Hoa Thiên Cốt 2
Chương 40: Bồ Tát làm phép
Thiên Tầm có được yêu thần lực lại không biết sử dụng như thế nào, giống như một người có được một kho chứa đầy vàng bạc, châu báu mà không có chìa khóa để mở ra, Ám Chấp thấy tinh thần Thiên Tầm sa sút, mà minh giới không thể một ngày không có chủ, liền góp ý với Thiên Tầm:” Công chúa, nếu người thật sự có vướng mắc trong lòng mà không cởi ra được, người có thể đi gặp Địa tàng vương Bồ Tát xin chỉ giáo, Bồ Tát tâm trí siêu phàm, nhất định có thể giải thích nghi hoặc cho công chúa, công chúa cũng sẽ không bị đau khổ giãy dụa vì hành động của mình nữa.
Bồ Tát? Địa phủ Bồ Tát!
Thời điểm Thiên Tầm gặp Địa tang vương Bồ Tát, lòng bất an từ khi vào địa phủ lần đầu tiên trở nên an toàn ấm áp.
Địa tàng vương Bồ Tát đứng trên một khối đá nhô ra giữa một dòng sông nham thạch chảy cuồn cuộn, bên trong có vô số tiểu quỷ đang chịu khổ.
Bồ Tát niệm kinh siêu độ, một khắc cũng không ngừng, ánh sáng phật quanh thân tỏa ra hào quang chói mắt, kinh văn từ miệng nàng đọc ra biến thành những phật văn ký hiệu lóng lánh, bay đến những khổ quỷ giúp chúng bớt đau đớn, thậm chí cởi bỏ lửa cháy dung nham ra khỏi người, bay về nơi luân hồi, một lần nữa làm người.
Ám Chấp đã từng nói, Địa tàng Bồ Tát đã thề độc trước lúc xuống địa ngục, địa ngục không trống rỗng thì thề không thành phật.
Nhưng địa ngục làm sao có thể có ngày trống rỗng chứ.
Địa tang vương Bồ Táp ngừng niệm kinh, mở nắt nhìn thấy Thiên Tầm, ôn hòa nói : “Ngươi tới rồi!”
Tiếng nói làm cho Thiên Tầm như thấy được ánh mặt trời ấm áp của cùa xuân, cảm thấy cả người và tinh thần trở nên thoải mái.
Thiên Tầm kỳ dị hỏi lại:“ Bồ Tát biết ta sao?”
“Ừ, khi ngươi sinh ra, ta đã nhìn thấy ngươi rồi, một đứa trẻ sơ sinh mà lại có dũng khí thật kiên cường, có thể thoát ra khỏi tầng tầng địa ngục chặt chẽ, nhưng ta biết một ngày nào đó, có thể gặp lại ngươi”
“Bồ Tát cũng biết mục đích hôm nay ta tới đây gặp người”
“Thiên Tầm, ngươi vẫn luôn thấy mâu thuẫn, ngươi luôn không biết cha mẹ của mình là ai, sau này khi ngươi biết, ngươi lại không thể nào tìm được cảm giác gia đình. Sư phụ Bạch Tử Họa của ngươi, hắn cho ngươi 1 chút ấm áp, dĩ nhiên ngươi sẽ coi hắn là người thân yêu nhất trên đời của ngươi, chính hắn cũng gửi gắm vào ngươi một phần tương tư với một người.
Ngươi vốn định không phân biệt rõ, cứ mơ hồ không rõ như vậy cả đời cũng tốt, nhưng hắn lại chết, lòng của ngươi cũng chết theo hắn, nhưng Thiên Tầm, cầu mãi thứ không thuộc về mình dù miễn cưỡng có được thì sẽ như thế nào?
Thiên Tầm, ngươi tuy là quỷ thân, từ nhỏ lại ở tiên sơn lớn lên, một lòng hướng về tiên môn, địa phủ đối với ngươi mà nói là nhà của ngươi rồi lại làm ngươi đau khổ, trách nhiệm của ngươi khiến người chỉ có thể ở đây, mâu thuẫn quấn lấy làm ngươi cực kỳ mỏi mệt.
Nhưng Thiên Tầm, ngươi biết không, thế gian này không giống như ngươi suy nghĩ, trắng đen rõ ràng, quỷ môn cũng không hoàn toàn là hắc ám, mà tiên môn cũng không hoàn toàn không nhiễm một hạt bụi nhỏ, một người chỉ cần có phật trong lòng, bất kể nơi đâu cũng có thể trở thành nơi tu luyện.
Ngươi bỗng chốc gặp cái thiện, lại bỗng chốc gặp cái ác, bỗng chốc gặp sự sống, bỗng chốc gặp cái chết, đối lập mâu thuẫn như thế chỉ làm ngươi đau khổ vạn phần, không biết thiện ác trên thế gian này chưa hẳn là hoàn toàn đối lập, sống chết luôn cùng tồn tại.
Thế gian mọi vật muôn hình vạn trạng, chỉ cần ngươi khoan dung đón nhận, thừa nhận chúng đều là 1 phần của sinh mệnh, không kháng cự, thản nhiên chấp nhận, thì có khác gì đã chấp nhận chính ngươi, chỉ có ngươi hoàn toàn chấp nhận chính mình, tất cả căn nguyên của sự thống khổ mới có thể tan thành mây khói, ngươi đã hiểu rồi chứ?”
Thiên Tầm nghe xong, những lời khuyên ấy lập tức như nước đổ thẳng qua đầu, thổi bay hết bụi bặm, hiểu ra, cảm thấy thần trí rõ ràng, cả người thoải mái, cảm giác nặng nề vì trọng trách như biến mất, yêu thần lực và thân thể hòa lại với nhau, cùng bay lên.
Khi hai mắt mở ra, đôi mắt vốn một đen một trắng bỗng đều biến thành màu xám bạc, nàng lại nhìn thế giới, bao la phong phú, không hề có đối lập rõ ràng, từ nay về sau, trong lòng không còn rối rắm nữa, dũng cảm bưới về phía trước!
Bồ Tát? Địa phủ Bồ Tát!
Thời điểm Thiên Tầm gặp Địa tang vương Bồ Tát, lòng bất an từ khi vào địa phủ lần đầu tiên trở nên an toàn ấm áp.
Địa tàng vương Bồ Tát đứng trên một khối đá nhô ra giữa một dòng sông nham thạch chảy cuồn cuộn, bên trong có vô số tiểu quỷ đang chịu khổ.
Bồ Tát niệm kinh siêu độ, một khắc cũng không ngừng, ánh sáng phật quanh thân tỏa ra hào quang chói mắt, kinh văn từ miệng nàng đọc ra biến thành những phật văn ký hiệu lóng lánh, bay đến những khổ quỷ giúp chúng bớt đau đớn, thậm chí cởi bỏ lửa cháy dung nham ra khỏi người, bay về nơi luân hồi, một lần nữa làm người.
Ám Chấp đã từng nói, Địa tàng Bồ Tát đã thề độc trước lúc xuống địa ngục, địa ngục không trống rỗng thì thề không thành phật.
Nhưng địa ngục làm sao có thể có ngày trống rỗng chứ.
Địa tang vương Bồ Táp ngừng niệm kinh, mở nắt nhìn thấy Thiên Tầm, ôn hòa nói : “Ngươi tới rồi!”
Tiếng nói làm cho Thiên Tầm như thấy được ánh mặt trời ấm áp của cùa xuân, cảm thấy cả người và tinh thần trở nên thoải mái.
Thiên Tầm kỳ dị hỏi lại:“ Bồ Tát biết ta sao?”
“Ừ, khi ngươi sinh ra, ta đã nhìn thấy ngươi rồi, một đứa trẻ sơ sinh mà lại có dũng khí thật kiên cường, có thể thoát ra khỏi tầng tầng địa ngục chặt chẽ, nhưng ta biết một ngày nào đó, có thể gặp lại ngươi”
“Bồ Tát cũng biết mục đích hôm nay ta tới đây gặp người”
“Thiên Tầm, ngươi vẫn luôn thấy mâu thuẫn, ngươi luôn không biết cha mẹ của mình là ai, sau này khi ngươi biết, ngươi lại không thể nào tìm được cảm giác gia đình. Sư phụ Bạch Tử Họa của ngươi, hắn cho ngươi 1 chút ấm áp, dĩ nhiên ngươi sẽ coi hắn là người thân yêu nhất trên đời của ngươi, chính hắn cũng gửi gắm vào ngươi một phần tương tư với một người.
Ngươi vốn định không phân biệt rõ, cứ mơ hồ không rõ như vậy cả đời cũng tốt, nhưng hắn lại chết, lòng của ngươi cũng chết theo hắn, nhưng Thiên Tầm, cầu mãi thứ không thuộc về mình dù miễn cưỡng có được thì sẽ như thế nào?
Thiên Tầm, ngươi tuy là quỷ thân, từ nhỏ lại ở tiên sơn lớn lên, một lòng hướng về tiên môn, địa phủ đối với ngươi mà nói là nhà của ngươi rồi lại làm ngươi đau khổ, trách nhiệm của ngươi khiến người chỉ có thể ở đây, mâu thuẫn quấn lấy làm ngươi cực kỳ mỏi mệt.
Nhưng Thiên Tầm, ngươi biết không, thế gian này không giống như ngươi suy nghĩ, trắng đen rõ ràng, quỷ môn cũng không hoàn toàn là hắc ám, mà tiên môn cũng không hoàn toàn không nhiễm một hạt bụi nhỏ, một người chỉ cần có phật trong lòng, bất kể nơi đâu cũng có thể trở thành nơi tu luyện.
Ngươi bỗng chốc gặp cái thiện, lại bỗng chốc gặp cái ác, bỗng chốc gặp sự sống, bỗng chốc gặp cái chết, đối lập mâu thuẫn như thế chỉ làm ngươi đau khổ vạn phần, không biết thiện ác trên thế gian này chưa hẳn là hoàn toàn đối lập, sống chết luôn cùng tồn tại.
Thế gian mọi vật muôn hình vạn trạng, chỉ cần ngươi khoan dung đón nhận, thừa nhận chúng đều là 1 phần của sinh mệnh, không kháng cự, thản nhiên chấp nhận, thì có khác gì đã chấp nhận chính ngươi, chỉ có ngươi hoàn toàn chấp nhận chính mình, tất cả căn nguyên của sự thống khổ mới có thể tan thành mây khói, ngươi đã hiểu rồi chứ?”
Thiên Tầm nghe xong, những lời khuyên ấy lập tức như nước đổ thẳng qua đầu, thổi bay hết bụi bặm, hiểu ra, cảm thấy thần trí rõ ràng, cả người thoải mái, cảm giác nặng nề vì trọng trách như biến mất, yêu thần lực và thân thể hòa lại với nhau, cùng bay lên.
Khi hai mắt mở ra, đôi mắt vốn một đen một trắng bỗng đều biến thành màu xám bạc, nàng lại nhìn thế giới, bao la phong phú, không hề có đối lập rõ ràng, từ nay về sau, trong lòng không còn rối rắm nữa, dũng cảm bưới về phía trước!
Tác giả :
Nuôi Thả Tiểu Trư