Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo (Con Nhà Giàu Đến)
Chương 37: Thay đổi
Cho đến lúc hừng đông, Nghiễn nhi mang nước rửa mặt tới, mới đánh thức Tiểu Thanh còn trong mộng
“Ách????” Tiểu Thanh dụi dụi mắt, ta thế nào lại ngủ thiếp đi, xong rồi...xong rồi...., thiếu gia nàng.....
Vội vàng hướng Tấn Dương nhìn, chăn mền hảo, y phục hảo, sẽ không phát hiện gì đi? Tiểu Thanh đổ mồ hôi lạnh.
“Quần áo lụa là hắn không có việc gì” Thẩm Uyển nhìn thấy Tiểu Thanh bối rối nhìn Tấn Dương, cho rằng nàng lo lắng Tấn Dương đêm qua ngủ không ngon giấc nói “Ngươi cũng đi rửa mặt một chút đi”
“Đúng vậy, Tiểu Thanh tỷ tỷ, ngươi cũng đi rửa mặt đi” Nghiễn nhi nói
Tiểu Thanh nhìn thấy Tấn Dương không có dấu hiệu muốn tỉnh vì vậy đối với Thẩm Uyển nói “Thiếu phu nhân vậy ta xuống trước rửa mặt, lát nữa sẽ tới”
Thẩm Uyển gật đầu nhẹ, cả đêm săn sóc cũng làm cho Thẩm Uyển có chút mệt mỏi, sắc mặt cũng không khá lắm, vì vậy cũng đến rửa mặt làm thanh tỉnh chính mình một chút.
“Tiểu thư, sắc mặt ngươi không tốt lắm, có phải hay không cả đêm hôm qua săn sóc con nhà....không, là hôm qua săn sóc cô gia quá mệt mỏi, ngươi nên đi nghỉ một chút” Nghiễn nhi có chút lo lắng nói
Thẩm Uyển lắc đầu “Không cần đâu”
Nhìn Tấn Dương trên giường, Thẩm Uyển liền nghĩ không biết hắn khi tỉnh dậy có phải sẽ đói bụng không...
“Tiểu thư, ngươi đi đâu vậy a?” Nghiễn nhi nhìn thấy tiểu thư nhà mình ra khỏi cửa liền hô
“Ta đi phòng bếp một chuyến”
.
.
.
Cái gì lại thơm như vậy a, “Ngô...” Tấn Dương mở đôi mắt mỏi nhừ, vuốt vuốt huyệt thái dương đau nhức ngồi dậy, Ách???? này....này giống như không phải gian phòng của ta....
“Ngươi đã tỉnh nha” Thẩm Uyển bưng chén canh tiến đến, nhìn thấy Tấn Dương đã tỉnh liền cười với hắn một tiếng, sau đó đem chén súp đặt trên bàn.
“A------” Tấn Dương một khắc kia trông thấy Thẩm Uyển như thấy quỷ liền lớn tiếng hét lên, dùng tốc độ ánh sáng nắm chặt cái chăn bên cạnh đắp lên người, chỉ duỗi ra một cái tay run run chỉ vào Thẩm Uyển “Ngươi....ngươi....ngươi...”
“Phốc” Thẩm Uyển bị động tác này của Tấn Dương làm cho tức cười, như thế nào lại cảm giác nàng chính là nam tử vào phòng của nữ nhân, Tấn Dương lại sợ hãi như hoàng hoa khuê nữ.
“Thiếu gia, ngươi không sao chứ?” Tiểu Thanh cùng Nghiễn nhi ở ngoài cửa nghe tiếng hét thảm thiết như giết heo của Tấn Dương lập tức vọt vào
“Ha ha ha, nhìn ngươi như vậy, rất giống nữ nhân bị người ta đùa giỡn” Nghiễn nhi không chú ý hình tượng nhìn Tấn Dương cười “Ngươi cũng không phải không mặc y phục, ngươi là một đại nam nhân còn lo sợ bị thua thiệt gì a”
Lập tức trán Tấn Dương liền hiện lên ba đường hắc tuyến, nhìn nhìn chính mình ngoại trừ dây lưng áo ngoài mở ra, kia y phục đều hoàn hảo không tổn hao gì, âm thầm thở phào nhẹ nhõm
“Khụ khụ, nói nhảm, thân thể của bổn thiếu gia ngươi có thể tùy tiện xem sao, ngươi cũng không phải vợ ta” Tấn Dương ho khan hai tiếng
“Ta không phải vợ của ngươi, vợ của ngươi là tiểu thư nhà ta” Nghiễn nhi trêu ghẹo nói “Vậy thì nàng có thể xem đi”
Tấn Dương phát hiện sơ hở trong lời nói của mình, có chút lúng túng. Thẩm Uyển nghe Nghiễn nhi nói như vậy, cũng thoáng đỏ mặt quay đầu đi.
Cũng bởi vì thiếu phu nhân là vợ thiếu gia, mới càng không thể xem, Tiểu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu “Thiếu gia, ngươi trước mau rửa mặt đi”
“Đói bụng không, đến uống chén canh đi” Thẩm Uyển thay Tấn Dương bới thêm một chén súp nữa tới trước mặt nàng “Nghiễn nhi đi đến phòng bếp mang món ăn vào đi”
“Nghiễn nhi, ta cùng ngươi đi” Tiểu Thanh nói
Xác thực rất đói bụng, Tấn Dương uống canh có chút lang thôn hổ yết, chuẩn bị ăn thêm một chén lại bị tay Thẩm Uyển đè xuống
“Đợi tí nữa còn ăn cơm, trước khi ăn cơm uống quá nhiều canh dạ dày không tốt” Thẩm Uyển ôn nhu nói
“Ách...a” Tấn Dương rút tay về
“Tiểu thư món ăn đến đây”
Oa, món ăn thật phong phú nha, hơn nữa đều là thịt mình thích, chọc cho tay bắt đầu nhịn không được động đậy từng ngụm từng ngụm ăn
Nhìn thấy chỉ có mình mình ăn liền thắc mắc “Các ngươi không ăn sao?” Tấn Dương đem món ăn bên cạnh nhét vào miệng vừa ăn vừa nói
“Thiếu gia, chúng ta đã ăn xong rồi”
“Ta cũng đã ăn, ngươi ăn nhiều một chút đi” lúc nói chuyện còn gắp một miếng thịt thả tới chén Tấn Dương
Tiểu thư là lúc nào ăn, sáng sớm liền vội vàng chuẩn bị món ăn cho ngươi. Nghiễn nhi trong lòng thầm nhủ
Nghe thấy mọi người đều nói đã ăn, Tấn Dương không còn hỏi nữa, bắt đầu càn quét thức ăn trên bàn “Ăn ngon thật!”
“Ha ha, phải không, kia mau ăn nhiều một chút” Thẩm Uyển nhìn thấy Tấn Dương thích những món ăn này, cao hứng vì Tấn Dương bới thêm một chén súp nữa đặt ở bên cạnh, trong con ngươi lúc này chỉ có Tấn Dương, nhìn xem Tấn Dương ánh mắt thật ôn nhu như nước.
Vốn là đang ăn lang thôn hổ yết lại nhìn qua Thẩm Uyển ánh mắt ôn nhu, mỉm cười dịu dàng, tốc độ ăn liền thả chậm. Nàng tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn mình, Tấn Dương cảm thấy có chút kỳ quái.
Bị Thẩm Uyển nhìn như thế, Tấn Dương ăn có chút lúng túng cho đến khi để bát đũa xuống.
Thẩm Uyển nhìn Tấn Dương ăn khóe miệng đều là dầu mỡ. Xuất ra khăn tay của mình nhẹ nhàng vì Tấn Dương lau chùi, khẽ cười nói “Ngươi thật giống tiểu hài tử”
Hành động ôn nhu như thế làm mặt Tấn Dương có chút hồng, ngơ ngác tùy ý Thẩm Uyển lau.
Trong phòng lúc này có cảm giác rất vi diệu....
“Hôm nay thời tiết rất đẹp, ngươi có muốn hay không ra ngoài viện một chút?” Thẩm Uyển đối với Tấn Dương khẽ cười
“Ừm....A....” Tấn Dương theo bản năng gật đầu nhẹ
Lúc đi ra cửa phòng, Tấn Dương âm thầm lôi kéo Nghiễn nhi, nhỏ giọng hỏi “Nghiễn nhi, tiểu thư nhà ngươi có phải hay không sáng nay uống lộn thuốc?”
“Ngươi mới uống lộn thuốc đấy!” Nghiễn nhi bất mãn mắng trả lại. Tiểu thư lo lắng cho hắn như thế, hắn thế nhưng nói tiểu thư uống lộn thuốc.
“Không phải a, hôm nay nàng thật kỳ quái, rất tốt với ta, hơn nữa lại thật ôn nhu, chuyển biến cũng quá nhanh đi”
“Tiểu thư nhà ta vốn chính là tốt như vậy” nàng đương nhiên biết rõ vì sao tiểu thư nhà nàng đối với hắn ôn nhu như vậy
“Ta biết rõ nàng bình thường đối với những người khác cũng rất ôn nhu, nhưng là...nàng chưa bao giờ đối với ta như vậy. Hơn nữa cảm giác ánh mắt nàng nhìn ta không giống với những người khác”
“Ngươi thật kỳ quái a, tiểu thư đối với ngươi như vậy không phải là tốt hơn sao?” Nghiễn nhi liếc Tấn Dương một cái, thật sự là không biết tốt xấu
“Không phải là không tốt, nhưng là....” Tấn Dương thầm nói, Thẩm Uyển ôn nhu như vậy làm cho nàng có điểm chống đỡ không được
“Các ngươi ở phía sau nói thầm cái gì đấy?” Thẩm Uyển nhìn thấy Tấn Dương cùng Nghiễn nhi lén lén lút lút liền hỏi
“Không có, không có gì” Tấn Dương vội vàng nói, sau đó liền đi theo sau Thẩm Uyển
Như thế nào cảm giác có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi.
.
.
.
Một căn phòng nhỏ trong gian nhà có chút cũ rách-----
Giữ muội muội mình cả đêm Tiết Sương có chút mệt mỏi nhìn Tiết Tuyết Nhi còn đang say ngủ, tối hôm qua sau khi ăn linh chi, Tiết Tuyết Nhi liền bắt đầu ngủ say.....
Mặc dù đại phu nói đây là hiện tượng bình thường, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng nắm tay Tiết Tuyết Nhi “Tuyết Nhi, mau tỉnh lại, tỷ tỷ vẫn còn ở đây chờ ngươi”
Có lẽ Tiết Tuyết Nhi nghe thấy được tiếng nói của tỷ tỷ mình, tay khẽ giật giật, phảng phất có chút giãy giụa như muốn mở mắt ra
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi....” Tiết Sương gặp muội muội mình thật giống như muốn tỉnh, kích động kêu vài tiếng.
Rốt cục Tiết Tuyết Nhi cũng tỉnh, nhìn tỷ tỷ đang nóng lòng nàng liền nở một nụ cười “Tỷ tỷ...”
Trong nháy mắt tất cả kiên trì của Tiết Sương cũng được báo đáp, nhịn không được nữa lệ liền tuôn ra ôm Tiết Tuyết Nhi lớn tiếng khóc “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi” đại phu từng nói nếu Tiết Tuyết Nhi có thể tỉnh lại liền tạm thời bảo vệ tính mạng.
Tiết Tuyết Nhi như người lớn vỗ vỗ tỷ tỷ đang khóc thật to, an ủi nàng nói “Tuyết Nhi không sao, không sao rồi”
Khóc trong chốc lát, Tiết Sương nhớ ra cái gì đó, đứng dậy nói “Ta là cao hứng hơi quá, đại phu nói ngươi quá gầy, phải bồi bổ thật nhiều, tỷ tỷ đi chuẩn bị súp cho ngươi'
Không đợi Tuyết Nhi đáp, Tiết Sương liền xông ra ngoài....
Chuẩn bỉ thảo dược nấu súp, đại phu nói đem những thứ thuốc này bỏ vào súp đối với thân thể Tuyết Nhi rất có lợi. Mặc dù tay chân có chút luống cuống như đáy lòng lại thật cao hứng, Tuyết Nhi vẫn còn bên cạnh mình đây.
Kế tiếp mấy ngày nay, Tiết Sương đều toàn tâm toàn ý săn sóc muội muội Tuyết Nhi của mình, mua dược liệu sang quý cho Tuyết Nhi tắm rửa, mua những thứ dinh dưỡng cho Tuyết Nhi bồi bổ thân thể, vốn Tuyết Nhi gầy trơ xương màu da có chút nhợt nhạt, nay được Tiết Sương dụng tâm săn sóc, sắc mặt ngày càng tốt, làm cho Tiết Sương vui mừng cùng an ủi, tiếp tục như vậy Tuyết Nhi có thể bình phục.
Ngày hôm đó Tiết Sương hướng đến hiệu thuốc thường tới để mua dược liệu, đi lấy tiền mới phát hiện bảy ngàn lượng bạc lúc này còn lại không nhiều lắm, căn bản không đủ để duy trì mấy ngày phí dược liệu, Tuyết Nhi thật vất vả mới có chút khởi sắc, không thể chặt đứt như vậy, nhưng là bạc không còn nhiều lắm, nàng nên làm cái gì bây giờ? Đại phu nói muốn kéo dài tuổi thọ của Tuyết Nhi nhất định phải tiếp tục dùng dược liệu cùng sâm linh chi các loại. Nhưng những thứ kia cần phải dùng một khoản tiền thật lớn.
“Tỷ tỷ....” Tiết Tuyết Nhi kêu tỷ tỷ đang ngẩn người một tiếng “làm sao vậy?”
“A, không có gì” Tiết Sương nhìn thấy Tuyết Nhi đến lập tức đem tiền giấu trong tay áo, không thể để cho Tuyết Nhi biết tiền không còn nhiều “Tỷ tỷ đi mua thức ăn”
“Tỷ tỷ hôm nay không cần mua thức ăn ngon, tiền của chúng ta....”
“Tỷ tỷ không phải đã nói với Tuyết Nhi sao, tỷ tỷ gặp được cố nhân trước kia của phụ thân, phụ thân giúp người ta nhiều việc, chính hắn mua linh chi cứu mạng ngươi, hắn còn trả cho ta một số tiền lớn, cho nên Tuyết Nhi không cần lo lắng chuyện tiền bạc” Tiết Sương vuốt đầu Tuyết Nhi nói
“Nha, Tuyết Nhi thật sự muốn nhìn thấy ân nhân cứu mạng của Tuyết Nhi, muốn đa tạ hắn”
Nhìn Tuyết Nhi một lòng muốn cảm tạ, mũi Tiết Sương có chút chua xót “Sẽ, chờ Tuyết Nhi hảo, hắn đến Dương Châu chúng ta sẽ đi đa tạ hắn”
“Hảo”
Từ tiệm thuốc mua dược liệu trở về, Tiết Sương nhìn bạc không còn nhiều trên tay, chau mày, thuốc kia là không thể đoạn, nàng nhất định phải nhanh đi tìm cách, Tiết Sương lúc này không ý thức đi vào một cái ngõ. Nhìn cách đó không xa nữ tử thanh lâu lôi kéo nam tử, Tiết Sương nhíu mày xoay người rời đi, chẳng lẽ mình còn muốn đi loại địa phương làm lãng phí chính mình này sao. Đúng vậy, nhưng thanh lâu chính là loại địa phương kiếm tiền rất nhanh, nhớ tới con nhà giàu dùng một vạn lượng bạc mua đêm đầu tiên của nàng rồi tìm cách làm khó dễ, chà đạp tôn nghiêm nhưng không lấy đi đêm đầu tiên của nàng. Chẳng lẽ bây giờ lại đi tìm hắn? Hắn đã tốn một vạn lượng bạc như không lấy được nàng, có phải còn có thể tìm nàng nữa hay không....
Tiết Sương cắn cắn môi, hạ quyết tâm thật lớn, xem ra vì muội muội nàng cũng chỉ có thể buông tha tôn nghiêm lần nữa đi cầu hắn, lấy lòng hắn, dù sao đêm đầu tiên của nàng cuối cùng vẫn phải cấp cho hắn.
“Ách????” Tiểu Thanh dụi dụi mắt, ta thế nào lại ngủ thiếp đi, xong rồi...xong rồi...., thiếu gia nàng.....
Vội vàng hướng Tấn Dương nhìn, chăn mền hảo, y phục hảo, sẽ không phát hiện gì đi? Tiểu Thanh đổ mồ hôi lạnh.
“Quần áo lụa là hắn không có việc gì” Thẩm Uyển nhìn thấy Tiểu Thanh bối rối nhìn Tấn Dương, cho rằng nàng lo lắng Tấn Dương đêm qua ngủ không ngon giấc nói “Ngươi cũng đi rửa mặt một chút đi”
“Đúng vậy, Tiểu Thanh tỷ tỷ, ngươi cũng đi rửa mặt đi” Nghiễn nhi nói
Tiểu Thanh nhìn thấy Tấn Dương không có dấu hiệu muốn tỉnh vì vậy đối với Thẩm Uyển nói “Thiếu phu nhân vậy ta xuống trước rửa mặt, lát nữa sẽ tới”
Thẩm Uyển gật đầu nhẹ, cả đêm săn sóc cũng làm cho Thẩm Uyển có chút mệt mỏi, sắc mặt cũng không khá lắm, vì vậy cũng đến rửa mặt làm thanh tỉnh chính mình một chút.
“Tiểu thư, sắc mặt ngươi không tốt lắm, có phải hay không cả đêm hôm qua săn sóc con nhà....không, là hôm qua săn sóc cô gia quá mệt mỏi, ngươi nên đi nghỉ một chút” Nghiễn nhi có chút lo lắng nói
Thẩm Uyển lắc đầu “Không cần đâu”
Nhìn Tấn Dương trên giường, Thẩm Uyển liền nghĩ không biết hắn khi tỉnh dậy có phải sẽ đói bụng không...
“Tiểu thư, ngươi đi đâu vậy a?” Nghiễn nhi nhìn thấy tiểu thư nhà mình ra khỏi cửa liền hô
“Ta đi phòng bếp một chuyến”
.
.
.
Cái gì lại thơm như vậy a, “Ngô...” Tấn Dương mở đôi mắt mỏi nhừ, vuốt vuốt huyệt thái dương đau nhức ngồi dậy, Ách???? này....này giống như không phải gian phòng của ta....
“Ngươi đã tỉnh nha” Thẩm Uyển bưng chén canh tiến đến, nhìn thấy Tấn Dương đã tỉnh liền cười với hắn một tiếng, sau đó đem chén súp đặt trên bàn.
“A------” Tấn Dương một khắc kia trông thấy Thẩm Uyển như thấy quỷ liền lớn tiếng hét lên, dùng tốc độ ánh sáng nắm chặt cái chăn bên cạnh đắp lên người, chỉ duỗi ra một cái tay run run chỉ vào Thẩm Uyển “Ngươi....ngươi....ngươi...”
“Phốc” Thẩm Uyển bị động tác này của Tấn Dương làm cho tức cười, như thế nào lại cảm giác nàng chính là nam tử vào phòng của nữ nhân, Tấn Dương lại sợ hãi như hoàng hoa khuê nữ.
“Thiếu gia, ngươi không sao chứ?” Tiểu Thanh cùng Nghiễn nhi ở ngoài cửa nghe tiếng hét thảm thiết như giết heo của Tấn Dương lập tức vọt vào
“Ha ha ha, nhìn ngươi như vậy, rất giống nữ nhân bị người ta đùa giỡn” Nghiễn nhi không chú ý hình tượng nhìn Tấn Dương cười “Ngươi cũng không phải không mặc y phục, ngươi là một đại nam nhân còn lo sợ bị thua thiệt gì a”
Lập tức trán Tấn Dương liền hiện lên ba đường hắc tuyến, nhìn nhìn chính mình ngoại trừ dây lưng áo ngoài mở ra, kia y phục đều hoàn hảo không tổn hao gì, âm thầm thở phào nhẹ nhõm
“Khụ khụ, nói nhảm, thân thể của bổn thiếu gia ngươi có thể tùy tiện xem sao, ngươi cũng không phải vợ ta” Tấn Dương ho khan hai tiếng
“Ta không phải vợ của ngươi, vợ của ngươi là tiểu thư nhà ta” Nghiễn nhi trêu ghẹo nói “Vậy thì nàng có thể xem đi”
Tấn Dương phát hiện sơ hở trong lời nói của mình, có chút lúng túng. Thẩm Uyển nghe Nghiễn nhi nói như vậy, cũng thoáng đỏ mặt quay đầu đi.
Cũng bởi vì thiếu phu nhân là vợ thiếu gia, mới càng không thể xem, Tiểu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu “Thiếu gia, ngươi trước mau rửa mặt đi”
“Đói bụng không, đến uống chén canh đi” Thẩm Uyển thay Tấn Dương bới thêm một chén súp nữa tới trước mặt nàng “Nghiễn nhi đi đến phòng bếp mang món ăn vào đi”
“Nghiễn nhi, ta cùng ngươi đi” Tiểu Thanh nói
Xác thực rất đói bụng, Tấn Dương uống canh có chút lang thôn hổ yết, chuẩn bị ăn thêm một chén lại bị tay Thẩm Uyển đè xuống
“Đợi tí nữa còn ăn cơm, trước khi ăn cơm uống quá nhiều canh dạ dày không tốt” Thẩm Uyển ôn nhu nói
“Ách...a” Tấn Dương rút tay về
“Tiểu thư món ăn đến đây”
Oa, món ăn thật phong phú nha, hơn nữa đều là thịt mình thích, chọc cho tay bắt đầu nhịn không được động đậy từng ngụm từng ngụm ăn
Nhìn thấy chỉ có mình mình ăn liền thắc mắc “Các ngươi không ăn sao?” Tấn Dương đem món ăn bên cạnh nhét vào miệng vừa ăn vừa nói
“Thiếu gia, chúng ta đã ăn xong rồi”
“Ta cũng đã ăn, ngươi ăn nhiều một chút đi” lúc nói chuyện còn gắp một miếng thịt thả tới chén Tấn Dương
Tiểu thư là lúc nào ăn, sáng sớm liền vội vàng chuẩn bị món ăn cho ngươi. Nghiễn nhi trong lòng thầm nhủ
Nghe thấy mọi người đều nói đã ăn, Tấn Dương không còn hỏi nữa, bắt đầu càn quét thức ăn trên bàn “Ăn ngon thật!”
“Ha ha, phải không, kia mau ăn nhiều một chút” Thẩm Uyển nhìn thấy Tấn Dương thích những món ăn này, cao hứng vì Tấn Dương bới thêm một chén súp nữa đặt ở bên cạnh, trong con ngươi lúc này chỉ có Tấn Dương, nhìn xem Tấn Dương ánh mắt thật ôn nhu như nước.
Vốn là đang ăn lang thôn hổ yết lại nhìn qua Thẩm Uyển ánh mắt ôn nhu, mỉm cười dịu dàng, tốc độ ăn liền thả chậm. Nàng tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn mình, Tấn Dương cảm thấy có chút kỳ quái.
Bị Thẩm Uyển nhìn như thế, Tấn Dương ăn có chút lúng túng cho đến khi để bát đũa xuống.
Thẩm Uyển nhìn Tấn Dương ăn khóe miệng đều là dầu mỡ. Xuất ra khăn tay của mình nhẹ nhàng vì Tấn Dương lau chùi, khẽ cười nói “Ngươi thật giống tiểu hài tử”
Hành động ôn nhu như thế làm mặt Tấn Dương có chút hồng, ngơ ngác tùy ý Thẩm Uyển lau.
Trong phòng lúc này có cảm giác rất vi diệu....
“Hôm nay thời tiết rất đẹp, ngươi có muốn hay không ra ngoài viện một chút?” Thẩm Uyển đối với Tấn Dương khẽ cười
“Ừm....A....” Tấn Dương theo bản năng gật đầu nhẹ
Lúc đi ra cửa phòng, Tấn Dương âm thầm lôi kéo Nghiễn nhi, nhỏ giọng hỏi “Nghiễn nhi, tiểu thư nhà ngươi có phải hay không sáng nay uống lộn thuốc?”
“Ngươi mới uống lộn thuốc đấy!” Nghiễn nhi bất mãn mắng trả lại. Tiểu thư lo lắng cho hắn như thế, hắn thế nhưng nói tiểu thư uống lộn thuốc.
“Không phải a, hôm nay nàng thật kỳ quái, rất tốt với ta, hơn nữa lại thật ôn nhu, chuyển biến cũng quá nhanh đi”
“Tiểu thư nhà ta vốn chính là tốt như vậy” nàng đương nhiên biết rõ vì sao tiểu thư nhà nàng đối với hắn ôn nhu như vậy
“Ta biết rõ nàng bình thường đối với những người khác cũng rất ôn nhu, nhưng là...nàng chưa bao giờ đối với ta như vậy. Hơn nữa cảm giác ánh mắt nàng nhìn ta không giống với những người khác”
“Ngươi thật kỳ quái a, tiểu thư đối với ngươi như vậy không phải là tốt hơn sao?” Nghiễn nhi liếc Tấn Dương một cái, thật sự là không biết tốt xấu
“Không phải là không tốt, nhưng là....” Tấn Dương thầm nói, Thẩm Uyển ôn nhu như vậy làm cho nàng có điểm chống đỡ không được
“Các ngươi ở phía sau nói thầm cái gì đấy?” Thẩm Uyển nhìn thấy Tấn Dương cùng Nghiễn nhi lén lén lút lút liền hỏi
“Không có, không có gì” Tấn Dương vội vàng nói, sau đó liền đi theo sau Thẩm Uyển
Như thế nào cảm giác có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi.
.
.
.
Một căn phòng nhỏ trong gian nhà có chút cũ rách-----
Giữ muội muội mình cả đêm Tiết Sương có chút mệt mỏi nhìn Tiết Tuyết Nhi còn đang say ngủ, tối hôm qua sau khi ăn linh chi, Tiết Tuyết Nhi liền bắt đầu ngủ say.....
Mặc dù đại phu nói đây là hiện tượng bình thường, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng nắm tay Tiết Tuyết Nhi “Tuyết Nhi, mau tỉnh lại, tỷ tỷ vẫn còn ở đây chờ ngươi”
Có lẽ Tiết Tuyết Nhi nghe thấy được tiếng nói của tỷ tỷ mình, tay khẽ giật giật, phảng phất có chút giãy giụa như muốn mở mắt ra
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi....” Tiết Sương gặp muội muội mình thật giống như muốn tỉnh, kích động kêu vài tiếng.
Rốt cục Tiết Tuyết Nhi cũng tỉnh, nhìn tỷ tỷ đang nóng lòng nàng liền nở một nụ cười “Tỷ tỷ...”
Trong nháy mắt tất cả kiên trì của Tiết Sương cũng được báo đáp, nhịn không được nữa lệ liền tuôn ra ôm Tiết Tuyết Nhi lớn tiếng khóc “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi” đại phu từng nói nếu Tiết Tuyết Nhi có thể tỉnh lại liền tạm thời bảo vệ tính mạng.
Tiết Tuyết Nhi như người lớn vỗ vỗ tỷ tỷ đang khóc thật to, an ủi nàng nói “Tuyết Nhi không sao, không sao rồi”
Khóc trong chốc lát, Tiết Sương nhớ ra cái gì đó, đứng dậy nói “Ta là cao hứng hơi quá, đại phu nói ngươi quá gầy, phải bồi bổ thật nhiều, tỷ tỷ đi chuẩn bị súp cho ngươi'
Không đợi Tuyết Nhi đáp, Tiết Sương liền xông ra ngoài....
Chuẩn bỉ thảo dược nấu súp, đại phu nói đem những thứ thuốc này bỏ vào súp đối với thân thể Tuyết Nhi rất có lợi. Mặc dù tay chân có chút luống cuống như đáy lòng lại thật cao hứng, Tuyết Nhi vẫn còn bên cạnh mình đây.
Kế tiếp mấy ngày nay, Tiết Sương đều toàn tâm toàn ý săn sóc muội muội Tuyết Nhi của mình, mua dược liệu sang quý cho Tuyết Nhi tắm rửa, mua những thứ dinh dưỡng cho Tuyết Nhi bồi bổ thân thể, vốn Tuyết Nhi gầy trơ xương màu da có chút nhợt nhạt, nay được Tiết Sương dụng tâm săn sóc, sắc mặt ngày càng tốt, làm cho Tiết Sương vui mừng cùng an ủi, tiếp tục như vậy Tuyết Nhi có thể bình phục.
Ngày hôm đó Tiết Sương hướng đến hiệu thuốc thường tới để mua dược liệu, đi lấy tiền mới phát hiện bảy ngàn lượng bạc lúc này còn lại không nhiều lắm, căn bản không đủ để duy trì mấy ngày phí dược liệu, Tuyết Nhi thật vất vả mới có chút khởi sắc, không thể chặt đứt như vậy, nhưng là bạc không còn nhiều lắm, nàng nên làm cái gì bây giờ? Đại phu nói muốn kéo dài tuổi thọ của Tuyết Nhi nhất định phải tiếp tục dùng dược liệu cùng sâm linh chi các loại. Nhưng những thứ kia cần phải dùng một khoản tiền thật lớn.
“Tỷ tỷ....” Tiết Tuyết Nhi kêu tỷ tỷ đang ngẩn người một tiếng “làm sao vậy?”
“A, không có gì” Tiết Sương nhìn thấy Tuyết Nhi đến lập tức đem tiền giấu trong tay áo, không thể để cho Tuyết Nhi biết tiền không còn nhiều “Tỷ tỷ đi mua thức ăn”
“Tỷ tỷ hôm nay không cần mua thức ăn ngon, tiền của chúng ta....”
“Tỷ tỷ không phải đã nói với Tuyết Nhi sao, tỷ tỷ gặp được cố nhân trước kia của phụ thân, phụ thân giúp người ta nhiều việc, chính hắn mua linh chi cứu mạng ngươi, hắn còn trả cho ta một số tiền lớn, cho nên Tuyết Nhi không cần lo lắng chuyện tiền bạc” Tiết Sương vuốt đầu Tuyết Nhi nói
“Nha, Tuyết Nhi thật sự muốn nhìn thấy ân nhân cứu mạng của Tuyết Nhi, muốn đa tạ hắn”
Nhìn Tuyết Nhi một lòng muốn cảm tạ, mũi Tiết Sương có chút chua xót “Sẽ, chờ Tuyết Nhi hảo, hắn đến Dương Châu chúng ta sẽ đi đa tạ hắn”
“Hảo”
Từ tiệm thuốc mua dược liệu trở về, Tiết Sương nhìn bạc không còn nhiều trên tay, chau mày, thuốc kia là không thể đoạn, nàng nhất định phải nhanh đi tìm cách, Tiết Sương lúc này không ý thức đi vào một cái ngõ. Nhìn cách đó không xa nữ tử thanh lâu lôi kéo nam tử, Tiết Sương nhíu mày xoay người rời đi, chẳng lẽ mình còn muốn đi loại địa phương làm lãng phí chính mình này sao. Đúng vậy, nhưng thanh lâu chính là loại địa phương kiếm tiền rất nhanh, nhớ tới con nhà giàu dùng một vạn lượng bạc mua đêm đầu tiên của nàng rồi tìm cách làm khó dễ, chà đạp tôn nghiêm nhưng không lấy đi đêm đầu tiên của nàng. Chẳng lẽ bây giờ lại đi tìm hắn? Hắn đã tốn một vạn lượng bạc như không lấy được nàng, có phải còn có thể tìm nàng nữa hay không....
Tiết Sương cắn cắn môi, hạ quyết tâm thật lớn, xem ra vì muội muội nàng cũng chỉ có thể buông tha tôn nghiêm lần nữa đi cầu hắn, lấy lòng hắn, dù sao đêm đầu tiên của nàng cuối cùng vẫn phải cấp cho hắn.
Tác giả :
Tế Dương Phi Vũ