Hoàn Khố Tà Hoàng
Chương 34: Diệu dụng hô hấp
- Thật yếu, ngươi không phải Doanh Trùng, ngươi là ai?
Người kia cầm trường đao chỉ thẳng, ánh mắt đầy nghi hoặc:
- Nếu là Doanh Trùng thì trong vòng một chiêu đã có thể lấy tính mạng Hạng Công ta, nếu dùng tu vi ngang nhau, chỉ cần ba chiêu đã làm bát phong đao của ta không thi triển được nữa. Thương pháp tu vi của ngươi kém quá xa.
Doanh Trùng nắm chặt thời gian thở dốc, căn bản không rảnh trả lời. Người đối diện này tu vi đại khái nằm giữa võ sư tứ giai và võ úy ngũ giai, cảnh giới thậm chí còn thấp hơn hắn. An Vương kai lưu lại thẻ tre đều nói mỗi võ hồn trong này trước khi chết tu vi thấp nhất là tiểu thiên vị. Người này dùng tu vi chưa tới võ úy cảnh rõ ràng là đã bị áp chế nhưng dù như vậy vẫn là cường địch hắn khó lòng thắng nổi.
Rõ ràng tu vi Doanh Trùng hắn cao hơn đối phương một tầng nhưng lại không phải đối thủ của người này.
- Không đúng, không đúng, lực lượng của ta sao có thể yếu như vậy chứ?
Nghi hoặc trong mắt người nọ càng thêm nồng đậm, khó có thể hiểu nổi nhưng hắn cũng không tiếp tục nghĩ nữa mà dùng ánh mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Doanh Trùng.
- Mặc kệ ngươi là ai, ta giết ngươi!
Ánh đao liên miên như dải lụa chém đến, lần này Doanh Trùng đã có phòng bị, chẳng những toàn bộ tinh thần hội tụ mà đã gộp hai đoạn thương lại, không dùng Bích Thương thuật nữa mà đổi thành Tật Phong Sậu Vũ thương, lấy công thay thủ.
Có bài học lúc trước hắn hiểu được tuyệt không thể để đối phương đến gần, nếu không song đao của đối phương liên hoàn không ngừng, chỉ trăm đao là Doanh Trùng hắn đại bại. Nhưng đao pháp của Hạng Công kia vô cùng đáng sợ, chỉ trong mười chiêu đã bắt được sơ hở của thương pháp, một đao cắt bên hông áp sát Doanh Trùng. Sau đó ánh đao lại như mưa bão bao phủ, Doanh Trùng lại một lần nữa phải dùng Bích Thương thuật, chống cự thêm được cỡ bốn mươi hơi thở thì một đao khí thế sắc bén đâm hướng mi tâm hắn!
Doanh Trùng sắc mặt tái nhợt căn bản không thể né tránh, ngay khi đao kia chạm đến mi tâm hắn, Doanh Trùng lập tức mắt hoa óc ong, ngay sau đó hắn phát hiện bản thân đã ở trong Luyện Thần hồ, vừa nắm lấy Bá Vương thương vừa gào thé kinh hãi.
Sợ ngây cả người, Doanh Trùng lại sờ trán mình nhưng vẫn bóng loáng như cũ không chút tổn thương. Ngoài tinh thần có chút mệt mỏi ra thì không còn chuyện gì khác nữa. Nhưng cứ nghĩ lại kinh lịch vừa rồi, ánh đao tuyệt mệnh kia, toàn thân Doanh Trùng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Thở dốc một lát Doanh Trùng mới dần bình phục lại tâm tình. Sau một lúc liền hiếu kỳ hỏi Nguyệt Nhi:
- Nguyệt Nhi, ngươi có biết Hạng Công là ai không?
Đao pháp của Hạng Công có thể nói là bình sinh hiếm thấy, Doanh Trùng hắn chưa từng gặp ai dùng đao phóng khoạch mạch lạc như này. Dù là Trương Nghĩa có thể thắng ở phương diện lực lượng nhưng đao thuật kiếm cả mấy con phố, nhưng người này lại nói không phải là đối thủ bản thân ngày sau.
- Hạng Công, đối thủ đầu tiên của ngươi là hắn?
Nguyệt Nhi như có bất ngờ, vừa suy tư vừa nói:
- Hạng Công là một trong thập hổ tướng dưới trướng Phách Vương Hạng Vũ, một tay bát phong đao ngạo thị quần hùng, chém giết ít nhất hai mươi chiến tướng thiên vị, tóm lại là vô cùng lợi hại. Sau này khi Hạng Vũ tự vẫn bên dòng Ô Giang, hắn cũng chết trận. Chỉ là chiến hồn bất diệt, luôn quấn lấy Bá Vương thương. Hắn nhất định là rất hận không thể giết ngươi, Hạng Vũ tuy không phải chết trong tay phụ thân nhưng Sở quốc thất bại phần lớn do phụ vương làm cho nên võ hồn từ Sở Quốc đều hận không thể ăn tươi nuốt sống ngươi.
Doanh Trùng lẳng lặng nghe, việc này An Vương cũng từng giới thiệu trong thẻ tre. Kỳ quái chính là Phách Vương Hạng Vũ và An Vương Doanh Trùng là đại địch bình sinh, nhưng khi bỏ mình lại sai người đưa Bá Vương thương đến cho An Vương.
Sau này An Vương Doanh Trùng tranh đoạt Huyền Trụ Thiên Châu, lợi dụng đạo thuật huyền môn cải tạo thương này mới có bộ dáng như giờ.
Lúc này Nguyệt Nhi vừa nói, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu:
- Sao lần đầu đối thủ đã là hắn chứ? Trong chín mươi chín võ hồn trong Bá Vương thương, thực lực Hạng Công ít nhất cũng có thể xếp thứ tám mươi, tuyệt không phải yếu nhất. Phụ thân từng nói hắn thu được một môn hô hấp thượng cổ, tuy chưa từng tu luyện pháp môn như hồi nguyên quyết, trường xuân công… nhưng lực bền bỉ khó tin. Võ giả tầm thường chỉ cần hoặc được chút da lông thuật hô hấp này thực lực cũng có thể đột nhiên tăng thêm mấy phần. A, hóa ra là như vậy, Nguyệt Nhi hiểu rồi.
Người nói vô ý, người nghe có tâm, Doanh Trùng lúc này trong lòng cũng động tâm. Hô hấp, nhịp độ hô hấp của Hạng Công đúng là khác thường thật. Hai chữ hô hấp này không phải chỉ người bình thường hít thở mà là phun nuốt thiên địa nguyên lực, hồi phục nguyên khí bản thân.
Thảo nào đao pháp mãnh liệt như vậy lại có thể cuồn cuộn không dừng, kéo dài vô cùng vô tận. Doanh Trùng chỉ hận bản thân vừa rồi không chú ý điểm này, giờ nghĩ lại thì trí nhớ mơ hồ, hoàn toàn không nhớ nổi.
Cũng không cần nghĩ lại làm gì, Doanh Trùng lại định cầm Bá Vương thương, chỉ là hắn chưa kịp cầm thì đã bị đẩy mạnh ra, vất vả mới đứng dậy được, hóa ra là Nguyệt Nhi đẩy hắn, nha đầu này còn bĩu môi nói:
- Ngươi không muốn sống nữa sao? Hao tổn thần niệm cũng không phát hiện? Lúc này nếu vào nữa thì sẽ chết đấy!
Doanh Trùng nghe vậy không khỏi ngẩn ra, phát hiện thần niệm bản thân ít chút, có chút mơ hồ. Sẽ chết sao? Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Bá Vương thương, hồi tưởng lại một đao tuyệt mệnh của Hạng Công. Bản thân có thể trốn về là nhờ ý niệm mãnh liệt giãy dụa chạy thoát, nếu như ý niệm không đủ, chỉ sợ sẽ chết thật.
Tưởng tượng như vậy, Doanh Trùng lại nở nụ cười, cảm kích vỗ tay Nguyệt Nhi:
- Vậy cần phải khôi phục nguyên thần mới có thể vào tiếp phải không, đa tạ ngươi.
Vừa vỗ tay mới phát hiện cánh tay nàng ta mềm mại nhẵn nhụi, căn bản không giống đồ vật chút nào, chỉ là lúc này Doanh Trùng cũng không để ý nhiều, toàn bộ ý niệm đều suy tư đến phương pháp hô hấp của Hạng Công.
Có bao nhiêu phương pháp khôi phục nguyên thần chứ? Đầu tiên là tiếp tục tu Ý Thần Quyết, đại khái hơn một canh giờ là khôi phục lại được. Nhưng bên người Doanh Trùng lúc này có hơn trăm viên huyền linh bổ thần đan, đây là vậy Đạo môn, do Bạch Vân quan chế luyện, là cống phẩm. Hàng năm trong cung đều ban cho An Quốc công phủ hai ba trăm viên, cho nên vật này hắn có rất nhiều. Vì mang theo cả hai công năng hồi phục tinh thần và thể lực, nên lần này Doanh Trùng mang theo không ít để đề phòng. Dùng dược lực khôi phục đương nhiên dễ dàng mau lẹ hơn phương pháp đầu nhiều.
Gần nửa khắc đồng hồ sau, Doanh Trùng lại một lần nữa tiến vào ảo cảnh. Lần này khi Doanh Trùng đối mặt Hạng Công bình tĩnh hơn trước nhiều. Nhưng kết quả vẫn là rất bết bát, thậm chí lần này vì phân tâm muốn học lỏm phương pháp hô hấp của đối phương, Doanh Trùng chỉ chống đỡ được không đến bốn mươi hiệp là bị ép văng.
Sau mấy lần liên tục như vậy, Doanh Trùng tính tình càng thêm chấp nhất, không đạt được mục đích thề không bỏ qua. Nhưng sau mười viên huyết linh bổ thần đan liên tiếp, hắn vẫn chỉ chống đỡ được không quá năm mươi hiệp.
Lần này Doanh Trùng rơi vào tình cảnh xấu hổ, bản thân võ úy ngũ giai lại không đánh lại được võ sư tứ giai. Hắn chỉ có thể tự an ủi, đối phương dù sao cũng có kinh nghiệm kiến thức, trình độ võ đạo cấp thiên vị, không phải bản thân có thể sánh bằng.
Sau mười lần, Doanh Trùng cũng không thể dùng huyền linh bổ thần đan nữa, thứ này dù tốt nhưng dược lực quá mạnh, hạn chế hấp thu mỗi ngày. Cần biết tốt quá hóa dở, mạnh mẽ dùng lại thành thuốc độc làm thân thể bị tổn thương.
Cũng may là sau mười lần liền, Doanh Trùng chẳng những đã sờ soạng được một ít đao pháp đối phương mà đại khách cách hô hấp cũng thấy ít nhiều. Phương thức hô hấp này quả là bất ngờ, chẳng những giúp Hạng Công tăng mạnh bền bỉ, lực lượng dùng đao cũng thêm phần bùng nổ, giúp vị này dùng tu vi tứ giai vượt quá Doanh Trùng.
Phương pháp hô hấp cần phối hợp tâm quyết khí nguyên, nếu không có tâm quyết thì cũng vô dụng. Doanh Trùng vốn chỉ định xem trộm, xem có thể dung hợp vào võ đạo của mình hay không, hoặc là tìm cách phá vỡ tiết tấu hô hấp của đối phương.
Nhưng kết quả là Doanh Trùng cẩn thận suy ngẫm một phen phát hiện trong huyền công Đại Tự Tại cũng có một bộ hô hấp riêng. Doanh Trùng ban đầu không coi trọng lắm nhưng sau mấy lần đánh cùng Hạng Công, hắn mới phát hiện tác dụng của hô hấp vô cùng lớn, có thể dùng trong tranh đấu chém giết, phối hợp tăng mạnh thương thuật của hắn.
Người kia cầm trường đao chỉ thẳng, ánh mắt đầy nghi hoặc:
- Nếu là Doanh Trùng thì trong vòng một chiêu đã có thể lấy tính mạng Hạng Công ta, nếu dùng tu vi ngang nhau, chỉ cần ba chiêu đã làm bát phong đao của ta không thi triển được nữa. Thương pháp tu vi của ngươi kém quá xa.
Doanh Trùng nắm chặt thời gian thở dốc, căn bản không rảnh trả lời. Người đối diện này tu vi đại khái nằm giữa võ sư tứ giai và võ úy ngũ giai, cảnh giới thậm chí còn thấp hơn hắn. An Vương kai lưu lại thẻ tre đều nói mỗi võ hồn trong này trước khi chết tu vi thấp nhất là tiểu thiên vị. Người này dùng tu vi chưa tới võ úy cảnh rõ ràng là đã bị áp chế nhưng dù như vậy vẫn là cường địch hắn khó lòng thắng nổi.
Rõ ràng tu vi Doanh Trùng hắn cao hơn đối phương một tầng nhưng lại không phải đối thủ của người này.
- Không đúng, không đúng, lực lượng của ta sao có thể yếu như vậy chứ?
Nghi hoặc trong mắt người nọ càng thêm nồng đậm, khó có thể hiểu nổi nhưng hắn cũng không tiếp tục nghĩ nữa mà dùng ánh mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Doanh Trùng.
- Mặc kệ ngươi là ai, ta giết ngươi!
Ánh đao liên miên như dải lụa chém đến, lần này Doanh Trùng đã có phòng bị, chẳng những toàn bộ tinh thần hội tụ mà đã gộp hai đoạn thương lại, không dùng Bích Thương thuật nữa mà đổi thành Tật Phong Sậu Vũ thương, lấy công thay thủ.
Có bài học lúc trước hắn hiểu được tuyệt không thể để đối phương đến gần, nếu không song đao của đối phương liên hoàn không ngừng, chỉ trăm đao là Doanh Trùng hắn đại bại. Nhưng đao pháp của Hạng Công kia vô cùng đáng sợ, chỉ trong mười chiêu đã bắt được sơ hở của thương pháp, một đao cắt bên hông áp sát Doanh Trùng. Sau đó ánh đao lại như mưa bão bao phủ, Doanh Trùng lại một lần nữa phải dùng Bích Thương thuật, chống cự thêm được cỡ bốn mươi hơi thở thì một đao khí thế sắc bén đâm hướng mi tâm hắn!
Doanh Trùng sắc mặt tái nhợt căn bản không thể né tránh, ngay khi đao kia chạm đến mi tâm hắn, Doanh Trùng lập tức mắt hoa óc ong, ngay sau đó hắn phát hiện bản thân đã ở trong Luyện Thần hồ, vừa nắm lấy Bá Vương thương vừa gào thé kinh hãi.
Sợ ngây cả người, Doanh Trùng lại sờ trán mình nhưng vẫn bóng loáng như cũ không chút tổn thương. Ngoài tinh thần có chút mệt mỏi ra thì không còn chuyện gì khác nữa. Nhưng cứ nghĩ lại kinh lịch vừa rồi, ánh đao tuyệt mệnh kia, toàn thân Doanh Trùng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Thở dốc một lát Doanh Trùng mới dần bình phục lại tâm tình. Sau một lúc liền hiếu kỳ hỏi Nguyệt Nhi:
- Nguyệt Nhi, ngươi có biết Hạng Công là ai không?
Đao pháp của Hạng Công có thể nói là bình sinh hiếm thấy, Doanh Trùng hắn chưa từng gặp ai dùng đao phóng khoạch mạch lạc như này. Dù là Trương Nghĩa có thể thắng ở phương diện lực lượng nhưng đao thuật kiếm cả mấy con phố, nhưng người này lại nói không phải là đối thủ bản thân ngày sau.
- Hạng Công, đối thủ đầu tiên của ngươi là hắn?
Nguyệt Nhi như có bất ngờ, vừa suy tư vừa nói:
- Hạng Công là một trong thập hổ tướng dưới trướng Phách Vương Hạng Vũ, một tay bát phong đao ngạo thị quần hùng, chém giết ít nhất hai mươi chiến tướng thiên vị, tóm lại là vô cùng lợi hại. Sau này khi Hạng Vũ tự vẫn bên dòng Ô Giang, hắn cũng chết trận. Chỉ là chiến hồn bất diệt, luôn quấn lấy Bá Vương thương. Hắn nhất định là rất hận không thể giết ngươi, Hạng Vũ tuy không phải chết trong tay phụ thân nhưng Sở quốc thất bại phần lớn do phụ vương làm cho nên võ hồn từ Sở Quốc đều hận không thể ăn tươi nuốt sống ngươi.
Doanh Trùng lẳng lặng nghe, việc này An Vương cũng từng giới thiệu trong thẻ tre. Kỳ quái chính là Phách Vương Hạng Vũ và An Vương Doanh Trùng là đại địch bình sinh, nhưng khi bỏ mình lại sai người đưa Bá Vương thương đến cho An Vương.
Sau này An Vương Doanh Trùng tranh đoạt Huyền Trụ Thiên Châu, lợi dụng đạo thuật huyền môn cải tạo thương này mới có bộ dáng như giờ.
Lúc này Nguyệt Nhi vừa nói, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu:
- Sao lần đầu đối thủ đã là hắn chứ? Trong chín mươi chín võ hồn trong Bá Vương thương, thực lực Hạng Công ít nhất cũng có thể xếp thứ tám mươi, tuyệt không phải yếu nhất. Phụ thân từng nói hắn thu được một môn hô hấp thượng cổ, tuy chưa từng tu luyện pháp môn như hồi nguyên quyết, trường xuân công… nhưng lực bền bỉ khó tin. Võ giả tầm thường chỉ cần hoặc được chút da lông thuật hô hấp này thực lực cũng có thể đột nhiên tăng thêm mấy phần. A, hóa ra là như vậy, Nguyệt Nhi hiểu rồi.
Người nói vô ý, người nghe có tâm, Doanh Trùng lúc này trong lòng cũng động tâm. Hô hấp, nhịp độ hô hấp của Hạng Công đúng là khác thường thật. Hai chữ hô hấp này không phải chỉ người bình thường hít thở mà là phun nuốt thiên địa nguyên lực, hồi phục nguyên khí bản thân.
Thảo nào đao pháp mãnh liệt như vậy lại có thể cuồn cuộn không dừng, kéo dài vô cùng vô tận. Doanh Trùng chỉ hận bản thân vừa rồi không chú ý điểm này, giờ nghĩ lại thì trí nhớ mơ hồ, hoàn toàn không nhớ nổi.
Cũng không cần nghĩ lại làm gì, Doanh Trùng lại định cầm Bá Vương thương, chỉ là hắn chưa kịp cầm thì đã bị đẩy mạnh ra, vất vả mới đứng dậy được, hóa ra là Nguyệt Nhi đẩy hắn, nha đầu này còn bĩu môi nói:
- Ngươi không muốn sống nữa sao? Hao tổn thần niệm cũng không phát hiện? Lúc này nếu vào nữa thì sẽ chết đấy!
Doanh Trùng nghe vậy không khỏi ngẩn ra, phát hiện thần niệm bản thân ít chút, có chút mơ hồ. Sẽ chết sao? Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Bá Vương thương, hồi tưởng lại một đao tuyệt mệnh của Hạng Công. Bản thân có thể trốn về là nhờ ý niệm mãnh liệt giãy dụa chạy thoát, nếu như ý niệm không đủ, chỉ sợ sẽ chết thật.
Tưởng tượng như vậy, Doanh Trùng lại nở nụ cười, cảm kích vỗ tay Nguyệt Nhi:
- Vậy cần phải khôi phục nguyên thần mới có thể vào tiếp phải không, đa tạ ngươi.
Vừa vỗ tay mới phát hiện cánh tay nàng ta mềm mại nhẵn nhụi, căn bản không giống đồ vật chút nào, chỉ là lúc này Doanh Trùng cũng không để ý nhiều, toàn bộ ý niệm đều suy tư đến phương pháp hô hấp của Hạng Công.
Có bao nhiêu phương pháp khôi phục nguyên thần chứ? Đầu tiên là tiếp tục tu Ý Thần Quyết, đại khái hơn một canh giờ là khôi phục lại được. Nhưng bên người Doanh Trùng lúc này có hơn trăm viên huyền linh bổ thần đan, đây là vậy Đạo môn, do Bạch Vân quan chế luyện, là cống phẩm. Hàng năm trong cung đều ban cho An Quốc công phủ hai ba trăm viên, cho nên vật này hắn có rất nhiều. Vì mang theo cả hai công năng hồi phục tinh thần và thể lực, nên lần này Doanh Trùng mang theo không ít để đề phòng. Dùng dược lực khôi phục đương nhiên dễ dàng mau lẹ hơn phương pháp đầu nhiều.
Gần nửa khắc đồng hồ sau, Doanh Trùng lại một lần nữa tiến vào ảo cảnh. Lần này khi Doanh Trùng đối mặt Hạng Công bình tĩnh hơn trước nhiều. Nhưng kết quả vẫn là rất bết bát, thậm chí lần này vì phân tâm muốn học lỏm phương pháp hô hấp của đối phương, Doanh Trùng chỉ chống đỡ được không đến bốn mươi hiệp là bị ép văng.
Sau mấy lần liên tục như vậy, Doanh Trùng tính tình càng thêm chấp nhất, không đạt được mục đích thề không bỏ qua. Nhưng sau mười viên huyết linh bổ thần đan liên tiếp, hắn vẫn chỉ chống đỡ được không quá năm mươi hiệp.
Lần này Doanh Trùng rơi vào tình cảnh xấu hổ, bản thân võ úy ngũ giai lại không đánh lại được võ sư tứ giai. Hắn chỉ có thể tự an ủi, đối phương dù sao cũng có kinh nghiệm kiến thức, trình độ võ đạo cấp thiên vị, không phải bản thân có thể sánh bằng.
Sau mười lần, Doanh Trùng cũng không thể dùng huyền linh bổ thần đan nữa, thứ này dù tốt nhưng dược lực quá mạnh, hạn chế hấp thu mỗi ngày. Cần biết tốt quá hóa dở, mạnh mẽ dùng lại thành thuốc độc làm thân thể bị tổn thương.
Cũng may là sau mười lần liền, Doanh Trùng chẳng những đã sờ soạng được một ít đao pháp đối phương mà đại khách cách hô hấp cũng thấy ít nhiều. Phương thức hô hấp này quả là bất ngờ, chẳng những giúp Hạng Công tăng mạnh bền bỉ, lực lượng dùng đao cũng thêm phần bùng nổ, giúp vị này dùng tu vi tứ giai vượt quá Doanh Trùng.
Phương pháp hô hấp cần phối hợp tâm quyết khí nguyên, nếu không có tâm quyết thì cũng vô dụng. Doanh Trùng vốn chỉ định xem trộm, xem có thể dung hợp vào võ đạo của mình hay không, hoặc là tìm cách phá vỡ tiết tấu hô hấp của đối phương.
Nhưng kết quả là Doanh Trùng cẩn thận suy ngẫm một phen phát hiện trong huyền công Đại Tự Tại cũng có một bộ hô hấp riêng. Doanh Trùng ban đầu không coi trọng lắm nhưng sau mấy lần đánh cùng Hạng Công, hắn mới phát hiện tác dụng của hô hấp vô cùng lớn, có thể dùng trong tranh đấu chém giết, phối hợp tăng mạnh thương thuật của hắn.
Tác giả :
Khai Hoang