Hoan Các Họa
Chương 1-2
Một lát sau, thiếu niên tuấn tú dựa vào cửa sổ lúc trước phun một ngụm sao đó lẩm bẩm câu gì đó rồi xoay người rời đi. Mà thiếu niên đứng cùng hắn lại vẫn đứng tại chỗ, nhìn nữ tử kia với ánh mắt phức tạp.
Bảo Quân bị một tiếng phun của tên kia làm bừng tỉnh, hắn cười khó xử nói: “Cô nương, chúng ta có quy củ của chúng ta……” Hắn không tưởng tượng nổi với dung mạo thế này mà nữ nhân trước mặt vẫn phải đến tiểu quan các để mua nam nhân.
“Ngươi muốn bao nhiêu?” Nàng kia không cho hắn nói hết đã đánh gãy lời hắn bằng ngữ khí đạm mạc lại không cho phép cự tuyệt.
Liếc mắt nhìn thiếu niên vẫn không chịu hé răng kia, Bảo Quân nhíu mày: “Cái này…… Đứa nhỏ kia……” Tuy hắn cũng không giúp tiểu quan các kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng có chuộc thân hay không thì phải do bản thân hắn đồng ý mới được.
“Hắn là người câm.” Thiếu niên tuấn tú đứng trên cầu thang đột nhiên nói chen vào, trong giọng nói có đố kỵ mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Có ai không muốn rời khỏi chỗ này chứ, chẳng qua là chưa có cơ hội thôi. Nếu kỹ nữ hoàn lương còn có thể được người đời chấp nhận, thì nam nhân của tiểu quan các một khi được chuộc ra ngoài sẽ chỉ có một con đường chết, đi tới đâu cũng sẽ không được coi là người. Hắn cũng được coi là gặp gỡ nhiều người, cũng nhìn ra được nữ nhân này không giống những khách nhân đến đây. Nếu được nàng chuộc thân ra ngoài, cho dù hầu hạ nàng như một nam nhân hay là gã sai vặt cũng tốt hơn ở đây. Nhưng điều khiến hắn tức giận là nàng tình nguyện chọn một kẻ câm hạ đẳng nhất cũng không thèm nhìn mình một cái.
Nữ nhân kia lại ngẩn ra, ánh mắt hơi nhíu lại, sau đó nàng đứng dậy đi tới trước mặt thiếu niên kia.
“…… Đi theo ta nhé!” Nàng vươn bàn tay trắng nõn ra, trong mắt lại là chờ đợi tha thiết.
Thiếu niên kia ngẩn người, chần chừ mãi mới cầm lấy tay nàng, đồng thời đưa lựa chọn cho tương lai của mình. Chẳng qua trên mặt hắn không có chút vui mừng nào trước vận may rơi từ trên trời xuống này.
Khế ước bán mình bị đốt xong thì mặt Mộ Dung Triển vẫn không có biểu tình gì trong khi những người khác lại rất hâm mộ.
Một ngàn lượng bạc ư? Hắn cũng tự biết Hoan Các Ninh Nguyệt không đáng giá nhiều bạc như thế, đây là do tú bà lừa người khác thôi. Nữ nhân này không thấy có vấn đề gì thì hắn cần gì lắm chuyện.
Từ đây, không còn Ninh Nguyệt, chỉ có Mộ Dung Triển, một thân phận, một cái tên đã bị lãng quên suốt 4 năm nay.
Hắn quay về phòng thu thập hai bộ quần áo cũ, sau đó theo người kia ra khỏi Hoan Các, nơi đã đem đến cho hắn khuất nhục và tra tấn vô tận.
Lúc đi trên đường cái, nữ nhân kia vẫn ngồi nghiêng một bên trên lưng con lừa, tay cầm ô, điều khác biệt duy nhất là lúc này có thêm một thiếu niên nữa dắt con lừa, một kẻ khiến mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Ta tên là Dữ Khuynh.” Nữ nhân kia nói, giọng cực kỳ ôn nhu.
Dữ Khuynh, hai chữ này đại biểu cho sự dâm đãng, yêu nghiệt, thay nam nhân như thay quần áo…… Một nữ nhân thanh danh hỗn độn, cho dù bá tánh bình dân cũng quen thuộc với cái tên này.
Mộ Dung Triển nghe thế cũng chẳng quay đầu, giống như điều đó chẳng liên quan gì đến hắn.
Dữ Khuynh thấp giọng cười, giọng mang theo chút tiếc nuối nói: “Lúc này…… là ngươi chăng……” Nhìn bóng dáng thon gầy của thiếu niên trước mặt, nàng lẩm bẩm không tiếng động, trong đôi mắt sâu và đen nhánh hiện lên một tia sáng, nhưng rất nhanh nó đã bị ưu thương thay thế. Nàng tìm lâu quá rồi, lâu đến nỗi sắp quên mất tình cảm khắc cốt kia rồi.
Nàng ngẩng đầu híp mắt, rốt cuộc mới phát hiện ra mặt trời đã nghiêng về phía tây. Dữ Khuynh cũng không vội rời thành vì thế nàng mang theo Mộ Dung Triển trọ ở một khách điếm. Tắm gội, tẩy sạch một thân phong trần xong, đang muốn nghỉ ngơi thì căn phòng cách vách truyền đến tiếng đóng mở cửa. Nàng nhướng mày, thầm nghĩ chẳng lẽ thiếu niên kia định đi mà không chào từ biệt sao…… Đúng lúc này cửa phòng lại truyền đến tiếng gõ cửa đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Nàng mở cửa ra thì thấy Mộ Dung Triển mặc áo đơn đứng ở bên ngoài. Mái tóc dài của hắn xõa trên lưng, lấp lánh sáng, rõ ràng là hắn cũng vừa mới tắm gội. Dưới ánh nến, trên khuôn mặt mảnh khảnh kia lại ẩn ẩn lộ ra một chút quyến rũ.
Để hắn đi vào rồi Dữ Khuynh mới đóng cửa xoay người. Nàng phát hiện hắn đã đi tới bên giường, bắt đầu cởi quần áo. Trong lòng nàng thầm than, nhưng cũng biết hắn đang nghĩ như những người khác.
“Trước tiên ngươi uống rượu với ta trước đã.” Đi đến bên cạnh bàn, nàng lật hai cái chén, nhàn nhạt nói.
Mộ Dung Triển ngẩn ra, lại buộc lại đai lưng mới cởi được một nửa, sau đó đi tới ngồi bên cạnh Dữ Khuynh trên chiếc ghế dài.
“Ta đang tìm người……” Nàng vừa nói vừa chăm chú nhìn vào những giọt rượu đang chảy vào chén, “Ngươi có lẽ là hắn, có lẽ không phải…… Nào uống……” Nầng nâng chén chạm vào cái chén kia rồi ngửa đầu uống cạn.
Mộ Dung Triển lại chỉ cầm lấy chén mà nhấp một ngụm nhỏ, nhìn chút đỏ ửng trên khuôn mặt trắng nõn của nàng mà trong lòng dâng lên nghi hoặc.
“Kỳ thật ngươi chẳng giống hắn chỗ nào hết.” Nàng rũ mắt, hàng mi dài tạo ra bóng râm trên khuôn mặt. Dữ Khuynh cất giọng ôn nhu pha lẫn bất đắc dĩ nhàn nhạt. Chỉ vì một cái liếc mắt, nhìn thấy một người giống như người từng quen mà nàng như bị bỏ bùa đi chuộc thân cho hắn. Có lẽ nàng đã tìm kiếm lâu lắm rồi.
Vươn tay cầm bình rượu, Mộ Dung Triển rót đầy chén rượu cho nàng. Đây là lần đầu tiên hắn hầu hạ nữ nhân, nếu đối phương ép buộc, hoặc dùng một vài thủ pháp kỳ quái để làm nhục hắn thì hắn còn cố cắn răng nhịn. Nhưng nữ nhân này giống như chẳng định làm gì, điều này khiến hắn không biết ứng phó ra sao.
Giống như cảm giác được sự bất an của hắn, Dữ Khuynh hơi hơi mỉm cười, “Đừng quá lo lắng, ta không có gì đam mê biến thái nào đâu. Ngươi chỉ cần theo ta một thời gian, nếu……” Nàng dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, hiển nhiên vẫn có chút mong chờ đây là người kia, cho dù hắn là môt thiếu niên nhỏ hơn nàng vài tuổi.
“Giấy bán thân của ngươi đã bị hủy.” Nàng không có gì để kiềm chế hắn, thế nên nếu hắn không muốn ngây người bên cạnh nàng thì nàng cũng không miễn cưỡng. Chỉ có điều nàng sẽ không nói với hắn về việc này.
Đôi mắt đen như mực của Mộ Dung Triển sáng ngời lên, nhưng rất nhanh đã tối lại. Từ năm 13 tuổi hắn đã bị bán vào Hoan Các, cho tới bây giờ đã bốn năm nhưng trừ bỏ việc hầu hạ nam nhân thì hắn chẳng học được gì khác. Hắn không có sức lực của nam nhân bình thường, cũng không có tay nghề, nếu thật sự rời khỏi nàng thì sống sót cũng là một việc khó đối với hắn.
Ta có thể đi theo ngài không? Hắn dùng ký hiệu hỏi nàng.
Dữ Khuynh nghiêng đầu, mất nửa ngày mới nghĩ cẩn thận ý hắn, lại nhịn không được cười nói, “Đương nhiên.”
“Ngươi có biết chữ không?” Nàng nâng chén uống rượu hỏi tiếp.
Mộ Dung Triển gật gật đầu, cảm xúc có chút căng thẳng của hắn cũng thả lỏng hơn.
Dữ Khuynh cười. Hình như nàng rất thích cười: “Ta là một người thích phiêu bạt, như cây lục bình, về sau ngươi đi theo ta thì cũng……” Rượu được rót vào chén phát ra tiếng vang róc rách, nụ cười của nàng lại đột nhiên cứng đờ, tay vươn ra tóm lấy bàn tay đang rót rượu cho mình.
Mộ Dung Triển hít hà một hơi, theo bản năng muốn rụt tay lại nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra dù nàng không dùng lực lớn, nhưng hắn lại không sao thoát được.
Trên bàn tay vốn thon dài xinh đẹp của hắn đầy những vết sẹo có cũ có mới. Nàng rủa thầm trong lòng, sắc mặt càng lúc càng trắng. Nàng biết những vết thương đó ở đâu ra.
“Đây là do ngươi tự cắn mình?” Nàng chỉ vào đống vết cắn thật sâu dày đặc trên tay hắn, trầm giọng nói.
Vì ở trong hoàn cảnh như vậy lâu nên Mộ Dung Triển sớm trở nên tinh tế mẫn cảm. Hắn dễ dàng phát hiện một tia không vui trong giọng của Dữ Khuynh. Không biết đang yên tại sao nàng lại tức giận nhưng hắn vẫn gật đầu thừa nhận. Tính tình hắn ương ngạnh, khi đối mặt với những khách nhân thô bạo thì hắn không hề xin tha, chỉ cắn lên tay mình mà nhẫn nhịn tất cả.
Dữ Khuynh không nói gì nữa, chỉ yên lặng kéo tay áo hắn lên, lại không hề ngạc nhiên nhìn thấy vết thương chồng chất trên cánh tay kia. Nàng có thể tưởng tượng được trên người hắn cũng không có chỗ nào lành lặn.
Nàng nhắm mắt, hít một hơi, không phân biệt nổi đau đớn trong lòng là vì thiếu niên mình mới gặp không lâu này hay vì đoạn ký ức tưởng như mơ hồ nhưng đã khắc vào xương cốt kia.
“Cởi quần áo ra, nằm lên giường.” Lúc mở mắt ra nàng mở miệng ra lệnh cho hắn.
Lòng Mộ Dung Triển lập tức lạnh lẽo, trong mắt hắn hiện lên chê cười. Hắn cười mình còn tưởng rằng nàng khác những nam nhân hắn từng gặp trong quá khứ.
Không để ý đến suy nghĩ của hắn, Dữ Khuynh đi tới mép giường, lấy từ trong tay nải của mình một bình thuốc trị thương, sau đó ngồi xuống mép giường.
Thân thể thiếu niên thon dài, vì dinh dưỡng không đủ mà gầy có thể nhìn thấy xương sườn. Làn da hắn trắng nõn, nhưng lại đầy vết thương đủ loại, thảm đến không nỡ nhìn. Đôi mắt tối tăm kia vẫn bình tĩnh nhìn nàng, bên trong không hề có sợ hãi, chỉ có nhận mệnh.
“Về sau ta sẽ dạy cho ngươi một ít công phu để phòng thân, như thế sẽ không có ai có thể thương tổn ngươi.” Nàng vừa bôi thuốc mỡ lên miệng những vết thương chưa lành, vừa nói. Nhưng lúc này trên môi nàng không còn ý cười, trong mắt cũng thế.
Cảm giác mát lạnh khiến đau đớn cũng giảm bớt. Lúc đầu Mộ Dung Triển vô cùng kinh ngạc, sau đó mặt hắn đỏ ửng, vội lấy tay vơ quần áo che nửa người dưới của mình.
Trong một khắc, trong đầu hắn lại nảy ra ý nghĩ: Có lẽ, có lẽ nàng thật sự khác những kẻ kia.
Nghĩ đến vết thương trên người Mộ Dung Triển, ngày tiếp theo Dữ Khuynh thuê một chiếc xe ngựa rồi lên đường. Nàng vốn là người lưu lạc tứ phương, cũng không có việc gì phải gấp gáp, nhưng ánh mắt người ở đây quá sắc bén, nàng thì chẳng sao nhưng lại không thể không quan tâm đến Mộ Dung Triển.
Lừa đen chậm rãi đi bên cạnh xe ngựa đi ra khỏi cửa thành. Mộ Dung Triển vén một góc mành che cửa sổ xe, lặng yên ngắm nhìn nơi mình đã sống 17 năm, thẳng đến khi nó bị dãy núi chập trùng che khuất hắn mới ngồi thẳng dậy, trong lòng là trăm mối ngổn ngang.
Nàng nói bọn họ sẽ đến Tịch Dương. Xuyên qua cửa sổ xe hắn nhìn thấy nữ nhân đang cưỡi lừa, che dù kia. Cùng ở với nàng càng lâu thì hắn càng bị mê hoặc. Lần đầu gặp, ấn tượng về nàng là một nữ nhân hơn hai mươi tuổi, làm việc hơi kinh thế hãi tục mà thôi. Nhưng hiện tại hắn lại không dám khẳng định tuổi của nàng, bởi vì đôi mắt kia quá mức cơ trí và thâm trầm, hoàn toàn không giống đôi mắt của một nữ nhân trẻ tuổi.
Giống như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn, Dữ Khuynh nghiêng đầu cười dịu dàng với hắn.
Mặt Mộ Dung Triển hơi nóng lên, hắn vội thu lại ánh mắt, ngồi nghiêm trang. Bên ngoài truyền đến tiếng phì cười của nàng khiến mặt hắn càng đỏ hơn nhưng trong lòng không hề có tức giận vì bị giễu cợt.
Chuyện sau đó xảy ra thế nào hắn cũng không để ý, bởi vì xe ngựa vốn chạy không nhanh nên khi nghe thấy tiếng nói chuyện từ ngoài truyền vào hắn mới phát hiện xe ngựa đã dừng lại. Ngoài cửa sổ, mấy chục kẻ cưỡi ngựa đang vây lấy bọn họ ở giữa.
Gặp cướp rồi! Hắn cả kinh, tay nắm chặt khung cửa sổ một cách vô thức, mắt thì nhìn vào nữ nhân kia.
Dữ Khuynh vẫn cầm dù, trên mặt không còn tươi cười, cũng không có kinh hoảng. Chỉ một cái liếc mắt mà Mộ Dung Triển phát hiện ra bản thân mình không hiểu sao cũng bình tĩnh lại.
“Tiểu nương tử, đại ca rất là thích ngươi, mau ngoãn ngoãn theo ta đi thôi.” Một giọng nói oang oang truyền đến từ phía trước.
Xuyên qua màn trúc của chiếc xe ngựa, Mộ Dung Triển phát hiện xa phu vẫn luôn ngồi phía trước đã không thấy đâu, chỉ mơ hồ thấy kẻ mới lên tiếng đang cưỡi một con ngựa cao lớn, thân hình to như con gấu đen.
“Ta lại nghĩ các ngươi chỉ cần bạc……” Dữ Khuynh thấp giọng thở dài lẩm bẩm. Tài phú sẽ dẫn đến họa, nàng tất nhiên biết hành động của mình lúc ở trong thành đều bị người ta nhìn thấy, vì thế nàng cũng không ngạc nhiên khi gặp phải đám cướp này. Nhưng nàng vốn nghĩ bọn họ sẽ chỉ muốn cướp bạc, sao giờ lại hứng thú với cả nàng là sao?
Nàng còn chưa dứt lời thì một trận cười vang đã truyền đến. Tên cướp vừa mới nói chuyện kia lại cười nói: “Tiểu nương tử, ngươi phải thấy may mắn vì mình lớn lên xinh đẹp, nếu khôngg…… Hắc hắc……” Tiếng cười cuồng vọng kia có pha lẫn lạnh lẽo khiến người ta run rẩy. Mộ Dung Triển hơi hơi động, muốn chui ra khỏi xe ngựa. Nàng dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, hắn làm sao có thể để một mình nàng đối mặt với một đám người thô lỗ này chứ?
“Đừng ra.” Dữ Khuynh đột nhiên quát, nhân lúc đám cướp còn đang giật mình ngạc nhiên thì nàng bỗng gấp dù, nhảy từ lưng con lừa sang vị trí đánh xe ngựa.
“Ta là Dữ Khuynh, các vị đại hán xin nhớ rõ.” Nàng cười khanh khách dặn dò. Tiếng nàng truyền vào trong tai Mộ Dung Triển lại có một loại quyến rũ khác thường, Mãi đến khi nhìn thấy sắc mặt ngẩn ngơ như mất hồn của đám cướp bên ngoài hắn mới biết đây không phải ảo giác của hắn.
Không chờ bọn cướp đáp lại, xe ngựa đột nhiên chạy như bay, con ngựa như bị kích thích lao điên cuồng về phía trước. Mộ Dung Triển không chuẩn bị nên bị chuyển động đột ngột này làm cho ngã ngửa ra ngoài, đập người vào lưng Dữ Khuynh. Một cỗ sức mạnh kỳ quái truyền đến từ lưng nàng, dội vào người giúp hắn vững vàng ngồi ổn trong xe. Chờ đến lúc hắn nắm chặt khung cửa sổ, giữ được thăng bằng mới phát hiện bên ngoài xe đã loạn hết cả lên.
Tiếng ngựa hí, tiếng quát mắng, tiếng binh khí bị tuôt khỏi vỏ cùng với tiếng chân đạp loạn lẫn vào nhau. Đám cướp vốn tưởng lần này nắm chắc phần thắng nhưng chỉ vì đánh giá sai nữ nhân này mà tất cả đều biến thành một trò khôi hài.
Một tiếng hí thê lương truyền đến, Mộ Dung Triển nghiêng đầu nhìn thấy con lừa đen vẫn chạy theo bên cạnh xe lúc này đang hung hăng cắn vào cổ một con ngựa muốn đến gần chiếc xe.
“Bé ngoan!” Dữ Khuynh cười khanh khách, sau đó vung tay lên đánh rơi cây đao của tên cướp đang ngồi trên lưng con ngựa kia khi hắn muốn chém con lừa. Mà lừa đen nhân cơ hội này vội chạy về phía trước, nhưng vẫn không quên quay đầu lại nhìn con ngựa kia vì đau đớn mà dựng chân trước lên, hất chủ nhân của nó xuống.
Mộ Dung Triển thề là hắn đã nhìn thấy ánh mỉa mai trong đôi mắt sáng ngời của con lừa đen.
“Tiểu Triển, đến ngồi bên cạnh ta.” Lúc này Dữ Khuynh đột nhiên kêu lên. Xe ngựa trước sau chỉ có một con ngựa kéo, mà sau khi đám cướp kia hồi phục tinh thần từ hỗn loạn ban đầu thì đang dốc sức đuổi theo.
Vừa đợi Mộ Dung Triển ngồi ổn nàng đã đưa dây cương trong tay cho hắn, dặn: “Cầm chắc, đừng dừng lại.” Nói xong, nàng lại nhảy lên lưng con lừa đen, khóe mắt liếc qua biểu tình chần chừ trên mặt thiếu niên. Nàng không nhìn được cười to nói: “Yên tâm, ta sẽ đến tìm ngươi.”
Nói xong nàng đã giục lừa quay lại ngăn đám cướp kia.
Mộ Dung Triển chưa từng đánh xe ngựa, hắn cầm dây cương mà luống cuống loạn lên. Với tốc độ lao như bay đó mà hắn còn chưa bị hất văng xuống đã phải cảm tạ trời đất rồi chứ đừng nói đến chuyện làm việc gì khác. Đợi đến khi vất vả lắm hắn mới nắm được chút phương pháp khống chế xe ngựa, quay đầu lại đã không thấy Dữ Khuynh và đám cướp kia đâu khiến lòng hắn không nhịn được sinh ra bất an. Nhưng lúc này hắn biết mình không thể quay lại, bởi vì như thế chỉ tổ gây thêm phiền toái cho nàng. Hắn bất đắc dĩ mà tiếp tục đánh xe chạy băng băng về phía trước, mãi tới một ngã rẽ mới dừng lại.
Để tránh cho Dữ Khuynh không tìm được mình, hắn chỉ có thể chờ ở đây.
Hắn giấu xe ngựa ở một bên, sau khi bình tĩnh lại hắn mới cảm giác được cổ mình khô khốc, cả người cũng nhũn ra, rõ ràng là do kinh sợ quá độ. Hắn đi đến thùng xe tìm túi nước, nhưng lại liếc mắt thấy tay nải của Dữ Khuynh.
Sửng sốt một lúc lâu hắn mới xoay người lùi ra ngoài, hoàn toàn quên luôn chuyện tìm nước uống. Hắn xuống xe, đi tới ngồi núp trong bụi cỏ ở ven đường, mờ mịt nhìn về phía làng nhỏ thưa thớt phía xa.
Bảo Quân bị một tiếng phun của tên kia làm bừng tỉnh, hắn cười khó xử nói: “Cô nương, chúng ta có quy củ của chúng ta……” Hắn không tưởng tượng nổi với dung mạo thế này mà nữ nhân trước mặt vẫn phải đến tiểu quan các để mua nam nhân.
“Ngươi muốn bao nhiêu?” Nàng kia không cho hắn nói hết đã đánh gãy lời hắn bằng ngữ khí đạm mạc lại không cho phép cự tuyệt.
Liếc mắt nhìn thiếu niên vẫn không chịu hé răng kia, Bảo Quân nhíu mày: “Cái này…… Đứa nhỏ kia……” Tuy hắn cũng không giúp tiểu quan các kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng có chuộc thân hay không thì phải do bản thân hắn đồng ý mới được.
“Hắn là người câm.” Thiếu niên tuấn tú đứng trên cầu thang đột nhiên nói chen vào, trong giọng nói có đố kỵ mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Có ai không muốn rời khỏi chỗ này chứ, chẳng qua là chưa có cơ hội thôi. Nếu kỹ nữ hoàn lương còn có thể được người đời chấp nhận, thì nam nhân của tiểu quan các một khi được chuộc ra ngoài sẽ chỉ có một con đường chết, đi tới đâu cũng sẽ không được coi là người. Hắn cũng được coi là gặp gỡ nhiều người, cũng nhìn ra được nữ nhân này không giống những khách nhân đến đây. Nếu được nàng chuộc thân ra ngoài, cho dù hầu hạ nàng như một nam nhân hay là gã sai vặt cũng tốt hơn ở đây. Nhưng điều khiến hắn tức giận là nàng tình nguyện chọn một kẻ câm hạ đẳng nhất cũng không thèm nhìn mình một cái.
Nữ nhân kia lại ngẩn ra, ánh mắt hơi nhíu lại, sau đó nàng đứng dậy đi tới trước mặt thiếu niên kia.
“…… Đi theo ta nhé!” Nàng vươn bàn tay trắng nõn ra, trong mắt lại là chờ đợi tha thiết.
Thiếu niên kia ngẩn người, chần chừ mãi mới cầm lấy tay nàng, đồng thời đưa lựa chọn cho tương lai của mình. Chẳng qua trên mặt hắn không có chút vui mừng nào trước vận may rơi từ trên trời xuống này.
Khế ước bán mình bị đốt xong thì mặt Mộ Dung Triển vẫn không có biểu tình gì trong khi những người khác lại rất hâm mộ.
Một ngàn lượng bạc ư? Hắn cũng tự biết Hoan Các Ninh Nguyệt không đáng giá nhiều bạc như thế, đây là do tú bà lừa người khác thôi. Nữ nhân này không thấy có vấn đề gì thì hắn cần gì lắm chuyện.
Từ đây, không còn Ninh Nguyệt, chỉ có Mộ Dung Triển, một thân phận, một cái tên đã bị lãng quên suốt 4 năm nay.
Hắn quay về phòng thu thập hai bộ quần áo cũ, sau đó theo người kia ra khỏi Hoan Các, nơi đã đem đến cho hắn khuất nhục và tra tấn vô tận.
Lúc đi trên đường cái, nữ nhân kia vẫn ngồi nghiêng một bên trên lưng con lừa, tay cầm ô, điều khác biệt duy nhất là lúc này có thêm một thiếu niên nữa dắt con lừa, một kẻ khiến mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Ta tên là Dữ Khuynh.” Nữ nhân kia nói, giọng cực kỳ ôn nhu.
Dữ Khuynh, hai chữ này đại biểu cho sự dâm đãng, yêu nghiệt, thay nam nhân như thay quần áo…… Một nữ nhân thanh danh hỗn độn, cho dù bá tánh bình dân cũng quen thuộc với cái tên này.
Mộ Dung Triển nghe thế cũng chẳng quay đầu, giống như điều đó chẳng liên quan gì đến hắn.
Dữ Khuynh thấp giọng cười, giọng mang theo chút tiếc nuối nói: “Lúc này…… là ngươi chăng……” Nhìn bóng dáng thon gầy của thiếu niên trước mặt, nàng lẩm bẩm không tiếng động, trong đôi mắt sâu và đen nhánh hiện lên một tia sáng, nhưng rất nhanh nó đã bị ưu thương thay thế. Nàng tìm lâu quá rồi, lâu đến nỗi sắp quên mất tình cảm khắc cốt kia rồi.
Nàng ngẩng đầu híp mắt, rốt cuộc mới phát hiện ra mặt trời đã nghiêng về phía tây. Dữ Khuynh cũng không vội rời thành vì thế nàng mang theo Mộ Dung Triển trọ ở một khách điếm. Tắm gội, tẩy sạch một thân phong trần xong, đang muốn nghỉ ngơi thì căn phòng cách vách truyền đến tiếng đóng mở cửa. Nàng nhướng mày, thầm nghĩ chẳng lẽ thiếu niên kia định đi mà không chào từ biệt sao…… Đúng lúc này cửa phòng lại truyền đến tiếng gõ cửa đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Nàng mở cửa ra thì thấy Mộ Dung Triển mặc áo đơn đứng ở bên ngoài. Mái tóc dài của hắn xõa trên lưng, lấp lánh sáng, rõ ràng là hắn cũng vừa mới tắm gội. Dưới ánh nến, trên khuôn mặt mảnh khảnh kia lại ẩn ẩn lộ ra một chút quyến rũ.
Để hắn đi vào rồi Dữ Khuynh mới đóng cửa xoay người. Nàng phát hiện hắn đã đi tới bên giường, bắt đầu cởi quần áo. Trong lòng nàng thầm than, nhưng cũng biết hắn đang nghĩ như những người khác.
“Trước tiên ngươi uống rượu với ta trước đã.” Đi đến bên cạnh bàn, nàng lật hai cái chén, nhàn nhạt nói.
Mộ Dung Triển ngẩn ra, lại buộc lại đai lưng mới cởi được một nửa, sau đó đi tới ngồi bên cạnh Dữ Khuynh trên chiếc ghế dài.
“Ta đang tìm người……” Nàng vừa nói vừa chăm chú nhìn vào những giọt rượu đang chảy vào chén, “Ngươi có lẽ là hắn, có lẽ không phải…… Nào uống……” Nầng nâng chén chạm vào cái chén kia rồi ngửa đầu uống cạn.
Mộ Dung Triển lại chỉ cầm lấy chén mà nhấp một ngụm nhỏ, nhìn chút đỏ ửng trên khuôn mặt trắng nõn của nàng mà trong lòng dâng lên nghi hoặc.
“Kỳ thật ngươi chẳng giống hắn chỗ nào hết.” Nàng rũ mắt, hàng mi dài tạo ra bóng râm trên khuôn mặt. Dữ Khuynh cất giọng ôn nhu pha lẫn bất đắc dĩ nhàn nhạt. Chỉ vì một cái liếc mắt, nhìn thấy một người giống như người từng quen mà nàng như bị bỏ bùa đi chuộc thân cho hắn. Có lẽ nàng đã tìm kiếm lâu lắm rồi.
Vươn tay cầm bình rượu, Mộ Dung Triển rót đầy chén rượu cho nàng. Đây là lần đầu tiên hắn hầu hạ nữ nhân, nếu đối phương ép buộc, hoặc dùng một vài thủ pháp kỳ quái để làm nhục hắn thì hắn còn cố cắn răng nhịn. Nhưng nữ nhân này giống như chẳng định làm gì, điều này khiến hắn không biết ứng phó ra sao.
Giống như cảm giác được sự bất an của hắn, Dữ Khuynh hơi hơi mỉm cười, “Đừng quá lo lắng, ta không có gì đam mê biến thái nào đâu. Ngươi chỉ cần theo ta một thời gian, nếu……” Nàng dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, hiển nhiên vẫn có chút mong chờ đây là người kia, cho dù hắn là môt thiếu niên nhỏ hơn nàng vài tuổi.
“Giấy bán thân của ngươi đã bị hủy.” Nàng không có gì để kiềm chế hắn, thế nên nếu hắn không muốn ngây người bên cạnh nàng thì nàng cũng không miễn cưỡng. Chỉ có điều nàng sẽ không nói với hắn về việc này.
Đôi mắt đen như mực của Mộ Dung Triển sáng ngời lên, nhưng rất nhanh đã tối lại. Từ năm 13 tuổi hắn đã bị bán vào Hoan Các, cho tới bây giờ đã bốn năm nhưng trừ bỏ việc hầu hạ nam nhân thì hắn chẳng học được gì khác. Hắn không có sức lực của nam nhân bình thường, cũng không có tay nghề, nếu thật sự rời khỏi nàng thì sống sót cũng là một việc khó đối với hắn.
Ta có thể đi theo ngài không? Hắn dùng ký hiệu hỏi nàng.
Dữ Khuynh nghiêng đầu, mất nửa ngày mới nghĩ cẩn thận ý hắn, lại nhịn không được cười nói, “Đương nhiên.”
“Ngươi có biết chữ không?” Nàng nâng chén uống rượu hỏi tiếp.
Mộ Dung Triển gật gật đầu, cảm xúc có chút căng thẳng của hắn cũng thả lỏng hơn.
Dữ Khuynh cười. Hình như nàng rất thích cười: “Ta là một người thích phiêu bạt, như cây lục bình, về sau ngươi đi theo ta thì cũng……” Rượu được rót vào chén phát ra tiếng vang róc rách, nụ cười của nàng lại đột nhiên cứng đờ, tay vươn ra tóm lấy bàn tay đang rót rượu cho mình.
Mộ Dung Triển hít hà một hơi, theo bản năng muốn rụt tay lại nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra dù nàng không dùng lực lớn, nhưng hắn lại không sao thoát được.
Trên bàn tay vốn thon dài xinh đẹp của hắn đầy những vết sẹo có cũ có mới. Nàng rủa thầm trong lòng, sắc mặt càng lúc càng trắng. Nàng biết những vết thương đó ở đâu ra.
“Đây là do ngươi tự cắn mình?” Nàng chỉ vào đống vết cắn thật sâu dày đặc trên tay hắn, trầm giọng nói.
Vì ở trong hoàn cảnh như vậy lâu nên Mộ Dung Triển sớm trở nên tinh tế mẫn cảm. Hắn dễ dàng phát hiện một tia không vui trong giọng của Dữ Khuynh. Không biết đang yên tại sao nàng lại tức giận nhưng hắn vẫn gật đầu thừa nhận. Tính tình hắn ương ngạnh, khi đối mặt với những khách nhân thô bạo thì hắn không hề xin tha, chỉ cắn lên tay mình mà nhẫn nhịn tất cả.
Dữ Khuynh không nói gì nữa, chỉ yên lặng kéo tay áo hắn lên, lại không hề ngạc nhiên nhìn thấy vết thương chồng chất trên cánh tay kia. Nàng có thể tưởng tượng được trên người hắn cũng không có chỗ nào lành lặn.
Nàng nhắm mắt, hít một hơi, không phân biệt nổi đau đớn trong lòng là vì thiếu niên mình mới gặp không lâu này hay vì đoạn ký ức tưởng như mơ hồ nhưng đã khắc vào xương cốt kia.
“Cởi quần áo ra, nằm lên giường.” Lúc mở mắt ra nàng mở miệng ra lệnh cho hắn.
Lòng Mộ Dung Triển lập tức lạnh lẽo, trong mắt hắn hiện lên chê cười. Hắn cười mình còn tưởng rằng nàng khác những nam nhân hắn từng gặp trong quá khứ.
Không để ý đến suy nghĩ của hắn, Dữ Khuynh đi tới mép giường, lấy từ trong tay nải của mình một bình thuốc trị thương, sau đó ngồi xuống mép giường.
Thân thể thiếu niên thon dài, vì dinh dưỡng không đủ mà gầy có thể nhìn thấy xương sườn. Làn da hắn trắng nõn, nhưng lại đầy vết thương đủ loại, thảm đến không nỡ nhìn. Đôi mắt tối tăm kia vẫn bình tĩnh nhìn nàng, bên trong không hề có sợ hãi, chỉ có nhận mệnh.
“Về sau ta sẽ dạy cho ngươi một ít công phu để phòng thân, như thế sẽ không có ai có thể thương tổn ngươi.” Nàng vừa bôi thuốc mỡ lên miệng những vết thương chưa lành, vừa nói. Nhưng lúc này trên môi nàng không còn ý cười, trong mắt cũng thế.
Cảm giác mát lạnh khiến đau đớn cũng giảm bớt. Lúc đầu Mộ Dung Triển vô cùng kinh ngạc, sau đó mặt hắn đỏ ửng, vội lấy tay vơ quần áo che nửa người dưới của mình.
Trong một khắc, trong đầu hắn lại nảy ra ý nghĩ: Có lẽ, có lẽ nàng thật sự khác những kẻ kia.
Nghĩ đến vết thương trên người Mộ Dung Triển, ngày tiếp theo Dữ Khuynh thuê một chiếc xe ngựa rồi lên đường. Nàng vốn là người lưu lạc tứ phương, cũng không có việc gì phải gấp gáp, nhưng ánh mắt người ở đây quá sắc bén, nàng thì chẳng sao nhưng lại không thể không quan tâm đến Mộ Dung Triển.
Lừa đen chậm rãi đi bên cạnh xe ngựa đi ra khỏi cửa thành. Mộ Dung Triển vén một góc mành che cửa sổ xe, lặng yên ngắm nhìn nơi mình đã sống 17 năm, thẳng đến khi nó bị dãy núi chập trùng che khuất hắn mới ngồi thẳng dậy, trong lòng là trăm mối ngổn ngang.
Nàng nói bọn họ sẽ đến Tịch Dương. Xuyên qua cửa sổ xe hắn nhìn thấy nữ nhân đang cưỡi lừa, che dù kia. Cùng ở với nàng càng lâu thì hắn càng bị mê hoặc. Lần đầu gặp, ấn tượng về nàng là một nữ nhân hơn hai mươi tuổi, làm việc hơi kinh thế hãi tục mà thôi. Nhưng hiện tại hắn lại không dám khẳng định tuổi của nàng, bởi vì đôi mắt kia quá mức cơ trí và thâm trầm, hoàn toàn không giống đôi mắt của một nữ nhân trẻ tuổi.
Giống như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn, Dữ Khuynh nghiêng đầu cười dịu dàng với hắn.
Mặt Mộ Dung Triển hơi nóng lên, hắn vội thu lại ánh mắt, ngồi nghiêm trang. Bên ngoài truyền đến tiếng phì cười của nàng khiến mặt hắn càng đỏ hơn nhưng trong lòng không hề có tức giận vì bị giễu cợt.
Chuyện sau đó xảy ra thế nào hắn cũng không để ý, bởi vì xe ngựa vốn chạy không nhanh nên khi nghe thấy tiếng nói chuyện từ ngoài truyền vào hắn mới phát hiện xe ngựa đã dừng lại. Ngoài cửa sổ, mấy chục kẻ cưỡi ngựa đang vây lấy bọn họ ở giữa.
Gặp cướp rồi! Hắn cả kinh, tay nắm chặt khung cửa sổ một cách vô thức, mắt thì nhìn vào nữ nhân kia.
Dữ Khuynh vẫn cầm dù, trên mặt không còn tươi cười, cũng không có kinh hoảng. Chỉ một cái liếc mắt mà Mộ Dung Triển phát hiện ra bản thân mình không hiểu sao cũng bình tĩnh lại.
“Tiểu nương tử, đại ca rất là thích ngươi, mau ngoãn ngoãn theo ta đi thôi.” Một giọng nói oang oang truyền đến từ phía trước.
Xuyên qua màn trúc của chiếc xe ngựa, Mộ Dung Triển phát hiện xa phu vẫn luôn ngồi phía trước đã không thấy đâu, chỉ mơ hồ thấy kẻ mới lên tiếng đang cưỡi một con ngựa cao lớn, thân hình to như con gấu đen.
“Ta lại nghĩ các ngươi chỉ cần bạc……” Dữ Khuynh thấp giọng thở dài lẩm bẩm. Tài phú sẽ dẫn đến họa, nàng tất nhiên biết hành động của mình lúc ở trong thành đều bị người ta nhìn thấy, vì thế nàng cũng không ngạc nhiên khi gặp phải đám cướp này. Nhưng nàng vốn nghĩ bọn họ sẽ chỉ muốn cướp bạc, sao giờ lại hứng thú với cả nàng là sao?
Nàng còn chưa dứt lời thì một trận cười vang đã truyền đến. Tên cướp vừa mới nói chuyện kia lại cười nói: “Tiểu nương tử, ngươi phải thấy may mắn vì mình lớn lên xinh đẹp, nếu khôngg…… Hắc hắc……” Tiếng cười cuồng vọng kia có pha lẫn lạnh lẽo khiến người ta run rẩy. Mộ Dung Triển hơi hơi động, muốn chui ra khỏi xe ngựa. Nàng dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, hắn làm sao có thể để một mình nàng đối mặt với một đám người thô lỗ này chứ?
“Đừng ra.” Dữ Khuynh đột nhiên quát, nhân lúc đám cướp còn đang giật mình ngạc nhiên thì nàng bỗng gấp dù, nhảy từ lưng con lừa sang vị trí đánh xe ngựa.
“Ta là Dữ Khuynh, các vị đại hán xin nhớ rõ.” Nàng cười khanh khách dặn dò. Tiếng nàng truyền vào trong tai Mộ Dung Triển lại có một loại quyến rũ khác thường, Mãi đến khi nhìn thấy sắc mặt ngẩn ngơ như mất hồn của đám cướp bên ngoài hắn mới biết đây không phải ảo giác của hắn.
Không chờ bọn cướp đáp lại, xe ngựa đột nhiên chạy như bay, con ngựa như bị kích thích lao điên cuồng về phía trước. Mộ Dung Triển không chuẩn bị nên bị chuyển động đột ngột này làm cho ngã ngửa ra ngoài, đập người vào lưng Dữ Khuynh. Một cỗ sức mạnh kỳ quái truyền đến từ lưng nàng, dội vào người giúp hắn vững vàng ngồi ổn trong xe. Chờ đến lúc hắn nắm chặt khung cửa sổ, giữ được thăng bằng mới phát hiện bên ngoài xe đã loạn hết cả lên.
Tiếng ngựa hí, tiếng quát mắng, tiếng binh khí bị tuôt khỏi vỏ cùng với tiếng chân đạp loạn lẫn vào nhau. Đám cướp vốn tưởng lần này nắm chắc phần thắng nhưng chỉ vì đánh giá sai nữ nhân này mà tất cả đều biến thành một trò khôi hài.
Một tiếng hí thê lương truyền đến, Mộ Dung Triển nghiêng đầu nhìn thấy con lừa đen vẫn chạy theo bên cạnh xe lúc này đang hung hăng cắn vào cổ một con ngựa muốn đến gần chiếc xe.
“Bé ngoan!” Dữ Khuynh cười khanh khách, sau đó vung tay lên đánh rơi cây đao của tên cướp đang ngồi trên lưng con ngựa kia khi hắn muốn chém con lừa. Mà lừa đen nhân cơ hội này vội chạy về phía trước, nhưng vẫn không quên quay đầu lại nhìn con ngựa kia vì đau đớn mà dựng chân trước lên, hất chủ nhân của nó xuống.
Mộ Dung Triển thề là hắn đã nhìn thấy ánh mỉa mai trong đôi mắt sáng ngời của con lừa đen.
“Tiểu Triển, đến ngồi bên cạnh ta.” Lúc này Dữ Khuynh đột nhiên kêu lên. Xe ngựa trước sau chỉ có một con ngựa kéo, mà sau khi đám cướp kia hồi phục tinh thần từ hỗn loạn ban đầu thì đang dốc sức đuổi theo.
Vừa đợi Mộ Dung Triển ngồi ổn nàng đã đưa dây cương trong tay cho hắn, dặn: “Cầm chắc, đừng dừng lại.” Nói xong, nàng lại nhảy lên lưng con lừa đen, khóe mắt liếc qua biểu tình chần chừ trên mặt thiếu niên. Nàng không nhìn được cười to nói: “Yên tâm, ta sẽ đến tìm ngươi.”
Nói xong nàng đã giục lừa quay lại ngăn đám cướp kia.
Mộ Dung Triển chưa từng đánh xe ngựa, hắn cầm dây cương mà luống cuống loạn lên. Với tốc độ lao như bay đó mà hắn còn chưa bị hất văng xuống đã phải cảm tạ trời đất rồi chứ đừng nói đến chuyện làm việc gì khác. Đợi đến khi vất vả lắm hắn mới nắm được chút phương pháp khống chế xe ngựa, quay đầu lại đã không thấy Dữ Khuynh và đám cướp kia đâu khiến lòng hắn không nhịn được sinh ra bất an. Nhưng lúc này hắn biết mình không thể quay lại, bởi vì như thế chỉ tổ gây thêm phiền toái cho nàng. Hắn bất đắc dĩ mà tiếp tục đánh xe chạy băng băng về phía trước, mãi tới một ngã rẽ mới dừng lại.
Để tránh cho Dữ Khuynh không tìm được mình, hắn chỉ có thể chờ ở đây.
Hắn giấu xe ngựa ở một bên, sau khi bình tĩnh lại hắn mới cảm giác được cổ mình khô khốc, cả người cũng nhũn ra, rõ ràng là do kinh sợ quá độ. Hắn đi đến thùng xe tìm túi nước, nhưng lại liếc mắt thấy tay nải của Dữ Khuynh.
Sửng sốt một lúc lâu hắn mới xoay người lùi ra ngoài, hoàn toàn quên luôn chuyện tìm nước uống. Hắn xuống xe, đi tới ngồi núp trong bụi cỏ ở ven đường, mờ mịt nhìn về phía làng nhỏ thưa thớt phía xa.
Tác giả :
Hắc Nhan