Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 2 - Chương 4: Vân Tiêu Phi Xa
Edit: ElisaBeta: Vi ViNam Lăng Duệ nhìn người đang thẳng nằm tắp trên giường của Vân Thiển Nguyệt từ đầu đến chân ngay cả cọng tóc cũng không lộ ra. Trong đôi mắt hắn xẹt qua một tia sâu thẳm trong giây lát, đôi mắt nheo nhỏ lại, ánh mắt kia ẩn ẩn cất giấu hàm ý nguy hiểm.
Vân Thiển Nguyệt đột nhiên cảm giác được Nam Lăng Duệ mới là hóa thân của con mèo, Diệp Thiến thì như con chuột đang bị con mèo rình rập. Giờ khắc này, nàng mới chính thức lột bỏ mặt nạ bên ngoài của Nam Lăng Duệ thấy được bản chất của hắn, Duệ thái tử của Nam Lương, cũng là một nhân vật nguy hiểm, con người thật của hắn không phóng đãng như biểu hiện bề ngoài của hắn.
“Không phải người? Là một con mèo đỏ chót?” Nam Lăng Duệ thu hồi ánh mắt, nhướng mày với Vân Thiển Nguyệt, hàm ý nguy hiểm trong ánh mắt chỉ trong chốc lát, như là chưa từng xuất hiện.
Vân Thiển Nguyệt ho nhẹ một tiếng, gật gật đầu, nghiêm trang nói: “ừ, là một con mèo đỏ chót!”
“Ta thật không biết a, thì ra giường của ngươi ngoại trừ Cảnh thế tử thì mèo cũng có thể ngủ.” Đuôi lông mày Nam Lăng Duệ nhướng cao, hàm ý trong ngữ điệu sâu thẳm nói không nên lời.
Thân thể Diệp Thiến thoáng một chốc lại run lên.
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt, tức giận nói: “Nếu ngươi muốn ngủ cũng có thể đi lên.”
Nam Lăng Duệ không đáp lời, bỗng nhiên nhấc bước về phía trước giường. Mỗi một bước của hắn nhìn như nhẹ bẫng, nhưng sức nặng đạp trên mặt đất thật ra có khó có thể đánh giá được. Đôi mắt từ đầu chí cuối không rời thân thể Diệp Thiến được bọc thật kĩ. Nói với Vân Thiển Nguyệt từng câu từng chữ: “Thật sự ta cũng có thể đi lên ngủ?”
Vân Thiển Nguyệt cảm thấy mặc dù nàng đã trải qua huấn luyện đặc thù, thế nhưng trong loại tình huống này tim nàng đập cũng có chút vượt quá sức chịu đựng. Gật gật đầu, tỏ vẻ không sao cả, nói: “Đương nhiên có thể! Nếu như ngươi thật đi lên, ta liền cho ngươi một chỗ.”
Không có lý nào nàng lại cứ khăng khăn chen vào cuộc tình tay ba của người ta. Lúc gặp được người thực sự mạnh mẽ, nàng vẫn là rất thức thời đấy. Uy hiếp cảnh cáo của Diệp Thiến vào thời khắc then chốt không tác dụng bằng hai câu nói của Nam Lăng Duệ. Cho nên nàng quyết định nên theo đạo lý người thức thời mới là trang tuấn kiệt. Dù sao cái người ẩn sau lưng đó muốn giết cũng không chỉ một mình nàng, hắn chẳng phải cũng muốn tính mạng của Dung Cảnh đó sao! Diệp Thiến không giúp nàng tìm hung thủ cũng không sao. Cái loại người như Dung Cãnh này thế nào cũng sẽ không tự nhiên để mình bị thiệt.
“Bản thái tử cũng không có phúc đó! Giường của ngươi ta cũng không dám hưởng thụ. Lại nói nằm một chỗ với một con mèo thực vũ nhục thân phận của bản thái tử. Thôi quên đi.” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên quay người, nhẹ bay ra một câu, đi đến trước bàn.
Thân thể Diệp Thiến lúc này hung hăng run lên một chút.
Vân Thiển Nguyệt cho rằng Diệp Thiến sẽ không nhịn nổi mà nhảy ra mắng to người này một trận. Nhưng không nghĩ tới nàng chỉ run một cái lại bất động rồi. Trong lòng nàng thầm suy nghĩ nàng ta thật có thể nhịn a, chỉ phần công lực này nàng thật mặc cảm.
Nam Lăng Duệ đi đến trước bàn, đặt chiếc ô trong tay lên bàn. Hắn phủi phủi nước đọng trên áo, đưa tay cầm lấy ấm trà, run rẩy, lại nhìn thoáng qua từng chén trà, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ngay cả nước trà ngươi cũng không uống sao? Hay là nói ngươi nghèo quá chút nước trà cũng không thể chuẩn bị cho khách? Trong ấm trà lại trống không là như thế nào?”
Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn ấm trà và chén trà trống trơn trên bàn. Nàng có nên nói cho hắn biết trước khi hắn đến có người một lần liền uống sạch trà trong ấm không? Cái người uống sạch nước đó lúc đã tắm rửa xong rồi đi ngủ ở phòng cách vách rồi? Nàng cảm thấy bán đứng Diệp Thiến không có sao, dù sao cùng Diệp Thiến mới gặp mặt một lần! Nhưng Dạ Khinh Nhiễm lại không thể đem ra bán, nàng cũng không muốn để Nam Lăng Duệ chạy tới quấy rầy hắn nghỉ ngơi, hừ một tiếng nói: “Ai biết ngươi muốn tới? Ngươi coi như khách? Ai nói đem của phủ ta trở thành nhà của mình? Còn thay ta nhiệt tình chiêu đãi khách, có khách như vậy sao?”
Nam Lăng Duệ bỗng nhiên vui lên, “Ngươi nói đúng, ta chưa tính là khách!” Dứt lời, hắn đối bên ngoài hô, “Thải Liên mỹ nhân, chuẩn bị cho bản thái tử một ấm trà!”
Vân Thiển Nguyệt vẻ mặt hắc tuyến.
“Duệ thái tử, nô tỳ không phải là mỹ nhân.” Tiếng không vừa lòng của Thải Liên từ bên ngoài truyền đến, hiển nhiên không tình nguyện.
“Tại trong mắt bản thái tử nữ tử như ngươi vậy đều là mỹ nhân. Lớn lên như tiểu thư nhà ngươi xấu vô cùng mới chưa tính là mỹ nhân. Nhanh đi pha trà, bản thái tử khát muốn chết rồi! Lại nói trong phòng sao lại không có chuẩn bị trà, tiểu thư nhà ngươi cũng rất khát đấy. Chẳng lẽ ngươi muốn cho tiểu thư nhà ngươi cũng khát chết?” Nam Lăng Duệ thúc giục nói.
Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn trời, nàng thật nghi ngờ trình độ thẩm mỹ của Nam Lăng Duệ là cái dạng gì? Nàng lớn lên xấu vô cùng sao?
“Tiểu thư nhà ta rất đẹp. Duệ thái tử, nếu người còn nói tiểu thư nhà ta không đẹp, nô tỳ cho dù để cho tiểu thư nhà ta khát cũng không đi pha trà.” Thải Liên không vui nói.
“Được, tiểu thư nhà ngươi rất đẹp. Mau đi đi!” Nam Lăng Duệ khoát tay với người bên ngoài, thấy Thải Liên lề mà lề mề đi xuống hắn mới quay đầu đánh giá Vân Thiển Nguyệt trên dưới một lần, xuy một tiếng, “Thật không có nhìn ra ngươi đẹp ở chỗ nào a!”
Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt, “Đó là thẩm mỹ của ngươi có vấn đề.”
Nam Lăng Duệ nháy mắt mấy cái, nâng vạt áo không chút nào khách khí ngồi xuống, dùng tay xoa xoa cái mũi, suy nghĩ rồi nói: “Không thể nào! Ta cho rằng Tố Tố của ta rất đẹp, bên ngoài mọi người cũng đều truyền nhau Tố Tố là mỹ nhân? Ngươi ngẫm lại, nếu nàng không đẹp có thể lên làm hoa khôi sao?”
“Tố Tố?” Đầu óc Vân Thiển Nguyệt trong chốc lát chưa nghĩ ra, cái tên này dường như rất quen thuộc a.
“Chính là Tố Tố cô nương của Yên Liễu lâu!” Nam Lăng Duệ giải thích nghi hoặc cho nàng.
Vân Thiển Nguyệt hiểu ra rồi à một tiếng, hoài nghi liếc nhìn Nam Lăng Duệ. Chiếu theo quan điểm thẩm mỹ của hắn, cái Tố Tố kia thật sự không thể khiển nàng chờ mong.
“Đúng rồi, hôm qua ta phái người đem Tố Tố mời đến Vân Vương phủ rồi, ở ngay trong viện của ta đây này! Nàng xướng khúc thực sự rất thú vị, nhất là khúc Đào Hoa Tiếu do ta soạn từ trong miệng nàng xướng lên có thể đem linh hồn nhỏ bé người khác đều câu đi mất, ngươi muốn nghe một chút hay không?” Nam Lăng Duệ hỏi.
Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua Diệp Thiến đang nằm thẳng tắp, bỗng nhiên cười cười, cảm thấy hứng thú mà nói: “Được a, vậy ngươi liền gọi nàng tới. Ta cũng đang muốn trông thấy vị Tố Tố được ngươi khen mãi không dứt này. Nhìn xem dáng vẻ nàng lả lướt cỡ nào? Làn da đến cùng non mềm đến chảy nước bao nhiêu, xướng khúc đến tận cùng câu dẫn được linh hồn người khác tới mức nào.”
“Ngươi muốn gặp nàng còn không dễ dàng sao? Thải Liên mỹ nhân, ngươi đi tiểu viện của ta gọi Tố Tố tới đây. Bảo nàng mang đàn tới, đúng rồi, nói nàng ăn mặc đẹp một chút mỏng một chút, cứ nói Thiển Nguyệt tiểu thư muốn gặp nàng, cũng muốn nghe nàng đàn một khúc.” Nam Lăng Duệ lại ngẩng cổ đối bên ngoài hô.
Thải Liên đang bưng trà đi tới cửa, nghe vậy không vui nói: “Duệ thái tử, tiểu thư nhà ta hôm nay chính là phải nằm trên giường an tĩnh dưỡng thương! Cảnh thế tử cũng đã sớm nói người không được quấy rầy tiểu thư dưỡng thương. Cảnh thế tử vừa đi người liền tới quấy rầy tiểu thư nhà ta. Có phải muốn để cho nô tỳ đi Vinh vương phủ nói cho Cảnh thế tử một tiếng, người mới trở nên quy củ đây!”
“A, Thải Liên mỹ nhân, ngươi khi nào đã trở thành người của Cảnh thế tử rồi hả? Bây giờ tiểu thư nhà ngươi và hắn không có chút quan hệ gì. Hắn quản được thật là rộng, ngươi thật sự là thiếp thân tỳ nữ của tiểu thư nhà ngươi sao? Không phải là tiểu thám tử do Cảnh thế tử sắp xếp ở bên cạnh tiểu thư nhà ngươi chứ?” Nam Lăng Duệ giống như cười mà không phải cười nhìn Thải Liên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thải Liên tái đi, tức giận nói: “Duệ thái tử người sao có thể nói bậy, nô tỳ mới không phải. Nô tỳ là tiểu thư…”
“Được rồi, ngươi để trà xuống rồi đi tiểu viện của Duệ thái tử một chuyến, gọi vị tên là Tố Tố cô nương mời đến. Ta dù sao cũng rảnh rỗi, nghe xướng khúc một chút cũng tốt.” Vân Thiển Nguyệt cắt ngang lời Thải Liên, phân phó nói.
“Tiểu thư, cái Tố Tố cô nương kia là…” Thải Liên khó xử nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Nhanh đi!” Vân Thiển Nguyệt trầm mặt, mỗi lúc thế này, nàng đã nghĩ muốn đuổi tiểu nha đầu này. Bình thường rất cơ trí, vừa đến thời khắc then chốt lại không cơ trí rồi, nhưng mà người vô ý dùng mới yên tâm chút.
Thải Liên lập tức ngậm miệng, không dám phản bác một câu, buông trà chén nhỏ quay người chạy ra ngoài.
“Thật là một tểu mỹ nhân đáng yêu cỡ nào a. Nguyệt Nhi, ngươi quá không biết thương hương tiếc ngọc rồi. Nếu ngươi không thích tiểu mỹ nhân này, không bằng đưa cho ta đi!” Nam Lăng Duệ nhìn bóng dáng Thải Liên chạy xa, vừa phe phẩy chiết phiến vừa cười nói.
“Phủ thái tử Nam Lương của ngươi còn chứa nổi sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Đó là đương nhiên, có bao nhiêu đều chứa được.” Nam Lăng Duệ nói.
“Ta khuyên ngươi hay là bỏ bớt tâm a! Trong phủ thái tử ngươi nhiều nữ nhân tranh giành tình nhân như vậy, máu chảy thành sông, cả ngày ngươi nằm ngủ trong sông máu, mệt ngươi vẫn an tâm ngủ được.” Vân Thiển Nguyệt xuy một tiếng.
“Ai nói phủ thái tử ta máu chảy thành sông? Tiểu nha đầu, ngươi không hiểu rồi? Hễ là mỹ nhân vào phủ thái tử mặc kệ trước kia đanh đá cỡ nào, cứ vào rồi, cả đám đều trở nên dịu dàng ngoan ngoãn. Nếu không tin chờ lúc ngươi gả cho ta làm Thái Tử Phi ngươi sẽ hiểu. Tuyệt đối cả đám đều như con cừu nhỏ, sẽ không hề khiến ngươi hao tổn tinh thần.” Nam Lăng Duệ phe phẩy chiết phiến, rất là tràn đầy đắc chí nói.
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt co quắp, ánh mắt liếc xéo qua thấy con mèo đỏ chót kia vẫn không nhúc nhích. Nàng gật gật đầu, từ chối cho ý kiến. “Được, việc này chờ lúc ta gả cho ngươi rồi nói sau! Cứ nói suông ai chả biết nói, phải gặp thực tế mới thấy được bản lĩnh của ngươi a. Đến lúc đó nếu như ta thật làm Thái Tử Phi của ngươi, ngươi đừng để cho ta và Dung Phong cả ngày vì nữ nhân trong phủ ngươi phải quan tâm là được.”
“Ngươi thật đúng là…” Nam Lăng Duệ muốn nói cái gì, bỗng nhiên vòng vo nói, “Dung Phong sao rồi?”
“Dung Phong tự nhiên rất tốt.” Vân Thiển Nguyệt chợt nhớ tới lời của hoàng hậu mà chuyện Tôn ma ma truyền đạt. Vốn muốn đợi cái Tố Tố kia đến rồi xem một phen trò hay đột nhiên hào hứng lập tức giảm đi một phần. Dường như từ ngày đại hội Võ Trạng Nguyên đến bây giờ nàng đều không gặp Dung Phong rồi, không biết những ngày này hắn đang làm cái gì? Đáy lòng không hiểu sao lan tràn nỗi phiền muộn. Nghĩ đến nếu như ngày ấy lão hoàng đế đồng ý gả nàng cho Dung Phong, sau này có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy không?
“Tốt hơn so với Cảnh thế tử?” Nam Lăng Duệ nhướng mày.
“Đương nhiên tốt hơn hắn!” Vân Thiển Nguyệt nói. Sao có thể so sánh với cái người lòng dạ hiểm độc kia?
“Ta không thấy thế. Nghe nói từ đại hội Võ Trạng Nguyên, bởi vì ngươi tại chỗ xin chỉ tứ hôn, tuy hôm nay còn chưa có kết quả tỷ thí cùng Dạ Khinh Nhiễm, nhưng giá trị con người Dung Phong đã phóng đại. Những ngày này không ít quan viên trong triều đều nhao nhao nịnh bợ hắn, thậm chí đưa nữ nhi đến thăm.” Nam Lăng Duệ liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi đoán kết quả như thế nào?”
“Như vậy chứng minh ánh mắt của ta tốt!” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Đúng vậy a, ánh mắt của ngươi thật sự là tốt! Hễ là nữ tử đưa đến hắn thu nhận toàn bộ. Nghe nói hiện tại có mười vị tiểu thư đều ở tại Thúy Hoa Hiên của hắn trong Vinh vương phủ. Thúy Hoa Hiên mấy ngày nay vẫn đang ca múa thanh bình a.” Nam Lăng Duệ cười nói. Vân Thiển Nguyệt sững sờ, thật như vậy? Những ngày này đây là tin tức đầu tiên về Dung Phong chảy vào trong tai nàng.
“Bản thái tử cũng không nghĩ tới Dung Phong này còn phong lưu hơn so với bản thái tử a! Ha ha, bản thái tử chính là đang suy nghĩ phải chăng nên nhượng lại chức vị cho người tài rồi, tên tuổi công tử phong lưu đệ nhất thiên hạ phải chăng nên tặng lại cho hắn ngồi.” Nam Lăng Duệ cười nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, bỗng nhiên cười cười, “Thế thì liên quan gì? Nếu hắn thích thì dù có nạp thiếp rồi cũng được. Nói như thế nào hắn cũng là hậu nhân Văn Bá Hậu phủ, nhiều năm chịu đau khổ như vậy, hôm nay thật vất vả trở về, cũng nên hưởng phúc một phen mới đúng. Nam nhân nha, chuyện như vậy còn không tính là quan trọng gì!”
“Ngươi thật đúng là hào phóng a. Dung Phong hôm nay giống như Dạ Thiên Khuynh lúc trước. Ngươi khi đó một lòng một dạ đều đặt trên người Dạ thái tử, ngay cả ánh mắt, Dạ Thiên Khuynh cũng không liếc nhìn ngươi. Hôm nay Dung Phong biết rõ ngươi muốn gả cho hắn, lại hết lần này tới lần khác như vậy, điều này nói rõ trong lòng Dung Phong không có ngươi.” Nam Lăng Duệ lặng yên chỉ chốc lát, nói: “Cho nên, ngươi hay là bỏ ý nghĩ này đi là vừa, ngoan ngoãn theo bản thái tử gả đi Nam Lương làm Thái Tử Phi thì tốt hơn.”
“Dung Phong sao có thể đánh đồng với Dạ thiên Khuynh!” Vân Thiển Nguyệt khi nhắc tới Dạ Thiên Khuynh thì cái gì hứng thú cũng bị mất, hừ một tiếng với Nam Lăng Duệ, “Ngươi không phải ghét bỏ ta lớn lên xấu vô cùng sao? Còn muốn ta gả đi Nam Lương làm cái gì? Sẽ không sợ những mỹ nhân kia của ngươi nhìn ta rồi ăn không trôi cơm?”
“Sẽ không, mấy mỹ nhân trong phủ ta này cần so sánh mới biết được ưu điểm của mình. Thế nên cần người như ngươi vậy để các nàng so sánh một chút, tìm được ưu điểm.” Nam Lăng Duệ lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt trừng hắn, bỗng nhiên trở mặt đuổi người, “Hôm nay ta không có hứng thú gặp Tố Tố kia của ngươi rồi, cũng không có hứng thú nghe Tố Tố kia xướng cái gì khúc rồi. Ta muốn đi ngủ, ngươi mau mau đi khỏi a!”
Nam Lăng Duệ sững sờ, “Tiểu nha đầu, trở mặt nhanh như vậy? Bởi vì Dung Phong?”
“Ngươi quản bởi vì ai làm cái gì! Đi nhanh lên.” Vân Thiển Nguyệt sa sầm mặt đuổi người.
“Không đi!” Nam Lăng Duệ lắc đầu, “Bản thái tử còn không có ngồi đủ, Thải Liên mỹ nhân ngâm trà mới chỉ uống hai phần, sao có thể đi?”
“Mạc Ly!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên mở miệng.
“Tiểu thư!” Mạc Ly lên tiếng xuất hiện.
Nàng cũng vừa rồi mới cảm giác được hơi thở của Mạc Ly, thì ra hắn thật sự trở lại rồi! Nàng hắng giọng một cái nói với Mạc Ly: “mời Duệ thái tử ra đi! Nếu Duệ thái tử không đi ra ngoài, liền hủy chiết phiến trong tay hắn đi, ta nhìn thấy thật chướng mắt.” (haha, chị học anh nhanh quá!)
“Ngươi…” Nam Lăng Duệ đưa tay chỉ vào Vân Thiển Nguyệt, chiết phiến trong tay run lên.
“Vâng!” Mạc Ly lên tiếng, trong khoảnh khắc đẩy cửa tiến vào.
Cửa sổ đang đóng “cạch” một tiếng mở ra, thân thể Nam Lăng Duệ theo cửa sổ đã bay đi ra ngoài. Động tác lưu loát, nửa lời nói nhảm cũng không có, trong nháy mắt đã ra khỏi Thiển Nguyệt Các. Tiếng nói từ thật xa truyền đến, “Ngươi cái tiểu nha đầu, quả nhiên lòng dạ hiểm độc giống Cảnh thế tử.”
Vân Thiển Nguyệt xem như không nghe thấy, nói với Mạc Ly đang muốn đuổi theo ra ngoài: “Không cần đuổi, ngươi chừng nào thì trở về?”
“Thuộc hạ vừa trở về! Xin tiểu thư thứ tội, thuộc hạ nghe theo Cảnh…” Mạc Ly quỳ xuống đất nhận tội.
“Không cần phải nói rồi, ta chỉ hỏi ngươi, có mời được Tiền Diễm tới không?” Vân Thiển Nguyệt chặn đứng lời Mạc Ly. Vàng và của cải bán lấy tiền trong tiểu khố phòng của nàng đã giao cho Dung Cảnh bảo tồn, hắn sử dụng ẩn vệ của nàng cũng không có gì.
“Mời tới! Hôm nay đang ở trong phủ Cảnh thế tử.” Mạc Ly nói.
“Hắn có biết gì đó? Trên đường ngươi có hỏi?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Thuộc hạ và Huyền Ca một mực ngựa không dừng vó chạy đi, cũng không hỏi.” Mạc Ly lắc đầu.
Vân Thiển nguyệt thấy Mạc Ly cả người mỏi mệt, khoát khoát tay, “Vậy ngươi mau đi nghỉ ngơi đi! Không cần thời khắc trông coi bảo vệ ta.”
“Vâng!” Mạc Ly lui xuống.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa xoa cái trán, có chút đau đầu. Nàng nhớ tới mỗi lần có người đề cập tới Dung Phong hoặc là nàng nhớ tới Dung Phong đều là như thế. Dưới tay nàng dùng sức, muốn loại trừ cảm giác có chút phiền muộn rối thành một đống này.
“Một trăm năm hắn cũng vẫn là bộ dạng này. Như thế nào lại không để cho mỹ nhân khiến thân thể hắn thành da bọc xương?” Cái chăn bên người bỗng nhiên được xốc lên, Diệp Thiến ló đầu ra, oán hận nhìn ngoài cửa sổ nói.
Tay Vân Thiển Nguyệt đang vân vê cái trán dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Diệp Thiến.
“Ai là con mèo đỏ chót?” Diệp Thiến thu hồi ánh mắt, trừng mắt với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt giật giật khóe miệng, có chút như người vô tội nhìn Diệp Thiến, “Vậy ngươi muốn ta nói cái gì với hắn? Nói là người? Vậy hắn hỏi ta, là ai? Ta liền nói là ngươi?”
Diệp Thiến lập tức ngậm miệng, có chút phiền não nói: “Vậy ngươi cũng không thể nói là con mèo đỏ chót a! Con mèo sặc sỡ không được sao? Ngươi đây không phải rõ ràng nói cho hắn biết là ta sao? Trong thiên hạ ngoại trừ ta còn có ai mặc đồ đỏ?”
Da mặt Vân Thiển Nguyệt run lên, “Ta phút chốc nhanh miệng đã quên nói cái khác rồi.”
“Được rồi coi như mọi chuyện đã rồi, không so đo với ngươi nữa. Loại hỗn đản này gặp một lần lại để cho ta buồn nôn một lần, cho dù hắn biết là ta thì như thế nào? Còn không phải không có gan tới nhấc chăn lên sao, ta đã sớm chuẩn bị xong. Nếu là hắn dám tới nhấc chăn lên xem là ai, ta để côn trùng cắn chết hắn.” Diệp Thiến bỗng nhiên rất đại lượng khoát khoát tay, ngáp một cái, nhắm mắt lại.
“Trên người của ngươi mang theo côn trùng?” Vân Thiển Nguyệt lập tức nổi lên hứng thú, “Cái gì côn trùng? Lấy ra ta nhìn xem chút? Có phải côn trùng giống Xích luyện xà của Dạ Khinh Nhiễm? Ngươi còn gì nữa không? Cũng cho ta chơi một con.”
Diệp Thiến con mắt nhắm lại rồi mở ra, như là thấy quái vật mà liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi không sợ?”
“Sợ cái gì?” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không sợ!”
“Ngươi không sợ ta còn sợ đây này! Đừng xem Nam Cương chúng ta sinh ra những vật kia, nhưng ta từ nhỏ chỉ sợ những vật kia. Hôm nay đều cất giấu đây này! Không phải vạn bất đắc dĩ, không có người chọc ta nóng nảy tức giận, ta sẽ không thả ra. Thu hồi lòng tò mò của ngươi a! Mặt khác xích luyện xà kia trong thiên hạ chính là một Huyết Xích Luyện, lại bị Dạ Khinh Nhiễm chiếm được. Vô cùng giữ gìn nó, người khác muốn chạm một chút hắn đều không cho. Ngươi muốn chơi thì đi bên cạnh tìm hắn đi. Tên kia rất tốt với ngươi, nếu ngươi muốn, đoán chừng hắn sẽ đưa cho ngươi.” Diệp Thiến lại ngáp một cái, thanh âm nhỏ hơn xuống dưới.
“Bởi vì cái gọi là quân tử không đoạt chỗ tốt của người. Nếu là bảo bối của hắn, thế thì thôi đi!” Vân Thiển Nguyệt thu hồi hứng thú của nàng. Dò xét Diệp Thiến, chẳng có chỗ nào nhìn ra nàng cất giấu những bảo bối kia ở đâu, nàng thầm nghĩ không biết cởi quần áo của nàng ta có thể nhìn thấy hay không?
“Đừng nghĩ mưu ma chước quỷ gì! Cho dù ngươi cởi đồ của ta ngươi cũng nhìn không thấy. Chúng không ở trên người của ta, nhưng lại một mực đi theo ta ẩn giấu ở gần đây đấy.” Diệp Thiến giống như là biết rõ tâm tư cũng như suy nghĩ của Vân Thiển Nguyệt, mở to mắt nhìn nàng một cái rồi nói.
Vân Thiển Nguyệt im lặng, kính nể liếc nhìn Diệp Thiến, “Ngươi biết thuật đọc tâm sao? Như thế nào lại như là biết được trong lòng người khác nghĩ gì giống như Dung Cảnh lòng dạ hiểm độc kia?”
“Đó là bởi vì nét mặt của ngươi quá rõ ràng rồi. Nếu ta nhìn không ra ngươi nghĩ cái gì thì chính là người ngu rồi.” Diệp Thiến trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên dựa sát vào nàng, thần thần bí bí hỏi, “Này, ta nghe bên ngoài đồn đại rằng Cảnh thế tử đối với ngươi khác với người khác, vô cùng tốt, làm sao ngươi lại khiến nhân vật kỳ tài đệ nhất giống như Phật gia kia đối với ngươi nói gì nghe nấy vậy? Có phải hắn thích ngươi không? Rõ ràng vừa mới nghe Nam Lăng Duệ nói hắn còn nằm ngủ trên giường của ngươi? Hai người các ngươi đính ước rồi hả?”
“Đính ước cái rắm! Đồn đại không thể tin ngươi không biết sao? Hắn còn đối với ta nói gì nghe nấy? Một ngày không khi dễ chết ta đã tốt rồi.” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng.
Diệp Thiến ngẩn người, “Chẳng lẽ không phải như vậy? Vậy hắn như thế nào lại ngủ ở trên giường ngươi?”
“Cứ như ngươi nói. Hôm nay ngươi ngủ ở giường của ta chẳng lẽ nói hai chúng ta hữu tình?” Vân Thiển Nguyệt liếc mắt.
“Nói cũng phải!” Diệp Thiến nghẹn họng, gật gật đầu, dứt lời, nàng một lần nữa nằm trở về. Cảm giác thấy Vân Thiển Nguyệt nói không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không nói ra được là ở đâu. Nàng vốn cũng không phải là người khăng khăn tìm tòi nghiên cứu đến cùng, thế nên không nghĩ tiếp, vòng vo hỏi: “Nghe nói ngươi thích Dung Phong? Xin hoàng thượng Thiên Thánh chỉ tứ hôn muốn gả cho hắn? Cái người tranh giành võ trạng nguyên với Dạ Khinh Nhiễm, hậu nhân của Văn Bá Hậu phủ, cũng chính là truyền nhân của Tuyết Sơn Lão Nhân?”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt lười biếng lên tiếng, có chút buồn bã ỉu xìu.
“Dung Phong kia thật sự rất tốt? Sao ta nghe Nam Lăng Duệ nói hắn cũng là cái hoa hoa công tử (Play Boy) đây này! Người như vậy có thể tốt chỗ nào?” Diệp Thiến nhắc tới Nam Lăng Duệ thì liền có giọng điệu oán hận.
“Nam Lăng Duệ mà nói ngươi cũng tin? Hắn là ghen ghét Dung Phong đẹp trai hơn hắn, hôm nay có duyên nữ nhân hơn so với hắn. Mới phỉ báng Dung Phong cố ý dơ bẩn thanh danh người ta.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Ngươi nói cũng phải.” Diệp Thiến gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Diệp Thiến đứa nhỏ này là hài tử nhà ai a? Tại sao đôi khi vờ ngớ ngẩn giống nàng, dễ gạt như vậy. Nam Lăng Duệ vừa mới nói tất nhiên là sự thật. Dung Phong đến cùng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là vì vài lời đồn đại giữa Dung Cảnh và nàng? Ánh mắt của nàng híp híp, phiền muộn lại dâng lên, lộn xộn, khiến nàng không nghĩ ra cái gì.
“Không nghĩ tới kinh thành này chơi vui như vậy, nếu sớm biết như vậy ta sớm đã tới rồi!” Diệp Thiến lại nhắm mắt lại nói với Vân Thiển Nguyệt: “Này, ngày mai ngươi dẫn ta đi Vinh vương phủ chơi một vòng! Nghe nói bên trong Tử Trúc Uyển của Cảnh thế tử đều là bảo bối, dẫn ta đi kiến thức một phen đi.”
“Không đi!” Vân Thiển Nguyệt từ chối.
“Ngươi thực không phải bạn chí cốt. Không đi không được.” Diệp Thiến mở to mắt, đột nhiên ngồi dậy, đẩy chăn muốn kéo Vân Thiển Nguyệt xuống giường, “Đi, bây giờ chúng ta liền đi.”
“Ta nói không đi!” Vân Thiển Nguyệt có chút im lặng, cái Diệp tiểu công chúa này như thế nào nói gió chính là gió, nói mưa chính là mưa đây này! Đi nơi nào cũng có thể, nhưng là đi Vinh vương phủ khẳng định không được. Nàng ngồi bất động, “Ngươi không mệt mỏi sao?”
“Không mệt mỏi! Thêm tục ba ngày nữa không ngủ đều được!” Diệp Thiến một tay dùng sức kéo Vân Thiển Nguyệt, một tay đã nhặt giày lên lưu loát đi vào, lại thúc giục Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi nhanh chút đi giày vào, nếu ngươi không muốn tự làm, ta không ngại giúp cho ngươi. Ta khinh công rất tốt, ôm ngươi cũng gắng di chuyển được, nếu như ngươi không đi, ta liền khiêng ngươi đi Vinh vương phủ.”
Vân Thiển Nguyệt tuyệt đối tin tưởng lời Diệp Thiến nói. Tuy mới gặp gỡ một lần, nhưng tính tình nữ nhân này tuyệt đối là nói được thì làm được. Nàng có chút bất đắc dĩ nói: “Vinh vương phủ hấp dẫn ngươi như vậy? Thật ra cái Tử Trúc Uyển kia không có thứ gì tốt, chỉ là một tòa tàng kim quật.”
“Ta chính là có hứng thú với vàng!” Diệp Thiến nói.
Vân Thiển Nguyệt lặng yên chốc lát, sao Diệp Thiến lại giống nàng như vậy?
“Đi mau! Đừng có dài dòng nữa.” Diệp Thiến đã đi giày xong, đứng trước cửa sổ nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt có chút đau đầu, bày cánh tay bị thương của mình ở trước mặt nàng, “Ngươi xem, ta bị thương rất nặng, hôm nay phải dưỡng thương.”
“Bị thương ở cánh tay cũng không phải chân? Dù là ở chân ta có thể khiêng ngươi đi, không cần ngươi đi đường. Nghe nói Tử Trúc Uyển kia có bố trí cơ quan. Nếu không phải ta không tìm được đường vào, ở đâu lại lôi kéo ngươi đây? Nhanh đi giày vào!” Diệp Thiến thúc giục Vân Thiển Nguyệt.
“Ngươi xem bên ngoài vẫn còn mưa đây này!” Vân Thiển Nguyệt tìm một trăm cái lý do không muốn lại đi Vinh vương phủ gặp Dung Cảnh.
“Trời mưa thì sợ cái gì? Vừa rồi không phải ta còn đi đến chỗ này của ngươi sao. Ai nói trời mưa thì không thể đi?” Diệp Thiến nhướng mày nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng vẻ mặt đau khổ vẫn không nhúc nhích, hoài nghi nói: “Vì sao ngươi không muốn đi Vinh vương phủ? Không phải ngươi và Cảnh thế tử rất tốt sao? Nghe nói ngươi còn ở nửa tháng trong phủ hắn kia mà!”
“Tin tức của ngươi thật linh thông!” Vân Thiển Nguyệt có chút buồn bực.
“Không phải tin tức của ta linh thông, mà là lời đồn đại về các ngươi giờ đã vang rền thiên hạ, ngay cả đứa trẻ con ba tuổi cũng biết Cảnh thế tử đối xử với ngươi khá với người khác.” Diệp Thiến liếc trắng Vân Thiển Nguyệt, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút vặn vẹo, nàng lại hoài nghi nói: “Chẳng lẽ là bởi vì Dung Phong? Ta biết rõ Dung Phong cũng đang ở Vinh vương phủ, chẳng lẽ ngươi sợ gặp phải hắn?”
“Không phải!” Vân Thiển Nguyệt quả quyết lắc đầu.
“Đã không phải vậy thì ngươi sợ gì? nhanh nhanh một chút đi giày vào, thừa dịp sắc trời còn sớm.” Diệp Thiến đưa tay giúp Vân Thiển Nguyệt cài cúc áo ở cổ, còn kém tự mình đi giày cho nàng rồi.
“Ngày mai rồi đi a!” Vân Thiển Nguyệt giãy dụa, có thể kéo dài một khắc là được một khắc.
“Ngày mai Dạ Khinh Nhiễm khẳng định phải kéo ta đi hoàng cung. Ta ở đâu còn có thời gian?” Diệp Thiến lắc đầu.
“Vậy thì ngày kia!” Vân Thiển Nguyệt tiếp tục kéo dài, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp tên lòng dạ hiểm độc kia, không phải hắn đang tức giận sao? Vậy thì cứ cách nhau khá xa một ít.
“Không được, ngày kia còn có chuyện của ngày kia! Vả lại ta cũng đợi không được lâu như vậy.” Diệp Thiến rất kiên trì, ra vẻ muốn tới khiêng Vân Thiển Nguyệt, uy hiếp nói: “Nếu ngươi còn không động đậy ta sẽ khiêng ngươi đi a! Đến lúc đó đừng trách ta khinh công không tốt có lẽ không cẩn thận một cái ném ngươi xuống mặt đất.”
Vân Thiển Nguyệt càng đau đầu hơn, nhìn Diệp Thiến, thấy nàng giờ đây đâu còn có chút mỏi mệt và buồn ngủ, nàng rất là bội phục nói: “Cô nãi nãi của ta a, ngươi vẫn luôn làm khổ người khác như vậy sao? Chỉ có Dạ Khinh Nhiễm chịu được ngươi.”
“Hắn chịu không được cũng phải chịu, ngươi nhanh chút, rốt cuộc là tự mình đi hay là ta khiêng ngươi, chọn một!” Diệp Thiến hừ hừ nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến xem ra nàng không đi không được rồi, nàng thực phục Diệp Thiến rồi. Đẩy chăn ra, khom người đi giày vào, trong lòng hậm hực không tiêu tan.
Diệp Thiến đã hài lòng, nhìn Vân Thiển Nguyệt chuẩn bị ổn thỏa, đưa tay kéo nàng liền đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo nàng bước chân ra ngoài.
“Ngồi xe ngựa quá phiền phức, hay là ta khiêng ngươi đi!” Diệp Thiến bỗng nhiên đưa tay khiêng Vân Thiển Nguyệt ở trên vai, mủi chân điểm nhẹ, như một làn khói nhẹ, trong giây lát liền bay ra Thiển Nguyệt Các.
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, con mắt không thích ứng mà nhắm lại. Mưa mù mịt không ngừng đánh lộp độp lên mặt nàng, còn có tiếng gió vù vù đập vào mặt, như dao găm. Nàng phiền muộn mở miệng, “Ngươi có thể chậm một chút không?”
Không nghĩ tới khinh công của Diệp Thiến tốt như vậy, cứ đến Vinh vương phủ thế này nàng hoài nghi mình còn có thể còn ra hình người không?
“Kiên trì trong chốc lát!” Diệp Thiến không giảm tốc độ, ngược lại nói với Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi thật là yếu ớt, một chút khổ như vậy tính là gì? Bây giờ ta còn khổ hơn ngươi nhiều, không thấy được Dạ Khinh Nhiễm đã đuổi tới sao?”
Nha! Vân Thiển Nguyệt còn thật không biết, nàng tĩnh tai lắng nghe, quả nhiên sau lưng có tiếng tay áo bay vù vù trong gió. Nàng cảm thấy vui vẻ, nghĩ đến chỉ cần Dạ Khinh Nhiễm đuổi theo thì tốt rồi, nàng có thể được giải phóng, cũng không cần đi Vinh vương phủ rồi.
“Ngươi yên tâm, khinh công của hắn không tốt như ta, đuổi không kịp ta đâu.” Diệp Thiến đắc ý nói.
Vân Thiển Nguyệt vừa lộ ra sắc mặt vui mừng lại bị đánh trở về, nghĩ đến tốc độ của Diệp Thiến này thật đúng là nhanh hơn, có chút oán trách Dạ Khinh Nhiễm cũng quá vô dụng rồi, khinh công thế mà không tốt bằng người ta. Lại cảm thấy lời nói này thật không đúng, chính nàng giờ đây mới vô dụng. Lại để cho một nữ nhân như nàng nói khiêng đi liền khiêng đi, không thể phản kháng, cũng thật mất thể diện!
“Diệp Thiến, ngươi mang tiểu nha đầu muốn đi đâu?” tiếng Dạ Khinh Nhiễm từ phía sau truyền đến.
“Đi Vinh vương phủ!” Diệp Thiến cũng không quay đầu lại trả lời.
“Ngươi mang theo nàng đi Vinh vương phủ làm cái gì? Nhanh chóng buông nàng xuống!” Dạ Khinh Nhiễm cả giận nói.
“Tất nhiên mang theo nàng đi Vinh vương phủ có việc nghiêm túc. Ngươi cũng đừng quản, nhanh đi về ngủ, sáng mai ta với ngươi tiến cung là được.” Diệp Thiến đuổi người, hơn nữa cam đoan nói: “Ta cam đoan không tiếp tục chạy nữa, đi giải quyết việc nghiêm túc với ngươi. Hơn nữa cam đoan giúp ngươi truy tìm cho ra hung thủ sau lưng là được.”
“Ta tin ngươi mới là lạ! Nhanh chóng buông nàng ra. Ngươi không biết nàng đang bị thương sao? Nếu ngươi không nhanh buông nàng ra, ta sẽ không để cho ngươi yên.” Dạ Khinh Nhiễm chẳng những không nghe Diệp Thiến, ngược lại càng đuổi theo càng nhanh hơn.
“Có bản lĩnh ngươi liền đuổi theo ta. Đuổi không kịp ta thì không có cửa đâu.” Diệp Thiến quyết định chú ý, khinh thường hừ một tiếng.
“Ngươi thực nghĩ ta trị không nổi ngươi sao?” Dạ Khinh Nhiễm tức giận mà hừ lạnh một tiếng, phân phó nói: “Mạc Ly, xuất hiện, ngươi dừng lại, toàn lực cố gắng đẩy bản tiểu vương văng đi, bản tiểu vương mượn lực của ngươi tất nhiên có thể đuổi theo nữ nhân này!”
“Vâng!” Mạc Ly nhìn thấy Diệp Thiến mang theo Vân Thiển Nguyệt rời đi, tự nhiên cũng muốn đuổi theo. Khinh công của hắn và Dạ Khinh Nhiễm tuy tương xứng với Diệp Thiến, nhưng bọn hắn đến muộn một bước, cho nên chênh lệch khá xa. Nếu Dạ Khinh Nhiễm mượn lực của hắn, tự nhiên có thể đuổi theo kịp Diệp Thiến.
“Giảo hoạt!” Diệp Thiến thấp giọng nguyền rủa một câu.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Dạ Khinh Nhiễm quả nhiên thông minh!
Đằng sau Mạc Ly dừng lại để cho Dạ Khinh Nhiễm đạp lên trên vai hắn, hai người cùng lúc dùng sức. Dạ Khinh Nhiễm mượn lực của Mạc Ly quả nhiên tốc độ bỗng nhiên tăng gấp hai lần trong chốc lát.
“Hừ, cho rằng như vậy có thể đuổi theo ta sao? Đồ đần!” Diệp Thiến thấp giọng quát một tiếng. Trong tay áo bỗng nhiên bay ra một dải lụa màu như một đám ráng chiều, thẳng tắp bay ngược lại sau lưng đánh tới Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm cả kinh, dải lụa màu quá lớn, hắn tránh né không kịp, chỉ có thể đưa tay vận khí xé mở, nhưng hắn dồn toàn bộ tinh thần và sức lực vào việc đuổi kịp, lúc này tay không có nhiều chân lực, chẳng những không thể đẩy tấm lụa ra, thân thể còn bị đánh lui về sau một ít. Hắn ổn định cơ thể, liền nghe được tiếng cười nhạo lanh lảnh của Diệp Thiến. Lập tức giận bốc lên đầu, quát: “Nam Lăng Duệ!”
Diệp Thiến đang cười nhạo Dạ Khinh Nhiễm, chợt nghe ba chữ kia, bước chân dừng lại một chút, thu thế không kịp liền rơi xuống mặt đất.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Nam Lăng Duệ thì ra là thứ có thể dùng để uy hiếp Diệp Thiến. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới Dạ Khinh Nhiễm sẽ lấy ba chữ Nam Lăng Duệ kia ra trị Diệp Thiến, có phần buồn cười. Nhưng nhìn xem bọn họ cách mặt đất ước chừng khoảng mười trượng lại có chút đau khổ. Nghĩ đến nàng và Diệp Thiến cứ rớt xuống như vậy đoán chừng nếu không chết cũng tàn một nửa.
“Diệp Thiến, ngươi dám làm nàng ngã, bản tiểu vương liền để cho Xích Luyện Xà của ta cắn ngươi!” Dạ Khinh Nhiễm cấp thiết hét lớn một tiếng.
“Còn không phải là do tên khốn kiếp nhà ngươi làm hại!” Diệp Thiến tức giận đến mắng một câu. Nàng vốn vận khinh công đến mức tận cùng, đột nhiên nghe được tên Nam Lăng Duệ thoáng cái tán công (rã rời, không vận dụng được công lực), lúc này nàng căn bản là thu thế không nổi, trong lòng cuống lên, lại muốn vận công đã không kịp, ánh mắt liếc thấy một cái bóng trắng đứng trước cửa, nàng trong cái khó ló cái khôn, “Này, cái người mặc đồ trắng kia, đón lấy a!”
Dứt lời, nàng hất Vân Thiển Nguyệt về phía người mặc áo trắng kia.
Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn thấy một cái bóng trắng, còn không thấy rõ mặt, người đã bị Diệp Thiến ném ra ngoài. Đại não nàng lập tức đảo lộn, âm thầm chờ đợi người nọ là người biết võ công, nếu không chẳng những không đón nổi nàng, cũng sẽ đập chết người ta.
Bóng dáng áo trắng kia dường như bị biến cố đột nhiên xuất hiện dọa cho sững sờ, khi thấy Vân Thiển Nguyệt thẳng tắp rơi xuống chỗ hắn. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cười khổ, biến sắc, một đôi mắt phượng lập tức hiện lên ngàn vạn loại cảm xúc, thân thể lập tức cứng ngắc vô cùng.
“Dung Phong, nhanh lên, đón được nàng!” Trái tim Dạ Khinh Nhiễm đã nhảy lên tận cổ họng rồi.
Dung Phong? Thì ra người mặc áo trắng này là Dung Phong…
Vân Thiển Nguyệt cảm giác dòng máu đang chảy nhanh trong cơ thể nàng thoáng chốc dừng lại cả rồi, đầu mơ hồ trở nên đau đớn, sao lại trùng hợp như vậy? Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm đầu đau hay không đau, có trùng hợp hay không, chỉ ngóng trông hắn đón được nàng, đừng vô tình để cho nàng té xuống như thế. Tuy giờ nàng sống không quá như ý, nhưng là coi như thú vị, nàng còn không muốn chết, nhất là ngã đến tàn phế, cái kia còn không bằng chết đi.
Dung Phong lập tức bừng tỉnh, thấy Vân Thiển Nguyệt sắp rơi xuống đất tới nơi, hắn tiến lên một bước, đưa tay đón được thân thể nàng. Bởi vì quá mau, bị quá tính rơi tự do của Vân Thiển Nguyệt khiến hắn lui về phía sau một bước, nhưng vẫn vững vàng ôm lấy Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt thở dài một hơi, cảm thấy Dung Phong quả nhiên rất tốt.
“Cuối cùng không làm ngươi ngã, ta cũng không muốn bị rắn cắn.” Diệp Thiến cũng thở dài một hơi, dứt lời, “phịch” một tiếng nàng rơi xuống mặt đất.
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, vội vàng nhìn lại, biến sắc, gấp giọng nói: “Diệp Thiến, ngươi thế nào rồi?”
“Nàng không chết được!” Dạ Khinh Nhiễm sau đó đi tới, hầm hừ nhìn Diệp Thiến, mắng: “Đáng đời!”
“Ngươi tên thối! Sớm biết như vậy ta liền để nàng ngã chết!” Diệp Thiến khó khăn bò dậy từ trên mặt đất, nhíu mày nhìn thoáng qua nước đọng trên người. May mắn trước cửa của Vinh vương phủ trải đường bằng ngọc thạch, mỗi ngày đều có người chuyên môn quét dọn, chỉ có nước không có thứ gì bẩn, chỉ làm cho nàng có chút chật vật, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt. Không vừa lòng lầm bầm với nàng: “Ngươi ngược lại là tốt số có người đón được. Ta may mắn một khắc cuối cùng có võ công bảo vệ thân thể, nếu không đã ngã chết rồi.” Vân Thiển Nguyệt thấy Diệp Thiến đứng lên, thở dài một hơi, nhìn bộ dạng nàng chật vật lại không khỏi có chút buồn cười. Vừa mới rồi thật sự quá kích thích trái tim của nàng rồi, như ngồi vân tiêu phi xa (chạy như bay tận chân trời) vậy. Nàng vừa định nói một câu gì, bên trên Dung Phong cúi đầu nhìn vào mắt của nàng, lời nàng muốn nói nháy mắt liền nuốt trở về, cười cười với hắn, “May mà có ngươi đón được ta!”
Dung Phong chỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt không nói gì, ánh mắt bình tĩnh.
Vân Thiển Nguyệt đột nhiên có chút mất tự nhiên, nàng rũ xuống mắt xuống, thấp giọng nói: “Ngươi có thể thả ta xuống rồi!”
Dung Phong gật gật đầu, nhẹ buông tay, bỗng nhiên lại xiết chặt, giọng nói khàn khàn nói với Vân Thiển Nguyệt: “Giày của ngươi mất rồi, trên mặt đất đều là nước. Không có cách nào xuống dưới.”
Vân Thiển Nguyệt sững sờ, cúi đầu nhìn lại. Quả nhiên thấy giày của nàng đã sớm bay đi đâu mất trong cú rơi kịch liệt vừa rồi, đôi mi thanh tú thoáng nhíu lại, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ôn nhuận từ phía sau truyền đến, “Ta tưởng là ai đến, làm cho Vinh vương phủ của kẻ hèn này thêm vẻ vang, thì ra là Diệp công chúa!”
Cái giọng nói này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, lúc này không chỉ có máu ngừng chảy mà cả người Vân Thiển Nguyệt trong nháy mắt cứng ngắc vô cùng.
—— Hết——
Vân Thiển Nguyệt đột nhiên cảm giác được Nam Lăng Duệ mới là hóa thân của con mèo, Diệp Thiến thì như con chuột đang bị con mèo rình rập. Giờ khắc này, nàng mới chính thức lột bỏ mặt nạ bên ngoài của Nam Lăng Duệ thấy được bản chất của hắn, Duệ thái tử của Nam Lương, cũng là một nhân vật nguy hiểm, con người thật của hắn không phóng đãng như biểu hiện bề ngoài của hắn.
“Không phải người? Là một con mèo đỏ chót?” Nam Lăng Duệ thu hồi ánh mắt, nhướng mày với Vân Thiển Nguyệt, hàm ý nguy hiểm trong ánh mắt chỉ trong chốc lát, như là chưa từng xuất hiện.
Vân Thiển Nguyệt ho nhẹ một tiếng, gật gật đầu, nghiêm trang nói: “ừ, là một con mèo đỏ chót!”
“Ta thật không biết a, thì ra giường của ngươi ngoại trừ Cảnh thế tử thì mèo cũng có thể ngủ.” Đuôi lông mày Nam Lăng Duệ nhướng cao, hàm ý trong ngữ điệu sâu thẳm nói không nên lời.
Thân thể Diệp Thiến thoáng một chốc lại run lên.
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt, tức giận nói: “Nếu ngươi muốn ngủ cũng có thể đi lên.”
Nam Lăng Duệ không đáp lời, bỗng nhiên nhấc bước về phía trước giường. Mỗi một bước của hắn nhìn như nhẹ bẫng, nhưng sức nặng đạp trên mặt đất thật ra có khó có thể đánh giá được. Đôi mắt từ đầu chí cuối không rời thân thể Diệp Thiến được bọc thật kĩ. Nói với Vân Thiển Nguyệt từng câu từng chữ: “Thật sự ta cũng có thể đi lên ngủ?”
Vân Thiển Nguyệt cảm thấy mặc dù nàng đã trải qua huấn luyện đặc thù, thế nhưng trong loại tình huống này tim nàng đập cũng có chút vượt quá sức chịu đựng. Gật gật đầu, tỏ vẻ không sao cả, nói: “Đương nhiên có thể! Nếu như ngươi thật đi lên, ta liền cho ngươi một chỗ.”
Không có lý nào nàng lại cứ khăng khăn chen vào cuộc tình tay ba của người ta. Lúc gặp được người thực sự mạnh mẽ, nàng vẫn là rất thức thời đấy. Uy hiếp cảnh cáo của Diệp Thiến vào thời khắc then chốt không tác dụng bằng hai câu nói của Nam Lăng Duệ. Cho nên nàng quyết định nên theo đạo lý người thức thời mới là trang tuấn kiệt. Dù sao cái người ẩn sau lưng đó muốn giết cũng không chỉ một mình nàng, hắn chẳng phải cũng muốn tính mạng của Dung Cảnh đó sao! Diệp Thiến không giúp nàng tìm hung thủ cũng không sao. Cái loại người như Dung Cãnh này thế nào cũng sẽ không tự nhiên để mình bị thiệt.
“Bản thái tử cũng không có phúc đó! Giường của ngươi ta cũng không dám hưởng thụ. Lại nói nằm một chỗ với một con mèo thực vũ nhục thân phận của bản thái tử. Thôi quên đi.” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên quay người, nhẹ bay ra một câu, đi đến trước bàn.
Thân thể Diệp Thiến lúc này hung hăng run lên một chút.
Vân Thiển Nguyệt cho rằng Diệp Thiến sẽ không nhịn nổi mà nhảy ra mắng to người này một trận. Nhưng không nghĩ tới nàng chỉ run một cái lại bất động rồi. Trong lòng nàng thầm suy nghĩ nàng ta thật có thể nhịn a, chỉ phần công lực này nàng thật mặc cảm.
Nam Lăng Duệ đi đến trước bàn, đặt chiếc ô trong tay lên bàn. Hắn phủi phủi nước đọng trên áo, đưa tay cầm lấy ấm trà, run rẩy, lại nhìn thoáng qua từng chén trà, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ngay cả nước trà ngươi cũng không uống sao? Hay là nói ngươi nghèo quá chút nước trà cũng không thể chuẩn bị cho khách? Trong ấm trà lại trống không là như thế nào?”
Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn ấm trà và chén trà trống trơn trên bàn. Nàng có nên nói cho hắn biết trước khi hắn đến có người một lần liền uống sạch trà trong ấm không? Cái người uống sạch nước đó lúc đã tắm rửa xong rồi đi ngủ ở phòng cách vách rồi? Nàng cảm thấy bán đứng Diệp Thiến không có sao, dù sao cùng Diệp Thiến mới gặp mặt một lần! Nhưng Dạ Khinh Nhiễm lại không thể đem ra bán, nàng cũng không muốn để Nam Lăng Duệ chạy tới quấy rầy hắn nghỉ ngơi, hừ một tiếng nói: “Ai biết ngươi muốn tới? Ngươi coi như khách? Ai nói đem của phủ ta trở thành nhà của mình? Còn thay ta nhiệt tình chiêu đãi khách, có khách như vậy sao?”
Nam Lăng Duệ bỗng nhiên vui lên, “Ngươi nói đúng, ta chưa tính là khách!” Dứt lời, hắn đối bên ngoài hô, “Thải Liên mỹ nhân, chuẩn bị cho bản thái tử một ấm trà!”
Vân Thiển Nguyệt vẻ mặt hắc tuyến.
“Duệ thái tử, nô tỳ không phải là mỹ nhân.” Tiếng không vừa lòng của Thải Liên từ bên ngoài truyền đến, hiển nhiên không tình nguyện.
“Tại trong mắt bản thái tử nữ tử như ngươi vậy đều là mỹ nhân. Lớn lên như tiểu thư nhà ngươi xấu vô cùng mới chưa tính là mỹ nhân. Nhanh đi pha trà, bản thái tử khát muốn chết rồi! Lại nói trong phòng sao lại không có chuẩn bị trà, tiểu thư nhà ngươi cũng rất khát đấy. Chẳng lẽ ngươi muốn cho tiểu thư nhà ngươi cũng khát chết?” Nam Lăng Duệ thúc giục nói.
Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn trời, nàng thật nghi ngờ trình độ thẩm mỹ của Nam Lăng Duệ là cái dạng gì? Nàng lớn lên xấu vô cùng sao?
“Tiểu thư nhà ta rất đẹp. Duệ thái tử, nếu người còn nói tiểu thư nhà ta không đẹp, nô tỳ cho dù để cho tiểu thư nhà ta khát cũng không đi pha trà.” Thải Liên không vui nói.
“Được, tiểu thư nhà ngươi rất đẹp. Mau đi đi!” Nam Lăng Duệ khoát tay với người bên ngoài, thấy Thải Liên lề mà lề mề đi xuống hắn mới quay đầu đánh giá Vân Thiển Nguyệt trên dưới một lần, xuy một tiếng, “Thật không có nhìn ra ngươi đẹp ở chỗ nào a!”
Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt, “Đó là thẩm mỹ của ngươi có vấn đề.”
Nam Lăng Duệ nháy mắt mấy cái, nâng vạt áo không chút nào khách khí ngồi xuống, dùng tay xoa xoa cái mũi, suy nghĩ rồi nói: “Không thể nào! Ta cho rằng Tố Tố của ta rất đẹp, bên ngoài mọi người cũng đều truyền nhau Tố Tố là mỹ nhân? Ngươi ngẫm lại, nếu nàng không đẹp có thể lên làm hoa khôi sao?”
“Tố Tố?” Đầu óc Vân Thiển Nguyệt trong chốc lát chưa nghĩ ra, cái tên này dường như rất quen thuộc a.
“Chính là Tố Tố cô nương của Yên Liễu lâu!” Nam Lăng Duệ giải thích nghi hoặc cho nàng.
Vân Thiển Nguyệt hiểu ra rồi à một tiếng, hoài nghi liếc nhìn Nam Lăng Duệ. Chiếu theo quan điểm thẩm mỹ của hắn, cái Tố Tố kia thật sự không thể khiển nàng chờ mong.
“Đúng rồi, hôm qua ta phái người đem Tố Tố mời đến Vân Vương phủ rồi, ở ngay trong viện của ta đây này! Nàng xướng khúc thực sự rất thú vị, nhất là khúc Đào Hoa Tiếu do ta soạn từ trong miệng nàng xướng lên có thể đem linh hồn nhỏ bé người khác đều câu đi mất, ngươi muốn nghe một chút hay không?” Nam Lăng Duệ hỏi.
Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua Diệp Thiến đang nằm thẳng tắp, bỗng nhiên cười cười, cảm thấy hứng thú mà nói: “Được a, vậy ngươi liền gọi nàng tới. Ta cũng đang muốn trông thấy vị Tố Tố được ngươi khen mãi không dứt này. Nhìn xem dáng vẻ nàng lả lướt cỡ nào? Làn da đến cùng non mềm đến chảy nước bao nhiêu, xướng khúc đến tận cùng câu dẫn được linh hồn người khác tới mức nào.”
“Ngươi muốn gặp nàng còn không dễ dàng sao? Thải Liên mỹ nhân, ngươi đi tiểu viện của ta gọi Tố Tố tới đây. Bảo nàng mang đàn tới, đúng rồi, nói nàng ăn mặc đẹp một chút mỏng một chút, cứ nói Thiển Nguyệt tiểu thư muốn gặp nàng, cũng muốn nghe nàng đàn một khúc.” Nam Lăng Duệ lại ngẩng cổ đối bên ngoài hô.
Thải Liên đang bưng trà đi tới cửa, nghe vậy không vui nói: “Duệ thái tử, tiểu thư nhà ta hôm nay chính là phải nằm trên giường an tĩnh dưỡng thương! Cảnh thế tử cũng đã sớm nói người không được quấy rầy tiểu thư dưỡng thương. Cảnh thế tử vừa đi người liền tới quấy rầy tiểu thư nhà ta. Có phải muốn để cho nô tỳ đi Vinh vương phủ nói cho Cảnh thế tử một tiếng, người mới trở nên quy củ đây!”
“A, Thải Liên mỹ nhân, ngươi khi nào đã trở thành người của Cảnh thế tử rồi hả? Bây giờ tiểu thư nhà ngươi và hắn không có chút quan hệ gì. Hắn quản được thật là rộng, ngươi thật sự là thiếp thân tỳ nữ của tiểu thư nhà ngươi sao? Không phải là tiểu thám tử do Cảnh thế tử sắp xếp ở bên cạnh tiểu thư nhà ngươi chứ?” Nam Lăng Duệ giống như cười mà không phải cười nhìn Thải Liên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thải Liên tái đi, tức giận nói: “Duệ thái tử người sao có thể nói bậy, nô tỳ mới không phải. Nô tỳ là tiểu thư…”
“Được rồi, ngươi để trà xuống rồi đi tiểu viện của Duệ thái tử một chuyến, gọi vị tên là Tố Tố cô nương mời đến. Ta dù sao cũng rảnh rỗi, nghe xướng khúc một chút cũng tốt.” Vân Thiển Nguyệt cắt ngang lời Thải Liên, phân phó nói.
“Tiểu thư, cái Tố Tố cô nương kia là…” Thải Liên khó xử nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Nhanh đi!” Vân Thiển Nguyệt trầm mặt, mỗi lúc thế này, nàng đã nghĩ muốn đuổi tiểu nha đầu này. Bình thường rất cơ trí, vừa đến thời khắc then chốt lại không cơ trí rồi, nhưng mà người vô ý dùng mới yên tâm chút.
Thải Liên lập tức ngậm miệng, không dám phản bác một câu, buông trà chén nhỏ quay người chạy ra ngoài.
“Thật là một tểu mỹ nhân đáng yêu cỡ nào a. Nguyệt Nhi, ngươi quá không biết thương hương tiếc ngọc rồi. Nếu ngươi không thích tiểu mỹ nhân này, không bằng đưa cho ta đi!” Nam Lăng Duệ nhìn bóng dáng Thải Liên chạy xa, vừa phe phẩy chiết phiến vừa cười nói.
“Phủ thái tử Nam Lương của ngươi còn chứa nổi sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Đó là đương nhiên, có bao nhiêu đều chứa được.” Nam Lăng Duệ nói.
“Ta khuyên ngươi hay là bỏ bớt tâm a! Trong phủ thái tử ngươi nhiều nữ nhân tranh giành tình nhân như vậy, máu chảy thành sông, cả ngày ngươi nằm ngủ trong sông máu, mệt ngươi vẫn an tâm ngủ được.” Vân Thiển Nguyệt xuy một tiếng.
“Ai nói phủ thái tử ta máu chảy thành sông? Tiểu nha đầu, ngươi không hiểu rồi? Hễ là mỹ nhân vào phủ thái tử mặc kệ trước kia đanh đá cỡ nào, cứ vào rồi, cả đám đều trở nên dịu dàng ngoan ngoãn. Nếu không tin chờ lúc ngươi gả cho ta làm Thái Tử Phi ngươi sẽ hiểu. Tuyệt đối cả đám đều như con cừu nhỏ, sẽ không hề khiến ngươi hao tổn tinh thần.” Nam Lăng Duệ phe phẩy chiết phiến, rất là tràn đầy đắc chí nói.
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt co quắp, ánh mắt liếc xéo qua thấy con mèo đỏ chót kia vẫn không nhúc nhích. Nàng gật gật đầu, từ chối cho ý kiến. “Được, việc này chờ lúc ta gả cho ngươi rồi nói sau! Cứ nói suông ai chả biết nói, phải gặp thực tế mới thấy được bản lĩnh của ngươi a. Đến lúc đó nếu như ta thật làm Thái Tử Phi của ngươi, ngươi đừng để cho ta và Dung Phong cả ngày vì nữ nhân trong phủ ngươi phải quan tâm là được.”
“Ngươi thật đúng là…” Nam Lăng Duệ muốn nói cái gì, bỗng nhiên vòng vo nói, “Dung Phong sao rồi?”
“Dung Phong tự nhiên rất tốt.” Vân Thiển Nguyệt chợt nhớ tới lời của hoàng hậu mà chuyện Tôn ma ma truyền đạt. Vốn muốn đợi cái Tố Tố kia đến rồi xem một phen trò hay đột nhiên hào hứng lập tức giảm đi một phần. Dường như từ ngày đại hội Võ Trạng Nguyên đến bây giờ nàng đều không gặp Dung Phong rồi, không biết những ngày này hắn đang làm cái gì? Đáy lòng không hiểu sao lan tràn nỗi phiền muộn. Nghĩ đến nếu như ngày ấy lão hoàng đế đồng ý gả nàng cho Dung Phong, sau này có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy không?
“Tốt hơn so với Cảnh thế tử?” Nam Lăng Duệ nhướng mày.
“Đương nhiên tốt hơn hắn!” Vân Thiển Nguyệt nói. Sao có thể so sánh với cái người lòng dạ hiểm độc kia?
“Ta không thấy thế. Nghe nói từ đại hội Võ Trạng Nguyên, bởi vì ngươi tại chỗ xin chỉ tứ hôn, tuy hôm nay còn chưa có kết quả tỷ thí cùng Dạ Khinh Nhiễm, nhưng giá trị con người Dung Phong đã phóng đại. Những ngày này không ít quan viên trong triều đều nhao nhao nịnh bợ hắn, thậm chí đưa nữ nhi đến thăm.” Nam Lăng Duệ liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi đoán kết quả như thế nào?”
“Như vậy chứng minh ánh mắt của ta tốt!” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Đúng vậy a, ánh mắt của ngươi thật sự là tốt! Hễ là nữ tử đưa đến hắn thu nhận toàn bộ. Nghe nói hiện tại có mười vị tiểu thư đều ở tại Thúy Hoa Hiên của hắn trong Vinh vương phủ. Thúy Hoa Hiên mấy ngày nay vẫn đang ca múa thanh bình a.” Nam Lăng Duệ cười nói. Vân Thiển Nguyệt sững sờ, thật như vậy? Những ngày này đây là tin tức đầu tiên về Dung Phong chảy vào trong tai nàng.
“Bản thái tử cũng không nghĩ tới Dung Phong này còn phong lưu hơn so với bản thái tử a! Ha ha, bản thái tử chính là đang suy nghĩ phải chăng nên nhượng lại chức vị cho người tài rồi, tên tuổi công tử phong lưu đệ nhất thiên hạ phải chăng nên tặng lại cho hắn ngồi.” Nam Lăng Duệ cười nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, bỗng nhiên cười cười, “Thế thì liên quan gì? Nếu hắn thích thì dù có nạp thiếp rồi cũng được. Nói như thế nào hắn cũng là hậu nhân Văn Bá Hậu phủ, nhiều năm chịu đau khổ như vậy, hôm nay thật vất vả trở về, cũng nên hưởng phúc một phen mới đúng. Nam nhân nha, chuyện như vậy còn không tính là quan trọng gì!”
“Ngươi thật đúng là hào phóng a. Dung Phong hôm nay giống như Dạ Thiên Khuynh lúc trước. Ngươi khi đó một lòng một dạ đều đặt trên người Dạ thái tử, ngay cả ánh mắt, Dạ Thiên Khuynh cũng không liếc nhìn ngươi. Hôm nay Dung Phong biết rõ ngươi muốn gả cho hắn, lại hết lần này tới lần khác như vậy, điều này nói rõ trong lòng Dung Phong không có ngươi.” Nam Lăng Duệ lặng yên chỉ chốc lát, nói: “Cho nên, ngươi hay là bỏ ý nghĩ này đi là vừa, ngoan ngoãn theo bản thái tử gả đi Nam Lương làm Thái Tử Phi thì tốt hơn.”
“Dung Phong sao có thể đánh đồng với Dạ thiên Khuynh!” Vân Thiển Nguyệt khi nhắc tới Dạ Thiên Khuynh thì cái gì hứng thú cũng bị mất, hừ một tiếng với Nam Lăng Duệ, “Ngươi không phải ghét bỏ ta lớn lên xấu vô cùng sao? Còn muốn ta gả đi Nam Lương làm cái gì? Sẽ không sợ những mỹ nhân kia của ngươi nhìn ta rồi ăn không trôi cơm?”
“Sẽ không, mấy mỹ nhân trong phủ ta này cần so sánh mới biết được ưu điểm của mình. Thế nên cần người như ngươi vậy để các nàng so sánh một chút, tìm được ưu điểm.” Nam Lăng Duệ lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt trừng hắn, bỗng nhiên trở mặt đuổi người, “Hôm nay ta không có hứng thú gặp Tố Tố kia của ngươi rồi, cũng không có hứng thú nghe Tố Tố kia xướng cái gì khúc rồi. Ta muốn đi ngủ, ngươi mau mau đi khỏi a!”
Nam Lăng Duệ sững sờ, “Tiểu nha đầu, trở mặt nhanh như vậy? Bởi vì Dung Phong?”
“Ngươi quản bởi vì ai làm cái gì! Đi nhanh lên.” Vân Thiển Nguyệt sa sầm mặt đuổi người.
“Không đi!” Nam Lăng Duệ lắc đầu, “Bản thái tử còn không có ngồi đủ, Thải Liên mỹ nhân ngâm trà mới chỉ uống hai phần, sao có thể đi?”
“Mạc Ly!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên mở miệng.
“Tiểu thư!” Mạc Ly lên tiếng xuất hiện.
Nàng cũng vừa rồi mới cảm giác được hơi thở của Mạc Ly, thì ra hắn thật sự trở lại rồi! Nàng hắng giọng một cái nói với Mạc Ly: “mời Duệ thái tử ra đi! Nếu Duệ thái tử không đi ra ngoài, liền hủy chiết phiến trong tay hắn đi, ta nhìn thấy thật chướng mắt.” (haha, chị học anh nhanh quá!)
“Ngươi…” Nam Lăng Duệ đưa tay chỉ vào Vân Thiển Nguyệt, chiết phiến trong tay run lên.
“Vâng!” Mạc Ly lên tiếng, trong khoảnh khắc đẩy cửa tiến vào.
Cửa sổ đang đóng “cạch” một tiếng mở ra, thân thể Nam Lăng Duệ theo cửa sổ đã bay đi ra ngoài. Động tác lưu loát, nửa lời nói nhảm cũng không có, trong nháy mắt đã ra khỏi Thiển Nguyệt Các. Tiếng nói từ thật xa truyền đến, “Ngươi cái tiểu nha đầu, quả nhiên lòng dạ hiểm độc giống Cảnh thế tử.”
Vân Thiển Nguyệt xem như không nghe thấy, nói với Mạc Ly đang muốn đuổi theo ra ngoài: “Không cần đuổi, ngươi chừng nào thì trở về?”
“Thuộc hạ vừa trở về! Xin tiểu thư thứ tội, thuộc hạ nghe theo Cảnh…” Mạc Ly quỳ xuống đất nhận tội.
“Không cần phải nói rồi, ta chỉ hỏi ngươi, có mời được Tiền Diễm tới không?” Vân Thiển Nguyệt chặn đứng lời Mạc Ly. Vàng và của cải bán lấy tiền trong tiểu khố phòng của nàng đã giao cho Dung Cảnh bảo tồn, hắn sử dụng ẩn vệ của nàng cũng không có gì.
“Mời tới! Hôm nay đang ở trong phủ Cảnh thế tử.” Mạc Ly nói.
“Hắn có biết gì đó? Trên đường ngươi có hỏi?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Thuộc hạ và Huyền Ca một mực ngựa không dừng vó chạy đi, cũng không hỏi.” Mạc Ly lắc đầu.
Vân Thiển nguyệt thấy Mạc Ly cả người mỏi mệt, khoát khoát tay, “Vậy ngươi mau đi nghỉ ngơi đi! Không cần thời khắc trông coi bảo vệ ta.”
“Vâng!” Mạc Ly lui xuống.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa xoa cái trán, có chút đau đầu. Nàng nhớ tới mỗi lần có người đề cập tới Dung Phong hoặc là nàng nhớ tới Dung Phong đều là như thế. Dưới tay nàng dùng sức, muốn loại trừ cảm giác có chút phiền muộn rối thành một đống này.
“Một trăm năm hắn cũng vẫn là bộ dạng này. Như thế nào lại không để cho mỹ nhân khiến thân thể hắn thành da bọc xương?” Cái chăn bên người bỗng nhiên được xốc lên, Diệp Thiến ló đầu ra, oán hận nhìn ngoài cửa sổ nói.
Tay Vân Thiển Nguyệt đang vân vê cái trán dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Diệp Thiến.
“Ai là con mèo đỏ chót?” Diệp Thiến thu hồi ánh mắt, trừng mắt với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt giật giật khóe miệng, có chút như người vô tội nhìn Diệp Thiến, “Vậy ngươi muốn ta nói cái gì với hắn? Nói là người? Vậy hắn hỏi ta, là ai? Ta liền nói là ngươi?”
Diệp Thiến lập tức ngậm miệng, có chút phiền não nói: “Vậy ngươi cũng không thể nói là con mèo đỏ chót a! Con mèo sặc sỡ không được sao? Ngươi đây không phải rõ ràng nói cho hắn biết là ta sao? Trong thiên hạ ngoại trừ ta còn có ai mặc đồ đỏ?”
Da mặt Vân Thiển Nguyệt run lên, “Ta phút chốc nhanh miệng đã quên nói cái khác rồi.”
“Được rồi coi như mọi chuyện đã rồi, không so đo với ngươi nữa. Loại hỗn đản này gặp một lần lại để cho ta buồn nôn một lần, cho dù hắn biết là ta thì như thế nào? Còn không phải không có gan tới nhấc chăn lên sao, ta đã sớm chuẩn bị xong. Nếu là hắn dám tới nhấc chăn lên xem là ai, ta để côn trùng cắn chết hắn.” Diệp Thiến bỗng nhiên rất đại lượng khoát khoát tay, ngáp một cái, nhắm mắt lại.
“Trên người của ngươi mang theo côn trùng?” Vân Thiển Nguyệt lập tức nổi lên hứng thú, “Cái gì côn trùng? Lấy ra ta nhìn xem chút? Có phải côn trùng giống Xích luyện xà của Dạ Khinh Nhiễm? Ngươi còn gì nữa không? Cũng cho ta chơi một con.”
Diệp Thiến con mắt nhắm lại rồi mở ra, như là thấy quái vật mà liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi không sợ?”
“Sợ cái gì?” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Không sợ!”
“Ngươi không sợ ta còn sợ đây này! Đừng xem Nam Cương chúng ta sinh ra những vật kia, nhưng ta từ nhỏ chỉ sợ những vật kia. Hôm nay đều cất giấu đây này! Không phải vạn bất đắc dĩ, không có người chọc ta nóng nảy tức giận, ta sẽ không thả ra. Thu hồi lòng tò mò của ngươi a! Mặt khác xích luyện xà kia trong thiên hạ chính là một Huyết Xích Luyện, lại bị Dạ Khinh Nhiễm chiếm được. Vô cùng giữ gìn nó, người khác muốn chạm một chút hắn đều không cho. Ngươi muốn chơi thì đi bên cạnh tìm hắn đi. Tên kia rất tốt với ngươi, nếu ngươi muốn, đoán chừng hắn sẽ đưa cho ngươi.” Diệp Thiến lại ngáp một cái, thanh âm nhỏ hơn xuống dưới.
“Bởi vì cái gọi là quân tử không đoạt chỗ tốt của người. Nếu là bảo bối của hắn, thế thì thôi đi!” Vân Thiển Nguyệt thu hồi hứng thú của nàng. Dò xét Diệp Thiến, chẳng có chỗ nào nhìn ra nàng cất giấu những bảo bối kia ở đâu, nàng thầm nghĩ không biết cởi quần áo của nàng ta có thể nhìn thấy hay không?
“Đừng nghĩ mưu ma chước quỷ gì! Cho dù ngươi cởi đồ của ta ngươi cũng nhìn không thấy. Chúng không ở trên người của ta, nhưng lại một mực đi theo ta ẩn giấu ở gần đây đấy.” Diệp Thiến giống như là biết rõ tâm tư cũng như suy nghĩ của Vân Thiển Nguyệt, mở to mắt nhìn nàng một cái rồi nói.
Vân Thiển Nguyệt im lặng, kính nể liếc nhìn Diệp Thiến, “Ngươi biết thuật đọc tâm sao? Như thế nào lại như là biết được trong lòng người khác nghĩ gì giống như Dung Cảnh lòng dạ hiểm độc kia?”
“Đó là bởi vì nét mặt của ngươi quá rõ ràng rồi. Nếu ta nhìn không ra ngươi nghĩ cái gì thì chính là người ngu rồi.” Diệp Thiến trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên dựa sát vào nàng, thần thần bí bí hỏi, “Này, ta nghe bên ngoài đồn đại rằng Cảnh thế tử đối với ngươi khác với người khác, vô cùng tốt, làm sao ngươi lại khiến nhân vật kỳ tài đệ nhất giống như Phật gia kia đối với ngươi nói gì nghe nấy vậy? Có phải hắn thích ngươi không? Rõ ràng vừa mới nghe Nam Lăng Duệ nói hắn còn nằm ngủ trên giường của ngươi? Hai người các ngươi đính ước rồi hả?”
“Đính ước cái rắm! Đồn đại không thể tin ngươi không biết sao? Hắn còn đối với ta nói gì nghe nấy? Một ngày không khi dễ chết ta đã tốt rồi.” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng.
Diệp Thiến ngẩn người, “Chẳng lẽ không phải như vậy? Vậy hắn như thế nào lại ngủ ở trên giường ngươi?”
“Cứ như ngươi nói. Hôm nay ngươi ngủ ở giường của ta chẳng lẽ nói hai chúng ta hữu tình?” Vân Thiển Nguyệt liếc mắt.
“Nói cũng phải!” Diệp Thiến nghẹn họng, gật gật đầu, dứt lời, nàng một lần nữa nằm trở về. Cảm giác thấy Vân Thiển Nguyệt nói không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không nói ra được là ở đâu. Nàng vốn cũng không phải là người khăng khăn tìm tòi nghiên cứu đến cùng, thế nên không nghĩ tiếp, vòng vo hỏi: “Nghe nói ngươi thích Dung Phong? Xin hoàng thượng Thiên Thánh chỉ tứ hôn muốn gả cho hắn? Cái người tranh giành võ trạng nguyên với Dạ Khinh Nhiễm, hậu nhân của Văn Bá Hậu phủ, cũng chính là truyền nhân của Tuyết Sơn Lão Nhân?”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt lười biếng lên tiếng, có chút buồn bã ỉu xìu.
“Dung Phong kia thật sự rất tốt? Sao ta nghe Nam Lăng Duệ nói hắn cũng là cái hoa hoa công tử (Play Boy) đây này! Người như vậy có thể tốt chỗ nào?” Diệp Thiến nhắc tới Nam Lăng Duệ thì liền có giọng điệu oán hận.
“Nam Lăng Duệ mà nói ngươi cũng tin? Hắn là ghen ghét Dung Phong đẹp trai hơn hắn, hôm nay có duyên nữ nhân hơn so với hắn. Mới phỉ báng Dung Phong cố ý dơ bẩn thanh danh người ta.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Ngươi nói cũng phải.” Diệp Thiến gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Diệp Thiến đứa nhỏ này là hài tử nhà ai a? Tại sao đôi khi vờ ngớ ngẩn giống nàng, dễ gạt như vậy. Nam Lăng Duệ vừa mới nói tất nhiên là sự thật. Dung Phong đến cùng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là vì vài lời đồn đại giữa Dung Cảnh và nàng? Ánh mắt của nàng híp híp, phiền muộn lại dâng lên, lộn xộn, khiến nàng không nghĩ ra cái gì.
“Không nghĩ tới kinh thành này chơi vui như vậy, nếu sớm biết như vậy ta sớm đã tới rồi!” Diệp Thiến lại nhắm mắt lại nói với Vân Thiển Nguyệt: “Này, ngày mai ngươi dẫn ta đi Vinh vương phủ chơi một vòng! Nghe nói bên trong Tử Trúc Uyển của Cảnh thế tử đều là bảo bối, dẫn ta đi kiến thức một phen đi.”
“Không đi!” Vân Thiển Nguyệt từ chối.
“Ngươi thực không phải bạn chí cốt. Không đi không được.” Diệp Thiến mở to mắt, đột nhiên ngồi dậy, đẩy chăn muốn kéo Vân Thiển Nguyệt xuống giường, “Đi, bây giờ chúng ta liền đi.”
“Ta nói không đi!” Vân Thiển Nguyệt có chút im lặng, cái Diệp tiểu công chúa này như thế nào nói gió chính là gió, nói mưa chính là mưa đây này! Đi nơi nào cũng có thể, nhưng là đi Vinh vương phủ khẳng định không được. Nàng ngồi bất động, “Ngươi không mệt mỏi sao?”
“Không mệt mỏi! Thêm tục ba ngày nữa không ngủ đều được!” Diệp Thiến một tay dùng sức kéo Vân Thiển Nguyệt, một tay đã nhặt giày lên lưu loát đi vào, lại thúc giục Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi nhanh chút đi giày vào, nếu ngươi không muốn tự làm, ta không ngại giúp cho ngươi. Ta khinh công rất tốt, ôm ngươi cũng gắng di chuyển được, nếu như ngươi không đi, ta liền khiêng ngươi đi Vinh vương phủ.”
Vân Thiển Nguyệt tuyệt đối tin tưởng lời Diệp Thiến nói. Tuy mới gặp gỡ một lần, nhưng tính tình nữ nhân này tuyệt đối là nói được thì làm được. Nàng có chút bất đắc dĩ nói: “Vinh vương phủ hấp dẫn ngươi như vậy? Thật ra cái Tử Trúc Uyển kia không có thứ gì tốt, chỉ là một tòa tàng kim quật.”
“Ta chính là có hứng thú với vàng!” Diệp Thiến nói.
Vân Thiển Nguyệt lặng yên chốc lát, sao Diệp Thiến lại giống nàng như vậy?
“Đi mau! Đừng có dài dòng nữa.” Diệp Thiến đã đi giày xong, đứng trước cửa sổ nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt có chút đau đầu, bày cánh tay bị thương của mình ở trước mặt nàng, “Ngươi xem, ta bị thương rất nặng, hôm nay phải dưỡng thương.”
“Bị thương ở cánh tay cũng không phải chân? Dù là ở chân ta có thể khiêng ngươi đi, không cần ngươi đi đường. Nghe nói Tử Trúc Uyển kia có bố trí cơ quan. Nếu không phải ta không tìm được đường vào, ở đâu lại lôi kéo ngươi đây? Nhanh đi giày vào!” Diệp Thiến thúc giục Vân Thiển Nguyệt.
“Ngươi xem bên ngoài vẫn còn mưa đây này!” Vân Thiển Nguyệt tìm một trăm cái lý do không muốn lại đi Vinh vương phủ gặp Dung Cảnh.
“Trời mưa thì sợ cái gì? Vừa rồi không phải ta còn đi đến chỗ này của ngươi sao. Ai nói trời mưa thì không thể đi?” Diệp Thiến nhướng mày nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng vẻ mặt đau khổ vẫn không nhúc nhích, hoài nghi nói: “Vì sao ngươi không muốn đi Vinh vương phủ? Không phải ngươi và Cảnh thế tử rất tốt sao? Nghe nói ngươi còn ở nửa tháng trong phủ hắn kia mà!”
“Tin tức của ngươi thật linh thông!” Vân Thiển Nguyệt có chút buồn bực.
“Không phải tin tức của ta linh thông, mà là lời đồn đại về các ngươi giờ đã vang rền thiên hạ, ngay cả đứa trẻ con ba tuổi cũng biết Cảnh thế tử đối xử với ngươi khá với người khác.” Diệp Thiến liếc trắng Vân Thiển Nguyệt, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút vặn vẹo, nàng lại hoài nghi nói: “Chẳng lẽ là bởi vì Dung Phong? Ta biết rõ Dung Phong cũng đang ở Vinh vương phủ, chẳng lẽ ngươi sợ gặp phải hắn?”
“Không phải!” Vân Thiển Nguyệt quả quyết lắc đầu.
“Đã không phải vậy thì ngươi sợ gì? nhanh nhanh một chút đi giày vào, thừa dịp sắc trời còn sớm.” Diệp Thiến đưa tay giúp Vân Thiển Nguyệt cài cúc áo ở cổ, còn kém tự mình đi giày cho nàng rồi.
“Ngày mai rồi đi a!” Vân Thiển Nguyệt giãy dụa, có thể kéo dài một khắc là được một khắc.
“Ngày mai Dạ Khinh Nhiễm khẳng định phải kéo ta đi hoàng cung. Ta ở đâu còn có thời gian?” Diệp Thiến lắc đầu.
“Vậy thì ngày kia!” Vân Thiển Nguyệt tiếp tục kéo dài, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp tên lòng dạ hiểm độc kia, không phải hắn đang tức giận sao? Vậy thì cứ cách nhau khá xa một ít.
“Không được, ngày kia còn có chuyện của ngày kia! Vả lại ta cũng đợi không được lâu như vậy.” Diệp Thiến rất kiên trì, ra vẻ muốn tới khiêng Vân Thiển Nguyệt, uy hiếp nói: “Nếu ngươi còn không động đậy ta sẽ khiêng ngươi đi a! Đến lúc đó đừng trách ta khinh công không tốt có lẽ không cẩn thận một cái ném ngươi xuống mặt đất.”
Vân Thiển Nguyệt càng đau đầu hơn, nhìn Diệp Thiến, thấy nàng giờ đây đâu còn có chút mỏi mệt và buồn ngủ, nàng rất là bội phục nói: “Cô nãi nãi của ta a, ngươi vẫn luôn làm khổ người khác như vậy sao? Chỉ có Dạ Khinh Nhiễm chịu được ngươi.”
“Hắn chịu không được cũng phải chịu, ngươi nhanh chút, rốt cuộc là tự mình đi hay là ta khiêng ngươi, chọn một!” Diệp Thiến hừ hừ nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến xem ra nàng không đi không được rồi, nàng thực phục Diệp Thiến rồi. Đẩy chăn ra, khom người đi giày vào, trong lòng hậm hực không tiêu tan.
Diệp Thiến đã hài lòng, nhìn Vân Thiển Nguyệt chuẩn bị ổn thỏa, đưa tay kéo nàng liền đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo nàng bước chân ra ngoài.
“Ngồi xe ngựa quá phiền phức, hay là ta khiêng ngươi đi!” Diệp Thiến bỗng nhiên đưa tay khiêng Vân Thiển Nguyệt ở trên vai, mủi chân điểm nhẹ, như một làn khói nhẹ, trong giây lát liền bay ra Thiển Nguyệt Các.
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, con mắt không thích ứng mà nhắm lại. Mưa mù mịt không ngừng đánh lộp độp lên mặt nàng, còn có tiếng gió vù vù đập vào mặt, như dao găm. Nàng phiền muộn mở miệng, “Ngươi có thể chậm một chút không?”
Không nghĩ tới khinh công của Diệp Thiến tốt như vậy, cứ đến Vinh vương phủ thế này nàng hoài nghi mình còn có thể còn ra hình người không?
“Kiên trì trong chốc lát!” Diệp Thiến không giảm tốc độ, ngược lại nói với Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi thật là yếu ớt, một chút khổ như vậy tính là gì? Bây giờ ta còn khổ hơn ngươi nhiều, không thấy được Dạ Khinh Nhiễm đã đuổi tới sao?”
Nha! Vân Thiển Nguyệt còn thật không biết, nàng tĩnh tai lắng nghe, quả nhiên sau lưng có tiếng tay áo bay vù vù trong gió. Nàng cảm thấy vui vẻ, nghĩ đến chỉ cần Dạ Khinh Nhiễm đuổi theo thì tốt rồi, nàng có thể được giải phóng, cũng không cần đi Vinh vương phủ rồi.
“Ngươi yên tâm, khinh công của hắn không tốt như ta, đuổi không kịp ta đâu.” Diệp Thiến đắc ý nói.
Vân Thiển Nguyệt vừa lộ ra sắc mặt vui mừng lại bị đánh trở về, nghĩ đến tốc độ của Diệp Thiến này thật đúng là nhanh hơn, có chút oán trách Dạ Khinh Nhiễm cũng quá vô dụng rồi, khinh công thế mà không tốt bằng người ta. Lại cảm thấy lời nói này thật không đúng, chính nàng giờ đây mới vô dụng. Lại để cho một nữ nhân như nàng nói khiêng đi liền khiêng đi, không thể phản kháng, cũng thật mất thể diện!
“Diệp Thiến, ngươi mang tiểu nha đầu muốn đi đâu?” tiếng Dạ Khinh Nhiễm từ phía sau truyền đến.
“Đi Vinh vương phủ!” Diệp Thiến cũng không quay đầu lại trả lời.
“Ngươi mang theo nàng đi Vinh vương phủ làm cái gì? Nhanh chóng buông nàng xuống!” Dạ Khinh Nhiễm cả giận nói.
“Tất nhiên mang theo nàng đi Vinh vương phủ có việc nghiêm túc. Ngươi cũng đừng quản, nhanh đi về ngủ, sáng mai ta với ngươi tiến cung là được.” Diệp Thiến đuổi người, hơn nữa cam đoan nói: “Ta cam đoan không tiếp tục chạy nữa, đi giải quyết việc nghiêm túc với ngươi. Hơn nữa cam đoan giúp ngươi truy tìm cho ra hung thủ sau lưng là được.”
“Ta tin ngươi mới là lạ! Nhanh chóng buông nàng ra. Ngươi không biết nàng đang bị thương sao? Nếu ngươi không nhanh buông nàng ra, ta sẽ không để cho ngươi yên.” Dạ Khinh Nhiễm chẳng những không nghe Diệp Thiến, ngược lại càng đuổi theo càng nhanh hơn.
“Có bản lĩnh ngươi liền đuổi theo ta. Đuổi không kịp ta thì không có cửa đâu.” Diệp Thiến quyết định chú ý, khinh thường hừ một tiếng.
“Ngươi thực nghĩ ta trị không nổi ngươi sao?” Dạ Khinh Nhiễm tức giận mà hừ lạnh một tiếng, phân phó nói: “Mạc Ly, xuất hiện, ngươi dừng lại, toàn lực cố gắng đẩy bản tiểu vương văng đi, bản tiểu vương mượn lực của ngươi tất nhiên có thể đuổi theo nữ nhân này!”
“Vâng!” Mạc Ly nhìn thấy Diệp Thiến mang theo Vân Thiển Nguyệt rời đi, tự nhiên cũng muốn đuổi theo. Khinh công của hắn và Dạ Khinh Nhiễm tuy tương xứng với Diệp Thiến, nhưng bọn hắn đến muộn một bước, cho nên chênh lệch khá xa. Nếu Dạ Khinh Nhiễm mượn lực của hắn, tự nhiên có thể đuổi theo kịp Diệp Thiến.
“Giảo hoạt!” Diệp Thiến thấp giọng nguyền rủa một câu.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Dạ Khinh Nhiễm quả nhiên thông minh!
Đằng sau Mạc Ly dừng lại để cho Dạ Khinh Nhiễm đạp lên trên vai hắn, hai người cùng lúc dùng sức. Dạ Khinh Nhiễm mượn lực của Mạc Ly quả nhiên tốc độ bỗng nhiên tăng gấp hai lần trong chốc lát.
“Hừ, cho rằng như vậy có thể đuổi theo ta sao? Đồ đần!” Diệp Thiến thấp giọng quát một tiếng. Trong tay áo bỗng nhiên bay ra một dải lụa màu như một đám ráng chiều, thẳng tắp bay ngược lại sau lưng đánh tới Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm cả kinh, dải lụa màu quá lớn, hắn tránh né không kịp, chỉ có thể đưa tay vận khí xé mở, nhưng hắn dồn toàn bộ tinh thần và sức lực vào việc đuổi kịp, lúc này tay không có nhiều chân lực, chẳng những không thể đẩy tấm lụa ra, thân thể còn bị đánh lui về sau một ít. Hắn ổn định cơ thể, liền nghe được tiếng cười nhạo lanh lảnh của Diệp Thiến. Lập tức giận bốc lên đầu, quát: “Nam Lăng Duệ!”
Diệp Thiến đang cười nhạo Dạ Khinh Nhiễm, chợt nghe ba chữ kia, bước chân dừng lại một chút, thu thế không kịp liền rơi xuống mặt đất.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Nam Lăng Duệ thì ra là thứ có thể dùng để uy hiếp Diệp Thiến. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới Dạ Khinh Nhiễm sẽ lấy ba chữ Nam Lăng Duệ kia ra trị Diệp Thiến, có phần buồn cười. Nhưng nhìn xem bọn họ cách mặt đất ước chừng khoảng mười trượng lại có chút đau khổ. Nghĩ đến nàng và Diệp Thiến cứ rớt xuống như vậy đoán chừng nếu không chết cũng tàn một nửa.
“Diệp Thiến, ngươi dám làm nàng ngã, bản tiểu vương liền để cho Xích Luyện Xà của ta cắn ngươi!” Dạ Khinh Nhiễm cấp thiết hét lớn một tiếng.
“Còn không phải là do tên khốn kiếp nhà ngươi làm hại!” Diệp Thiến tức giận đến mắng một câu. Nàng vốn vận khinh công đến mức tận cùng, đột nhiên nghe được tên Nam Lăng Duệ thoáng cái tán công (rã rời, không vận dụng được công lực), lúc này nàng căn bản là thu thế không nổi, trong lòng cuống lên, lại muốn vận công đã không kịp, ánh mắt liếc thấy một cái bóng trắng đứng trước cửa, nàng trong cái khó ló cái khôn, “Này, cái người mặc đồ trắng kia, đón lấy a!”
Dứt lời, nàng hất Vân Thiển Nguyệt về phía người mặc áo trắng kia.
Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn thấy một cái bóng trắng, còn không thấy rõ mặt, người đã bị Diệp Thiến ném ra ngoài. Đại não nàng lập tức đảo lộn, âm thầm chờ đợi người nọ là người biết võ công, nếu không chẳng những không đón nổi nàng, cũng sẽ đập chết người ta.
Bóng dáng áo trắng kia dường như bị biến cố đột nhiên xuất hiện dọa cho sững sờ, khi thấy Vân Thiển Nguyệt thẳng tắp rơi xuống chỗ hắn. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cười khổ, biến sắc, một đôi mắt phượng lập tức hiện lên ngàn vạn loại cảm xúc, thân thể lập tức cứng ngắc vô cùng.
“Dung Phong, nhanh lên, đón được nàng!” Trái tim Dạ Khinh Nhiễm đã nhảy lên tận cổ họng rồi.
Dung Phong? Thì ra người mặc áo trắng này là Dung Phong…
Vân Thiển Nguyệt cảm giác dòng máu đang chảy nhanh trong cơ thể nàng thoáng chốc dừng lại cả rồi, đầu mơ hồ trở nên đau đớn, sao lại trùng hợp như vậy? Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm đầu đau hay không đau, có trùng hợp hay không, chỉ ngóng trông hắn đón được nàng, đừng vô tình để cho nàng té xuống như thế. Tuy giờ nàng sống không quá như ý, nhưng là coi như thú vị, nàng còn không muốn chết, nhất là ngã đến tàn phế, cái kia còn không bằng chết đi.
Dung Phong lập tức bừng tỉnh, thấy Vân Thiển Nguyệt sắp rơi xuống đất tới nơi, hắn tiến lên một bước, đưa tay đón được thân thể nàng. Bởi vì quá mau, bị quá tính rơi tự do của Vân Thiển Nguyệt khiến hắn lui về phía sau một bước, nhưng vẫn vững vàng ôm lấy Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt thở dài một hơi, cảm thấy Dung Phong quả nhiên rất tốt.
“Cuối cùng không làm ngươi ngã, ta cũng không muốn bị rắn cắn.” Diệp Thiến cũng thở dài một hơi, dứt lời, “phịch” một tiếng nàng rơi xuống mặt đất.
Vân Thiển Nguyệt cả kinh, vội vàng nhìn lại, biến sắc, gấp giọng nói: “Diệp Thiến, ngươi thế nào rồi?”
“Nàng không chết được!” Dạ Khinh Nhiễm sau đó đi tới, hầm hừ nhìn Diệp Thiến, mắng: “Đáng đời!”
“Ngươi tên thối! Sớm biết như vậy ta liền để nàng ngã chết!” Diệp Thiến khó khăn bò dậy từ trên mặt đất, nhíu mày nhìn thoáng qua nước đọng trên người. May mắn trước cửa của Vinh vương phủ trải đường bằng ngọc thạch, mỗi ngày đều có người chuyên môn quét dọn, chỉ có nước không có thứ gì bẩn, chỉ làm cho nàng có chút chật vật, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt. Không vừa lòng lầm bầm với nàng: “Ngươi ngược lại là tốt số có người đón được. Ta may mắn một khắc cuối cùng có võ công bảo vệ thân thể, nếu không đã ngã chết rồi.” Vân Thiển Nguyệt thấy Diệp Thiến đứng lên, thở dài một hơi, nhìn bộ dạng nàng chật vật lại không khỏi có chút buồn cười. Vừa mới rồi thật sự quá kích thích trái tim của nàng rồi, như ngồi vân tiêu phi xa (chạy như bay tận chân trời) vậy. Nàng vừa định nói một câu gì, bên trên Dung Phong cúi đầu nhìn vào mắt của nàng, lời nàng muốn nói nháy mắt liền nuốt trở về, cười cười với hắn, “May mà có ngươi đón được ta!”
Dung Phong chỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt không nói gì, ánh mắt bình tĩnh.
Vân Thiển Nguyệt đột nhiên có chút mất tự nhiên, nàng rũ xuống mắt xuống, thấp giọng nói: “Ngươi có thể thả ta xuống rồi!”
Dung Phong gật gật đầu, nhẹ buông tay, bỗng nhiên lại xiết chặt, giọng nói khàn khàn nói với Vân Thiển Nguyệt: “Giày của ngươi mất rồi, trên mặt đất đều là nước. Không có cách nào xuống dưới.”
Vân Thiển Nguyệt sững sờ, cúi đầu nhìn lại. Quả nhiên thấy giày của nàng đã sớm bay đi đâu mất trong cú rơi kịch liệt vừa rồi, đôi mi thanh tú thoáng nhíu lại, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ôn nhuận từ phía sau truyền đến, “Ta tưởng là ai đến, làm cho Vinh vương phủ của kẻ hèn này thêm vẻ vang, thì ra là Diệp công chúa!”
Cái giọng nói này quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, lúc này không chỉ có máu ngừng chảy mà cả người Vân Thiển Nguyệt trong nháy mắt cứng ngắc vô cùng.
—— Hết——
Tác giả :
Tây Tử Tình