Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 3 - Chương 55: Vạch trần bí mật
Vân Ly và Thất công chúa nghe được tiếng quan lễ nghi hô lớn, song song lạy hướng về phía thiên địa.
“Nhị bái cao đường!” Quan lễ nghi hô lần nữa.
Vân Ly và Thất công chúa đứng dậy hướng về phía Lão hoàng đế, Vân lão Vương Gia, Vân Vương gia song song quỳ lạy.
“Phu thê giao bái!” Quan lễ nghi lại hô.
Vân Ly và Thất công chúa xoay người, mặt hướng về đối phương, cúi đầu, vừa muốn đối bái. Lúc này, một bóng người bỗng nhiên chạy vào lễ đường, xông về phía hai người.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt phát lạnh, hồng nhan cẩm từ trong tay áo bay ra, đánh vòng, trong khoảnh khắc liền quấn lấy eo người kia. Người nọ khó khăn dừng bước, tựa hồ muốn tránh thoát, nhưng không tránh được. Hắn lớn tiếng nói “Hoàng thượng, tiểu nhân có chuyện quan trọng bẩm báo!”
Biến cố này phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người đều nhìn theo, thấy là một nam tử râu dê hơn ba mươi tuổi.
“A?” Lão hoàng đế nhìn về phía người kia.
“Có chuyện quan trọng bẩm báo cũng phải chờ, quấy rầy chuyện tốt của người khác là bị đày xuống mười tám tầng địa ngục trọn đời không thể siêu sinh đấy!” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn người kia, dứt lời, không đợi người kia mở miệng, một luồng khí tuyến bay ra, điểm trúng á huyệt của người nọ. Nàng chưa từng cảm kích thủ pháp điểm huyệt thiên hạ độc môn của Vinh Vương phủ như vào giờ khắc này, chưa từng cảm kích Dung Cảnh dạy nàng thủ pháp điểm á huyệt người khác như giờ phút này.
Người nọ há miệng, không phát ra được âm thanh nào, có chút kinh hãi nhìn khuôn mặt băng hàn của Vân Thiển Nguyệt.
“Nguyệt nha đầu, người này có chuyện quan trọng bẩm báo, nếu trì hoãn. . . . . .” Lão hoàng đế thấy Vân Thiển Nguyệt ngăn trở người nọ nói thì chuyện giận tái mặt.
“Hoàng thượng dượng, chỉ còn một lạy cuối cùng này thôi! Chờ dưới hỉ đường chính là nữ nhi và nữ tế (con rể) ngài! Ngài cũng không muốn bọn họ bỏ lỡ giờ lành đi? Chuyện lớn bằng trời gì cũng không gấp bằng nửa khắc này.” Vân Thiển Nguyệt dùng hồng nhan cẩm cuốn lấy nam tử kia không nhúc nhích, nàng nói giọng lạnh lùng giống như đóng băng với lão hoàng đế.
Hiển nhiên cho tới bây giờ lão hoàng đế chưa từng nhìn thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt băng hàn như vậy, cho tới bây giờ nàng đều là lười biếng cười ha hả trăm ngàn loại mặt, nhưng chưa từng có vẻ mặt lạnh lùng băng hàn mơ hồ còn mang chút sát khí như lúc này, trong lúc nhất thời ngây ngốc.
“Ca ca, tẩu tẩu! Các người tiếp tục!” Vân Thiển Nguyệt thừa dịp Lão hoàng đế ngẩn ra, mở miệng nói với Vân Ly và Thất công chúa phía bên kia. Nàng nghĩ bọn họ nên hiểu ý của nàng. Vô luận thế nào, cũng phải hoàn thành lễ đại hôn xong. Nếu lễ cuối cùng này hoàn thành, Thất công chúa chính là người của Vân Vương phủ! Bọn họ là phu thê!
“Thất công chúa?” Vân Ly đương nhiên hiểu, xoay người nhìn về phía Thất công chúa, nhẹ giọng hỏi thăm.
“Chúng ta tiếp tục!” Mặc dù giọng nói của Thất công chúa mềm mại, nhưng vô cùng kiên định.
“Thiển Nguyệt tiểu thư! Tình cảm nhi nữ quan trọng hơn đại sự thiên hạ sao? Ngươi ngăn trở người có chuyện quan trọng bẩm báo như vậy, nếu trì hoãn đại sự, ngươi chịu trách nhiệm được hay sao hả?” Lúc này Minh phi mở miệng, giọng nói có chút bén nhọn.
“Nếu ta nói sẽ chịu trách nhiệm được thì sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Minh phi, lạnh lùng nói: “Minh phi nương nương! Ngươi là mẹ đẻ của Thất công chúa. Cứ không muốn thấy nữ nhi tốt hay sao? Ta cảm thấy được ngươi nên tự nhìn lại mình. Từ sau khi cô cô mang thai, ngươi giống như thay đổi thành một người khác. Hôm nay lại mặc cung trang đỏ thẫm chỉ có hoàng hậu mới được mặc, có phải muốn ngồi vào vị trí Vinh Hoa cung hay không?”
“Ngươi nói nhảm! Bổn cung chỉ là sợ trì hoãn đại sự!” Minh phi biến sắc.
“Một lạy mà thôi, làm sao có thể trì hoãn đại sự?” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, không hề để ý tới Minh phi, nói với quan lễ nghi: “Hô lớn thêm một lần nữa, Chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng ca ca và tẩu tẩu ta đại hôn. Ngươi hô xong, ai còn dám ngăn trở. Đừng trách ta ba thước kiếm tiễn hắn đi gặp Diêm vương uống rượu mừng trước!”
Thân thể Minh phi run lên, lập tức ngậm miệng.
Sắc mặt lão hoàng đế khẽ biến thành xanh: “Nguyệt nha đầu, đây chính là ngày đại hỉ, nói linh tinh cái gì? Thật là xúi quẩy!”
“Nếu Hoàng thượng dượng biết xui, thì cũng không nên để cho người làm ra chuyện xúi quẩy gì.” Mặc dù Vân Thiển Nguyệt nói chuyện với lão hoàng đế nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía quan lễ nghi.
Quan lễ nghi bị làm cho sợ đến tay cơ hồ bắt không được tơ lụa, vội vàng lại hô to lần nữa: “Phu thê giao bái!”
Lúc này cả sảnh đường khách mời cùng với Minh phi, không người nào lên tiếng, Lão hoàng đế trầm mặt không nói thêm gì nữa.
Hai người Vân Ly và Thất công chúa nhất tề khom người, song song lạy, đầu đụng đầu, dừng lại chốc lát, lại song song đứng thẳng lên.
“Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!” Quan lễ nghi dường như nghẹn một hơi nói xong câu cuối cùng.
Vốn là kế tiếp mọi người nên rối rít chúc mừng Hoàng thượng và Vân lão Vương gia, Vân Vương gia, nhưng mới vừa bị một màn kia cùng với sự lạnh lùng của Vân Thiển Nguyệt làm cho khiếp sợ, lúc này cả sảnh đường khách mời đều yên lặng như tờ.
“Không phải là đưa vào động phòng sao? Ca ca, huynh còn không đưa tẩu tẩu vào động phòng!” Vân Thiển Nguyệt cười khẽ.
Mặt Vân Ly đỏ lên, nhìn thoáng qua người kia, dùng hoa lụa đỏ dẫn Thất công chúa ra khỏi hỉ đường, đi hướng Tây Phong uyển.
“Nguyệt nha đầu, lúc này ngươi nên buông người này ra đi!” Lão hoàng đế nhìn về phía nam tử bị Vân Thiển Nguyệt dùng hồng nhan cẩm trói chặt
Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn nam tử kia, chậm rãi rút tay về. Nàng đã để cho Lăng Liên và Y Tuyết báo cho Hồng các khống chế Vân Vương phủ rồi, không nghĩ tới còn có người lẫn vào. Quả nhiên là vô khổng bất nhập (lợi dụng tất cả mọi dịp).
“Ngươi là người phương nào? Có chuyện gì quan trọng muốn bẩm báo với trẫm?” Lão hoàng đế lên tiếng hỏi nam tử hơn ba mươi tuổi kia.
Nam tử kia vội vàng quỳ gối, khấu đầu trước Lão hoàng đế, há miệng, không có phát ra âm thanh.
“Nguyệt nha đầu, giải á huyệt cho hắn!” Lão hoàng đế nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, phân phó.
Vân Thiển Nguyệt bay ra một luồng khí tuyến, giải khai á huyệt cho tên nam tử kia.
Lúc này Lăng Liên lặng lẽ ghé sát vào Vân Thiển Nguyệt, hạ giọng dùng truyền âm nhập mật nói: “Tiểu thư, người này là một thân tộc trong bàng chi của Vân Vương phủ, tên là Vân Vũ. Đám người nô tỳ chỉ chú ý khách mời cả sảnh đường, không ngờ tới trong Vân Vương phủ bàng chi lại. . . . . .”
“Tốt, ta biết rồi!” Vân Thiển Nguyệt khoát tay, cắt đứt lời của Lăng Liên.
Lăng Liên lập tức im lặng, lui qua một bên.
Thân tộc trong bàng chi của Vân Vương phủ, nàng lục soát trong đầu về tư liệu thân tộc trong bàng chi Vân Vương phủ. Rất nhanh cũng nhớ tới những điều ghi lại về Vân Vũ, không học vấn không nghề nghiệp, hết ăn lại nằm, là nhân vật số một mà người trong bàng chi Vân Vương phủ người gặp người trốn. Trộm đạo, nhưng những năm này vẫn có tộc trưởng trông coi, cũng không sinh ra đại sự gì. Lúc ấy nàng thấy cũng không cần để ý, người như vậy ở trên đời này rất nhiều, nhưng không nghĩ một ngày kia tiểu nhân vật cũng có thể trèo lên được nơi thanh nhã này.
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . . Tiểu nhân Vân Vũ, có chuyện quan trọng bẩm báo.” Hình như Vân Vũ mới vừa bị Vân Thiển Nguyệt hù dọa, run rẩy mở miệng. Ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, càng không dám nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Vân Vũ? Người phương nào?” Giọng điệu của lão hoàng đế có chút ôn hòa .
“Tiểu nhân là thân tộc trong bàng chi Vân Vương phủ, là… là đường huynh của Vân Ly…” Vân Vũ vội vàng nói.
“A? Thì ra là đường huynh của Vân Ly?” Lão hoàng đế kinh ngạc nhìn Vân Vũ.
“Hoàng thượng dượng, hiện nay Vân Ly là thế tử của Vân Vương phủ, là ca ca của ta, tất cả mọi người trong bàng chi Vân Vương phủ đều tôn xưng hắn một tiếng Thế tử, nơi nào có một đường huynh rồi? Ta nhưng không nhớ rõ ta còn có huynh trưởng? Hoàng thượng dượng, chẳng lẽ ngài già nên hoa mắt ù tai rồi? Rượu mừng còn chưa có uống đâu, thật là hồ đồ phải không?” Vân Thiển Nguyệt cười cười, khinh thường nhìn Vân Vũ, lời nói giống như kim châm nhắm ngay vào lão hoàng đế.
Mọi người đã sớm thành thói quen đối với hành vi hay lời nói đại nghịch bất đạo không để lại mặt mũi cho thiên tử của Vân Thiển Nguyệt. Cho nên không người nào có nhiều kinh dị, chỉ đổ một thân mồ hôi, cảm thấy sợ là hôm nay Vân Vương phủ gặp chuyện không may rồi. Chỉ mong tai họa đừng dính vào bản thân mình thì đã a di đà phật.
“Vô liêm sỉ!” Lão hoàng đế giận dữ “Nguyệt nha đầu! Trẫm còn không có già mà hoa mắt ù tai! Chỉ đang nói về chuyện lúc trước của Vân Ly mà thôi!”
“Vậy hoàng thượng dượng phải nói rõ ràng rồi! Tránh cho người khác hiểu lầm.” Vân Thiển Nguyệt lười biếng nhướng mày.
Lão hoàng đế hừ một tiếng, hỏi Vân Vũ: “Ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo cho trẫm?”
“Vân Vũ, ngươi cần phải nghĩ kỹ rồi bẩm báo, tránh đến lúc đó chọc giận tới thiên uy, chết như thế nào cũng không biết.” Vân Thiển Nguyệt thờ ơ nhìn Vân Vũ, hàn quang nơi đáy mắt bắn ra bốn phía “Hoàng thượng dượng là nhất triều thiên tử, không giống với người khác. Hơn nữa hôm nay hắn gả nữ nhi, ngươi quấy nhiễu hỉ yến của công chúa, là bị tội chém đầu đấy!”
Sắc mặt Vân Vũ lộ ra vẻ sợ hãi, trong lúc nhất thời thân thể cứng đờ tại chỗ.
“Nguyệt nha đầu, ngươi hù dọa hắn làm gì?” Lão hoàng đế lườm Vân Thiển Nguyệt, nói với Vân Vũ: “Vân Vũ! Từ trước đến giờ trẫm đều rất ôn hòa. Nếu chuyện ngươi bẩm báo thật sự là chuyện quan trọng, trẫm tất nhiên sẽ phong thưởng thật lớn.”
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . . nếu tiểu nhân bẩm báo, ngài. . . . . . ngài có thể tha chết cho tiểu nhân không? Tiểu nhân. . . . Tiểu nhân bẩm báo đích xác là chuyện quan trọng.” Vân Vũ nghe vậy khuôn mặt trắng bệch run run hỏi.
“Tốt! Trẫm đồng ý với ngươi! Chỉ cần ngươi bẩm báo chính là chuyện quan trọng, thì trẫm sẽ tha chết cho ngươi. Chẳng những tha cho ngươi khỏi chết, còn phong thưởng lớn.” Lão hoàng đế gật đầu, rất vui vẻ ưng thuận hứa hẹn.
Vân Vũ nghe vậy ánh mắt sáng lên, cũng không còn ý sợ, lập tức rất dũng cảm, vội vàng nói “Chuyện tiểu nhân bẩm báo là . . . . .”
“Vân Vũ, từ nhỏ gia gia ngươi rất thương yêu ngươi đi?” Vẫn một mực không mở miệng Vân lão Vương gia lúc này mở miệng.
Vân Vũ lập tức ngừng nói, nhìn về phía Vân lão Vương gia.
“Lão đầu tử ta nhớ được lúc gia gia ngươi chết nói kỳ thật tiểu Vũ tử rất thông minh, thậm chí còn thông minh hơn Vân Ly, đáng tiếc là hắn không được dạy dỗ tốt.” Dường như Vân lão Vương gia đang hồi tưởng lại cái gì, thở dài nói: “Lúc hắn đi không yên lòng nhất chính là tiểu tử ngươi, nói cho lão đầu tử ta biết, nếu sau này bàng chi Vân Vương phủ vào ở Vân Vương phủ, thì phải chiếu cố ngươi thật tốt. Ngươi đã đến mấy tháng nay rồi, có phải ăn mặc không lo hay không? Nguyệt nha đầu không có bạc đãi ngươi đi? Hiện tại thân tộc trong bàng chi Vân Vương phủ đều trở về Vân Vương phủ, coi như là người Vân Vương phủ. Sau này sẽ là người một nhà, sinh tử liền cùng một chỗ đấy. Cái Xú nha đầu Nguyệt nha đầu này đều đối xử với mọi người bình đẳng.”
Chòm râu dê của Vân Vũ run lên, bỗng nhiên cúi thấp đầu xuống.
“Được rồi, ngươi nói đi! Nếu là chuyện quan trọng, nhất định phải cẩn thận bẩm báo cho hoàng thượng. Hoàng thượng một ngày trăm ngàn việc bận, khó có khi được xuất cung một chuyến. Hôm nay nếu không phải Thất công chúa đại hôn, hoàng thượng cũng không nhất định sẽ tới Vân Vương phủ.” Vân lão Vương gia khoát khoát tay, dường như rất là mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Đúng vậy, Vân Vũ, có chuyện gì nhanh bẩm báo. Cả sảnh đường khách mời này đều chờ đợi ngươi bẩm báo xong mới có thể mở tiệc đấy.” Vân Vương gia cũng lên tiếng phụ họa.
Nhưng Vân Vũ cúi đầu, không lên tiếng.
“Vân Vũ! Có chuyện gì nhanh bẩm báo!” Lão hoàng đế nhìn Vân lão Vương gia và Vân Vương gia, giọng nói chìm xuống.
“Tiểu. . . . . . Tiểu nhân. . . . . .” Vân Vũ cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, thân thể càng không ngừng run rẩy, dường như trong lòng kịch liệt giãy dụa, run rẩy chốc lát, không nói ra lời.
“A. . . . . .” Bỗng nhiên trong chỗ ngồi khách mời truyền đến một tiếng cười khẽ, ngay sau đó một giọng nói ôn hòa mỉm cười vang lên “Xem ra là mới vừa này hắn bị Thiển Nguyệt tiểu thư hù dọa rồi! Hoàng thượng, ngài để cho hắn tỉnh thần lại đi, dù sao sắc trời còn sớm, tất cả mọi người cũng không đói bụng, bọn ta chờ chốc lát rồi uống rượu mừng cũng không sao.”
Vân Thiển Nguyệt nghe được giọng nói quen thuộc thì quay đầu nhìn lại, thấy Thương Đình ngồi ở chỗ ngồi bàn tân khách. Bên cạnh đều là một đám triều thần ủng hộ Thất hoàng tử. Mà hắn ngồi ở chủ vị, nghiễm nhiên trở thành đầu não, ánh mắt nàng co lại, thẳng tắp nhìn Thương Đình.
“Thiển Nguyệt tiểu thư đừng nhìn tại hạ như vậy! Ánh mắt như thế sẽ khiến tại hạ lầm tưởng Thiển Nguyệt tiểu thư thích tại hạ đấy!” Thương Đình run cổ tay lên, mỉm cười mở quạt làm từ mười hai khung xương, chỉ nghe “cạch” một tiếng, quạt che khuất một bên tuấn nhan của hắn, giọng điệu của hắn ôn hòa chứa ý cười, trong tao nhã lại mang thêm mấy phần phong lưu.
Tất cả mọi người nghe tiếng nhìn lại, trong nháy mắt hắn thành tiêu điểm của cả sảnh đường tân khách.
Từ khi Thương Đình vào kinh thành nửa tháng tới nay, vẫn tạm trú tại phủ Thất hoàng tử dưỡng thương. Mọi người trong kinh biết phủ Thất hoàng tử có một vị nhân vật lợi hại trong thập đại thế gia tới, nhưng đều chưa từng thấy qua nhân vật lợi hại lộ diện, chỉ có số ít triều thần ủng hộ Thất hoàng tử mỗi ngày xuất nhập phủ Thất hoàng tử biết thôi. Hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Thương Đình, mọi người không khỏi rối rít kinh dị trước cử chỉ của hắn. Thanh quý hoa mỹ, cử chỉ hữu lễ, cử chỉ thong dong này hoàn toàn xứng đáng là người của thập đại thế gia. Trong lúc nhất thời trong lòng âm thầm suy nghĩ nhân vật bậc này lại thành phụ tá của Thất hoàng tử, mà nghe nói hoàng thượng còn phái Văn công công đến thăm hỏi, hiển nhiên cũng ngầm đồng ý địa vị Thất hoàng tử và nâng cao sự tồn tại và sự coi trọng của hắn với người này.
“Ta nhớ được trên danh sách khách mời không có vị công tử này!” Vân Thiển Nguyệt lãnh đạm nói.
“Đại hỉ của Vân Vương phủ, quả thật một cái cọc thịnh thế. Tại hạ tạm trú ở phủ Thất hoàng tử, cũng coi như hàng xóm bằng hữu với Vân Vương phủ. Không mời mà tới chúc mừng, hạ lễ đã sớm trình lên rồi, Vân Vương phủ cũng thu lễ vật của tại hạ, Thiển Nguyệt tiểu thư sẽ không ở hỉ yến muốn đuổi tại hạ đi? Đây cũng không phải là đạo đãi khách của Vân Vương phủ a!” Thương Đình mỉm cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, ôn văn nhĩ nhã.
“Vị công tử này thật khiêm tốn!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thương Đình thật sâu, cười cười, âm thầm giễu cợt.
“Không bằng thanh danh của Thiển Nguyệt tiểu thư thiên hạ đều biết!” Thương Đình mỉm cười ứng đối, châm chọc lại Vân Thiển Nguyệt.
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên chìm xuống, nhếch môi nhìn Thương Đình không hề nói nữa, nghĩ hôm nay chuyện Vân Vũ có liên quan đến hắn hay không? Vân Vũ xuất hiện, làm cho nàng nghĩ tới đoạn bí mật mà nàng đã nghe ở tổ tự Vân Vương phủ, về phụ thân nàng.
Thương Đình nhẹ lay động mười hai cốt phiến, khí định thần nhàn, thấy Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, hắn cũng không nhiều lời nữa, hành động kia rõ ràng là đang đợi chờ trò hay, chẳng qua là nụ cười nơi khóe miệng thoáng lạnh.
“Vân Vũ! Rốt cuộc ngươi có chuyện quan trọng gì muốn bẩm báo?” Ánh mắt già nua của lão hoàng đế nhìn lướt qua Thương Đình và Vân Thiển Nguyệt, người khác có lẽ không phát hiện ra, nhưng hắn đương nhiên phát hiện giữa hai người sóng ngầm bắt đầu khởi động, nhìn Vân Vũ quỳ trên mặt đất trầm giọng mở miệng.
“Tiểu nhân. . . . . . Tiểu nhân. . . . . .” Thân thể Vân Vũ run rẩy trong chốc lát, dường như rốt cục chiến thắng cái gì, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn lão hoàng đế bằng vẻ mặt quyết tâm nói: “Tiểu nhân bẩm báo một chuyện bí mật! Chuyện bí mật này là . . . . .”
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt híp híp, bàn tay trong tay áo nắm chặt.
“Hoàng bá bá, một tiểu nhân trộm cắp nói như vậy, sao có thể tin tưởng được chứ?” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên từ chỗ ngồi khách mời đứng lên, bước nhanh đi lên trước, nhấc chân đạp Vân Vũ trên mặt đất một cước, cắt đứt lời của hắn, cả giận nói “Hỉ yến đang tốt đẹp, một khối thịt từ nơi nào lăn ra đây quấy nhiễu khiến cả nồi thịt đều tanh?”
Vân Vũ “A” kêu đau một tiếng, bị Dạ Khinh Nhiễm đạp ngã chỏng vó.
“Nhiễm tiểu tử! Lui xuống đi!” Lão hoàng đế tức giận gầm lên.
Dạ Khinh Nhiễm đứng ở tại chỗ bất động, nhìn lão hoàng đế nói: “Hoàng bá bá, ngài biết rõ Vân Vũ này là người nào sao? Là phế vật đần độn nhất trong bàng chi Vân Vương phủ. Gà vừa gáy đã thành cẩu đi trộm đồ, hạng người tiếp tay cho giặc. Hắn có thể có chuyện gì quan trọng chứ? Sợ là bị người nào sai sử lăn ra đây hắt nước bẩn? Ngài anh minh cơ trí, cũng không thể nghe loại lũ tiểu nhân này nói như vậy!”
“Trẫm nói lui xuống đi! Có nghe thật hay không cũng để hắn nói trước rồi mới nhận định!” Lão hoàng đế trầm giọng quát to.
“Hoàng bá bá, ta cũng có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo. Ta vừa nhận được tin tức, lúc Nhị hoàng tử đến đón Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng thì bị tân nương ám sát, chủy thủ không đâm trúng ngực, nhưng vẫn phải lo lắng đến tính mạng. Thậm chí nàng kia là dịch dung thành Tần tiểu thư, còn tung tích của Tần tiểu thư chân chính thì không rõ. Đây cũng là một đại sự!” Dạ Khinh Nhiễm không nhìn lão hoàng đế gầm lên, liên mồm nói.
“Cái gì? Nhị hoàng tử bị ám sát? Tung tích của Tần tiểu thư không rõ?” Lão hoàng đế đứng bật dậy, vẻ mặt khiếp sợ.
Cả sảnh đường khách mời nghe vậy cũng sợ hãi.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới kỹ xảo diễn xuất thật tốt! Nhất cử nhất động trong kinh thành này làm sao có thể giấu diếm được Lão hoàng đế? Như vậy ẩn vệ trở thành những kẻ bất tài được rồi. Mà trong cả sảnh đường khách mời có mấy người không có tai mắt? Cả chuyện lớn như vậy cũng không biết? Nhưng lúc này người nào cũng khiếp sợ, tất cả có thể đoạt giải Oscar được rồi.
“Đương nhiên là thật! Hoàng bá bá, sao ta có thể lừa gạt ngài được?” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu.
Lão hoàng đế gấp giọng hỏi: “Thiên Khuynh như thế nào? Bị thương rất nặng? Sao phủ Thừa Tướng lại để xảy ra chuyện này?”
“Cái này chất tử không biết! Hoàng bá bá có muốn bãi giá đi Nhị hoàng tử phủ nhìn xem một chút hay không?” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu.
“Lập tức bãi giá đi phủ Nhị hoàng tử !” Lão hoàng đế gật đầu, lập tức rời tiệc, bước chân vội vàng muốn rời đi, dường như không quan tâm đến chuyện hỏi thăm Vân Vũ nằm trên mặt đất.
“Hoàng thượng chớ vội!” Minh phi một phát bắt được ống tay áo Lão hoàng đế, ngăn cản bước chân của hắn, ôn nhu nói “Hoàng thượng gấp cũng vô dụng! Không phải Tứ hoàng tử cũng có ở đây sao? Phái Tứ hoàng tử đi phủ Nhị hoàng tử xem một chút là biết. Chắc là Nhị hoàng tử bị thương nhẹ thôi, nếu tổn thương nặng nề… sao lại không có người đến đây bẩm báo cho ngài? Thân thể ngài không tốt, cứ ở chỗ này chờ tin tức thôi! Cần gì phải đích thân đi? Huống chi nơi này còn có một chuyện bí mật chưa được giải quyết! Rốt cuộc vẫn nên nghe một chút cho thỏa đáng. Mà Tần Thừa tướng là Thừa tướng một nước, thống lĩnh văn võ bá quan. Tần tiểu thư không thấy, hắn đương nhiên sẽ có chừng mực.”
“Ngươi nói cũng đúng!” Lão hoàng đế nghe vậy dừng bước, đưa tay xoa bóp trán, “Là trẫm vừa nghe Thiên Khuynh bị thương Tần tiểu thư mất tích nên quá lo lắng rồi!” Dứt lời, hắn nhìn về phía tân khách, nói với Dạ Thiên Dục: “Thiên Dục, bây giờ con đi phủ Nhị hoàng tử xem thương thế Thiên Khuynh, thuận tiện cẩn thận điều tra cho trẫm xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”
“Dạ, phụ hoàng!” Dạ Thiên Dục đứng lên, cung kính lên tiếng, đi ra ngoài.
Lão hoàng đế ngồi xuống lần nữa, thấy sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm không tốt nhìn Minh phi, hắn khoát khoát tay với Dạ Khinh Nhiễm: “Nhiễm tiểu tử, ngươi và Thiên Dục cùng đi phủ Nhị hoàng tử nhìn xem đi. Nếu ngươi đã nhận được tin tức, tại sao lại không sớm bẩm báo cho trẫm?”
“Minh phi cũng nói không có gì đáng ngại rồi! Nếu Tứ hoàng tử đi, ta còn đi làm cái gì?” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu: “Đã tham gia hỉ sự trước rồi thì không nên đi nhìn thấy máu? Xui! Ta không đi!”
“Ngươi. . . . . . Ngươi thật sự là càng ngày càng vô liêm sỉ rồi!” Lão hoàng đế cả giận nói.
Đức Thân vương đang ngồi lập tức đứng lên, tạ tội với Lão hoàng đế: “Tên tiểu tử Tiểu Ma vương chính là đức hạnh này! Hoàng thượng thứ tội!” Dứt lời, liền xoay người quát lớn với Dạ Khinh Nhiễm:”Nếu không đi phủ Nhị hoàng tử thì sao còn không lui xuống? Càng ngày càng không có tiến triển gì! Đừng quên ngươi họ gì!”
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm buồn bã, há miệng, vừa muốn nói chuyện, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nói: “Một chuyện nhỏ mà thôi! Sao lại thành phiền muộn như vậy rồi? Vân Vũ, ngươi còn có thể nói chuyện sao? Có thể nói chuyện thì nhanh đứng lên nói! Cho tất cả mọi người chúng ta nghe một chút ngươi có thể nói ra cái gì mới mẻ! Nghe xong chuyện mới mẻ của ngươi rồi khai tiệc!”
Nằm trên mặt đất Vân Vũ giật giật thân thể, hình như nhớ tới, không dậy nổi, có thể thấy được một cước kia của Dạ Khinh Nhiễm có bao nhiêu nặng.
“Dạ Khinh Nhiễm, nhanh ngồi trở lại đi! Hôm nay huynh ăn mặc tiên diễm như vậy, nếu không biết còn tưởng rằng huynh cũng muốn chờ ở chỗ này bái đường đấy!” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay với Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt đã mở miệng, cũng không nói nữa, có chút bực mình xoay người đi trở về chỗ ngồi dành cho khách mời.
“Khó trách phía ngoài đồn đãi quan hệ của Nhiễm Tiểu vương gia và Thiển Nguyệt tiểu thư không giống bình thường. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên không tầm thường.” Thương Đình bỗng nhiên đột ngột cười cười, lời nói rất có ý tứ hàm xúc.
Mọi người nghe vậy thần sắc khác nhau.
“Đó là đương nhiên, từ nhỏ bản Tiểu Vương và tiểu nha đầu đã quen biết nhau, đương nhiên là tốt hơn so với người có chút bất âm bất dương!” Dạ Khinh Nhiễm liếc Thương Đình, hừ lạnh một tiếng.
Khuôn mặt Thương Đình mỉm cười, giống như không nghe thấy lời mắng của Dạ Khinh Nhiễm, nhìn về phía Vân Vũ nằm trên mặt đất, giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa: “Một cước của Nhiễm Tiểu vương gia, sợ là hắn bị đá không thể nói chuyện đi? Xem ra hôm nay chuyện bí mật trọng yếu này chúng ta rất khó nghe đến rồi. Rốt cuộc là bí mật gì đây? Vân Vũ là bàng chi Vân Vương Phủ, chẳng lẽ bí mật của hắn là Vân Vương phủ có chuyện gì không thể cho ai biết, không muốn hoàng thượng cùng mọi người biết?”
Nếu nói một viên đá kích thích ngàn tầng sóng, đại khái chính là như thế đi! Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Vân lão Vương gia và Vân Vương gia, Vân Thiển Nguyệt. Rối rít suy đoán.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy ánh mắt bắn ra vẻ tàn khốc, nhìn Thương Đình, cười đến lạnh lùng: “Phủ đệ nào không có vài đoạn bí mật? Thương gia của thập đại thế gia, trăm năm trước cho tới bây giờ, bí mật lại càng đếm không hết. Vị công tử này, có muốn hiện tại trước mặt cả sảnh đường khách mời giúp ngươi và Thương gia các ngươi học đếm? Nhất là có một chuyện bí mật khiến ký ức của ta vẫn còn mới mẻ, mỗi lần nghĩ thì đều cảm khái. Đó chính là vài thập niên trước Lan Lăng cắt đứt với gia chủ tiền nhiệm của Thương gia. . . . . .”
Thương Đình biến sắc, nhưng cũng không ngăn cản Vân Thiển Nguyệt, mà khóe môi thu hồi nụ cười, lành lạnh nhìn nàng.
“Nguyệt nha đầu!” Lão hoàng đế cắt đứt lời Vân Thiển Nguyệt, nói với Vân Vũ trên mặt đất: “Vân Vũ, ngươi, nói mau rốt cuộc muốn bẩm báo chuyện gì? Trẫm không thể bởi vì một mình ngươi mà làm trễ nãi hỉ yến hôm nay. Nếu không ngươi có mười đầu cũng không đủ chém!” Dứt lời, giọng nói hắn uy nghiêm, hiển thị rõ tức giận: “Từ giờ trở đi, trừ Vân Vũ, không cho phép ai nói thêm một câu nào nữa! Nếu không trẫm sẽ để cho ẩn vệ che cái miệng của hắn! Bao gồm cả Nguyệt nha đầu và Nhiễm tiểu tử, đừng tưởng rằng trẫm không trị được các ngươi! Khiến ngay cả trẫm các ngươi cũng không để vào trong mắt.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng, dường như nghe thấy, lại dường như không nghe thấy, thần sắc trên mặt không thấy cung kính, nhưng cũng không thấy không cung kính.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn Lão hoàng đế, bưng bầu rượu lên uống ừng ực như tu nước, sắc mặt có chút mờ mờ.
Mọi người nghe vậy lại không có người nào dám lên tiếng. Thương Đình cười cười, thần sắc trên mặt không khác Vân Thiển Nguyệt, Dạ Khinh Nhiễm bao nhiêu.
“Vân Vũ, ngươi còn có thể nói chuyện sao?” Lão hoàng đế nhìn về phía Vân Vũ trên mặt đất.
“Bẩm hoàng thượng. . . . . . Tiểu nhân có thể. . . . . .” Vân Vũ khó khăn bò dậy, dường nhị bị lão hoàng đế uy hiếp làm cho kinh sợ, vội vàng nói: “Tiểu nhân muốn nói đến một đoạn bí mật của Vân Vương phủ, là. . . . . . bốn mươi năm trước, Vân Vương phủ sinh ra một đôi song sinh tử(song sinh hai đứa bé trai). Cặp song sinh kia vốn nên bị giết chết, nhưng lúc đó . . . . . . lúc đó Vân lão Vương gia bí mật bảo vệ. . . . . . Chính là Vân Vương gia hiện tại, và còn có một người, từng nhờ nuôi ở nhà ta. . . . . .”
Mọi người nghe vậy đều vô cùng sợ hãi!
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới quả nhiên bị chọc ra chuyện này, lúc Vân Vũ nói một chuyện bí mật nàng đã nghĩ đến rồi! Vân Vũ bị người nào xúi giục? Không thể tự mình lăn ra đây để nói ra chuyện này. Người trộm cắp, nhưng không phải người ngu. Chuyện không có lợi hắn có thể làm? Là lão hoàng đế hay là Thương Đình? Nàng nhìn Vân lão Vương gia và Vân Vương gia, Vân lão Vương gia nhắm mắt lại buồn ngủ, dường như không nghe thấy, mà sắc mặt Vân Vương gia đầy sợ hãi, hiển nhiên không dám tin.
Nàng thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên cười “Chuyện này thật mới mẻ! Sao ta lại chưa từng được nghe nói! Vân Vũ, ngươi cũng không nên tin lời người khác mà nói bậy, mặc dù Hoàng thượng dượng đáp ứng tha cho ngươi khỏi chết, nhưng đấy là lời ngươi nói hữu dụng mới được, nếu nói vô dụng hoang đường như vậy, thật có thể mười đầu cũng không đủ chém rồi!”
“Tiểu nhân nói đều là sự thật, tuyệt không có nửa câu nói dối!” Vân Vũ lập tức nói: “Tiểu nhân dám lấy tính mạng ra đảm bảo.”
“A? Vậy mà lại có chuyện này?” Sắc mặt lão hoàng đế âm trầm, nhìn về phía Vân lão Vương gia: “Lão Vương thúc, ngươi nói như thế nào? Nếu trẫm nhớ không lầm, bốn mươi năm trước Khâm Thiên Giám có một vị Thiên sư đức cao vọng trọng xem thiên tượng vào ban đêm, nói tử vi Tinh cùng Long Đàn Tinh tướng cùng nhau hạ phàm, kinh thành này tất có song sinh tử ra đời. Song sinh tử ra đời, trời giáng đại họa, quả thật báo trước vận số của Thiên Thánh đã hết. Phương pháp phá giải là phải tru diệt song sinh tử, vừa bảo vệ thái bình thịnh thế, Thiên Thánh phồn vinh trăm năm cũng không phải nói suông. Nhưng về sau kinh thành vẫn không có song sinh tử mới ra đời. Lúc ấy trẫm, phụ vương cùng tất cả văn võ trong triều đều rất kỳ quái. Ngày đó thiên sư là sư huynh của Linh Ẩn đại sư, sao có thể phạm sai lầm? Vẫn nghi ngờ không dứt, hôm nay Vân Vũ lại nói ra chuyện này, chẳng lẽ đôi song sinh tử này thật ra sinh ra ở Vân Vương Phủ hay sao?”
“Tuyệt không có chuyện này! Hoàng thượng, lời nói trẻ con, tại sao có thể là sự thật? Nếu Vân Vương Phủ thật có song sinh tử, sao có thể giấu diếm được tai mắt của Tiên hoàng? Tiên hoàng là Thánh chủ Nhân Quân, trí tuệ hơn người, lão thần đi theo Tiên Vương, rõ ràng năng lực của tiên hoàng và hoàng thượng. Mà Vân Vương phủ vẫn trung tâm bảo vệ vua, nếu có song sinh tử, sao có thể tự mình vụng trộm mà giấu riêng không báo?” Vân lão Vương gia mở đôi mắt buồn ngủ ra, nhìn Vân Vũ, thở dài nói: “Trước khi chết gia gia của Vân Vũ nói với lão thần, đứa nhỏ này tâm thuật bất chính, nhưng bởi vì sai sót năm đó của mình, suýt nữa khiến hắn bị ngâm nước mà chết, sau lại thật vất vả đại nạn không chết, thì coi như trân bảo, cưng chiều quá đáng, mới dưỡng thành tính tính như hiện tại, dặn dò ta phải cực kỳ chiếu cố. Từ bàng chi Vân Vương phủ dời đến Vân Vương phủ, Vân Vương phủ đối đãi hắn không tệ, lão thần không biết là người phương nào sai khiến hắn hãm hại Vân Vương phủ. Kính xin hoàng thượng làm chủ tra rõ, nhất định phải cho lão thần sự trong sạch! Lão thần trung quân cả đời, hôm nay còn có kim bài mà tiên hoàng ngự tứ, cũng không muốn khí tiết tuổi già khó giữ được.”
“Vân Vũ! Ngươi nói những lời này, có chứng cớ, hoặc là căn cứ hay không? Đây cũng không phải là chuyện nhỏ! Nếu ngươi nói xằng nói bậy, mặc dù vừa rồi trẫm đáp ứng tha chết cho ngươi, nhưng phải phân rõ chuyện gì! Tội vu oan, nếu tra ra không phải là sự thật, tất nhiên sẽ quyết chém không tha!” Lão hoàng đế giận tái mặt, uy nghiêm hiển thị rõ.
Vân Vũ vội vàng dập đầu tại chỗ: “Bẩm hoàng thượng, những lời tiểu nhân nói đều là thật, nếu không là thật, thiên lôi đánh xuống! Chết không được tử tế. Vân Vương phủ từng đúng có song sinh tử, một nuôi ở Vân Vương phủ, trở thành thế tử Vân Vương phủ, một nhờ nuôi ở trong nhà của tiểu nhân ở Vân huyện, do gia gia của tiểu nhân nuôi dưỡng, chính là Tam thúc của tiểu nhân. Phụ thân tiểu nhân là lão đại, Nhị thúc tiểu nhân cũng chính là phụ thân Vân Ly. Tam thúc tiểu nhân thật ra là một trong song sinh tử của Vân lão Vương. . . . . .”
“Chứng cớ đâu?” Vân Thiển Nguyệt lạnh giọng hỏi.
“Chứng cớ. . . . . .” Vân Vũ nhìn chung quanh một cái, vội vàng nói: “Chuyện này phụ thân ta cùng nhị thúc ta cũng biết.”
“Gia gia ngươi đã chết! Phụ thân ngươi chết sớm, nhị thúc ngươi cũng chính là cha đẻ của Vân Ly đi? Hắn có ở đây không?” Lão hoàng đế trầm giọng hỏi.
“Nhị thúc ở đây!” Vân Vũ vội vàng gật đầu.
“Người đâu, đi truyền sinh phụ của Vân Ly, nhị thúc của Vân Vũ!” Lão hoàng đế quát to một tiếng.
Lập tức có người lên tiếng ra khỏi hỉ đường, ánh mắt của mọi người đều đi theo người nọ, trong lúc nhất thời hỉ đường yên lặng như tờ.
“Vân Vũ, trừ nhân chứng, ngươi còn có vật chứng không?” Lão hoàng đế trầm giọng hỏi.
Vân Vũ lắc đầu thật mạnh nói: “Tiểu nhân nói tuyệt đối là thật. Hoàng thượng ngài nghĩ, nếu không phải gia gia của tiểu nhân có ân với Vân Vương phủ, sao Vân Vương phủ lại cho một chi chúng ta tách rời từ Vân huyện đến Vân Vương phủ ở kinh thành? Đây chính là chứng cớ.”
“Vân Vũ, ngươi chưa đọc qua sách sao? Đừng quá buồn cười! Điều này cũng có thể cho rằng chứng cớ sao? Ai dạy cho ngươi!” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh.
Hình như Vân Vũ rất sợ Vân Thiển Nguyệt, thân thể run run một chút, không dám nhìn nàng.
“Hoàng thượng, sinh phụ Vân Ly tới!” Lúc này người nọ trở lại, mang theo một lão giả mặc cẩm bào đến.
Lão giả già hơn Vân Vương gia một chút, sau khi đi vào vội vàng quỳ lạy với lão hoàng đế.
“Ngươi là sinh phụ của Vân Ly? Trẫm hỏi ngươi, Vân Vương phủ từng có song sinh tử nhờ nuôi ở nhà ngươi? Là tam thúc củaVân Vũ?” Lão hoàng đế không đợi người mở miệng, liền trầm giọng hỏi thăm.
Lão giả ngẩn ra, vội vàng lắc đầu, mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy thiên tử, cũng không hề có bối rối sợ hãi: “Bẩm hoàng thượng, phụ thân thảo dân có ba người con trai, đại ca, thảo dân cùng tam đệ. Tam đệ là phụ mẫu thảo dân thân sinh, cùng với đại ca và ta đều là do một mẹ sinh ra, làm sao có thể là Vân Vương phủ gửi nuôi nhà ta? Lời nói này quả thực là hoang đường.”
“Chuyện này là thật?” Sắc mặt lão hoàng đế thâm trầm.
“Bẩm hoàng thượng, không dám có nửa câu giả dối.” Lão giả lắc đầu.
“Nhị thúc, thúc nói nhảm! Rõ ràng Tam thúc chính là. . . . . .” Vân Vũ lập tức hô to.
“Vô liêm sỉ! Suốt ngày trộm cắp, không làm chuyện tốt, hôm nay lại nói ra những lời hồ ngôn loạn ngữ này. Biết như thế lúc đầu để cho ngươi rơi xuống nước chết đuối thì cũng đỡ lo hơn! Lại dám chạy đến trước mặt hoàng thượng hồ ngôn loạn ngữ? Chán sống sao?” Lão giả giận dữ mắng mỏ Vân Vũ.
Vân Vũ cổ co rụt lại, không cam lòng nói: “Nhị thúc, thúc rõ ràng bởi vì hiện tại con của mình thành thế tử của Vân Vương phủ mới có thể bao che chuyện này. Tam thúc vốn không phải là gia gia sở sinh, khi đó nãi nãi (bà nội) bệnh nặng đã được nửa năm, nơi nào có thể mang thai? Sinh thần tam thúc cũng không phù hợp! Không tin liền lấy gia phả cùng sinh thần bát tự (ngày sinh tháng đẻ) của tam thúc ra đối chiếu, vừa nhìn liền biết.”
“Nhị bái cao đường!” Quan lễ nghi hô lần nữa.
Vân Ly và Thất công chúa đứng dậy hướng về phía Lão hoàng đế, Vân lão Vương Gia, Vân Vương gia song song quỳ lạy.
“Phu thê giao bái!” Quan lễ nghi lại hô.
Vân Ly và Thất công chúa xoay người, mặt hướng về đối phương, cúi đầu, vừa muốn đối bái. Lúc này, một bóng người bỗng nhiên chạy vào lễ đường, xông về phía hai người.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt phát lạnh, hồng nhan cẩm từ trong tay áo bay ra, đánh vòng, trong khoảnh khắc liền quấn lấy eo người kia. Người nọ khó khăn dừng bước, tựa hồ muốn tránh thoát, nhưng không tránh được. Hắn lớn tiếng nói “Hoàng thượng, tiểu nhân có chuyện quan trọng bẩm báo!”
Biến cố này phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người đều nhìn theo, thấy là một nam tử râu dê hơn ba mươi tuổi.
“A?” Lão hoàng đế nhìn về phía người kia.
“Có chuyện quan trọng bẩm báo cũng phải chờ, quấy rầy chuyện tốt của người khác là bị đày xuống mười tám tầng địa ngục trọn đời không thể siêu sinh đấy!” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn người kia, dứt lời, không đợi người kia mở miệng, một luồng khí tuyến bay ra, điểm trúng á huyệt của người nọ. Nàng chưa từng cảm kích thủ pháp điểm huyệt thiên hạ độc môn của Vinh Vương phủ như vào giờ khắc này, chưa từng cảm kích Dung Cảnh dạy nàng thủ pháp điểm á huyệt người khác như giờ phút này.
Người nọ há miệng, không phát ra được âm thanh nào, có chút kinh hãi nhìn khuôn mặt băng hàn của Vân Thiển Nguyệt.
“Nguyệt nha đầu, người này có chuyện quan trọng bẩm báo, nếu trì hoãn. . . . . .” Lão hoàng đế thấy Vân Thiển Nguyệt ngăn trở người nọ nói thì chuyện giận tái mặt.
“Hoàng thượng dượng, chỉ còn một lạy cuối cùng này thôi! Chờ dưới hỉ đường chính là nữ nhi và nữ tế (con rể) ngài! Ngài cũng không muốn bọn họ bỏ lỡ giờ lành đi? Chuyện lớn bằng trời gì cũng không gấp bằng nửa khắc này.” Vân Thiển Nguyệt dùng hồng nhan cẩm cuốn lấy nam tử kia không nhúc nhích, nàng nói giọng lạnh lùng giống như đóng băng với lão hoàng đế.
Hiển nhiên cho tới bây giờ lão hoàng đế chưa từng nhìn thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt băng hàn như vậy, cho tới bây giờ nàng đều là lười biếng cười ha hả trăm ngàn loại mặt, nhưng chưa từng có vẻ mặt lạnh lùng băng hàn mơ hồ còn mang chút sát khí như lúc này, trong lúc nhất thời ngây ngốc.
“Ca ca, tẩu tẩu! Các người tiếp tục!” Vân Thiển Nguyệt thừa dịp Lão hoàng đế ngẩn ra, mở miệng nói với Vân Ly và Thất công chúa phía bên kia. Nàng nghĩ bọn họ nên hiểu ý của nàng. Vô luận thế nào, cũng phải hoàn thành lễ đại hôn xong. Nếu lễ cuối cùng này hoàn thành, Thất công chúa chính là người của Vân Vương phủ! Bọn họ là phu thê!
“Thất công chúa?” Vân Ly đương nhiên hiểu, xoay người nhìn về phía Thất công chúa, nhẹ giọng hỏi thăm.
“Chúng ta tiếp tục!” Mặc dù giọng nói của Thất công chúa mềm mại, nhưng vô cùng kiên định.
“Thiển Nguyệt tiểu thư! Tình cảm nhi nữ quan trọng hơn đại sự thiên hạ sao? Ngươi ngăn trở người có chuyện quan trọng bẩm báo như vậy, nếu trì hoãn đại sự, ngươi chịu trách nhiệm được hay sao hả?” Lúc này Minh phi mở miệng, giọng nói có chút bén nhọn.
“Nếu ta nói sẽ chịu trách nhiệm được thì sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Minh phi, lạnh lùng nói: “Minh phi nương nương! Ngươi là mẹ đẻ của Thất công chúa. Cứ không muốn thấy nữ nhi tốt hay sao? Ta cảm thấy được ngươi nên tự nhìn lại mình. Từ sau khi cô cô mang thai, ngươi giống như thay đổi thành một người khác. Hôm nay lại mặc cung trang đỏ thẫm chỉ có hoàng hậu mới được mặc, có phải muốn ngồi vào vị trí Vinh Hoa cung hay không?”
“Ngươi nói nhảm! Bổn cung chỉ là sợ trì hoãn đại sự!” Minh phi biến sắc.
“Một lạy mà thôi, làm sao có thể trì hoãn đại sự?” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, không hề để ý tới Minh phi, nói với quan lễ nghi: “Hô lớn thêm một lần nữa, Chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng ca ca và tẩu tẩu ta đại hôn. Ngươi hô xong, ai còn dám ngăn trở. Đừng trách ta ba thước kiếm tiễn hắn đi gặp Diêm vương uống rượu mừng trước!”
Thân thể Minh phi run lên, lập tức ngậm miệng.
Sắc mặt lão hoàng đế khẽ biến thành xanh: “Nguyệt nha đầu, đây chính là ngày đại hỉ, nói linh tinh cái gì? Thật là xúi quẩy!”
“Nếu Hoàng thượng dượng biết xui, thì cũng không nên để cho người làm ra chuyện xúi quẩy gì.” Mặc dù Vân Thiển Nguyệt nói chuyện với lão hoàng đế nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía quan lễ nghi.
Quan lễ nghi bị làm cho sợ đến tay cơ hồ bắt không được tơ lụa, vội vàng lại hô to lần nữa: “Phu thê giao bái!”
Lúc này cả sảnh đường khách mời cùng với Minh phi, không người nào lên tiếng, Lão hoàng đế trầm mặt không nói thêm gì nữa.
Hai người Vân Ly và Thất công chúa nhất tề khom người, song song lạy, đầu đụng đầu, dừng lại chốc lát, lại song song đứng thẳng lên.
“Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!” Quan lễ nghi dường như nghẹn một hơi nói xong câu cuối cùng.
Vốn là kế tiếp mọi người nên rối rít chúc mừng Hoàng thượng và Vân lão Vương gia, Vân Vương gia, nhưng mới vừa bị một màn kia cùng với sự lạnh lùng của Vân Thiển Nguyệt làm cho khiếp sợ, lúc này cả sảnh đường khách mời đều yên lặng như tờ.
“Không phải là đưa vào động phòng sao? Ca ca, huynh còn không đưa tẩu tẩu vào động phòng!” Vân Thiển Nguyệt cười khẽ.
Mặt Vân Ly đỏ lên, nhìn thoáng qua người kia, dùng hoa lụa đỏ dẫn Thất công chúa ra khỏi hỉ đường, đi hướng Tây Phong uyển.
“Nguyệt nha đầu, lúc này ngươi nên buông người này ra đi!” Lão hoàng đế nhìn về phía nam tử bị Vân Thiển Nguyệt dùng hồng nhan cẩm trói chặt
Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn nam tử kia, chậm rãi rút tay về. Nàng đã để cho Lăng Liên và Y Tuyết báo cho Hồng các khống chế Vân Vương phủ rồi, không nghĩ tới còn có người lẫn vào. Quả nhiên là vô khổng bất nhập (lợi dụng tất cả mọi dịp).
“Ngươi là người phương nào? Có chuyện gì quan trọng muốn bẩm báo với trẫm?” Lão hoàng đế lên tiếng hỏi nam tử hơn ba mươi tuổi kia.
Nam tử kia vội vàng quỳ gối, khấu đầu trước Lão hoàng đế, há miệng, không có phát ra âm thanh.
“Nguyệt nha đầu, giải á huyệt cho hắn!” Lão hoàng đế nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, phân phó.
Vân Thiển Nguyệt bay ra một luồng khí tuyến, giải khai á huyệt cho tên nam tử kia.
Lúc này Lăng Liên lặng lẽ ghé sát vào Vân Thiển Nguyệt, hạ giọng dùng truyền âm nhập mật nói: “Tiểu thư, người này là một thân tộc trong bàng chi của Vân Vương phủ, tên là Vân Vũ. Đám người nô tỳ chỉ chú ý khách mời cả sảnh đường, không ngờ tới trong Vân Vương phủ bàng chi lại. . . . . .”
“Tốt, ta biết rồi!” Vân Thiển Nguyệt khoát tay, cắt đứt lời của Lăng Liên.
Lăng Liên lập tức im lặng, lui qua một bên.
Thân tộc trong bàng chi của Vân Vương phủ, nàng lục soát trong đầu về tư liệu thân tộc trong bàng chi Vân Vương phủ. Rất nhanh cũng nhớ tới những điều ghi lại về Vân Vũ, không học vấn không nghề nghiệp, hết ăn lại nằm, là nhân vật số một mà người trong bàng chi Vân Vương phủ người gặp người trốn. Trộm đạo, nhưng những năm này vẫn có tộc trưởng trông coi, cũng không sinh ra đại sự gì. Lúc ấy nàng thấy cũng không cần để ý, người như vậy ở trên đời này rất nhiều, nhưng không nghĩ một ngày kia tiểu nhân vật cũng có thể trèo lên được nơi thanh nhã này.
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . . Tiểu nhân Vân Vũ, có chuyện quan trọng bẩm báo.” Hình như Vân Vũ mới vừa bị Vân Thiển Nguyệt hù dọa, run rẩy mở miệng. Ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, càng không dám nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Vân Vũ? Người phương nào?” Giọng điệu của lão hoàng đế có chút ôn hòa .
“Tiểu nhân là thân tộc trong bàng chi Vân Vương phủ, là… là đường huynh của Vân Ly…” Vân Vũ vội vàng nói.
“A? Thì ra là đường huynh của Vân Ly?” Lão hoàng đế kinh ngạc nhìn Vân Vũ.
“Hoàng thượng dượng, hiện nay Vân Ly là thế tử của Vân Vương phủ, là ca ca của ta, tất cả mọi người trong bàng chi Vân Vương phủ đều tôn xưng hắn một tiếng Thế tử, nơi nào có một đường huynh rồi? Ta nhưng không nhớ rõ ta còn có huynh trưởng? Hoàng thượng dượng, chẳng lẽ ngài già nên hoa mắt ù tai rồi? Rượu mừng còn chưa có uống đâu, thật là hồ đồ phải không?” Vân Thiển Nguyệt cười cười, khinh thường nhìn Vân Vũ, lời nói giống như kim châm nhắm ngay vào lão hoàng đế.
Mọi người đã sớm thành thói quen đối với hành vi hay lời nói đại nghịch bất đạo không để lại mặt mũi cho thiên tử của Vân Thiển Nguyệt. Cho nên không người nào có nhiều kinh dị, chỉ đổ một thân mồ hôi, cảm thấy sợ là hôm nay Vân Vương phủ gặp chuyện không may rồi. Chỉ mong tai họa đừng dính vào bản thân mình thì đã a di đà phật.
“Vô liêm sỉ!” Lão hoàng đế giận dữ “Nguyệt nha đầu! Trẫm còn không có già mà hoa mắt ù tai! Chỉ đang nói về chuyện lúc trước của Vân Ly mà thôi!”
“Vậy hoàng thượng dượng phải nói rõ ràng rồi! Tránh cho người khác hiểu lầm.” Vân Thiển Nguyệt lười biếng nhướng mày.
Lão hoàng đế hừ một tiếng, hỏi Vân Vũ: “Ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo cho trẫm?”
“Vân Vũ, ngươi cần phải nghĩ kỹ rồi bẩm báo, tránh đến lúc đó chọc giận tới thiên uy, chết như thế nào cũng không biết.” Vân Thiển Nguyệt thờ ơ nhìn Vân Vũ, hàn quang nơi đáy mắt bắn ra bốn phía “Hoàng thượng dượng là nhất triều thiên tử, không giống với người khác. Hơn nữa hôm nay hắn gả nữ nhi, ngươi quấy nhiễu hỉ yến của công chúa, là bị tội chém đầu đấy!”
Sắc mặt Vân Vũ lộ ra vẻ sợ hãi, trong lúc nhất thời thân thể cứng đờ tại chỗ.
“Nguyệt nha đầu, ngươi hù dọa hắn làm gì?” Lão hoàng đế lườm Vân Thiển Nguyệt, nói với Vân Vũ: “Vân Vũ! Từ trước đến giờ trẫm đều rất ôn hòa. Nếu chuyện ngươi bẩm báo thật sự là chuyện quan trọng, trẫm tất nhiên sẽ phong thưởng thật lớn.”
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . . nếu tiểu nhân bẩm báo, ngài. . . . . . ngài có thể tha chết cho tiểu nhân không? Tiểu nhân. . . . Tiểu nhân bẩm báo đích xác là chuyện quan trọng.” Vân Vũ nghe vậy khuôn mặt trắng bệch run run hỏi.
“Tốt! Trẫm đồng ý với ngươi! Chỉ cần ngươi bẩm báo chính là chuyện quan trọng, thì trẫm sẽ tha chết cho ngươi. Chẳng những tha cho ngươi khỏi chết, còn phong thưởng lớn.” Lão hoàng đế gật đầu, rất vui vẻ ưng thuận hứa hẹn.
Vân Vũ nghe vậy ánh mắt sáng lên, cũng không còn ý sợ, lập tức rất dũng cảm, vội vàng nói “Chuyện tiểu nhân bẩm báo là . . . . .”
“Vân Vũ, từ nhỏ gia gia ngươi rất thương yêu ngươi đi?” Vẫn một mực không mở miệng Vân lão Vương gia lúc này mở miệng.
Vân Vũ lập tức ngừng nói, nhìn về phía Vân lão Vương gia.
“Lão đầu tử ta nhớ được lúc gia gia ngươi chết nói kỳ thật tiểu Vũ tử rất thông minh, thậm chí còn thông minh hơn Vân Ly, đáng tiếc là hắn không được dạy dỗ tốt.” Dường như Vân lão Vương gia đang hồi tưởng lại cái gì, thở dài nói: “Lúc hắn đi không yên lòng nhất chính là tiểu tử ngươi, nói cho lão đầu tử ta biết, nếu sau này bàng chi Vân Vương phủ vào ở Vân Vương phủ, thì phải chiếu cố ngươi thật tốt. Ngươi đã đến mấy tháng nay rồi, có phải ăn mặc không lo hay không? Nguyệt nha đầu không có bạc đãi ngươi đi? Hiện tại thân tộc trong bàng chi Vân Vương phủ đều trở về Vân Vương phủ, coi như là người Vân Vương phủ. Sau này sẽ là người một nhà, sinh tử liền cùng một chỗ đấy. Cái Xú nha đầu Nguyệt nha đầu này đều đối xử với mọi người bình đẳng.”
Chòm râu dê của Vân Vũ run lên, bỗng nhiên cúi thấp đầu xuống.
“Được rồi, ngươi nói đi! Nếu là chuyện quan trọng, nhất định phải cẩn thận bẩm báo cho hoàng thượng. Hoàng thượng một ngày trăm ngàn việc bận, khó có khi được xuất cung một chuyến. Hôm nay nếu không phải Thất công chúa đại hôn, hoàng thượng cũng không nhất định sẽ tới Vân Vương phủ.” Vân lão Vương gia khoát khoát tay, dường như rất là mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Đúng vậy, Vân Vũ, có chuyện gì nhanh bẩm báo. Cả sảnh đường khách mời này đều chờ đợi ngươi bẩm báo xong mới có thể mở tiệc đấy.” Vân Vương gia cũng lên tiếng phụ họa.
Nhưng Vân Vũ cúi đầu, không lên tiếng.
“Vân Vũ! Có chuyện gì nhanh bẩm báo!” Lão hoàng đế nhìn Vân lão Vương gia và Vân Vương gia, giọng nói chìm xuống.
“Tiểu. . . . . . Tiểu nhân. . . . . .” Vân Vũ cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, thân thể càng không ngừng run rẩy, dường như trong lòng kịch liệt giãy dụa, run rẩy chốc lát, không nói ra lời.
“A. . . . . .” Bỗng nhiên trong chỗ ngồi khách mời truyền đến một tiếng cười khẽ, ngay sau đó một giọng nói ôn hòa mỉm cười vang lên “Xem ra là mới vừa này hắn bị Thiển Nguyệt tiểu thư hù dọa rồi! Hoàng thượng, ngài để cho hắn tỉnh thần lại đi, dù sao sắc trời còn sớm, tất cả mọi người cũng không đói bụng, bọn ta chờ chốc lát rồi uống rượu mừng cũng không sao.”
Vân Thiển Nguyệt nghe được giọng nói quen thuộc thì quay đầu nhìn lại, thấy Thương Đình ngồi ở chỗ ngồi bàn tân khách. Bên cạnh đều là một đám triều thần ủng hộ Thất hoàng tử. Mà hắn ngồi ở chủ vị, nghiễm nhiên trở thành đầu não, ánh mắt nàng co lại, thẳng tắp nhìn Thương Đình.
“Thiển Nguyệt tiểu thư đừng nhìn tại hạ như vậy! Ánh mắt như thế sẽ khiến tại hạ lầm tưởng Thiển Nguyệt tiểu thư thích tại hạ đấy!” Thương Đình run cổ tay lên, mỉm cười mở quạt làm từ mười hai khung xương, chỉ nghe “cạch” một tiếng, quạt che khuất một bên tuấn nhan của hắn, giọng điệu của hắn ôn hòa chứa ý cười, trong tao nhã lại mang thêm mấy phần phong lưu.
Tất cả mọi người nghe tiếng nhìn lại, trong nháy mắt hắn thành tiêu điểm của cả sảnh đường tân khách.
Từ khi Thương Đình vào kinh thành nửa tháng tới nay, vẫn tạm trú tại phủ Thất hoàng tử dưỡng thương. Mọi người trong kinh biết phủ Thất hoàng tử có một vị nhân vật lợi hại trong thập đại thế gia tới, nhưng đều chưa từng thấy qua nhân vật lợi hại lộ diện, chỉ có số ít triều thần ủng hộ Thất hoàng tử mỗi ngày xuất nhập phủ Thất hoàng tử biết thôi. Hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Thương Đình, mọi người không khỏi rối rít kinh dị trước cử chỉ của hắn. Thanh quý hoa mỹ, cử chỉ hữu lễ, cử chỉ thong dong này hoàn toàn xứng đáng là người của thập đại thế gia. Trong lúc nhất thời trong lòng âm thầm suy nghĩ nhân vật bậc này lại thành phụ tá của Thất hoàng tử, mà nghe nói hoàng thượng còn phái Văn công công đến thăm hỏi, hiển nhiên cũng ngầm đồng ý địa vị Thất hoàng tử và nâng cao sự tồn tại và sự coi trọng của hắn với người này.
“Ta nhớ được trên danh sách khách mời không có vị công tử này!” Vân Thiển Nguyệt lãnh đạm nói.
“Đại hỉ của Vân Vương phủ, quả thật một cái cọc thịnh thế. Tại hạ tạm trú ở phủ Thất hoàng tử, cũng coi như hàng xóm bằng hữu với Vân Vương phủ. Không mời mà tới chúc mừng, hạ lễ đã sớm trình lên rồi, Vân Vương phủ cũng thu lễ vật của tại hạ, Thiển Nguyệt tiểu thư sẽ không ở hỉ yến muốn đuổi tại hạ đi? Đây cũng không phải là đạo đãi khách của Vân Vương phủ a!” Thương Đình mỉm cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, ôn văn nhĩ nhã.
“Vị công tử này thật khiêm tốn!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thương Đình thật sâu, cười cười, âm thầm giễu cợt.
“Không bằng thanh danh của Thiển Nguyệt tiểu thư thiên hạ đều biết!” Thương Đình mỉm cười ứng đối, châm chọc lại Vân Thiển Nguyệt.
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên chìm xuống, nhếch môi nhìn Thương Đình không hề nói nữa, nghĩ hôm nay chuyện Vân Vũ có liên quan đến hắn hay không? Vân Vũ xuất hiện, làm cho nàng nghĩ tới đoạn bí mật mà nàng đã nghe ở tổ tự Vân Vương phủ, về phụ thân nàng.
Thương Đình nhẹ lay động mười hai cốt phiến, khí định thần nhàn, thấy Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, hắn cũng không nhiều lời nữa, hành động kia rõ ràng là đang đợi chờ trò hay, chẳng qua là nụ cười nơi khóe miệng thoáng lạnh.
“Vân Vũ! Rốt cuộc ngươi có chuyện quan trọng gì muốn bẩm báo?” Ánh mắt già nua của lão hoàng đế nhìn lướt qua Thương Đình và Vân Thiển Nguyệt, người khác có lẽ không phát hiện ra, nhưng hắn đương nhiên phát hiện giữa hai người sóng ngầm bắt đầu khởi động, nhìn Vân Vũ quỳ trên mặt đất trầm giọng mở miệng.
“Tiểu nhân. . . . . . Tiểu nhân. . . . . .” Thân thể Vân Vũ run rẩy trong chốc lát, dường như rốt cục chiến thắng cái gì, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn lão hoàng đế bằng vẻ mặt quyết tâm nói: “Tiểu nhân bẩm báo một chuyện bí mật! Chuyện bí mật này là . . . . .”
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt híp híp, bàn tay trong tay áo nắm chặt.
“Hoàng bá bá, một tiểu nhân trộm cắp nói như vậy, sao có thể tin tưởng được chứ?” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên từ chỗ ngồi khách mời đứng lên, bước nhanh đi lên trước, nhấc chân đạp Vân Vũ trên mặt đất một cước, cắt đứt lời của hắn, cả giận nói “Hỉ yến đang tốt đẹp, một khối thịt từ nơi nào lăn ra đây quấy nhiễu khiến cả nồi thịt đều tanh?”
Vân Vũ “A” kêu đau một tiếng, bị Dạ Khinh Nhiễm đạp ngã chỏng vó.
“Nhiễm tiểu tử! Lui xuống đi!” Lão hoàng đế tức giận gầm lên.
Dạ Khinh Nhiễm đứng ở tại chỗ bất động, nhìn lão hoàng đế nói: “Hoàng bá bá, ngài biết rõ Vân Vũ này là người nào sao? Là phế vật đần độn nhất trong bàng chi Vân Vương phủ. Gà vừa gáy đã thành cẩu đi trộm đồ, hạng người tiếp tay cho giặc. Hắn có thể có chuyện gì quan trọng chứ? Sợ là bị người nào sai sử lăn ra đây hắt nước bẩn? Ngài anh minh cơ trí, cũng không thể nghe loại lũ tiểu nhân này nói như vậy!”
“Trẫm nói lui xuống đi! Có nghe thật hay không cũng để hắn nói trước rồi mới nhận định!” Lão hoàng đế trầm giọng quát to.
“Hoàng bá bá, ta cũng có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo. Ta vừa nhận được tin tức, lúc Nhị hoàng tử đến đón Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng thì bị tân nương ám sát, chủy thủ không đâm trúng ngực, nhưng vẫn phải lo lắng đến tính mạng. Thậm chí nàng kia là dịch dung thành Tần tiểu thư, còn tung tích của Tần tiểu thư chân chính thì không rõ. Đây cũng là một đại sự!” Dạ Khinh Nhiễm không nhìn lão hoàng đế gầm lên, liên mồm nói.
“Cái gì? Nhị hoàng tử bị ám sát? Tung tích của Tần tiểu thư không rõ?” Lão hoàng đế đứng bật dậy, vẻ mặt khiếp sợ.
Cả sảnh đường khách mời nghe vậy cũng sợ hãi.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới kỹ xảo diễn xuất thật tốt! Nhất cử nhất động trong kinh thành này làm sao có thể giấu diếm được Lão hoàng đế? Như vậy ẩn vệ trở thành những kẻ bất tài được rồi. Mà trong cả sảnh đường khách mời có mấy người không có tai mắt? Cả chuyện lớn như vậy cũng không biết? Nhưng lúc này người nào cũng khiếp sợ, tất cả có thể đoạt giải Oscar được rồi.
“Đương nhiên là thật! Hoàng bá bá, sao ta có thể lừa gạt ngài được?” Dạ Khinh Nhiễm gật đầu.
Lão hoàng đế gấp giọng hỏi: “Thiên Khuynh như thế nào? Bị thương rất nặng? Sao phủ Thừa Tướng lại để xảy ra chuyện này?”
“Cái này chất tử không biết! Hoàng bá bá có muốn bãi giá đi Nhị hoàng tử phủ nhìn xem một chút hay không?” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu.
“Lập tức bãi giá đi phủ Nhị hoàng tử !” Lão hoàng đế gật đầu, lập tức rời tiệc, bước chân vội vàng muốn rời đi, dường như không quan tâm đến chuyện hỏi thăm Vân Vũ nằm trên mặt đất.
“Hoàng thượng chớ vội!” Minh phi một phát bắt được ống tay áo Lão hoàng đế, ngăn cản bước chân của hắn, ôn nhu nói “Hoàng thượng gấp cũng vô dụng! Không phải Tứ hoàng tử cũng có ở đây sao? Phái Tứ hoàng tử đi phủ Nhị hoàng tử xem một chút là biết. Chắc là Nhị hoàng tử bị thương nhẹ thôi, nếu tổn thương nặng nề… sao lại không có người đến đây bẩm báo cho ngài? Thân thể ngài không tốt, cứ ở chỗ này chờ tin tức thôi! Cần gì phải đích thân đi? Huống chi nơi này còn có một chuyện bí mật chưa được giải quyết! Rốt cuộc vẫn nên nghe một chút cho thỏa đáng. Mà Tần Thừa tướng là Thừa tướng một nước, thống lĩnh văn võ bá quan. Tần tiểu thư không thấy, hắn đương nhiên sẽ có chừng mực.”
“Ngươi nói cũng đúng!” Lão hoàng đế nghe vậy dừng bước, đưa tay xoa bóp trán, “Là trẫm vừa nghe Thiên Khuynh bị thương Tần tiểu thư mất tích nên quá lo lắng rồi!” Dứt lời, hắn nhìn về phía tân khách, nói với Dạ Thiên Dục: “Thiên Dục, bây giờ con đi phủ Nhị hoàng tử xem thương thế Thiên Khuynh, thuận tiện cẩn thận điều tra cho trẫm xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”
“Dạ, phụ hoàng!” Dạ Thiên Dục đứng lên, cung kính lên tiếng, đi ra ngoài.
Lão hoàng đế ngồi xuống lần nữa, thấy sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm không tốt nhìn Minh phi, hắn khoát khoát tay với Dạ Khinh Nhiễm: “Nhiễm tiểu tử, ngươi và Thiên Dục cùng đi phủ Nhị hoàng tử nhìn xem đi. Nếu ngươi đã nhận được tin tức, tại sao lại không sớm bẩm báo cho trẫm?”
“Minh phi cũng nói không có gì đáng ngại rồi! Nếu Tứ hoàng tử đi, ta còn đi làm cái gì?” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu: “Đã tham gia hỉ sự trước rồi thì không nên đi nhìn thấy máu? Xui! Ta không đi!”
“Ngươi. . . . . . Ngươi thật sự là càng ngày càng vô liêm sỉ rồi!” Lão hoàng đế cả giận nói.
Đức Thân vương đang ngồi lập tức đứng lên, tạ tội với Lão hoàng đế: “Tên tiểu tử Tiểu Ma vương chính là đức hạnh này! Hoàng thượng thứ tội!” Dứt lời, liền xoay người quát lớn với Dạ Khinh Nhiễm:”Nếu không đi phủ Nhị hoàng tử thì sao còn không lui xuống? Càng ngày càng không có tiến triển gì! Đừng quên ngươi họ gì!”
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm buồn bã, há miệng, vừa muốn nói chuyện, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nói: “Một chuyện nhỏ mà thôi! Sao lại thành phiền muộn như vậy rồi? Vân Vũ, ngươi còn có thể nói chuyện sao? Có thể nói chuyện thì nhanh đứng lên nói! Cho tất cả mọi người chúng ta nghe một chút ngươi có thể nói ra cái gì mới mẻ! Nghe xong chuyện mới mẻ của ngươi rồi khai tiệc!”
Nằm trên mặt đất Vân Vũ giật giật thân thể, hình như nhớ tới, không dậy nổi, có thể thấy được một cước kia của Dạ Khinh Nhiễm có bao nhiêu nặng.
“Dạ Khinh Nhiễm, nhanh ngồi trở lại đi! Hôm nay huynh ăn mặc tiên diễm như vậy, nếu không biết còn tưởng rằng huynh cũng muốn chờ ở chỗ này bái đường đấy!” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay với Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt đã mở miệng, cũng không nói nữa, có chút bực mình xoay người đi trở về chỗ ngồi dành cho khách mời.
“Khó trách phía ngoài đồn đãi quan hệ của Nhiễm Tiểu vương gia và Thiển Nguyệt tiểu thư không giống bình thường. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên không tầm thường.” Thương Đình bỗng nhiên đột ngột cười cười, lời nói rất có ý tứ hàm xúc.
Mọi người nghe vậy thần sắc khác nhau.
“Đó là đương nhiên, từ nhỏ bản Tiểu Vương và tiểu nha đầu đã quen biết nhau, đương nhiên là tốt hơn so với người có chút bất âm bất dương!” Dạ Khinh Nhiễm liếc Thương Đình, hừ lạnh một tiếng.
Khuôn mặt Thương Đình mỉm cười, giống như không nghe thấy lời mắng của Dạ Khinh Nhiễm, nhìn về phía Vân Vũ nằm trên mặt đất, giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa: “Một cước của Nhiễm Tiểu vương gia, sợ là hắn bị đá không thể nói chuyện đi? Xem ra hôm nay chuyện bí mật trọng yếu này chúng ta rất khó nghe đến rồi. Rốt cuộc là bí mật gì đây? Vân Vũ là bàng chi Vân Vương Phủ, chẳng lẽ bí mật của hắn là Vân Vương phủ có chuyện gì không thể cho ai biết, không muốn hoàng thượng cùng mọi người biết?”
Nếu nói một viên đá kích thích ngàn tầng sóng, đại khái chính là như thế đi! Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Vân lão Vương gia và Vân Vương gia, Vân Thiển Nguyệt. Rối rít suy đoán.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy ánh mắt bắn ra vẻ tàn khốc, nhìn Thương Đình, cười đến lạnh lùng: “Phủ đệ nào không có vài đoạn bí mật? Thương gia của thập đại thế gia, trăm năm trước cho tới bây giờ, bí mật lại càng đếm không hết. Vị công tử này, có muốn hiện tại trước mặt cả sảnh đường khách mời giúp ngươi và Thương gia các ngươi học đếm? Nhất là có một chuyện bí mật khiến ký ức của ta vẫn còn mới mẻ, mỗi lần nghĩ thì đều cảm khái. Đó chính là vài thập niên trước Lan Lăng cắt đứt với gia chủ tiền nhiệm của Thương gia. . . . . .”
Thương Đình biến sắc, nhưng cũng không ngăn cản Vân Thiển Nguyệt, mà khóe môi thu hồi nụ cười, lành lạnh nhìn nàng.
“Nguyệt nha đầu!” Lão hoàng đế cắt đứt lời Vân Thiển Nguyệt, nói với Vân Vũ trên mặt đất: “Vân Vũ, ngươi, nói mau rốt cuộc muốn bẩm báo chuyện gì? Trẫm không thể bởi vì một mình ngươi mà làm trễ nãi hỉ yến hôm nay. Nếu không ngươi có mười đầu cũng không đủ chém!” Dứt lời, giọng nói hắn uy nghiêm, hiển thị rõ tức giận: “Từ giờ trở đi, trừ Vân Vũ, không cho phép ai nói thêm một câu nào nữa! Nếu không trẫm sẽ để cho ẩn vệ che cái miệng của hắn! Bao gồm cả Nguyệt nha đầu và Nhiễm tiểu tử, đừng tưởng rằng trẫm không trị được các ngươi! Khiến ngay cả trẫm các ngươi cũng không để vào trong mắt.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng, dường như nghe thấy, lại dường như không nghe thấy, thần sắc trên mặt không thấy cung kính, nhưng cũng không thấy không cung kính.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn Lão hoàng đế, bưng bầu rượu lên uống ừng ực như tu nước, sắc mặt có chút mờ mờ.
Mọi người nghe vậy lại không có người nào dám lên tiếng. Thương Đình cười cười, thần sắc trên mặt không khác Vân Thiển Nguyệt, Dạ Khinh Nhiễm bao nhiêu.
“Vân Vũ, ngươi còn có thể nói chuyện sao?” Lão hoàng đế nhìn về phía Vân Vũ trên mặt đất.
“Bẩm hoàng thượng. . . . . . Tiểu nhân có thể. . . . . .” Vân Vũ khó khăn bò dậy, dường nhị bị lão hoàng đế uy hiếp làm cho kinh sợ, vội vàng nói: “Tiểu nhân muốn nói đến một đoạn bí mật của Vân Vương phủ, là. . . . . . bốn mươi năm trước, Vân Vương phủ sinh ra một đôi song sinh tử(song sinh hai đứa bé trai). Cặp song sinh kia vốn nên bị giết chết, nhưng lúc đó . . . . . . lúc đó Vân lão Vương gia bí mật bảo vệ. . . . . . Chính là Vân Vương gia hiện tại, và còn có một người, từng nhờ nuôi ở nhà ta. . . . . .”
Mọi người nghe vậy đều vô cùng sợ hãi!
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới quả nhiên bị chọc ra chuyện này, lúc Vân Vũ nói một chuyện bí mật nàng đã nghĩ đến rồi! Vân Vũ bị người nào xúi giục? Không thể tự mình lăn ra đây để nói ra chuyện này. Người trộm cắp, nhưng không phải người ngu. Chuyện không có lợi hắn có thể làm? Là lão hoàng đế hay là Thương Đình? Nàng nhìn Vân lão Vương gia và Vân Vương gia, Vân lão Vương gia nhắm mắt lại buồn ngủ, dường như không nghe thấy, mà sắc mặt Vân Vương gia đầy sợ hãi, hiển nhiên không dám tin.
Nàng thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên cười “Chuyện này thật mới mẻ! Sao ta lại chưa từng được nghe nói! Vân Vũ, ngươi cũng không nên tin lời người khác mà nói bậy, mặc dù Hoàng thượng dượng đáp ứng tha cho ngươi khỏi chết, nhưng đấy là lời ngươi nói hữu dụng mới được, nếu nói vô dụng hoang đường như vậy, thật có thể mười đầu cũng không đủ chém rồi!”
“Tiểu nhân nói đều là sự thật, tuyệt không có nửa câu nói dối!” Vân Vũ lập tức nói: “Tiểu nhân dám lấy tính mạng ra đảm bảo.”
“A? Vậy mà lại có chuyện này?” Sắc mặt lão hoàng đế âm trầm, nhìn về phía Vân lão Vương gia: “Lão Vương thúc, ngươi nói như thế nào? Nếu trẫm nhớ không lầm, bốn mươi năm trước Khâm Thiên Giám có một vị Thiên sư đức cao vọng trọng xem thiên tượng vào ban đêm, nói tử vi Tinh cùng Long Đàn Tinh tướng cùng nhau hạ phàm, kinh thành này tất có song sinh tử ra đời. Song sinh tử ra đời, trời giáng đại họa, quả thật báo trước vận số của Thiên Thánh đã hết. Phương pháp phá giải là phải tru diệt song sinh tử, vừa bảo vệ thái bình thịnh thế, Thiên Thánh phồn vinh trăm năm cũng không phải nói suông. Nhưng về sau kinh thành vẫn không có song sinh tử mới ra đời. Lúc ấy trẫm, phụ vương cùng tất cả văn võ trong triều đều rất kỳ quái. Ngày đó thiên sư là sư huynh của Linh Ẩn đại sư, sao có thể phạm sai lầm? Vẫn nghi ngờ không dứt, hôm nay Vân Vũ lại nói ra chuyện này, chẳng lẽ đôi song sinh tử này thật ra sinh ra ở Vân Vương Phủ hay sao?”
“Tuyệt không có chuyện này! Hoàng thượng, lời nói trẻ con, tại sao có thể là sự thật? Nếu Vân Vương Phủ thật có song sinh tử, sao có thể giấu diếm được tai mắt của Tiên hoàng? Tiên hoàng là Thánh chủ Nhân Quân, trí tuệ hơn người, lão thần đi theo Tiên Vương, rõ ràng năng lực của tiên hoàng và hoàng thượng. Mà Vân Vương phủ vẫn trung tâm bảo vệ vua, nếu có song sinh tử, sao có thể tự mình vụng trộm mà giấu riêng không báo?” Vân lão Vương gia mở đôi mắt buồn ngủ ra, nhìn Vân Vũ, thở dài nói: “Trước khi chết gia gia của Vân Vũ nói với lão thần, đứa nhỏ này tâm thuật bất chính, nhưng bởi vì sai sót năm đó của mình, suýt nữa khiến hắn bị ngâm nước mà chết, sau lại thật vất vả đại nạn không chết, thì coi như trân bảo, cưng chiều quá đáng, mới dưỡng thành tính tính như hiện tại, dặn dò ta phải cực kỳ chiếu cố. Từ bàng chi Vân Vương phủ dời đến Vân Vương phủ, Vân Vương phủ đối đãi hắn không tệ, lão thần không biết là người phương nào sai khiến hắn hãm hại Vân Vương phủ. Kính xin hoàng thượng làm chủ tra rõ, nhất định phải cho lão thần sự trong sạch! Lão thần trung quân cả đời, hôm nay còn có kim bài mà tiên hoàng ngự tứ, cũng không muốn khí tiết tuổi già khó giữ được.”
“Vân Vũ! Ngươi nói những lời này, có chứng cớ, hoặc là căn cứ hay không? Đây cũng không phải là chuyện nhỏ! Nếu ngươi nói xằng nói bậy, mặc dù vừa rồi trẫm đáp ứng tha chết cho ngươi, nhưng phải phân rõ chuyện gì! Tội vu oan, nếu tra ra không phải là sự thật, tất nhiên sẽ quyết chém không tha!” Lão hoàng đế giận tái mặt, uy nghiêm hiển thị rõ.
Vân Vũ vội vàng dập đầu tại chỗ: “Bẩm hoàng thượng, những lời tiểu nhân nói đều là thật, nếu không là thật, thiên lôi đánh xuống! Chết không được tử tế. Vân Vương phủ từng đúng có song sinh tử, một nuôi ở Vân Vương phủ, trở thành thế tử Vân Vương phủ, một nhờ nuôi ở trong nhà của tiểu nhân ở Vân huyện, do gia gia của tiểu nhân nuôi dưỡng, chính là Tam thúc của tiểu nhân. Phụ thân tiểu nhân là lão đại, Nhị thúc tiểu nhân cũng chính là phụ thân Vân Ly. Tam thúc tiểu nhân thật ra là một trong song sinh tử của Vân lão Vương. . . . . .”
“Chứng cớ đâu?” Vân Thiển Nguyệt lạnh giọng hỏi.
“Chứng cớ. . . . . .” Vân Vũ nhìn chung quanh một cái, vội vàng nói: “Chuyện này phụ thân ta cùng nhị thúc ta cũng biết.”
“Gia gia ngươi đã chết! Phụ thân ngươi chết sớm, nhị thúc ngươi cũng chính là cha đẻ của Vân Ly đi? Hắn có ở đây không?” Lão hoàng đế trầm giọng hỏi.
“Nhị thúc ở đây!” Vân Vũ vội vàng gật đầu.
“Người đâu, đi truyền sinh phụ của Vân Ly, nhị thúc của Vân Vũ!” Lão hoàng đế quát to một tiếng.
Lập tức có người lên tiếng ra khỏi hỉ đường, ánh mắt của mọi người đều đi theo người nọ, trong lúc nhất thời hỉ đường yên lặng như tờ.
“Vân Vũ, trừ nhân chứng, ngươi còn có vật chứng không?” Lão hoàng đế trầm giọng hỏi.
Vân Vũ lắc đầu thật mạnh nói: “Tiểu nhân nói tuyệt đối là thật. Hoàng thượng ngài nghĩ, nếu không phải gia gia của tiểu nhân có ân với Vân Vương phủ, sao Vân Vương phủ lại cho một chi chúng ta tách rời từ Vân huyện đến Vân Vương phủ ở kinh thành? Đây chính là chứng cớ.”
“Vân Vũ, ngươi chưa đọc qua sách sao? Đừng quá buồn cười! Điều này cũng có thể cho rằng chứng cớ sao? Ai dạy cho ngươi!” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh.
Hình như Vân Vũ rất sợ Vân Thiển Nguyệt, thân thể run run một chút, không dám nhìn nàng.
“Hoàng thượng, sinh phụ Vân Ly tới!” Lúc này người nọ trở lại, mang theo một lão giả mặc cẩm bào đến.
Lão giả già hơn Vân Vương gia một chút, sau khi đi vào vội vàng quỳ lạy với lão hoàng đế.
“Ngươi là sinh phụ của Vân Ly? Trẫm hỏi ngươi, Vân Vương phủ từng có song sinh tử nhờ nuôi ở nhà ngươi? Là tam thúc củaVân Vũ?” Lão hoàng đế không đợi người mở miệng, liền trầm giọng hỏi thăm.
Lão giả ngẩn ra, vội vàng lắc đầu, mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy thiên tử, cũng không hề có bối rối sợ hãi: “Bẩm hoàng thượng, phụ thân thảo dân có ba người con trai, đại ca, thảo dân cùng tam đệ. Tam đệ là phụ mẫu thảo dân thân sinh, cùng với đại ca và ta đều là do một mẹ sinh ra, làm sao có thể là Vân Vương phủ gửi nuôi nhà ta? Lời nói này quả thực là hoang đường.”
“Chuyện này là thật?” Sắc mặt lão hoàng đế thâm trầm.
“Bẩm hoàng thượng, không dám có nửa câu giả dối.” Lão giả lắc đầu.
“Nhị thúc, thúc nói nhảm! Rõ ràng Tam thúc chính là. . . . . .” Vân Vũ lập tức hô to.
“Vô liêm sỉ! Suốt ngày trộm cắp, không làm chuyện tốt, hôm nay lại nói ra những lời hồ ngôn loạn ngữ này. Biết như thế lúc đầu để cho ngươi rơi xuống nước chết đuối thì cũng đỡ lo hơn! Lại dám chạy đến trước mặt hoàng thượng hồ ngôn loạn ngữ? Chán sống sao?” Lão giả giận dữ mắng mỏ Vân Vũ.
Vân Vũ cổ co rụt lại, không cam lòng nói: “Nhị thúc, thúc rõ ràng bởi vì hiện tại con của mình thành thế tử của Vân Vương phủ mới có thể bao che chuyện này. Tam thúc vốn không phải là gia gia sở sinh, khi đó nãi nãi (bà nội) bệnh nặng đã được nửa năm, nơi nào có thể mang thai? Sinh thần tam thúc cũng không phù hợp! Không tin liền lấy gia phả cùng sinh thần bát tự (ngày sinh tháng đẻ) của tam thúc ra đối chiếu, vừa nhìn liền biết.”
Tác giả :
Tây Tử Tình