Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 289: Cứu viện
Trương Bưu trợn mắt nhìn tên cầm đầu, lạnh lùng hỏi: "Nói đi, tụi bây muốn biết chuyện gì ?"
Tên cầm đầu đằng hắng một tiếng, đanh giọng hỏi: "Đội trưởng Trương, tôi hỏi anh, anh đã từng gặp qua tên sát thủ đi ám sát Hoa Thiên Minh ?"
"Đã từng gặp qua…!"
Trương Bưu cười lạnh lùng hỏi lại: "Tôi biết rồi, bọn tây các người chắc chắn là cùng bọn với gã đó ? Khốn nạn, tôi đã nói mà, tôi không hề có qua lại gì với bọn tây cả. Khoan đã, các người phải cho tôi biết các người là ai ? Dựa vào cái gì mà bắt tôi phải trả lời câu hỏi của các người…" Trương Bưu đoán là hôm nay hắn đã không còn đường sống, đằng nào cũng phải chết, chi bằng cứ cứng đầu một chút.
"Đội trưởng Trương, nói thế này nhé, không biết thân phận của chúng tôi, anh vẫn còn có thể tiếp tục sống, nếu đã biết thân phận của chúng tôi, thì anh nhất định phải chết. Vậy đi, tự anh chọn lấy vậy ?" Tên cầm đầu lạnh lùng nói.
"Dựa vào đâu mà tôi phải tin anh ?" Trương Bưu hỏi sắc mặt vẫn không thay đổi.
"Anh không còn chọn lựa nào khác…!" Tên cầm đầu lạnh lùng nói: "Đội trưởng Trương, thú thật với anh, chúng tôi đã nghiêm cứu rất nhiều về tư liệu của anh, đối với võ công của anh, chúng tôi nắm rõ như lòng bàn tay. Nếu hôm nay anh hợp tác với chúng tôi, tôi sẽ cho anh một con đường sống, sau này anh vẫn có thể làm cái chức đội trưởng của anh. Nếu anh không hợp tác, đó là anh đã tự đâm đầu vào chỗ chết.
"Nói vậy là, tội thật sự không thể lựa chọn rồi…" Trương Bưu khinh miệt hứ một tiếng, nói: "Nếu đã vậy thì, tôi sẽ chọn con đường chết, xông vào đi, xông vào mà giết tôi… thằng này nếu như phải chết, cũng phải kiếm vài tên để lót xác."
Tên cầm đầu từ từ bước đến gần, nói: "Anh muốn chọc tức tôi ? Vô dụng thôi, mục đích của tôi rất đơn giản, chỉ là muốn biết tình trạng của tên sát thủ đó ở Hoa Hải như thế nào rồi… và cả chuyện hắn chết như thế nào. Anh nói cho tôi biết những chuyện đó, anh sẽ được tự do. Chúng tôi cũng sẽ đích thân đưa anh trở về…"
Trương Bưu thầm thấy ngạc nhiên, không ngờ đám người này tốn bao nhiêu công sức, chỉ là vì chuyện này thôi. Nhưng nghĩ lại thì, tên sát thủ đó đã chết như thế nào, quả thật hắn cũng không biết.
Tối hôm đó ở biệt thự của Hoa Thiên Minh, hắn và Đại Phi vốn không nhìn rõ đám cao thủ đang đấu đá ở bên ngoài… ai biết là ai đã giết ai chứ ?"
"Khoan đã… có thể nào là cô gái đó không ?" Trương Bưu nhớ đến người nữ hiệp đã từng cứu họ ở trường bắn. Đã nhận ơn của người ta, thì phải tìm cách báo đáp cho người ta. Trương Bưu không dự định sẽ nói chuyện này ra.
Nghĩ đến đây, hắn lạnh lùng nói: "Xin lỗi, anh đã hỏi nhầm người rồi, tôi vốn không biết tên đó đã chết như thế nào… bọn tây các người, bây giờ chưa chắc đã có thể khống chế được tôi, anh có dám tiến lên thử sức không ? Tôi đảm bảo có thể bắt anh phải trả một cái giá rất đắt."
Tên cầm đầu sững người lại, nói: "Đừng có giả vờ trước mặt chúng tôi nữa, bây giờ anh như cây cung đã hết tên, thuộc hạ của tôi, bất cứ người nào cũng có thể giết anh chết."
Vừa nói xong, gã lại tiến lên trước vài bước, chỉ còn đứng cách Trương Bưu khoảng một mét. Trương Bưu có thể cảm nhận được sát khí rất nặng phát ra từ người gã.
Năm tên áo đen còn lại cũng vây lấy Trương Bưu, phong tỏa hết mọi đường lui của hắn. Không khí lúc này liền trở nên căng thẳng.
Trương Bưu nhân lúc nói chuyện với nhau, đã hồi phục lại phần nào sức lực, nhưng nếu sáu tên này cùng nhau xông lên, hắn cũng không chống đỡ được lâu.
Mím chặt răng, Trương Bưu cởi phăng chiếc áo ra, để lộ làn da rắn chắc như đồng, tức giận nói: "Xông vào đi, để xem lũ tây các người chết trước, hay là tôi chết trước."
Lúc này Trương Bưu đã bỏ mặc tất cả, trong lòng đã có ý nghĩ liều mạng. Vì vậy, khí thế càng dũng mãnh hơn so với lúc trước. Sáu tên áo đen gần như cùng một lúc chau mày, có chút kinh ngạc trong đôi mắt hé ra từ lớp vải đen. Hình như họ cảm thấy khó hiểu Trương Bưu, rõ ràng đã như cung hết tên, nhưng trên cơ thể hắn vẫn phát ra một mùi khiến người khác cũng thấy ớn lạnh.
Tên cầm đầu đanh giọng nói: "Đội trưởng Trương, anh rất ngu xuẩn, nếu anh từ chối hợp tác, thì đừng trách chúng tôi ra tay độc ác."
Trương Bưu đã có 3 năm làm đặc chủng binh, lại làm đội trưởng đội cảnh sát đã 3 năm, đã từng thực hiện nhiều nhiệm vụ rất nguy hiểm, và từng nhiều năm lăn lộn trước đầu súng mũi dao, nên khí thế phát ra từ người hắn không phải người bình thường có thể so sánh được.
"Xông lên đi…" Trương Bưu hét lớn một tiếng, khí thế trên người cũng vì thế mà mạnh mẽ hơn nữa.
"Muốn chết… bắt sống nó, dẫn nó về, tao sẽ có cách khiến nó phải mở miệng…!"
Tên cầm đầu đã hết kiên nhẫn, hắn tức đến điên người mà ra lệnh cho thuộc hạ tấn công. Nhưng, chỉ trong chớp mắt, trước mặt Trương Bưu lại xuất hiện thêm một người mang mặt nạ Tôn Ngộ Không.
"Bọn tây các ngươi, thật không biết xấu hổ… bao nhiêu người lại vây đánh một người." Tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không nhìn mọi người một lượt, khinh khi nói.
Trương Bưu khẽ giật mình. Có thể người này sẽ là cứu tinh của hắn. Thật ra, trước giờ hắn cũng không tin rằng trên thế gian này có cái gọi là kỳ tích. Nhưng hôm nay, sự thật đã dạy cho hắn, trên đời này quả thật có kỳ tích.
"Anh bạn… đừng có lo chuyện bao đồng… nếu không thì mày sẽ tự rước họa vào thân." Trong lòng tên cầm đầu còn ngạc nhiên hơn cả Trương Bưu. Gã thật sự không ngờ, giữa đường lại nhảy ra một tên bao đồng như vậy. Nhưng từ khí thế mà nói, người này cũng thuộc hạng bình thường thôi, chỉ là vừa nãy khi hắn nhảy vào thì thân pháp trông rất linh động, cho dù là trong đám người họ cũng không ai có thể so bì được.
"Đừng nói nhiều nữa, nếu tao đã đến đây, thì tụi mày đừng nghĩ đến chuyện thoát thân… dám tập kích đội trưởng đội cảnh sát à, đó là tội nặng, bây giờ tao đại diện cho nhân dân tuyên án tụi bây, tụi bây chết chắc rồi…" Có một luồng sát khí hiện lên trong mắt tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không. Liền đó, trên người hắn bỗng phát ra một luồng khí thế rất mạnh.
Tên cầm đầu lúc này như người mới tỉnh mộng, thầm kinh sợ trong lòng, tên này là một đối thủ mạnh, gã lại dò xét tên mang mặt nạ một lần nữa, mới mở miệng nói: "Anh bạn, xem ra hôm nay anh thật sự muốn chống đối với chúng tôi rồi ? Anh có biết hậu quả của việc chọc giận chúng tôi chưa ?"
Ánh mắt tên mang mặt nạ tôn ngộ không khẽ xoay chuyển, nhìn về phía tên cầm đầu, khinh miệt nói: "Tao chỉ biết, hôm nay sáu đứa tụi bây, không đứa nào có thể sống sót mà rời khỏi chỗ này."
Trương Bưu vừa nhân cơ hội này để hồi phục sức lực, vừa thầm nghĩ, không ngừng suy đoán tên mang nặt nạ Tôn Ngộ Không này là ai… nhưng cuối cũng vẫn không nghĩ ra được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Muốn chết…!"
Ánh mắt tên cầm đầu sắc lạnh, nói: "Giết nó…!"
Trương Bưu lo rằng một mình hắn khó địch nổi với sáu người, vội vàng nói: "Anh bạn, anh đi đi, ý tốt của anh tôi xin nhận lãnh… nhưng họ người đông thế mạnh, anh không phải là đối thủ của họ đâu. Anh đi đi, đem toàn bộ chuyện này nói lại cho Tiểu Lý trong đội cảnh sát thành phố… cám ơn anh, anh đi đi."
"Không vội…!"
Ánh mắt tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không chuyển sang Trương Bưu, tự tin nói: "Tôi đến đây là vì muốn cứu anh, người còn chưa cứu được, sao tôi có thể rời khỏi chứ ?"
Nói xong, ánh mắt của tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không liền lạnh như băng, bước lên một bước về hướng tên cầm đầu, xem thường nói: "Lên đi, đám phế thải này, để tao xem thử, tụi bây có bản lĩnh lớn đến cỡ nào."
"Lên…!" Tên cầm đầu lạnh lùng hét một tiếng, ra hiệu cho thuộc hạ bắt đầu tấn công.
Nhưng khi gã vừa nói dứt câu, trên tay tên đàn ông mang mặt nạ Tôn Ngộ Không đã xuất hiện một cây đao sáng loáng, đồng thời, thân hình hắn với một tốc độ nhanh như chớp giật đã xuất hiện ngay ở trước mặt một tên áo đen. Quá nhanh, nên mấy người ở hiện trường, bao gồm cả Trương Bưu chưa từng rời mắt khỏi hắn, cũng chưa kịp nhìn rõ động tác của hắn, nên vốn không hề hay biết, hắn đã rút đao ra như thế nào, rồi lại xuất hiện ở trước mặt người kia như thế nào.
"Kém cỏi quá…!"
Tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không hình như có chút thất vọng, chính trong cái lúc tên áo đen đang còn ngạc nhiên, thì đao của hắn đã cắm vào ngực của tên áo đen, tên áo đen đứng im như khúc gỗ, mặt mày trắng bệch, cho đến khi thanh đao của tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không rút ra khỏi ngực hắn, hắn mới la lên một tiếng thảm thiết, đồng thời, một dòng máu tươi phun ra từ vết thương ở ngực.
Tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không khẽ cựa quậy người, thì đã xuất hiện ngay bên cạnh Trương Bưu, tránh được những tia máu tươi bắn vào người hắn.
Lúc này tên mặc áo đen sau khi hét lên một tiếng thảm thiết, cơ thể hắn đã ngã ngay xuống mặt đất. Rất nhanh, dòng máu đỏ tươi đã thấm ướt xung quanh hắn.
Trương Bưu phát hiện ra, trên lưỡi đao của tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không không hề dính một vết máu nào. Đao pháp tốt… đúng là đao pháp tốt.
Cả quá trình đó, dường như chỉ xảy ra trong vòng vài giây.
Ánh mắt của tên cầm đầu như sắp bị đóng băng vậy, sát khí trên người mạnh mẽ hơn, ánh mắt phát ra những tia nhìn sắc lạnh, hắn giận dữ nhìn tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không nói: "Đao pháp thật tàn nhẫn…"
Tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không khinh thường cười nói: "Tại chúng mày quá vô dụng… cố gắng hết sức đi, nếu không thì thằng đó chính là tấm gương của chúng mày…" Nói xong, tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không dùng mũi đao chỉ vào cái xác vẫn đang chảy máu nằm trên mặt đất.
Tên cầm đầu nhìn lướt qua cái xác của tên đồng bọn, trong lòng bất giác thấy sởn hết cả người, lại nhìn đôi mắt tàn khốc của đối phương, hắn biết rằng, chuyện ngày hôm nay e là khó mà giải quyết tốt đẹp được, không chừng, họ không những không thể hoàn thành nhiệm vụ, mà đến ngay cả tánh mạng cũng phải bỏ lại ở đây.
Nhìn tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không cao thâm khó đoán này. Trong lúc nói chuyện đã giết ngay một tên thuộc hạ của mình, theo tình hình như vậy mà nói, họ không thể nào là đối thủ của hắn được.
Sau khi suy đi nghĩ lại, tên cầm đầu cảm thấy hay là nên nhân lúc người của mình chưa bị thương vong nhiều, nên rút lui cho nhanh, chờ qua hết hôm nay, lại tìm cơ hội khác để bắt giữ Trương Bưu.
Nghĩ đến đây. Tên cầm đầu bước lên trước vài bước, xốc cái xác lên, tay kia như đang ra hiệu, rồi ra lệnh: "Rút…"
Các thuộc hạ của tên cầm đầu đã muốn bỏ chạy từ sớm, nhát đao lúc nãy, xem ra thì thấy rất bình thường, nhưng lại rất chí mạng. Ai cũng biết cả bọn họ có hợp lại với nhau cũng không phải là đối thủ của tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không này, nên chạy là thượng sách.
"Muốn chạy ? Không có dễ vậy đâu…"
Tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không cười khinh miệt, hình bóng hắn tiến lên phía trước. Trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Trương Bưu cảm thấy như mình đang gặp ma vậy, nếu là người, sao lại có thể nhanh đến vậy được.
Cùng lúc với sự kinh ngạc của Trương Bưu, trước và sau xung quanh đã vang lên những tiếng kêu thảm thiết, liền đó, trên mặt đất lại xuất hiện thêm vài cái xác nữa. Sáu tên lúc nãy bao vây hắn, nay đã chết hết rồi, chỉ còn lại tên cầm đầu.
Ánh mắt Trương Bưu đanh lại, nhìn qua bên kia, phát hiện thanh đoản đao trên tay người mang mặt nạ Tôn Ngộ Không đã không thấy đâu nữa.
Đúng là cao thủ, quả thật đúng là cao thủ. Đột nhiên hắn nhớ đến lời dạy của người huấn luyện võ thuật trong bộ đội đặc chủng, một đao thủ thật sự, đều có thể giấu thanh đao của mình trong một bộ phận nào đó trên cơ thể, lúc xuất đao có thể khiến người khác không đề phòng, khiến họ không để ý. Còn về chuyện đao được giấu ở nơi nào, chỉ có một mình đao thủ biết mà thôi.
Trương Bưu đâu hề biết, thanh đoản đao của người đàn ông mang mặt nạ Tôn Ngộ Không, không phải được giấu trên cơ thể, mà là được giấu trong cơ thể.
Đương nhiên, chuyện nghịch lý này, cho dù là chính miệng hắn nói với Trương Bưu, thì Trương Bưu cũng không tin, chứ đừng nghĩ tới chuyện Trương Bưu tự đoán ra.
"Bây giờ, mày còn cho rằng một mình mày có thể chạy thoát được không ?" Sau khi tên đàn ông mang mặt nạ Tôn Ngộ Không đã giết sạch thuộc hạ của gã, lại ép gã lùi lại vài bước, trong ánh mắt hắn đều là sự khinh miệt và hiếu sát.
Trương Bưu lê bước một cách khó nhọc, nhìn những thi thể, toàn bộ đều bị một đao đâm xuyên tim, sạch sẽ nhanh gọn, ngã xuống đất liền tắt thở ngay, đao pháp này quả thật rất tàn nhẫn.
Nhưng nói cách khác thì, đối với những tên cướp này, phương pháp này lại khá được việc.
"Anh bạn, cám ơn…!"
Trương Bưu đi đến trước mặt tên đàn ông mang mặt nạ Tôn Ngộ Không, cúi người cám ơn.
Tên đàn ông mang mặt nạ Tôn Ngộ Không cười một cách rộng lượng, đanh giọng nói: "Không cần khách sáo, tôi vốn đến đây là để cứu anh, anh là một người chính trực, là một đội trưởng cảnh sát giỏi. Hoa Hải này không thể không có anh… đợi tôi dọn nốt tên còn lại, tôi sẽ đưa anh về…"
"Tôi muốn theo anh học võ nghệ…" Trương Bưu đột nhiên quỳ xuống đất, thành khẩn nói: "Xin anh hãy nhận tôi làm đệ tử… tôi muốn theo anh học võ công thượng thừa."
Từ trước đến nay, Trương Bưu đều cho rằng võ công của mình cũng đã khá lắm rồi. Nhưng hôm nay, hắn mới tỉnh ngộ ra, mấy chiêu võ mèo quào của mình ở trước mặt võ công thật sự, đúng là một trò cười, không đỡ nổi một đòn.
"Đội trưởng Trương, anh không cảm thấy dùng súng sẽ càng tiện lợi hơn sao ?" Tên mặt nạ Tôn Ngộ Không bước đến gần đỡ Trương Bưu đứng dậy, nghiêm sắc mặt lại nói: "Trong cái thời đại khoa học kỹ thuật phát triển như thế này, chẳng lẽ anh không cảm thấy võ công đã qua thời rồi sao ?"
Nói đến đây, tên mang mặt nạ Tôn Ngộ Không lại nói tiếp: "Vấn đề mà tôi hỏi anh, anh không cần phải trả lời vội, đợi tôi lo xong việc rồi, anh hãy trả lời tôi… đến lúc đó, tôi sẽ dựa vào câu trả lời của anh để mà quyết định có nên dạy anh võ công tốt hơn hay không."
Tác giả :
Xích Tuyết