Hoàn Châu Cách Cách
Chương 25
Tối hôm ấy, khi Tiểu Yến Tử lên xe ngựa của Ngũ A Ca ra khỏi cung thì tất cả cung nữ lẫn thái giám trong Thấu Phương Trai giống như những chú kiến nằm trên chảo nóng. Họ luôn ở trong tình trạng căng thẳng. Tiểu Ðặng Tử có trách nhiệm canh cửa, mắt cứ láo liên ra ngoài, Tiểu Trác Tử thì đứng ngồi không yên, đi tới đi lui mà miệng cứ lẩm bẩm.- Nam mô A di đà Phật, Quan thế Âm bồ tát cứu khổ cứu nạn, hãy phù hộ cho cách cách sớm quay về, để chúng tôi sống thêm được vài năm nữa. Nam Mô A di đà Phật!Còn trong phòng, Minh Nguyệt nằm đấy, chăn đắp đến tận đầu, mắt cứ ráo hoảng, không làm sao nhắm được. Thể Hà thì ngồi cạnh giường nhưng mắt cứ liếc ra ngoài.Gần một canh giờ đã trôi qua, chẳng thấy động tịnh gì cả. Minh Nguyệt ngồi nhỏm dậy, hỏi:- Sao đến giờ chưa? Sao chưa thấy quay về vậy?Thể Hà đẩy Minh Nguyệt nằm xuống, căng thẳng:- Nào cứ nắm yên, đừng có động đậy được không? Cách cách đã dặn rồi. Phải nằm yên như giả ngủ rồi cho đến lúc cách cách về, mi quên rồi ư? Nằm xuống, nằm xuống, đừng làm ta sợ hãi thêm.Minh Nguyệt rên rỉ:- Mi không thấy là nãy giờ nằm riết, mồ hôi ta đã vã ra như tắm rồi ư? Ta phải nằm thế nầy đến bao giờ. Trời ơi! Cách cách ơi! Mau mau về đi.Thể Hà không dằn được, gọi lớn ra ngoài:- Tiểu Ðặng Tử! Tiểu Trác Tử! Các ngươi có ở đó không?Tiểu Ðặng Tử, Tiểu Trác Tử vội vã qua vào, nói:- Hai người làm gì mà la lối um sùm vậy? Không sợ người ta nghe thấy ư? Bọn ta ở ngoài canh đây nầy, các người im giùm đi.Tiểu Trác Tử chợt nảy ý:- Hay là thế nầy, bọn tôi thổi hết đền nhé? Như vậy có ai muốn đến, họ cũng nghĩ là cả nhà đã ngủ hết rồi, sẽ không ghé qua đâu!Minh Nguyệt tán đồng ngay:- Ðúng đấy! Ðúng đấy! Cứ tắt đèn đi. Người ta có vào, cũng không nhìn rõ được mặt tôi!Tiểu Ðặng Tử ký một cái thật mạnh lên đầu Tiểu Trác Tử nói:- Ta đã bảo ngươi ngu thì đúng là ngu mà. Thấu Phương Trai nầy từ nào đến giờ, lúc nào đèn đuốc chẳng sáng trưng, đột nhiên rồi đèn đuốc lại tắt cả, có phải là tự tố cáo cho mọi người biết Thấu Phương Trai đang có vấn đề à? Thôi đi đi! Ra ngoài đứng canh như cũ đi.Rồi Tiểu Ðặng Tử và Tiểu Trác Tử bước ra khỏi phòng ngủ của Tiểu Yến Tử. Nhưng vừa ra đến ngoài, chợt nghe Tiểu Ðặng Tử hoảng hốt kêu lên.- Chết rồi! Có nhiều chiếc đèn lồng đang đi về phía nầy!Tiểu trác Tử chạy vội ra, nhìn về phía đó rồi nói:- Có lẽ cách cách về đấy! Nhưng mà về sao chẳng lẳng lặng về, mang theo đèn lồng làm gì chứ?- Trời ơi! Nguy to rồi! Hoàng Thượng đến! xem tại TruyenFull.vnTiểu Ðặng Tử cũng đã trông rõ, không kịp thông báo vào trong, sụp xuống nói to:- Hoàng Thượng giá lâm! Lệnh phi nương nương giá lâm!Chuyện là như vầy. Tối hôm ấy, vua Càn Long không hiểu sao lại thấy trong lòng buồn bực nên ông mới dẫn Lệnh phi và bầy tùy tùng đến Thấu Phương Trai định thăm Tiểu Yến Tử. Nhưng vừa đến nơi, thấy ngay không khí khác lạ. Tiểu Ðặng Tử, Tiểu Trác Tử quỳ đón ông mà lại có vẻ vô cùng sợ hãi.Vua Càn Long nhìn quanh, chẳng thấy bóng dáng Tiểu Yến Tử đâu, nên hỏi:- Chủ các ngưới đâu rồi!Tiểu Ðặng Tử mặt trắng bệch, môi run lập cập:- Dạ bẩm hoàng thượng, bẩm hoàng thượng mà… mà cách cách đã ngủ rồi ạ.Lệnh Phi kinh ngạc:- Ngủ rồi ư? Sao sớm vậy? Có chuyện gì chăng? Chắc là bệnh trở nặng rồi!Vua Càn Long thấy thần sắc của bọn thái giám đều không bình thường, lòng đâm lo, vội bước thẳng đến phòng ngủ của Tiểu Yến Tử, vừa đi vừa nói:- Ðể ta vào đây xem sao!Minh Nguyệt, Thể Hà ở trong phòng, nãy giờ đã nghe tiếng ồn ào bên ngoài, biết là chuyện không hay đã đến, hồn phi phách tán, bây giờ lại nghe vua đi vào nữa thì càng rụng rời hơn. Minh Nguyệt vội chụp lấy chăn chùm kín lên đầu, run lập cập không thành tiếng.Thể Hà đứng ngoài thì cũng không hơn gì, vừa thấy vua bước vào, đã sụp xuống:- Hoàng thượng… kiết tường… Nương nương… kiết tường.Lệnh phi kinh ngạc, nỗi lo càng dâng cao:- Sao vậy? Tại sao tất cả đều mặt mày tái mét thế nầy? Có phải vì cách cách bệnh trở nặng lắm không? Sao chẳng nghe bẩm báo gì cả?Vua Càn Long nghe vậy càng âu lo, người bước tới bên giường vén màn lên. Chỉ thấy người nằm trong chăn kín mít, mà chiếc chăn lại run lên dữ dội, giật mình hỏi:- Tiểu Yến Tử, con thấy thế nào? Không được khỏe sao chẳng co người mời thái y đến? Lạnh lắm ư? Sao run vậy? Thôi để trẫm xem xem thế nào nào…Thể Hà thấy vậy tái mặt, vội chạy tới đứng trước giường, vừa đặt tay lên chăn giữ kín vừa hổn hển nói:- Dạ bẩm… Cách cách nói là không cho phép ai mở chăn ra cả.Vua Càn Long càng kinh ngạc:- Không cho mở chăn ư? Cái bệnh ngang bướng lại tái phát rồi. Ðâu thể như vậy được?Ông vỗ vỗ lên chăn, rồi nói:- Tại sao con lại cuộn người trong chăn? Có phải là ai lại chọc giận con nữa không? Ta biết mỗi lần có chuyện gì không vui là con lại hành động như thế, nào mở chăn ta cho ta xem nào!Minh Nguyệt nằm trong chăn giả giọng của Tiểu Yến Tử:- Không… không… con không ra đâu!Vua bắt đầu giận, lớn tiếng:- Có ra không? Trẫm đã ra lệnh thì con phải mở chăn ra! Mở!Minh Nguyệt giữ chặt mép chăn:- Không được… không được mà…Lệnh phi vội nói:- Hoàng thượng hãy nguôi cơn giận, chắc tại công cách cách tính còn trẻ con, để thiếp sang dỗ ngọt xem.Và Lệnh Phi bước tới vừa đặt tay lên chăn là kêu lên:- Không được rồi, sao lại run mạnh thế nầy! Vậy là bệnh không nhẹ đâu, mau gọi thái y đến ngay. Chuyện nầy không thể chiều theo ý cách cách được!Vừa nói Lệnh Phi vừa kéo mạnh chiếc chăn, làm Minh Nguyệt rơi tõm xuống đất. Biết là đã lộ, Minh Nguyệt vội lồm cồm bò dạy, dập đầu lạy:- Tội nô tài đáng chết! Ðáng chết!Và… Cảnh trước mặt làm vua Càn Long bàng hoàng. Vua hoàn toàn bị bất ngờ. Sao lại là Minh Nguyệt? Còn Tiểu yến Tử? Biến đi đâu rồi?Sự việc xảy ra ở Thấu Phương Trai. Tiểu Yến Tử hoàn toàn không hay biết. Cô nàng vẫn ngất ngây trong hạnh phúc.Buổi chiều tối hôm ấy. Ðối với Tiểu Yến Tử là một buổi chiều vàng khó có trong đời.Vì… cuối cùng rồi Yến Tử cũng gặp lại được Tử Vy. Ðích thân nghe được điều Tử Vy nghĩ, Tử Vy đã tha thứ, và không trách cứ gì nàng. Vì vậy trên đường về hoàng cung Yến Tử sống triền miên trong hạnh phúc.Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Tử Vy đều lên xe đưa Yến Tử đến tận cổng hoàng cung. Mọi người còn cẩn thận dạy cô nàng cách ứng phó nếu lỡ mà bị ai phát hiện.Nhưng Tiểu Yến Tử lúc bấy giờ vui quá. Nghe chỉ bảo, chỉ gật gù chứ nào có để lọt vào tai. Còn trấn an mọi người.- Chỉ cần lọt vào cửa thành là mọi thứ sẽ ổn cả, còn nếu bị phát hiện ngoài cổng thành, thì bọn nầy sẽ chối phăng ngay. Mà nào đã có ai thấy bọn này rời khỏi hoàng cung đâu?Rồi quay qua Vĩnh Kỳ, Tiểu Yến Tử nói:- Ngũ A Ca, nếu ai bảo thấy huynh đi với muội thì cứ bảo là đang luyện cho muội làm thơ vậy. Bảo là vì cũng sắp thi rồi, vậy huynh dạy cho muội một bài thơ đi!- Thơ? Thơ à? Để xem nào. Muội biết không. Hoàng A Ma rất thích thơ của Lý Bạch, mà Lý Bạch có một bài thơ rất hay, lúc đó đã say rượu, trong đó có câu. "Giữa hoa một bầu rượu, độc ẩm không người thân, nâng ly mời trăng sáng, đối ảnh rõ ba người… " Ðấy muội cứ học bao nhiêu là đủ.Vĩnh Kỳ dạy, nhưng Tiểu Yến Tử lại đọc:- Giữa hoa một bầu rượu, không gần không quen nhau, nâng ly… nâng ly mời Minh Nguyệt…- Không phải "không gần không quen nhau" mà là "độc ẩm không người thân" còn "nâng ly mời trăng sáng" chứ không phải là nâng ly mời cô tớ Minh Nguyệt của cô đâu.- Hiểu rồi… hiểu rồi… mời trăng sáng chứ không là Minh Nguyệt hay Thể Hà…Nhưng Nhĩ Khang đã cắt ngang:- Sao không nghĩ cách ứng phó trước, hơn là ngồi đó đọc thơ. Nếu chút nữa đây mà bọn các người bị bắt. Thì kẻ bắt, đương nhiên là bọn thị vệ. Trời đã tối thì đương nhiên là chẳng ai đi báo cho Hoàng Thượng, làm kinh động Hoàng Thượng. Hai người, một người là hoảng tử, một người là cách cách, tôi nghĩ là rất dễ hù họa chúng. Ở đời có ai ngu đến độ dám gây sự với những người được hoàng thượng yêu quý nhất? Vì vậy cứ ra mặt, nếu đụng bọn thị vệ. Không sao đâu. Ngày mai sáng sớm tôi và Nhĩ Thái sẽ vào triều ngay. Nếu có chuyện không hay xảy ra. Chúng tôi sẽ hợp lực với Lệnh Phi tìm cách giải cứu. Ðừng có để đầu quá căng thẳng.Vĩnh Kỳ suy nghĩ rồi gật đầu:- Ðúng đấy. Nhĩ Khang là người sáng suốt bình tĩnh nhật. Chúng tôi sẽ hánh động theo ý cậu. Còn Tiểu Yến Tử, đừng quên địa vị cô là Hoàn Châu Cách cách. Một người chỉ ở dưới Vạn Tuế, trên cả mọi người. Chẳng ai dám đụng đến muội đâu.Tiểu Yến Tử gật đầu, Nhĩ Khang tiếp:- Nếu không vào cung thì cứ quay trở lại Phước Phủ. Chúng tôi đứng đợi ở ngoài chờ, nếu thấy êm mới rút về.Còn Tử Vy thì nắm lấy tay Tiểu Yến Tử dặn dò:- Ở trong hoàng cung khác hẳn ở ngoài. Vì vậy làm gì cũng phải cẩn thận, đừng có ngang ngược quá. Ngũ A Ca nói rất đúng "Sống gần vua như gần cọp". Nên mọi thứ đều phải e dè. Hoàng A Ma cưng tỉ thế nào cũng mặc, phải nhớ ông ấy là vua đấy.Tiểu Yến Tử cảm động nhìn Vy.- Tôi biết rồi! Biết rồi! Sẽ không chọc giận nữa đâu.Và nhắn với Tử Vy.- Hãy nói cho Liễu Thanh Liễu Hồng biết, lần sau mà tôi ra ngoài, chắc chắn sẽ đến thăm họ.- Tôi sẽ nhắn lại.- Thôi! Cổng hoàng thành đã ở trước mặt. Ðừng bịn rịn gì nữa! Vĩnh Kỷ nói. Tiểu Yến Tử, hãy ra ngồi phía trước đi, còn Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Tử Vy hãy xuống xe. Nhưng mà, không có xe các ngưới sẽ quay về bằng cách nào?Vĩnh kỳ hỏi, Nhĩ Khang cười đáp:- Trời sáng trăng thế này, tản bộ về nhà càng thú vị chứ sao?Tiểu Yến Tử ôm chầm lấy Tử Vy bịn rịn:- Ta chẳng muốn về cung chút nào. Muốn được ở lại ngoài này, để tản bộ dưới trăng với bọn ngươi.Nhĩ Thái nhăn mặt:- Thôi đừng có lộn xộn nữa. Bọn này đưa cô ra ngoài, nếu cô mà không quay vào, thì cuộc đời của bọn này coi như chấm hết. Nhanh lên di! Ai xuống xe thì xuống còn ai phải đổi vị trí thì hãy làm ngay.Khi xe ngựa dừng lại. Nhĩ Khang và Tử Vy, Nhĩ Thái cùng bước nhanh xuống xe. Tiểu Yến Tử bước ra phía trước, và không ngừng quay lại vẫy tay với Tử Vy.- Tử Vy. Ðừng giận đừng trách tôi nữa nhé? Hai hôm nữa tôi sẽ trở ra đấy.- Ðược rồi! Ði đi! Ðừng có la lối um sùm nữa? Hãy đi cho nhanh đi!Xe ngựa đến trước cổng hoàng cung. Ðôi cổng khép kín. Tiểu Quế Tử xuống xe, gõ cổng. Trong khi Tử Vy, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái đứng xa xa hồi hộp nhìn theo.Cửa cổng mở. Có mấy thị vệ bước ra, họ vừa trông thấy Ngũ A Ca, vội vã cúi người thi lễ. Họ chẳng có một chút gì nghi ngờ, nên xe ngựa đã lộc cộc, lộc cộc tiến vào cửa.Và rồi cửa cổng khép lại. Bấy giờ Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, và Tử Vy mới từ trong bóng tối bước ra thở phào nhẹ nhỏm.Tiểu Yến Tử vào đến hoàng cung, thấy chẳng có gì xảy ra, đắc ý lắm. Cô nàng xuống xe ngay, nhưng Vĩnh Kỳ còn chưa an tâm, nên đi theo đến tận Thấu Phương Trai.
Tác giả :
Quỳnh Dao