Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 267: Hành động
Phương Tuyết Di nghe em trai nói vậy, trong lòng cảm động, vội gật đầu lí nhí: "Ờ, chị biết rồi!"
Nói xong câu ấy, Phương Tuyết Di lại một lần nữa im lặng, không biết vì lí do gì trong mấy ngày nay cứ nhìn thấy Hạo Vân là cô có một cảm giác kì lạ, nhịp tim đập mạnh khác thường.
Nhất là trong cái đêm lễ tình nhân, khi cô tự an ủi trong đầu toàn nghĩ tới hình bóng của Hạo Vân, thậm chí đến lúc sau còn không biết xấu hổ rên khẽ tên của hắn.
"Chị, đừng xem ti vi lâu quá, buổi sáng chị làm việc đã vất vả lắm rồi, phải biết nghỉ ngơi hợp lí, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi đâu." Phương Hạo Vân cũng cảm nhận được thái độ bối rối của chị gái nên nói ra một số câu quan tâm.
"Ờ, chị biết rồi!" Hình như Phương Tuyết Di chỉ còn biết nói mỗi một câu này thôi.
"Chị, em hơi mệt, em về phòng ngủ trước đây, chị đừng xem ti vi khuya quá, ngủ sớm đi nhé, ngủ đủ giấc rất có lợi cho làn da của chị." Nói xong, Phương Hạo Vân chuẩn bị rời khỏi.
"Chị không xem nữa…" Hạo Vân về phòng, Phương Tuyết Di đột nhiên cảm thấy mình ngồi một mình ở đây xem ti vi cũng không còn hứng thú gì. Hơn nữa cô rất để tâm đến câu nói của Hạo Vân, ngủ đủ giấc sẽ làm làn da đẹp ra.
"Hạo Vân, chúng ta cùng lên lầu đi!" Phòng ngủ của các thành viên trong gia đình họ Phương đều nằm trên lầu.
Lúc Phương Tuyết Di bước lên cầu thang, cặp mông lắc lư qua lại trông thật khiêu khích, Phương Hạo Vân hơi rạo rực trong lòng.
Nằm mở mắt thao láo trên giường, trong đầu Phương Hạo Vân cứ lởn vởn hình ảnh cặp mông lắc lư qua lại của Phương Tuyết Di, có trời chứng giám, hắn không hề có ý nghĩ xấu xa, chỉ là bất đắc dĩ thứ kia đập vào mắt thôi.
Hồi lâu sau Phương Hạo Vân mới ổn định tinh thần lại được, nhưng hắn cứ trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ, dạo gần đây những chuyện phiền não xuất hiện quá nhiều, bây giờ lại có thêm vụ Trần Thanh Thanh đi tham gia Trò chơi tử vong gì đó, càng khiến hắn bực dọc thêm.
Phương Tuyết Di cũng đồng cảnh ngộ, đêm dài đằng đẵng không sao chợp mắt, chỉ có điều cô không có nhiều chuyện phiền lòng như Phương Hạo Vân, trước mắt cô chỉ có một việc phiền não, chính là cô phát hiện ra mình càng ngày càng phụ thuộc vào Hạo Vân, nhất là sau cái đêm lễ tình nhân, thậm chí cô đã động lòng.
Nói cách khác, Phương Tuyết Di cảm thấy có lẽ cô đã nảy sinh thứ tình cảm ngoài tình thân ruột thịt với Hạo Vân.
Cảm giác này đương nhiên khiến cô xấu hổ khó chịu, nhưng cô lại không có cách gì đi ngăn cản nó xảy ra…
Buổi sáng thức dậy, Phương Hạo Vân đã gấp gáp ra khỏi nhà, hắn phải nắm bắt thời gian nhanh chóng giải quyết xong Mặt Sẹo và Hỏa Long bang.
Chuyện hắn nhận lời với Trương Bưu chắc chắn phải thực hiện, công tác bảo vệ Đinh Tuyết Nhu hắn nhất định phải tham gia, làm người phải giữ lời hứa, đó là nguyên tắc sống của hắn, hơn nữa hắn cũng không muốn Đinh Tuyết Nhu gặp nguy hiểm gì ngay tại thành phố Hoa Hải.
Vương Thế Phi trên đường đi làm nhận được điện thoại thông báo của Phương Hạo Vân, khi hắn biết được Phương Hạo Vân muốn liên kết với mình làm một vụ lớn liền lập tức phấn khích lên. Sau khi ngắt cuộc gọi, hắn ra lệnh cho tài xế mở hết tốc lực phóng như bay về Kim Bích Huy Hoàng, gặp đèn đỏ cứ vượt qua, mặc kệ cảnh sát giao thông ghi lại bảng số xe phạt nặng, lúc này Vương Thế Phi đâu quan tâm mấy thứ nhỏ nhặt đó làm gì.
Chiếc xe của Vương Thế Phi đổ xịch ngay cổng Kim Bích Huy Hoàng, Phương Hạo Vân cũng vừa đến nơi, hai người kề vai nhau đi thẳng vào phòng làm việc của Vương Thế Phi, ngay cả A Tài cũng không cho đi theo.
Mang tâm trạng háo hức, vừa đóng cửa phòng lại là Vương Thế Phi hỏi ngay: "Phương thiếu gia, anh nói muốn cùng tôi làm một vụ lớn, rốt cuộc là vụ gì vậy?"
Phương Hạo Vân nói nhỏ: "Biết Hỏa Long bang chứ? Chính là bọn lần trước cấu kết với lũ khốn Nhật muốn gây sự ở chỗ của anh đó."
"Biết, sao tôi lại không biết bọn chúng chứ, đại ca của chúng là Mặt Sẹo chẳng phải đã bị anh đá bể trứng à? Tôi hiểu rồi, Phương thiếu gia, anh muốn… tiêu diệt lũ khốn kia đúng không?"
Vương Thế Phi là người thông minh, chỉ cần chịu suy nghĩ một chút là hắn đã hiểu Phương Hạo Vân muốn nói gì.
"Ờ!"
Phương Hạo Vân không giấu giếm nữa, hỏi thẳng: "Thế nào? Có dám làm không?"
Vương Thế Phi không thèm suy nghĩ trả lời ngay: "Phương thiếu gia, anh cứ ra lệnh đi, giờ tôi phải làm gì? Chỉ cần anh sai bảo một tiếng, tôi tuyệt đối không nhăn mày."
Phương Hạo Vân gật gù hài lòng: "Vương thiếu gia, anh nói thế tôi rất vui. Như vậy đi, đợi sau khi làm xong vụ này, tôi sẽ dành thời gian rảnh đích thân chỉ bảo anh luyện võ."
Câu này nói ra, Vương Thế Phi lập tức phấn chấn hẳn lên, hắn có nằm mơ cũng muốn được Phương Hạo Vân chỉ bảo: "Phương thiếu gia, cám ơn anh, cuối cùng anh đã chịu dạy võ cho tôi."
"Không cần khách sáo làm gì."
Liền sau đó Phương Hạo Vân đem kế hoạch hành động nói rõ chi tiết với Vương Thế Phi, hai người bàn bạc thêm vấn đề sắp xếp nhân lực cụ thể để thực hiện.
Sau khi thống nhất kế hoạch hành động, đồng hồ trên tường đã chỉ hơn 10h sáng.
Vương Thế Phi bước khỏi phòng dặn dò thuộc hạ chuẩn bị một bữa ăn sáng thịnh soạn, đem vào phòng cùng ăn với Phương Hạo Vân.
Theo như kế hoạch vạch ra, hành động diệt trừ Hỏa Long bang sẽ tiến hành khi đêm xuống, lúc này tinh thần cảnh giác của đối phương sẽ thấp nhất, ngoài ra sự giám sát của phía cảnh sát cũng buông lỏng nên đủ thời gian cho họ tiến hành kế hoạch.
Sau khi ăn sáng xong, Phương Hạo Vân gọi điện thông báo với Trần Thiên Huy, phía Trần Thiên Huy cũng phối hợp hành động kiềm chế Kim lão đại.
Vào giữa trưa, Vương Thế Phi nhắc lại chuyện cũ, cười hi hí hỏi: "Phương thiếu gia, buổi chiều có chút thời gian, có cần khuây khỏa một chút không ạ, cứ coi như là thoải mái trước trận chiến đi? Mấy hôm trước chỗ tôi mới có mấy cô gái Nga vào làm, trong số đó còn một cô giữ được trinh trắng đấy nhé, có cần tôi sắp xếp không?"
"Gái Nga à?"
Hôm nay Phương Hạo Vân không từ chối thẳng thừng, hắn cảm thấy trước khi ra tay giết người tốt nhất là nên tìm một cô gái giải tỏa dục vọng trước đã, thời gian gần đây chỉ một mình Trương Mỹ Kỳ hình như đã sắp không đáp ứng nổi cơn bão tố dục vọng của hắn rồi. Hôm nay có cơ hội thử của lạ ngu gì từ chối, tất nhiên chỉ là vui chơi qua đường thôi.
"Phương thiếu gia, anh yên tâm, cô gái này tuyệt đối sạch sẽ, chẳng lẽ tôi lại hại anh?" Vốn dĩ cô gái Nga kia Vương Thế Phi tính giữ lại cho chính mình tận hưởng, bây giờ thấy Phương Hạo Vân có hứng thú, tất nhiên là nhường cho sư phụ rồi.
Phương Hạo Vân gật đầu khoái chí, nói: "Thôi được, anh sắp xếp đi."
Phương Hạo Vân không phải thứ háo sắc, chỉ là cơ thể của hắn cần được giải tỏa dục vọng, coi như có lí do chính đáng để làm vậy.
Vương Thế Phi hí hửng bước ra ngoài, chỉ vài phút sau hắn đã thu xếp ổn thỏa, thậm chí hắn còn sắp xếp cô gái kia vào phòng nghỉ riêng của hắn nữa.
"Cốc, cốc!"
Phương Hạo Vân vừa bước vào phòng nghỉ của Vương Thế Phi, ngoài cửa đã vọng đến tiếng gõ cửa, hắn đoán chắc cô gái Nga kia đã đến, liền đi tới mở cửa phòng ra.
Quả nhiên, ngoài cửa một cô gái Nga ẻo lả đang đứng đó, cô đang khoác trên người một bộ áo ngủ gần như là trong suốt, hai quả núi nhô cao khiêu khích, bên dưới một màu đen đen đập ngay vào mắt Phương Hạo Vân.
Mấy cô gái Nga khi còn trẻ thông thường cơ thể đều tuyệt mỹ, thân hình cao ráo như người mẫu, cô gái trước mặt là hàng tuyển trong số cực phẩm.
Phương Hạo Vân thân là đàn ông, thấy cô gái quyến rũ như thế đương nhiên khó chống cự lại được cảm xúc, hắn kéo tay cô gái lôi vào phòng, khóa trái cửa lại, mỉm cười hỏi: "Biết nói tiếng Hoa không?"
"Tất nhiên!"
Cách phát âm của cô gái này cũng khá tốt, chỉ là hơi cứng nhắc một chút.
"Em nói tiếng Hoa chuẩn nhỉ? Chắc là du học sinh hả?" Phương Hạo Vân tò mò hỏi thêm một câu.
"Vâng, em là sinh viên trường đại học ngoại ngữ Hoa Hải, chuyên tu ngành văn học chữ Hán. Anh ơi, em nghĩ chúng ta nên vào việc chính thôi, phục vụ anh xong tối nay em còn phải làm luận án tốt nghiệp nữa…"
Nói xong, cô gái đột nhiên lao vào Phương Hạo Vân, đặt môi vào miệng hắn bắt đầu hôn hít, chiếc lưỡi ma quái đưa thẳng vào miệng trổ tài.
Phương Hạo Vân sau tích tắc bất ngờ, đôi tay đã chủ động chộp lấy hai quả núi của cô gái, bắt đầu dùng sức nhào nặn, hắn cảm nhận được tòa núi đôi của cô gái kia đang từ từ săn cứng lên.
Rất nhanh, cô gái Nga dưới tác động của Phương Hạo Vân hơi thở trở nên gấp gáp, cô rên lên khe khẽ, thậm chí nôn nóng đưa cả bàn tay xộc vào chiếc quần chip tự an ủi.
Phương Hạo Vân đột nhiên nhận ra chắc cô gái này trước khi vào phòng đã uống thuốc kích dục.
"Anh ơi, ông chủ Vương bảo em phục vụ anh tận tình chu đáo, chúng ta bắt đầu thôi."
Vừa nói, cô gái vừa quỳ xuống trước mặt Phương Hạo Vân, nhanh chóng cởi dây nịt của hắn ra, sau đó vụt mặt vào thân dưới của hắn.
Chú em cứng ngắc của Phương Hạo Vân đã nằm gọn trong miệng cô gái, hắn nhắm nghiền mắt, thở hổn hển tận hưởng cảm giác đê mê khoan khoái, phải công nhận kĩ thuật của cô gái này rất khá, thậm chí còn vượt trội hơn cả Trương Mỹ Kỳ, chắc cô ta từng được huấn luyện đặc biệt về khoản ấy.
"Anh ơi, em chịu hết nổi rồi…"
Cô gái này trước khi vào phòng, để tận hưởng lần đầu tiên của mình, đúng là đã uống thuốc kích dục do Vương Thế Phi đưa, lúc này viên thuốc đã phát huy tác dụng, cô sắp không chịu nổi dục vọng đang giằng xé trong tim nữa rồi.
Phương Hạo Vân trước từng cơn sóng khoan khoái vỗ bờ, trong lòng cũng rạo rực không kém, hắn thô bạo đẩy ngay cô gái ngã lăn ra giường, bắt đầu ập vào như giông bão.
Thể lực của cô gái Nga đúng là đáng gờm, tuy chỉ mới là lần đầu tiên của cô, nhưng hai người điên cuồng vật nhau hết năm sáu lần, lần sau dũng mãnh hơn lần trước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trải qua cơn khoan khoái sau cùng, cả hai đều mệt nhoài, nằm lăn ra giường ngủ thiếp đi.
Rất lâu sau đó, Phương Hạo Vân từ từ mở mắt ra, cô gái Nga nằm bên cạnh đã rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lưu lại vết tích yêu đương của hai người vương vãi khắp nơi.
Phương Hạo Vân cười khoái chí, tự nói với mình: "Thật ra lâu lâu thử cái mới cũng hay hay…"
Chỉ đơn giản giải tỏa dục vọng, không để lại tình cảm, xét từ góc độ nào đó là thích hợp nhất trong trường hợp của Phương Hạo Vân hiện nay.
Phương Hạo Vân đưa tay lên nhìn vào đồng hồ, bây giờ đã hơn 6h chiều rồi, thật không ngờ lần nổi loạn này của hắn đã tốn mất thời gian 5 tiếng.
Phương Hạo Vân lồm cồm bò dậy khỏi giường, đi vào phòng tắm riêng, mở vòi sen tắm táp cho sạch.
Mặc lại quần áo xong xuôi, hắn gọi điện thông báo với Vương Thế Phi.
Rất nhanh, Vương Thế Phi đã có mặt, hắn cười hi hí khoái trá, tỏ vẻ khâm phục nói: "Phương thiếu gia, anh quả nhiên lợi hại nha, thật phục anh luôn, con bé người Nga kia tôi thấy nó đi cà nhắc cà nhắc, chắc phải dưỡng thương 3 ngày trước sức công phá dữ dội của anh, hé hé…"
"Ha ha!"
Phương Hạo Vân cũng bật cười, vênh mặt: "Không phải do tôi quá mạnh đâu, tại cô ta yếu quá đó mà… Thôi, không nói những chuyện này nữa, tôi bảo anh chọn lựa nhân lực đã làm xong chưa?"
"Phương thiếu gia, anh cứ yên tâm, mọi thứ đều đã sẵn sàng theo lời dặn của anh…" Vương Thế Phi háo hức nói.
Ngoài trời lất phất cơn mưa nhỏ, màn đêm buông xuống âm u hơn ngày thường, dòng người đi lại ngoài đường thưa thớt. Một số nam thanh nữ tú ưa hoạt động về đêm cũng chuồn về nhà vì trời đổ mưa.
Vào giờ này ngay trước cửa quán bar Hỏa Long thường rất đông người tụ tập, nhưng hôm nay rất ít khách đến giải trí, rõ ràng trời mưa đã ảnh hưởng đến việc làm ăn của quán.
Ngoài cửa, một cô gái tiếp tân và một nhân viên bảo vệ buồn chán không việc gì làm nên quấn chặt vào nhau, tên bảo vệ mặc đồng phục đen chốc chốc lại đưa tay lòn xuống dưới chiếc váy ngắn cũn cỡn của cô gái nghịch ngợm, còn cô gái thì cười phá lên sung sướng.
Ở một ngã tư cách quán bar không xa, Phương Hạo Vân và Vương Thế Phi ngồi im lặng trong một chiếc xe hơi nhỏ màu đen.
Theo như tin tình báo, Mặt Sẹo và bọn đầu sỏ của Hỏa Long bang đều tụ tập trong quán bar Hỏa Long này, nói cách khác, đây chính là sào huyệt của chúng.
Ý định của Phương Hạo Vân là diệt cỏ diệt tận gốc, hắn không muốn để lại hậu hoạn tiềm ẩn nào nữa nên mới lựa chọn ra tay ngay sào huyệt của Hỏa Long bang, tính làm một cú diệt gọn cả bọn.
Tất nhiên, tấn công vào thẳng quán bar Hỏa Long sẽ phải đối mặt với rủi ro nhất định, dù gì thì đây là địa bàn của đối phương, chúng không thể không có chút phòng bị gì. Để giảm thiểu thương vong cho phe mình, trước đó Phương Hạo Vân đã phái mấy tên đàn em cơ mưu lẻn vào đó do thám tình hình.
Hắn và Vương Thế Phi hiện đang ngồi trên xe chờ tin tức báo về, đảm bảo giáng một đòn chí tử chắc chắn thành công vào đối thủ.
Vài phút sau, hai gã say rượu bước đi xiêu vẹo đi ra khỏi quán bar, mặc kệ mưa gió đi về hướng chiếc xe đen của Phương Hạo Vân và Vương Thế Phi.
Cửa xe bật mở, hai gã say rượu bỗng trở nên tỉnh táo, nhanh nhẹn nhảy phốc lên xe, báo cáo: "Phương thiếu gia, ông chủ Vương, chúng tôi đã thám thính kĩ tình hình rồi, Mặt Sẹo và mấy tên đầu sỏ của Hỏa Long bang đều có mặt trong đó, hơn nữa chúng đã uống say be bét, bây giờ đang cùng nhau phong lưu khoái lạc với mấy ả điếm."
"Một tên thái giám chết tiệt mà phong lưu khoái lạc cái gì, cười chết mất…"
Vương Thế Phi cười hi hí, nói: "Phương thiếu gia, hay là chúng ta vào trong liền đi, tiện thể mở rộng tầm mắt luôn, coi thằng thái giám kia phong lưu khoái lạc kiểu gì."
Tác giả :
Xích Tuyết