Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 4 - Chương 38: Sơn vũ lai ý (*)
Sáng sớm, đường phố kinh thành đã có dòng người hối hả qua lại, vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước đây.
Vân Thiển Nguyệt vén rèm nhìn thoáng ra bên ngoài, sau khi buông rèm lại thản nhiên nói: “Lão hoàng đế chấp chưởng giang sơn Thiên Thánh ba mươi năm, kết quả, lụa tang chỉ treo có mấy ngày. Lão ta tự nhận là Thiên Thánh không thể tách rời lão ta được, nhưng hôm nay, bách tính vẫn còn sống tốt đấy thôi, không biết lão ta ở dưới lòng đất nhìn thấy sẽ có ý kiến gì không đây?”
Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt vào lòng, cười cười, “Bách tính không quan tâm người nắm quyền là ai, mà là ai có thể làm cho bọn họ được sống an bình.”
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, bách tính thật sự cho rằng, hiện tại, Thiên Thánh an bình sao?
Xe ngựa đi một đường đến hoàng cung không trở ngại gì.
Không nói tiếp gì nữa, đi tới cửa cung, xe ngựa dừng hẳn lại.
Dung Cảnh vén màn lên, chậm rãi xuống xe, đưa tay cho Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt cầm tay của hắn cũng nhảy xuống xe. Đứng vững, Vân Thiển Nguyệt liền nhìn thấy có mấy cỗ xe ngựa đã ngừng ở cửa hoàng cung, đương nhiên là xe của đại thần trong triều vào triều, còn xe ngựa của Vân Vương gia cha nàng.
Có người đã vào cửa cung, có người còn chưa vào, nhìn thấy Dung Cảnh đi tới, liền rối rít tới hành lễ.
Dung Cảnh nắm tay Vân Thiển Nguyệt, đi qua hàn huyên.
Không lâu sau, đoàn người cùng khiêm nhường đi vào cửa cung. Không ai hỏi thăm vì sao mới sáng sớm mà Vân Thiển Nguyệt đã xuất hiện ở hoàng cung, chỉ cho rằng nàng tiến cung có việc, hoặc xin chỉ Nhiếp Chính Vương đi thăm Thái Hậu.
Đoàn người đi tới điện Nghị sự, khi nhìn thấy Dung Cảnh vẫn nắm tay Vân Thiển Nguyệt đi tới điện Nghị sự, thì tất cả mọi người đều kinh ngạc. Có hai vị lão đại thần của Khâm Thiên Giám vội vàng mở miệng, “Cảnh Thế tử, ngài đang…… Đang muốn dẫn Thiển Nguyệt tiểu thư vào điện Nghị sự sao?”
Dung Cảnh gật đầu, cười ôn hòa, nói: “Vì tránh cho nàng ấy lại đứng ở bên ngoài chờ ta hạ triều mà hứng gió ngã bệnh, nên ta liền dẫn nàng ấy vào luôn.”
Hai vị lão đại thần của Khâm Thiên Giám biến sắc, “Như vậy sao được? Điện Nghị sự chưa bao giờ cho phép nữ tử tiến vào……”
“Nàng ấy không phải nữ tử bình thường, tiến vào cũng không sao.” Dung Cảnh cười nói.
“Không phải nữ tử bình thường thì cũng là nữ tử, nữ tử không được phép tham chính, chuyện này vi phạm quy pháp của tổ tông……” Hai người vội nói.
Dung Cảnh ôn hòa cười một tiếng, “Các vị đại nhân có điều không biết, năm năm trước mở núi dẫn nước giải trừ khô hạn của Bắc Cương, dùng kế phá giải họa loạn của Bắc Cương vào năm năm trước, ruộng bậc thang, tưới tiêu, khai thác mấy vạn mẫu đất cằn cỗi của Bắc Cương biến thành thổ nhưỡng giàu có. Năm đó, Thất hoàng tử có thể đứng vững ở Bắc Cương, trong đó có một nửa đều là nàng ấy ra tay trợ giúp. Nếu nói không được phép tham chính, nàng đã vi phạm từ lâu rồi. Một nữ tử như nàng ấy đã mạnh hơn vô số nam tử. Ta nghĩ, nếu nàng ấy vào điện Nghị sự, Nhiếp Chính Vương cũng sẽ không phản đối.”
Mọi người cùng mở to hai mắt, nhìn Vân Thiển Nguyệt không dám tin. Ai cũng không tưởng tượng nổi những chính sách lợi dân oanh động thiên hạ kia đều có sự can thiệp của nàng ấy, nhưng Dung Cảnh không bao giờ nói dối. Ngay lập tức, hai vị đại nhân của Khâm Thiên giám liền cấm thanh.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, dẫn Vân Thiển Nguyệt đi chậm rãi vào điện Nghị sự.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới, sao Dung Cảnh lại phơi bày hết chuyện của nàng ra vậy? Có mục đích gì? Nàng nghiêng đầu nhìn hắn tìm tòi nghiên cứu, hắn thấp giọng nói: “Mỗi ngày vào triều, hạ triều đều có vô số chuyện triều chính nặng nề, không thú vị lại phiền lòng, nếu mỗi ngày có thể mang theo nàng ở bên người, ta sẽ không cảm thấy không thú vị nữa. Nếu không nói ra sự tích của nàng như vậy, chắc là tấu chương buộc tội của bọn họ có thể còn chất cao hơn cả núi. Mặc dù ta không sợ bị buộc tội, nhưng sẽ rất mất mặt.”
Vân Thiển Nguyệt hơi câm nín, Dung công tử, từ khi nào thì ngài còn sĩ diện hơn cả Ngọc thái tử vậy?
Dung Cảnh bật cười, dường như có thể đọc hiểu suy nghĩ trong nội tâm của nàng, “Ta vẫn luôn rất sĩ diện!”
Vân Thiển Nguyệt lại càng câm nín.
Khi hai người đang nói chuyện thì đã đi vào điện Nghị sự, điện Nghị sự là một đại điện, cực kỳ sáng, chia làm hai Noãn các, Đông và Tây, dùng bình phong ngăn cách, phía Nam và Bắc là hai hàng giá sách, phía trên đều đặt tài liệu, ở giữa có khoảng hai mươi mấy cái bàn, mỗi cái bàn đều cực kỳ sạch sẽ.
Bên trong đã có hơn mười người, chắc có lẽ cũng đã nghe được những lời nói ở cửa kia của Dung Cảnh, lúc này đều nhìn Vân Thiển Nguyệt đầy kinh dị. Trong đó có mấy gương mặt quen thuộc, Hiếu Thân Vương, Lãnh Thiệu Trác, Đức Thân Vương, Vân Vương gia.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới, người có thể đi vào điện Nghị sự, cũng đều là trọng thần trong triều, mà nàng, sợ là nữ nhân đầu tiên tiến vào điện Nghị sự trong trăm ngàn năm qua, nhân vật hy hữu đi. Bị nhiều nam nhân nhìn như vậy, mặc dù nàng cũng hơi không thích ứng, nhưng căn cứ vào thân phận của đời trước, vốn nữ nhân ở trên cương vị kia đã cực ít, cho nên, rất nhanh liền trấn định lại, thản nhiên nhận lấy ánh mắt đánh giá, kinh dị của mọi người.
Mặc dù đi theo Dung Cảnh tới điện Nghị sự là đề nghị của hắn, nhưng nàng cũng không phải đồng ý mà không có suy tính. Dạ Thiên Dật và Dung Cảnh tranh đấu trong âm thầm, những chuyện mà Dạ Thiên Dật lấy thân phận Nhiếp Chính Vương áp đặt lên người Dung Cảnh sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, hắn đi sớm về trễ như vậy, tất nhiên không có nhiều thời gian rảnh ở chung với nàng, nàng không muốn mỗi ngày lại ở trong Vinh Vương phủ hoặc Vân Vương phủ đếm thời gian trên đầu ngón tay mà chờ hắn hạ triều. Cuộc sống như vậy, thử nghĩ thôi cũng đã thấy nhàm chán không có ý nghĩa, hôm nay nếu hắn nguyện ý mang nàng theo, cũng có suy nghĩ giống nàng, thì như vậy, chắc chắn ánh mắt của những người này phải thừa nhận, qua được cửa ải này, nàng có thể theo sát bên cạnh hắn một cách đương nhiên.
“Chào các vị đại nhân!” Dung Cảnh cười một tiếng ôn hòa với mọi người.
Đức Thân Vương phục hồi tinh thần lại đầu tiên, nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, “Cảnh Thế tử, mặc dù Thiển Nguyệt tiểu thư có tài, nhưng nơi này là điện Nghị sự, sợ rằng chuyện này không thỏa đáng, từ xưa đã không có nữ tử tham chính, càng không có nữ tử tiến vào điện Nghị sự.”
“Ba ngàn năm trước đã từng xuất hiện Nữ hoàng, hai nghìn năm trước cũng đã từng xuất hiện Nữ hoàng. Hiện nay, sau khi phát tang, Diệp công chúa Nam Cương cũng sẽ xưng Vương ngay lập tức, Hộ Quốc Thần Nữ Tây Duyên cũng vẫn tham chính. Gia chủ Lam gia trong Thập đại thế gia lánh đời cũng là nữ tử. Vô luận xưa hay nay, đều đã chứng minh, đều có sử sách, có chứng cứ.” Dung Cảnh thản nhiên nói: “Thiên Thánh kiến triều trăm năm, từ cổ chí kim không biết đã mở ra bao nhiêu tiền lệ? Nữ tử tham chính cũng chưa chắc không thể.”
Đức Thân Vương há miệng, nhưng dường như không có cách nào phản bác, nên trong thời gian ngắn liền tắt tiếng.
Giọng nói của Dung Cảnh lại chuyển, mỉm cười, “Huống chi, nàng ấy không phải tới tham chính, mà chỉ theo bên cạnh ta làm thư đồng mà thôi.”
“Này…… Tuy nói như thế, nhưng đến cùng vẫn không ổn, Hoàng thượng mới đại nạn chưa được mấy ngày, căn bản triều cương đã không yên, nếu một nữ tử đảo loạn triều cục, thì……” Nét mặt già nua của Đức Thân Vương đầy ngưng trọng.
“Đức Thân Vương, ngài coi trọng ta quá rồi, ta chỉ là một tiểu nữ tử mà thôi, nơi nào có bản lãnh đảo loạn triều cục chứ?” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, “Yên tâm, ta sẽ không quấy rầy các vị đại nhân làm việc.”
Đức Thân Vương liền tắt tiếng.
“Cảnh Thế tử, lão thần vẫn cảm thấy không ổn, Thiển Nguyệt tiểu thư không phải người khác, nàng ấy không ra khỏi cửa phủ, thì mỗi ngày lời đồn đãi về nàng ấy ở bên ngoài cũng đã không ngừng. Nàng ấy ở đây, mặc dù nói là thư đồng của ngươi, nhưng cũng khó tránh khỏi các đại thần ở đây không bị quấy rầy.” Lúc này, Hiếu Thân Vương lại mở miệng.
“Đúng vậy đó, Cảnh Thế tử, dù sao nơi này cũng là nơi quan trọng để thương nghị quốc sự, không phải chỗ tầm thường. Mặc dù trong sử sách có tiền lệ như vậy, nhưng với Thiên Thánh ta, thì đây là quá hoang đường.” Đức Thân Vương lại nói, dứt lời, liền quay sang hỏi Vân Vương gia vẫn không mở miệng, “Vân Vương huynh, huynh thấy có lý không?”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, nếu không phải không muốn tách biệt chờ đợi Dung Cảnh mỗi ngày, thì nàng mới lười ở chỗ này nhìn mấy gương mặt già nua này.
Vân Vương gia nhìn hai người một cái, rồi chậm rãi gật đầu, “Cũng có lý!”
Đức Thân Vương vội vã nói tiếp, “Cho nên, Cảnh Thế tử, chuyện này……”
Dung Cảnh vươn tay xoa bóp trán, bỗng cắt đứt lời nói của Đức Thân Vương, khẽ thở dài, “Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương và các vị đại nhân đều nói rất đúng, nhưng phải làm sao đây? Không có nàng ấy ở bên người, ta không có tâm tư xử lý chuyện triều chính. Chẳng lẽ muốn Cảnh từ quan, lui về ở ẩn sao?”
Mọi người đồng loạt cả kinh.
“Mấy ngày nay, nàng ấy bệnh nặng, ta lo lắng ngày đêm, vẫn luôn tâm thần không yên, người đang trên triều, mà lòng vẫn ở bên người nàng ấy.” Dung Cảnh nói hơi vô lực: “Nói vậy, mấy ngày nay, các vị đại nhân cũng thấy tình trạng của Cảnh, thật sự không thể nào tốt. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đánh vỡ lề thói cũ, mang nàng ấy theo trên người thôi.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, tất nhiên hết sức rõ ràng tình trạng của Dung Cảnh trong mấy ngày nay, mấy ngày nay cũng không có ai dám chọc đến Cảnh Thế tử, ngay cả Nhiếp Chính Vương cũng tránh không chạm vào điểm giới hạn của Cảnh Thế tử. Hôm qua, hắn ta đến điện Nghị sự, mặc dù thoạt nhìn tâm tình rất tốt, nhưng cũng là tâm tư không có ở đây, bằng chứng rõ ràng là, nói với hắn ta ba lần, hắn ta mới hỏi chuyện gì, đây là sự thật. Trong khoảnh khắc, các tiếng phản đối cũng dần dần mất đi.
“Theo ta thấy cũng không có gì không tốt, mới vừa rồi, Cảnh Thế tử cũng đã nói, năm năm trước, Thiển Nguyệt tiểu thư mở núi dẫn nước, giải trừ khô hạn của Bắc Cương, lại dùng kế phá giải họa loạn của Bắc Cương vào năm năm trước, ruộng bậc thang, tưới tiêu, khai thác mấy vạn mẫu đất cằn cỗi của Bắc Cương thành thổ nhưỡng giàu có. Đây là tài năng lớn. Quốc gia có được một nhân tài, cũng đủ ngang bằng với mấy vạn hùng binh. Thiên Thánh kiến triều tới nay, mặc dù không có tiền lệ nữ tử vào điện Nghị sự, nhưng rất nhiều chuyện cũng đều đã mở tiền lệ, cũng không thiếu một chuyện này. Huống chi Cảnh Thế tử cũng đã nói, nàng ấy không phải đến để tham chính, mà chỉ là thư đồng thôi.” Lãnh Thiệu Trác chậm rãi mở miệng trong bầu không khí yên tĩnh.
Lại có người vội nói, “Mặc dù Thiển Nguyệt tiểu thư cùng đi với Cảnh Thế tử đến đây không phù hợp với quy chế, nhưng Cảnh Thế tử xử lý công vụ trong Noãn các, ngăn cách với các vị đại thần, cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với các vị đại thần. Cho nên có thể được.”
Lại có mấy triều thần thanh lưu trẻ tuổi cũng rối rít mở miệng tỏ vẻ không sao.
Trong phút chốc, tiếng đồng ý đã lấn át cả tiếng phản đối.
Đức Thân Vương và Hiếu Thân Vương liếc mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng Cảnh Thế tử lấy việc từ quan để uy hiếp, bọn họ cũng không dám lại mở miệng nữa. Dù sao, bây giờ, thiên hạ không yên ổn, chuyện trong triều, mặc dù Nhiếp Chính Vương giám quốc, nhưng phần lớn mọi chuyện lại đều do Cảnh Thế tử xử lý. Hơn nữa, Cảnh Thế tử được thiên hạ sùng bái, danh vọng của một mình hắn ta đã đủ liên quan đến tâm tình của dân chúng. Thậm chí, dân gian còn lưu truyền một cách nói, là “Có Cảnh Thế tử, Thiên Thánh có thể an.”, sở dĩ dân chúng không có phát sinh khủng hoảng quá lớn trong chuyện tiên hoàng băng hà, hơn phân nửa là bởi vì có Dung Cảnh trấn giữ trong triều. Nếu hắn ta thật sự từ quan quy ẩn, vậy thì sẽ phiền toái.
Sau khi các vị cựu thần suy nghĩ thiệt hơn xong, tất cả cũng không phản đối nữa, hầu như không có ai lên tiếng nữa.
“Vào triều thôi!” Bỗng nhiên, tiếng nói của Dạ Thiên Dật truyền vào từ cửa, hơi lạnh nhạt.
Mọi người cả kinh, đồng loạt nhìn ra cửa, lúc này mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, Nhiếp Chính Vương đã đứng ở cửa, trên mặt hắn ta không biểu lộ gì, nói một câu xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Mọi người nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt một cái, rồi vội vàng đi ra ngoài theo.
Lúc Dạ Thiên Dật tới, tất nhiên, Vân Thiển Nguyệt cũng biết, hôm nay hắn ta không bình luận gì trong chuyện này, chắc xem như đã chấp nhận, nàng nhìn Dung Cảnh. Hôm nay lo lắng nhất chính là Dạ Thiên Dật, nàng không chịu được chuyện không gặp Dung Cảnh mỗi ngày, nhưng lại sợ Dạ Thiên Dật gây khó dễ, bây giờ thấy như vậy, có phải đã nghĩ thông suốt không?
“Nghĩ thông suốt thì sẽ không, nam nhân Dạ thị đều chấp nhất. Chỉ là biết có nhiều khi gây khó dễ cũng là vu sự vô bổ (vô dụng), nên liền không tốn công vô ích nữa thôi.” Dung Cảnh nói khẽ với Vân Thiển Nguyệt: “Căn phòng Tây Noãn các kia là của ta, nàng vào trong đó chờ ta, sau khi hạ triều, ta sẽ trở lại.”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Dung Cảnh phủi phủi nhẹ cẩm bào, rồi xoay người đi ra ngoài.
Trong phút chốc, mọi người đều đi khỏi, trong điện Nghị sự, ngoại trừ mấy tên tiểu thái giám hầu hạ ra, không còn ai khác nữa.
Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua điện Nghị sự, tòa đại điện này được chia làm hai Noãn các, nếu Tây Noãn các là của Dung Cảnh, như vậy, Đông Noãn các là của Dạ Thiên Dật rồi, một Tây một Đông, có bình phong ngăn cách nhau, mặc dù nàng ở đây, nhưng nếu không ra khỏi Tây Noãn các của Dung Cảnh, thì chắc sẽ không gặp phải Dạ Thiên Dật, liền thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào Tây Noãn các.
Tây Noãn các sáng ngời, một cái giường êm, một cái Ngọc án (bàn bằng ngọc thạch), một cái kệ sách, trên đó có đặt tài liệu, tấu chương, văn thư, sách cổ…, trước cửa sổ có một bệ cửa sổ, trên đó đặt một chậu ngọc lan.
Vân Thiển Nguyệt đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, nhìn thẳng ra chính là Ngự hoa viên. Mấy ngày nay không đổ tuyết nữa, lớp tuyết rơi mấy ngày trước đã tan từ lâu, trăm hoa trong Ngự hoa viên điêu linh, núi giả điêu khắc, đình đài yên tĩnh lạnh giá, thỉnh thoảng có hai ba cung nữ và thái giám vội vã qua lại. Khắp nơi không chỉ hiện lên sự lạnh giá vào mùa đông, mà còn có hơi thở trầm tĩnh của hoàng cung. Nàng nhớ tới, trong hoàng cung, ngoại trừ Thái hậu và công chúa ra, những phi tần hay nữ tử còn lại, đều bị Dạ Thiên Dật trục xuất khỏi cung. Vì vậy, hôm nay, hoàng cung mới thành nơi an tĩnh như vậy.
Thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn chậu ngọc lan trước mặt, nàng lại không biết, ngoại trừ thích Tử Trúc Lâm ra, Dung Cảnh còn thích ngọc lan nữa. Chậu ngọc lan cũng sắp nở hoa, tỏa ra mùi hương ngọc lan thoang thoảng.
Đứng yên một lát, Vân Thiển Nguyệt xoay người ngồi lên giường êm, tiện tay cầm một quyển sách để đọc.
Bên ngoài, đám tiểu thái giám đang làm nhiệm vụ cũng không có tiếng vang, cả điện Nghị sự đều tĩnh lặng.
Qua khoảng một canh giờ, liền nghe thấy tiếng bước chân đi tới điện Nghị sự mơ hồ, tiếng bước chân hỗn tạp, không lâu sau, mọi người đã trở lại điện Nghị sự, hình như Dạ Thiên Dật nói với Đức Thân Vương một câu gì đó rồi liền đi vào Đông Noãn các, Dung Cảnh cũng chậm rãi đi vào.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, nhìn hắn.
Dung Cảnh mỉm cười dịu dàng với nàng, đi tới, ngồi xuống bên người nàng, ôm lấy nàng, rồi thấp giọng nói với nàng: “Lâm triều hôm nay thương nghị chuyện đi chúc mừng Duệ thái tử đăng cơ, xem ai đi mới thỏa đáng.”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Cuối cùng thương nghị ai đi? Đừng nói là chàng đi?”
“Tất nhiên ta không đi được.” Dung Cảnh cười cười, hơi lạnh nhạt, “Nhiếp Chính Vương đề nghị nàng.”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, “Sao hắn ta lại đề nghị ta? Có nữ nhân đi sứ nước khác sao?”
Dung Cảnh cười nói: “Nữ nhân có thể tiến vào điện Nghị sự, thì đi sứ nước khác cũng không có gì kỳ lạ.”
Vân Thiển Nguyệt híp mắt, nghĩ tới, Dạ Thiên Dật đang đánh chủ ý gì? Chẳng lẽ bởi vì hôm nay nàng và Dung Cảnh cùng tới đây, nên muốn mượn lần này để tách nàng ra? Đơn giản vậy sao? Nàng cau mày, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Ta lấy lý do thân thể nàng chưa khỏe để từ chối, Vân Vương thúc và trọng thần cũng cảm thấy không thích hợp. Nhiếp Chính Vương cũng không kiên trì, mà là lấy lý do Thái tử Nam Lương Duệ đăng cơ chính là đại sự, dù sao cũng là phụ quốc (nước phụ thuộc) lớn nhất của Thiên Thánh, phải có người có thân phận thể diện đi thì mới tỏ ra xem trọng, nên cuối cùng, người được chọn là Vân Vương thúc.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, “Đã quyết định rồi?”
“Ừ, quyết định rồi. Ngày mai, Vân Vương thúc sẽ lên đường đến Nam Lương.” Dung Cảnh thấp giọng nói: “Vốn ý định của hắn ta không phải nàng, nàng chỉ để ngụy trang mà thôi. Ý định của hắn ta là muốn Vân Vương thúc đi sứ, ta đã phản bác hắn ta một lần, giữ nàng lại, nên sẽ không có cách nào phản bác hắn ta lần thứ hai, ngăn cản Vân Vương thúc nữa. Thúc ấy là Vương gia bộ Lễ, chuyện đi sứ rơi lên đầu ngài ấy, cũng không kì quái.”
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt lại nghĩ, “Chẳng lẽ hắn ta lại đánh chủ ý gì hay sao?”
Dung Cảnh bỗng cười, thấp giọng nói: “Khi nào thì hắn ta không đánh chủ ý?” Dứt lời, hắn lại vỗ vỗ đầu Vân Thiển Nguyệt, ôn nhu nói “Đọc sách tiếp đi!” Rồi đứng lên, đi tới bàn ngồi xuống, bắt đầu phê duyệt chồng tấu chương trên bàn.
Vân Thiển Nguyệt xoa bóp trán, cha nàng đi cũng tốt, dù sao ca ca nàng lên ngôi, cũng cần trợ giúp, bây giờ chỗ của nàng cũng không có chuyện gì, cha và nương của nàng đi Nam Lương thì đi đi! Chỉ có điều, Dạ Thiên Dật làm chuyện gì cũng không thể không có mục đích. Còn rốt cuộc mục đích của hắn ta là gì, thì cần phải tìm tòi nghiên cứu thật kỹ một phen.
Mặc dù mọi người trở lại điện Nghị sự, nhưng điện Nghị sự vẫn yên tĩnh, bên ngoài gần như không có tiếng người, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng bút ghi chép.
Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn thoáng qua Dung Cảnh, thấy thần sắc của hắn vẫn lạnh nhạt mà xem tấu chương, chức trách của Thừa tướng là, trên đại diện Thiên tử, dưới thống lĩnh bách quan, nên tất nhiên, tấu chương phải qua tay của hắn trước, rồi mới lên đến Hoàng thượng, hiện nay, Tân hoàng chưa có, nên tất nhiên là Nhiếp Chính Vương. Mặc dù nàng không tiếp xúc với chuyện triều chính hiện nay, nhưng có thể phỏng đoán được rằng cũng không đơn giản. Mà bây giờ, hắn ngồi ở đây, lại thoạt nhìn vẫn thảnh thơi hiếm có.
“Sao vậy?” Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nhàm chán?”
“Không!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, chỉ chỉ phía ngoài, “Thường ngày, ở đây cũng yên tĩnh như vậy sao? Mỗi người đều làm việc riêng của mình sao?”
Dung Cảnh cười lắc đầu, lời ít ý nhiều, “Hôm nay đặc biệt thôi.”
Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, xem ra nàng ở đây còn có tác dụng tiêu thanh.
“Cảnh Thế tử, bộ Binh mới truyền đến tấu chương khẩn cấp, biên cảnh Tây Duyên có thêm năm vạn binh mã, hình như có xu hướng muốn hưng binh.” Tiếng của Thị lang bộ Binh vang lên bên ngoài.
“Trình vào đây!” Dung Cảnh phân phó.
Thị lang bộ Binh chậm rãi đi tới, lén đánh giá Vân Thiển Nguyệt một cái, rồi cầm một phần tấu hàm của bộ Binh trong tay đưa cho Dung Cảnh.
Dung Cảnh vươn tay nhận lấy, đọc lướt qua, rồi chậm rãi nói: “Tây Duyên Vương hết sức để ý Hộ Quốc Thần Nữ, hiện nay, Hộ Quốc Thần Nữ đang bệnh nặng, Tây Duyên Vương không có tâm hưng binh, không có tâm để ý triều chính, sợ là có lòng muốn đi theo Hộ Quốc Thần Nữ, cùng chết rồi hợp táng. Biên cảnh có thêm năm vạn binh mã, chắc chỉ để đề phòng người khác nhân cơ hội xâm phạm biên giới thôi.”
Thị lang bộ Binh cả kinh, “Tây Duyên Vương sẽ tự tử vì một nữ nhân ư?”
“Năm đó, ông ta đoạt giang sơn Tây Duyên cũng chỉ đơn giản vì Hộ Quốc Thần Nữ, bây giờ tự tử vì bà ấy, cũng không kỳ quái.” Dung Cảnh cười nhạt, trả tấu hàm lại cho Thị lang bộ Binh, “Mang qua cho Nhiếp Chính Vương đi! Xem xem cách nhìn của Nhiếp Chính Vương, chuyện này có cần thương nghị cùng quần thần trong lâm triều ngày mai không?”
Thị lang bộ Binh gật đầu, cầm tấu hàm lui xuống.
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt hơi ngưng trọng, nhìn tình yêu của Tây Duyên Vương và Hộ Quốc Thần Nữ, đúng là Tây Duyên Vương rất có thể tự tử vì tình, nếu nói như vậy, chẳng phải Tây Duyên Nguyệt cũng chỉ còn lại một mình sao?
“Không cần phải lo lắng cho hắn ta! Hắn ta đã ma luyện mấy năm ở Hiếu Thân Vương phủ, sau khi trở về Tây Duyên, Tây Duyên Vương lại khuynh hết mọi thứ để tặng cho vị Thái tử này, thậm chí mấy ngày trước còn không tiếc giết hai hoàng tử có có thực lực tranh đoạt Vương vị với hắn ta nhất, hiện nay, trong triều đình Tây Duyên đã không còn ai có thể chống lại Tây Duyên Nguyệt nữa.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, khi đó, nàng cứu hắn ta, đã nghĩ rằng, một ngày kia, hắn ta sẽ đi lên vị trí cao đó, nhưng lại chưa từng nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Dung Cảnh tiếp tục phê duyệt tấu chương, mỗi quyển tấu chương đều được hắn xem qua, không quan trọng thì bỏ qua, không cần bẩm báo lên trên, quan trọng thì được hắn đánh dấu, rồi phân phó người đưa qua Đông Noãn các.
Vân Thiển Nguyệt tiếp tục đọc sách.
Có lẽ là có Thị lang bộ Binh đánh trận đầu, kế tiếp, tiếng người cầu kiến Tây Noãn các của Dung Cảnh liên tiếp không ngừng. Mọi chuyện trong thiên hạ, có lớn có nhỏ, đều rối rít tới đây xin chỉ thị của hắn, hắn có thể quyết định, thì liền nhàn nhạt một câu để quyết định xử lý, phân phó xuống làm thế nào, cảm thấy quan trọng, thì sau khi nói ý kiến lại phái người qua Đông Noãn các.
Nhưng phần lớn mọi chuyện đều được hắn nhàn nhạt một câu quyết định, không cần bẩm báo cho Dạ Thiên Dật.
Cho nên, ra vào Tây Noãn các, tiếng người như nước chảy, mà Đông Noãn các lại tương đối cực kỳ thanh tĩnh.
Vân Thiển Nguyệt ngồi mệt, liền nằm xuống, cho đến buổi trưa, chuyện vẫn không ngừng. Ăn trưa có người bưng tới, hiển nhiên biết có Vân Thiển Nguyệt, nên phần ăn cũng là phần ăn cho hai người.
Ăn trưa xong, có người dọn xuống, nghỉ ngơi được một chút, liền lại có người cầm tấu chương tới bẩm báo. Sắc mặt của Dung Cảnh không có một tia không kiên nhẫn, vẫn nhàn nhạt, lạnh nhạt mà xử lý.
Vân Thiển Nguyệt nhíu chặt chân mày, lần đầu tiên thật sự cảm nhận được cái chức vụ Thừa tướng này không phải cho người làm. Nghĩ tới, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn có thể chịu được sao? Nàng hơi tức giận, tại sao Dạ Thiên Dật lại thảnh thơi như thế? Tại sao Dung Cảnh phải lao tâm lao lực như thế? Hiện nay, đây là giang sơn của Dạ thị bọn hắn mà! Nàng không biết trước kia, Tần Thừa tướng như thế nào, nhưng chắc chắn không phải như Dung Cảnh bây giờ.
Vân Thiển Nguyệt vừa nghĩ đến như thế, thì sắc mặt càng ngày càng kém, càng ngày càng khó coi. Thậm chí cả Tây Noãn các đều tràn ngập hơi thở lạnh băng. Cũng khiến cho đại thần tiến vào không nhịn được mà bị đông lạnh đến run lên.
Sau khi một vị đại thần lui ra ngoài, Dung Cảnh để bút xuống, cười hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Sao sắc mặt khó coi vậy?”
“Mỗi ngày chàng đều như vậy sao?” Vân Thiển Nguyệt trầm mặt hỏi hắn.
Dung Cảnh cười cười, “Trong khoảng thời gian Hoàng thượng tấn thiên đã trì hoãn rất nhiều chính sự, hơn nữa, năm nay bị lũ lụt, các nơi đều bị tai nạn, thu hoạch cực kém, sau đó lại một trận bão tuyết, trận bão tuyết lúc trước, nàng cũng biết rất lớn, rất nhiều người chết rét. Hiện nay ấm áp, rất nhiều chuyện lộn xộn đều đến dồn dập. Nhiều chuyện hơn một chút thì cũng bình thường.”
Vân Thiển Nguyệt vẫn bất mãn, một ngón tay chỉ về phía Đông Noãn các, “Tại sao tên kia lại thảnh thơi như vậy?”
Dung Cảnh bỗng cười, cực kỳ sủng nịch, đi tới ôm Vân Thiển Nguyệt vào lòng, ôn nhu nói: “Nhiếp Chính Vương có chuyện của Nhiếp Chính Vương, Thừa tướng có chuyện của Thừa tướng. Mặc dù làm nhiều một chút, nhưng có sao chứ? Dân chúng thiên hạ có được quần áo che đậy thân, ăn no bụng, an an ổn ổn, lao lực của một người, mà cứu vạn dân trong cảnh khốn khổ, thì chính là chuyện tốt. Ta không phải vì thiên hạ của Dạ thị, mà vì dân chúng sinh tồn trên quốc thổ của Thiên Thánh.”
Cơn tức của Vân Thiển Nguyệt liền tiêu tán, đau lòng nói: “Nhưng như vậy thì quá mệt mỏi!”
“Chờ Trầm Chiêu vào triều, thì sẽ không mệt mỏi như vậy nữa!” Dung Cảnh buông nàng ra, “Hắn ta có tài phụ tá, có thể giúp ta.”
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt.
“Đừng tỏa khí lạnh nữa, nếu không, khiến cho người ta sợ thì cũng không có ai dám tới nữa.” Dung Cảnh cúi đầu hôn lên đôi má của nàng, đứng dậy đi trở về bàn rồi ngồi xuống.
Vân Thiển Nguyệt bình tĩnh lại, cầm sách lên, đọc tiếp.
“Ta nghe nói tiểu nha đầu tới điện Nghị sự?” Tiếng nói của Dạ Khinh Nhiễm bỗng truyền vào từ bên ngoài, hình như mới trở về, nên hơi hấp tấp, “Ở đâu?”
Phía ngoài còn chưa có ai trả lời, thì hắn ta đã đi qua bình phong vào Tây Noãn các.
Dung Cảnh ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái, không nói chuyện, Vân Thiển Nguyệt nhớ tới cái bình phong bị phá huỷ kia, nên cũng không lên tiếng.
“Hôm nay, ta đi kiểm duyệt quân cơ đại doanh, lúc nghe nói chuyện này còn chưa tin, bây giờ quả nhiên là sự thật.” Dạ Khinh Nhiễm đi tới gần, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu nha đầu, muội ở đây với hắn ta mà không cảm thấy buồn bực sao?”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không buồn bực.” Dứt lời, nàng lại bổ sung: “Chỉ cần ở bên cạnh hắn, thì ta liền không buồn bực.”
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm tối sầm lại, “Người này đã đối xử với muội như thế nào, mặc kệ muội mấy ngày, sao muội lại hòa hảo với hắn ta nhanh như vậy? Tha thứ cho hắn ta ư? Muội chỉ có một chút tiền đồ như vậy thôi sao?”
“Ta không có chí hướng gì lớn, một nữ nhân muốn tiền đồ lớn như vậy để làm gì?” Vân Thiển Nguyệt không muốn dây dưa với Dạ Khinh Nhiễm nhiều ở đây, liền khoát khoát tay, “Ngươi nên làm gì thì làm đi, đừng ở đây ồn ào nữa, vốn ta có thể ở đây đã không dễ dàng, đừng vì ngươi mà khiến cho người ta cảm thấy ta thật sự ảnh hưởng đến mọi người đang nghị sự.”
Dạ Khinh Nhiễm bị chặn họng, trong phút chốc chỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt không nói.
“Còn đứng ở đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng có chuyện muốn bẩm báo với hắn?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, khẽ “Hừ” với Dung Cảnh một tiếng, rồi xoay người đi ra. Sau khi đi được hai bước lại quay đầu lại nói với nàng: “Khinh Noãn đã không gặp muội nhiều năm, muốn nói chuyện với muội, hôm nay đã đi Vinh Vương phủ tìm muội, có lẽ đã uổng công một chuyến rồi.” Dứt lời, liền đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt cười cười, không nói chuyện, mà vẫn tiếp tục đọc sách. Nhưng tâm tư lại nghĩ tới Dạ Khinh Noãn. Tiểu cô nương đã từ biệt sáu năm kia, vào thời buổi rối loạn như hiện nay, mà Đức Thân Vương lại đón nàng ta về, không biết vì thân thể của nàng ta đã khỏe mạnh hoàn toàn rồi, nên đã có thể trở về, hay bởi vì nguyên nhân nào đó; nhưng nàng lại tình nguyện tin tưởng là lý do trước hơn.
Nửa buổi chiều trôi qua rất nhanh, Dung Cảnh để bút xuống, rồi nói với Vân Thiển Nguyệt: “Về phủ thôi!”
Vân Thiển Nguyệt liền để quyển sách xuống rồi đứng lên.
Dung Cảnh vươn tay cầm tay nàng, nắm tay nàng ra khỏi Tây Noãn các, lại đúng lúc đụng phải Dạ Thiên Dật đang đi ra khỏi Đông Noãn các, hắn ta nhìn hai người một cái, không nói chuyện, mà đi ra khỏi điện Nghị sự trước.
Sau khi Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh ra khỏi điện Nghị sự, thì mặt trời đã ngã về Tây, hai người liền đi ra ngoài cung.
Cửa hoàng cung, một chiếc xe ngựa quen thuộc đang đậu ở đây, Dạ Khinh Noãn đang vén màn lên mà nhìn ra bên ngoài nhìn, thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài, liền vui mừng kêu lên, “Cảnh ca ca, Vân tỷ tỷ!”
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt cùng dừng bước, Dung Cảnh mỉn cười ôn hòa một tiếng, “Hóa ra là Tiểu Quận chúa.”
Cái miệng của Dạ Khinh Noãn cong lên, oán giận: “Cảnh ca ca, huynh cũng không suy nghĩ quá rồi, nói thế nào thì lần này, huynh và Vân tỷ tỷ có thể hòa hảo cũng có một nửa công lao của muội. Sao huynh có thể chiếm cứ Vân tỷ tỷ, đến nỗi ngay cả muội gặp mặt tỷ ấy một lần mà cũng không được? Ngày hôm trước, là muội đến Vinh Vương phủ, bị lý do Vân tỷ tỷ còn đang nghỉ ngơi mà cản lại, hôm nay muội lại đến Vinh Vương phủ, tỷ ấy lại bị huynh mang đến điện Nghị sự mà bị uổng công một chuyến. Bây giờ, muội chỉ cần chờ ở đây, mà lúc này huynh cũng không thể không cho muội gặp tỷ ấy đi?”
Câu nói sau cùng vừa nói ra, nàng đắc ý nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh cười cười, “Nếu Tiểu Quận chúa đã hồi kinh, tìm nàng ấy tự thoại thì cũng còn nhiều thời gian, cũng không thiếu mất một ngày hay nửa ngày.”
“Muội nhớ Vân tỷ tỷ mà! Hồi kinh đã mấy ngày rồi, cũng chưa từng trò chuyện tâm sự với tỷ ấy.” Dạ Khinh Noãn ngồi trên xe, ngoắc Vân Thiển Nguyệt, “Muội mặc kệ, tối nay, Vân tỷ tỷ phải cùng chơi với muội. Cảnh ca ca không được phép phản đối.”
Dung Cảnh cười nói: “Ta thì không phản đối, nhưng ngày mai, Vân Vương thúc đi sứ Tây Lương, nàng ấy phải dậy sớm để tiễn Vân Vương thúc, hôm nay không thể quá mệt mỏi.”
“Vậy sao?” Dạ Khinh Noãn nhăn đôi mi thanh tú lại, thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói chuyện, liền nói với tỷ ấy: “Vân tỷ tỷ, vậy ngày mai chúng ta chơi với nhau được không?”
Vân Thiển Nguyệt cười nhìn nàng ta, “Ngày mai, nếu muội có thời gian thì cũng có thể.”
Dạ Khinh Noãn thấy Vân Thiển Nguyệt đồng ý, thì lập tức hoan hô một tiếng, đắc ý nhìn thoáng qua Dung Cảnh, “Cảnh ca ca, Vân tỷ tỷ đã đồng ý với muội rồi nha! Ngày mai, huynh không được phép ngăn trở đâu.”
Dung Cảnh cười cười, từ chối cho ý kiến, nói với nàng ta: “Trời tối rồi, mau về phủ thôi!” Dứt lời, liền nắm tay Vân Thiển Nguyệt đi tới xe ngựa của hắn.
Huyền Ca liền vén màn xe lên, hai người lên xe, xe ngựa liền rời đi.
Dạ Khinh Noãn nhìn kia cỗ xe ngựa toàn thân màu đen đi xa, le lưỡi dí dỏm, quay đầu lại thì thấy Dạ Khinh Nhiễm đi ra khỏi cung, liền vội vàng kêu, “Ca ca, muội ở đây.”
Dạ Khinh Nhiễm cau mày nhìn muội ấy một cái, rồi lên xe ngựa. Màn xe rơi xuống, xe ngựa đi tới Đức Thân Vương phủ.
Trong thời gian ngắn, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt cũng không nói chuyện, xe ngựa lẳng lặng mà đi. Sau khi quẹo vào một con đường khác, Thanh Đề bỗng bay vào xe, trên chân có một tờ giấy. Dung Cảnh vươn tay gỡ tờ giấy trên chân Thanh Đề xuống, nhìn thoáng qua, rồi thấp giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Hộ Quốc Thần Nữ Tây Duyên đã quy thiên, Tây Duyên Vương bi thương không dứt, tự vẫn theo cùng.”
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, “Quả nhiên bị chàng nói đúng rồi! Chỉ là cũng quá nhanh.”
“Cũng không nhanh, bệnh của Hộ Quốc Thần Nữ phải dùng thuốc để trì hoãn đã lâu, có thể được ở cùng với con trai của bà ấy lâu như vậy, thì đi cũng an tâm.” Dung Cảnh nhìn tờ giấy nói: “Trước khi Tây Duyên Vương tự vẫn đã làm trò viết xuống di chiếu, Tây Duyên Vương kế vị trước mặt bá quan văn võ. Kế vị trước, đưa tang sau. Không cầu các quốc gia tới, chỉ cầu triều thần một lòng, quân dân ổn định.”
“Kế vị ngay lập tức?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thanh Đề, phân tích: “Hôm nay tin tức truyền đến có thế nào thì cũng phải mất một ngày, nói như vậy, hôm nay Tây Duyên Nguyệt đã kế vị, trở thành Tây Duyên Vương rồi.”
“Ừ! Tây Duyên Vương đã ôm lòng muốn chết cùng với Hộ Quốc Thần Nữ từ lâu, cho nên, sau khi Tây Duyên Nguyệt về nước, trong khoảng thời gian này, ông ấy đã dọn sẵn đường thật thuận lợi cho hắn ta, khoái đao giết con ruột, quét sạch triều cục, thậm chí ngay cả Đại điển đăng cơ đều đã chuẩn bị xong.” Dung Cảnh ấm giọng nói: “Xem như đền bù nỗi thống khổ đã chịu trong mấy năm nay của Tây Duyên Nguyệt. Hắn ta đăng cơ ở Tây Duyên, mặc dù vừa mới về nước, căn cơ còn thấp, nhưng Tây Duyên Vương đã quyết định nhanh chóng, chưa từng có nửa điểm dây dưa lằng nhằng, hiện tại, triều chính của Tây Duyên đã sạch sẽ, hắn ta lên ngôi còn dễ dàng hơn ca ca của nàng ở Nam Lương rất nhiều, có điều, cho dù phải đối mặt với nỗi đau mất đi song thân vẫn không sao. Nghĩ tới, mấy ngày nay hắn ta cũng nên có sự chuẩn bị trong lòng đi.”
“Cố Thiểu Khanh nói cậu cũng muốn giam cầm chư vị hoàng tử vào ngày sinh nhật của Thập hoàng tử, quét sạch triều cục cho ca ca, nhưng ca ca lại niệm tình những người đó đều là cốt nhục của cậu, cho nên liên thủ với Cố Thiểu Khanh diễn trò tìm ra người dị tâm để diệt trừ, bảo lưu lại rất nhiều huyết mạch của Nam Lương.” Vân Thiển Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, “Hiện nay, Nam Lương, Tây Duyên, Nam Cương đều tranh nhau thay đổi tân chính (người cầm quyền mới), cục diện mới của giang sơn này thật sự đã đến rồi. Rõ ràng thiên hạ vẫn còn thái bình, nhưng sao ta lại cảm thấy như gió thổi mưa giông trước cơn bão đây!”
Vân Thiển Nguyệt vén rèm nhìn thoáng ra bên ngoài, sau khi buông rèm lại thản nhiên nói: “Lão hoàng đế chấp chưởng giang sơn Thiên Thánh ba mươi năm, kết quả, lụa tang chỉ treo có mấy ngày. Lão ta tự nhận là Thiên Thánh không thể tách rời lão ta được, nhưng hôm nay, bách tính vẫn còn sống tốt đấy thôi, không biết lão ta ở dưới lòng đất nhìn thấy sẽ có ý kiến gì không đây?”
Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt vào lòng, cười cười, “Bách tính không quan tâm người nắm quyền là ai, mà là ai có thể làm cho bọn họ được sống an bình.”
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, bách tính thật sự cho rằng, hiện tại, Thiên Thánh an bình sao?
Xe ngựa đi một đường đến hoàng cung không trở ngại gì.
Không nói tiếp gì nữa, đi tới cửa cung, xe ngựa dừng hẳn lại.
Dung Cảnh vén màn lên, chậm rãi xuống xe, đưa tay cho Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt cầm tay của hắn cũng nhảy xuống xe. Đứng vững, Vân Thiển Nguyệt liền nhìn thấy có mấy cỗ xe ngựa đã ngừng ở cửa hoàng cung, đương nhiên là xe của đại thần trong triều vào triều, còn xe ngựa của Vân Vương gia cha nàng.
Có người đã vào cửa cung, có người còn chưa vào, nhìn thấy Dung Cảnh đi tới, liền rối rít tới hành lễ.
Dung Cảnh nắm tay Vân Thiển Nguyệt, đi qua hàn huyên.
Không lâu sau, đoàn người cùng khiêm nhường đi vào cửa cung. Không ai hỏi thăm vì sao mới sáng sớm mà Vân Thiển Nguyệt đã xuất hiện ở hoàng cung, chỉ cho rằng nàng tiến cung có việc, hoặc xin chỉ Nhiếp Chính Vương đi thăm Thái Hậu.
Đoàn người đi tới điện Nghị sự, khi nhìn thấy Dung Cảnh vẫn nắm tay Vân Thiển Nguyệt đi tới điện Nghị sự, thì tất cả mọi người đều kinh ngạc. Có hai vị lão đại thần của Khâm Thiên Giám vội vàng mở miệng, “Cảnh Thế tử, ngài đang…… Đang muốn dẫn Thiển Nguyệt tiểu thư vào điện Nghị sự sao?”
Dung Cảnh gật đầu, cười ôn hòa, nói: “Vì tránh cho nàng ấy lại đứng ở bên ngoài chờ ta hạ triều mà hứng gió ngã bệnh, nên ta liền dẫn nàng ấy vào luôn.”
Hai vị lão đại thần của Khâm Thiên Giám biến sắc, “Như vậy sao được? Điện Nghị sự chưa bao giờ cho phép nữ tử tiến vào……”
“Nàng ấy không phải nữ tử bình thường, tiến vào cũng không sao.” Dung Cảnh cười nói.
“Không phải nữ tử bình thường thì cũng là nữ tử, nữ tử không được phép tham chính, chuyện này vi phạm quy pháp của tổ tông……” Hai người vội nói.
Dung Cảnh ôn hòa cười một tiếng, “Các vị đại nhân có điều không biết, năm năm trước mở núi dẫn nước giải trừ khô hạn của Bắc Cương, dùng kế phá giải họa loạn của Bắc Cương vào năm năm trước, ruộng bậc thang, tưới tiêu, khai thác mấy vạn mẫu đất cằn cỗi của Bắc Cương biến thành thổ nhưỡng giàu có. Năm đó, Thất hoàng tử có thể đứng vững ở Bắc Cương, trong đó có một nửa đều là nàng ấy ra tay trợ giúp. Nếu nói không được phép tham chính, nàng đã vi phạm từ lâu rồi. Một nữ tử như nàng ấy đã mạnh hơn vô số nam tử. Ta nghĩ, nếu nàng ấy vào điện Nghị sự, Nhiếp Chính Vương cũng sẽ không phản đối.”
Mọi người cùng mở to hai mắt, nhìn Vân Thiển Nguyệt không dám tin. Ai cũng không tưởng tượng nổi những chính sách lợi dân oanh động thiên hạ kia đều có sự can thiệp của nàng ấy, nhưng Dung Cảnh không bao giờ nói dối. Ngay lập tức, hai vị đại nhân của Khâm Thiên giám liền cấm thanh.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, dẫn Vân Thiển Nguyệt đi chậm rãi vào điện Nghị sự.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới, sao Dung Cảnh lại phơi bày hết chuyện của nàng ra vậy? Có mục đích gì? Nàng nghiêng đầu nhìn hắn tìm tòi nghiên cứu, hắn thấp giọng nói: “Mỗi ngày vào triều, hạ triều đều có vô số chuyện triều chính nặng nề, không thú vị lại phiền lòng, nếu mỗi ngày có thể mang theo nàng ở bên người, ta sẽ không cảm thấy không thú vị nữa. Nếu không nói ra sự tích của nàng như vậy, chắc là tấu chương buộc tội của bọn họ có thể còn chất cao hơn cả núi. Mặc dù ta không sợ bị buộc tội, nhưng sẽ rất mất mặt.”
Vân Thiển Nguyệt hơi câm nín, Dung công tử, từ khi nào thì ngài còn sĩ diện hơn cả Ngọc thái tử vậy?
Dung Cảnh bật cười, dường như có thể đọc hiểu suy nghĩ trong nội tâm của nàng, “Ta vẫn luôn rất sĩ diện!”
Vân Thiển Nguyệt lại càng câm nín.
Khi hai người đang nói chuyện thì đã đi vào điện Nghị sự, điện Nghị sự là một đại điện, cực kỳ sáng, chia làm hai Noãn các, Đông và Tây, dùng bình phong ngăn cách, phía Nam và Bắc là hai hàng giá sách, phía trên đều đặt tài liệu, ở giữa có khoảng hai mươi mấy cái bàn, mỗi cái bàn đều cực kỳ sạch sẽ.
Bên trong đã có hơn mười người, chắc có lẽ cũng đã nghe được những lời nói ở cửa kia của Dung Cảnh, lúc này đều nhìn Vân Thiển Nguyệt đầy kinh dị. Trong đó có mấy gương mặt quen thuộc, Hiếu Thân Vương, Lãnh Thiệu Trác, Đức Thân Vương, Vân Vương gia.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới, người có thể đi vào điện Nghị sự, cũng đều là trọng thần trong triều, mà nàng, sợ là nữ nhân đầu tiên tiến vào điện Nghị sự trong trăm ngàn năm qua, nhân vật hy hữu đi. Bị nhiều nam nhân nhìn như vậy, mặc dù nàng cũng hơi không thích ứng, nhưng căn cứ vào thân phận của đời trước, vốn nữ nhân ở trên cương vị kia đã cực ít, cho nên, rất nhanh liền trấn định lại, thản nhiên nhận lấy ánh mắt đánh giá, kinh dị của mọi người.
Mặc dù đi theo Dung Cảnh tới điện Nghị sự là đề nghị của hắn, nhưng nàng cũng không phải đồng ý mà không có suy tính. Dạ Thiên Dật và Dung Cảnh tranh đấu trong âm thầm, những chuyện mà Dạ Thiên Dật lấy thân phận Nhiếp Chính Vương áp đặt lên người Dung Cảnh sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, hắn đi sớm về trễ như vậy, tất nhiên không có nhiều thời gian rảnh ở chung với nàng, nàng không muốn mỗi ngày lại ở trong Vinh Vương phủ hoặc Vân Vương phủ đếm thời gian trên đầu ngón tay mà chờ hắn hạ triều. Cuộc sống như vậy, thử nghĩ thôi cũng đã thấy nhàm chán không có ý nghĩa, hôm nay nếu hắn nguyện ý mang nàng theo, cũng có suy nghĩ giống nàng, thì như vậy, chắc chắn ánh mắt của những người này phải thừa nhận, qua được cửa ải này, nàng có thể theo sát bên cạnh hắn một cách đương nhiên.
“Chào các vị đại nhân!” Dung Cảnh cười một tiếng ôn hòa với mọi người.
Đức Thân Vương phục hồi tinh thần lại đầu tiên, nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, “Cảnh Thế tử, mặc dù Thiển Nguyệt tiểu thư có tài, nhưng nơi này là điện Nghị sự, sợ rằng chuyện này không thỏa đáng, từ xưa đã không có nữ tử tham chính, càng không có nữ tử tiến vào điện Nghị sự.”
“Ba ngàn năm trước đã từng xuất hiện Nữ hoàng, hai nghìn năm trước cũng đã từng xuất hiện Nữ hoàng. Hiện nay, sau khi phát tang, Diệp công chúa Nam Cương cũng sẽ xưng Vương ngay lập tức, Hộ Quốc Thần Nữ Tây Duyên cũng vẫn tham chính. Gia chủ Lam gia trong Thập đại thế gia lánh đời cũng là nữ tử. Vô luận xưa hay nay, đều đã chứng minh, đều có sử sách, có chứng cứ.” Dung Cảnh thản nhiên nói: “Thiên Thánh kiến triều trăm năm, từ cổ chí kim không biết đã mở ra bao nhiêu tiền lệ? Nữ tử tham chính cũng chưa chắc không thể.”
Đức Thân Vương há miệng, nhưng dường như không có cách nào phản bác, nên trong thời gian ngắn liền tắt tiếng.
Giọng nói của Dung Cảnh lại chuyển, mỉm cười, “Huống chi, nàng ấy không phải tới tham chính, mà chỉ theo bên cạnh ta làm thư đồng mà thôi.”
“Này…… Tuy nói như thế, nhưng đến cùng vẫn không ổn, Hoàng thượng mới đại nạn chưa được mấy ngày, căn bản triều cương đã không yên, nếu một nữ tử đảo loạn triều cục, thì……” Nét mặt già nua của Đức Thân Vương đầy ngưng trọng.
“Đức Thân Vương, ngài coi trọng ta quá rồi, ta chỉ là một tiểu nữ tử mà thôi, nơi nào có bản lãnh đảo loạn triều cục chứ?” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, “Yên tâm, ta sẽ không quấy rầy các vị đại nhân làm việc.”
Đức Thân Vương liền tắt tiếng.
“Cảnh Thế tử, lão thần vẫn cảm thấy không ổn, Thiển Nguyệt tiểu thư không phải người khác, nàng ấy không ra khỏi cửa phủ, thì mỗi ngày lời đồn đãi về nàng ấy ở bên ngoài cũng đã không ngừng. Nàng ấy ở đây, mặc dù nói là thư đồng của ngươi, nhưng cũng khó tránh khỏi các đại thần ở đây không bị quấy rầy.” Lúc này, Hiếu Thân Vương lại mở miệng.
“Đúng vậy đó, Cảnh Thế tử, dù sao nơi này cũng là nơi quan trọng để thương nghị quốc sự, không phải chỗ tầm thường. Mặc dù trong sử sách có tiền lệ như vậy, nhưng với Thiên Thánh ta, thì đây là quá hoang đường.” Đức Thân Vương lại nói, dứt lời, liền quay sang hỏi Vân Vương gia vẫn không mở miệng, “Vân Vương huynh, huynh thấy có lý không?”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, nếu không phải không muốn tách biệt chờ đợi Dung Cảnh mỗi ngày, thì nàng mới lười ở chỗ này nhìn mấy gương mặt già nua này.
Vân Vương gia nhìn hai người một cái, rồi chậm rãi gật đầu, “Cũng có lý!”
Đức Thân Vương vội vã nói tiếp, “Cho nên, Cảnh Thế tử, chuyện này……”
Dung Cảnh vươn tay xoa bóp trán, bỗng cắt đứt lời nói của Đức Thân Vương, khẽ thở dài, “Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương và các vị đại nhân đều nói rất đúng, nhưng phải làm sao đây? Không có nàng ấy ở bên người, ta không có tâm tư xử lý chuyện triều chính. Chẳng lẽ muốn Cảnh từ quan, lui về ở ẩn sao?”
Mọi người đồng loạt cả kinh.
“Mấy ngày nay, nàng ấy bệnh nặng, ta lo lắng ngày đêm, vẫn luôn tâm thần không yên, người đang trên triều, mà lòng vẫn ở bên người nàng ấy.” Dung Cảnh nói hơi vô lực: “Nói vậy, mấy ngày nay, các vị đại nhân cũng thấy tình trạng của Cảnh, thật sự không thể nào tốt. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đánh vỡ lề thói cũ, mang nàng ấy theo trên người thôi.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, tất nhiên hết sức rõ ràng tình trạng của Dung Cảnh trong mấy ngày nay, mấy ngày nay cũng không có ai dám chọc đến Cảnh Thế tử, ngay cả Nhiếp Chính Vương cũng tránh không chạm vào điểm giới hạn của Cảnh Thế tử. Hôm qua, hắn ta đến điện Nghị sự, mặc dù thoạt nhìn tâm tình rất tốt, nhưng cũng là tâm tư không có ở đây, bằng chứng rõ ràng là, nói với hắn ta ba lần, hắn ta mới hỏi chuyện gì, đây là sự thật. Trong khoảnh khắc, các tiếng phản đối cũng dần dần mất đi.
“Theo ta thấy cũng không có gì không tốt, mới vừa rồi, Cảnh Thế tử cũng đã nói, năm năm trước, Thiển Nguyệt tiểu thư mở núi dẫn nước, giải trừ khô hạn của Bắc Cương, lại dùng kế phá giải họa loạn của Bắc Cương vào năm năm trước, ruộng bậc thang, tưới tiêu, khai thác mấy vạn mẫu đất cằn cỗi của Bắc Cương thành thổ nhưỡng giàu có. Đây là tài năng lớn. Quốc gia có được một nhân tài, cũng đủ ngang bằng với mấy vạn hùng binh. Thiên Thánh kiến triều tới nay, mặc dù không có tiền lệ nữ tử vào điện Nghị sự, nhưng rất nhiều chuyện cũng đều đã mở tiền lệ, cũng không thiếu một chuyện này. Huống chi Cảnh Thế tử cũng đã nói, nàng ấy không phải đến để tham chính, mà chỉ là thư đồng thôi.” Lãnh Thiệu Trác chậm rãi mở miệng trong bầu không khí yên tĩnh.
Lại có người vội nói, “Mặc dù Thiển Nguyệt tiểu thư cùng đi với Cảnh Thế tử đến đây không phù hợp với quy chế, nhưng Cảnh Thế tử xử lý công vụ trong Noãn các, ngăn cách với các vị đại thần, cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với các vị đại thần. Cho nên có thể được.”
Lại có mấy triều thần thanh lưu trẻ tuổi cũng rối rít mở miệng tỏ vẻ không sao.
Trong phút chốc, tiếng đồng ý đã lấn át cả tiếng phản đối.
Đức Thân Vương và Hiếu Thân Vương liếc mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng Cảnh Thế tử lấy việc từ quan để uy hiếp, bọn họ cũng không dám lại mở miệng nữa. Dù sao, bây giờ, thiên hạ không yên ổn, chuyện trong triều, mặc dù Nhiếp Chính Vương giám quốc, nhưng phần lớn mọi chuyện lại đều do Cảnh Thế tử xử lý. Hơn nữa, Cảnh Thế tử được thiên hạ sùng bái, danh vọng của một mình hắn ta đã đủ liên quan đến tâm tình của dân chúng. Thậm chí, dân gian còn lưu truyền một cách nói, là “Có Cảnh Thế tử, Thiên Thánh có thể an.”, sở dĩ dân chúng không có phát sinh khủng hoảng quá lớn trong chuyện tiên hoàng băng hà, hơn phân nửa là bởi vì có Dung Cảnh trấn giữ trong triều. Nếu hắn ta thật sự từ quan quy ẩn, vậy thì sẽ phiền toái.
Sau khi các vị cựu thần suy nghĩ thiệt hơn xong, tất cả cũng không phản đối nữa, hầu như không có ai lên tiếng nữa.
“Vào triều thôi!” Bỗng nhiên, tiếng nói của Dạ Thiên Dật truyền vào từ cửa, hơi lạnh nhạt.
Mọi người cả kinh, đồng loạt nhìn ra cửa, lúc này mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, Nhiếp Chính Vương đã đứng ở cửa, trên mặt hắn ta không biểu lộ gì, nói một câu xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Mọi người nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt một cái, rồi vội vàng đi ra ngoài theo.
Lúc Dạ Thiên Dật tới, tất nhiên, Vân Thiển Nguyệt cũng biết, hôm nay hắn ta không bình luận gì trong chuyện này, chắc xem như đã chấp nhận, nàng nhìn Dung Cảnh. Hôm nay lo lắng nhất chính là Dạ Thiên Dật, nàng không chịu được chuyện không gặp Dung Cảnh mỗi ngày, nhưng lại sợ Dạ Thiên Dật gây khó dễ, bây giờ thấy như vậy, có phải đã nghĩ thông suốt không?
“Nghĩ thông suốt thì sẽ không, nam nhân Dạ thị đều chấp nhất. Chỉ là biết có nhiều khi gây khó dễ cũng là vu sự vô bổ (vô dụng), nên liền không tốn công vô ích nữa thôi.” Dung Cảnh nói khẽ với Vân Thiển Nguyệt: “Căn phòng Tây Noãn các kia là của ta, nàng vào trong đó chờ ta, sau khi hạ triều, ta sẽ trở lại.”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Dung Cảnh phủi phủi nhẹ cẩm bào, rồi xoay người đi ra ngoài.
Trong phút chốc, mọi người đều đi khỏi, trong điện Nghị sự, ngoại trừ mấy tên tiểu thái giám hầu hạ ra, không còn ai khác nữa.
Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua điện Nghị sự, tòa đại điện này được chia làm hai Noãn các, nếu Tây Noãn các là của Dung Cảnh, như vậy, Đông Noãn các là của Dạ Thiên Dật rồi, một Tây một Đông, có bình phong ngăn cách nhau, mặc dù nàng ở đây, nhưng nếu không ra khỏi Tây Noãn các của Dung Cảnh, thì chắc sẽ không gặp phải Dạ Thiên Dật, liền thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào Tây Noãn các.
Tây Noãn các sáng ngời, một cái giường êm, một cái Ngọc án (bàn bằng ngọc thạch), một cái kệ sách, trên đó có đặt tài liệu, tấu chương, văn thư, sách cổ…, trước cửa sổ có một bệ cửa sổ, trên đó đặt một chậu ngọc lan.
Vân Thiển Nguyệt đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, nhìn thẳng ra chính là Ngự hoa viên. Mấy ngày nay không đổ tuyết nữa, lớp tuyết rơi mấy ngày trước đã tan từ lâu, trăm hoa trong Ngự hoa viên điêu linh, núi giả điêu khắc, đình đài yên tĩnh lạnh giá, thỉnh thoảng có hai ba cung nữ và thái giám vội vã qua lại. Khắp nơi không chỉ hiện lên sự lạnh giá vào mùa đông, mà còn có hơi thở trầm tĩnh của hoàng cung. Nàng nhớ tới, trong hoàng cung, ngoại trừ Thái hậu và công chúa ra, những phi tần hay nữ tử còn lại, đều bị Dạ Thiên Dật trục xuất khỏi cung. Vì vậy, hôm nay, hoàng cung mới thành nơi an tĩnh như vậy.
Thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn chậu ngọc lan trước mặt, nàng lại không biết, ngoại trừ thích Tử Trúc Lâm ra, Dung Cảnh còn thích ngọc lan nữa. Chậu ngọc lan cũng sắp nở hoa, tỏa ra mùi hương ngọc lan thoang thoảng.
Đứng yên một lát, Vân Thiển Nguyệt xoay người ngồi lên giường êm, tiện tay cầm một quyển sách để đọc.
Bên ngoài, đám tiểu thái giám đang làm nhiệm vụ cũng không có tiếng vang, cả điện Nghị sự đều tĩnh lặng.
Qua khoảng một canh giờ, liền nghe thấy tiếng bước chân đi tới điện Nghị sự mơ hồ, tiếng bước chân hỗn tạp, không lâu sau, mọi người đã trở lại điện Nghị sự, hình như Dạ Thiên Dật nói với Đức Thân Vương một câu gì đó rồi liền đi vào Đông Noãn các, Dung Cảnh cũng chậm rãi đi vào.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, nhìn hắn.
Dung Cảnh mỉm cười dịu dàng với nàng, đi tới, ngồi xuống bên người nàng, ôm lấy nàng, rồi thấp giọng nói với nàng: “Lâm triều hôm nay thương nghị chuyện đi chúc mừng Duệ thái tử đăng cơ, xem ai đi mới thỏa đáng.”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Cuối cùng thương nghị ai đi? Đừng nói là chàng đi?”
“Tất nhiên ta không đi được.” Dung Cảnh cười cười, hơi lạnh nhạt, “Nhiếp Chính Vương đề nghị nàng.”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, “Sao hắn ta lại đề nghị ta? Có nữ nhân đi sứ nước khác sao?”
Dung Cảnh cười nói: “Nữ nhân có thể tiến vào điện Nghị sự, thì đi sứ nước khác cũng không có gì kỳ lạ.”
Vân Thiển Nguyệt híp mắt, nghĩ tới, Dạ Thiên Dật đang đánh chủ ý gì? Chẳng lẽ bởi vì hôm nay nàng và Dung Cảnh cùng tới đây, nên muốn mượn lần này để tách nàng ra? Đơn giản vậy sao? Nàng cau mày, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Ta lấy lý do thân thể nàng chưa khỏe để từ chối, Vân Vương thúc và trọng thần cũng cảm thấy không thích hợp. Nhiếp Chính Vương cũng không kiên trì, mà là lấy lý do Thái tử Nam Lương Duệ đăng cơ chính là đại sự, dù sao cũng là phụ quốc (nước phụ thuộc) lớn nhất của Thiên Thánh, phải có người có thân phận thể diện đi thì mới tỏ ra xem trọng, nên cuối cùng, người được chọn là Vân Vương thúc.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, “Đã quyết định rồi?”
“Ừ, quyết định rồi. Ngày mai, Vân Vương thúc sẽ lên đường đến Nam Lương.” Dung Cảnh thấp giọng nói: “Vốn ý định của hắn ta không phải nàng, nàng chỉ để ngụy trang mà thôi. Ý định của hắn ta là muốn Vân Vương thúc đi sứ, ta đã phản bác hắn ta một lần, giữ nàng lại, nên sẽ không có cách nào phản bác hắn ta lần thứ hai, ngăn cản Vân Vương thúc nữa. Thúc ấy là Vương gia bộ Lễ, chuyện đi sứ rơi lên đầu ngài ấy, cũng không kì quái.”
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt lại nghĩ, “Chẳng lẽ hắn ta lại đánh chủ ý gì hay sao?”
Dung Cảnh bỗng cười, thấp giọng nói: “Khi nào thì hắn ta không đánh chủ ý?” Dứt lời, hắn lại vỗ vỗ đầu Vân Thiển Nguyệt, ôn nhu nói “Đọc sách tiếp đi!” Rồi đứng lên, đi tới bàn ngồi xuống, bắt đầu phê duyệt chồng tấu chương trên bàn.
Vân Thiển Nguyệt xoa bóp trán, cha nàng đi cũng tốt, dù sao ca ca nàng lên ngôi, cũng cần trợ giúp, bây giờ chỗ của nàng cũng không có chuyện gì, cha và nương của nàng đi Nam Lương thì đi đi! Chỉ có điều, Dạ Thiên Dật làm chuyện gì cũng không thể không có mục đích. Còn rốt cuộc mục đích của hắn ta là gì, thì cần phải tìm tòi nghiên cứu thật kỹ một phen.
Mặc dù mọi người trở lại điện Nghị sự, nhưng điện Nghị sự vẫn yên tĩnh, bên ngoài gần như không có tiếng người, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng bút ghi chép.
Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn thoáng qua Dung Cảnh, thấy thần sắc của hắn vẫn lạnh nhạt mà xem tấu chương, chức trách của Thừa tướng là, trên đại diện Thiên tử, dưới thống lĩnh bách quan, nên tất nhiên, tấu chương phải qua tay của hắn trước, rồi mới lên đến Hoàng thượng, hiện nay, Tân hoàng chưa có, nên tất nhiên là Nhiếp Chính Vương. Mặc dù nàng không tiếp xúc với chuyện triều chính hiện nay, nhưng có thể phỏng đoán được rằng cũng không đơn giản. Mà bây giờ, hắn ngồi ở đây, lại thoạt nhìn vẫn thảnh thơi hiếm có.
“Sao vậy?” Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nhàm chán?”
“Không!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, chỉ chỉ phía ngoài, “Thường ngày, ở đây cũng yên tĩnh như vậy sao? Mỗi người đều làm việc riêng của mình sao?”
Dung Cảnh cười lắc đầu, lời ít ý nhiều, “Hôm nay đặc biệt thôi.”
Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, xem ra nàng ở đây còn có tác dụng tiêu thanh.
“Cảnh Thế tử, bộ Binh mới truyền đến tấu chương khẩn cấp, biên cảnh Tây Duyên có thêm năm vạn binh mã, hình như có xu hướng muốn hưng binh.” Tiếng của Thị lang bộ Binh vang lên bên ngoài.
“Trình vào đây!” Dung Cảnh phân phó.
Thị lang bộ Binh chậm rãi đi tới, lén đánh giá Vân Thiển Nguyệt một cái, rồi cầm một phần tấu hàm của bộ Binh trong tay đưa cho Dung Cảnh.
Dung Cảnh vươn tay nhận lấy, đọc lướt qua, rồi chậm rãi nói: “Tây Duyên Vương hết sức để ý Hộ Quốc Thần Nữ, hiện nay, Hộ Quốc Thần Nữ đang bệnh nặng, Tây Duyên Vương không có tâm hưng binh, không có tâm để ý triều chính, sợ là có lòng muốn đi theo Hộ Quốc Thần Nữ, cùng chết rồi hợp táng. Biên cảnh có thêm năm vạn binh mã, chắc chỉ để đề phòng người khác nhân cơ hội xâm phạm biên giới thôi.”
Thị lang bộ Binh cả kinh, “Tây Duyên Vương sẽ tự tử vì một nữ nhân ư?”
“Năm đó, ông ta đoạt giang sơn Tây Duyên cũng chỉ đơn giản vì Hộ Quốc Thần Nữ, bây giờ tự tử vì bà ấy, cũng không kỳ quái.” Dung Cảnh cười nhạt, trả tấu hàm lại cho Thị lang bộ Binh, “Mang qua cho Nhiếp Chính Vương đi! Xem xem cách nhìn của Nhiếp Chính Vương, chuyện này có cần thương nghị cùng quần thần trong lâm triều ngày mai không?”
Thị lang bộ Binh gật đầu, cầm tấu hàm lui xuống.
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt hơi ngưng trọng, nhìn tình yêu của Tây Duyên Vương và Hộ Quốc Thần Nữ, đúng là Tây Duyên Vương rất có thể tự tử vì tình, nếu nói như vậy, chẳng phải Tây Duyên Nguyệt cũng chỉ còn lại một mình sao?
“Không cần phải lo lắng cho hắn ta! Hắn ta đã ma luyện mấy năm ở Hiếu Thân Vương phủ, sau khi trở về Tây Duyên, Tây Duyên Vương lại khuynh hết mọi thứ để tặng cho vị Thái tử này, thậm chí mấy ngày trước còn không tiếc giết hai hoàng tử có có thực lực tranh đoạt Vương vị với hắn ta nhất, hiện nay, trong triều đình Tây Duyên đã không còn ai có thể chống lại Tây Duyên Nguyệt nữa.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, khi đó, nàng cứu hắn ta, đã nghĩ rằng, một ngày kia, hắn ta sẽ đi lên vị trí cao đó, nhưng lại chưa từng nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Dung Cảnh tiếp tục phê duyệt tấu chương, mỗi quyển tấu chương đều được hắn xem qua, không quan trọng thì bỏ qua, không cần bẩm báo lên trên, quan trọng thì được hắn đánh dấu, rồi phân phó người đưa qua Đông Noãn các.
Vân Thiển Nguyệt tiếp tục đọc sách.
Có lẽ là có Thị lang bộ Binh đánh trận đầu, kế tiếp, tiếng người cầu kiến Tây Noãn các của Dung Cảnh liên tiếp không ngừng. Mọi chuyện trong thiên hạ, có lớn có nhỏ, đều rối rít tới đây xin chỉ thị của hắn, hắn có thể quyết định, thì liền nhàn nhạt một câu để quyết định xử lý, phân phó xuống làm thế nào, cảm thấy quan trọng, thì sau khi nói ý kiến lại phái người qua Đông Noãn các.
Nhưng phần lớn mọi chuyện đều được hắn nhàn nhạt một câu quyết định, không cần bẩm báo cho Dạ Thiên Dật.
Cho nên, ra vào Tây Noãn các, tiếng người như nước chảy, mà Đông Noãn các lại tương đối cực kỳ thanh tĩnh.
Vân Thiển Nguyệt ngồi mệt, liền nằm xuống, cho đến buổi trưa, chuyện vẫn không ngừng. Ăn trưa có người bưng tới, hiển nhiên biết có Vân Thiển Nguyệt, nên phần ăn cũng là phần ăn cho hai người.
Ăn trưa xong, có người dọn xuống, nghỉ ngơi được một chút, liền lại có người cầm tấu chương tới bẩm báo. Sắc mặt của Dung Cảnh không có một tia không kiên nhẫn, vẫn nhàn nhạt, lạnh nhạt mà xử lý.
Vân Thiển Nguyệt nhíu chặt chân mày, lần đầu tiên thật sự cảm nhận được cái chức vụ Thừa tướng này không phải cho người làm. Nghĩ tới, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn có thể chịu được sao? Nàng hơi tức giận, tại sao Dạ Thiên Dật lại thảnh thơi như thế? Tại sao Dung Cảnh phải lao tâm lao lực như thế? Hiện nay, đây là giang sơn của Dạ thị bọn hắn mà! Nàng không biết trước kia, Tần Thừa tướng như thế nào, nhưng chắc chắn không phải như Dung Cảnh bây giờ.
Vân Thiển Nguyệt vừa nghĩ đến như thế, thì sắc mặt càng ngày càng kém, càng ngày càng khó coi. Thậm chí cả Tây Noãn các đều tràn ngập hơi thở lạnh băng. Cũng khiến cho đại thần tiến vào không nhịn được mà bị đông lạnh đến run lên.
Sau khi một vị đại thần lui ra ngoài, Dung Cảnh để bút xuống, cười hỏi Vân Thiển Nguyệt, “Sao sắc mặt khó coi vậy?”
“Mỗi ngày chàng đều như vậy sao?” Vân Thiển Nguyệt trầm mặt hỏi hắn.
Dung Cảnh cười cười, “Trong khoảng thời gian Hoàng thượng tấn thiên đã trì hoãn rất nhiều chính sự, hơn nữa, năm nay bị lũ lụt, các nơi đều bị tai nạn, thu hoạch cực kém, sau đó lại một trận bão tuyết, trận bão tuyết lúc trước, nàng cũng biết rất lớn, rất nhiều người chết rét. Hiện nay ấm áp, rất nhiều chuyện lộn xộn đều đến dồn dập. Nhiều chuyện hơn một chút thì cũng bình thường.”
Vân Thiển Nguyệt vẫn bất mãn, một ngón tay chỉ về phía Đông Noãn các, “Tại sao tên kia lại thảnh thơi như vậy?”
Dung Cảnh bỗng cười, cực kỳ sủng nịch, đi tới ôm Vân Thiển Nguyệt vào lòng, ôn nhu nói: “Nhiếp Chính Vương có chuyện của Nhiếp Chính Vương, Thừa tướng có chuyện của Thừa tướng. Mặc dù làm nhiều một chút, nhưng có sao chứ? Dân chúng thiên hạ có được quần áo che đậy thân, ăn no bụng, an an ổn ổn, lao lực của một người, mà cứu vạn dân trong cảnh khốn khổ, thì chính là chuyện tốt. Ta không phải vì thiên hạ của Dạ thị, mà vì dân chúng sinh tồn trên quốc thổ của Thiên Thánh.”
Cơn tức của Vân Thiển Nguyệt liền tiêu tán, đau lòng nói: “Nhưng như vậy thì quá mệt mỏi!”
“Chờ Trầm Chiêu vào triều, thì sẽ không mệt mỏi như vậy nữa!” Dung Cảnh buông nàng ra, “Hắn ta có tài phụ tá, có thể giúp ta.”
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt.
“Đừng tỏa khí lạnh nữa, nếu không, khiến cho người ta sợ thì cũng không có ai dám tới nữa.” Dung Cảnh cúi đầu hôn lên đôi má của nàng, đứng dậy đi trở về bàn rồi ngồi xuống.
Vân Thiển Nguyệt bình tĩnh lại, cầm sách lên, đọc tiếp.
“Ta nghe nói tiểu nha đầu tới điện Nghị sự?” Tiếng nói của Dạ Khinh Nhiễm bỗng truyền vào từ bên ngoài, hình như mới trở về, nên hơi hấp tấp, “Ở đâu?”
Phía ngoài còn chưa có ai trả lời, thì hắn ta đã đi qua bình phong vào Tây Noãn các.
Dung Cảnh ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái, không nói chuyện, Vân Thiển Nguyệt nhớ tới cái bình phong bị phá huỷ kia, nên cũng không lên tiếng.
“Hôm nay, ta đi kiểm duyệt quân cơ đại doanh, lúc nghe nói chuyện này còn chưa tin, bây giờ quả nhiên là sự thật.” Dạ Khinh Nhiễm đi tới gần, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu nha đầu, muội ở đây với hắn ta mà không cảm thấy buồn bực sao?”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không buồn bực.” Dứt lời, nàng lại bổ sung: “Chỉ cần ở bên cạnh hắn, thì ta liền không buồn bực.”
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm tối sầm lại, “Người này đã đối xử với muội như thế nào, mặc kệ muội mấy ngày, sao muội lại hòa hảo với hắn ta nhanh như vậy? Tha thứ cho hắn ta ư? Muội chỉ có một chút tiền đồ như vậy thôi sao?”
“Ta không có chí hướng gì lớn, một nữ nhân muốn tiền đồ lớn như vậy để làm gì?” Vân Thiển Nguyệt không muốn dây dưa với Dạ Khinh Nhiễm nhiều ở đây, liền khoát khoát tay, “Ngươi nên làm gì thì làm đi, đừng ở đây ồn ào nữa, vốn ta có thể ở đây đã không dễ dàng, đừng vì ngươi mà khiến cho người ta cảm thấy ta thật sự ảnh hưởng đến mọi người đang nghị sự.”
Dạ Khinh Nhiễm bị chặn họng, trong phút chốc chỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt không nói.
“Còn đứng ở đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng có chuyện muốn bẩm báo với hắn?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, khẽ “Hừ” với Dung Cảnh một tiếng, rồi xoay người đi ra. Sau khi đi được hai bước lại quay đầu lại nói với nàng: “Khinh Noãn đã không gặp muội nhiều năm, muốn nói chuyện với muội, hôm nay đã đi Vinh Vương phủ tìm muội, có lẽ đã uổng công một chuyến rồi.” Dứt lời, liền đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt cười cười, không nói chuyện, mà vẫn tiếp tục đọc sách. Nhưng tâm tư lại nghĩ tới Dạ Khinh Noãn. Tiểu cô nương đã từ biệt sáu năm kia, vào thời buổi rối loạn như hiện nay, mà Đức Thân Vương lại đón nàng ta về, không biết vì thân thể của nàng ta đã khỏe mạnh hoàn toàn rồi, nên đã có thể trở về, hay bởi vì nguyên nhân nào đó; nhưng nàng lại tình nguyện tin tưởng là lý do trước hơn.
Nửa buổi chiều trôi qua rất nhanh, Dung Cảnh để bút xuống, rồi nói với Vân Thiển Nguyệt: “Về phủ thôi!”
Vân Thiển Nguyệt liền để quyển sách xuống rồi đứng lên.
Dung Cảnh vươn tay cầm tay nàng, nắm tay nàng ra khỏi Tây Noãn các, lại đúng lúc đụng phải Dạ Thiên Dật đang đi ra khỏi Đông Noãn các, hắn ta nhìn hai người một cái, không nói chuyện, mà đi ra khỏi điện Nghị sự trước.
Sau khi Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh ra khỏi điện Nghị sự, thì mặt trời đã ngã về Tây, hai người liền đi ra ngoài cung.
Cửa hoàng cung, một chiếc xe ngựa quen thuộc đang đậu ở đây, Dạ Khinh Noãn đang vén màn lên mà nhìn ra bên ngoài nhìn, thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài, liền vui mừng kêu lên, “Cảnh ca ca, Vân tỷ tỷ!”
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt cùng dừng bước, Dung Cảnh mỉn cười ôn hòa một tiếng, “Hóa ra là Tiểu Quận chúa.”
Cái miệng của Dạ Khinh Noãn cong lên, oán giận: “Cảnh ca ca, huynh cũng không suy nghĩ quá rồi, nói thế nào thì lần này, huynh và Vân tỷ tỷ có thể hòa hảo cũng có một nửa công lao của muội. Sao huynh có thể chiếm cứ Vân tỷ tỷ, đến nỗi ngay cả muội gặp mặt tỷ ấy một lần mà cũng không được? Ngày hôm trước, là muội đến Vinh Vương phủ, bị lý do Vân tỷ tỷ còn đang nghỉ ngơi mà cản lại, hôm nay muội lại đến Vinh Vương phủ, tỷ ấy lại bị huynh mang đến điện Nghị sự mà bị uổng công một chuyến. Bây giờ, muội chỉ cần chờ ở đây, mà lúc này huynh cũng không thể không cho muội gặp tỷ ấy đi?”
Câu nói sau cùng vừa nói ra, nàng đắc ý nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh cười cười, “Nếu Tiểu Quận chúa đã hồi kinh, tìm nàng ấy tự thoại thì cũng còn nhiều thời gian, cũng không thiếu mất một ngày hay nửa ngày.”
“Muội nhớ Vân tỷ tỷ mà! Hồi kinh đã mấy ngày rồi, cũng chưa từng trò chuyện tâm sự với tỷ ấy.” Dạ Khinh Noãn ngồi trên xe, ngoắc Vân Thiển Nguyệt, “Muội mặc kệ, tối nay, Vân tỷ tỷ phải cùng chơi với muội. Cảnh ca ca không được phép phản đối.”
Dung Cảnh cười nói: “Ta thì không phản đối, nhưng ngày mai, Vân Vương thúc đi sứ Tây Lương, nàng ấy phải dậy sớm để tiễn Vân Vương thúc, hôm nay không thể quá mệt mỏi.”
“Vậy sao?” Dạ Khinh Noãn nhăn đôi mi thanh tú lại, thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói chuyện, liền nói với tỷ ấy: “Vân tỷ tỷ, vậy ngày mai chúng ta chơi với nhau được không?”
Vân Thiển Nguyệt cười nhìn nàng ta, “Ngày mai, nếu muội có thời gian thì cũng có thể.”
Dạ Khinh Noãn thấy Vân Thiển Nguyệt đồng ý, thì lập tức hoan hô một tiếng, đắc ý nhìn thoáng qua Dung Cảnh, “Cảnh ca ca, Vân tỷ tỷ đã đồng ý với muội rồi nha! Ngày mai, huynh không được phép ngăn trở đâu.”
Dung Cảnh cười cười, từ chối cho ý kiến, nói với nàng ta: “Trời tối rồi, mau về phủ thôi!” Dứt lời, liền nắm tay Vân Thiển Nguyệt đi tới xe ngựa của hắn.
Huyền Ca liền vén màn xe lên, hai người lên xe, xe ngựa liền rời đi.
Dạ Khinh Noãn nhìn kia cỗ xe ngựa toàn thân màu đen đi xa, le lưỡi dí dỏm, quay đầu lại thì thấy Dạ Khinh Nhiễm đi ra khỏi cung, liền vội vàng kêu, “Ca ca, muội ở đây.”
Dạ Khinh Nhiễm cau mày nhìn muội ấy một cái, rồi lên xe ngựa. Màn xe rơi xuống, xe ngựa đi tới Đức Thân Vương phủ.
Trong thời gian ngắn, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt cũng không nói chuyện, xe ngựa lẳng lặng mà đi. Sau khi quẹo vào một con đường khác, Thanh Đề bỗng bay vào xe, trên chân có một tờ giấy. Dung Cảnh vươn tay gỡ tờ giấy trên chân Thanh Đề xuống, nhìn thoáng qua, rồi thấp giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Hộ Quốc Thần Nữ Tây Duyên đã quy thiên, Tây Duyên Vương bi thương không dứt, tự vẫn theo cùng.”
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, “Quả nhiên bị chàng nói đúng rồi! Chỉ là cũng quá nhanh.”
“Cũng không nhanh, bệnh của Hộ Quốc Thần Nữ phải dùng thuốc để trì hoãn đã lâu, có thể được ở cùng với con trai của bà ấy lâu như vậy, thì đi cũng an tâm.” Dung Cảnh nhìn tờ giấy nói: “Trước khi Tây Duyên Vương tự vẫn đã làm trò viết xuống di chiếu, Tây Duyên Vương kế vị trước mặt bá quan văn võ. Kế vị trước, đưa tang sau. Không cầu các quốc gia tới, chỉ cầu triều thần một lòng, quân dân ổn định.”
“Kế vị ngay lập tức?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thanh Đề, phân tích: “Hôm nay tin tức truyền đến có thế nào thì cũng phải mất một ngày, nói như vậy, hôm nay Tây Duyên Nguyệt đã kế vị, trở thành Tây Duyên Vương rồi.”
“Ừ! Tây Duyên Vương đã ôm lòng muốn chết cùng với Hộ Quốc Thần Nữ từ lâu, cho nên, sau khi Tây Duyên Nguyệt về nước, trong khoảng thời gian này, ông ấy đã dọn sẵn đường thật thuận lợi cho hắn ta, khoái đao giết con ruột, quét sạch triều cục, thậm chí ngay cả Đại điển đăng cơ đều đã chuẩn bị xong.” Dung Cảnh ấm giọng nói: “Xem như đền bù nỗi thống khổ đã chịu trong mấy năm nay của Tây Duyên Nguyệt. Hắn ta đăng cơ ở Tây Duyên, mặc dù vừa mới về nước, căn cơ còn thấp, nhưng Tây Duyên Vương đã quyết định nhanh chóng, chưa từng có nửa điểm dây dưa lằng nhằng, hiện tại, triều chính của Tây Duyên đã sạch sẽ, hắn ta lên ngôi còn dễ dàng hơn ca ca của nàng ở Nam Lương rất nhiều, có điều, cho dù phải đối mặt với nỗi đau mất đi song thân vẫn không sao. Nghĩ tới, mấy ngày nay hắn ta cũng nên có sự chuẩn bị trong lòng đi.”
“Cố Thiểu Khanh nói cậu cũng muốn giam cầm chư vị hoàng tử vào ngày sinh nhật của Thập hoàng tử, quét sạch triều cục cho ca ca, nhưng ca ca lại niệm tình những người đó đều là cốt nhục của cậu, cho nên liên thủ với Cố Thiểu Khanh diễn trò tìm ra người dị tâm để diệt trừ, bảo lưu lại rất nhiều huyết mạch của Nam Lương.” Vân Thiển Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, “Hiện nay, Nam Lương, Tây Duyên, Nam Cương đều tranh nhau thay đổi tân chính (người cầm quyền mới), cục diện mới của giang sơn này thật sự đã đến rồi. Rõ ràng thiên hạ vẫn còn thái bình, nhưng sao ta lại cảm thấy như gió thổi mưa giông trước cơn bão đây!”
Tác giả :
Tây Tử Tình