Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 4 - Chương 108: Tình Thiên Huyễn Hải
Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Đế sư Dạ thị bị giết, Dạ Khinh Noãn nghe tin dữ bất ngờ, liền đứng bật dậy khỏi ghế.
Thân thể Minh Thái hậu cũng chấn động, quá sợ hãi, không dám tin nhìn ra ngoài.
Thất công chúa đang cúi thấp đầu bỗng ngước lên, cũng nhìn ra ngoài theo. Cung nữ, ma ma đi theo hầu cũng đều kinh nghi không thôi, ai mà không biết bản lãnh của Đế sư Dạ thị? Đó là nhân vật như thần tiên trong hoàng thất Dạ thị, bản lãnh xuất thần nhập hóa, từ sau khi vào kinh vẫn ở tại điện Chân Vũ. Đột nhiên lại bị giết, thật sự làm người ta không thể tin được.
Dạ Khinh Noãn cũng không tức khắc xông ra, mà run run hỏi, “Cái gì…… Ngươi lặp lại lần nữa……”
Người đến ở bên ngoài là một tiểu thái giám, vội vàng hấp tấp chạy vọt vào Tử Trúc Lâm, nhưng lại bị trận pháp của Tử Trúc Lâm ngăn trở không vào được, nên hắn ta chỉ có thể đứng ở ngoài Tử Trúc Lâm trả lời, “Tiểu Quận chúa, thiên chân vạn xác, hai vị…… Hai vị Đế sư đúng là đã bị người ta giết, mới vừa phát hiện, thi thể còn ấm……”
Sắc mặt Dạ Khinh Noãn trắng bệch, “Ai kêu ngươi tới?”
“Là Hoàng thượng, sau khi người hầu hạ ở điện Chân Vũ phát hiện đã liền vội vàng bẩm báo cho Hoàng thượng, sau khi Hoàng thượng nghe được tin tức liền sai người đưa đến điện Chân Vũ, xác nhận Đế sư đã chết, nên kêu nô tài tới đây bẩm báo cho Tiểu Quận chúa……”
Trước mắt Dạ Khinh Noãn tối sầm, ngã xuống đất.
Một cung nữ vội vàng đỡ lấy nàng, cả kinh khẽ kêu, “Tiểu Quận chúa!”
Dạ Khinh Noãn cố gắng ổn định thân thể, lấy lại bình tĩnh, đẩy cung nữ đó ra rồi liền chạy nhanh ra ngoài, bước chân hơi lảo đảo, nhưng đi tới cửa, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, chợt quay đầu lại nhìn về phía Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đang ngồi trên giường.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt giống như cũng cực kỳ kinh ngạc, sự kinh ngạc hiện rõ lên trên mặt.
“Cảnh ca ca, huynh nói là ai đã giết hai vị Đế sư đây?” Dạ Khinh Noãn mất bình tĩnh nhìn Dung Cảnh, nhẹ giọng hỏi.
Dung Cảnh thu hồi kinh ngạc trong mắt, khôi phục lại bộ dáng nhẹ nhàng ôn nhã trước sau như một, hắn lắc đầu, “Võ công của Đế sư cực cao, ai trong thiên hạ có thể làm gì được chứ? Có phải đã luyện công tẩu hỏa nhập ma không?”
Dạ Khinh Noãn lắc đầu, “Chắc chắn không phải, ca ca đã đi, ca ấy đã nói Đế sư là bị người ta giết, thì chắc chắn chính là đã bị người ta giết.”
Dung Cảnh nhẹ nhàng thở dài, “Vậy thì nhất định là cao thủ có võ công cao hơn hai vị Đế sư rồi. Thiên hạ này to lớn, người tài giỏi rất nhiều, nhưng đều lánh đời không ra ngoài nữa. Như vậy ai có thể giết hai vị Đế sư đây?”
Trên mặt Dạ Khinh Noãn hiện lên đau xót, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, “Vân tỷ tỷ có biết ai có thể giết Đế sư không?”
Vân Thiển Nguyệt cũng thu hồi kinh ngạc trong mắt, lắc đầu, “Ta chỉ mới gặp hai vị Đế sư một lần vào hôm đó, lúc đó chỉ cảm thấy hai vị Đế sư tựa như hai ngọn núi lớn, cũng không phải ai có thể vượt qua, nếu Đế sư mới vừa bị giết, vậy Dạ Tiểu Quận chúa hãy nhanh đi điều tra đi, có lẽ lúc này người hạ thủ sau lưng vẫn còn chưa ra khỏi kinh thành đâu.”
Dạ Khinh Noãn nhìn thoáng qua thần sắc hai người một cách cẩn thận, rồi không dây dưa nữa, chợt xoay người, thân ảnh chạy vọt ra khỏi Tử Trúc Viện.
Minh Thái hậu thấy Dạ Khinh Noãn đã đi, cũng liền vội vàng ra lệnh, “Mau, ai gia cũng phải nhanh chóng hồi cung!”
Mấy người hầu hạ bên người đều đồng loạt lên tiếng, đỡ Minh Thái hậu bước nhanh đi ra ngoài, trong nháy mắt đội danh dự của Thái hậu cũng ra khỏi Tử Trúc Viện.
Trong phòng trừ Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt ra, chỉ còn lại có Thất công chúa đã đến cùng Thái hậu.
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt nghĩ, Lão đạo thối và Phổ Thiện đại sư ra tay thật nhanh, lúc này mới chưa tới một canh giờ, vậy mà đã giết chết hai vị Đế sư. Trong lòng nàng vui sướng, nhưng cũng không biểu hiện ra, nhìn Thất công chúa, kêu một tiếng, “Tẩu tẩu!”
Thất công chúa gật đầu, ngồi ở trên ghế thân thể vẫn không nhúc nhích.
“Khí sắc của tẩu cũng không phải quá tốt, bây giờ đã bốn năm tháng rồi, mang thai rất cực khổ sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Thất công chúa nâng bụng, sắc mặt ấm áp, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Bắt đầu thì hơi cực một chút, nhưng hiện tại cũng không phải quá cực. Chính là thân thể nặng hơn rất nhiều, không quá dễ dàng.”
“Nếu thân thể của tẩu đã khó chịu, thì sao hôm nay còn đi theo Thái hậu bôn ba tới đây?” Vân Thiển Nguyệt nhìn tẩu ấy.
Thất công chúa ấm giọng nói: “Hôm qua nghe nói Cảnh Thế tử và muội bị thương, thì tẩu đã muốn đến rồi, nhưng lại bị ca ca của muội ngăn cản, ca ca của muội nói Vinh Vương phủ không có truyền lời qua, thì chính là không sao, chúng ta đi cũng chỉ thêm phiền cho bọn họ mà thôi, nên cũng không có tới, hôm nay Thái hậu triệu tẩu đi cùng, tẩu cũng muốn thăm hai người một chút, nên cũng liền đi theo.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, sắc mặt dịu đi một chút, “Tuy chúng ta bị thương nặng, nhưng không mất mạng được, tẩu cứ yên tâm về phủ dưỡng thai đi! Nghe nói thai đầu nên đi lại nhiều một chút, đến khi sinh sẽ dễ hơn, nhưng hiện tại bên ngoài đang loạn, cũng đừng đi ra ngoài, cứ đi dạo trong vườn ở trong phủ thôi. Cố chịu thêm mấy tháng nữa, cháu nhỏ của muội ra đời là tốt rồi.”
Thất công chúa gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tẩu lại hy vọng là con gái.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn tẩu ấy, “Trai gái đều tốt, đầu là cốt nhục của ca ca và tẩu.”
Thất công chúa cười cười, thở dài nói: “Hôm nay hai vị Đế sư đã chết, kinh thành này lại nổi lên phong ba, bây giờ là một cuộn chỉ rối, sau này không biết sẽ thế nào đây, không biết đứa bé này có thể bình an ra đời không. Hôm qua trước khi Cảnh Thế tử bị ám sát, ca ca của muội cũng bị người ta âm thầm ám sát, may mà muội đã cứu chàng ấy. Thật không biết những ngày sau còn có thể phát sinh cái gì đây.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn gương mặt hơi nhuộm buồn giống như lo lắng nặng nề của tẩu ấy, nàng an ủi: “Mặc kệ bên ngoài loạn bao nhiêu, chỉ cầu tẩu yên tâm ở trong Vân Vương phủ, thì sẽ không sao. Trong phủ còn có gia gia, muội cũng ở gần mọi người. Tẩu cứ yên tâm dưỡng thai đi.”
Thất công chúa gật đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh một cái, “Mỗi lần nhớ tới hai người, trong lòng tẩu liền kiên định hơn một chút.”
“Tẩu tẩu chỉ cần dưỡng thai là tốt rồi, đừng lo lắng gì cả.” Dung Cảnh cũng ấm giọng trấn an.
Thất công chúa gật đầu, đứng dậy, chắc có lẽ là ngồi lâu nên thắt lưng hơi đau, nàng xoa bóp phía sau lưng, cười cười với hai người, “Ta cũng nên về phủ thôi, hai người nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm nay gặp được hai người, tẩu về phủ nói cho gia gia một tiếng, mặc dù ngoài miệng ông ấy không nói, nhưng trong lòng cũng rất lo lắng.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhìn ra ngoài ra lệnh, “Lăng Liên, Y Tuyết, các ngươi đưa tẩu tẩu về phủ đi.”
“Dạ, tiểu thư!” Lăng Liên và Y Tuyết lập tức đi tới một trái một phải hữu đỡ lấy Thất công chúa.
Thất công chúa không dừng lại nữa, liền đi ra khỏi phòng.
Vân Thiển Nguyệt thấy Thất công chúa đi xa, khẽ cau mày, nói với Dung Cảnh: “Minh Thái hậu chắc chắn có mối quan hệ bất thường với Đế sư, nếu không sao bà ta vừa nghe hai vị Đế sư đã chết, thì sắc mặt cũng thay đổi theo.”
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng.
“Ta lo Thất công chúa bị Minh Thái hậu lợi dụng.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh nhẹ nhàng thở dài, “Dù sao cũng là mẹ con.”
Vân Thiển Nguyệt mím môi, sắc mặt hơi căng thẳng, “Có lẽ lúc trước ta đã sai rồi, không nên đồng ý để Thất công chúa vào cửa Vân Vương phủ gả cho ca ca.”
Dung Cảnh vươn tay ôm lấy nàng, ấm giọng nói: “Lúc trước cũng là vạn bất đắc dĩ, nàng làm cho Lục công chúa chưa gả đã bị hưu, Tiên hoàng giận dữ, kêu một đống lớn công chúa tới để chọn, đều không ai muốn gả cho Vân Ly đã bị hủy dung, lúc đó Thất công chúa lại tới xin chỉ gả cho, Tiên hoàng chấp nhận, nàng mà không chịu, vừa lúc cho lão ta lý do để trị tội Vân Vương phủ, khi đó Vân Vương phủ không chiếm lý, bách tính không ủng hộ, quần thần cũng không ủng hộ, cưới Thất công chúa là lựa chọn tốt nhất.”
“Nàng ấy ở trong hoàng cung, ngụy trang dưới mí mắt lão Hoàng đế và Minh phi suốt mười năm, là đã kiên cường và dẻo dai đến cỡ nào rồi, ta cũng khâm phục nàng ấy, mặc dù nàng ấy thích Dung Phong, nhưng biết là không thể, vì vậy nản lòng thoái chí mới muốn gả cho Vân Ly, ta liền đón nhận.” Vân Thiển Nguyệt mím môi nói: “Lúc đó nàng ấy đi với ta đến Vân Vương phủ tuyên chỉ, trong xe ngựa đã nói với ta một buổi. Nói rằng sau khi nàng ấy gả vào Vân Vương phủ thì chính là người của Vân Vương phủ, không còn liên quan gì đến hoàng cung nữa, cho dù Vân Vương phủ đổ, thì cũng sẽ có nàng ấy. Ta liền thật sự xem nàng ấy người của Vân Vương phủ. Nhưng không ngờ rằng bây giờ Minh phi thành Thái hậu, mà nàng ấy thì sau khi mang thai tính tình không còn kiên cường quyết đoán, cũng không quả quyết nữa, mà bắt đầu nhớ tới tình thân.”
“Thất công chúa là một người có lý trí, cũng biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Từ sau khi đại hôn, nàng ấy đã không còn yêu Dung Phong nữa, mà là yêu Vân Ly. Muốn hạnh phúc, thì phải biết tự bảo vệ mình.” Dung Cảnh nói: “Nếu nàng ấy không phân rõ tình thế, thì như vậy cũng không thể làm gì.”
Vân Thiển Nguyệt thở nhẹ ra một hơi dài, “Ta chỉ là sợ Vân Ly bị thương tổn.”
“Hóa ra là lo lắng cho ca ca.” Dung Cảnh cười cười, “Bây giờ huynh ấy đã là Thừa tướng tạm thời rồi, từ lâu đã không phải là Ngô Hạ A Mông (ý là người có tài năng thấp, nhưng bây giờ đã có thay đổi lớn) trước kia nữa. Chuyện trong triều, tình hình thiên hạ, huynh ấy biết rất rõ. Thất công chúa là người bên gối của huynh ấy, huynh ấy lại càng rõ ràng. Nàng không cần phải lo lắng .”
“Cũng đúng! Ta luôn xem huynh ấy thành cậu bé luôn xấu hổ trong bàng chi mới chuyển từ Vân huyện đến Vân Vương phủ kia thôi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh buồn cười, nhắc nhở: “Huynh ấy lớn hơn nàng ba tuổi lận đó.”
“Tâm hồn ta già, không được sao?” Vân Thiển Nguyệt liếc Dung Cảnh một cái, bỗng nhiên đắc ý nói: “Bàn về số tuổi, ta cũng lớn hơn chàng rất nhiều đi, ừ, chàng kêu ta một tiếng……”
“Ta kêu nàng cái gì?” Dung Cảnh tự tiếu phi tiếu chặn lại lời của nàng.
Vân Thiển Nguyệt ho nhẹ một tiếng, đỏ mặt nói: “Nói đùa thôi, ta mới mười sáu, còn rất nhỏ, nên kêu chàng là ca ca mới phải.”
Dung Cảnh buồn cười nhìn nàng, “Kêu một tiếng nghe xem.”
Vân Thiển Nguyệt kéo dài âm cuối, bắt chước giọng nói của Dạ Khinh Noãn, ôn nhu ngây thơ kêu, “Cảnh ca ca!”
Dung Cảnh bỗng cầm lấy sách trong tay đánh Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt lập tức nghiêng người tránh, trợn mắt nhìn hắn, “Sao chàng đánh ta?”
Dung Cảnh ung dung nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Ta đánh nàng?”
“Cái này là cái gì? Chàng không đánh sao?” Vân Thiển Nguyệt cầm sách lên, đây là vật chứng.
“Ta không phải đã nện vào ván giường sao?” Dung Cảnh nhướng mày.
Vân Thiển Nguyệt tức giận, “Nếu không phải ta tránh kịp, thì đã trúng ta rồi.”
“Đó cũng là nàng đáng đánh.” Dung Cảnh nhìn nàng, dạy dỗ: “Giọng bình thường không nói, bắt chước giọng điệu nhão nhoẹt đó làm gì.”
Vân Thiển Nguyệt ném sách, hừ lạnh nói: “Chàng vẫn luôn nghe giọng điệu nhão nhoẹt này, có phải xương cũng mềm ra luôn không?” Nói xong, nàng cố ý kêu, “Cảnh ca ca, Cảnh ca ca, Cảnh…… Ưm……”
Dung Cảnh kéo nàng vào lòng, cúi đầu hôn xuống, chặn lời của nàng lại.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay đánh hắn, hắn lại tăng thêm lực đạo, triền miên lại có chút lửa nóng, dây dưa đến nỗi Vân Thiển Nguyệt cũng nói không ra lời nữa.
Một lúc lâu sau, Vân Thiển Nguyệt thở hồng hộc, không còn khí lực nữa, Dung Cảnh mới buông nàng ra, trong mắt chứa đựng ý cười, giọng nói trầm thấp hơi khàn, cười nói: “Nguyên lai là ăn dấm rồi!”
Mắt Vân Thiển Nguyệt như làn thu thủy, tức giận trài ra trong đôi mắt bởi vì động tình mà có chút mỵ sắc, nàng hừ lạnh nói: “Từ khi đi vào, suốt một canh giờ, ánh mắt vẫn nhìn chàng, lúc này nhìn quá đã đi, ta chính là ăn dấm đó, Dung công tử, chàng hài lòng chưa?”
Dung Cảnh bật cười, ôm nàng nằm xuống giường, người phủ lên người nàng, ánh mắt dừng trên mặt nàng, thấp giọng nói: “Hôm qua đã nghỉ một đêm rồi đúng không? Chúng ta có thể làm chút chuyện nào đó.”
Vân Thiển Nguyệt cầm lấy sách đập hắn, “Không được!”
Dung Cảnh không trốn không tránh, bị đập trúng một cái, hỏi: “Thật sự không được?”
Vân Thiển Nguyệt ném sách, vươn tay đẩy hắn, “Thật sự không được.”
“Là nàng thật sự không được hay ta thật sự không được?” Đầu Dung Cảnh cúi thấp xuống một chút, hơi thở đều phun lên mặt Vân Thiển Nguyệt.
Trên gương mặt nõn nà của Vân Thiển Nguyệt nhiễm lên một tầng phấn hồng, đỏ mặt nói: “Ban ngày tuyên dâm, Dung công tử, chàng xem xem ông mặt trời bên ngoài có phải đang cười chàng hay không?”
Dung Cảnh thật sự nhìn thoáng qua bên ngoài, “Không sợ!”
Vân Thiển Nguyệt liếc hắn một cái, vươn tay đẩy hắn, mặc dù hai người đều bị thương, nhưng trời sinh nam nhân lúc nào cũng chiếm ưu thế hơn nữ nhân, nên vẫn không nhúc nhích, nàng tức giận nói: “Ta đang ăn dấm! Ta muốn phân phòng với chàng.”
“Phân giường không?” Dung Cảnh cười hỏi.
“Phân!” Vân Thiển Nguyệt nghiêm mặt nói.
“Vậy có phân gối không?” Dung Cảnh lại hỏi.
Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt, từ khi đại hôn tới nay, nàng không nằm gối, mà đều là nằm trên cánh tay của hắn, làm ổ trong lòng của hắn ngủ, nàng xấu hổ cắn răng nói: “Phân!”
Dung Cảnh vươn tay nâng trán, khẽ thở dài, làm như cực kỳ bất đắc dĩ vươn ra cánh tay cho nàng, “Chém đi!”
Vân Thiển Nguyệt thật sự đưa tay ra chém, nhưng tay nàng còn chưa đụng vào cánh tay hắn, thì Dung Cảnh liền kêu lên một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, trên trán trong nháy mắt tràn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Mặt Vân Thiển Nguyệt biến đổi, vội vàng vươn tay ôm lấy hắn, lo lắng hỏi, “Sao vậy? Đau chỗ nào?”
Tay Dung Cảnh đè chặt ngực, như đang cố gắng chịu đựng đau đớn, “Ngực.”
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt trắng bệch, vội vàng bắt mạch cho hắn. Vừa bắt mạch, cảm thấy hình như mạch đập của hắn ngừng lại, nàng cả kinh, giọng nói bối rối không yên, “Xảy ra chuyện gì? Không phải lúc nãy còn rất khỏe sao? Có phải thứ mà hai lão già kia dán lên người chàng có chất độc gì đó? Nên phát tác?”
Dung Cảnh đau đớn lắc đầu.
“Chàng cũng không biết sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, vội vàng buông hắn ra, xoay người muốn xuống đất, “Ta đi tìm ông ngoại nuôi và Phổ Thiện đại sư……” Nói xong, nàng cũng chẳng quan tâm quần áo xốc xếch, giày cũng không mang, liền vọt ra ngoài.
Dung Cảnh thở dài, bỗng vươn tay kéo nàng lại, ôn nhu nói: “Ta không sao, đừng đi.”
“Cái gì không sao! Chàng không có mạch.” Vân Thiển Nguyệt muốn hất hắn ra, nhưng không dám mạnh tay, gấp đến độ vành mắt đỏ lên, thầm trách y thuật của mình không tinh thông.
Dung Cảnh nhìn bộ dáng của nàng, trong mắt nhất thời hiện lên vẻ đau lòng, vươn tay kéo nàng túm lên giường, ôm vào trong lòng, ấm giọng nói: “Lúc nãy ta giả bộ, không có đau.”
“Giả bộ?” Vân Thiển Nguyệt không thể tin được, vừa rồi hắn đau đớn như vậy, có thể là giả bộ sao? Nàng lắc đầu, “Chàng đừng gạt ta.”
Dung Cảnh giống như bất đắc dĩ, cũng hơi tự trách, “Ta không nên hù dọa nàng, đúng là giả bộ, không tin nàng bắt mạch lại xem.”
Vân Thiển Nguyệt hoài nghi vươn tay bắt mạch của hắn, mạch đập mặc dù suy yếu, nhưng vẫn đập bình thường, đúng là không có gì không đúng, nhưng mới vừa nãy…… Nàng nhíu mày.
“Ta nín thở một lát.” Dung Cảnh giải thích.
Vân Thiển Nguyệt bừng tỉnh, hiểu ra, hắn thật sự đang hù dọa nàng, mặt liền đen lại, hất tay hắn ra, nhìn hắn cả giận nói: “Dung Cảnh, dọa người rất vui sao? Chàng làm ta sợ rất vui sao? Xem ta nóng ruột chàng rất vui đúng không?”
Dung Cảnh lại ôm lấy nàng, nhẹ giọng dỗ, “Là ta không đúng, ai bảo nàng dấm gì cũng ăn? Nàng biết rất rõ trong suốt cả một canh giờ đó ta không nhìn nàng ta lấy một cái, nàng còn ghen, cố ý kêu ta như vậy……”
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt, “Vậy chàng cũng không thể lấy thân thể của chàng làm cho ta sợ!”
“Là ta không đúng, ta không nên hù dọa nàng như vậy, lần sau nhất định sẽ không thế nữa.” Dung Cảnh nhẹ giọng bảo đảm.
“Chàng còn dám có lần sau?” Lúc nãy Vân Thiển Nguyệt sợ đến đổ mồ hôi lạnh cả người, đều nói quan tâm quá sẽ bị loạn, nàng chính là như vậy. Nếu Dung Cảnh thật sự có việc gì, chỉ sợ đã che giấu không cho nàng biết rồi, hắn chính là người như vậy, vậy mà lúc nãy lại không che giấu đau đớn trước mặt nàng, nàng lại mất bình tĩnh nên không phát hiện.
Dung Cảnh cúi đầu hôn xuống, “Cũng không dám nữa.”
Vân Thiển Nguyệt tránh né hắn, hắn đè lại không cho nàng trốn, nàng trợn mắt, hắn vươn tay che kín ánh mắt của nàng, nàng tức giận nói: “Dung Cảnh, cơn giận của ta còn chưa tiêu đâu!”
“Ta giúp nàng tiêu……” Dung Cảnh phất tay kéo màn che xuống.
Vân Thiển Nguyệt bị hắn đè lại, không thể làm gì, vừa tức vừa giận, một lúc sau lại thấy hơi buồn cười, người này luôn có bản lãnh làm cho nàng tức cũng không được mà giận cũng không xong, một lát sau, chỉ có thể đắm chìm trong tình triều nồng nhiệt của hắn.
Chìm chìm nổi nổi, thực cốt ôn nhu, tình thiên huyễn hải, triền miên vô tận.
Sau nửa canh giờ, bên ngoài Tử Trúc Lâm vang lên tiếng của Dung Tích, “Thế tử ca ca, Văn công công trong cung tới.”
Dung Cảnh giống như không nghe thấy, thở dốc hơi dồn dập.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay đẩy hắn, nhưng cánh tay lại bủn rủn khiến cho lực đạo của nàng như mèo cào vậy, tiếng nói cũng nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Có nghe thấy không?”
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, tiếp tục hôn đôi môi trơn nhuận đỏ mọng tiên diễm của nàng, ngậm lấy cánh môi mềm mại, như muốn trồng hoa ở trên đó. Ngón tay như ngọc vuốt ve lưu luyến trên da thịt như gấm vóc dưới thân.
Vân Thiển Nguyệt bị dục hỏa thiêu đốt, chỉ cảm thấy đầu óc ngày càng mê mẩn, thân thể mềm đến như tan thành một vũng nước, làn da nõn nà như ngọc được khắc lên từng dấu hồng mai, ánh mắt nàng tràn đầy yêu kiều, gương mặt thanh lệ thoát tục như được phủ lên một rặng mây đỏ, kiều mỵ tận xương, thở gấp khan giọng khẽ nói: “Có đi hay không chàng nói một câu…… Đừng…… Đừng để người ta chờ…… A……”
Đôi mắt Dung Cảnh bị tình triều bao phủ, “Nàng còn có tâm tư để ý tới cái này, xem ra ta còn chưa ra sức đủ.”
“Chàng……” Vân Thiển Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng lại bị hắn hôn thật sâu, lập tức không còn sức lực nữa.
“Thế tử ca ca?” Ngoài Tử Trúc Lâm, Dung Tích chờ một lát, không thấy trả lời, liền kêu thêm một tiếng.
Thanh Thường vội vàng đi ra ngoài đón, không lâu sau, đi ra tới ngoài Tử Trúc Lâm nói nhỏ với Dung Tích: “Thế tử và Thế tử phi vừa uống thuốc đã ngủ rồi, Văn công công có nói là chuyện gì không?”
Dung Tích nhỏ giọng nói: “Thế tử ca ca quả nhiên bị thương rất nghiêm trọng, trước kia cũng không thấy ca ấy ngủ vào ban ngày.”
Thanh Thường ho khẽ một tiếng, nghĩ, từ sau Thế tử phi vào cửa, ban ngày Thế tử ngủ là chuyện rất bình thường.
“Hắn ta nói Hoàng thượng tuyên chỉ, mời Thế tử ca ca lập tức tiến cung nghiệm thân cho Đế sư, điều tra hắc thủ phía sau màn. Người khám nghiệm tử thi không nghiệm ra gì, Hoàng thượng và An Vương cũng không hiểu nguyên nhân, trong kinh thành Thiên Thánh này, cũng chỉ có Thế tử ca ca chúng ta có bản lãnh này thôi.” Dung Tích nhỏ giọng nói: “Còn nói Hoàng thượng biết Thế tử bị thương nặng, nhưng không thể không thể có ca ấy, Đế sư bị giết, chuyện liên quan trọng đại, nếu Thế tử ca ca có thể đi thì liền đi, không thể đi liền cực khổ khiêng tới. Dù sao ca ấy cũng là Thừa tướng của Hoàng triều Thiên Thánh.”
Thanh Thường cau mày, “Nhưng Thế tử đã ngủ rồi.”
“Vậy…… Vậy phải làm sao đây? Ta đi từ chối Văn công công, thế nào?” Dung Tích hỏi.
Thanh Thường xoay người lại nhìn thoáng qua, xuyên qua Tử Trúc Lâm, lúc này trong nhà chính của Tử Trúc Viện không có động tĩnh, nàng xoay người lại, do dự một chút rồi nói: “Ngươi cứ nói Thế tử mới vừa phát sốt, đã uống thuốc ngủ say rồi, không đi vào cung được, cho dù khiêng vào thì sợ là cũng không có cách nào nghiệm thân cho Đế sư, nếu Hoàng thượng nguyện ý thì hãy chờ Thế tử khỏe lại rồi nghiệm, không muốn chờ thì liền mời cao minh khác đi!”
Dung Tích gật đầu, xoay người đi về phía đại môn.
Thanh Thường xoay người trở về Tử Trúc Viện, nhưng vừa đến gần chủ phòng thì liền tránh thật xa.
Mặc dù Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt bị thương nặng, nhưng độ nhạy bén của tai mắt vẫn còn, lại nói Thanh Thường nói chuyện cũng không cố ý ép tới quá nhỏ, nên hai người bọn họ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, mặt Vân Thiển Nguyệt đã đỏ như bị lửa đốt, xấu hổ giận dữ nói: “Chàng phát sốt sao? Ta thấy chàng là tinh trùng nóng lên……”
Dung Cảnh khàn khàn nói: “Tinh trùng nóng lên cũng là nóng lên.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng, sức lực cãi lại cũng không còn.
Không lâu sau, Dung Tích liền quay vào, nhỏ giọng nói với Thanh Thường: “Thanh Thường tỷ tỷ, Văn công công nghe ta nói xong liền hồi cung. Ta đoán Hoàng thượng sẽ không bỏ qua đâu, sẽ còn có thể kêu hắn ta tới nữa.”
“Lại tới rồi nói.” Thanh Thường nói.
Dung Tích gật đầu, xoay người đi làm việc.
Mây mưa vừa dừng, một đầu ngón tay Vân Thiển Nguyệt cũng không nhấc nổi, híp mắt nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh thoả mãn cong khóe miệng, mặc dù hơi mỏi mệt, nhưng nhìn tinh thần thì tốt hơn nàng cả ngàn lần, nàng tức giận bất bình vươn tay nhéo hông hắn một cái.
Lông mày của Dung Cảnh cũng không nhăn một cái, vươn tay cầm lấy tay nàng, nghiêng đầu cười hỏi, “Vẫn còn khí lực?”
Vân Thiển Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, không nói lời nào.
Ngón tay như ngọc của Dung Cảnh vuốt ve gương mặt của nàng đầy yêu thương, mới trải qua tình triều, làm cho dung nhan của nàng trở nên cực kỳ kiều diễm, ánh mắt hắn say mê, dời mắt, đè nén nhu tình đang nhộn nhạo xuống, nhẹ giọng nói: “Lần sau không được ăn dấm nữa, hôm nay chỉ trừng phạt như vậy là nhẹ. Lần sau nàng mà còn ăn dấm nữa, thì sẽ không chỉ như lần này đâu.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, tiếng nói vẫn không thoát khỏi sự mềm mại đáng yêu, “Sao chàng không nói lý lẽ như vậy? Ta ăn dấm chàng phạt ta, chàng ăn dấm chàng cũng phạt ta. Có chuyện như vậy sao?”
Dung Cảnh cười khẽ, “Trong nhà ngoài nhà đều tôn thê cương, nhưng trên giường, liền tôn phu cương.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay kéo chăn qua che kín mặt của hắn, tàn bạo nói: “Ở trên giường, cũng phải tôn thê cương.”
“Thê cương là gì?” Dung Cảnh vén chăn lên nhìn nàng, cười hỏi.
“Thê cương là phải…..” Vân Thiển Nguyệt ho một tiếng, xấu hổ nói: “Không cho phép ban ngày làm ta mệt.”
Dung Cảnh đè đầu nàng vào lòng hắn, làm như bất đắc dĩ thở dài nói: “Nếu nàng thắng ta, ta cũng sẽ tôn, nhưng đáng tiếc lần nào nàng cũng đều bại trận.”
Vân Thiển Nguyệt bị nghẹn một hơi ở ngực, nhưng không phản bác được một chữ.
Dung Cảnh vui vẻ cười ra tiếng.
Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng cười của hắn, nằm trong lòng hắn hừ hừ, “Dung Cảnh, chàng chờ đó, bản lãnh của ta còn chưa dùng hết đâu! Đến lúc đó lấy ra cho chàng đẹp mặt.”
“A?” Dung Cảnh nhìn nàng, cười nói: “Hiện tại lấy ra thì sao?”
“Chàng nghĩ thật hay.” Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Dung Cảnh bỗng lật người, đặt nàng ở phía dưới lần nữa, nhỏ giọng ôn nhu nói: “Ta thấy nàng rất có khí lực, ta vẫn còn chưa thỏa mãn, nàng nói chúng ta có nên……”
Vân Thiển Nguyệt vội vàng giơ cánh tay đã bủn rủn lên che miệng của hắn.
Dung Cảnh lấy tay nàng ra dễ dàng, chậm rãi nói: “Không phải nàng nói muốn cho ta đẹp mặt sao?”
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt thầm mắng một câu, cái này liền báo ngay đời này rồi. Nàng vươn cánh tay bủn rủn ra ôm lấy hắn, cười lấy lòng, “Ta vừa nói giỡn thôi, Dung Cảnh tốt, Dung Cảnh ngoan, chàng còn đang sốt đó, vừa mới uống thuốc, chúng ta nghỉ ngơi đi nha, hoạt động này phải vừa đủ mới tốt, không thể quá độ……”
“Ta cảm thấy ta vẫn còn chưa đủ.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt nghẹn lời, nhìn mặt của hắn, cái gì như thi như họa, ôn nhuận nhã trí, lúc này không khác gì ác ma, nàng cúi đầu ôn nhu, nũng nịu nhỏ giọng cầu xin: “Ta cảm thấy đủ rồi, ta còn đang bị bệnh mà, ta cũng sốt lên nè, ta sốt rất cao đó, đã sốt cao rồi, sốt cao đến nỗi làm sao cũng không hạ……”
Dung Cảnh bỗng cúi đầu, chôn ở cổ Vân Thiển Nguyệt buồn cười.
Vân Thiển Nguyệt trợn tròn mắt nhìn đỉnh giường, cảm thấy anh danh cả đời của mình, ôi, hôm nay thật sự đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát rồi.
Dung Cảnh ngẩng đầu, trong mắt đều tràn đầy ý cười, cúi đầu khẽ hôn lên môi Vân Thiển Nguyệt một cái, cười nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng thật là……”
“Thật là cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
“Thê tử của ta, sao nàng lại có thể như vậy……” Nụ cười của Dung Cảnh càng nồng đậm, lật người xuống khỏi người nàng, nằm ở một bên, ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, thở dài nói: “Ta đã tích bao nhiêu phúc phận, mới tích được nàng đến bên cạnh ta đây?”
Vân Thiển Nguyệt hừ hừ một tiếng, “Chàng biết là tốt rồi.”
Dung Cảnh vươn tay dịu dàng vỗ vỗ nàng, “Mệt mỏi thì ngủ đi!”
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, một lát sau, chợt nhớ tới chuyện Văn Lai tới lúc nãy, hỏi: “Nếu một lát lại đến, chàng sẽ tiến cung sao?”
“Nàng cứ nói đi?” Dung Cảnh hỏi.
Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi bỗng vui vẻ, “Vào ah, ta với chàng cùng đi, xem xem hai lão già kia bị ông ngoại nuôi và Phổ Thiện đại sư giết chết như thế nào. Chẳng lẽ chàng không tò mò sao?”
Dung Cảnh cười cười, “Cũng thấy hơi tò mò.”
“Vậy chúng ta nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi đủ rồi thì liền tiến cung xem xem, đã có thành quả, tại sao có thể không đi nghiệm thu đây, cũng thuận tiện xem đã chết hẳn hay chưa.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại nghĩ, không biết lúc này Lão đạo thối và Phổ Thiện đại sư đã đi đâu rồi? Bây giờ còn chưa về, không phải đã thuận đường đi luôn rồi chứ? Công thức chế rượu đã cầm đi, cũng không còn cái gì để bọn họ nhớ thương nữa.
Nàng đang nghĩ thì bên ngoài có một thân ảnh đáp xuống, giây lát sau, thân ảnh đó liền đi tới cửa.
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, giương mắt nhìn sang Dung Cảnh, thấy hắn vẫn nhắm mắt, nàng vội vàng nhỏ giọng nói: “Mẹ tới.”
“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng.
“Này, mẹ sắp vào rồi, bộ dạng này của chúng ta thì sao có thể để cho mẹ thấy được, giữa ban ngày……” Vân Thiển Nguyệt hơi nóng nảy.
“Mẹ chỉ vui mừng mà thôi.” Dung Cảnh không nhanh không chậm nói, mắt vẫn không mở ra.
Vân Thiển Nguyệt im lặng, vội vàng ngồi dậy muốn mặc quần áo, hắn muốn mất mặt, nhưng nàng thì không muốn.
“Mẹ sẽ không vào đâu. Nằm xuống đi!” Dung Cảnh ngăn cản tay nàng.
Hắn vừa dứt lời, thì Thanh Thường đã vội vàng chạy đến cửa, ngăn cản Ngọc Thanh Tình, nhỏ giọng nói: “Vương phi, Thế tử và Thế tử phi vừa uống thuốc đã ngủ rồi ạ.”
Ngọc Thanh Tình “Hử?” một tiếng, nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy bức rèm che kín, cái gì cũng không nhìn thấy, nàng xem Thanh Thường, thấy Thanh Thường nháy mắt với nàng, nàng giật mình, bỗng nhiên cười ha ha, “Được, ta biết rồi, vậy cứ để chúng nghỉ ngơi đi, tốt nhất nghỉ nhiều thêm mấy ngày, nghỉ ra hỷ mạch, ta chỉ muốn tới nói cho chúng biết một tiếng, hai lão già kia chết vì bị chính bùa chú của hai lão ta cắn trả, không tra đến được trên đầu của ai đâu, kêu hai đứa nó cứ yên tâm đi. Nghĩa phụ và Phổ Thiện đại sư bị một chút vết thương nhẹ, không có gì đáng ngại, đã rời khỏi kinh thành trở về cất rượu rồi.”
Dứt lời, nàng quả nhiên thật sự vui vẻ rời khỏi Tử Trúc Viện như Dung Cảnh đã nói.
Beta: Leticia
Đế sư Dạ thị bị giết, Dạ Khinh Noãn nghe tin dữ bất ngờ, liền đứng bật dậy khỏi ghế.
Thân thể Minh Thái hậu cũng chấn động, quá sợ hãi, không dám tin nhìn ra ngoài.
Thất công chúa đang cúi thấp đầu bỗng ngước lên, cũng nhìn ra ngoài theo. Cung nữ, ma ma đi theo hầu cũng đều kinh nghi không thôi, ai mà không biết bản lãnh của Đế sư Dạ thị? Đó là nhân vật như thần tiên trong hoàng thất Dạ thị, bản lãnh xuất thần nhập hóa, từ sau khi vào kinh vẫn ở tại điện Chân Vũ. Đột nhiên lại bị giết, thật sự làm người ta không thể tin được.
Dạ Khinh Noãn cũng không tức khắc xông ra, mà run run hỏi, “Cái gì…… Ngươi lặp lại lần nữa……”
Người đến ở bên ngoài là một tiểu thái giám, vội vàng hấp tấp chạy vọt vào Tử Trúc Lâm, nhưng lại bị trận pháp của Tử Trúc Lâm ngăn trở không vào được, nên hắn ta chỉ có thể đứng ở ngoài Tử Trúc Lâm trả lời, “Tiểu Quận chúa, thiên chân vạn xác, hai vị…… Hai vị Đế sư đúng là đã bị người ta giết, mới vừa phát hiện, thi thể còn ấm……”
Sắc mặt Dạ Khinh Noãn trắng bệch, “Ai kêu ngươi tới?”
“Là Hoàng thượng, sau khi người hầu hạ ở điện Chân Vũ phát hiện đã liền vội vàng bẩm báo cho Hoàng thượng, sau khi Hoàng thượng nghe được tin tức liền sai người đưa đến điện Chân Vũ, xác nhận Đế sư đã chết, nên kêu nô tài tới đây bẩm báo cho Tiểu Quận chúa……”
Trước mắt Dạ Khinh Noãn tối sầm, ngã xuống đất.
Một cung nữ vội vàng đỡ lấy nàng, cả kinh khẽ kêu, “Tiểu Quận chúa!”
Dạ Khinh Noãn cố gắng ổn định thân thể, lấy lại bình tĩnh, đẩy cung nữ đó ra rồi liền chạy nhanh ra ngoài, bước chân hơi lảo đảo, nhưng đi tới cửa, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, chợt quay đầu lại nhìn về phía Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đang ngồi trên giường.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt giống như cũng cực kỳ kinh ngạc, sự kinh ngạc hiện rõ lên trên mặt.
“Cảnh ca ca, huynh nói là ai đã giết hai vị Đế sư đây?” Dạ Khinh Noãn mất bình tĩnh nhìn Dung Cảnh, nhẹ giọng hỏi.
Dung Cảnh thu hồi kinh ngạc trong mắt, khôi phục lại bộ dáng nhẹ nhàng ôn nhã trước sau như một, hắn lắc đầu, “Võ công của Đế sư cực cao, ai trong thiên hạ có thể làm gì được chứ? Có phải đã luyện công tẩu hỏa nhập ma không?”
Dạ Khinh Noãn lắc đầu, “Chắc chắn không phải, ca ca đã đi, ca ấy đã nói Đế sư là bị người ta giết, thì chắc chắn chính là đã bị người ta giết.”
Dung Cảnh nhẹ nhàng thở dài, “Vậy thì nhất định là cao thủ có võ công cao hơn hai vị Đế sư rồi. Thiên hạ này to lớn, người tài giỏi rất nhiều, nhưng đều lánh đời không ra ngoài nữa. Như vậy ai có thể giết hai vị Đế sư đây?”
Trên mặt Dạ Khinh Noãn hiện lên đau xót, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, “Vân tỷ tỷ có biết ai có thể giết Đế sư không?”
Vân Thiển Nguyệt cũng thu hồi kinh ngạc trong mắt, lắc đầu, “Ta chỉ mới gặp hai vị Đế sư một lần vào hôm đó, lúc đó chỉ cảm thấy hai vị Đế sư tựa như hai ngọn núi lớn, cũng không phải ai có thể vượt qua, nếu Đế sư mới vừa bị giết, vậy Dạ Tiểu Quận chúa hãy nhanh đi điều tra đi, có lẽ lúc này người hạ thủ sau lưng vẫn còn chưa ra khỏi kinh thành đâu.”
Dạ Khinh Noãn nhìn thoáng qua thần sắc hai người một cách cẩn thận, rồi không dây dưa nữa, chợt xoay người, thân ảnh chạy vọt ra khỏi Tử Trúc Viện.
Minh Thái hậu thấy Dạ Khinh Noãn đã đi, cũng liền vội vàng ra lệnh, “Mau, ai gia cũng phải nhanh chóng hồi cung!”
Mấy người hầu hạ bên người đều đồng loạt lên tiếng, đỡ Minh Thái hậu bước nhanh đi ra ngoài, trong nháy mắt đội danh dự của Thái hậu cũng ra khỏi Tử Trúc Viện.
Trong phòng trừ Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt ra, chỉ còn lại có Thất công chúa đã đến cùng Thái hậu.
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt nghĩ, Lão đạo thối và Phổ Thiện đại sư ra tay thật nhanh, lúc này mới chưa tới một canh giờ, vậy mà đã giết chết hai vị Đế sư. Trong lòng nàng vui sướng, nhưng cũng không biểu hiện ra, nhìn Thất công chúa, kêu một tiếng, “Tẩu tẩu!”
Thất công chúa gật đầu, ngồi ở trên ghế thân thể vẫn không nhúc nhích.
“Khí sắc của tẩu cũng không phải quá tốt, bây giờ đã bốn năm tháng rồi, mang thai rất cực khổ sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Thất công chúa nâng bụng, sắc mặt ấm áp, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Bắt đầu thì hơi cực một chút, nhưng hiện tại cũng không phải quá cực. Chính là thân thể nặng hơn rất nhiều, không quá dễ dàng.”
“Nếu thân thể của tẩu đã khó chịu, thì sao hôm nay còn đi theo Thái hậu bôn ba tới đây?” Vân Thiển Nguyệt nhìn tẩu ấy.
Thất công chúa ấm giọng nói: “Hôm qua nghe nói Cảnh Thế tử và muội bị thương, thì tẩu đã muốn đến rồi, nhưng lại bị ca ca của muội ngăn cản, ca ca của muội nói Vinh Vương phủ không có truyền lời qua, thì chính là không sao, chúng ta đi cũng chỉ thêm phiền cho bọn họ mà thôi, nên cũng không có tới, hôm nay Thái hậu triệu tẩu đi cùng, tẩu cũng muốn thăm hai người một chút, nên cũng liền đi theo.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, sắc mặt dịu đi một chút, “Tuy chúng ta bị thương nặng, nhưng không mất mạng được, tẩu cứ yên tâm về phủ dưỡng thai đi! Nghe nói thai đầu nên đi lại nhiều một chút, đến khi sinh sẽ dễ hơn, nhưng hiện tại bên ngoài đang loạn, cũng đừng đi ra ngoài, cứ đi dạo trong vườn ở trong phủ thôi. Cố chịu thêm mấy tháng nữa, cháu nhỏ của muội ra đời là tốt rồi.”
Thất công chúa gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tẩu lại hy vọng là con gái.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn tẩu ấy, “Trai gái đều tốt, đầu là cốt nhục của ca ca và tẩu.”
Thất công chúa cười cười, thở dài nói: “Hôm nay hai vị Đế sư đã chết, kinh thành này lại nổi lên phong ba, bây giờ là một cuộn chỉ rối, sau này không biết sẽ thế nào đây, không biết đứa bé này có thể bình an ra đời không. Hôm qua trước khi Cảnh Thế tử bị ám sát, ca ca của muội cũng bị người ta âm thầm ám sát, may mà muội đã cứu chàng ấy. Thật không biết những ngày sau còn có thể phát sinh cái gì đây.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn gương mặt hơi nhuộm buồn giống như lo lắng nặng nề của tẩu ấy, nàng an ủi: “Mặc kệ bên ngoài loạn bao nhiêu, chỉ cầu tẩu yên tâm ở trong Vân Vương phủ, thì sẽ không sao. Trong phủ còn có gia gia, muội cũng ở gần mọi người. Tẩu cứ yên tâm dưỡng thai đi.”
Thất công chúa gật đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh một cái, “Mỗi lần nhớ tới hai người, trong lòng tẩu liền kiên định hơn một chút.”
“Tẩu tẩu chỉ cần dưỡng thai là tốt rồi, đừng lo lắng gì cả.” Dung Cảnh cũng ấm giọng trấn an.
Thất công chúa gật đầu, đứng dậy, chắc có lẽ là ngồi lâu nên thắt lưng hơi đau, nàng xoa bóp phía sau lưng, cười cười với hai người, “Ta cũng nên về phủ thôi, hai người nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm nay gặp được hai người, tẩu về phủ nói cho gia gia một tiếng, mặc dù ngoài miệng ông ấy không nói, nhưng trong lòng cũng rất lo lắng.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhìn ra ngoài ra lệnh, “Lăng Liên, Y Tuyết, các ngươi đưa tẩu tẩu về phủ đi.”
“Dạ, tiểu thư!” Lăng Liên và Y Tuyết lập tức đi tới một trái một phải hữu đỡ lấy Thất công chúa.
Thất công chúa không dừng lại nữa, liền đi ra khỏi phòng.
Vân Thiển Nguyệt thấy Thất công chúa đi xa, khẽ cau mày, nói với Dung Cảnh: “Minh Thái hậu chắc chắn có mối quan hệ bất thường với Đế sư, nếu không sao bà ta vừa nghe hai vị Đế sư đã chết, thì sắc mặt cũng thay đổi theo.”
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng.
“Ta lo Thất công chúa bị Minh Thái hậu lợi dụng.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh nhẹ nhàng thở dài, “Dù sao cũng là mẹ con.”
Vân Thiển Nguyệt mím môi, sắc mặt hơi căng thẳng, “Có lẽ lúc trước ta đã sai rồi, không nên đồng ý để Thất công chúa vào cửa Vân Vương phủ gả cho ca ca.”
Dung Cảnh vươn tay ôm lấy nàng, ấm giọng nói: “Lúc trước cũng là vạn bất đắc dĩ, nàng làm cho Lục công chúa chưa gả đã bị hưu, Tiên hoàng giận dữ, kêu một đống lớn công chúa tới để chọn, đều không ai muốn gả cho Vân Ly đã bị hủy dung, lúc đó Thất công chúa lại tới xin chỉ gả cho, Tiên hoàng chấp nhận, nàng mà không chịu, vừa lúc cho lão ta lý do để trị tội Vân Vương phủ, khi đó Vân Vương phủ không chiếm lý, bách tính không ủng hộ, quần thần cũng không ủng hộ, cưới Thất công chúa là lựa chọn tốt nhất.”
“Nàng ấy ở trong hoàng cung, ngụy trang dưới mí mắt lão Hoàng đế và Minh phi suốt mười năm, là đã kiên cường và dẻo dai đến cỡ nào rồi, ta cũng khâm phục nàng ấy, mặc dù nàng ấy thích Dung Phong, nhưng biết là không thể, vì vậy nản lòng thoái chí mới muốn gả cho Vân Ly, ta liền đón nhận.” Vân Thiển Nguyệt mím môi nói: “Lúc đó nàng ấy đi với ta đến Vân Vương phủ tuyên chỉ, trong xe ngựa đã nói với ta một buổi. Nói rằng sau khi nàng ấy gả vào Vân Vương phủ thì chính là người của Vân Vương phủ, không còn liên quan gì đến hoàng cung nữa, cho dù Vân Vương phủ đổ, thì cũng sẽ có nàng ấy. Ta liền thật sự xem nàng ấy người của Vân Vương phủ. Nhưng không ngờ rằng bây giờ Minh phi thành Thái hậu, mà nàng ấy thì sau khi mang thai tính tình không còn kiên cường quyết đoán, cũng không quả quyết nữa, mà bắt đầu nhớ tới tình thân.”
“Thất công chúa là một người có lý trí, cũng biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Từ sau khi đại hôn, nàng ấy đã không còn yêu Dung Phong nữa, mà là yêu Vân Ly. Muốn hạnh phúc, thì phải biết tự bảo vệ mình.” Dung Cảnh nói: “Nếu nàng ấy không phân rõ tình thế, thì như vậy cũng không thể làm gì.”
Vân Thiển Nguyệt thở nhẹ ra một hơi dài, “Ta chỉ là sợ Vân Ly bị thương tổn.”
“Hóa ra là lo lắng cho ca ca.” Dung Cảnh cười cười, “Bây giờ huynh ấy đã là Thừa tướng tạm thời rồi, từ lâu đã không phải là Ngô Hạ A Mông (ý là người có tài năng thấp, nhưng bây giờ đã có thay đổi lớn) trước kia nữa. Chuyện trong triều, tình hình thiên hạ, huynh ấy biết rất rõ. Thất công chúa là người bên gối của huynh ấy, huynh ấy lại càng rõ ràng. Nàng không cần phải lo lắng .”
“Cũng đúng! Ta luôn xem huynh ấy thành cậu bé luôn xấu hổ trong bàng chi mới chuyển từ Vân huyện đến Vân Vương phủ kia thôi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh buồn cười, nhắc nhở: “Huynh ấy lớn hơn nàng ba tuổi lận đó.”
“Tâm hồn ta già, không được sao?” Vân Thiển Nguyệt liếc Dung Cảnh một cái, bỗng nhiên đắc ý nói: “Bàn về số tuổi, ta cũng lớn hơn chàng rất nhiều đi, ừ, chàng kêu ta một tiếng……”
“Ta kêu nàng cái gì?” Dung Cảnh tự tiếu phi tiếu chặn lại lời của nàng.
Vân Thiển Nguyệt ho nhẹ một tiếng, đỏ mặt nói: “Nói đùa thôi, ta mới mười sáu, còn rất nhỏ, nên kêu chàng là ca ca mới phải.”
Dung Cảnh buồn cười nhìn nàng, “Kêu một tiếng nghe xem.”
Vân Thiển Nguyệt kéo dài âm cuối, bắt chước giọng nói của Dạ Khinh Noãn, ôn nhu ngây thơ kêu, “Cảnh ca ca!”
Dung Cảnh bỗng cầm lấy sách trong tay đánh Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt lập tức nghiêng người tránh, trợn mắt nhìn hắn, “Sao chàng đánh ta?”
Dung Cảnh ung dung nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Ta đánh nàng?”
“Cái này là cái gì? Chàng không đánh sao?” Vân Thiển Nguyệt cầm sách lên, đây là vật chứng.
“Ta không phải đã nện vào ván giường sao?” Dung Cảnh nhướng mày.
Vân Thiển Nguyệt tức giận, “Nếu không phải ta tránh kịp, thì đã trúng ta rồi.”
“Đó cũng là nàng đáng đánh.” Dung Cảnh nhìn nàng, dạy dỗ: “Giọng bình thường không nói, bắt chước giọng điệu nhão nhoẹt đó làm gì.”
Vân Thiển Nguyệt ném sách, hừ lạnh nói: “Chàng vẫn luôn nghe giọng điệu nhão nhoẹt này, có phải xương cũng mềm ra luôn không?” Nói xong, nàng cố ý kêu, “Cảnh ca ca, Cảnh ca ca, Cảnh…… Ưm……”
Dung Cảnh kéo nàng vào lòng, cúi đầu hôn xuống, chặn lời của nàng lại.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay đánh hắn, hắn lại tăng thêm lực đạo, triền miên lại có chút lửa nóng, dây dưa đến nỗi Vân Thiển Nguyệt cũng nói không ra lời nữa.
Một lúc lâu sau, Vân Thiển Nguyệt thở hồng hộc, không còn khí lực nữa, Dung Cảnh mới buông nàng ra, trong mắt chứa đựng ý cười, giọng nói trầm thấp hơi khàn, cười nói: “Nguyên lai là ăn dấm rồi!”
Mắt Vân Thiển Nguyệt như làn thu thủy, tức giận trài ra trong đôi mắt bởi vì động tình mà có chút mỵ sắc, nàng hừ lạnh nói: “Từ khi đi vào, suốt một canh giờ, ánh mắt vẫn nhìn chàng, lúc này nhìn quá đã đi, ta chính là ăn dấm đó, Dung công tử, chàng hài lòng chưa?”
Dung Cảnh bật cười, ôm nàng nằm xuống giường, người phủ lên người nàng, ánh mắt dừng trên mặt nàng, thấp giọng nói: “Hôm qua đã nghỉ một đêm rồi đúng không? Chúng ta có thể làm chút chuyện nào đó.”
Vân Thiển Nguyệt cầm lấy sách đập hắn, “Không được!”
Dung Cảnh không trốn không tránh, bị đập trúng một cái, hỏi: “Thật sự không được?”
Vân Thiển Nguyệt ném sách, vươn tay đẩy hắn, “Thật sự không được.”
“Là nàng thật sự không được hay ta thật sự không được?” Đầu Dung Cảnh cúi thấp xuống một chút, hơi thở đều phun lên mặt Vân Thiển Nguyệt.
Trên gương mặt nõn nà của Vân Thiển Nguyệt nhiễm lên một tầng phấn hồng, đỏ mặt nói: “Ban ngày tuyên dâm, Dung công tử, chàng xem xem ông mặt trời bên ngoài có phải đang cười chàng hay không?”
Dung Cảnh thật sự nhìn thoáng qua bên ngoài, “Không sợ!”
Vân Thiển Nguyệt liếc hắn một cái, vươn tay đẩy hắn, mặc dù hai người đều bị thương, nhưng trời sinh nam nhân lúc nào cũng chiếm ưu thế hơn nữ nhân, nên vẫn không nhúc nhích, nàng tức giận nói: “Ta đang ăn dấm! Ta muốn phân phòng với chàng.”
“Phân giường không?” Dung Cảnh cười hỏi.
“Phân!” Vân Thiển Nguyệt nghiêm mặt nói.
“Vậy có phân gối không?” Dung Cảnh lại hỏi.
Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt, từ khi đại hôn tới nay, nàng không nằm gối, mà đều là nằm trên cánh tay của hắn, làm ổ trong lòng của hắn ngủ, nàng xấu hổ cắn răng nói: “Phân!”
Dung Cảnh vươn tay nâng trán, khẽ thở dài, làm như cực kỳ bất đắc dĩ vươn ra cánh tay cho nàng, “Chém đi!”
Vân Thiển Nguyệt thật sự đưa tay ra chém, nhưng tay nàng còn chưa đụng vào cánh tay hắn, thì Dung Cảnh liền kêu lên một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, trên trán trong nháy mắt tràn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Mặt Vân Thiển Nguyệt biến đổi, vội vàng vươn tay ôm lấy hắn, lo lắng hỏi, “Sao vậy? Đau chỗ nào?”
Tay Dung Cảnh đè chặt ngực, như đang cố gắng chịu đựng đau đớn, “Ngực.”
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt trắng bệch, vội vàng bắt mạch cho hắn. Vừa bắt mạch, cảm thấy hình như mạch đập của hắn ngừng lại, nàng cả kinh, giọng nói bối rối không yên, “Xảy ra chuyện gì? Không phải lúc nãy còn rất khỏe sao? Có phải thứ mà hai lão già kia dán lên người chàng có chất độc gì đó? Nên phát tác?”
Dung Cảnh đau đớn lắc đầu.
“Chàng cũng không biết sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, vội vàng buông hắn ra, xoay người muốn xuống đất, “Ta đi tìm ông ngoại nuôi và Phổ Thiện đại sư……” Nói xong, nàng cũng chẳng quan tâm quần áo xốc xếch, giày cũng không mang, liền vọt ra ngoài.
Dung Cảnh thở dài, bỗng vươn tay kéo nàng lại, ôn nhu nói: “Ta không sao, đừng đi.”
“Cái gì không sao! Chàng không có mạch.” Vân Thiển Nguyệt muốn hất hắn ra, nhưng không dám mạnh tay, gấp đến độ vành mắt đỏ lên, thầm trách y thuật của mình không tinh thông.
Dung Cảnh nhìn bộ dáng của nàng, trong mắt nhất thời hiện lên vẻ đau lòng, vươn tay kéo nàng túm lên giường, ôm vào trong lòng, ấm giọng nói: “Lúc nãy ta giả bộ, không có đau.”
“Giả bộ?” Vân Thiển Nguyệt không thể tin được, vừa rồi hắn đau đớn như vậy, có thể là giả bộ sao? Nàng lắc đầu, “Chàng đừng gạt ta.”
Dung Cảnh giống như bất đắc dĩ, cũng hơi tự trách, “Ta không nên hù dọa nàng, đúng là giả bộ, không tin nàng bắt mạch lại xem.”
Vân Thiển Nguyệt hoài nghi vươn tay bắt mạch của hắn, mạch đập mặc dù suy yếu, nhưng vẫn đập bình thường, đúng là không có gì không đúng, nhưng mới vừa nãy…… Nàng nhíu mày.
“Ta nín thở một lát.” Dung Cảnh giải thích.
Vân Thiển Nguyệt bừng tỉnh, hiểu ra, hắn thật sự đang hù dọa nàng, mặt liền đen lại, hất tay hắn ra, nhìn hắn cả giận nói: “Dung Cảnh, dọa người rất vui sao? Chàng làm ta sợ rất vui sao? Xem ta nóng ruột chàng rất vui đúng không?”
Dung Cảnh lại ôm lấy nàng, nhẹ giọng dỗ, “Là ta không đúng, ai bảo nàng dấm gì cũng ăn? Nàng biết rất rõ trong suốt cả một canh giờ đó ta không nhìn nàng ta lấy một cái, nàng còn ghen, cố ý kêu ta như vậy……”
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt, “Vậy chàng cũng không thể lấy thân thể của chàng làm cho ta sợ!”
“Là ta không đúng, ta không nên hù dọa nàng như vậy, lần sau nhất định sẽ không thế nữa.” Dung Cảnh nhẹ giọng bảo đảm.
“Chàng còn dám có lần sau?” Lúc nãy Vân Thiển Nguyệt sợ đến đổ mồ hôi lạnh cả người, đều nói quan tâm quá sẽ bị loạn, nàng chính là như vậy. Nếu Dung Cảnh thật sự có việc gì, chỉ sợ đã che giấu không cho nàng biết rồi, hắn chính là người như vậy, vậy mà lúc nãy lại không che giấu đau đớn trước mặt nàng, nàng lại mất bình tĩnh nên không phát hiện.
Dung Cảnh cúi đầu hôn xuống, “Cũng không dám nữa.”
Vân Thiển Nguyệt tránh né hắn, hắn đè lại không cho nàng trốn, nàng trợn mắt, hắn vươn tay che kín ánh mắt của nàng, nàng tức giận nói: “Dung Cảnh, cơn giận của ta còn chưa tiêu đâu!”
“Ta giúp nàng tiêu……” Dung Cảnh phất tay kéo màn che xuống.
Vân Thiển Nguyệt bị hắn đè lại, không thể làm gì, vừa tức vừa giận, một lúc sau lại thấy hơi buồn cười, người này luôn có bản lãnh làm cho nàng tức cũng không được mà giận cũng không xong, một lát sau, chỉ có thể đắm chìm trong tình triều nồng nhiệt của hắn.
Chìm chìm nổi nổi, thực cốt ôn nhu, tình thiên huyễn hải, triền miên vô tận.
Sau nửa canh giờ, bên ngoài Tử Trúc Lâm vang lên tiếng của Dung Tích, “Thế tử ca ca, Văn công công trong cung tới.”
Dung Cảnh giống như không nghe thấy, thở dốc hơi dồn dập.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay đẩy hắn, nhưng cánh tay lại bủn rủn khiến cho lực đạo của nàng như mèo cào vậy, tiếng nói cũng nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Có nghe thấy không?”
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, tiếp tục hôn đôi môi trơn nhuận đỏ mọng tiên diễm của nàng, ngậm lấy cánh môi mềm mại, như muốn trồng hoa ở trên đó. Ngón tay như ngọc vuốt ve lưu luyến trên da thịt như gấm vóc dưới thân.
Vân Thiển Nguyệt bị dục hỏa thiêu đốt, chỉ cảm thấy đầu óc ngày càng mê mẩn, thân thể mềm đến như tan thành một vũng nước, làn da nõn nà như ngọc được khắc lên từng dấu hồng mai, ánh mắt nàng tràn đầy yêu kiều, gương mặt thanh lệ thoát tục như được phủ lên một rặng mây đỏ, kiều mỵ tận xương, thở gấp khan giọng khẽ nói: “Có đi hay không chàng nói một câu…… Đừng…… Đừng để người ta chờ…… A……”
Đôi mắt Dung Cảnh bị tình triều bao phủ, “Nàng còn có tâm tư để ý tới cái này, xem ra ta còn chưa ra sức đủ.”
“Chàng……” Vân Thiển Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng lại bị hắn hôn thật sâu, lập tức không còn sức lực nữa.
“Thế tử ca ca?” Ngoài Tử Trúc Lâm, Dung Tích chờ một lát, không thấy trả lời, liền kêu thêm một tiếng.
Thanh Thường vội vàng đi ra ngoài đón, không lâu sau, đi ra tới ngoài Tử Trúc Lâm nói nhỏ với Dung Tích: “Thế tử và Thế tử phi vừa uống thuốc đã ngủ rồi, Văn công công có nói là chuyện gì không?”
Dung Tích nhỏ giọng nói: “Thế tử ca ca quả nhiên bị thương rất nghiêm trọng, trước kia cũng không thấy ca ấy ngủ vào ban ngày.”
Thanh Thường ho khẽ một tiếng, nghĩ, từ sau Thế tử phi vào cửa, ban ngày Thế tử ngủ là chuyện rất bình thường.
“Hắn ta nói Hoàng thượng tuyên chỉ, mời Thế tử ca ca lập tức tiến cung nghiệm thân cho Đế sư, điều tra hắc thủ phía sau màn. Người khám nghiệm tử thi không nghiệm ra gì, Hoàng thượng và An Vương cũng không hiểu nguyên nhân, trong kinh thành Thiên Thánh này, cũng chỉ có Thế tử ca ca chúng ta có bản lãnh này thôi.” Dung Tích nhỏ giọng nói: “Còn nói Hoàng thượng biết Thế tử bị thương nặng, nhưng không thể không thể có ca ấy, Đế sư bị giết, chuyện liên quan trọng đại, nếu Thế tử ca ca có thể đi thì liền đi, không thể đi liền cực khổ khiêng tới. Dù sao ca ấy cũng là Thừa tướng của Hoàng triều Thiên Thánh.”
Thanh Thường cau mày, “Nhưng Thế tử đã ngủ rồi.”
“Vậy…… Vậy phải làm sao đây? Ta đi từ chối Văn công công, thế nào?” Dung Tích hỏi.
Thanh Thường xoay người lại nhìn thoáng qua, xuyên qua Tử Trúc Lâm, lúc này trong nhà chính của Tử Trúc Viện không có động tĩnh, nàng xoay người lại, do dự một chút rồi nói: “Ngươi cứ nói Thế tử mới vừa phát sốt, đã uống thuốc ngủ say rồi, không đi vào cung được, cho dù khiêng vào thì sợ là cũng không có cách nào nghiệm thân cho Đế sư, nếu Hoàng thượng nguyện ý thì hãy chờ Thế tử khỏe lại rồi nghiệm, không muốn chờ thì liền mời cao minh khác đi!”
Dung Tích gật đầu, xoay người đi về phía đại môn.
Thanh Thường xoay người trở về Tử Trúc Viện, nhưng vừa đến gần chủ phòng thì liền tránh thật xa.
Mặc dù Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt bị thương nặng, nhưng độ nhạy bén của tai mắt vẫn còn, lại nói Thanh Thường nói chuyện cũng không cố ý ép tới quá nhỏ, nên hai người bọn họ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, mặt Vân Thiển Nguyệt đã đỏ như bị lửa đốt, xấu hổ giận dữ nói: “Chàng phát sốt sao? Ta thấy chàng là tinh trùng nóng lên……”
Dung Cảnh khàn khàn nói: “Tinh trùng nóng lên cũng là nóng lên.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng, sức lực cãi lại cũng không còn.
Không lâu sau, Dung Tích liền quay vào, nhỏ giọng nói với Thanh Thường: “Thanh Thường tỷ tỷ, Văn công công nghe ta nói xong liền hồi cung. Ta đoán Hoàng thượng sẽ không bỏ qua đâu, sẽ còn có thể kêu hắn ta tới nữa.”
“Lại tới rồi nói.” Thanh Thường nói.
Dung Tích gật đầu, xoay người đi làm việc.
Mây mưa vừa dừng, một đầu ngón tay Vân Thiển Nguyệt cũng không nhấc nổi, híp mắt nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh thoả mãn cong khóe miệng, mặc dù hơi mỏi mệt, nhưng nhìn tinh thần thì tốt hơn nàng cả ngàn lần, nàng tức giận bất bình vươn tay nhéo hông hắn một cái.
Lông mày của Dung Cảnh cũng không nhăn một cái, vươn tay cầm lấy tay nàng, nghiêng đầu cười hỏi, “Vẫn còn khí lực?”
Vân Thiển Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, không nói lời nào.
Ngón tay như ngọc của Dung Cảnh vuốt ve gương mặt của nàng đầy yêu thương, mới trải qua tình triều, làm cho dung nhan của nàng trở nên cực kỳ kiều diễm, ánh mắt hắn say mê, dời mắt, đè nén nhu tình đang nhộn nhạo xuống, nhẹ giọng nói: “Lần sau không được ăn dấm nữa, hôm nay chỉ trừng phạt như vậy là nhẹ. Lần sau nàng mà còn ăn dấm nữa, thì sẽ không chỉ như lần này đâu.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, tiếng nói vẫn không thoát khỏi sự mềm mại đáng yêu, “Sao chàng không nói lý lẽ như vậy? Ta ăn dấm chàng phạt ta, chàng ăn dấm chàng cũng phạt ta. Có chuyện như vậy sao?”
Dung Cảnh cười khẽ, “Trong nhà ngoài nhà đều tôn thê cương, nhưng trên giường, liền tôn phu cương.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay kéo chăn qua che kín mặt của hắn, tàn bạo nói: “Ở trên giường, cũng phải tôn thê cương.”
“Thê cương là gì?” Dung Cảnh vén chăn lên nhìn nàng, cười hỏi.
“Thê cương là phải…..” Vân Thiển Nguyệt ho một tiếng, xấu hổ nói: “Không cho phép ban ngày làm ta mệt.”
Dung Cảnh đè đầu nàng vào lòng hắn, làm như bất đắc dĩ thở dài nói: “Nếu nàng thắng ta, ta cũng sẽ tôn, nhưng đáng tiếc lần nào nàng cũng đều bại trận.”
Vân Thiển Nguyệt bị nghẹn một hơi ở ngực, nhưng không phản bác được một chữ.
Dung Cảnh vui vẻ cười ra tiếng.
Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng cười của hắn, nằm trong lòng hắn hừ hừ, “Dung Cảnh, chàng chờ đó, bản lãnh của ta còn chưa dùng hết đâu! Đến lúc đó lấy ra cho chàng đẹp mặt.”
“A?” Dung Cảnh nhìn nàng, cười nói: “Hiện tại lấy ra thì sao?”
“Chàng nghĩ thật hay.” Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Dung Cảnh bỗng lật người, đặt nàng ở phía dưới lần nữa, nhỏ giọng ôn nhu nói: “Ta thấy nàng rất có khí lực, ta vẫn còn chưa thỏa mãn, nàng nói chúng ta có nên……”
Vân Thiển Nguyệt vội vàng giơ cánh tay đã bủn rủn lên che miệng của hắn.
Dung Cảnh lấy tay nàng ra dễ dàng, chậm rãi nói: “Không phải nàng nói muốn cho ta đẹp mặt sao?”
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt thầm mắng một câu, cái này liền báo ngay đời này rồi. Nàng vươn cánh tay bủn rủn ra ôm lấy hắn, cười lấy lòng, “Ta vừa nói giỡn thôi, Dung Cảnh tốt, Dung Cảnh ngoan, chàng còn đang sốt đó, vừa mới uống thuốc, chúng ta nghỉ ngơi đi nha, hoạt động này phải vừa đủ mới tốt, không thể quá độ……”
“Ta cảm thấy ta vẫn còn chưa đủ.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt nghẹn lời, nhìn mặt của hắn, cái gì như thi như họa, ôn nhuận nhã trí, lúc này không khác gì ác ma, nàng cúi đầu ôn nhu, nũng nịu nhỏ giọng cầu xin: “Ta cảm thấy đủ rồi, ta còn đang bị bệnh mà, ta cũng sốt lên nè, ta sốt rất cao đó, đã sốt cao rồi, sốt cao đến nỗi làm sao cũng không hạ……”
Dung Cảnh bỗng cúi đầu, chôn ở cổ Vân Thiển Nguyệt buồn cười.
Vân Thiển Nguyệt trợn tròn mắt nhìn đỉnh giường, cảm thấy anh danh cả đời của mình, ôi, hôm nay thật sự đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát rồi.
Dung Cảnh ngẩng đầu, trong mắt đều tràn đầy ý cười, cúi đầu khẽ hôn lên môi Vân Thiển Nguyệt một cái, cười nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng thật là……”
“Thật là cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
“Thê tử của ta, sao nàng lại có thể như vậy……” Nụ cười của Dung Cảnh càng nồng đậm, lật người xuống khỏi người nàng, nằm ở một bên, ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, thở dài nói: “Ta đã tích bao nhiêu phúc phận, mới tích được nàng đến bên cạnh ta đây?”
Vân Thiển Nguyệt hừ hừ một tiếng, “Chàng biết là tốt rồi.”
Dung Cảnh vươn tay dịu dàng vỗ vỗ nàng, “Mệt mỏi thì ngủ đi!”
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, một lát sau, chợt nhớ tới chuyện Văn Lai tới lúc nãy, hỏi: “Nếu một lát lại đến, chàng sẽ tiến cung sao?”
“Nàng cứ nói đi?” Dung Cảnh hỏi.
Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi bỗng vui vẻ, “Vào ah, ta với chàng cùng đi, xem xem hai lão già kia bị ông ngoại nuôi và Phổ Thiện đại sư giết chết như thế nào. Chẳng lẽ chàng không tò mò sao?”
Dung Cảnh cười cười, “Cũng thấy hơi tò mò.”
“Vậy chúng ta nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi đủ rồi thì liền tiến cung xem xem, đã có thành quả, tại sao có thể không đi nghiệm thu đây, cũng thuận tiện xem đã chết hẳn hay chưa.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại nghĩ, không biết lúc này Lão đạo thối và Phổ Thiện đại sư đã đi đâu rồi? Bây giờ còn chưa về, không phải đã thuận đường đi luôn rồi chứ? Công thức chế rượu đã cầm đi, cũng không còn cái gì để bọn họ nhớ thương nữa.
Nàng đang nghĩ thì bên ngoài có một thân ảnh đáp xuống, giây lát sau, thân ảnh đó liền đi tới cửa.
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, giương mắt nhìn sang Dung Cảnh, thấy hắn vẫn nhắm mắt, nàng vội vàng nhỏ giọng nói: “Mẹ tới.”
“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng.
“Này, mẹ sắp vào rồi, bộ dạng này của chúng ta thì sao có thể để cho mẹ thấy được, giữa ban ngày……” Vân Thiển Nguyệt hơi nóng nảy.
“Mẹ chỉ vui mừng mà thôi.” Dung Cảnh không nhanh không chậm nói, mắt vẫn không mở ra.
Vân Thiển Nguyệt im lặng, vội vàng ngồi dậy muốn mặc quần áo, hắn muốn mất mặt, nhưng nàng thì không muốn.
“Mẹ sẽ không vào đâu. Nằm xuống đi!” Dung Cảnh ngăn cản tay nàng.
Hắn vừa dứt lời, thì Thanh Thường đã vội vàng chạy đến cửa, ngăn cản Ngọc Thanh Tình, nhỏ giọng nói: “Vương phi, Thế tử và Thế tử phi vừa uống thuốc đã ngủ rồi ạ.”
Ngọc Thanh Tình “Hử?” một tiếng, nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy bức rèm che kín, cái gì cũng không nhìn thấy, nàng xem Thanh Thường, thấy Thanh Thường nháy mắt với nàng, nàng giật mình, bỗng nhiên cười ha ha, “Được, ta biết rồi, vậy cứ để chúng nghỉ ngơi đi, tốt nhất nghỉ nhiều thêm mấy ngày, nghỉ ra hỷ mạch, ta chỉ muốn tới nói cho chúng biết một tiếng, hai lão già kia chết vì bị chính bùa chú của hai lão ta cắn trả, không tra đến được trên đầu của ai đâu, kêu hai đứa nó cứ yên tâm đi. Nghĩa phụ và Phổ Thiện đại sư bị một chút vết thương nhẹ, không có gì đáng ngại, đã rời khỏi kinh thành trở về cất rượu rồi.”
Dứt lời, nàng quả nhiên thật sự vui vẻ rời khỏi Tử Trúc Viện như Dung Cảnh đã nói.
Tác giả :
Tây Tử Tình