Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 3 - Chương 50: Chỉ là quá yêu
Edit: Yue Beta: Leticia Thân thể Vân Thiển Nguyệt run lên, thầm suy nghĩ nàng không dám, có can đảm nàng cũng không dám!
Dung Cảnh lạnh lùng nhìn nàng, gió mùa thu như băng tuyết tan vỡ thổi qua mặt Vân Thiển Nguyệt, ngày thu cây quế hoa nở phảng phất giống như hàn mai nở trong ngày đông khắc nghiệt, mùi hoa quế ấm áp tựa hồ cũng trở thành hương hoa mai, có một loại mùi vị băng hàn thấu xương.
“Dung Cảnh. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt chưa bao giờ biết đôi mắt này lại có thể nhìn nàng một cách lạnh lẽo như thế, nàng ủy ủy khuất khuất hô một tiếng.
Dung Cảnh bỗng nhiên xoay mặt qua một bên, dứt khoát đẩy tay của Vân Thiển Nguyệt ra, giọng nói vẫn nghiến răng nghiến lợi, “Nàng đã bắt được nhược điểm của ta có phải hay không? Hết lần này tới lần khác để cho ta trở lại đều thấy được nàng thân mật với người khác như vậy, khiến cho ta thật vui mừng, mười năm trước nàng ngàn dặm xa xôi vì Dung Phong đi Thiên Tuyết Sơn chọc ra một khoản nợ hoa đào, mười năm sau lòng ta tâm tâm niệm niệm chạy về muốn cho nàng kinh hỉ, nhưng nàng lại. . . . . . Vân Thiển Nguyệt, nàng thật là cho ta một kinh hỉ lớn!”
“Dung Cảnh, chàng nói phải trái một chút có được hay không? Chuyện này không trách ta được. Ta từ trong cung trở lại, nào biết đâu rằng hắn đã chờ ở trong phòng ta.” Trong lòng Vân Thiển Nguyệt vừa đau lại vừa giận, “Ta cũng chỉ tâm tâm niệm niệm chàng, mỗi ngày nghĩ đến cũng là chàng. Cho dù có người khác xuất hiện ở bên cạnh ta, thì cũng vẫn là người khác, những ngày này ta làm cái gì cũng đều không có hăng hái. . . . . .”
“Nàng không có hăng hái? Lúc Lãnh Thiệu Trác kể cho nàng nghe tiết mục ngắn không phải nàng cao hứng lắm sao, còn có thể ôm bụng cười to? Lúc nàng kể chuyện xưa cho Lãnh Thiệu Trác cũng không phải thật cao hứng sao? Khiến Lãnh Thiệu Trác tình ý liên tục mà nhìn nàng?” Dung Cảnh nhướng mày, giọng nói càng lạnh lẽo.
“Ta. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt lập tức á khẩu, nghi hoặc nói: “Lúc nào thì Lãnh Thiệu Trác tình ý liên tục nhìn ta chứ?”
Dung Cảnh lạnh lùng liếc nàng một cái, cái nhìn kia tựa như dao găm.
Vân Thiển Nguyệt lại càng oan ức, dùng sức lay động hai cánh tay của Dung Cảnh, bĩu môi nói: “Dung Cảnh, chàng không thể tự hạ giá trị của mình xuống như vậy. Lãnh Thiệu Trác có thể so sánh với chàng sao? Hắn đã thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, đã hối cải để làm người mới rồi, ta không thể đưa tay đánh khuôn mặt tươi cười được, nếu đánh một cái tát này xuống thì sẽ làm cho hắn không tiến lên được nữa!”
“Cho nên nàng để cho hắn tiếp cận nàng? Từ lúc đó hắn đối với nàng tình ý liên tục?” Dung Cảnh lạnh lùng nhướng mày.
“Hắn không có tình ý liên tục!” Vân Thiển Nguyệt trịnh trọng nói. Nghĩ tới đây chẳng phải là hắn muốn tính sổ với nàng cả thù mới lẫn nợ cũ sao? Không trách được nhiều ngày như vậy mà trong thư đều không có một chữ nào nhắc tới Lãnh Thiệu Trác, thì ra là muốn tự mình tới tìm nàng tính sổ.
“Hắn giúp nàng cản kiếm.” Dung Cảnh lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ chàng muốn chính ta nằm ở trên giường dưỡng thương?” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt.
“Hắn nói thích ở trong mắt của nàng ai cũng có thể cho, bao gồm ta cũng là một người trong số đó, năm đó tiểu cô nương ở trên bàn cờ có thủ đoạn sát phạt quả cảm, không nghĩ tới tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ như thế.” Ánh mắt Dung Cảnh chợt như băng sơn vỡ ra từ bên trong, giọng nói đột nhiên tĩnh lạnh.
Vân Thiển Nguyệt có chút theo không kịp suy nghĩ của Dung Cảnh, chuyển đổi này cũng quá nhanh rồi, mới vừa rồi còn nói tới Lãnh Thiệu Trác, đảo mắt một cái lại nói đến Thương Đình. Nàng lắc đầu, cả giận nói: “Hắn nói hươu nói vượn, mọi người có thể không hiểu ta nhưng chàng còn không hiểu rõ ta sao? Ta toàn tâm toàn ý đối với chàng. Hận không thể móc tim moi ra vò nát cho ngươi. Vì sao chàng lại tin lời nói lung tung của hắn, mà không tin ta?”
“Tâm tư của nàng đúng là tinh tế tỉ mỉ, không nỡ bỏ cái này, không nỡ bỏ cái kia. Thật sự hắn không nói sai.” Dung Cảnh nói.
“Chàng. . . . .” Vân Thiển Nguyệt bùng lên lửa giận, nhưng chống lại ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Dung Cảnh, đáy mắt kia là bi thương thật sâu, nàng đè xuống căm tức, xoay mặt đi chỗ khác, tức giận không muốn giải thích nữa.
“Hắn nói nữ tử yếu ớt còn có móng vuốt sắc bén như vậy, rất làm cho người ta nghĩ muốn khi dễ. Nàng đáp ứng hắn đấu tiếp ván cờ, kể từ hôm nay, lại bắt đầu đấu! Có phải nói từ nay về sau, hắn muốn ức hiếp nàng, nàng liền đáp ứng hay không?” Dung Cảnh nhìn về phía cánh tay Vân Thiển Nguyệt đang túm lấy hắn, giọng điệu lạnh lùng, “Đến cùng là đôi móng vuốt này có bao nhiêu sắc bén đây? Hả?”
Vân Thiển Nguyệt cảm giác được vào giờ khắc này phổi của nàng như muốn nổ tung, nàng quay đầu lành lạnh nhìn Dung Cảnh, “Ta có thể dùng đôi móng vuốt sắc bén này cào chết chàng, chàng tin không?”
“A? Vậy thì thử một chút xem sao!” Giọng nói Dung Cảnh bỗng nhiên trở nên hời hợt.
“Chàng đi! Hiện tại đi đi! Ta sẽ coi như chàng không trở lại!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên buông tay ra, mạnh mẽ đẩy Dung Cảnh một cái, xoay người bước nhanh vào trong phòng. Nàng đi quá mau, bước chân có chút lảo đảo, dẫm lên mặt đất bên trong viện, mặt đất phát ra tiếng vang lộp cộp, biểu lộ rõ ràng nội tâm nàng đang tức giận.
Dung Cảnh cũng không giữ Vân Thiển Nguyệt lại, mà chỉ nhìn nàng đi vào phòng.
Cửa phòng “rầm” một tiếng bị đóng lại từ bên trong, khí lực cực lớn, tiếng vang cực lớn, khiến chim én đang ở trên mái hiên sợ hãi bay lên nóc phòng, khung cửa thì run rẩy kịch liệt.
Dung Cảnh thu hồi ánh mắt, nhìn chim én kia một cái, bỗng nhiên điểm nhẹ mũi chân, rời khỏi Thiển Nguyệt các.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đẩy cửa ra, nhìn phương hướng Dung Cảnh rời đi, há miệng, cuối cùng hóa thành oán hận cùng tức giận, “Ta để chàng đi, chàng. . . . . . chàng có bản lĩnh đi rồi thì cũng đừng trở về nữa!”
Thân ảnh nguyệt nha bạch cẩm bào của Dung Cảnh rời đi quá nhanh, chỉ trong giây lát đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Trong không khí chỉ có tiếng gió rất nhỏ, cũng rất khó khăn phân biệt có phải là tiếng gió do hắn rời đi hay không. Đương nhiên không có giọng nói truyền về, càng không thể phân biệt được hắn có nghe được câu nói kia của Vân Thiển Nguyệt hay không.
Nước mắt của Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên rơi xuống, một giọt hai giọt, cuối cùng trở thành vô số.
“Tiểu. . . . . . Tiểu thư?” Lăng Liên và Y Tuyết vốn đang trốn vào trong phòng mình, lúc này thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt huyên náo nghiêm trọng như thế, vội vàng kinh hoảng từ trong phòng chạy ra. Thấy Vân Thiển Nguyệt đứng ở cửa khóc, các nàng lập tức đau lòng đi lên trước.
“Khốn kiếp! Từ đầu đến đuôi đều là tên đại khốn kiếp!” Vân Thiển Nguyệt tức giận đạp mạnh một cước vào cánh cửa, nước mắt tựa như hạt châu bị đứt liền rơi xuống.
Từ trước tới giờ Lăng Liên và Y Tuyết chưa từng thấy Vân Thiển Nguyệt như vậy, bị dọa sợ không biết phải làm sao, Lăng Liên vội vàng khuyên, “Tiểu thư, Cảnh thế tử ngàn dặm xa xôi trở lại, cũng là muốn cùng ngài qua tiết Trung Thu, ngài. . . . . .”
“Hắn ngàn dặm xa xôi trở lại chính là vì không nói đạo lý chọc giân ta. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt lấy tay lau nước mắt, oan ức giống như một đứa bé.
“Này. . . . . . Đều do hai người nô tỳ không tốt, hai người nô tỳ hẳn là nên đi theo tiểu thư vào phòng, không nên nhìn thấy tên Thương Thiếu chủ kia không có ác ý liền để mặc hắn cùng tiểu thư ở chung một chỗ, để cho Cảnh thế tử bắt gặp. . . . . .” Y Tuyết tự trách nói.
“Ta lại không làm chuyện có lỗi với hắn? Hắn bắt gặp thì thế nào?” Một tay của Vân Thiển Nguyệt đã bị nước mắt thấm ước, nàng lại dùng một cái tay khác đi lau, mới phát hiện bàn tay này vẫn còn nắm chặt cành hoa quế mà Dung Cảnh bẻ từ cây quế đưa cho nàng, trong lúc nhất thời lại vừa giận vừa đau lòng, cả giận nói: “Bẻ xuống cho ta một cành hoa, lại là hoa trong viện của ta, hắn đây là muốn nói cho ta biết ta là người thủy tính dương hoa sao*? Khốn kiếp!”
*thủy tính dương hoa: trăng hoa
“Tiểu thư, mùi hoa quế khắp nơi, đại biểu chính là ý tứ tốt đẹp, cũng là tượng trưng cho Cát Tường NhưÝ. Cảnh thế tử đưa ngài hoa quế, nói rõ ở trong lòng hắn ngài chính là tốt đẹp, hắn hi vọng ngài Cát Tường như ý.” Lăng Liên bị làm cho sợ đến mặt cũng tái đi, vội vàng giải thích.
“Mong ta tốt đẹp cái rắm! Hắn nhất định là cố ý châm chọc ta!” Vân Thiển Nguyệt vung tay ném cành hoa quế kia ra ngoài, oán hận nói: “Ai tặng hoa mà lại sắc mặt lạnh lùng như khối băng? Đại biểu tốt đẹp? Ta thích chính là trúc tía, tại sao hắn lại không đưa cho ta một cây trúc tía?”
Y Tuyết bất đắc dĩ, giờ khắc này bỗng nhiên cảm giác Vân Thiển Nguyệt giống như một đứa bé, vội vàng nói: “Tiểu thư, Cảnh thế tử trở lại kinh thành chắc là vội vàng đến gặp ngài, căn bản cũng không trở về Tử Trúc Viện, trong Thiển Nguyệt các của chúng ta lại không có trúc tía a, hắn tặng ngài như thế nào?”
“Hắn không có thì đừng có tặng! Rõ ràng là lấy một cành hoa quế gãy đưa cho ta” Vân Thiển Nguyệt cả giận nói: “Còn nói đi là đi luôn! Ngàn dặm xa xôi trở lại chính là vì giận ta sao, ta đã xuống nước cẩn thận nói chuyện với hắn, thế nhưng hắn lại dùng lời nói lạnh nhạt làm tổn thương ta. . . . . . Hôm nay lại còn bỏ đi. . . . . .”
“Tiểu thư, Trung Thu chính là lúc hoa quế đua nhau nở, ngắt hoa quế tặng đại biểu Cảnh thế tử và người cùng đoàn viên trong Trung Thu!” Lăng Liêm đau lòng nhìn Vân Thiển Nguyệt, khuyên: “Cảnh thế tử vì muốn cho ngài một kinh hỉ, vội vã chạy trở lại, sau lại thấy ngài và Thương thiếu chủ. . . . . . Tất nhiên cũng thương tâm, mới bỏ đi, ngài thử nghĩ xem Cảnh thế tử là rời khỏi kinh thành, hay là trở về Vinh vương phủ. . . . . . mau tìm Cảnh thế tử trở về đi?”
“Muốn đi nơi nào thì cứ đi! Không tìm!” Vân Thiển Nguyệt xoay người trở về phòng.
Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đi theo vào phòng.
“Các ngươi đi ra ngoài đi! Để cho ta yên tĩnh.” Vân Thiển Nguyệt nghe được tiếng bước chân phía sau, không quay đầu lại, khoát khoát tay với hai người.
Lăng Liên và Y Tuyết lập tức dừng bước, thối lui ra ngoài cửa. Lăng Liên thấy cành hoa quế kia nằm ở trong viện, vội vàng đi tới khom lưng nhặt lên, lại đi trở về cửa, đi vào đặt cây hoa quế ở trên bàn, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt không khóc nữa, tỉnh táo lại, hai tay che trán có chút chán nản ngồi ở trên giường. Trong lòng nàng quan tâm nhiều người như vậy, nàng biết Dung Cảnh vẫn luôn để ý. So với nàng , thật sự lòng của hắn ngay cả mắt của hắn đều là nàng, thế nhưng nàng thì lại không giống hắn, nàng có rất nhiều người có thể xem là bằng hữu. Có lẽ kiếp trước nàng chỉ có một người bạn là tiểu Thất, lại càng giống là thân nhân, cuộc sống trôi qua quá mức vắng lặng, cho nên kiếp này, nàng muốn trả qua một chút ấm áp, người khác đối với nàng tốt, nàng cũng đáp trả lại như vậy, có qua có lại, như vậy mới là bạn bè bình thường. Ví dụ như Dạ Khinh Nhiễm, như Dung Phong, như Phong Tẫn, như. . . . . .người mới hối cải để làm người mới muốn cùng nàng làm bằng hữu Lãnh Thiệu Trác. Nàng cũng có thể tiếp nhận.
Trước kia Dung Cảnh không để bụng, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nói với nàng nhưng lời như vậy. Nàng cũng cảm thấy không sao cả, chỉ cần người trong lòng nàng yêu là hắn là đủ rồi. Nhưng hôm nay hết lần này tới lần khác bị Thương Đình mở cái lổ hổng này ra, cái câu “tâm tư tinh tế tỉ mỉ đồng đều” nàng nghe mà còn cảm thấy tức giận, để cho Dung Cảnh nghe đương nhiên là đụng đến gút mắt trong lòng hắn. Làm cho ý nghĩa nho nhỏ ở câu kia làm lớn ra.
Cho tới bây giờ Dung Cảnh đối với người hoặc với chuyện gì đều là thong dong ưu nhã, không lạnh không nhạt, như đứng tại đám mây. Nhưng một khi gặp phải người hoặc chuyện có liên quan đến nàng, liền nhạy cảm dị thường. Có lẽ bởi vì quá yêu, cho nên mới để ý như vậy. Chuyện hôm nay là do nàng đánh giá thấp lực thương tổn và năng lực của Thương Đình, hắn tức giận cũng là bình thường.
Nhưng cho dù có ở trước mặt nàng tức giận, hận không thể cho nàng một cái tát, cũng còn hơn là cứ thế mà đi rồi?
Nếu sớm biết Thương Đình mang tới cho nàng phiền toái lớn như vậy, thì ngay lúc đầu tiên nàng đẩy cửa ra nhìn thấy hắn thì đã đuổi hắn đi rồi, nếu không đuổi được thì cho 3.000 ẩn vệ Vân Vương phủ cầm kiếm tiễn hắn ra, sau đó cũng tuyệt đối không để cho Dung Cảnh thấy được chuyện vừa rồi. Nhưng mà trên thế gian đâu có “nếu như”.
Trong lúc nhất thời nàng đã chuyển việc giận Dung Cảnh qua Thương Đình , hận đến mức muốn giết chết hắn. Nghĩ tới nếu thật sự lời nói của Thương Đình đạt được hiệu quả tốt nhất thì chính là chuyện này rồi, như vậy thì hắn đã trả thù cho gia gia của hắn bởi nàng mà chết, như vậy mục đích đã đạt được. Ít nhất hắn đã thành công một nửa.
Đại não càng không ngừng chuyển, xoay chuyển đến mức Vân Thiển Nguyệt nhức đầu, nàng không muốn nghĩ nữa, ngả trọn thân thể về phía sau, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, có chút hỗn loạn.
“Nguyệt nhi?” Giọng nói Dung Phong bỗng nhiên vang lên, có chút nhẹ nhàng.
Vân Thiển Nguyệt nghe được giọng nói lúc này mới thấy Dung Phong đang ở trong phòng, lúc nãy nàng vào phòng không thấy được bóng dáng của hắn, nàng mở mắt, quả nhiên thấy chẳng biết từ lúc nào Dung Phong đã vào phòng, đứng ở phía trước cửa sổ lo lắng nhìn nàng, nàng hữu khí vô lực hỏi, “Ngươi vừa mới đi đâu?”
“Ta mới vừa trở về phủ! Sau khi trở về không yên tâm, nên trở lại xem một chút!” Dung Phong nhìn vành mắt đỏ hồng của Vân Thiển Nguyệt, hiểu rõ hỏi, “Cảnh thế tử tức giận?”
“Ừ!”
“Hiện tại Cảnh thế tử đâu rồi?” Dung Phong lo lắng lại hỏi.
“Đi rồi!” giọng nói Vân Thiển Nguyệt có chút rầu rĩ , giống như là dùng giọng mũi mà nói.
“Tại sao có thể cứ như vậy mà đi? Ta đi tìm hắn về.” Dung phong cau mày, xoay người đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt kéo lại Dung Phong, lắc đầu với hắn: “Đừng đi!”
Dung Phong dừng bước, nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng thở dài, “Nguyệt nhi, loại tình huống đó Cảnh thế tử tức giận là rất bình thường. Nàng cũng đã biết lúc ấy khi ta từ Vinh vương phủ trở về nhìn thấy nàng và Thiếu chủ Thương gia có nhiều. . . . . . Vân Vương Phủ này có ba nghìn ẩn vệ, trong Thiển Nguyệt các lại càng bố trí vô số ẩn vệ, nàng còn có hai thiếp thân tỳ nữ, chỉ cần người lạ xông vào, mặc dù nàng không có võ công, cũng sẽ phát hiện được, căn bản không nên lẻ loi một mình ở trong phòng, khiến mình bị vây ở bị động. Rất nhiều người như vậy, chỉ cần nàng hô một tiếng, Thiếu chủ Thương gia sẽ không làm gì được nàng. Nhưng nàng. . . . . .”
Vân Thiển Nguyệt cắn môi, không nói, nhưng không buông tay Dung Phong ra.
“Xét đến cùng nàng là quá tự tin, quá mạnh mẽ, quá tin tưởng vào ánh mắt của nàng, cảm thấy hắn ôn nhuận vô hại, hoặc là nói thật ra thì Thiếu chủ Thương gia có chút giống Cảnh thế tử, cho nên nàng thiếu đề phòng hắn, thế cho nên bị hắn bắt được. . . . . . Nguyệt nhi, nàng. . . . . . Haiz, ta nói gì cho tốt đây.” Dường như Dung Phong có chút nhức đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lúc nàng đẩy cửa ra, liếc thấy trong phòng có một nam tử, ưu nhã mà ngồi, đang uống trà. Không có lạnh lùng hay xấu hổ mà chỉ có lịch sự tao nhã. Hắn nhẹ nhàng cười cười, nói “Tại hạ Thương gia Thương Đình.”, nàng liền sinh lòng hảo cảm, nhớ tới người đang ở phía xa ngàn dặm, cũng là một người ưu nhã thong dong như vậy. Trong nháy mắt đó đã chủ quan mất kinh châu rồi.
Đích xác là lỗi của nàng, Dung Phong nói không sai.
Bất cứ chuyện gì đều phải nhìn ở hai góc độ, đổi thành nàng đứng ở góc độ của Dung Cảnh mà suy nghĩ, sợ rằng nàng cũng sẽ tức giận như thế.
“Nguyệt nhi, buông tay đi! Ta đi tìm hắn.” Dung Phong rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Vân Thiển Nguyệt.
“Đừng đi! Để cho hắn yên tĩnh. Hình như cho tới bây giờ hai người chúng ta có vô số mâu thuẫn, hiện tại nếu không thể nhẫn nhịn mà hóa giải, như vậy mâu thuẫn sau này sẽ biến thành mâu thuẫn lớn, mâu thuẫn cứ như vậy mà tích lũy đến một lúc nào đó sẽ bùng phát, lớn đến mức một chuyện nhỏ cũng sẽ trở thành một ngòi nổ, không thể nhẫn nhịn được, biến thành mụn mủ, chỉ có thể bài trừ đi mới có thể hòa hảo. Sau khi hòa hảo sẽ lại có mâu thuẫn thứ ba, thứ tư, thứ năm đang chờ chúng ta. Cứ xoay vòng xoay vòng như vậy.” Vân Thiển Nguyệt có chút vô lực nói: “Dung Phong, đổi lại là huynh, huynh có cảm thấy mệt không?”
Ánh mắt Dung Phong có chút cưng chiều nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt nhi, Cảnh thế tử quá yêu nàng.”
“Đúng vậy, Dung Cảnh quá yêu ta!” Vân Thiển Nguyệt thở dài, “Thật ra thì từ nhỏ hắn đã tâm cao khí ngạo, đó là một loại ngạo khí bẩm sinh. Nhưng vì từ nhỏ gặp phải đại biến, để cho hắn mười năm khốn khổ. Nghĩ muốn gần ta nhưng không gần được, yên lặng chịu đựng mười năm, kiềm chế chính bản thân mình. Hôm nay bệnh tình đã hoàn toàn khỏi, hắn đem yêu thương toàn bộ cho ta. Mà ta. . . . . . Ta đối với hắn đúng là không bằng một phần ba hắn đối với ta.”
“Sao lại như vậy? Nàng cũng rất yêu hắn .” Dung Phong không đồng ý lắc đầu.
“Hai người quá mức yêu nhau, cũng không biết yêu đối phương như thế nào mới là tốt nhất. Cho nên đoạn đường này, nhất định rải khắp bụi gai.” Vân Thiển Nguyệt thấp giọng nói: “Dung Phong, huynh có biết, thật ra ta rất hối hận.”
“Hối hận cái gì?” Dung Phong nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nói cũng không khỏi trở nên thấp hơn.
“Hối hận sớm như vậy đã đáp ứng thích và yêu hắn.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt trầm thấp giống như không nghe thấy.
Sắc mặt Dung Phong hơi đổi, giọng nói bỗng nhiên có chút chìm, “Sao các muội lại là quá sớm? Các ngươi có mười năm gút mắt. Nhân sinh có bao nhiêu cái mười năm chứ? Nguyệt nhi, sau này lời nói như vậy trăm triệu lần không thể nói! Nếu bị Cảnh thế tử biết, hắn sẽ thương tâm biết bao nhiêu.”
“Ta biết.” Vân Thiển Nguyệt có chút vô lực, “Mười năm ẩn nhẫn tình yêu, một khi bộc phát, chính là thiên băng địa liệt(long trời lở đất), lúc ấy ta thật không nghĩ tới ta có thể thể chịu đựng được hay không? Mặc dù gút mắt mười năm là dài dằng dặc, nhưng tuổi tác của chúng ta sao chỉ dừng lại ở việc kém một cái rãnh thôi chứ. Ba tuổi đã khác nhau nhiều rồi, nếu chúng ta tính tỉ mỉ, ước chừng phải có mười cái dài khác nhau như vậy.”
Dung Phong có chút không rõ cho lắm, “Nguyệt nhi, nàng nói ta nghe không hiểu. Cảnh thế tử chỉ lớn hơn nàng ba tuổi mà thôi.”
Vân Thiển Nguyệt nói thẳng: “Dung Phong, huynh không biết đâu, là kiếp trước kiếp này. Ta trải qua quá nhiều, ngàn buồm vô cùng, có nhiều thứ ta đã nhìn thấu, ta cảm thấy ngoài tình yêu còn có rất nhiều tình cảm khác. Bao gồm tình thân, tình bạn. Đoạn tình yêu của ta và Dung Cảnh, ta là tỉnh táo nhìn mình trầm luân, mà Dung Cảnh thật sự trầm luân. Mặc dù Dung Cảnh chỉ là một ông cụ non, đối với ta mà nói cũng chỉ là một thiếu niên mới ra đời mà thôi. Đoạn tình yêu này của chúng ta, nhất định là một cuộc đấu võ. Cho đến khi hai người tìm được nơi giao nhau. Nếu không sẽ không ngừng không nghỉ, không chết không thôi.”
Dung Phong bỗng nhiên trầm mặc, hình như có chút hiểu, lại có chút không hiểu.
“Dung Phong, huynh suy nghĩ một chút, mười năm trước ta mới năm tuổi. Một hài tử năm tuổi, có thể cứu huynh mang huynh ngàn dặm xa xôi đưa đi Thiên Tuyết Sơn sao? Khi đó ta năm tuổi, thật ra thì đã có có kinh nghiệm và trí tuệ của hai mươi lăm tuổi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Phong mím chặt môi, bỗng nhiên ngồi ở bên giường, gật đầu, “Khi đó ta vẫn cảm thấy kỳ quái! Vẫn cho là nữ nhi Vân Vương Phủ có thiên tư thông minh, nhưng không khỏi cũng quá mức tỉnh tảo cùng cơ trí. . . . . . Thì ra là như vậy!”
“Cho nên, tính ra thì ta lớn hơn Dung Cảnh.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Nhưng nàng ở trong mắt Cảnh thế tử, trong mắt của ta, cho dù là ở trong mắt Dạ Khinh Nhiễm cũng chỉ là tiểu cô nương mà thôi. Có phát giận, cũng có tiểu tính tình, giận liền nói cho mọi người muội nổi giận, khóc cũng sẽ không che giấu.” Dung Phong cười cười, đưa tay vuốt ve đầu Vân Thiển Nguyệt, giọng nói ôn hòa: “Nguyệt nhi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Cảnh thế tử có thiên phú dị bẩm, giận cũng chỉ là nhất thời, hắn thông minh như thế, có thể sẽ nghĩ thông suốt. Tình huống lúc ấy, đổi lại là ta, ta cũng không thể lạnh nhạt, huống chi là hắn?”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, thở dài nói: “Ta chỉ là muốn thay đổi phương thức sống của kiếp trước với kiếp này mà thôi, thì ra cũng khó như vậy.”
Dung Phong thương tiếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Đừng suy nghĩ nữa!”
Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Dung Phong cũng không nói nữa, vẫn ngồi ở bên giường Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt nhìn vào cành hóa quế trên bàn, nụ hoa chớm nở, vừa giống như nở vừa giống như không nờ, hiện tại trong phòng tràn đầy mùi hoa quế. Suy nghĩ của hắn có chút bay xa, mười năm trước hắn được nàng cứu ra đưa đi Thiên Tuyết Sơn, ngay lúc đó hắn đã nghĩ không phải là báo thù, mà là cả đời này lúc nào cũng phải vững mạnh để bảo vệ người đã không ngại ngàn dặm xa xôi đưa hắn đến nơi bình an, người đó chính là nàng, cùng cười với nàng, nhìn nàng khóc, cả đời này chỉ cần như vậy là đủ rồi. Hôm nay, ý nghĩ của hắn vẫn như mười năm trước.
“Dung Phong, huynh nói trong cơn tức giận Dung Cảnh đã rời kinh rồi, hay là trở về Vinh vương phủ rồi?” Vân Thiển Nguyệt trầm mặc hồi lâu, lên tiếng.
Suy nghĩ của Dung Phong bị kéo trở về, nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Cảnh thế tử hồi kinh quá bí ẩn, ngay cả ta cũng không nhận được tin tức, nói vậy chắc là hoàng thượng cũng không biết. Hằn làm một việc, nếu không muốn bị người khác biết, người khác chắc chắn cũng sẽ không biết. Rời kinh cùng trở về Vinh vương phủ đều không nói chính xác được. Nhưng theo trực giác của ta thì hai điểm này đều không chính xác.”
“Ừ?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Nguyệt nhi, nàng cảm thấy Cảnh thế tử sẽ để cho Thiếu chủ Thương gia rời đi đơn giản như vậy sao?” Dung Phong thở dài.
Vân Thiển Nguyệt đang nằm liền ngồi bật dậy, “Huynh nói là Dung Cảnh sẽ đối với Thương Đình. . . . . .”
“Lúc ấy Cảnh thế tử nhìn tận mắt Thương Thiếu chủ từ gian phòng này đi ra ngoài, nàng cảm thấy hắn có thể nhìn ngươi bị khi phụ sỉ nhục coi như không thấy sao? Lúc ấy mặc dù chưa đi đến phòng, nhưng tức thì vẫn tức, vẫn biết chắc là nàng không có nguy hiểm . Cho nên, ta cảm thấy tám chín phần là hắn đi tìm Thương Thiếu chủ.” Dung Phong nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, một lát sau khẳng định nói: “Chắc là đúng rồi! Dung Cảnh là Dung Cảnh, chỉ có thể hắn ức hiếp ta, làm sao có thể cho phép người khác ức hiếp ta?”
Dung Phong cười cười: “Nguyệt nhi, Cảnh thế tử có đôi khi rất khó chịu, nếu như nàng đã trải qua hai kiếp, nên nhường hắn chút ít đi!”
Tâm tình Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên buông lỏng, có chút im lặng nhìn Dung Phong, “Hắn là nam nhân, nên. . . . . .”
“Nguyệt nhi, có đôi khi nam nhân còn nhỏ mọn hơn nữ nhân, trên thế giới này không có một nam nhân nào chân chính là người rộng lượng, nếu có, vậy thì hắn sẽ không thương nàng hoặc là không yêu nàng. Mà Cảnh thế tử chỉ là quá yêu nàng mà thôi. Nếu nàng đã biết, vạn vạn không thể phạm lại sai lầm như ngày hôm nay nữa. Cho dù hôm nay Cảnh thế tử không trở lại, không có bắt gặp chuyện kia đi nữa, ta cũng sẽ nói với nàng những lời này.” Dung Phong thở dài nói.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt cúi đầu.
Dung Phong thấy nàng đã nghe lọt những lời hắn nói, tim liền thả lỏng, đứng dậy, nói với nàng: “Nàng ở trong phòng chờ, ta đi ra ngoài xem một chút. Cảnh thế tử tất nhiên là ra roi thúc ngực gấp rút trở về, nhất định mỏi mệt, vạn nhất động thủ với Thương thiếu chủ. . . . . .”
“Thiển Nguyệt tiểu thư!” Lúc này, giọng nói Huyền Ca bỗng nhiên vang lên một cách cấp thiết.
Vân Thiển Nguyệt vốn đang ngồi ở trên giường, vội vàng đứng dậy, bước nhanh đi tới cửa, lúc này Huyền Ca nhẹ nhàng rơi xuống, một thân đầy phong trần, nàng không đợi hắn mở miệng, lập tức hỏi, “Dung Cảnh làm sao vậy?”
“Thiển Nguyệt tiểu thư. . . . . . Ngài nhanh đi tới Tử Phong lâm ngoài thành, thế tử nhà ta cùng đấu với Thương thiếu chủ . . . . .” Huyền Ca có chút thở hồng hộc.
Vân Thiển Nguyệt biến sắc, cũng bất chấp cảnh cáo của Dung Phong không được dùng võ công, điểm nhẹ mủi chân, chuẩn bị phi thân ra khỏi Thiển Nguyệt các. Mũi chân vừa giơ lên, Dung Phong từ phía sau liền bắt được cánh tay nàng, ấm giọng nói: “Ta cũng đi”
Vân Thiển Nguyệt lập tức điều tiết khí lực.
Dung Phong mang theo Vân Thiển Nguyệt thi triển khinh công, giống như một luồng khói nhẹ, nhẹ nhàng bay ra khỏi Vân Vương Phủ.
Huyền Ca thấy hai người rời đi, lời muốn nói cũng đành nuốt trở lại trong miệng, vội vàng đi theo phía sau hai người. Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, đương nhiên các nàng không thể chờ ở Thiển Nguyệt các, cũng vội vàng đuổi theo.
Lũ lụt đã được trị tốt lắm, bốn phía thành Đông Tây Nam Bắc cũng không còn nhiều dân tị nạn tụ tập, sáng nay bốn cửa thành đã được phép mở cửa như bình thường, người trong ngoài thành khốn đốn hai mươi ngày, hôm nay đã vào thành, trở về nhà, người lui kẻ tới cũng không ngớt.
Ở ngoài bốn thành Đông Tây Nam Bắc, chỉ có ngoài Đông thành là có một rừng Tử Phong.
Dung Phong mang theo Vân Thiển Nguyệt thuận lợi ra khỏi Đông thành, ngay cả bóng dáng của họ binh sĩ thủ thành cũng không thấy, chỉ cảm thấy một trận gió rất nhỏ thổi qua trước mắt, nhìn lại thì chính là dòng người tới lui không ngừng, không có bất kỳ dị thường nào.
Đi tới cánh Tử Phong lâm theo lời Huyền Ca đã nói, phía ngoài cũng không thấy Dung Cảnh và Thương Đình. Dung Phong dừng lại, lắng nghe chốc lát, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ở bên trong, có mùi máu tươi.”
Vân Thiển Nguyệt căng thẳng trong lòng, “Chúng ta nhanh vào!”
“Ừ!” Dung Phong mang theo Vân Thiển Nguyệt phi thân lên lần nữa, tiến vào khu rừng rậm rạp trong Tử Phong Lâm.
Tử Phong lâm rất lớn, cành lá tươi tốt, mỗi một gốc cây Phong cũng cách nhau không xa lắm, rất rậm rạp. Dung Phong chỉ có thể thi triển khinh công giẫm lên lá Phong tại trên đầu ngọn cây mà đi vào, đi được chừng thời gian một chung trà, hắn chỉ một ngón tay về phía trước, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Chỗ này sao?”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nàng cũng ngửi thấy được mùi máu tươi nồng nặc, vội la lên: “Mau đi xuống!”
Dung Phong cũng không trì hoãn, người nhẹ nhàng rơi ở phía trước mấy trượng, đây là một chỗ đất trống, không, hoặc là nên nói chỗ này một khắc trước không phải là đất trống, mà là một khoảnh Tử Phong lâm giống như họ đã đi qua ở phía trước, cây lá rập rạp, không có đất trống như vậy.
Lúc này chỉ thấy xung quanh có khoảng hơn mười cái cây đã bị san thành bình địa, trên mặt đất cỏ và thân cây hóa thành tro, tạo thành một lớp tro thật dầy trên mặt đất, vừa đặt chân xuống, lập tức tạo thành một dấu chân thật sâu. Gió thổi qua còn mang theo mùi cây phong bị lửa thiêu đốt, có thể thấy được nơi này bị phá hủy tới mức nào.
Dung Phong thấy tình hình trước mắt, sắc mặt hơi đổi.
Thân thể Vân Thiển Nguyệt run lên, ánh mắt quét qua trên mặt đất tìm thân ảnh của Dung Cảnh trước tiên. Nhưng nơi này không có một bóng người, nàng đẩy Dung Phong ra, đi bộ thẳng về phía trước. Theo bước chân nàng đi qua, trên mặt đất hiện lên các vết chân thật sâu.
Dung Phong lập tức đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.
Hai người đi ra khỏi chỗ bị rừng bị san bằng, đi qua vài cây phong, mới nhìn thấy dưới tàng cây đang chia ra ngồi hai người. Một người là Dung Cảnh, một người quả nhiên là Thương Đình.
Khó tin nhất là nơi này bị phá hủy lớn như vậy nhưng hai người vẫn áo mũ chỉnh tề, cẩm bào trắng nguyệt nha cùng xanh nhạt cẩm bào trước sau như một, ngăn nắp hoa lệ, cũng không bị lây dính nửa phần cỏ cây thậm chí là vết máu, thậm chí đầu tóc đen cũng không tán loạn, trâm gài tóc cũng không rơi ra. Dung nhan một như thi như vẽ, vẫn thanh quý tuấn dật. Xa xa nhìn lại vẫn là hai công tử ôn nhuận như ngọc.
“Dung Cảnh!” Vân Thiển Nguyệt bước nhanh đi về phía Dung Cảnh, đứng ở trước mặt hắn, hô một tiếng, một tiếng này hô lên, cực kỳ bình tĩnh. Dọc theo con đường này lo lắng hãi hùng, nôn nóng lo lắng, dường như đều bị ghìm chặt ở đáy lòng.
Dung Cảnh vốn đang cúi đầu vuốt ve cái gì, lúc này nghe thấy liền ngẩng đầu lên, nhìn Vân Thiển Nguyệt, cũng không nói chuyện.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt rơi vào trên tay hắn, chỉ thấy trong tay của hắn cầm chính là mảnh ngọc bội của nàng đã bị Thương Đình đoạt đi. Từ nhỏ nàng đã đeo ngọc bội này. Tay trong tay áo không tự chủ mà nắm lại thành quyền.
“Thế tử!” Sau đó Huyền Ca đi tới, lo lắng chạy lại, khom người định đỡ Dung Cảnh dậy, “Thế tử, ngài. . . . . .”
“Huyền Ca! Trở về phủ tư quá một tháng.” Dung Cảnh mở miệng, giọng nói lạnh nhạt.
“Thế tử. . . . . .” Huyền Ca run lên, “Phù phù” một tiếng quỳ gối trên mặt đất, “Thuộc hạ biết sai rồi! Thuộc hạ sợ ngài. . . . . .”
“Hiện tại liền trở về phủ!” Dung Cảnh không nhìn Huyền Ca, tiếp tục cúi đầu thưởng thức ngọc bội trong tay, đây là một khối thanh bích sắc ngọc, bên trong có vân văn tinh tế, óng ánh sáng long lanh, giá trị nổi bật.
Vân Thiển Nguyệt nhìn tay Dung Cảnh, phát hiện tay của hắn trắng hơn rất nhiều so với ngày thường. Nhất là bàn tay đang cầm ngọc bội, càng hiện ra tay của hắn quá mức trắng muốt, thậm chí cơ hồ là trong suốt. Trắng như vậy tất nhiên là bị nội thương rất nặng.
“Thế tử, thuộc hạ còn muốn cùng ngài trở về. . . . . . chờ ngài trở về, thời hạn thuộc hạ tư quá có thể tạm thời dời lại không?” Sắc mặt Huyền Ca hơi tái, hắn biết hắn sai ở đâu? Thế tử tất nhiên là không muốn hắn gọi Thiển Nguyệt tiểu thư đến, nhưng mà tình hình lúc đó quá mức nguy hiểm. Nhiều năm thế này, lần đầu tiên hắn thấy được người có võ công không thua kém thế tử, mà thế tử lại không để cho ẩn vệ động thủ tương trợ .
“Để cho Thanh Tuyền tới đi theo ta.” Giọng nói Dung Cảnh không cho cự tuyệt.
“Dạ!” Huyền Ca cúi đầu, biết còn nói nữa cũng vô ích, hiển nhiên thế tử đã có ý muốn trừng phạt hắn, hắn cung kính lên tiếng, đứng dậy, nhìn Vân Thiển Nguyệt, cái nhìn kia có chút ai oán, điểm nhẹ mũi chân, rời khỏi Tử Phong lâm.
Vân Thiển Nguyệt mím môi thật chặt, nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh cũng không ngẩng đầu lên nữa, trừ lúc Vân Thiển Nguyệt mới đến, ngước nhìn nàng một cái, sau đó vẫn giống như lúc mọi người tới, vẫn cúi đầu vuốt ve ngọc bội trong tay, hắn càng không ngừng vuốt ve ngọc bội màu xanh ở trong tay, giống như như muốn xóa bỏ dấu vết gì trên nó.
Vân Thiển Nguyệt hiểu, vậy hẳn là dấu vết do Thương Đình tạo nên.
“Thiếu chủ!” Một giọng nói lão giả vang lên, sau đó có mấy người người nhẹ nhàng rơi xuống, vội vàng đi về phía Thương Đình.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại, thấy người đến là một gã lão giả cùng bốn hắc y nam tử. Hiển nhiên là người của Thương Đình. Nàng nhìn thoáng qua năm người họ, ánh mắt nhìn tới phương hướng Thương Đình, Thương Đình đang dựa vào cây khô nhìn nàng, trong tay nắm chặt một viên châu khấu (khuy cài bằng ngọc trai) màu trắng. Vân Thiển Nguyệt nhận ra viên Châu khấu này, chính là châu khấu trên người Dung Cảnh. Nàng quay đầu trở lại, quả nhiên thấy ống tay áo của Dung Cảnh thiếu một viên châu khấu.
“Thiếu chủ, ngài như thế nào rồi?” Lão giả đi tới trước mặt Thương Đình, ngồi xổm người xuống lo lắng hỏi.
“Không sao!” Thương Đình lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Vân Thiển Nguyệt.
Dung Cảnh vẫn không ngẩng đầu, ánh mắt Vân Thiển Nguyệt co lại, thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn hướng Thương Đình.
Thương Đình nhíu mày với Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt lại là càng chuyên chú, giây lát sau, hắn bỗng nhiên đột ngột cười một tiếng, nghiêm túc nói với nàng: “Vân Thiển Nguyệt, ta không thích Lam Y.”
Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, không đáp lời.
Hình như lúc này lão giả kia mới chú ý tới nơi này ngoài thiếu chủ nhà hắn còn có người khác, ánh mắt chuyển từ Vân Thiển Nguyệt lên trên người Dung Cảnh, lại thấy cách đó không xa Dung Phong đang đứng thẳng người, lại nhìn về phía thiếu chủ nhà mình, nhưng ngay sau đó hắn liền đứng dậy, khoát tay chặn lại, bốn người kia cùng hắn đứng ở bên cạnh Thương Đình.
Dung Cảnh lạnh lùng nhìn nàng, gió mùa thu như băng tuyết tan vỡ thổi qua mặt Vân Thiển Nguyệt, ngày thu cây quế hoa nở phảng phất giống như hàn mai nở trong ngày đông khắc nghiệt, mùi hoa quế ấm áp tựa hồ cũng trở thành hương hoa mai, có một loại mùi vị băng hàn thấu xương.
“Dung Cảnh. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt chưa bao giờ biết đôi mắt này lại có thể nhìn nàng một cách lạnh lẽo như thế, nàng ủy ủy khuất khuất hô một tiếng.
Dung Cảnh bỗng nhiên xoay mặt qua một bên, dứt khoát đẩy tay của Vân Thiển Nguyệt ra, giọng nói vẫn nghiến răng nghiến lợi, “Nàng đã bắt được nhược điểm của ta có phải hay không? Hết lần này tới lần khác để cho ta trở lại đều thấy được nàng thân mật với người khác như vậy, khiến cho ta thật vui mừng, mười năm trước nàng ngàn dặm xa xôi vì Dung Phong đi Thiên Tuyết Sơn chọc ra một khoản nợ hoa đào, mười năm sau lòng ta tâm tâm niệm niệm chạy về muốn cho nàng kinh hỉ, nhưng nàng lại. . . . . . Vân Thiển Nguyệt, nàng thật là cho ta một kinh hỉ lớn!”
“Dung Cảnh, chàng nói phải trái một chút có được hay không? Chuyện này không trách ta được. Ta từ trong cung trở lại, nào biết đâu rằng hắn đã chờ ở trong phòng ta.” Trong lòng Vân Thiển Nguyệt vừa đau lại vừa giận, “Ta cũng chỉ tâm tâm niệm niệm chàng, mỗi ngày nghĩ đến cũng là chàng. Cho dù có người khác xuất hiện ở bên cạnh ta, thì cũng vẫn là người khác, những ngày này ta làm cái gì cũng đều không có hăng hái. . . . . .”
“Nàng không có hăng hái? Lúc Lãnh Thiệu Trác kể cho nàng nghe tiết mục ngắn không phải nàng cao hứng lắm sao, còn có thể ôm bụng cười to? Lúc nàng kể chuyện xưa cho Lãnh Thiệu Trác cũng không phải thật cao hứng sao? Khiến Lãnh Thiệu Trác tình ý liên tục mà nhìn nàng?” Dung Cảnh nhướng mày, giọng nói càng lạnh lẽo.
“Ta. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt lập tức á khẩu, nghi hoặc nói: “Lúc nào thì Lãnh Thiệu Trác tình ý liên tục nhìn ta chứ?”
Dung Cảnh lạnh lùng liếc nàng một cái, cái nhìn kia tựa như dao găm.
Vân Thiển Nguyệt lại càng oan ức, dùng sức lay động hai cánh tay của Dung Cảnh, bĩu môi nói: “Dung Cảnh, chàng không thể tự hạ giá trị của mình xuống như vậy. Lãnh Thiệu Trác có thể so sánh với chàng sao? Hắn đã thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, đã hối cải để làm người mới rồi, ta không thể đưa tay đánh khuôn mặt tươi cười được, nếu đánh một cái tát này xuống thì sẽ làm cho hắn không tiến lên được nữa!”
“Cho nên nàng để cho hắn tiếp cận nàng? Từ lúc đó hắn đối với nàng tình ý liên tục?” Dung Cảnh lạnh lùng nhướng mày.
“Hắn không có tình ý liên tục!” Vân Thiển Nguyệt trịnh trọng nói. Nghĩ tới đây chẳng phải là hắn muốn tính sổ với nàng cả thù mới lẫn nợ cũ sao? Không trách được nhiều ngày như vậy mà trong thư đều không có một chữ nào nhắc tới Lãnh Thiệu Trác, thì ra là muốn tự mình tới tìm nàng tính sổ.
“Hắn giúp nàng cản kiếm.” Dung Cảnh lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ chàng muốn chính ta nằm ở trên giường dưỡng thương?” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt.
“Hắn nói thích ở trong mắt của nàng ai cũng có thể cho, bao gồm ta cũng là một người trong số đó, năm đó tiểu cô nương ở trên bàn cờ có thủ đoạn sát phạt quả cảm, không nghĩ tới tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ như thế.” Ánh mắt Dung Cảnh chợt như băng sơn vỡ ra từ bên trong, giọng nói đột nhiên tĩnh lạnh.
Vân Thiển Nguyệt có chút theo không kịp suy nghĩ của Dung Cảnh, chuyển đổi này cũng quá nhanh rồi, mới vừa rồi còn nói tới Lãnh Thiệu Trác, đảo mắt một cái lại nói đến Thương Đình. Nàng lắc đầu, cả giận nói: “Hắn nói hươu nói vượn, mọi người có thể không hiểu ta nhưng chàng còn không hiểu rõ ta sao? Ta toàn tâm toàn ý đối với chàng. Hận không thể móc tim moi ra vò nát cho ngươi. Vì sao chàng lại tin lời nói lung tung của hắn, mà không tin ta?”
“Tâm tư của nàng đúng là tinh tế tỉ mỉ, không nỡ bỏ cái này, không nỡ bỏ cái kia. Thật sự hắn không nói sai.” Dung Cảnh nói.
“Chàng. . . . .” Vân Thiển Nguyệt bùng lên lửa giận, nhưng chống lại ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Dung Cảnh, đáy mắt kia là bi thương thật sâu, nàng đè xuống căm tức, xoay mặt đi chỗ khác, tức giận không muốn giải thích nữa.
“Hắn nói nữ tử yếu ớt còn có móng vuốt sắc bén như vậy, rất làm cho người ta nghĩ muốn khi dễ. Nàng đáp ứng hắn đấu tiếp ván cờ, kể từ hôm nay, lại bắt đầu đấu! Có phải nói từ nay về sau, hắn muốn ức hiếp nàng, nàng liền đáp ứng hay không?” Dung Cảnh nhìn về phía cánh tay Vân Thiển Nguyệt đang túm lấy hắn, giọng điệu lạnh lùng, “Đến cùng là đôi móng vuốt này có bao nhiêu sắc bén đây? Hả?”
Vân Thiển Nguyệt cảm giác được vào giờ khắc này phổi của nàng như muốn nổ tung, nàng quay đầu lành lạnh nhìn Dung Cảnh, “Ta có thể dùng đôi móng vuốt sắc bén này cào chết chàng, chàng tin không?”
“A? Vậy thì thử một chút xem sao!” Giọng nói Dung Cảnh bỗng nhiên trở nên hời hợt.
“Chàng đi! Hiện tại đi đi! Ta sẽ coi như chàng không trở lại!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên buông tay ra, mạnh mẽ đẩy Dung Cảnh một cái, xoay người bước nhanh vào trong phòng. Nàng đi quá mau, bước chân có chút lảo đảo, dẫm lên mặt đất bên trong viện, mặt đất phát ra tiếng vang lộp cộp, biểu lộ rõ ràng nội tâm nàng đang tức giận.
Dung Cảnh cũng không giữ Vân Thiển Nguyệt lại, mà chỉ nhìn nàng đi vào phòng.
Cửa phòng “rầm” một tiếng bị đóng lại từ bên trong, khí lực cực lớn, tiếng vang cực lớn, khiến chim én đang ở trên mái hiên sợ hãi bay lên nóc phòng, khung cửa thì run rẩy kịch liệt.
Dung Cảnh thu hồi ánh mắt, nhìn chim én kia một cái, bỗng nhiên điểm nhẹ mũi chân, rời khỏi Thiển Nguyệt các.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đẩy cửa ra, nhìn phương hướng Dung Cảnh rời đi, há miệng, cuối cùng hóa thành oán hận cùng tức giận, “Ta để chàng đi, chàng. . . . . . chàng có bản lĩnh đi rồi thì cũng đừng trở về nữa!”
Thân ảnh nguyệt nha bạch cẩm bào của Dung Cảnh rời đi quá nhanh, chỉ trong giây lát đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Trong không khí chỉ có tiếng gió rất nhỏ, cũng rất khó khăn phân biệt có phải là tiếng gió do hắn rời đi hay không. Đương nhiên không có giọng nói truyền về, càng không thể phân biệt được hắn có nghe được câu nói kia của Vân Thiển Nguyệt hay không.
Nước mắt của Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên rơi xuống, một giọt hai giọt, cuối cùng trở thành vô số.
“Tiểu. . . . . . Tiểu thư?” Lăng Liên và Y Tuyết vốn đang trốn vào trong phòng mình, lúc này thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt huyên náo nghiêm trọng như thế, vội vàng kinh hoảng từ trong phòng chạy ra. Thấy Vân Thiển Nguyệt đứng ở cửa khóc, các nàng lập tức đau lòng đi lên trước.
“Khốn kiếp! Từ đầu đến đuôi đều là tên đại khốn kiếp!” Vân Thiển Nguyệt tức giận đạp mạnh một cước vào cánh cửa, nước mắt tựa như hạt châu bị đứt liền rơi xuống.
Từ trước tới giờ Lăng Liên và Y Tuyết chưa từng thấy Vân Thiển Nguyệt như vậy, bị dọa sợ không biết phải làm sao, Lăng Liên vội vàng khuyên, “Tiểu thư, Cảnh thế tử ngàn dặm xa xôi trở lại, cũng là muốn cùng ngài qua tiết Trung Thu, ngài. . . . . .”
“Hắn ngàn dặm xa xôi trở lại chính là vì không nói đạo lý chọc giân ta. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt lấy tay lau nước mắt, oan ức giống như một đứa bé.
“Này. . . . . . Đều do hai người nô tỳ không tốt, hai người nô tỳ hẳn là nên đi theo tiểu thư vào phòng, không nên nhìn thấy tên Thương Thiếu chủ kia không có ác ý liền để mặc hắn cùng tiểu thư ở chung một chỗ, để cho Cảnh thế tử bắt gặp. . . . . .” Y Tuyết tự trách nói.
“Ta lại không làm chuyện có lỗi với hắn? Hắn bắt gặp thì thế nào?” Một tay của Vân Thiển Nguyệt đã bị nước mắt thấm ước, nàng lại dùng một cái tay khác đi lau, mới phát hiện bàn tay này vẫn còn nắm chặt cành hoa quế mà Dung Cảnh bẻ từ cây quế đưa cho nàng, trong lúc nhất thời lại vừa giận vừa đau lòng, cả giận nói: “Bẻ xuống cho ta một cành hoa, lại là hoa trong viện của ta, hắn đây là muốn nói cho ta biết ta là người thủy tính dương hoa sao*? Khốn kiếp!”
*thủy tính dương hoa: trăng hoa
“Tiểu thư, mùi hoa quế khắp nơi, đại biểu chính là ý tứ tốt đẹp, cũng là tượng trưng cho Cát Tường NhưÝ. Cảnh thế tử đưa ngài hoa quế, nói rõ ở trong lòng hắn ngài chính là tốt đẹp, hắn hi vọng ngài Cát Tường như ý.” Lăng Liên bị làm cho sợ đến mặt cũng tái đi, vội vàng giải thích.
“Mong ta tốt đẹp cái rắm! Hắn nhất định là cố ý châm chọc ta!” Vân Thiển Nguyệt vung tay ném cành hoa quế kia ra ngoài, oán hận nói: “Ai tặng hoa mà lại sắc mặt lạnh lùng như khối băng? Đại biểu tốt đẹp? Ta thích chính là trúc tía, tại sao hắn lại không đưa cho ta một cây trúc tía?”
Y Tuyết bất đắc dĩ, giờ khắc này bỗng nhiên cảm giác Vân Thiển Nguyệt giống như một đứa bé, vội vàng nói: “Tiểu thư, Cảnh thế tử trở lại kinh thành chắc là vội vàng đến gặp ngài, căn bản cũng không trở về Tử Trúc Viện, trong Thiển Nguyệt các của chúng ta lại không có trúc tía a, hắn tặng ngài như thế nào?”
“Hắn không có thì đừng có tặng! Rõ ràng là lấy một cành hoa quế gãy đưa cho ta” Vân Thiển Nguyệt cả giận nói: “Còn nói đi là đi luôn! Ngàn dặm xa xôi trở lại chính là vì giận ta sao, ta đã xuống nước cẩn thận nói chuyện với hắn, thế nhưng hắn lại dùng lời nói lạnh nhạt làm tổn thương ta. . . . . . Hôm nay lại còn bỏ đi. . . . . .”
“Tiểu thư, Trung Thu chính là lúc hoa quế đua nhau nở, ngắt hoa quế tặng đại biểu Cảnh thế tử và người cùng đoàn viên trong Trung Thu!” Lăng Liêm đau lòng nhìn Vân Thiển Nguyệt, khuyên: “Cảnh thế tử vì muốn cho ngài một kinh hỉ, vội vã chạy trở lại, sau lại thấy ngài và Thương thiếu chủ. . . . . . Tất nhiên cũng thương tâm, mới bỏ đi, ngài thử nghĩ xem Cảnh thế tử là rời khỏi kinh thành, hay là trở về Vinh vương phủ. . . . . . mau tìm Cảnh thế tử trở về đi?”
“Muốn đi nơi nào thì cứ đi! Không tìm!” Vân Thiển Nguyệt xoay người trở về phòng.
Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đi theo vào phòng.
“Các ngươi đi ra ngoài đi! Để cho ta yên tĩnh.” Vân Thiển Nguyệt nghe được tiếng bước chân phía sau, không quay đầu lại, khoát khoát tay với hai người.
Lăng Liên và Y Tuyết lập tức dừng bước, thối lui ra ngoài cửa. Lăng Liên thấy cành hoa quế kia nằm ở trong viện, vội vàng đi tới khom lưng nhặt lên, lại đi trở về cửa, đi vào đặt cây hoa quế ở trên bàn, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt không khóc nữa, tỉnh táo lại, hai tay che trán có chút chán nản ngồi ở trên giường. Trong lòng nàng quan tâm nhiều người như vậy, nàng biết Dung Cảnh vẫn luôn để ý. So với nàng , thật sự lòng của hắn ngay cả mắt của hắn đều là nàng, thế nhưng nàng thì lại không giống hắn, nàng có rất nhiều người có thể xem là bằng hữu. Có lẽ kiếp trước nàng chỉ có một người bạn là tiểu Thất, lại càng giống là thân nhân, cuộc sống trôi qua quá mức vắng lặng, cho nên kiếp này, nàng muốn trả qua một chút ấm áp, người khác đối với nàng tốt, nàng cũng đáp trả lại như vậy, có qua có lại, như vậy mới là bạn bè bình thường. Ví dụ như Dạ Khinh Nhiễm, như Dung Phong, như Phong Tẫn, như. . . . . .người mới hối cải để làm người mới muốn cùng nàng làm bằng hữu Lãnh Thiệu Trác. Nàng cũng có thể tiếp nhận.
Trước kia Dung Cảnh không để bụng, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nói với nàng nhưng lời như vậy. Nàng cũng cảm thấy không sao cả, chỉ cần người trong lòng nàng yêu là hắn là đủ rồi. Nhưng hôm nay hết lần này tới lần khác bị Thương Đình mở cái lổ hổng này ra, cái câu “tâm tư tinh tế tỉ mỉ đồng đều” nàng nghe mà còn cảm thấy tức giận, để cho Dung Cảnh nghe đương nhiên là đụng đến gút mắt trong lòng hắn. Làm cho ý nghĩa nho nhỏ ở câu kia làm lớn ra.
Cho tới bây giờ Dung Cảnh đối với người hoặc với chuyện gì đều là thong dong ưu nhã, không lạnh không nhạt, như đứng tại đám mây. Nhưng một khi gặp phải người hoặc chuyện có liên quan đến nàng, liền nhạy cảm dị thường. Có lẽ bởi vì quá yêu, cho nên mới để ý như vậy. Chuyện hôm nay là do nàng đánh giá thấp lực thương tổn và năng lực của Thương Đình, hắn tức giận cũng là bình thường.
Nhưng cho dù có ở trước mặt nàng tức giận, hận không thể cho nàng một cái tát, cũng còn hơn là cứ thế mà đi rồi?
Nếu sớm biết Thương Đình mang tới cho nàng phiền toái lớn như vậy, thì ngay lúc đầu tiên nàng đẩy cửa ra nhìn thấy hắn thì đã đuổi hắn đi rồi, nếu không đuổi được thì cho 3.000 ẩn vệ Vân Vương phủ cầm kiếm tiễn hắn ra, sau đó cũng tuyệt đối không để cho Dung Cảnh thấy được chuyện vừa rồi. Nhưng mà trên thế gian đâu có “nếu như”.
Trong lúc nhất thời nàng đã chuyển việc giận Dung Cảnh qua Thương Đình , hận đến mức muốn giết chết hắn. Nghĩ tới nếu thật sự lời nói của Thương Đình đạt được hiệu quả tốt nhất thì chính là chuyện này rồi, như vậy thì hắn đã trả thù cho gia gia của hắn bởi nàng mà chết, như vậy mục đích đã đạt được. Ít nhất hắn đã thành công một nửa.
Đại não càng không ngừng chuyển, xoay chuyển đến mức Vân Thiển Nguyệt nhức đầu, nàng không muốn nghĩ nữa, ngả trọn thân thể về phía sau, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, có chút hỗn loạn.
“Nguyệt nhi?” Giọng nói Dung Phong bỗng nhiên vang lên, có chút nhẹ nhàng.
Vân Thiển Nguyệt nghe được giọng nói lúc này mới thấy Dung Phong đang ở trong phòng, lúc nãy nàng vào phòng không thấy được bóng dáng của hắn, nàng mở mắt, quả nhiên thấy chẳng biết từ lúc nào Dung Phong đã vào phòng, đứng ở phía trước cửa sổ lo lắng nhìn nàng, nàng hữu khí vô lực hỏi, “Ngươi vừa mới đi đâu?”
“Ta mới vừa trở về phủ! Sau khi trở về không yên tâm, nên trở lại xem một chút!” Dung Phong nhìn vành mắt đỏ hồng của Vân Thiển Nguyệt, hiểu rõ hỏi, “Cảnh thế tử tức giận?”
“Ừ!”
“Hiện tại Cảnh thế tử đâu rồi?” Dung Phong lo lắng lại hỏi.
“Đi rồi!” giọng nói Vân Thiển Nguyệt có chút rầu rĩ , giống như là dùng giọng mũi mà nói.
“Tại sao có thể cứ như vậy mà đi? Ta đi tìm hắn về.” Dung phong cau mày, xoay người đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt kéo lại Dung Phong, lắc đầu với hắn: “Đừng đi!”
Dung Phong dừng bước, nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng thở dài, “Nguyệt nhi, loại tình huống đó Cảnh thế tử tức giận là rất bình thường. Nàng cũng đã biết lúc ấy khi ta từ Vinh vương phủ trở về nhìn thấy nàng và Thiếu chủ Thương gia có nhiều. . . . . . Vân Vương Phủ này có ba nghìn ẩn vệ, trong Thiển Nguyệt các lại càng bố trí vô số ẩn vệ, nàng còn có hai thiếp thân tỳ nữ, chỉ cần người lạ xông vào, mặc dù nàng không có võ công, cũng sẽ phát hiện được, căn bản không nên lẻ loi một mình ở trong phòng, khiến mình bị vây ở bị động. Rất nhiều người như vậy, chỉ cần nàng hô một tiếng, Thiếu chủ Thương gia sẽ không làm gì được nàng. Nhưng nàng. . . . . .”
Vân Thiển Nguyệt cắn môi, không nói, nhưng không buông tay Dung Phong ra.
“Xét đến cùng nàng là quá tự tin, quá mạnh mẽ, quá tin tưởng vào ánh mắt của nàng, cảm thấy hắn ôn nhuận vô hại, hoặc là nói thật ra thì Thiếu chủ Thương gia có chút giống Cảnh thế tử, cho nên nàng thiếu đề phòng hắn, thế cho nên bị hắn bắt được. . . . . . Nguyệt nhi, nàng. . . . . . Haiz, ta nói gì cho tốt đây.” Dường như Dung Phong có chút nhức đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lúc nàng đẩy cửa ra, liếc thấy trong phòng có một nam tử, ưu nhã mà ngồi, đang uống trà. Không có lạnh lùng hay xấu hổ mà chỉ có lịch sự tao nhã. Hắn nhẹ nhàng cười cười, nói “Tại hạ Thương gia Thương Đình.”, nàng liền sinh lòng hảo cảm, nhớ tới người đang ở phía xa ngàn dặm, cũng là một người ưu nhã thong dong như vậy. Trong nháy mắt đó đã chủ quan mất kinh châu rồi.
Đích xác là lỗi của nàng, Dung Phong nói không sai.
Bất cứ chuyện gì đều phải nhìn ở hai góc độ, đổi thành nàng đứng ở góc độ của Dung Cảnh mà suy nghĩ, sợ rằng nàng cũng sẽ tức giận như thế.
“Nguyệt nhi, buông tay đi! Ta đi tìm hắn.” Dung Phong rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Vân Thiển Nguyệt.
“Đừng đi! Để cho hắn yên tĩnh. Hình như cho tới bây giờ hai người chúng ta có vô số mâu thuẫn, hiện tại nếu không thể nhẫn nhịn mà hóa giải, như vậy mâu thuẫn sau này sẽ biến thành mâu thuẫn lớn, mâu thuẫn cứ như vậy mà tích lũy đến một lúc nào đó sẽ bùng phát, lớn đến mức một chuyện nhỏ cũng sẽ trở thành một ngòi nổ, không thể nhẫn nhịn được, biến thành mụn mủ, chỉ có thể bài trừ đi mới có thể hòa hảo. Sau khi hòa hảo sẽ lại có mâu thuẫn thứ ba, thứ tư, thứ năm đang chờ chúng ta. Cứ xoay vòng xoay vòng như vậy.” Vân Thiển Nguyệt có chút vô lực nói: “Dung Phong, đổi lại là huynh, huynh có cảm thấy mệt không?”
Ánh mắt Dung Phong có chút cưng chiều nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt nhi, Cảnh thế tử quá yêu nàng.”
“Đúng vậy, Dung Cảnh quá yêu ta!” Vân Thiển Nguyệt thở dài, “Thật ra thì từ nhỏ hắn đã tâm cao khí ngạo, đó là một loại ngạo khí bẩm sinh. Nhưng vì từ nhỏ gặp phải đại biến, để cho hắn mười năm khốn khổ. Nghĩ muốn gần ta nhưng không gần được, yên lặng chịu đựng mười năm, kiềm chế chính bản thân mình. Hôm nay bệnh tình đã hoàn toàn khỏi, hắn đem yêu thương toàn bộ cho ta. Mà ta. . . . . . Ta đối với hắn đúng là không bằng một phần ba hắn đối với ta.”
“Sao lại như vậy? Nàng cũng rất yêu hắn .” Dung Phong không đồng ý lắc đầu.
“Hai người quá mức yêu nhau, cũng không biết yêu đối phương như thế nào mới là tốt nhất. Cho nên đoạn đường này, nhất định rải khắp bụi gai.” Vân Thiển Nguyệt thấp giọng nói: “Dung Phong, huynh có biết, thật ra ta rất hối hận.”
“Hối hận cái gì?” Dung Phong nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nói cũng không khỏi trở nên thấp hơn.
“Hối hận sớm như vậy đã đáp ứng thích và yêu hắn.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt trầm thấp giống như không nghe thấy.
Sắc mặt Dung Phong hơi đổi, giọng nói bỗng nhiên có chút chìm, “Sao các muội lại là quá sớm? Các ngươi có mười năm gút mắt. Nhân sinh có bao nhiêu cái mười năm chứ? Nguyệt nhi, sau này lời nói như vậy trăm triệu lần không thể nói! Nếu bị Cảnh thế tử biết, hắn sẽ thương tâm biết bao nhiêu.”
“Ta biết.” Vân Thiển Nguyệt có chút vô lực, “Mười năm ẩn nhẫn tình yêu, một khi bộc phát, chính là thiên băng địa liệt(long trời lở đất), lúc ấy ta thật không nghĩ tới ta có thể thể chịu đựng được hay không? Mặc dù gút mắt mười năm là dài dằng dặc, nhưng tuổi tác của chúng ta sao chỉ dừng lại ở việc kém một cái rãnh thôi chứ. Ba tuổi đã khác nhau nhiều rồi, nếu chúng ta tính tỉ mỉ, ước chừng phải có mười cái dài khác nhau như vậy.”
Dung Phong có chút không rõ cho lắm, “Nguyệt nhi, nàng nói ta nghe không hiểu. Cảnh thế tử chỉ lớn hơn nàng ba tuổi mà thôi.”
Vân Thiển Nguyệt nói thẳng: “Dung Phong, huynh không biết đâu, là kiếp trước kiếp này. Ta trải qua quá nhiều, ngàn buồm vô cùng, có nhiều thứ ta đã nhìn thấu, ta cảm thấy ngoài tình yêu còn có rất nhiều tình cảm khác. Bao gồm tình thân, tình bạn. Đoạn tình yêu của ta và Dung Cảnh, ta là tỉnh táo nhìn mình trầm luân, mà Dung Cảnh thật sự trầm luân. Mặc dù Dung Cảnh chỉ là một ông cụ non, đối với ta mà nói cũng chỉ là một thiếu niên mới ra đời mà thôi. Đoạn tình yêu này của chúng ta, nhất định là một cuộc đấu võ. Cho đến khi hai người tìm được nơi giao nhau. Nếu không sẽ không ngừng không nghỉ, không chết không thôi.”
Dung Phong bỗng nhiên trầm mặc, hình như có chút hiểu, lại có chút không hiểu.
“Dung Phong, huynh suy nghĩ một chút, mười năm trước ta mới năm tuổi. Một hài tử năm tuổi, có thể cứu huynh mang huynh ngàn dặm xa xôi đưa đi Thiên Tuyết Sơn sao? Khi đó ta năm tuổi, thật ra thì đã có có kinh nghiệm và trí tuệ của hai mươi lăm tuổi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Phong mím chặt môi, bỗng nhiên ngồi ở bên giường, gật đầu, “Khi đó ta vẫn cảm thấy kỳ quái! Vẫn cho là nữ nhi Vân Vương Phủ có thiên tư thông minh, nhưng không khỏi cũng quá mức tỉnh tảo cùng cơ trí. . . . . . Thì ra là như vậy!”
“Cho nên, tính ra thì ta lớn hơn Dung Cảnh.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Nhưng nàng ở trong mắt Cảnh thế tử, trong mắt của ta, cho dù là ở trong mắt Dạ Khinh Nhiễm cũng chỉ là tiểu cô nương mà thôi. Có phát giận, cũng có tiểu tính tình, giận liền nói cho mọi người muội nổi giận, khóc cũng sẽ không che giấu.” Dung Phong cười cười, đưa tay vuốt ve đầu Vân Thiển Nguyệt, giọng nói ôn hòa: “Nguyệt nhi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Cảnh thế tử có thiên phú dị bẩm, giận cũng chỉ là nhất thời, hắn thông minh như thế, có thể sẽ nghĩ thông suốt. Tình huống lúc ấy, đổi lại là ta, ta cũng không thể lạnh nhạt, huống chi là hắn?”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, thở dài nói: “Ta chỉ là muốn thay đổi phương thức sống của kiếp trước với kiếp này mà thôi, thì ra cũng khó như vậy.”
Dung Phong thương tiếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Đừng suy nghĩ nữa!”
Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Dung Phong cũng không nói nữa, vẫn ngồi ở bên giường Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt nhìn vào cành hóa quế trên bàn, nụ hoa chớm nở, vừa giống như nở vừa giống như không nờ, hiện tại trong phòng tràn đầy mùi hoa quế. Suy nghĩ của hắn có chút bay xa, mười năm trước hắn được nàng cứu ra đưa đi Thiên Tuyết Sơn, ngay lúc đó hắn đã nghĩ không phải là báo thù, mà là cả đời này lúc nào cũng phải vững mạnh để bảo vệ người đã không ngại ngàn dặm xa xôi đưa hắn đến nơi bình an, người đó chính là nàng, cùng cười với nàng, nhìn nàng khóc, cả đời này chỉ cần như vậy là đủ rồi. Hôm nay, ý nghĩ của hắn vẫn như mười năm trước.
“Dung Phong, huynh nói trong cơn tức giận Dung Cảnh đã rời kinh rồi, hay là trở về Vinh vương phủ rồi?” Vân Thiển Nguyệt trầm mặc hồi lâu, lên tiếng.
Suy nghĩ của Dung Phong bị kéo trở về, nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Cảnh thế tử hồi kinh quá bí ẩn, ngay cả ta cũng không nhận được tin tức, nói vậy chắc là hoàng thượng cũng không biết. Hằn làm một việc, nếu không muốn bị người khác biết, người khác chắc chắn cũng sẽ không biết. Rời kinh cùng trở về Vinh vương phủ đều không nói chính xác được. Nhưng theo trực giác của ta thì hai điểm này đều không chính xác.”
“Ừ?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Nguyệt nhi, nàng cảm thấy Cảnh thế tử sẽ để cho Thiếu chủ Thương gia rời đi đơn giản như vậy sao?” Dung Phong thở dài.
Vân Thiển Nguyệt đang nằm liền ngồi bật dậy, “Huynh nói là Dung Cảnh sẽ đối với Thương Đình. . . . . .”
“Lúc ấy Cảnh thế tử nhìn tận mắt Thương Thiếu chủ từ gian phòng này đi ra ngoài, nàng cảm thấy hắn có thể nhìn ngươi bị khi phụ sỉ nhục coi như không thấy sao? Lúc ấy mặc dù chưa đi đến phòng, nhưng tức thì vẫn tức, vẫn biết chắc là nàng không có nguy hiểm . Cho nên, ta cảm thấy tám chín phần là hắn đi tìm Thương Thiếu chủ.” Dung Phong nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, một lát sau khẳng định nói: “Chắc là đúng rồi! Dung Cảnh là Dung Cảnh, chỉ có thể hắn ức hiếp ta, làm sao có thể cho phép người khác ức hiếp ta?”
Dung Phong cười cười: “Nguyệt nhi, Cảnh thế tử có đôi khi rất khó chịu, nếu như nàng đã trải qua hai kiếp, nên nhường hắn chút ít đi!”
Tâm tình Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên buông lỏng, có chút im lặng nhìn Dung Phong, “Hắn là nam nhân, nên. . . . . .”
“Nguyệt nhi, có đôi khi nam nhân còn nhỏ mọn hơn nữ nhân, trên thế giới này không có một nam nhân nào chân chính là người rộng lượng, nếu có, vậy thì hắn sẽ không thương nàng hoặc là không yêu nàng. Mà Cảnh thế tử chỉ là quá yêu nàng mà thôi. Nếu nàng đã biết, vạn vạn không thể phạm lại sai lầm như ngày hôm nay nữa. Cho dù hôm nay Cảnh thế tử không trở lại, không có bắt gặp chuyện kia đi nữa, ta cũng sẽ nói với nàng những lời này.” Dung Phong thở dài nói.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt cúi đầu.
Dung Phong thấy nàng đã nghe lọt những lời hắn nói, tim liền thả lỏng, đứng dậy, nói với nàng: “Nàng ở trong phòng chờ, ta đi ra ngoài xem một chút. Cảnh thế tử tất nhiên là ra roi thúc ngực gấp rút trở về, nhất định mỏi mệt, vạn nhất động thủ với Thương thiếu chủ. . . . . .”
“Thiển Nguyệt tiểu thư!” Lúc này, giọng nói Huyền Ca bỗng nhiên vang lên một cách cấp thiết.
Vân Thiển Nguyệt vốn đang ngồi ở trên giường, vội vàng đứng dậy, bước nhanh đi tới cửa, lúc này Huyền Ca nhẹ nhàng rơi xuống, một thân đầy phong trần, nàng không đợi hắn mở miệng, lập tức hỏi, “Dung Cảnh làm sao vậy?”
“Thiển Nguyệt tiểu thư. . . . . . Ngài nhanh đi tới Tử Phong lâm ngoài thành, thế tử nhà ta cùng đấu với Thương thiếu chủ . . . . .” Huyền Ca có chút thở hồng hộc.
Vân Thiển Nguyệt biến sắc, cũng bất chấp cảnh cáo của Dung Phong không được dùng võ công, điểm nhẹ mủi chân, chuẩn bị phi thân ra khỏi Thiển Nguyệt các. Mũi chân vừa giơ lên, Dung Phong từ phía sau liền bắt được cánh tay nàng, ấm giọng nói: “Ta cũng đi”
Vân Thiển Nguyệt lập tức điều tiết khí lực.
Dung Phong mang theo Vân Thiển Nguyệt thi triển khinh công, giống như một luồng khói nhẹ, nhẹ nhàng bay ra khỏi Vân Vương Phủ.
Huyền Ca thấy hai người rời đi, lời muốn nói cũng đành nuốt trở lại trong miệng, vội vàng đi theo phía sau hai người. Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, đương nhiên các nàng không thể chờ ở Thiển Nguyệt các, cũng vội vàng đuổi theo.
Lũ lụt đã được trị tốt lắm, bốn phía thành Đông Tây Nam Bắc cũng không còn nhiều dân tị nạn tụ tập, sáng nay bốn cửa thành đã được phép mở cửa như bình thường, người trong ngoài thành khốn đốn hai mươi ngày, hôm nay đã vào thành, trở về nhà, người lui kẻ tới cũng không ngớt.
Ở ngoài bốn thành Đông Tây Nam Bắc, chỉ có ngoài Đông thành là có một rừng Tử Phong.
Dung Phong mang theo Vân Thiển Nguyệt thuận lợi ra khỏi Đông thành, ngay cả bóng dáng của họ binh sĩ thủ thành cũng không thấy, chỉ cảm thấy một trận gió rất nhỏ thổi qua trước mắt, nhìn lại thì chính là dòng người tới lui không ngừng, không có bất kỳ dị thường nào.
Đi tới cánh Tử Phong lâm theo lời Huyền Ca đã nói, phía ngoài cũng không thấy Dung Cảnh và Thương Đình. Dung Phong dừng lại, lắng nghe chốc lát, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ở bên trong, có mùi máu tươi.”
Vân Thiển Nguyệt căng thẳng trong lòng, “Chúng ta nhanh vào!”
“Ừ!” Dung Phong mang theo Vân Thiển Nguyệt phi thân lên lần nữa, tiến vào khu rừng rậm rạp trong Tử Phong Lâm.
Tử Phong lâm rất lớn, cành lá tươi tốt, mỗi một gốc cây Phong cũng cách nhau không xa lắm, rất rậm rạp. Dung Phong chỉ có thể thi triển khinh công giẫm lên lá Phong tại trên đầu ngọn cây mà đi vào, đi được chừng thời gian một chung trà, hắn chỉ một ngón tay về phía trước, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Chỗ này sao?”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nàng cũng ngửi thấy được mùi máu tươi nồng nặc, vội la lên: “Mau đi xuống!”
Dung Phong cũng không trì hoãn, người nhẹ nhàng rơi ở phía trước mấy trượng, đây là một chỗ đất trống, không, hoặc là nên nói chỗ này một khắc trước không phải là đất trống, mà là một khoảnh Tử Phong lâm giống như họ đã đi qua ở phía trước, cây lá rập rạp, không có đất trống như vậy.
Lúc này chỉ thấy xung quanh có khoảng hơn mười cái cây đã bị san thành bình địa, trên mặt đất cỏ và thân cây hóa thành tro, tạo thành một lớp tro thật dầy trên mặt đất, vừa đặt chân xuống, lập tức tạo thành một dấu chân thật sâu. Gió thổi qua còn mang theo mùi cây phong bị lửa thiêu đốt, có thể thấy được nơi này bị phá hủy tới mức nào.
Dung Phong thấy tình hình trước mắt, sắc mặt hơi đổi.
Thân thể Vân Thiển Nguyệt run lên, ánh mắt quét qua trên mặt đất tìm thân ảnh của Dung Cảnh trước tiên. Nhưng nơi này không có một bóng người, nàng đẩy Dung Phong ra, đi bộ thẳng về phía trước. Theo bước chân nàng đi qua, trên mặt đất hiện lên các vết chân thật sâu.
Dung Phong lập tức đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.
Hai người đi ra khỏi chỗ bị rừng bị san bằng, đi qua vài cây phong, mới nhìn thấy dưới tàng cây đang chia ra ngồi hai người. Một người là Dung Cảnh, một người quả nhiên là Thương Đình.
Khó tin nhất là nơi này bị phá hủy lớn như vậy nhưng hai người vẫn áo mũ chỉnh tề, cẩm bào trắng nguyệt nha cùng xanh nhạt cẩm bào trước sau như một, ngăn nắp hoa lệ, cũng không bị lây dính nửa phần cỏ cây thậm chí là vết máu, thậm chí đầu tóc đen cũng không tán loạn, trâm gài tóc cũng không rơi ra. Dung nhan một như thi như vẽ, vẫn thanh quý tuấn dật. Xa xa nhìn lại vẫn là hai công tử ôn nhuận như ngọc.
“Dung Cảnh!” Vân Thiển Nguyệt bước nhanh đi về phía Dung Cảnh, đứng ở trước mặt hắn, hô một tiếng, một tiếng này hô lên, cực kỳ bình tĩnh. Dọc theo con đường này lo lắng hãi hùng, nôn nóng lo lắng, dường như đều bị ghìm chặt ở đáy lòng.
Dung Cảnh vốn đang cúi đầu vuốt ve cái gì, lúc này nghe thấy liền ngẩng đầu lên, nhìn Vân Thiển Nguyệt, cũng không nói chuyện.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt rơi vào trên tay hắn, chỉ thấy trong tay của hắn cầm chính là mảnh ngọc bội của nàng đã bị Thương Đình đoạt đi. Từ nhỏ nàng đã đeo ngọc bội này. Tay trong tay áo không tự chủ mà nắm lại thành quyền.
“Thế tử!” Sau đó Huyền Ca đi tới, lo lắng chạy lại, khom người định đỡ Dung Cảnh dậy, “Thế tử, ngài. . . . . .”
“Huyền Ca! Trở về phủ tư quá một tháng.” Dung Cảnh mở miệng, giọng nói lạnh nhạt.
“Thế tử. . . . . .” Huyền Ca run lên, “Phù phù” một tiếng quỳ gối trên mặt đất, “Thuộc hạ biết sai rồi! Thuộc hạ sợ ngài. . . . . .”
“Hiện tại liền trở về phủ!” Dung Cảnh không nhìn Huyền Ca, tiếp tục cúi đầu thưởng thức ngọc bội trong tay, đây là một khối thanh bích sắc ngọc, bên trong có vân văn tinh tế, óng ánh sáng long lanh, giá trị nổi bật.
Vân Thiển Nguyệt nhìn tay Dung Cảnh, phát hiện tay của hắn trắng hơn rất nhiều so với ngày thường. Nhất là bàn tay đang cầm ngọc bội, càng hiện ra tay của hắn quá mức trắng muốt, thậm chí cơ hồ là trong suốt. Trắng như vậy tất nhiên là bị nội thương rất nặng.
“Thế tử, thuộc hạ còn muốn cùng ngài trở về. . . . . . chờ ngài trở về, thời hạn thuộc hạ tư quá có thể tạm thời dời lại không?” Sắc mặt Huyền Ca hơi tái, hắn biết hắn sai ở đâu? Thế tử tất nhiên là không muốn hắn gọi Thiển Nguyệt tiểu thư đến, nhưng mà tình hình lúc đó quá mức nguy hiểm. Nhiều năm thế này, lần đầu tiên hắn thấy được người có võ công không thua kém thế tử, mà thế tử lại không để cho ẩn vệ động thủ tương trợ .
“Để cho Thanh Tuyền tới đi theo ta.” Giọng nói Dung Cảnh không cho cự tuyệt.
“Dạ!” Huyền Ca cúi đầu, biết còn nói nữa cũng vô ích, hiển nhiên thế tử đã có ý muốn trừng phạt hắn, hắn cung kính lên tiếng, đứng dậy, nhìn Vân Thiển Nguyệt, cái nhìn kia có chút ai oán, điểm nhẹ mũi chân, rời khỏi Tử Phong lâm.
Vân Thiển Nguyệt mím môi thật chặt, nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh cũng không ngẩng đầu lên nữa, trừ lúc Vân Thiển Nguyệt mới đến, ngước nhìn nàng một cái, sau đó vẫn giống như lúc mọi người tới, vẫn cúi đầu vuốt ve ngọc bội trong tay, hắn càng không ngừng vuốt ve ngọc bội màu xanh ở trong tay, giống như như muốn xóa bỏ dấu vết gì trên nó.
Vân Thiển Nguyệt hiểu, vậy hẳn là dấu vết do Thương Đình tạo nên.
“Thiếu chủ!” Một giọng nói lão giả vang lên, sau đó có mấy người người nhẹ nhàng rơi xuống, vội vàng đi về phía Thương Đình.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại, thấy người đến là một gã lão giả cùng bốn hắc y nam tử. Hiển nhiên là người của Thương Đình. Nàng nhìn thoáng qua năm người họ, ánh mắt nhìn tới phương hướng Thương Đình, Thương Đình đang dựa vào cây khô nhìn nàng, trong tay nắm chặt một viên châu khấu (khuy cài bằng ngọc trai) màu trắng. Vân Thiển Nguyệt nhận ra viên Châu khấu này, chính là châu khấu trên người Dung Cảnh. Nàng quay đầu trở lại, quả nhiên thấy ống tay áo của Dung Cảnh thiếu một viên châu khấu.
“Thiếu chủ, ngài như thế nào rồi?” Lão giả đi tới trước mặt Thương Đình, ngồi xổm người xuống lo lắng hỏi.
“Không sao!” Thương Đình lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Vân Thiển Nguyệt.
Dung Cảnh vẫn không ngẩng đầu, ánh mắt Vân Thiển Nguyệt co lại, thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn hướng Thương Đình.
Thương Đình nhíu mày với Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt lại là càng chuyên chú, giây lát sau, hắn bỗng nhiên đột ngột cười một tiếng, nghiêm túc nói với nàng: “Vân Thiển Nguyệt, ta không thích Lam Y.”
Tâm tư Vân Thiển Nguyệt khẽ động, không đáp lời.
Hình như lúc này lão giả kia mới chú ý tới nơi này ngoài thiếu chủ nhà hắn còn có người khác, ánh mắt chuyển từ Vân Thiển Nguyệt lên trên người Dung Cảnh, lại thấy cách đó không xa Dung Phong đang đứng thẳng người, lại nhìn về phía thiếu chủ nhà mình, nhưng ngay sau đó hắn liền đứng dậy, khoát tay chặn lại, bốn người kia cùng hắn đứng ở bên cạnh Thương Đình.
Tác giả :
Tây Tử Tình