Hoàn Hảo (Perfect)
Chương 39
Chùm chìa khóa của chiếc Blazer vẫn trong ngăn kéo khi Julie ra khỏi giường rạng sáng hôm sau và căn nhà hoàn toàn tĩnh mịch. Trạng thái đau đớn cực độ tối qua đã lùi xa và trở thành cơn tê liệt mất hết tri giác, cô sắp xếp quần áo mà không nhận thức được mình đang làm gì. Những gì cô muốn là rời khỏi đây ngay lập tức, không bao giờ nhìn lại, không bao giờ nghĩ lại. Quên hết mọi thứ. Cô sẽ tập trung làm việc đó, quên đi đã từng gặp và ngu ngốc yêu anh. Cô sẽ không dám yêu ai khác nếu biết bị tổn thương như thế này. Cô lấy túi vải rỗng trong tủ ra, ném vào trong vài món đồ tẩy rửa cá nhân rồi kéo khóa lại.
Đứng trước cửa phòng ngủ, cô quay người kiểm tra khắp phòng để chắc chắn không bỏ sót bất kì cái gì, rồi cô tắt đèn. Cô lặng lẽ vặn tay nắm cửa và bước vào phòng khách tối om rồi đột ngột dừng lại, tim cô đập thình thịch vì sốc và kinh hãi. Dưới ánh sáng nhá nhem của buổi sớm, bóng Zack đổ xuống bên cửa sổ, lưng anh xoay về phía cô, tay trái bỏ trong túi quần. Quay mắt đi chỗ khác, Julie lẳng lặng đi dọc lối đi, nhưng khi cô vừa bước tới bước thứ hai thì anh lên tiếng nhưng không quay lại.
"Danh sách những người có mặt hôm vụ án xảy ra đang nằm trên bàn cà phê".
Phớt lờ cơn co thắt trong lồng ngực khi nhận ra anh đang thừa nhận mình đã thua cuộc, cô buộc bản thân đi tiếp và bước qua tủ áo.
"Đừng đi" Anh khàn khàn gọi theo "Làm ơn".
Tim cô thắt lại vì sự tuyệt vọng trong giọng anh, nhưng lòng tự tôn của cô đang điên cuồng gào thét rằng chỉ có đứa ngốc không biết xấu hổ mới để anh lại gần sau chuyện tối qua, và cô tiếp tục đi. Khi tay cô chạm tới cánh cửa hậu thì giọng anh từ đâu đó đã đến gần bên cô, khản đặc vì cảm xúc .
"Julie - làm ơn đừng mà".
Tay cô không thể vặn cửa, vai cô bắt đầu rung lên theo tiếng nấc, Julie tựa trán vào cửa, nước mắt lăn dài, túi vải trượt khỏi tay. Cô khóc vì xấu hổ khi đã thiếu dũng khí và cho nỗi sợ một tình yêu không thể khống chế. Và ngay cả khi cô khóc cho bản thân, cô để anh kéo cô vào vòng tay và gối đầu lên ngực anh.
"Anh xin lỗi" Zack thì thào, cố gắng dỗ dành cô, tay anh xoa xoa vai và lưng cô, kéo cô sát vào anh. "Làm ơn tha thứ cho anh. Làm ơn".
"Sao anh có thể đối xử với em như thế!" cô nức nở "Sao anh có thể!".
Anh nghẹn ngào nâng gương mặt ẩm ướt của cô lên ngang mặt anh, vì anh thấy mình không xứng đáng được ẩn mặt sau những lời thú nhận.
"Anh làm thế vì em đã gọi anh là đồ hèn và kẻ giết người và anh không thể chịu nổi - không phải từ em. Anh làm thế vì anh đúng là tên khốn vô tâm như em nói".
"Đúng là thế rồi" cô nấc lên "và tồi tệ nhất là em vẫn yêu anh dù anh có là kẻ thế nào đi nữa".
Zack ôm cô vào lòng, dằn xuống những từ anh biết cô muốn nghe, những từ anh đang cảm thấy. Thay vào đó anh quấn chặt lấy cô, hôn trán và hai má, anh đưa môi lên mái tóc thơm ngát của cô và chìm đắm trong những từ ngữ ngọt ngào mà cô vừa mang lại. Ở tuổi 35, cuối cùng anh cũng biết được thế nào là được yêu không cần lý do, chỉ cần anh thôi... dù anh không giàu hay nổi tiếng ... không đủ tư cách để hỏi xin một cái hẹn... và được yêu bởi một phụ nữ có lòng can đảm và trung nghĩa phi thường. Bây giờ anh đã biết, và anh cũng chắc chắn nếu anh nói cho cô rõ những cảm xúc anh có với cô lúc này, thì chính những phẩm chất kia sẽ khiến cô đợi chờ anh trong nhiều năm sau khi anh biến mất. Tuy nhiên, anh cũng không thể để lời thú nhận ngọt ngào này đi qua mà không có phản ứng gì, anh cọ má vào tóc cô thận trọng tiết lộ một sự thật khác .
"Anh không xứng đáng với tình yêu của em đâu em yêu".
"Em biết anh không xứng" Julie đùa, phủ nhận cảm giác đau đớn vì anh đã không nói yêu cô. Cô đã nghe thấy sự dày vò nhức nhối trong giọng anh khi anh nghĩ cô sẽ đi. Cô cảm nhận được vòng tay anh khép chặt và tim anh đập dữ dội khi cô thú nhận với anh. Như thế đã là đủ rồi. Nhất định là thế. Cô nhắm mắt trong lúc tay anh trượt từ tóc sau gáy cô, tay anh mơn trớn khơi gợi khoái cảm, nhưng giọng anh thì mệt rã rời.
"Em có cân nhắc đến chuyện quay lại giường với anh trong một vài giờ và hoãn lại cuộc thảo luận về hung thủ giết người cho đến khi anh ngủ một lát được không? Anh đã thức suốt đêm qua".
Julie gật đầu và cùng anh bước vào căn phòng cô đã từng mong không bao giờ gặp lại.
Anh ngủ ngay tức thì với hai tay vòng quanh người cô và má anh úp vào ngực cô.
Cô thì không thể ngủ, Julie nhìn ngắm khuôn mặt anh, tay cô chơi đùa với lọn tóc mềm mại trên thái dương anh. Giấc ngủ cũng không che bớt nét khắc khổ trên mặt anh, có lẽ vì anh không có được yên bình thật sự. Lông mày của anh sẫm màu và rậm giống với hàng mi, cô đột ngột chú ý, mi mắt anh gần như có màu đen. Cô nhấc mình một ít để giúp anh thấy dễ chịu, nhưng tay anh khép chặt hơn tức thì - không có nghi ngờ gì là để ngăn cô bỏ đi. Cử chỉ chiếm hữu từ trong tình trạng vô thức làm cô mỉm cười vì việc đó quá thừa thãi. Cô không hề có ý định rời khỏi anh.
Nhiều năm trước, cô đã từng đọc một câu của Shakespeare với hàm ý cuộc đời là một vở kịch chương hồi mà mỗi người trong chúng ta đều phải đóng vai của mình. Ngay cả khi cô tốt nghiệp đại học, cô vẫn thấy mình đang ở ngoài lề vở diễn của chính cuộc đời mình, chờ đợi một đôi cánh, một ai đó ra hiệu cho cô bước lên sân khấu và hoàn thành vai trò của mình. Julie thở hắt ra và nhoẻn miệng cười, vì cuối cùng cô đã tỉm thấy vai diễn đó. Bây giờ cô biết cô đã chờ đợi điều gì trong chừng ấy năm, tại sao cô lại được sinh ra, ai là người có ý nghĩa trong đời cô. Bất chấp mọi nỗ lực cần cù để trở thành hình tượng gương mẫu, nhưng khi đó là tình yêu, cô lại đi phải lòng một người đàn ông sống ngoài vòng pháp luật, một con cừu đen, một người đầy thách thức,hoài nghi, gay gắt bị xã hội ruồng bỏ. Theo cách nào đó anh làm cô nhớ lại mấy cậu bé trên đường phố Chicago. Cô yêu anh cùng sự bảo bọc chở che mãnh liệt đã tiếp thêm cho cô sức mạnh, sự mưu trí như tình mẫu tử, cô yêu anh một cách tuyệt vọng làm cô trở nên mỏng manh yếu đuối bên dưới sự điều khiển của anh.
Và cô yêu tất cả cảm xúc đó, từng cảm xúc có thể làm đứt dây thần kinh.
Tương lai vẫn mờ mịt vì hiểm nguy và sự chỉ trích, nhưng Julie vẫn thấy bình an và nhẹ nhõm.
Đưa tay dọc theo người anh, cô kéo anh sát lại trái tim cô một cách âu yếm, môi cô hôn lên mái tóc sẫm màu của anh.
"Em yêu anh" Cô thì thầm.
Đứng trước cửa phòng ngủ, cô quay người kiểm tra khắp phòng để chắc chắn không bỏ sót bất kì cái gì, rồi cô tắt đèn. Cô lặng lẽ vặn tay nắm cửa và bước vào phòng khách tối om rồi đột ngột dừng lại, tim cô đập thình thịch vì sốc và kinh hãi. Dưới ánh sáng nhá nhem của buổi sớm, bóng Zack đổ xuống bên cửa sổ, lưng anh xoay về phía cô, tay trái bỏ trong túi quần. Quay mắt đi chỗ khác, Julie lẳng lặng đi dọc lối đi, nhưng khi cô vừa bước tới bước thứ hai thì anh lên tiếng nhưng không quay lại.
"Danh sách những người có mặt hôm vụ án xảy ra đang nằm trên bàn cà phê".
Phớt lờ cơn co thắt trong lồng ngực khi nhận ra anh đang thừa nhận mình đã thua cuộc, cô buộc bản thân đi tiếp và bước qua tủ áo.
"Đừng đi" Anh khàn khàn gọi theo "Làm ơn".
Tim cô thắt lại vì sự tuyệt vọng trong giọng anh, nhưng lòng tự tôn của cô đang điên cuồng gào thét rằng chỉ có đứa ngốc không biết xấu hổ mới để anh lại gần sau chuyện tối qua, và cô tiếp tục đi. Khi tay cô chạm tới cánh cửa hậu thì giọng anh từ đâu đó đã đến gần bên cô, khản đặc vì cảm xúc .
"Julie - làm ơn đừng mà".
Tay cô không thể vặn cửa, vai cô bắt đầu rung lên theo tiếng nấc, Julie tựa trán vào cửa, nước mắt lăn dài, túi vải trượt khỏi tay. Cô khóc vì xấu hổ khi đã thiếu dũng khí và cho nỗi sợ một tình yêu không thể khống chế. Và ngay cả khi cô khóc cho bản thân, cô để anh kéo cô vào vòng tay và gối đầu lên ngực anh.
"Anh xin lỗi" Zack thì thào, cố gắng dỗ dành cô, tay anh xoa xoa vai và lưng cô, kéo cô sát vào anh. "Làm ơn tha thứ cho anh. Làm ơn".
"Sao anh có thể đối xử với em như thế!" cô nức nở "Sao anh có thể!".
Anh nghẹn ngào nâng gương mặt ẩm ướt của cô lên ngang mặt anh, vì anh thấy mình không xứng đáng được ẩn mặt sau những lời thú nhận.
"Anh làm thế vì em đã gọi anh là đồ hèn và kẻ giết người và anh không thể chịu nổi - không phải từ em. Anh làm thế vì anh đúng là tên khốn vô tâm như em nói".
"Đúng là thế rồi" cô nấc lên "và tồi tệ nhất là em vẫn yêu anh dù anh có là kẻ thế nào đi nữa".
Zack ôm cô vào lòng, dằn xuống những từ anh biết cô muốn nghe, những từ anh đang cảm thấy. Thay vào đó anh quấn chặt lấy cô, hôn trán và hai má, anh đưa môi lên mái tóc thơm ngát của cô và chìm đắm trong những từ ngữ ngọt ngào mà cô vừa mang lại. Ở tuổi 35, cuối cùng anh cũng biết được thế nào là được yêu không cần lý do, chỉ cần anh thôi... dù anh không giàu hay nổi tiếng ... không đủ tư cách để hỏi xin một cái hẹn... và được yêu bởi một phụ nữ có lòng can đảm và trung nghĩa phi thường. Bây giờ anh đã biết, và anh cũng chắc chắn nếu anh nói cho cô rõ những cảm xúc anh có với cô lúc này, thì chính những phẩm chất kia sẽ khiến cô đợi chờ anh trong nhiều năm sau khi anh biến mất. Tuy nhiên, anh cũng không thể để lời thú nhận ngọt ngào này đi qua mà không có phản ứng gì, anh cọ má vào tóc cô thận trọng tiết lộ một sự thật khác .
"Anh không xứng đáng với tình yêu của em đâu em yêu".
"Em biết anh không xứng" Julie đùa, phủ nhận cảm giác đau đớn vì anh đã không nói yêu cô. Cô đã nghe thấy sự dày vò nhức nhối trong giọng anh khi anh nghĩ cô sẽ đi. Cô cảm nhận được vòng tay anh khép chặt và tim anh đập dữ dội khi cô thú nhận với anh. Như thế đã là đủ rồi. Nhất định là thế. Cô nhắm mắt trong lúc tay anh trượt từ tóc sau gáy cô, tay anh mơn trớn khơi gợi khoái cảm, nhưng giọng anh thì mệt rã rời.
"Em có cân nhắc đến chuyện quay lại giường với anh trong một vài giờ và hoãn lại cuộc thảo luận về hung thủ giết người cho đến khi anh ngủ một lát được không? Anh đã thức suốt đêm qua".
Julie gật đầu và cùng anh bước vào căn phòng cô đã từng mong không bao giờ gặp lại.
Anh ngủ ngay tức thì với hai tay vòng quanh người cô và má anh úp vào ngực cô.
Cô thì không thể ngủ, Julie nhìn ngắm khuôn mặt anh, tay cô chơi đùa với lọn tóc mềm mại trên thái dương anh. Giấc ngủ cũng không che bớt nét khắc khổ trên mặt anh, có lẽ vì anh không có được yên bình thật sự. Lông mày của anh sẫm màu và rậm giống với hàng mi, cô đột ngột chú ý, mi mắt anh gần như có màu đen. Cô nhấc mình một ít để giúp anh thấy dễ chịu, nhưng tay anh khép chặt hơn tức thì - không có nghi ngờ gì là để ngăn cô bỏ đi. Cử chỉ chiếm hữu từ trong tình trạng vô thức làm cô mỉm cười vì việc đó quá thừa thãi. Cô không hề có ý định rời khỏi anh.
Nhiều năm trước, cô đã từng đọc một câu của Shakespeare với hàm ý cuộc đời là một vở kịch chương hồi mà mỗi người trong chúng ta đều phải đóng vai của mình. Ngay cả khi cô tốt nghiệp đại học, cô vẫn thấy mình đang ở ngoài lề vở diễn của chính cuộc đời mình, chờ đợi một đôi cánh, một ai đó ra hiệu cho cô bước lên sân khấu và hoàn thành vai trò của mình. Julie thở hắt ra và nhoẻn miệng cười, vì cuối cùng cô đã tỉm thấy vai diễn đó. Bây giờ cô biết cô đã chờ đợi điều gì trong chừng ấy năm, tại sao cô lại được sinh ra, ai là người có ý nghĩa trong đời cô. Bất chấp mọi nỗ lực cần cù để trở thành hình tượng gương mẫu, nhưng khi đó là tình yêu, cô lại đi phải lòng một người đàn ông sống ngoài vòng pháp luật, một con cừu đen, một người đầy thách thức,hoài nghi, gay gắt bị xã hội ruồng bỏ. Theo cách nào đó anh làm cô nhớ lại mấy cậu bé trên đường phố Chicago. Cô yêu anh cùng sự bảo bọc chở che mãnh liệt đã tiếp thêm cho cô sức mạnh, sự mưu trí như tình mẫu tử, cô yêu anh một cách tuyệt vọng làm cô trở nên mỏng manh yếu đuối bên dưới sự điều khiển của anh.
Và cô yêu tất cả cảm xúc đó, từng cảm xúc có thể làm đứt dây thần kinh.
Tương lai vẫn mờ mịt vì hiểm nguy và sự chỉ trích, nhưng Julie vẫn thấy bình an và nhẹ nhõm.
Đưa tay dọc theo người anh, cô kéo anh sát lại trái tim cô một cách âu yếm, môi cô hôn lên mái tóc sẫm màu của anh.
"Em yêu anh" Cô thì thầm.
Tác giả :
Judith McNaught