Hoàn Khố Đế Phi
Chương 43: Kỹ năng thiên phú của Phạn Diệt
Edit: May22
Beta: Quỳnh
Phạn Diệt ở trong không trung quay cuồng một vòng, dừng ở đầu vai Thiên Lan, ánh sáng hồng nhạt dần dần tan đi, lộ ra thân mình đen tuyền của nó.
Mọi người cứng đờ, cái thứ ánh sáng màu hồng phấn này, vì sao lại phát ra từ thứ đen tuyền như vậy? Quan trọng nhất là, trên thế giới này có linh lực màu hồng nhạt sao?
“Nữ nhân xấu, ngươi vừa làm cái gì?” Phạn Diệt ở trên đầu vai Thiên Lan nhảy nhót lên xuống, tiếng gầm gừ phẫn nộ truyền vào trong đầu Thiên Lan.
Thiên Lan giả vờ vô tội, “Nếu ta mà chết thì ngươi sẽ gặp phiền toái đấy.”
Phạn Diệt im bặt, trong cặp mắt nhỏ tràn đầy tức giận, nữ nhân xấu này cũng dám uy hiếp nó, đáng giận! Đáng giận! Nếu không phải thực lực của nàng kém như vậy, nó muốn trong nháy mắt hạ gục những người này bằng suy nghĩ quá dễ dàng.
“Mau đi, ngươi còn không lên, ta chắc chắn phải chết.” Thiên Lan nhìn Vân Vũ Nhu đối diện từ khiếp sợ đã phục hồi tinh thần lại.
Phạn Diệt hừ lạnh một tiếng, thân mình nhỏ bay lên không, chính là nữ nhân đáng giận kia muốn hại nữ nhân xấu này?
Vân Vũ Nhu lắc lắc trường tiên trong tay, linh lực hồng nhạt của vật nhỏ này rất quỷ dị, nhưng nàng ta không cảm giác được nguy hiểm gì từ trên người nó, hẳn chỉ là một linh thú tương đối kỳ lạ thôi, không có gì đáng sợ.
Thiên Lan lau lau mồ hôi lạnh thối lui qua một bên, cảm giác mệt mỏi quá, có thể ngủ một giấc thì tốt rồi, đây chắc chứng làm biếng lại tái phát rồi.
“Vân Thiên Lan, ngươi để một vật nhỏ như vậy thay thế ngươi ứng chiến, có chết cũng đừng trách ta không niệm tình tỷ muội.” Vân Vũ Nhu lạnh lùng nhìn Thiên Lan, khế ước thú chỉ nên kí với linh thú mạnh. Thông thường người bình thường sẽ không tùy tiện kí loại khế ước này vì sợ lãng phí cơ hội có được khế ước với linh thú mạnh hơn.
Vân Thiên Lan thế nhưng lại đi kí khế ước với loại linh thú nhỏ yếu này, thật là ngu xuẩn.
Thiên Lan xua xua tay, “Không trách ngươi không trách ngươi, Cầu Cầu, ngươi xuống tay nhẹ chút.”
Tuy lần trước năng lực Phạn Diệt trông có vẻ hơi yếu, nhưng dựa vào khế ước, nàng cảm giác thực lực Phạn Diệt tuyệt đối không ngừng ở đó.
Phạn Diệt hừ lạnh một tiếng, thân mình nhỏ nhoáng lên, ở không trung kéo ra ánh sáng hồng nhạt thật dài, quanh thân đều bị ánh sáng đó bao phủ. Tốc độ này làm Vân Vũ Nhu có chút giật mình, cũng bất chấp Thiên Lan, vung roi quất về hướng Phạn Diệt.
Nhưng thân thể nhỏ xíu kia của Phạn Diệt mà muốn dùng trường tiên đánh trúng thì không thể nghi ngờ là khảo nghiệm kỹ thuật khống chế. Hiển nhiên, Vân Vũ Nhu đối với kỹ thuật khống chế trường tiên còn chưa sử dụng thành thạo, lần nào cũng thất bại.
Cho dù đánh trúng, trường tiên cũng giống như đánh vào bông, linh lực nàng ta niệm chú trên trường tiên còn bị hấp thu sạch sẽ. Cứ tiêu hao linh lực như vậy, nàng ta sớm hay muộn cũng sẽ dùng hết. Vân Vũ Nhu nhìn qua bên Thiên Lan, thân hình di chuyển, quyết đoán hướng Thiên Lan lao đi.
Thiên Lan vốn đang xem vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy Vân Vũ Nhu chạy tới hướng mình, trường tiên cũng lao tới, dòng khí xé trời không ngừng ở trên không vang lên. Hiện tại màng muốn chạy cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể vận khởi linh khí chống cự.
Ánh sáng linh lực màu đỏ nhạt từ trong thân thể tràn ra, dần dần đem nàng bao vây ở bên trong.
Thiên Lan chỉ có thể cầu nguyện linh lực này đừng có động kinh, roi này chỉ cần chạm đến một chút, có thể nàng đã phải chịu đau đớn da thịt, nói không chừng còn sẽ chết.
Cái tốt không linh cái xấu lại linh, Thiên Lan vừa nhủ xong, trong cơ thể đột nhiên cứng lại, linh lực lưu chuyển ở trong cơ thể đột nhiên chuyển khai, ánh sáng màu đỏ dần dần yếu đi. Thiên Lan khóc không ra nước mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường tiên rơi xuống.
Trong lòng Vân Huyền Khê căng thẳng, dưới chân nhẹ điểm vài cái, bay về phía giữa sân, trong lòng bàn tay ngưng tụ linh lực màu xanh nhạt, linh lực vừa ra, lập tức làm giữa sân vang lên mấy tiếng kinh hô. Linh hoàng, Huyền Khê công tử thế mà đã là linh hoàng, không hổ là đệ nhất thiên tài đại lục.
Đồng thời còn có hai thân ảnh khác từ hai phương hướng bay về phía Thiên Lan, Viêm Ngự cách gần nhất, cho nên tốc độ nhanh nhất, mắt thấy sắp đến trước mặt Thiên Lan, trước mắt đột nhiên bị một mảnh hồng nhạt bao phủ, không thấy rõ bất cứ cái gì.
Mảng hồng nhạt kia cơ hồ bao phủ toàn bộ khu vực, Vân Vũ Nhu cảm giác được linh lực trong thân thể mình vốn đã không nhiều lắm đang không ngừng tuôn ra ngoài, lại là loại cảm giác này, đây là năng lực của vật nhỏ kia sao?
“Bang!” Thanh âm thanh thúy từ trong khu vực hồng nhạt truyền ra, ai cũng không biết bên trong đã xảy ra cái gì.
Thân hình Vân Huyền Khê dừng lại. Hơi thở Thiên Lan vẫn bình thường, hẳn là không có việc gì, chỉ là tiểu thú kia…
Mặc Quân Linh cũng đồng thời ổn định thân hình, không vọt vào mảnh hồng nhạt kia, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, lẳng lặng nhìn về phía Thiên Lan.
Viêm Ngự xui xẻo nhất, hắn vừa vặn tiếp xúc những ánh sáng hồng nhạt đó, cho nên cũng cảm giác được linh lực trong cơ thể đang xói mòn. Chỉ là rất thong thả, xói mòn cũng ít, với hắn mà nói cũng chẳng thương tổn gì.
Ánh mắt quái dị nhìn lướt qua ánh sáng hồng nhạt dày đặc như sương mù kia, Viêm Ngự muốn lui ra ngoài, lại phát hiện thân mình hoàn toàn không thể động đậy, giống như bị người ta điểm huyệt.
Tầm mắt Thiên Lan rất rõ ràng, nàng nhìn thấy Phạn Diệt phiêu phù ở trước mắt, thân mình lớn bằng nắm tay đang không ngừng bành trướng, hiện tại đã lớn bằng đầu người, Vân Vũ Nhu mềm như bông ngã ngồi trên mặt đất, nhìn thế nào cũng giống là cừu con vô hại, chỉ có ánh mắt oán hận kia không chút nào thay đổi.
“Phốc ——” Phạn Diệt vốn dĩ đang bành trướng thân mình đột nhiên như khí cầu xì hơi, bắt đầu cấp tốc co lại, nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.
“Quá thấp kém.” thanh âm Phạn Diệt đột ngột ở trong đầu Thiên Lan vang lên, mang theo bất mãn.
Thiên Lan dò hỏi, “Cái gì quá thấp kém?”
“Linh lực nữ nhân kia a, nhưng thật ra linh lực tiểu tử bên kia cũng rất thuần túy, nhưng hắn là bằng hữu của ngươi, tiểu gia ta liền tạm thời buông tha hắn.” trong thanh âm non nớt của Phạn Diệt lộ ra một cổ quỷ dị.
Thiên Lan lúc này mới hiểu được, Phạn Diệt vừa rồi đang hấp thu linh lực Vân Vũ Nhu nên thân mình nó mới bành trướng. Vân Vũ Nhu không có linh lực chỉ là một người thường, không, so với người bình thường còn không bằng, đây là nhược điểm của linh sư, tuyệt đối không thể để linh lực hao hết, nếu không cũng chỉ có thể mặc người xâu xé.
Mà Phạn Diệt nói thấp kém và thuần túy, nàng hoàn toàn không thể lý giải, linh lực còn phân thấp kém và thuần túy sao?
“Vân Thiên Lan, con quái vật kia của ngươi rốt cuộc là cái đồ vật gì vậy?” thanh âm Vân Vũ Nhu lúc này nhu nhu nhược nhược, hữu khí vô lực, làm người nghe tâm tư rục rịch.
Vân Vũ Nhu cũng không muốn dùng thanh âm như vậy cùng Thiên Lan nói chuyện, chính là không có biện pháp, thân thể của nàng ta lúc này suy yếu dị thường, khác hẳn với lúc suy yếu khi hao hết linh lực ngày thường. Trên người nàng ta không có một chút sức lực, linh khí bên ngoài cũng không có cách nào tiến vào thân thể nàng ta.
Thiên Lan đem Phạn Diệt xách ở trong tay, chậm rãi đi về hướng Vân Vũ Nhu, trên mặt treo lên một nụ cười nhạt, “Vân Vũ Nhu, ngươi thấy rõ ràng, Cầu Cầu nhà ta lớn lên đáng yêu như thế, chỗ nào là quái vật?”
Nàng cũng không biết Phạn Diệt là cái gì, sao có thể nói cho Vân Vũ Nhu, mà cho dù biết nàng cũng sẽ không nói cho Vân Vũ Nhu.
Đối với loại năng lực kỳ lạ này của Phạn Diệt, Thiên Lan tỏ ra rất vui vẻ, quả là một lá bùa hộ mạng mà.
“Tiểu gia ta hiện tại đối phó với nữ nhân phế vật như vậy còn được, nếu đổi thành Linh hoàng trở lên lại không được, ngươi vẫn không nên nghĩ quá nhiều.” Phạn Diệt lập tức đem ý niệm còn chưa thành hình trong đầu Thiên Lan đánh bay.
Hắn lại không muốn nữ nhân ngu xuẩn này bởi vậy mà bỏ mạng.
Nói trắng ra là, còn không phải nàng quá yếu sao, hấp thu linh lực trong cơ thể người khác là kỹ năng thiên phú của hắn, nhưng nó cũng có cấp bậc giới hạn. Lấy thực lực của Thiên Lan, nó đối phó với Vân Vũ Nhu đã rất miễn cưỡng, linh lực trong cơ thể nữ nhân này còn thấp kém như thế, nếu không nó đã được ngủ ngon lâu rồi.
Khoé miệng Thiên Lan cứng đờ một chút, bất quá... hiện tại không phải thời điểm cùng Phạn Diệt so đo.
Vân Vũ Nhu nhìn Thiên Lan tới gần, con ngươi không khỏi xẹt qua một tia kinh sợ, nữ nhân này rốt cuộc là ai? Vì sao hơi thở của nàng cùng Vân Thiên Lan giống nhau như đúc, nhưng tính cách và năng lực lại không giống nhau chút nào.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì, đây chính là tỷ thí.” Vân Vũ Nhu rụt lại, hiện tại nàng ta đã hoàn toàn sợ hãi, không có linh lực, nàng ta cũng chỉ có thể tùy ý để Vân Thiên Lan xâu xé.
Thiên Lan bĩu môi, vỗ vỗ thân mình Phạn Diệt, “Thu pháp lực lại đi.” Nàng thật ra muốn giết Vân Vũ Nhu, nhưng mà những người bên ngoài cho phép sao?
Phạn Diệt trực tiếp chui vào trong lòng ngực Thiên Lan, “Thu không được.” tác dụng của ánh sáng này là phong toả khu vực, thuận tiện hấp thu linh lực người khác, nhưng hiện tại nó chỉ có thể phóng thích, căn bản không thể thu hồi, chỉ có thể chờ chúng tự tan đi.
Đầu Thiên Lan lại muốn bốc hỏa, lừa đảo như vậy?
“Vân Vũ Nhu, không muốn chết thì không cần tới trêu chọc ta, ta đối với danh hiệu đích nữ Vân gia kia không chút nào để bụng, nói tiếp… Ta không hy vọng ta cùng Vân gia có chút quan hệ nào. Nhưng lại không thể, trong thân thể này dù sao cũng chảy dòng máu của Vân gia.” Thiên Lan ngồi xổm bên người Vân Vũ Nhu, tận tình khuyên bảo nói.
“Đừng ở chỗ này giả từ bi, ta vẫn là câu nói kia, Đế Kinh này có ngươi không ta, có ta không ngươi.” Vân Vũ Nhu dùng loại thanh âm nhu nhu nói ra lời này căn bản là không có tính uy hiếp, ngược lại giống như khẩn cầu.
“Ta rất hiếu kì vì sao ngươi cứ nhằm vào ta như vậy?” Thiên Lan nghiêng đầu nhìn về phía Vân Vũ Nhu.
Các nàng tuổi tác hơn kém không nhiều, mặc dù không thành bằng hữu, cũng không đến mức là tử địch đi?
Mắt Vân Vũ Nhu trừng lên, dường như muốn đem Thiên Lan nhìn thấu, vì sao nàng ta cứ nhằm vào Vân Thiên Lan như vậy? Giống như từ nhỏ nàng ta đã không thích Vân Thiên Lan, không chỉ là bởi vì Vân Thiên Lan chiếm danh hiệu đích nữ đại tiểu thư Vân gia, mà vì mẫu thân nói cho nàng ta, Vân Thiên Lan sẽ là uy hiếp lớn nhất với nàng ta, cho nên nàng ta mới chán ghét Vân Thiên Lan như vậy sao?
Không đúng, nàng ta chính là chán ghét Vân Thiên Lan, chán ghét từ đáy lòng, hận không thể giết chết nàng.
Thiên Lan thấy Vân Vũ Nhu không nói lời nào, lắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, “Lần sau gặp mặt cũng không nên khiêu khích tính kiên nhẫn của ta.”
Đôi khi chán ghét một người, có lẽ thật sự không cần lý do, dung mạo, thanh âm, ăn mặc, đều có khả năng sẽ tạo thành sự chán ghét từ trong tiềm thức của người khác, mà thường thường những người đó còn không biết mình vì sao lại chán ghét một người.
Thiên Lan đi qua phía Viêm Ngự, túm hắn ra khỏi khu vực ánh sáng hồng nhạt.
Cả người Viêm Ngự buông lỏng, năng lượng giam cầm hắn chợt biến mất, linh lực trong cơ thể cũng không còn xói mòn. Hắn quái dị quét mắt về phía phía trước, ánh sáng hồng nhạt tạo thành nửa vòng tròn, bao trùm hơn phân nửa khu vực.
“A… Thiên Lan, cái này… Cái này…” Viêm Ngự có chút khó tiếp thu chuyện vừa phát sinh, linh lực hồng nhạt này là chuyện như thế nào? Vừa rồi trong cơ thể xuất hiện sự xói mòn linh lực lại là chuyện gì?
Thiên Lan hướng về phía Viêm Ngự nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội, trong mắt lóe lên tia sáng, làm người ta khó hoài nghi, “Cầu Cầu nhà ta tương đối đặc biệt.”
Beta: Quỳnh
Phạn Diệt ở trong không trung quay cuồng một vòng, dừng ở đầu vai Thiên Lan, ánh sáng hồng nhạt dần dần tan đi, lộ ra thân mình đen tuyền của nó.
Mọi người cứng đờ, cái thứ ánh sáng màu hồng phấn này, vì sao lại phát ra từ thứ đen tuyền như vậy? Quan trọng nhất là, trên thế giới này có linh lực màu hồng nhạt sao?
“Nữ nhân xấu, ngươi vừa làm cái gì?” Phạn Diệt ở trên đầu vai Thiên Lan nhảy nhót lên xuống, tiếng gầm gừ phẫn nộ truyền vào trong đầu Thiên Lan.
Thiên Lan giả vờ vô tội, “Nếu ta mà chết thì ngươi sẽ gặp phiền toái đấy.”
Phạn Diệt im bặt, trong cặp mắt nhỏ tràn đầy tức giận, nữ nhân xấu này cũng dám uy hiếp nó, đáng giận! Đáng giận! Nếu không phải thực lực của nàng kém như vậy, nó muốn trong nháy mắt hạ gục những người này bằng suy nghĩ quá dễ dàng.
“Mau đi, ngươi còn không lên, ta chắc chắn phải chết.” Thiên Lan nhìn Vân Vũ Nhu đối diện từ khiếp sợ đã phục hồi tinh thần lại.
Phạn Diệt hừ lạnh một tiếng, thân mình nhỏ bay lên không, chính là nữ nhân đáng giận kia muốn hại nữ nhân xấu này?
Vân Vũ Nhu lắc lắc trường tiên trong tay, linh lực hồng nhạt của vật nhỏ này rất quỷ dị, nhưng nàng ta không cảm giác được nguy hiểm gì từ trên người nó, hẳn chỉ là một linh thú tương đối kỳ lạ thôi, không có gì đáng sợ.
Thiên Lan lau lau mồ hôi lạnh thối lui qua một bên, cảm giác mệt mỏi quá, có thể ngủ một giấc thì tốt rồi, đây chắc chứng làm biếng lại tái phát rồi.
“Vân Thiên Lan, ngươi để một vật nhỏ như vậy thay thế ngươi ứng chiến, có chết cũng đừng trách ta không niệm tình tỷ muội.” Vân Vũ Nhu lạnh lùng nhìn Thiên Lan, khế ước thú chỉ nên kí với linh thú mạnh. Thông thường người bình thường sẽ không tùy tiện kí loại khế ước này vì sợ lãng phí cơ hội có được khế ước với linh thú mạnh hơn.
Vân Thiên Lan thế nhưng lại đi kí khế ước với loại linh thú nhỏ yếu này, thật là ngu xuẩn.
Thiên Lan xua xua tay, “Không trách ngươi không trách ngươi, Cầu Cầu, ngươi xuống tay nhẹ chút.”
Tuy lần trước năng lực Phạn Diệt trông có vẻ hơi yếu, nhưng dựa vào khế ước, nàng cảm giác thực lực Phạn Diệt tuyệt đối không ngừng ở đó.
Phạn Diệt hừ lạnh một tiếng, thân mình nhỏ nhoáng lên, ở không trung kéo ra ánh sáng hồng nhạt thật dài, quanh thân đều bị ánh sáng đó bao phủ. Tốc độ này làm Vân Vũ Nhu có chút giật mình, cũng bất chấp Thiên Lan, vung roi quất về hướng Phạn Diệt.
Nhưng thân thể nhỏ xíu kia của Phạn Diệt mà muốn dùng trường tiên đánh trúng thì không thể nghi ngờ là khảo nghiệm kỹ thuật khống chế. Hiển nhiên, Vân Vũ Nhu đối với kỹ thuật khống chế trường tiên còn chưa sử dụng thành thạo, lần nào cũng thất bại.
Cho dù đánh trúng, trường tiên cũng giống như đánh vào bông, linh lực nàng ta niệm chú trên trường tiên còn bị hấp thu sạch sẽ. Cứ tiêu hao linh lực như vậy, nàng ta sớm hay muộn cũng sẽ dùng hết. Vân Vũ Nhu nhìn qua bên Thiên Lan, thân hình di chuyển, quyết đoán hướng Thiên Lan lao đi.
Thiên Lan vốn đang xem vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy Vân Vũ Nhu chạy tới hướng mình, trường tiên cũng lao tới, dòng khí xé trời không ngừng ở trên không vang lên. Hiện tại màng muốn chạy cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể vận khởi linh khí chống cự.
Ánh sáng linh lực màu đỏ nhạt từ trong thân thể tràn ra, dần dần đem nàng bao vây ở bên trong.
Thiên Lan chỉ có thể cầu nguyện linh lực này đừng có động kinh, roi này chỉ cần chạm đến một chút, có thể nàng đã phải chịu đau đớn da thịt, nói không chừng còn sẽ chết.
Cái tốt không linh cái xấu lại linh, Thiên Lan vừa nhủ xong, trong cơ thể đột nhiên cứng lại, linh lực lưu chuyển ở trong cơ thể đột nhiên chuyển khai, ánh sáng màu đỏ dần dần yếu đi. Thiên Lan khóc không ra nước mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường tiên rơi xuống.
Trong lòng Vân Huyền Khê căng thẳng, dưới chân nhẹ điểm vài cái, bay về phía giữa sân, trong lòng bàn tay ngưng tụ linh lực màu xanh nhạt, linh lực vừa ra, lập tức làm giữa sân vang lên mấy tiếng kinh hô. Linh hoàng, Huyền Khê công tử thế mà đã là linh hoàng, không hổ là đệ nhất thiên tài đại lục.
Đồng thời còn có hai thân ảnh khác từ hai phương hướng bay về phía Thiên Lan, Viêm Ngự cách gần nhất, cho nên tốc độ nhanh nhất, mắt thấy sắp đến trước mặt Thiên Lan, trước mắt đột nhiên bị một mảnh hồng nhạt bao phủ, không thấy rõ bất cứ cái gì.
Mảng hồng nhạt kia cơ hồ bao phủ toàn bộ khu vực, Vân Vũ Nhu cảm giác được linh lực trong thân thể mình vốn đã không nhiều lắm đang không ngừng tuôn ra ngoài, lại là loại cảm giác này, đây là năng lực của vật nhỏ kia sao?
“Bang!” Thanh âm thanh thúy từ trong khu vực hồng nhạt truyền ra, ai cũng không biết bên trong đã xảy ra cái gì.
Thân hình Vân Huyền Khê dừng lại. Hơi thở Thiên Lan vẫn bình thường, hẳn là không có việc gì, chỉ là tiểu thú kia…
Mặc Quân Linh cũng đồng thời ổn định thân hình, không vọt vào mảnh hồng nhạt kia, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, lẳng lặng nhìn về phía Thiên Lan.
Viêm Ngự xui xẻo nhất, hắn vừa vặn tiếp xúc những ánh sáng hồng nhạt đó, cho nên cũng cảm giác được linh lực trong cơ thể đang xói mòn. Chỉ là rất thong thả, xói mòn cũng ít, với hắn mà nói cũng chẳng thương tổn gì.
Ánh mắt quái dị nhìn lướt qua ánh sáng hồng nhạt dày đặc như sương mù kia, Viêm Ngự muốn lui ra ngoài, lại phát hiện thân mình hoàn toàn không thể động đậy, giống như bị người ta điểm huyệt.
Tầm mắt Thiên Lan rất rõ ràng, nàng nhìn thấy Phạn Diệt phiêu phù ở trước mắt, thân mình lớn bằng nắm tay đang không ngừng bành trướng, hiện tại đã lớn bằng đầu người, Vân Vũ Nhu mềm như bông ngã ngồi trên mặt đất, nhìn thế nào cũng giống là cừu con vô hại, chỉ có ánh mắt oán hận kia không chút nào thay đổi.
“Phốc ——” Phạn Diệt vốn dĩ đang bành trướng thân mình đột nhiên như khí cầu xì hơi, bắt đầu cấp tốc co lại, nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.
“Quá thấp kém.” thanh âm Phạn Diệt đột ngột ở trong đầu Thiên Lan vang lên, mang theo bất mãn.
Thiên Lan dò hỏi, “Cái gì quá thấp kém?”
“Linh lực nữ nhân kia a, nhưng thật ra linh lực tiểu tử bên kia cũng rất thuần túy, nhưng hắn là bằng hữu của ngươi, tiểu gia ta liền tạm thời buông tha hắn.” trong thanh âm non nớt của Phạn Diệt lộ ra một cổ quỷ dị.
Thiên Lan lúc này mới hiểu được, Phạn Diệt vừa rồi đang hấp thu linh lực Vân Vũ Nhu nên thân mình nó mới bành trướng. Vân Vũ Nhu không có linh lực chỉ là một người thường, không, so với người bình thường còn không bằng, đây là nhược điểm của linh sư, tuyệt đối không thể để linh lực hao hết, nếu không cũng chỉ có thể mặc người xâu xé.
Mà Phạn Diệt nói thấp kém và thuần túy, nàng hoàn toàn không thể lý giải, linh lực còn phân thấp kém và thuần túy sao?
“Vân Thiên Lan, con quái vật kia của ngươi rốt cuộc là cái đồ vật gì vậy?” thanh âm Vân Vũ Nhu lúc này nhu nhu nhược nhược, hữu khí vô lực, làm người nghe tâm tư rục rịch.
Vân Vũ Nhu cũng không muốn dùng thanh âm như vậy cùng Thiên Lan nói chuyện, chính là không có biện pháp, thân thể của nàng ta lúc này suy yếu dị thường, khác hẳn với lúc suy yếu khi hao hết linh lực ngày thường. Trên người nàng ta không có một chút sức lực, linh khí bên ngoài cũng không có cách nào tiến vào thân thể nàng ta.
Thiên Lan đem Phạn Diệt xách ở trong tay, chậm rãi đi về hướng Vân Vũ Nhu, trên mặt treo lên một nụ cười nhạt, “Vân Vũ Nhu, ngươi thấy rõ ràng, Cầu Cầu nhà ta lớn lên đáng yêu như thế, chỗ nào là quái vật?”
Nàng cũng không biết Phạn Diệt là cái gì, sao có thể nói cho Vân Vũ Nhu, mà cho dù biết nàng cũng sẽ không nói cho Vân Vũ Nhu.
Đối với loại năng lực kỳ lạ này của Phạn Diệt, Thiên Lan tỏ ra rất vui vẻ, quả là một lá bùa hộ mạng mà.
“Tiểu gia ta hiện tại đối phó với nữ nhân phế vật như vậy còn được, nếu đổi thành Linh hoàng trở lên lại không được, ngươi vẫn không nên nghĩ quá nhiều.” Phạn Diệt lập tức đem ý niệm còn chưa thành hình trong đầu Thiên Lan đánh bay.
Hắn lại không muốn nữ nhân ngu xuẩn này bởi vậy mà bỏ mạng.
Nói trắng ra là, còn không phải nàng quá yếu sao, hấp thu linh lực trong cơ thể người khác là kỹ năng thiên phú của hắn, nhưng nó cũng có cấp bậc giới hạn. Lấy thực lực của Thiên Lan, nó đối phó với Vân Vũ Nhu đã rất miễn cưỡng, linh lực trong cơ thể nữ nhân này còn thấp kém như thế, nếu không nó đã được ngủ ngon lâu rồi.
Khoé miệng Thiên Lan cứng đờ một chút, bất quá... hiện tại không phải thời điểm cùng Phạn Diệt so đo.
Vân Vũ Nhu nhìn Thiên Lan tới gần, con ngươi không khỏi xẹt qua một tia kinh sợ, nữ nhân này rốt cuộc là ai? Vì sao hơi thở của nàng cùng Vân Thiên Lan giống nhau như đúc, nhưng tính cách và năng lực lại không giống nhau chút nào.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì, đây chính là tỷ thí.” Vân Vũ Nhu rụt lại, hiện tại nàng ta đã hoàn toàn sợ hãi, không có linh lực, nàng ta cũng chỉ có thể tùy ý để Vân Thiên Lan xâu xé.
Thiên Lan bĩu môi, vỗ vỗ thân mình Phạn Diệt, “Thu pháp lực lại đi.” Nàng thật ra muốn giết Vân Vũ Nhu, nhưng mà những người bên ngoài cho phép sao?
Phạn Diệt trực tiếp chui vào trong lòng ngực Thiên Lan, “Thu không được.” tác dụng của ánh sáng này là phong toả khu vực, thuận tiện hấp thu linh lực người khác, nhưng hiện tại nó chỉ có thể phóng thích, căn bản không thể thu hồi, chỉ có thể chờ chúng tự tan đi.
Đầu Thiên Lan lại muốn bốc hỏa, lừa đảo như vậy?
“Vân Vũ Nhu, không muốn chết thì không cần tới trêu chọc ta, ta đối với danh hiệu đích nữ Vân gia kia không chút nào để bụng, nói tiếp… Ta không hy vọng ta cùng Vân gia có chút quan hệ nào. Nhưng lại không thể, trong thân thể này dù sao cũng chảy dòng máu của Vân gia.” Thiên Lan ngồi xổm bên người Vân Vũ Nhu, tận tình khuyên bảo nói.
“Đừng ở chỗ này giả từ bi, ta vẫn là câu nói kia, Đế Kinh này có ngươi không ta, có ta không ngươi.” Vân Vũ Nhu dùng loại thanh âm nhu nhu nói ra lời này căn bản là không có tính uy hiếp, ngược lại giống như khẩn cầu.
“Ta rất hiếu kì vì sao ngươi cứ nhằm vào ta như vậy?” Thiên Lan nghiêng đầu nhìn về phía Vân Vũ Nhu.
Các nàng tuổi tác hơn kém không nhiều, mặc dù không thành bằng hữu, cũng không đến mức là tử địch đi?
Mắt Vân Vũ Nhu trừng lên, dường như muốn đem Thiên Lan nhìn thấu, vì sao nàng ta cứ nhằm vào Vân Thiên Lan như vậy? Giống như từ nhỏ nàng ta đã không thích Vân Thiên Lan, không chỉ là bởi vì Vân Thiên Lan chiếm danh hiệu đích nữ đại tiểu thư Vân gia, mà vì mẫu thân nói cho nàng ta, Vân Thiên Lan sẽ là uy hiếp lớn nhất với nàng ta, cho nên nàng ta mới chán ghét Vân Thiên Lan như vậy sao?
Không đúng, nàng ta chính là chán ghét Vân Thiên Lan, chán ghét từ đáy lòng, hận không thể giết chết nàng.
Thiên Lan thấy Vân Vũ Nhu không nói lời nào, lắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, “Lần sau gặp mặt cũng không nên khiêu khích tính kiên nhẫn của ta.”
Đôi khi chán ghét một người, có lẽ thật sự không cần lý do, dung mạo, thanh âm, ăn mặc, đều có khả năng sẽ tạo thành sự chán ghét từ trong tiềm thức của người khác, mà thường thường những người đó còn không biết mình vì sao lại chán ghét một người.
Thiên Lan đi qua phía Viêm Ngự, túm hắn ra khỏi khu vực ánh sáng hồng nhạt.
Cả người Viêm Ngự buông lỏng, năng lượng giam cầm hắn chợt biến mất, linh lực trong cơ thể cũng không còn xói mòn. Hắn quái dị quét mắt về phía phía trước, ánh sáng hồng nhạt tạo thành nửa vòng tròn, bao trùm hơn phân nửa khu vực.
“A… Thiên Lan, cái này… Cái này…” Viêm Ngự có chút khó tiếp thu chuyện vừa phát sinh, linh lực hồng nhạt này là chuyện như thế nào? Vừa rồi trong cơ thể xuất hiện sự xói mòn linh lực lại là chuyện gì?
Thiên Lan hướng về phía Viêm Ngự nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội, trong mắt lóe lên tia sáng, làm người ta khó hoài nghi, “Cầu Cầu nhà ta tương đối đặc biệt.”
Tác giả :
Mặc Linh