Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)
Chương 135: Hang rắn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Lúc này Thần Núi không còn khủng bố biến thái như vừa rồi chỉ có một cái đầu, có thân thể, vóc dáng cao lớn, vai rộng lưng thẳng, áo giao lĩnh màu xanh lam đậm, bên ngoài khoác áo choàng màu trắng ngà, thoạt nhìn rất giống quý công tử tao nhã lịch sự lại bác học đa tài thời cổ đại. Nhưng lúc này Thần Núi đứng trong thủy lao, sau lưng anh ta là mấy thi thể nam tính đã thối rữa, ánh nến mờ mịt trong thủy lao chiếu lên gương mặt nho nhã tuấn tú của anh ta, không khí âm trầm đen tối, ngay cả nụ cười của anh ta cũng có vẻ dữ tợn đáng sợ.
Mấy con quỷ mị nghe Thần Núi mắng thì lập tức quỳ xuống, không giải thích một câu mà chỉ lo vái lạy nhận tội. Thần Núi chẳng buồn cúi đầu nhìn chúng lấy một lần, đi về phía tôi, vươn bàn tay ra cởi bỏ dây xích quấn trên người tôi.
Tôi cảnh giác nhìn Thần Núi, tôi sẽ không cho rằng anh ta muốn buông tha cho mình. Anh ta cởi dây xích cho tôi xuống chẳng qua là muốn tôi bị trừng phạt nghiêm khắc hơn mà thôi. Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm mình, Thần Núi cúi đầu nở nụ cười với tôi, thò tay ôm tôi xuống guồng nước, cũng không buông tôi ra mà bóp mạnh lên eo và đùi của tôi như đang cảm nhận gì đó, bỗng nhiên cười nói với tôi: “Xem ra tôi đã nghĩ nhầm rồi, Liễu Long Đình cũng tốt với cô đấy chứ, giao hết tinh khí của cậu ta cho cô, xem ra cậu ta cũng tới đây với cô. Nói đi, cậu ta đâu rồi?”
Mặc dù bây giờ tôi rất muốn hỏi lại Thần Núi rằng Liễu Long Đình tốt với tôi thì liên quan gì tới anh ta? Nhưng khi những lời này vọt tới bên môi thì tôi lại kìm nén không nói. Tôi cũng phải chờ Liễu Long Đình quay về mới được cứu, khi tôi đang bị đe dọa tính mạng thì không thể tự tìm đường chết.
Thấy tôi vẫn lạnh mặt, Thần Núi lại gần sát mặt tôi, cười hỏi tôi: “Sao? Tôi còn chưa làm gì cô mà cô đã giận tôi rồi à? Bây giờ Liễu Long Đình không còn tinh khí, có phải đã biến thành con rắn không? Rắn sẽ ăn thịt người, sẽ cắn người, cô thật sự không sợ cậu ta à?” Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.vip
Tôi không rõ Thần Núi đã có ý định trừng phạt tôi mà bây giờ còn nói mấy thứ đó với tôi làm gì. Thế là tôi quay sang nhìn anh ta, nói không sợ, bởi vì Liễu Long Đình là rắn nên tôi không sợ rắn. Nghe vậy, Thần Núi cười ầm lên như thể nghe thấy chuyện gì nực cười lắm. Anh ta ôm tôi đi đến chỗ một cái hố sâu gần bên sông, ra hiệu cho tôi nhìn xuống đáy hố, nói: “Cô đoán xem trong này là cái gì?”
Thấy nụ cười bình tĩnh của Thần Núi che giấu tội ác, tôi quay sang nhìn xuống dưới hố sâu. Thông qua ánh nến chung quanh hố sâu, tôi thấy dưới hố tràn đầy rắn, đồng nghìn nghịt chồng chất lên nhau, không ngừng mấp máy dưới đáy hố. Thấy trên miệng hố thò ra hai cái đầu, bầy rắn lập tức hưng phấn, liên tục ngẩng đầu lên vươn về phía miệng hố, cứ như dòng nước dâng lên gợn sóng. Bầy hắn há to miệng, để lộ hai cái răng sắc nhọn. Những con rắn này không hề có linh trí, thoạt nhìn như thể rất muốn ăn sống nuốt tươi tôi.
“Cô nhìn xem mấy thứ xấu xí hung ác này đi, cô còn không sợ hả?” Thần Núi lại hỏi tôi.
Vừa thấy bầy rắn này, tôi lập tức hoảng sợ. Bầy rắn này khác với Liễu Long Đình. Thần Núi hỏi tôi như vậy đã rất rõ ràng, nếu tôi nói không sợ thì anh ta sẽ ném tôi xuống, làm cho tôi sợ mới thôi. Nhưng tôi đã nói rồi nên không muốn đổi ý, hơn nữa nếu Thần Núi thật sự muốn lợi dụng tôi dụ dỗ Liễu Long Đình xuất hiện thì dù tôi nói sợ, cuối cùng anh ta sẽ chỉ cười nhạo tôi rồi vẫn sẽ ném tôi vào hang rắn này. So với bị Thần Núi cười nhạo rồi lại ném xuống, còn không bằng tôi tự kết thúc. Dù sao tinh khí của Liễu Long Đình còn ở trên người tôi, chỉ cần tôi chịu đựng thì sẽ không chết. Thế là tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thần Núi: “Tôi nói thêm câu nữa, tôi không sợ”
Nói xong, trái tim tôi đập thình thịch. Thần Núi đối diện với đôi mắt của tôi như muốn nhìn thấu cả linh hồn tôi, bỗng nở nụ cười tà ác, nói: “Nhìn dáng vẻ đê tiện của cô mà xem, rõ ràng sợ chết khiếp mà còn cố ý cậy mạnh vì thứ hạ đẳng đó. Nếu cô đã không sợ thì tôi sẽ thỏa mãn cô.”
Nói rồi, Thần Núi ôm tôi, không hề do dự ném tôi xuống hang rắn. Tôi lập tức rơi vào bóng tối, vô số con rắn lạnh lẽo quấn lên người tôi. Thần Núi đứng bên miệng hang hứng thú nhìn tôi giấy dựa trong hang rắn, còn cất tiếng cười âm u.
Tôi cho rằng trên người tôi có tinh nguyên của Liễu Long Đình, mấy con rắn này có lẽ sẽ cho rằng tôi là đồng loại của chúng, nhưng suy nghĩ của tôi hoàn toàn sai. Mùi rắn tanh nồng bao vây quanh tôi, bầy rắn sẽ không vì tôi có tình nguyên của Liễu Long Đình mà không tấn công tôi. Chúng ra sức quấn quanh người tôi, cắn xé phóng độc lên mặt, lên toàn thân của tôi. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.vip
Khoảnh khắc nào đó, tôi đau đớn đến tê liệt cả người, nhất là khi những con rắn nhỏ xíu mưu toan chui vào thất khiếu cùng với lỗ hổng trên người tôi, tôi quả thực sắp bị tra tấn đến nổi điên, bất chấp đau đớn trên người mà muốn lôi chúng ra. Nhưng rắn quấn trên người tôi quá nhiều, đã bọc thành một quả cầu lớn. Thậm chí tôi vừa há miệng kêu rên thì lập tức có con rắn chui vào miệng tôi, hung ác chui vào thực quản của tôi từ cổ họng. Loại đau đớn này quả thực khó có thể hình dung bằng lời, nỗi sợ hãi vì bị vô số con rắn quấn quanh tới mức không thể nhúc nhích, chỉ thể mặc cho chúng xâm lược dần dần trùng kích trái tim tôi.
Tôi bị ném xuống hang chưa đầy một phút, miệng tôi bị một con rằng to bằng cánh tay chui vào khiến tôi không ngậm miệng được, thậm chí không thể kêu rên, còn những nơi khác, mỗi nơi trên thân thể đều bị rắn cắn. Cảm giác thân thể của mình dần dần bị cắn xé đau đớn khiến tôi không thể thừa nhận được, chết cũng thoải mái hơn thế này gấp trăm lần. Nhưng tinh nguyên của Liễu Long Đình ở trên người tôi, tôi không thể chết, chỉ có thể chịu đựng cơn đau khủng khiếp này.
Tiếng cười của Thần Núi quanh quẩn bên tại tôi. Có lẽ thấy tôi không thể cất tiếng kêu thảm thiết nên anh ta thấy không thú vị, tùy tay ném một đoạn dây thừng xuống dưới, quấn lên eo tôi. Trên dây thừng bối đầy rượu hùng hoàng cay nồng, mùi gay mũi này thoáng chốc đã xua đuổi hết bầy rắn quấn quanh người tôi. Thần Núi kéo tôi lên từ hang rắn, hỏi tôi: “Sao rồi tiểu nương tử? Cô còn sợ rắn không? Nếu không muốn tôi bỏ cô xuống dưới bị tra tấn tiếp thì hãy kêu Liễu Long Đình tới đây, vậy thì tôi chẳng những chữa khỏi thương thế cho cô mà còn thả cô ra.”
Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Lúc này Thần Núi không còn khủng bố biến thái như vừa rồi chỉ có một cái đầu, có thân thể, vóc dáng cao lớn, vai rộng lưng thẳng, áo giao lĩnh màu xanh lam đậm, bên ngoài khoác áo choàng màu trắng ngà, thoạt nhìn rất giống quý công tử tao nhã lịch sự lại bác học đa tài thời cổ đại. Nhưng lúc này Thần Núi đứng trong thủy lao, sau lưng anh ta là mấy thi thể nam tính đã thối rữa, ánh nến mờ mịt trong thủy lao chiếu lên gương mặt nho nhã tuấn tú của anh ta, không khí âm trầm đen tối, ngay cả nụ cười của anh ta cũng có vẻ dữ tợn đáng sợ.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Mấy con quỷ mị nghe Thần Núi mắng thì lập tức quỳ xuống, không giải thích một câu mà chỉ lo vái lạy nhận tội. Thần Núi chẳng buồn cúi đầu nhìn chúng lấy một lần, đi về phía tôi, vươn bàn tay ra cởi bỏ dây xích quấn trên người tôi.
Tôi cảnh giác nhìn Thần Núi, tôi sẽ không cho rằng anh ta muốn buông tha cho mình. Anh ta cởi dây xích cho tôi xuống chẳng qua là muốn tôi bị trừng phạt nghiêm khắc hơn mà thôi. Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm mình, Thần Núi cúi đầu nở nụ cười với tôi, thò tay ôm tôi xuống guồng nước, cũng không buông tôi ra mà bóp mạnh lên eo và đùi của tôi như đang cảm nhận gì đó, bỗng nhiên cười nói với tôi: “Xem ra tôi đã nghĩ nhầm rồi, Liễu Long Đình cũng tốt với cô đấy chứ, giao hết tinh khí của cậu ta cho cô, xem ra cậu ta cũng tới đây với cô. Nói đi, cậu ta đâu rồi?”
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Mặc dù bây giờ tôi rất muốn hỏi lại Thần Núi rằng Liễu Long Đình tốt với tôi thì liên quan gì tới anh ta? Nhưng khi những lời này vọt tới bên môi thì tôi lại kìm nén không nói. Tôi cũng phải chờ Liễu Long Đình quay về mới được cứu, khi tôi đang bị đe dọa tính mạng thì không thể tự tìm đường chết.
Thấy tôi vẫn lạnh mặt, Thần Núi lại gần sát mặt tôi, cười hỏi tôi: “Sao? Tôi còn chưa làm gì cô mà cô đã giận tôi rồi à? Bây giờ Liễu Long Đình không còn tinh khí, có phải đã biến thành con rắn không? Rắn sẽ ăn thịt người, sẽ cắn người, cô thật sự không sợ cậu ta à?” Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.vip
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Tôi không rõ Thần Núi đã có ý định trừng phạt tôi mà bây giờ còn nói mấy thứ đó với tôi làm gì. Thế là tôi quay sang nhìn anh ta, nói không sợ, bởi vì Liễu Long Đình là rắn nên tôi không sợ rắn. Nghe vậy, Thần Núi cười ầm lên như thể nghe thấy chuyện gì nực cười lắm. Anh ta ôm tôi đi đến chỗ một cái hố sâu gần bên sông, ra hiệu cho tôi nhìn xuống đáy hố, nói: “Cô đoán xem trong này là cái gì?”
Thấy nụ cười bình tĩnh của Thần Núi che giấu tội ác, tôi quay sang nhìn xuống dưới hố sâu. Thông qua ánh nến chung quanh hố sâu, tôi thấy dưới hố tràn đầy rắn, đồng nghìn nghịt chồng chất lên nhau, không ngừng mấp máy dưới đáy hố. Thấy trên miệng hố thò ra hai cái đầu, bầy rắn lập tức hưng phấn, liên tục ngẩng đầu lên vươn về phía miệng hố, cứ như dòng nước dâng lên gợn sóng. Bầy hắn há to miệng, để lộ hai cái răng sắc nhọn. Những con rắn này không hề có linh trí, thoạt nhìn như thể rất muốn ăn sống nuốt tươi tôi.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
“Cô nhìn xem mấy thứ xấu xí hung ác này đi, cô còn không sợ hả?” Thần Núi lại hỏi tôi.
Vừa thấy bầy rắn này, tôi lập tức hoảng sợ. Bầy rắn này khác với Liễu Long Đình. Thần Núi hỏi tôi như vậy đã rất rõ ràng, nếu tôi nói không sợ thì anh ta sẽ ném tôi xuống, làm cho tôi sợ mới thôi. Nhưng tôi đã nói rồi nên không muốn đổi ý, hơn nữa nếu Thần Núi thật sự muốn lợi dụng tôi dụ dỗ Liễu Long Đình xuất hiện thì dù tôi nói sợ, cuối cùng anh ta sẽ chỉ cười nhạo tôi rồi vẫn sẽ ném tôi vào hang rắn này. So với bị Thần Núi cười nhạo rồi lại ném xuống, còn không bằng tôi tự kết thúc. Dù sao tinh khí của Liễu Long Đình còn ở trên người tôi, chỉ cần tôi chịu đựng thì sẽ không chết. Thế là tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thần Núi: “Tôi nói thêm câu nữa, tôi không sợ”
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Nói xong, trái tim tôi đập thình thịch. Thần Núi đối diện với đôi mắt của tôi như muốn nhìn thấu cả linh hồn tôi, bỗng nở nụ cười tà ác, nói: “Nhìn dáng vẻ đê tiện của cô mà xem, rõ ràng sợ chết khiếp mà còn cố ý cậy mạnh vì thứ hạ đẳng đó. Nếu cô đã không sợ thì tôi sẽ thỏa mãn cô.”
Nói rồi, Thần Núi ôm tôi, không hề do dự ném tôi xuống hang rắn. Tôi lập tức rơi vào bóng tối, vô số con rắn lạnh lẽo quấn lên người tôi. Thần Núi đứng bên miệng hang hứng thú nhìn tôi giấy dựa trong hang rắn, còn cất tiếng cười âm u.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Tôi cho rằng trên người tôi có tinh nguyên của Liễu Long Đình, mấy con rắn này có lẽ sẽ cho rằng tôi là đồng loại của chúng, nhưng suy nghĩ của tôi hoàn toàn sai. Mùi rắn tanh nồng bao vây quanh tôi, bầy rắn sẽ không vì tôi có tình nguyên của Liễu Long Đình mà không tấn công tôi. Chúng ra sức quấn quanh người tôi, cắn xé phóng độc lên mặt, lên toàn thân của tôi. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.vip
Khoảnh khắc nào đó, tôi đau đớn đến tê liệt cả người, nhất là khi những con rắn nhỏ xíu mưu toan chui vào thất khiếu cùng với lỗ hổng trên người tôi, tôi quả thực sắp bị tra tấn đến nổi điên, bất chấp đau đớn trên người mà muốn lôi chúng ra. Nhưng rắn quấn trên người tôi quá nhiều, đã bọc thành một quả cầu lớn. Thậm chí tôi vừa há miệng kêu rên thì lập tức có con rắn chui vào miệng tôi, hung ác chui vào thực quản của tôi từ cổ họng. Loại đau đớn này quả thực khó có thể hình dung bằng lời, nỗi sợ hãi vì bị vô số con rắn quấn quanh tới mức không thể nhúc nhích, chỉ thể mặc cho chúng xâm lược dần dần trùng kích trái tim tôi.
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Tôi bị ném xuống hang chưa đầy một phút, miệng tôi bị một con rằng to bằng cánh tay chui vào khiến tôi không ngậm miệng được, thậm chí không thể kêu rên, còn những nơi khác, mỗi nơi trên thân thể đều bị rắn cắn. Cảm giác thân thể của mình dần dần bị cắn xé đau đớn khiến tôi không thể thừa nhận được, chết cũng thoải mái hơn thế này gấp trăm lần. Nhưng tinh nguyên của Liễu Long Đình ở trên người tôi, tôi không thể chết, chỉ có thể chịu đựng cơn đau khủng khiếp này.
Tiếng cười của Thần Núi quanh quẩn bên tại tôi. Có lẽ thấy tôi không thể cất tiếng kêu thảm thiết nên anh ta thấy không thú vị, tùy tay ném một đoạn dây thừng xuống dưới, quấn lên eo tôi. Trên dây thừng bối đầy rượu hùng hoàng cay nồng, mùi gay mũi này thoáng chốc đã xua đuổi hết bầy rắn quấn quanh người tôi. Thần Núi kéo tôi lên từ hang rắn, hỏi tôi: “Sao rồi tiểu nương tử? Cô còn sợ rắn không? Nếu không muốn tôi bỏ cô xuống dưới bị tra tấn tiếp thì hãy kêu Liễu Long Đình tới đây, vậy thì tôi chẳng những chữa khỏi thương thế cho cô mà còn thả cô ra.”
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Có một con vịt xoè ra hai cái cánh
Tác giả :
Yên