Hoàn Em Hạnh Phúc
Chương 24
Sau khi ăn tối với Gia Đống và Doanh Doanh xong, Nhất Phàm không đưa Vũ Tịnh về nhà, họ lại ra bãi biển.
- Sao lại tới đây? Hôm nay tâm trạng của tôi đâu có không tốt đâu, anh cũng không mà.
Nhất Phàm không trả lời, hai người xuống xe, tản bộ trên bãi cát.
- Hôm nay dắt cô đến đây là muốn xin lỗi cô.
- Xin lỗi? Tại sao? Anh đâu có làm gì sai đâu.
- Tôi không biết ngày lễ tình nhân là sinh nhật của cô, không những không chúc mừng mà còn say khướt bắt cô phải chăm sóc lại.
- Hôm đó là ngày của anh và Tuệ Hân mà, tôi không có giận, anh cũng không cần phải để tâm.
- Sinh nhật vui vẻ. – Nhất Phàm vừa nói vừa đặt vào tay Vũ Tịnh một cái hộp quà rất đẹp.
- Sao anh lại tặng cho tôi cái này? – Trong hộp là cậu bé bút chì, Vũ Tịnh thật sự là nói không ra lời.
- Cái của cô không phải bị mất rồi sao? Lần đó khi chúng ta đi Mĩ tôi nhìn thấy nên đã mua nó, vốn định tặng cho cô trong ngày lễ tình nhân cho cô một bất ngờ, chỉ là hôm đó xảy ra quá nhiều chuyện, nên tôi cũng quên mất.
- Cám ơn. – Vũ Tịnh lễ phép nói, nhưng trên mặt lại không che đậy được niềm vui bất ngờ, thì ra Nhất Phàm vẫn không quên những gì liên quan đến mình.
- Đó là tín vật của cô và Michael rồi phải không. Lần đó thấy cô thất vọng như vậy thì tôi biết nó rất có ý nghĩa đối với cô. Tình cảm cô dành cho Michael không phải ít, nếu như có cơ hội, hãy đi tìm Michael, hai người nên giải thích hiểu lầm của nhau, chôn giấu một tình cảm không có kết quả đến cuối cùng chỉ sẽ trở thành hối tiếc.
Nhất Phàm nói rất bình tĩnh, nhưng giọng nói lại hơi run, Vũ Tịnh không phải không có vị trí trong lòng của anh, chỉ là anh không biết tình cảm đối với cô có phải là tình yêu hay không, anh chỉ nghĩ rằng Vũ Tịnh và Michael sẽ còn có cơ hội, sẽ có kết quả.
Hối tiếc, đời người thật sự có quá nhiều những hối tiếc, cũng giống như Nhất Phàm và Vũ Tịnh lúc này vậy, dường như họ đều đang bỏ lỡ, vì không tin vào nhau, vì tình cảm của lúc trước. Nhìn cậu bé bút chì trong tay mình, lại nghĩ đến con Shin mà Ninh Ninh trả cho cô vào ngày thứ hai sau ngày sinh nhật của cô, bản thân Vũ Tịnh cũng không biết tiếp theo sẽ như thế nào. Ngày mai là một ngày mới, cái chúng ta có thể làm hoặc dã chỉ là chờ đợi.
Trong ký ức, tháng năm luôn mang đến cho người ta một cảm giác từ thanh sáp đến chững chạc, nên rất nhiều cô gái đều rất đồng ý làm một cô dâu tháng năm, bởi vì một cuộc tình chững chạc có thể cùng hai người đi lâu hơn, dài hơn. Doanh Doanh và Gia Đống cũng kết hôn vào tháng năm, một mặt là vì ba mẹ của Doanh Doanh hối thúc dữ quá, người già muốn bồng cháu điều này hoàn toàn có thể hiểu cho họ, mặt khác, sau tháng năm thì khách sạn lại sẽ đi vào quý vượng (đắt), Gia Đống sợ lúc đó sẽ không có thời gian chuẩn bị cho hôn lễ nên một tháng sau khi cầu hôn, hai người đã bước vào lễ đường. Vốn dĩ Nhất Phàm nói cho hai người được miễn phí cử hành nghi thức đám cưới trong nhà hàng nhưng vì hai người đều thích đơn giản, nên họ đã lựa chọn hôn lễ bên ngoài nhà đang tương đối trào lưu, Gia Đống còn đùa với Nhất Phàm rằng sau này con anh cử hành hôn lễ trong nhà hàng phải được giảm giá. Còn Vũ Tịnh? Cô cũng bận túi bụi, lý do vì Doanh Doanh nói thì giỏi, còn thực sự bắt tay vào làm thì lại không phải thế mạnh của cô, cho nên thiết kế và chuẩn bị cho hôn lễ bên ngoài nhà hoàn toàn đặt lên người Vũ Tịnh, cô cũng không oán trách gì, dù gì cũng là chị em tốt của mình kết hôn, mình cũng nên ra chút sức lực. Doanh Doanh và Gia Đống bắt Vũ Tịnh và Nhất Phàm làm dâu phụ và rễ phụ, vốn dĩ cả hai đều từ chối, dù gì thì đó cũng là quyền lợi đặc biệt của những cô gái chàng trai chưa kết hôn, họ không thích hợp. Thế nhưng Doanh Doanh đã lấy “chết” mà ép, bảo là gì mà nếu hai người không chịu thì cô sẽ không đám cưới. Tuy chiêu này khờ đến dễ thương nhưng cả hai thật sự không gánh nổi tội danh này, vì thế đã miễn cưỡng nhận lời. Hôm nay là ngày cử hành hôn lễ, thời tiết rất tốt, không một áng mây, mặt trời cũng không quá gai mắt, bên ngoài vườn nhà mới của Doanh Doanh và Gia Đống, những chiếc ly thuỷ tinh đã được sắp xếp ổn thoả, bánh kem thơm phức cũng đang đợi ở đó, khách cũng đã đến khá đông, đa số đều là thanh niên. Mummy của Doanh Doanh vì chứng phong thấp chân lại tái phát nên không thể ngồi máy bay về HK tham gia hôn lễ của con gái, daddy và mummy của Doanh Doanh bấy lâu nay cũng là đôi vợ chồng ân ái nên daddy cũng phải ở nhà với vợ nên cũng không thể tới, anh hai chị dâu vì sắp lên chức làm ba mẹ nên cũng không thể đích thân đến chúc mừng. Vì thế mà Doanh Doanh đang trang điểm hiện giờ vẫn có chút lạc lõng.
- Tại sao mình muốn kết hôn thì mummy bệnh, chị dâu lại phải sinh con, cả nhà không ai tới hết, thật là mất hứng quá đi! Thật không biết đám cưới còn ý nghĩa gì nữa. – Doanh Doanh vừa bực mình nói vừa giật xé áo cưới.
- Doanh Doanh, đừng xé nữa, lát nữa áo cưới rách thì xem bạn sẽ thế nào, cái này Nick cố tình qua Pháp đặt cho bạn đó.
- Phải ha. Nhưng mà mình thật sự rất là bực mình! Sao người nhà lại không có tình người như vậy chứ.
- Uncle auntie và anh hai của bạn đều do có tình trạng đặc biệt mà, với lại họ cũng đã gọi điện tới chúc mừng bạn rồi, tâm ý mới là quan trọng nhất. Lúc mình đám cưới, mummy của mình cũng đâu có ở đó, chẳng phải bây giờ mình và Nhất Phàm cũng vẫn rất tốt sao, bạn đừng có ở trong phúc mà không biết phúc nữa, bắt đầu từ hôm nay việc mà bạn phải làm là một người vợ tốt, sau đó là làm người mẹ tốt. – Tuy Vũ Tịnh vừa cưòi vừa nói, nhưng sự thất vọng và thương cảm trong mắt cô không trốn khỏi mắt của Doanh Doanh.
- Michelle, xin lỗi nha, mình biến bấy lâu nay bạn luôn rất đau lòng vì auntie không thể tham gia hôn lễ của bạn. Được rồi mình nghe lời bạn, không giận nữa, bạn cũng phải hứa với mình không được đau lòng nữa.
- Mình làm gì có đau lòng, bạn đó cũng đừng có nóng giận nữa, thấy có nếp nhăn xuất hiện rồi kìa.
- Ở đâu ở đâu, lát nữa Nick lại cười mình thôi. – Sau lưng Vũ Tịnh không nhịn được cười haha.
- Hay ha, dám gạt tui. – Và hai cô gái lại đùa giỡn với nhau như thời còn đi học.
***
Còn ở trong vườn, Nhất Phàm đang ngồi uống rượu ở một góc. Thật ra Nhất Phàm rất sợ tham gia hôn lễ của người khác, từ sau khi Tuệ Hân ra đi, hầu như là Nhất Phàm không còn tham gia hôn lễ nào của bạn bè nữa, nhưng Gia Đống là sư huynh của anh, lại là trợ thủ đắc lực của anh, nên hôm nay không thể không tới. Trình tự hôn lễ của Nhất Phàm và Tuệ Hân phức tạp vô cùng, một ngày truớc khi đám cưới cả hai còn phải ôn tập lịch trình với thư ký của Nhất Phàm, nhớ lúc đó Tuệ Hân còn nói giống như ngày mai mình không phải đám cưới mà là nghênh đón khách, Nhất Phàm nghe nói vậy cười chảy nước mắt. Hôm sau, cả hai cũng đã không có sai sót gì, nhớ hôm đó khách rất đông, nhưng trong mắt Nhất Phàm chỉ có mỗi Tuệ Hân, cô mặc áo cưới trông như thiên sứ vậy, mặc sườn xám thì đình đình ngọc lập. Anh không thể nào quên được sự cảm động và kinh ngạc của Tuệ Hân khi anh bồng cô vào phòng, vì ở mỗi một góc của phòng cũng đặt một món đồ chơi của nhân vật hoạt hình mà Tuệ Hân từng thiết kế, Tuệ Hân biết đó là do Nhất Phàm đặt xưởng làm cho anh, cô hiểu tấm lòng của anh, cô hiểu tâm trạng muốn sống suốt đời với cô của anh, vì thế cô mới dùng sinh mạng của mình để báo đáp anh, vì thế bây giờ cô mới không thể ở bên cạnh anh. Nghĩ đến đây, bàn tay cầm ly rượu của Nhất Phàm đột nhiên run một cái và cái run này đã nhắc nhở anh nhất thiết phải trở về hiện thực.
- Raymond, đang nghĩ gì vậy? – Cuối cùng thì Gia Đống cũng tìm được Nhất Phàm.
- Không có gì, chỉ là trông thấy cảnh hôm nay có chút xúc cảnh sinh tình thôi.
- Xúc cảnh sinh tình, nhớ Tuệ Hân rồi phải không! Vậy cậu định thế nào với Vũ Tịnh? 3 năm sau thật sự phải ly hôn sao!
Nghe Gia Đống nói những lời có hơi trách móc này, Nhất Phàm không biết phải trả lời thế nào.
- Raymond, cái chết của Tuệ Hân không phải là lỗi của cậu, là ngoài ý muốn, hoặc giả duyên phận của hai người quá ngắn. Cậu cứ như thế mãi thì sẽ chỉ tổn thương nhiều người hơn thôi, bao gồm cả Michelle. Tất cả cũng là người, trong lúc cậu thất ý đau lòng, cậu có nghĩ đến cảm nhận của Michelle hay không. – Nhìn Nhất Phàm đến hôm nay vẫn vẻ mặt mất hồn, Gia Đống không nhịn nổi mà trách mắng anh.
- Anh nói vậy nghĩa là sao?
- Thật ra thì tôi không biết có nên nói với cậu hay không, chuyện là Michelle nói cho Doanh Doanh nghe và vô tình bị tôi nghe thấy. Vào ngày giỗ của Tuệ Hân, và cũng là ngày sinh nhật của Vũ Tịnh, hôm đó cậu uống rất say ngủ ở trên giường còn gọi tên của Tuệ Hân, vả lại còn kéo tay của Vũ Tịnh và kết quả là Vũ Tịnh đã bò ở bên giường ngủ suốt đêm đó, tay cô ấy bị tê, hôm sau phải rất lâu mới khỏi.
Nghe đến đây Nhất Phàm mới mơ hồ nhớ lại đích thật là Vũ Tịnh có xoa bóp tay trong phòng làm việc.
- Vậy sao cô ấy không nói với tôi?
- Vấn đề này để cho cậu tự suy nghĩ. Tôi còn phải đi đón khách, lát nữa cùng tôi vào đón cô dâu nha.
Nghe hết những gì Gia Đống nói, Nhất Phàm bây giờ mới hiểu vì sao hôm sau Vũ Tịnh lại nói dối với mình, và giận mình. Đúng là cô ngốc, có chuyện gì mà không thể nói với mình chứ. Nhất Phàm nghĩ vậy, nhưng rồi anh lại đột nhiên hiểu ra, bản thân không thể cho Vũ Tịnh cảm giác an toàn mà cô ấy cần, trong lòng mình còn có một người khác, là mình đã không thể nào cho Vũ Tịnh bước vào thế giới của mình. Đối với Vũ Tịnh, tình cảm trong lòng của Nhất Phàm phức tạp vô cùng, muốn yêu nhưng dường lại không dám, lo sợ phản bội Tuệ Hân? Lo sợ một ngày nào đó Michael đột nhiên xuất hiện? Hay là lo sợ mình cũng không thể nào đi vào lãnh địa bí mật của Vũ Tịnh? Hình như tất cả lý do đều đúng, hình như tất cả đáp án đều không rất đúng. Trong lòng Nhất Phàm chỉ biết, anh nhìn thấy tất cả những gì Vũ Tịnh làm cho mình, mình cũng từng là bờ vai cho Vũ Tịnh dựa dẫm, chỉ là, không, có lẽ chúng ta còn cần có thời gian, có lẽ chúng ta không có cái kết cục đó. Nhất Phàm không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, và lúc này Gia Đống lại tới.
- Thế nào, vấn đề đó khó đến vậy sao? Còn chưa nghĩ ra à? – Gia Đống không nhịn được nên đến làm bẻ mặt sư đệ của mình một lần.
- Phải đó, vấn đề lúc nãy thật sự rất khó, hay là hôm nay anh đừng đám cưới nữa, suy nghĩ chung với tôi đi. – Nhất Phàm cũng không chịu thua.
- Cậu hay quá hen, bây giờ tôi phải vào đón Doanh Doanh ra đây, cậu à, tự nhiên đi.
Làm gì mà Nhất Phàm tự nhiên được, bây giờ anh đang ngoan ngoãn đi theo sau Gia Đống vào đón cô dâu và dâu phụ.
- Bà xã xong chưa vậy? – Vào phòng rồi Gia Đống hơi gấp gáp mà hỏi.
- Xong rồi.
Doanh Doanh quay mặt qua quả thật làm Gia Đống thót tim, a đầu này, bình thường không mấy trang điểm, hôm nay sao lại mê hoặc đến thế. Gia Đống đờ người đến nửa phút, còn Vũ Tịnh và Nhất Phàm thì đang nín cười.
- Ông xã có phải hôm nay em đẹp lắm không? – Doanh Doanh nhìn ánh mắt đờ đẫn của Gia Đống cũng không nhịn được mà chọc anh.
- Phải đó bà xã. Thôi chúng ta ra ngoài thôi. – Gia Đống vừa nói vừa ra ý bảo Doanh Doanh khoác vào tay mình.
Vũ Tịnh thì giúp Doanh Doanh cầm phần đuôi dài của áo cưới, lúc này Nhất Phàm mới chú ý đến Vũ Tịnh “im phăng phắc” từ nãy giờ. Hôm nay cô không mặc đồ vest, áo trắng, váy trắng, giày cao gót đen, không có kiểu tóc đặc biệt nhưng cảm giác cô mang đến cho người ta là đơn giản và toát lên vẻ thanh tú, Vũ Tịnh lúc này tuyệt đối không thể nào khiến người ta liên tưởng đến tuổi tác, thân phận và trách nhiệm trên vai của cô.
***
Cuối cùng thì hôn lễ cũng bắt đầu rồi, cuối cùng thì Doanh Doanh cũng đã bước trên tấm thảm đỏ, từ từ đi về phía Gia Đống, khi mới bước những bước đầu, Doanh Doanh có hơi mất tự nhiên, xém chút là té, tim của mọi người đều thót lên đến cổ họng, nhưng cũng may, tuy là bước đi có hơi tệ nhưng Doanh Doanh cũng đã thuận lợi mà đi đến bên Gia Đống, sau đó là tình tiết đeo nhẫn cưới mà ta đã được xem N lần trong phim truyền hình. Và lúc này Vũ Tịnh đang đứng bên cạnh Nhất Phàm, Vũ Tịnh không nhìn Nhất Phàm mà chỉ mỉm cười chú ý vào cô dâu chú rễ, nhìn chiếc nhẫn trên tay Doanh Doanh, Vũ Tịnh cũng không tự chủ mà sờ chiếc nhẫn của mình, chiếc nhẫn của Doanh Doanh là lời hứa mà Gia Đống dành cho bạn ấy, vậy còn chiếc nhẫn của mình là gì, là một lời hứa hay là một đạo cụ? Vũ Tịnh nghĩ một lúc thì xuất thần. Còn ánh mắt của Nhất Phàm thì từ đầu tới cuối vẫn không hề rời khỏi cô, anh chú ý đến từng động tác nhỏ nhất của cô, chắc chắn là cô mơ ước một hôn lễ như thế, ở bên cạnh người mình yêu, có thể nhõng nhẽo, có thể chia sẻ, nhưng ở bên cạnh anh, dường như cô không thể làm gì được. Anh lại bất giác nhớ đến hôn lễ của họ, một thước phim rất đẹp, nhẫn cưới, chí ít vào lúc đó, nó là một đạo cụ, nhưng trong một năm nay sống bên nhau, dẫu rằng cả hai đều đã rất cẩn thận, nhưng cái phải tới thì vẫn khó mà tránh, cả hai đều đã biết một vài câu chuyện ở sâu trong lòng của đối phương, trải nghiệm và hiểu cho nỗi đau ở trong lòng của đối phương mà tình cảm đối với đối phương dường như cũng đã xảy ra một chút biến hóa nhỏ, có điều thước phim cuộc sống không thể xem trước kịch bản, đến lúc đó, bạn mới biết được sự an bày của thượng đế.
Khi cô dâu chú rễ đỗ rượu xong, cắt bánh xong thì thời khắc kích động nhất cuối cùng cũng tới. Các cô gái còn độc thân lũ lượt đứng vào nơi chỉ định để chụp hoa từ tay tân nương, có lẽ vì đa số các cô gái hôm nay đều là những OL lương cao, bình thường họ dành hết thời gian hẹn hò cho công việc, hoàn toàn không nhìn thấy nửa kia của mình ở đâu, cho nên hôm nay họ đều muốn giành được hoa của cô dâu, có khi năm sau sẽ tìm được nửa kia của mình và bước vào nhà thờ. Vũ Tịnh đương nhiên không thuộc phạm vi giành hoa rồi, cô và Nhất Phàm chỉ đứng ở xa xa nhìn xem “hoa rơi vào nhà nào”. Không biết là ý trời, là luồng gió khi hoa được quăng lên hay là chủ ý của Doanh Doanh, bó hoa đó vừa đúng rơi vào tay của Vũ Tịnh. Những cô gái không nhận được hoa cũng tự nhiên mà thất vọng não nề, có người thậm chí còn đề nghị Doanh Doanh quăng lại lần nữa vì dù sao Vũ Tịnh cũng là người đã kết hôn, miệng của Doanh Doanh rất là lợi hại, cô nói gì mà hoa quăng lần hai sẽ không còn linh nghiệm nữa, nên mọi người cũng đành thôi và uống rượu, ăn đồ ở trong vườn. Còn Vũ Tịnh và Doanh Doanh thì nói nhỏ với nhau.
- Doanh Doanh, bạn làm cái quái gì vậy? Mình đã kết hôn rồi mà bạn còn ném hoa qua đây, thiệt là!
- Bạn và Raymond đích thật là đã kết hôn, nhưng bạn có thật sự thích cuộc sống bây giờ không? Bạn thật sự phải thực thi hẹn ước 3 năm đó đến cùng sao? Bạn thật sự vui vẻ chứ?
- Mình.. – Một Vũ Tịnh miệng lưỡi rất giỏi của ngày thường lúc này cũng không biết nên nói gì.
- Michelle, lý do ném hoa cho bạn là hy vọng bạn thật sự có một khởi đầu mới, đi tìm cuộc sống mà bạn thật sự cần. Đừng suốt ngày nghĩ cho người khác mà uất ức bản thân nữa.
- Sao hôm nay bạn cứ giống như chị mình? – Vũ Tịnh không cầm lòng cảm thán khi nghe những lời ‘giáo huấn’ của Doanh Doanh.
- Thật ra bấy lâu nay mình vẫn lớn hơn bạn mà, chỉ là bình thường cứ hễ có chuyện gì là bạn lại lên lớp với mình, nên trong tiềm thức bạn đã xem bạn là tiền bối của mình thôi. Thôi được rồi mình phải qua đó tìm Nick đây, còn bạn thì, hãy nghiêm túc suy nghĩ những gì mình nói lúc nãy đi.
- Sao lại tới đây? Hôm nay tâm trạng của tôi đâu có không tốt đâu, anh cũng không mà.
Nhất Phàm không trả lời, hai người xuống xe, tản bộ trên bãi cát.
- Hôm nay dắt cô đến đây là muốn xin lỗi cô.
- Xin lỗi? Tại sao? Anh đâu có làm gì sai đâu.
- Tôi không biết ngày lễ tình nhân là sinh nhật của cô, không những không chúc mừng mà còn say khướt bắt cô phải chăm sóc lại.
- Hôm đó là ngày của anh và Tuệ Hân mà, tôi không có giận, anh cũng không cần phải để tâm.
- Sinh nhật vui vẻ. – Nhất Phàm vừa nói vừa đặt vào tay Vũ Tịnh một cái hộp quà rất đẹp.
- Sao anh lại tặng cho tôi cái này? – Trong hộp là cậu bé bút chì, Vũ Tịnh thật sự là nói không ra lời.
- Cái của cô không phải bị mất rồi sao? Lần đó khi chúng ta đi Mĩ tôi nhìn thấy nên đã mua nó, vốn định tặng cho cô trong ngày lễ tình nhân cho cô một bất ngờ, chỉ là hôm đó xảy ra quá nhiều chuyện, nên tôi cũng quên mất.
- Cám ơn. – Vũ Tịnh lễ phép nói, nhưng trên mặt lại không che đậy được niềm vui bất ngờ, thì ra Nhất Phàm vẫn không quên những gì liên quan đến mình.
- Đó là tín vật của cô và Michael rồi phải không. Lần đó thấy cô thất vọng như vậy thì tôi biết nó rất có ý nghĩa đối với cô. Tình cảm cô dành cho Michael không phải ít, nếu như có cơ hội, hãy đi tìm Michael, hai người nên giải thích hiểu lầm của nhau, chôn giấu một tình cảm không có kết quả đến cuối cùng chỉ sẽ trở thành hối tiếc.
Nhất Phàm nói rất bình tĩnh, nhưng giọng nói lại hơi run, Vũ Tịnh không phải không có vị trí trong lòng của anh, chỉ là anh không biết tình cảm đối với cô có phải là tình yêu hay không, anh chỉ nghĩ rằng Vũ Tịnh và Michael sẽ còn có cơ hội, sẽ có kết quả.
Hối tiếc, đời người thật sự có quá nhiều những hối tiếc, cũng giống như Nhất Phàm và Vũ Tịnh lúc này vậy, dường như họ đều đang bỏ lỡ, vì không tin vào nhau, vì tình cảm của lúc trước. Nhìn cậu bé bút chì trong tay mình, lại nghĩ đến con Shin mà Ninh Ninh trả cho cô vào ngày thứ hai sau ngày sinh nhật của cô, bản thân Vũ Tịnh cũng không biết tiếp theo sẽ như thế nào. Ngày mai là một ngày mới, cái chúng ta có thể làm hoặc dã chỉ là chờ đợi.
Trong ký ức, tháng năm luôn mang đến cho người ta một cảm giác từ thanh sáp đến chững chạc, nên rất nhiều cô gái đều rất đồng ý làm một cô dâu tháng năm, bởi vì một cuộc tình chững chạc có thể cùng hai người đi lâu hơn, dài hơn. Doanh Doanh và Gia Đống cũng kết hôn vào tháng năm, một mặt là vì ba mẹ của Doanh Doanh hối thúc dữ quá, người già muốn bồng cháu điều này hoàn toàn có thể hiểu cho họ, mặt khác, sau tháng năm thì khách sạn lại sẽ đi vào quý vượng (đắt), Gia Đống sợ lúc đó sẽ không có thời gian chuẩn bị cho hôn lễ nên một tháng sau khi cầu hôn, hai người đã bước vào lễ đường. Vốn dĩ Nhất Phàm nói cho hai người được miễn phí cử hành nghi thức đám cưới trong nhà hàng nhưng vì hai người đều thích đơn giản, nên họ đã lựa chọn hôn lễ bên ngoài nhà đang tương đối trào lưu, Gia Đống còn đùa với Nhất Phàm rằng sau này con anh cử hành hôn lễ trong nhà hàng phải được giảm giá. Còn Vũ Tịnh? Cô cũng bận túi bụi, lý do vì Doanh Doanh nói thì giỏi, còn thực sự bắt tay vào làm thì lại không phải thế mạnh của cô, cho nên thiết kế và chuẩn bị cho hôn lễ bên ngoài nhà hoàn toàn đặt lên người Vũ Tịnh, cô cũng không oán trách gì, dù gì cũng là chị em tốt của mình kết hôn, mình cũng nên ra chút sức lực. Doanh Doanh và Gia Đống bắt Vũ Tịnh và Nhất Phàm làm dâu phụ và rễ phụ, vốn dĩ cả hai đều từ chối, dù gì thì đó cũng là quyền lợi đặc biệt của những cô gái chàng trai chưa kết hôn, họ không thích hợp. Thế nhưng Doanh Doanh đã lấy “chết” mà ép, bảo là gì mà nếu hai người không chịu thì cô sẽ không đám cưới. Tuy chiêu này khờ đến dễ thương nhưng cả hai thật sự không gánh nổi tội danh này, vì thế đã miễn cưỡng nhận lời. Hôm nay là ngày cử hành hôn lễ, thời tiết rất tốt, không một áng mây, mặt trời cũng không quá gai mắt, bên ngoài vườn nhà mới của Doanh Doanh và Gia Đống, những chiếc ly thuỷ tinh đã được sắp xếp ổn thoả, bánh kem thơm phức cũng đang đợi ở đó, khách cũng đã đến khá đông, đa số đều là thanh niên. Mummy của Doanh Doanh vì chứng phong thấp chân lại tái phát nên không thể ngồi máy bay về HK tham gia hôn lễ của con gái, daddy và mummy của Doanh Doanh bấy lâu nay cũng là đôi vợ chồng ân ái nên daddy cũng phải ở nhà với vợ nên cũng không thể tới, anh hai chị dâu vì sắp lên chức làm ba mẹ nên cũng không thể đích thân đến chúc mừng. Vì thế mà Doanh Doanh đang trang điểm hiện giờ vẫn có chút lạc lõng.
- Tại sao mình muốn kết hôn thì mummy bệnh, chị dâu lại phải sinh con, cả nhà không ai tới hết, thật là mất hứng quá đi! Thật không biết đám cưới còn ý nghĩa gì nữa. – Doanh Doanh vừa bực mình nói vừa giật xé áo cưới.
- Doanh Doanh, đừng xé nữa, lát nữa áo cưới rách thì xem bạn sẽ thế nào, cái này Nick cố tình qua Pháp đặt cho bạn đó.
- Phải ha. Nhưng mà mình thật sự rất là bực mình! Sao người nhà lại không có tình người như vậy chứ.
- Uncle auntie và anh hai của bạn đều do có tình trạng đặc biệt mà, với lại họ cũng đã gọi điện tới chúc mừng bạn rồi, tâm ý mới là quan trọng nhất. Lúc mình đám cưới, mummy của mình cũng đâu có ở đó, chẳng phải bây giờ mình và Nhất Phàm cũng vẫn rất tốt sao, bạn đừng có ở trong phúc mà không biết phúc nữa, bắt đầu từ hôm nay việc mà bạn phải làm là một người vợ tốt, sau đó là làm người mẹ tốt. – Tuy Vũ Tịnh vừa cưòi vừa nói, nhưng sự thất vọng và thương cảm trong mắt cô không trốn khỏi mắt của Doanh Doanh.
- Michelle, xin lỗi nha, mình biến bấy lâu nay bạn luôn rất đau lòng vì auntie không thể tham gia hôn lễ của bạn. Được rồi mình nghe lời bạn, không giận nữa, bạn cũng phải hứa với mình không được đau lòng nữa.
- Mình làm gì có đau lòng, bạn đó cũng đừng có nóng giận nữa, thấy có nếp nhăn xuất hiện rồi kìa.
- Ở đâu ở đâu, lát nữa Nick lại cười mình thôi. – Sau lưng Vũ Tịnh không nhịn được cười haha.
- Hay ha, dám gạt tui. – Và hai cô gái lại đùa giỡn với nhau như thời còn đi học.
***
Còn ở trong vườn, Nhất Phàm đang ngồi uống rượu ở một góc. Thật ra Nhất Phàm rất sợ tham gia hôn lễ của người khác, từ sau khi Tuệ Hân ra đi, hầu như là Nhất Phàm không còn tham gia hôn lễ nào của bạn bè nữa, nhưng Gia Đống là sư huynh của anh, lại là trợ thủ đắc lực của anh, nên hôm nay không thể không tới. Trình tự hôn lễ của Nhất Phàm và Tuệ Hân phức tạp vô cùng, một ngày truớc khi đám cưới cả hai còn phải ôn tập lịch trình với thư ký của Nhất Phàm, nhớ lúc đó Tuệ Hân còn nói giống như ngày mai mình không phải đám cưới mà là nghênh đón khách, Nhất Phàm nghe nói vậy cười chảy nước mắt. Hôm sau, cả hai cũng đã không có sai sót gì, nhớ hôm đó khách rất đông, nhưng trong mắt Nhất Phàm chỉ có mỗi Tuệ Hân, cô mặc áo cưới trông như thiên sứ vậy, mặc sườn xám thì đình đình ngọc lập. Anh không thể nào quên được sự cảm động và kinh ngạc của Tuệ Hân khi anh bồng cô vào phòng, vì ở mỗi một góc của phòng cũng đặt một món đồ chơi của nhân vật hoạt hình mà Tuệ Hân từng thiết kế, Tuệ Hân biết đó là do Nhất Phàm đặt xưởng làm cho anh, cô hiểu tấm lòng của anh, cô hiểu tâm trạng muốn sống suốt đời với cô của anh, vì thế cô mới dùng sinh mạng của mình để báo đáp anh, vì thế bây giờ cô mới không thể ở bên cạnh anh. Nghĩ đến đây, bàn tay cầm ly rượu của Nhất Phàm đột nhiên run một cái và cái run này đã nhắc nhở anh nhất thiết phải trở về hiện thực.
- Raymond, đang nghĩ gì vậy? – Cuối cùng thì Gia Đống cũng tìm được Nhất Phàm.
- Không có gì, chỉ là trông thấy cảnh hôm nay có chút xúc cảnh sinh tình thôi.
- Xúc cảnh sinh tình, nhớ Tuệ Hân rồi phải không! Vậy cậu định thế nào với Vũ Tịnh? 3 năm sau thật sự phải ly hôn sao!
Nghe Gia Đống nói những lời có hơi trách móc này, Nhất Phàm không biết phải trả lời thế nào.
- Raymond, cái chết của Tuệ Hân không phải là lỗi của cậu, là ngoài ý muốn, hoặc giả duyên phận của hai người quá ngắn. Cậu cứ như thế mãi thì sẽ chỉ tổn thương nhiều người hơn thôi, bao gồm cả Michelle. Tất cả cũng là người, trong lúc cậu thất ý đau lòng, cậu có nghĩ đến cảm nhận của Michelle hay không. – Nhìn Nhất Phàm đến hôm nay vẫn vẻ mặt mất hồn, Gia Đống không nhịn nổi mà trách mắng anh.
- Anh nói vậy nghĩa là sao?
- Thật ra thì tôi không biết có nên nói với cậu hay không, chuyện là Michelle nói cho Doanh Doanh nghe và vô tình bị tôi nghe thấy. Vào ngày giỗ của Tuệ Hân, và cũng là ngày sinh nhật của Vũ Tịnh, hôm đó cậu uống rất say ngủ ở trên giường còn gọi tên của Tuệ Hân, vả lại còn kéo tay của Vũ Tịnh và kết quả là Vũ Tịnh đã bò ở bên giường ngủ suốt đêm đó, tay cô ấy bị tê, hôm sau phải rất lâu mới khỏi.
Nghe đến đây Nhất Phàm mới mơ hồ nhớ lại đích thật là Vũ Tịnh có xoa bóp tay trong phòng làm việc.
- Vậy sao cô ấy không nói với tôi?
- Vấn đề này để cho cậu tự suy nghĩ. Tôi còn phải đi đón khách, lát nữa cùng tôi vào đón cô dâu nha.
Nghe hết những gì Gia Đống nói, Nhất Phàm bây giờ mới hiểu vì sao hôm sau Vũ Tịnh lại nói dối với mình, và giận mình. Đúng là cô ngốc, có chuyện gì mà không thể nói với mình chứ. Nhất Phàm nghĩ vậy, nhưng rồi anh lại đột nhiên hiểu ra, bản thân không thể cho Vũ Tịnh cảm giác an toàn mà cô ấy cần, trong lòng mình còn có một người khác, là mình đã không thể nào cho Vũ Tịnh bước vào thế giới của mình. Đối với Vũ Tịnh, tình cảm trong lòng của Nhất Phàm phức tạp vô cùng, muốn yêu nhưng dường lại không dám, lo sợ phản bội Tuệ Hân? Lo sợ một ngày nào đó Michael đột nhiên xuất hiện? Hay là lo sợ mình cũng không thể nào đi vào lãnh địa bí mật của Vũ Tịnh? Hình như tất cả lý do đều đúng, hình như tất cả đáp án đều không rất đúng. Trong lòng Nhất Phàm chỉ biết, anh nhìn thấy tất cả những gì Vũ Tịnh làm cho mình, mình cũng từng là bờ vai cho Vũ Tịnh dựa dẫm, chỉ là, không, có lẽ chúng ta còn cần có thời gian, có lẽ chúng ta không có cái kết cục đó. Nhất Phàm không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, và lúc này Gia Đống lại tới.
- Thế nào, vấn đề đó khó đến vậy sao? Còn chưa nghĩ ra à? – Gia Đống không nhịn được nên đến làm bẻ mặt sư đệ của mình một lần.
- Phải đó, vấn đề lúc nãy thật sự rất khó, hay là hôm nay anh đừng đám cưới nữa, suy nghĩ chung với tôi đi. – Nhất Phàm cũng không chịu thua.
- Cậu hay quá hen, bây giờ tôi phải vào đón Doanh Doanh ra đây, cậu à, tự nhiên đi.
Làm gì mà Nhất Phàm tự nhiên được, bây giờ anh đang ngoan ngoãn đi theo sau Gia Đống vào đón cô dâu và dâu phụ.
- Bà xã xong chưa vậy? – Vào phòng rồi Gia Đống hơi gấp gáp mà hỏi.
- Xong rồi.
Doanh Doanh quay mặt qua quả thật làm Gia Đống thót tim, a đầu này, bình thường không mấy trang điểm, hôm nay sao lại mê hoặc đến thế. Gia Đống đờ người đến nửa phút, còn Vũ Tịnh và Nhất Phàm thì đang nín cười.
- Ông xã có phải hôm nay em đẹp lắm không? – Doanh Doanh nhìn ánh mắt đờ đẫn của Gia Đống cũng không nhịn được mà chọc anh.
- Phải đó bà xã. Thôi chúng ta ra ngoài thôi. – Gia Đống vừa nói vừa ra ý bảo Doanh Doanh khoác vào tay mình.
Vũ Tịnh thì giúp Doanh Doanh cầm phần đuôi dài của áo cưới, lúc này Nhất Phàm mới chú ý đến Vũ Tịnh “im phăng phắc” từ nãy giờ. Hôm nay cô không mặc đồ vest, áo trắng, váy trắng, giày cao gót đen, không có kiểu tóc đặc biệt nhưng cảm giác cô mang đến cho người ta là đơn giản và toát lên vẻ thanh tú, Vũ Tịnh lúc này tuyệt đối không thể nào khiến người ta liên tưởng đến tuổi tác, thân phận và trách nhiệm trên vai của cô.
***
Cuối cùng thì hôn lễ cũng bắt đầu rồi, cuối cùng thì Doanh Doanh cũng đã bước trên tấm thảm đỏ, từ từ đi về phía Gia Đống, khi mới bước những bước đầu, Doanh Doanh có hơi mất tự nhiên, xém chút là té, tim của mọi người đều thót lên đến cổ họng, nhưng cũng may, tuy là bước đi có hơi tệ nhưng Doanh Doanh cũng đã thuận lợi mà đi đến bên Gia Đống, sau đó là tình tiết đeo nhẫn cưới mà ta đã được xem N lần trong phim truyền hình. Và lúc này Vũ Tịnh đang đứng bên cạnh Nhất Phàm, Vũ Tịnh không nhìn Nhất Phàm mà chỉ mỉm cười chú ý vào cô dâu chú rễ, nhìn chiếc nhẫn trên tay Doanh Doanh, Vũ Tịnh cũng không tự chủ mà sờ chiếc nhẫn của mình, chiếc nhẫn của Doanh Doanh là lời hứa mà Gia Đống dành cho bạn ấy, vậy còn chiếc nhẫn của mình là gì, là một lời hứa hay là một đạo cụ? Vũ Tịnh nghĩ một lúc thì xuất thần. Còn ánh mắt của Nhất Phàm thì từ đầu tới cuối vẫn không hề rời khỏi cô, anh chú ý đến từng động tác nhỏ nhất của cô, chắc chắn là cô mơ ước một hôn lễ như thế, ở bên cạnh người mình yêu, có thể nhõng nhẽo, có thể chia sẻ, nhưng ở bên cạnh anh, dường như cô không thể làm gì được. Anh lại bất giác nhớ đến hôn lễ của họ, một thước phim rất đẹp, nhẫn cưới, chí ít vào lúc đó, nó là một đạo cụ, nhưng trong một năm nay sống bên nhau, dẫu rằng cả hai đều đã rất cẩn thận, nhưng cái phải tới thì vẫn khó mà tránh, cả hai đều đã biết một vài câu chuyện ở sâu trong lòng của đối phương, trải nghiệm và hiểu cho nỗi đau ở trong lòng của đối phương mà tình cảm đối với đối phương dường như cũng đã xảy ra một chút biến hóa nhỏ, có điều thước phim cuộc sống không thể xem trước kịch bản, đến lúc đó, bạn mới biết được sự an bày của thượng đế.
Khi cô dâu chú rễ đỗ rượu xong, cắt bánh xong thì thời khắc kích động nhất cuối cùng cũng tới. Các cô gái còn độc thân lũ lượt đứng vào nơi chỉ định để chụp hoa từ tay tân nương, có lẽ vì đa số các cô gái hôm nay đều là những OL lương cao, bình thường họ dành hết thời gian hẹn hò cho công việc, hoàn toàn không nhìn thấy nửa kia của mình ở đâu, cho nên hôm nay họ đều muốn giành được hoa của cô dâu, có khi năm sau sẽ tìm được nửa kia của mình và bước vào nhà thờ. Vũ Tịnh đương nhiên không thuộc phạm vi giành hoa rồi, cô và Nhất Phàm chỉ đứng ở xa xa nhìn xem “hoa rơi vào nhà nào”. Không biết là ý trời, là luồng gió khi hoa được quăng lên hay là chủ ý của Doanh Doanh, bó hoa đó vừa đúng rơi vào tay của Vũ Tịnh. Những cô gái không nhận được hoa cũng tự nhiên mà thất vọng não nề, có người thậm chí còn đề nghị Doanh Doanh quăng lại lần nữa vì dù sao Vũ Tịnh cũng là người đã kết hôn, miệng của Doanh Doanh rất là lợi hại, cô nói gì mà hoa quăng lần hai sẽ không còn linh nghiệm nữa, nên mọi người cũng đành thôi và uống rượu, ăn đồ ở trong vườn. Còn Vũ Tịnh và Doanh Doanh thì nói nhỏ với nhau.
- Doanh Doanh, bạn làm cái quái gì vậy? Mình đã kết hôn rồi mà bạn còn ném hoa qua đây, thiệt là!
- Bạn và Raymond đích thật là đã kết hôn, nhưng bạn có thật sự thích cuộc sống bây giờ không? Bạn thật sự phải thực thi hẹn ước 3 năm đó đến cùng sao? Bạn thật sự vui vẻ chứ?
- Mình.. – Một Vũ Tịnh miệng lưỡi rất giỏi của ngày thường lúc này cũng không biết nên nói gì.
- Michelle, lý do ném hoa cho bạn là hy vọng bạn thật sự có một khởi đầu mới, đi tìm cuộc sống mà bạn thật sự cần. Đừng suốt ngày nghĩ cho người khác mà uất ức bản thân nữa.
- Sao hôm nay bạn cứ giống như chị mình? – Vũ Tịnh không cầm lòng cảm thán khi nghe những lời ‘giáo huấn’ của Doanh Doanh.
- Thật ra bấy lâu nay mình vẫn lớn hơn bạn mà, chỉ là bình thường cứ hễ có chuyện gì là bạn lại lên lớp với mình, nên trong tiềm thức bạn đã xem bạn là tiền bối của mình thôi. Thôi được rồi mình phải qua đó tìm Nick đây, còn bạn thì, hãy nghiêm túc suy nghĩ những gì mình nói lúc nãy đi.
Tác giả :
Emmahe