay Tây Lương Mạt như có ma lực, khiến Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đang đau khổ, xúc động chậm rãi bình tĩnh lại.
“Ngài chỉ bị người ta lợi dụng mà thôi, người hoàng triều này không ai có thể hiểu được sự thống khổ của ngài, bọn họ chỉ nhiều lần tổn tương sự tự tôn của ngài, sự kiêu ngạo của ngài, lợi dụng ngài mà thôi…”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nàng ngẩng gương mặt đầy nước mắt, tròng mắt lạnh như băng ngẩn ngơ nhìn thẳng vào Tây Lương Mạt, một lúc lâu sau, nàng bỗng hỏi: “Ngươi thì sao? Trinh Mẫn, ngươi thì sao? Ngươi đang lợi dụng ta, hay ngươi muốn ta rời khỏi Thái Tử điện hạ?”
Tây Lương Mạt nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, bỗng cười khẽ một tiếng: “Trinh Mẫn chỉ hy vọng có thể sống sót từ tay ngài mà thôi, nếu ngài nói đây là lợi dụng thì cứ coi như ta lợi dụng ngài đi. Về phần Thái Tử điện hạ, nếu bệ hạ đã cướp đi ước mơ và hy vọng tươi đẹp của ngài, rồi lại dùng Thái Tử điện hạ như minh châu bù lại những gì đã mất của ngài chẳng phải cũng tốt lắm sao? Huống hồ Thái Tử điện hạ hiện nay cũng xứng đôi công chúa.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa giật mình trong thoáng chốc, nhìn Tây Lương Mạt hồi lâu, vẻ mặt phức tạp nói: “Trinh Mẫn… Ngươi, ngươi thật sự rất…”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cảm thấy Tây Lương Mạt hoàn toàn khác với nữ tử quý tộc am hiểu dùng tâm cơ mà nàng đã tưởng tượng. Dường như Tây Lương Mạt còn miệt thị luân thường, miệt thị quy tắc hơn cả nàng, mỗi tiếng nói cử động hoàn toàn không theo một chuẩn mực nào, lại khiến nàng cảm thấy có một cảm giác rất kỳ lạ.
Khiến nàng hoàn toàn không hình dung ra lại cảm thấy rất hợp ý. Trên thế giới này, có lẽ không thể tìm được người hiểu mình như Tây Lương Mạt nữa, cho dù Thái Tử dây dưa nghiệt duyên với nàng hơn mười năm cũng không.
Tây Lương Mạt từ trong lòng lấy ra một chiếc chăn tay, chậm rãi giúp Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa buộc vết thương trên tay lại, từ từ nói: “Ngài muốn nói, chừa từng thấy loại người cổ quái lại vô sỉ như ta phải không?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa dừng lại, tự nhiên muốn cười, nử tử trước mặt đúng là thẳng thắn.
“Ngươi… thật sự không thích Thái Tử à?”
“Không thích, công chúa không tin à?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng im lặng, một lúc lâu sau mới nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Ta tin ngươi, nhưng ngươi vẫn phải cho ta một lý do.”
Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ cố chấp của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, âm thầm thở dài một tiếng, quanh năm suốt tháng không ngừng mê hoặc mình, nay Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đối với Thái Tử gia đã hình thành một chấp niệm qủy dị, chấp niệm có thể khiến một cô gái mỹ lệ biến thành ác quỷ.
Tây Lương Mạt cười nhẹ khoát tay với nàng, ý bảo Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đưa lỗ tai lại đây. Nhóm người áo xanh sửng sốt, lập tức muốn tiến lên ngăn cản, vừa rồi để Tây Lương Mạt cách song sắt tới gần chủ tử đã là bọn họ thất trách!
Thế nhưng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng quay đầu tần bạo trừng mắt với bọn họ: “Cút ngay cho bản cung!”
Đuôi mắt Tây Lương Mạt nhẹ nhàng nhướng lên, thản nhiên nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa giằng co với đám người hầu, ước chừng ngay cả Công Chúa điện hạ cũng không phát hiện, xưng hô với nàng không biết từ khi nào đã biến thành “ta”, mà với nhưng người khác vẫn là “bản cung”.
Cuối cùng, nhóm người hầu không lay chuyển được chủ tử của mình, đành hung tợn nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt sau đó thối lui.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa quay đầu, không chút do dự để sát mặt vào Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt cũng tới bên tai nàng nói nhỏ cái gì.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa càng nghe sắc mặt càng kinh ngạc, sau đó gần như đứng bật dậy, nhìn Tây Lương Mạt thất thanh nói: “Cái gì? Ngươi… Ngươi và Cửu…”
Tây Lương Mạt lập tức cao giọng ho khan: “Công Chúa điện hạ!”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lúc này mới nhận ra mình mất kiểm soát, nàng trừng một cái thuộc hạ đang cố gắng tới gần mình, lần nữa ghé sát vào bên cạnh Tây Lương Mạt, thì thầm vài câu: “Ngươi thật sự cùng hắn…”
Một đám đại hán áo xanh nhìn Công Chúa điện hạ luôn hung hăng tàn nhẫn bạo ngược của bọn họ lại giống một phụ nhân phố phường ngồi xổm trước cửa lao thì thầm nói nhỏ với tù binh của mình một lúc lâu, sắc mặt khi trắng khi xanh, sau đó khó hiểu đỏ lên, có vài phần xấu hổ và khó tin.
Cuối cùng…
Không có cuối cùng.
Bởi vì cô gái bị nhốt trong lao chỉ bằng vài lời nói ba xạo, được Công Chúa điện hạ tự mình thả ra, thậm chí dắt tay cùng ra khỏi cửa lao, trở thành nữ tù binh đầu tiên không bị Công Chúa điện hạ làm nhục đến chết.
Đối với đám người áo xanh mà nói đây chưa hẳn là tin tức tốt, bởi bọn họ bớt đi một cơ hội tiết dục, dù sao cơ hội nhúng chàm một nữ tử quý tộc cũng không nhiều.
Một ngày nào đó sau đấy, Cửu Thiên Tuế điện hạ hỏi rốt cuộc Tây Lương Mạt làm thế nào trốn thoát khỏi tay vị công chúa như quỷ ăn thịt người kia, Tây Lương Mạt suy nghĩ một lúc, cuối cùng than thở nói: “Ước chừng vì loại sinh vật thần kỳ mỗi tháng chảy máu bảy ngày mà không chết như chúng ta có cùng một ham mê tương đối quái dị, ví như ta thích ngủ thái giám biến thái, còn nàng thì thích ngủ cháu trai bị đơ cơ mặt của mình.”
Cửu Thiên Tuế: “Biến thái… là cái gì?”
…
Mà Tây Lương Mạt bình an vô sự đương nhiên không đơn giản chỉ vì mấy câu nói ba xạo của nàng.
Có điều lúc này nàng bình an tương đương với có vài người sắp gặp chuyện chẳng lành.
“Chát!” Một roi quất lên làn da khiến Nam Cung cô cô đau đến mức lăn lộn trên đất, nàng che vết máu trên mặt phẫn nộ trừng mắt với cô gái vừa quất roi.
“Ngươi… Các ngươi cũng dám ra tay với đặc sứ của Hoàng Hậu nương nương!”
Tác giả :
Thanh Thanh Du Nhiên