Hoa Thiên Cốt 2
Chương 57: Thế khó xử
Đông Phương Vực Khanh biết được Thiên Tầm mang thai từ miệng Sát Thiên Mạch, người thứ nhất mà hắn nghĩ đến chính là Bạch Tử Họa, nhưng hắn không cảm thấy điều đó không có khả năng giống như Sát Thiên Mạch!
Dù sao, chuyện Bạch Tử Họa hủy dung ngoài Ma Nghiêm và Sanh Tiêu Mặc, còn có người thứ ba biết.
Nói cách khác, nếu Đông Phương Vực Khanh còn giữ đầu lưỡi này là hắn có thể sẽ biết, nhưng hiện tại, hắn quả thật không hề biết gì!
“Thiên Tầm mang thai, ngươi có biết không?”
Bạch Tử Họa không nhìn hắn, lười trả lời hắn.
“Ta thật sự rất hiếu kỳ, cha của đứa trẻ này rốt cuộc là ai? Nhưng ngàn vạn lần đừng có nói cho ta là ngươi, dù có nói là Quỷ Si thì ta cũng cảm thấy đáng tin hơn…”
Bạch Tử Họa không kiên nhẫn đánh gãy hắn: “Ngươi rốt cuộc có chuyện gì?”
“À, ta sao, kỳ thật là tới nói cho ngươi, cha của đứa trẻ này là ai với ta mà nói cũng không phải trọng điểm. Nhưng mà lần trước ta có một chuyện trọng yếu chưa nói với ngươi, lúc ấy cảm thấy không tất yếu, hiện tại xem ra là phải nói rõ rồi.”
Trên gương mặt tuấn tú của Đông Phương Vực Khanh có một tầng bóng ma, không hề che dấu sát ý trong mắt.
“Nếu để Thiên Tầm sinh nó ra, hồn phách của Tiểu Cốt sẽ hoàn toàn bị nàng ta hòa tan. Nàng ta sẽ hoàn toàn thay thế Tiểu Cốt, đến lúc đó, đừng nói là moi tim nàng ta ra, cho dù có băm nàng ta ra thành ngàn mạnh, Tiểu Cốt cũng không về được.
Từ đó về sau, trên đời này chỉ có Thiên Tầm, không còn Hoa Thiên Cốt nữa!
Huống hồ, ta nghe Sát Thiên Mạch nói, thai Thiên Tầm đang mang chính là thánh quỷ ngàn vạn năm khó gặp, từ lúc còn trong cơ thể mẹ đã lấy máu người mà sống. Một kẻ gây họa như thế, Trường Lưu thượng tiên như ngươi thật sự không quan tâm?
Nói cách khác, Tiểu Cốt, và Thiên Tầm, hiện giờ ngươi chỉ có thể chọn một người, ta nghĩ ngươi sẽ không hồ đồ đến mức lẫn lộn đầu đuôi.
Thai nhi bình thường mười tháng sẽ sinh, nhưng thai quỷ thánh chỉ cần ba tháng là có thể xuất thế, thời gian không còn nhiều, ngươi phải mau chóng quyết định!”
Lời nói của Đông Phương Vực Khanh đã bức Bạch Tử Họa vào đường chết, không thể quay lại được nữa.
Đúng rồi, Thiên Tầm, Tiểu Cốt, hắn chỉ có thể chọn một người.
Hắn luôn tự coi Thiên Tầm là Tiểu Cốt, nhưng không thể tiếp tục lâu. Ngươi càng muốn chạy trốn thì cuộc sống lại càng đuổi theo ngươi không chịu bỏ, điều duy nhất có thể làm là trực tiếp đối mặt.
Suy tính một lượt, thời gian suy nghĩ thật sự không nhiều, chỉ còn một tháng nữa, nếu cứ tiếp tục không quả quyết thì sẽ chỉ hại mọi người.
Cho dù không có ân dưỡng dục nhiều năm, Bạch Tử Họa cũng không phải kẻ có thể tùy tiện giết một người vô tội, dù chỉ là vì cứu ra một người, cho dù cứu người hắn yêu cũng rất khó làm được.
Hắn trời sinh đã từ bi, coi trọng sinh mệnh trong thiên hạ, con sâu lỡ rơi vào bầu rượu mà hắn còn không đành lòng hại nó một chút, huống chi là người đã bên hắn nhiều năm như Thiên Tầm.
Kỳ thật, chỉ cần không sinh con ra thì có sao đâu.
Tối thiểu, còn có thể giả vờ hồ đồ vài ngày, nhưng Thiên Tầm quyết tuyệt che chở đứa trẻ như vậy, không chịu thoái nhượng chút nào, nàng làm vậy không phải là đã bức hắn đến đường cùng sao!
Chén trà trong tay bị Bạch Tử Họa vô thức niết chặt vang lên kẽo kẹt, sắp vỡ tan.
Đông Phương Vực Khanh thấy vậy cũng phải đau lòng cái chén ấy, nhưng hắn lại không hề đồng tình Bạch Tử Họa.
Hắn cảnh cáo Bạch Tử Họa lần cuối: “Nếu ngươi vẫn kiên trì cái từ bi giả của ngươi, không chịu cứu Tiểu Cốt, ta, và cả Sát Thiên Mạch, bọn ta sẽ nghĩ biện pháp. Dù ngọc có phải vỡ làm đôi, bọn ta cũng sẽ cứu Tiểu Cốt thoát ra, cho nàng ấy thật sự sống lại.
Đến lúc đó, khi Tiểu Cốt biết ngươi yêu người khác đến mức không để ý đến nàng nữa, nàng còn muốn gặp lại ngươi không?
Ngươi đừng có quên sạch ước nguyện ban đầu! Thật quá nực cười!”
Đông Phương Vực Khanh nói xong, lập tức rời khỏi Tuyệt Tình điện.
Hắn thật sự không thể hiểu nổi Bạch Tử Họa, ước nguyện ban đầu của hắn chỉ là coi Thiên Tầm thành Tiểu Cốt. Bây giờ hắn biết Tiểu Cốt chân chính có thể trở lại, hắn lại do dự không dứt, thế là sao? Thay lòng đổi dạ à?
Đông Phương hắn sẽ không hồ đồ như Bạch Tử Họa, trong lòng hắn chỉ có một mình Cốt Đầu.
Thiên Tầm với hắn mà nói, chẳng khác gì một xác chết, ai lại động lòng với một cái xác chứ?
Thế mà hắn còn là người tu tiên, ngay cả người phàm cũng không nhìn thấu bằng!
Hắn phải nghĩ biện pháp bức Bạch Tử Họa, nếu hắn không quyết định được, thì hắn sẽ giúp Bạch Tử Họa quyết định!
Bản tác phẩm nguyên tự tấn giang văn học thành hoan nghênh đổ bộ www. jjwxc. net quan khán càng nhiều hảo tác phẩm
Dù sao, chuyện Bạch Tử Họa hủy dung ngoài Ma Nghiêm và Sanh Tiêu Mặc, còn có người thứ ba biết.
Nói cách khác, nếu Đông Phương Vực Khanh còn giữ đầu lưỡi này là hắn có thể sẽ biết, nhưng hiện tại, hắn quả thật không hề biết gì!
“Thiên Tầm mang thai, ngươi có biết không?”
Bạch Tử Họa không nhìn hắn, lười trả lời hắn.
“Ta thật sự rất hiếu kỳ, cha của đứa trẻ này rốt cuộc là ai? Nhưng ngàn vạn lần đừng có nói cho ta là ngươi, dù có nói là Quỷ Si thì ta cũng cảm thấy đáng tin hơn…”
Bạch Tử Họa không kiên nhẫn đánh gãy hắn: “Ngươi rốt cuộc có chuyện gì?”
“À, ta sao, kỳ thật là tới nói cho ngươi, cha của đứa trẻ này là ai với ta mà nói cũng không phải trọng điểm. Nhưng mà lần trước ta có một chuyện trọng yếu chưa nói với ngươi, lúc ấy cảm thấy không tất yếu, hiện tại xem ra là phải nói rõ rồi.”
Trên gương mặt tuấn tú của Đông Phương Vực Khanh có một tầng bóng ma, không hề che dấu sát ý trong mắt.
“Nếu để Thiên Tầm sinh nó ra, hồn phách của Tiểu Cốt sẽ hoàn toàn bị nàng ta hòa tan. Nàng ta sẽ hoàn toàn thay thế Tiểu Cốt, đến lúc đó, đừng nói là moi tim nàng ta ra, cho dù có băm nàng ta ra thành ngàn mạnh, Tiểu Cốt cũng không về được.
Từ đó về sau, trên đời này chỉ có Thiên Tầm, không còn Hoa Thiên Cốt nữa!
Huống hồ, ta nghe Sát Thiên Mạch nói, thai Thiên Tầm đang mang chính là thánh quỷ ngàn vạn năm khó gặp, từ lúc còn trong cơ thể mẹ đã lấy máu người mà sống. Một kẻ gây họa như thế, Trường Lưu thượng tiên như ngươi thật sự không quan tâm?
Nói cách khác, Tiểu Cốt, và Thiên Tầm, hiện giờ ngươi chỉ có thể chọn một người, ta nghĩ ngươi sẽ không hồ đồ đến mức lẫn lộn đầu đuôi.
Thai nhi bình thường mười tháng sẽ sinh, nhưng thai quỷ thánh chỉ cần ba tháng là có thể xuất thế, thời gian không còn nhiều, ngươi phải mau chóng quyết định!”
Lời nói của Đông Phương Vực Khanh đã bức Bạch Tử Họa vào đường chết, không thể quay lại được nữa.
Đúng rồi, Thiên Tầm, Tiểu Cốt, hắn chỉ có thể chọn một người.
Hắn luôn tự coi Thiên Tầm là Tiểu Cốt, nhưng không thể tiếp tục lâu. Ngươi càng muốn chạy trốn thì cuộc sống lại càng đuổi theo ngươi không chịu bỏ, điều duy nhất có thể làm là trực tiếp đối mặt.
Suy tính một lượt, thời gian suy nghĩ thật sự không nhiều, chỉ còn một tháng nữa, nếu cứ tiếp tục không quả quyết thì sẽ chỉ hại mọi người.
Cho dù không có ân dưỡng dục nhiều năm, Bạch Tử Họa cũng không phải kẻ có thể tùy tiện giết một người vô tội, dù chỉ là vì cứu ra một người, cho dù cứu người hắn yêu cũng rất khó làm được.
Hắn trời sinh đã từ bi, coi trọng sinh mệnh trong thiên hạ, con sâu lỡ rơi vào bầu rượu mà hắn còn không đành lòng hại nó một chút, huống chi là người đã bên hắn nhiều năm như Thiên Tầm.
Kỳ thật, chỉ cần không sinh con ra thì có sao đâu.
Tối thiểu, còn có thể giả vờ hồ đồ vài ngày, nhưng Thiên Tầm quyết tuyệt che chở đứa trẻ như vậy, không chịu thoái nhượng chút nào, nàng làm vậy không phải là đã bức hắn đến đường cùng sao!
Chén trà trong tay bị Bạch Tử Họa vô thức niết chặt vang lên kẽo kẹt, sắp vỡ tan.
Đông Phương Vực Khanh thấy vậy cũng phải đau lòng cái chén ấy, nhưng hắn lại không hề đồng tình Bạch Tử Họa.
Hắn cảnh cáo Bạch Tử Họa lần cuối: “Nếu ngươi vẫn kiên trì cái từ bi giả của ngươi, không chịu cứu Tiểu Cốt, ta, và cả Sát Thiên Mạch, bọn ta sẽ nghĩ biện pháp. Dù ngọc có phải vỡ làm đôi, bọn ta cũng sẽ cứu Tiểu Cốt thoát ra, cho nàng ấy thật sự sống lại.
Đến lúc đó, khi Tiểu Cốt biết ngươi yêu người khác đến mức không để ý đến nàng nữa, nàng còn muốn gặp lại ngươi không?
Ngươi đừng có quên sạch ước nguyện ban đầu! Thật quá nực cười!”
Đông Phương Vực Khanh nói xong, lập tức rời khỏi Tuyệt Tình điện.
Hắn thật sự không thể hiểu nổi Bạch Tử Họa, ước nguyện ban đầu của hắn chỉ là coi Thiên Tầm thành Tiểu Cốt. Bây giờ hắn biết Tiểu Cốt chân chính có thể trở lại, hắn lại do dự không dứt, thế là sao? Thay lòng đổi dạ à?
Đông Phương hắn sẽ không hồ đồ như Bạch Tử Họa, trong lòng hắn chỉ có một mình Cốt Đầu.
Thiên Tầm với hắn mà nói, chẳng khác gì một xác chết, ai lại động lòng với một cái xác chứ?
Thế mà hắn còn là người tu tiên, ngay cả người phàm cũng không nhìn thấu bằng!
Hắn phải nghĩ biện pháp bức Bạch Tử Họa, nếu hắn không quyết định được, thì hắn sẽ giúp Bạch Tử Họa quyết định!
Bản tác phẩm nguyên tự tấn giang văn học thành hoan nghênh đổ bộ www. jjwxc. net quan khán càng nhiều hảo tác phẩm
Tác giả :
Nuôi Thả Tiểu Trư