Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 4 - Chương 1: Hạnh phúc bình thường
Edit: Yue Beta: Leticia Thiên Thánh năm thứ một trăm mười bảy ngày Đông chí, đế vương Thiên Thánh Hoàng triều đời thứ năm băng hà, tại vị ba mươi năm.
Chính tại thế hệ đế vương này, cũng là giai đoạn không an bình nhất của Thiên Thánh hoàng triều từ trước tới nay. Các tiểu quốc xưng thần như Nam Lương an toàn phát triển, dần dần không còn tiến cống nữa, âm thầm dự trữ binh lực, đã không còn bị Thiên Thánh khống chế, thậm chí các quốc gia bởi vì quyền lợi nơi biên giới cũng có thể phát sinh biến động binh lực. Ví dụ như Thiên Thánh khơi dậy cuộc chiến suốt hai năm tại Phượng Hoàng quan. Thiên Thánh tấn công Phượng Hoàng quan của Nam Lương, Nam Lương quốc sư với lực lượng một người đánh lui mười lăm vạn hùng binh của Thiên Thánh. Ví dụ như bởi vì tiểu quốc Bắc Kỳ âm thầm nhúng tay làm loạn, mười năm trước Bắc Cương náo động, Vinh Vương cùng Văn bá hầu đi bình loạn, Văn bá hầu vì quốc vong thân, Vinh Vương bị nhiễm bệnh mà quy tiên trên đường hồi kinh, một lúc Thiên Thánh tổn thất hai vị Vương tước.
Mười năm trước, Văn Bá Hầu phủ trong một đêm bị người diệt môn, cả nhà hơn ba trăm người, chỉ có duy nhất thế tử Dung Phong là may mắn sống sót.
Năm năm trước, Lam thị bởi vì Lam phi phạm tội, bị tru di cửu tộc, diệt tận gốc, chỉ để lại một ngoại tôn hoàng thất Dạ Thiên Dật.
Đại sự rất nhiều, chuyện nhỏ đếm không hết, hàng năm Thiên Thánh đều không yên ổn.
Năm nay, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử mưu nghịch bức vua thoái vị, Nhị hoàng tử bỏ mình, Tứ hoàng tử bị bắt giam, hoàng đế băng hà vì đau buồn, làm cho mọi người dấy lên hoài nghi đối với một đời anh minh của thế hệ hoàng đế này.
Vô luận sử sách về sau đánh giá như thế nào, hắn cũng không thể mở mắt ra mà liếc nhìn cơ nghiệp giang sơn mà hắn coi như tính mạng của mình.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đứng ở Phật đường Linh đài tự, nghe được Thanh Ảnh bẩm báo tin tức này, hai người nhất thời trầm mặc.
Lão hoàng đế vốn là có thể sống thêm hơn một tháng nữa, hôm nay đột nhiên băng hà, đương nhiên có quan hệ đến việc hai người Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục bức vua thoái vị truyền ngôi. Nhưng sâu xa hơn chính là hắn phát hiện hắn đã bất lực ngồi trên cái ghế chấp chưởng sinh tử của người khác, cả đời hô phong hoán vũ, chúng sinh quỳ lạy dưới chân, hôm nay ngay cả nói một câu cũng không có người nghe theo, hắn đang sống mà bị tức chết. Nhưng mỗi một thời đại đế vương lúc bắt đầu lên ngôi, đều sẽ là phong thái cường thịnh, sau đó sẽ là sương mù phủ khắp, cuối cùng sẽ là vô tận thê lương. Lão hoàng đế dĩ nhiên cũng chạy không thoát được vận mệnh này.
Dung Cảnh trầm mặc trong chốc lát, khoát khoát tay với Thanh Ảnh, “Biết rồi, lui ra đi!”
Thanh Ảnh lặng yên không một tiếng động lui xuống.
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc nghĩ rốt cục lão hoàng đế đã chết, nhưng hắn chết có lẽ cũng chưa chắc đại biểu cho cuộc sống của nàng sẽ khá hơn, hắn đã chết, sẽ có một người trở thành người nối nghiệp hữu lực nhất cho Thiên Thánh hoàng triều này. Như vậy gút mắt mười năm trước, cuộc sống sau này của nàng sợ là sẽ không khá hơn.
Trầm mặc trong chốc lát, Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, lên tiếng hỏi, “Bây giờ chúng ta trở về luôn, hay là chờ chút nữa mới trở về!”
“Sắc trời đã tối, hôm nay chúng ta không trở về, ở lại biệt viện phía sau núi đi!” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hắn không muốn vội trở về hoàng cung để chịu tang cho lão hoàng đế, nàng đương nhiên không có ý kiến gì, nàng quay đầu, một lần nữa nhìn tượng Phật lớn trước mặt, giật giật khóe miệng, thấp giọng cười nói: “Dạ Thiên Khuynh, ta nghĩ mặc dù ngươi đã chết, cũng không muốn ở trên đường hoàng tuyền gặp lại phụ thân như vậy đúng không? Đã như vậy, ngươi hãy mau một chút, mau mau uống canh Mạnh Bà, mau mau tiến vào lục đạo luân hồi. Kiếp sau tuyệt đối đừng sinh tại hoàng thất. Cho tới bây giờ phú quý đều tựa như mây khói, cuộc sống bình thường mới là hạnh phúc.”
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt trầm tĩnh bỗng nhiên nhẹ nhàng dấy lên một tia gợn sóng.
“Đi thôi! Một ngày chưa ăn cơm, ta đói bụng rồi, ta và chàng đến hậu sơn nướng cá ăn!” Vân Thiển Nguyệt quay người lại, đưa tay kéo Dung Cảnh, dùng giọng điệu thoải mái nói với hắn.
“Nướng cá?” Dung Cảnh nhướng mày.
“Ừ, ta muốn ăn cá nướng!” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh cười cười, chậm rãi gật đầu, “Được!”
Hai người đạt thành nhất trí, đồng thời xoay người, đi tới trước mặt Từ Vân phương trượng, Dung Cảnh nói với Từ Vân phương trượng: “Hôm nay cho chúng ta mượn biệt viện phía sau núi! Và làm phiền chúng tăng trong chùa tác pháp một đêm. Ngày mai ta sẽ phái người mang tiền dầu vừng tới.”
“Cảnh thế tử khách khí! Đây là việc mà bổn tự phải làm. Nếu như Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư thật muốn tá túc, cứ tùy ý là tốt rồi!” Từ Vân phương trượng vội vàng đứng lên, cung kính nói.
Dung Cảnh gật đầu, không nói thêm gì nữa, kéo Vân Thiển Nguyệt ra khỏi Đạt Ma đường.
Phía ngoài Đạt Ma đường, chỉ mới một lát mà trên mặt đất đã phủ đầy một lớp tuyết dày, cả trời đất một mảnh trắng xóa. Cả thanh tuyền sơn Linh Đài tự đều bao phủ ở bên trong một tầng tuyết trắng xóa. Chân đạp trên mặt tuyết, để lại dấu vết thật sâu, phát ra tiếng vang xoèn xoẹt.
Bên trong là âm thanh tụng kinh siêu độ truyền khắp núi đồi, bên ngoài cả trời và đất đều phủ một màu trắng xóa, vạn vật đều tịch mịch, chỉ có tầng tầng lớp lớp bông tuyết rơi xuống, trắng noãn tinh khiết.
Hai người vừa mới đi ra, trên đầu trên người liền rơi xuống lớp lớn bông tuyết.
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, bông tuyết theo lông mi thật dài của nàng rơi xuống mặt đất, cùng với lớp máu trên mặt đất ngưng kết ở chung một chỗ. Nàng bỗng nhiên đưa tay ôm lấy eo Dung Cảnh, dung nhan xinh đẹp nhìn hắn cười.
Dung Cảnh khẽ nghiêng người, quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, buồn cười nhìn thần sắc của nàng, cười hỏi, “Bây giờ còn muốn ăn cá nướng không?”
“Muốn!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Vậy chúng ta đi ăn!” Dung Cảnh cười sờ sờ đầu của nàng, bàn tay ôn nhuận mở ra, lòng bàn tay đã bị thấm ướt một tầng nước, hắn buồn cười nói: “Có cần Thanh Ảnh mang dù tới không? Nếu chúng ta cứ đi như vậy, chưa tới được núi Hương Tuyền, sợ là sẽ bị ướt hết.”
“Dung công tử, rốt cuộc chàng đã đi ra ngoài vào lúc trời đổ tuyết hay chưa?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh tựa hồ suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Chưa!”
“Không trách được!” Vân Thiển Nguyệt lầm bầm, nghĩ tới hắn bị hàn độc hành hạ mười năm, nếu thật ra ngoài lúc trời tuyết, đối với thân thể đang có hàn độc thì không khác gì “tuyết lạnh lại thêm sương”. Nàng nhìn hắn, cười trêu nói: “Một ít thường thức như vậy mà cũng không biết sao? Còn tự xưng là bác học đa tài đấy! Ta thấy thanh danh vinh hoa, quan lại nên tặng cho ta đi. Trời mưa xối ướt người, nhưng tuyết rơi không làm ướt người được.”
Dung Cảnh cười khẽ, “Phải không?”
“Đương nhiên!” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn.
“Nhưng mà y phục của nàng rất nhanh sẽ ướt, nàng xác định nàng không cần che dù?” Dung Cảnh buồn cười nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía mình, lúc này mới phát hiện y phục của mình thật sự đã bị ẩm ướt, chỉ vì sáng hôm nay là lễ cập kê, một thân trang phục chính thức, nàng mặc tương đối dày cho nên mới không cảm giác được, nàng kinh ngạc hỏi, “Làm sao sẽ ướt? Đây là tuyết rơi mà! Không phải là trời mưa. Chàng nhìn mặt đất xem, một tầng tuyết đọng dày như vậy cũng không tan, sao rơi đến trên người của ta lại tan chứ?”
Dung Cảnh cười nhìn nàng, ngón tay như ngọc điểm nhẹ vào trán nàng, nói: “Bởi vì nàng luyện chính là Phượng Hoàng chân kinh, huộc tính nóng. Công lực này có chỗ tốt là ngay từ lúc nàng đả thông kỳ kinh bát mạch, nó sẽ tự động vận hành trong người nàng, tự động tu luyện. Hôm nay võ công của nàng ước chừng là vừa mới vượt qua tầng thứ chín “Xuân Phong Hóa Vũ”, đang tiến vào tầng cuối cùng là “Thiên Lôi Địa Hỏa” là tầng quan trọng nhất của Phượng Hoàng chân kinh. Nàng suy nghĩ một chút xem, công lực này đều có tác dụng thay đổi sự vật, lúc này nàng không thu liễm chân khí, tuyết rơi ở trên người của nàng, làm sao có thể không tan làm ướt y phục chứ?”
“Hóa ra là như vậy!” Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, lấy tay vỗ vỗ đầu, có chút buồn bực nói: “Dung Cảnh, đầu của ta thật không còn sử dụng tốt rồi, càng ngày càng đần rồi, làm sao bây giờ?”
Dung Cảnh cười nhẹ, duỗi tay cầm tay nàng, “Nàng vốn cũng không thông minh!”
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt, “Ta vốn rất thông minh, là bởi vì đi theo chàng ở cùng chung một chỗ mới dần bị đần đi.”
“Hóa ra là như vậy! Nhưng nàng đần một chút cũng không có cái gì là không tốt, sau này đã có ta. Nàng đần như vậy, ta chỉ có thể cố gắng trở nên thông minh hơn một chút mà thôi!” Dường như Dung Cảnh bất đắc dĩ thở dài.
Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn hắn, nàng nhất thời nghĩ không ra mà thôi, có đần như vậy sao? Người này. . . . . . Hắn còn muốn trở nên thông minh hơn? Thông minh bao nhiêu thì mới gọi là nhiều? Vậy những người đần thật sự không muốn sống nữa rồi.
Dung Cảnh buồn cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, dùng ống tay áo che ở trên đầu nàng, phân phó Thanh Ảnh, “Thanh Ảnh, đi lấy dù tới!”
“Dạ, thế tử!” Thanh Ảnh ở trong bóng tối lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn về phía trên đỉnh đầu, ống tay áo màu trắng nguyệt nha có hoa văn vân văn thủy tụ che ở đỉnh đầu của nàng, tựa hồ giống như là vì nàng mà che chắn một mảnh bầu trời, bông tuyết rơi vào đỉnh đầu nàng cũng bị ống tay áo của hắn ngăn lại, một chút cũng không rơi tới trên đầu nàng, nàng ngẩng mặt lên cười khẽ, “Người ta đường đường là ẩn vệ nhất đẳng, lại bị chàng coi như gã sai vặt rồi!”
Dung Cảnh lại cười nói: “Không có biện pháp, ai kêu nữ nhân của ta không có yêu cầu to lớn gì mà chỉ có yêu cầu nho nhỏ này thôi! Hắn anh hùng lại không có đất dụng võ, cũng chỉ có thể như thế.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cười liếc trắng mắt với hắn: “Bao nhiêu yêu cầu mới coi là lớn?”
“Ít nhất không phải là cầm một cây dù che tuyết cho nàng.” Dung Cảnh cười nói.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước, một mảnh bông tuyết cực kỳ dày đặc, ngay cả nóc phòng, nóc nhà của Linh Đài Tự cũng bị bao trùm một màu ngân bạch. Không khí tinh khiết như vậy so với không khí nồng nặc máu tươi trong hoàng cung lúc trước tạo thành một hình ảnh trái ngược nhau. Nàng nghĩ tới lúc này bên trong hoàng thành đã bị trận tuyết bao phủ rồi? Thật tốt, có thể chôn vùi hết thảy. Nàng thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên cười hỏi, “Muốn nghe chuyện xưa Phong hỏa hí chư hầu không?”
Dung Cảnh nháy lông mi thật dài: “Có thể!”
“Chàng nướng cá cho ta, ta kể chuyện xưa cho chàng!” Vân Thiển Nguyệt thừa cơ đưa ra điều kiện.
“Được!” Dung Cảnh cười gật đầu.
Lúc này Thanh Ảnh cầm một cây dù đi tới, đưa cho Dung Cảnh, Dung Cảnh đưa tay nhận lấy, mở dù ra, đây là một cây dù rất lớn, có thể dễ dàng che hai người ở bên trong. Vân Thiển Nguyệt ôm cánh tay Dung Cảnh không buông, đem sức nặng của nửa thân thể đều dựa vào trên người hắn. Dung Cảnh bất đắc dĩ cười cười với nàng, chỉ có thể mặc cho nàng dựa, miễn cưỡng che dù đi về phía sau núi Hương Tuyền
Một cây dù , hai thân ảnh, ở bên trong bầu trời đầy tuyết rơi, tạo thành một phong cảnh đẹp như vẽ.
“Dung Cảnh, chàng không lạnh tay sao?” Đi một đoạn đường, Vân Thiển Nguyệt ngửa đầu nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh nhìn nàng vẫn tính trẻ con ôm cánh tay của hắn, cong môi cười một tiếng, nói: “Lạnh tay thì không lạnh, nhưng nàng còn ôm cánh tay ta như vậy thì ta thật mệt mỏi không có tí sức nào mà nướng cá cho nàng.”
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mí mắt, “Thế này đã tính là gì, ta còn không bắt chàng cõng ta đấy.”
“Nàng còn muốn để cho ta cõng nàng?” Dung Cảnh cười nhướng mày.
Vân Thiển Nguyệt đánh giá hắn, buông cánh tay của hắn ra, khoát tay một cái nói: “Được rồi, nhưng xem bộ dạng này của chàng, thân thể nhỏ nhỏ, gầy giống như cây gậy trúc. Nếu ta thật sự để cho chàng cõng thì đúng là không cần nướng cá nữa rồi.”
“Vân Thiển Nguyệt, nàng có biết hoài nghi năng lực của nam nhân thì hậu quả sẽ như thế nào không?” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn trời, “Không biết!”
Dung Cảnh bỗng nhiên duỗi tay, túm lấy cánh tay Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, thân thể của nàng bị vứt thẳng tắp lên bầu trời, Vân Thiển Nguyệt không đề phòng, bỗng nhiên bị ném ra, thân thể cách mặt đất, phiêu phiêu ở giữa không trung, nàng “A” thở nhẹ một tiếng, thân thể ở giữa không trung dừng lại một chút, giây lát sau, bắt đầu rơi xuống.
Dung Cảnh đứng ở tại chỗ bất động, nhìn Vân Thiển Nguyệt bị ném lên giữa không trung, lại nhanh chóng rớt xuống, cánh môi treo lên một nụ cười.
Vân Thiển Nguyệt lúc ở khoảng cách cách mặt đất ba thước vốn là nàng có thể vận công khống chế thân mình, nhưng nàng tinh tường thấy nụ cười ở khóe miệng của Dung Cảnh, tâm chợt tĩnh lại, ánh mắt khép lại, cũng không vận công, chời đợi khoảnh khắc tiếp đất.
Đúng lúc nàng sắp chạm đất, trong nháy mắt Dung Cảnh nhẹ nhàng nâng tay, ống tay áo màu trắng nguyệt nha có hoa văn vân văn thủy tụ lướt qua mặt của nàng, cánh tay của nàng bị tay của hắn nhẹ nhàng túm được, trong nháy mắt, thân thể của nàng nhẹ nhàng bị vung lên, nhẹ nhàng nằm tại trên lưng của hắn.
Thân thể thẳng tắp của Dung Cảnh hơi cong xuống, nhưng mà một tay đang cầm dù cũng không hề động, trong khoảnh khắc che thân ảnh hai người dưới dù.
Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt liền mở ra, thấy chính mình đang được Dung Cảnh cõng, bóng lưng hắn thon gầy nhưng lại vững vàng khống chế trọng lượng của nàng. Nàng mở trừng hai mắt, bỗng nhiên đưa tay đập vào lưng hắn, mắng: “Chàng nổi điên cái gì?”
“Chơi vui không?” Dung Cảnh một tay nâng Vân Thiển Nguyệt, một tay cầm dù, cười hỏi.
Vân Thiển Nguyệt khẽ hừ một tiếng, “Nếu ta không có võ công, bị chàng ném như vậy lại tiếp như vậy, lúc này sợ là sớm gặp Diêm Vương rồi.”
“Làm sao sẽ? Mặc dù nàng không có võ công, ta cũng không để cho nàng đi gặp Diêm Vương, Diêm Vương cũng không mang nàng đi được.” Dung Cảnh cười cười, cõng Vân Thiển Nguyệt đi thẳng về phía trước.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, chỉ thấy một cây Bạch Ngọc trâm cắm vào ba thước tóc đen của hắn. Nàng thu hồi tầm mắt, quay đầu trở lại, thấy vốn là dấu chân của hai người giờ chỉ còn lại có dấu chân một người, nàng nhìn một hàng dấu chân thẳng tắp, bỗng nhiên cười, quay người lại, lười biếng gục ở trên người của hắn, cười hỏi, “Dung Cảnh, chàng thật đúng là cõng ta đi à?”
“Thiển Nguyệt tiểu thư có yêu cầu, Cảnh nhất định phải thỏa mãn.” Dung Cảnh cười nói.
Vân Thiển Nguyệt duỗi tay túm lấy dù trong tay của hắn, che đỉnh đầu hai người, một tay ôm cổ của hắn, tựa đầu vào trên cổ hắn, cười nói: “Vậy Dung công tử có thể bồi Thiển Nguyệt tiểu thư đi bao lâu?”
“Cả đời thì như thế nào?” Trong tay Dung Cảnh không có dù, dùng hai tay đỡ Vân Thiển Nguyệt, cười hỏi.
“Hai đời được không?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Chỉ cần nàng nguyện ý, mười đời cũng được!” Trong giọng nói của Dung Cảnh ẩn ẩn có một tia tiếu ý.
Vân Thiển Nguyệt rầm rì một tiếng, dùng tay đang ôm lấy cổ của hắn đưa vào trong cổ áo hắn, nhất thời cảm giác ấm áp , khóe miệng nàng cong lên, cười đến vô cùng mềm mại, “Đây là chàng nói đấy nhé, mười đời, một đời cũng không thể thiếu.”
“Ừ, là ta nói !” Dung Cảnh nhẹ nhàng hít vào một hơi, cúi đầu nhìn thoáng qua tay nhỏ bé đang đưa vào cổ mình, cười lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng róc rách của Dung Cảnh, nghe âm thanh phát ra do tuyết rơi vào trên dù, nghe xa xa truyền đến loáng thoáng tiếng tụng kinh, nghe tiếng tim đập lẫn nhau của Dung Cảnh cùng nàng, nàng bỗng nhiên quên mất chuyện hôm nay máu nhiễm Hoàng Thành, máu nhiễm hoàng cung, máu nhiễm điện Thánh Dương, chỉ nhớ rõ hôm nay là ngày Dung Cảnh cập quan, nàng cập kê, là ngày thành nhân (thành người lớn, trưởng thành) của bọn họ. Nàng nhắm mắt lại, dưới chiếc dù, nàng thưởng thức người nam nhân như Ngọc Vô Song nam tử dùng tấm lưng hắn yên tĩnh ấm áp mà cõng nàng.
Sau nửa canh giờ, đi tới bên cạnh núi Hương Tuyền.
Dung Cảnh dừng bước, khẽ nghiêng đầu cười nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi: “Còn không chịu xuống sao?”
Vân Thiển Nguyệt nằm ở trên lưng hắn, ngẩng đầu lên, cười hì hì nhìn hắn, “Mệt không?”
Dung Cảnh lắc đầu, “Không mệt, nhưng nàng nướng cá!”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt đáp ứng thống khoái, vỗ vỗ cánh tay Dung Cảnh, hắn buông tay ra, nàng trượt xuống từ phía sau lưng hắn. Đưa dù cho hắn, khoan khoái nói: “Chàng chờ, ta đi bắt cá!”
Dung Cảnh mỉm cười gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt đánh giá cảnh sắc trước mắt, nguyên nhân vì đỉnh núi Hương Tuyền là Ôn Tuyền, mặc dù ở nơi này đang là lúc mưa tuyết, chung quanh cũng bị tuyết trắng xoá bao phủ, nhưng nước trong núi Hương Tuyền cũng không bị đóng băng, tiếng thác nước từ núi cao chảy xuống phía sau núi tạo thành âm thanh vui vẻ. Nàng điểm nhẹ mũi chân, bay người lên trên một ngọn cây, từ phía trên bẻ hai nhánh cây, nhẹ nhàng phất tay, một nhánh cây bị nàng ném vào trên mặt nước, sau đó nàng nhẹ nhàng rơi vào trên nhánh cây, một tay cầm lấy nhánh cây còn lại, cúi đầu nhìn vào trong nước.
Không lâu lắm, nàng đâm được một con cá, nàng ước lượng, khoảng tầm hai cân, xoay người hỏi Dung Cảnh, “Một con có đủ hay không?”
“Ước chừng chưa đủ!” Dung Cảnh cười nói.
Vân Thiển Nguyệt tỏ vẻ biết rồi, cúi đầu nhìn lại trong tay mình. Không lâu lắm, lại đâm được một con cá ước chừng nặng hai cân lên. Hỏi Dung Cảnh lần nữa, “Thêm con này nữa thì sao?”
Dung Cảnh nhìn thoáng qua hai con cá trên tay nàng, cười gật đầu, “Đủ rồi!”
Vân Thiển Nguyệt ném nhánh cây, cầm lấy cá, người nhẹ nhàng bay lên bờ.
Dung Cảnh vừa muốn đưa tay nhận lấy, Vân Thiển Nguyệt tránh thoát tay của hắn, cười nói: “Dung công tử một đường cực khổ cõng ta, bửa tiệc cá nướng này coi như ta khao chàng đi!”
“Có thể nếm được tay nghề của Thiển Nguyệt tiểu thư, là vinh hạnh của Cảnh!” Dung Cảnh cười gật đầu.
“Ra vẻ nho nhã !” Vân Thiển Nguyệt cười giận liếc trắng mắt với hắn một cái, rút Toái Tuyết bên hông ra, làm sạch cá.
Dung Cảnh mở ra dù đứng ở bên người Vân Thiển Nguyệt, ngăn trở tuyết rơi vào trên người nàng, nhìn nàng dùng Toái Tuyết làm cá, chậm rãi nói: “Nếu để cho người chế tạo kiếm biết Vân Thiển Nguyệt nàng dùng Toái Tuyết, một trong tam đại danh kiếm trong thiên hạ giết cá, lãng phí bảo kiếm như thế, sợ là cho dù xương cốt đã mục cũng sẽ từ trong đất mà chui lên tìm nàng liều mạng.”
Vân Thiển Nguyệt quát một tiếng, phản bác: “Hảo kiếm nên dùng để no bụng, không nên dùng để giết người.”
Dung Cảnh cười khẽ, gật đầu, “Nói cũng đúng!”
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, chuyên tâm làm cá, chuyện như vậy nàng đã làm mấy lần, thuận buồm xuôi gió, không lâu lắm cá đã được rửa sạch, nhặt củi khô đặt trên lửa, củi khô vì được nàng dùng nội lực thúc dục nên cháy rất lớn, mặc dù bông tuyết bay đầy trời cũng không thể làm tắt được ngọn lửa, nàng gác cá ở trên lửa, làm xong xuôi, mới kéo Dung Cảnh ngồi ở trên một tảng đá lớn.
” Dường như nàng đã quên một việc!” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt một lòng trông chừng lửa, nhắc nhở nàng.
“Hả?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn.
“Phong Hỏa hí chư hầu!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt giật mình, cười nhìn hắn, “Chàng xác định chàng thật muốn nghe?”
“Hiện giờ trong lúc rãnh rỗi, có thể nghe một chút.” Dung Cảnh cũng cười nhìn nàng.
“Được rồi, ta sẽ kể cho chàng một chút đoạn chuyện xưa vậy.” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Tây Chu vào những năm cuối, Chu Tuyên vương qua đời, con của hắn Chu U vương lên ngôi. Chu U vương tàn bạo ngu ngốc, hoang dâm vô đạo, trọng dụng nịnh thần, sát hại trung lương. Trong đó có đại thần Bao Tượng ra sức khuyên can hắn, bị hắn hạ ngục trị tội, Bao gia vì muốn cứu ông liền dâng hiến mỹ nhân Bao Tự nhằm lấy công chuộc tội. Quả nhiên, Chu U vương nhìn thấy sắc đẹp của Bao Tự liền mê mẩn, ra sức yêu chiều Bao Tự, làm đủ mọi cách nhằm lấy lòng mỹ nhân, nhưng mỹ nhân vẫn không cười, dưới sự xúi giục của nịnh thần, cho nên liền nghĩ ra chủ ý “Phong Hỏa hí chư hầu”. Chính là đốt đài Phong Hỏa vốn chỉ được đốt lên mỗi khi kinh thành gặp phải đại binh xâm lược. Đợi các chư hầu thấy đài Phong Hỏa dấy lửa, ra roi thúc ngựa chạy tới cứu giúp, mới phát hiện đây chỉ là một trò đùa. Chư hầu tức giận, mà rốt cục Bao Tự cũng cười to. Chu U vương vẫn say mê trong sự vui sướng của mỹ nhân, vẫn tiếp tục đốt lửa “Phong Hỏa hí chư hầu”. Sau đó không lâu, ngoại địch xâm chiếm, Chu U vương lại đốt đài phong hỏa, do nhiều lần bị lừa gạt nên chư hầu không bao giờ tin tưởng nữa, không người nào tới cứu, cho nên Chu U vương bị chém chết, Bao Tự bị bắt đi, Tây Chu diệt vong.”
“Nụ cười khuynh quốc!” Dung Cảnh nghe xong thì cười nói.
“Ừ! Quả nhiên là nụ cười khuynh quốc!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, động thủ trở mình cá, sau đó quay đầu trở lại, hai tay ôm lấy eo Dung Cảnh, ngẩng mặt lên nhìn hắn hỏi, “Chàng vừa mới nói ta có thể có yêu cầu lớn đúng không? Nếu như chàng là quân vương, ta là Bao Tự, chàng có thể vì ta mà cho đốt đài phong hỏa hay không?”
Ánh mắt Dung Cảnh lóe lên, cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhắc nhở: “Vân Thiển Nguyệt, lời này của nàng là đại nghịch bất đạo! Rồi lại nói nàng lấy ví dụ hư hỏng gì vậy. Nếu ta là quân vương, làm sao có thể tàn bạo hoang dâm? Nàng làm sao có thể trở thành Bao Tự?”
“Chàng còn sợ đại nghịch bất đạo? Chàng đừng quản ta đây có phải lấy ví dụ hư hỏng hay không, chàng chỉ cần nói là có thể hay không mà thôi!” Vân Thiển Nguyệt nói
Dung Cảnh cười nhìn ánh mắt của nàng, mắt nàng trong suốt như mặt hồ, có thể phản chiếu lại hình ảnh của hắn, hắn cười nói: “Nếu là ta, Phong Hỏa hí chư hầu làm cái gì? Sao không cùng nhau khuynh quốc? Đến lúc đó đừng nói nàng muốn đốt đài phong hỏa, chính là hủy luôn phong hỏa đài cũng có thể.”
Vân Thiển Nguyệt đẩy hắn ra, cười mắng, “Càng thêm ngu ngốc vô đạo!”
Thân thể Dung Cảnh lắc lư một chút mới ngồi vững cười mà không nói.
Lúc này, mùi thơm cá nướng đã tỏa ra, toàn bộ tâm thần củaVân Thiển Nguyệt đều tập trung trên cá nướng. Không lâu lắm, cá nướng đã chín, nàng đưa trước cho Dung Cảnh một con, lại tự mình cầm lấy con còn lại, hai người mỗi người một con cá nướng mỗi con chừng hai cân bắt đầu ăn cá.
Vân Thiển Nguyệt ăn như hổ đói, một lát sau quay đầu lại, chỉ thấy Dung Cảnh ngồi ở chỗ đó, cẩm bào trắng nguyệt nha, dung nhan như ngọc, rõ ràng giống như một bộ dạng công tử cao quý giống như đang ngồi tao nhã mà thưởng thức trà, đánh cờ, hoặc là thưởng thức sơn trân hải vị đang được bày biện trước mặt, hiện tại lại đang cầm cá nướng trong tay, nhưng đặt tại không gian tuyết trắng xóa này thế nhưng lại càng tao nhã tuấn mỹ. Nàng cười hai tiếng, trong miệng vừa nhai cá, vừa nói lầm bầm: “Thật là không có thiên lý mà!”
Dung Cảnh liếc nàng một cái, đuôi lông mày chau lên, cười nói: “Thủ nghệ không tệ!”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu trở lại, tiếp tục chuyên tâm ăn cá.
Hai người ăn xong cá, sắc trời đã tối. Trên mặt đất tuyết đã rơi xuống dày một thước. Dung Cảnh đứng lên trước, vươn tay ra với Vân Thiển Nguyệt: “Đứng lên, ta cõng nàng trở về!”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, nói với hắn: “Không cần, chàng đi phía trước đi, ta đi theo phía sau chàng.”
“Nàng lại có chủ ý gì nữa?” Dung Cảnh nhìn nàng.
“Hôm nay ta và chàng đã làm lễ trưởng thành, ta không nên đánh chút chủ ý gì sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
“Nàng không sợ bị ướt sao?” Dung Cảnh cầm lấy dù hỏi.
“Không sợ, dù sao trở về cũng phải tắm.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
Dung Cảnh thấy nàng đã quyết định chủ ý muốn đi phía sau hắn, cười lắc đầu, mở dù ra đi bộ thẳng về phía trước.
Vân Thiển Nguyệt đi theo phía sau hắn, chân giẫm vào dấu chân hắn để lại trên tuyết. Từng bước từng bước, trước kia thấy nhiều người cũng làm như vậy, nàng chỉ cảm thấy có chút ngu ngốc, nhưng hôm nay đến lượt chính mình, đột nhiên cảm giác được thật hạnh phúc. Có một người như vậy, hắn nguyện ý cõng ngươi, bất kể mệt nhọc; có một người như vậy, hắn nguyện ý làm hết thảy vì ngươi, bất kể hậu quả; có một người như vậy, ngươi nguyện ý đứng ở sau lưng hắn, giẫm vào dấu chân hắn để lại, phụng bồi cùng đi với hắn. Hạnh phúc tầm thường như vậy, không phải là xa không thể chạm.
Dung Cảnh quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên buồn cười, “Vân Thiển Nguyệt, nàng bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười lăm!” Vân Thiển Nguyệt cúi đầu chuyên tâm đi tới, nghe hắn hỏi vậy thành thực trả lời.
“Thật đúng là một hài tử!” Dung Cảnh cười quay đầu trở lại.
“Dung Cảnh, ta thành người lớn rồi!” Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn.
Dung Cảnh thoáng dừng chân lại, bỗng nhiên cười thật sâu kín nói: “Đúng vậy, nàng thành người lớn rồi. Ta cũng trưởng thành rồi!” Một âm cuối cùng mang theo chút ý tứ không rõ, cũng bao hàm thâm ý vô tận.
Vân Thiển Nguyệt dừng lại một chút, khóe miệng mở ra nụ cười.
Hai người không nói thêm gì nữa, một trước một sau, đi tới biệt viện phía sau núi.
Sớm đã có người chuẩn bị xong gian phòng cho bọn họ, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt trực tiếp vào gian phòng. Dung Cảnh để dù xuống, xoay người lại nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Nhanh đi tắm rửa, ngày mai nàng bị nhiễm phong hàn thì thật phiền toái”.
“Cùng nhau tắm?” Vân Thiển Nguyệt vừa cởi áo ngoài ướt đẫm, vừa hỏi Dung Cảnh.
Dung Cảnh ho nhẹ một tiếng, chuyển nhẹ ánh mắt, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Vân Thiển Nguyệt, đây là Thánh Địa Phật Môn! Không nên khinh nhờn.”
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, xoay người đi vào sau tấm bình phong.
Nước thật ấm áp, khu trừ đi một thân hàn khí. Vân Thiển Nguyệt vùi mình ở trong nước, cái gì cũng không quản, không bao lâu sau, vậy mà lại ngủ thiếp đi.
Dung Cảnh ở gian phòng khác tắm rửa thay y phục đi ra ngoài, chưa thấy Vân Thiển Nguyệt đi ra, cũng không nghe thấy tiếng động sau tấm bình phong, hắn đi tới, đưa tay đẩy bình phong ra, thấy Vân Thiển Nguyệt tựa đầu vào thành thùng gỗ ngủ thiếp đi, hắn đi tới bên cạnh thùng gỗ, lẳng lặng nhìn nàng, nước vẫn có chút ấm, hơi nước nhàn nhạt bốc lên, nữ tử trong nước dung nhan tinh khiết, dung mạo như vẽ, thanh lệ thoát tục, mắt đang nhắm, ngủ một cách an lành. Không giống với lúc tỉnh luôn dính người, linh động, lười biếng, tản mạn, thậm chí lúc cao hứng liền thoải mái cười to, lúc cực kỳ bi ai thì lặng lẽ rơi lệ, giọng mỉa mai lúc giễu cợt, cười lạnh lúc giận, vân vân, hết thảy đều không có, nàng cứ đơn giản ngủ không chút phòng bị như vậy, để cho tim của hắn bỗng nhiên dấy lên một tia xúc cảm, bàn tay như ngọc nhẹ nhàng nâng lên, chạm tới kiều nhan đang ngủ kia.
Vân Thiển Nguyệt tựa hồ bị làm phiền, nhăn cái mũi lại.
Dung Cảnh rút tay về, nhìn nàng, một lát sau, bỗng nhiên thở dài, “Vân Thiển Nguyệt, nàng thật là kiếp số của ta!”
Vân Thiển Nguyệt không nhúc nhích, vẫn ngủ say.
Dung Cảnh thu lại cảm xúc xôn xao trong mắt, nhẹ nhàng duỗi tay, bế nàng từ trong nước ra ngoài, ngọc thể lung linh, da nõn nà như bạch ngọc, nơi tiếp xúc giữa tay hắn và cơ thể nàng, một cảm giác ấm áp, mềm mại như gấm vóc bao trọn hắn. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng hít một hơi, ôm nàng ra khỏi bình phong, đặt nàng ở trên giường.
Thân thể Vân Thiển Nguyệt vừa mới dính vào giường, liền trở mình, bọc chăn ngủ tiếp.
Dung Cảnh đứng ở trước giường nhìn nàng, thấy nàng không có dấu hiệu tỉnh lại, sương mù trong mắt tản đi, buồn cười lắc đầu, cũng nằm xuống, đem chăn nàng đang đắp vén lên, ôm thân thể yêu kiều mềm mại vào trong ngực của hắn, cũng nhắm mắt lại.
Tiếng chuông vẫn vang vọng Linh đài tự, âm thanh tụng kinh siêu độ xuyên thấu qua tuyết bồng bềnh thẳng truyền đến phía sau núi, yên ắng linh hoạt kỳ ảo.
Một ngày này, máu nhiễm Hoàng Thành, bức vua thoái vị, hoàng tử người chết người bị giam, hoàng đế băng hà, cả nước nén bi thương chờ sự kiện trọng đại tiếp theo, nhưng Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt lựa chọn phương thức mặc kệ cái gì cũng không quản, cũng không để ý tới mình đã trải qua lễ trưởng thành rồi.
Tuyết rơi kéo dài suốt nửa ngày một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, tuyết vẫn rơi không ngừng.
Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại, thấy Dung Cảnh đang trợn tròn mắt nhìn mình, nàng chớp chớp mắt, giọng nói khàn khàn hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Giờ Thìn rồi!” Giọng nói của Dung Cảnh có chút trầm.
“Phía ngoài vẫn có tuyết rơi?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Ừ!” Dung cảnh gật đầu.
“Đế vương băng hà, thì nên làm cái gì?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Tuyên đọc di chiếu, tân đế nối ngôi, chuẩn bị áo quan cho hoàng đế, sau đó hoàng thất và mọi người túc trực bên linh cữu ba ngày, trai giới bảy ngày. Đợi Khâm Thiên Giám chọn giờ lành, ngày lành tháng tốt phát tang. Sau khi phát tang là đại điển tân đế lên ngôi, các quốc gia tới chúc mừng.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Lão hoàng đế đột nhiên chết, có thể có di chiếu không?”
“Tự nhiên là có ! Hắn đã sớm biết mình không còn sống được bao lâu, như thế nào lại không có di chiếu?” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
” Dậy thôi! Chúng ta hồi kinh!” Dung Cảnh nhìn nàng, thấp giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, rời khỏi ngực Dung Cảnh, lúc này mới phát hiện nàng không một mảnh vải, mặt của nàng đỏ hồng, nhưng cũng không nói chuyện, duỗi tay cầm y phục mặc vào.
Dung Cảnh buồn cười nhìn nàng một cái, đứng dậy khoác áo vào.
Hai người chuẩn bị thỏa đáng, ra khỏi cửa phòng, đập vào mắt là một mảnh trời đất trắng xóa, trong một đêm tuyết đọng trên mặt đất đã dày hơn đến một thước. Tuyết trong viện đã sớm được quét dọn ra một con đường, nhưng bông tuyết vẫn rơi, rất nhanh đã phủ trắng con đường mới vừa được quét.
Dung Cảnh nắm tay Vân Thiển Nguyệt, mở dù ra khỏi cửa phòng, đi về hướng ngoài viện.
Hai người mới vừa đi tới cửa biệt viện, đã thấy Từ Vân phương trượng vội vã chạy tới, nhìn thấy hai người, vội vàng cung kính nói: “Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, trong nội cung Đại tổng quản Văn công công bên cạnh hoàng thượng tới, Thất hoàng tử nghe nói hai ngài ở chỗ này, lệnh hắn tới mời hai ngài mau chóng hồi cung.”
“Thất hoàng tử? Không phải là Tân hoàng?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Từ Vân phương trượng nhướng mày.
Từ Vân phương trượng lắc đầu, “Văn công công gọi Thất hoàng tử, không phải là Tân hoàng.”
“Tốt, phương trượng cực khổ! Chúng ta hồi kinh đây.” Dung Cảnh gật đầu, nắm tay Vân Thiển Nguyệt đi về phía cửa chùa.
Từ Vân phương trượng chắp tay trước ngực, đánh Phật kệ, đi theo phía sau tiễn hai người ra cửa chùa.
Đi tới cửa chùa, cửa chùa đang dừng hai chiếc xe ngựa, một chiếc là xe ngựa màu vàng, trước xe là Văn Lai sắc mặt bị lạnh đến đỏ bừng đang chờ, chiếc còn lại là toàn thân màu đen, Huyền Ca đang ngồi trước xe.
Văn Lai vừa thấy hai người đi ra ngoài, vội vàng tiến lên, cung kính nói: “Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, Thất hoàng tử lệnh cho nô tài mời hai ngài lập tức hồi cung.”
“Biết rồi!” Dung Cảnh nhìn Văn Lai, kéo Vân Thiển Nguyệt đi về phía xe ngựa của hắn.
Huyền Ca lập tức đẩy màn xe ra, Vân Thiển Nguyệt lên xe trước, Dung Cảnh thu dù lại, cũng chậm rãi lên xe. Sau khi hai người lên xe, màn che rơi xuống, Huyền Ca vung roi ngựa lên, xe ngựa rời đi Linh Đài tự. Văn Lai vội vàng lên xe, vung roi vội vàng đuổi theo phía sau xe ngựa Dung Cảnh, hai chiếc xe ngựa một trước một sau đi về hướng Hoàng thành.
Chính tại thế hệ đế vương này, cũng là giai đoạn không an bình nhất của Thiên Thánh hoàng triều từ trước tới nay. Các tiểu quốc xưng thần như Nam Lương an toàn phát triển, dần dần không còn tiến cống nữa, âm thầm dự trữ binh lực, đã không còn bị Thiên Thánh khống chế, thậm chí các quốc gia bởi vì quyền lợi nơi biên giới cũng có thể phát sinh biến động binh lực. Ví dụ như Thiên Thánh khơi dậy cuộc chiến suốt hai năm tại Phượng Hoàng quan. Thiên Thánh tấn công Phượng Hoàng quan của Nam Lương, Nam Lương quốc sư với lực lượng một người đánh lui mười lăm vạn hùng binh của Thiên Thánh. Ví dụ như bởi vì tiểu quốc Bắc Kỳ âm thầm nhúng tay làm loạn, mười năm trước Bắc Cương náo động, Vinh Vương cùng Văn bá hầu đi bình loạn, Văn bá hầu vì quốc vong thân, Vinh Vương bị nhiễm bệnh mà quy tiên trên đường hồi kinh, một lúc Thiên Thánh tổn thất hai vị Vương tước.
Mười năm trước, Văn Bá Hầu phủ trong một đêm bị người diệt môn, cả nhà hơn ba trăm người, chỉ có duy nhất thế tử Dung Phong là may mắn sống sót.
Năm năm trước, Lam thị bởi vì Lam phi phạm tội, bị tru di cửu tộc, diệt tận gốc, chỉ để lại một ngoại tôn hoàng thất Dạ Thiên Dật.
Đại sự rất nhiều, chuyện nhỏ đếm không hết, hàng năm Thiên Thánh đều không yên ổn.
Năm nay, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử mưu nghịch bức vua thoái vị, Nhị hoàng tử bỏ mình, Tứ hoàng tử bị bắt giam, hoàng đế băng hà vì đau buồn, làm cho mọi người dấy lên hoài nghi đối với một đời anh minh của thế hệ hoàng đế này.
Vô luận sử sách về sau đánh giá như thế nào, hắn cũng không thể mở mắt ra mà liếc nhìn cơ nghiệp giang sơn mà hắn coi như tính mạng của mình.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đứng ở Phật đường Linh đài tự, nghe được Thanh Ảnh bẩm báo tin tức này, hai người nhất thời trầm mặc.
Lão hoàng đế vốn là có thể sống thêm hơn một tháng nữa, hôm nay đột nhiên băng hà, đương nhiên có quan hệ đến việc hai người Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục bức vua thoái vị truyền ngôi. Nhưng sâu xa hơn chính là hắn phát hiện hắn đã bất lực ngồi trên cái ghế chấp chưởng sinh tử của người khác, cả đời hô phong hoán vũ, chúng sinh quỳ lạy dưới chân, hôm nay ngay cả nói một câu cũng không có người nghe theo, hắn đang sống mà bị tức chết. Nhưng mỗi một thời đại đế vương lúc bắt đầu lên ngôi, đều sẽ là phong thái cường thịnh, sau đó sẽ là sương mù phủ khắp, cuối cùng sẽ là vô tận thê lương. Lão hoàng đế dĩ nhiên cũng chạy không thoát được vận mệnh này.
Dung Cảnh trầm mặc trong chốc lát, khoát khoát tay với Thanh Ảnh, “Biết rồi, lui ra đi!”
Thanh Ảnh lặng yên không một tiếng động lui xuống.
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc nghĩ rốt cục lão hoàng đế đã chết, nhưng hắn chết có lẽ cũng chưa chắc đại biểu cho cuộc sống của nàng sẽ khá hơn, hắn đã chết, sẽ có một người trở thành người nối nghiệp hữu lực nhất cho Thiên Thánh hoàng triều này. Như vậy gút mắt mười năm trước, cuộc sống sau này của nàng sợ là sẽ không khá hơn.
Trầm mặc trong chốc lát, Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, lên tiếng hỏi, “Bây giờ chúng ta trở về luôn, hay là chờ chút nữa mới trở về!”
“Sắc trời đã tối, hôm nay chúng ta không trở về, ở lại biệt viện phía sau núi đi!” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hắn không muốn vội trở về hoàng cung để chịu tang cho lão hoàng đế, nàng đương nhiên không có ý kiến gì, nàng quay đầu, một lần nữa nhìn tượng Phật lớn trước mặt, giật giật khóe miệng, thấp giọng cười nói: “Dạ Thiên Khuynh, ta nghĩ mặc dù ngươi đã chết, cũng không muốn ở trên đường hoàng tuyền gặp lại phụ thân như vậy đúng không? Đã như vậy, ngươi hãy mau một chút, mau mau uống canh Mạnh Bà, mau mau tiến vào lục đạo luân hồi. Kiếp sau tuyệt đối đừng sinh tại hoàng thất. Cho tới bây giờ phú quý đều tựa như mây khói, cuộc sống bình thường mới là hạnh phúc.”
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt trầm tĩnh bỗng nhiên nhẹ nhàng dấy lên một tia gợn sóng.
“Đi thôi! Một ngày chưa ăn cơm, ta đói bụng rồi, ta và chàng đến hậu sơn nướng cá ăn!” Vân Thiển Nguyệt quay người lại, đưa tay kéo Dung Cảnh, dùng giọng điệu thoải mái nói với hắn.
“Nướng cá?” Dung Cảnh nhướng mày.
“Ừ, ta muốn ăn cá nướng!” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh cười cười, chậm rãi gật đầu, “Được!”
Hai người đạt thành nhất trí, đồng thời xoay người, đi tới trước mặt Từ Vân phương trượng, Dung Cảnh nói với Từ Vân phương trượng: “Hôm nay cho chúng ta mượn biệt viện phía sau núi! Và làm phiền chúng tăng trong chùa tác pháp một đêm. Ngày mai ta sẽ phái người mang tiền dầu vừng tới.”
“Cảnh thế tử khách khí! Đây là việc mà bổn tự phải làm. Nếu như Cảnh thế tử và Thiển Nguyệt tiểu thư thật muốn tá túc, cứ tùy ý là tốt rồi!” Từ Vân phương trượng vội vàng đứng lên, cung kính nói.
Dung Cảnh gật đầu, không nói thêm gì nữa, kéo Vân Thiển Nguyệt ra khỏi Đạt Ma đường.
Phía ngoài Đạt Ma đường, chỉ mới một lát mà trên mặt đất đã phủ đầy một lớp tuyết dày, cả trời đất một mảnh trắng xóa. Cả thanh tuyền sơn Linh Đài tự đều bao phủ ở bên trong một tầng tuyết trắng xóa. Chân đạp trên mặt tuyết, để lại dấu vết thật sâu, phát ra tiếng vang xoèn xoẹt.
Bên trong là âm thanh tụng kinh siêu độ truyền khắp núi đồi, bên ngoài cả trời và đất đều phủ một màu trắng xóa, vạn vật đều tịch mịch, chỉ có tầng tầng lớp lớp bông tuyết rơi xuống, trắng noãn tinh khiết.
Hai người vừa mới đi ra, trên đầu trên người liền rơi xuống lớp lớn bông tuyết.
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, bông tuyết theo lông mi thật dài của nàng rơi xuống mặt đất, cùng với lớp máu trên mặt đất ngưng kết ở chung một chỗ. Nàng bỗng nhiên đưa tay ôm lấy eo Dung Cảnh, dung nhan xinh đẹp nhìn hắn cười.
Dung Cảnh khẽ nghiêng người, quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, buồn cười nhìn thần sắc của nàng, cười hỏi, “Bây giờ còn muốn ăn cá nướng không?”
“Muốn!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Vậy chúng ta đi ăn!” Dung Cảnh cười sờ sờ đầu của nàng, bàn tay ôn nhuận mở ra, lòng bàn tay đã bị thấm ướt một tầng nước, hắn buồn cười nói: “Có cần Thanh Ảnh mang dù tới không? Nếu chúng ta cứ đi như vậy, chưa tới được núi Hương Tuyền, sợ là sẽ bị ướt hết.”
“Dung công tử, rốt cuộc chàng đã đi ra ngoài vào lúc trời đổ tuyết hay chưa?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh tựa hồ suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Chưa!”
“Không trách được!” Vân Thiển Nguyệt lầm bầm, nghĩ tới hắn bị hàn độc hành hạ mười năm, nếu thật ra ngoài lúc trời tuyết, đối với thân thể đang có hàn độc thì không khác gì “tuyết lạnh lại thêm sương”. Nàng nhìn hắn, cười trêu nói: “Một ít thường thức như vậy mà cũng không biết sao? Còn tự xưng là bác học đa tài đấy! Ta thấy thanh danh vinh hoa, quan lại nên tặng cho ta đi. Trời mưa xối ướt người, nhưng tuyết rơi không làm ướt người được.”
Dung Cảnh cười khẽ, “Phải không?”
“Đương nhiên!” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn.
“Nhưng mà y phục của nàng rất nhanh sẽ ướt, nàng xác định nàng không cần che dù?” Dung Cảnh buồn cười nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía mình, lúc này mới phát hiện y phục của mình thật sự đã bị ẩm ướt, chỉ vì sáng hôm nay là lễ cập kê, một thân trang phục chính thức, nàng mặc tương đối dày cho nên mới không cảm giác được, nàng kinh ngạc hỏi, “Làm sao sẽ ướt? Đây là tuyết rơi mà! Không phải là trời mưa. Chàng nhìn mặt đất xem, một tầng tuyết đọng dày như vậy cũng không tan, sao rơi đến trên người của ta lại tan chứ?”
Dung Cảnh cười nhìn nàng, ngón tay như ngọc điểm nhẹ vào trán nàng, nói: “Bởi vì nàng luyện chính là Phượng Hoàng chân kinh, huộc tính nóng. Công lực này có chỗ tốt là ngay từ lúc nàng đả thông kỳ kinh bát mạch, nó sẽ tự động vận hành trong người nàng, tự động tu luyện. Hôm nay võ công của nàng ước chừng là vừa mới vượt qua tầng thứ chín “Xuân Phong Hóa Vũ”, đang tiến vào tầng cuối cùng là “Thiên Lôi Địa Hỏa” là tầng quan trọng nhất của Phượng Hoàng chân kinh. Nàng suy nghĩ một chút xem, công lực này đều có tác dụng thay đổi sự vật, lúc này nàng không thu liễm chân khí, tuyết rơi ở trên người của nàng, làm sao có thể không tan làm ướt y phục chứ?”
“Hóa ra là như vậy!” Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, lấy tay vỗ vỗ đầu, có chút buồn bực nói: “Dung Cảnh, đầu của ta thật không còn sử dụng tốt rồi, càng ngày càng đần rồi, làm sao bây giờ?”
Dung Cảnh cười nhẹ, duỗi tay cầm tay nàng, “Nàng vốn cũng không thông minh!”
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt, “Ta vốn rất thông minh, là bởi vì đi theo chàng ở cùng chung một chỗ mới dần bị đần đi.”
“Hóa ra là như vậy! Nhưng nàng đần một chút cũng không có cái gì là không tốt, sau này đã có ta. Nàng đần như vậy, ta chỉ có thể cố gắng trở nên thông minh hơn một chút mà thôi!” Dường như Dung Cảnh bất đắc dĩ thở dài.
Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn hắn, nàng nhất thời nghĩ không ra mà thôi, có đần như vậy sao? Người này. . . . . . Hắn còn muốn trở nên thông minh hơn? Thông minh bao nhiêu thì mới gọi là nhiều? Vậy những người đần thật sự không muốn sống nữa rồi.
Dung Cảnh buồn cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, dùng ống tay áo che ở trên đầu nàng, phân phó Thanh Ảnh, “Thanh Ảnh, đi lấy dù tới!”
“Dạ, thế tử!” Thanh Ảnh ở trong bóng tối lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn về phía trên đỉnh đầu, ống tay áo màu trắng nguyệt nha có hoa văn vân văn thủy tụ che ở đỉnh đầu của nàng, tựa hồ giống như là vì nàng mà che chắn một mảnh bầu trời, bông tuyết rơi vào đỉnh đầu nàng cũng bị ống tay áo của hắn ngăn lại, một chút cũng không rơi tới trên đầu nàng, nàng ngẩng mặt lên cười khẽ, “Người ta đường đường là ẩn vệ nhất đẳng, lại bị chàng coi như gã sai vặt rồi!”
Dung Cảnh lại cười nói: “Không có biện pháp, ai kêu nữ nhân của ta không có yêu cầu to lớn gì mà chỉ có yêu cầu nho nhỏ này thôi! Hắn anh hùng lại không có đất dụng võ, cũng chỉ có thể như thế.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cười liếc trắng mắt với hắn: “Bao nhiêu yêu cầu mới coi là lớn?”
“Ít nhất không phải là cầm một cây dù che tuyết cho nàng.” Dung Cảnh cười nói.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước, một mảnh bông tuyết cực kỳ dày đặc, ngay cả nóc phòng, nóc nhà của Linh Đài Tự cũng bị bao trùm một màu ngân bạch. Không khí tinh khiết như vậy so với không khí nồng nặc máu tươi trong hoàng cung lúc trước tạo thành một hình ảnh trái ngược nhau. Nàng nghĩ tới lúc này bên trong hoàng thành đã bị trận tuyết bao phủ rồi? Thật tốt, có thể chôn vùi hết thảy. Nàng thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên cười hỏi, “Muốn nghe chuyện xưa Phong hỏa hí chư hầu không?”
Dung Cảnh nháy lông mi thật dài: “Có thể!”
“Chàng nướng cá cho ta, ta kể chuyện xưa cho chàng!” Vân Thiển Nguyệt thừa cơ đưa ra điều kiện.
“Được!” Dung Cảnh cười gật đầu.
Lúc này Thanh Ảnh cầm một cây dù đi tới, đưa cho Dung Cảnh, Dung Cảnh đưa tay nhận lấy, mở dù ra, đây là một cây dù rất lớn, có thể dễ dàng che hai người ở bên trong. Vân Thiển Nguyệt ôm cánh tay Dung Cảnh không buông, đem sức nặng của nửa thân thể đều dựa vào trên người hắn. Dung Cảnh bất đắc dĩ cười cười với nàng, chỉ có thể mặc cho nàng dựa, miễn cưỡng che dù đi về phía sau núi Hương Tuyền
Một cây dù , hai thân ảnh, ở bên trong bầu trời đầy tuyết rơi, tạo thành một phong cảnh đẹp như vẽ.
“Dung Cảnh, chàng không lạnh tay sao?” Đi một đoạn đường, Vân Thiển Nguyệt ngửa đầu nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh nhìn nàng vẫn tính trẻ con ôm cánh tay của hắn, cong môi cười một tiếng, nói: “Lạnh tay thì không lạnh, nhưng nàng còn ôm cánh tay ta như vậy thì ta thật mệt mỏi không có tí sức nào mà nướng cá cho nàng.”
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mí mắt, “Thế này đã tính là gì, ta còn không bắt chàng cõng ta đấy.”
“Nàng còn muốn để cho ta cõng nàng?” Dung Cảnh cười nhướng mày.
Vân Thiển Nguyệt đánh giá hắn, buông cánh tay của hắn ra, khoát tay một cái nói: “Được rồi, nhưng xem bộ dạng này của chàng, thân thể nhỏ nhỏ, gầy giống như cây gậy trúc. Nếu ta thật sự để cho chàng cõng thì đúng là không cần nướng cá nữa rồi.”
“Vân Thiển Nguyệt, nàng có biết hoài nghi năng lực của nam nhân thì hậu quả sẽ như thế nào không?” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn trời, “Không biết!”
Dung Cảnh bỗng nhiên duỗi tay, túm lấy cánh tay Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, thân thể của nàng bị vứt thẳng tắp lên bầu trời, Vân Thiển Nguyệt không đề phòng, bỗng nhiên bị ném ra, thân thể cách mặt đất, phiêu phiêu ở giữa không trung, nàng “A” thở nhẹ một tiếng, thân thể ở giữa không trung dừng lại một chút, giây lát sau, bắt đầu rơi xuống.
Dung Cảnh đứng ở tại chỗ bất động, nhìn Vân Thiển Nguyệt bị ném lên giữa không trung, lại nhanh chóng rớt xuống, cánh môi treo lên một nụ cười.
Vân Thiển Nguyệt lúc ở khoảng cách cách mặt đất ba thước vốn là nàng có thể vận công khống chế thân mình, nhưng nàng tinh tường thấy nụ cười ở khóe miệng của Dung Cảnh, tâm chợt tĩnh lại, ánh mắt khép lại, cũng không vận công, chời đợi khoảnh khắc tiếp đất.
Đúng lúc nàng sắp chạm đất, trong nháy mắt Dung Cảnh nhẹ nhàng nâng tay, ống tay áo màu trắng nguyệt nha có hoa văn vân văn thủy tụ lướt qua mặt của nàng, cánh tay của nàng bị tay của hắn nhẹ nhàng túm được, trong nháy mắt, thân thể của nàng nhẹ nhàng bị vung lên, nhẹ nhàng nằm tại trên lưng của hắn.
Thân thể thẳng tắp của Dung Cảnh hơi cong xuống, nhưng mà một tay đang cầm dù cũng không hề động, trong khoảnh khắc che thân ảnh hai người dưới dù.
Vân Thiển Nguyệt đang nhắm mắt liền mở ra, thấy chính mình đang được Dung Cảnh cõng, bóng lưng hắn thon gầy nhưng lại vững vàng khống chế trọng lượng của nàng. Nàng mở trừng hai mắt, bỗng nhiên đưa tay đập vào lưng hắn, mắng: “Chàng nổi điên cái gì?”
“Chơi vui không?” Dung Cảnh một tay nâng Vân Thiển Nguyệt, một tay cầm dù, cười hỏi.
Vân Thiển Nguyệt khẽ hừ một tiếng, “Nếu ta không có võ công, bị chàng ném như vậy lại tiếp như vậy, lúc này sợ là sớm gặp Diêm Vương rồi.”
“Làm sao sẽ? Mặc dù nàng không có võ công, ta cũng không để cho nàng đi gặp Diêm Vương, Diêm Vương cũng không mang nàng đi được.” Dung Cảnh cười cười, cõng Vân Thiển Nguyệt đi thẳng về phía trước.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, chỉ thấy một cây Bạch Ngọc trâm cắm vào ba thước tóc đen của hắn. Nàng thu hồi tầm mắt, quay đầu trở lại, thấy vốn là dấu chân của hai người giờ chỉ còn lại có dấu chân một người, nàng nhìn một hàng dấu chân thẳng tắp, bỗng nhiên cười, quay người lại, lười biếng gục ở trên người của hắn, cười hỏi, “Dung Cảnh, chàng thật đúng là cõng ta đi à?”
“Thiển Nguyệt tiểu thư có yêu cầu, Cảnh nhất định phải thỏa mãn.” Dung Cảnh cười nói.
Vân Thiển Nguyệt duỗi tay túm lấy dù trong tay của hắn, che đỉnh đầu hai người, một tay ôm cổ của hắn, tựa đầu vào trên cổ hắn, cười nói: “Vậy Dung công tử có thể bồi Thiển Nguyệt tiểu thư đi bao lâu?”
“Cả đời thì như thế nào?” Trong tay Dung Cảnh không có dù, dùng hai tay đỡ Vân Thiển Nguyệt, cười hỏi.
“Hai đời được không?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Chỉ cần nàng nguyện ý, mười đời cũng được!” Trong giọng nói của Dung Cảnh ẩn ẩn có một tia tiếu ý.
Vân Thiển Nguyệt rầm rì một tiếng, dùng tay đang ôm lấy cổ của hắn đưa vào trong cổ áo hắn, nhất thời cảm giác ấm áp , khóe miệng nàng cong lên, cười đến vô cùng mềm mại, “Đây là chàng nói đấy nhé, mười đời, một đời cũng không thể thiếu.”
“Ừ, là ta nói !” Dung Cảnh nhẹ nhàng hít vào một hơi, cúi đầu nhìn thoáng qua tay nhỏ bé đang đưa vào cổ mình, cười lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng róc rách của Dung Cảnh, nghe âm thanh phát ra do tuyết rơi vào trên dù, nghe xa xa truyền đến loáng thoáng tiếng tụng kinh, nghe tiếng tim đập lẫn nhau của Dung Cảnh cùng nàng, nàng bỗng nhiên quên mất chuyện hôm nay máu nhiễm Hoàng Thành, máu nhiễm hoàng cung, máu nhiễm điện Thánh Dương, chỉ nhớ rõ hôm nay là ngày Dung Cảnh cập quan, nàng cập kê, là ngày thành nhân (thành người lớn, trưởng thành) của bọn họ. Nàng nhắm mắt lại, dưới chiếc dù, nàng thưởng thức người nam nhân như Ngọc Vô Song nam tử dùng tấm lưng hắn yên tĩnh ấm áp mà cõng nàng.
Sau nửa canh giờ, đi tới bên cạnh núi Hương Tuyền.
Dung Cảnh dừng bước, khẽ nghiêng đầu cười nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi: “Còn không chịu xuống sao?”
Vân Thiển Nguyệt nằm ở trên lưng hắn, ngẩng đầu lên, cười hì hì nhìn hắn, “Mệt không?”
Dung Cảnh lắc đầu, “Không mệt, nhưng nàng nướng cá!”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt đáp ứng thống khoái, vỗ vỗ cánh tay Dung Cảnh, hắn buông tay ra, nàng trượt xuống từ phía sau lưng hắn. Đưa dù cho hắn, khoan khoái nói: “Chàng chờ, ta đi bắt cá!”
Dung Cảnh mỉm cười gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt đánh giá cảnh sắc trước mắt, nguyên nhân vì đỉnh núi Hương Tuyền là Ôn Tuyền, mặc dù ở nơi này đang là lúc mưa tuyết, chung quanh cũng bị tuyết trắng xoá bao phủ, nhưng nước trong núi Hương Tuyền cũng không bị đóng băng, tiếng thác nước từ núi cao chảy xuống phía sau núi tạo thành âm thanh vui vẻ. Nàng điểm nhẹ mũi chân, bay người lên trên một ngọn cây, từ phía trên bẻ hai nhánh cây, nhẹ nhàng phất tay, một nhánh cây bị nàng ném vào trên mặt nước, sau đó nàng nhẹ nhàng rơi vào trên nhánh cây, một tay cầm lấy nhánh cây còn lại, cúi đầu nhìn vào trong nước.
Không lâu lắm, nàng đâm được một con cá, nàng ước lượng, khoảng tầm hai cân, xoay người hỏi Dung Cảnh, “Một con có đủ hay không?”
“Ước chừng chưa đủ!” Dung Cảnh cười nói.
Vân Thiển Nguyệt tỏ vẻ biết rồi, cúi đầu nhìn lại trong tay mình. Không lâu lắm, lại đâm được một con cá ước chừng nặng hai cân lên. Hỏi Dung Cảnh lần nữa, “Thêm con này nữa thì sao?”
Dung Cảnh nhìn thoáng qua hai con cá trên tay nàng, cười gật đầu, “Đủ rồi!”
Vân Thiển Nguyệt ném nhánh cây, cầm lấy cá, người nhẹ nhàng bay lên bờ.
Dung Cảnh vừa muốn đưa tay nhận lấy, Vân Thiển Nguyệt tránh thoát tay của hắn, cười nói: “Dung công tử một đường cực khổ cõng ta, bửa tiệc cá nướng này coi như ta khao chàng đi!”
“Có thể nếm được tay nghề của Thiển Nguyệt tiểu thư, là vinh hạnh của Cảnh!” Dung Cảnh cười gật đầu.
“Ra vẻ nho nhã !” Vân Thiển Nguyệt cười giận liếc trắng mắt với hắn một cái, rút Toái Tuyết bên hông ra, làm sạch cá.
Dung Cảnh mở ra dù đứng ở bên người Vân Thiển Nguyệt, ngăn trở tuyết rơi vào trên người nàng, nhìn nàng dùng Toái Tuyết làm cá, chậm rãi nói: “Nếu để cho người chế tạo kiếm biết Vân Thiển Nguyệt nàng dùng Toái Tuyết, một trong tam đại danh kiếm trong thiên hạ giết cá, lãng phí bảo kiếm như thế, sợ là cho dù xương cốt đã mục cũng sẽ từ trong đất mà chui lên tìm nàng liều mạng.”
Vân Thiển Nguyệt quát một tiếng, phản bác: “Hảo kiếm nên dùng để no bụng, không nên dùng để giết người.”
Dung Cảnh cười khẽ, gật đầu, “Nói cũng đúng!”
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, chuyên tâm làm cá, chuyện như vậy nàng đã làm mấy lần, thuận buồm xuôi gió, không lâu lắm cá đã được rửa sạch, nhặt củi khô đặt trên lửa, củi khô vì được nàng dùng nội lực thúc dục nên cháy rất lớn, mặc dù bông tuyết bay đầy trời cũng không thể làm tắt được ngọn lửa, nàng gác cá ở trên lửa, làm xong xuôi, mới kéo Dung Cảnh ngồi ở trên một tảng đá lớn.
” Dường như nàng đã quên một việc!” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt một lòng trông chừng lửa, nhắc nhở nàng.
“Hả?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn.
“Phong Hỏa hí chư hầu!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt giật mình, cười nhìn hắn, “Chàng xác định chàng thật muốn nghe?”
“Hiện giờ trong lúc rãnh rỗi, có thể nghe một chút.” Dung Cảnh cũng cười nhìn nàng.
“Được rồi, ta sẽ kể cho chàng một chút đoạn chuyện xưa vậy.” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Tây Chu vào những năm cuối, Chu Tuyên vương qua đời, con của hắn Chu U vương lên ngôi. Chu U vương tàn bạo ngu ngốc, hoang dâm vô đạo, trọng dụng nịnh thần, sát hại trung lương. Trong đó có đại thần Bao Tượng ra sức khuyên can hắn, bị hắn hạ ngục trị tội, Bao gia vì muốn cứu ông liền dâng hiến mỹ nhân Bao Tự nhằm lấy công chuộc tội. Quả nhiên, Chu U vương nhìn thấy sắc đẹp của Bao Tự liền mê mẩn, ra sức yêu chiều Bao Tự, làm đủ mọi cách nhằm lấy lòng mỹ nhân, nhưng mỹ nhân vẫn không cười, dưới sự xúi giục của nịnh thần, cho nên liền nghĩ ra chủ ý “Phong Hỏa hí chư hầu”. Chính là đốt đài Phong Hỏa vốn chỉ được đốt lên mỗi khi kinh thành gặp phải đại binh xâm lược. Đợi các chư hầu thấy đài Phong Hỏa dấy lửa, ra roi thúc ngựa chạy tới cứu giúp, mới phát hiện đây chỉ là một trò đùa. Chư hầu tức giận, mà rốt cục Bao Tự cũng cười to. Chu U vương vẫn say mê trong sự vui sướng của mỹ nhân, vẫn tiếp tục đốt lửa “Phong Hỏa hí chư hầu”. Sau đó không lâu, ngoại địch xâm chiếm, Chu U vương lại đốt đài phong hỏa, do nhiều lần bị lừa gạt nên chư hầu không bao giờ tin tưởng nữa, không người nào tới cứu, cho nên Chu U vương bị chém chết, Bao Tự bị bắt đi, Tây Chu diệt vong.”
“Nụ cười khuynh quốc!” Dung Cảnh nghe xong thì cười nói.
“Ừ! Quả nhiên là nụ cười khuynh quốc!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, động thủ trở mình cá, sau đó quay đầu trở lại, hai tay ôm lấy eo Dung Cảnh, ngẩng mặt lên nhìn hắn hỏi, “Chàng vừa mới nói ta có thể có yêu cầu lớn đúng không? Nếu như chàng là quân vương, ta là Bao Tự, chàng có thể vì ta mà cho đốt đài phong hỏa hay không?”
Ánh mắt Dung Cảnh lóe lên, cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhắc nhở: “Vân Thiển Nguyệt, lời này của nàng là đại nghịch bất đạo! Rồi lại nói nàng lấy ví dụ hư hỏng gì vậy. Nếu ta là quân vương, làm sao có thể tàn bạo hoang dâm? Nàng làm sao có thể trở thành Bao Tự?”
“Chàng còn sợ đại nghịch bất đạo? Chàng đừng quản ta đây có phải lấy ví dụ hư hỏng hay không, chàng chỉ cần nói là có thể hay không mà thôi!” Vân Thiển Nguyệt nói
Dung Cảnh cười nhìn ánh mắt của nàng, mắt nàng trong suốt như mặt hồ, có thể phản chiếu lại hình ảnh của hắn, hắn cười nói: “Nếu là ta, Phong Hỏa hí chư hầu làm cái gì? Sao không cùng nhau khuynh quốc? Đến lúc đó đừng nói nàng muốn đốt đài phong hỏa, chính là hủy luôn phong hỏa đài cũng có thể.”
Vân Thiển Nguyệt đẩy hắn ra, cười mắng, “Càng thêm ngu ngốc vô đạo!”
Thân thể Dung Cảnh lắc lư một chút mới ngồi vững cười mà không nói.
Lúc này, mùi thơm cá nướng đã tỏa ra, toàn bộ tâm thần củaVân Thiển Nguyệt đều tập trung trên cá nướng. Không lâu lắm, cá nướng đã chín, nàng đưa trước cho Dung Cảnh một con, lại tự mình cầm lấy con còn lại, hai người mỗi người một con cá nướng mỗi con chừng hai cân bắt đầu ăn cá.
Vân Thiển Nguyệt ăn như hổ đói, một lát sau quay đầu lại, chỉ thấy Dung Cảnh ngồi ở chỗ đó, cẩm bào trắng nguyệt nha, dung nhan như ngọc, rõ ràng giống như một bộ dạng công tử cao quý giống như đang ngồi tao nhã mà thưởng thức trà, đánh cờ, hoặc là thưởng thức sơn trân hải vị đang được bày biện trước mặt, hiện tại lại đang cầm cá nướng trong tay, nhưng đặt tại không gian tuyết trắng xóa này thế nhưng lại càng tao nhã tuấn mỹ. Nàng cười hai tiếng, trong miệng vừa nhai cá, vừa nói lầm bầm: “Thật là không có thiên lý mà!”
Dung Cảnh liếc nàng một cái, đuôi lông mày chau lên, cười nói: “Thủ nghệ không tệ!”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu trở lại, tiếp tục chuyên tâm ăn cá.
Hai người ăn xong cá, sắc trời đã tối. Trên mặt đất tuyết đã rơi xuống dày một thước. Dung Cảnh đứng lên trước, vươn tay ra với Vân Thiển Nguyệt: “Đứng lên, ta cõng nàng trở về!”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, nói với hắn: “Không cần, chàng đi phía trước đi, ta đi theo phía sau chàng.”
“Nàng lại có chủ ý gì nữa?” Dung Cảnh nhìn nàng.
“Hôm nay ta và chàng đã làm lễ trưởng thành, ta không nên đánh chút chủ ý gì sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
“Nàng không sợ bị ướt sao?” Dung Cảnh cầm lấy dù hỏi.
“Không sợ, dù sao trở về cũng phải tắm.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
Dung Cảnh thấy nàng đã quyết định chủ ý muốn đi phía sau hắn, cười lắc đầu, mở dù ra đi bộ thẳng về phía trước.
Vân Thiển Nguyệt đi theo phía sau hắn, chân giẫm vào dấu chân hắn để lại trên tuyết. Từng bước từng bước, trước kia thấy nhiều người cũng làm như vậy, nàng chỉ cảm thấy có chút ngu ngốc, nhưng hôm nay đến lượt chính mình, đột nhiên cảm giác được thật hạnh phúc. Có một người như vậy, hắn nguyện ý cõng ngươi, bất kể mệt nhọc; có một người như vậy, hắn nguyện ý làm hết thảy vì ngươi, bất kể hậu quả; có một người như vậy, ngươi nguyện ý đứng ở sau lưng hắn, giẫm vào dấu chân hắn để lại, phụng bồi cùng đi với hắn. Hạnh phúc tầm thường như vậy, không phải là xa không thể chạm.
Dung Cảnh quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên buồn cười, “Vân Thiển Nguyệt, nàng bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười lăm!” Vân Thiển Nguyệt cúi đầu chuyên tâm đi tới, nghe hắn hỏi vậy thành thực trả lời.
“Thật đúng là một hài tử!” Dung Cảnh cười quay đầu trở lại.
“Dung Cảnh, ta thành người lớn rồi!” Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn.
Dung Cảnh thoáng dừng chân lại, bỗng nhiên cười thật sâu kín nói: “Đúng vậy, nàng thành người lớn rồi. Ta cũng trưởng thành rồi!” Một âm cuối cùng mang theo chút ý tứ không rõ, cũng bao hàm thâm ý vô tận.
Vân Thiển Nguyệt dừng lại một chút, khóe miệng mở ra nụ cười.
Hai người không nói thêm gì nữa, một trước một sau, đi tới biệt viện phía sau núi.
Sớm đã có người chuẩn bị xong gian phòng cho bọn họ, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt trực tiếp vào gian phòng. Dung Cảnh để dù xuống, xoay người lại nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Nhanh đi tắm rửa, ngày mai nàng bị nhiễm phong hàn thì thật phiền toái”.
“Cùng nhau tắm?” Vân Thiển Nguyệt vừa cởi áo ngoài ướt đẫm, vừa hỏi Dung Cảnh.
Dung Cảnh ho nhẹ một tiếng, chuyển nhẹ ánh mắt, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Vân Thiển Nguyệt, đây là Thánh Địa Phật Môn! Không nên khinh nhờn.”
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, xoay người đi vào sau tấm bình phong.
Nước thật ấm áp, khu trừ đi một thân hàn khí. Vân Thiển Nguyệt vùi mình ở trong nước, cái gì cũng không quản, không bao lâu sau, vậy mà lại ngủ thiếp đi.
Dung Cảnh ở gian phòng khác tắm rửa thay y phục đi ra ngoài, chưa thấy Vân Thiển Nguyệt đi ra, cũng không nghe thấy tiếng động sau tấm bình phong, hắn đi tới, đưa tay đẩy bình phong ra, thấy Vân Thiển Nguyệt tựa đầu vào thành thùng gỗ ngủ thiếp đi, hắn đi tới bên cạnh thùng gỗ, lẳng lặng nhìn nàng, nước vẫn có chút ấm, hơi nước nhàn nhạt bốc lên, nữ tử trong nước dung nhan tinh khiết, dung mạo như vẽ, thanh lệ thoát tục, mắt đang nhắm, ngủ một cách an lành. Không giống với lúc tỉnh luôn dính người, linh động, lười biếng, tản mạn, thậm chí lúc cao hứng liền thoải mái cười to, lúc cực kỳ bi ai thì lặng lẽ rơi lệ, giọng mỉa mai lúc giễu cợt, cười lạnh lúc giận, vân vân, hết thảy đều không có, nàng cứ đơn giản ngủ không chút phòng bị như vậy, để cho tim của hắn bỗng nhiên dấy lên một tia xúc cảm, bàn tay như ngọc nhẹ nhàng nâng lên, chạm tới kiều nhan đang ngủ kia.
Vân Thiển Nguyệt tựa hồ bị làm phiền, nhăn cái mũi lại.
Dung Cảnh rút tay về, nhìn nàng, một lát sau, bỗng nhiên thở dài, “Vân Thiển Nguyệt, nàng thật là kiếp số của ta!”
Vân Thiển Nguyệt không nhúc nhích, vẫn ngủ say.
Dung Cảnh thu lại cảm xúc xôn xao trong mắt, nhẹ nhàng duỗi tay, bế nàng từ trong nước ra ngoài, ngọc thể lung linh, da nõn nà như bạch ngọc, nơi tiếp xúc giữa tay hắn và cơ thể nàng, một cảm giác ấm áp, mềm mại như gấm vóc bao trọn hắn. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng hít một hơi, ôm nàng ra khỏi bình phong, đặt nàng ở trên giường.
Thân thể Vân Thiển Nguyệt vừa mới dính vào giường, liền trở mình, bọc chăn ngủ tiếp.
Dung Cảnh đứng ở trước giường nhìn nàng, thấy nàng không có dấu hiệu tỉnh lại, sương mù trong mắt tản đi, buồn cười lắc đầu, cũng nằm xuống, đem chăn nàng đang đắp vén lên, ôm thân thể yêu kiều mềm mại vào trong ngực của hắn, cũng nhắm mắt lại.
Tiếng chuông vẫn vang vọng Linh đài tự, âm thanh tụng kinh siêu độ xuyên thấu qua tuyết bồng bềnh thẳng truyền đến phía sau núi, yên ắng linh hoạt kỳ ảo.
Một ngày này, máu nhiễm Hoàng Thành, bức vua thoái vị, hoàng tử người chết người bị giam, hoàng đế băng hà, cả nước nén bi thương chờ sự kiện trọng đại tiếp theo, nhưng Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt lựa chọn phương thức mặc kệ cái gì cũng không quản, cũng không để ý tới mình đã trải qua lễ trưởng thành rồi.
Tuyết rơi kéo dài suốt nửa ngày một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, tuyết vẫn rơi không ngừng.
Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại, thấy Dung Cảnh đang trợn tròn mắt nhìn mình, nàng chớp chớp mắt, giọng nói khàn khàn hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Giờ Thìn rồi!” Giọng nói của Dung Cảnh có chút trầm.
“Phía ngoài vẫn có tuyết rơi?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Ừ!” Dung cảnh gật đầu.
“Đế vương băng hà, thì nên làm cái gì?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Tuyên đọc di chiếu, tân đế nối ngôi, chuẩn bị áo quan cho hoàng đế, sau đó hoàng thất và mọi người túc trực bên linh cữu ba ngày, trai giới bảy ngày. Đợi Khâm Thiên Giám chọn giờ lành, ngày lành tháng tốt phát tang. Sau khi phát tang là đại điển tân đế lên ngôi, các quốc gia tới chúc mừng.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Lão hoàng đế đột nhiên chết, có thể có di chiếu không?”
“Tự nhiên là có ! Hắn đã sớm biết mình không còn sống được bao lâu, như thế nào lại không có di chiếu?” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
” Dậy thôi! Chúng ta hồi kinh!” Dung Cảnh nhìn nàng, thấp giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, rời khỏi ngực Dung Cảnh, lúc này mới phát hiện nàng không một mảnh vải, mặt của nàng đỏ hồng, nhưng cũng không nói chuyện, duỗi tay cầm y phục mặc vào.
Dung Cảnh buồn cười nhìn nàng một cái, đứng dậy khoác áo vào.
Hai người chuẩn bị thỏa đáng, ra khỏi cửa phòng, đập vào mắt là một mảnh trời đất trắng xóa, trong một đêm tuyết đọng trên mặt đất đã dày hơn đến một thước. Tuyết trong viện đã sớm được quét dọn ra một con đường, nhưng bông tuyết vẫn rơi, rất nhanh đã phủ trắng con đường mới vừa được quét.
Dung Cảnh nắm tay Vân Thiển Nguyệt, mở dù ra khỏi cửa phòng, đi về hướng ngoài viện.
Hai người mới vừa đi tới cửa biệt viện, đã thấy Từ Vân phương trượng vội vã chạy tới, nhìn thấy hai người, vội vàng cung kính nói: “Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, trong nội cung Đại tổng quản Văn công công bên cạnh hoàng thượng tới, Thất hoàng tử nghe nói hai ngài ở chỗ này, lệnh hắn tới mời hai ngài mau chóng hồi cung.”
“Thất hoàng tử? Không phải là Tân hoàng?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Từ Vân phương trượng nhướng mày.
Từ Vân phương trượng lắc đầu, “Văn công công gọi Thất hoàng tử, không phải là Tân hoàng.”
“Tốt, phương trượng cực khổ! Chúng ta hồi kinh đây.” Dung Cảnh gật đầu, nắm tay Vân Thiển Nguyệt đi về phía cửa chùa.
Từ Vân phương trượng chắp tay trước ngực, đánh Phật kệ, đi theo phía sau tiễn hai người ra cửa chùa.
Đi tới cửa chùa, cửa chùa đang dừng hai chiếc xe ngựa, một chiếc là xe ngựa màu vàng, trước xe là Văn Lai sắc mặt bị lạnh đến đỏ bừng đang chờ, chiếc còn lại là toàn thân màu đen, Huyền Ca đang ngồi trước xe.
Văn Lai vừa thấy hai người đi ra ngoài, vội vàng tiến lên, cung kính nói: “Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, Thất hoàng tử lệnh cho nô tài mời hai ngài lập tức hồi cung.”
“Biết rồi!” Dung Cảnh nhìn Văn Lai, kéo Vân Thiển Nguyệt đi về phía xe ngựa của hắn.
Huyền Ca lập tức đẩy màn xe ra, Vân Thiển Nguyệt lên xe trước, Dung Cảnh thu dù lại, cũng chậm rãi lên xe. Sau khi hai người lên xe, màn che rơi xuống, Huyền Ca vung roi ngựa lên, xe ngựa rời đi Linh Đài tự. Văn Lai vội vàng lên xe, vung roi vội vàng đuổi theo phía sau xe ngựa Dung Cảnh, hai chiếc xe ngựa một trước một sau đi về hướng Hoàng thành.
Tác giả :
Tây Tử Tình