Hoa Vô Tư
Chương 5: Huynh lo lắng cho ta sao?
Rất có thể sau khi hút máu của Anh Tú xong, xà yêu sẽ ở lại trong núi tu luyện, nói không chừng ả còn muốn giết thêm vài người vô tội nữa. Mỗi yêu quái đều có cách tu luyện riêng, nhưng cách ngắn nhất mà ta biết chính là đi theo con đường giết chóc. Ta phải tìm ra ả trước khi có thêm người bị hại!
Hiện tại dân làng vẫn chưa biết gì, ta rất muốn bảo họ tạm thời đừng đi lên núi, nhưng làm sao đây? Bọn họ chưa chắc nghe theo, ngược lại rất có khả năng sẽ nghi ngờ ta. Nhìn lướt qua thân thể chỉ còn lại da bọc xương của Anh Tú, trong lòng ta thấy hơi khó chịu. Mặc dù không quen thân nhưng nàng từng là một thiếu nữ xinh đẹp tươi tắn, ta không nỡ nhìn nàng thê thảm như vậy chút nào.
Trở lại gian nhà nhỏ, thấy Nghiêm Cảnh còn đang bận tưới cây, ta nói:
“Nghiêm Cảnh, thời gian tới huynh và A Ngưu đừng đến gần ngọn núi. Giờ ta ra ngoài có chút chuyện.”
“Liên quan tới Anh Tú phải không?”
Ta cười trêu:
“Thông minh thật đấy, ta định làm gì huynh đều biết. Huynh lo lắng cho ta sao?”
Nghiêm Cảnh nhìn thẳng vào ta, trầm giọng đáp:
“Ừ... Ta lo lắng.”
Nghe hắn nói thế, ta lập tức cứng người. Hắn chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc với ta như vậy, cũng chưa từng để lộ chút biểu cảm nào khác. Ta cứ nghĩ hắn là kẻ ngốc si tình, chỉ quan tâm một mình Ái Liên chứ? Trong lúc ta đang mở to mắt nhìn hắn, Nghiêm Cảnh nói tiếp:
“Ta không hi vọng cô gặp chuyện. Cô nhất định phải đi sao?”
Ta cười hì hì, tiến lên hai bước rồi vòng tay qua cổ hắn. Nghiêm Cảnh lập tức cứng đờ, sau đó lúng túng gỡ tay ta ra.
“Cô… cô làm gì vậy?”
“Cảm ơn huynh. Nhưng nếu ta không đi thì chuyện tương tự sẽ lại xảy ra. Huynh cũng không muốn dân làng gặp chuyện mà?”
“Vậy… cẩn thận.”
Thấy hắn không cố gỡ tay ta ra nữa, ta liền nhanh chóng nhón chân in lên má hắn một nụ hôn.
“Ta sẽ cẩn thận.”
Ta nói xong lập tức buông tay, vội vã chạy đi. Được rồi, ta cũng muốn bay lắm, nhưng bây giờ là buổi sáng, dân làng mà nhìn thấy chẳng phải sẽ đuổi bắt ta à?
Ở phía sau, Nghiêm Cảnh ngượng ngùng cầm thùng nước lên, lại bắt đầu tưới cây, tâm hồn thì không biết đã trôi đi nơi nào. A Ngưu bên kia vừa vặn nhìn thấy cảnh tình cảm này, cười hắc hắc:
“Hai người đã ở chung nhà mà huynh vẫn còn ngại à? Vô Tư cô nương là nữ nhi đó, sao huynh lại để người ta chủ động chứ!”
Nghiêm Cảnh lập tức thẹn quá kêu to:
“Nói bậy bạ gì đó!”
“Huynh không thích Vô Tư sao? Nếu có một cô nương xinh đẹp lại chịu khó như nàng ở bên cạnh thì ta đã đổ lâu rồi. Nghiêm Cảnh, chẳng lẽ huynh còn thích Ái Liên?”
Nghiêm Cảnh không đáp, đưa mắt nhìn theo hướng Vô Tư rời đi.
---
Khoảng cách từ nhà Nghiêm Cảnh đến ngọn núi nhỏ này cũng khá xa, nhưng với tốc độ đi như bay của ta thì chỉ một chốc đã tới. Yêu khí màu xám đen không ngừng lượn lờ trước mặt làm ta có chút khó chịu, chẳng lẽ số lượng yêu quái tăng lên? Trong không khí có mùi rất lạ, hơn nữa hỗn tạp của nhiều loài khác nhau. Ta lần theo dấu vết để lại trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã tìm được một cái hang rất lớn. Trước cửa hang có một bụi gai màu vàng, trên đó tẩm không ít chất kịch độc đang phát ra khói trắng. Trong đầu ta lúc này hiện ra khuôn mặt biến dạng của Anh Tú, còn có vẻ mặt thất thần của mẫu thân nàng. Không đợi ta lên tiếng, xà yêu đã trườn ra ngoài, đôi mắt đỏ rực khát máu nhìn chằm chằm vào ta.
“Ôi chà. Xem ai tới này.”
Giọng của xà yêu đầy chăm chọc nhưng ta chẳng quan tâm lắm, thậm chí còn ngoáy tai trêu tức:
“Không hoan nghênh ta sao?”
Xà yêu ngẩng cao đầu, cái lưỡi đỏ hồng phun ra nuốt vào liên tục, trên thân thể to lớn bắt đầu phát ra ánh sáng xám đục. Ả cười to hai tiếng:
“Đúng vậy! Ngươi thật ngu ngốc khi thả ta đi! Trên người ngươi có tiên khí, nếu ta ăn ngươi rồi sẽ không phải giết người nữa. Ngươi muốn giúp bọn họ ư? Vậy nộp mạng cho ta đi!”
Vừa dứt lời, cái miệng to như chậu máu cắn về phía ta. Cùng lúc đó, bên trong hang động có thêm hai bóng đen lao ra, nửa thân dưới là nhện, nửa thân trên là hình người. Ta cũng không mấy bất ngờ, từ lúc còn ở chân núi ta đã biết ả kêu gọi đồng bọn. Muốn giết ta? Tu luyện thêm hai trăm năm nữa rồi hãy nói!
“Đúng là ngu ngốc.”
Ta thấp giọng mắng một tiếng, chân đạp nhẹ trên mặt đất, dễ dàng tránh đòn tấn công của xà yêu. Hai tay trái phải mỗi bên đánh ra một chưởng. Nhện yêu vừa hé miệng muốn phun tơ đã xui xẻo bị chưởng phong hất bay về phía sau, đụng gãy mấy gốc cây lớn. Nhân cơ hội ta đang quần ẩu với chúng, xà yêu ở bên kia dùng đuôi muốn quấn lấy ta.
Vù vù!
Ta nghiêng người, đuôi rắn thật lớn xẹt qua tóc ta rồi đập xuống mặt đất, lực đánh lớn đến mức làm cát bụi bay lên mù mịt.
Ầm!
Ta điên cuồng đánh về phía cả ba, không chuat nhườn bộ. Bọn họ thay phiên nhau lùi lại, kinh hoảng nhìn ta.
“Ta vốn không muốn giết ngươi!”
Ta thở dài một tiếng, nhân lúc bọn chúng phân tâm liền vung chân đá thật mạnh vào vị trí nội đan của xà yêu. Bị một đòn nghiêm trọng ngay điểm yếu hại, yêu khí trên người xà yêu lập tức tán loạn, thân thể dài ngoằng xuất hiện vài vết nứt lớn, máu tươi nhanh chóng nhiễu giọt trên đất. Cho dù đã ngã xuống nhưng xà yêu vẫn chưa chết, ả lăn qua lộn lại như thể cực kì đau đớn, miệng gằn từng chữ:
“N-ngươi… ha... ngươi nghĩ… ta sẽ bỏ qua cho nam nhân của ngươi… sao?”
Ta mở to mắt, tay phải bóp chặt chân của một nhện yêu, tiên khí trên người trong giây lát đã tràn ra ngoài bao phủ cả khu vực mấy trăm mét xung quanh.
“Các ngươi đã làm gì hắn?”
Đôi mắt của ta tràn ngập giận dữ nhìn nhện yêu:
“Chỉ cần Nghiêm Cảnh xảy ra chuyện gì, ta sẽ đánh ngươi hồn phi phách tán! Nói!”
Nhện yêu bị ta túm chân run run trả lời:
“Xà yêu! Là ả dụ dỗ chúng ta!”
“Ít nói nhảm!”
Ả thấy mắt ta đỏ lên thì run rẩy đáp lại:
“Đừng! Ta sẽ nói. Một người trong chúng ta đã đi bắt hắn rồi...”
Ta không kiềm được cơn giận, dùng lực vặn gãy chân nhện yêu, ả hét thảm một tiếng nằm sấp xuống đất. Ta biết bọn chúng đã từng giết người, vì vậy không chút nào nương tay, dứt khoát đánh ra ba chưởng phá nát nội đan của chúng. Ba thân thể to lớn mau chóng thối rửa và bốc mùi, thật kinh tởm!
Với tốc độ của nhện yêu, nói không chừng đã xâm nhập vào làng rồi! Trong lòng ta nóng như lửa đốt, tay chân đều run lên. Nếu Nghiêm Cảnh có chuyện gì thì ta phải làm sao đây? Tên ngốc đó là người đầu tiên cho ta cảm giác ấm áp!
Ta dùng hết sức bay trở về, thậm chí không sợ người dân nhìn thấy. Trong đầu ta chỉ toàn là hình ảnh của hắn, từng nụ cười, từng cái nhăn mày và nét xấu hổ của hắn đều làm tim ta đập nhanh. Nghiêm Cảnh, tên ngốc nhà ngươi không được xảy ra chuyện gì!
Về gần đến nơi, ta nhìn thấy căn nhà nhỏ của Nghiêm Cảnh đang bốc cháy. Lửa nóng hừng hực thiêu đốt mọi thứ, cũng đốt luôn trái tim ta. Người dân trong làng đang cố gắng xoay sở, tiếng ồn ào xung quanh càng làm ta mất bình tĩnh. Nghĩ tới việc Nghiêm Cảnh xảy ra chuyện, ta không nghĩ được gì nữa, trực tiếp xuyên qua biển lửa đáp vào trong phòng. Mọi thứ đều đã cháy rụi, Nghiêm Cảnh thì không thấy đâu, ta lảo đảo như người mất hồn chạy ra ngoài. A Ngưu thấy ta mặt mày lấm lem không khỏi hhốt hoảng kêu lên:
“Vô Tư, muội làm gì ở trong đó? Có sao không? Ta cứ tưởng muội và Nghiêm Cảnh ra ngoài rồi chứ?”
Mọi người xúm vào hỏi han khiến nước mắt ta tràn mi, họ rất tốt, nhưng bây giờ không phải lúc để quan tâm ta! Ta cắn môi lắc tay A Ngưu:
“Nghiêm Cảnh đâu? Huynh ấy ở đâu?”
A Ngưu thấy ta kích động như thế liền trấn an:
“Muội bình tĩnh lại đã! Kì quái, kông phải lúc nãy muội dẫn Nghiêm Cảnh ra ngoài rồi à? Sao bây giờ lại từ trong nhà đi ra? Mà muội mau tránh sang một bên, trước tiên dập lửa đã!”
Ta không còn hơi sức đâu mà lo việc chữa cháy, tai ta ong ong không nghe được bất kì âm thanh nào nữa. Ta kéo A Ngưu một cái thật mạnh:
“Ở đâu? Huynh thấy ta dẫn Nghiêm Cảnh đi đâu? Mau nói cho ta biết!”
A Ngưu khó hiểu chỉ tay về một con đường nhỏ, ta lập tức đẩy mọi người ra, vụt một cái đã biến mất. Là nhện yêu! Chắc chắn ả đã biến thành ta để dụ Nghiêm Cảnh ra khỏi đây. Ta vừa di chuyển vừa trấn an bản thân, ả dùng cách đó dẫn hắn ra ngoài mà không ra tay ngay thì ít nhất ta có thể yên tâm rồi. Muốn trao đổi với ta sao? Nhưng vì thứ gì chứ? Trước khi ra khỏi nhà ta nên tạo kết giới bảo vệ Nghiêm Cảnh mới đúng. Ta cứ nghĩ ở trong làng thì yêu quái không dám hoành hành, nhưng ta sai rồi! Khốn kiếp thật!
Ta lần theo mùi và yêu khí còn chưa kịp tán đi, cuối cùng tìm tới một ngôi miếu đổ nát. Bảng hiệu trước miếu vô cùng lỏng lẻo và bám đầy mạng nhện, giống như tùy thời đều có thể rơi xuống. Xung quanh miếu, thậm chí là trong sân cũng mọc đầy cỏ dại. Ta nhăn mày thử gọi:
“Nghiêm Cảnh?”
“Tìm hắn sao?”
Đáp lại ta là giọng nói khàn khàn của nhện yêu và khuôn mặt bình tĩnh của Nghiêm Cảnh. Cho dù đang bị trói bởi tơ nhện nhưng đáy mắt Nghiêm Cảnh không hề có chút lo lắng. Hắn nhìn ta rồi thở phào nhẹ nhõm:
“Cô không sao là tốt rồi.”
Mắt ta đột nhiên thấy cay cay. Hắn không lo cho bản thân thì thôi, giờ còn dư thời gian quan tâm ta sao?
Nhện yêu dùng chân trước đen đúa đầy lông vuốt ve khuôn mặt của Nghiêm Cảnh:
“Thật là một chàng trai dũng cảm và tốt bụng. Ha ha. Cũng rất may mắn.”
Giọng ả lúc này trở nên the thé, chuyển sang uy hiếp ta:
“Ngươi lập tức tự đả thương mình, sau đó đưa tiên đan cho ta! Ta sẽ thả hắn!”
Tiên đan? Yêu quái khi tu luyện sẽ có nội đan, mà những kẻ có cốt tiên như ta thì trong cơ thể sẽ xuất hiện tiên đan. Nó ẩn chứa toàn bộ mấy trăm năm tu luyện của ta, nếu lấy ra rồi thì ta sẽ trở lại là một đóa hoa, hơn nữa không sống được bao lâu sẽ tàn. Ta siết chặt nắm tay, không muốn vì một nhện yêu nhỏ bé mà phải hi sinh, nhưng còn hắn? Nhện yêu hé hàm răng nhọn hoắc ra, làm động tác muốn cắn cổ Nghiêm Cảnh. Ta không kịp suy nghĩ nhiều, một chưởng vỗ vào ngực mình. Máu tươi lập tức theo cổ họng trào lên,ta kiềm nén muốn nuốt xuống nhưng vẫn khiến chất dịch sền sệt ấy tràn ra ngoài. Cảm nhận được vị mằn mặn trong khoang miệng, ta nói qua kẽ răng:
“Hiện tại thả huynh ấy ra. Ta không tin tưởng ngươi.”
Nhện yêu có chút chần chừ, còn Nghiêm Cảnh thì kinh ngạc nhìn ta. Trong đôi mắt sâu thẳm đó tràn ngập sự bất lực. Ta rất muốn nói cho hắn biết, đây hoàn toàn là lỗi của ta, hắn không nên tự trách mình. Nếu ta dứt khoát tiêu diệt xà yêu từ lần đầu gặp mặt thì sẽ không có chuyện Anh Tú bị giết. Hắn cũng không phải chịu khổ. Thật ra mọi lỗi lầm đều xuất phát từ ta, từ thứ được gọi là tiên đan trong người ta đây.
Ngực ta đau đớn nhưng đầu óc lại rất thanh tỉnh, nếu ta đưa tiên đan cho ả mà ả không giữ lời hứa thì làm sao đây? Ta phải để Nghiêm Cảnh đi trước! Chuyện này sớm muộn gì cũng vào tai mấy tên đạo sĩ, lúc đó ngôi làng sẽ được bảo vệ. Chỉ cần hắn còn sống là tốt rồi. Dù sao ta cũng chỉ là một đóa hoa, vốn không có tình cảm hay cảm xúc. Ta cũng không có bạn bè gia đình gì, chết đi rồi có khi đỡ phiền phức. Đầu óc ta cấp tốc vận chuyển, cả người suy yếu ngã sang một bên.
Nhện yêu thấy ta lảo đảo liền nhào qua, thậm chí không hề nói tới việc sẽ thả Nghiêm Cảnh. Hắn kinh hoàng hét to:
“Cẩn thận! Vô Tư!”
Ài, thì ra hắn vẫn rất quan tâm ta. Khuôn mặt hắn trắng bệch thật xấu quá đi. Ta nhắm mắt ngã xuống, nhện yêu muốn nuốt cả ta và tiên đan nhân cơ hội này liền tiến lên. Hàm răng to của ả chỉ còn cách ta chừng nửa mét, ả mà ngậm miệng lại thì ta ngay cả xương cốt cũng không còn. Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, ta đột nhiên phản ứng. Chân phải nâng lên, quét mạnh vào hàm dưới của nhện yêu. Ả rú lên một tiếng kinh dị, cơ thể to lớn bị hất văng vào tường. Nhện yêu biết đã bị ta lừa nên hét dài một tiếng muốn cắn về phía Nghiêm Cảnh. Trong nháy mắt đó, cơ thể ta tự động nhào lên ôm lấy hắn. Tiếng da thịt bị xuyên thủng lập tức vang lên bên tai, vai trái của ta cơ hồ bị nhện yêu cắn nát. Máu tươi chảy dọc theo quần áo nhỏ giọt trên nền đất, ta suy yếu vô cùng nhưng vẫn cố hết sức vung tay lên. Cơ thể đầy lông của nhện yêu xẹt qua không trung đập mạnh vào vách tường đối diện. Nghiêm Cảnh đỡ lấy ta, dù không nhìn thấy sắc mặt của hắn lúc này nhưng ta biết hắn đang rất sợ, bằng chứng là cánh tay hắn run rẩy không ngừng. Ta thở gấp nói:
“Không sao.”
Cánh tay đang nắm lấy eo ta hơi dùng sức, ta lập tức dựa vào lòng hắn. Hơi thở của ta vô cùng mỏng manh, lúc này ta cảm nhận được tâm trạng của Nghiêm Cảnh khá là nặng nề. Ước gì ta còn dư sức để đánh chết nhện yêu, nhưng ta thật sự rất mệt mỏi. Vai trái và ngực truyền tới từng cơn đau nhức làm ta không nhúc nhích được. Vừa rồi ta cố tình bị thương để dụ nhện yêu, quả nhiên ả đã bị lừa. Vết thương ở ngực do ta tự làm thì không đáng kể lắm, nhưng vai trái thì thảm rồi. Ta kéo tay áo của Nghiêm Cảnh, nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi... Ta gây phiền phức cho huynh rồi.”
Nghiêm Cảnh vuốt nhẹ má ta, ánh mắt che kín tơ máu:
“Ta đưa cô về.”
Hắn cẩn thận bế ta lên, tuy động tác của hắn rất chậm nhưng vẫn đụng trúng vết thương bên vai. Ta cắn răng không dám phát ra tiếng kêu đau, đầu tựa vào ngực hắn. Lần đầu tiên ta cảm nhận được lồng ngực của hắn lại rộng đến vậy, cánh tay cũng rất có lực. Ta ngây ngô cười, cảm giác ấm áp lan tràn đến từng tế bào trên cơ thể. Nghiêm Cảnh nhìn lướt qua nhện yêu bất tỉnh ở bên kia, sau đó mới ôm ta trở về làng. Suốt đoạn đường đi hắn không nói một lời, ta thì mơ mơ màng màng ngủ. Cũng không biết làm sao một người mang dáng vẻ thư sinh như hắn có thể bế ta về tới làng. Nhà của Nghiêm Cảnh tuy không bị cháy trụi nhưng cũng chẳng ở được nữa, hắn đành mang ta qua ở nhờ nhà của A Ngưu. Cả hai người họ đều nghèo nhưng tính ra A Ngưu khá hơn Nghiêm Cảnh một chút, nhà hắn có tận hai phòng. Nghiêm Cảnh cẩn thận đốt một ít hương an thần, ta nằm trên giường cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Nghiêm tiểu tử, ta nghe nói nhà ngươi cháy? Làm sao thế? Hoa cô nương có sao không?”
Thời điểm ôm ta trở về, Nghiêm Cảnh dùng áo ngoài trùm lên người ta nên Mạc đại nương chỉ nhìn thấy khuôn mặt của ta. Kết quả là bà lo lắng ngồi ở trong phòng khách không chịu đi. Nghiêm Cảnh bất đắc dĩ phải an ủi bà:
“Mạc đại nương đừng lo. Vô Tư vẫn ổn. Chỉ là có chút chuyện. Hay là đại nương về trước nghỉ ngơi đi, khi nào có chuyển biến tốt ta sẽ thông báo. Ta còn có chuyện, A Ngưu, nấu nước cho ta.”
Bên ngoài lại trở nên ồn ào, ta nằm trong phòng bắt đầu phát sốt, đầu đau không chịu nổi. Đợi đến lúc Nghiêm Cảnh đem theo rất nhiều dụng cụ vào phòng, ta mới khàn giọng hỏi hắn:
“Huynh không sao chứ?”
Hắn đưa tay sờ trán ta, sau đó còn vắt khăn lau mồ hôi trên mặt và cổ ta. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng và chăm chú.
“Cô chịu khó một chút. Ta muốn xử lý vết thương.”
Ta không hiểu chịu khó trong lời hắn nói là gì cho đến khi tay hắn run run cởi áo ngoài của ta ra. Vết thương đã khô lại từ lúc nào nên hắn phải cẩn thận cắt đi phần vải ở vai trái và làm đủ thứ linh tinh khác. Ta nhìn mãi cũng đau mắt, dứt khoát đi ngủ cho lại sức. Khi ta tỉnh dậy thì vai trái đã được băng bó tốt, Nghiêm Cảnh đang say ngủ ở bên cạnh, đầu dựa vào giường. Ta đưa tay vuốt mấy sợi tóc con trên trán hắn ra, không nhịn được lại sờ má hắn vài cái. Nghiêm Cảnh đột nhiên mở mắt, nhẹ nhàng cầm lấy tay ta.
“Bị thương rồi vẫn còn tinh thần giở trò sao?”
Ta cười tủm tỉm sờ lòng bàn tay mềm mại của hắn:
“Như vậy giúp ta tốt lên nhiều.”
Nghiêm Cảnh không rụt tay lại như mọi lần, hắn để mặc cho ta sờ nắn.
“Huynh ở đây canh chừng ta suốt à? Công việc của huynh thì sao?”
“Ta xin nghỉ vài hôm. Phải dựng lại nhà đã…”
Hắn là một tên thư sinh, dựng nhà như thế nào được? Thấy ta nhìn hắn không chớp mắt, Nghiêm Cảnh liền quay mặt sang một bên:
“A Ngưu sẽ giúp ta. Mớ linh chi trăm năm kia bán được kha khá, cũng đủ xây lại nhà rồi.”
Ta trầm mặc một lúc mới nói:
“Nghiêm Cảnh, nơi này không an toàn. Ta sẽ rời đi.”
Ta rất sợ. Sợ đám yêu quái sẽ lại xuất hiện và tấn công Nghiêm Cảnh chỉ vì tiên đan trong người ta. Ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ hắn được. Mà cuộc sống của hắn từ khi ta xuất hiện liền bị đảo lộn. Hắn chưa từng than phiền nhưng ta tự thấy mình chỉ toàn gây rắc rối. Mặc dù ta rất thích hắn, thậm chí thứ tình cảm ngây ngô đó đã trở thành sâu đậm từ lúc nào…
Nghiêm Cảnh cúi đầu, tóc dài rũ trước người che đi ánh mắt của hắn. Mùi hương trên người hắn kỳ thực rất đặc biệt, là loại mùi mà yêu quái thích. Nhưng nếu hắn không lên núi nữa thì mọi thứ sẽ ổn thôi.
“Cô định đi đâu?"
Nghiêm Cảnh rốt cuộc ngẩng đầu, ta cắn môi suy nghĩ rồi trả lời:
“Chắc là đi lung tung. Ta muốn đến kinh thành nhìn thử.”
“Vậy chúng ta chuyển nhà đến kinh thành đi.”
Hả? Lỗ tai ta có nghe lầm không? Hắn nói muốn chuyển nhà đến kinh thành sống? Ta giật mình xong liền nhăn mày:
“Huynh bệnh à?”
“Ta không bệnh. Cô sợ gây phiền phức cho ta đúng không?”
Ta giật giật khóe môi:
“Huynh có cần thông minh thế không?”
Mặc dù rất vui khi nghe Nghiêm Cảnh nói muốn chuyển đến kinh thành, nhưng mà không thể. Ta hé miệng muốn từ chối, nào ngờ hắn lại đột nhiên đưa mặt tới gần khiến ta nghẹn họng. Gương mặt tuấn tú của hắn cách ta chỉ một chút xíu, trái tim ta đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài. Bình thường ta luôn trêu hắn, thậm chí ôm hôn hắn mà không ngại ngùng, vì sao lúc này lại thấy cả mặt nóng bừng? Ta điên rồi sao? Mùi hương nam tính quẩn quanh chóp mũi làm ta thở gấp, chỉ có thể mở to mắt nhìn Nghiêm Cảnh. Hắn thấy ta khẩn trương như thế thì cười:
“Cô cũng biết đỏ mặt sao?”
Hắn ngồi ngay ngắn lại, nói tiếp:
“Đừng lo. Ta đã từng nghĩ sẽ chuyển đến kinh thành để sống. Hiện tại ta cũng được xem là một đại phu rồi, chắc sẽ ổn. Chỉ thiếu người quét dọn thôi.”
Ta không biết nên làm sao, tên ngốc này nói dối tệ thật đấy. Hắn từng nói muốn mở một tiệm thuốc nho nhỏ, cùng nương tử đơn giản sống qua ngày kia mà? Cuộc sống ở kinh thành không những đông đúc mà còn ồn ào và phức tạp nữa. Hắn chịu được sao? Ta cười cong cả đuôi mắt:
“Nghiêm Cảnh.”
“Ừ?”
“Ta sẽ bảo vệ huynh.”
Nghiêm Cảnh nghe thế ngẩn ra một lúc, sau đó gật đầu:
“Nói phải giữ lời.”
“Tất nhiên. À, ta quên nói với huynh ta có thể biến ra tiền, vấn đề mua nhà ở kinh thành huynh không cần lo.”
“Không được. Sao có thể làm thế? Tiền ta để dành cũng đủ rồi.”
Thấy hắn không đồng ý, ta bất mãn:
“Vậy ta lên núi gom hết linh chi lâu năm đem bán.”
“Cũng không được. Nơi đó rất nguy hiểm.”
Lần này ta phát hỏa, ngón tay vươn ra chọc chọc cái trán của hắn:
“Huynh không cho ta giúp thì ta sẽ có cảm giác áy náy! Ta làm sao dám đi theo huynh nữa? Ta mặc kệ, huynh phải đồng ý với ta! Đợi vài ngày nữa vết thương của ta sẽ lành lại, đến lúc đó rồi đi.”
Nghiêm Cảnh chịu thua nhìn ta:
“Sao cô lại bướng như vậy? Được rồi. Nhưng hứa với ta phải thật cẩn thận. Không được làm bậy nữa.”
Ta ngoan ngoãn gật mạnh đầu, Nghiêm Cảnh bảo ta nghỉ ngơi, còn mình thì đi ra ngoài thu dọn chút đồ đạc. May mà tên ngốc này đem tiền tiết kiệm chôn ở dưới đất, nếu không bọn ta sẽ trở thành kẻ vô sản mất.
Hiện tại dân làng vẫn chưa biết gì, ta rất muốn bảo họ tạm thời đừng đi lên núi, nhưng làm sao đây? Bọn họ chưa chắc nghe theo, ngược lại rất có khả năng sẽ nghi ngờ ta. Nhìn lướt qua thân thể chỉ còn lại da bọc xương của Anh Tú, trong lòng ta thấy hơi khó chịu. Mặc dù không quen thân nhưng nàng từng là một thiếu nữ xinh đẹp tươi tắn, ta không nỡ nhìn nàng thê thảm như vậy chút nào.
Trở lại gian nhà nhỏ, thấy Nghiêm Cảnh còn đang bận tưới cây, ta nói:
“Nghiêm Cảnh, thời gian tới huynh và A Ngưu đừng đến gần ngọn núi. Giờ ta ra ngoài có chút chuyện.”
“Liên quan tới Anh Tú phải không?”
Ta cười trêu:
“Thông minh thật đấy, ta định làm gì huynh đều biết. Huynh lo lắng cho ta sao?”
Nghiêm Cảnh nhìn thẳng vào ta, trầm giọng đáp:
“Ừ... Ta lo lắng.”
Nghe hắn nói thế, ta lập tức cứng người. Hắn chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc với ta như vậy, cũng chưa từng để lộ chút biểu cảm nào khác. Ta cứ nghĩ hắn là kẻ ngốc si tình, chỉ quan tâm một mình Ái Liên chứ? Trong lúc ta đang mở to mắt nhìn hắn, Nghiêm Cảnh nói tiếp:
“Ta không hi vọng cô gặp chuyện. Cô nhất định phải đi sao?”
Ta cười hì hì, tiến lên hai bước rồi vòng tay qua cổ hắn. Nghiêm Cảnh lập tức cứng đờ, sau đó lúng túng gỡ tay ta ra.
“Cô… cô làm gì vậy?”
“Cảm ơn huynh. Nhưng nếu ta không đi thì chuyện tương tự sẽ lại xảy ra. Huynh cũng không muốn dân làng gặp chuyện mà?”
“Vậy… cẩn thận.”
Thấy hắn không cố gỡ tay ta ra nữa, ta liền nhanh chóng nhón chân in lên má hắn một nụ hôn.
“Ta sẽ cẩn thận.”
Ta nói xong lập tức buông tay, vội vã chạy đi. Được rồi, ta cũng muốn bay lắm, nhưng bây giờ là buổi sáng, dân làng mà nhìn thấy chẳng phải sẽ đuổi bắt ta à?
Ở phía sau, Nghiêm Cảnh ngượng ngùng cầm thùng nước lên, lại bắt đầu tưới cây, tâm hồn thì không biết đã trôi đi nơi nào. A Ngưu bên kia vừa vặn nhìn thấy cảnh tình cảm này, cười hắc hắc:
“Hai người đã ở chung nhà mà huynh vẫn còn ngại à? Vô Tư cô nương là nữ nhi đó, sao huynh lại để người ta chủ động chứ!”
Nghiêm Cảnh lập tức thẹn quá kêu to:
“Nói bậy bạ gì đó!”
“Huynh không thích Vô Tư sao? Nếu có một cô nương xinh đẹp lại chịu khó như nàng ở bên cạnh thì ta đã đổ lâu rồi. Nghiêm Cảnh, chẳng lẽ huynh còn thích Ái Liên?”
Nghiêm Cảnh không đáp, đưa mắt nhìn theo hướng Vô Tư rời đi.
---
Khoảng cách từ nhà Nghiêm Cảnh đến ngọn núi nhỏ này cũng khá xa, nhưng với tốc độ đi như bay của ta thì chỉ một chốc đã tới. Yêu khí màu xám đen không ngừng lượn lờ trước mặt làm ta có chút khó chịu, chẳng lẽ số lượng yêu quái tăng lên? Trong không khí có mùi rất lạ, hơn nữa hỗn tạp của nhiều loài khác nhau. Ta lần theo dấu vết để lại trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã tìm được một cái hang rất lớn. Trước cửa hang có một bụi gai màu vàng, trên đó tẩm không ít chất kịch độc đang phát ra khói trắng. Trong đầu ta lúc này hiện ra khuôn mặt biến dạng của Anh Tú, còn có vẻ mặt thất thần của mẫu thân nàng. Không đợi ta lên tiếng, xà yêu đã trườn ra ngoài, đôi mắt đỏ rực khát máu nhìn chằm chằm vào ta.
“Ôi chà. Xem ai tới này.”
Giọng của xà yêu đầy chăm chọc nhưng ta chẳng quan tâm lắm, thậm chí còn ngoáy tai trêu tức:
“Không hoan nghênh ta sao?”
Xà yêu ngẩng cao đầu, cái lưỡi đỏ hồng phun ra nuốt vào liên tục, trên thân thể to lớn bắt đầu phát ra ánh sáng xám đục. Ả cười to hai tiếng:
“Đúng vậy! Ngươi thật ngu ngốc khi thả ta đi! Trên người ngươi có tiên khí, nếu ta ăn ngươi rồi sẽ không phải giết người nữa. Ngươi muốn giúp bọn họ ư? Vậy nộp mạng cho ta đi!”
Vừa dứt lời, cái miệng to như chậu máu cắn về phía ta. Cùng lúc đó, bên trong hang động có thêm hai bóng đen lao ra, nửa thân dưới là nhện, nửa thân trên là hình người. Ta cũng không mấy bất ngờ, từ lúc còn ở chân núi ta đã biết ả kêu gọi đồng bọn. Muốn giết ta? Tu luyện thêm hai trăm năm nữa rồi hãy nói!
“Đúng là ngu ngốc.”
Ta thấp giọng mắng một tiếng, chân đạp nhẹ trên mặt đất, dễ dàng tránh đòn tấn công của xà yêu. Hai tay trái phải mỗi bên đánh ra một chưởng. Nhện yêu vừa hé miệng muốn phun tơ đã xui xẻo bị chưởng phong hất bay về phía sau, đụng gãy mấy gốc cây lớn. Nhân cơ hội ta đang quần ẩu với chúng, xà yêu ở bên kia dùng đuôi muốn quấn lấy ta.
Vù vù!
Ta nghiêng người, đuôi rắn thật lớn xẹt qua tóc ta rồi đập xuống mặt đất, lực đánh lớn đến mức làm cát bụi bay lên mù mịt.
Ầm!
Ta điên cuồng đánh về phía cả ba, không chuat nhườn bộ. Bọn họ thay phiên nhau lùi lại, kinh hoảng nhìn ta.
“Ta vốn không muốn giết ngươi!”
Ta thở dài một tiếng, nhân lúc bọn chúng phân tâm liền vung chân đá thật mạnh vào vị trí nội đan của xà yêu. Bị một đòn nghiêm trọng ngay điểm yếu hại, yêu khí trên người xà yêu lập tức tán loạn, thân thể dài ngoằng xuất hiện vài vết nứt lớn, máu tươi nhanh chóng nhiễu giọt trên đất. Cho dù đã ngã xuống nhưng xà yêu vẫn chưa chết, ả lăn qua lộn lại như thể cực kì đau đớn, miệng gằn từng chữ:
“N-ngươi… ha... ngươi nghĩ… ta sẽ bỏ qua cho nam nhân của ngươi… sao?”
Ta mở to mắt, tay phải bóp chặt chân của một nhện yêu, tiên khí trên người trong giây lát đã tràn ra ngoài bao phủ cả khu vực mấy trăm mét xung quanh.
“Các ngươi đã làm gì hắn?”
Đôi mắt của ta tràn ngập giận dữ nhìn nhện yêu:
“Chỉ cần Nghiêm Cảnh xảy ra chuyện gì, ta sẽ đánh ngươi hồn phi phách tán! Nói!”
Nhện yêu bị ta túm chân run run trả lời:
“Xà yêu! Là ả dụ dỗ chúng ta!”
“Ít nói nhảm!”
Ả thấy mắt ta đỏ lên thì run rẩy đáp lại:
“Đừng! Ta sẽ nói. Một người trong chúng ta đã đi bắt hắn rồi...”
Ta không kiềm được cơn giận, dùng lực vặn gãy chân nhện yêu, ả hét thảm một tiếng nằm sấp xuống đất. Ta biết bọn chúng đã từng giết người, vì vậy không chút nào nương tay, dứt khoát đánh ra ba chưởng phá nát nội đan của chúng. Ba thân thể to lớn mau chóng thối rửa và bốc mùi, thật kinh tởm!
Với tốc độ của nhện yêu, nói không chừng đã xâm nhập vào làng rồi! Trong lòng ta nóng như lửa đốt, tay chân đều run lên. Nếu Nghiêm Cảnh có chuyện gì thì ta phải làm sao đây? Tên ngốc đó là người đầu tiên cho ta cảm giác ấm áp!
Ta dùng hết sức bay trở về, thậm chí không sợ người dân nhìn thấy. Trong đầu ta chỉ toàn là hình ảnh của hắn, từng nụ cười, từng cái nhăn mày và nét xấu hổ của hắn đều làm tim ta đập nhanh. Nghiêm Cảnh, tên ngốc nhà ngươi không được xảy ra chuyện gì!
Về gần đến nơi, ta nhìn thấy căn nhà nhỏ của Nghiêm Cảnh đang bốc cháy. Lửa nóng hừng hực thiêu đốt mọi thứ, cũng đốt luôn trái tim ta. Người dân trong làng đang cố gắng xoay sở, tiếng ồn ào xung quanh càng làm ta mất bình tĩnh. Nghĩ tới việc Nghiêm Cảnh xảy ra chuyện, ta không nghĩ được gì nữa, trực tiếp xuyên qua biển lửa đáp vào trong phòng. Mọi thứ đều đã cháy rụi, Nghiêm Cảnh thì không thấy đâu, ta lảo đảo như người mất hồn chạy ra ngoài. A Ngưu thấy ta mặt mày lấm lem không khỏi hhốt hoảng kêu lên:
“Vô Tư, muội làm gì ở trong đó? Có sao không? Ta cứ tưởng muội và Nghiêm Cảnh ra ngoài rồi chứ?”
Mọi người xúm vào hỏi han khiến nước mắt ta tràn mi, họ rất tốt, nhưng bây giờ không phải lúc để quan tâm ta! Ta cắn môi lắc tay A Ngưu:
“Nghiêm Cảnh đâu? Huynh ấy ở đâu?”
A Ngưu thấy ta kích động như thế liền trấn an:
“Muội bình tĩnh lại đã! Kì quái, kông phải lúc nãy muội dẫn Nghiêm Cảnh ra ngoài rồi à? Sao bây giờ lại từ trong nhà đi ra? Mà muội mau tránh sang một bên, trước tiên dập lửa đã!”
Ta không còn hơi sức đâu mà lo việc chữa cháy, tai ta ong ong không nghe được bất kì âm thanh nào nữa. Ta kéo A Ngưu một cái thật mạnh:
“Ở đâu? Huynh thấy ta dẫn Nghiêm Cảnh đi đâu? Mau nói cho ta biết!”
A Ngưu khó hiểu chỉ tay về một con đường nhỏ, ta lập tức đẩy mọi người ra, vụt một cái đã biến mất. Là nhện yêu! Chắc chắn ả đã biến thành ta để dụ Nghiêm Cảnh ra khỏi đây. Ta vừa di chuyển vừa trấn an bản thân, ả dùng cách đó dẫn hắn ra ngoài mà không ra tay ngay thì ít nhất ta có thể yên tâm rồi. Muốn trao đổi với ta sao? Nhưng vì thứ gì chứ? Trước khi ra khỏi nhà ta nên tạo kết giới bảo vệ Nghiêm Cảnh mới đúng. Ta cứ nghĩ ở trong làng thì yêu quái không dám hoành hành, nhưng ta sai rồi! Khốn kiếp thật!
Ta lần theo mùi và yêu khí còn chưa kịp tán đi, cuối cùng tìm tới một ngôi miếu đổ nát. Bảng hiệu trước miếu vô cùng lỏng lẻo và bám đầy mạng nhện, giống như tùy thời đều có thể rơi xuống. Xung quanh miếu, thậm chí là trong sân cũng mọc đầy cỏ dại. Ta nhăn mày thử gọi:
“Nghiêm Cảnh?”
“Tìm hắn sao?”
Đáp lại ta là giọng nói khàn khàn của nhện yêu và khuôn mặt bình tĩnh của Nghiêm Cảnh. Cho dù đang bị trói bởi tơ nhện nhưng đáy mắt Nghiêm Cảnh không hề có chút lo lắng. Hắn nhìn ta rồi thở phào nhẹ nhõm:
“Cô không sao là tốt rồi.”
Mắt ta đột nhiên thấy cay cay. Hắn không lo cho bản thân thì thôi, giờ còn dư thời gian quan tâm ta sao?
Nhện yêu dùng chân trước đen đúa đầy lông vuốt ve khuôn mặt của Nghiêm Cảnh:
“Thật là một chàng trai dũng cảm và tốt bụng. Ha ha. Cũng rất may mắn.”
Giọng ả lúc này trở nên the thé, chuyển sang uy hiếp ta:
“Ngươi lập tức tự đả thương mình, sau đó đưa tiên đan cho ta! Ta sẽ thả hắn!”
Tiên đan? Yêu quái khi tu luyện sẽ có nội đan, mà những kẻ có cốt tiên như ta thì trong cơ thể sẽ xuất hiện tiên đan. Nó ẩn chứa toàn bộ mấy trăm năm tu luyện của ta, nếu lấy ra rồi thì ta sẽ trở lại là một đóa hoa, hơn nữa không sống được bao lâu sẽ tàn. Ta siết chặt nắm tay, không muốn vì một nhện yêu nhỏ bé mà phải hi sinh, nhưng còn hắn? Nhện yêu hé hàm răng nhọn hoắc ra, làm động tác muốn cắn cổ Nghiêm Cảnh. Ta không kịp suy nghĩ nhiều, một chưởng vỗ vào ngực mình. Máu tươi lập tức theo cổ họng trào lên,ta kiềm nén muốn nuốt xuống nhưng vẫn khiến chất dịch sền sệt ấy tràn ra ngoài. Cảm nhận được vị mằn mặn trong khoang miệng, ta nói qua kẽ răng:
“Hiện tại thả huynh ấy ra. Ta không tin tưởng ngươi.”
Nhện yêu có chút chần chừ, còn Nghiêm Cảnh thì kinh ngạc nhìn ta. Trong đôi mắt sâu thẳm đó tràn ngập sự bất lực. Ta rất muốn nói cho hắn biết, đây hoàn toàn là lỗi của ta, hắn không nên tự trách mình. Nếu ta dứt khoát tiêu diệt xà yêu từ lần đầu gặp mặt thì sẽ không có chuyện Anh Tú bị giết. Hắn cũng không phải chịu khổ. Thật ra mọi lỗi lầm đều xuất phát từ ta, từ thứ được gọi là tiên đan trong người ta đây.
Ngực ta đau đớn nhưng đầu óc lại rất thanh tỉnh, nếu ta đưa tiên đan cho ả mà ả không giữ lời hứa thì làm sao đây? Ta phải để Nghiêm Cảnh đi trước! Chuyện này sớm muộn gì cũng vào tai mấy tên đạo sĩ, lúc đó ngôi làng sẽ được bảo vệ. Chỉ cần hắn còn sống là tốt rồi. Dù sao ta cũng chỉ là một đóa hoa, vốn không có tình cảm hay cảm xúc. Ta cũng không có bạn bè gia đình gì, chết đi rồi có khi đỡ phiền phức. Đầu óc ta cấp tốc vận chuyển, cả người suy yếu ngã sang một bên.
Nhện yêu thấy ta lảo đảo liền nhào qua, thậm chí không hề nói tới việc sẽ thả Nghiêm Cảnh. Hắn kinh hoàng hét to:
“Cẩn thận! Vô Tư!”
Ài, thì ra hắn vẫn rất quan tâm ta. Khuôn mặt hắn trắng bệch thật xấu quá đi. Ta nhắm mắt ngã xuống, nhện yêu muốn nuốt cả ta và tiên đan nhân cơ hội này liền tiến lên. Hàm răng to của ả chỉ còn cách ta chừng nửa mét, ả mà ngậm miệng lại thì ta ngay cả xương cốt cũng không còn. Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, ta đột nhiên phản ứng. Chân phải nâng lên, quét mạnh vào hàm dưới của nhện yêu. Ả rú lên một tiếng kinh dị, cơ thể to lớn bị hất văng vào tường. Nhện yêu biết đã bị ta lừa nên hét dài một tiếng muốn cắn về phía Nghiêm Cảnh. Trong nháy mắt đó, cơ thể ta tự động nhào lên ôm lấy hắn. Tiếng da thịt bị xuyên thủng lập tức vang lên bên tai, vai trái của ta cơ hồ bị nhện yêu cắn nát. Máu tươi chảy dọc theo quần áo nhỏ giọt trên nền đất, ta suy yếu vô cùng nhưng vẫn cố hết sức vung tay lên. Cơ thể đầy lông của nhện yêu xẹt qua không trung đập mạnh vào vách tường đối diện. Nghiêm Cảnh đỡ lấy ta, dù không nhìn thấy sắc mặt của hắn lúc này nhưng ta biết hắn đang rất sợ, bằng chứng là cánh tay hắn run rẩy không ngừng. Ta thở gấp nói:
“Không sao.”
Cánh tay đang nắm lấy eo ta hơi dùng sức, ta lập tức dựa vào lòng hắn. Hơi thở của ta vô cùng mỏng manh, lúc này ta cảm nhận được tâm trạng của Nghiêm Cảnh khá là nặng nề. Ước gì ta còn dư sức để đánh chết nhện yêu, nhưng ta thật sự rất mệt mỏi. Vai trái và ngực truyền tới từng cơn đau nhức làm ta không nhúc nhích được. Vừa rồi ta cố tình bị thương để dụ nhện yêu, quả nhiên ả đã bị lừa. Vết thương ở ngực do ta tự làm thì không đáng kể lắm, nhưng vai trái thì thảm rồi. Ta kéo tay áo của Nghiêm Cảnh, nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi... Ta gây phiền phức cho huynh rồi.”
Nghiêm Cảnh vuốt nhẹ má ta, ánh mắt che kín tơ máu:
“Ta đưa cô về.”
Hắn cẩn thận bế ta lên, tuy động tác của hắn rất chậm nhưng vẫn đụng trúng vết thương bên vai. Ta cắn răng không dám phát ra tiếng kêu đau, đầu tựa vào ngực hắn. Lần đầu tiên ta cảm nhận được lồng ngực của hắn lại rộng đến vậy, cánh tay cũng rất có lực. Ta ngây ngô cười, cảm giác ấm áp lan tràn đến từng tế bào trên cơ thể. Nghiêm Cảnh nhìn lướt qua nhện yêu bất tỉnh ở bên kia, sau đó mới ôm ta trở về làng. Suốt đoạn đường đi hắn không nói một lời, ta thì mơ mơ màng màng ngủ. Cũng không biết làm sao một người mang dáng vẻ thư sinh như hắn có thể bế ta về tới làng. Nhà của Nghiêm Cảnh tuy không bị cháy trụi nhưng cũng chẳng ở được nữa, hắn đành mang ta qua ở nhờ nhà của A Ngưu. Cả hai người họ đều nghèo nhưng tính ra A Ngưu khá hơn Nghiêm Cảnh một chút, nhà hắn có tận hai phòng. Nghiêm Cảnh cẩn thận đốt một ít hương an thần, ta nằm trên giường cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Nghiêm tiểu tử, ta nghe nói nhà ngươi cháy? Làm sao thế? Hoa cô nương có sao không?”
Thời điểm ôm ta trở về, Nghiêm Cảnh dùng áo ngoài trùm lên người ta nên Mạc đại nương chỉ nhìn thấy khuôn mặt của ta. Kết quả là bà lo lắng ngồi ở trong phòng khách không chịu đi. Nghiêm Cảnh bất đắc dĩ phải an ủi bà:
“Mạc đại nương đừng lo. Vô Tư vẫn ổn. Chỉ là có chút chuyện. Hay là đại nương về trước nghỉ ngơi đi, khi nào có chuyển biến tốt ta sẽ thông báo. Ta còn có chuyện, A Ngưu, nấu nước cho ta.”
Bên ngoài lại trở nên ồn ào, ta nằm trong phòng bắt đầu phát sốt, đầu đau không chịu nổi. Đợi đến lúc Nghiêm Cảnh đem theo rất nhiều dụng cụ vào phòng, ta mới khàn giọng hỏi hắn:
“Huynh không sao chứ?”
Hắn đưa tay sờ trán ta, sau đó còn vắt khăn lau mồ hôi trên mặt và cổ ta. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng và chăm chú.
“Cô chịu khó một chút. Ta muốn xử lý vết thương.”
Ta không hiểu chịu khó trong lời hắn nói là gì cho đến khi tay hắn run run cởi áo ngoài của ta ra. Vết thương đã khô lại từ lúc nào nên hắn phải cẩn thận cắt đi phần vải ở vai trái và làm đủ thứ linh tinh khác. Ta nhìn mãi cũng đau mắt, dứt khoát đi ngủ cho lại sức. Khi ta tỉnh dậy thì vai trái đã được băng bó tốt, Nghiêm Cảnh đang say ngủ ở bên cạnh, đầu dựa vào giường. Ta đưa tay vuốt mấy sợi tóc con trên trán hắn ra, không nhịn được lại sờ má hắn vài cái. Nghiêm Cảnh đột nhiên mở mắt, nhẹ nhàng cầm lấy tay ta.
“Bị thương rồi vẫn còn tinh thần giở trò sao?”
Ta cười tủm tỉm sờ lòng bàn tay mềm mại của hắn:
“Như vậy giúp ta tốt lên nhiều.”
Nghiêm Cảnh không rụt tay lại như mọi lần, hắn để mặc cho ta sờ nắn.
“Huynh ở đây canh chừng ta suốt à? Công việc của huynh thì sao?”
“Ta xin nghỉ vài hôm. Phải dựng lại nhà đã…”
Hắn là một tên thư sinh, dựng nhà như thế nào được? Thấy ta nhìn hắn không chớp mắt, Nghiêm Cảnh liền quay mặt sang một bên:
“A Ngưu sẽ giúp ta. Mớ linh chi trăm năm kia bán được kha khá, cũng đủ xây lại nhà rồi.”
Ta trầm mặc một lúc mới nói:
“Nghiêm Cảnh, nơi này không an toàn. Ta sẽ rời đi.”
Ta rất sợ. Sợ đám yêu quái sẽ lại xuất hiện và tấn công Nghiêm Cảnh chỉ vì tiên đan trong người ta. Ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ hắn được. Mà cuộc sống của hắn từ khi ta xuất hiện liền bị đảo lộn. Hắn chưa từng than phiền nhưng ta tự thấy mình chỉ toàn gây rắc rối. Mặc dù ta rất thích hắn, thậm chí thứ tình cảm ngây ngô đó đã trở thành sâu đậm từ lúc nào…
Nghiêm Cảnh cúi đầu, tóc dài rũ trước người che đi ánh mắt của hắn. Mùi hương trên người hắn kỳ thực rất đặc biệt, là loại mùi mà yêu quái thích. Nhưng nếu hắn không lên núi nữa thì mọi thứ sẽ ổn thôi.
“Cô định đi đâu?"
Nghiêm Cảnh rốt cuộc ngẩng đầu, ta cắn môi suy nghĩ rồi trả lời:
“Chắc là đi lung tung. Ta muốn đến kinh thành nhìn thử.”
“Vậy chúng ta chuyển nhà đến kinh thành đi.”
Hả? Lỗ tai ta có nghe lầm không? Hắn nói muốn chuyển nhà đến kinh thành sống? Ta giật mình xong liền nhăn mày:
“Huynh bệnh à?”
“Ta không bệnh. Cô sợ gây phiền phức cho ta đúng không?”
Ta giật giật khóe môi:
“Huynh có cần thông minh thế không?”
Mặc dù rất vui khi nghe Nghiêm Cảnh nói muốn chuyển đến kinh thành, nhưng mà không thể. Ta hé miệng muốn từ chối, nào ngờ hắn lại đột nhiên đưa mặt tới gần khiến ta nghẹn họng. Gương mặt tuấn tú của hắn cách ta chỉ một chút xíu, trái tim ta đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài. Bình thường ta luôn trêu hắn, thậm chí ôm hôn hắn mà không ngại ngùng, vì sao lúc này lại thấy cả mặt nóng bừng? Ta điên rồi sao? Mùi hương nam tính quẩn quanh chóp mũi làm ta thở gấp, chỉ có thể mở to mắt nhìn Nghiêm Cảnh. Hắn thấy ta khẩn trương như thế thì cười:
“Cô cũng biết đỏ mặt sao?”
Hắn ngồi ngay ngắn lại, nói tiếp:
“Đừng lo. Ta đã từng nghĩ sẽ chuyển đến kinh thành để sống. Hiện tại ta cũng được xem là một đại phu rồi, chắc sẽ ổn. Chỉ thiếu người quét dọn thôi.”
Ta không biết nên làm sao, tên ngốc này nói dối tệ thật đấy. Hắn từng nói muốn mở một tiệm thuốc nho nhỏ, cùng nương tử đơn giản sống qua ngày kia mà? Cuộc sống ở kinh thành không những đông đúc mà còn ồn ào và phức tạp nữa. Hắn chịu được sao? Ta cười cong cả đuôi mắt:
“Nghiêm Cảnh.”
“Ừ?”
“Ta sẽ bảo vệ huynh.”
Nghiêm Cảnh nghe thế ngẩn ra một lúc, sau đó gật đầu:
“Nói phải giữ lời.”
“Tất nhiên. À, ta quên nói với huynh ta có thể biến ra tiền, vấn đề mua nhà ở kinh thành huynh không cần lo.”
“Không được. Sao có thể làm thế? Tiền ta để dành cũng đủ rồi.”
Thấy hắn không đồng ý, ta bất mãn:
“Vậy ta lên núi gom hết linh chi lâu năm đem bán.”
“Cũng không được. Nơi đó rất nguy hiểm.”
Lần này ta phát hỏa, ngón tay vươn ra chọc chọc cái trán của hắn:
“Huynh không cho ta giúp thì ta sẽ có cảm giác áy náy! Ta làm sao dám đi theo huynh nữa? Ta mặc kệ, huynh phải đồng ý với ta! Đợi vài ngày nữa vết thương của ta sẽ lành lại, đến lúc đó rồi đi.”
Nghiêm Cảnh chịu thua nhìn ta:
“Sao cô lại bướng như vậy? Được rồi. Nhưng hứa với ta phải thật cẩn thận. Không được làm bậy nữa.”
Ta ngoan ngoãn gật mạnh đầu, Nghiêm Cảnh bảo ta nghỉ ngơi, còn mình thì đi ra ngoài thu dọn chút đồ đạc. May mà tên ngốc này đem tiền tiết kiệm chôn ở dưới đất, nếu không bọn ta sẽ trở thành kẻ vô sản mất.
Tác giả :
Mộc Diệp