Hoàn Em Hạnh Phúc
Chương 23
Sau khi party kết thúc thì Nhất Phàm bảo Vũ Tịnh và Nhất Ninh cùng về nhà, còn anh thì cùng Gia Đống đến quán bar uống vài ly.
Trên đường về nhà Vũ Tịnh mới biết thì ra sườn xám hôm nay mình mặc giống y đúc món quà Nhất Phàm tặng cho Tuệ Hân lúc đó, thật ra bản thân cô cũng kinh ngạc, nhưng cho dù giống nhau thì đã sao, Phương Vũ Tịnh cũng chỉ có thể là Phương Vũ Tịnh chứ không thể là Tống Tuệ Hân, cái trong lòng Nhất Phàm nhớ đến chỉ là bản gốc, không phải bản thay thế, hiện thực là không thể nào thay đổi được.
Còn bên này, Nhất Phàm đã uống rất nhiều, hết ly này đến ly khác, lúc này anh chỉ muốn cho mình say, Gia Đống ngồi ở bên cạnh anh cũng rất xót.
- Tại sao lại cùng một bộ đồ, sao lại có thể như vậy được?
Nhất Phàm vừa lắc ly rượu trong tay nhìn đá tan ra trong Whiskey, vừa tự mình nói, nói một cách khoa trương, lúc này Nhất Phàm không khác gì các vị hoàng tử u buồn trong phim truyền hình.
- Vậy cậu có muốn nghe một cái khoa trương hơn nữa không?
- Còn có tin nóng gì nữa?
- Hôm nay là sinh nhật của Vũ Tịnh.
- Sinh nhật, thật hay giả đây?
- Sáng nay Doanh Doanh cố tình gọi điện bảo tôi phải chúc mừng sinh nhật Vũ Tịnh. Lúc đó tôi cũng giật bắn người, nhưng sự thật là sự thật.
- Vậy sao? Nhưng Vũ Tịnh dù sao cũng không phải là Tuệ Hân! Cuối cùng cô ấy cũng phải trở về cuộc sống của cô ấy thôi.
- Nhất Phàm, nhiều lúc tôi cứ nghĩ, có lẽ Vũ Tịnh chính là người đến thay thế Tuệ Hân, hai người gặp gỡ nhau là ở mộ của Tuệ Hân, hôm nay cô ấy lại mặc bộ đồ y chang của Tuệ Hân, ngày giỗ của Tuệ Hân lại là ngày sinh nhật của Michelle, cậu không cảm thấy tất cả những cái này đều do ông trời sắp đặt sẵn hay sao?
- Cái gì mà sắp đặt sẵn? Tuệ Hân đã chết rồi, mãi mãi cũng không trở về nữa.
Hiển nhiên là lúc này Nhất Phàm đã say rồi, anh vẫn cứ uống tiếp, mặc kệ Gia Đống khuyên thế nào anh cũng không chịu ngừng, say rồi sẽ giải hết nỗi sầu, lúc say, Nhất Phàm có thể gặp Tuệ Hân chăng.
***
Cuối cùng thì cũng vẫn là Gia Đống đưa Nhất Phàm về nhà, trên đường về Nhất Phàm đã ói một lần rồi, bây giờ nhìn anh có hơi không khoẻ.
Vũ Tịnh đỡ Nhất Phàm lên giường, đắp chăn cho anh rồi đi lấy nước cho anh lau mình. Khi đến bên giường, vẻ mặt của Nhất Phàm dường như rất mệt mỏi, Vũ Tịnh cẩn thận cởi cà vạt ra cho anh, cởi nút áo ra rồi dùng khăn lau mặt cho Nhất Phàm. Vốn dĩ Nhất Ninh định qua giúp Vũ Tịnh nhưng khi thấy Vũ Tịnh chăm sóc anh cẩn thận chu đáo như vậy, Ninh Ninh cảm thấy rất yên tâm, chị dâu là người có thể chăm sóc cho anh hai, nhưng khi nghĩ đến việc chị dâu phải chăm sóc người chồng say khướt vì tưởng nhớ người vợ trước trong ngày sinh nhật của mình, trong lòng Nhất Ninh cũng không dễ chịu chút nào.
Vũ Tịnh không muốn suy nghĩ gì vào lúc này, tình cảnh hôm nay chỉ là một ấn chứng cho cái mà cô từng nghĩ trong lòng, chúng ta đều là người không thể quên đi quá khứ, vì thế chúng ta định sẵn sẽ rất khó vui vẻ, mỗi lần chúng ta dường như có thể gần một tí thì lập tức lại xa ra, hoặc có lẽ chúng ta vốn không phải là người có thể đi đến bên cạnh của đối phương. Nhất Phàm, vì muốn cho tôi vui vẻ, anh đã làm rất nhiều việc, nhưng hình như tôi chưa hề quan tâm anh có vui vẻ hay không, anh đã phải chống cự rất mệt mỏi ở trước mặt tôi phải không? Hôm nay, anh không cần phải ngụy trang gì nữa, hoặc dã lúc đó tôi nên tiếp nhận lời đề nghị của anh, căn bản là chúng ta không nên đóng phim, nếu như làm thế, có phải hôm nay anh sẽ hạnh phúc hơn?
Sau khi lau mặt cho Nhất Phàm xong Vũ Tịnh chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên anh nắm lấy tay cô.
- Tuệ Hân, em đừng đi, em đừng đi, anh vẫn luôn rất nhớ em. Tuệ Hân….. – Nhất Phàm nói nói vài câu trong cơn say rồi lại thiếp đi.
Bên này đột nhiên Vũ Tịnh bật khóc, tuy cô đã lau nước mắt đi bảo mình hãy ngừng khóc, nhưng nước mắt cứ không chịu ngừng, những lời của Nhất Phàm chẳng khác nào thêm sương trong tuyết ở trong lòng Vũ Tịnh, nhưng lúc này dường như Vũ Tịnh đã giải tỏa lòng mình, có lẽ trước đó mình đã quá mềm yếu vì chuyện của Michael nên mới ỷ lại vào Nhất Phàm, nên mới có ảo tưởng, bây giờ, bắt đầu từ lúc này, Phương Vũ Tịnh chỉ là Phương Vũ Tịnh mà thôi.
***
Sáng hôm sau, Vũ Tịnh vẫn đi làm như ngày thường, Nhất Phàm thức dậy rất trễ, trên đầu tủ có một tờ giấy của Vũ Tịnh viết, bên cạnh tờ giấy còn có ly nước mật ong sớm đã nguội lạnh.
“Nhất Phàm, tối qua anh say dữ quá nên sáng nay đã không gọi anh dậy, tỉnh dậy uống nước mật ong xong chắc sẽ khoẻ hơn. Vũ Tịnh.”
Chỉ ngắn gọn vài câu nhưng Nhất Phàm vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng tối qua mình uống say như vậy, hy vọng đã không làm gì khiến Vũ Tịnh không vui.
***
Khi Nhất Phàm về khách sạn thì anh định đến tìm Vũ Tịnh trước, nhưng Ninh Ninh lại đang bàn công chuyện với cô. Đến trưa, Nhất Phàm lại đến phòng của Vũ Tịnh mời cô cùng ăn trưa, nhưng vừa vào phòng thì anh thấy Vũ Tịnh đang tự xoa bóp cánh tay của mình. Thật ra là vì đêm qua Nhất Phàm kéo lấy tay Vũ Tịnh, nên Vũ Tịnh đành ngồi ngủ ở bên giường, nên cánh tay đến bây giờ vẫn còn hơi tê.
- Sao vậy? – Nhất Phàm vừa hỏi vừa đi vào.
- Sao anh lại tới? Đêm qua uống say vậy sáng nay anh nên nghỉ ở nhà mới phải.
- Đâu thể để một mình cô cực nhọc ở đây, còn tôi thì ở nhà hưởng phúc chứ! – Nhất Phàm nói, rồi cũng xoa bóp dùm Vũ Tịnh.
– À phải, tối qua đã cực cho cô, nếu như đêm qua tôi có nói những gì không nên nói, làm những gì không nên làm, xin cô hãy tha thứ cho tôi.
- Đâu có đâu. – Vũ Tịnh không nhìn Nhất Phàm, nhưng Nhất Phàm có thể thấy cô có gì đó khó nói.
- Phải rồi, đi ăn trưa thôi.
- Thôi, tôi có hẹn với Doanh Doanh rồi, lát nữa bạn ấy sẽ tới. Hôm nay không thể ăn chung với anh rồi. – Không hiểu lý do vì sao, lần đầu tiên Vũ Tịnh nói dối với Nhất Phàm. Mình sao thế này? Chẳng lẽ chỉ vì một câu nói mà giận sao? Chẳng lẽ ghen thật sao?
***
Không ăn trưa với Vũ Tịnh được, Nhất Phàm đành kiếm Gia Đống, Gia Đống sảng khoái nhận lời. Trong căn tin, Nhất Phàm không chỉ nhìn thấy Gia Đống mà còn thấy Doanh Doanh, lời nói dối của Vũ Tịnh không cần nói cũng đã bị bại lộ. Nói chuyện với Doanh Doanh, Nhất Phàm lại một lần nữa xác thực ngày sinh nhật của Vũ Tịnh và ngày giỗ của Tuệ Hân là cùng một ngày, và đêm qua, là sinh nhật của Vũ Tịnh, nhưng mình lại nhớ tới Tuệ Hân, mình say rượu, không có lấy một lời chúc mừng sinh nhật nào, cô ấy làm sao mà vui được chứ? Anh đã hiểu vì sao cô phải nói dối, có lẽ anh đã thật sự tổn thương trái tim của cô. Anh cố tình mua một phần ăn từ căn tin đem lên phòng cô, còn có một tờ giấy, ‘cho dù có giận cũng đừng nên làm khó sức khoẻ của mình’. Cô cười, nhưng tại sao tim cô vẫn đau thế này?
***
Mới chớp mắt đã đến tháng 4, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của Vũ Tịnh và Nhất Phàm, từ sau lần say rượu thì giữa Vũ Tịnh và Nhất Phàm như có một bức tường vô hình nào đó, Vũ Tịnh cứ luôn khách khách khí khí với Nhất Phàm, cô không như trước nữa, lúc trước cô có gì không vui, cô sẽ khóc, sẽ nói với anh; nhưng gần đây, cô giấu hết tất cả trong lòng, hình như cô lại tuyệt duyên với niềm vui rồi, điều này là điều mà Nhất Phàm không muốn nhìn thấy nhất. Hình như Vũ Tịnh đã không còn nhớ kỷ niệm ngày cưới của mình, hôm nay, cô vẫn đi làm, sau đó chuẩn bị ra về. Bữa tối Nhất Phàm đón cô đến phòng cafe của Doanh Doanh.
Gia Đống và Doanh Doanh đều có mặt, Vũ Tịnh thấy rất kỳ lạ:
– Hôm nay là ngày gì à?
- Bà Hoắc à, hôm nay là kỷ niệm ngày kết hôn của bạn đó. – Doanh Doanh cố tình nói to hai chữ ‘kết hôn’.
- Phải ha, xin lỗi Nhất Phàm, tôi quên mất. – Vũ Tịnh nhìn Nhất Phàm xin lỗi, Nhất Phàm chỉ vỗ vỗ vai cô bảo cô đừng để tâm.
- Michelle, bạn quên không sao, Raymond nhớ là được. Chúng ta cạn ly nào! Nói không chừng ngày này năm sau, ở đây không chỉ có bốn chúng ta đâu.
- Ngày này năm sau còn có ai à? – Gia Đống không hiểu được ý trong câu nói.
- Ngày này năm sau, Raymond và Michelle đều đã nâng cấp làm daddy mummy rồi, nên 4 người có lẽ phải thành 5 người! Nick, có lúc em cảm thấy anh rất là stupid.
- Stupid, vậy em có còn chịu lấy anh làm bà Lâm nữa không?
- Ingrid, hai bạn kết hôn sao?
Gương mặt không có cảm xúc gì của Vũ Tịnh đột nhiên sáng rỡ, kết hôn với người mình thích và bách niên giai lão là chuyện bình thường nhưng lại hạnh phúc vô cùng, nhưng tại sao nó lại khó khăn với mình như vậy. Nhất Phàm và mình giống nhau, đều là người bị hại, mình thật sự không nên giận anh ấy, 3 năm sau, anh ấy còn phải trả hạnh phúc cho mình, và anh ấy vốn dĩ không phải là hạnh phúc thuộc về mình.
- Phải đó, tuần trước Nick cầu hôn mình, nhưng mấy bạn bận quá nên đợi đến ngày hôm nay mới công bố tin nóng bỏng này. – Doanh Doanh nói xong lại liếc mắt đưa tình với Gia Đống.
- Nick, có lẽ năm sau ở đây không chỉ có 5 người mà là 6 người. – Lần này thì mọi người đều hiểu, và cũng đều ồ lên cười.
- Doanh Doanh, hôm nay mình không có mang quà, sao đây? – Sau khi cười xong thì đầu óc Vũ Tịnh lại tỉnh táo.
- Cái đó à, mình đã nghĩ từ trước rồi, hôm nay bạn hát cho mình nghe một bài đi, gần đây không hiểu sao rất muốn nghe bạn hát I still belive.
- Bài đó cuồng như vậy sao Michelle hát nổi?
Hiển nhiên là Nick sợ cổ họng Vũ Tịnh bị vỡ mất, còn Ingrid thì không hề để ý tới anh, và lần này Vũ Tịnh lại nhanh gọn ngoài dự tính của mọi người, cô đi thẳng lên sân khấu.
Âm thanh vang lên, Vũ Tịnh cũng bắt đầu hát.
You look in my eyes and I get emotional inside
I know its crazy, but you still can touch my heart
And after all this time you think that I wouldn’t feel the same
But melts into nothing and nothing has change.
I still believe
Someday you and me will find ourselves in love again
Each day of my life,
I’m filled with all the joy I could find
You know that I am not the desperate type
If theres one spark of hope left in my grasp
I’ll hold it with both hands Its worth the risk of burning to have a second chance。
Lời bài hát này Vũ Tịnh không thể nào quên được, sau khi chia tay với Michael thì cô đặc biệt thích bài này, lời bài hát dường như nói hết toàn bộ tâm sự của cô, toàn bộ kỳ vọng của cô. Tuy giọng của Vũ Tịnh quả thật không cuồng bằng ca sĩ hát bài này, nhưng đối với Vũ Tịnh, hát bài này đích thật là một cách không tệ để giải toả. Nhất Phàm lại tưởng rằng Vũ Tịnh lại nhớ đến Michael, cô vẫn hy vọng có thể trở về bên anh, còn Vũ Tịnh thì sao? Cô đã không biết mình nên tin cái gì, Michael sẽ không thể nào trở về bên mình nữa, còn Nhất Phàm định sẵn suốt đời này đều chỉ bảo vệ Tuệ Hân, trời sinh mình ra thuộc loại không cần yêu và bảo vệ chăng.
Trên đường về nhà Vũ Tịnh mới biết thì ra sườn xám hôm nay mình mặc giống y đúc món quà Nhất Phàm tặng cho Tuệ Hân lúc đó, thật ra bản thân cô cũng kinh ngạc, nhưng cho dù giống nhau thì đã sao, Phương Vũ Tịnh cũng chỉ có thể là Phương Vũ Tịnh chứ không thể là Tống Tuệ Hân, cái trong lòng Nhất Phàm nhớ đến chỉ là bản gốc, không phải bản thay thế, hiện thực là không thể nào thay đổi được.
Còn bên này, Nhất Phàm đã uống rất nhiều, hết ly này đến ly khác, lúc này anh chỉ muốn cho mình say, Gia Đống ngồi ở bên cạnh anh cũng rất xót.
- Tại sao lại cùng một bộ đồ, sao lại có thể như vậy được?
Nhất Phàm vừa lắc ly rượu trong tay nhìn đá tan ra trong Whiskey, vừa tự mình nói, nói một cách khoa trương, lúc này Nhất Phàm không khác gì các vị hoàng tử u buồn trong phim truyền hình.
- Vậy cậu có muốn nghe một cái khoa trương hơn nữa không?
- Còn có tin nóng gì nữa?
- Hôm nay là sinh nhật của Vũ Tịnh.
- Sinh nhật, thật hay giả đây?
- Sáng nay Doanh Doanh cố tình gọi điện bảo tôi phải chúc mừng sinh nhật Vũ Tịnh. Lúc đó tôi cũng giật bắn người, nhưng sự thật là sự thật.
- Vậy sao? Nhưng Vũ Tịnh dù sao cũng không phải là Tuệ Hân! Cuối cùng cô ấy cũng phải trở về cuộc sống của cô ấy thôi.
- Nhất Phàm, nhiều lúc tôi cứ nghĩ, có lẽ Vũ Tịnh chính là người đến thay thế Tuệ Hân, hai người gặp gỡ nhau là ở mộ của Tuệ Hân, hôm nay cô ấy lại mặc bộ đồ y chang của Tuệ Hân, ngày giỗ của Tuệ Hân lại là ngày sinh nhật của Michelle, cậu không cảm thấy tất cả những cái này đều do ông trời sắp đặt sẵn hay sao?
- Cái gì mà sắp đặt sẵn? Tuệ Hân đã chết rồi, mãi mãi cũng không trở về nữa.
Hiển nhiên là lúc này Nhất Phàm đã say rồi, anh vẫn cứ uống tiếp, mặc kệ Gia Đống khuyên thế nào anh cũng không chịu ngừng, say rồi sẽ giải hết nỗi sầu, lúc say, Nhất Phàm có thể gặp Tuệ Hân chăng.
***
Cuối cùng thì cũng vẫn là Gia Đống đưa Nhất Phàm về nhà, trên đường về Nhất Phàm đã ói một lần rồi, bây giờ nhìn anh có hơi không khoẻ.
Vũ Tịnh đỡ Nhất Phàm lên giường, đắp chăn cho anh rồi đi lấy nước cho anh lau mình. Khi đến bên giường, vẻ mặt của Nhất Phàm dường như rất mệt mỏi, Vũ Tịnh cẩn thận cởi cà vạt ra cho anh, cởi nút áo ra rồi dùng khăn lau mặt cho Nhất Phàm. Vốn dĩ Nhất Ninh định qua giúp Vũ Tịnh nhưng khi thấy Vũ Tịnh chăm sóc anh cẩn thận chu đáo như vậy, Ninh Ninh cảm thấy rất yên tâm, chị dâu là người có thể chăm sóc cho anh hai, nhưng khi nghĩ đến việc chị dâu phải chăm sóc người chồng say khướt vì tưởng nhớ người vợ trước trong ngày sinh nhật của mình, trong lòng Nhất Ninh cũng không dễ chịu chút nào.
Vũ Tịnh không muốn suy nghĩ gì vào lúc này, tình cảnh hôm nay chỉ là một ấn chứng cho cái mà cô từng nghĩ trong lòng, chúng ta đều là người không thể quên đi quá khứ, vì thế chúng ta định sẵn sẽ rất khó vui vẻ, mỗi lần chúng ta dường như có thể gần một tí thì lập tức lại xa ra, hoặc có lẽ chúng ta vốn không phải là người có thể đi đến bên cạnh của đối phương. Nhất Phàm, vì muốn cho tôi vui vẻ, anh đã làm rất nhiều việc, nhưng hình như tôi chưa hề quan tâm anh có vui vẻ hay không, anh đã phải chống cự rất mệt mỏi ở trước mặt tôi phải không? Hôm nay, anh không cần phải ngụy trang gì nữa, hoặc dã lúc đó tôi nên tiếp nhận lời đề nghị của anh, căn bản là chúng ta không nên đóng phim, nếu như làm thế, có phải hôm nay anh sẽ hạnh phúc hơn?
Sau khi lau mặt cho Nhất Phàm xong Vũ Tịnh chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên anh nắm lấy tay cô.
- Tuệ Hân, em đừng đi, em đừng đi, anh vẫn luôn rất nhớ em. Tuệ Hân….. – Nhất Phàm nói nói vài câu trong cơn say rồi lại thiếp đi.
Bên này đột nhiên Vũ Tịnh bật khóc, tuy cô đã lau nước mắt đi bảo mình hãy ngừng khóc, nhưng nước mắt cứ không chịu ngừng, những lời của Nhất Phàm chẳng khác nào thêm sương trong tuyết ở trong lòng Vũ Tịnh, nhưng lúc này dường như Vũ Tịnh đã giải tỏa lòng mình, có lẽ trước đó mình đã quá mềm yếu vì chuyện của Michael nên mới ỷ lại vào Nhất Phàm, nên mới có ảo tưởng, bây giờ, bắt đầu từ lúc này, Phương Vũ Tịnh chỉ là Phương Vũ Tịnh mà thôi.
***
Sáng hôm sau, Vũ Tịnh vẫn đi làm như ngày thường, Nhất Phàm thức dậy rất trễ, trên đầu tủ có một tờ giấy của Vũ Tịnh viết, bên cạnh tờ giấy còn có ly nước mật ong sớm đã nguội lạnh.
“Nhất Phàm, tối qua anh say dữ quá nên sáng nay đã không gọi anh dậy, tỉnh dậy uống nước mật ong xong chắc sẽ khoẻ hơn. Vũ Tịnh.”
Chỉ ngắn gọn vài câu nhưng Nhất Phàm vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng tối qua mình uống say như vậy, hy vọng đã không làm gì khiến Vũ Tịnh không vui.
***
Khi Nhất Phàm về khách sạn thì anh định đến tìm Vũ Tịnh trước, nhưng Ninh Ninh lại đang bàn công chuyện với cô. Đến trưa, Nhất Phàm lại đến phòng của Vũ Tịnh mời cô cùng ăn trưa, nhưng vừa vào phòng thì anh thấy Vũ Tịnh đang tự xoa bóp cánh tay của mình. Thật ra là vì đêm qua Nhất Phàm kéo lấy tay Vũ Tịnh, nên Vũ Tịnh đành ngồi ngủ ở bên giường, nên cánh tay đến bây giờ vẫn còn hơi tê.
- Sao vậy? – Nhất Phàm vừa hỏi vừa đi vào.
- Sao anh lại tới? Đêm qua uống say vậy sáng nay anh nên nghỉ ở nhà mới phải.
- Đâu thể để một mình cô cực nhọc ở đây, còn tôi thì ở nhà hưởng phúc chứ! – Nhất Phàm nói, rồi cũng xoa bóp dùm Vũ Tịnh.
– À phải, tối qua đã cực cho cô, nếu như đêm qua tôi có nói những gì không nên nói, làm những gì không nên làm, xin cô hãy tha thứ cho tôi.
- Đâu có đâu. – Vũ Tịnh không nhìn Nhất Phàm, nhưng Nhất Phàm có thể thấy cô có gì đó khó nói.
- Phải rồi, đi ăn trưa thôi.
- Thôi, tôi có hẹn với Doanh Doanh rồi, lát nữa bạn ấy sẽ tới. Hôm nay không thể ăn chung với anh rồi. – Không hiểu lý do vì sao, lần đầu tiên Vũ Tịnh nói dối với Nhất Phàm. Mình sao thế này? Chẳng lẽ chỉ vì một câu nói mà giận sao? Chẳng lẽ ghen thật sao?
***
Không ăn trưa với Vũ Tịnh được, Nhất Phàm đành kiếm Gia Đống, Gia Đống sảng khoái nhận lời. Trong căn tin, Nhất Phàm không chỉ nhìn thấy Gia Đống mà còn thấy Doanh Doanh, lời nói dối của Vũ Tịnh không cần nói cũng đã bị bại lộ. Nói chuyện với Doanh Doanh, Nhất Phàm lại một lần nữa xác thực ngày sinh nhật của Vũ Tịnh và ngày giỗ của Tuệ Hân là cùng một ngày, và đêm qua, là sinh nhật của Vũ Tịnh, nhưng mình lại nhớ tới Tuệ Hân, mình say rượu, không có lấy một lời chúc mừng sinh nhật nào, cô ấy làm sao mà vui được chứ? Anh đã hiểu vì sao cô phải nói dối, có lẽ anh đã thật sự tổn thương trái tim của cô. Anh cố tình mua một phần ăn từ căn tin đem lên phòng cô, còn có một tờ giấy, ‘cho dù có giận cũng đừng nên làm khó sức khoẻ của mình’. Cô cười, nhưng tại sao tim cô vẫn đau thế này?
***
Mới chớp mắt đã đến tháng 4, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của Vũ Tịnh và Nhất Phàm, từ sau lần say rượu thì giữa Vũ Tịnh và Nhất Phàm như có một bức tường vô hình nào đó, Vũ Tịnh cứ luôn khách khách khí khí với Nhất Phàm, cô không như trước nữa, lúc trước cô có gì không vui, cô sẽ khóc, sẽ nói với anh; nhưng gần đây, cô giấu hết tất cả trong lòng, hình như cô lại tuyệt duyên với niềm vui rồi, điều này là điều mà Nhất Phàm không muốn nhìn thấy nhất. Hình như Vũ Tịnh đã không còn nhớ kỷ niệm ngày cưới của mình, hôm nay, cô vẫn đi làm, sau đó chuẩn bị ra về. Bữa tối Nhất Phàm đón cô đến phòng cafe của Doanh Doanh.
Gia Đống và Doanh Doanh đều có mặt, Vũ Tịnh thấy rất kỳ lạ:
– Hôm nay là ngày gì à?
- Bà Hoắc à, hôm nay là kỷ niệm ngày kết hôn của bạn đó. – Doanh Doanh cố tình nói to hai chữ ‘kết hôn’.
- Phải ha, xin lỗi Nhất Phàm, tôi quên mất. – Vũ Tịnh nhìn Nhất Phàm xin lỗi, Nhất Phàm chỉ vỗ vỗ vai cô bảo cô đừng để tâm.
- Michelle, bạn quên không sao, Raymond nhớ là được. Chúng ta cạn ly nào! Nói không chừng ngày này năm sau, ở đây không chỉ có bốn chúng ta đâu.
- Ngày này năm sau còn có ai à? – Gia Đống không hiểu được ý trong câu nói.
- Ngày này năm sau, Raymond và Michelle đều đã nâng cấp làm daddy mummy rồi, nên 4 người có lẽ phải thành 5 người! Nick, có lúc em cảm thấy anh rất là stupid.
- Stupid, vậy em có còn chịu lấy anh làm bà Lâm nữa không?
- Ingrid, hai bạn kết hôn sao?
Gương mặt không có cảm xúc gì của Vũ Tịnh đột nhiên sáng rỡ, kết hôn với người mình thích và bách niên giai lão là chuyện bình thường nhưng lại hạnh phúc vô cùng, nhưng tại sao nó lại khó khăn với mình như vậy. Nhất Phàm và mình giống nhau, đều là người bị hại, mình thật sự không nên giận anh ấy, 3 năm sau, anh ấy còn phải trả hạnh phúc cho mình, và anh ấy vốn dĩ không phải là hạnh phúc thuộc về mình.
- Phải đó, tuần trước Nick cầu hôn mình, nhưng mấy bạn bận quá nên đợi đến ngày hôm nay mới công bố tin nóng bỏng này. – Doanh Doanh nói xong lại liếc mắt đưa tình với Gia Đống.
- Nick, có lẽ năm sau ở đây không chỉ có 5 người mà là 6 người. – Lần này thì mọi người đều hiểu, và cũng đều ồ lên cười.
- Doanh Doanh, hôm nay mình không có mang quà, sao đây? – Sau khi cười xong thì đầu óc Vũ Tịnh lại tỉnh táo.
- Cái đó à, mình đã nghĩ từ trước rồi, hôm nay bạn hát cho mình nghe một bài đi, gần đây không hiểu sao rất muốn nghe bạn hát I still belive.
- Bài đó cuồng như vậy sao Michelle hát nổi?
Hiển nhiên là Nick sợ cổ họng Vũ Tịnh bị vỡ mất, còn Ingrid thì không hề để ý tới anh, và lần này Vũ Tịnh lại nhanh gọn ngoài dự tính của mọi người, cô đi thẳng lên sân khấu.
Âm thanh vang lên, Vũ Tịnh cũng bắt đầu hát.
You look in my eyes and I get emotional inside
I know its crazy, but you still can touch my heart
And after all this time you think that I wouldn’t feel the same
But melts into nothing and nothing has change.
I still believe
Someday you and me will find ourselves in love again
Each day of my life,
I’m filled with all the joy I could find
You know that I am not the desperate type
If theres one spark of hope left in my grasp
I’ll hold it with both hands Its worth the risk of burning to have a second chance。
Lời bài hát này Vũ Tịnh không thể nào quên được, sau khi chia tay với Michael thì cô đặc biệt thích bài này, lời bài hát dường như nói hết toàn bộ tâm sự của cô, toàn bộ kỳ vọng của cô. Tuy giọng của Vũ Tịnh quả thật không cuồng bằng ca sĩ hát bài này, nhưng đối với Vũ Tịnh, hát bài này đích thật là một cách không tệ để giải toả. Nhất Phàm lại tưởng rằng Vũ Tịnh lại nhớ đến Michael, cô vẫn hy vọng có thể trở về bên anh, còn Vũ Tịnh thì sao? Cô đã không biết mình nên tin cái gì, Michael sẽ không thể nào trở về bên mình nữa, còn Nhất Phàm định sẵn suốt đời này đều chỉ bảo vệ Tuệ Hân, trời sinh mình ra thuộc loại không cần yêu và bảo vệ chăng.
Tác giả :
Emmahe