Hoán Đổi Ảnh Hậu
Chương 75
Nước mắt của Nguyễn Dạ Sênh cứ vậy mà rơi, không hề có dấu hiệu báo trước, Hề Mặc không ngờ đến, mà ngay cả bản thân Nguyễn Dạ Sênh cũng không tin được.
Cô cảm giác được nước mắt rơi dài trêи mặt mình, đột nhiên cũng ngây ngẩn.
Đừng thấy lúc trước Nguyễn Dạ Sênh là một kẻ vũ mị, sống vô tư, tươi cười liêu nhân, nhưng thật ra cô là một người rất giỏi che giấu. Kỹ thuật diễn xuất tốt, mọi thứ trong sinh hoạt hằng ngày diễn ra rất tự nhiên, đều thuận buồm xuôi gió, cho dù phải đóng vai Hề Mặc lâu như vậy, nhưng chưa để xảy ra bất kì sai lầm gì, có thể tưởng tượng được bản tĩnh che dấu của cô hoàn hảo như thế nào.
Chính xác như thế, dáng vẻ tươi cười chính là chiếc mặt nạ dễ dàng nhất để che giấu nội âm thật sự của cô, cho dù có mang bao nhiêu nỗi buồn đi nữa thì cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn dùng bộ dáng đó, nụ cười đó vui vẻ trò chuyện. Cho đến khi chỉ còn mỗi mình cô, khi đó lớp vỏ ngụy trang mới có thể được dỡ xuống, cô một mình, tự ɭϊếʍ láp vết thương.
Một người như vậy, tuyệt sẽ không đơn giản rơi nước mắt trước mặt người khác.
Thậm chí chính Nguyễn Dạ Sênh cũng chẳng biết rốt cuộc hiện tại là chuyện gì xảy ra. Vốn cô cảm thấy mình có thể tự kiềm chế rất tốt, mặc cho trong lòng có đang lo lắng, có khó chịu hơn nữa, cô vẫn tự điều khiển được tâm trạng, nét mặt của bản thân như chưa có gì, nhưng ai biết được giờ phút này, tựa như chỉ một câu của Hề Mặc cuối cùng đã nhấn mở chốt khóa, dòng cảm xúc bị ngăn lại của cô như con đê bị vỡ, ồ ạt tràn ra.
Cô còn cho rằng phòng tuyến kia của mình vẫn kiên cố mười phần. Nhưng hôm nay cô đã hiểu, khi đối diện với Hề Mặc, thật ra chỉ một kϊƈɦ cô cũng chẳng chống cự nỗi.
Không có sự đề phòng, cô hiện ra sự yếu ớt của bản thân ngay trước mặt Hề Mặc, không còn phòng tuyến nào, ở trước mặt Hề Mặc cô đã khóc lên.
Nguyễn Dạ Sênh nhanh chóng phát hiện ra điểm này, như trở nên luống cuống hơn cả Hề Mặc. Cô cảm giác bộ dạng hiện tại của mình có lẽ rất thảm hại, vừa dùng mu bàn tay lau loạn xạ trêи mặt vừa đứng lên muốn đi lấy khăn giấy trêи bàn. Có lẽ lúc cô đứng lên còn trong trạng thái hoits hoảng cho nên không để ý đến vị trí cái ghế bên cạnh, cô vấp phải cái ghế, cơ thể lập tức lảo đảo, cả người nghiêng đi, đầu hướng về cạnh bàn.
Một đôi tay bắt đến, tay nhanh mắt lẹ kéo cô lại, lúc này mới tránh được va đập vào cạnh bàn.
Một tay Hề Mặc ôm eo cô, một tay khác nắm lấy cánh tay, đứng yên tại chỗ.
Nguyễn Dạ Sênh cũng đông lại
Trước kia Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh diễn ở phim trường, Hề Mặc đã phát hiện thêm một điều đáng sợ, đó là nàng sợ Nguyễn Dạ Sênh khóc —— tuy nhiên khi đó nàng không muốn thừa nhận nó.
Nguyễn Dạ Sênh diễn cảnh khóc quá tốt, cực kỳ thu hút, vừa nhìn thấy cô khóc, cho dù biết là đang diễn, biết rõ là giả, trong giấy phút đó tim nàng cũng thắt lại.
Chỉ là diễn thôi mà còn như thế, huống hồ lần này Nguyễn Dạ Sênh thật sự đã khóc. Vành mắt cô đã đỏ lên, nước mắt cũng đã ướt đẫm, nhìn qua như mưa bụi vừa rơi, trêи lông mi cũng đọng lại vài giọt nước khẽ run, lúc này bởi vì bản thân đột nhiên khóc mà xấu hổ, lại mang theo chút hoảng sợ, cô vẫn cúi đầu không dám nhìn lên cảm giác đau đớn này lại càng thêm sâu.
Hề Mặc nhìn cô, bây giờ nàng đã thừa nhận, nàng thật sự sợ phải nhìn Nguyễn Dạ Sênh khóc.
Chỉ là lúc trước quay phim nàng không biết làm sao để hống khi Nguyễn Dạ Sênh thút thít nỉ non, hiện tại nàng thật sự cũng không biết phải hống như thế nào, nhưng nàng rất rõ, mình muốn hống cô ấy.
Nhưng hống như thế nào?
Từ trước đến giờ, Hề Mặc luôn là một người rất lý tính, sự lý trí của nàng đặt ở việc hành động theo những gì đã nghĩ, nàng luôn suy nghĩ kĩ càng trước khi làm một việc.
Nhưng hiện tại, có lẽ khó có được một lần nàng hành động trước khi kịp suy nghĩ, khi trong lòng còn do do dự dự, nàng đã vô thức lựa chọn hành động.
Nàng nắm tay Nguyễn Dạ Sênh, tay kia ôm lấy eo cô nhẹ nhàng kéo qua, Nguyễn Dạ Sênh bị nàng tác động, thân thể liền tiến về phía nàng, Hề Mặc thuận thế ôm lấy cô.
Nguyễn Dạ Sênh kinh ngạc vì hành động này của nàng, hai mắt mở to, nước mắt đọng lại trêи mi cũng ngừng rơi.
Có lẽ do ngại lễ nghi, Hề Mặc ôm lấy cô rất nhẹ rất chậm rãi, không phải cái loại ôm chặt làm người khác phải hít thở không thông, mà rất có chừng mực.
Đến khi Nguyễn Dạ Sênh lấy lại tinh thần, sự kinh ngạc của cô rất nhanh bị cảm giác vui mừng thay thế.
Rõ ràng trêи mặt vẫn còn mang theo nước mắt, trong lòng cũng vẫn còn chua xót, chỉ là không ngờ trong sự chua xót cũng có thể mang theo ấm áp và vui sướиɠ. Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác kỳ diệu như thế này, vừa muốn khóc nhưng lại hạnh phúc đến muốn cười, bồi hồi giữa ranh giới bi thương và hạnh phút, cô hốt hoảng nhận ra mình thật sự sắp điên rồi.
Cô rất thích Hề Mặc.
Càng ở bên cạnh nàng, càng đến gần nàng, cô càng hiểu nàng, càng nhận ra sự ôn nhu chỉ mình nàng mới có, cô lại càng không có cách từ bỏ. Mỗi một ngày qua đi, cô lại yêu nàng hơn trước.
Muốn để Hề Mặc biết, nhưng lại không dám để nàng biết. Sợ rằng nếu như để nàng biết rõ tâm niệm khó nói này, khi đó nàng sẽ rời xa cô, nhưng cũng có đôi lúc hoảng sợ, nếu như cô cố gắng lấy hết dũng khí nói cho nàng biết, có thể Hề Mặc sẽ không từ chối, nhưng lỡ như, lỡ như bị từ chối, dựa vào sự nghiêm túc lý trí của Hề Mặc, có thể đến lúc đó, ngay cả bạn bè cũng không thể làm.
Cô còn muốn ở bên cạnh nàng, có lẽ hiện tại cô không dám đánh cược, cũng không có khả năng bất chấp rủi ro.
Bây giờ phải làm sao.
Hai tay Nguyễn Dạ Sênh nắm lấy áo của Hề Mặc, đột nhiên siết chặc.
Nước mắt của cô chẳng những không ngừng rơi, mà so với vừa rồi còn muốn nhiều hơn, nước mât như chực trào mà rơi xuống, thấm ướt cả vai Hề Mặc.
Phát hiện tiếng nấc nức nở trầm thấp của Nguyễn Dạ Sênh, Hề Mặc cũng không biết phải làm sao, càng thêm không biết phải nói gì.
Nàng nghĩ nghĩ, chỉ biết tiếp tục ôm Nguyễn Dạ Sênh, tay đặt trêи lưng cô, thỉnh thoảng nhè nhẹ vỗ vài cái, như đang dỗ dành con nít đang nhõng nhẽo, tuy rất nhẹ nhàng, nhưng lại cứng nhắc không quen.
Sau đó nàng nghe thấy Nguyễn Dạ Sênh, cái người đang vùi đầu ở đầu vai mình khóc lại phụt một tiếng, không ngờ được cười rộ lên.
Hề Mặc: "…"
“… Tôi không phải là con nít đâu.” Nguyễn Dạ Sênh hàm hàm hồ hồ nói, mang theo giọng mũi do mới vừa khóc xong.
Hề Mặc liền ngừng động tác vỗ vỗ lưng cô.
Nguyễn Dạ Sênh thấp giọng nói: “Tôi chỉ nói như vậy thôi, sao cô lại không vỗ nữa.”
Hề Mặc nghe xong, đành phải cương tay, tiếp tục nhè nhẹ vỗ vỗ lên lưng cô.
“… Cô y như đầu gỗ đi hống người ah. Tôi nói ra cái gì thì cô mới phản ứng mà đi làm theo.”
Hề Mặc lên tiếng: "A…."
Nguyễn Dạ Sênh oán trách nàng: “Chẳng lẽ tôi nói gì thì cô làm theo cái đó sao?”
Hề Mặc hỏi lại cô: “Cô không thích tôi làm theo lời cô sao?”
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
Hề Mặc thấy cô không trả lời, nói tiếp: “Cô nói gì, tôi làm cái đó, cô không thích? Chẳng lẽ cô muốn, cô nói cái gì thì tôi làm ngược lại à?”
"… Tôi không có ý này.” Ngữ điệu Nguyễn Dạ Sênh thấp xuống: “Cô lấy dùm tôi khăn giấy đi, nếu không tôi cọ nó lên hết quần áo cô.”
Hề Mặc buông cô ra, giúp cô lấy khăn giấy trong hộp ra, đưa cho cô: “Vậy thì có ý gì?”
"… Cũng không có gì." Nguyễn Dạ Sênh dùng khăn giấy lau lau nước mắt, ánh mắt né tránh.
Hề Mặc giật lấy một tờ khăn giấy khác, đưa tay đến, Nguyễn Dạ Sênh lùi về sau, Hề Mặc lập tức kéo cô lại: “Đừng nhúc nhích, còn chưa lau xong.”
Nguyễn Dạ Sênh đành phải đứng bất động ở đấy.
Lúc này Hề Mặc mới giúp cô lau sạch nước mắt, nói: “Lúc nãy vừa khóc vừa cười đấy."
“Tôi đi rửa mặt trước.”
Nguyễn Dạ Sênh từ bàn rời đi, đi vào toilet rửa mặt. Tiếp xúc với nước lạnh như băng, cô cũng tỉnh táo hơn nhiều, mặc dù có chút hối hận bản thân đột nhiên không thể khống chế tốt cảm xúc, khóc ở trước mặt Hề Mặc, nhưng lại cũng không phải quá hối hận, dù sao Hề Mặc cũng ôm cô, nghĩ như thế, lại thấy cực kỳ mâu thuẫn.
Tâm tư cô biến chuyển rất nhiều lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, từ toilet đi ra.
Hề Mặc đã ngồi xuống, sắc mặt đã khôi bình tĩnh như trước kia, nói: “Ăn tiếp đi, đừng để nguội lạnh, lúc đó không thể ăn được.”
Nguyễn Dạ Sênh cũng đi đến, ngồi bên cạnh nàng.
“Cô không hỏi tôi vấn đề gì sao?” Nguyễn Dạ hiểu rõ tâm tư, nói với Hề Mặc.
“Cô ăn cơm trước đi.”
Nguyễn Dạ Sênh nghe theo lời nàng nói, yên tĩnh ngồi ăn cơm tối.
Đợi đến khi ăn xong, Hề Mặc yên lặng một lát, nói: “Tại sao vừa rồi lại khóc?”
Nguyễn Dạ Sênh cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Chỉ là tôi nhớ đến mẹ tôi.”
Cô nâng mắt lên, lại cười cười: “Xin lỗi, vừa rồi để cô nhìn thấy bộ dạng thất thố như vậy.”
Hề Mặc nói: “Không cần phải xin lỗi. Cô có thể khóc ở trước mặt tôi, không cần phải cố gắng chịu đựng bất kỳ gánh nặng nào.”
Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng.
Hề Mặc dừng lại, nói: “Đương nhiên, cô không khóc sẽ tốt hơn.”
“Có phải cô không thích nhìn thấy người khác khóc?” Nguyễn Dạ Sênh suy nghĩ, cẩn thận hỏi nàng: “Có phải cảm thấy như vậy rất vô dụng, rất mất mặt phải không?”
Trong ấn tượng của Nguyễn Dạ Sênh, từ trước đến nay cô chưa từng thấy Hề Mặc khóc. Hề Mặc là một người rất cao ngạo, lúc nào cũng ưu tú, lớn lên trong một gia đình bề thế, tựa hồ từ nhỏ đến lớn mọi việc đều xuôi chèo mát mái, sự nghiệp diễn viên cũng đứng ở đỉnh điểm, mọi người ai cũng phải ao ước. Trừ việc khóc khi diễn xuất, một nàng như thế, hình như không có nước mắt, cũng không phải cần khóc.
“Sao có thể như thế.” Hề Mặc lắc đầu nói: “Mỗi người, ai cũng có lúc yếu đuối, khóc thì cứ khóc, thể hiện cảm xúc thật là chuyện bình thường, tại sao lại nói là vô dụng được chứ.”
Nguyễn Dạ Sênh nghe nàng nói vậy, yên tâm không ít. Mà cũng thật kỳ diệu, vừa rồi còn xấu hổ vì khóc ở trước mặt Hề Mặc thậm chí còn luống cuống chân tay, hiện tại tỉnh táo hơn lại cảm thấy hưởng thụ khi Hề Mặc hống cô, cái ôm kia, còn có những lời nói hiện tại của nàng, chợt nhận ra rằng, khóc ở trước mặt Hề Mặc cũng không phải việc gì đáng xấu hổ, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm một cách vi diệu.
Hề Mặc nói tiếp: “Tôi cũng đã từng khóc. Cho nên cô khóc thì cứ việc khóc, không cần phải nghi kỵ điều gì.”
Nguyễn Dạ Sênh sững sốt.
Cô thật sự không nghĩ Hề Mặc sẽ nói điều này với mình, dù sao thì trước giờ cô chưa từng thấy Hề Mặc khóc, như vậy cũng nói lên, cho dù Hề Mặc có khóc thì cũng sẽ che giấu không muốn để cho người khác biết, cho nên chuyện khóc lóc này, có thể coi như là một chuyện riêng tư của nàng, không muốn nói cho người khác biết.
Nhưng nàng lại nói với cô.
Nhưng đã liên quan đến việc rơi nước mắt này, trêи cơ bản đều là những chuyện đau khổ, nhất là với một người như Hề Mặc, có thể khiếm cho nàng phải khóc, hẳn là một chuyện cô cùng đau khổ, thương tâm. Nguyễn Dạ Sênh lại không muốn làm Hề Mặc nhớ đến chuyện đau khổ gì, chỉ gật gật đầu, tránh đi không muốn bàn luận tiếp đề tài này.
“Cô muốn nói vấn đề nào trước?” Nguyễn Dạ Sênh tựa như hiểu thấu tâm tư của Hề Mặc, nói: “Là chuyện của mẹ tôi?”
Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, như còn do dự, cuối cùng lựa chọn im lặng.
Nguyễn Dạ Sênh cười cười, nói: “Cô không cần phải băn khoăn về tôi, tôi biết thật ra cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi rõ, tôi sẽ hảo hảo trả lời cô tất cả.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đáng yêu quá rồi, hôm nay ta quá đáng yêu rồi, buồn rầu 【.
Hết chương 75
Ed: Valungtung ở nhà edit ngay chương ngọt như đường chảy T.T Ôm ôm ấp ấp, dỗ dỗ dành dành : Quăng đường cho mấy người đó, ta không thèm :V
Cô cảm giác được nước mắt rơi dài trêи mặt mình, đột nhiên cũng ngây ngẩn.
Đừng thấy lúc trước Nguyễn Dạ Sênh là một kẻ vũ mị, sống vô tư, tươi cười liêu nhân, nhưng thật ra cô là một người rất giỏi che giấu. Kỹ thuật diễn xuất tốt, mọi thứ trong sinh hoạt hằng ngày diễn ra rất tự nhiên, đều thuận buồm xuôi gió, cho dù phải đóng vai Hề Mặc lâu như vậy, nhưng chưa để xảy ra bất kì sai lầm gì, có thể tưởng tượng được bản tĩnh che dấu của cô hoàn hảo như thế nào.
Chính xác như thế, dáng vẻ tươi cười chính là chiếc mặt nạ dễ dàng nhất để che giấu nội âm thật sự của cô, cho dù có mang bao nhiêu nỗi buồn đi nữa thì cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn dùng bộ dáng đó, nụ cười đó vui vẻ trò chuyện. Cho đến khi chỉ còn mỗi mình cô, khi đó lớp vỏ ngụy trang mới có thể được dỡ xuống, cô một mình, tự ɭϊếʍ láp vết thương.
Một người như vậy, tuyệt sẽ không đơn giản rơi nước mắt trước mặt người khác.
Thậm chí chính Nguyễn Dạ Sênh cũng chẳng biết rốt cuộc hiện tại là chuyện gì xảy ra. Vốn cô cảm thấy mình có thể tự kiềm chế rất tốt, mặc cho trong lòng có đang lo lắng, có khó chịu hơn nữa, cô vẫn tự điều khiển được tâm trạng, nét mặt của bản thân như chưa có gì, nhưng ai biết được giờ phút này, tựa như chỉ một câu của Hề Mặc cuối cùng đã nhấn mở chốt khóa, dòng cảm xúc bị ngăn lại của cô như con đê bị vỡ, ồ ạt tràn ra.
Cô còn cho rằng phòng tuyến kia của mình vẫn kiên cố mười phần. Nhưng hôm nay cô đã hiểu, khi đối diện với Hề Mặc, thật ra chỉ một kϊƈɦ cô cũng chẳng chống cự nỗi.
Không có sự đề phòng, cô hiện ra sự yếu ớt của bản thân ngay trước mặt Hề Mặc, không còn phòng tuyến nào, ở trước mặt Hề Mặc cô đã khóc lên.
Nguyễn Dạ Sênh nhanh chóng phát hiện ra điểm này, như trở nên luống cuống hơn cả Hề Mặc. Cô cảm giác bộ dạng hiện tại của mình có lẽ rất thảm hại, vừa dùng mu bàn tay lau loạn xạ trêи mặt vừa đứng lên muốn đi lấy khăn giấy trêи bàn. Có lẽ lúc cô đứng lên còn trong trạng thái hoits hoảng cho nên không để ý đến vị trí cái ghế bên cạnh, cô vấp phải cái ghế, cơ thể lập tức lảo đảo, cả người nghiêng đi, đầu hướng về cạnh bàn.
Một đôi tay bắt đến, tay nhanh mắt lẹ kéo cô lại, lúc này mới tránh được va đập vào cạnh bàn.
Một tay Hề Mặc ôm eo cô, một tay khác nắm lấy cánh tay, đứng yên tại chỗ.
Nguyễn Dạ Sênh cũng đông lại
Trước kia Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh diễn ở phim trường, Hề Mặc đã phát hiện thêm một điều đáng sợ, đó là nàng sợ Nguyễn Dạ Sênh khóc —— tuy nhiên khi đó nàng không muốn thừa nhận nó.
Nguyễn Dạ Sênh diễn cảnh khóc quá tốt, cực kỳ thu hút, vừa nhìn thấy cô khóc, cho dù biết là đang diễn, biết rõ là giả, trong giấy phút đó tim nàng cũng thắt lại.
Chỉ là diễn thôi mà còn như thế, huống hồ lần này Nguyễn Dạ Sênh thật sự đã khóc. Vành mắt cô đã đỏ lên, nước mắt cũng đã ướt đẫm, nhìn qua như mưa bụi vừa rơi, trêи lông mi cũng đọng lại vài giọt nước khẽ run, lúc này bởi vì bản thân đột nhiên khóc mà xấu hổ, lại mang theo chút hoảng sợ, cô vẫn cúi đầu không dám nhìn lên cảm giác đau đớn này lại càng thêm sâu.
Hề Mặc nhìn cô, bây giờ nàng đã thừa nhận, nàng thật sự sợ phải nhìn Nguyễn Dạ Sênh khóc.
Chỉ là lúc trước quay phim nàng không biết làm sao để hống khi Nguyễn Dạ Sênh thút thít nỉ non, hiện tại nàng thật sự cũng không biết phải hống như thế nào, nhưng nàng rất rõ, mình muốn hống cô ấy.
Nhưng hống như thế nào?
Từ trước đến giờ, Hề Mặc luôn là một người rất lý tính, sự lý trí của nàng đặt ở việc hành động theo những gì đã nghĩ, nàng luôn suy nghĩ kĩ càng trước khi làm một việc.
Nhưng hiện tại, có lẽ khó có được một lần nàng hành động trước khi kịp suy nghĩ, khi trong lòng còn do do dự dự, nàng đã vô thức lựa chọn hành động.
Nàng nắm tay Nguyễn Dạ Sênh, tay kia ôm lấy eo cô nhẹ nhàng kéo qua, Nguyễn Dạ Sênh bị nàng tác động, thân thể liền tiến về phía nàng, Hề Mặc thuận thế ôm lấy cô.
Nguyễn Dạ Sênh kinh ngạc vì hành động này của nàng, hai mắt mở to, nước mắt đọng lại trêи mi cũng ngừng rơi.
Có lẽ do ngại lễ nghi, Hề Mặc ôm lấy cô rất nhẹ rất chậm rãi, không phải cái loại ôm chặt làm người khác phải hít thở không thông, mà rất có chừng mực.
Đến khi Nguyễn Dạ Sênh lấy lại tinh thần, sự kinh ngạc của cô rất nhanh bị cảm giác vui mừng thay thế.
Rõ ràng trêи mặt vẫn còn mang theo nước mắt, trong lòng cũng vẫn còn chua xót, chỉ là không ngờ trong sự chua xót cũng có thể mang theo ấm áp và vui sướиɠ. Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác kỳ diệu như thế này, vừa muốn khóc nhưng lại hạnh phúc đến muốn cười, bồi hồi giữa ranh giới bi thương và hạnh phút, cô hốt hoảng nhận ra mình thật sự sắp điên rồi.
Cô rất thích Hề Mặc.
Càng ở bên cạnh nàng, càng đến gần nàng, cô càng hiểu nàng, càng nhận ra sự ôn nhu chỉ mình nàng mới có, cô lại càng không có cách từ bỏ. Mỗi một ngày qua đi, cô lại yêu nàng hơn trước.
Muốn để Hề Mặc biết, nhưng lại không dám để nàng biết. Sợ rằng nếu như để nàng biết rõ tâm niệm khó nói này, khi đó nàng sẽ rời xa cô, nhưng cũng có đôi lúc hoảng sợ, nếu như cô cố gắng lấy hết dũng khí nói cho nàng biết, có thể Hề Mặc sẽ không từ chối, nhưng lỡ như, lỡ như bị từ chối, dựa vào sự nghiêm túc lý trí của Hề Mặc, có thể đến lúc đó, ngay cả bạn bè cũng không thể làm.
Cô còn muốn ở bên cạnh nàng, có lẽ hiện tại cô không dám đánh cược, cũng không có khả năng bất chấp rủi ro.
Bây giờ phải làm sao.
Hai tay Nguyễn Dạ Sênh nắm lấy áo của Hề Mặc, đột nhiên siết chặc.
Nước mắt của cô chẳng những không ngừng rơi, mà so với vừa rồi còn muốn nhiều hơn, nước mât như chực trào mà rơi xuống, thấm ướt cả vai Hề Mặc.
Phát hiện tiếng nấc nức nở trầm thấp của Nguyễn Dạ Sênh, Hề Mặc cũng không biết phải làm sao, càng thêm không biết phải nói gì.
Nàng nghĩ nghĩ, chỉ biết tiếp tục ôm Nguyễn Dạ Sênh, tay đặt trêи lưng cô, thỉnh thoảng nhè nhẹ vỗ vài cái, như đang dỗ dành con nít đang nhõng nhẽo, tuy rất nhẹ nhàng, nhưng lại cứng nhắc không quen.
Sau đó nàng nghe thấy Nguyễn Dạ Sênh, cái người đang vùi đầu ở đầu vai mình khóc lại phụt một tiếng, không ngờ được cười rộ lên.
Hề Mặc: "…"
“… Tôi không phải là con nít đâu.” Nguyễn Dạ Sênh hàm hàm hồ hồ nói, mang theo giọng mũi do mới vừa khóc xong.
Hề Mặc liền ngừng động tác vỗ vỗ lưng cô.
Nguyễn Dạ Sênh thấp giọng nói: “Tôi chỉ nói như vậy thôi, sao cô lại không vỗ nữa.”
Hề Mặc nghe xong, đành phải cương tay, tiếp tục nhè nhẹ vỗ vỗ lên lưng cô.
“… Cô y như đầu gỗ đi hống người ah. Tôi nói ra cái gì thì cô mới phản ứng mà đi làm theo.”
Hề Mặc lên tiếng: "A…."
Nguyễn Dạ Sênh oán trách nàng: “Chẳng lẽ tôi nói gì thì cô làm theo cái đó sao?”
Hề Mặc hỏi lại cô: “Cô không thích tôi làm theo lời cô sao?”
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
Hề Mặc thấy cô không trả lời, nói tiếp: “Cô nói gì, tôi làm cái đó, cô không thích? Chẳng lẽ cô muốn, cô nói cái gì thì tôi làm ngược lại à?”
"… Tôi không có ý này.” Ngữ điệu Nguyễn Dạ Sênh thấp xuống: “Cô lấy dùm tôi khăn giấy đi, nếu không tôi cọ nó lên hết quần áo cô.”
Hề Mặc buông cô ra, giúp cô lấy khăn giấy trong hộp ra, đưa cho cô: “Vậy thì có ý gì?”
"… Cũng không có gì." Nguyễn Dạ Sênh dùng khăn giấy lau lau nước mắt, ánh mắt né tránh.
Hề Mặc giật lấy một tờ khăn giấy khác, đưa tay đến, Nguyễn Dạ Sênh lùi về sau, Hề Mặc lập tức kéo cô lại: “Đừng nhúc nhích, còn chưa lau xong.”
Nguyễn Dạ Sênh đành phải đứng bất động ở đấy.
Lúc này Hề Mặc mới giúp cô lau sạch nước mắt, nói: “Lúc nãy vừa khóc vừa cười đấy."
“Tôi đi rửa mặt trước.”
Nguyễn Dạ Sênh từ bàn rời đi, đi vào toilet rửa mặt. Tiếp xúc với nước lạnh như băng, cô cũng tỉnh táo hơn nhiều, mặc dù có chút hối hận bản thân đột nhiên không thể khống chế tốt cảm xúc, khóc ở trước mặt Hề Mặc, nhưng lại cũng không phải quá hối hận, dù sao Hề Mặc cũng ôm cô, nghĩ như thế, lại thấy cực kỳ mâu thuẫn.
Tâm tư cô biến chuyển rất nhiều lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, từ toilet đi ra.
Hề Mặc đã ngồi xuống, sắc mặt đã khôi bình tĩnh như trước kia, nói: “Ăn tiếp đi, đừng để nguội lạnh, lúc đó không thể ăn được.”
Nguyễn Dạ Sênh cũng đi đến, ngồi bên cạnh nàng.
“Cô không hỏi tôi vấn đề gì sao?” Nguyễn Dạ hiểu rõ tâm tư, nói với Hề Mặc.
“Cô ăn cơm trước đi.”
Nguyễn Dạ Sênh nghe theo lời nàng nói, yên tĩnh ngồi ăn cơm tối.
Đợi đến khi ăn xong, Hề Mặc yên lặng một lát, nói: “Tại sao vừa rồi lại khóc?”
Nguyễn Dạ Sênh cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Chỉ là tôi nhớ đến mẹ tôi.”
Cô nâng mắt lên, lại cười cười: “Xin lỗi, vừa rồi để cô nhìn thấy bộ dạng thất thố như vậy.”
Hề Mặc nói: “Không cần phải xin lỗi. Cô có thể khóc ở trước mặt tôi, không cần phải cố gắng chịu đựng bất kỳ gánh nặng nào.”
Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng.
Hề Mặc dừng lại, nói: “Đương nhiên, cô không khóc sẽ tốt hơn.”
“Có phải cô không thích nhìn thấy người khác khóc?” Nguyễn Dạ Sênh suy nghĩ, cẩn thận hỏi nàng: “Có phải cảm thấy như vậy rất vô dụng, rất mất mặt phải không?”
Trong ấn tượng của Nguyễn Dạ Sênh, từ trước đến nay cô chưa từng thấy Hề Mặc khóc. Hề Mặc là một người rất cao ngạo, lúc nào cũng ưu tú, lớn lên trong một gia đình bề thế, tựa hồ từ nhỏ đến lớn mọi việc đều xuôi chèo mát mái, sự nghiệp diễn viên cũng đứng ở đỉnh điểm, mọi người ai cũng phải ao ước. Trừ việc khóc khi diễn xuất, một nàng như thế, hình như không có nước mắt, cũng không phải cần khóc.
“Sao có thể như thế.” Hề Mặc lắc đầu nói: “Mỗi người, ai cũng có lúc yếu đuối, khóc thì cứ khóc, thể hiện cảm xúc thật là chuyện bình thường, tại sao lại nói là vô dụng được chứ.”
Nguyễn Dạ Sênh nghe nàng nói vậy, yên tâm không ít. Mà cũng thật kỳ diệu, vừa rồi còn xấu hổ vì khóc ở trước mặt Hề Mặc thậm chí còn luống cuống chân tay, hiện tại tỉnh táo hơn lại cảm thấy hưởng thụ khi Hề Mặc hống cô, cái ôm kia, còn có những lời nói hiện tại của nàng, chợt nhận ra rằng, khóc ở trước mặt Hề Mặc cũng không phải việc gì đáng xấu hổ, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm một cách vi diệu.
Hề Mặc nói tiếp: “Tôi cũng đã từng khóc. Cho nên cô khóc thì cứ việc khóc, không cần phải nghi kỵ điều gì.”
Nguyễn Dạ Sênh sững sốt.
Cô thật sự không nghĩ Hề Mặc sẽ nói điều này với mình, dù sao thì trước giờ cô chưa từng thấy Hề Mặc khóc, như vậy cũng nói lên, cho dù Hề Mặc có khóc thì cũng sẽ che giấu không muốn để cho người khác biết, cho nên chuyện khóc lóc này, có thể coi như là một chuyện riêng tư của nàng, không muốn nói cho người khác biết.
Nhưng nàng lại nói với cô.
Nhưng đã liên quan đến việc rơi nước mắt này, trêи cơ bản đều là những chuyện đau khổ, nhất là với một người như Hề Mặc, có thể khiếm cho nàng phải khóc, hẳn là một chuyện cô cùng đau khổ, thương tâm. Nguyễn Dạ Sênh lại không muốn làm Hề Mặc nhớ đến chuyện đau khổ gì, chỉ gật gật đầu, tránh đi không muốn bàn luận tiếp đề tài này.
“Cô muốn nói vấn đề nào trước?” Nguyễn Dạ Sênh tựa như hiểu thấu tâm tư của Hề Mặc, nói: “Là chuyện của mẹ tôi?”
Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, như còn do dự, cuối cùng lựa chọn im lặng.
Nguyễn Dạ Sênh cười cười, nói: “Cô không cần phải băn khoăn về tôi, tôi biết thật ra cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi rõ, tôi sẽ hảo hảo trả lời cô tất cả.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đáng yêu quá rồi, hôm nay ta quá đáng yêu rồi, buồn rầu 【.
Hết chương 75
Ed: Valungtung ở nhà edit ngay chương ngọt như đường chảy T.T Ôm ôm ấp ấp, dỗ dỗ dành dành : Quăng đường cho mấy người đó, ta không thèm :V
Tác giả :
Quân Sola