Hoàn Khố Tà Hoàng
Chương 23: Nhân duyên bắt đầu
Doanh Trùng liếc ngang mới bắt gặp một màn này. Mắt thấy tên Chu Diễn sắp chạy vượt qua hắn, hắn liền không chút do dự cầm lấy cái ghế bên cạnh ném về phía Chu Diễn. Cái này gọi là đạo hữu chết, bần đạo sống, hôm nay kiểu gì hắn cũng không dám gánh cục oan này.
Một chiêu quấy nhiễu của hắn phát huy hiệu quả đúng lúc. Đôi giày dưới chân Chu Diễn kia đúng là nhanh, nhưng Chu Diễn cũng không né được, trực tiếp đập vào mặt ghế, người dù không té nhưng cũng loạng choạng làm tốc độ đại giảm khiến Chu Diễn uất hận không thôi, trực tiếp chửi ầm lên.
Doang Trùng cũng không để ý tới, ngược lại còn cười đắc ý, trong tay cũng cầm một quả tinh thạch tím nhạt. Bốn người bọn họ thường hoành hành càn quấy trong thành Hàm Dương, đôi khi cũng gặp phải những khúc xương cứng, đánh không lại thì phải làm sao bây giờ? Chạy trốn là thượng sách.
Ngoại trừ Trang Quý ra, ba tên còn lại đều giở công phu chạy trốn bảo mệnh của mình. Vừa rồi Tiết Bình Quý dùng chính là ngự phong phù, mà đôi giày dưới chân Chu Diễn chính là phong hành ngoa có thế đi nhanh như cưỡi gió.
Còn về đồ vật trong tay Doanh Trùng là lôi tẩu thần thạch, cũng là bảo vật luyện khí sĩ luyện thành. Hai năm trước Doanh Trùng bỏ ra một số tiền lớn mới mua được. Chỉ cần kích phát, dưới chân sẽ tự sinh lôi điện, tốc độ còn hơn cái thần phù phong hành của của Tiết Bình Quý, đã trợ giúp hắn nhiều lần đào thoát đại nạn.
Chẳng qua Doanh Trùng mới vừa đọc chú ngữ, liền chợt nghe bên ngoài có tiếng thét chói tai:
- Người đâu… Mau tới bắt dâm tặc!
Thanh âm kia vang vọng, truyền xa vài dặm, lập tức có hạ nhân ở xa hô lớn:
- Có dâm tặc ở trong Ngạo Tuyết cư!
Toàn bộ nội viện Võ Uy Vương phủ nhất thời huyên náo. Lúc này, Trang Quý thuần khiết ngu ngơ nhất cũng kịp phản ứng, thấy không ổn, hắn lập tức rống to, mạnh mẽ đem bàn tiệc lật tung. Thân thể cao lớn, giống như một đầu phách vương hướng ngoại viện chạy như điên, mỗi bước chạy đều là tiếng “thùng” “thùng” kèm theo một trận cuồng phong gào thét, giống như mặt đất bị địa chấn, trong khoảng khắc hắn cũng đã vượt qua hai tên Doanh Trùng cùng Chu Diễn.
Doanh Trùng có phần bất đắc dĩ, hắn biết là sẽ như thế nên mới ra tay cản Chu Diễn. Trang Quý đầu óc có chút ngu ngốc nhưng công phu chạy trốn là tốt nhất trong bốn người. Vả lại lần này trong bốn người bọn họ, người thích hợp gánh trách nhiệm nhất là tên sắc quỷ danh xưng Chu Diễn kia.
Lôi tẩu thạch dẫn động, thân ảnh Doanh Trùng cũng nhanh như chớp theo sát đằng sau Trang Quý. Hắn cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào, nhưng mà có tên to con này đi trước mở đường thì mọi chuyện chắc chắn sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng an toàn hơn nhiều.
Chẳng qua là Doanh Trùng mới đi ra được vài bước, thì phía sau có một tấm lưới lớn rơi xuống đầu hắn, đem cả người hắn bắt trọn. Doanh Trùng không kịp đề phòng, lập tức trượt chân té nhào trong lưới. Sau đó chỉ thấy Chu Diễn cười hắc hắc, trong tay cầm một cái vòng tròn bằng đồng, từ bên cạnh hắn nhẹ lướt quá, vừa chạy vừa cười nhạo nói:
- Cái này gọi là ba ngày không gặp, kẽ sĩ phải nhìn bằng con mắt khác, bị Doanh Trùng ngươi hại nhiều lần như vậy, Chu Diễn ta đã có kinh nghiệm rồi.
Doanh Trùng trợn mắt há hốc mồm, thần tình sững sờ, nhìn mấy tên phía trước chạy càng ngày càng xa. Nhưng mà lòng khẽ động, lập tức đem cái cái Hãm Tiên giới thủ niệm chú, hướng Chu Diễn đang chạy chỉ một cái. Lập tức nghe Ôi một tiếng, toàn bộ thân người tên phía trước trầm xuống, mất hút. Chỉ nghe cái âm thanh nổi giận của Chu Diễn:
- Mả cha nó, sao có hố ở đây chứ!
Doanh Trùng thấy thế vui vẻ, nghĩ nghĩ cái Hãm Tiên giới này đúng là có tác dụng lớn đấy. Hắn cũng không dám trì hoãn, vội đem lưới và dây thừng xốc lên chui ra. Chẳng qua lần này vẫn chưa kịp thoát đi bao xa thì chợt nghe tiếng rống ở phía sau:
- Tên dâm tặc này dám xông vào phòng tiểu thư, nhận lấy cái chết cho ta!
Bóng người lóe lên, một trận cuồng phong kéo tới, Doanh Trùng thầm kêu không ổn, vội vàng đem hai tay thu lại thủ thế ngăn cản. Trong nháy mắt liền có cảm giác một cỗ lực lớn đánh mạnh làm người hắn bay lên như sao chổi, rơi xuống hình cánh cung bay ngược về phía sau, đập vào tường lầu hai của lầu các.
Sau đó là âm thanh rắc rắc liên tiếp vang lên, thân hình Doanh Trùng trực tiếp đụng vỡ tường gỗ, rơi vào trong phòng. Lúc này hắn chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức, lục phủ ngũ tạng rối loạn không ngừng, trong miệng tràn lên vị ngòn ngọt.
Thở sâu một hơi, Doanh Trùng đem máu tươi trong miệng cưỡng ép nuốt vào, cố gắng mở mắt ra, lập tức hắn thấy một thiếu nữ thanh tú động lòng người đang quấn khăn tắm đang đứng trước mặt hắn.
- Diệp Lăng Tuyết?
Trong mắt Doanh Trùng hiện lên một tia nghi hoặc, một ít bừng tỉnh và còn có cả một tia kinh diễm. Hắn chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp đến vậy. Thời khắc này Diệp Lăng Tuyết đang đứng trước mặt hắn quả thực là một hiện thân của hoàn mỹ. Tóc đen như mây, mắt xanh trong như nước mùa thu, mặt da phấn như hoa đào, da mịn như tuyết, toàn bộ người nàng tỏa ra hào quang, chỉ cần phần thân thể lộ bên ngoài thôi cũng đã đẹp đến kinh tâm động phách. (DG: ách, còn bên trong sao không miêu tả luôn lão tác giả!!!)
Nhìn thiếu nữ dáng đứng trong hơi nước lượn lờ kia, Doanh Trùng bất chợt nghĩ đến câu: dùng hoa để tả vẻ ngoài, dùng tiếng chim hót tả thanh âm, lấy trăng làm thần thái, lấy ngọc làm cốt, lấy tuyết làm da, lấy nước mùa thu làm dáng, lấy hoa lan làm tâm.
Đây là thê tử ngày sau của Doanh Trùng hắn ư? Ý nghĩ cuối cùng này hiện lên trong đầu cũng là lúc Doanh Trùng chống đỡ không nổi nữa, mắt tối sầm, hoàn toàn ngất xỉu.
(DG: chịu không nổi ^^)
------------------
Lúc Doanh Trùng tỉnh lại phát hiện hai tay mình đang bị băng bó, nằm ngửa trên giường.
Bên cạnh lão An Tây bá Doanh Định, sắc mặt u sầu, mà Trương Nghĩa thì lo lắng, lúc phát hiện Doanh Trùng đã tỉnh lại, hai người đều trở nên vui vẻ.
- Thằng khốn nạn, cuối cùng đã tỉnh.
An Tây Bá Doanh Định thở dài một hơi, rồi nổi giận nói:
- Cái tên ở Võ Uy quận vương phủ cũng ra tay quá ngoan độc, chỉ cần thêm một chút nữa ta đoán chừng đôi tay của ngươi đã bị phế đi! Nếu thật có chuyện gì, ta nhất định liều chết với Võ Uy Vương.
Doanh Trùng im lặng nhìn đỉnh giường, nghĩ mình vừa vặn cũng muốn nằm nghỉ ngơi tu dưỡng, mà đang lúc hắn cho rằng Doanh Định mắng Võ Uy Vương phủ xong, sẽ là lúc hướng sự tức giận lên mình, gào thét mình một phen thì lại thấy vị tổ phụ này cười hặc hặc, bỗng vỗ vai hắn:
- Tiểu tử thúi tốt lắm, chuyện lần này làm rất tốt, thiệt không nghĩ tới ngươi còn có một chiêu này. Tức phụ Song Hà Diệp phiệt lần này xem ra chạy không thoát, lão phu đã gặp cô bé Diệp Lăng Tuyết kia, ôn nhu hiền thục, mỹ mạo khuynh thành, cùng tôn nhi ngươi cũng rất xứng đôi.
Dĩ nhiên là lão cao hứng bừng bừng, Doanh Định lão rất thưởng thức chuyện thị phi lần này.
Chờ Doanh Định không nói, một lúc sau Doanh Trùng mới phản ứng kịp, hắn đã sớm biết kết quả này từ trong tấm bia kia, nhưng mà vẫn có cảm giác kỳ quái:
- Tổ phụ, người chẳng lẽ nói chơi? Song Hà Diệp gia kia sao lại đem con gái gả cho ta?
- Vì sao không thể? Có cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân! Thân thể cô bé kia đã bị ngươi thấy hết, không gả cho ngươi thì còn có thể gả cho người nào? Chẳng lẽ còn có thể nhập cung để cùng thông gia với hoàng thất sao?
Doanh Định hồn nhiên không thèm quan tâm, phất phất tay nói:
- Tôn nhi không cần phí tâm ưu sầu, Võ Uy Quận Vương hôm qua đã tự mình đến cửa cùng ta nói qua. Bên ngoài là muốn phủ An Quốc Công chúng ta nói rõ ràng, nhưng thật ra là muốn bức bách An Quốc công phủ mau chóng đặt lễ đính hôn, quyết định hôn sự cho hai ngươi. Lão phu đã làm chủ, mang thiếp canh (giờ ngày tháng năm sinh) của ngươi sang bên đó, chỉ cần hai bên hợp bát tự là có thể đi Quận Vương phủ cầu hôn rồi cho ngươi rồi.
Doanh Trùng nghe vậy im lặng hồi lâu, rồi sau đó nghi hoặc hỏi:
- Sao ta cảm giác phủ Võ Uy Vương sao không đánh chết ta tại chỗ, như vậy có phải bớt nhiều việc không.
Nếu như vậy, Diệp Lăng Tuyết mặc dù vẫn mất danh tiết nhưng cũng không có bị tệ lắm, dù sao hiện giờ dù Nho gia đang hưng thịnh nhưng Song Hà Diệp phiệt cũng là binh gia, kỳ thực đối với lễ giáo cũng không coi trọng lắm. Vả lại, khi đó tại Quận vương phủ, họ cũng có thể danh chính ngôn thuận đánh chết hắn, người khác cũng không thể nói gì.
- Hừ! Bọn hắn dám! Tôn nhi ngươi chính là thế tử An Quốc công, trưởng tôn tứ phòng Vũ Dương Doanh! Lại có bệ hạ che chở, huynh tỷ đều nắm trọng binh. Song Hà Diệp phiệt kia dù người mạnh, thế lớn đến thế nào, cũng không dám càn rỡ như thế. Vả lại trong việc này ta biết đêm đó chuyện ở nội viện cũng thật là cổ quái, không biết quận vương phủ kia có ý thế nào. Nếu không người đi cả đoạn dài, vì sao cả một hộ vệ cũng không có?
Doanh Định hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói rồi lại cười cười nói:
- Hôm nay chỉ có tiểu oa nhi Diệp Lăng Tuyết kia không tình nguyện lắm. Bất quá Võ Uy Vương tâm ý đã quyết, nàng là một nha đầu khuê phòng, sao có thể kháng cự được. Tóm lại là Trùng nhi ngươi dưỡng thương cho tốt là được. Chuyện trước ngươi đã làm xong, chuyện sau cứ để lão phu.
Doanh Định vừa đảm bảo cười nói, vừa ngẩng đầu bước ra ngoài, thần thái đã hưng phấn đến cực độ.
Một chiêu quấy nhiễu của hắn phát huy hiệu quả đúng lúc. Đôi giày dưới chân Chu Diễn kia đúng là nhanh, nhưng Chu Diễn cũng không né được, trực tiếp đập vào mặt ghế, người dù không té nhưng cũng loạng choạng làm tốc độ đại giảm khiến Chu Diễn uất hận không thôi, trực tiếp chửi ầm lên.
Doang Trùng cũng không để ý tới, ngược lại còn cười đắc ý, trong tay cũng cầm một quả tinh thạch tím nhạt. Bốn người bọn họ thường hoành hành càn quấy trong thành Hàm Dương, đôi khi cũng gặp phải những khúc xương cứng, đánh không lại thì phải làm sao bây giờ? Chạy trốn là thượng sách.
Ngoại trừ Trang Quý ra, ba tên còn lại đều giở công phu chạy trốn bảo mệnh của mình. Vừa rồi Tiết Bình Quý dùng chính là ngự phong phù, mà đôi giày dưới chân Chu Diễn chính là phong hành ngoa có thế đi nhanh như cưỡi gió.
Còn về đồ vật trong tay Doanh Trùng là lôi tẩu thần thạch, cũng là bảo vật luyện khí sĩ luyện thành. Hai năm trước Doanh Trùng bỏ ra một số tiền lớn mới mua được. Chỉ cần kích phát, dưới chân sẽ tự sinh lôi điện, tốc độ còn hơn cái thần phù phong hành của của Tiết Bình Quý, đã trợ giúp hắn nhiều lần đào thoát đại nạn.
Chẳng qua Doanh Trùng mới vừa đọc chú ngữ, liền chợt nghe bên ngoài có tiếng thét chói tai:
- Người đâu… Mau tới bắt dâm tặc!
Thanh âm kia vang vọng, truyền xa vài dặm, lập tức có hạ nhân ở xa hô lớn:
- Có dâm tặc ở trong Ngạo Tuyết cư!
Toàn bộ nội viện Võ Uy Vương phủ nhất thời huyên náo. Lúc này, Trang Quý thuần khiết ngu ngơ nhất cũng kịp phản ứng, thấy không ổn, hắn lập tức rống to, mạnh mẽ đem bàn tiệc lật tung. Thân thể cao lớn, giống như một đầu phách vương hướng ngoại viện chạy như điên, mỗi bước chạy đều là tiếng “thùng” “thùng” kèm theo một trận cuồng phong gào thét, giống như mặt đất bị địa chấn, trong khoảng khắc hắn cũng đã vượt qua hai tên Doanh Trùng cùng Chu Diễn.
Doanh Trùng có phần bất đắc dĩ, hắn biết là sẽ như thế nên mới ra tay cản Chu Diễn. Trang Quý đầu óc có chút ngu ngốc nhưng công phu chạy trốn là tốt nhất trong bốn người. Vả lại lần này trong bốn người bọn họ, người thích hợp gánh trách nhiệm nhất là tên sắc quỷ danh xưng Chu Diễn kia.
Lôi tẩu thạch dẫn động, thân ảnh Doanh Trùng cũng nhanh như chớp theo sát đằng sau Trang Quý. Hắn cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào, nhưng mà có tên to con này đi trước mở đường thì mọi chuyện chắc chắn sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng an toàn hơn nhiều.
Chẳng qua là Doanh Trùng mới đi ra được vài bước, thì phía sau có một tấm lưới lớn rơi xuống đầu hắn, đem cả người hắn bắt trọn. Doanh Trùng không kịp đề phòng, lập tức trượt chân té nhào trong lưới. Sau đó chỉ thấy Chu Diễn cười hắc hắc, trong tay cầm một cái vòng tròn bằng đồng, từ bên cạnh hắn nhẹ lướt quá, vừa chạy vừa cười nhạo nói:
- Cái này gọi là ba ngày không gặp, kẽ sĩ phải nhìn bằng con mắt khác, bị Doanh Trùng ngươi hại nhiều lần như vậy, Chu Diễn ta đã có kinh nghiệm rồi.
Doanh Trùng trợn mắt há hốc mồm, thần tình sững sờ, nhìn mấy tên phía trước chạy càng ngày càng xa. Nhưng mà lòng khẽ động, lập tức đem cái cái Hãm Tiên giới thủ niệm chú, hướng Chu Diễn đang chạy chỉ một cái. Lập tức nghe Ôi một tiếng, toàn bộ thân người tên phía trước trầm xuống, mất hút. Chỉ nghe cái âm thanh nổi giận của Chu Diễn:
- Mả cha nó, sao có hố ở đây chứ!
Doanh Trùng thấy thế vui vẻ, nghĩ nghĩ cái Hãm Tiên giới này đúng là có tác dụng lớn đấy. Hắn cũng không dám trì hoãn, vội đem lưới và dây thừng xốc lên chui ra. Chẳng qua lần này vẫn chưa kịp thoát đi bao xa thì chợt nghe tiếng rống ở phía sau:
- Tên dâm tặc này dám xông vào phòng tiểu thư, nhận lấy cái chết cho ta!
Bóng người lóe lên, một trận cuồng phong kéo tới, Doanh Trùng thầm kêu không ổn, vội vàng đem hai tay thu lại thủ thế ngăn cản. Trong nháy mắt liền có cảm giác một cỗ lực lớn đánh mạnh làm người hắn bay lên như sao chổi, rơi xuống hình cánh cung bay ngược về phía sau, đập vào tường lầu hai của lầu các.
Sau đó là âm thanh rắc rắc liên tiếp vang lên, thân hình Doanh Trùng trực tiếp đụng vỡ tường gỗ, rơi vào trong phòng. Lúc này hắn chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức, lục phủ ngũ tạng rối loạn không ngừng, trong miệng tràn lên vị ngòn ngọt.
Thở sâu một hơi, Doanh Trùng đem máu tươi trong miệng cưỡng ép nuốt vào, cố gắng mở mắt ra, lập tức hắn thấy một thiếu nữ thanh tú động lòng người đang quấn khăn tắm đang đứng trước mặt hắn.
- Diệp Lăng Tuyết?
Trong mắt Doanh Trùng hiện lên một tia nghi hoặc, một ít bừng tỉnh và còn có cả một tia kinh diễm. Hắn chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp đến vậy. Thời khắc này Diệp Lăng Tuyết đang đứng trước mặt hắn quả thực là một hiện thân của hoàn mỹ. Tóc đen như mây, mắt xanh trong như nước mùa thu, mặt da phấn như hoa đào, da mịn như tuyết, toàn bộ người nàng tỏa ra hào quang, chỉ cần phần thân thể lộ bên ngoài thôi cũng đã đẹp đến kinh tâm động phách. (DG: ách, còn bên trong sao không miêu tả luôn lão tác giả!!!)
Nhìn thiếu nữ dáng đứng trong hơi nước lượn lờ kia, Doanh Trùng bất chợt nghĩ đến câu: dùng hoa để tả vẻ ngoài, dùng tiếng chim hót tả thanh âm, lấy trăng làm thần thái, lấy ngọc làm cốt, lấy tuyết làm da, lấy nước mùa thu làm dáng, lấy hoa lan làm tâm.
Đây là thê tử ngày sau của Doanh Trùng hắn ư? Ý nghĩ cuối cùng này hiện lên trong đầu cũng là lúc Doanh Trùng chống đỡ không nổi nữa, mắt tối sầm, hoàn toàn ngất xỉu.
(DG: chịu không nổi ^^)
------------------
Lúc Doanh Trùng tỉnh lại phát hiện hai tay mình đang bị băng bó, nằm ngửa trên giường.
Bên cạnh lão An Tây bá Doanh Định, sắc mặt u sầu, mà Trương Nghĩa thì lo lắng, lúc phát hiện Doanh Trùng đã tỉnh lại, hai người đều trở nên vui vẻ.
- Thằng khốn nạn, cuối cùng đã tỉnh.
An Tây Bá Doanh Định thở dài một hơi, rồi nổi giận nói:
- Cái tên ở Võ Uy quận vương phủ cũng ra tay quá ngoan độc, chỉ cần thêm một chút nữa ta đoán chừng đôi tay của ngươi đã bị phế đi! Nếu thật có chuyện gì, ta nhất định liều chết với Võ Uy Vương.
Doanh Trùng im lặng nhìn đỉnh giường, nghĩ mình vừa vặn cũng muốn nằm nghỉ ngơi tu dưỡng, mà đang lúc hắn cho rằng Doanh Định mắng Võ Uy Vương phủ xong, sẽ là lúc hướng sự tức giận lên mình, gào thét mình một phen thì lại thấy vị tổ phụ này cười hặc hặc, bỗng vỗ vai hắn:
- Tiểu tử thúi tốt lắm, chuyện lần này làm rất tốt, thiệt không nghĩ tới ngươi còn có một chiêu này. Tức phụ Song Hà Diệp phiệt lần này xem ra chạy không thoát, lão phu đã gặp cô bé Diệp Lăng Tuyết kia, ôn nhu hiền thục, mỹ mạo khuynh thành, cùng tôn nhi ngươi cũng rất xứng đôi.
Dĩ nhiên là lão cao hứng bừng bừng, Doanh Định lão rất thưởng thức chuyện thị phi lần này.
Chờ Doanh Định không nói, một lúc sau Doanh Trùng mới phản ứng kịp, hắn đã sớm biết kết quả này từ trong tấm bia kia, nhưng mà vẫn có cảm giác kỳ quái:
- Tổ phụ, người chẳng lẽ nói chơi? Song Hà Diệp gia kia sao lại đem con gái gả cho ta?
- Vì sao không thể? Có cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân! Thân thể cô bé kia đã bị ngươi thấy hết, không gả cho ngươi thì còn có thể gả cho người nào? Chẳng lẽ còn có thể nhập cung để cùng thông gia với hoàng thất sao?
Doanh Định hồn nhiên không thèm quan tâm, phất phất tay nói:
- Tôn nhi không cần phí tâm ưu sầu, Võ Uy Quận Vương hôm qua đã tự mình đến cửa cùng ta nói qua. Bên ngoài là muốn phủ An Quốc Công chúng ta nói rõ ràng, nhưng thật ra là muốn bức bách An Quốc công phủ mau chóng đặt lễ đính hôn, quyết định hôn sự cho hai ngươi. Lão phu đã làm chủ, mang thiếp canh (giờ ngày tháng năm sinh) của ngươi sang bên đó, chỉ cần hai bên hợp bát tự là có thể đi Quận Vương phủ cầu hôn rồi cho ngươi rồi.
Doanh Trùng nghe vậy im lặng hồi lâu, rồi sau đó nghi hoặc hỏi:
- Sao ta cảm giác phủ Võ Uy Vương sao không đánh chết ta tại chỗ, như vậy có phải bớt nhiều việc không.
Nếu như vậy, Diệp Lăng Tuyết mặc dù vẫn mất danh tiết nhưng cũng không có bị tệ lắm, dù sao hiện giờ dù Nho gia đang hưng thịnh nhưng Song Hà Diệp phiệt cũng là binh gia, kỳ thực đối với lễ giáo cũng không coi trọng lắm. Vả lại, khi đó tại Quận vương phủ, họ cũng có thể danh chính ngôn thuận đánh chết hắn, người khác cũng không thể nói gì.
- Hừ! Bọn hắn dám! Tôn nhi ngươi chính là thế tử An Quốc công, trưởng tôn tứ phòng Vũ Dương Doanh! Lại có bệ hạ che chở, huynh tỷ đều nắm trọng binh. Song Hà Diệp phiệt kia dù người mạnh, thế lớn đến thế nào, cũng không dám càn rỡ như thế. Vả lại trong việc này ta biết đêm đó chuyện ở nội viện cũng thật là cổ quái, không biết quận vương phủ kia có ý thế nào. Nếu không người đi cả đoạn dài, vì sao cả một hộ vệ cũng không có?
Doanh Định hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói rồi lại cười cười nói:
- Hôm nay chỉ có tiểu oa nhi Diệp Lăng Tuyết kia không tình nguyện lắm. Bất quá Võ Uy Vương tâm ý đã quyết, nàng là một nha đầu khuê phòng, sao có thể kháng cự được. Tóm lại là Trùng nhi ngươi dưỡng thương cho tốt là được. Chuyện trước ngươi đã làm xong, chuyện sau cứ để lão phu.
Doanh Định vừa đảm bảo cười nói, vừa ngẩng đầu bước ra ngoài, thần thái đã hưng phấn đến cực độ.
Tác giả :
Khai Hoang