Hoắc Loạn Giang Hồ
Quyển 1 Chương 15: Ta không có mùi
Hoắc Lâm Phong vô cùng hốt hoảng, Dung Lạc Vân dán bên tai hắn nức nở từng tiếng như gặp phải ác mộng.
Hắn ôm đối phương bơi về phía bờ, ghìm eo, giữ gáy, lồng ngực dán sát vào nhau không một kẽ hở. Đây là lần đầu tiên hắn ôm chặt một người đến như vậy, người này vừa rét lạnh vừa sợ hãi, vùi trong lòng hắn run rẩy khổ sở.
Đến bên hồ, hắn vẫn chưa buông tay ra, ôm Dung Lạc Vân lên bờ. Cúi đầu xuống, y phục ẩm ướt dán chặt cơ thể, nước nhễ nhại, giống như nước mắt của Dung Lạc Vân mấy phút trước. Lúc này hắn lại không dám nhìn vào mắt y nữa, ánh mắt ấy như chìm trong hư vô, con ngươi như tan biến, thần hồn nát thần tính.
Điêu Ngọc Lương cũng sợ hãi, ở trần chạy theo. “Nhị ca, Nhị ca!” Cậu ta gọi liên tục mấy tiếng, hổn hển đánh lên bả vai Hoắc Lâm Phong, “Tên khốn này ngươi đang tính kế gì đấy hả? Ai cho ngươi đùa cợt huynh ấy!”
Hoắc Lâm Phong không lên tiếng, tự ý ôm Dung Lạc Vân lên thẳng xe ngựa, buông rèm xuống, ngăn cản ánh sáng bên ngoài xe. “Cung chủ?” Hắn khẽ gọi, cúi người thả tay ra, để Dung Lạc Vân nằm thẳng.
“Xin đừng…” Dung Lạc Vân ngập ngừng, mặt cắt không còn giọt máu, mắt thì đỏ au, vặn cong cơ thể ướt đẫm, yếu ớt cuộn mình lại thành con tôm.
Hoắc Lâm Phong không còn cách nào, bộ dạng hoảng sợ đó khiến hắn không biết phải làm sao. Cúi người xuống, một tay giữ eo, một tay giữ vai, lại bế người dậy. hắn nói: “Cung chủ, để tôi thay xiêm y cho cung chủ.”
Hoắc Lâm Phong sờ đến nút thắt đai lưng của Dung Lạc Vân, gỡ ra, cởi bỏ lớp giam cầm đó. Ôm sườn eo gỡ nút thắt lớp áo ngoài, vén vạt áo trước ngực ra, cởi ra từng chút một. Hắn khẽ nói: “Nếu lạnh thì cứ ôm tôi.”
Dung Lạc Vân thộn ra như tượng gỗ, động tác chậm chạp, dựa vào người hắn, dán sát vào người hắn, ở trong hồ thì xem hắn là miếng gỗ, lúc này thì xem hắn như cục than nóng sưởi ấm.
Xiêm y được cởi ra từng món một, Hoắc Lâm Phong gỡ đến nút thắt cuối cùng, giữ lại tấm áo lót trong của Dung Lạc Vân. Bàn tay to phủ lên tấm lưng kia, xương sống hơi lồi lên, da thịt ẩm ướt mát lạnh, hắn thậm chí không dám dùng sức vuốt, sợ vết chai dày trên tay mình sẽ làm tổn thương thân thể mỏng manh này.
Hắn mặc trung y của mình cho Dung Lạc Vân, hơi thùng thình, chỉ đành thắt nút chặt hơn, vạt áo và tay áo ngoại bào chồng lên nhau, hắn giũ ra choàng lên người Dung Lạc Vân.
“Xin đừng giết tôi.” Giọng Dung Lạc Vân nhỏ nhẹ như ruồi muỗi, vẫn tiếp tục cầu xin. Tim Hoắc Lâm Phong nhói lên, giọng nói này như một lưỡi câu sắc bén tẩm chất độc, vừa nhanh vừa tàn nhẫn mà đâm tới. Hắn nhắm mắt lại, một vùng đất đầy máu đỏ tanh xộc vào đầu hắn như thủy triều dâng, cơn ác mộng sáu năm trước bị phá mở.
Thành trì Đột Quyết, hắn rút kiếm phi ngựa, từng sinh mạng quỳ dưới chân hắn cầu xin: “Xin đừng giết tôi…”
“Tôi xin lỗi…” Hoắc Lâm Phong thì thào, cúi đầu cọ lên tóc mai Dung Lạc Vân, lát sau, lại cọ đến bên tai Dung Lạc Vân. Vành tai, sau tai, dần dần hướng xuống dưới, dán sát vào thùy tai mềm mại kia.
Hắn liên tục lặp lại: “Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi…”
Cơn ác mộng của đôi bên như một chiếc dây thừng, trói chặt lấy hai người họ, mãi lâu sau cũng không ai buông ra.
Dần dần, cơ thể Dung Lạc Vân ấm lên, lỗ tai bị đôi môi mỏng nóng rẫy dán lên, dây cung căng thẳng lặng lẽ thả lỏng. Y nằm trên khuỷu tay Hoắc Lâm Phong, gối lên bả vai to rộng, yên ổn thiếp ngủ.
Hoắc Lâm Phong không nhúc nhích, cứ ôm như thế suốt hai canh giờ. Hoặc là nhắm mắt dưỡng thần, lấy lại chân khí, hoặc là nhìn chằm chằm lên cửa sổ chạm khắc hoa văn, thứ được khắc là phượng cầu hoàng, hắn lặng lẽ đếm xem trên cánh phượng có bao nhiêu sợi lông.
Ngoại bào trải ra, Dung Lạc Vân nằm trên đó, một bàn tay siết chặt vạt áo. Hoắc Lâm Phong nhìn chán rồi thì cúi đầu, bắt gặp tư thế “trẻ con” này, ấy vậy mà lại bị “tư thế trẻ con” ấy lay động lòng trắc ẩn.
Chợt, Dung Lạc Vân ở trong lòng hắn bỗng nhiên giãy dụa, tưởng là bị chuột rút. Hắn hà hơi vào lòng bàn tay, rồi vói tay vào trong áo Dung Lạc Vân vuốt vuốt cẳng chân y, ngón tay hắn lướt trên bắp chân, vuốt từ nhẹ đến mạnh dần.
Không lâu sau, cẳng chân trong tay hắn trở lại bình thường, bàn chân trần cuộn lại như đang xấu hổ. Hoắc Lâm Phong lập tức ngước mắt lên, đối diện ngay với ánh mắt lãnh đạm nhưng lim dim sau khi tỉnh dậy của Dung Lạc Vân, hắn lại chợt vuốt ve bắp chân kia lần nữa, ánh mắt lãnh đạm đó từ từ trở nên ngại ngùng.
Hoắc Lâm Phong dò hỏi: “Cung chủ thấy đỡ hơn chưa?”
Dung Lạc Vân vùng vằng thoát ra, lùi ra tận vách xe phía sau, che lại sự nhếch nhác và khó coi của mình: “Cút xuống.”
Hoắc Lâm Phong nghe lời nhảy khỏi xe, chạy đến bên cửa sổ, nhìn trộm qua khe hở. Dung Lạc Vân ngồi thẫn thờ, không có hắn ôm có lẽ đang lạnh lắm, bọc kín xiêm y. Dòm xong, hắn lững thững đi tới bên hồ, rồi lao ùm xuống hồ.
Ùm! Dung Lạc Vân run rẩy theo, ra đến cửa sổ ngó ra ngoài, thấy tên đại đệ tử vượt phép tắc kia bơi về phía thác nước. Y nhìn lén rất chăm chú, lúc này rèm được vén lên, Điêu Ngọc Lương chui vào, cầm theo bộ xiêm y đã hong khô.
“Nhị ca, dọa chết đệ mất thôi.” Điêu Ngọc Lương ngập ngừng nói, “Lúc trước bị như vậy huynh toàn hoảng sợ cả đêm, không ngờ Đỗ Trọng ôm huynh, vậy mà lại khỏe nhanh.”
Dung Lạc Vân mấp máy môi, cởi lớp trung y bị thắt nút chặt, nút thắt như chiếc khóa, vừa mở ra, chuyện gì cũng nhớ lại hết. Người kia ôm y lên bờ, bế y lên xe, ôm chặt lấy y, thay xiêm y cho y, còn nói xin lỗi sát bên tai y hết lần này đến lần khác.
Càng nhớ lại càng rõ ràng, gương mặt trắng bệch từ từ đỏ lên, như ánh ráng chiều ở chân trời lúc này.
Dung Lạc Vân nhảy xuống xe, nhìn về phía tảng đá lớn không dám lại gần, y đi đến ngồi bên đống lửa, đốt cho ngọn lửa cháy mạnh hơn. Dường như có tiếng bọt nước, Hoắc Lâm Phong xuyên qua thác nước bơi về, nhưng lại không lên bờ, bỏ ba con cá chép đỏ vào thùng gỗ rồi lại bơi đi.
Dung Lạc Vân đang cầm nhánh cây: “Làm gì thế…”
Điêu Ngọc Lương nói: “Chắc chắn là muốn lấy cá chép đỏ để tạ tội với huynh, bắt thêm mấy con để dỗ huynh vui đấy.”
Răng rắc, Dung Lạc Vân bẻ gãy nhánh cây: “Lắm mồm.”
Y chống cằm nhìn về phía thác nước, mặt trời lặn rồi, màn nước trắng biến thành màu đỏ huyền ảo, diễm lệ đến mức không thể nhận ra. Cuối cùng, Hoắc Lâm Phong bơi về, xách theo ba con chép đỏ, từ từ bơi về phía bờ.
Dung Lạc Vân vội vàng thu lại tầm mắt, nhìn vào đống lửa, nhưng khóe mắt lại đang chú ý thấy Hoắc Lâm Phong đi về phía mình. Lúc cách khoảng năm bước chân, ngọn lửa bỗng nhiên bắn ra tia lửa, nổ đôm đốp, y giật mình đứng phắt dậy.
“Cung chủ.” Đối phương gọi y.
Y không thể không ngước mắt lên, ánh lửa đỏ rọi lên thân hình tráng kiện của Hoắc Lâm Phong, lúc này y mới để ý… lồng ngực từng bị y đạp lên, bờ vai y đã gối lên, cánh tay đã ôm lấy y, nơi đâu cũng chằng chịt đầy sẹo.
Hoắc Lâm Phong đặt thùng gỗ xuống, sáu con cá chép đỏ bên trong quẫy đuôi tung tăng, hắn nói: “Cung chủ, hôm nay là tôi không đúng mực, xin chịu nhận trách phạt.”
Dung Lạc Vân không muốn phạt gì hết, y đã đủ nhếch nhác rồi, chỉ muốn nhanh chóng dẹp chuyện này sang một bên, thấp giọng dặn dò: “Số cá này xem như là lễ vật tạ tội của ngươi, ngươi phải quên cho sạch chuyện này, không được nói với bất kì kẻ nào khác.”
Hoắc Lâm Phong đồng ý: “Vâng, thuộc hạ sẽ không nói với bất kì ai.”
Còn về việc quên đi… vùi vào vai hắn cầu xin, nằm trong lòng hắn run rẩy, rơi lệ, sợ hãi, nói quên thì chắc chắn không thể nào quên được. Hắn nuốt nước bọt một cái: “Cung chủ, sau khi cung chủ rớt xuống nước cứ nói ‘Xin đừng giết tôi’, là ai muốn giết cung chủ vậy?”
Ánh mắt Dung Lạc Vân thoáng kinh hoảng, nhưng không còn sức lực nào để nổi giận, hờ hững nói: “Làm gì có ai muốn giết ta, cho dù có, cũng không phải chuyện của ngươi.”
Hoắc Lâm Phong hiểu, đó là nỗi đau kinh niên trong lòng, muốn nhổ cỏ tận gốc thì không thể nóng vội, huống hồ Dung Lạc Vân đã không muốn nói thì hắn cũng không đành lòng truy hỏi. Đôi mắt bỏ bớt tia sắc bén, hắn chân thành tha thiết nói: “Cung chủ, mỗi người đều có bí mật, có người thích thú, có người lại chịu tra tấn. Nếu có ngày nào cung chủ bằng lòng nói ra, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng chờ nghe.”
Dung Lạc Vân sửng sốt nhìn hắn, gương mặt lạnh lùng lặng lẽ lộ vẻ dao động.
Tạm thời vứt chuyện ngoài ý muốn này sang một bên, trời tối rồi, mọi người vây quanh đống lửa cùng nhau sưởi ấm. Điêu Ngọc Lương chuyên tâm nướng cá, Dung Lạc Vân ôm thùng gỗ nghịch cá chép, Hoắc Lâm Phong ngồi cách y nửa cánh tay, cuối cùng cũng mặc xiêm y vào. Mặc xong khẽ ngửi, thầm nói: “Có mùi hương của cung chủ.”
Dung Lạc Vân giật mình: “Nói bậy… Ta làm gì có mùi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Mùi hành vu thoang thoảng, rõ ràng là có mà.”
Dung Lạc Vân nghẹn họng, không bác bỏ được, đành phải nhận. Y nghĩ tới chuyện khác, hỏi: “Tại sao trên người ngươi lại có nhiều sẹo vậy?”
Lần này tới lượt Hoắc Lâm Phong căng thẳng, đó là vết tích mười năm chinh chiến để lại, hắn nói dối: “Đảo Trạc Sa hoang vắng, thường bị dã thú gây thương tích.” Không muốn nhiều lời nữa, gỡ cá nướng ra đưa cho Dung Lạc Vân, lúc này mới ngăn được đôi môi mỏng đó.
Lấp đầy bụng xong, trong rừng đã tối om om, chỉ có xung quanh đống lửa là sáng. Trời lạnh hơn nhiều, Điêu Ngọc Lương mò đến bên cạnh Dung Lạc Vân, hôm nay vừa đánh xe vừa lội nước, nhóc loai choai này mệt rồi. Cậu nhóc hỏi: “Nhị ca, chúng ta ngủ trên xe ngựa hả?”
Dung Lạc Vân “Ừm” một tiếng, đốt lửa cho to hơn một chút nữa.
Điêu Ngọc Lương thương lượng: “Lạnh chết mất, huynh có thể ôm đệ… giống như lúc nãy Đỗ Trọng ôm huynh, có được không?”
Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân cùng sững sờ, cách ngọn lửa lén nhìn đối phương, tầm mắt va chạm chỉ còn lại lúng túng. Hoắc Lâm Phong ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đi cho ngựa ăn, cho ngựa ăn xong lại đi hái lá cây.
Phương nam cành thô lá to, rải một lớp thật dày trên nóc xe, để phòng nửa đêm trời mưa. Trời rét lạnh như vậy, đốt nóng ít đá vụn nhét ở thanh nẹp dưới gầm xe, đun nước bỏ vào túi, ôm trong lòng sẽ có thể làm ấm người.
Điêu Ngọc Lương đã lên xe nằm rồi, chiếm ngay ở giữa, vội vàng đi tìm Chu Công.
Tất cả đã bố trí xong, Hoắc Lâm Phong đi dập lửa, xung quanh nhất thời tối đen như mực. “Cung chủ?” Hắn đứng bên cạnh xe ngựa, không biết đối phương đang ở đâu, bỗng dưng bả vai nhói đau.
“Cung chủ lại đánh tôi sao?”
Dung Lạc Vân ôm đầu: “Ta có đánh đâu.”
Hoắc Lâm Phong lười tranh cãi, giơ tay ôm eo Dung Lạc Vân, không nói hai lời túm người ta lên xe. Y phục ma sát sột soạt, hai người lần lượt chui vào trong xe, nằm bên cạnh Điêu Ngọc Lương mỗi bên trái phải.
Không gian tối đen như mực, chỉ có tiếng ngáy của nhóc con.
Hoắc Lâm Phong thò tay, nhét túi nước ấm vào trong lòng Dung Lạc Vân, cởi ngoại bào ra, giũ phẳng đắp lên hai người kia. Dung Lạc Vân thoáng chốc ấm hẳn lên, vươn tay ôm lấy Điêu Ngọc Lương, đúng lúc chạm tới cổ tay bên kia của Điêu Ngọc Lương.
Lành lạnh, y mò xuống dưới, muốn sưởi ấm cho cậu nhóc. Đầu ngón tay đặt trên mạch đập, sợ làm Điêu Ngọc Lương tỉnh, di chuyển cẩn thận đến lòng bàn tay, băng qua những đường chỉ tay, dịch đến kẽ hở giữa năm ngón tay.
Y nhẹ nhàng nắm lấy, lúc này không khỏi giật mình, bàn tay kia rất lớn, các đốt ngón tay rất rõ ràng, trong lòng bàn tay còn cảm nhận được những vết chai rất dày.
Dung Lạc Vân hoảng sợ lúng túng, y nắm nhầm người rồi!
Đúng lúc này, đối phương lại vuốt ve lớp da non trên vết thương của y… Sau đó nắm thật chặt lấy tay y.
Tác giả:
Tiểu Điêu: Tôi đáng lẽ phải ở dưới gầm xe, không nên ở trong xe.
Hắn ôm đối phương bơi về phía bờ, ghìm eo, giữ gáy, lồng ngực dán sát vào nhau không một kẽ hở. Đây là lần đầu tiên hắn ôm chặt một người đến như vậy, người này vừa rét lạnh vừa sợ hãi, vùi trong lòng hắn run rẩy khổ sở.
Đến bên hồ, hắn vẫn chưa buông tay ra, ôm Dung Lạc Vân lên bờ. Cúi đầu xuống, y phục ẩm ướt dán chặt cơ thể, nước nhễ nhại, giống như nước mắt của Dung Lạc Vân mấy phút trước. Lúc này hắn lại không dám nhìn vào mắt y nữa, ánh mắt ấy như chìm trong hư vô, con ngươi như tan biến, thần hồn nát thần tính.
Điêu Ngọc Lương cũng sợ hãi, ở trần chạy theo. “Nhị ca, Nhị ca!” Cậu ta gọi liên tục mấy tiếng, hổn hển đánh lên bả vai Hoắc Lâm Phong, “Tên khốn này ngươi đang tính kế gì đấy hả? Ai cho ngươi đùa cợt huynh ấy!”
Hoắc Lâm Phong không lên tiếng, tự ý ôm Dung Lạc Vân lên thẳng xe ngựa, buông rèm xuống, ngăn cản ánh sáng bên ngoài xe. “Cung chủ?” Hắn khẽ gọi, cúi người thả tay ra, để Dung Lạc Vân nằm thẳng.
“Xin đừng…” Dung Lạc Vân ngập ngừng, mặt cắt không còn giọt máu, mắt thì đỏ au, vặn cong cơ thể ướt đẫm, yếu ớt cuộn mình lại thành con tôm.
Hoắc Lâm Phong không còn cách nào, bộ dạng hoảng sợ đó khiến hắn không biết phải làm sao. Cúi người xuống, một tay giữ eo, một tay giữ vai, lại bế người dậy. hắn nói: “Cung chủ, để tôi thay xiêm y cho cung chủ.”
Hoắc Lâm Phong sờ đến nút thắt đai lưng của Dung Lạc Vân, gỡ ra, cởi bỏ lớp giam cầm đó. Ôm sườn eo gỡ nút thắt lớp áo ngoài, vén vạt áo trước ngực ra, cởi ra từng chút một. Hắn khẽ nói: “Nếu lạnh thì cứ ôm tôi.”
Dung Lạc Vân thộn ra như tượng gỗ, động tác chậm chạp, dựa vào người hắn, dán sát vào người hắn, ở trong hồ thì xem hắn là miếng gỗ, lúc này thì xem hắn như cục than nóng sưởi ấm.
Xiêm y được cởi ra từng món một, Hoắc Lâm Phong gỡ đến nút thắt cuối cùng, giữ lại tấm áo lót trong của Dung Lạc Vân. Bàn tay to phủ lên tấm lưng kia, xương sống hơi lồi lên, da thịt ẩm ướt mát lạnh, hắn thậm chí không dám dùng sức vuốt, sợ vết chai dày trên tay mình sẽ làm tổn thương thân thể mỏng manh này.
Hắn mặc trung y của mình cho Dung Lạc Vân, hơi thùng thình, chỉ đành thắt nút chặt hơn, vạt áo và tay áo ngoại bào chồng lên nhau, hắn giũ ra choàng lên người Dung Lạc Vân.
“Xin đừng giết tôi.” Giọng Dung Lạc Vân nhỏ nhẹ như ruồi muỗi, vẫn tiếp tục cầu xin. Tim Hoắc Lâm Phong nhói lên, giọng nói này như một lưỡi câu sắc bén tẩm chất độc, vừa nhanh vừa tàn nhẫn mà đâm tới. Hắn nhắm mắt lại, một vùng đất đầy máu đỏ tanh xộc vào đầu hắn như thủy triều dâng, cơn ác mộng sáu năm trước bị phá mở.
Thành trì Đột Quyết, hắn rút kiếm phi ngựa, từng sinh mạng quỳ dưới chân hắn cầu xin: “Xin đừng giết tôi…”
“Tôi xin lỗi…” Hoắc Lâm Phong thì thào, cúi đầu cọ lên tóc mai Dung Lạc Vân, lát sau, lại cọ đến bên tai Dung Lạc Vân. Vành tai, sau tai, dần dần hướng xuống dưới, dán sát vào thùy tai mềm mại kia.
Hắn liên tục lặp lại: “Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi…”
Cơn ác mộng của đôi bên như một chiếc dây thừng, trói chặt lấy hai người họ, mãi lâu sau cũng không ai buông ra.
Dần dần, cơ thể Dung Lạc Vân ấm lên, lỗ tai bị đôi môi mỏng nóng rẫy dán lên, dây cung căng thẳng lặng lẽ thả lỏng. Y nằm trên khuỷu tay Hoắc Lâm Phong, gối lên bả vai to rộng, yên ổn thiếp ngủ.
Hoắc Lâm Phong không nhúc nhích, cứ ôm như thế suốt hai canh giờ. Hoặc là nhắm mắt dưỡng thần, lấy lại chân khí, hoặc là nhìn chằm chằm lên cửa sổ chạm khắc hoa văn, thứ được khắc là phượng cầu hoàng, hắn lặng lẽ đếm xem trên cánh phượng có bao nhiêu sợi lông.
Ngoại bào trải ra, Dung Lạc Vân nằm trên đó, một bàn tay siết chặt vạt áo. Hoắc Lâm Phong nhìn chán rồi thì cúi đầu, bắt gặp tư thế “trẻ con” này, ấy vậy mà lại bị “tư thế trẻ con” ấy lay động lòng trắc ẩn.
Chợt, Dung Lạc Vân ở trong lòng hắn bỗng nhiên giãy dụa, tưởng là bị chuột rút. Hắn hà hơi vào lòng bàn tay, rồi vói tay vào trong áo Dung Lạc Vân vuốt vuốt cẳng chân y, ngón tay hắn lướt trên bắp chân, vuốt từ nhẹ đến mạnh dần.
Không lâu sau, cẳng chân trong tay hắn trở lại bình thường, bàn chân trần cuộn lại như đang xấu hổ. Hoắc Lâm Phong lập tức ngước mắt lên, đối diện ngay với ánh mắt lãnh đạm nhưng lim dim sau khi tỉnh dậy của Dung Lạc Vân, hắn lại chợt vuốt ve bắp chân kia lần nữa, ánh mắt lãnh đạm đó từ từ trở nên ngại ngùng.
Hoắc Lâm Phong dò hỏi: “Cung chủ thấy đỡ hơn chưa?”
Dung Lạc Vân vùng vằng thoát ra, lùi ra tận vách xe phía sau, che lại sự nhếch nhác và khó coi của mình: “Cút xuống.”
Hoắc Lâm Phong nghe lời nhảy khỏi xe, chạy đến bên cửa sổ, nhìn trộm qua khe hở. Dung Lạc Vân ngồi thẫn thờ, không có hắn ôm có lẽ đang lạnh lắm, bọc kín xiêm y. Dòm xong, hắn lững thững đi tới bên hồ, rồi lao ùm xuống hồ.
Ùm! Dung Lạc Vân run rẩy theo, ra đến cửa sổ ngó ra ngoài, thấy tên đại đệ tử vượt phép tắc kia bơi về phía thác nước. Y nhìn lén rất chăm chú, lúc này rèm được vén lên, Điêu Ngọc Lương chui vào, cầm theo bộ xiêm y đã hong khô.
“Nhị ca, dọa chết đệ mất thôi.” Điêu Ngọc Lương ngập ngừng nói, “Lúc trước bị như vậy huynh toàn hoảng sợ cả đêm, không ngờ Đỗ Trọng ôm huynh, vậy mà lại khỏe nhanh.”
Dung Lạc Vân mấp máy môi, cởi lớp trung y bị thắt nút chặt, nút thắt như chiếc khóa, vừa mở ra, chuyện gì cũng nhớ lại hết. Người kia ôm y lên bờ, bế y lên xe, ôm chặt lấy y, thay xiêm y cho y, còn nói xin lỗi sát bên tai y hết lần này đến lần khác.
Càng nhớ lại càng rõ ràng, gương mặt trắng bệch từ từ đỏ lên, như ánh ráng chiều ở chân trời lúc này.
Dung Lạc Vân nhảy xuống xe, nhìn về phía tảng đá lớn không dám lại gần, y đi đến ngồi bên đống lửa, đốt cho ngọn lửa cháy mạnh hơn. Dường như có tiếng bọt nước, Hoắc Lâm Phong xuyên qua thác nước bơi về, nhưng lại không lên bờ, bỏ ba con cá chép đỏ vào thùng gỗ rồi lại bơi đi.
Dung Lạc Vân đang cầm nhánh cây: “Làm gì thế…”
Điêu Ngọc Lương nói: “Chắc chắn là muốn lấy cá chép đỏ để tạ tội với huynh, bắt thêm mấy con để dỗ huynh vui đấy.”
Răng rắc, Dung Lạc Vân bẻ gãy nhánh cây: “Lắm mồm.”
Y chống cằm nhìn về phía thác nước, mặt trời lặn rồi, màn nước trắng biến thành màu đỏ huyền ảo, diễm lệ đến mức không thể nhận ra. Cuối cùng, Hoắc Lâm Phong bơi về, xách theo ba con chép đỏ, từ từ bơi về phía bờ.
Dung Lạc Vân vội vàng thu lại tầm mắt, nhìn vào đống lửa, nhưng khóe mắt lại đang chú ý thấy Hoắc Lâm Phong đi về phía mình. Lúc cách khoảng năm bước chân, ngọn lửa bỗng nhiên bắn ra tia lửa, nổ đôm đốp, y giật mình đứng phắt dậy.
“Cung chủ.” Đối phương gọi y.
Y không thể không ngước mắt lên, ánh lửa đỏ rọi lên thân hình tráng kiện của Hoắc Lâm Phong, lúc này y mới để ý… lồng ngực từng bị y đạp lên, bờ vai y đã gối lên, cánh tay đã ôm lấy y, nơi đâu cũng chằng chịt đầy sẹo.
Hoắc Lâm Phong đặt thùng gỗ xuống, sáu con cá chép đỏ bên trong quẫy đuôi tung tăng, hắn nói: “Cung chủ, hôm nay là tôi không đúng mực, xin chịu nhận trách phạt.”
Dung Lạc Vân không muốn phạt gì hết, y đã đủ nhếch nhác rồi, chỉ muốn nhanh chóng dẹp chuyện này sang một bên, thấp giọng dặn dò: “Số cá này xem như là lễ vật tạ tội của ngươi, ngươi phải quên cho sạch chuyện này, không được nói với bất kì kẻ nào khác.”
Hoắc Lâm Phong đồng ý: “Vâng, thuộc hạ sẽ không nói với bất kì ai.”
Còn về việc quên đi… vùi vào vai hắn cầu xin, nằm trong lòng hắn run rẩy, rơi lệ, sợ hãi, nói quên thì chắc chắn không thể nào quên được. Hắn nuốt nước bọt một cái: “Cung chủ, sau khi cung chủ rớt xuống nước cứ nói ‘Xin đừng giết tôi’, là ai muốn giết cung chủ vậy?”
Ánh mắt Dung Lạc Vân thoáng kinh hoảng, nhưng không còn sức lực nào để nổi giận, hờ hững nói: “Làm gì có ai muốn giết ta, cho dù có, cũng không phải chuyện của ngươi.”
Hoắc Lâm Phong hiểu, đó là nỗi đau kinh niên trong lòng, muốn nhổ cỏ tận gốc thì không thể nóng vội, huống hồ Dung Lạc Vân đã không muốn nói thì hắn cũng không đành lòng truy hỏi. Đôi mắt bỏ bớt tia sắc bén, hắn chân thành tha thiết nói: “Cung chủ, mỗi người đều có bí mật, có người thích thú, có người lại chịu tra tấn. Nếu có ngày nào cung chủ bằng lòng nói ra, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng chờ nghe.”
Dung Lạc Vân sửng sốt nhìn hắn, gương mặt lạnh lùng lặng lẽ lộ vẻ dao động.
Tạm thời vứt chuyện ngoài ý muốn này sang một bên, trời tối rồi, mọi người vây quanh đống lửa cùng nhau sưởi ấm. Điêu Ngọc Lương chuyên tâm nướng cá, Dung Lạc Vân ôm thùng gỗ nghịch cá chép, Hoắc Lâm Phong ngồi cách y nửa cánh tay, cuối cùng cũng mặc xiêm y vào. Mặc xong khẽ ngửi, thầm nói: “Có mùi hương của cung chủ.”
Dung Lạc Vân giật mình: “Nói bậy… Ta làm gì có mùi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Mùi hành vu thoang thoảng, rõ ràng là có mà.”
Dung Lạc Vân nghẹn họng, không bác bỏ được, đành phải nhận. Y nghĩ tới chuyện khác, hỏi: “Tại sao trên người ngươi lại có nhiều sẹo vậy?”
Lần này tới lượt Hoắc Lâm Phong căng thẳng, đó là vết tích mười năm chinh chiến để lại, hắn nói dối: “Đảo Trạc Sa hoang vắng, thường bị dã thú gây thương tích.” Không muốn nhiều lời nữa, gỡ cá nướng ra đưa cho Dung Lạc Vân, lúc này mới ngăn được đôi môi mỏng đó.
Lấp đầy bụng xong, trong rừng đã tối om om, chỉ có xung quanh đống lửa là sáng. Trời lạnh hơn nhiều, Điêu Ngọc Lương mò đến bên cạnh Dung Lạc Vân, hôm nay vừa đánh xe vừa lội nước, nhóc loai choai này mệt rồi. Cậu nhóc hỏi: “Nhị ca, chúng ta ngủ trên xe ngựa hả?”
Dung Lạc Vân “Ừm” một tiếng, đốt lửa cho to hơn một chút nữa.
Điêu Ngọc Lương thương lượng: “Lạnh chết mất, huynh có thể ôm đệ… giống như lúc nãy Đỗ Trọng ôm huynh, có được không?”
Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân cùng sững sờ, cách ngọn lửa lén nhìn đối phương, tầm mắt va chạm chỉ còn lại lúng túng. Hoắc Lâm Phong ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đi cho ngựa ăn, cho ngựa ăn xong lại đi hái lá cây.
Phương nam cành thô lá to, rải một lớp thật dày trên nóc xe, để phòng nửa đêm trời mưa. Trời rét lạnh như vậy, đốt nóng ít đá vụn nhét ở thanh nẹp dưới gầm xe, đun nước bỏ vào túi, ôm trong lòng sẽ có thể làm ấm người.
Điêu Ngọc Lương đã lên xe nằm rồi, chiếm ngay ở giữa, vội vàng đi tìm Chu Công.
Tất cả đã bố trí xong, Hoắc Lâm Phong đi dập lửa, xung quanh nhất thời tối đen như mực. “Cung chủ?” Hắn đứng bên cạnh xe ngựa, không biết đối phương đang ở đâu, bỗng dưng bả vai nhói đau.
“Cung chủ lại đánh tôi sao?”
Dung Lạc Vân ôm đầu: “Ta có đánh đâu.”
Hoắc Lâm Phong lười tranh cãi, giơ tay ôm eo Dung Lạc Vân, không nói hai lời túm người ta lên xe. Y phục ma sát sột soạt, hai người lần lượt chui vào trong xe, nằm bên cạnh Điêu Ngọc Lương mỗi bên trái phải.
Không gian tối đen như mực, chỉ có tiếng ngáy của nhóc con.
Hoắc Lâm Phong thò tay, nhét túi nước ấm vào trong lòng Dung Lạc Vân, cởi ngoại bào ra, giũ phẳng đắp lên hai người kia. Dung Lạc Vân thoáng chốc ấm hẳn lên, vươn tay ôm lấy Điêu Ngọc Lương, đúng lúc chạm tới cổ tay bên kia của Điêu Ngọc Lương.
Lành lạnh, y mò xuống dưới, muốn sưởi ấm cho cậu nhóc. Đầu ngón tay đặt trên mạch đập, sợ làm Điêu Ngọc Lương tỉnh, di chuyển cẩn thận đến lòng bàn tay, băng qua những đường chỉ tay, dịch đến kẽ hở giữa năm ngón tay.
Y nhẹ nhàng nắm lấy, lúc này không khỏi giật mình, bàn tay kia rất lớn, các đốt ngón tay rất rõ ràng, trong lòng bàn tay còn cảm nhận được những vết chai rất dày.
Dung Lạc Vân hoảng sợ lúng túng, y nắm nhầm người rồi!
Đúng lúc này, đối phương lại vuốt ve lớp da non trên vết thương của y… Sau đó nắm thật chặt lấy tay y.
Tác giả:
Tiểu Điêu: Tôi đáng lẽ phải ở dưới gầm xe, không nên ở trong xe.
Tác giả :
Bắc Nam