Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 4 - Chương 105: Khách quý ở xa tới
Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Nếu Cố Thiếu Khanh đã thay mặt ba mươi vạn binh lính Nam Lương muốn Tần Ngọc Ngưng làm quân kỹ, thì nơi đó chính là đích đến tốt nhất của nàng ta.
Vân Thiển Nguyệt cũng không thèm nhìn tới Tần Ngọc Ngưng đang nằm hôn mê bất tỉnh dưới chân một cái nào nữa, nhấc chân chạy đến Dung Cảnh.
Dung Cảnh dặn dò Thanh Ảnh một câu, sau đó ánh mắt ôn nhu nhìn Vân Thiển Nguyệt đang đi gần tới hắn.
Ngăn cách giữa hai người là thi thể ngổn ngang, im hơi lặng tiếng.
Vân Thiển Nguyệt đi tới bên cạnh Dung Cảnh, ngồi xuống, cẩn thận nhìn hắn, nhìn rất nghiêm túc, mắt cũng không chớp một cái, dường như sợ chỉ chớp mắt một cái, thì người trước mắt liền không phải là hắn nữa. Nàng nhìn bao lâu, Dung Cảnh cũng cho nàng xem bấy lâu, cho đến khi nàng nhìn đến hốc mắt đau xót, mới chớp mắt một cái, nhẹ giọng nói: “Còn có thể đứng lên không?”
Dung Cảnh lắc đầu, hơi suy yếu nói: “Sợ là không thể.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay đặt lên cổ tay hắn, bắt mạch cho hắn.
Nhưng trái lại tay liền bị Dung Cảnh cầm, mở lòng bàn tay của nàng ra, chỉ thấy có một vết thương, đó là hậu quả khi nàng thúc giục Linh lực, ánh mắt hắn liền lo lắng, nhẹ giọng hỏi, “Có đau không?”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Lúc nãy không cảm thấy đau, lúc này bị chàng thấy, ta mới cảm thấy đau.”
Dung Cảnh cúi đầu hôn lên lòng bàn tay nàng, đôi môi hơi lạnh chạm vào nhẹ nhàng, như một sợi lông vũ lướt qua, hắn thấp giọng hỏi, “Còn đau không?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, nói: “Càng đau hơn.”
Dung Cảnh nhìn lòng bàn tay của nàng, cúi đầu thở dài, “Vậy phải làm sao bây giờ! Đáng tiếc ta không thể thổi một ngụm tiên khí để tốt ngay lập tức.”
Nước mắt Vân Thiển Nguyệt bỗng rơi lã chã xuống, vươn tay ôm lấy hắn, nhào vào trong lòng của hắn, nước mắt làm ướt cẩm bào màu trắng Nguyệt Nha của Dung Cảnh, dường như nàng cố nén, nhưng vẫn không nén được, làm cho cổ họng nàng trong thời gian ngắn bị nghẹn đến khó chịu, trái tim như bị kiếm chém nát vậy, muốn vươn tay đánh hắn, lại không nỡ, làm cho thân thể nhẹ nhàng run rẩy, “Dung Cảnh, chàng thật khốn kiếp, chàng làm ta sợ muốn chết.”
Dung Cảnh cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt long lanh như bị hội tụ một lớp hơi nước, trong nháy mắt mông lung không rõ.
“Ta sợ đã tới trễ, sợ không kịp, sợ……” Vân Thiển Nguyệt khóc không thành tiếng.
Dung Cảnh vươn tay ôm lấy nàng, cánh tay buộc chặt, ôm nàng vào trong lòng thật chặt, giọng nói ôn nhuận khàn khàn cực kỳ, dường như cũng đang đè nén tâm tình, “Đừng sợ, chúng ta mới vừa đại hôn, sao ta có thể bỏ nàng lại được? Đại sư Linh Ẩn đã xem mệnh cho ta rồi, nói trong mệnh ta mang thọ, thần quỷ đều không sợ, phúc lớn mạng lớn.”
Vân Thiển Nguyệt ôm hắn thật chặt, nàng chưa từng cảm giác được Dung Cảnh cũng cần nàng triệt để giống như hôm nay vậy, hắn không phải không gì không làm được, không phải đều nắm hết tất cả mọi chuyện trong tay, không phải không gặp nguy hiểm, không phải không có ai không làm gì được hắn. Lúc trước nàng là sợ không kịp, lúc này là nghĩ tới mà sợ, nếu nàng đến muộn một chút, như vậy bây giờ làm gì còn có thể ôm chặt hắn ở đây, nàng chỉ còn cách rút kiếm tự vẫn thôi.
“Ta đã nói không để cho nàng phải khóc nữa, nhưng lại nuốt lời thêm một lần nữa rồi.” Dung Cảnh làm như bất đắc dĩ thở dài.
Vân Thiển Nguyệt muốn nín khóc, nhưng vô luận như thế nào cũng không nín được. Từ trước tới nay, nàng cũng không phải là người thích khóc, luôn cho rằng nước mắt là biểu hiện của kẻ yếu, nhưng thì ra chỉ là chưa tới chỗ thương tâm, hoặc là không gặp được người cho nàng dựa vào trong lòng hắn mà khóc thôi.
“Được rồi, đừng khóc nữa! Không phải ta vẫn tốt đấy thôi?” Dung Cảnh đẩy nàng ra, lau nước mắt cho nàng.
Vân Thiển Nguyệt hít hít lỗ mũi, chui ra khỏi trong lòng ngực của hắn, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, nàng vươn đặt lên mạch đập của hắn, mạch của hắn yếu đến gần như không có, giọng nói của nàng run rẩy, thấp giọng nói: “Chàng tốt chỗ nào? Bị thương nặng như vậy……”
“Còn mạng chính là tốt.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt mím môi gật đầu, đúng vậy, còn mạng chính là tốt! Suýt nữa để cho Tần Ngọc Ngưng giết hắn rồi. Nàng từ từ quay đầu lại, thấy trên mặt đất đã không còn bóng dáng Tần Ngọc Ngưng nữa, hiển nhiên Thanh Ảnh đã sai người mang nàng ta đi, lúc này Thanh Ảnh đang lần lượt kiểm tra thương thế của mười tám Ẩn Hồn, nàng nghĩ mười tám Ẩn Hồn đi theo Dung Cảnh nhiều năm, không thể cứ mất như vậy được. Nàng lập tức đứng lên.
Chắc có lẽ là do đứng lên qua nhanh, hoặc là do nàng vận dụng Linh lực bị hao tổn quá mức, nên trước mắt liền tối sầm, thân thể lung lay.
“Vân Thiển Nguyệt!” Dung Cảnh cả kinh, khẽ kêu một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt cố gắng ổn định thân thể, lấy lại bình tĩnh, thấy sắc mặt Dung Cảnh như tái nhợt hơn một chút, gần như trong suốt, đang nhìn nàng đầy lo lắng, nàng cười với hắn một tiếng, lắc đầu, “Chắc là hao phí Linh lực hơi nhiều, ta không sao.”
“Nàng không cần để ý tới nữa, để cho Thanh Ảnh xử lý đi.” Dung Cảnh vươn tay kéo tay nàng.
“Hắn ta cũng bị thương!” Vân Thiển Nguyệt thấy trước ngực Thanh Ảnh có một vết máu lớn, trên cánh tay cũng có vết thương, sắc mặt trắng bệch, không tốt hơn Dung Cảnh bao nhiêu, nàng nhẹ giọng nói: “Ta kêu Lăng Liên và Y Tuyết đến.”
Dung Cảnh buông tay nàng ra.
Vân Thiển Nguyệt sờ tay vào ngực lấy đạn tín hiệu. Giây lát sau, nàng móc đạn tín hiệu ra, đang khi muốn ném xuống, thì một giọng nói đầy lo lắng vang lên, “Thế tử!”
Sau đó lại có hai tiếng nói vang lên, “Tiểu thư!”
Vân Thiển Nguyệt nghe thấy là tiếng của Thanh Thường, Lăng Liên, Y Tuyết, lập tức dừng tay.
Không lâu sau, ba người đi tới, sắc mặt mỗi người cũng đều đầy khủng hoảng tái nhợt hiếm thấy, thân hình vội vàng đáp xuống đất, nhìn thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt vẫn bình an ngồi một đứng ở một góc, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, chạy tới.
Thanh Thường quỳ “Phịch” xuống trước mặt Dung Cảnh, “Thế tử, nô tỳ đã tới trễ.”
Dung Cảnh nhìn Thanh Thường, ấm giọng hỏi, “Huyền Ca đâu?”
“Huyền Ca hôn mê bất tỉnh, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, bảo vệ được Ngọc Tỷ.” Thanh Thường dùng giọng nói cực nhỏ nói.
“Hắn ta không sao là tốt rồi!” Dung Cảnh cười cười, “Đứng lên đi!”
Thanh Thường đứng lên, nhìn qua Vân Thiển Nguyệt, thấy sắc mặt của ngài ấy cũng không tốt hơn Thế tử bao nhiêu, nàng há miệng, nghẹn ngào hô một tiếng, “Thế tử phi.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu với nàng ấy, ấm giọng nói: “Ba ngươi tới thì tốt rồi, Lăng Liên, Y Tuyết, các ngươi mang Hoa Lạc và Thương Lan về Vinh Vương phủ dưỡng thương trước. Thanh Thường liền giúp Thanh Ảnh kiểm tra xem mười tám Ẩn Hồn còn cứu được không?”
Ba người cùng gật đầu, Lăng Liên và Y Tuyết lập tức tiến lên ôm lấy Hoa Lạc và Thương Lan rời đi. Thanh Thường bước nhanh đi tới chỗ Thanh Ảnh.
Vân Thiển Nguyệt nhìn trước mắt, cả con phố Thừa Kiền đều đầy thi thể, con phố này xảy ra chuyện lớn như vậy, mùi máu tươi nồng nặc sợ là cũng có thể tỏa ra khắp cả kinh thành, hơn nữa nơi này chỉ cách hoàng cung 500m, nhưng đến bây giờ cũng không có một người nào đi ra ngoài, một cái bóng binh sĩ đi tuần trong thành cũng không trông thấy, nơi đây như biến thành một con phố chết vậy. Trong lòng nàng cười lạnh một tiếng, muốn giúp đỡ Tần Ngọc Ngưng giết Dung Cảnh sao? Tính toán thật tốt, nàng mím chặt môi, món nợ hôm nay sẽ không cứ bỏ qua như vậy.
Dung Cảnh lại kéo tay Vân Thiển Nguyệt một lần nữa, nói với nàng: “Thanh Thường tới rồi, không cần nàng nữa, ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn Dung Cảnh, trên mặt đất bên cạnh hắn coi như sạch sẽ, khó có được là mùi máu tươi nồng nặc như vậy, mà trên người hắn lại không bị dính chút vết nào, vẫn tỏa ra mùi hương Tuyết Liên thoang thoảng, nàng theo tay của hắn ngồi xuống bên cạnh hắn, gật đầu, “Vậy thì nghỉ một lát đi! Chúng ta cũng chờ một chút, xem xem con phố này có phải Hoàng triều Thiên Thánh không cần nữa không? Nếu đúng như vậy thì từ nay về sau liền thuộc quền sở hữu của chúng ta.”
Dung Cảnh cười cười, ngón tay như ngọc đặt lên cổ tay của nàng bắt mạch cho nàng.
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, mặc dù không đến nổi thây chất thành núi khắp nơi, nhưng quy mô của lần ám sát này còn lớn hơn lần nàng và Dung Cảnh bị trăm tên Ẩn vệ tử sĩ ám sát lúc lão Hoàng đế còn sống nhiều, mấy trăm người máu chảy thành sông, ở giữa ban ngày ban mặt ngay trong kinh thành như thế này vẫn là thấy lần đầu tiên.
“May mà không có con.” Dung Cảnh bắt mạch một lúc sau đó rút tay về.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt nhìn sang hắn.
Dung Cảnh vươn tay ôm nàng vào lòng, đầu tựa lên cổ nàng, thấp giọng nói: “Từ trước đến nay, suy nghĩ của ta cũng giống như hai gia gia, hận không thể làm cho nàng có tin vui sớm, nhưng hôm nay lại thấy may mắn rằng nàng không có. Nếu có, ta chẳng những không che chở được nàng, mà còn liên lụy đến con của chúng ta.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay vuốt ve tay của hắn, buồn cười nói: “Bây giờ thì trái lại chàng lại cảm thấy may mắn, ta đã nói từ lâu rồi, chuyện này phải tùy duyên, thuận theo tự nhiên, hai lão già kia bị ám ảnh, chàng cũng bị ám ảnh theo rồi ư?”
Dung Cảnh cười cười, “Ta bị ám ảnh sớm hơn bọn họ, lúc chưa cưới nàng đã nghĩ đến rồi, nếu có con, lớn lên giống nàng, không biết ta sẽ yêu thương nó nhiều đến thế nào đây.”
“Tại sao không phải giống chàng?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
“Giống ta cũng tốt, chỉ cần do nàng sinh, thì đều tốt.” Dung Cảnh nói.
“Lời ngon tiếng ngọt.” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, nhưng trong đầu cũng không khỏi bắt đầu tưởng tượng. Một đứa bé giống như nàng và Dung Cảnh, đứng ở trước mặt bọn họ, kêu cha mẹ, vừa nghĩ như thế, trong con phố dài bị nhuộm đầy máu và thây chất khắp nơi này, liền trở nên hết sức ấm áp.
Dung Cảnh ôm nàng, không nói thêm gì nữa.
Trong mùi máu tanh tràn ngập, chỉ có thân ảnh bận rộn của Thanh Ảnh và Thanh Thường.
“Thế tử!” Thanh Ảnh kiểm tra mười tám Ẩn Hồn hết một lượt, liền quỳ “Phịch” xuống mặt đất.
Thanh Thường cũng quỳ bên cạnh mười tám Ẩn Hồn, nước mắt mãnh liệt trào ra.
Dung Cảnh ngẩng đầu, trong ánh mắt chỉ có lạnh lẽo nồng đậm, như đã đoán trước được chuyện này, hắn mím môi nhìn mười tám Ẩn Hồn nằm trên mặt đất, trầm mặc một lát, mới bình tĩnh hỏi, “Sao rồi?”
Thanh Ảnh cúi thấp đầu đầy bi thống nói: “Toàn bộ đều mất, không còn một người sống.”
Trái tim Vân Thiển Nguyệt chợt thắt chặt, giãy giụa muốn đứng lên, bị Dung Cảnh nắm tay thật chặt, nàng nhìn hắn, chỉ thấy sườn mặt như ngọc của hắn đông lạnh như băng tuyết trên núi Tuyết, mười tám Ẩn Hồn đi theo bên cạnh hắn từ nhỏ, một khi mất hết toàn bộ, dưới bề ngoài bình tĩnh của hắn, sẽ là sự đau lòng đến cỡ nào? Chắc hắn đã đoán được kết quả này, cho nên mới lôi kéo nàng nói chuyện, không cho nàng đi kiểm tra. Đúng vậy, sao nàng có thể không nghĩ tới đây? Nếu nàng đến chậm một bước, thì tính mạng của Dung Cảnh cũng sẽ bị nguy hiểm, mười tám Ẩn Hồn trung thành bảo vệ chủ, chỉ sợ nếu còn một hơi, thì cũng sẽ bảo vệ ở bên cạnh hắn, sao lại để cho hắn bị người khác đả thương được chứ? Hoa Lạc và Thương Lan là trưởng lão trong Thất đại hộ pháp của Hồng các, võ công của bọn họ là được trưởng lão trong Thất đại hộ pháp tiền nhiệm đã từng đi theo mẹ nàng tự mình truyền thụ, nàng đến chậm một bước, bọn họ bị thương nặng đến không còn một hơi để chống đỡ, có thể tưởng tượng, lúc đó thảm thiết đến cỡ nào. Nàng mím chặt môi nhìn mười tám Ẩn Hồn trên mặt đất, hận ý trong lòng bỗng lại sâu đậm thêm.
Trầm mặc, áp lực, bi thống, cùng hòa với mùi máu tươi nồng nặc đang lan tràn ở nơi này.
Một lúc lâu sau, Dung Cảnh bình tĩnh nói: “Mười tám Ẩn Hồn đổi lấy năm trăm Ẩn vệ tử sĩ cộng thêm một Tần Ngọc Ngưng, bọn họ chết cũng xem như đáng giá. Mang về, mời chúng tăng Linh Đài Sơn tụng kinh siêu độ bảy ngày, hậu táng!”
“Dạ!” Thanh Ảnh bi thống gật đầu.
“Tại sao bên cạnh chàng chỉ có những người này? Tần Ngọc Ngưng mang theo năm trăm Ẩn vệ, tại sao chàng không kêu người?” Vân Thiển Nguyệt không rõ nhìn Dung Cảnh, nếu nhiều người, thì chưa chắc mười tám Ẩn Hồn sẽ chết, năm trăm Ẩn vệ cũng không thể lấy ít địch nhiều đi?
Dung Cảnh nhẹ giọng nói: “Tần Ngọc Ngưng dùng Tử chú bố trí Vô Hồi trận, ngoại trừ nhưng người đi theo bên cạnh ta ra, có nhiều Ẩn vệ hơn nữa thì cũng không kêu đến được. Sau đó chắc là do Trầm Chiêu dùng máu của hắn ta và Thanh Ảnh làm Chú thuật, phá tan Vô Hồi trận của nàng ta, nhưng cũng đã chậm. Cuối cùng nàng cũng tới.”
“Chỉ là Vô Hồi trận tôi sao? Không còn gì khác nữa?” Vân Thiển Nguyệt không tin, nếu chỉ là Vô Hồi trận do Tần Ngọc Ngưng bố trí, thì cho hắn bị thương, cũng không thể không làm gì được nàng ta.
Dung Cảnh nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Lúc ta ra khỏi hoàng cung đúng lúc đụng phải hai vị Đế sư Dạ thị, trên người bị dính một chút gì đó, lúc đó không phát hiện, lúc phát hiện thì đã chậm, liền không làm gì được Vô Hồi trận của nàng ta.”
Vân Thiển Nguyệt cắn răng, giọng nói lạnh như băng, “Lại là hai lão già đó! Nhất định phải làm cho bọn họ không chết được tử tế.”
Dung Cảnh cười cười, “Chờ Phổ Thiện đại sư và Duyên thúc thúc tới, chính là tử kỳ của bọn họ.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đè hàn ý trong lòng xuống, nhớ tới Trầm Chiêu, liền hỏi Thanh Ảnh: “Trầm Chiêu đâu?”
“Ở Hiếu Thân Vương phủ, chúng ta đi phía sau ngài, Trầm Chiêu phát hiện Thi chú của hắn ta không có tác dụng, muốn tìm nguồn nước để trợ giúp, cho nên chúng ta vào Hiếu Thân Vương phủ ở gần đó, dùng hồ nước trong vườn của Hiếu Thân Vương phủ thi triển được Chú thuật. Hiếu Thân Vương muốn ngăn cản chúng ta, may là Lãnh Tiểu Vương gia xuất hiện, đã ngăn trở Hiếu Thân Vương, bảo vệ chúng ta, hắn ta cũng bị thương, tạm thời đang chờ ở Hiếu Thân Vương phủ, Lãnh Tiểu Vương gia chăm sóc cho hắn ta.” Thanh Ảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, Lãnh Thiệu Trác không uổng làm bằng hữu với nàng một hồi, lần này đã giúp nàng một đại ân.
Dung Cảnh nhẹ nhàng khoát khoát tay với Thanh Ảnh.
Thanh Ảnh đứng lên, phất tay kêu Ẩn vệ ra, sau khi Ẩn vệ đáp xuống, đầu tiên là quỳ xuống thi lễ với Dung Cảnh, sau đó đồng loạt quỳ xuống bái lạy mười tám Ẩn Hồn hai lần, lát sau, liền mang theo thi thể của bọn họ rời khỏi nơi này.
“Những người này đều là người của ai? Là Ẩn vệ hoàng thất, hay là người của chính Tần Ngọc Ngưng?” Vân Thiển Nguyệt nhìn thi thể khắp nơi hỏi.
“Đã kiểm tra rồi, không phải là Ẩn vệ hoàng thất, mà là Ẩn vệ của phủ Tần thừa tướng lúc trước.” Thanh Ảnh nói.
“Nhiều Ẩn vệ của phủ Thừa tướng lúc trước tập trung ở chỗ này nhiều như vậy, nếu không có người ở sau lưng mở rộng cửa để cho bọn họ lén lút trì tính dễ dàng như thế, thì sao lúc trước lại không phát hiện được chút dấu vết nào chứ?” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh, “Hôm nay ta chờ ở cửa cung, tất cả quan viên đều đi ra, cũng chỉ có một mình chàng là ở lại, đây là tách hết bá quan văn võ trong triều ra, rồi mới cố ý xuống tay với chàng. Dạ Khinh Nhiễm, hắn ta tính toán thật giỏi, mượn thù oán giữa Tần Ngọc Ngưng và Trầm Chiêu, dời đi lực chú ý của chúng ta, chân chính cũng là xuống tay với chàng. Đầu tiên là kêu chàng đến Đế tẩm điện, tiếp theo tạo cơ hội cho hai lão già kia giở trò quỷ với chàng, cuối cùng không đợi chàng phát hiện đã thành toàn cho Tần Ngọc Ngưng xuống tay với chàng ở một nơi gần hoàng cung như nơi này, thật sự là phối hợp chặt chẽ không chút sơ sót gì mà.”
Dung Cảnh mỉm cười, “Nàng đâm hắn ta một kiếm suýt nữa mất mạng, vốn là chuyện ngươi tới ta đi, đòi nợ lại cũng không có gì.”
Mặt Vân Thiển Nguyệt nhăn nhó, sắc mặt lạnh lùng, một kiếm kia suýt nữa lấy mạng của Dạ Khinh Nhiễm, trong nháy mắt Dạ Khinh Nhiễm liền lợi dụng Tần Ngọc Ngưng đòi lại, bọn họ và hoàng thất đã xung khắc như nước với lửa, đao phong giao tranh, lần này không có thắng thua, nhưng không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không có thắng thua. Nàng đưa mắt nhìn về hướng hoàng cung, “Vẫn chưa có ai tới sao?”
“Đã tới rồi!” Ánh mắt Dung Cảnh cũng nhìn về hướng hoàng cung.
Quả nhiên hai người vừa dứt lời, thì cửa cung ở phía xa giống như được mở ra, một đội nhân mã lao ra, tiếng vó ngựa lộc cộc phi thẳng đến nơi này.
Không lâu sau, đội nhân mã đó liền tới đến phố Thừa Kiền, đội nhân mã này có khoảng hơn trăm người, người dẫn đầu là Dạ Thiên Dật, phía sau hắn đều là Ngự Lâm quân cùng mặc một màu.
Dạ Thiên Dật đi tới gần, ghìm chặt cương ngựa, thấy tử thi gần như phủ kín hết con phố này thì sắc mặt liền trầm xuống, giây lát sau, ánh mắt của hắn rơi xuống trên người Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đang ngồi trong một góc đường, quần áo hai người không dính máu, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, im lặng ngồi ở đó, cực kỳ không hợp với con phố tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc này, hắn nhìn một lát, rồi tung mình xuống ngựa, đi tới chỗ hai người.
“An Vương là tới nghiệm thu thành quả sao? Hay là thấy chúng ta còn chưa chết nên tới đâm thêm cho chúng ta hai kiếm?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật nhướng mày.
Bước chân Dạ Thiên Dật dừng một chút.
“Không biết An Vương có hài lòng với kết quả này không?” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
Dạ Thiên Dật dừng bước, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt đang nhướng mày một lát, rồi liền nhìn sang Dung Cảnh.
Dung Cảnh cười nhạt, “An Vương nên hài lòng đi? Con phố Thừa Kiền này hơi bẩn, lúc này dùng máu tẩy rửa một lượt, cũng nên sạch sẽ hơn một chút.”
Ánh mắt Dạ Thiên Dật co rút lại, chốc lát sau, mới mở miệng trầm giọng nói, “Hoàng thượng bị Cảnh Thế tử phi đâm bị thương, hôm nay nằm liệt trên giường, chuyện trong triều đều do Bản vương xử lý, lúc trước Vân Thế tử của Vân Vương phủ bị ám sát, Vân Thế tử mang người vào cung, ta dẫn người điều tra tên Ẩn vệ ám sát kia, lúc này mới vừa nhận được tin tức nên mới tới chậm. Kinh điềm doãn thì hôm qua say rượu, hôm nay thất trách, lúc nhận được tin tức ta đã sai người cách chức điều tra, Cảnh Thế tử và Cảnh Thế tử phi đã bị sợ hãi rồi.”
“Là Kinh điềm doãn uống rượu say hỏng việc thất trách, hay có người đã hạ chỉ phong tỏa con phố này trước, ngay cả người đi đường cũng không có đây?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Có nên kêu dân chúng kinh thành tới xem xem kinh thành này được bảo vệ kiên cố như thế nào hay không đây? Giữa ban ngày ban mặt, ám sát với quy mô lớn như thế, Hoàng thượng và An Vương thật sự không cho chúng ta được sống sao?”
Sắc mặt Dạ Thiên Dật vẫn không thay đổi, nói một cách thản nhiên: “Chuyện hôm nay, có nguyên nhân mới có kết quả. Về phần nguyên nhân nào, kết quả ra sao, thì ta tin tưởng trong lòng Cảnh Thế tử đã rõ ràng, Cảnh Thế tử phi cũng càng hiểu rõ hơn.” Dứt lời, hắn nói một cách lạnh lùng: “Cảnh Thế tử phi ám sát Hoàng thượng, Hoàng thượng khoan dung không trách, người trong thiên hạ đều quá rõ ràng, sao Hoàng thượng có thể không cho hai người sống chứ? Hôm nay đây chỉ là có một số người âm thầm ôm hận nên ám sát mà thôi. Về phần nguyên nhân ư? Chẳng lẽ Cảnh Thế tử phi nguyện ý công bố chuyện ngươi là Sở phu nhân đã gây thù hận với Diệp Linh Ca cho công chúng biết sao?”
Vân Thiển Nguyệt híp mắt, “Kinh thành được bảo vệ kiên cố, kẻ thù của Sở phu nhân có thể chắp cánh bay vào sao?”
“Kinh thành được bảo vệ kiên cố đó là khi Hoàng thượng không có bị thương, trước khi Hoàng thượng đăng cơ vẫn luôn trông coi bốn mươi vạn binh mã trong ngoài kinh thành, mới bảo vệ kinh thành kiên cố, nhưng bây giờ Hoàng thượng bị thương, quân cơ đại doanh Tây Sơn có Dung Phong nên cũng tốt hơn một chút, nhưng Kinh điềm doãn khó tránh khỏi có lơi lỏng, điều này cũng bình thường.” Dạ Thiên Dật nói.
“Hay cho câu có lơi lỏng! An Vương cũng hiểu thật rõ mọi chuyện ở trong này đó!” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh.
“Bản Vương có hiểu hay không cũng không quan trọng, quan trọng là… Chuyện đã xảy ra, quan trọng là tính mạng của Cảnh Thế tử không bị nguy hiểm, tinh thần Cảnh Thế tử phi rất tốt.” Dạ Thiên Dật nói một cách thản nhiên.
“Những người này dám ám sát trọng thần trong triều ngày dưới ban ngày ban mặt, bây giờ An Vương đã tới, định xử lý như thế nào đây?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Những người này liền bắt giam, ta sẽ báo cáo với Hoàng thượng, chờ đợi xử trí.” Dạ Thiên Dật nói.
“An Vương thật có ngữ điệu nhà quan!” Vân Thiển Nguyệt cười nhạo nhìn hắn ta, “Có phải sau khi bắt giam thì chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, cuối cùng không giải quyết được gì đúng không?”
“Cảnh Thế tử là Thừa tướng, nếu là Cảnh Thế tử phi ghét bỏ Bản Vương vô dụng, thì có thể để cho Cảnh Thế tử đích thân xử lý chuyện này. Nhưng mà điều này cũng phải cần Cảnh Thế tử tự mình viết tấu chương dâng tấu, đạt được sự phê chuẩn điều tra rõ ràng của Hoàng thượng nữa.” Dạ Thiên Dật nói.
Vân Thiển Nguyệt giận dữ, đứng bật dậy, “Ít cầm Hoàng thượng ra áp người đi! Dạ Khinh Nhiễm hắn ta có bản lãnh……” Nàng mới nói được một nửa, thì Dung Cảnh bỗng kéo tay nàng một cái, nàng quay đầu nhìn hắn.
Dung Cảnh cười với nàng một tiếng, ấm giọng nói: “Nóng giận hại thân!”
Vân Thiển Nguyệt cau mày.
Dung Cảnh quay đầu, nói với Dạ Thiên Dật: “Chuyện hôm nay không bằng hôm nay giải quyết đi, An Vương cảm thấy thế nào?”
“A? Cảnh Thế tử định giải quyết thế nào?” Dạ Thiên Dật nhướng mày.
“Người nên bắt thì bắt, người đáng chết thì chết, người nên đưa đi thì đưa đi. Bây giờ Tân hoàng mới vừa lên ngôi, triều cương không yên, bách tính cũng không an ổn, một mình ta chịu thiệt, an ổn triều cương và dân chúng, cớ sao không làm?” Dung Cảnh nói một cách thản nhiên.
“Sao?” Đôi mắt Dạ Thiên Dật nheo lại, “Cảnh Thế tử nói như thế, vậy định tự mình chịu thiệt thế nào đây?”
“Ngay tại nơi này, ngay tại lúc này, hỏa táng hết những thi thể này một lần, không cần bắt giam.” Dung Cảnh nói.
Dạ Thiên Dật nhìn hắn ta, trong thời gian ngắn cũng không có trả lời, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Dung Cảnh cũng không đợi Dạ Thiên Dật trả lời, mà ra lệnh cho Thanh Ảnh, “Những thi thể này, một cỗ không cho phép thiếu, toàn bộ hỏa thiêu ngay lập tức.”
“Dạ!” Thanh Ảnh gật đầu, nhỏ giọng ra lệnh một câu, trong nháy mắt mấy chục Ẩn vệ liền đáp xuống.
Sau khi mấy chục Ẩn vệ đáp xuống, không có một ai nhìn Dạ Thiên Dật, mà là tập trung năm trăm thi thể kia lại với nhau, trong nháy mắt liền chất thành một ngọn núi nhỏ, giây lát sau, liền giội dầu lên, cầm lấy hộp quẹt, đốt.
Dạ Thiên Dật cũng không có ngăn cản.
Trong chớp mắt, ánh lửa ngất trời, mùi thi thể bị đốt thành tro lan ra.
Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn, cái thế giới này đều là nhập thổ vi an, là hậu táng, hỏa hình là trừng phạt nặng nhất với người đã phạm tội ác tày trời, có cách nói hôi phi yên diệt, trọn đời không được siêu sinh. Mà nàng biết Dung Cảnh tất nhiên không phải bởi vì cách nói này mà làm như thế, nếu năm trăm người là người của phủ Thừa tướng lúc trước, đi theo Tần Ngọc Ngưng, thì khó bảo đảm trên người của bọn họ không bị Tần Ngọc Ngưng hạ chú, cũng giống như trăm tên Ẩn vệ đã ám sát nàng và Dung Cảnh lúc trước, trong bụng có chú trùng, nói như vậy, mặc dù đã chết thì cũng có thể làm loạn. Không bằng thiêu ngay lập tức, cũng bớt phải lo.
Nàng vốn nghĩ tuyệt đối không bỏ qua chuyện hôm nay, nhưng vừa nghĩ tới Dung Cảnh bị thương nghiêm trọng, chính nàng cũng bị hao tổn thể lực quá mức, suy yếu không chịu nổi, tình huống thân thể hai người đều không thể tiếp tục nữa, ván này cứ kết thúc với cái chết của mười tám Ẩn Hồn của Dung Cảnh đổi lấy Tần Ngọc Ngưng và thế lực của nàng ta bị thanh tẩy sạch sẽ đi, mặc dù để cho người giúp đỡ Tần Ngọc Ngưng ở sau lưng thắng một ván, nhưng ngày còn dài mà.
“Chúng ta về phủ đi!” Dung Cảnh nhìn một lát, rồi nói với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, vươn tay đỡ hắn đứng dậy, Dung Cảnh mượn lực của Vân Thiển Nguyệt đứng dậy, nhìn quanh nơi mình đã ngồi một chút, cười cười, rồi hai người đi đến xe ngựa đang đâu ở gần đó.
“Ngày mai Cảnh Thế tử còn có thể vào triều không?” Dạ Thiên Dật trầm giọng hỏi thăm.
“Cảnh bị thương, suýt nữa đã mất một mạng ở đây, tất nhiên là không thể rồi, nếu An Vương đã giám quốc, thì cho ta xin nghỉ đi!” Dung Cảnh cũng không quay đầu lại, nói.
Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa, coi như chấp nhận.
Vân Thiển Nguyệt đỡ Dung Cảnh lên xe ngựa, nàng vừa muốn leo lên, liền cảm thấy thân thể không còn sức lực, trước mắt biến thành màu đen, đang muốn ngã xuống đất, thì Dung Cảnh lập tức vươn tay kéo nàng lại, lúc này Thanh Thường cũng chạy tới, đỡ Vân Thiển Nguyệt, lo lắng kêu một tiếng, “Thế tử phi!”
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại một lát, mới mở ra, lắc đầu, “Ta không sao!”
“Đỡ nàng ấy lên xe trước đi.” Dung Cảnh nắm tay Vân Thiển Nguyệt không buông.
Thanh Thường gật đầu, liền tranh thủ đỡ Vân Thiển Nguyệt lên xe.
Dung Cảnh lập tức ôm lấy nàng, màn che rơi xuống, Thanh Thường vội vàng ngồi lên trước xe, xe ngựa rời khỏi phố Thừa Kiền.
Dạ Thiên Dật nhìn theo xe ngựa rời đi, hắn hơi mím môi, khuôn mặt tuấn tú ở trong ánh lửa lúc sáng lúc tối, trăm tên Ngự Lâm quân phía sau hắn chưa từng trải qua chuyện sát phạt lớn đến như vậy, nên nhìn thấy cảnh tượng năm trăm thi thể xếp thành núi thây như Địa Ngục trước mắt, trên người mang khôi giáp ngân thương, nhưng sắc mặt ai ai cũng đều trắng bệch.
Uy nghi của Hoàng quyền, cuối cùng cũng không chèn ép được sự lạnh lẽo thấu xương của cái chết.
Vân Thiển Nguyệt tựa vào lòng Dung Cảnh, thầm mắng mình vô dụng hơn cả Dung Cảnh vừa mới trải qua Quỷ Môn quan một vòng, nàng chỉ mới thúc giục Linh thuật đối kháng với Tần Ngọc Ngưng có một lần, mà thân thể đã suy yếu đến như vậy rồi.
“Hôm nay nàng nóng giận nên mới bất tri bất giác thúc giục Thông Thiên chú, dẫn Thiên hỏa trong cơ thể ra phá hủy Huyết Tử chú của Tần Ngọc Ngưng, thân thể không còn chút khí lực gì như thế mà còn chưa té xỉu, thì đã là rất tốt rồi.” Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt, dường như biết suy nghĩ trong lòng nàng, nên ấm giọng nói: “Nàng không hề vô dụng, nếu nàng không tới, thì ta đã thật sự bị nàng ta hại chết rồi.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay đặt lên ngực, cảm thấy trong cơ thể không còn chút khí lực nào giống như bị hút hết đi vậy, nàng căm hận nói: “Tần Ngọc Ngưng nhất định phải đưa đến cho Cố Thiểu Khanh an toàn, bọn chúng có khả năng phái người cướp người trên đường không?”
Dung Cảnh mỉm cười, “Nàng ta đã không còn giá trị nữa, ai còn có thể cứu người không có giá trị chứ? Tác dụng của nàng ta chỉ đơn giản dùng vào hôm nay mà thôi.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Rời khỏi phố Thừa Kiền, xe ngựa liền quẹo qua một con phố khác, chính là con phố phồn hoa nhất của Thiên Thánh. Hôm nay, dòng người trên đường lớn vắng vẻ, chắc có lẽ đều đã ngửi thấy mùi máu tươi, nên trốn vào trong nhà của mình.
Xe ngựa không trở ngại, về đến Vinh Vương phủ.
Thanh Thường dừng xe ngựa lại, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt chậm rãi xuống xe ngựa, bảng hiệu ba chữ Vinh Vương phủ thiếp vàng tỏa ra kim quang sáng lóa dưới ánh mặt trời, Vân Thiển Nguyệt nhìn, bỗng nhiên có cảm giác như đã qua mấy đời.
Ánh mắt Dung Tích đỏ bừng chạy ra đón, “Thế tử ca ca……”
Dung Cảnh ôn hòa cười cười với đệ ấy, “Đi báo cho gia gia một tiếng, chúng ta đã không sao rồi.”
Dung Tích vội vàng lên tiếng, chạy vào trong.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi từ từ về Tử Trúc Lâm, vào đến Tử Trúc Viện, vừa tới cửa, hắn bỗng cười một tiếng, “Khách tới rồi! Hơn nữa còn là khách quý!”
Vân Thiển Nguyệt cũng nhận thấy trong phòng của nàng và Dung Cảnh có người, giương mắt nhìn qua, chỉ thấy trong phòng loáng thoáng có một tăng một đạo đang ngồi đối diện nhau uống trà.
Beta: Leticia
Nếu Cố Thiếu Khanh đã thay mặt ba mươi vạn binh lính Nam Lương muốn Tần Ngọc Ngưng làm quân kỹ, thì nơi đó chính là đích đến tốt nhất của nàng ta.
Vân Thiển Nguyệt cũng không thèm nhìn tới Tần Ngọc Ngưng đang nằm hôn mê bất tỉnh dưới chân một cái nào nữa, nhấc chân chạy đến Dung Cảnh.
Dung Cảnh dặn dò Thanh Ảnh một câu, sau đó ánh mắt ôn nhu nhìn Vân Thiển Nguyệt đang đi gần tới hắn.
Ngăn cách giữa hai người là thi thể ngổn ngang, im hơi lặng tiếng.
Vân Thiển Nguyệt đi tới bên cạnh Dung Cảnh, ngồi xuống, cẩn thận nhìn hắn, nhìn rất nghiêm túc, mắt cũng không chớp một cái, dường như sợ chỉ chớp mắt một cái, thì người trước mắt liền không phải là hắn nữa. Nàng nhìn bao lâu, Dung Cảnh cũng cho nàng xem bấy lâu, cho đến khi nàng nhìn đến hốc mắt đau xót, mới chớp mắt một cái, nhẹ giọng nói: “Còn có thể đứng lên không?”
Dung Cảnh lắc đầu, hơi suy yếu nói: “Sợ là không thể.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay đặt lên cổ tay hắn, bắt mạch cho hắn.
Nhưng trái lại tay liền bị Dung Cảnh cầm, mở lòng bàn tay của nàng ra, chỉ thấy có một vết thương, đó là hậu quả khi nàng thúc giục Linh lực, ánh mắt hắn liền lo lắng, nhẹ giọng hỏi, “Có đau không?”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Lúc nãy không cảm thấy đau, lúc này bị chàng thấy, ta mới cảm thấy đau.”
Dung Cảnh cúi đầu hôn lên lòng bàn tay nàng, đôi môi hơi lạnh chạm vào nhẹ nhàng, như một sợi lông vũ lướt qua, hắn thấp giọng hỏi, “Còn đau không?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, nói: “Càng đau hơn.”
Dung Cảnh nhìn lòng bàn tay của nàng, cúi đầu thở dài, “Vậy phải làm sao bây giờ! Đáng tiếc ta không thể thổi một ngụm tiên khí để tốt ngay lập tức.”
Nước mắt Vân Thiển Nguyệt bỗng rơi lã chã xuống, vươn tay ôm lấy hắn, nhào vào trong lòng của hắn, nước mắt làm ướt cẩm bào màu trắng Nguyệt Nha của Dung Cảnh, dường như nàng cố nén, nhưng vẫn không nén được, làm cho cổ họng nàng trong thời gian ngắn bị nghẹn đến khó chịu, trái tim như bị kiếm chém nát vậy, muốn vươn tay đánh hắn, lại không nỡ, làm cho thân thể nhẹ nhàng run rẩy, “Dung Cảnh, chàng thật khốn kiếp, chàng làm ta sợ muốn chết.”
Dung Cảnh cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt long lanh như bị hội tụ một lớp hơi nước, trong nháy mắt mông lung không rõ.
“Ta sợ đã tới trễ, sợ không kịp, sợ……” Vân Thiển Nguyệt khóc không thành tiếng.
Dung Cảnh vươn tay ôm lấy nàng, cánh tay buộc chặt, ôm nàng vào trong lòng thật chặt, giọng nói ôn nhuận khàn khàn cực kỳ, dường như cũng đang đè nén tâm tình, “Đừng sợ, chúng ta mới vừa đại hôn, sao ta có thể bỏ nàng lại được? Đại sư Linh Ẩn đã xem mệnh cho ta rồi, nói trong mệnh ta mang thọ, thần quỷ đều không sợ, phúc lớn mạng lớn.”
Vân Thiển Nguyệt ôm hắn thật chặt, nàng chưa từng cảm giác được Dung Cảnh cũng cần nàng triệt để giống như hôm nay vậy, hắn không phải không gì không làm được, không phải đều nắm hết tất cả mọi chuyện trong tay, không phải không gặp nguy hiểm, không phải không có ai không làm gì được hắn. Lúc trước nàng là sợ không kịp, lúc này là nghĩ tới mà sợ, nếu nàng đến muộn một chút, như vậy bây giờ làm gì còn có thể ôm chặt hắn ở đây, nàng chỉ còn cách rút kiếm tự vẫn thôi.
“Ta đã nói không để cho nàng phải khóc nữa, nhưng lại nuốt lời thêm một lần nữa rồi.” Dung Cảnh làm như bất đắc dĩ thở dài.
Vân Thiển Nguyệt muốn nín khóc, nhưng vô luận như thế nào cũng không nín được. Từ trước tới nay, nàng cũng không phải là người thích khóc, luôn cho rằng nước mắt là biểu hiện của kẻ yếu, nhưng thì ra chỉ là chưa tới chỗ thương tâm, hoặc là không gặp được người cho nàng dựa vào trong lòng hắn mà khóc thôi.
“Được rồi, đừng khóc nữa! Không phải ta vẫn tốt đấy thôi?” Dung Cảnh đẩy nàng ra, lau nước mắt cho nàng.
Vân Thiển Nguyệt hít hít lỗ mũi, chui ra khỏi trong lòng ngực của hắn, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, nàng vươn đặt lên mạch đập của hắn, mạch của hắn yếu đến gần như không có, giọng nói của nàng run rẩy, thấp giọng nói: “Chàng tốt chỗ nào? Bị thương nặng như vậy……”
“Còn mạng chính là tốt.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt mím môi gật đầu, đúng vậy, còn mạng chính là tốt! Suýt nữa để cho Tần Ngọc Ngưng giết hắn rồi. Nàng từ từ quay đầu lại, thấy trên mặt đất đã không còn bóng dáng Tần Ngọc Ngưng nữa, hiển nhiên Thanh Ảnh đã sai người mang nàng ta đi, lúc này Thanh Ảnh đang lần lượt kiểm tra thương thế của mười tám Ẩn Hồn, nàng nghĩ mười tám Ẩn Hồn đi theo Dung Cảnh nhiều năm, không thể cứ mất như vậy được. Nàng lập tức đứng lên.
Chắc có lẽ là do đứng lên qua nhanh, hoặc là do nàng vận dụng Linh lực bị hao tổn quá mức, nên trước mắt liền tối sầm, thân thể lung lay.
“Vân Thiển Nguyệt!” Dung Cảnh cả kinh, khẽ kêu một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt cố gắng ổn định thân thể, lấy lại bình tĩnh, thấy sắc mặt Dung Cảnh như tái nhợt hơn một chút, gần như trong suốt, đang nhìn nàng đầy lo lắng, nàng cười với hắn một tiếng, lắc đầu, “Chắc là hao phí Linh lực hơi nhiều, ta không sao.”
“Nàng không cần để ý tới nữa, để cho Thanh Ảnh xử lý đi.” Dung Cảnh vươn tay kéo tay nàng.
“Hắn ta cũng bị thương!” Vân Thiển Nguyệt thấy trước ngực Thanh Ảnh có một vết máu lớn, trên cánh tay cũng có vết thương, sắc mặt trắng bệch, không tốt hơn Dung Cảnh bao nhiêu, nàng nhẹ giọng nói: “Ta kêu Lăng Liên và Y Tuyết đến.”
Dung Cảnh buông tay nàng ra.
Vân Thiển Nguyệt sờ tay vào ngực lấy đạn tín hiệu. Giây lát sau, nàng móc đạn tín hiệu ra, đang khi muốn ném xuống, thì một giọng nói đầy lo lắng vang lên, “Thế tử!”
Sau đó lại có hai tiếng nói vang lên, “Tiểu thư!”
Vân Thiển Nguyệt nghe thấy là tiếng của Thanh Thường, Lăng Liên, Y Tuyết, lập tức dừng tay.
Không lâu sau, ba người đi tới, sắc mặt mỗi người cũng đều đầy khủng hoảng tái nhợt hiếm thấy, thân hình vội vàng đáp xuống đất, nhìn thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt vẫn bình an ngồi một đứng ở một góc, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, chạy tới.
Thanh Thường quỳ “Phịch” xuống trước mặt Dung Cảnh, “Thế tử, nô tỳ đã tới trễ.”
Dung Cảnh nhìn Thanh Thường, ấm giọng hỏi, “Huyền Ca đâu?”
“Huyền Ca hôn mê bất tỉnh, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, bảo vệ được Ngọc Tỷ.” Thanh Thường dùng giọng nói cực nhỏ nói.
“Hắn ta không sao là tốt rồi!” Dung Cảnh cười cười, “Đứng lên đi!”
Thanh Thường đứng lên, nhìn qua Vân Thiển Nguyệt, thấy sắc mặt của ngài ấy cũng không tốt hơn Thế tử bao nhiêu, nàng há miệng, nghẹn ngào hô một tiếng, “Thế tử phi.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu với nàng ấy, ấm giọng nói: “Ba ngươi tới thì tốt rồi, Lăng Liên, Y Tuyết, các ngươi mang Hoa Lạc và Thương Lan về Vinh Vương phủ dưỡng thương trước. Thanh Thường liền giúp Thanh Ảnh kiểm tra xem mười tám Ẩn Hồn còn cứu được không?”
Ba người cùng gật đầu, Lăng Liên và Y Tuyết lập tức tiến lên ôm lấy Hoa Lạc và Thương Lan rời đi. Thanh Thường bước nhanh đi tới chỗ Thanh Ảnh.
Vân Thiển Nguyệt nhìn trước mắt, cả con phố Thừa Kiền đều đầy thi thể, con phố này xảy ra chuyện lớn như vậy, mùi máu tươi nồng nặc sợ là cũng có thể tỏa ra khắp cả kinh thành, hơn nữa nơi này chỉ cách hoàng cung 500m, nhưng đến bây giờ cũng không có một người nào đi ra ngoài, một cái bóng binh sĩ đi tuần trong thành cũng không trông thấy, nơi đây như biến thành một con phố chết vậy. Trong lòng nàng cười lạnh một tiếng, muốn giúp đỡ Tần Ngọc Ngưng giết Dung Cảnh sao? Tính toán thật tốt, nàng mím chặt môi, món nợ hôm nay sẽ không cứ bỏ qua như vậy.
Dung Cảnh lại kéo tay Vân Thiển Nguyệt một lần nữa, nói với nàng: “Thanh Thường tới rồi, không cần nàng nữa, ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn Dung Cảnh, trên mặt đất bên cạnh hắn coi như sạch sẽ, khó có được là mùi máu tươi nồng nặc như vậy, mà trên người hắn lại không bị dính chút vết nào, vẫn tỏa ra mùi hương Tuyết Liên thoang thoảng, nàng theo tay của hắn ngồi xuống bên cạnh hắn, gật đầu, “Vậy thì nghỉ một lát đi! Chúng ta cũng chờ một chút, xem xem con phố này có phải Hoàng triều Thiên Thánh không cần nữa không? Nếu đúng như vậy thì từ nay về sau liền thuộc quền sở hữu của chúng ta.”
Dung Cảnh cười cười, ngón tay như ngọc đặt lên cổ tay của nàng bắt mạch cho nàng.
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, mặc dù không đến nổi thây chất thành núi khắp nơi, nhưng quy mô của lần ám sát này còn lớn hơn lần nàng và Dung Cảnh bị trăm tên Ẩn vệ tử sĩ ám sát lúc lão Hoàng đế còn sống nhiều, mấy trăm người máu chảy thành sông, ở giữa ban ngày ban mặt ngay trong kinh thành như thế này vẫn là thấy lần đầu tiên.
“May mà không có con.” Dung Cảnh bắt mạch một lúc sau đó rút tay về.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt nhìn sang hắn.
Dung Cảnh vươn tay ôm nàng vào lòng, đầu tựa lên cổ nàng, thấp giọng nói: “Từ trước đến nay, suy nghĩ của ta cũng giống như hai gia gia, hận không thể làm cho nàng có tin vui sớm, nhưng hôm nay lại thấy may mắn rằng nàng không có. Nếu có, ta chẳng những không che chở được nàng, mà còn liên lụy đến con của chúng ta.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay vuốt ve tay của hắn, buồn cười nói: “Bây giờ thì trái lại chàng lại cảm thấy may mắn, ta đã nói từ lâu rồi, chuyện này phải tùy duyên, thuận theo tự nhiên, hai lão già kia bị ám ảnh, chàng cũng bị ám ảnh theo rồi ư?”
Dung Cảnh cười cười, “Ta bị ám ảnh sớm hơn bọn họ, lúc chưa cưới nàng đã nghĩ đến rồi, nếu có con, lớn lên giống nàng, không biết ta sẽ yêu thương nó nhiều đến thế nào đây.”
“Tại sao không phải giống chàng?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
“Giống ta cũng tốt, chỉ cần do nàng sinh, thì đều tốt.” Dung Cảnh nói.
“Lời ngon tiếng ngọt.” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, nhưng trong đầu cũng không khỏi bắt đầu tưởng tượng. Một đứa bé giống như nàng và Dung Cảnh, đứng ở trước mặt bọn họ, kêu cha mẹ, vừa nghĩ như thế, trong con phố dài bị nhuộm đầy máu và thây chất khắp nơi này, liền trở nên hết sức ấm áp.
Dung Cảnh ôm nàng, không nói thêm gì nữa.
Trong mùi máu tanh tràn ngập, chỉ có thân ảnh bận rộn của Thanh Ảnh và Thanh Thường.
“Thế tử!” Thanh Ảnh kiểm tra mười tám Ẩn Hồn hết một lượt, liền quỳ “Phịch” xuống mặt đất.
Thanh Thường cũng quỳ bên cạnh mười tám Ẩn Hồn, nước mắt mãnh liệt trào ra.
Dung Cảnh ngẩng đầu, trong ánh mắt chỉ có lạnh lẽo nồng đậm, như đã đoán trước được chuyện này, hắn mím môi nhìn mười tám Ẩn Hồn nằm trên mặt đất, trầm mặc một lát, mới bình tĩnh hỏi, “Sao rồi?”
Thanh Ảnh cúi thấp đầu đầy bi thống nói: “Toàn bộ đều mất, không còn một người sống.”
Trái tim Vân Thiển Nguyệt chợt thắt chặt, giãy giụa muốn đứng lên, bị Dung Cảnh nắm tay thật chặt, nàng nhìn hắn, chỉ thấy sườn mặt như ngọc của hắn đông lạnh như băng tuyết trên núi Tuyết, mười tám Ẩn Hồn đi theo bên cạnh hắn từ nhỏ, một khi mất hết toàn bộ, dưới bề ngoài bình tĩnh của hắn, sẽ là sự đau lòng đến cỡ nào? Chắc hắn đã đoán được kết quả này, cho nên mới lôi kéo nàng nói chuyện, không cho nàng đi kiểm tra. Đúng vậy, sao nàng có thể không nghĩ tới đây? Nếu nàng đến chậm một bước, thì tính mạng của Dung Cảnh cũng sẽ bị nguy hiểm, mười tám Ẩn Hồn trung thành bảo vệ chủ, chỉ sợ nếu còn một hơi, thì cũng sẽ bảo vệ ở bên cạnh hắn, sao lại để cho hắn bị người khác đả thương được chứ? Hoa Lạc và Thương Lan là trưởng lão trong Thất đại hộ pháp của Hồng các, võ công của bọn họ là được trưởng lão trong Thất đại hộ pháp tiền nhiệm đã từng đi theo mẹ nàng tự mình truyền thụ, nàng đến chậm một bước, bọn họ bị thương nặng đến không còn một hơi để chống đỡ, có thể tưởng tượng, lúc đó thảm thiết đến cỡ nào. Nàng mím chặt môi nhìn mười tám Ẩn Hồn trên mặt đất, hận ý trong lòng bỗng lại sâu đậm thêm.
Trầm mặc, áp lực, bi thống, cùng hòa với mùi máu tươi nồng nặc đang lan tràn ở nơi này.
Một lúc lâu sau, Dung Cảnh bình tĩnh nói: “Mười tám Ẩn Hồn đổi lấy năm trăm Ẩn vệ tử sĩ cộng thêm một Tần Ngọc Ngưng, bọn họ chết cũng xem như đáng giá. Mang về, mời chúng tăng Linh Đài Sơn tụng kinh siêu độ bảy ngày, hậu táng!”
“Dạ!” Thanh Ảnh bi thống gật đầu.
“Tại sao bên cạnh chàng chỉ có những người này? Tần Ngọc Ngưng mang theo năm trăm Ẩn vệ, tại sao chàng không kêu người?” Vân Thiển Nguyệt không rõ nhìn Dung Cảnh, nếu nhiều người, thì chưa chắc mười tám Ẩn Hồn sẽ chết, năm trăm Ẩn vệ cũng không thể lấy ít địch nhiều đi?
Dung Cảnh nhẹ giọng nói: “Tần Ngọc Ngưng dùng Tử chú bố trí Vô Hồi trận, ngoại trừ nhưng người đi theo bên cạnh ta ra, có nhiều Ẩn vệ hơn nữa thì cũng không kêu đến được. Sau đó chắc là do Trầm Chiêu dùng máu của hắn ta và Thanh Ảnh làm Chú thuật, phá tan Vô Hồi trận của nàng ta, nhưng cũng đã chậm. Cuối cùng nàng cũng tới.”
“Chỉ là Vô Hồi trận tôi sao? Không còn gì khác nữa?” Vân Thiển Nguyệt không tin, nếu chỉ là Vô Hồi trận do Tần Ngọc Ngưng bố trí, thì cho hắn bị thương, cũng không thể không làm gì được nàng ta.
Dung Cảnh nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Lúc ta ra khỏi hoàng cung đúng lúc đụng phải hai vị Đế sư Dạ thị, trên người bị dính một chút gì đó, lúc đó không phát hiện, lúc phát hiện thì đã chậm, liền không làm gì được Vô Hồi trận của nàng ta.”
Vân Thiển Nguyệt cắn răng, giọng nói lạnh như băng, “Lại là hai lão già đó! Nhất định phải làm cho bọn họ không chết được tử tế.”
Dung Cảnh cười cười, “Chờ Phổ Thiện đại sư và Duyên thúc thúc tới, chính là tử kỳ của bọn họ.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đè hàn ý trong lòng xuống, nhớ tới Trầm Chiêu, liền hỏi Thanh Ảnh: “Trầm Chiêu đâu?”
“Ở Hiếu Thân Vương phủ, chúng ta đi phía sau ngài, Trầm Chiêu phát hiện Thi chú của hắn ta không có tác dụng, muốn tìm nguồn nước để trợ giúp, cho nên chúng ta vào Hiếu Thân Vương phủ ở gần đó, dùng hồ nước trong vườn của Hiếu Thân Vương phủ thi triển được Chú thuật. Hiếu Thân Vương muốn ngăn cản chúng ta, may là Lãnh Tiểu Vương gia xuất hiện, đã ngăn trở Hiếu Thân Vương, bảo vệ chúng ta, hắn ta cũng bị thương, tạm thời đang chờ ở Hiếu Thân Vương phủ, Lãnh Tiểu Vương gia chăm sóc cho hắn ta.” Thanh Ảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, Lãnh Thiệu Trác không uổng làm bằng hữu với nàng một hồi, lần này đã giúp nàng một đại ân.
Dung Cảnh nhẹ nhàng khoát khoát tay với Thanh Ảnh.
Thanh Ảnh đứng lên, phất tay kêu Ẩn vệ ra, sau khi Ẩn vệ đáp xuống, đầu tiên là quỳ xuống thi lễ với Dung Cảnh, sau đó đồng loạt quỳ xuống bái lạy mười tám Ẩn Hồn hai lần, lát sau, liền mang theo thi thể của bọn họ rời khỏi nơi này.
“Những người này đều là người của ai? Là Ẩn vệ hoàng thất, hay là người của chính Tần Ngọc Ngưng?” Vân Thiển Nguyệt nhìn thi thể khắp nơi hỏi.
“Đã kiểm tra rồi, không phải là Ẩn vệ hoàng thất, mà là Ẩn vệ của phủ Tần thừa tướng lúc trước.” Thanh Ảnh nói.
“Nhiều Ẩn vệ của phủ Thừa tướng lúc trước tập trung ở chỗ này nhiều như vậy, nếu không có người ở sau lưng mở rộng cửa để cho bọn họ lén lút trì tính dễ dàng như thế, thì sao lúc trước lại không phát hiện được chút dấu vết nào chứ?” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh, “Hôm nay ta chờ ở cửa cung, tất cả quan viên đều đi ra, cũng chỉ có một mình chàng là ở lại, đây là tách hết bá quan văn võ trong triều ra, rồi mới cố ý xuống tay với chàng. Dạ Khinh Nhiễm, hắn ta tính toán thật giỏi, mượn thù oán giữa Tần Ngọc Ngưng và Trầm Chiêu, dời đi lực chú ý của chúng ta, chân chính cũng là xuống tay với chàng. Đầu tiên là kêu chàng đến Đế tẩm điện, tiếp theo tạo cơ hội cho hai lão già kia giở trò quỷ với chàng, cuối cùng không đợi chàng phát hiện đã thành toàn cho Tần Ngọc Ngưng xuống tay với chàng ở một nơi gần hoàng cung như nơi này, thật sự là phối hợp chặt chẽ không chút sơ sót gì mà.”
Dung Cảnh mỉm cười, “Nàng đâm hắn ta một kiếm suýt nữa mất mạng, vốn là chuyện ngươi tới ta đi, đòi nợ lại cũng không có gì.”
Mặt Vân Thiển Nguyệt nhăn nhó, sắc mặt lạnh lùng, một kiếm kia suýt nữa lấy mạng của Dạ Khinh Nhiễm, trong nháy mắt Dạ Khinh Nhiễm liền lợi dụng Tần Ngọc Ngưng đòi lại, bọn họ và hoàng thất đã xung khắc như nước với lửa, đao phong giao tranh, lần này không có thắng thua, nhưng không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không có thắng thua. Nàng đưa mắt nhìn về hướng hoàng cung, “Vẫn chưa có ai tới sao?”
“Đã tới rồi!” Ánh mắt Dung Cảnh cũng nhìn về hướng hoàng cung.
Quả nhiên hai người vừa dứt lời, thì cửa cung ở phía xa giống như được mở ra, một đội nhân mã lao ra, tiếng vó ngựa lộc cộc phi thẳng đến nơi này.
Không lâu sau, đội nhân mã đó liền tới đến phố Thừa Kiền, đội nhân mã này có khoảng hơn trăm người, người dẫn đầu là Dạ Thiên Dật, phía sau hắn đều là Ngự Lâm quân cùng mặc một màu.
Dạ Thiên Dật đi tới gần, ghìm chặt cương ngựa, thấy tử thi gần như phủ kín hết con phố này thì sắc mặt liền trầm xuống, giây lát sau, ánh mắt của hắn rơi xuống trên người Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đang ngồi trong một góc đường, quần áo hai người không dính máu, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, im lặng ngồi ở đó, cực kỳ không hợp với con phố tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc này, hắn nhìn một lát, rồi tung mình xuống ngựa, đi tới chỗ hai người.
“An Vương là tới nghiệm thu thành quả sao? Hay là thấy chúng ta còn chưa chết nên tới đâm thêm cho chúng ta hai kiếm?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật nhướng mày.
Bước chân Dạ Thiên Dật dừng một chút.
“Không biết An Vương có hài lòng với kết quả này không?” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
Dạ Thiên Dật dừng bước, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt đang nhướng mày một lát, rồi liền nhìn sang Dung Cảnh.
Dung Cảnh cười nhạt, “An Vương nên hài lòng đi? Con phố Thừa Kiền này hơi bẩn, lúc này dùng máu tẩy rửa một lượt, cũng nên sạch sẽ hơn một chút.”
Ánh mắt Dạ Thiên Dật co rút lại, chốc lát sau, mới mở miệng trầm giọng nói, “Hoàng thượng bị Cảnh Thế tử phi đâm bị thương, hôm nay nằm liệt trên giường, chuyện trong triều đều do Bản vương xử lý, lúc trước Vân Thế tử của Vân Vương phủ bị ám sát, Vân Thế tử mang người vào cung, ta dẫn người điều tra tên Ẩn vệ ám sát kia, lúc này mới vừa nhận được tin tức nên mới tới chậm. Kinh điềm doãn thì hôm qua say rượu, hôm nay thất trách, lúc nhận được tin tức ta đã sai người cách chức điều tra, Cảnh Thế tử và Cảnh Thế tử phi đã bị sợ hãi rồi.”
“Là Kinh điềm doãn uống rượu say hỏng việc thất trách, hay có người đã hạ chỉ phong tỏa con phố này trước, ngay cả người đi đường cũng không có đây?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Có nên kêu dân chúng kinh thành tới xem xem kinh thành này được bảo vệ kiên cố như thế nào hay không đây? Giữa ban ngày ban mặt, ám sát với quy mô lớn như thế, Hoàng thượng và An Vương thật sự không cho chúng ta được sống sao?”
Sắc mặt Dạ Thiên Dật vẫn không thay đổi, nói một cách thản nhiên: “Chuyện hôm nay, có nguyên nhân mới có kết quả. Về phần nguyên nhân nào, kết quả ra sao, thì ta tin tưởng trong lòng Cảnh Thế tử đã rõ ràng, Cảnh Thế tử phi cũng càng hiểu rõ hơn.” Dứt lời, hắn nói một cách lạnh lùng: “Cảnh Thế tử phi ám sát Hoàng thượng, Hoàng thượng khoan dung không trách, người trong thiên hạ đều quá rõ ràng, sao Hoàng thượng có thể không cho hai người sống chứ? Hôm nay đây chỉ là có một số người âm thầm ôm hận nên ám sát mà thôi. Về phần nguyên nhân ư? Chẳng lẽ Cảnh Thế tử phi nguyện ý công bố chuyện ngươi là Sở phu nhân đã gây thù hận với Diệp Linh Ca cho công chúng biết sao?”
Vân Thiển Nguyệt híp mắt, “Kinh thành được bảo vệ kiên cố, kẻ thù của Sở phu nhân có thể chắp cánh bay vào sao?”
“Kinh thành được bảo vệ kiên cố đó là khi Hoàng thượng không có bị thương, trước khi Hoàng thượng đăng cơ vẫn luôn trông coi bốn mươi vạn binh mã trong ngoài kinh thành, mới bảo vệ kinh thành kiên cố, nhưng bây giờ Hoàng thượng bị thương, quân cơ đại doanh Tây Sơn có Dung Phong nên cũng tốt hơn một chút, nhưng Kinh điềm doãn khó tránh khỏi có lơi lỏng, điều này cũng bình thường.” Dạ Thiên Dật nói.
“Hay cho câu có lơi lỏng! An Vương cũng hiểu thật rõ mọi chuyện ở trong này đó!” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh.
“Bản Vương có hiểu hay không cũng không quan trọng, quan trọng là… Chuyện đã xảy ra, quan trọng là tính mạng của Cảnh Thế tử không bị nguy hiểm, tinh thần Cảnh Thế tử phi rất tốt.” Dạ Thiên Dật nói một cách thản nhiên.
“Những người này dám ám sát trọng thần trong triều ngày dưới ban ngày ban mặt, bây giờ An Vương đã tới, định xử lý như thế nào đây?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Những người này liền bắt giam, ta sẽ báo cáo với Hoàng thượng, chờ đợi xử trí.” Dạ Thiên Dật nói.
“An Vương thật có ngữ điệu nhà quan!” Vân Thiển Nguyệt cười nhạo nhìn hắn ta, “Có phải sau khi bắt giam thì chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, cuối cùng không giải quyết được gì đúng không?”
“Cảnh Thế tử là Thừa tướng, nếu là Cảnh Thế tử phi ghét bỏ Bản Vương vô dụng, thì có thể để cho Cảnh Thế tử đích thân xử lý chuyện này. Nhưng mà điều này cũng phải cần Cảnh Thế tử tự mình viết tấu chương dâng tấu, đạt được sự phê chuẩn điều tra rõ ràng của Hoàng thượng nữa.” Dạ Thiên Dật nói.
Vân Thiển Nguyệt giận dữ, đứng bật dậy, “Ít cầm Hoàng thượng ra áp người đi! Dạ Khinh Nhiễm hắn ta có bản lãnh……” Nàng mới nói được một nửa, thì Dung Cảnh bỗng kéo tay nàng một cái, nàng quay đầu nhìn hắn.
Dung Cảnh cười với nàng một tiếng, ấm giọng nói: “Nóng giận hại thân!”
Vân Thiển Nguyệt cau mày.
Dung Cảnh quay đầu, nói với Dạ Thiên Dật: “Chuyện hôm nay không bằng hôm nay giải quyết đi, An Vương cảm thấy thế nào?”
“A? Cảnh Thế tử định giải quyết thế nào?” Dạ Thiên Dật nhướng mày.
“Người nên bắt thì bắt, người đáng chết thì chết, người nên đưa đi thì đưa đi. Bây giờ Tân hoàng mới vừa lên ngôi, triều cương không yên, bách tính cũng không an ổn, một mình ta chịu thiệt, an ổn triều cương và dân chúng, cớ sao không làm?” Dung Cảnh nói một cách thản nhiên.
“Sao?” Đôi mắt Dạ Thiên Dật nheo lại, “Cảnh Thế tử nói như thế, vậy định tự mình chịu thiệt thế nào đây?”
“Ngay tại nơi này, ngay tại lúc này, hỏa táng hết những thi thể này một lần, không cần bắt giam.” Dung Cảnh nói.
Dạ Thiên Dật nhìn hắn ta, trong thời gian ngắn cũng không có trả lời, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Dung Cảnh cũng không đợi Dạ Thiên Dật trả lời, mà ra lệnh cho Thanh Ảnh, “Những thi thể này, một cỗ không cho phép thiếu, toàn bộ hỏa thiêu ngay lập tức.”
“Dạ!” Thanh Ảnh gật đầu, nhỏ giọng ra lệnh một câu, trong nháy mắt mấy chục Ẩn vệ liền đáp xuống.
Sau khi mấy chục Ẩn vệ đáp xuống, không có một ai nhìn Dạ Thiên Dật, mà là tập trung năm trăm thi thể kia lại với nhau, trong nháy mắt liền chất thành một ngọn núi nhỏ, giây lát sau, liền giội dầu lên, cầm lấy hộp quẹt, đốt.
Dạ Thiên Dật cũng không có ngăn cản.
Trong chớp mắt, ánh lửa ngất trời, mùi thi thể bị đốt thành tro lan ra.
Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn, cái thế giới này đều là nhập thổ vi an, là hậu táng, hỏa hình là trừng phạt nặng nhất với người đã phạm tội ác tày trời, có cách nói hôi phi yên diệt, trọn đời không được siêu sinh. Mà nàng biết Dung Cảnh tất nhiên không phải bởi vì cách nói này mà làm như thế, nếu năm trăm người là người của phủ Thừa tướng lúc trước, đi theo Tần Ngọc Ngưng, thì khó bảo đảm trên người của bọn họ không bị Tần Ngọc Ngưng hạ chú, cũng giống như trăm tên Ẩn vệ đã ám sát nàng và Dung Cảnh lúc trước, trong bụng có chú trùng, nói như vậy, mặc dù đã chết thì cũng có thể làm loạn. Không bằng thiêu ngay lập tức, cũng bớt phải lo.
Nàng vốn nghĩ tuyệt đối không bỏ qua chuyện hôm nay, nhưng vừa nghĩ tới Dung Cảnh bị thương nghiêm trọng, chính nàng cũng bị hao tổn thể lực quá mức, suy yếu không chịu nổi, tình huống thân thể hai người đều không thể tiếp tục nữa, ván này cứ kết thúc với cái chết của mười tám Ẩn Hồn của Dung Cảnh đổi lấy Tần Ngọc Ngưng và thế lực của nàng ta bị thanh tẩy sạch sẽ đi, mặc dù để cho người giúp đỡ Tần Ngọc Ngưng ở sau lưng thắng một ván, nhưng ngày còn dài mà.
“Chúng ta về phủ đi!” Dung Cảnh nhìn một lát, rồi nói với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, vươn tay đỡ hắn đứng dậy, Dung Cảnh mượn lực của Vân Thiển Nguyệt đứng dậy, nhìn quanh nơi mình đã ngồi một chút, cười cười, rồi hai người đi đến xe ngựa đang đâu ở gần đó.
“Ngày mai Cảnh Thế tử còn có thể vào triều không?” Dạ Thiên Dật trầm giọng hỏi thăm.
“Cảnh bị thương, suýt nữa đã mất một mạng ở đây, tất nhiên là không thể rồi, nếu An Vương đã giám quốc, thì cho ta xin nghỉ đi!” Dung Cảnh cũng không quay đầu lại, nói.
Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa, coi như chấp nhận.
Vân Thiển Nguyệt đỡ Dung Cảnh lên xe ngựa, nàng vừa muốn leo lên, liền cảm thấy thân thể không còn sức lực, trước mắt biến thành màu đen, đang muốn ngã xuống đất, thì Dung Cảnh lập tức vươn tay kéo nàng lại, lúc này Thanh Thường cũng chạy tới, đỡ Vân Thiển Nguyệt, lo lắng kêu một tiếng, “Thế tử phi!”
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại một lát, mới mở ra, lắc đầu, “Ta không sao!”
“Đỡ nàng ấy lên xe trước đi.” Dung Cảnh nắm tay Vân Thiển Nguyệt không buông.
Thanh Thường gật đầu, liền tranh thủ đỡ Vân Thiển Nguyệt lên xe.
Dung Cảnh lập tức ôm lấy nàng, màn che rơi xuống, Thanh Thường vội vàng ngồi lên trước xe, xe ngựa rời khỏi phố Thừa Kiền.
Dạ Thiên Dật nhìn theo xe ngựa rời đi, hắn hơi mím môi, khuôn mặt tuấn tú ở trong ánh lửa lúc sáng lúc tối, trăm tên Ngự Lâm quân phía sau hắn chưa từng trải qua chuyện sát phạt lớn đến như vậy, nên nhìn thấy cảnh tượng năm trăm thi thể xếp thành núi thây như Địa Ngục trước mắt, trên người mang khôi giáp ngân thương, nhưng sắc mặt ai ai cũng đều trắng bệch.
Uy nghi của Hoàng quyền, cuối cùng cũng không chèn ép được sự lạnh lẽo thấu xương của cái chết.
Vân Thiển Nguyệt tựa vào lòng Dung Cảnh, thầm mắng mình vô dụng hơn cả Dung Cảnh vừa mới trải qua Quỷ Môn quan một vòng, nàng chỉ mới thúc giục Linh thuật đối kháng với Tần Ngọc Ngưng có một lần, mà thân thể đã suy yếu đến như vậy rồi.
“Hôm nay nàng nóng giận nên mới bất tri bất giác thúc giục Thông Thiên chú, dẫn Thiên hỏa trong cơ thể ra phá hủy Huyết Tử chú của Tần Ngọc Ngưng, thân thể không còn chút khí lực gì như thế mà còn chưa té xỉu, thì đã là rất tốt rồi.” Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt, dường như biết suy nghĩ trong lòng nàng, nên ấm giọng nói: “Nàng không hề vô dụng, nếu nàng không tới, thì ta đã thật sự bị nàng ta hại chết rồi.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay đặt lên ngực, cảm thấy trong cơ thể không còn chút khí lực nào giống như bị hút hết đi vậy, nàng căm hận nói: “Tần Ngọc Ngưng nhất định phải đưa đến cho Cố Thiểu Khanh an toàn, bọn chúng có khả năng phái người cướp người trên đường không?”
Dung Cảnh mỉm cười, “Nàng ta đã không còn giá trị nữa, ai còn có thể cứu người không có giá trị chứ? Tác dụng của nàng ta chỉ đơn giản dùng vào hôm nay mà thôi.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Rời khỏi phố Thừa Kiền, xe ngựa liền quẹo qua một con phố khác, chính là con phố phồn hoa nhất của Thiên Thánh. Hôm nay, dòng người trên đường lớn vắng vẻ, chắc có lẽ đều đã ngửi thấy mùi máu tươi, nên trốn vào trong nhà của mình.
Xe ngựa không trở ngại, về đến Vinh Vương phủ.
Thanh Thường dừng xe ngựa lại, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt chậm rãi xuống xe ngựa, bảng hiệu ba chữ Vinh Vương phủ thiếp vàng tỏa ra kim quang sáng lóa dưới ánh mặt trời, Vân Thiển Nguyệt nhìn, bỗng nhiên có cảm giác như đã qua mấy đời.
Ánh mắt Dung Tích đỏ bừng chạy ra đón, “Thế tử ca ca……”
Dung Cảnh ôn hòa cười cười với đệ ấy, “Đi báo cho gia gia một tiếng, chúng ta đã không sao rồi.”
Dung Tích vội vàng lên tiếng, chạy vào trong.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi từ từ về Tử Trúc Lâm, vào đến Tử Trúc Viện, vừa tới cửa, hắn bỗng cười một tiếng, “Khách tới rồi! Hơn nữa còn là khách quý!”
Vân Thiển Nguyệt cũng nhận thấy trong phòng của nàng và Dung Cảnh có người, giương mắt nhìn qua, chỉ thấy trong phòng loáng thoáng có một tăng một đạo đang ngồi đối diện nhau uống trà.
Tác giả :
Tây Tử Tình