Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 395: Ngồi nói chuyện với Kim Gia
"Uhm!"
Tạ Mai Nhi gật đầu đồng ý, sau đó liền lấy hết can đảm, hỏi: "Hạo Vân, sắp tới đây em có thể đến chỗ này một chuyện không ? Hiện tại tình thế vô cùng tốt, nếu chủ tịch như em có thể đến đây để cổ vũ sĩ khí, chị đoán là mọi người sẽ càng nỗ lực hơn nữa..." Phương Hạo Vân đương nhiên hiểu tâm tư của Tạ Mai Nhi, thật ra cô ấy chỉ muốn nhân cơ hội đó mà gặp mình một chút. Trên thực tế Phương Hạo Vân cũng có cách nghĩ như vậy, chỉ là hắn quả thật không đi khỏi được.
Do dự một lúc, Phương Hạo Vân nói: "Chị Mai, vậy đi, đợi khi nào công việc trong tay em đã xong rồi, em sẽ cố gắng bớt chút thời gian đến đó một chuyến."
"Uhm, vậy chị đợi em nha...!" Tạ Mai Nhi nói với vẻ vô cùng mong đợi.
Quả thật Phương Hạo Vân rất bận... đại đa số các bộ phận của tập đoàn Đằng Phi đều đã chuyển đến dự án ở thôn Lưu Thủy, nhưng những công việc thường ngày của công ty hắn vẫn phải phụ trách.
Hơn nữa, hắn còn phải cố gắng tận dụng thời gian rảnh rỗi để luyện công.
So với cuộc sống nhàn nhã trước đây, đúng là khác nhau một trời một vực.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tạ Mai Nhi, hắn vội vàng lái xe đến quán cafe nằm trong khách sạn Shangri-la. Hôm qua, hắn đã gọi điện hẹn Kim Gia, hắn muốn trước lúc rời khỏi Hoa Hải, nói chuyện với ông ta trước, xem ý ông ta thế nào, có thể nắm chắc được bao nhiêu phần trăm, để mà thu phục ông ta.
"Phương thiếu gia...!" Kim Gia đến cũng tương đối sớm, ông ta đã bao luôn một phòng, để người phục vụ đưa Phương Hạo Vân đến. Cũng có thể là Kim Phi đã thuyết phục được ông, nên thái độ của ông ta đối với Phương Hạo Vân rất tốt.
"Kim Gia, xin lỗi nhé tôi đến muộn rồi..." Vì nhận cuộc gọi của Tạ Mai Nhi, nên Phương Hạo Vân đã đến trễ vài phút so với giờ hẹn, hắn cố tình xin lỗi.
"Ha ha, không sao, không có trở ngại gì... Phương thiếu gia thành lập tập đoàn Đằng Phi đầy tiếng tăm ở thành phố Hoa Hải này, tôi biết bây giờ cậu là một người vô cùng bận rộn, có đến trễ vài phút cũng chẳng sao..."
Kim Gia khẽ cười, chỉ vào ly cafe trước mặt, cười nói: "Cũng chẳng biết là cậu thích uống loại cafe nào, nên đã tùy tiện gọi đại cho cậu một ly, uống thử xem, thế nào ?"
"Uhm...!"
Phương Hạo Vân gật gù, nâng ly cafe lên nhấp một ngụm nhỏ, cười nói: "Không tệ, rất hợp với khẩu vị của tôi... Kim Gia, ông cũng biết dạo gần đây tôi rất bận. Vậy đi, chúng ta đều là người thông minh, thôi thì không cần vòng vo nữa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra... Kim Phi có đến tìm tôi..."
"Tôi biết...!"
Kim Gia nâng ly cafe lên, không hề để tâm đến hình tượng của mình chút nào, uống một hơi đã hết ly cafe, sau đó ánh mắt thay đổi, nhìm chằm chằm vào Phương Hạo Vân nói: "Phương thiếu gia, thủ đoạn của cậu, thực lực của cậu, tôi đều biết rất rõ. Tôi cảm thấy khó hiểu, tại sao cậu lại có hứng thú với tôi chứ ?"
"Tôi cần ông giúp tôi...!" Không ngờ câu nói mà Phương Hạo Vân thốt ra lại là câu mà Kim Gia không ngờ đến. Theo ông ta thì, sau lưng Phương Hạo Vân đã có Trần Thiên Huy, có tập đoàn Thịnh Hâm, vốn không cần phải thu nạp thêm mình.
"Phương thiếu gia..." Dường như Kim Gia còn muốn hỏi gì đó, không ngờ lại bị Phương Hạo Vân giành trước: "Những gì tôi nói đều là thật, tôi cần sự giúp đỡ của ông."
Kim Gia nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phương Hạo Vân, cảm thấy hắn chẳng giống đang đùa chút nào. Nói một cách khác, Phương Hạo Vân muốn ông ta giúp đỡ, hoàn toàn đều là thật.
Kim Gia thấy mình được Phương Hạo Vân xem trọng như thế đâm ra có chút lo sợ, thậm chí ông ấy cũng không biết là rốt cuộc Phương Hạo Vân xem trọng mình ở chỗ nào ?
"Ông không cần phải rời khỏi nhà họ Tần..." Đột nhiên Phương Hạo Vân lại nói thêm một câu.
"Phương thiếu gia, cậu có thể nói rõ ràng hơn không, tôi không mấy hiểu ý của cậu..."
Thấy Phương Hạo Vân vẫn cứ nghiêm túc mà nhìn mình, Kim Gia bèn hỏi lại một câu, những lời mà Phương Hạo Vân nói trước và sau đều có mâu thuẫn, trước tiên là muốn mình giúp cậu ta, bây giờ lại bảo là đừng rời khỏi nhà họ Tần. Kim Gia quả thật không hiểu, rốt cuộc ý của cậu ta là sao.
"Rất đơn giản, ông tiếp tục ở lại nhà họ Tần, nhưng lại làm việc cho tôi... không giấu gì ông, tôi định sẽ đối phó với nhà họ Tần, nên cần sự giúp đỡ của ông... để làm điều kiện trao đổi, tôi có thể đảm bảo ông và Kim Phi cả đời này sẽ không có chuyện gì, vinh hoa phú quý suốt đời..." Phương Hạo Vân giải thích...
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, cuối cùng Kim Gia đã hoàn toàn hiểu ra, ý của Phương Hạo Vân là muốn ông làm gián điệp ở nhà họ Tần... nếu là trước đây, nghe được những lời này, Kim Gia nhất định sẽ phất áo mà đi khỏi. Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, lão gia nhà họ Tần đã quyết định sẽ định cư ở Anh Quốc, phía bên Hoa Hải đã bị Tần Tử Hoa và Tần Tử Kiếm làm xáo xào đến nỗi rối tung rối mù lên, hơn nữa hai tên công tử này chẳng có đủ tôn trọng dành cho ông, hoàn toàn xem ông như là một hạ nhân mà sai bảo, điều này đã khiến Kim Gia dần dần mất đi lòng tin với nhà họ Tần... lại thêm, việc tổ chức sát thủ hủy bỏ đơn hàng, cũng khiến ông có lòng kính sợ Phương Hạo Vân... quan trọng hơn cả là em gái Kim Phi đã dày công khuyên bảo... 3 nhân tố này cũng đủ để tâm tư của ông dần dần có thay đổi, trong lòng ông đã dần dần nghiêng theo hướng phản bội lại rồi...
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Kim Gia vẫn chưa thể đưa ra quyết định cuối cùng... trong lòng ông vẫn cứ mâu thuẫn... không phải ông là người nhu nhược không quyết đoán, chủ yếu là vì ông quá coi trọng tình nghĩa, là người thích nói nghĩa khí, có một số thứ, không phải cứ nói bỏ là bỏ được ngay...
"Kim Gia, ông vẫn còn do dự ?"
Theo như Phương Hạo Vân thấy, loại người như Kim Gia đúng là một nhân tài thật sự, cứ nghĩ đến việc ông từ một đàn em nhỏ nhoi mà có thể làm lớn như ngày hôm nay, ngoài cái sự chăm lo của nhà họ Tần đối với ông ta ra, thì đại đa phần đều là nhờ vào tài hoa của ông ta. Hơn nữa, con người ông ta cũng rất trung thành, nói nghĩa khí... nếu có thể thu phục được một người như vậy, thì quả đúng là được thêm vây thêm cánh.
Hắn đã từng điều tra qua những tài liệu liên quan đến Kim Gia, phát hiện ông này cũng rất có đầu óc, không phải là đám động một tý là vác dao vác kiếm đâu... chỉ với những sản nghiệp trong tay ông ta, đại đa số đều được lấy về một cách hợp pháp.
Cho nên, Phương Hạo Vân vô cùng thích Kim Gia.
"Phương thiếu gia, tôi nghĩ cậu hiểu rất rõ về quá khứ của tôi, nhà họ Tần có đại ơn đối với tôi, có thể nói là, nếu không có nhà họ Tần, thì sẽ không có Kim Gia này. Bây giờ cậu bảo tôi làm gián điệp cho cậu, cùng liên thủ với cậu mà đối phó với nhà họ Tần, cậu cảm thấy tôi có thể làm được sao ?" Kim Gia hỏi ngược lại.
Phương Hạo Vân cười nhạt: "Kim Gia sao ông ngốc thế, tình trạng bây giờ của nhà họ Tần ông cũng đã thấy rồi... đã không còn được như trước nữa. Tên Tần Tử Hoa vốn là một tên bất tài, không hề có một chút năng lực nào. Tần Tử Kiếm thì còn có chút bản lĩnh, nhưng hắn đã sống ở nước ngoài quá lâu, nên không hiểu lắm về tình hình trong nước, tôi đoán rằng hắn khó mà làm nên chuyện lớn. Nói một cách khác, sản nghiệp của nhà họ Tần ở Hoa Hải sớm muộn gì cũng sẽ mất hết... ông cảm thấy nếu ông tiếp tục trung thành với nhà họ Tần thì sẽ được gì không ? Thêm nữa, cho dù có hay không có sự giúp đỡ của ông, tôi cũng sẽ ra tay với nhà họ Tần... nếu ông chấp nhận tiếp tục làm nô tài cho nhà họ Tần, sau này ông cũng sẽ không có kết cục tốt, nhẹ thì bại gia, mất hết tất cả, nặng thì có thể mất mạng oan uổng... ông thấy như vậy có đáng không ? Nói một cách khác, cho dù ông không có dự tính cho ông, vậy còn Kim Phi thì sao ? Sự sống chết của em gái ông, ông cũng không lo sao ?"
Lần này Kim Gia cũng xem như đã hiểu rõ những lời mà Hạo Vân nói, đúng là hắn đang lấy thế ép người mà…
Kim Gia suy đi nghĩ lại những điều mà Hạo Vân nói, nên đã trở nên trầm mặc .
Theo lý mà nói, nhà họ Tần quả thật đang xuống dốc, hơn nữa thực lực của Phương Hạo Vân cũng đang lớn mạnh. Nếu như đủ thông minh, thì ông ta nên đồng ý với Phương Hạo Vân, nhưng vấn đề bây giờ là, Phương Hạo Vân đang nghĩ như thế nào về mình ? Là muốn lợi dụng trong nhất thời ? Hay là thật lòng đối đãi đây ? Đó cũng là vấn đề then chốt nhất.
Trong nhất thời, Kim Gia cứ nghĩ đến những cái được những cái mất.
Cách nghĩ của Kim Gia thật ra cũng rất bình thường, hiện giờ ông đang làm việc cho nhà họ Tần, đó cũng là dưới một người nhưng trên vạn người. Tuy hai vị thiếu gia nhà họ Tần cũng đang xen ngang vào, nhưng những sản nghiệp thuộc về mình, vẫn đang nằm chặt trong tay mình mà.
Bây giờ Phương Hạo Vân muốn thu phục ông, hắn cũng đã chuẩn bị thực lực để thu phục mình.
Nhưng vấn đề là rốt cuộc Phương Hạo Vân sẽ đối đãi với ông ta như thế nào ?
Có thể nói là, thái độ của Phương Hạo Vân đối với ông ta, sẽ là điều tham khảo quan trọng nhất.
Người đã ở trên cao lâu ngày như Kim Gia, đã quen ra lệnh cho người khác, đã quen cái cảm giác ngự trên cao rồi, bây giờ nếu quy thuận Phương Hạo Vân, hắn phải ở dưới trướng người ta, trở thành thuộc hạ của Phương Hạo Vân… ông có chút do dự…
Tuy rằng lúc trước hắn cũng là thuộc hạ của nhà họ Tần, nhưng nhà họ Tần đã cho hắn tất cả, nên hắn mới đồng ý cam chịu.
Nhưng về Phương Hạo Vân thì, dường như chưa cho ông cái gì cả, chỉ vì một lời hứa, mà ông đã bỏ đi cái giá trị của mình để về phe hắn, quả thật ông làm không được.
Nói đơn giản hơn, ông không thể để mất thể diện được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thấy Kim Gia trầm mặc, Phương Hạo Vân cũng không ép ông, thật ra những gì mà Kim Gia đang suy nghĩ, đa phần Phương Hạo Vân đều rõ cả, dù sao thì Kim Gia ở Hoa Hải này cũng có thể xem là người có mặt có mũi.
Đương nhiên, có một số chuyện Kim Gia đâu hề biết, cái mà Phương Hạo Vân xem trọng chính là tài hoa của ông, chứ không phải số tài sản trong tay ông, thật ra, chỉ những sản nghiệp trong tay Kim Gia, Phương Hạo Vân vốn chẳng thèm để mắt tới. Chẳng phải đã bảo dự án ở Thôn Lưu Thủy sau này sẽ đem lại cho hắn lợi nhuận khổng lồ sao, chỉ với thu nhập trong 3 năm làm ở Thiên Đạo của hắn cũng đã vượt xa những sản nghiệp nằm trong tay Kim Gia rất rất nhiều rồi…
Hơn nữa, Phương Hạo Vân cũng không phải hạng người xem trọng tiền bạc. Cứ nói đến việc hắn đã mở ra tập đoàn Đằng Phi, mục đích đâu chỉ có vì muốn kiếm tiền, cái hắn cần chính là muốn được thử cái cảm giác lập nghiệp… trong lúc lập nghiệp lại không ngừng mài dũa bảo thân, khiến cho mình càng trở nên trưởng thành hơn…
Phương Hạo Vân không muốn làm khó người khác.
Nếu Kim Gia không đồng ý, không chịu hợp tác với hắn, thì hắn sẽ bỏ cuộc việc đối phó nhà họ Tần sao ? Cứ cho là không có sự trợ giúp của Kim Gia đi, hắn vẫn có thể tự hoàn thành được.
Chỉ là tiếc cho một nhân tài.
"Cứ nói ra những điều lo lắng và kiêng dè trong lòng ông ra đi… tôi sẽ giải đáp cho ông từng câu một, nếu quả thật vẫn không được, tôi cũng không định miễn cưỡng ông, đất rộng trời cao, sau này chúng ta vẫn sẽ là mỗi người mỗi hướng." Phương Hạo Vân lại mở miệng nói lần nữa.
Nhìn vẻ tự tin của Phương Hạo Vân, Kim Gia suy nghĩ một lúc, hỏi với vẻ dò xét: "Chim khôn chọn cành mà đậu, A Kim tôi cũng hiểu cái đạo lý này… tôi muốn biết, cậu có thể cho tôi những gì ?"
"Một cái sân khấu rộng rãi hơn, để ông có thể thi thố hết tài hoa của mình…"
Phương Hạo Vân nói nhạt: "Nếu ông là nhân tài mà tôi đang cần, tôi sẽ giúp ông thống nhất Hoa Hải, thậm chí ngay cả toàn bộ xã hội đen ở phía nam."
Vừa nghe xong câu này, Kim Gia liền giật bắn người.
Nếu là người khác nói với Kim Gia những câu này, Kim Gia nhất định sẽ xì mũi coi khinh ngay, cảm thấy người đó đang ăn nói bậy bạ, nhưng những lời này xuất phát từ miệng của Phương Hạo Vân, nên ông không thể không suy nghĩ thêm một lúc.
Nếu nói là, Phương Hạo Vân quả thật có cái thực lực này… Kim Gia là người của xã hội đen, cả đời này không thể quay đầu lại được nữa rồi, ông chỉ đành theo cái sự nghiệp này đến cùng.
Thống nhất Hoa Hải, thậm chí đến toàn bộ xã hội đen ở phía nam, đối với con người như Kim Gia mà nói, sức hấp dẫn vô cùng lớn… nên không thể không suy nghĩ kỹ lại.
"Phương thiếu gia, cậu xác định là cậu không đang nói đùa đấy chứ ?" Trầm mặc một lúc lâu, Kim Gia bèn nêu ra một câu chất vấn, dù sao thì chuyện này cũng quá trọng đại, nên ông phải hỏi rõ. Sau khi hỏi rõ rồi, mới suy nghĩ thấu đáo được.
Liền tiếp đó ông lại nêu ra thêm một câu hỏi nữa: "Phương thiếu gia, theo tôi được biết, tập đoàn Thịnh Hâm xuất thân từ bạch đạo, cho đến nay vẫn chưa có vết ố nào, còn cậu lại là người thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm, tôi thấy cậu không giống loại người thích chơi với xã hội đen…"
Nghi vấn của Kim Gia rất rõ ràng, Phương Hạo Vân cậu là người của bạch đạo, cậu khẳng định sẽ không bị nhiễm hắc đạo chứ, nhưng cậu lại không thể thả lỏng mình… nếu vậy thì, chẳng phải đã ra được vấn đề rồi sao ? Những lời Phương Hạo Vân nói, rốt cuộc đáng tin đến bao nhiêu ?
Nghe những lời Kim Gia nói, Phương Hạo Vân khẽ cười, Kim Gia có thể hỏi được câu này, đã có thể thấy rõ ông ta có động lòng. Nếu ông đã động lòng, thì vấn đề sẽ dễ giải quyết thôi.
"Ha ha…!"
Phương Hạo Vân cười để mở đầu: "Kim Gia, xem ra ông đúng là đã động lòng… nói thật với ông nhé, tôi quả thật không có ý muốn dính vào hắc đạo… nhưng tôi cũng không thể hoàn toàn đưa hết quyền cho ông. Nếu theo kế hoạch của tôi, sau này hắc đạo cũng phải cải chế lại, giống như chú Trần và công ty bảo hiểm Trần Thị vậy. Đến lúc đó tôi sẽ thành lập công ty bảo hiểm Đằng Phi, tôi sẽ là chủ tịch kiêm luôn tổng giám đốc, còn ông, sẽ là phó tổng giám đốc… ông yên tâm đi, ngoài trừ một số việc trọng đại ra, những chuyện còn lại tôi sẽ không chỉ tay năm ngón bắt ông làm đâu… ông có thể thi thố hết tài năng của mình."
Nghe Phương Hạo Vân nói thế, Kim Gia đã có chút động lòng, ông vội hỏi: "Phương thiếu gia, tôi vẫn muốn biết, anh dựa vào có thể khẳng định chúng ta nhất định có thể thống nhất hắc đạo ở Hoa Hải, thậm chí đến hắc đạo ở cả phía nam này… theo tôi được biết, trong hắc đạo cũng đã từng xuất hiện những nhân vật tài giỏi, cũng đã từng có ý chí lớn như thế, nhưng nhìn lại thì cũng chẳng có ai làm được, nguyên nhân sâu xa bên trong, tôi nghĩ chắc cậu cũng chưa biết. Nói một cách khác, cứ cho là cậu đã chuẩn bị năng lực đó, quốc gia cũng sẽ không chịu ngồi yên mà nhìn…"
Đã lăn lộn trên giang hồ bao lâu nay, Kim Gia đã sớm nhìn ra một số vấn đề, sự giám sát và khống chế của nhà nước đối với xã hội đen là vô cùng chặt chẽ, bất luận là thế nào, nhà nước sẽ không khoanh tay mà ngồi nhìn một nhà lớn mạnh được.
"Điểm này ông cứ yên tâm, về phía chính phủ tôi sẽ bàn bạc với họ…" Những ngày tháng này, trong lòng Phương Hạo Vân đã có một kế hoạch còn to gan hơn. Đương nhiên, kế hoạch này cũng cần Lã Thiên Hành ủng hộ, nếu không thì, rất khó làm được.
Kim Gia thấy Phương Hạo Vân không giống đang đùa chút nào, ánh mắt liền hiện ra một tia vui mừng: "Phương thiếu gia, nếu nói vậy, chúng ta sẽ có cách à ?"
Tác giả :
Xích Tuyết