Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 2 - Chương 35: Xin chỉ ban hôn
Edit: Thanh Vân Beta: Leticia Dung Cảnh nói không sai, chỉ có như vậy mới có thể làm cho lão hoàng đế trở tay không kịp, mới có thể nắm quyền chủ động trong tay. Lão hoàng đế nhất định không ngờ tới bọn họ lại dám công khai xin chỉ ban hôn như thế, phá vỡ quy định bất thành văn hơn trăm năm qua Vân vương phủ cùng Vinh vương phủ không được phép thông hôn. Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho lão hoàng đế khiếp sợ mà buông tha việc đối phó với hoàng hậu.
Ý chí chiến đấu trong lòng Vân Thiển Nguyệt được kích thích, trận chiến này là một đại sự lớn, nhất định sẽ rất náo nhiệt. Nàng có thể tưởng tượng lúc hoàng thượng nghe Dung Cảnh xin ban hôn sẽ nổi lên ầm ầm sóng lớn, vô luận lão hoàng đế có đáp ứng hay không, ngày mai cũng sẽ chấn động cả thiên hạ. Nàng từ lúc mất trí nhớ đến giờ ngoại trừ hôm đó ở ngọ môn bức bách lão hoàng đế hủy bỏ tổ huấn ra cũng không có làm ra đại sự oanh động nào khác, chuyện lần này cho dù có chấn động khắp thiên hạ thì có làm sao? Huống chi là gả cho Dung Cảnh, nàng mặc dù cảm thấy tuổi còn nhỏ nhưng đây là chuyện không thể không làm.
Tần Ngọc Ngưng so với nàng nhỏ hơn một tuổi. Cũng không phải là được tứ hôn cho Dạ Thiên Khuynh sao?
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến chỗ này liền bình tĩnh lại, nghĩ tới hôm nay muốn nhìn xem rốt cuộc lão hoàng đế tiếp chiêu như thế nào.
“Ngoan. Đáp ứng là được rồi.” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt đáp ứng, khóe miệng khẽ cong lên, khuôn mặt tràn đầy nụ cười ấm áp, đưa tay sờ sờ đầu nàng, cúi đầu hôn môi nàng.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu tránh đi nụ hôn của hắn, dùng mắt liếc xéo hắn, “Có phải ngươi đã sớm có tính toán này?”
“Ừ” Dung Cảnh đáp một tiếng, giữ mặt Vân Thiển Nguyệt ngay ngắn, cúi đầu hôn xuống.
Vân Thiển Nguyệt mở mí mắt ra, lấy tay ngăn cản, “Đừng có lộn xộn, nếu không lát nữa làm sao dám gặp người khác chứ?”
“Như vậy mới chân thật.” Dung Cảnh lấy tay nàng ra, cánh môi chuẩn xác ngậm lấy cánh môi của Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng hôn. Giữa răng và môi tựa hồ có vô hạn ôn nhu và triền miên.
Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt, cho dù là xin chỉ ban hôn, nhưng nàng cũng không chịu nổi đến lúc đó tất cả ánh mắt đều đổ nhìn chằm chằm vào mặt và miệng của nàng, nàng mặc dù bị hắn quấn quit hôn, tâm nhất thời rung động, nhưng vẫn đẩy hắn ra, thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn. Ngươi không ngại bị mất mặt nhưng ta ngại. Đến lúc đó nhất định người người sẽ nói ta dụ dỗ mê hoặc Cảnh thế tử. Xem ngươi như thế nào làm người. Từ đám mây trên cao ngã xuống, mỗi người một ngụm nước miếng cũng có thể khiến ngươi chết đuối. Ngươi đắc ý cái gì chứ?”
Dung Cảnh không dự định buông Vân Thiển Nguyệt ra, cười khẽ, “Đó là do ngươi có bản lĩnh mê hoặc ta. Người khác cũng không có bản lĩnh này.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ nhìn thấy một mảnh nóc xe tối đen như mực.
Dung Cảnh cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt ôn nhuận nhìn từ chân mày đến sống mũi, cánh môi, rồi đến xương quai xanh, mỗi một chỗ đều cực kỳ tỉ mỉ nhìn một lần, cuối cùng dừng lại ở thần sắc im lặng của nàng, bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười trầm thấp, tiếng cười vui sướng, nụ cười này của hắn dường như khiến muôn hoa cũng muốn đua nhau nở.
Vân Thiển Nguyệt đang nhìn nóc xe liền thu hồi tầm mắt nhìn hắn, mặc dù nhìn quen dung nhan xinh đẹp tựa như điêu khắc, tựa như họa của hắn, nhưng nàng mỗi lần đều bị hắn thu hút, nàng lấy tay che mắt, khống chế chính mình không được bổ nhào về phía hắn, hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Dung Cảnh cười mà không nói.
Vân Thiển Nguyệt đợi hồi lâu không nghe hắn nói gì, lấy tay đẩy hắn một cái, cảnh cáo nói: “Đừng cười quá sớm.”
“Ừ.” Dung Cảnh đáp một tiếng, nhưng làm sao cũng không thể che hết được sự vui vẻ.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, tâm tình nặng nề bỗng nhiên theo tiếng cười của hắn mà tan thành mây khói, nàng cũng nhịn không được mà lộ ra nụ cười. Trên thế giới này quả nhiên có chỉ có hắn mới có bản lĩnh này, thời điểm hắn cười thì thế giới vạn vật cũng sẽ như xuân về hoa nở.
Hai người đều không nói thêm gì, ngoài xe Huyền Ca vội vàng đánh ngựa hướng về phía hoàng cung mà tới.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa đã đi tới cửa cung, giọng nói của Huyền Ca còn chưa truyền đến, đã nghe một âm thanh cực kỳ tức giận vang lên, tựa hồ như đem theo một quả cầu lửa, “Nhược mỹ nhân, ngươi có ý gì? Ngươi giở trò sau lưng để bổn tiểu vương cùng tiểu nha đầu không thể thi đua ngựa thì cũng thôi, ta cũng không tính toán với ngươi. Nhưng dựa vào cái gì mà ngươi còn hù đuổi ngựa mà ta cho tiểu nha đầu chạy về hả?”
Vân Thiển Nguyệt nghe giọng này thì đoán Dạ Khinh Nhiễm giận đến không nhẹ. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh làm như không nghe thấy, ngồi bất động.
“Ta hỏi ngươi đó? Đừng có nói với ta là ngươi câm rồi đó?” Dạ Khinh Nhiễm bước nhanh về phía trước, thò tay định đẩy màn xe ra.
Huyền Ca lập tức xuất thủ ngăn cản Dạ Khinh Nhiễm, “Tiểu vương gia, xin cách xa ba thước. Xe ngựa thế tử nhà ta ngoại trừ Thiển Nguyệt tiểu thư bất luận kẻ nào cũng không được tới gần quá ba thước.” Dạ Khinh Nhiễm dừng cước bộ, giận tím mặt. “Ta hôm nay là muốn tiến vào thì thế nào?” Dứt lời, hắn xuất chưởng với Huyền Ca.
Huyền Ca lập tức tiếp chiêu.
Hai người trong phút chốc đã ở ngoài xe ngựa đánh nhau.
Vân Thiển Nguyệt mặc dù không nhìn thấy tình hình ngoài xe ngựa, nhưng nghe được chưởng phong của Dạ Khinh Nhiễm cũng có thể tưởng tượng được hắn rất tức giận. Nàng trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái, nàng thật sự coi Dạ Khinh Nhiễm là bằng hữu, khi dễ người cũng không thể khi dễ đến như vậy. Nàng đẩy Dung Cảnh ra, đưa tay đẩy ra màn xe, nói: “Đừng đánh.”
Huyền Ca lập tức dừng tay.
Dạ Khinh Nhiễm làm như không nghe thấy, không thu hồi chưởng, trong khoảnh khắc Huyền Ca bị chưởng phong đánh lùi xa hơn một trượng.
Huyền Ca kêu rên một tiếng, thân thể lui về phía sau mấy bước mới đứng vững được, cả giận nói: “Nhiễm tiểu vương gia, Thiển Nguyệt tiểu thư đã kêu dừng tay rồi, ngài…”
“Bổn tiểu vương đã sớm muốn đánh ngươi, nàng kêu dừng tay cũng không phải là ta kêu.” Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, chặn lại lời nói của Huyền Ca.
Huyền Ca im bặt, ai oán nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt biết mới vừa rồi Dạ Khinh Nhiễm chỉ dùng có ba phần công lực, nếu là ngày thường mà nói Huyền Ca cũng không cần phải e ngại, nhưng hôm nay hắn ứng phó với những tử sĩ kia sớm đã bị thương, nàng nhìn khuôn mặt ai oán của Huyền Ca, cườivới hắn, nói: “Thế tử nhà ngươi hôm nay chính xác là cần ăn đòn rồi, coi như ngươi chịu thay hắn lần này đi.”
Huyền Ca lập tức câm miệng, trên mặt vẻ ai oán cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, tức giận trên mặt hắn cũng không tiêu tan, nàng đối với hắn cười khẽ, “Làm sao mà tức thành như vậy? Con ngựa kia đã trở lại tìm ngươi rồi sao? Quả nhiên là có linh tính.”
Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, mất hứng nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi không phải là đi cùng Nam Lăng Duệ sao? Tại sao lại cùng tên nhược mỹ nhân này ở cùng một chỗ?”
Vân Thiển Nguyệt cười cười, “Vinh vương phủ nhị tiểu thư đuổi đến đúng lúc chúng ta đang đua ngựa, không cẩn thận bị thương, Nam Lăng Duệ hộ tống mỹ nhân về Vinh vương phủ, tự nhiên là đem ta ném qua một bên rồi.”
Có đánh chết nàng nàng cũng không thừa nhận nàng cùng Dạ Thiên Dật rời đi bỏ lại Nam Lăng Duệ.
“Cái tên hoa hoa thái tử này.” Dạ Khinh Nhiễm căm phẫn nói một câu, nghiêng mặt nhìn Dung Cảnh ở bên trong xe, “Ngươi hôm nay chắc là đắc ý lắm?”
“Ừ, coi như đắc ý.” Dung Cảnh gật đầu, tiếng nói vừa dứt, ấm giọng cười nói: “Bất quá cũng không có đắc ý bằng Nhiễm tiểu vương gia đường quan rộng mở, nhờ Diệp công chúa xin hoàng thượng tứ hôn.”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.
Sắc mặt của Dạ Khinh Nhiễm trong nháy mắt càng âm trầm hơn.
Vân Thiển Nguyệt nhìn sắc mặt âm trầm của Dạ Khinh Nhiễm, nàng đối với tin tức kia có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới hôm nay rốt cục là cái ngày gì? Tất cả mọi người đều muốn xin tứ hôn sao? Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh nhíu mày với nàng, nàng dời tầm mắt, kinh ngạc nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Ngươi cùng Diệp Thiến đi xin chỉ ban hôn sao? Như thế nào? Hoàng thượng có đáp ứng không?
Trong khi nói chuyện, nàng nhìn lướt qua bên ngoài cửa cung, không ít xe ngựa đã dừng ở nơi này, có không ít công tử cùng tiểu thư trẻ tuổi hướng phía bên này đi tới, nhưng trừ Dạ Khinh Nhiễm ra nàng không nhận thức (quen) được một ai, càng không nhìn thấy thân ảnh của Diệp Thiến.
“Không có!” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, giọng nói cứng ngắc.
“Diệp công chúa không đáp ứng ngươi. Cho nên ngươi tới chỗ của ta để phát tiết sao?” Dung Cảnh cười hỏi.
“Là bổn tiểu vương không muốn thú xú nữ nhân kia” Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, nhìn Dung Cảnh, “Nhược mỹ nhân, ngươi chỉ tạm thời đắc ý thôi, đừng tưởng bổn tiểu vương không biết ngươi đang có tâm tư gì?”
“Ngươi biết là tốt rồi.” Dung Cảnh thu hồi mỉm cười trên mặt, thản nhiên nhìn Dạ Khinh Nhiễm, bàn tay như ngọc vén lên một luồng tóc đen ra phía sau tai Vân Thiển Nguyệt, động tác vô cùng thân mật.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn động tác của Dung Cảnh, sắc mặt càng phát âm trầm, nhất là thấy Vân Thiển Nguyệt không nhúc nhích, đối với đụng chạm của Dung Cảnh rất là tự nhiên, hắn xoay mặt, lạnh lùng nói: “Thời gian sắp đến rồi, đừng ở đây lằng nhằng nữa. Hoàng bá bá cùng hoàng hậu nương nương và các phi tần nương nương đều đang đợi ở Bách Hoa viên”
Dung Cảnh làm như không nghe thấy, lại sửa sang lại y phục vốn không lộn xộn của Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt muốn đẩy tay Dung Cảnh ra, nhưng cảm thấy để cho Dạ Khinh Nhiễm biết rõ cũng tốt. Tránh một lát nữa bọn họ hướng lão hoàng đế xin tứ hôn lại gây cho hắn một đả kích lớn. Nên liền an tĩnh ngồi, mặc kệ Dung Cảnh. Cười nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Được, chúng ta liền xuống xe”
Dạ Khinh Nhiễm nghe được Vân Thiển Nguyệt nói hai chữ “chúng ta” liền nhíu mày, nhưng không nói chuyện.
“Được” Dung Cảnh đối với thái độ an tĩnh biết rõ tình thế của Vân Thiển Nguyệt cực kỳ hài lòng, dứt lời dừng tay, đối với nàng ôn nhu cười một tiếng, “Chúng ta xuống xe thôi.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, tùy tiện nhảy xuống xe.
“Thật không có tí gì là thục nữ” Dung Cảnh chậm rãi thò người ra, xuống xe, đánh giá Vân Thiển Nguyệt.
“Ngươi cũng không phải là ngày đầu tiên biết ta. Hiện tại đổi ý không muốn lấy ta cũng còn kịp.” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày nhìn Dung Cảnh.
“Được rồi, nhìn quen cũng thấy không thục nữ cũng rất tốt. Cứ như vậy đi!” Dung Cảnh lập tức đổi giọng.
Vân Thiển Nguyệt khẽ động khóe miệng, cười một tiếng, “Coi như ngươi thức thời!”
“Ừ, ta vốn rất thức thời” Dung Cảnh đưa tay kéo tay Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt mặc hắn lôi kéo, dù sao cũng muốn xin chỉ ban hôn, đã như vậy hôm nay liền làm luôn.
Dạ Khinh Nhiễm nghe được câu “Hiện tại đổi ý không muốn lấy ta cũng còn kịp” trong nháy mắt cả kinh, quay đầu lại nhìn hai người, khi thấy khuôn mặt Vân Thiển Nguyệt tươi cười cùng tay bị Dung Cảnh lôi kéo thì sắc mặt khẽ biến, hai người đứng ở một chỗ, thân mật vô cùng, trong lòng hắn chợt căng thẳng, cảm giác như có đồ vật gì đó vừa vỡ tan, không dám tin hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi…”
Vân Thiển Nguyệt ra vẻ trấn định, so với Dạ Thiên Dật cùng nàng tiếp xúc không quá một hai lần mà nói, người nàng không muốn thương tổn nhất chính là Dạ Khinh Nhiễm. Lần đầu tiên tỉnh dậy sau khi mất trí nhớ, hắn là người nàng có hảo cảm nhất, tại ngự hoa viên trong hoàng cung, hắn từ trong tay Dạ Thiên Khuynh ra sức cứu nàng, không tiếc cùng Dạ Thiên Khuynh trở mặt, suýt nữa thì nhuộm máu cả ngự hoa viên, sau hào hứng cùng nàng đua ngựa, tại Hương Tuyền Sơn linh đài tự nướng cá cho nàng ăn, … bao nhiêu chuyện tốt đẹp như vậy, đáng tiếc nàng đối với hắn chung quy chỉ muốn làm bằng hữu. Mặc dù trong miệng nói muốn đem Dạ Khinh Nhiễm lấy làm của riêng, nhưng trong lòng lại chưa từng có một tia tâm tư đối với hắn. Hôm nay nàng lại biết rõ tình cảm trong lòng mình, nàng không muốn hắn bị tổn thương, nàng muốn cho hắn biết sớm nhất, có như vậy mới có thể giảm thương tổn xuống mức thấp nhất. Mà Dạ Khinh Nhiễm là một người cởi mở, nàng tin tưởng tình cảm của hắn đối với nàng cũng sẽ không sâu như vậy, có lẽ hắn đã sớm biết quan hệ giữa Dung Cảnh và nàng không tầm thường, cho nên nàng đối với ánh mắt của Dạ Khinh Nhiễm không có trốn tránh.
“Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . . Tiểu nha đầu ngươi. . . . . .” Dạ Khinh Nhiễm lui về phía sau một bước.
Vân Thiển Nguyệt tận lực dùng giọng nói bình tĩnh mỉm cười, “Chính là như ngươi thấy đó. Ta thích Dung Cảnh. Ta muốn gả cho hắn”
Vân Thiển Nguyệt dứt lời, tâm Dung Cảnh như gió xuân tháng ba thổi qua, hắn dùng vẻ mặt xúc động nhìn Vân Thiển Nguyệt, chưa bao giờ biết cảm giác khi nàng trước mặt người khác thừa nhận thích hắn, muốn gả cho hắn lại tốt đến như vậy. Hôm nay chính tai nghe được, trong nháy mắt có một loại cảm giác lâng lâng như ở trên mây.
Mười năm, hơn mười năm trời, hắn trí nhớ ngổn ngang, chỉ cảm thấy niệm tưởng đối với nàng đã rất rất sâu, sâu tận xương tủy, sâu đến tựa hồ so với tánh mạng hắn còn quan trọng hơn. Giờ khắc này, chỉ có chính hắn biết hắn đã mong đợi bao lâu. Ai cũng không thể nhận thức được
“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn gả cho hắn? Làm sao có thể? Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . .” Lời nói của Dạ Khinh Nhiễm có chút không mạch lạc. Sắc mặt không hề bị u ám tức giận như trước, mà là trong nháy mắt chuyển sang tái nhợt. Mặc dù trước kia mơ hồ biết được tình cảm giữa bọn họ không có bất cứ thứ gì có thể chen lọt, hôm đó hắn xông vào Tử Trúc Viện thấy Vân Thiển Nguyệt ngủ ở gian phòng của Dung Cảnh thì càng hiểu rõ, nhưng hắn vẫn giữ lại một tia hy vọng, hôm nay chính tai nghe được, tận mắt thấy khiến cho hắn cảm giác như bị một búa nặng đả kích.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm có chút không đành lòng, nhưng nhỏ không nhịn tương lai ắt sẽ có sai lầm lớn. Nàng tận lực làm cho tâm mình lạnh xuống, cười nói: “Làm sao không thể? Người này độc mồm độc miệng, lòng dạ hiểm độc, phổi đen, còn khắp nơi chọc hoa đào, để tránh hắn gây tai họa cho người khác, ta đây liền thu phục hắn. Thay nữ nhân thiên hạ trừ đi một đại họa. Chẳng phải rất tốt sao?”
Dung Cảnh sắc mặt lộ vẻ cảm động, buồn cười nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Dạ Khinh Nhiễm trong lúc nhất thời không nói được lời nào.
Huyền Ca nhìn Vân Thiển Nguyệt, cảm thấy giờ khắc này Thiển Nguyệt tiểu thư rất thuận mắt, không uổng phí thế tử chịu khổ nhiều năm như vậy. Hốc mắt của hắn có chút chua xót, những năm nay cả ngày lẫn đêm, Thế tử phải nằm ở trên giường noãn ngọc chịu nỗi khổ hàn độc, thời gian ngâm mình trong ôn tuyền nhiều đến nỗi có thể khiến nước nóng phải đóng thành băng, cùng với mỗi lần nhận được tin Thiển Nguyệt tiểu thư làm chuyện gì, mà những chuyện nói nàng kiêu căng ngạo mạn, đả thương người khác, hắn không biết tâm tình lúc đó của thế tử là như thế nào, lúc này hắn nhớ tới trước kia mà tim như đao cắt. Hôm nay cũng coi như trời cao cho thế tử một niềm may mắn.
“Đi thôi!” Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Khinh Nhiễm không mở miệng, cũng không biết nói cái gì nữa, nghiêng đầu nói với Dung Cảnh.
“Ừ” Dung Cảnh gật đầu, kéo Vân Thiển Nguyệt hướng phía cửa cung đi tới.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn thân ảnh của hai người, há miệng nhưng hồi lâu cũng không phát ra được tiếng nào.
Vân Thiển Nguyệt đi vài bước cảm thấy cứ ném để mặc Dạ Khinh Nhiễm ở đó trong lòng cũng không thoải mái, Dạ Khinh Nhiễm vẫn đối với nàng vô cùng tốt. Nàng chợt dừng bước quay đầu lại, thấy hắn đang đứng đó bất động, nàng không đành lòng, cười với hắn, ngoắc tay nói, “Dạ Khinh Nhiễm, còn đứng đó làm gì nữa? Đi thôi. Ngươi tới đón chúng ta sao lại đứng một mình ở đó, lát nữa Hoàng thượng dượng không thấy ngươi tất nhiên sẽ chê cười ngươi đấy.”
Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, phảng phất không nghe thấy lời của nàng.
“Có phải là mọi người đã đến đông đủ rồi? Đã khai tiệc rồi hả? Ta hôm nay một ngày vẫn chưa ăn cơm, đói chết đi được.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
Dạ Khinh Nhiễm giật giật bờ môi, vẫn không có phát ra tiếng nào.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên rút khỏi tay Dung Cảnh đi trở về, mâu quang Dung Cảnh lóe lên, cũng không ngăn cản.
Vân Thiển Nguyệt đi tới trước mặt Dạ Khinh Nhiễm, nghiêng đầu nhìn hắn, ra vẻ thoái mái cười hỏi: “Có phải là sợ hãi quá hay không? Dung Cảnh tâm quá đen, quá âm hiểm, chính là một con sói đội lốt cừu, ngươi không phải là sớm muốn thu thập hắn sao? Kể từ hôm nay, ta liền thay trời hành đạo thu thập hắn, sau này mỗi ngày đều thu thập hắn, không để cho hắn gây họa cho người khác nữa. Cũng coi như ta báo thù cho ngươi.”
Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, như hóa thân thành một một pho tượng, trong mắt hàng vạn hàng nghìn tâm tình mãnh liệt, vẫn không nhúc nhích.
Vân Thiển Nguyệt nhìn ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm, trong đó tựa hồ như đang cực lực che giấu thống khổ, cũng không nhịn được phát tiết ra ngoài, đây là cảm giác thống khổ đến tột cùng đã phá tan ngữ khí thoải mái mà nàng cố ra vẻ, nàng mơ hồ biết Dạ Khinh Nhiễm đối với nàng có chút tâm tư, nhưng không ngờ lại sâu như thế, nàng thu hồi nụ cười, lời muốn nói đột nhiên một câu cũng không thốt ra được.
“Tại sao?” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên lên tiếng hỏi, “Bởi vì hôm nay Hoàng bá bá sẽ động thủ với hoàng hậu sao?”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nàng mặc dù đã sớm biết Dạ Khinh Nhiễm cũng sẽ không đơn giản, trong kinh thành Thiên Thánh này có người nào là đơn giản? Nhưng trong lòng, nàng thủy chung vẫn nghĩ Dạ Khinh Nhiễm là thẳng thắn, tiêu sái, sẽ không dùng âm mưu quỷ kế động tâm tư như những người khác trong hoàng tộc. Hôm nay hắn nói câu này làm cho nàng phải xem xét lại. Dạ Khinh Nhiễm là Tiểu vương gia của Đức phủ thân vương, tương lại chính là Đức Thân vương. Hắn xuất ngoại bảy năm, không thể nào chỉ là du ngoạn mà bảy năm không về, nhưng vẫn biết được sự việc phát sinh trong kinh thành như lòng bàn tay, bây giờ trở về lại nhanh chóng tiếp quản quân doanh, có thể thấy được mưu lược thủ đoạn, tâm kế của hắn, chỉ là hắn không có ở trước mặt nàng động thủ thôi. Hắn biết việc hoàng thượng muốn mượn dâm từ diễm khúc của Tố Tố làm cớ để phế hậu và dính líu tới Vân vương phủ cũng không có gì kỳ quái. Đức phủ thân vương vốn chính là người mà lão hoàng đế trông cậy vào.
“Các ngươi như vậy, là muốn khiêu chiến với Hoàng bá bá?” Dạ Khinh Nhiễm lại hỏi.
Vân Thiển Nguyệt cam chịu, là lão hoàng đế không tha Vân Vương Phủ. Nàng không khiêu chiến chẳng lẽ chờ nhận lấy cái chết sao?
“Tiểu nha đầu, Hoàng bá bá nhất định không đồng ý, ngươi chẳng lẽ không biết Vinh vương phủ cùng Vân vương phủ không được thông hôn sao, đây là quy định bất thành văn không thể thay đổi. Nhược mỹ nhân bị điên, chẳng lẽ ngươi cũng điên theo hắn sao? Ngươi thật cho rằng các ngươi có thể ở cùng nhau sao?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt không chớp mắt, “Ngươi cũng đã biết hậu quả?”
“Quy định bất thành văn không phải là quy định, cũng không phải là tổ huấn, hoàng thượng không có lý do gì mà ngăn trở chúng ta ở cùng một chỗ,” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm sắc mặt thay đổi, cảm xúc không đành lòng cũng biến mất, trầm tĩnh mà lạnh lùng, giờ khắc này ở trước mặt nàng không phải là Dạ Khinh Nhiễm mà là Nhiễm tiểu vương gia, “Ta thích Dung Cảnh, thật sự thích. Nếu thích mà còn phải cố kỵ nhiều điều như vậy, suy đi nghĩ lại, lo trước lo sau, sợ cái này sợ cái kia, không dám đối mặt, hoặc là bởi vì có chút nguyên nhân mà lùi bước thì đó cũng không phải là thật sự thích rồi. Ta thích hắn, là đem hắn để ở vị trí thứ nhất. Cũng tuân theo tâm ý mình. Bất kể hoàng thượng có đồng ý hay không, có hậu quả gì, ta cũng sẽ thích hắn, sẽ không bởi vì hắn không đồng ý mà thu hồi tình cảm của mình. Cho nên, ngươi đã hiểu chưa?”
Thân thể Dạ Khinh Nhiễm run lên.
“Tình cảm của con người không phải là đồ vật có thể nắm ở trong tay, ta thật sự thích Dung Cảnh, thậm chí không thể kiểm soát tâm tư chính mình. Hôm nay so với thích còn muốn sâu hơn, nhiều đến mức trong lòng không thể dung nạp thêm bất luận một ai khác.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, từng chữ từng câu trầm tĩnh nói: “Loại cảm giác này đã đủ để ta nguyện ý gả cho hắn, bất kể hậu quả.”
Dạ Khinh Nhiễm môi mỏng mím lại thật chặt, sắc mặt tái nhợt cơ hồ trong suốt.
Vân Thiển Nguyệt dứt lời, không hề nói nữa, cảm thấy nàng đã nói đủ nhiều rồi, cơ hồ đem nội tâm của nàng ra cho hắn nhìn. Nhưng hắn vẫn không hiểu đủ, vẫn không thể buông xuống tâm tư đối với nàng, như vậy nàng cũng đành vô lực. Nàng không hề nhìn Dạ Khinh Nhiễm nữa, xoay người hướng phía Dung Cảnh đi tới.
Sắc mặt Dung Cảnh ấm áp nhìn Vân Thiển Nguyệt đi về phía mình. Trước kia, hắn cảm thấy hắn là người bất hạnh nhất, trời cao sao lại đối xử bất công với hắn thế? Hôm nay lại cảm thấy trời cao là công bằng, để cho hắn khổ sở trong địa ngục mười năm nhưng sau đó lại ban cho hắn hạnh phúc to lớn. Mặc dù hạnh phúc này còn có rất nhiều bấp bênh, nhưng chỉ cần có nàng, hắn sẽ không sợ hãi.
Vân Thiển Nguyệt xoay người nhìn thấy khuôn mặt ấm áp của Dung Cảnh, tâm tình bị Dạ Khinh Nhiễm làm cho khó chịu có chút yên ổn lại. Cả đời này nàng chỉ thích một người, chỉ cùng đi với người này đến già. Nàng nguyện ý người này là Dung Cảnh. “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. ” Kể từ một khắc khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã bị rung động, sau lại châm chọc giả bộ như không biết tâm tư của hắn, về sau lại vì nụ hôn trong lửa giận dữ của hắn, rồi vì một hình ảnh trong trí nhớ mà không chút nghĩ ngợi liền đưa tay kéo muốn hắn chịu trách nhiệm, từ một khắc kia nàng quyết định sẽ không hề tránh né nữa.
Yêu thích thuần túy một người vốn là khó khăn, hôm nay nàng nguyện ý cùng điên với hắn!
Dung Cảnh đợi Vân Thiển Nguyệt đi tới bên cạnh, hắn đưa tay cầm tay nàng, ấm áp có lực, ôn nhu cười cười với nàng, sau đó mắt nhìn hướng Dạ Khinh Nhiễm, mâu quang lạnh lùng, giọng trầm xuống, ôn nhuận sẵng giọng nói: “Ta đợi nàng mười năm không ngừng, mới đợi được đến lúc nàng thích ta. Bất luận kẻ nào cũng không thể từ trong tay của ta cướp đi nàng. Hoàng thượng không được, ngươi không được, Dạ Thiên Dật không được, bất luận kẻ nào cũng không được”
Nháy mắt cảm xúc trong mắt Dạ Khinh Nhiễm tựa như gió thổi mây phun, như ngàn vạn đao kiếm, thẳng tắp bắn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh không nhìn ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm, sắc mặt nhàn nhạt, nhất phái thong dong, “Nàng là thê tử của ta, hôm nay không phải, sớm muộn gì cũng phải.”
Dạ Khinh Nhiễm nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Nhược mỹ nhân, ngươi không khỏi quá tự phụ!”
“Nhiễm Tiểu vương gia, ngươi nói sai rồi, đây là tự tin” Dung Cảnh bỏ xuống một câu, kéo Vân Thiển Nguyệt xoay người rời đi.
Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, xoay người đi theo Dung Cảnh. Không thể không nói, nàng thích sự tự phụ cùng tự tin của Dung Cảnh, bỗng nhiên đối với đoạn đường này càng thêm mong đợi, nàng muốn nhìn hắn như thế nào vượt mọi chông gai, cho nàng mười dặm lụa đỏ đón nàng về Vinh vương phủ.
Hai người vừa mới xoay người, liền thấy Lục công chúa đứng ở cửa cung, khuôn mặt đầy nước mắt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Lục công chúa, mỹ nhân đang mặc trang phục hoa lệ, tóc mây bới cao, trang sức bằng ngọc, vàng bạc châu ngọc, vẻ mặt thống khổ, nước mắt đã làm trôi đi bột phấn trên khuôn mặt, thoạt nhìn không còn xinh đẹp nhưng làm cho người ta thấy thương tiếc. Nàng đẩy Dung Cảnh một cái, thầm nói: “Một cây hoa đào nát”
“Phía sau ngươi cũng có một cây, chúng ta huề nhau!” Dung Cảnh tiếp nhận nói.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới phía sau còn có Dạ Khinh Nhiễm, mất đi hứng thú phản bác lại.
“Cảnh thế tử. . . . . . Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi có thể đối với Vân Thiển Nguyệt. . . . . . Làm sao sẽ. . . . . . Vân Thiển Nguyệt nàng nơi nào. . . . . .” Lục công chúa nhìn Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt tay trong tay, nàng đưa tay chỉ vào hai người, lời nói không mạch lạc.
Dung Cảnh làm như không nghe thấy lời Lục công chúa nói, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt vòng qua nàng vào cửa cung.
Vân Thiển Nguyệt cảm thấy người si tình cũng không sai, nàng tự nhiên sẽ không nhằm lúc này đối với Lục công chúa đắc ý khoe khoang mình hạnh phúc, cũng sẽ không châm chọc khiêu khich nàng, đi theo Dung Cảnh không nói một lời vòng qua Lục công chúa vào cửa cung.
“Vân Thiển Nguyệt, ngươi đứng lại!” Lục công chúa lại không bỏ qua cho Vân Thiển Nguyệt, đưa tay kéo nàng.
Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng lách qua, Lục công chúa bắt hụt, vừa định đưa tay tới bắt tiếp nàng, nàng lạnh lùng nhìn Lục công chúa, “Ta không thích ngươi đụng cham, nếu như ngươi không cần cái tay này nữa thì cứ tới kéo tay ta.”
Lục công chúa lúc này đang nhận được đã kích quá lớn, làm gì còn có thể nghe vào lời nói của Vân Thiển Nguyệt, tức giận, nàng lại duỗi tới bắt tay Vân Thiển Nguyệt, miệng đồng thời nói: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi dựa vào cái gì để Cảnh thế tử đối với ngươi. . . . . .”
Vân Thiển Nguyệt không đợi nàng dứt lời lập tức ra tay, công lực của nàng cao thâm, mặc dù dùng một lực nho nhỏ cũng có thể đem Lục công chúa hất bay đi ra ngoài.
Lục công chúa không biết lợi hại, một lòng muốn ngăn cản Vân Thiển Nguyệt.
“Lục công chúa dừng tay!” Dạ Khinh Nhiễm lúc này bước nhanh tới, trước một khắc Vân Thiển Nguyệt xuất thủ liền kéo nàng ra.
“Ngươi lôi ta làm cái gì? Cút ngay!” Lục công chúa tuy thường ngày sợ hãi Dạ Khinh Nhiễm. Nhưng lúc này nàng làm gì còn để ý tới. Nàng chỉ biết là mới rồi Cảnh thế tử khẳng định là muốn cưới Vân Thiển Nguyệt, nàng như thế nào còn có cơ hội?
“Không muốn chết thì dừng tay!” Dạ Khinh Nhiễm lạnh lùng nắm lấy tay Lục công chúa, sẵng giọng cảnh cáo.
Dạ Khinh Nhiễm nói như vậy Vân Thiển Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, cước bộ của nàng dừng lại một chút, nhưng không muốn thêm rắc rối, tiếp tục đi về trước.
Dung Cảnh thủy chung vẫn không ngừng cước bộ, đi lại vẫn là trước sau như một nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã, thậm chí cũng không quay đầu lại liếc nhìn.
Lục công chúa bị giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm làm cho giật mình, lập tức dừng lại tất cả động tác.
“Ngươi nếu thích Dung Cảnh? Có bản lãnh thì tự mình đoạt, không có bản lãnh cũng đừng khóc sướt mướt!” Dạ Khinh Nhiễm chán ghét hất Lục công chúa ra, câu nói vừa dứt, liền bước tiếp tiến vào cửa cung.
Lục công chúa bị vứt, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, trong lúc nhất thời nhìn thân ảnh ba người đi xa, có chút kinh ngạc.
“Nhược mỹ nhân, bổn Tiểu Vương phải nhìn xem làm sao ngươi cưới được tiểu nha đầu. Có bản lãnh ngươi liền trông coi tiểu nha đầu thật kỹ. Nếu không. . . . . . Hừ hừ!” Dạ Khinh Nhiễm mấy bước đuổi theo Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt, đi ở bên cạnh Vân Thiển Nguyệt quay đầu đối với nàng nói: “Tiểu nha đầu, ngươi biết tâm tư của ta có đúng hay không? Đừng tưởng rằng ngươi thích hắn, nói muốn muốn gả cho hắn, ta liền thu hồi tâm tư, tâm tư của ta cũng không phải là có thể thu hồi là thu hồi . Cho dù có thể thu hồi, bổn Tiểu Vương cũng không thu hồi. Ta nhìn xem nhược mỹ nhân này có thể coi chừng ngươi được bao lâu”
Vân Thiển Nguyệt lập tức có chút nhức đầu, nghiêng đầu nhìn Dạ Khinh Nhiễm, cũng không còn thấy thần sắc thống khổ mới vừa nãy, mà là dương dương khiêu chiến với Dung Cảnh khiêu chiến, đáy lòng rốt cuộc là buông lỏng, không hổ là Dạ Khinh Nhiễm, chỉ có hắn mới như thế không câu chấp, thẳng thắng, đối với hắn cười cười, không nói lời nào.
Dung Cảnh lãnh đạm mà liếc Dạ Khinh Nhiễm một cái, “Đương nhiên phải trông chừng cẩn thận.”
“Tốt nhất là như vậy” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày, “Vốn là ta hôm nay còn muốn trợ giúp tiểu nha đầu cứu hoàng hậu nương nương, như vậy hôm nay liền xem một chút ngươi rốt cuộc có bản lãnh gì để cho hoàng bá bá đáp ứng đem tiểu nha đầu gả cho ngươi.”
“Vậy ngươi liền mở to hai mắt xem thật kỹ đi” Dung Cảnh không nhìn Dạ Khinh Nhiễm nữa, ánh mắt nhìn về phía trước.
Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, một tay kéo Vân Thiển Nguyệt về phía mình, quát lên “Các ngươi còn chưa thành thân, ở trước mặt ta nắm tay ta xem không vừa mắt.”
Vân Thiển Nguyệt không ngại, bị Dạ Khinh Nhiễm lôi lảo đảo qua phía hắn, nàng đứng vững thân thể, mặt có chút hồng.
Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái, nhưng hiếm thấy không có để ý tới động tác hắn kéo Vân Thiển Nguyệt, tiếp tục hướng đi về phía trước.
Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, tựa hồ như mở miệng, cũng đi thẳng về phía trước.
Vân Thiển Nguyệt cười cười, cũng đuổi theo hai người, Dạ Khinh Nhiễm như vậy mới là Dạ Khinh Nhiễm mà nàng biết.
Ba người hướng Bách Hoa viên đi.
Bách Hoa viên là một vườn hoa độc lập bên trong ngự hoa viên, bên trong đặc biệt có người nuôi dưỡng bách hoa, nghe nói là thuỷ tổ hoàng đế năm đó vì Trinh Tịnh hoàng hậu mà trồng, hằng năm đến lễ cầu Chức Nữ sẽ mở ra một lần. Bình thường chỉ có hoàng hậu mới có tư cách vào đây, ngay cả bốn quý phi đứng đầu bốn cung cũng không có tư cách vào.
Hoàng cung cũng như Vân Thiển Nguyệt từ Vân Vương Phủ đi ra ngoài lúc nhìn qua một loại, khắp nơi treo đầy vật cầu Chức Nữ để được khéo tay thêu thùa, đều là những thứ vụn vụn vặt vạt, nhiều nhất là túi thơm, đủ loại túi thơm, thêu đủ hoa văn có đôi có cặp, hơn nữa mỗi cái thủ pháp thêu túi thơm đều rất xuất sắc. Đều là dùng vải gấm thượng hạng. Cung nữ sợ là không có được loại vải như vậy. Nàng nghĩ tới ước chừng tất cả đều là do các đám tần phi nương nương thêu. Dù sao hậu cung giai lệ ba nghìn. So về nữ nhân thì hoàng cung to như vậy cũng là quá nhỏ rồi.
Trên đường, có cực kỳ ít cung nữ thái giám, thấy ba người bọn họ bước vào đều cung kính hành lễ sau đó vội vàng bưng các loại trái cây, trà phẩm dành cho lễ Thất xảo rời đi. Ngoài các cung nữ thái giám cùng với ngự lâm quân thì không còn ai khác, cực kỳ thanh tịnh, Vân Thiển Nguyệt nghĩ chắc là mọi người đã sớm tới đông đủ ở Bách Hoa viên rồi. Hoa Sanh nói hoàng cung đã điều hơn ba nghìn ngự lâm quân. Nhưng xem chừng không nhiều đến vậy, nàng hôm nay võ công đã khôi phục nên có thể cảm giác được ở chỗ tối vài bước lại có các ám vệ, ám vệ ước chừng cũng có mấy ngàn người. Hoàng cung hôm nay quả nhiên là tường đồng vách sắt. Xem ra lão hoàng đế hôm nay thề nhất quyết phải xuất thủ đối với hoàng hậu, hơn nữa phải đảm bảo tuyệt đối thành công.
Trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng, vậy thì nhìn xem cuối cùng hươu chết vào tay ai.
Ba người một đường không nói gì, đi tới Bách Hoa viên.
“Nô tài bái kiến Cảnh thế tử, Nhiễm Tiểu vương gia, Thiển Nguyệt tiểu thư! Các ngươi rốt cuộc đã tới! Hoàng thượng, hoàng hậu cùng các nương nương với các công tử, tiểu thư của tất cả các phủ đều đã đến, chỉ còn thiếu ba ngươi các ngài. Hoàng thượng vốn là để cho nô tài đi đón các ngài, nhưng Lục công chúa nói muốn đi đón, nô tài liền ở chỗ này chờ. Mời các ngài mau vào” Văn Lai chờ ở cửa Bách Hoa viên, thấy ba người đi tới, vội vàng tiến lên. Bình tĩnh lên tiếng, không lấy lòng, mười phần có phong phạm của đại tổng quản thái giám, so sánh với việc cúi đầu trước người khác thì Lục công công làm tốt hơn.
“Ừ!” Dạ Khinh Nhiễm đáp một tiếng, nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt một cái, sau đó đi trước tiến vào.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh nháy mắt với nàng mấy cái, cũng đi vào, nàng bĩu môi, đi theo sau hai người.
Vừa mới bước vào cánh cửa của Bách Hoa viên, một trận mùi hương thơm ngát xông vào mũi, Vân Thiển Nguyệt dõi mắt nhìn lại, thật là cảnh tượng tuyệt đẹp.
Bách Hoa viên không giống như nàng nghĩ là một vườn hoa nho nhỏ, bước chân vào đây như bước vào tiên cảnh có trăm hoa đua nở. Ngự hoa viên của hoàng cung đã vô cùng đẹp nhưng cũng không sánh được một phần của Bách Hoa viên. Ngự hoa viên có giả sơn (núi giả), đình đài thủy tạ, phong cảnh mặc dù xinh đẹp xa hoa nhưng quá mức phức tạp, mà Bách Hoa viên lại trong lành, ấm áp như vườn hoa trong nhà. Cây hoa hồng, hoa trà, hoa nhài, phượng tiên, ngọc lan, tử đinh hương, cây tử đằng, cúc tây Trung Hoa, thủy tiên, lan hồ điệp, cây trúc đào, cây mã đề, mạn đà la, hoa anh thảo… nhưng vẫn còn thiếu thiếu gì đó.
Vân Thiển Nguyệt nhìn xung quanh một vòng, những vẫn không thấy hoa Mẫu Đơn. Bách Hoa viên trồng trăm hoa, nhưng lại không có Mẫu Đơn – vua của các loài hoa. Như vậy thật là có ý tứ. Khóe miệng nàng cong lên, nhìn về phía trung tâm của Bách Hoa viên.
Chỉ thấy nơi đó là bách hoa vây quanh một Bích hồ, trên Bích hồ có một đình giữa hồ dựng bằng bằng cột hai người ôm không hết, ước chùng có thể dung nạp được mấy trăm người. Lúc này sắc trời đã tối, đình đài đã thắp đèn tinh duyên, đèn tinh duyên có đủ loại màu sắc: đỏ thẫm-da cam, vàng, xanh lá, xanh thẫm, xanh da trời, tím, khiến Bách Hoa viên như lâm vào ảo cảnh.
Bên trong đình đã ngồi đầy người, nhìn thoáng qua đều thấy người người quần áo ngăn nắp xinh đẹp. Lão hoàng đế cùng hoàng hậu ngồi ở vị trí cao nhất trong đình, sắc phục của hoàng đế màu vàng cùng y phục đỏ thẫm của hoàng hậu xa xa thoạt nhìn cực kỳ bắt mắt, vây quanh bên cạnh hai người lại có một đám phi tần có phẩm cấp trong nội cung. Phía dưới tay hai người là các hoàng tử và công chúa, thân ảnh Dạ Thiên Dật trong đám hoàng tử vô cùng bắt mắt. Phía dưới nữa là các công tử tiểu thư của các phủ. Các văn võ đại thần ngồi ngoài đình, hiển nhiên hôm nay là lễ cầu Chức Nữ, lễ chỉ dành cho người trẻ tuổi, nên cấp độ cũng được phân chia rõ ràng.
Vân Thiển Nguyệt đi tới trước, Dạ Khinh Nhiễm đã điểm nhẹ mũi chân bay người lên trên đình đài.
Bích hồ này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Dạ Khinh Nhiễm không đi ngọc cầu (cầu làm bằng ngọc), thân thủ chỉ điểm nhẹ trên mặt nước, mũi chân cũng không cần lướt nước trên hoa sen, trong khoảnh khắc liền đứng trên đình, cực kỳ tiêu sái. Chỉ thấy hắn chân vừa mới chạm đất, liền hướng phía Dung Cảnh nhướng mày, thanh thanh nói : “Nhược mỹ nhân, ngươi không phải là đệ nhất kỳ tài sao? Có bản lãnh mang theo tiểu nha đầu ở trên mặt hồ chân không dính nước đi lên đây. Bổn tiểu vương mới bội phục ngươi. Nếu không, danh hiệu đệ nhất thiên thánh kỳ tài tốt nhất là ngươi giao lại cho người khác đi”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy ngẩn ra, Dung Cảnh hôm nay còn chưa khôi phục võ công. Sao có thể vận khinh công? Nàng nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, có chút hả hê thấp giọng nói: “Dạ Khinh Nhiễm công khai khiêu khích ngươi, ngươi không còn đánh trả, lúc này thanh danh sẽ bị quét rác rồi.”
Dung Cảnh cười cười, chống lại tầm mắt Vân Thiển Nguyệt , thấp giọng nói: “Ta không phải là còn có ngươi sao?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, nàng có thể làm, nhưng là mang theo một người đoán chừng không được. Dù sao mặt hồ này quá rộng.
“Không thử thì làm sao biết?” Dung Cảnh khiêu mi, “Chẳng lẽ ngươi thật muốn thanh danh của ta bị quét rác? Như vậy đến lúc đó ngươi gả cho ta thì thân phận có thể bị thấp một chút, không phải là chuyện tốt. Có đôi khi thanh danh này cũng rất có ích nha.”
“Vậy thì thử một chút?” Vân Thiển Nguyệt khóe miệng co quắp một chút.
“Thử một chút!” Dung Cảnh khẳng định gật đầu.
“Ta nếu làm cho ngươi rơi vào trong nước thì sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Mười năm trước ngươi cứu ta từ trong nước lên, lúc đó ngươi làm thế nào cứu ta thì làm thế ấy thôi” Dung Cảnh cười nói : “Ngươi là người duy nhất biết hô hấp nhân tạo. Mười năm rồi chưa từng thể nghiệm qua, hôm nay thử lại một lần cũng không tồi”
Vân Thiển Nguyệt nhất thời im lặng, bỗng nhiên đưa tay vòng qua eo Dung Cảnh , đối với Dạ Khinh Nhiễm cất giọng cười nói: “Ta tới!”
Dứt lời, nàng không đợi Dạ Khinh Nhiễm nói chuyện, mũi chân nhẹ điểm, mang theo Dung Cảnh phi thân lên. Thân nhẹ như yến xẹt qua mặt hồ, khi chỉ còn cách đình ba thước cảm thấy chân khí không đủ, khó mà tới bên trong đình, liền đưa tay muốn đem lụa mỏng nơi cánh tay xuất ra ngoài, tay nàng giật một lúc mới nhớ tới lúc cùng Nam Lăng Duệ đua ngựa lụa mỏng đã bị rách rồi, dưới tình thế cấp bách một tay mở ra thắt lưng bên hông Dung Cảnh, mủi chân sắp dính nước nàng liền từ khe hở của đai lưng phóng tới cây cột của đình, nàng hơi mượn lực, mang theo Dung Cảnh nhẹ nhàng lên đình đài.
Nàng vừa mới đáp xuống đất, chỉ nghe trên đài nhất tề vang lên một mảng lớn âm thanh hút không khí. Nàng không để ý tới mọi người, rút đai lưng về, trong nháy mắt liền mặc vào cho Dung Cảnh.
Hành động này bất quá chỉ trong nháy mắt, trên đài tầm mắt mọi người đã khiếp sợ nhìn nàng. Khiếp sợ hơn nữa chính là Dung Cảnh trước mặt nhiều người như vậy bị Vân Thiển Nguyệt rút đai lưng nhưng cũng không giận.
“Tiểu nha đầu, ta nói là để cho nhược mỹ nhân , ngươi tới cái gì!” Dạ Khinh Nhiễm bất mãn nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ta cùng hắn còn có khác nhau sao?” Vân Thiển Nguyệt khiêu mi. Cảnh cáo nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái. Hắn hôm nay nếu là dám ra tay làm khó xử nàng, thì bằng hữu cũng không phải cần làm nữa. Muốn làm khó xử cũng tùy từng trường hợp, trường hợp này nàng cũng không muốn tính cả Dạ Khinh Nhiễm vào.
Dạ Khinh Nhiễm tiếp nhận cảnh cáo của Vân Thiển Nguyệt lập tức câm miệng, hắn mới vừa bất quá là giận Dung Cảnh chiếm mất tâm của Vân Thiển Nguyệt mà muốn làm khó một chút mà thôi, hôm nay biết Vân Thiển Nguyệt cùng hắn một đường. Trong lòng mặc dù không vui, nhưng là cảm thấy không nên vào lúc này phát tiết tức giận.
“Ha ha, hảo khinh công. Võ công của Nguyệt nha đầu xem ra đã khôi phục. Mấy ngày không gặp, để cho trẫm nhìn với cặp mắt khác xưa rồi.” Lão hoàng đế cười lớn một tiếng. Nhìn Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh, mắt lão hiện lên một tia lệ quang, nhưng chợt lóe rồi biến mất, làm cho người ta không nhìn ra chút nào. Dứt lời, hắn không đợi Vân Thiển Nguyệt mở miệng, vừa cười nói: “Nhưng là không đúng! Tiểu Ma vương rõ ràng là muốn Cảnh thế tử thi triển khinh công đạp thủy vô ngân, tiểu nha đầu ngươi xem náo nhiệt làm gì? Trẫm đã có nhiều năm không nhìn thấy thân thủ của Cảnh thế tử rồi, hôm nay cũng muốn nhìn một lần!”
“Hoàng thượng dượng, ta hay hắn không phải là giống nhau sao? Tóm lại đều là khinh công, chẳng lẽ của ta còn kém?” Vân Thiển Nguyệt khiêu mi.
“Khinh công của người và Cảnh thế tử như thế nào có thể giống nhau? Hắn là hắn, ngươi là ngươi.” Lão hoàng đế cũng khiêu mi.
“Từ hôm nay sẽ khác. Hắn chính là ta, ta chính là hắn.” Vân Thiển Nguyệt nhìn ánh mắt của lão hoàng đế, ngọn đèn bốn phía mặc dù nhiều dạng biến ảo, nhưng ở giữa đình thì cực kỳ sáng ngời, có thể đem thần sắc mỗi người chiếu lên rõ ràng. Nhất là tia lệ quang của lão hoàng đế chợt lóe rồi biến mất, cùng với Dạ Thiên Dật nhếch môi mỏng, còn có vẻ mặt khiếp sợ vẫn chưa lấy lại tinh thần của mọi người.
“Nga?” Lão hoàng đế thu lại nụ cười, khiêu mi, “Lời này mới mẻ rồi! Nói như thế nào?”
“Chính là ta muốn gả cho hắn, hắn muốn cưới ta. Hoàng thượng có rượu mừng để uống rồi!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng, thanh thanh nói ra.
Lão hoàng đế ngẩn ra.
Hoàng hậu đứng lên .
Cùng lúc hoàng hậu đứng lên còn có Dạ Thiên Dật cùng Dạ Thiên Khuynh cũng đứng lên.
Bốn phía mọi người vừa phục hồi lại tinh thần lúc này vừa sợ vừa mở to hai mắt, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Mấy trăm người ở trong đình đồng thời im lặng, không gian xung quanh hồ không một tiếng động.
“Nhìn kìa, ta thật vất vả mới nói được lời thật lòng như vậy, vậy mà bọn họ đều không tin. Vậy thì ngươi nói đi!” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nói với Dung Cảnh.
“Tốt!” Dung cảnh gật đầu, ôn nhu cười một tiếng, nhìn về phía lão hoàng đế, ấm giọng nói: “Hoàng thượng hôm đó nói Dung Cảnh nếu có người trong lòng sẽ tứ hôn cho ta. Hôm nay chính là lễ cầu Chức Nữ, là dịp vô cùng tốt. Mà ta đã tìm được người mình ngưỡng mộ, liền tới xin hoàng thượng ban hôn.” Dứt lời, hắn lôi kéo Vân Thiển Nguyệt quỳ một chân trên đất, giọng nói trịnh trọng, “Dung Cảnh nguyện cưới Vân Thiển Nguyệt làm thê tử, cuộc đời này chỉ có một thê, độc nhất vô nhị. Cầu hoàng thượng tứ hôn”.
Ý chí chiến đấu trong lòng Vân Thiển Nguyệt được kích thích, trận chiến này là một đại sự lớn, nhất định sẽ rất náo nhiệt. Nàng có thể tưởng tượng lúc hoàng thượng nghe Dung Cảnh xin ban hôn sẽ nổi lên ầm ầm sóng lớn, vô luận lão hoàng đế có đáp ứng hay không, ngày mai cũng sẽ chấn động cả thiên hạ. Nàng từ lúc mất trí nhớ đến giờ ngoại trừ hôm đó ở ngọ môn bức bách lão hoàng đế hủy bỏ tổ huấn ra cũng không có làm ra đại sự oanh động nào khác, chuyện lần này cho dù có chấn động khắp thiên hạ thì có làm sao? Huống chi là gả cho Dung Cảnh, nàng mặc dù cảm thấy tuổi còn nhỏ nhưng đây là chuyện không thể không làm.
Tần Ngọc Ngưng so với nàng nhỏ hơn một tuổi. Cũng không phải là được tứ hôn cho Dạ Thiên Khuynh sao?
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến chỗ này liền bình tĩnh lại, nghĩ tới hôm nay muốn nhìn xem rốt cuộc lão hoàng đế tiếp chiêu như thế nào.
“Ngoan. Đáp ứng là được rồi.” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt đáp ứng, khóe miệng khẽ cong lên, khuôn mặt tràn đầy nụ cười ấm áp, đưa tay sờ sờ đầu nàng, cúi đầu hôn môi nàng.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu tránh đi nụ hôn của hắn, dùng mắt liếc xéo hắn, “Có phải ngươi đã sớm có tính toán này?”
“Ừ” Dung Cảnh đáp một tiếng, giữ mặt Vân Thiển Nguyệt ngay ngắn, cúi đầu hôn xuống.
Vân Thiển Nguyệt mở mí mắt ra, lấy tay ngăn cản, “Đừng có lộn xộn, nếu không lát nữa làm sao dám gặp người khác chứ?”
“Như vậy mới chân thật.” Dung Cảnh lấy tay nàng ra, cánh môi chuẩn xác ngậm lấy cánh môi của Vân Thiển Nguyệt, nhẹ nhàng hôn. Giữa răng và môi tựa hồ có vô hạn ôn nhu và triền miên.
Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt, cho dù là xin chỉ ban hôn, nhưng nàng cũng không chịu nổi đến lúc đó tất cả ánh mắt đều đổ nhìn chằm chằm vào mặt và miệng của nàng, nàng mặc dù bị hắn quấn quit hôn, tâm nhất thời rung động, nhưng vẫn đẩy hắn ra, thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn. Ngươi không ngại bị mất mặt nhưng ta ngại. Đến lúc đó nhất định người người sẽ nói ta dụ dỗ mê hoặc Cảnh thế tử. Xem ngươi như thế nào làm người. Từ đám mây trên cao ngã xuống, mỗi người một ngụm nước miếng cũng có thể khiến ngươi chết đuối. Ngươi đắc ý cái gì chứ?”
Dung Cảnh không dự định buông Vân Thiển Nguyệt ra, cười khẽ, “Đó là do ngươi có bản lĩnh mê hoặc ta. Người khác cũng không có bản lĩnh này.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ nhìn thấy một mảnh nóc xe tối đen như mực.
Dung Cảnh cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt ôn nhuận nhìn từ chân mày đến sống mũi, cánh môi, rồi đến xương quai xanh, mỗi một chỗ đều cực kỳ tỉ mỉ nhìn một lần, cuối cùng dừng lại ở thần sắc im lặng của nàng, bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười trầm thấp, tiếng cười vui sướng, nụ cười này của hắn dường như khiến muôn hoa cũng muốn đua nhau nở.
Vân Thiển Nguyệt đang nhìn nóc xe liền thu hồi tầm mắt nhìn hắn, mặc dù nhìn quen dung nhan xinh đẹp tựa như điêu khắc, tựa như họa của hắn, nhưng nàng mỗi lần đều bị hắn thu hút, nàng lấy tay che mắt, khống chế chính mình không được bổ nhào về phía hắn, hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Dung Cảnh cười mà không nói.
Vân Thiển Nguyệt đợi hồi lâu không nghe hắn nói gì, lấy tay đẩy hắn một cái, cảnh cáo nói: “Đừng cười quá sớm.”
“Ừ.” Dung Cảnh đáp một tiếng, nhưng làm sao cũng không thể che hết được sự vui vẻ.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, tâm tình nặng nề bỗng nhiên theo tiếng cười của hắn mà tan thành mây khói, nàng cũng nhịn không được mà lộ ra nụ cười. Trên thế giới này quả nhiên có chỉ có hắn mới có bản lĩnh này, thời điểm hắn cười thì thế giới vạn vật cũng sẽ như xuân về hoa nở.
Hai người đều không nói thêm gì, ngoài xe Huyền Ca vội vàng đánh ngựa hướng về phía hoàng cung mà tới.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa đã đi tới cửa cung, giọng nói của Huyền Ca còn chưa truyền đến, đã nghe một âm thanh cực kỳ tức giận vang lên, tựa hồ như đem theo một quả cầu lửa, “Nhược mỹ nhân, ngươi có ý gì? Ngươi giở trò sau lưng để bổn tiểu vương cùng tiểu nha đầu không thể thi đua ngựa thì cũng thôi, ta cũng không tính toán với ngươi. Nhưng dựa vào cái gì mà ngươi còn hù đuổi ngựa mà ta cho tiểu nha đầu chạy về hả?”
Vân Thiển Nguyệt nghe giọng này thì đoán Dạ Khinh Nhiễm giận đến không nhẹ. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh làm như không nghe thấy, ngồi bất động.
“Ta hỏi ngươi đó? Đừng có nói với ta là ngươi câm rồi đó?” Dạ Khinh Nhiễm bước nhanh về phía trước, thò tay định đẩy màn xe ra.
Huyền Ca lập tức xuất thủ ngăn cản Dạ Khinh Nhiễm, “Tiểu vương gia, xin cách xa ba thước. Xe ngựa thế tử nhà ta ngoại trừ Thiển Nguyệt tiểu thư bất luận kẻ nào cũng không được tới gần quá ba thước.” Dạ Khinh Nhiễm dừng cước bộ, giận tím mặt. “Ta hôm nay là muốn tiến vào thì thế nào?” Dứt lời, hắn xuất chưởng với Huyền Ca.
Huyền Ca lập tức tiếp chiêu.
Hai người trong phút chốc đã ở ngoài xe ngựa đánh nhau.
Vân Thiển Nguyệt mặc dù không nhìn thấy tình hình ngoài xe ngựa, nhưng nghe được chưởng phong của Dạ Khinh Nhiễm cũng có thể tưởng tượng được hắn rất tức giận. Nàng trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái, nàng thật sự coi Dạ Khinh Nhiễm là bằng hữu, khi dễ người cũng không thể khi dễ đến như vậy. Nàng đẩy Dung Cảnh ra, đưa tay đẩy ra màn xe, nói: “Đừng đánh.”
Huyền Ca lập tức dừng tay.
Dạ Khinh Nhiễm làm như không nghe thấy, không thu hồi chưởng, trong khoảnh khắc Huyền Ca bị chưởng phong đánh lùi xa hơn một trượng.
Huyền Ca kêu rên một tiếng, thân thể lui về phía sau mấy bước mới đứng vững được, cả giận nói: “Nhiễm tiểu vương gia, Thiển Nguyệt tiểu thư đã kêu dừng tay rồi, ngài…”
“Bổn tiểu vương đã sớm muốn đánh ngươi, nàng kêu dừng tay cũng không phải là ta kêu.” Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, chặn lại lời nói của Huyền Ca.
Huyền Ca im bặt, ai oán nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt biết mới vừa rồi Dạ Khinh Nhiễm chỉ dùng có ba phần công lực, nếu là ngày thường mà nói Huyền Ca cũng không cần phải e ngại, nhưng hôm nay hắn ứng phó với những tử sĩ kia sớm đã bị thương, nàng nhìn khuôn mặt ai oán của Huyền Ca, cườivới hắn, nói: “Thế tử nhà ngươi hôm nay chính xác là cần ăn đòn rồi, coi như ngươi chịu thay hắn lần này đi.”
Huyền Ca lập tức câm miệng, trên mặt vẻ ai oán cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, tức giận trên mặt hắn cũng không tiêu tan, nàng đối với hắn cười khẽ, “Làm sao mà tức thành như vậy? Con ngựa kia đã trở lại tìm ngươi rồi sao? Quả nhiên là có linh tính.”
Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, mất hứng nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi không phải là đi cùng Nam Lăng Duệ sao? Tại sao lại cùng tên nhược mỹ nhân này ở cùng một chỗ?”
Vân Thiển Nguyệt cười cười, “Vinh vương phủ nhị tiểu thư đuổi đến đúng lúc chúng ta đang đua ngựa, không cẩn thận bị thương, Nam Lăng Duệ hộ tống mỹ nhân về Vinh vương phủ, tự nhiên là đem ta ném qua một bên rồi.”
Có đánh chết nàng nàng cũng không thừa nhận nàng cùng Dạ Thiên Dật rời đi bỏ lại Nam Lăng Duệ.
“Cái tên hoa hoa thái tử này.” Dạ Khinh Nhiễm căm phẫn nói một câu, nghiêng mặt nhìn Dung Cảnh ở bên trong xe, “Ngươi hôm nay chắc là đắc ý lắm?”
“Ừ, coi như đắc ý.” Dung Cảnh gật đầu, tiếng nói vừa dứt, ấm giọng cười nói: “Bất quá cũng không có đắc ý bằng Nhiễm tiểu vương gia đường quan rộng mở, nhờ Diệp công chúa xin hoàng thượng tứ hôn.”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.
Sắc mặt của Dạ Khinh Nhiễm trong nháy mắt càng âm trầm hơn.
Vân Thiển Nguyệt nhìn sắc mặt âm trầm của Dạ Khinh Nhiễm, nàng đối với tin tức kia có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới hôm nay rốt cục là cái ngày gì? Tất cả mọi người đều muốn xin tứ hôn sao? Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh nhíu mày với nàng, nàng dời tầm mắt, kinh ngạc nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Ngươi cùng Diệp Thiến đi xin chỉ ban hôn sao? Như thế nào? Hoàng thượng có đáp ứng không?
Trong khi nói chuyện, nàng nhìn lướt qua bên ngoài cửa cung, không ít xe ngựa đã dừng ở nơi này, có không ít công tử cùng tiểu thư trẻ tuổi hướng phía bên này đi tới, nhưng trừ Dạ Khinh Nhiễm ra nàng không nhận thức (quen) được một ai, càng không nhìn thấy thân ảnh của Diệp Thiến.
“Không có!” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, giọng nói cứng ngắc.
“Diệp công chúa không đáp ứng ngươi. Cho nên ngươi tới chỗ của ta để phát tiết sao?” Dung Cảnh cười hỏi.
“Là bổn tiểu vương không muốn thú xú nữ nhân kia” Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, nhìn Dung Cảnh, “Nhược mỹ nhân, ngươi chỉ tạm thời đắc ý thôi, đừng tưởng bổn tiểu vương không biết ngươi đang có tâm tư gì?”
“Ngươi biết là tốt rồi.” Dung Cảnh thu hồi mỉm cười trên mặt, thản nhiên nhìn Dạ Khinh Nhiễm, bàn tay như ngọc vén lên một luồng tóc đen ra phía sau tai Vân Thiển Nguyệt, động tác vô cùng thân mật.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn động tác của Dung Cảnh, sắc mặt càng phát âm trầm, nhất là thấy Vân Thiển Nguyệt không nhúc nhích, đối với đụng chạm của Dung Cảnh rất là tự nhiên, hắn xoay mặt, lạnh lùng nói: “Thời gian sắp đến rồi, đừng ở đây lằng nhằng nữa. Hoàng bá bá cùng hoàng hậu nương nương và các phi tần nương nương đều đang đợi ở Bách Hoa viên”
Dung Cảnh làm như không nghe thấy, lại sửa sang lại y phục vốn không lộn xộn của Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt muốn đẩy tay Dung Cảnh ra, nhưng cảm thấy để cho Dạ Khinh Nhiễm biết rõ cũng tốt. Tránh một lát nữa bọn họ hướng lão hoàng đế xin tứ hôn lại gây cho hắn một đả kích lớn. Nên liền an tĩnh ngồi, mặc kệ Dung Cảnh. Cười nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Được, chúng ta liền xuống xe”
Dạ Khinh Nhiễm nghe được Vân Thiển Nguyệt nói hai chữ “chúng ta” liền nhíu mày, nhưng không nói chuyện.
“Được” Dung Cảnh đối với thái độ an tĩnh biết rõ tình thế của Vân Thiển Nguyệt cực kỳ hài lòng, dứt lời dừng tay, đối với nàng ôn nhu cười một tiếng, “Chúng ta xuống xe thôi.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, tùy tiện nhảy xuống xe.
“Thật không có tí gì là thục nữ” Dung Cảnh chậm rãi thò người ra, xuống xe, đánh giá Vân Thiển Nguyệt.
“Ngươi cũng không phải là ngày đầu tiên biết ta. Hiện tại đổi ý không muốn lấy ta cũng còn kịp.” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày nhìn Dung Cảnh.
“Được rồi, nhìn quen cũng thấy không thục nữ cũng rất tốt. Cứ như vậy đi!” Dung Cảnh lập tức đổi giọng.
Vân Thiển Nguyệt khẽ động khóe miệng, cười một tiếng, “Coi như ngươi thức thời!”
“Ừ, ta vốn rất thức thời” Dung Cảnh đưa tay kéo tay Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt mặc hắn lôi kéo, dù sao cũng muốn xin chỉ ban hôn, đã như vậy hôm nay liền làm luôn.
Dạ Khinh Nhiễm nghe được câu “Hiện tại đổi ý không muốn lấy ta cũng còn kịp” trong nháy mắt cả kinh, quay đầu lại nhìn hai người, khi thấy khuôn mặt Vân Thiển Nguyệt tươi cười cùng tay bị Dung Cảnh lôi kéo thì sắc mặt khẽ biến, hai người đứng ở một chỗ, thân mật vô cùng, trong lòng hắn chợt căng thẳng, cảm giác như có đồ vật gì đó vừa vỡ tan, không dám tin hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi…”
Vân Thiển Nguyệt ra vẻ trấn định, so với Dạ Thiên Dật cùng nàng tiếp xúc không quá một hai lần mà nói, người nàng không muốn thương tổn nhất chính là Dạ Khinh Nhiễm. Lần đầu tiên tỉnh dậy sau khi mất trí nhớ, hắn là người nàng có hảo cảm nhất, tại ngự hoa viên trong hoàng cung, hắn từ trong tay Dạ Thiên Khuynh ra sức cứu nàng, không tiếc cùng Dạ Thiên Khuynh trở mặt, suýt nữa thì nhuộm máu cả ngự hoa viên, sau hào hứng cùng nàng đua ngựa, tại Hương Tuyền Sơn linh đài tự nướng cá cho nàng ăn, … bao nhiêu chuyện tốt đẹp như vậy, đáng tiếc nàng đối với hắn chung quy chỉ muốn làm bằng hữu. Mặc dù trong miệng nói muốn đem Dạ Khinh Nhiễm lấy làm của riêng, nhưng trong lòng lại chưa từng có một tia tâm tư đối với hắn. Hôm nay nàng lại biết rõ tình cảm trong lòng mình, nàng không muốn hắn bị tổn thương, nàng muốn cho hắn biết sớm nhất, có như vậy mới có thể giảm thương tổn xuống mức thấp nhất. Mà Dạ Khinh Nhiễm là một người cởi mở, nàng tin tưởng tình cảm của hắn đối với nàng cũng sẽ không sâu như vậy, có lẽ hắn đã sớm biết quan hệ giữa Dung Cảnh và nàng không tầm thường, cho nên nàng đối với ánh mắt của Dạ Khinh Nhiễm không có trốn tránh.
“Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . . Tiểu nha đầu ngươi. . . . . .” Dạ Khinh Nhiễm lui về phía sau một bước.
Vân Thiển Nguyệt tận lực dùng giọng nói bình tĩnh mỉm cười, “Chính là như ngươi thấy đó. Ta thích Dung Cảnh. Ta muốn gả cho hắn”
Vân Thiển Nguyệt dứt lời, tâm Dung Cảnh như gió xuân tháng ba thổi qua, hắn dùng vẻ mặt xúc động nhìn Vân Thiển Nguyệt, chưa bao giờ biết cảm giác khi nàng trước mặt người khác thừa nhận thích hắn, muốn gả cho hắn lại tốt đến như vậy. Hôm nay chính tai nghe được, trong nháy mắt có một loại cảm giác lâng lâng như ở trên mây.
Mười năm, hơn mười năm trời, hắn trí nhớ ngổn ngang, chỉ cảm thấy niệm tưởng đối với nàng đã rất rất sâu, sâu tận xương tủy, sâu đến tựa hồ so với tánh mạng hắn còn quan trọng hơn. Giờ khắc này, chỉ có chính hắn biết hắn đã mong đợi bao lâu. Ai cũng không thể nhận thức được
“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn gả cho hắn? Làm sao có thể? Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . .” Lời nói của Dạ Khinh Nhiễm có chút không mạch lạc. Sắc mặt không hề bị u ám tức giận như trước, mà là trong nháy mắt chuyển sang tái nhợt. Mặc dù trước kia mơ hồ biết được tình cảm giữa bọn họ không có bất cứ thứ gì có thể chen lọt, hôm đó hắn xông vào Tử Trúc Viện thấy Vân Thiển Nguyệt ngủ ở gian phòng của Dung Cảnh thì càng hiểu rõ, nhưng hắn vẫn giữ lại một tia hy vọng, hôm nay chính tai nghe được, tận mắt thấy khiến cho hắn cảm giác như bị một búa nặng đả kích.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm có chút không đành lòng, nhưng nhỏ không nhịn tương lai ắt sẽ có sai lầm lớn. Nàng tận lực làm cho tâm mình lạnh xuống, cười nói: “Làm sao không thể? Người này độc mồm độc miệng, lòng dạ hiểm độc, phổi đen, còn khắp nơi chọc hoa đào, để tránh hắn gây tai họa cho người khác, ta đây liền thu phục hắn. Thay nữ nhân thiên hạ trừ đi một đại họa. Chẳng phải rất tốt sao?”
Dung Cảnh sắc mặt lộ vẻ cảm động, buồn cười nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Dạ Khinh Nhiễm trong lúc nhất thời không nói được lời nào.
Huyền Ca nhìn Vân Thiển Nguyệt, cảm thấy giờ khắc này Thiển Nguyệt tiểu thư rất thuận mắt, không uổng phí thế tử chịu khổ nhiều năm như vậy. Hốc mắt của hắn có chút chua xót, những năm nay cả ngày lẫn đêm, Thế tử phải nằm ở trên giường noãn ngọc chịu nỗi khổ hàn độc, thời gian ngâm mình trong ôn tuyền nhiều đến nỗi có thể khiến nước nóng phải đóng thành băng, cùng với mỗi lần nhận được tin Thiển Nguyệt tiểu thư làm chuyện gì, mà những chuyện nói nàng kiêu căng ngạo mạn, đả thương người khác, hắn không biết tâm tình lúc đó của thế tử là như thế nào, lúc này hắn nhớ tới trước kia mà tim như đao cắt. Hôm nay cũng coi như trời cao cho thế tử một niềm may mắn.
“Đi thôi!” Vân Thiển Nguyệt thấy Dạ Khinh Nhiễm không mở miệng, cũng không biết nói cái gì nữa, nghiêng đầu nói với Dung Cảnh.
“Ừ” Dung Cảnh gật đầu, kéo Vân Thiển Nguyệt hướng phía cửa cung đi tới.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn thân ảnh của hai người, há miệng nhưng hồi lâu cũng không phát ra được tiếng nào.
Vân Thiển Nguyệt đi vài bước cảm thấy cứ ném để mặc Dạ Khinh Nhiễm ở đó trong lòng cũng không thoải mái, Dạ Khinh Nhiễm vẫn đối với nàng vô cùng tốt. Nàng chợt dừng bước quay đầu lại, thấy hắn đang đứng đó bất động, nàng không đành lòng, cười với hắn, ngoắc tay nói, “Dạ Khinh Nhiễm, còn đứng đó làm gì nữa? Đi thôi. Ngươi tới đón chúng ta sao lại đứng một mình ở đó, lát nữa Hoàng thượng dượng không thấy ngươi tất nhiên sẽ chê cười ngươi đấy.”
Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, phảng phất không nghe thấy lời của nàng.
“Có phải là mọi người đã đến đông đủ rồi? Đã khai tiệc rồi hả? Ta hôm nay một ngày vẫn chưa ăn cơm, đói chết đi được.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
Dạ Khinh Nhiễm giật giật bờ môi, vẫn không có phát ra tiếng nào.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên rút khỏi tay Dung Cảnh đi trở về, mâu quang Dung Cảnh lóe lên, cũng không ngăn cản.
Vân Thiển Nguyệt đi tới trước mặt Dạ Khinh Nhiễm, nghiêng đầu nhìn hắn, ra vẻ thoái mái cười hỏi: “Có phải là sợ hãi quá hay không? Dung Cảnh tâm quá đen, quá âm hiểm, chính là một con sói đội lốt cừu, ngươi không phải là sớm muốn thu thập hắn sao? Kể từ hôm nay, ta liền thay trời hành đạo thu thập hắn, sau này mỗi ngày đều thu thập hắn, không để cho hắn gây họa cho người khác nữa. Cũng coi như ta báo thù cho ngươi.”
Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, như hóa thân thành một một pho tượng, trong mắt hàng vạn hàng nghìn tâm tình mãnh liệt, vẫn không nhúc nhích.
Vân Thiển Nguyệt nhìn ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm, trong đó tựa hồ như đang cực lực che giấu thống khổ, cũng không nhịn được phát tiết ra ngoài, đây là cảm giác thống khổ đến tột cùng đã phá tan ngữ khí thoải mái mà nàng cố ra vẻ, nàng mơ hồ biết Dạ Khinh Nhiễm đối với nàng có chút tâm tư, nhưng không ngờ lại sâu như thế, nàng thu hồi nụ cười, lời muốn nói đột nhiên một câu cũng không thốt ra được.
“Tại sao?” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên lên tiếng hỏi, “Bởi vì hôm nay Hoàng bá bá sẽ động thủ với hoàng hậu sao?”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, nàng mặc dù đã sớm biết Dạ Khinh Nhiễm cũng sẽ không đơn giản, trong kinh thành Thiên Thánh này có người nào là đơn giản? Nhưng trong lòng, nàng thủy chung vẫn nghĩ Dạ Khinh Nhiễm là thẳng thắn, tiêu sái, sẽ không dùng âm mưu quỷ kế động tâm tư như những người khác trong hoàng tộc. Hôm nay hắn nói câu này làm cho nàng phải xem xét lại. Dạ Khinh Nhiễm là Tiểu vương gia của Đức phủ thân vương, tương lại chính là Đức Thân vương. Hắn xuất ngoại bảy năm, không thể nào chỉ là du ngoạn mà bảy năm không về, nhưng vẫn biết được sự việc phát sinh trong kinh thành như lòng bàn tay, bây giờ trở về lại nhanh chóng tiếp quản quân doanh, có thể thấy được mưu lược thủ đoạn, tâm kế của hắn, chỉ là hắn không có ở trước mặt nàng động thủ thôi. Hắn biết việc hoàng thượng muốn mượn dâm từ diễm khúc của Tố Tố làm cớ để phế hậu và dính líu tới Vân vương phủ cũng không có gì kỳ quái. Đức phủ thân vương vốn chính là người mà lão hoàng đế trông cậy vào.
“Các ngươi như vậy, là muốn khiêu chiến với Hoàng bá bá?” Dạ Khinh Nhiễm lại hỏi.
Vân Thiển Nguyệt cam chịu, là lão hoàng đế không tha Vân Vương Phủ. Nàng không khiêu chiến chẳng lẽ chờ nhận lấy cái chết sao?
“Tiểu nha đầu, Hoàng bá bá nhất định không đồng ý, ngươi chẳng lẽ không biết Vinh vương phủ cùng Vân vương phủ không được thông hôn sao, đây là quy định bất thành văn không thể thay đổi. Nhược mỹ nhân bị điên, chẳng lẽ ngươi cũng điên theo hắn sao? Ngươi thật cho rằng các ngươi có thể ở cùng nhau sao?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt không chớp mắt, “Ngươi cũng đã biết hậu quả?”
“Quy định bất thành văn không phải là quy định, cũng không phải là tổ huấn, hoàng thượng không có lý do gì mà ngăn trở chúng ta ở cùng một chỗ,” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm sắc mặt thay đổi, cảm xúc không đành lòng cũng biến mất, trầm tĩnh mà lạnh lùng, giờ khắc này ở trước mặt nàng không phải là Dạ Khinh Nhiễm mà là Nhiễm tiểu vương gia, “Ta thích Dung Cảnh, thật sự thích. Nếu thích mà còn phải cố kỵ nhiều điều như vậy, suy đi nghĩ lại, lo trước lo sau, sợ cái này sợ cái kia, không dám đối mặt, hoặc là bởi vì có chút nguyên nhân mà lùi bước thì đó cũng không phải là thật sự thích rồi. Ta thích hắn, là đem hắn để ở vị trí thứ nhất. Cũng tuân theo tâm ý mình. Bất kể hoàng thượng có đồng ý hay không, có hậu quả gì, ta cũng sẽ thích hắn, sẽ không bởi vì hắn không đồng ý mà thu hồi tình cảm của mình. Cho nên, ngươi đã hiểu chưa?”
Thân thể Dạ Khinh Nhiễm run lên.
“Tình cảm của con người không phải là đồ vật có thể nắm ở trong tay, ta thật sự thích Dung Cảnh, thậm chí không thể kiểm soát tâm tư chính mình. Hôm nay so với thích còn muốn sâu hơn, nhiều đến mức trong lòng không thể dung nạp thêm bất luận một ai khác.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, từng chữ từng câu trầm tĩnh nói: “Loại cảm giác này đã đủ để ta nguyện ý gả cho hắn, bất kể hậu quả.”
Dạ Khinh Nhiễm môi mỏng mím lại thật chặt, sắc mặt tái nhợt cơ hồ trong suốt.
Vân Thiển Nguyệt dứt lời, không hề nói nữa, cảm thấy nàng đã nói đủ nhiều rồi, cơ hồ đem nội tâm của nàng ra cho hắn nhìn. Nhưng hắn vẫn không hiểu đủ, vẫn không thể buông xuống tâm tư đối với nàng, như vậy nàng cũng đành vô lực. Nàng không hề nhìn Dạ Khinh Nhiễm nữa, xoay người hướng phía Dung Cảnh đi tới.
Sắc mặt Dung Cảnh ấm áp nhìn Vân Thiển Nguyệt đi về phía mình. Trước kia, hắn cảm thấy hắn là người bất hạnh nhất, trời cao sao lại đối xử bất công với hắn thế? Hôm nay lại cảm thấy trời cao là công bằng, để cho hắn khổ sở trong địa ngục mười năm nhưng sau đó lại ban cho hắn hạnh phúc to lớn. Mặc dù hạnh phúc này còn có rất nhiều bấp bênh, nhưng chỉ cần có nàng, hắn sẽ không sợ hãi.
Vân Thiển Nguyệt xoay người nhìn thấy khuôn mặt ấm áp của Dung Cảnh, tâm tình bị Dạ Khinh Nhiễm làm cho khó chịu có chút yên ổn lại. Cả đời này nàng chỉ thích một người, chỉ cùng đi với người này đến già. Nàng nguyện ý người này là Dung Cảnh. “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. ” Kể từ một khắc khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã bị rung động, sau lại châm chọc giả bộ như không biết tâm tư của hắn, về sau lại vì nụ hôn trong lửa giận dữ của hắn, rồi vì một hình ảnh trong trí nhớ mà không chút nghĩ ngợi liền đưa tay kéo muốn hắn chịu trách nhiệm, từ một khắc kia nàng quyết định sẽ không hề tránh né nữa.
Yêu thích thuần túy một người vốn là khó khăn, hôm nay nàng nguyện ý cùng điên với hắn!
Dung Cảnh đợi Vân Thiển Nguyệt đi tới bên cạnh, hắn đưa tay cầm tay nàng, ấm áp có lực, ôn nhu cười cười với nàng, sau đó mắt nhìn hướng Dạ Khinh Nhiễm, mâu quang lạnh lùng, giọng trầm xuống, ôn nhuận sẵng giọng nói: “Ta đợi nàng mười năm không ngừng, mới đợi được đến lúc nàng thích ta. Bất luận kẻ nào cũng không thể từ trong tay của ta cướp đi nàng. Hoàng thượng không được, ngươi không được, Dạ Thiên Dật không được, bất luận kẻ nào cũng không được”
Nháy mắt cảm xúc trong mắt Dạ Khinh Nhiễm tựa như gió thổi mây phun, như ngàn vạn đao kiếm, thẳng tắp bắn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh không nhìn ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm, sắc mặt nhàn nhạt, nhất phái thong dong, “Nàng là thê tử của ta, hôm nay không phải, sớm muộn gì cũng phải.”
Dạ Khinh Nhiễm nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Nhược mỹ nhân, ngươi không khỏi quá tự phụ!”
“Nhiễm Tiểu vương gia, ngươi nói sai rồi, đây là tự tin” Dung Cảnh bỏ xuống một câu, kéo Vân Thiển Nguyệt xoay người rời đi.
Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, xoay người đi theo Dung Cảnh. Không thể không nói, nàng thích sự tự phụ cùng tự tin của Dung Cảnh, bỗng nhiên đối với đoạn đường này càng thêm mong đợi, nàng muốn nhìn hắn như thế nào vượt mọi chông gai, cho nàng mười dặm lụa đỏ đón nàng về Vinh vương phủ.
Hai người vừa mới xoay người, liền thấy Lục công chúa đứng ở cửa cung, khuôn mặt đầy nước mắt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Lục công chúa, mỹ nhân đang mặc trang phục hoa lệ, tóc mây bới cao, trang sức bằng ngọc, vàng bạc châu ngọc, vẻ mặt thống khổ, nước mắt đã làm trôi đi bột phấn trên khuôn mặt, thoạt nhìn không còn xinh đẹp nhưng làm cho người ta thấy thương tiếc. Nàng đẩy Dung Cảnh một cái, thầm nói: “Một cây hoa đào nát”
“Phía sau ngươi cũng có một cây, chúng ta huề nhau!” Dung Cảnh tiếp nhận nói.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới phía sau còn có Dạ Khinh Nhiễm, mất đi hứng thú phản bác lại.
“Cảnh thế tử. . . . . . Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi có thể đối với Vân Thiển Nguyệt. . . . . . Làm sao sẽ. . . . . . Vân Thiển Nguyệt nàng nơi nào. . . . . .” Lục công chúa nhìn Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt tay trong tay, nàng đưa tay chỉ vào hai người, lời nói không mạch lạc.
Dung Cảnh làm như không nghe thấy lời Lục công chúa nói, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt vòng qua nàng vào cửa cung.
Vân Thiển Nguyệt cảm thấy người si tình cũng không sai, nàng tự nhiên sẽ không nhằm lúc này đối với Lục công chúa đắc ý khoe khoang mình hạnh phúc, cũng sẽ không châm chọc khiêu khich nàng, đi theo Dung Cảnh không nói một lời vòng qua Lục công chúa vào cửa cung.
“Vân Thiển Nguyệt, ngươi đứng lại!” Lục công chúa lại không bỏ qua cho Vân Thiển Nguyệt, đưa tay kéo nàng.
Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng lách qua, Lục công chúa bắt hụt, vừa định đưa tay tới bắt tiếp nàng, nàng lạnh lùng nhìn Lục công chúa, “Ta không thích ngươi đụng cham, nếu như ngươi không cần cái tay này nữa thì cứ tới kéo tay ta.”
Lục công chúa lúc này đang nhận được đã kích quá lớn, làm gì còn có thể nghe vào lời nói của Vân Thiển Nguyệt, tức giận, nàng lại duỗi tới bắt tay Vân Thiển Nguyệt, miệng đồng thời nói: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi dựa vào cái gì để Cảnh thế tử đối với ngươi. . . . . .”
Vân Thiển Nguyệt không đợi nàng dứt lời lập tức ra tay, công lực của nàng cao thâm, mặc dù dùng một lực nho nhỏ cũng có thể đem Lục công chúa hất bay đi ra ngoài.
Lục công chúa không biết lợi hại, một lòng muốn ngăn cản Vân Thiển Nguyệt.
“Lục công chúa dừng tay!” Dạ Khinh Nhiễm lúc này bước nhanh tới, trước một khắc Vân Thiển Nguyệt xuất thủ liền kéo nàng ra.
“Ngươi lôi ta làm cái gì? Cút ngay!” Lục công chúa tuy thường ngày sợ hãi Dạ Khinh Nhiễm. Nhưng lúc này nàng làm gì còn để ý tới. Nàng chỉ biết là mới rồi Cảnh thế tử khẳng định là muốn cưới Vân Thiển Nguyệt, nàng như thế nào còn có cơ hội?
“Không muốn chết thì dừng tay!” Dạ Khinh Nhiễm lạnh lùng nắm lấy tay Lục công chúa, sẵng giọng cảnh cáo.
Dạ Khinh Nhiễm nói như vậy Vân Thiển Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, cước bộ của nàng dừng lại một chút, nhưng không muốn thêm rắc rối, tiếp tục đi về trước.
Dung Cảnh thủy chung vẫn không ngừng cước bộ, đi lại vẫn là trước sau như một nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã, thậm chí cũng không quay đầu lại liếc nhìn.
Lục công chúa bị giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm làm cho giật mình, lập tức dừng lại tất cả động tác.
“Ngươi nếu thích Dung Cảnh? Có bản lãnh thì tự mình đoạt, không có bản lãnh cũng đừng khóc sướt mướt!” Dạ Khinh Nhiễm chán ghét hất Lục công chúa ra, câu nói vừa dứt, liền bước tiếp tiến vào cửa cung.
Lục công chúa bị vứt, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, trong lúc nhất thời nhìn thân ảnh ba người đi xa, có chút kinh ngạc.
“Nhược mỹ nhân, bổn Tiểu Vương phải nhìn xem làm sao ngươi cưới được tiểu nha đầu. Có bản lãnh ngươi liền trông coi tiểu nha đầu thật kỹ. Nếu không. . . . . . Hừ hừ!” Dạ Khinh Nhiễm mấy bước đuổi theo Dung Cảnh cùng Vân Thiển Nguyệt, đi ở bên cạnh Vân Thiển Nguyệt quay đầu đối với nàng nói: “Tiểu nha đầu, ngươi biết tâm tư của ta có đúng hay không? Đừng tưởng rằng ngươi thích hắn, nói muốn muốn gả cho hắn, ta liền thu hồi tâm tư, tâm tư của ta cũng không phải là có thể thu hồi là thu hồi . Cho dù có thể thu hồi, bổn Tiểu Vương cũng không thu hồi. Ta nhìn xem nhược mỹ nhân này có thể coi chừng ngươi được bao lâu”
Vân Thiển Nguyệt lập tức có chút nhức đầu, nghiêng đầu nhìn Dạ Khinh Nhiễm, cũng không còn thấy thần sắc thống khổ mới vừa nãy, mà là dương dương khiêu chiến với Dung Cảnh khiêu chiến, đáy lòng rốt cuộc là buông lỏng, không hổ là Dạ Khinh Nhiễm, chỉ có hắn mới như thế không câu chấp, thẳng thắng, đối với hắn cười cười, không nói lời nào.
Dung Cảnh lãnh đạm mà liếc Dạ Khinh Nhiễm một cái, “Đương nhiên phải trông chừng cẩn thận.”
“Tốt nhất là như vậy” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày, “Vốn là ta hôm nay còn muốn trợ giúp tiểu nha đầu cứu hoàng hậu nương nương, như vậy hôm nay liền xem một chút ngươi rốt cuộc có bản lãnh gì để cho hoàng bá bá đáp ứng đem tiểu nha đầu gả cho ngươi.”
“Vậy ngươi liền mở to hai mắt xem thật kỹ đi” Dung Cảnh không nhìn Dạ Khinh Nhiễm nữa, ánh mắt nhìn về phía trước.
Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng, một tay kéo Vân Thiển Nguyệt về phía mình, quát lên “Các ngươi còn chưa thành thân, ở trước mặt ta nắm tay ta xem không vừa mắt.”
Vân Thiển Nguyệt không ngại, bị Dạ Khinh Nhiễm lôi lảo đảo qua phía hắn, nàng đứng vững thân thể, mặt có chút hồng.
Dung Cảnh nghiêng đầu nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái, nhưng hiếm thấy không có để ý tới động tác hắn kéo Vân Thiển Nguyệt, tiếp tục hướng đi về phía trước.
Dạ Khinh Nhiễm hừ lạnh một tiếng, tựa hồ như mở miệng, cũng đi thẳng về phía trước.
Vân Thiển Nguyệt cười cười, cũng đuổi theo hai người, Dạ Khinh Nhiễm như vậy mới là Dạ Khinh Nhiễm mà nàng biết.
Ba người hướng Bách Hoa viên đi.
Bách Hoa viên là một vườn hoa độc lập bên trong ngự hoa viên, bên trong đặc biệt có người nuôi dưỡng bách hoa, nghe nói là thuỷ tổ hoàng đế năm đó vì Trinh Tịnh hoàng hậu mà trồng, hằng năm đến lễ cầu Chức Nữ sẽ mở ra một lần. Bình thường chỉ có hoàng hậu mới có tư cách vào đây, ngay cả bốn quý phi đứng đầu bốn cung cũng không có tư cách vào.
Hoàng cung cũng như Vân Thiển Nguyệt từ Vân Vương Phủ đi ra ngoài lúc nhìn qua một loại, khắp nơi treo đầy vật cầu Chức Nữ để được khéo tay thêu thùa, đều là những thứ vụn vụn vặt vạt, nhiều nhất là túi thơm, đủ loại túi thơm, thêu đủ hoa văn có đôi có cặp, hơn nữa mỗi cái thủ pháp thêu túi thơm đều rất xuất sắc. Đều là dùng vải gấm thượng hạng. Cung nữ sợ là không có được loại vải như vậy. Nàng nghĩ tới ước chừng tất cả đều là do các đám tần phi nương nương thêu. Dù sao hậu cung giai lệ ba nghìn. So về nữ nhân thì hoàng cung to như vậy cũng là quá nhỏ rồi.
Trên đường, có cực kỳ ít cung nữ thái giám, thấy ba người bọn họ bước vào đều cung kính hành lễ sau đó vội vàng bưng các loại trái cây, trà phẩm dành cho lễ Thất xảo rời đi. Ngoài các cung nữ thái giám cùng với ngự lâm quân thì không còn ai khác, cực kỳ thanh tịnh, Vân Thiển Nguyệt nghĩ chắc là mọi người đã sớm tới đông đủ ở Bách Hoa viên rồi. Hoa Sanh nói hoàng cung đã điều hơn ba nghìn ngự lâm quân. Nhưng xem chừng không nhiều đến vậy, nàng hôm nay võ công đã khôi phục nên có thể cảm giác được ở chỗ tối vài bước lại có các ám vệ, ám vệ ước chừng cũng có mấy ngàn người. Hoàng cung hôm nay quả nhiên là tường đồng vách sắt. Xem ra lão hoàng đế hôm nay thề nhất quyết phải xuất thủ đối với hoàng hậu, hơn nữa phải đảm bảo tuyệt đối thành công.
Trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng, vậy thì nhìn xem cuối cùng hươu chết vào tay ai.
Ba người một đường không nói gì, đi tới Bách Hoa viên.
“Nô tài bái kiến Cảnh thế tử, Nhiễm Tiểu vương gia, Thiển Nguyệt tiểu thư! Các ngươi rốt cuộc đã tới! Hoàng thượng, hoàng hậu cùng các nương nương với các công tử, tiểu thư của tất cả các phủ đều đã đến, chỉ còn thiếu ba ngươi các ngài. Hoàng thượng vốn là để cho nô tài đi đón các ngài, nhưng Lục công chúa nói muốn đi đón, nô tài liền ở chỗ này chờ. Mời các ngài mau vào” Văn Lai chờ ở cửa Bách Hoa viên, thấy ba người đi tới, vội vàng tiến lên. Bình tĩnh lên tiếng, không lấy lòng, mười phần có phong phạm của đại tổng quản thái giám, so sánh với việc cúi đầu trước người khác thì Lục công công làm tốt hơn.
“Ừ!” Dạ Khinh Nhiễm đáp một tiếng, nhìn Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt một cái, sau đó đi trước tiến vào.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh nháy mắt với nàng mấy cái, cũng đi vào, nàng bĩu môi, đi theo sau hai người.
Vừa mới bước vào cánh cửa của Bách Hoa viên, một trận mùi hương thơm ngát xông vào mũi, Vân Thiển Nguyệt dõi mắt nhìn lại, thật là cảnh tượng tuyệt đẹp.
Bách Hoa viên không giống như nàng nghĩ là một vườn hoa nho nhỏ, bước chân vào đây như bước vào tiên cảnh có trăm hoa đua nở. Ngự hoa viên của hoàng cung đã vô cùng đẹp nhưng cũng không sánh được một phần của Bách Hoa viên. Ngự hoa viên có giả sơn (núi giả), đình đài thủy tạ, phong cảnh mặc dù xinh đẹp xa hoa nhưng quá mức phức tạp, mà Bách Hoa viên lại trong lành, ấm áp như vườn hoa trong nhà. Cây hoa hồng, hoa trà, hoa nhài, phượng tiên, ngọc lan, tử đinh hương, cây tử đằng, cúc tây Trung Hoa, thủy tiên, lan hồ điệp, cây trúc đào, cây mã đề, mạn đà la, hoa anh thảo… nhưng vẫn còn thiếu thiếu gì đó.
Vân Thiển Nguyệt nhìn xung quanh một vòng, những vẫn không thấy hoa Mẫu Đơn. Bách Hoa viên trồng trăm hoa, nhưng lại không có Mẫu Đơn – vua của các loài hoa. Như vậy thật là có ý tứ. Khóe miệng nàng cong lên, nhìn về phía trung tâm của Bách Hoa viên.
Chỉ thấy nơi đó là bách hoa vây quanh một Bích hồ, trên Bích hồ có một đình giữa hồ dựng bằng bằng cột hai người ôm không hết, ước chùng có thể dung nạp được mấy trăm người. Lúc này sắc trời đã tối, đình đài đã thắp đèn tinh duyên, đèn tinh duyên có đủ loại màu sắc: đỏ thẫm-da cam, vàng, xanh lá, xanh thẫm, xanh da trời, tím, khiến Bách Hoa viên như lâm vào ảo cảnh.
Bên trong đình đã ngồi đầy người, nhìn thoáng qua đều thấy người người quần áo ngăn nắp xinh đẹp. Lão hoàng đế cùng hoàng hậu ngồi ở vị trí cao nhất trong đình, sắc phục của hoàng đế màu vàng cùng y phục đỏ thẫm của hoàng hậu xa xa thoạt nhìn cực kỳ bắt mắt, vây quanh bên cạnh hai người lại có một đám phi tần có phẩm cấp trong nội cung. Phía dưới tay hai người là các hoàng tử và công chúa, thân ảnh Dạ Thiên Dật trong đám hoàng tử vô cùng bắt mắt. Phía dưới nữa là các công tử tiểu thư của các phủ. Các văn võ đại thần ngồi ngoài đình, hiển nhiên hôm nay là lễ cầu Chức Nữ, lễ chỉ dành cho người trẻ tuổi, nên cấp độ cũng được phân chia rõ ràng.
Vân Thiển Nguyệt đi tới trước, Dạ Khinh Nhiễm đã điểm nhẹ mũi chân bay người lên trên đình đài.
Bích hồ này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Dạ Khinh Nhiễm không đi ngọc cầu (cầu làm bằng ngọc), thân thủ chỉ điểm nhẹ trên mặt nước, mũi chân cũng không cần lướt nước trên hoa sen, trong khoảnh khắc liền đứng trên đình, cực kỳ tiêu sái. Chỉ thấy hắn chân vừa mới chạm đất, liền hướng phía Dung Cảnh nhướng mày, thanh thanh nói : “Nhược mỹ nhân, ngươi không phải là đệ nhất kỳ tài sao? Có bản lãnh mang theo tiểu nha đầu ở trên mặt hồ chân không dính nước đi lên đây. Bổn tiểu vương mới bội phục ngươi. Nếu không, danh hiệu đệ nhất thiên thánh kỳ tài tốt nhất là ngươi giao lại cho người khác đi”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy ngẩn ra, Dung Cảnh hôm nay còn chưa khôi phục võ công. Sao có thể vận khinh công? Nàng nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, có chút hả hê thấp giọng nói: “Dạ Khinh Nhiễm công khai khiêu khích ngươi, ngươi không còn đánh trả, lúc này thanh danh sẽ bị quét rác rồi.”
Dung Cảnh cười cười, chống lại tầm mắt Vân Thiển Nguyệt , thấp giọng nói: “Ta không phải là còn có ngươi sao?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, nàng có thể làm, nhưng là mang theo một người đoán chừng không được. Dù sao mặt hồ này quá rộng.
“Không thử thì làm sao biết?” Dung Cảnh khiêu mi, “Chẳng lẽ ngươi thật muốn thanh danh của ta bị quét rác? Như vậy đến lúc đó ngươi gả cho ta thì thân phận có thể bị thấp một chút, không phải là chuyện tốt. Có đôi khi thanh danh này cũng rất có ích nha.”
“Vậy thì thử một chút?” Vân Thiển Nguyệt khóe miệng co quắp một chút.
“Thử một chút!” Dung Cảnh khẳng định gật đầu.
“Ta nếu làm cho ngươi rơi vào trong nước thì sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Mười năm trước ngươi cứu ta từ trong nước lên, lúc đó ngươi làm thế nào cứu ta thì làm thế ấy thôi” Dung Cảnh cười nói : “Ngươi là người duy nhất biết hô hấp nhân tạo. Mười năm rồi chưa từng thể nghiệm qua, hôm nay thử lại một lần cũng không tồi”
Vân Thiển Nguyệt nhất thời im lặng, bỗng nhiên đưa tay vòng qua eo Dung Cảnh , đối với Dạ Khinh Nhiễm cất giọng cười nói: “Ta tới!”
Dứt lời, nàng không đợi Dạ Khinh Nhiễm nói chuyện, mũi chân nhẹ điểm, mang theo Dung Cảnh phi thân lên. Thân nhẹ như yến xẹt qua mặt hồ, khi chỉ còn cách đình ba thước cảm thấy chân khí không đủ, khó mà tới bên trong đình, liền đưa tay muốn đem lụa mỏng nơi cánh tay xuất ra ngoài, tay nàng giật một lúc mới nhớ tới lúc cùng Nam Lăng Duệ đua ngựa lụa mỏng đã bị rách rồi, dưới tình thế cấp bách một tay mở ra thắt lưng bên hông Dung Cảnh, mủi chân sắp dính nước nàng liền từ khe hở của đai lưng phóng tới cây cột của đình, nàng hơi mượn lực, mang theo Dung Cảnh nhẹ nhàng lên đình đài.
Nàng vừa mới đáp xuống đất, chỉ nghe trên đài nhất tề vang lên một mảng lớn âm thanh hút không khí. Nàng không để ý tới mọi người, rút đai lưng về, trong nháy mắt liền mặc vào cho Dung Cảnh.
Hành động này bất quá chỉ trong nháy mắt, trên đài tầm mắt mọi người đã khiếp sợ nhìn nàng. Khiếp sợ hơn nữa chính là Dung Cảnh trước mặt nhiều người như vậy bị Vân Thiển Nguyệt rút đai lưng nhưng cũng không giận.
“Tiểu nha đầu, ta nói là để cho nhược mỹ nhân , ngươi tới cái gì!” Dạ Khinh Nhiễm bất mãn nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ta cùng hắn còn có khác nhau sao?” Vân Thiển Nguyệt khiêu mi. Cảnh cáo nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái. Hắn hôm nay nếu là dám ra tay làm khó xử nàng, thì bằng hữu cũng không phải cần làm nữa. Muốn làm khó xử cũng tùy từng trường hợp, trường hợp này nàng cũng không muốn tính cả Dạ Khinh Nhiễm vào.
Dạ Khinh Nhiễm tiếp nhận cảnh cáo của Vân Thiển Nguyệt lập tức câm miệng, hắn mới vừa bất quá là giận Dung Cảnh chiếm mất tâm của Vân Thiển Nguyệt mà muốn làm khó một chút mà thôi, hôm nay biết Vân Thiển Nguyệt cùng hắn một đường. Trong lòng mặc dù không vui, nhưng là cảm thấy không nên vào lúc này phát tiết tức giận.
“Ha ha, hảo khinh công. Võ công của Nguyệt nha đầu xem ra đã khôi phục. Mấy ngày không gặp, để cho trẫm nhìn với cặp mắt khác xưa rồi.” Lão hoàng đế cười lớn một tiếng. Nhìn Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh, mắt lão hiện lên một tia lệ quang, nhưng chợt lóe rồi biến mất, làm cho người ta không nhìn ra chút nào. Dứt lời, hắn không đợi Vân Thiển Nguyệt mở miệng, vừa cười nói: “Nhưng là không đúng! Tiểu Ma vương rõ ràng là muốn Cảnh thế tử thi triển khinh công đạp thủy vô ngân, tiểu nha đầu ngươi xem náo nhiệt làm gì? Trẫm đã có nhiều năm không nhìn thấy thân thủ của Cảnh thế tử rồi, hôm nay cũng muốn nhìn một lần!”
“Hoàng thượng dượng, ta hay hắn không phải là giống nhau sao? Tóm lại đều là khinh công, chẳng lẽ của ta còn kém?” Vân Thiển Nguyệt khiêu mi.
“Khinh công của người và Cảnh thế tử như thế nào có thể giống nhau? Hắn là hắn, ngươi là ngươi.” Lão hoàng đế cũng khiêu mi.
“Từ hôm nay sẽ khác. Hắn chính là ta, ta chính là hắn.” Vân Thiển Nguyệt nhìn ánh mắt của lão hoàng đế, ngọn đèn bốn phía mặc dù nhiều dạng biến ảo, nhưng ở giữa đình thì cực kỳ sáng ngời, có thể đem thần sắc mỗi người chiếu lên rõ ràng. Nhất là tia lệ quang của lão hoàng đế chợt lóe rồi biến mất, cùng với Dạ Thiên Dật nhếch môi mỏng, còn có vẻ mặt khiếp sợ vẫn chưa lấy lại tinh thần của mọi người.
“Nga?” Lão hoàng đế thu lại nụ cười, khiêu mi, “Lời này mới mẻ rồi! Nói như thế nào?”
“Chính là ta muốn gả cho hắn, hắn muốn cưới ta. Hoàng thượng có rượu mừng để uống rồi!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười một tiếng, thanh thanh nói ra.
Lão hoàng đế ngẩn ra.
Hoàng hậu đứng lên .
Cùng lúc hoàng hậu đứng lên còn có Dạ Thiên Dật cùng Dạ Thiên Khuynh cũng đứng lên.
Bốn phía mọi người vừa phục hồi lại tinh thần lúc này vừa sợ vừa mở to hai mắt, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Mấy trăm người ở trong đình đồng thời im lặng, không gian xung quanh hồ không một tiếng động.
“Nhìn kìa, ta thật vất vả mới nói được lời thật lòng như vậy, vậy mà bọn họ đều không tin. Vậy thì ngươi nói đi!” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nói với Dung Cảnh.
“Tốt!” Dung cảnh gật đầu, ôn nhu cười một tiếng, nhìn về phía lão hoàng đế, ấm giọng nói: “Hoàng thượng hôm đó nói Dung Cảnh nếu có người trong lòng sẽ tứ hôn cho ta. Hôm nay chính là lễ cầu Chức Nữ, là dịp vô cùng tốt. Mà ta đã tìm được người mình ngưỡng mộ, liền tới xin hoàng thượng ban hôn.” Dứt lời, hắn lôi kéo Vân Thiển Nguyệt quỳ một chân trên đất, giọng nói trịnh trọng, “Dung Cảnh nguyện cưới Vân Thiển Nguyệt làm thê tử, cuộc đời này chỉ có một thê, độc nhất vô nhị. Cầu hoàng thượng tứ hôn”.
Tác giả :
Tây Tử Tình